Dụ Tội
Chương 209
Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki
Hạ Vân Phong nhìn Hạ Đông thở dốc.
Y căn bản không có tâm tình trách cứ Hạ Đông, Hạ Đông thế nhưng vụng trộm đi theo y đến đây, chính y cũng không biết nên sinh khí hay phải cao hứng……
Nhìn thấy bộ dáng Hạ Đông phi thường mỏi mệt, y cũng không biết có nên tiếp tục nói tiếp hay không, cho nên y lựa chọn câm miệng, bởi vì y nhìn thấy quần áo trên người Hạ Đông ướt đẫm.
Y bảo Hạ Đông đi phòng tắm xả nước tắm rửa: “Ngươi trước đem thân thể làm ấm, để tránh cảm lạnh.” Y nhắc nhở Hạ Đông nhất định phải tắm nước ấm, đừng trực tiếp tắm nước lạnh.
Hạ Đông ngồi không nhúc nhích: “Ta không mang quần áo.”
“Cái này ngươi không cần lo lắng, nhanh đi tắm.” Hạ Vân Phong nhìn nhìn phòng, rất nhanh tìm thấy phòng tắm, đem khăn lông đưa cho Hạ Đông, bảo hắn động tác nhanh lên.
“Vân gia……” Hạ Đông đứng ở cửa phòng tắm kêu y.
Âm thanh rất nhỏ.
Hắn luôn không sửa miệng được, hiện tại vẫn còn gọi y là “Vân gia”. Hạ Vân Phong đã quen cho nên cũng không phản đối, y bảo Hạ Đông nói ít đi: “Có cái gì muốn nói thì tắm rửa xong nói sau.”
Y thay Hạ Đông đóng cửa lại.
Bởi vì Hạ Đông không mang theo quần áo, nơi này cũng không có chuẩn bị, Hạ Vân Phong liền đem quần áo tắm rửa mình mang theo, cầm một bộ đưa cho Hạ Đông, để cho Hạ Đông tắm xong thì mặc vào.
Trời rất lạnh.
Nơi này không có người hầu hạ, Hạ Vân Phong đành phải tự mình mở ngăn tủ trong phòng, đem mấy chăn bông sạch sẽ bê đến trên giường rồi trải ra……
Động tác của y rất chậm, biết Hạ Đông mặc quần áo đi ra, y mới đem sàng đan cùng chăn bông trải hết ra. Y sửa sang lại sàng đan một chút, bảo Hạ Đông đi qua ngủ.
Y biết Hạ Đông rất mệt mỏi.
“Ngươi từ hòn đảo trước đó bơi tới?” Hạ Vân Phong đã nằm lên giường trước, mở chăn ra bảo Hạ Đông nhanh lên đi vào, “Bên ngoài rất lạnh, cẩn thận cảm lạnh.”
Y lo lắng nhi tử bị lạnh cóng……
Dù sao bơi lâu như vậy, xa như vậy……
Hạ Đông gật đầu.
Nằm ở bên cạnh Hạ Vân Phong, trên người hắn mặc áo ngủ của Hạ Vân Phong, im lặng nằm: “Ngươi muốn mắng cứ mắng đi.” Dù sao hắn cũng đã quen rồi.
Hạ Vân Phong đụng đến tay cùng thân thể Hạ Đông đều thực lạnh, lại có chút phát run. Y xuống giường đem lò sưởi bật lên, lò sưởi này hơi cũ nhưng còn có thể dùng được.
“Ta không mắng.” Hạ Vân Phong ngồi trở lại trên giường đắp chăn lại, y nằm ở bên cạnh Hạ Đông, thong thả kéo tay Hạ Đông qua, sau đó cởi quần áo của mình……
Bảo Hạ Đông đem tay cho vào trong quần áo y, để ở trên thân thể ấm áp của y nhưng Hạ Đông vẫn nói lạnh. Thế này thì ngay cả Hạ Vân Phong cũng cảm giác được Hạ Đông tắm nước ấm xong cũng hoàn toàn vô dụng.
Hạ Đông bình tĩnh hỏi lại y: “Ngươi không tức giận?”
“Quên đi.”
Hạ Vân Phong cũng không có biện pháp, đến thì đã đến rồi. Y đánh Hạ Đông một trận, hay là muốn thế nào, y chỉ nhìn Hạ Đông trong chốc lát rồi khẽ thở dài một tiếng……
Y đứng dậy xuống giường đi tắm một lần nước ấm, y cảm thấy làn da vừa nóng lại vừa tê. Nước nóng kia làm hai mắt y ươn ướt, nhưng miệng y chỉ phát ra âm thanh rên rỉ rất nhỏ.
Nhẫn nại.
Y là nam nhân, thân thể hắn là thực cứng cáp, ôm lấy không có mềm mại như nữ nhân, hơn nữa bởi vì thời tiết rất lạnh, cho nên thân thể y hiện tại một chút cũng không ấm áp.
Không có biện pháp giúp Hạ Đông sưởi ấm.
Y chỉ có thể chịu đựng, dùng nước ấm làm nóng thân thể của mình……
Sau khi y tắm rửa xong đi ra thân thể đều nóng đến phiếm đỏ, toàn thân đều đang nóng bừng lên. Y thong thả trở lại bên giường cởi áo ngủ ra, nằm ở trên giường……
“Dựa vào đây một chút.” Y bảo Hạ Đông dựa vào đây một chút, nhìn thấy Hạ Đông không hiểu, y duỗi tay kéo tay Hạ Đông qua, để cho hai tay Hạ Đông đặt ở trên bụng y.
Hạ Vân Phong tắm qua sau đó thân thể vừa nóng lại vừa mềm, sờ lên thực thoải mái. Hạ Đông đụng đến cái bụng mềm mại của y, nhiệt độ nóng bỏng kia làm cho hắn rất muốn cứ như vậy ôm chặt Hạ Vân Phong.
Đáng tiếc không có khí lực (=..= hảo hảo dưỡng sức đi ca).
Hạ Đông có chút hư thoát, hắn chỉ có thể tùy ý Hạ Vân Phong lôi kéo: “Cảm giác đỡ hơn không?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, nhìn thấy hắn gật đầu, Hạ Vân Phong mới do dự tiến gần sát thân thể hắn……
Vươn tay cởi bỏ áo ngủ Hạ Đông, động tác thong thả dán lên, dùng thân thể nóng bỏng của mình sưởi ấm nhi tử. Mặt Hạ Vân Phong thực hồng, y rũ mắt kéo tay Hạ Đông qua……
Để Hạ Đông ôm y.
“Ôm chặt.” Hạ Vân Phong bảo hắn ôm chặt một chút, như vậy sẽ không cảm thấy lạnh.
“ Sao?” Hạ Đông hiển nhiên có chút không kịp phản ứng.
Hạ Vân Phong lặp lại một lần: “Ôm chặt ta.” Lần này y nói chuyện giọng không lớn, thậm chí còn có chút nhỏ giọng. Y bảo Hạ Đông động tác mau một chút, để tránh cảm lạnh.
Nhiệt độ trên người y làm cho Hạ Đông thực thích, có sự cho phép của y, Hạ Đông tự nhiên là vươn tay ôm chặt lấy y. Làn da nóng bỏng của y lập tức liền dán chặt vào làn da lạnh lẽo của Hạ Đông.
Thật giống như dính vào, gắt gao dán cùng một chỗ.
Miệng Hạ Đông thở ra hơi thở có chút lạnh lẽo, mà miệng Hạ Vân Phong lại thở ra hơi thở nóng rực, hai má y dán lên hai má hơi lạnh của Hạ Đông……
Thực do dự.
Thậm chí còn có chút bất an.
Nhưng vẫn dán lên……
“Ngươi làm cái gì?” đáy mắt Hạ Đông hiện lên vài tia kinh ngạc, hắn tựa hồ chưa từng nghĩ tới Hạ Vân Phong sẽ chủ động ôm hắn, hắn cảm thấy thân thể Hạ Vân Phong hôm nay thật mềm.
Thật nóng.
Ôm lấy so với bình thường muốn mềm mại hơn rất nhiều, có lẽ là bởi vì hắn quá mệt mỏi, cho dù hiện tại Hạ Vân Phong mở chân ra chủ động yêu cầu hắn phải làm, hắn cũng không có cái khí lực kia.
Bất quá.
Hạ Đông biết Hạ Vân Phong là sẽ không chủ động yêu cầu……
Lúc này.
Hạ Vân Phong cảm giác được Hạ Đông thong thả ôm y, y cũng chậm chậm duỗi tay ôm thắt lưng Hạ Đông: “Còn lạnh không?” Y muốn biết tình trạng của Hạ Đông.
“……” Hạ Đông trầm mặc nhìn y.
“Nếu còn lạnh, ta lại đi tắm thêm một lần nữa.” Hạ Vân Phong cũng không có biện pháp khác, nhìn thấy Hạ Đông không trả lời, y im lặng để cho Hạ Đông ôm thêm chút nữa…..
Cảm giác được cơ thể lạnh đi, y lại đứng dậy đi tắm lại một lần nữa, sau đó lại trở về để cho Hạ Đông ôm như vậy……
Tới tới lui lui như vậy tắm ba lượt, thân thể Hạ Đông mới chậm rãi trở nên ấm áp, hai má Hạ Vân Phong nhẹ nhàng dán mặt Hạ Đông, y vốn nghĩ đặt ở trên người Hạ Đông, để cho Hạ Đông ôm……
Nhưng nghĩ nghĩ không thể thực hiện được, y quá nặng rồi.
Cho nên y liền nằm ngang lại, để cho Hạ Đông áp đảo trên người y: “Ngươi đi lên đi.” Y bảo Hạ Đông áp lại đây, Hạ Đông liền thong thả xoay người nằm đè lên người y.
Y duỗi tay thay Hạ Đông đắp chăn trên lưng……
Hơn nữa.
Còn để cho Hạ Đông nằm thẳng trên người y, làm cho hô hấp của y trở nên thong thả hơn. Y lười biếng rũ mắt, không có ngẩng đầu nhìn Hạ Đông, bởi vì y chỉ cần nhẹ nhàng động, sẽ đụng tới đôi môi Hạ Đông.
“Cảm giác đỡ hơn nhiều chưa?” Hạ Vân Phong quan tâm hỏi cảm thụ giờ phút này của Hạ Đông.
“Đỡ nhiều rồi.” Hạ Đông nằm ở trên người y, cảm giác nhiệt lượng từ thân thể y truyền tới.
Hạ Vân Phong vốn rũ mắt giờ thong thả nhắm hai mắt lại, y thấp giọng nói với Hạ Đông: “Ta ngủ đây.” Y để cho Hạ Đông cứ như vậy đè nặng y ngủ, sẽ không cảm thấy lạnh.
Y biết tuy rằng hơi vất vả, bất quá chỉ cần nhi tử không lạnh thì không quan hệ.
Khi Hạ Vân Phong tỉnh lại thì toàn thân đều tê rần, y ở trên giường ngồi suốt hơn nửa giờ mới dần dần khôi phục bình thường. Hai ngày kế tiếp Hạ Đông cũng đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Hạ Vân Phong còn phải mát xa cơ thể cho hắn, uy cơm cũng đều là Hạ Vân Phong hầu hạ hắn, Hạ Vân Phong cũng không nói gì, vẫn “ hầu hạ” Hạ Đông đến lúc khôi phục thể lực mới thôi.
Hạ Vân Phong đưa khẩu súng cho hắn:“Cầm phòng thân.” Nơi này rất nguy hiểm, không biết khi nào thì sẽ có người tìm đến, nếu hành tung bị lộ thì thế nào cũng sẽ càng thêm phiền toái.
Hạ Đông đem khẩu súng cất đi.
Bởi vì quần áo Hạ Đông đều bẩn, y chỉ có thể từ trong đống quần áo của mình cầm một bộ cho Hạ Đông mặc. Quần áo của y đều rất cổ điển, Hạ Đông mặc vẫn rất có hình phẩm dạng.
Nội liễm lại nhã nhặn.
Lúc không có việc gì Hạ Đông chỉ ở phía sau núi chơi với súng. Y bảo cấp dưới cầm một ít đạn đưa cho Hạ Đông, để cho Hạ Đông thử một lần, bất quá Hạ Đông rất nhanh liền thuần thục.
Y đưa ống hãm thanh cho Hạ Đông, cho nên sẽ không gây chú ý với tàu thuyền gần đây.
Biệt thự này không giống các địa phương khác sạch sẽ như vậy. Bởi vì không có người nào lại đây quét tước cho nên phòng khách rất hỗn độn, hơn nữa đồ đạc đều có chút cũ kỹ, ba người trẻ tuổi kia được sự đồng ý của y thì đi ra ngoài tiêu khiển.
Phỏng chừng nửa đêm mới trở về.
Dưới thân y lót tờ báo, ngồi ở trên sô pha uống rượu, mà Hạ Đông vừa luyện súng xong từ bên ngoài trở về.
Y bảo Hạ Đông lại đây ngồi: “Nếu đói bụng rồi liền ăn một chút gì đi, nơi này rất yên tĩnh, không có người nào. Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, ta có thể cho phu thuyền đưa ngươi trở về trước.”
Y lo lắng nhi tử ở trong này thực nhàm chán……
Y nhìn thấy Hạ Đông im lặng ngồi xuống, ăn một chút đồ ăn trên bàn:“Mấy cái này đều là ta bảo phu thuyền ở bên ngoài mua trở về, ngươi muốn ăn cái gì liền nói với ta, ta bảo hắn đi mua.”
Nơi này không có cái gì để giải trí, chỉ là một hoang đảo……
Ngay cả TV cũng không có để xem.
“Không sao.” Giọng Hạ Đông rất bình tĩnh, vẫn im lặng ngồi ăn cơm.
Nhưng Hạ Đông ăn được một lát lại mở miệng hỏi y: “Vì sao ngươi muốn tới nơi này, ngươi tới nơi này làm cái gì?” Hạ Đông nghi hoặc nhìn về phía nam nhân thần thái lười biếng.
“Ngươi đừng hỏi.” Hạ Vân Phong tạm thời không nghĩ nói cho hắn.
Hạ Đông buông bát đũa xuống tiến đến bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn sờ soạng khẩu súng bên hông, nòng súng lạnh lẽo kia để lên má Hạ Vân Phong. (=..= phản thế đấy)
“Nói cho ta biết.” Hắn ngữ khí không biến đổi……
“Ta không biết.” Hạ Vân Phong biết Hạ Đông sẽ không nổ súng, y thong thả hất nòng súng ra.
Nòng súng để lên trên đùi y, theo chân y đi xuống, thẳng tắp ma sát ở địa phương dưới thân cực nóng của y. Y cảm giác được tay Hạ Đông theo hai chân y xuyên qua lưng quần sau thắt lưng y, thuận thế đem quần y toàn bộ đều kéo xuống dưới, trực tiếp trượt đến cổ chân.
Hạ Đông này lá gan càng lúc càng lớn rồi…..
Y vừa định mở miệng nói chuyện, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy hai má Hạ Đông gần trong gang tấc:“Dựa vào gần như vậy làm cái gì?” Y muốn bảo Hạ Đông đi lên lầu ngủ.
Nhưng giây tiếp theo y liền cảm giác được, họng súng kia vốn đặt ở dưới thân, thong thả xâm nhập (editor: =..= xâm nhập rồi) (beta: thằng này có vẻ thích chơi toy =.=)……
“Hạ Đông……” Y nhịn không được kêu tên nhi tử, âm thanh kia trầm thấp đủ khiến cho người ta có chút hoảng hốt, lại xen lẫn vài phần khó nhịn, tay y cũng thong thả nắm chặt quần áo trước bụng Hạ Đông.
Bởi vì quần áo trên người Hạ Đông là của y, cho nên sờ lên rất trơn tay……
“Ngươi nói cho ta biết.” Hạ Đông cố ý bảo y cho hắn đáp án, đầu súng kia tiến thêm một chút, Hạ Đông liền đem nó lấy ra, sau đó tới tới lui lui lặp lại vô số lần.
Y bị Hạ Đông trêu chọc đến có phản ứng.
Chờ y hoàn toàn thả lỏng thì đầu súng của Hạ Đông toàn bộ đều chen vào, y lập tức liền cảm giác vật thể lạnh lẽo mà cứng rắn kia nặng nề chủ động đi xuống……
Trượt vào rất sâu……
Hơn nữa.
Hạ Đông còn đang không ngừng đẩy vào bên trong, động tác của Hạ Đông khiến cho Hạ Vân Phong hơi hút không khí. Dùng loại này đẩy vào thân thể, y vẫn là lần đầu tiên y biết đến (=..= bởi ta mới nói, nhi tử thúc thật có tài SM bẩm sinh). Bất quá rất nhanh y liền không chống đỡ được….
Bởi vì động tác Hạ Đông càng lúc càng nhanh trên diện rộng, sau đó nhanh chóng đẩy mạnh……
Nhưng hắn dùng sức xảo diệu, mỗi một lần đều dừng đúng chỗ, lại không làm tổn thương đến y, có năng lực khiến cho y thoải mái. Ánh mắt hai người dây dưa cùng một chỗ, Hạ Vân Phong còn vài lần nghĩ mở miệng nói chuyện……
Cuối cùng cũng chưa thể nói ra, y mỗi lần hé miệng liền phun ra tiếng ân hừ ái muội.
Thẳng đến khi..
Y cảm giác được động tác của Hạ Đông càng lúc càng nhanh, thân thể y càng ngày càng nóng, cái loại cảm giác tê tê ngứa ngứa này từ lưng y chậm rãi hướng lên trên……
Ngay tại thời điểm y sắp phóng thích, Hạ Đông lại đột nhiên đem nòng súng vừa đen lại vừa thô kia rút ra: “Vân gia, nói cho ta biết, ngươi đến nơi đây để làm cái gì?”
Hạ Đông Bình tĩnh hỏi y, súng trong tay hắn đang bồi hồi dưới thân y……
Y tiến đến bên tai Hạ Đông nói cho Hạ Đông: “Đến giao hàng.” Y nói vừa thấp lại vừa chậm.
“Giao hàng gì?” Hạ Đông lại hỏi y.
Cùng lúc đó, Hạ Đông lại hướng bên trong đẩy, đem nòng súng bị Hạ Vân Phong kẹp chặt kia hơi hơi nóng lên, chậm rãi lại lần nữa đẩy mạnh vào người y……
Hạ Vân Phong đơn giản thẳng thắn: “Ta sai người cướp hàng của nhị ca ngươi.” Y bắt lấy cổ tay Hạ Đông, cảm giác được tay nắm súngcủa Hạ Đông đang không ngừng xoay.
Y cảm thấy thân thể nóng đến độ sắp bị đốt cháy đến nơi, y có chút khó nhịn cau mày, dựa vào Hạ Đông, nắm chặt quần áo Hạ Đông, lông mi y cũng hơi hơi rung động……
“Hàng đặt ở chỗ nào?” đôi môi Hạ Đông dán ở hai má y, một bên cảm giác được nhiệt độ nóng lên của y, một bên dùng nòng súng dùng sức thỏa mãn y……
Hạ Vân Phong cảm giác được thứ kia ở bên trong y ái muội chuyển động, làm cho y nắm chặt cổ tay Hạ Đông……
“Đặt ở tầng hầm.” Hạ Vân Phong vừa nói xong, y cảm giác được thứ kia để vào chỗ sâu nhất, y cơ hồ là theo bản năng nâng chân lên, đồng thời chợt nghe thấy tiếng Hạ Đông liên tục kích hoạt cò súng……
Này càng thêm kích thích cảm xúc của y, tụ tập tinh hoa của y đều phóng thích, nhiều điểm đã ươn ướt chân……
Y có chút mỏi mệt nhìn về phía Hạ Đông: “Vừa lòng chưa?” Y có chút suyễn.
“Vừa lòng rồi.” Hạ Đông cúi đầu hôn lên đôi môi nóng lên của y, sau đó vươn tay buông lỏng súng ra, tiếp tục để cho y ngậm như vậy, tay Hạ Đông vuốt ve chân y.
Đem thứ ướt át kia vẽ loạn đều đều……
Trong súng kia không có đạn, cho nên căn bản là bắn không ra cái gì, Hạ Vân Phong giật giật chân, súng kia trực tiếp trượt ra, rơi xuống dưới đất. Nháy mắt trống rỗng kia làm cho toàn bộ cơ thể y thong thả thắt chặt……
Y đem tất cả chuyện tình đều nói cho Hạ Đông, không có gì giấu diếm, nhưng Hạ Đông nghe xong thì lúc này liền tỏ vẻ có biện pháp giúp Hạ Vân Phong xử lý lô hàng này.
“Đem lô hàng này toàn bộ ném xuống biển.” Hạ Đông ra chủ ý cho y, bởi vì lô hàng này căn bản là mang đi không được, cho dù mang ra được cũng tiêu thụ không được, không bằng khiến cho chúng hoàn toàn biến mất.
Biện pháp này Hạ Vân Phong cũng không phải chưa nghĩ qua……
Hạ Đông vừa thay y mặc quần, cửa đã bị phá ra!
Ba thuộc hạ đi ra ngoài tiêu khiển của Hạ Vân Phong, bị người dùng dây thừng buộc chặt cùng một chỗ, bị người một cước đá vào cửa, trực tiếp ngã ở trên đất……
Beta: Trangki
Hạ Vân Phong nhìn Hạ Đông thở dốc.
Y căn bản không có tâm tình trách cứ Hạ Đông, Hạ Đông thế nhưng vụng trộm đi theo y đến đây, chính y cũng không biết nên sinh khí hay phải cao hứng……
Nhìn thấy bộ dáng Hạ Đông phi thường mỏi mệt, y cũng không biết có nên tiếp tục nói tiếp hay không, cho nên y lựa chọn câm miệng, bởi vì y nhìn thấy quần áo trên người Hạ Đông ướt đẫm.
Y bảo Hạ Đông đi phòng tắm xả nước tắm rửa: “Ngươi trước đem thân thể làm ấm, để tránh cảm lạnh.” Y nhắc nhở Hạ Đông nhất định phải tắm nước ấm, đừng trực tiếp tắm nước lạnh.
Hạ Đông ngồi không nhúc nhích: “Ta không mang quần áo.”
“Cái này ngươi không cần lo lắng, nhanh đi tắm.” Hạ Vân Phong nhìn nhìn phòng, rất nhanh tìm thấy phòng tắm, đem khăn lông đưa cho Hạ Đông, bảo hắn động tác nhanh lên.
“Vân gia……” Hạ Đông đứng ở cửa phòng tắm kêu y.
Âm thanh rất nhỏ.
Hắn luôn không sửa miệng được, hiện tại vẫn còn gọi y là “Vân gia”. Hạ Vân Phong đã quen cho nên cũng không phản đối, y bảo Hạ Đông nói ít đi: “Có cái gì muốn nói thì tắm rửa xong nói sau.”
Y thay Hạ Đông đóng cửa lại.
Bởi vì Hạ Đông không mang theo quần áo, nơi này cũng không có chuẩn bị, Hạ Vân Phong liền đem quần áo tắm rửa mình mang theo, cầm một bộ đưa cho Hạ Đông, để cho Hạ Đông tắm xong thì mặc vào.
Trời rất lạnh.
Nơi này không có người hầu hạ, Hạ Vân Phong đành phải tự mình mở ngăn tủ trong phòng, đem mấy chăn bông sạch sẽ bê đến trên giường rồi trải ra……
Động tác của y rất chậm, biết Hạ Đông mặc quần áo đi ra, y mới đem sàng đan cùng chăn bông trải hết ra. Y sửa sang lại sàng đan một chút, bảo Hạ Đông đi qua ngủ.
Y biết Hạ Đông rất mệt mỏi.
“Ngươi từ hòn đảo trước đó bơi tới?” Hạ Vân Phong đã nằm lên giường trước, mở chăn ra bảo Hạ Đông nhanh lên đi vào, “Bên ngoài rất lạnh, cẩn thận cảm lạnh.”
Y lo lắng nhi tử bị lạnh cóng……
Dù sao bơi lâu như vậy, xa như vậy……
Hạ Đông gật đầu.
Nằm ở bên cạnh Hạ Vân Phong, trên người hắn mặc áo ngủ của Hạ Vân Phong, im lặng nằm: “Ngươi muốn mắng cứ mắng đi.” Dù sao hắn cũng đã quen rồi.
Hạ Vân Phong đụng đến tay cùng thân thể Hạ Đông đều thực lạnh, lại có chút phát run. Y xuống giường đem lò sưởi bật lên, lò sưởi này hơi cũ nhưng còn có thể dùng được.
“Ta không mắng.” Hạ Vân Phong ngồi trở lại trên giường đắp chăn lại, y nằm ở bên cạnh Hạ Đông, thong thả kéo tay Hạ Đông qua, sau đó cởi quần áo của mình……
Bảo Hạ Đông đem tay cho vào trong quần áo y, để ở trên thân thể ấm áp của y nhưng Hạ Đông vẫn nói lạnh. Thế này thì ngay cả Hạ Vân Phong cũng cảm giác được Hạ Đông tắm nước ấm xong cũng hoàn toàn vô dụng.
Hạ Đông bình tĩnh hỏi lại y: “Ngươi không tức giận?”
“Quên đi.”
Hạ Vân Phong cũng không có biện pháp, đến thì đã đến rồi. Y đánh Hạ Đông một trận, hay là muốn thế nào, y chỉ nhìn Hạ Đông trong chốc lát rồi khẽ thở dài một tiếng……
Y đứng dậy xuống giường đi tắm một lần nước ấm, y cảm thấy làn da vừa nóng lại vừa tê. Nước nóng kia làm hai mắt y ươn ướt, nhưng miệng y chỉ phát ra âm thanh rên rỉ rất nhỏ.
Nhẫn nại.
Y là nam nhân, thân thể hắn là thực cứng cáp, ôm lấy không có mềm mại như nữ nhân, hơn nữa bởi vì thời tiết rất lạnh, cho nên thân thể y hiện tại một chút cũng không ấm áp.
Không có biện pháp giúp Hạ Đông sưởi ấm.
Y chỉ có thể chịu đựng, dùng nước ấm làm nóng thân thể của mình……
Sau khi y tắm rửa xong đi ra thân thể đều nóng đến phiếm đỏ, toàn thân đều đang nóng bừng lên. Y thong thả trở lại bên giường cởi áo ngủ ra, nằm ở trên giường……
“Dựa vào đây một chút.” Y bảo Hạ Đông dựa vào đây một chút, nhìn thấy Hạ Đông không hiểu, y duỗi tay kéo tay Hạ Đông qua, để cho hai tay Hạ Đông đặt ở trên bụng y.
Hạ Vân Phong tắm qua sau đó thân thể vừa nóng lại vừa mềm, sờ lên thực thoải mái. Hạ Đông đụng đến cái bụng mềm mại của y, nhiệt độ nóng bỏng kia làm cho hắn rất muốn cứ như vậy ôm chặt Hạ Vân Phong.
Đáng tiếc không có khí lực (=..= hảo hảo dưỡng sức đi ca).
Hạ Đông có chút hư thoát, hắn chỉ có thể tùy ý Hạ Vân Phong lôi kéo: “Cảm giác đỡ hơn không?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, nhìn thấy hắn gật đầu, Hạ Vân Phong mới do dự tiến gần sát thân thể hắn……
Vươn tay cởi bỏ áo ngủ Hạ Đông, động tác thong thả dán lên, dùng thân thể nóng bỏng của mình sưởi ấm nhi tử. Mặt Hạ Vân Phong thực hồng, y rũ mắt kéo tay Hạ Đông qua……
Để Hạ Đông ôm y.
“Ôm chặt.” Hạ Vân Phong bảo hắn ôm chặt một chút, như vậy sẽ không cảm thấy lạnh.
“ Sao?” Hạ Đông hiển nhiên có chút không kịp phản ứng.
Hạ Vân Phong lặp lại một lần: “Ôm chặt ta.” Lần này y nói chuyện giọng không lớn, thậm chí còn có chút nhỏ giọng. Y bảo Hạ Đông động tác mau một chút, để tránh cảm lạnh.
Nhiệt độ trên người y làm cho Hạ Đông thực thích, có sự cho phép của y, Hạ Đông tự nhiên là vươn tay ôm chặt lấy y. Làn da nóng bỏng của y lập tức liền dán chặt vào làn da lạnh lẽo của Hạ Đông.
Thật giống như dính vào, gắt gao dán cùng một chỗ.
Miệng Hạ Đông thở ra hơi thở có chút lạnh lẽo, mà miệng Hạ Vân Phong lại thở ra hơi thở nóng rực, hai má y dán lên hai má hơi lạnh của Hạ Đông……
Thực do dự.
Thậm chí còn có chút bất an.
Nhưng vẫn dán lên……
“Ngươi làm cái gì?” đáy mắt Hạ Đông hiện lên vài tia kinh ngạc, hắn tựa hồ chưa từng nghĩ tới Hạ Vân Phong sẽ chủ động ôm hắn, hắn cảm thấy thân thể Hạ Vân Phong hôm nay thật mềm.
Thật nóng.
Ôm lấy so với bình thường muốn mềm mại hơn rất nhiều, có lẽ là bởi vì hắn quá mệt mỏi, cho dù hiện tại Hạ Vân Phong mở chân ra chủ động yêu cầu hắn phải làm, hắn cũng không có cái khí lực kia.
Bất quá.
Hạ Đông biết Hạ Vân Phong là sẽ không chủ động yêu cầu……
Lúc này.
Hạ Vân Phong cảm giác được Hạ Đông thong thả ôm y, y cũng chậm chậm duỗi tay ôm thắt lưng Hạ Đông: “Còn lạnh không?” Y muốn biết tình trạng của Hạ Đông.
“……” Hạ Đông trầm mặc nhìn y.
“Nếu còn lạnh, ta lại đi tắm thêm một lần nữa.” Hạ Vân Phong cũng không có biện pháp khác, nhìn thấy Hạ Đông không trả lời, y im lặng để cho Hạ Đông ôm thêm chút nữa…..
Cảm giác được cơ thể lạnh đi, y lại đứng dậy đi tắm lại một lần nữa, sau đó lại trở về để cho Hạ Đông ôm như vậy……
Tới tới lui lui như vậy tắm ba lượt, thân thể Hạ Đông mới chậm rãi trở nên ấm áp, hai má Hạ Vân Phong nhẹ nhàng dán mặt Hạ Đông, y vốn nghĩ đặt ở trên người Hạ Đông, để cho Hạ Đông ôm……
Nhưng nghĩ nghĩ không thể thực hiện được, y quá nặng rồi.
Cho nên y liền nằm ngang lại, để cho Hạ Đông áp đảo trên người y: “Ngươi đi lên đi.” Y bảo Hạ Đông áp lại đây, Hạ Đông liền thong thả xoay người nằm đè lên người y.
Y duỗi tay thay Hạ Đông đắp chăn trên lưng……
Hơn nữa.
Còn để cho Hạ Đông nằm thẳng trên người y, làm cho hô hấp của y trở nên thong thả hơn. Y lười biếng rũ mắt, không có ngẩng đầu nhìn Hạ Đông, bởi vì y chỉ cần nhẹ nhàng động, sẽ đụng tới đôi môi Hạ Đông.
“Cảm giác đỡ hơn nhiều chưa?” Hạ Vân Phong quan tâm hỏi cảm thụ giờ phút này của Hạ Đông.
“Đỡ nhiều rồi.” Hạ Đông nằm ở trên người y, cảm giác nhiệt lượng từ thân thể y truyền tới.
Hạ Vân Phong vốn rũ mắt giờ thong thả nhắm hai mắt lại, y thấp giọng nói với Hạ Đông: “Ta ngủ đây.” Y để cho Hạ Đông cứ như vậy đè nặng y ngủ, sẽ không cảm thấy lạnh.
Y biết tuy rằng hơi vất vả, bất quá chỉ cần nhi tử không lạnh thì không quan hệ.
Khi Hạ Vân Phong tỉnh lại thì toàn thân đều tê rần, y ở trên giường ngồi suốt hơn nửa giờ mới dần dần khôi phục bình thường. Hai ngày kế tiếp Hạ Đông cũng đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Hạ Vân Phong còn phải mát xa cơ thể cho hắn, uy cơm cũng đều là Hạ Vân Phong hầu hạ hắn, Hạ Vân Phong cũng không nói gì, vẫn “ hầu hạ” Hạ Đông đến lúc khôi phục thể lực mới thôi.
Hạ Vân Phong đưa khẩu súng cho hắn:“Cầm phòng thân.” Nơi này rất nguy hiểm, không biết khi nào thì sẽ có người tìm đến, nếu hành tung bị lộ thì thế nào cũng sẽ càng thêm phiền toái.
Hạ Đông đem khẩu súng cất đi.
Bởi vì quần áo Hạ Đông đều bẩn, y chỉ có thể từ trong đống quần áo của mình cầm một bộ cho Hạ Đông mặc. Quần áo của y đều rất cổ điển, Hạ Đông mặc vẫn rất có hình phẩm dạng.
Nội liễm lại nhã nhặn.
Lúc không có việc gì Hạ Đông chỉ ở phía sau núi chơi với súng. Y bảo cấp dưới cầm một ít đạn đưa cho Hạ Đông, để cho Hạ Đông thử một lần, bất quá Hạ Đông rất nhanh liền thuần thục.
Y đưa ống hãm thanh cho Hạ Đông, cho nên sẽ không gây chú ý với tàu thuyền gần đây.
Biệt thự này không giống các địa phương khác sạch sẽ như vậy. Bởi vì không có người nào lại đây quét tước cho nên phòng khách rất hỗn độn, hơn nữa đồ đạc đều có chút cũ kỹ, ba người trẻ tuổi kia được sự đồng ý của y thì đi ra ngoài tiêu khiển.
Phỏng chừng nửa đêm mới trở về.
Dưới thân y lót tờ báo, ngồi ở trên sô pha uống rượu, mà Hạ Đông vừa luyện súng xong từ bên ngoài trở về.
Y bảo Hạ Đông lại đây ngồi: “Nếu đói bụng rồi liền ăn một chút gì đi, nơi này rất yên tĩnh, không có người nào. Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, ta có thể cho phu thuyền đưa ngươi trở về trước.”
Y lo lắng nhi tử ở trong này thực nhàm chán……
Y nhìn thấy Hạ Đông im lặng ngồi xuống, ăn một chút đồ ăn trên bàn:“Mấy cái này đều là ta bảo phu thuyền ở bên ngoài mua trở về, ngươi muốn ăn cái gì liền nói với ta, ta bảo hắn đi mua.”
Nơi này không có cái gì để giải trí, chỉ là một hoang đảo……
Ngay cả TV cũng không có để xem.
“Không sao.” Giọng Hạ Đông rất bình tĩnh, vẫn im lặng ngồi ăn cơm.
Nhưng Hạ Đông ăn được một lát lại mở miệng hỏi y: “Vì sao ngươi muốn tới nơi này, ngươi tới nơi này làm cái gì?” Hạ Đông nghi hoặc nhìn về phía nam nhân thần thái lười biếng.
“Ngươi đừng hỏi.” Hạ Vân Phong tạm thời không nghĩ nói cho hắn.
Hạ Đông buông bát đũa xuống tiến đến bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn sờ soạng khẩu súng bên hông, nòng súng lạnh lẽo kia để lên má Hạ Vân Phong. (=..= phản thế đấy)
“Nói cho ta biết.” Hắn ngữ khí không biến đổi……
“Ta không biết.” Hạ Vân Phong biết Hạ Đông sẽ không nổ súng, y thong thả hất nòng súng ra.
Nòng súng để lên trên đùi y, theo chân y đi xuống, thẳng tắp ma sát ở địa phương dưới thân cực nóng của y. Y cảm giác được tay Hạ Đông theo hai chân y xuyên qua lưng quần sau thắt lưng y, thuận thế đem quần y toàn bộ đều kéo xuống dưới, trực tiếp trượt đến cổ chân.
Hạ Đông này lá gan càng lúc càng lớn rồi…..
Y vừa định mở miệng nói chuyện, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy hai má Hạ Đông gần trong gang tấc:“Dựa vào gần như vậy làm cái gì?” Y muốn bảo Hạ Đông đi lên lầu ngủ.
Nhưng giây tiếp theo y liền cảm giác được, họng súng kia vốn đặt ở dưới thân, thong thả xâm nhập (editor: =..= xâm nhập rồi) (beta: thằng này có vẻ thích chơi toy =.=)……
“Hạ Đông……” Y nhịn không được kêu tên nhi tử, âm thanh kia trầm thấp đủ khiến cho người ta có chút hoảng hốt, lại xen lẫn vài phần khó nhịn, tay y cũng thong thả nắm chặt quần áo trước bụng Hạ Đông.
Bởi vì quần áo trên người Hạ Đông là của y, cho nên sờ lên rất trơn tay……
“Ngươi nói cho ta biết.” Hạ Đông cố ý bảo y cho hắn đáp án, đầu súng kia tiến thêm một chút, Hạ Đông liền đem nó lấy ra, sau đó tới tới lui lui lặp lại vô số lần.
Y bị Hạ Đông trêu chọc đến có phản ứng.
Chờ y hoàn toàn thả lỏng thì đầu súng của Hạ Đông toàn bộ đều chen vào, y lập tức liền cảm giác vật thể lạnh lẽo mà cứng rắn kia nặng nề chủ động đi xuống……
Trượt vào rất sâu……
Hơn nữa.
Hạ Đông còn đang không ngừng đẩy vào bên trong, động tác của Hạ Đông khiến cho Hạ Vân Phong hơi hút không khí. Dùng loại này đẩy vào thân thể, y vẫn là lần đầu tiên y biết đến (=..= bởi ta mới nói, nhi tử thúc thật có tài SM bẩm sinh). Bất quá rất nhanh y liền không chống đỡ được….
Bởi vì động tác Hạ Đông càng lúc càng nhanh trên diện rộng, sau đó nhanh chóng đẩy mạnh……
Nhưng hắn dùng sức xảo diệu, mỗi một lần đều dừng đúng chỗ, lại không làm tổn thương đến y, có năng lực khiến cho y thoải mái. Ánh mắt hai người dây dưa cùng một chỗ, Hạ Vân Phong còn vài lần nghĩ mở miệng nói chuyện……
Cuối cùng cũng chưa thể nói ra, y mỗi lần hé miệng liền phun ra tiếng ân hừ ái muội.
Thẳng đến khi..
Y cảm giác được động tác của Hạ Đông càng lúc càng nhanh, thân thể y càng ngày càng nóng, cái loại cảm giác tê tê ngứa ngứa này từ lưng y chậm rãi hướng lên trên……
Ngay tại thời điểm y sắp phóng thích, Hạ Đông lại đột nhiên đem nòng súng vừa đen lại vừa thô kia rút ra: “Vân gia, nói cho ta biết, ngươi đến nơi đây để làm cái gì?”
Hạ Đông Bình tĩnh hỏi y, súng trong tay hắn đang bồi hồi dưới thân y……
Y tiến đến bên tai Hạ Đông nói cho Hạ Đông: “Đến giao hàng.” Y nói vừa thấp lại vừa chậm.
“Giao hàng gì?” Hạ Đông lại hỏi y.
Cùng lúc đó, Hạ Đông lại hướng bên trong đẩy, đem nòng súng bị Hạ Vân Phong kẹp chặt kia hơi hơi nóng lên, chậm rãi lại lần nữa đẩy mạnh vào người y……
Hạ Vân Phong đơn giản thẳng thắn: “Ta sai người cướp hàng của nhị ca ngươi.” Y bắt lấy cổ tay Hạ Đông, cảm giác được tay nắm súngcủa Hạ Đông đang không ngừng xoay.
Y cảm thấy thân thể nóng đến độ sắp bị đốt cháy đến nơi, y có chút khó nhịn cau mày, dựa vào Hạ Đông, nắm chặt quần áo Hạ Đông, lông mi y cũng hơi hơi rung động……
“Hàng đặt ở chỗ nào?” đôi môi Hạ Đông dán ở hai má y, một bên cảm giác được nhiệt độ nóng lên của y, một bên dùng nòng súng dùng sức thỏa mãn y……
Hạ Vân Phong cảm giác được thứ kia ở bên trong y ái muội chuyển động, làm cho y nắm chặt cổ tay Hạ Đông……
“Đặt ở tầng hầm.” Hạ Vân Phong vừa nói xong, y cảm giác được thứ kia để vào chỗ sâu nhất, y cơ hồ là theo bản năng nâng chân lên, đồng thời chợt nghe thấy tiếng Hạ Đông liên tục kích hoạt cò súng……
Này càng thêm kích thích cảm xúc của y, tụ tập tinh hoa của y đều phóng thích, nhiều điểm đã ươn ướt chân……
Y có chút mỏi mệt nhìn về phía Hạ Đông: “Vừa lòng chưa?” Y có chút suyễn.
“Vừa lòng rồi.” Hạ Đông cúi đầu hôn lên đôi môi nóng lên của y, sau đó vươn tay buông lỏng súng ra, tiếp tục để cho y ngậm như vậy, tay Hạ Đông vuốt ve chân y.
Đem thứ ướt át kia vẽ loạn đều đều……
Trong súng kia không có đạn, cho nên căn bản là bắn không ra cái gì, Hạ Vân Phong giật giật chân, súng kia trực tiếp trượt ra, rơi xuống dưới đất. Nháy mắt trống rỗng kia làm cho toàn bộ cơ thể y thong thả thắt chặt……
Y đem tất cả chuyện tình đều nói cho Hạ Đông, không có gì giấu diếm, nhưng Hạ Đông nghe xong thì lúc này liền tỏ vẻ có biện pháp giúp Hạ Vân Phong xử lý lô hàng này.
“Đem lô hàng này toàn bộ ném xuống biển.” Hạ Đông ra chủ ý cho y, bởi vì lô hàng này căn bản là mang đi không được, cho dù mang ra được cũng tiêu thụ không được, không bằng khiến cho chúng hoàn toàn biến mất.
Biện pháp này Hạ Vân Phong cũng không phải chưa nghĩ qua……
Hạ Đông vừa thay y mặc quần, cửa đã bị phá ra!
Ba thuộc hạ đi ra ngoài tiêu khiển của Hạ Vân Phong, bị người dùng dây thừng buộc chặt cùng một chỗ, bị người một cước đá vào cửa, trực tiếp ngã ở trên đất……
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân