Dữ Tích Thù
Quyển 2 - Chương 10: Man thiên quá hải (10)
Triển Lâm hơi híp mắt, bối rối nhìn cánh cửa bị Triển Chiêu đột ngột mở ra, chỉ có thể thở dài, “Tiểu Chiêu, chuyện này đại ca tự biết phân tấc, đệ tạm thời không cần quản nhiều…”
“Ca, mặc dù em không rõ hai năm trước đã xảy ra chuyện gì khiến Cự Khuyết gãy, nhưng, em cũng không phải người có thể bị ai khống chế cũng được, cho dù không có kiếm cũng có sao đâu, hơn nữa, kiếm như Cự Khuyết làm sao có thể tùy ý tìm là có được?” Triển Chiêu rốt cuộc dời xuống tầm mắt, nhìn qua trông thật bất đắc dĩ, “Huống chi, đại ca huynh vốn bận bịu như thế, làm sao có thể để huynh phân tâm vì em được?”
Ngoài cửa Bạch Ngọc Đường cười tự tại.
Chính là nói, chuyện này giao cho Bạch gia gia là được rồi, không nhọc Triển đại thiếu gia phí tâm.
Nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường cũng bước ra, tới trước Triển Chiêu, sắc mặt tự tiếu phi tiếu, “Triển thiếu gia, đã lâu không gặp a…”
Bạch Ngọc Đường thấy tình huống hiện tại của Triển Lâm, có lẽ không biết đầu mối trên tay mình, cho nên cười càng thêm vui vẻ.
Thanh kiếm này chính là nguyên nhân quan trọng để quan hệ của mình với Triển Chiêu tiến thêm một bước, tại sao lại muốn đem đầu mối này nói với Triển Lâm? Đây là cơ hội hiếm có khó tìm a…
Triển Lâm từ khi thấy Bạch Ngọc Đường xuất hiện trước mắt mình, sắc mặt liền trở nên hết sức khó coi.
Mặc dù hắn đã sớm biết Bạch Ngọc Đường với em trai bảo bối của mình đang núp ngoài cửa, cũng nghe được rất rõ lời của hai đứa, nhưng khi cái tên mặc bạch y trương dương xuất hiện trước mặt hắn, trong lòng hắn vẫn không quá thoải mái.
Con chuột bạch này nhìn sao cũng thấy như đang gây sự với mình chứ, hắn chính là nhìn thế nào cũng không vừa mắt cái con chuột này!
Triển Chiêu hơi bối rối, y cảm nhận được sát khí giữa Bạch Ngọc Đường với đại ca mình.
Nhưng, không phải họ quen nhau sao?
“À, đúng rồi, Triển đại công tử, đại ca ta tình cờ ra đường lấy được một món, bảo ta nếu tìm thấy ngươi thì giao cho ngươi!” Dứt lời cũng không để ý tới mặt mũi khó chịu của Triển Lâm, móc ra một khối bạch ngọc thuần mỹ, ném tới, “Nghe nói quạt ngọc của ngươi bị gãy, đại ca lại tình cờ có được món này, khối ngọc này rất tốt, về phần mài dũa, nghe nói người của người khá hiểu biết cho nên, cũng không động tới làm gì.”
Triển gia Thường Châu, làm buôn ngọc cùng lá trà.
Triển Lâm liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nhận bạch ngọc, ngón cái nhẹ nhàng miết trên ngọc hai cái, thản nhiên gật đầu, “Đúng là ngọc tốt, thay ta cảm ơn Cẩm Đường.”
Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt, Triển Lâm với đại ca, hình như quen thân lắm vậy —
Bất quá, nghĩ lại cũng đúng, phu thê Triển Lâm cứu đại ca mình một mạng, vậy đại ca mình thân với họ cũng là lẽ thường, bất quá, nếu chỉ dựa vào một tầng quan hệ này để bắt Bạch Ngọc Đường hắn buông Triển Chiêu ra, chỉ là vọng tưởng.
Còn bên kia, Trữ Tư bị Triển Lâm với Bạch Ngọc Đường quên lãng tới tận chân trời nào đang cau mày, chăm chú nhìn Triển Chiêu đang không biết xử lý quan hệ giữa Bạch Ngọc Đường với đại ca mình, nghĩ ngợi cái gì.
Trên vấn đề làm ăn, cũng biết những kẻ trẻ tuổi đồng trang lứa, xuất sắc nhất, là những kẻ cưng chiều đệ đệ nhất.
Bạch Cẩm Đường là vậy, Tương Bình là vậy, Triển Lâm cũng là vậy.
Mà Triển Lâm có thể nói là người quá đáng nhất trong số đó, bảo vệ em trai mình tới mức quá đáng, thậm chỉ còn không muốn người ta biết đệ đệ mình là ai, vốn cứ tưởng đệ đệ hắn không biết võ, chỉ sợ kéo ái đệ của mình vào đống lằng nhằng này, không ngờ…
Đệ đệ khiến Triển Lâm yêu thương như bảo bối, lại là vũ nhân dụng kiếm.
Nếu đã là vũ nhân, vậy chắc không còn gì lo lắng rồi? Trữ Tư có chút mơ hồ không hiểu.
Bất quá, sao cũng được, xem như đã bắt được chuôi của Triển Lâm…
Trữ Tư âm thầm híp mắt, quan sát Triển Chiêu từ trên xuống dưới, vóc người Triển gia rất đẹp, Triển Lâm cũng thế, trên thương trường bao nhiêu người muốn đưa khuê nữ của mình gả cho hắn, đáng tiếc, Triển Lâm đối với phu nhân trẻ trung xinh đẹp nhà mình tuyệt đối trung thành, từ không trêu hoa ghẹo nguyệt, huống chi, con trai hắn chỉ mới ra đời không lâu…
Đang lúc suy nghĩ lung tung, Trữ Tư chợt thấy bên tay trái có gì dính dính…
Dính dính, lạnh băng….
Liếc qua một cái, cuối cùng sợ tới mức thét váng lên…
Chỉ thấy một con rắn màu phỉ thúy bám lấy tay lão, thỉnh thoảng khè ra lưỡi rắn, ánh mắt vàng kim như thể vừa lười biếng, vừa khinh thường.
“Tiểu Thanh, tới đây, không được dọa người…” Triển Chiêu đúng là không thể nhìn được, khoát tay, gọi con rắn phỉ thúy sang, hướng vào trong nhà hỏi, “Đại tẩu, tiểu Thanh không phải đói bụng chứ?”
“Không đâu, tẩu mới cho nó ăn mà.” Bên kia, một mỹ phụ mặc váy lụa màu tím, bế đứa bé trông qua có vẻ hơi khó chịu đi ra, “Ừ, có lẽ tiểu Thanh nhìn ra tên kia không phải người tốt gì, đệ cũng biết nó vốn sinh ở Quý Châu, ít nhiều gì cũng có chút linh tính…”
Giống như ngửi thấy hơi thở chủ nhân dần đậm thêm, tiểu Thanh từ người Triển Chiêu trượt xuống, trườn về phía mỹ phụ nọ.
“Ngươi, các ngươi… lại mang theo thứ này…”
Nữ nhân nhìn Trữ Tư giễu cợt, cười, “A, tiểu Thanh còn có ích hơn lão nhiều lắm, có điều lão cứ an tâm, người giống như lão, mang đi đút tiểu Thanh, ta còn sợ nó bị đau bụng….”
Rắn màu xanh leo lên cổ tay nữ nhân, nữ nhân vẫn tự nhiên cười, còn giơ tay lên quan sát con rắn thật kỹ, hoàn hoàn không cảm thấy dọa sợ người ngoài.
Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng giống như đã thành quen của nữ nhân trước mắt, quan trọng nhất là, tay kia của nàng còn ôm đứa trẻ, nếu sơ ý để bị cắn thì làm sao?
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ký nhi đã quen với tiểu Thanh rồi, sẽ không bị cắn đâu, bất quá Bạch huynh không nên tùy tiện chạm vào tiểu Thanh, dù sao nó vẫn là rắn độc, bình thường lúc đói tiểu Thanh cũng sẽ tự đi tìm chuột để ăn.”
Bạch Ngọc Đường cười cười, giơ tay ôm bả vai Triển Chiêu, “Sợ gì, không phải em quen với nó sao, Bạch gia chỉ cầm bám lấy em, lâu rồi sẽ dính mùi của em, con rắn kia ngửi được, sẽ không cắn Bạch gia nữa rồi….”
Nói thật, nếu bảo muốn sớm dính được mùi Triển Chiêu vào người…
Bạch Ngũ gia nghĩ rồi có chút vui vui.
Diệp Thời Tích đẩy Triển Ký vào trong lòng Triển Chiêu, sau đó giơ Trúc Diệp Thanh nãy giờ vẫn hay khẽ lưỡi ra trước mặt Trữ Tư, lão nhân gia không chịu nổi kích thích, sớm bị dọa xụi lơ trên đất, chẳng qua Diệp Thời Tích giống như không thèm để ý tới lão nhân gia lắm, “Trữ lão bản, chuyện ông nói với chồng ta ta cũng nghe gần hết rồi, rốt cuộc trong lòng ông đang tính toán cái gì, ta chỉ là một giới nữ lưu cũng lười nghĩ, bất quá, ta tạm nói trước cho ông hiểu thế này, nếu ông dám làm ra hành động kỳ quái gì với Triển gia, ta chắc chắn sẽ không tha cho ông, dù sao, những kẻ ta muốn báo thù không ít, thêm một cũng chẳng là bao, so với những kẻ có quyền thế nọ, ông lại là cái gì chứ…”
“Thời Tích….” Triển Lâm nghe tới đấy, cuối cùng nhíu mày, cắt lời nàng.
Nữ nhân quay lại, nhìn chồng mình cười khanh khách, “Đừng lo, thiếp biết nặng nhẹ, chỉ là có vài chuyện…”
Có vài chuyện, không thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nữ nhân Miêu cương dám yêu dám hận, cũng biết báo đáp ân nghĩa, so với nhiều người Trung Nguyên nhìn thì sạch sẽ nhưng thật ra bên trong che dấu toàn những âm mưu xấu xa không tả nổi, thì còn chân chất hơn nhiều lắm.
Triển Lâm biết phu nhân mình là một người kiên trì, hắn cũng không muốn theo nàng hỏi chuyện đã qua, chỉ cầu hiện tại được bình an là đủ.
Về phần Trữ Tư, lão nuốt nước bọt, “Con, con rắn này có độc…”
Diệp Thời Tích cười thản nhiên, “Dĩ nhiên sẽ có, tuy không nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng cũng không quá dễ chịu, để người ta tê liệt cũng là chuyện thường thôi.”
“Sao, sao có thể nuôi rắn độc chứ? Con ả độc nữ này…”
Trữ Tư còn chưa dứt lời, đã thấy Triển Lâm lạnh mặt, “Trữ Lão bản rốt cuộc muốn gì? Chuyện nhà ta nuôi rắn, ông có quyền gì mà hỏi tới? Còn dám thuyết tam đạo tứ với phu nhân của ta sao?”
Trữ Tư đánh không lại, cắm đầu chạy mất, trông đến là chật vật.
Bạch Ngọc Đường tận mắt thấy Triển Lâm thay đổi, cười một tiếng.
Người như Triển Lâm, đúng là không quen chuyện đời, nếu không phải chuyện dính líu tới người quen của hắn, có lẽ hắn sẽ không bao giờ thay đổi sắc mặt mình, vẫn luôn là bộ dáng thản nhiên, cho dù là trong “Tang lễ” của Triển Chiêu năm đó, cũng hết sức thong thả.
Bất quá nhớ lại, Triển Lâm hẳn đã biết Triển Chiêu không có chết, chẳng qua Triển Chiêu vẫn còn lâm trọng bệnh, thân là huynh trưởng, hẳn là tức quá, liền chạy tới Biện Lương, trong ngày đặc biệt ấy, xuất hiện trước mặt Hoàng đế gây sự.
Cẩn thận hồi tưởng, trong tang lễ năm đó, hình như Triển Lâm có nói, “Giang sơn Triệu gia hại đệ đệ duy nhất của ta”, chứ không có bảo là hại chết…
“Bạch huynh, huynh sao vậy?” Thấy Bạch Ngọc Đường vẫn còn cười vui vẻ, Triển Chiêu trợn mắt nhìn, có hơi nghi ngờ.
Bạch Ngọc Đường vẫn cứ dán sát người lên Triển Chiêu, còn giơ tay nhéo má của đứa bé trong lòng y, “Ta nói, ca ca em xem ra thật yêu thương em…”
“Dĩ nhiên rồi….”
Có điều, lời Triển Chiêu nói còn chưa dứt, tay Bạch Ngọc Đường đã bị tiểu hài nhi đẩy ra, “Người xấu, Nhị thúc đừng nói chuyện với hắn.” Vừa nói, tiểu hài nhi còn muốn kéo khuôn mặt Triển Chiêu đang mơ màng nhìn Bạch Ngọc Đường về phía nó, “Nhị thúc, đừng nhìn tên bại hoại đó!”
Triển Chiêu không hiểu lý do lắm, “Bạch huynh, sao huynh lại chọc tới Ký nhi vậy? Không đúng, huynh chưa từng gặp nó mới đúng chứ…”
Bạch Ngọc Đường cũng không rõ, tuy hắn biết mình từng gặp thằng nhóc này, nửa năm trước sau khi hắn với Triển Chiêu gặp lại nhau, hắn nhớ rõ, thắng nhóc này khi ấy đã hết sức ghét mình rồi, chẳng qua tới giờ vẫn không hiểu nổi nguyên nhân, vậy nên chỉ có thể chợn mi, “Tiểu quỷ, Bạch gia chưa hề gặp mặt mày, lúc nào trêu chọc đến mày đây?”
Vẫn còn vọng tưởng chấm dứt quan hệ của mình với Miêu nhi à, không thể chịu được nữa!
“Mẹ nói, nam nhân mặc bạch y đều là người xấu, đặc biệt thích chọn những người xinh đẹp cướp đi mất, Nhị thúc tốt như vậy, Ký nhi mới không để y bị người xấu cướp mất.” Tiểu hài nhi phùng má, cố chấp kéo mặt Triển Chiêu về phía mình, “Nhị thúc, đừng nhìn hắn, hắn là người xấu!”
Hắn là người xấu…
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, lại không thể tức giận một đứa trẻ, dĩ nhiên càng không thể giận Triển Chiêu, chỉ có thể dùng cặp mắt hoa đào trừng Diệp Thời Tích vẫn còn đang giơ cao con rắn.
Lại thấy đối phương không chịu yếu thế, trừng về.
Trừng cái gì mà trừng, lão nương nói sai chắc, coi chừng lão nương sai tiểu Thanh cắn ngươi, tiểu Thanh thích ăn nhất chính là tiểu bạch thử nhá.
“Ca, mặc dù em không rõ hai năm trước đã xảy ra chuyện gì khiến Cự Khuyết gãy, nhưng, em cũng không phải người có thể bị ai khống chế cũng được, cho dù không có kiếm cũng có sao đâu, hơn nữa, kiếm như Cự Khuyết làm sao có thể tùy ý tìm là có được?” Triển Chiêu rốt cuộc dời xuống tầm mắt, nhìn qua trông thật bất đắc dĩ, “Huống chi, đại ca huynh vốn bận bịu như thế, làm sao có thể để huynh phân tâm vì em được?”
Ngoài cửa Bạch Ngọc Đường cười tự tại.
Chính là nói, chuyện này giao cho Bạch gia gia là được rồi, không nhọc Triển đại thiếu gia phí tâm.
Nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường cũng bước ra, tới trước Triển Chiêu, sắc mặt tự tiếu phi tiếu, “Triển thiếu gia, đã lâu không gặp a…”
Bạch Ngọc Đường thấy tình huống hiện tại của Triển Lâm, có lẽ không biết đầu mối trên tay mình, cho nên cười càng thêm vui vẻ.
Thanh kiếm này chính là nguyên nhân quan trọng để quan hệ của mình với Triển Chiêu tiến thêm một bước, tại sao lại muốn đem đầu mối này nói với Triển Lâm? Đây là cơ hội hiếm có khó tìm a…
Triển Lâm từ khi thấy Bạch Ngọc Đường xuất hiện trước mắt mình, sắc mặt liền trở nên hết sức khó coi.
Mặc dù hắn đã sớm biết Bạch Ngọc Đường với em trai bảo bối của mình đang núp ngoài cửa, cũng nghe được rất rõ lời của hai đứa, nhưng khi cái tên mặc bạch y trương dương xuất hiện trước mặt hắn, trong lòng hắn vẫn không quá thoải mái.
Con chuột bạch này nhìn sao cũng thấy như đang gây sự với mình chứ, hắn chính là nhìn thế nào cũng không vừa mắt cái con chuột này!
Triển Chiêu hơi bối rối, y cảm nhận được sát khí giữa Bạch Ngọc Đường với đại ca mình.
Nhưng, không phải họ quen nhau sao?
“À, đúng rồi, Triển đại công tử, đại ca ta tình cờ ra đường lấy được một món, bảo ta nếu tìm thấy ngươi thì giao cho ngươi!” Dứt lời cũng không để ý tới mặt mũi khó chịu của Triển Lâm, móc ra một khối bạch ngọc thuần mỹ, ném tới, “Nghe nói quạt ngọc của ngươi bị gãy, đại ca lại tình cờ có được món này, khối ngọc này rất tốt, về phần mài dũa, nghe nói người của người khá hiểu biết cho nên, cũng không động tới làm gì.”
Triển gia Thường Châu, làm buôn ngọc cùng lá trà.
Triển Lâm liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nhận bạch ngọc, ngón cái nhẹ nhàng miết trên ngọc hai cái, thản nhiên gật đầu, “Đúng là ngọc tốt, thay ta cảm ơn Cẩm Đường.”
Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt, Triển Lâm với đại ca, hình như quen thân lắm vậy —
Bất quá, nghĩ lại cũng đúng, phu thê Triển Lâm cứu đại ca mình một mạng, vậy đại ca mình thân với họ cũng là lẽ thường, bất quá, nếu chỉ dựa vào một tầng quan hệ này để bắt Bạch Ngọc Đường hắn buông Triển Chiêu ra, chỉ là vọng tưởng.
Còn bên kia, Trữ Tư bị Triển Lâm với Bạch Ngọc Đường quên lãng tới tận chân trời nào đang cau mày, chăm chú nhìn Triển Chiêu đang không biết xử lý quan hệ giữa Bạch Ngọc Đường với đại ca mình, nghĩ ngợi cái gì.
Trên vấn đề làm ăn, cũng biết những kẻ trẻ tuổi đồng trang lứa, xuất sắc nhất, là những kẻ cưng chiều đệ đệ nhất.
Bạch Cẩm Đường là vậy, Tương Bình là vậy, Triển Lâm cũng là vậy.
Mà Triển Lâm có thể nói là người quá đáng nhất trong số đó, bảo vệ em trai mình tới mức quá đáng, thậm chỉ còn không muốn người ta biết đệ đệ mình là ai, vốn cứ tưởng đệ đệ hắn không biết võ, chỉ sợ kéo ái đệ của mình vào đống lằng nhằng này, không ngờ…
Đệ đệ khiến Triển Lâm yêu thương như bảo bối, lại là vũ nhân dụng kiếm.
Nếu đã là vũ nhân, vậy chắc không còn gì lo lắng rồi? Trữ Tư có chút mơ hồ không hiểu.
Bất quá, sao cũng được, xem như đã bắt được chuôi của Triển Lâm…
Trữ Tư âm thầm híp mắt, quan sát Triển Chiêu từ trên xuống dưới, vóc người Triển gia rất đẹp, Triển Lâm cũng thế, trên thương trường bao nhiêu người muốn đưa khuê nữ của mình gả cho hắn, đáng tiếc, Triển Lâm đối với phu nhân trẻ trung xinh đẹp nhà mình tuyệt đối trung thành, từ không trêu hoa ghẹo nguyệt, huống chi, con trai hắn chỉ mới ra đời không lâu…
Đang lúc suy nghĩ lung tung, Trữ Tư chợt thấy bên tay trái có gì dính dính…
Dính dính, lạnh băng….
Liếc qua một cái, cuối cùng sợ tới mức thét váng lên…
Chỉ thấy một con rắn màu phỉ thúy bám lấy tay lão, thỉnh thoảng khè ra lưỡi rắn, ánh mắt vàng kim như thể vừa lười biếng, vừa khinh thường.
“Tiểu Thanh, tới đây, không được dọa người…” Triển Chiêu đúng là không thể nhìn được, khoát tay, gọi con rắn phỉ thúy sang, hướng vào trong nhà hỏi, “Đại tẩu, tiểu Thanh không phải đói bụng chứ?”
“Không đâu, tẩu mới cho nó ăn mà.” Bên kia, một mỹ phụ mặc váy lụa màu tím, bế đứa bé trông qua có vẻ hơi khó chịu đi ra, “Ừ, có lẽ tiểu Thanh nhìn ra tên kia không phải người tốt gì, đệ cũng biết nó vốn sinh ở Quý Châu, ít nhiều gì cũng có chút linh tính…”
Giống như ngửi thấy hơi thở chủ nhân dần đậm thêm, tiểu Thanh từ người Triển Chiêu trượt xuống, trườn về phía mỹ phụ nọ.
“Ngươi, các ngươi… lại mang theo thứ này…”
Nữ nhân nhìn Trữ Tư giễu cợt, cười, “A, tiểu Thanh còn có ích hơn lão nhiều lắm, có điều lão cứ an tâm, người giống như lão, mang đi đút tiểu Thanh, ta còn sợ nó bị đau bụng….”
Rắn màu xanh leo lên cổ tay nữ nhân, nữ nhân vẫn tự nhiên cười, còn giơ tay lên quan sát con rắn thật kỹ, hoàn hoàn không cảm thấy dọa sợ người ngoài.
Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng giống như đã thành quen của nữ nhân trước mắt, quan trọng nhất là, tay kia của nàng còn ôm đứa trẻ, nếu sơ ý để bị cắn thì làm sao?
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ký nhi đã quen với tiểu Thanh rồi, sẽ không bị cắn đâu, bất quá Bạch huynh không nên tùy tiện chạm vào tiểu Thanh, dù sao nó vẫn là rắn độc, bình thường lúc đói tiểu Thanh cũng sẽ tự đi tìm chuột để ăn.”
Bạch Ngọc Đường cười cười, giơ tay ôm bả vai Triển Chiêu, “Sợ gì, không phải em quen với nó sao, Bạch gia chỉ cầm bám lấy em, lâu rồi sẽ dính mùi của em, con rắn kia ngửi được, sẽ không cắn Bạch gia nữa rồi….”
Nói thật, nếu bảo muốn sớm dính được mùi Triển Chiêu vào người…
Bạch Ngũ gia nghĩ rồi có chút vui vui.
Diệp Thời Tích đẩy Triển Ký vào trong lòng Triển Chiêu, sau đó giơ Trúc Diệp Thanh nãy giờ vẫn hay khẽ lưỡi ra trước mặt Trữ Tư, lão nhân gia không chịu nổi kích thích, sớm bị dọa xụi lơ trên đất, chẳng qua Diệp Thời Tích giống như không thèm để ý tới lão nhân gia lắm, “Trữ lão bản, chuyện ông nói với chồng ta ta cũng nghe gần hết rồi, rốt cuộc trong lòng ông đang tính toán cái gì, ta chỉ là một giới nữ lưu cũng lười nghĩ, bất quá, ta tạm nói trước cho ông hiểu thế này, nếu ông dám làm ra hành động kỳ quái gì với Triển gia, ta chắc chắn sẽ không tha cho ông, dù sao, những kẻ ta muốn báo thù không ít, thêm một cũng chẳng là bao, so với những kẻ có quyền thế nọ, ông lại là cái gì chứ…”
“Thời Tích….” Triển Lâm nghe tới đấy, cuối cùng nhíu mày, cắt lời nàng.
Nữ nhân quay lại, nhìn chồng mình cười khanh khách, “Đừng lo, thiếp biết nặng nhẹ, chỉ là có vài chuyện…”
Có vài chuyện, không thể nào dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nữ nhân Miêu cương dám yêu dám hận, cũng biết báo đáp ân nghĩa, so với nhiều người Trung Nguyên nhìn thì sạch sẽ nhưng thật ra bên trong che dấu toàn những âm mưu xấu xa không tả nổi, thì còn chân chất hơn nhiều lắm.
Triển Lâm biết phu nhân mình là một người kiên trì, hắn cũng không muốn theo nàng hỏi chuyện đã qua, chỉ cầu hiện tại được bình an là đủ.
Về phần Trữ Tư, lão nuốt nước bọt, “Con, con rắn này có độc…”
Diệp Thời Tích cười thản nhiên, “Dĩ nhiên sẽ có, tuy không nguy hiểm tới tánh mạng, nhưng cũng không quá dễ chịu, để người ta tê liệt cũng là chuyện thường thôi.”
“Sao, sao có thể nuôi rắn độc chứ? Con ả độc nữ này…”
Trữ Tư còn chưa dứt lời, đã thấy Triển Lâm lạnh mặt, “Trữ Lão bản rốt cuộc muốn gì? Chuyện nhà ta nuôi rắn, ông có quyền gì mà hỏi tới? Còn dám thuyết tam đạo tứ với phu nhân của ta sao?”
Trữ Tư đánh không lại, cắm đầu chạy mất, trông đến là chật vật.
Bạch Ngọc Đường tận mắt thấy Triển Lâm thay đổi, cười một tiếng.
Người như Triển Lâm, đúng là không quen chuyện đời, nếu không phải chuyện dính líu tới người quen của hắn, có lẽ hắn sẽ không bao giờ thay đổi sắc mặt mình, vẫn luôn là bộ dáng thản nhiên, cho dù là trong “Tang lễ” của Triển Chiêu năm đó, cũng hết sức thong thả.
Bất quá nhớ lại, Triển Lâm hẳn đã biết Triển Chiêu không có chết, chẳng qua Triển Chiêu vẫn còn lâm trọng bệnh, thân là huynh trưởng, hẳn là tức quá, liền chạy tới Biện Lương, trong ngày đặc biệt ấy, xuất hiện trước mặt Hoàng đế gây sự.
Cẩn thận hồi tưởng, trong tang lễ năm đó, hình như Triển Lâm có nói, “Giang sơn Triệu gia hại đệ đệ duy nhất của ta”, chứ không có bảo là hại chết…
“Bạch huynh, huynh sao vậy?” Thấy Bạch Ngọc Đường vẫn còn cười vui vẻ, Triển Chiêu trợn mắt nhìn, có hơi nghi ngờ.
Bạch Ngọc Đường vẫn cứ dán sát người lên Triển Chiêu, còn giơ tay nhéo má của đứa bé trong lòng y, “Ta nói, ca ca em xem ra thật yêu thương em…”
“Dĩ nhiên rồi….”
Có điều, lời Triển Chiêu nói còn chưa dứt, tay Bạch Ngọc Đường đã bị tiểu hài nhi đẩy ra, “Người xấu, Nhị thúc đừng nói chuyện với hắn.” Vừa nói, tiểu hài nhi còn muốn kéo khuôn mặt Triển Chiêu đang mơ màng nhìn Bạch Ngọc Đường về phía nó, “Nhị thúc, đừng nhìn tên bại hoại đó!”
Triển Chiêu không hiểu lý do lắm, “Bạch huynh, sao huynh lại chọc tới Ký nhi vậy? Không đúng, huynh chưa từng gặp nó mới đúng chứ…”
Bạch Ngọc Đường cũng không rõ, tuy hắn biết mình từng gặp thằng nhóc này, nửa năm trước sau khi hắn với Triển Chiêu gặp lại nhau, hắn nhớ rõ, thắng nhóc này khi ấy đã hết sức ghét mình rồi, chẳng qua tới giờ vẫn không hiểu nổi nguyên nhân, vậy nên chỉ có thể chợn mi, “Tiểu quỷ, Bạch gia chưa hề gặp mặt mày, lúc nào trêu chọc đến mày đây?”
Vẫn còn vọng tưởng chấm dứt quan hệ của mình với Miêu nhi à, không thể chịu được nữa!
“Mẹ nói, nam nhân mặc bạch y đều là người xấu, đặc biệt thích chọn những người xinh đẹp cướp đi mất, Nhị thúc tốt như vậy, Ký nhi mới không để y bị người xấu cướp mất.” Tiểu hài nhi phùng má, cố chấp kéo mặt Triển Chiêu về phía mình, “Nhị thúc, đừng nhìn hắn, hắn là người xấu!”
Hắn là người xấu…
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, lại không thể tức giận một đứa trẻ, dĩ nhiên càng không thể giận Triển Chiêu, chỉ có thể dùng cặp mắt hoa đào trừng Diệp Thời Tích vẫn còn đang giơ cao con rắn.
Lại thấy đối phương không chịu yếu thế, trừng về.
Trừng cái gì mà trừng, lão nương nói sai chắc, coi chừng lão nương sai tiểu Thanh cắn ngươi, tiểu Thanh thích ăn nhất chính là tiểu bạch thử nhá.
Tác giả :
Thanh Câm Hòa