Dư Tình Khả Đãi
Chương 125
Sau ngày bộc bạch về chuyện cả hai cùng sống lại, cả Quý Hựu Ngôn lẫn Cảnh Tú đều cố gắng né tránh động tới những chuyện buồn bã, nuối tiếc liên quan tới đời trước, chỉ khi nào buột miệng mới nhắc đến nhưng những lúc như vậy thì toàn chuyện lông gà vỏ tỏi cùng vẻ thản nhiên không một chút che giấu. Cách họ ở bên nhau hiện tại thoải mái và ăn ý hơn bao giờ hết, thân mật không một kẽ hở.
Quý Hựu Ngôn theo chân phó đạo diễn đi nhận trang phục rồi về phòng trước. Cô tắm rửa sạch sẽ, xua tan cảm giác dinh dính và khô nóng bám lên người, nhờ đó mà trái tim cũng dần an tĩnh. Mấy ngày qua cô với Cảnh Tú như hình với bóng nên có vài việc đến giờ cô vẫn chưa kịp làm.
Cô vào thư phòng, lấy giấy và bút chì ra khỏi ngăn kéo, vừa dùng dao gọt bút chì vừa hình dung lại diện mạo Đạo Không trong đầu, sau đó cô mím môi, tập trung tinh thần, đặt bút xuống bắt đầu phác họa gương mặt Đạo Không.
Cô nhất định phải tìm được Đạo Không, không thì cô sẽ mãi mãi không tài nào yên tâm triệt để.
Chẳng mấy chốc gương mặt hiền hậu của Đạo Không được thể hiện một cách chân thực trên trang giấy, Quý Hựu Ngôn vừa định tả kỹ hơn thì chiếc điện thoại đặt bên cạnh bỗng reo vang.
Cuộc gọi đến từ Ngụy Di Chân.
Ngụy Di Chân thương lượng với cô những thủ tục liên quan đến chuyện mở văn phòng, đồng thời cũng mong Quý Hựu Ngôn có thể dành thời gian để trở về tham gia phỏng vấn những tài năng mới muốn ký kết hợp đồng. Quý Hựu Ngôn mở thời gian biểu tổ sản xuất giao rồi hai người cùng chọn ra một dịp hợp lý. Trước khi cúp máy, cô nhớ ra một chuyện bèn truyền đạt lại cho Ngụy Di Chân nghe ít manh mối vụn vặt trước kia cô phát hiện ra khi còn làm cùng Uông Quân Thiền, nhờ chị truy lùng tài khoản phụ weibo, tieba và tất cả các tài khoản SNS khác của Uông Quân Thiên.
Mí mắt Ngụy Di Chân giần giật, chị hỏi Quý Hựu Ngôn: "Sao đột nhiên lại nhắc tới cô ta vậy?"
Quý Hựu Ngôn đặt bút viết ngày tháng vào phần giấy trắng, giọng điệu không bộc lộ rõ thái độ: "Chị ta mắc nợ em, cũng đã đến lúc phải trả rồi."
"Em định làm gì?" Ngụy Di Chân không yên tâm lắm.
Quý Hựu Ngôn tránh nặng tìm nhẹ: "Đến lúc đó chị sẽ biết ạ." Cô động viên Ngụy Di Chân: "Chị đừng lo, em tự biết chừng mực mà."
Tự biết chừng mực? Em đã chắc chưa?! Hóa ra em đã quên cả cơn đại loạn vượt xa hai chữ 'chừng mực' khi dính líu tới chuyện Cảnh Tú rồi. Ngụy Di Chân giận tới mức phì cười khi đối phương không hề biết mình biết ta, nhưng suy cho cùng thì được thôi, phần lớn thời điểm Quý Hựu Ngôn hành xử khá đáng tin, Ngụy Di Chân tạm thời tin tưởng nên đồng ý.
Quý Hựu Ngôn cúp máy, ánh mắt nhìn xuống mấy ngày tháng vừa viết trên trang giấy với vẻ trầm tư.
Đó là những ngày mà người quen của một ca sĩ nam trong giới giải trí có những phát ngôn không đúng mực dẫn đến việc vài đề tài liên quan đến lập trường tư tưởng không rõ ràng bị xới lên khiến công chúng bàn tán khắp nơi. Sự việc diễn ra vào đúng thời kỳ nhạy cảm nên phía chính phủ cũng ra tay can thiệp nhằm đổ thêm dầu vào lửa, công chúng nhanh chóng bị dắt mũi, chủ đề minh tinh gặp vấn đề về lập trường tư tưởng chẳng mấy chốc trở thành chủ đề xã hội đáng quan tâm bậc nhất.
Quý Hựu Ngôn đã chung đụng với Uông Quân Thiền rất lâu nên đã sớm biết chị ta là người bên ngoài bóng bẩy nhưng bên trong rỗng tuếch, chẳng có mấy bạn bè thật tâm. Thời còn kết bạn với tài khoản cá nhân của Uông Quân Thiền, thi thoảng cô có thể trông thấy Uông Quân Thiền chọc ngoáy kháy khỉa một người bạn nào đó trong giới. Thế thì thật đúng là chẳng khác nào đường dây tải điện. Bây giờ chỉ cần bọn họ chụp lại màn hình đăng lên thì ắt sẽ có một nhóm phẫn nộ đốt đuốc. Không cần động tay làm gì hết, Uông Quân Thiền không 'rửa oan' được thì coi như cuộc đời làm truyền thông sẽ chấm hết.
Thực ra Quý Hựu Ngôn không thích những chuyện như thế này, nhưng cô không muốn mềm lòng trước hạng người giống Uông Quân Thiền, càng không muốn để A Tú phải bẩn tay giải quyết. Nếu như trong hai người họ buộc phải có một người làm ra hành vi đê tiện thì hãy để cô làm.
Uông Quân Thiền tính kế ngược lại cô cũng được; nhưng không được phép liên lụy Cảnh Tú.
Ánh mắt Quý Hựu Ngôn nhìn xuống trang giấy dần trở nên lạnh lẽo. Cô chậm rãi xé tờ giấy như nhờ đó có thể xé bản mặt gây buồn nôn của Uông Quân Thiền. Sau đó cô cười lạnh rồi vo viên thành một cục, ném vào thùng rác với vẻ mặt căm ghét.
Ngoài kia vang lên tiếng mở cửa, có lẽ Cảnh Tú đã trở về. Nét lạnh giá và tàn độc giữa đôi mày Quý Hựu Ngôn tan rã trong giây phút, ánh mắt dao động đầy mềm mại, cô tiện tay úp bản vẽ xuống, đứng dậy đi đón Cảnh Tú.
Sau khi Cảnh Tú trở về có bàn luận thêm một vài thay đổi trong kịch bản với Quý Hựu Ngôn, thấy không còn sớm, cô đang chuẩn bị đi tắm thì Quý Hựu Ngôn lại khăng khăng nhất quyết muốn xoa bóp cho cô như thường lệ.
Không biết có phải do sắp đến Tết Đoan Ngọ không nên dạo gần đây mưa liên miên không dứt, thành ra những phần xương khớp từng gặp chấn thương của Cảnh Tú cứ ân ẩn đau nhức. Quý Hựu Ngôn xót, kiên quyết xoa bóp giúp Cảnh Tú. Mặc kệ có hữu ích hay không, tóm lại có còn hơn không. Cảnh Tú không phản kháng được, đành phải dặn dò Quý Hựu Ngôn không được dùng cánh tay vẫn chưa hoàn toàn lành lặn mà chỉ cho phép dùng một tay để xoa bóp.
Đang xoa bóp thì điện thoại của Quý Hựu Ngôn lại reo lên. Lần này người gọi tới là Chung Thanh Ngọc.
Quý Hựu Ngôn dừng tay, dùng tay sạch để với lên nhận điện thoại.
Chung Thanh Ngọc biết cô đã gia nhập vào đoàn nên không về nhà nhân dịp Tết Đoan Ngọ được, bà bèn hỏi Quý Hựu Ngôn có muốn ăn bánh chưng không, nếu tiện thì đưa bà địa chỉ, bà gửi ít bánh chưng nhà gói cho.
Trong những năm tháng làm việc xa nhà, Quý Hựu Ngôn dường như chẳng để ý đến Tết nhất, nếu năm nếu không phải đang ở cùng Cảnh Tú thì có khi cô còn quên sắp tới Tết Đoan Ngọ rồi. Hồi mới rời xa quê hương cô còn nhung nhớ hương vị quê nhà, nhưng về sau dần dà lại buông xuôi. Tuy nhiên đây là sự quan tâm của Chung Thanh Ngọc nên Quý Hựu Ngôn đồng ý.
Trước khi cúp máy, Chung Thanh Ngọc nhìn trái nhìn phải rồi đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Cô bé kia thích ăn mặn hay ăn ngọt?"
"Dạ?" Quý Hựu Ngôn nhất thời chưa kịp hiểu.
Chung Thanh Ngọc quyết tâm, bà nâng cao âm lượng hơn một chút rồi lặp lại: "Cô bé kia thích ăn như thế nào?"
Lần này thì Quý Hựu Ngôn nghe rõ rồi, cô nhìn về phía Cảnh Tú theo bản năng, Cảnh Tú đang nắm sấp, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô. Quý Hựu Ngôn nở nụ cười, mở loa ngoài rồi đáp: "Mẹ đợi một lát nhé, để con hỏi cô ấy đã."
Cảnh Tú không hiểu.
Quý Hựu Ngôn cười bảo: "A Tú này, mẹ tôi hỏi cậu thích ăn bánh chưng ngọt hay bánh chưng mặn? Để bà ấy còn gói cho cậu ăn."
Hàng mi của Cảnh Tú run rẩy, cô lộ ra nụ cười ngại ngùng, nhẹ giọng đáp, "Cô gói gì cháu cũng thích."
Quý Hựu Ngôn thơm 'chụt' cái lên môi Cảnh Tú không thèm kiêng nể ai, sau đó sung sướng báo lại với Chung Thanh Ngọc: "Mẹ nghe thấy rồi đó."
Chung Thanh Ngọc nhận ra Quý Hựu Ngôn mở loa ngoài thì cũng lúc túng, bà thấp giọng trả lời: "Vậy để mẹ gói cả mặn lẫn ngọt. Được rồi, cứ vậy đi." xong cấp tốc cúp máy.
Cảnh Tú cảm thấy có chút buồn cười trước phản ứng của Chung Thanh Ngọc, Quý Hựu Ngôn ghé sát lại hôn lên đôi mắt cong ý cười của Cảnh Tú, chọc ghẹo: "Lần này cậu chạy không thoát rồi, mẹ tôi đã chốt cậu làm con dâu rồi đấy."
Cảnh Tú thấy Quý Hựu Ngôn vui thì trong lòng cũng vui theo, nhưng ngoài mặt thì cô vẫn nhíu mày, ra chiều ghét bỏ: "Chỉ với mấy cái bánh chưng mà đã muốn trói chặt tôi ư?"
Quý Hựu Ngôn bất mãn 'Ồ?' một tiếng rồi hỏi ngược lại: "Thứ trói chặt cậu mà lại là bánh chưng á?" Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng trượt trên tấm lưng Cảnh Tú một cách chậm rãi, ý tứ hàm súc: "Thứ trói chặt cậu là một kẻ thông minh khéo léo, thân thủ hơn người như tôi mới phải chứ?" Hai chữ 'thân thủ' trong 'thân thủ hơn người' được cô cắn nhả vô cùng mờ ám.
Làm gì có chuyện Cảnh Tú không nhận ra ẩn ý của cô, thành ra lại muốn bật cười trước cái nết không biết xấu hổ ấy. Có điều không thể tự vứt mặt mũi của mình đi được, Cảnh Tú ra vẻ thờ ơ không quan tâm, còn bắt lấy cái tay đang tác oai tác quái của Quý Hựu Ngôn, nhổm dậy nói: "Còn xoa bóp nữa không? Không làm nữa thì tôi đi tắm."
Quý Hựu Ngôn nhớ tới chính sự bèn vội vã đè vai cô xuống: "Đừng lộn xộn chứ, vẫn chưa xong đâu."
Cảnh Tú khẽ cười, lại thuận thế nằm xuống. Suối tóc cô xõa trên gối đầu, bờ vai trần nhẵn mịn như sứ như ngọc, đẹp thật giống một bức tranh. Tay nghề của Quý Hựu Ngôn đạt mức thông thạo, từng cái ấn cực kỳ dịu dàng, sức không mạnh cũng không yếu, rất vừa vặn - giảm một chút sẽ không hiệu quả mà tăng một chút sẽ làm cô đau.
"A Tú này." Quý Hựu Ngôn vừa xoa bóp vừa trầm ngâm: "Thật ra nếu cậu không thích thì cũng không cần phải cố gắng tiếp xúc với mẹ tôi vì tôi đâu."
Cảnh Tú thắc mắc: "Sao lại nói vậy?"
"Thì trước đây bà ấy... không đối xử tốt với cậu." Quý Hựu Ngôn thở dài.
Cảnh Tú nở nụ cười nhàn nhạt: "Không phải đều là những chuyện đã qua rồi ư, chúng ta đã bắt đầu lại từ đầu rồi mà?" Cô nghiêng đầu nhìn Quý Hựu Ngôn, hỏi ngược lại: "Mẹ tôi cũng từng làm chuyện hết sức quá đáng, chẳng lẽ cậu cũng ghi hận bà ấy à?"
Đương nhiên Quý Hựu Ngôn lắc đầu. Nếu thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác thì Cảnh Thư Dung cũng chỉ đứng trên lập trường của một người mẹ để hành xử mà thôi, bà ấy luôn làm những gì mình cho rằng là tốt cho con gái.
Cảnh Tú cong môi, ngữ khí lành lạnh: "Thế hóa ra trong mắt cậu, tôi là người hẹp hòi sao?"
Quý Hựu Ngôn nghe hiểu ý cô, mỉm cười nhận sai: "Dạ vâng, là tôi lấy bụng tiểu nhân để suy bụng quân tử mất rồi."
Cảnh Tú hừ một tiếng, không để ý đến cô nữa.
Quý Hựu Ngôn như nhớ ra chuyện gì, chần chừ nói: "Cơ mà A Tú này, trước kia... bố tôi đến cuối vẫn không tới gặp tôi phải không? Ông ấy..." Mắt Quý Hựu Ngôn tối sầm xuống, cô không dám thốt lên suy đoán của bản thân.
Cảnh Tú cho rằng Quý Hựu Ngôn hiểu lầm rằng ra nông nỗi đó rồi mà Quý Trường Tung vẫn không chịu gặp cô bèn phủ nhận: "Ngôn Ngôn, không phải chú cố tình không tới thăm cậu đâu."
Quý Hựu Ngôn đầy sầu não, vì mẹ không liên lạc được với cô, hoặc căn bản mẹ cũng chưa từng liên lạc với cô nên cô còn không có cơ hội đưa tiễn bố mình một lần sau cuối.
Cảnh Tú thấy sắc mặt Quý Hựu Ngôn không tốt bèn lôi kéo chăn che trước ngực rồi vươn mình ngồi dậy, "Lúc đấy chị Ngụy cũng kể, cha cậu bị liệt nên không nói được nữa, sinh hoạt bình thường cũng không thể tự lo liệu nên không thể tới được. Bấy giờ tôi lại hoảng loạn nên không tìm hiểu kỹ càng nguyên nhân sinh bệnh, có điều khi sống lại thì tôi vẫn ghi nhớ chuyện này, sau đó mới cho người ở gần để ý tình hình sức khỏe của chú."
Lời Cảnh Tú nói nghe nhẹ như gió như mây, Quý Hựu Ngôn lại thấy chua xót khó chịu, trăm mối cảm xúc cứ thế ngổn ngang. Cô không chỉ không làm tốt nghĩa vụ của một người con mà còn trách nhầm Quý Trường Tung suốt một thời gian dài sau khi sống lại; hơn nữa cô cũng từng trách cứ Cảnh Tú sau khi phát hiện chuyện đối phương điều tra gia cảnh nhà mình...
Kể cả là cảm ơn hay xin lỗi thì cũng quá sơ sài.
Cảnh Tú nhìn thấu tâm trạng Quý Hựu Ngôn, cô đưa tay xoa trán Quý Hựu Ngôn thay cho lời động viên rồi bình thản đổi chủ đề: "Ăn bánh chưng tức là sắp đến Tết Đoan Ngọ à?"
Quý Hựu Ngôn hiểu được lời khuyên nhủ vô hình của Cảnh Tú, cô cọ trán mình vào lòng bàn tay đối phương rồi đáp: "Ừm" một tiếng xong thuận theo ý tốt của người ta để bổ sung: "Đúng đấy. Cậu ăn Tết Đoan Ngọ bao giờ chưa?" Nhắc mới nhớ, quãng thời gian họ ở bên nhau tính ra cũng gần sáu năm rồi mà hai người chưa từng ăn Tết Đoan Ngọ với nhau lần nào.
"Ăn rồi." Hồi ở Pháp thì chưa, nhưng sau khi về nước thì thi thoảng sẽ được ông ngoại hoặc Đào Hành Nhược rủ về nhà ăn Tết.
Quý Hựu Ngôn hỏi tiếp: "Thế cậu có biết tập tục trong Tết Đoan Ngọ không?"
Cảnh Tú lắc đầu, nhìn cô với vẻ hứng thú.
Quý Hựu Ngôn chớp mắt, xoay người duỗi tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra hai cái gì đó rồi nâng tay Cảnh Tú lên, bỏ vào lòng bàn tay cô.
Cảnh Tú cúi đầu xuống nhìn, là một chiếc túi thơm trông rất xinh xắn và một chiếc túi khác được tết bằng sợi đen xen lẫn trắng cho thành một cái đầu gấu trúc đáng yêu...? ? ?
"Túi trứng." Quý Hựu Ngôn giải đáp thắc mắc của cô. "Tết Đoan Ngọ thì phải trang trí cho trứng vịt muối."
Cảnh Tú xem xét chiếc túi thơm và chiếc túi trứng, cảm giác mới mẻ và thú vị. Quý Hựu Ngôn bèn giới thiệu: "Ngày xưa các cụ coi Tết Đoan Ngọ như một ngày lễ cực kỳ long trọng nên truyền lại rất nhiều tập tục, bao gồm những cái mà ai nấy đều biết ví dụ ăn bánh chưng, đua thuyền rồng. Một trong những tập tục còn có đeo túi thơm cho trẻ con vào Tết Đoan Ngọ để xua đuổi dịch bệnh và ma quỷ."
Cảnh Tú vuốt ve chiếc túi thơm, lòng đầy ngọt ngào, cong môi trêu Quý Hựu Ngôn: "Nhưng tôi không còn là trẻ con nữa."
Vẻ mặt Quý Hựu Ngôn tràn đầy yêu thương, cô chấm chóp mũi Cảnh Tú một cái, giọng điệu thủ thỉ tâm tình: "Cậu là bảo bối bé bỏng của tôi mà, là cô bé mà tôi phải bảo vệ mãi mãi."
Chỉ một chút mềm mại thôi mà như chạm thẳng vào trái tim Cảnh Tú, khiến cõi lòng Cảnh Tú rung động.
"Huống hồ túi thơm còn một ý nghĩa khác." Ánh mắt Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú nóng rực: "Thanh niên chưa kết hôn còn có thể biểu đạt tình cảm bằng túi thơm."
Mặt hồ trong lòng Cảnh Tú như xuất hiện từng vòng gợn sóng, độ cong bên khóe môi cô càng thêm sâu sắc, cô vuốt ve chấm đỏ giữa lông mày túi trứng đầu gấu trúc trên tay, hỏi Quý Hựu Ngôn: "Thế còn cái này? Sao lại phải trang trí cho trứng vịt muối?"
"Về cái đó thì có một câu chuyện lưu truyền là nghe đầu nếu ai mang theo túi trứng đựng trứng vịt trong Tết Đoan Ngọ thì có thể gặp dữ hóa lành." Ngữ khí Quý Hựu Ngôn nghiêm túc: "Thế nên cậu nhớ phải mang theo hôm Tết Đoan Ngọ đấy."
Mắt Cảnh Tú lấp lánh, cô cực vui trước sự săn sóc của đối phương nhưng ngoài miệng vẫn buông lời chọc ghẹo: "Cậu mê tín quá đấy."
Quý Hựu Ngôn hơi ngẩn người, cười không nói gì - cứ cho là mê tín đi. Có kiêng có lành, lòng có nguyện ước thì nhất định sẽ cố gắng để không tạo ra sai sót.
Cảnh Tú nhìn vẻ mặt của Quý Hựu Ngôn xong như nghĩ đến điều gì, tự biết mình lỡ lời, lòng mềm nhũn. Cô cẩn thận đặt túi trứng với túi thơm xuống dưới gối, sau đó nắm lấy tay đối phương đặt bên môi, hỏi: "Cậu đích thân làm à?"
Ánh mắt Quý Hựu Ngôn rơi lên đôi môi cô, có chút thất thần: "Ừm."
Cảnh Tú liền cúi đầu, nhẹ nhàng liếm hôn đầu ngón tay cô, hết ngón này đến ngón khác. "Ừm, đúng là thông minh khéo léo." Cô ngước mắt lên nhìn Quý Hựu Ngôn, ánh mắt nhu tình, thốt lên lời chân thành từ tận đáy lòng: "Ngôn Ngôn, còn có gì mà cậu không biết làm không?"
Mỗi lần Cảnh Tú nhìn cô với ánh mắt ấy là y như rằng tim Quý Hựu Ngôn nóng bừng lên, sau đó nở rộ - đây là Cảnh Tú khiến cho bao kẻ phải ngước mắt trông theo đấy, người như cô ấy lại thật sự đặt mình vào trong mắt, trong lòng một cách nghiêm túc như vậy. Đầu ngón tay ấm áp, ngứa ngáy, bụng dưới cũng tỏa nhiệt, Quý Hựu Ngôn kìm lòng chẳng đậu lấy ngón tay xoa nhẹ bờ môi Cảnh Tú, trầm giọng nói: "Sẽ không... khiến cậu phải khóc."
Cô ghé sát lại gần Cảnh Tú, gần như dán vào bên môi đối phương, mê hoặc đối phương: "Sẽ chỉ khiến cậu thỏa mãn mà thôi." Vừa nói, cô vừa kéo chăn Cảnh Tú xuống.
Cảnh Tú khẽ cười, nhắm mắt lại, mặc cho Quý Hựu Ngôn muốn làm gì cứ làm, muốn gì cứ lấy.
Trong phòng cảnh xuân kiều diễm, sóng trào từng cơn, sau khi đạt được niềm sung sướng cực hạn, Cảnh Tú che mặt thở dốc, nghe thấy Quý Hựu Ngôn thì thầm bên tai mình rằng: "Xin lỗi, lừa cậu đấy."
Cô rời khỏi thảm cỏ mềm mại của Cảnh Tú, yêu thương hôn lên khóe mắt Cảnh Tú.
"Làm cậu khóc rồi." Nụ cười ranh ma, xem chừng tâm trạng đang thực sự vui vẻ.
Cảnh Tú cứng đờ, thật lòng chỉ muốn nhấc chân lên đạp Quý Hựu Ngôn xuống.