Dụ Tội
Chương 145
“Vân gia.” Hạ Đông cung kính hướng tới Hạ Vân Phong gật đầu, “Tần Diễm hắn uống rượu.”
“Ta thấy rồi.” Hạ Vân Phong vươn tay nâng cằm Tần Diễm lên, y vừa nâng tay lên chính là một cái tát, “Ngươi say đủ chưa đó, đây là bên ngoài, ngươi ngại không đủ mất mặt?”
Hạ Vân Phong một cái tát đem Tần Diễm đánh cho câm miệng lại.
“Vân gia.” Hạ Đông sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi liền không nói nữa.
Ánh mắt Hạ Vân Phong vẫn ở trên người Tần Diễm không dời đi, Tần Diễm thực không tỉnh táo, nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, đương nhiên Hạ Vân Phong biết Tần Diễm rất tức giận, Hạ Vân Phong kéo kéo cà vạt hắn: “Ngươi xem bộ dáng ngươi hiện tại giống cái gì nữa, còn không mau về nhà đi.”
Giọng nói không chút cự tuyệt rất có uy lực, Hạ Đông lập tức gật đầu nói đưa Tần Diễm trở về. Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đem Tần Diễm dìu đến xe Hoằng Dạ, mà Tần Diễm lại thủy chung không nói một lời nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong……
Hoằng Dạ giúp đỡ đem Tần Diễm đỡ lên xe, quần áo Tần Diễm bị nhu thật sự loạn, loạn thất bát tao mặc ở trên người, hoàn toàn không có hình tượng gì đáng nói, còn nắm lấy Hoằng Dạ cùng Hạ Đông không buông.
“Đem hắn trói lại.” Hạ Vân Phong mỗi lần nhìn thấy Tần Diễm uống rượu đều đã nhớ tới lần đầu tiên y cùng Tần Diễm……
Hoằng Dạ giữ chặt Tần Diễm, Hạ Đông xả cà vạt Tần Diễm xuống, đem hai tay Tần Diễm buộc chặt lại, nhưng Tần Diễm lại vẫn nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, giống như muốn nuốt sống y……
Hạ Vân Phong lên xe xong thì Tần Diễm đã muốn nói chuyện, hắn nói tất cả đều là tiếng Anh, Hạ Vân Phong nghe không hiểu, y ý vị thâm trường nhìn Tần Diễm liếc mắt một cái, lại đối Hạ Đông nói, “Đem cái miệng của hắn bịt lại.”
“Dạ, Vân gia.” Hạ Đông tiếp nhận khăn tay trên tay Hạ Vân Phong, nhét vào miệng Tần Diễm, gắt gao bịt lại, Tần Diễm nổi trận lôi đình, lại không có chỗ để xả.
Chẳng bao lâu liền im lặng lại.
Không cho hắn một chút giáo huấn hắn chính là không thành thật.
Tần Diễm say đến lăn ra ngủ, Hoằng Dạ lái xe trở về nhà. Sau đó Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ cùng Hạ Đông đem Tần Diễm nâng về phòng, lúc mọi người về nhà bên ngoài trời nổi mưa to, trên người đều bị xối ướt.
Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ về phòng nghỉ ngơi trước, Hoằng Dạ thực nghe lời đi về phòng, mà Hạ Đông cũng tỏ vẻ thời gian không còn sớm phải đi về. Hạ Vân Phong nhìn trời mưa ngoài cửa bèn sai lái xe đưa Hạ Đông trở về.
“Vân gia, ta đi đây, ngươi gần đây luôn sinh bệnh, hảo hảo chiếu cố thân thể.” trước khi đi Hạ Đông còn quan tâm ân cần thăm hỏi Hạ Vân Phong.
“Ân, sẽ chú ý nghỉ ngơi.” Hạ Vân Phong gật đầu, cũng dặn dò Hạ Đông, “Ngươi cũng ít cùng Tần Diễm đi uống rượu, uống rượu nhiều đối thân thể không tốt.” Y không muốn nhìn thấy Tần Diễm thường thường say đến độ không còn biết gì mới về nhà, cũng không muốn Tần Diễm trì hoãn công tác của Hạ Đông.
Bất quá.
Hạ Đông lại thực nghe lời. Nếu Hạ Vân Phong nói không thích, vậy hắn về sau sẽ không cùng Tần Diễm uống rượu với nhau nữa. Sau khi Hạ Đông đi về, Hạ Vân Phong mới lên lầu.
Sắc mặt y như thường, đáy mắt lại lộ ra nồng đậm bất mãn, Tần Diễm cũng quá hồ nháo rồi, gần đây thường xuyên uống say không còn biết gì mới trở về, y vừa mới tiến vào phòng Tần Diễm, liền đóng cửa lại.
Y ngồi ở bên giường thay Tần Diễm cởi bỏ cà vạt buộc chặt trên tay, Tần Diễm vẫn không nhúc nhích tựa vào trên giường ngủ như chết, Hạ Vân Phong còn giúp hắn đem quần áo ướt sũng trên người cởi ra.
“Vì sao mà uống nhiều rượu như vậy?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, y đem quần áo Tần Diễm ném xuống đất, dùng chăn bao lấy Tần Diễm. Y sờ sờ cái trán Tần Diễm, độ ấm nóng bỏng kia khiến tay y như bị phỏng
Giọng Tần Diễm rất hàm hồ: “Bị thua kiện.” Hắn nắm chặt chăn, cau mày, bộ dáng thực khó chịu.
Hạ Vân Phong đi đến phòng tắm cầm khăn ấm thay Tần Diễm xoa xoa mặt cùng tay, động tác còn thong thả thay Tần Diễm lau giọt nước ở trên người. Sau khi làm xong, y thay Tần Diễm đắp chăn lại.
Nếu không phải bởi vì Tần Diễm là con của y, y đã sớm mặc kệ người này. Nhìn thấy Tần Diễm thống khổ cau mày, y vươn tay thay Tần Diễm xoa xoa mồ hôi trên mặt.
Tần Diễm vươn tay ra bắt lấy tay y, miệng lặp lại tên tiếng Anh của một nữ nhân nào đó, Hạ Vân Phong cũng không có thu tay lại, giọt nước kia theo đầu ngón tay y rơi xuống trên mặt Tần Diễm……
Lạch cạch lạch cạch……
Giọt nước trên tóc Hạ Vân Phong theo hai má lăn xuống, rớt ở trên sàng đan, quần áo y đều đã bị nước mưa làm ướt, gắt gao dán tại trên người, hình dáng cơ thể y hiện lên rõ ràng……
Y ở bên giường ngồi trong chốc lát, đợi cho Tần Diễm buông tay y mới vào phòng tắm tắm rửa. Đêm nay y có chút mỏi mệt, Tần Diễm ở bên ngoài uống say đến không còn biết gì khiến cho tâm tình y thật không tốt.
Y không thích nhi tử ở bên ngoài say xỉn.
Y biết Tần Diễm có tâm sự, cũng biết Tần Diễm sẽ không nói cho y, sau khi xác định Tần Diễm đã ngủ, y đứng dậy đi vào phòng tắm……
Ngọn đèn phòng tắm bật thật sáng, Hạ Vân Phong lười biếng tựa vào trong phòng tắm. Y tựa như hưởng thụ ngiêng đầu, cảm thụ được tia nước mát xa trong bồn tắm lớn, cả người mềm nhũn tựa vào trong bồn tắm lớn. Một bàn tay y để lên bồn tắm lớn bên cạnh, trên tay đỡ cái tẩu, tay kia thì bưng chén rượu nhấm nháp rượu ngon. Y vừa mới tắm được một nửa chợt nge thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Động tác uống rượu của y tạm dừng, vẻ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, cùng đợi người bên ngoài nói, người bên ngoài không nói gì, vẫn chỉ gõ cửa.
Hạ Vân Phong biết là Tần Diễm: “Ta đang tắm rửa, muốn đi WC thì xuống dưới lầu đi.” Y lười biếng nói xong liền uống cạn ly rượu, chậm rãi dập tắt thuốc, từ trong bồn tắm lớn đi ra.
Y lau khô người sau đó mới phát hiện chưa lấy áo tắm, y quấn khăn tắm liền ra khỏi phòng tắm. Trong phòng thực tối, Tần Diễm không ở trong phòng, cửa phòng mở ra.
Hạ Vân Phong trở về phòng mình, y vừa mới tiến vào phòng liền nhìn thấy Tần Diễm ngã vào giường y……
Y khóa cửa lại.
Mở tủ quần áo ra.
Khăn mặt rơi trên mặt đất. (lại show hàng nữa rồi =..=)
Hạ Vân Phong đưa lưng về phía giường, động tác thong thả lấy quần áo. Vốn Tần Diễm đang nhắm mắt nằm ở trên giường, lúc này mở ra hai tròng mắt, hai mắt nhìn bóng dáng Hạ Vân Phong, ở trước lúc Hạ Vân Phong xoay người đã nhắm hai mắt lại. (trộm nhìn a =..=)
Y không có mặc áo ngủ, y chỉ đem áo ngủ đem đến để ở đầu giường, ngày mai buổi sáng cần mặc, y bảo Tần Diễm ngủ xê qua một chút, y xốc chăn lên chui vào ngủ..
Y ngủ không bao lâu chợt nghe thấy tiếng Tần Diễm xốc chăn lên tiến vào. Y vừa mới quay đầu liền nhìn thấy Tần Diễm nhích lại gần, hai tay ôm sát thắt lưng y, đem đầu tựa vào ngực y…… Tần Diễm mỗi lần uống rượu đều kêu đau đầu, Hạ Vân Phong đẩy hắn ra hai lần, nhưng hắn lại xích qua ôm sát y. Hạ Vân Phong nghĩ xuống giường, lại bị Tần Diễm ngăn chận.
“Không cần đè nặng ta.” Hạ Vân Phong vươn tay đẩy mặt Tần Diễm ra, nhưng lại đẩy không được.
“Lão ba……” Tần Diễm đem đầu chôn ở ngực y, thực không thoải mái gọi y vài tiếng. Hạ Vân Phong đã không động nữa, tùy ý Tần Diễm ôm y như vậy ngủ cả một đêm.
Lúc Tần Diễm tỉnh lại, Hạ Vân Phong còn chưa có tỉnh.
Hắn chỉ nhớ rõ tối hôm qua cùng Hạ Đông uống rượu, lúc đi ra lại gặp Hạ Vân Phong, hơn nữa nam nhân này còn tát hắn một cái. Hắn trở về như thế nào, lại vì sao cùng nam nhân này ngủ với nhau, hắn hoàn toàn không nhớ rõ. (lúc nào cũng mất trí hết =.=)
Hơn nữa……
Nam nhân trước mắt này thân là lão ba hắn, cái gì cũng đều không có mặc bị hắn ôm vào trong ngực ngủ cả một đêm, rốt cuộc đêm qua có phát sinh qua sự tình gì hay không……
Tần Diễm nhìn nhìn trên người Hạ Vân Phong không có dấu vết gì, hắn kéo chăn trên người Hạ Vân Phong ra, chăn từ trên đùi Hạ Vân Phong trượt xuống. Phát hiện Hạ Vân Phong còn chưa có tỉnh, hắn bèn mở chân Hạ Vân Phong ra rồi lại gần xem có phát hiện dưới thân Hạ Vân Phong có dấu vết bị xâm phạm không. Được một lúc hắn mới từ giữa hai chân Hạ Vân Phong ngẩng đầu…… (=..=)
Liền nhìn thấy
Hạ Vân Phong đã tỉnh, đang lười biếng ngồi dậy, đáy mắt trầm định kia rõ ràng đang bất mãn. Hạ Vân Phong vừa ngồi dậy, liền quăng Tần Diễm một cái tát……
“ Sao lại đánh ta?” Tần Diễm nói chuyện rất không có khí thế. (ta chém T.T) ( Thằng bố tỉnh dậy mà thấy thằng con dí sát mặt vào chỗ kín của mình thì ăn một cái tát là nhẹ đó =.=)
“……”
“Tối hôm qua có phải chúng ta lại làm hay không?” ánh mắt Tần Diễm ở giữa hai chân Hạ Vân Phong bồi hồi, hắn muốn tìm đáp án.
Nhưng một cái tát cắt ngang tầm mắt của hắn, hắn lại trúng một cái tát. Đây là cái tát hắn nên nhận, lần này hắn bị đánh cho á khẩu không trả lời được, hắn xác thực không nên nhìn chính lão ba mình như vậy……
Hạ Vân Phong đánh hắn cũng không có gì không đúng, Tần Diễm bụm mặt không nhìn. Hắn vốn hẳn là bực mình mà mắng Hạ Vân Phong vài câu nhưng hắn cái gì cũng đều mắng không ra khỏi miệng.
Bởi vì hắn ẩn ẩn cảm giác được tối hôm qua có người ôm hắn ngủ cả một đêm, hắn cũng ngủ thật sự thoải mái. Không biết có phải ảo giác hay không, hay là như thế nào, hắn thế nhưng cảm thấy lão ba mình hai ngày này càng ngày càng mê người…… (rồi, anh sắp lọt hố rồi =..=)
“Rốt cuộc tối hôm qua có làm không?” Tần Diễm nhu nhu mặt, hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, cũng thân thủ sờ hướng về phía mặt sau của Hạ Vân Phong.
“Không có.” Hạ Vân Phong nắm tay hắn, không cho hắn sờ đi xuống.
Tần Diễm có chút chưa từ bỏ ý định, giống như lại mang theo một chút tiếc nuối khó hiểu (lợi dụng ăn đậu hủ =..=), hắn không có tiếp tục kiểm tra thân thể Hạ Vân Phong, bởi vì Hạ Vân Phong xiết chặt tay hắn, đưa tay hắn kéo ra……
“Vậy tối hôm qua……” Tần Diễm muốn hỏi.
“Tối hôm qua chuyện gì đều cũng chưa có phát sinh.” Hạ Vân Phong lười biếng nói xong liền chuẩn bị ngủ.
Tần Diễm lại đặt tay lên người y: “Rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hay là không phát sinh? Vì sao mỗi lần ngươi đều phải nói như vậy?” Một hai lần còn được, này đều đã là lần thứ ba rồi……
Không bình thường.
Tần Diễm cảm thấy chính mình cũng không bình thường rồi……
“Ngươi không phải hy vọng ta nói như vậy sao?” Hạ Vân Phong giương mắt nhìn hắn, hơi thở ái muội giao hòa lẫn nhau.
“……” Tần Diễm vẻ mặt bình tĩnh hạ thấp mắt, nhìn chăm chú vào nam nhân thần thái lười biếng, “Vì sao muốn như vậy?” giọng hắn trở nên rất thấp, hình như là đang hỏi Hạ Vân Phong, lại hình như là đang hỏi chính hắn……
“Này không phải chính hợp tâm ý của ngươi sao?” Hạ Vân Phong một lời vạch trần ý nghĩ của Tần Diễm. Y biết Tần Diễm không muốn thừa nhận cái loại quan hệ dị dạng này giữa bọn họ.
Bất quá.
Tối hôm qua thật sự cái gì cũng đều không có phát sinh…… (nhưng thúc hành động khiến người ta nghĩ khác =..=)
Tần Diễm nghe được Hạ Vân Phong nói như vậy liền lập tức bị ngậm đến á khẩu không trả lời được. Hắn đối với lão ba mình như vậy thật là không đúng, hắn cũng không muốn, làm liền làm rồi, không có làm sẽ không làm.
Ai bảo Hạ Vân Phong là lão ba hắn!
Hạ Vân Phong nhìn thấy Tần Diễm có chút sững sờ, y đẩy Tần Diễm ra đi xuống giường, chậm rì rì mặc áo ngủ đi ra ngoài phòng……
Mẹ nó.
Mẹ nó
Thực con mẹ nó……
Tần Diễm ở trong lòng chửi tục vài câu. Từ lần trước nhìn thấy Hạ Vân Phong nuốt chuối sau thì gần đây hắn đi làm luôn thất thần, thường thường nhớ tới bộ dáng Hạ Vân Phong đêm đó tự mình làm. Hơn nữa gần đây hắn luôn ngơ ngẩn không có tâm tư đi làm, không những thế hắn lại thua một vụ kiện cho nên tâm tình tự nhiên không tốt, do đó đã kêu Hạ Đông đi ra ngoài uống rượu.
Lại bị Hạ Vân Phong đánh.
Tần Diễm cau mày, gần đây hắn càng ngày càng lưu ý Hạ Vân Phong làm cái gì, ánh mắt của hắn đều tự nhiên hướng trên người y liếc qua, Tần Diễm đã cảnh cáo chính mình rất nhiều lần.
Nhưng lại có chút khống chế không được.
Tâm tình Tần Diễm thực hậm hực, hắn chán ghét cái loại tư thái gọi là tùy ý này của Hạ Vân Phong nhưng hắn lại luôn bị thân ảnh Hạ Vân Phong dẫn dắt, hắn rốt cuộc là làm sao vậy……
Chính hắn cảm thấy chính mình càng ngày càng không bình thường, nhưng thân là luật sư, hắn phải bình tĩnh, hắn cảm thấy phải phải dừng lại cho nên hắn càng ngày càng coi thường Hạ Vân Phong, hắn tận lực không nhìn Hạ Vân Phong.
Nhưng cảm xúc phiền táo (= tâm trạng cáu kỉnh) lại càng ngày càng mãnh liệt……
Tần Diễm mặt không chút thay đổi ăn cơm, sau đó ngay cả chào hỏi cũng không, đã đi vào phòng khách xem TV. Hắn rõ ràng là xem tin tức, nhưng ánh mắt thường thường di chuyển đến trên người Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong đang ăn cơm.
Áo ngủ trên người thực chỉnh tề, ánh mắt hắn theo từ đùi Hạ Vân Phong hướng lên trên. Địa phương được vạt áo hờ kia che lại làm cho hắn có cỗ xúc động muốn đi tới xốc lên. (ta chờ ca xốc lên đó =..=)
Tần Diễm vững như Thái Sơn ngồi ở trên sô pha, bình tĩnh như thường không bị người phát hiện nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong. Ánh mắt hắn thực trầm ổn, mỗi khi Hạ Vân Phong ngẩng đầu, hắn đều dời tầm mắt.
Thực xấu xa……
Tần Diễm cảm thấy chính mình giống cái rình coi cuồng (=..=, “cuồng”: nghiện làm chuyện gì đó), mỗi lần hắn về nhà nhìn thấy Hạ Vân Phong ngủ ở sô pha, áo ngủ kia vĩnh viễn đều lỏng lẻo như vậy, chỉ cần nhích người động một cái……
Có thể nhìn thấy rõ toàn bộ……
Làm hại Tần Diễm trực tiếp đụng vào người Ngao Dương, ánh mắt Hạ Vân Phong mềm nhũn nhẹ nhàng hướng lại đây. Tần Diễm có chút hỏa đại trừng mắt nhìn Hạ Vân Phong hai cái, liền đi lên lầu.
Lưu lại Ngao Dương một mặt mờ mịt ngồi ở trên thang lầu (=..= tội nghiệp thằng nhỏ, nó có tội tình j đâu), Hạ Vân Phong cũng không phải ngốc tử, y đương nhiên biết gần đây Tần Diễm luôn nhìn y, còn thường xuyên chạy đến phòng y. (=..= lỗi tại ai chứ)
Không phải tiến vào lấy này nọ, thì nói là đi nhầm phòng, Hạ Vân Phong cũng không biết hắn rốt cuộc tiến vào làm cái gì, nhưng mỗi lần y thay quần áo, Tần Diễm tiến vào đều phải ngồi thật lâu. (=..= nó rình công khai)
Hạ Vân Phong vài lần muốn hỏi Tần Diễm xem đủ chưa đó, nhưng mỗi lần nhìn qua muốn hỏi hắn, ánh mắt Tần Diễm đã sớm dời đi, Hạ Vân Phong cũng liền mặc kệ Tần Diễm.
Nhìn xem, tổng so với Hình Liệt trực tiếp quấy rối y như vậy tốt hơn……
Mà gần đây.
Hình Liệt ở nhà đều rất ít quấy rối y, tuy rằng rất ít, nhưng không có nghĩa là không có. Hình Liệt buổi chiều muốn lôi kéo y chơi cờ, nói là thua liền cởi quần áo (=..=), Hạ Vân Phong rảnh rỗi không có việc gì làm cũng đáp ứng rồi.
Hình Liệt thua chỉ còn lại có một cái quần lót (=..=), áo ngủ trên người Hạ Vân Phong còn hoàn hảo không tổn hao gì, Hạ Vân Phong lại thắng một phen, y chậm rì rì nhìn về phía Hình Liệt: “Ngươi lại thua rồi.”
Đã sắp không còn gì để cởi rồi……
Hình Liệt nghĩ đến Hạ Vân Phong sẽ không chơi cờ, người ngay cả chữ còn không biết, như thế nào còn có thể vận động trí não văn nhã như vậy (lão đại cũng ko phải chỉ là hư danh =..=), Hình Liệt vốn là muốn nhìn lão nam nhân Hạ Vân Phong này biểu diễn thoát y…… (=..=)
“Ba, ta cởi.” Hình Liệt đứng lên đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn nâng cằm Hạ Vân Phong lên, khiến cho Hạ Vân Phong nhìn về phía hắn, “Ngươi phải xem rõ ràng nhé.”
Hình Liệt đem quần kéo xuống dưới…… (=..= phất phất cờ trắng ta đầu hàng cái độ hạ lưu của thằng này rồi)
Tiếp tục thưởng thức trình độ BT của Hình ca nhá lăn lộn
“Ta thấy rồi.” Hạ Vân Phong vươn tay nâng cằm Tần Diễm lên, y vừa nâng tay lên chính là một cái tát, “Ngươi say đủ chưa đó, đây là bên ngoài, ngươi ngại không đủ mất mặt?”
Hạ Vân Phong một cái tát đem Tần Diễm đánh cho câm miệng lại.
“Vân gia.” Hạ Đông sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi liền không nói nữa.
Ánh mắt Hạ Vân Phong vẫn ở trên người Tần Diễm không dời đi, Tần Diễm thực không tỉnh táo, nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, đương nhiên Hạ Vân Phong biết Tần Diễm rất tức giận, Hạ Vân Phong kéo kéo cà vạt hắn: “Ngươi xem bộ dáng ngươi hiện tại giống cái gì nữa, còn không mau về nhà đi.”
Giọng nói không chút cự tuyệt rất có uy lực, Hạ Đông lập tức gật đầu nói đưa Tần Diễm trở về. Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đem Tần Diễm dìu đến xe Hoằng Dạ, mà Tần Diễm lại thủy chung không nói một lời nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong……
Hoằng Dạ giúp đỡ đem Tần Diễm đỡ lên xe, quần áo Tần Diễm bị nhu thật sự loạn, loạn thất bát tao mặc ở trên người, hoàn toàn không có hình tượng gì đáng nói, còn nắm lấy Hoằng Dạ cùng Hạ Đông không buông.
“Đem hắn trói lại.” Hạ Vân Phong mỗi lần nhìn thấy Tần Diễm uống rượu đều đã nhớ tới lần đầu tiên y cùng Tần Diễm……
Hoằng Dạ giữ chặt Tần Diễm, Hạ Đông xả cà vạt Tần Diễm xuống, đem hai tay Tần Diễm buộc chặt lại, nhưng Tần Diễm lại vẫn nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, giống như muốn nuốt sống y……
Hạ Vân Phong lên xe xong thì Tần Diễm đã muốn nói chuyện, hắn nói tất cả đều là tiếng Anh, Hạ Vân Phong nghe không hiểu, y ý vị thâm trường nhìn Tần Diễm liếc mắt một cái, lại đối Hạ Đông nói, “Đem cái miệng của hắn bịt lại.”
“Dạ, Vân gia.” Hạ Đông tiếp nhận khăn tay trên tay Hạ Vân Phong, nhét vào miệng Tần Diễm, gắt gao bịt lại, Tần Diễm nổi trận lôi đình, lại không có chỗ để xả.
Chẳng bao lâu liền im lặng lại.
Không cho hắn một chút giáo huấn hắn chính là không thành thật.
Tần Diễm say đến lăn ra ngủ, Hoằng Dạ lái xe trở về nhà. Sau đó Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ cùng Hạ Đông đem Tần Diễm nâng về phòng, lúc mọi người về nhà bên ngoài trời nổi mưa to, trên người đều bị xối ướt.
Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ về phòng nghỉ ngơi trước, Hoằng Dạ thực nghe lời đi về phòng, mà Hạ Đông cũng tỏ vẻ thời gian không còn sớm phải đi về. Hạ Vân Phong nhìn trời mưa ngoài cửa bèn sai lái xe đưa Hạ Đông trở về.
“Vân gia, ta đi đây, ngươi gần đây luôn sinh bệnh, hảo hảo chiếu cố thân thể.” trước khi đi Hạ Đông còn quan tâm ân cần thăm hỏi Hạ Vân Phong.
“Ân, sẽ chú ý nghỉ ngơi.” Hạ Vân Phong gật đầu, cũng dặn dò Hạ Đông, “Ngươi cũng ít cùng Tần Diễm đi uống rượu, uống rượu nhiều đối thân thể không tốt.” Y không muốn nhìn thấy Tần Diễm thường thường say đến độ không còn biết gì mới về nhà, cũng không muốn Tần Diễm trì hoãn công tác của Hạ Đông.
Bất quá.
Hạ Đông lại thực nghe lời. Nếu Hạ Vân Phong nói không thích, vậy hắn về sau sẽ không cùng Tần Diễm uống rượu với nhau nữa. Sau khi Hạ Đông đi về, Hạ Vân Phong mới lên lầu.
Sắc mặt y như thường, đáy mắt lại lộ ra nồng đậm bất mãn, Tần Diễm cũng quá hồ nháo rồi, gần đây thường xuyên uống say không còn biết gì mới trở về, y vừa mới tiến vào phòng Tần Diễm, liền đóng cửa lại.
Y ngồi ở bên giường thay Tần Diễm cởi bỏ cà vạt buộc chặt trên tay, Tần Diễm vẫn không nhúc nhích tựa vào trên giường ngủ như chết, Hạ Vân Phong còn giúp hắn đem quần áo ướt sũng trên người cởi ra.
“Vì sao mà uống nhiều rượu như vậy?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, y đem quần áo Tần Diễm ném xuống đất, dùng chăn bao lấy Tần Diễm. Y sờ sờ cái trán Tần Diễm, độ ấm nóng bỏng kia khiến tay y như bị phỏng
Giọng Tần Diễm rất hàm hồ: “Bị thua kiện.” Hắn nắm chặt chăn, cau mày, bộ dáng thực khó chịu.
Hạ Vân Phong đi đến phòng tắm cầm khăn ấm thay Tần Diễm xoa xoa mặt cùng tay, động tác còn thong thả thay Tần Diễm lau giọt nước ở trên người. Sau khi làm xong, y thay Tần Diễm đắp chăn lại.
Nếu không phải bởi vì Tần Diễm là con của y, y đã sớm mặc kệ người này. Nhìn thấy Tần Diễm thống khổ cau mày, y vươn tay thay Tần Diễm xoa xoa mồ hôi trên mặt.
Tần Diễm vươn tay ra bắt lấy tay y, miệng lặp lại tên tiếng Anh của một nữ nhân nào đó, Hạ Vân Phong cũng không có thu tay lại, giọt nước kia theo đầu ngón tay y rơi xuống trên mặt Tần Diễm……
Lạch cạch lạch cạch……
Giọt nước trên tóc Hạ Vân Phong theo hai má lăn xuống, rớt ở trên sàng đan, quần áo y đều đã bị nước mưa làm ướt, gắt gao dán tại trên người, hình dáng cơ thể y hiện lên rõ ràng……
Y ở bên giường ngồi trong chốc lát, đợi cho Tần Diễm buông tay y mới vào phòng tắm tắm rửa. Đêm nay y có chút mỏi mệt, Tần Diễm ở bên ngoài uống say đến không còn biết gì khiến cho tâm tình y thật không tốt.
Y không thích nhi tử ở bên ngoài say xỉn.
Y biết Tần Diễm có tâm sự, cũng biết Tần Diễm sẽ không nói cho y, sau khi xác định Tần Diễm đã ngủ, y đứng dậy đi vào phòng tắm……
Ngọn đèn phòng tắm bật thật sáng, Hạ Vân Phong lười biếng tựa vào trong phòng tắm. Y tựa như hưởng thụ ngiêng đầu, cảm thụ được tia nước mát xa trong bồn tắm lớn, cả người mềm nhũn tựa vào trong bồn tắm lớn. Một bàn tay y để lên bồn tắm lớn bên cạnh, trên tay đỡ cái tẩu, tay kia thì bưng chén rượu nhấm nháp rượu ngon. Y vừa mới tắm được một nửa chợt nge thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Động tác uống rượu của y tạm dừng, vẻ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, cùng đợi người bên ngoài nói, người bên ngoài không nói gì, vẫn chỉ gõ cửa.
Hạ Vân Phong biết là Tần Diễm: “Ta đang tắm rửa, muốn đi WC thì xuống dưới lầu đi.” Y lười biếng nói xong liền uống cạn ly rượu, chậm rãi dập tắt thuốc, từ trong bồn tắm lớn đi ra.
Y lau khô người sau đó mới phát hiện chưa lấy áo tắm, y quấn khăn tắm liền ra khỏi phòng tắm. Trong phòng thực tối, Tần Diễm không ở trong phòng, cửa phòng mở ra.
Hạ Vân Phong trở về phòng mình, y vừa mới tiến vào phòng liền nhìn thấy Tần Diễm ngã vào giường y……
Y khóa cửa lại.
Mở tủ quần áo ra.
Khăn mặt rơi trên mặt đất. (lại show hàng nữa rồi =..=)
Hạ Vân Phong đưa lưng về phía giường, động tác thong thả lấy quần áo. Vốn Tần Diễm đang nhắm mắt nằm ở trên giường, lúc này mở ra hai tròng mắt, hai mắt nhìn bóng dáng Hạ Vân Phong, ở trước lúc Hạ Vân Phong xoay người đã nhắm hai mắt lại. (trộm nhìn a =..=)
Y không có mặc áo ngủ, y chỉ đem áo ngủ đem đến để ở đầu giường, ngày mai buổi sáng cần mặc, y bảo Tần Diễm ngủ xê qua một chút, y xốc chăn lên chui vào ngủ..
Y ngủ không bao lâu chợt nghe thấy tiếng Tần Diễm xốc chăn lên tiến vào. Y vừa mới quay đầu liền nhìn thấy Tần Diễm nhích lại gần, hai tay ôm sát thắt lưng y, đem đầu tựa vào ngực y…… Tần Diễm mỗi lần uống rượu đều kêu đau đầu, Hạ Vân Phong đẩy hắn ra hai lần, nhưng hắn lại xích qua ôm sát y. Hạ Vân Phong nghĩ xuống giường, lại bị Tần Diễm ngăn chận.
“Không cần đè nặng ta.” Hạ Vân Phong vươn tay đẩy mặt Tần Diễm ra, nhưng lại đẩy không được.
“Lão ba……” Tần Diễm đem đầu chôn ở ngực y, thực không thoải mái gọi y vài tiếng. Hạ Vân Phong đã không động nữa, tùy ý Tần Diễm ôm y như vậy ngủ cả một đêm.
Lúc Tần Diễm tỉnh lại, Hạ Vân Phong còn chưa có tỉnh.
Hắn chỉ nhớ rõ tối hôm qua cùng Hạ Đông uống rượu, lúc đi ra lại gặp Hạ Vân Phong, hơn nữa nam nhân này còn tát hắn một cái. Hắn trở về như thế nào, lại vì sao cùng nam nhân này ngủ với nhau, hắn hoàn toàn không nhớ rõ. (lúc nào cũng mất trí hết =.=)
Hơn nữa……
Nam nhân trước mắt này thân là lão ba hắn, cái gì cũng đều không có mặc bị hắn ôm vào trong ngực ngủ cả một đêm, rốt cuộc đêm qua có phát sinh qua sự tình gì hay không……
Tần Diễm nhìn nhìn trên người Hạ Vân Phong không có dấu vết gì, hắn kéo chăn trên người Hạ Vân Phong ra, chăn từ trên đùi Hạ Vân Phong trượt xuống. Phát hiện Hạ Vân Phong còn chưa có tỉnh, hắn bèn mở chân Hạ Vân Phong ra rồi lại gần xem có phát hiện dưới thân Hạ Vân Phong có dấu vết bị xâm phạm không. Được một lúc hắn mới từ giữa hai chân Hạ Vân Phong ngẩng đầu…… (=..=)
Liền nhìn thấy
Hạ Vân Phong đã tỉnh, đang lười biếng ngồi dậy, đáy mắt trầm định kia rõ ràng đang bất mãn. Hạ Vân Phong vừa ngồi dậy, liền quăng Tần Diễm một cái tát……
“ Sao lại đánh ta?” Tần Diễm nói chuyện rất không có khí thế. (ta chém T.T) ( Thằng bố tỉnh dậy mà thấy thằng con dí sát mặt vào chỗ kín của mình thì ăn một cái tát là nhẹ đó =.=)
“……”
“Tối hôm qua có phải chúng ta lại làm hay không?” ánh mắt Tần Diễm ở giữa hai chân Hạ Vân Phong bồi hồi, hắn muốn tìm đáp án.
Nhưng một cái tát cắt ngang tầm mắt của hắn, hắn lại trúng một cái tát. Đây là cái tát hắn nên nhận, lần này hắn bị đánh cho á khẩu không trả lời được, hắn xác thực không nên nhìn chính lão ba mình như vậy……
Hạ Vân Phong đánh hắn cũng không có gì không đúng, Tần Diễm bụm mặt không nhìn. Hắn vốn hẳn là bực mình mà mắng Hạ Vân Phong vài câu nhưng hắn cái gì cũng đều mắng không ra khỏi miệng.
Bởi vì hắn ẩn ẩn cảm giác được tối hôm qua có người ôm hắn ngủ cả một đêm, hắn cũng ngủ thật sự thoải mái. Không biết có phải ảo giác hay không, hay là như thế nào, hắn thế nhưng cảm thấy lão ba mình hai ngày này càng ngày càng mê người…… (rồi, anh sắp lọt hố rồi =..=)
“Rốt cuộc tối hôm qua có làm không?” Tần Diễm nhu nhu mặt, hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, cũng thân thủ sờ hướng về phía mặt sau của Hạ Vân Phong.
“Không có.” Hạ Vân Phong nắm tay hắn, không cho hắn sờ đi xuống.
Tần Diễm có chút chưa từ bỏ ý định, giống như lại mang theo một chút tiếc nuối khó hiểu (lợi dụng ăn đậu hủ =..=), hắn không có tiếp tục kiểm tra thân thể Hạ Vân Phong, bởi vì Hạ Vân Phong xiết chặt tay hắn, đưa tay hắn kéo ra……
“Vậy tối hôm qua……” Tần Diễm muốn hỏi.
“Tối hôm qua chuyện gì đều cũng chưa có phát sinh.” Hạ Vân Phong lười biếng nói xong liền chuẩn bị ngủ.
Tần Diễm lại đặt tay lên người y: “Rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hay là không phát sinh? Vì sao mỗi lần ngươi đều phải nói như vậy?” Một hai lần còn được, này đều đã là lần thứ ba rồi……
Không bình thường.
Tần Diễm cảm thấy chính mình cũng không bình thường rồi……
“Ngươi không phải hy vọng ta nói như vậy sao?” Hạ Vân Phong giương mắt nhìn hắn, hơi thở ái muội giao hòa lẫn nhau.
“……” Tần Diễm vẻ mặt bình tĩnh hạ thấp mắt, nhìn chăm chú vào nam nhân thần thái lười biếng, “Vì sao muốn như vậy?” giọng hắn trở nên rất thấp, hình như là đang hỏi Hạ Vân Phong, lại hình như là đang hỏi chính hắn……
“Này không phải chính hợp tâm ý của ngươi sao?” Hạ Vân Phong một lời vạch trần ý nghĩ của Tần Diễm. Y biết Tần Diễm không muốn thừa nhận cái loại quan hệ dị dạng này giữa bọn họ.
Bất quá.
Tối hôm qua thật sự cái gì cũng đều không có phát sinh…… (nhưng thúc hành động khiến người ta nghĩ khác =..=)
Tần Diễm nghe được Hạ Vân Phong nói như vậy liền lập tức bị ngậm đến á khẩu không trả lời được. Hắn đối với lão ba mình như vậy thật là không đúng, hắn cũng không muốn, làm liền làm rồi, không có làm sẽ không làm.
Ai bảo Hạ Vân Phong là lão ba hắn!
Hạ Vân Phong nhìn thấy Tần Diễm có chút sững sờ, y đẩy Tần Diễm ra đi xuống giường, chậm rì rì mặc áo ngủ đi ra ngoài phòng……
Mẹ nó.
Mẹ nó
Thực con mẹ nó……
Tần Diễm ở trong lòng chửi tục vài câu. Từ lần trước nhìn thấy Hạ Vân Phong nuốt chuối sau thì gần đây hắn đi làm luôn thất thần, thường thường nhớ tới bộ dáng Hạ Vân Phong đêm đó tự mình làm. Hơn nữa gần đây hắn luôn ngơ ngẩn không có tâm tư đi làm, không những thế hắn lại thua một vụ kiện cho nên tâm tình tự nhiên không tốt, do đó đã kêu Hạ Đông đi ra ngoài uống rượu.
Lại bị Hạ Vân Phong đánh.
Tần Diễm cau mày, gần đây hắn càng ngày càng lưu ý Hạ Vân Phong làm cái gì, ánh mắt của hắn đều tự nhiên hướng trên người y liếc qua, Tần Diễm đã cảnh cáo chính mình rất nhiều lần.
Nhưng lại có chút khống chế không được.
Tâm tình Tần Diễm thực hậm hực, hắn chán ghét cái loại tư thái gọi là tùy ý này của Hạ Vân Phong nhưng hắn lại luôn bị thân ảnh Hạ Vân Phong dẫn dắt, hắn rốt cuộc là làm sao vậy……
Chính hắn cảm thấy chính mình càng ngày càng không bình thường, nhưng thân là luật sư, hắn phải bình tĩnh, hắn cảm thấy phải phải dừng lại cho nên hắn càng ngày càng coi thường Hạ Vân Phong, hắn tận lực không nhìn Hạ Vân Phong.
Nhưng cảm xúc phiền táo (= tâm trạng cáu kỉnh) lại càng ngày càng mãnh liệt……
Tần Diễm mặt không chút thay đổi ăn cơm, sau đó ngay cả chào hỏi cũng không, đã đi vào phòng khách xem TV. Hắn rõ ràng là xem tin tức, nhưng ánh mắt thường thường di chuyển đến trên người Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong đang ăn cơm.
Áo ngủ trên người thực chỉnh tề, ánh mắt hắn theo từ đùi Hạ Vân Phong hướng lên trên. Địa phương được vạt áo hờ kia che lại làm cho hắn có cỗ xúc động muốn đi tới xốc lên. (ta chờ ca xốc lên đó =..=)
Tần Diễm vững như Thái Sơn ngồi ở trên sô pha, bình tĩnh như thường không bị người phát hiện nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong. Ánh mắt hắn thực trầm ổn, mỗi khi Hạ Vân Phong ngẩng đầu, hắn đều dời tầm mắt.
Thực xấu xa……
Tần Diễm cảm thấy chính mình giống cái rình coi cuồng (=..=, “cuồng”: nghiện làm chuyện gì đó), mỗi lần hắn về nhà nhìn thấy Hạ Vân Phong ngủ ở sô pha, áo ngủ kia vĩnh viễn đều lỏng lẻo như vậy, chỉ cần nhích người động một cái……
Có thể nhìn thấy rõ toàn bộ……
Làm hại Tần Diễm trực tiếp đụng vào người Ngao Dương, ánh mắt Hạ Vân Phong mềm nhũn nhẹ nhàng hướng lại đây. Tần Diễm có chút hỏa đại trừng mắt nhìn Hạ Vân Phong hai cái, liền đi lên lầu.
Lưu lại Ngao Dương một mặt mờ mịt ngồi ở trên thang lầu (=..= tội nghiệp thằng nhỏ, nó có tội tình j đâu), Hạ Vân Phong cũng không phải ngốc tử, y đương nhiên biết gần đây Tần Diễm luôn nhìn y, còn thường xuyên chạy đến phòng y. (=..= lỗi tại ai chứ)
Không phải tiến vào lấy này nọ, thì nói là đi nhầm phòng, Hạ Vân Phong cũng không biết hắn rốt cuộc tiến vào làm cái gì, nhưng mỗi lần y thay quần áo, Tần Diễm tiến vào đều phải ngồi thật lâu. (=..= nó rình công khai)
Hạ Vân Phong vài lần muốn hỏi Tần Diễm xem đủ chưa đó, nhưng mỗi lần nhìn qua muốn hỏi hắn, ánh mắt Tần Diễm đã sớm dời đi, Hạ Vân Phong cũng liền mặc kệ Tần Diễm.
Nhìn xem, tổng so với Hình Liệt trực tiếp quấy rối y như vậy tốt hơn……
Mà gần đây.
Hình Liệt ở nhà đều rất ít quấy rối y, tuy rằng rất ít, nhưng không có nghĩa là không có. Hình Liệt buổi chiều muốn lôi kéo y chơi cờ, nói là thua liền cởi quần áo (=..=), Hạ Vân Phong rảnh rỗi không có việc gì làm cũng đáp ứng rồi.
Hình Liệt thua chỉ còn lại có một cái quần lót (=..=), áo ngủ trên người Hạ Vân Phong còn hoàn hảo không tổn hao gì, Hạ Vân Phong lại thắng một phen, y chậm rì rì nhìn về phía Hình Liệt: “Ngươi lại thua rồi.”
Đã sắp không còn gì để cởi rồi……
Hình Liệt nghĩ đến Hạ Vân Phong sẽ không chơi cờ, người ngay cả chữ còn không biết, như thế nào còn có thể vận động trí não văn nhã như vậy (lão đại cũng ko phải chỉ là hư danh =..=), Hình Liệt vốn là muốn nhìn lão nam nhân Hạ Vân Phong này biểu diễn thoát y…… (=..=)
“Ba, ta cởi.” Hình Liệt đứng lên đi đến bên cạnh Hạ Vân Phong, hắn nâng cằm Hạ Vân Phong lên, khiến cho Hạ Vân Phong nhìn về phía hắn, “Ngươi phải xem rõ ràng nhé.”
Hình Liệt đem quần kéo xuống dưới…… (=..= phất phất cờ trắng ta đầu hàng cái độ hạ lưu của thằng này rồi)
Tiếp tục thưởng thức trình độ BT của Hình ca nhá lăn lộn
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân