Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 79
Cửa phòng thẩm vấn số 1 đột nhiên bị đẩy ra.
Cảnh sát và phạm nhân bên trong đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
“Là cậu?” Trương Cường đứng lên, “Ai bảo cậu tới đây? Đội trưởng Từ đâu?”
Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi quét một vòng phía bên trong, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một kẻ truy bắt của công ty CED đang mang còng tay.
Trên người người này chỉ có duy nhất hai chỗ là có dấu vết biểu hiện đã trực tiếp tiếp xúc với người khác, chính là hai khối tụ huyết đen thui.
Nhìn dấu vết của hai khối tụ huyết không giống như là nắm tay lưu lại, vậy…
“Đây là nơi quan trọng để xử án, người không có phận sự miễn vào. Yêu cầu ra ngoài ngay!” Trương Cường giận tái mặt.
Viêm Chuyên lờ đi ánh mắt hung tợn của ba gã cảnh sát bên trong, trực tiếp lướt qua mặt bọn họ đi đến phía trước phạm nhân.
“Mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, lập tức cút ra ngoài cho tao!” Trương Cường và hai gã cảnh sát khác sắc mặt đại biến, lập tức bao vây Viêm Chuyên lại, cũng có một gã giơ gậy điện lên.
Viêm Chuyên đứng trước mặt kẻ truy bắt này, quang mang khát máu trong mắt chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó nói một câu:
“Ngươi không nên ức hiếp hắn!”
Nói xong, cũng không thèm để ý tới phản ứng của ba gã cảnh sát, trực tiếp ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trương Cường và hai gã cảnh sát khác đưa mắt nhìn nhau, ba người đều mang vẻ mặt khó hiểu, mà Trương Cường ngoại trừ khó hiểu ra, lại thêm vài phần hoảng sợ nói không nên lời.
Rõ ràng hắn nhìn thấy người thanh niên này đi qua mặt hắn, nhưng mà hắn lại không dám làm ra hành động gì. Ở một khắc đó, hắn có ảo giác như mình là con ếch bị rắn nhìn chằm chằm, động cũng không dám động.
Mãi cho đến khi bóng dáng người thanh niên biến mất khỏi phòng thẩm vấn, lúc này Trương Cường mới dám thở ra một hơi nghẹn từ nãy đến giờ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Thằng nhóc đó là ai?”
Trương Cường xoa xoa mặt, không trả lời nghi vấn của đội viên, mà bỏ lại một câu: “Các cậu tiếp tục tra hỏi, tôi sẽ quay lại ngay.”, sau đó lập tức chạy ra khỏi phòng thẩm vấn đi tìm Từ Nham Phi.
Hai gã cảnh sát còn lại liếc nhau một cái, nhún nhún vai, nhận lấy nhiệm vụ của đội phó Trương, bắt đầu tiếp tục thẩm vấn nghi phạm không chịu mở miệng.
Một phút đồng hồ trôi qua, trên mặt nghi phạm lộ ra biểu cảm hơi đau đớn.
Hai gã cảnh sát còn tưởng rằng rốt cục cũng có chút đột phá, nhất thời càng thêm vài phần phấn chấn.
Hai phút trôi qua, nghi phạm bắt đầu rên rỉ.
“Làm sao vậy? Muốn giả bệnh hay là muốn đi nhà cầu? Nói, mày tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đảm nhiệm công tác gì ở công ty CED? Vì sao phải vây bắt bốn gã thanh niên kia? Nói ra thì tao mang mày đi nhà cầu.”
“A!”
“Kêu la cái gì? Trả lời mau, đừng có tỏ vẻ đáng thương! Bộ dạng này tao thấy nhiều rồi.”
“Tiểu Vương, đừng như vậy nữa. Vị đồng chí này, tôi thấy cậu khó chịu như vậy, chúng tôi cũng không đành lòng. Cậu khai ra chẳng phải tốt hơn sao? Cũng không phải là chuyện gì quá phận. Cậu nói có đúng không?”
Hai gã cảnh sát trực tiếp bỏ qua luôn biểu cảm đau đớn của nghi phạm, một người đóng vai chính diện, một người đóng vai phản diện, thề phải hỏi ra được lý do trước khi đội phó Trương quay về.
Sắc mặt của nghi phạm càng ngày càng đỏ, trên trán cũng nổi gân xanh, giống như có gì đó đã tới cực hạn.
“A a a ――!”
“Sao vậy?”
“Chân của tôi! Chân của tôi ―!” Nghi phạm phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cũng không quản tay còn bị khóa ở trên bàn, cả người liều mạng giãy dụa.
“Rầm rầm rầm!” Cái bàn bằng sắt dường như đang rung lên.
Hai gã cảnh sát sợ tới mức đồng thời nhảy dựng ra sau, tránh xa khỏi cái bàn, nhìn chằm chằm nghi phạm đang đau đớn giãy dụa, không biết chuyện gì xảy ra.
Tiếng kêu thảm thiết trong miệng nghi phạm càng ngày càng kinh khủng, cuối cùng thanh âm kêu lên đã không còn là tiếng mà con người có thể phát ra.
“Tôi khai tôi khai! Cái gì tôi cũng khai! Dừng lại dừng lại! A a a ―!”
“Cậu có ngửi thấy mùi gì không?”
“Mùi gì?” Gã cảnh sát họ Vương dựng thẳng mũi ngửi ngửi, “A?”
“Có phải giống mùi thịt nướng không?”
“Hình như thế.” Cảnh sát Vương nhìn phạm nhân càng kêu càng thảm, bộ dạng không giống như là đang giả vờ, lúc này chuẩn bị liên lạc với bên ngoài.
“Nhìn kìa!” Ống tay áo của cảnh sát Vương bị đồng đội lôi kéo.
“Nhìn cái gì?”
“Cậu, cậu nhìn chân cậu ta xem.” Giọng của đồng đội dường như đang phát run.
“Chân của cậu ta làm sao?” Cảnh sát Vương lùi về sau hai bước, cúi đầu nhìn xuống gầm bàn.
“Cậu ta, chân của cậu ta giống như đang toát ra hơi nước…”
“Ách…”
Đúng vậy, hai chân của nghi phạm kia chẳng những có hơi nước bốc lên, còn phát ra tiếng xèo xèo giống như thịt được đặt ở trên lửa nướng. Mà mùi thịt nướng vừa ngửi được cũng ngày càng nồng đậm.
“Đội phó! Xảy ra chuyện rồi! Anh mau tới đây nhanh lên!” Sau khi sửng sốt, cảnh sát Vương cuối cùng cũng nhớ được chức trách của mình, lập tức nắm lấy bộ đàm hô to.
Lúc này cảnh sát Vương còn không biết, ngoại trừ phòng thẩm vấn số 1, các phòng thẩm vấn khác giam giữ đám người truy bắt của công ty CED cũng lần lượt xảy ra vấn đề.
Chỉ được một lúc, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng khủng bố không ngừng vang lên trong đồn cảnh sát. Hàng loạt cảnh sát bị kinh động, ngay cả cục trưởng Lưu cũng nhanh chóng chạy về nơi phát ra tiếng kêu thảm đó.
Viêm Chuyên thong thả rời khỏi cục cảnh sát đi về phía bệnh viện nơi Tiêu Hòa nằm.
Đây là năng lực y vừa mới học được, cảm thấy rất hữu dụng, lần đầu tiên dùng vẫn còn khá bỡ ngỡ, nhưng dùng hai mươi lần, y cũng đã thuần thục.
Ngoại trừ phòng thẩm vấn số 1 ra, những phòng còn lại y không bước vào từng cái một để xác nhận, chỉ đứng ở ngoài cửa xác định vị trí của những kẻ truy bắt này. Trong hai mươi tên thì có năm tên ở phòng thẩm vấn, những tên còn lại đều bị giam trong các phòng tạm giữ riêng biệt, tìm những người này lại càng dễ. Sau đó y thực hiện một ít biện pháp trừng phạt rất đơn giản đối với những người này, sẽ không chết, nhưng lại làm cho người ta thống khổ đến cực điểm.
Đây là một loại năng lực mà y học được trong trí nhớ truyền thừa, gọi là truyền thuật. Các loại pháp thuật, nguyền rủa linh tinh dạng như Cách Không Thủ Vật chính là biến hóa từ truyền thuật này mà ra. Việc nắm giữ tri thức truyền thuật đối với bản thân y thì không có gì trở ngại, cái khó khăn chính là lực đạo thích hợp, thời gian, linh khí nắm trong tay. Về phần năng lực khống chế của mình, y thừa nhận y còn phải luyện tập và học thêm khá nhiều.
Có điều lần trừng phạt này về cơ bản cũng được coi là không tệ. Nhìn xem, vừa không làm kinh động cảnh sát ―― bọn họ chắc chắn không có biện pháp chứng minh đó là do y làm―― lại đạt được mục đích giúp Tiêu Hòa trút giận, tâm tình của y cũng thư thái hơn rất nhiều.
Từ lần trừng phạt này, Viêm Chuyên tổng kết được một đạo lý: Bất kể là người nào, phát tiết một cách thích hợp quả nhiên là cần thiết.
Từ Nham Phi mới vừa đi tới trước cửa phòng bệnh của Tiêu Hòa lại phải chạy đi bởi vì cục cảnh sát gọi về khẩn cấp. Trên đường vừa vặn chạm mặt với thanh niên họ Viêm.
Từ Nham Phi mở miệng muốn gọi thanh niên lại, nhưng mà cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào. Chung quy hắn có có một loại cảm giác, tình huống khác thường xuất hiện trong cảnh cục tám chín phần là có liên quan tới người này. Nhưng mà trong điện thoại Trương Cường cũng không nói rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chỉ bảo hắn trở lại mau lên, toàn bộ đám nghi phạm bắt cóc đều xuất hiện bệnh tình quỷ dị.
Nhìn theo bóng dáng thanh niên đi vào bệnh viện, Từ Nham Phi dậm chân một cái, quyết định trước tiên vẫn cứ trở về cục cảnh sát xem xét tình hình đã rồi bàn sau. Không có bằng chứng, cho dù hắn có muốn chất vấn thanh niên cũng không có biện pháp mở miệng.
Viêm Chuyên tiến vào, vừa vặn là lúc Tiêu Hòa tỉnh lại.
Trong nháy mắt Tiêm Đầu nhìn thấy Viêm Chuyên xuất hiện, lập tức chui vào góc tường.
“Ưm…” Tiêu Hòa muốn ngồi dậy, thân thể mới vừa nâng lên được một nửa đã đau tới nhíu mày.
Viêm Chuyên ngồi ở trên ghế trước giường, không hề có ý định vươn tay giúp đỡ.
“Nè, cậu không đỡ tôi một lát được hả?” Tiêu Hòa bất mãn.
Viêm Chuyên lạnh lùng nhìn hắn.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đấy? Ui da, cái tên thất đức nào chữa trị cho tôi vậy? Đau chết mất!”
“Ta không thích bệnh viện.”
Tiêu Hòa vô cùng đồng tình gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
“Nếu ngươi để cho ta giúp ngươi thì đã không phải vào bệnh viện.”
“Tiểu Viêm, lý sự không phải thói quen tốt, hơn nữa rất khó nghe.”
Viêm Chuyên đột nhiên vươn tay ra, ngón tay trực tiếp ấn xuống dấu vết tụ huyết đen thui trên thắt lưng Tiêu Hòa.
“A a ―!” Một tiếng kêu nghe còn thảm hơn tiếng heo bị chọc tiết vang lên trong phòng bệnh.
Cảnh sát phụ trách bảo vệ cửa nghe thấy lập tức chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Viêm Chuyên coi hai gã cảnh sát đằng sau như không khí, ngón tay hạ độc thủ di chuyển đến vết tụ huyết còn lại.
Sắc mặt Tiêu Hòa trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Viêm đại gia.
“Thân ái, tôi sai rồi, tha cho tôi đi. Lần sau người ta nhất định sẽ… A a a ―!”
Ngón tay của Viêm Chuyên lại hung hăng ấn xuống.
“Mau rời khỏi người bệnh, có nghe thấy không! Giơ tay lên đầu!” Hai gã cảnh sát làm hết trách nhiệm móc súng ra.
Dị quang trong mắt Viêm Chuyên chợt lóe, Tiêu Hòa không nghe được nhưng có thể nhìn thấy, nhanh chóng nắm lấy tay Viêm Chuyên, vội vã ngẩng đầu lên kêu: “Không có việc gì, tôi không sao. Cậu ta là bạn tôi, đang giỡn thôi mà.”, đồng thời hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi khẩn cầu người bên cạnh: “Đừng đùa nữa, tôi sợ cậu được chưa. Mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi nữa.”
Ta? Gây phiền phức cho ngươi? Viêm Chuyên nhướng mày.
“Là tôi liên lụy Viêm đại gia ngài, như vậy được rồi chứ? Ngoan, đừng có sầm mặt nữa, cười cái coi. Được rồi được rồi, cậu cứ như vậy là ổn, tóm lại đừng nói chuyện, để cho tôi ứng phó được không?”
“Cậu ta thật sự là bạn anh?” Vẻ mặt của gã cảnh sát nói cho Tiêu Hòa biết, hắn không tin. Nếu không phải từng nhìn thấy Từ Nham Phi ở cùng một phòng bệnh với người này, lúc nãy bọn hắn đã không cho phép y tiến vào.
Tiêu Hòa nhìn khẩu hình mà đại khái đoán ra được cảnh sát đang hỏi cái gì, liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ta thật sự là bạn tôi. Đồng chí cảnh sát đừng nhìn vẻ mặt cậu ta hung ác vậy, kỳ thật là mặt ác tâm thiện đó. Tuy rằng hơi bạo lực một chút, nhưng vẫn rất biết chăm sóc người khác. Đương nhiên cậu ta còn có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như chủ nghĩa gia trưởng tương đối lớn, anh xem bây giờ là thời đại nào rồi, tôi cũng đã khuyên cậu ta tân tiến một chút, nhưng mà cố chấp lắm! Còn nữa cậu ta cũng không biết biểu đạt tình cảm của mình, cười cũng không chịu cười nhiều thêm vài cái, anh bảo thế này có dễ gây hiểu lầm cho người khác không? Hơn nữa, chính là không quá quan tâm tới tình nhân của mình, bá đạo muốn chết, lại còn đặc biệt thích ăn dấm chua. Tôi…”
Viêm Chuyên đột nhiên giãy khỏi tay Tiêu Hòa.
Kẻ nhất thời nhanh miệng, càng nói càng cao hứng nào đó nhanh chóng ngậm miệng, lại sợ bị đánh nên vội vàng ôm lấy bụng kêu lên: “Mau giúp tôi gọi bác sĩ với! Đau quá!”
Hai gã cảnh sát đồng thời nhíu mày, người này rõ ràng đang giả vờ bệnh.
Viêm Chuyên đứng dậy, một cước đá văng cái ghế dựa ra.
“Cậu đi đâu vậy?” Tiêu Hòa vừa kêu đau vừa không quên ngẩng đầu hỏi.
Đi đánh người.
Viêm Chuyên cảm giác được nếu mình còn tiếp tục đứng ở trước mặt người này nữa, tám chín phần y sẽ không khắc chế nổi chính mình mất.
Viêm Chuyên đi rồi, bác sĩ mới đến.
Chưa tới năm phút đồng hồ, trên mặt vị bác sĩ kia lộ ra biểu cảm cực kỳ cổ quái, giống như là nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Hòa theo ánh mắt của bọn họ nhìn xuống thân thể mình.
…Tốt rồi, hoàn toàn khỏe mạnh.
Hiện tại hắn đã biết Tiểu Viêm nhà bọn họ có một bản lĩnh vĩ đại: chữa thương. Hai khối tụ huyết bị ấn vừa rồi bây giờ biến mất không còn dấu vết.
Nửa giờ sau, Tiêu Hòa bị đẩy đi chụp X quang. Xảy ra chuyện này, mấy vị bác sĩ ngoại khoa so sánh đến so sánh đi hai tấm phim trước và sau, thậm chí còn dùng tới dụng cụ, cuối cùng không thể không nói cho hắn: Máy chụp X quang của bọn họ xảy ra vấn đề, kỳ thật xương sườn của hắn không bị gãy.
Tiêu Hòa nghe xong, phi thường trấn định mà nở nụ cười làm yên lòng bọn họ, cũng rộng lượng tỏ vẻ chính mình hoàn toàn không thèm để ý. Bác sĩ vừa đi, Tiêu Hòa túm lấy chăn ra sức cắn.
Tiểu Viêm đần độn! Tiểu Viêm ngu ngốc! Mày muốn để tao biến thành vật mẫu thí nghiệm giải phẫu trên cơ thể sống hả?
Cả một buổi chiều, Viêm Chuyên lẫn Từ Nham Phi đều không xuất hiện, ngược lại hơn mười vị bác sĩ chủ nhiệm khoa có hàm cấp chuyên gia luân phiên ra ra vào vào phòng bệnh của hắn, nói một cách khoa trương là: Hội chẩn tổng hợp. Ánh mắt của mỗi vị chuyên gia nhìn hắn giống hệt như nhìn một con gấu mèo. Máu của hắn ngay lập tức bị rút từng tí từng tí một với danh nghĩa kiểm tra các loại.
Tiêu Hòa sợ a, mới vừa đề xuất muốn ra khỏi bệnh viện, vài vị bác sĩ chuyên gia liền nhảy dựng lên, người này một câu người kia một lời, khuyên bảo hắn nhất định phải ở lại thêm một buổi tối. Cuối cùng lại biến thành một khi cảnh sát chưa cho phép, tối nhất là hắn tạm thời không nên rời khỏi bệnh viện.
Tiêu Hòa liên lạc với Từ Nham Phi, đối phương xác thực rằng tạm thời không thể tới, bất đắc dĩ, hắn đành phải lưu lại một đêm. Dù thế nào đi nữa từ đầu đến chân, từng tế bào của hắn đều chỉ là một người bình thường, đám chuyên gia dở muốn chết kia cũng sẽ sớm phát hiện ra hắn chỉ là mắc bệnh người dần dần hóa đá hiếm thấy, trước tiên cần phải tìm ra kỳ tích trên người hắn đã, ha ha!
Hơn nữa nếu hắn muốn đi thì lúc nào cũng có thể đi được. Tiểu Viêm cho dù có giận hắn thế nào, cũng sẽ không để cho người khác mang hắn ra giải phẫu… A?
Thằng nhóc đó rốt cuộc chạy đi đâu?
Không được, không thể dung túng nó như vậy được. Sau này nhất định phải hảo hảo dạy dỗ thằng nhóc đó, trước khi đi ra ngoài nhất định phải thông báo rõ ràng, miễn cho người trong nhà lo lắng.
Còn có điểu nhân tối hôm đó là ai? Coi bộ Tiểu Viêm có quen biết với cô ta, cô ta đặc biệt tới tìm Tiểu Viêm sao? Hiện giờ cô gái đó ở nơi nào?
Cảnh sát và phạm nhân bên trong đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
“Là cậu?” Trương Cường đứng lên, “Ai bảo cậu tới đây? Đội trưởng Từ đâu?”
Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi quét một vòng phía bên trong, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một kẻ truy bắt của công ty CED đang mang còng tay.
Trên người người này chỉ có duy nhất hai chỗ là có dấu vết biểu hiện đã trực tiếp tiếp xúc với người khác, chính là hai khối tụ huyết đen thui.
Nhìn dấu vết của hai khối tụ huyết không giống như là nắm tay lưu lại, vậy…
“Đây là nơi quan trọng để xử án, người không có phận sự miễn vào. Yêu cầu ra ngoài ngay!” Trương Cường giận tái mặt.
Viêm Chuyên lờ đi ánh mắt hung tợn của ba gã cảnh sát bên trong, trực tiếp lướt qua mặt bọn họ đi đến phía trước phạm nhân.
“Mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, lập tức cút ra ngoài cho tao!” Trương Cường và hai gã cảnh sát khác sắc mặt đại biến, lập tức bao vây Viêm Chuyên lại, cũng có một gã giơ gậy điện lên.
Viêm Chuyên đứng trước mặt kẻ truy bắt này, quang mang khát máu trong mắt chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó nói một câu:
“Ngươi không nên ức hiếp hắn!”
Nói xong, cũng không thèm để ý tới phản ứng của ba gã cảnh sát, trực tiếp ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trương Cường và hai gã cảnh sát khác đưa mắt nhìn nhau, ba người đều mang vẻ mặt khó hiểu, mà Trương Cường ngoại trừ khó hiểu ra, lại thêm vài phần hoảng sợ nói không nên lời.
Rõ ràng hắn nhìn thấy người thanh niên này đi qua mặt hắn, nhưng mà hắn lại không dám làm ra hành động gì. Ở một khắc đó, hắn có ảo giác như mình là con ếch bị rắn nhìn chằm chằm, động cũng không dám động.
Mãi cho đến khi bóng dáng người thanh niên biến mất khỏi phòng thẩm vấn, lúc này Trương Cường mới dám thở ra một hơi nghẹn từ nãy đến giờ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Thằng nhóc đó là ai?”
Trương Cường xoa xoa mặt, không trả lời nghi vấn của đội viên, mà bỏ lại một câu: “Các cậu tiếp tục tra hỏi, tôi sẽ quay lại ngay.”, sau đó lập tức chạy ra khỏi phòng thẩm vấn đi tìm Từ Nham Phi.
Hai gã cảnh sát còn lại liếc nhau một cái, nhún nhún vai, nhận lấy nhiệm vụ của đội phó Trương, bắt đầu tiếp tục thẩm vấn nghi phạm không chịu mở miệng.
Một phút đồng hồ trôi qua, trên mặt nghi phạm lộ ra biểu cảm hơi đau đớn.
Hai gã cảnh sát còn tưởng rằng rốt cục cũng có chút đột phá, nhất thời càng thêm vài phần phấn chấn.
Hai phút trôi qua, nghi phạm bắt đầu rên rỉ.
“Làm sao vậy? Muốn giả bệnh hay là muốn đi nhà cầu? Nói, mày tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đảm nhiệm công tác gì ở công ty CED? Vì sao phải vây bắt bốn gã thanh niên kia? Nói ra thì tao mang mày đi nhà cầu.”
“A!”
“Kêu la cái gì? Trả lời mau, đừng có tỏ vẻ đáng thương! Bộ dạng này tao thấy nhiều rồi.”
“Tiểu Vương, đừng như vậy nữa. Vị đồng chí này, tôi thấy cậu khó chịu như vậy, chúng tôi cũng không đành lòng. Cậu khai ra chẳng phải tốt hơn sao? Cũng không phải là chuyện gì quá phận. Cậu nói có đúng không?”
Hai gã cảnh sát trực tiếp bỏ qua luôn biểu cảm đau đớn của nghi phạm, một người đóng vai chính diện, một người đóng vai phản diện, thề phải hỏi ra được lý do trước khi đội phó Trương quay về.
Sắc mặt của nghi phạm càng ngày càng đỏ, trên trán cũng nổi gân xanh, giống như có gì đó đã tới cực hạn.
“A a a ――!”
“Sao vậy?”
“Chân của tôi! Chân của tôi ―!” Nghi phạm phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, cũng không quản tay còn bị khóa ở trên bàn, cả người liều mạng giãy dụa.
“Rầm rầm rầm!” Cái bàn bằng sắt dường như đang rung lên.
Hai gã cảnh sát sợ tới mức đồng thời nhảy dựng ra sau, tránh xa khỏi cái bàn, nhìn chằm chằm nghi phạm đang đau đớn giãy dụa, không biết chuyện gì xảy ra.
Tiếng kêu thảm thiết trong miệng nghi phạm càng ngày càng kinh khủng, cuối cùng thanh âm kêu lên đã không còn là tiếng mà con người có thể phát ra.
“Tôi khai tôi khai! Cái gì tôi cũng khai! Dừng lại dừng lại! A a a ―!”
“Cậu có ngửi thấy mùi gì không?”
“Mùi gì?” Gã cảnh sát họ Vương dựng thẳng mũi ngửi ngửi, “A?”
“Có phải giống mùi thịt nướng không?”
“Hình như thế.” Cảnh sát Vương nhìn phạm nhân càng kêu càng thảm, bộ dạng không giống như là đang giả vờ, lúc này chuẩn bị liên lạc với bên ngoài.
“Nhìn kìa!” Ống tay áo của cảnh sát Vương bị đồng đội lôi kéo.
“Nhìn cái gì?”
“Cậu, cậu nhìn chân cậu ta xem.” Giọng của đồng đội dường như đang phát run.
“Chân của cậu ta làm sao?” Cảnh sát Vương lùi về sau hai bước, cúi đầu nhìn xuống gầm bàn.
“Cậu ta, chân của cậu ta giống như đang toát ra hơi nước…”
“Ách…”
Đúng vậy, hai chân của nghi phạm kia chẳng những có hơi nước bốc lên, còn phát ra tiếng xèo xèo giống như thịt được đặt ở trên lửa nướng. Mà mùi thịt nướng vừa ngửi được cũng ngày càng nồng đậm.
“Đội phó! Xảy ra chuyện rồi! Anh mau tới đây nhanh lên!” Sau khi sửng sốt, cảnh sát Vương cuối cùng cũng nhớ được chức trách của mình, lập tức nắm lấy bộ đàm hô to.
Lúc này cảnh sát Vương còn không biết, ngoại trừ phòng thẩm vấn số 1, các phòng thẩm vấn khác giam giữ đám người truy bắt của công ty CED cũng lần lượt xảy ra vấn đề.
Chỉ được một lúc, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng khủng bố không ngừng vang lên trong đồn cảnh sát. Hàng loạt cảnh sát bị kinh động, ngay cả cục trưởng Lưu cũng nhanh chóng chạy về nơi phát ra tiếng kêu thảm đó.
Viêm Chuyên thong thả rời khỏi cục cảnh sát đi về phía bệnh viện nơi Tiêu Hòa nằm.
Đây là năng lực y vừa mới học được, cảm thấy rất hữu dụng, lần đầu tiên dùng vẫn còn khá bỡ ngỡ, nhưng dùng hai mươi lần, y cũng đã thuần thục.
Ngoại trừ phòng thẩm vấn số 1 ra, những phòng còn lại y không bước vào từng cái một để xác nhận, chỉ đứng ở ngoài cửa xác định vị trí của những kẻ truy bắt này. Trong hai mươi tên thì có năm tên ở phòng thẩm vấn, những tên còn lại đều bị giam trong các phòng tạm giữ riêng biệt, tìm những người này lại càng dễ. Sau đó y thực hiện một ít biện pháp trừng phạt rất đơn giản đối với những người này, sẽ không chết, nhưng lại làm cho người ta thống khổ đến cực điểm.
Đây là một loại năng lực mà y học được trong trí nhớ truyền thừa, gọi là truyền thuật. Các loại pháp thuật, nguyền rủa linh tinh dạng như Cách Không Thủ Vật chính là biến hóa từ truyền thuật này mà ra. Việc nắm giữ tri thức truyền thuật đối với bản thân y thì không có gì trở ngại, cái khó khăn chính là lực đạo thích hợp, thời gian, linh khí nắm trong tay. Về phần năng lực khống chế của mình, y thừa nhận y còn phải luyện tập và học thêm khá nhiều.
Có điều lần trừng phạt này về cơ bản cũng được coi là không tệ. Nhìn xem, vừa không làm kinh động cảnh sát ―― bọn họ chắc chắn không có biện pháp chứng minh đó là do y làm―― lại đạt được mục đích giúp Tiêu Hòa trút giận, tâm tình của y cũng thư thái hơn rất nhiều.
Từ lần trừng phạt này, Viêm Chuyên tổng kết được một đạo lý: Bất kể là người nào, phát tiết một cách thích hợp quả nhiên là cần thiết.
Từ Nham Phi mới vừa đi tới trước cửa phòng bệnh của Tiêu Hòa lại phải chạy đi bởi vì cục cảnh sát gọi về khẩn cấp. Trên đường vừa vặn chạm mặt với thanh niên họ Viêm.
Từ Nham Phi mở miệng muốn gọi thanh niên lại, nhưng mà cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào. Chung quy hắn có có một loại cảm giác, tình huống khác thường xuất hiện trong cảnh cục tám chín phần là có liên quan tới người này. Nhưng mà trong điện thoại Trương Cường cũng không nói rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chỉ bảo hắn trở lại mau lên, toàn bộ đám nghi phạm bắt cóc đều xuất hiện bệnh tình quỷ dị.
Nhìn theo bóng dáng thanh niên đi vào bệnh viện, Từ Nham Phi dậm chân một cái, quyết định trước tiên vẫn cứ trở về cục cảnh sát xem xét tình hình đã rồi bàn sau. Không có bằng chứng, cho dù hắn có muốn chất vấn thanh niên cũng không có biện pháp mở miệng.
Viêm Chuyên tiến vào, vừa vặn là lúc Tiêu Hòa tỉnh lại.
Trong nháy mắt Tiêm Đầu nhìn thấy Viêm Chuyên xuất hiện, lập tức chui vào góc tường.
“Ưm…” Tiêu Hòa muốn ngồi dậy, thân thể mới vừa nâng lên được một nửa đã đau tới nhíu mày.
Viêm Chuyên ngồi ở trên ghế trước giường, không hề có ý định vươn tay giúp đỡ.
“Nè, cậu không đỡ tôi một lát được hả?” Tiêu Hòa bất mãn.
Viêm Chuyên lạnh lùng nhìn hắn.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đấy? Ui da, cái tên thất đức nào chữa trị cho tôi vậy? Đau chết mất!”
“Ta không thích bệnh viện.”
Tiêu Hòa vô cùng đồng tình gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
“Nếu ngươi để cho ta giúp ngươi thì đã không phải vào bệnh viện.”
“Tiểu Viêm, lý sự không phải thói quen tốt, hơn nữa rất khó nghe.”
Viêm Chuyên đột nhiên vươn tay ra, ngón tay trực tiếp ấn xuống dấu vết tụ huyết đen thui trên thắt lưng Tiêu Hòa.
“A a ―!” Một tiếng kêu nghe còn thảm hơn tiếng heo bị chọc tiết vang lên trong phòng bệnh.
Cảnh sát phụ trách bảo vệ cửa nghe thấy lập tức chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Viêm Chuyên coi hai gã cảnh sát đằng sau như không khí, ngón tay hạ độc thủ di chuyển đến vết tụ huyết còn lại.
Sắc mặt Tiêu Hòa trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Viêm đại gia.
“Thân ái, tôi sai rồi, tha cho tôi đi. Lần sau người ta nhất định sẽ… A a a ―!”
Ngón tay của Viêm Chuyên lại hung hăng ấn xuống.
“Mau rời khỏi người bệnh, có nghe thấy không! Giơ tay lên đầu!” Hai gã cảnh sát làm hết trách nhiệm móc súng ra.
Dị quang trong mắt Viêm Chuyên chợt lóe, Tiêu Hòa không nghe được nhưng có thể nhìn thấy, nhanh chóng nắm lấy tay Viêm Chuyên, vội vã ngẩng đầu lên kêu: “Không có việc gì, tôi không sao. Cậu ta là bạn tôi, đang giỡn thôi mà.”, đồng thời hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi khẩn cầu người bên cạnh: “Đừng đùa nữa, tôi sợ cậu được chưa. Mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi nữa.”
Ta? Gây phiền phức cho ngươi? Viêm Chuyên nhướng mày.
“Là tôi liên lụy Viêm đại gia ngài, như vậy được rồi chứ? Ngoan, đừng có sầm mặt nữa, cười cái coi. Được rồi được rồi, cậu cứ như vậy là ổn, tóm lại đừng nói chuyện, để cho tôi ứng phó được không?”
“Cậu ta thật sự là bạn anh?” Vẻ mặt của gã cảnh sát nói cho Tiêu Hòa biết, hắn không tin. Nếu không phải từng nhìn thấy Từ Nham Phi ở cùng một phòng bệnh với người này, lúc nãy bọn hắn đã không cho phép y tiến vào.
Tiêu Hòa nhìn khẩu hình mà đại khái đoán ra được cảnh sát đang hỏi cái gì, liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ta thật sự là bạn tôi. Đồng chí cảnh sát đừng nhìn vẻ mặt cậu ta hung ác vậy, kỳ thật là mặt ác tâm thiện đó. Tuy rằng hơi bạo lực một chút, nhưng vẫn rất biết chăm sóc người khác. Đương nhiên cậu ta còn có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như chủ nghĩa gia trưởng tương đối lớn, anh xem bây giờ là thời đại nào rồi, tôi cũng đã khuyên cậu ta tân tiến một chút, nhưng mà cố chấp lắm! Còn nữa cậu ta cũng không biết biểu đạt tình cảm của mình, cười cũng không chịu cười nhiều thêm vài cái, anh bảo thế này có dễ gây hiểu lầm cho người khác không? Hơn nữa, chính là không quá quan tâm tới tình nhân của mình, bá đạo muốn chết, lại còn đặc biệt thích ăn dấm chua. Tôi…”
Viêm Chuyên đột nhiên giãy khỏi tay Tiêu Hòa.
Kẻ nhất thời nhanh miệng, càng nói càng cao hứng nào đó nhanh chóng ngậm miệng, lại sợ bị đánh nên vội vàng ôm lấy bụng kêu lên: “Mau giúp tôi gọi bác sĩ với! Đau quá!”
Hai gã cảnh sát đồng thời nhíu mày, người này rõ ràng đang giả vờ bệnh.
Viêm Chuyên đứng dậy, một cước đá văng cái ghế dựa ra.
“Cậu đi đâu vậy?” Tiêu Hòa vừa kêu đau vừa không quên ngẩng đầu hỏi.
Đi đánh người.
Viêm Chuyên cảm giác được nếu mình còn tiếp tục đứng ở trước mặt người này nữa, tám chín phần y sẽ không khắc chế nổi chính mình mất.
Viêm Chuyên đi rồi, bác sĩ mới đến.
Chưa tới năm phút đồng hồ, trên mặt vị bác sĩ kia lộ ra biểu cảm cực kỳ cổ quái, giống như là nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Hòa theo ánh mắt của bọn họ nhìn xuống thân thể mình.
…Tốt rồi, hoàn toàn khỏe mạnh.
Hiện tại hắn đã biết Tiểu Viêm nhà bọn họ có một bản lĩnh vĩ đại: chữa thương. Hai khối tụ huyết bị ấn vừa rồi bây giờ biến mất không còn dấu vết.
Nửa giờ sau, Tiêu Hòa bị đẩy đi chụp X quang. Xảy ra chuyện này, mấy vị bác sĩ ngoại khoa so sánh đến so sánh đi hai tấm phim trước và sau, thậm chí còn dùng tới dụng cụ, cuối cùng không thể không nói cho hắn: Máy chụp X quang của bọn họ xảy ra vấn đề, kỳ thật xương sườn của hắn không bị gãy.
Tiêu Hòa nghe xong, phi thường trấn định mà nở nụ cười làm yên lòng bọn họ, cũng rộng lượng tỏ vẻ chính mình hoàn toàn không thèm để ý. Bác sĩ vừa đi, Tiêu Hòa túm lấy chăn ra sức cắn.
Tiểu Viêm đần độn! Tiểu Viêm ngu ngốc! Mày muốn để tao biến thành vật mẫu thí nghiệm giải phẫu trên cơ thể sống hả?
Cả một buổi chiều, Viêm Chuyên lẫn Từ Nham Phi đều không xuất hiện, ngược lại hơn mười vị bác sĩ chủ nhiệm khoa có hàm cấp chuyên gia luân phiên ra ra vào vào phòng bệnh của hắn, nói một cách khoa trương là: Hội chẩn tổng hợp. Ánh mắt của mỗi vị chuyên gia nhìn hắn giống hệt như nhìn một con gấu mèo. Máu của hắn ngay lập tức bị rút từng tí từng tí một với danh nghĩa kiểm tra các loại.
Tiêu Hòa sợ a, mới vừa đề xuất muốn ra khỏi bệnh viện, vài vị bác sĩ chuyên gia liền nhảy dựng lên, người này một câu người kia một lời, khuyên bảo hắn nhất định phải ở lại thêm một buổi tối. Cuối cùng lại biến thành một khi cảnh sát chưa cho phép, tối nhất là hắn tạm thời không nên rời khỏi bệnh viện.
Tiêu Hòa liên lạc với Từ Nham Phi, đối phương xác thực rằng tạm thời không thể tới, bất đắc dĩ, hắn đành phải lưu lại một đêm. Dù thế nào đi nữa từ đầu đến chân, từng tế bào của hắn đều chỉ là một người bình thường, đám chuyên gia dở muốn chết kia cũng sẽ sớm phát hiện ra hắn chỉ là mắc bệnh người dần dần hóa đá hiếm thấy, trước tiên cần phải tìm ra kỳ tích trên người hắn đã, ha ha!
Hơn nữa nếu hắn muốn đi thì lúc nào cũng có thể đi được. Tiểu Viêm cho dù có giận hắn thế nào, cũng sẽ không để cho người khác mang hắn ra giải phẫu… A?
Thằng nhóc đó rốt cuộc chạy đi đâu?
Không được, không thể dung túng nó như vậy được. Sau này nhất định phải hảo hảo dạy dỗ thằng nhóc đó, trước khi đi ra ngoài nhất định phải thông báo rõ ràng, miễn cho người trong nhà lo lắng.
Còn có điểu nhân tối hôm đó là ai? Coi bộ Tiểu Viêm có quen biết với cô ta, cô ta đặc biệt tới tìm Tiểu Viêm sao? Hiện giờ cô gái đó ở nơi nào?
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc