Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 56
Đỡ Tiểu Viêm ngồi xuống trên ghế sa lon, Tiêu Hòa thuận thế sờ sờ trán của y.
Tim Viêm Chuyên đập một cái, nghĩ tới cảnh tượng y nhìn thấy trong kịch truyền hình, thế là…
Trời ạ! Tại sao lại nóng thế này? Có thể chiên trứng luôn được rồi. Tiêu Hòa hoảng sợ.
“Tôi đi gọi xe cứu thương.” Tiêu Hòa xoay người muốn chạy ra bên ngoài. Di động a di động, tại sao lúc nào tao muốn dùng cũng không thấy mặt mày đâu vậy?
Viêm Chuyên vươn tay giữ chặt hắn, lắc đầu.
“Lắc cái gì mà lắc! Cậu có biết hiện tại nhiệt độ cơ thể cậu ít nhất cũng vượt quá tám mươi độ hay không?” Tiêu Hòa thật sự sốt ruột.
Tám mươi độ thì sao? Trong mắt Viêm Chuyên tràn ngập nghi hoặc.
Tiêu Hòa thở dài, tại sao thằng nhóc con này ngay cả kiến thức cơ bản cũng không biết?
“Nếu là một nhân loại bình thường, sốt tới ngoài bốn mươi độ đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, tám mươi độ… thịt người kia đại khái có thể ăn được rồi.”
Viêm Chuyên ảo não, hóa ra là đốt quá tay. Vậy hiện tại y chỉnh nhiệt độ thấp xuống liệu có được hay không?
“Ta không phải nhân loại.” Viêm tiểu yêu nghiêm trang nói.
Tiêu Hòa che đầu, chẳng lẽ cơ thể của yêu quái cần tiếp cận nhiệt độ sôi mới tính là phát sốt?
Mân Côi cũng rất nghi hoặc. Viêm đại nhân lại phát sốt giống nhân loại? Thật hay giả vậy? Chẳng lẽ cái tên xuyên tường kỳ quái này còn lợi hại hơn Viêm đại nhân?
Mân Côi lặng lẽ kéo dài khoảng cách với F, đứng ở nơi tự nhận là an toàn, tinh tế đánh giá kẻ xuyên tường đột nhiên xuất hiện này.
“Nhưng mà nhiệt độ cơ thể cao thế cũng không có chuyện gì sao?” Tiêu Hòa có chút lo lắng người này tỏ ra mạnh mẽ. Dù sao trước kia thằng nhóc này chưa từng biểu hiện ra suy yếu như vậy.
Viêm Chuyên nghĩ nghĩ, đáp: tất nhiên là có.
“Vậy sao còn không chịu đi bệnh viện?” Tiêu Hòa nhíu mày mắng.
Đi bệnh viện vô dụng. Viêm Chuyên nhìn F chen chúc ở bên người Tiêu Hòa tham gia náo nhiệt, nói: nhổ hàm răng của nó xuống, lấy tuyến độc ra, trộn với máu của nó cho ta ăn vào, ta sẽ có thể phục hồi.
Tiêu Hòa nghe vậy lập tức nhìn về phía kẻ đang liều mạng sáp lại gần hắn bên cạnh.
F thấy Tiêu Hòa nhìn hắn, ngây ngô nở nụ cười.
Tiêu Hòa nheo mắt lại.
“Cậu tên gì?”
F vừa nghe Tiêu Hòa hỏi hắn, nhanh chóng đáp: “Tui tên F.”
“F? Đây là tên của cậu?”
F gật gật đầu, “Bọn họ đều gọi tui như vậy.”
“Bọn họ là ai?”
F vừa nghĩ tới “Bọn họ”, lập tức chu miệng, giơ ngón tay lên đếm: “Bọn họ là ông già mặt vàng, ông già mặt trắng, mỹ nữ tóc đỏ, đám người mặc đồng phục trắng, người đàn ông mặc âu phục, còn có E097, E099 vân vân.”
Tiêu Hòa càng nghe ánh mắt híp càng nhỏ.
“Ông già mặt vàng cậu nói có phải là họ Lý hay không?”
“F sửng sốt, sợ hãi nói: “Anh biết ông ta?”
Suy nghĩ của Tiêu Hòa nhanh chóng chuyển động, nhìn biểu cảm đứa bé này, nghe giọng điệu của nó, đại khái là rất chán ghét đám người Lý lão đầu. Như vậy…
“Đúng vậy, tôi biết ông ta. Có điều…”
Tiêu Hòa nhìn lướt qua vẻ mặt của F, nở nụ cười trong lòng.
“Có điều tôi quen biết ông ta, không giống với trong suy nghĩ của cậu. Ông ta từng bắt tôi, muốn nghiên cứu tôi, còn nhốt tôi ở trong một cái ***g trong suốt.”
Ánh mắt của F nhất thời lại khôi phục ánh sáng rực rỡ, kéo lấy tay Tiêu Hòa, dùng một loại biểu cảm “Chúng ta đồng cảnh ngộ” nhìn hắn.
Tiêu Hòa nhìn F, thầm nghĩ trên đời này sao lại còn có đứa trẻ đơn thuần như vậy chứ?
Tiêu Hòa đột nhiên cởi áo khoác của mình phủ lên vai F, giống như đối với một đứa bé không hiểu chuyện, cười nói dị thường hòa ái: “Nâng tay lên, mặc quần áo vào nào. Trong nhà không mở điều hòa, nếu bị bệnh vì đông lạnh thì sao?”
F ngơ ngác ngẩng đầu, đột nhiên khóc.
“Nè, đừng khóc chứ, xảy ra chuyện gì vậy?”
F bỗng nhào vào trong lòng Tiêu Hòa, oa oa than khóc: “Tui thật sự rất thích rất thích anh! Tui không muốn trở về, tui muốn cùng anh ở một chỗ! Ô ô!”
Trong nháy mắt, tim Tiêu Hòa giống như bị một cây kim nhỏ đâm vào. Giơ tay lên, do dự một chút, vẫn là chậm rãi sờ sờ sống lưng của F.
“Cậu có đói bụng không, có muốn ăn gì hay không?” Chính Tiêu Hòa cũng không chú ý tới gi giọng nói của hắn dịu dàng thế nào.
Lúc này, sắc mặt kẻ nào đó tựa vào trên ghế sa lon đã đen tới không thể nào đen hơn. Vậy mà lúc này y lại là “Một thân trúng độc”, tức giận cũng chỉ có thể nghẹn xuống! Ngao ô ──!
F ngẩng đầu, sụt sịt nói: “Ô… Tui đói. Anh thật tốt, tui rất thích anh…”
Tiêu Hòa mỉm cười, đây là lần đầu có người nói “Thích” hắn một cách quang minh chính đại, không có bất kỳ mục đích gì như vậy. Xem ra công ty CED cũng không phải là chỉ chế tạo ra quái vật khiến cho người ta chán ghét. Đứa bé này rất đáng yêu đó thôi. Hơn nữa, kỳ diệu là, hắn cũng hiểu được đứa bé này rất hợp duyên với hắn.
Nhịn không được lại sờ sờ đầu của thằng bé, nói: “Cậu muốn ăn gì?”
F lau lau nước mắt, ngẩng đầu tìm một chút, sau đó chỉ về một hướng, hồn nhiên hỏi: “Tui có thể ăn cái kia sao?”
Tiêu Hòa thuận theo ngón tay của hắn nhìn lại.
Mân Côi tức giận vung vẩy nắm tay, mắng to: “Ngươi dám đến ăn ta xem, ta điện chết ngươi!”
“Ô ô, nó hung quá…” F sợ tới mức chôn đầu vào trong lòng Tiêu Hòa, ôm chặt hông của hắn không chịu buông.
“Tên đần độn này! Ngu ngốc! Đừng có làm nũng! Ngươi lại đây cho ta, ta muốn một mình đấu với ngươi!” Mân Côi tức giận đến hồng sắc quang mang ở chỗ con mắt chuyển động cực kỳ nhanh. Nó nhất định phải làm cho cái tên đần độn cởi truồng đột nhiên xuất hiện cũng dám thèm nhỏ dãi nó này biết sự lợi hại của nó!
Viêm Chuyên ném cho Mân Côi một cái liếc mắt tán thành.
Lên! Giải quyết cái tên gia khỏa kia, Tiêu Hòa không nuôi ngươi, ta nuôi.
“Được rồi được rồi, Mân Côi, F chỉ đùa với mày thôi. Đúng không F?”
F nghĩ thầm, tui thật sự rất muốn ăn mà. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tiêu Hòa, đành phải trái với lòng mà gật đầu: “Ừm, tui hay nói giỡn.”
“Nhìn coi, Mân Côi. F cũng nói nó là người hay nói giỡn. Đừng tức giận, cũng muộn rồi, nhanh về phòng ngủ đi.”
Hắn mới không phải nói giỡn với ta! Mân Côi nghĩ thầm mình nhất định phải cẩn thận đề phòng tên gia khỏa mới tới này.
“F, đợi lát nữa tôi làm chút gì cho cậu ăn, trước tiên theo tôi lại đây, kiếm cho cậu bộ quần áo đã, cũng không thể cứ trần truồng như vậy được. Đúng rồi, có phải cậu cũng ở trong khu nhà này không? Có người khác ở cùng một chỗ với cậu sao?” Tiêu Hòa vừa mặc cho F ôm chặt hông mình vừa vỗ vỗ bả vai F, ý bảo đi theo hắn.
F nghe lời theo sát Tiêu Hòa đi vào phòng ngủ, dưới kỹ xảo hỏi thăm của Tiêu Hòa, bất tri bất giác đem của cải nhà mình giao ra sạch sẽ.
Kẻ nào đó cảm giác mình bị quên lãng hoàn toàn, sắc mặt âm trầm ngồi dựa trên ghế salon.
Mân Côi tức giận bất bình trách cứ nói: “Tiêu tại sao lại đối xử tốt với cái tên ngu ngốc kia như vậy? Hắn còn cắn Viêm đại nhân ngài. Tiêu nhẽ ra phải đuổi hắn ra ngoài… Không đúng, hẳn là đánh hắn nhừ tử mới đúng!”
Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi tiếp tục âm trầm.
“Cái tên ngu ngốc kia vừa rồi lao ra từ trong tường liền ôm lấy Tiêu, còn nói hắn cuối cùng cũng tìm được Tiêu. Viêm đại nhân, ngài nói bọn họ liệu có quen biết từ trước hay không?”
Viêm Chuyên không nói chuyện.
Mân Côi chuyển tới chuyển lui, tiếp tục phân tích: “Tui hoài nghi tên ngu ngốc kia nhất định có âm mưu! Tiêu cũng quá dễ lừa gạt, chẳng qua được người ta nói thích hai câu, đã bị mê tới đầu óc choáng váng! Hừ, tui xem, sau này Tiêu nhất định sẽ bị cái tên đần độn giả vờ ngu ngốc kia lừa tài lừa sắc.”
Trong đầu Viêm Chuyên đã tự động xuất hiện cảnh tượng Tiêu Hòa cùng cái tên ngu ngốc cởi truồng kia không mặc quần áo ôm thành một đống.
Sau đó tên cởi truồng ngu ngốc kia càng không ngừng nói thích Tiêu Hòa.
Tiếp theo tên tiểu nhân lật thuyền trong mương bị người lừa gạt cho xoay vòng vòng kia say mê tùy ý gã xà nhân như vậy như vậy…
Lại sau nữa Tiêu tiểu nhân tự cho là thông minh lại bị tình yêu làm mờ mắt, chịu thương chịu khó kiếm tiền vì xà nhân, nuôi gia đình, giặt quần áo nấu cơm, mỗi đêm còn phải cố gắng thỏa mãn dục vọng của xà nhân *** đãng.
Cuối cùng tiểu nhân Tiêu bệnh tật quấn thân, xà nhân mắt thấy rốt cuộc không vắt thêm được chút gì từ trên người Tiêu nữa, lập tức trở mặt, vơ vét toàn bộ tài sản, giữa mùa đông lạnh giá đuổi tiểu nhân đang bệnh nặng ra ngoài đường…
Mà chờ y tìm được Tiêu thì Tiêu Hòa đã hấp hối. Cuối cùng của cuối cùng, Tiêu nằm ở trong ngực của y nhắm hai mắt lại, nhưng mà đến tận khi sinh mệnh kết thúc, người nọ cũng không có nói một câu nào là xà nhân không đúng, ngược lại rơi lệ nói với y:
Hắn thương người kia, cho nên… không hối hận!
Viêm Chuyên mộng. Lúc này cảm giác của y giống như khi còn bé y không cẩn thận rơi vào một cái ao tràn đầy đỉa hút máu, ghê tởm, khó chịu, toàn thân trên dưới không một chỗ nào thoải mái!
Y sao có thể nghĩ như vậy?
Tiêu Hòa sao có thể cùng một chỗ với người khác cơ chứ?
Không đúng! Tiêu tiểu nhân sẽ không kiếm tiền cho người khác tiêu, cũng sẽ không nấu cơm cho người khác ăn, lại càng không lên giường với tên gia khỏa nào khác.
Tiêu tiểu nhân là của y!
Hắn rõ ràng từng nói qua với Hổ Tử cũng là chính mình, hắn thích y! Còn nói ở một chỗ với y rất vui vẻ!
Nhưng mà Tiêu Hòa quả thật chưa từng có nói với y: “Tôi yêu cậu” giống như mấy cặp trai gái yêu nhau tới chết đi sống lại trong TV.
Cũng chưa từng nói thích đối với nhân thân của y.
Chẳng lẽ…
Tiêu Hòa trong phòng ngủ mặc quần áo cho F thuận tiện tán gẫu với F nên không biết, hắn vì hạ thấp cảnh giác của F, tăng cường thiện cảm đối với chính mình mà làm ra một số lời nói và hành động, đã khiến cho suy nghĩ của tên thần tử gần đây xem nhiều kịch truyền hình, nhất là kịch truyền hình về tình yêu nào đó, ở vào trạng thái bạo phát.
Tiêu Hòa thăm dò được tin tức mình muốn, cũng xác định được F quả thật không có địch ý đối với hắn, cuối cùng dỗ được F đáp ứng giải độc cho Tiểu Viêm, mang vẻ mặt thoải mái cùng đắc ý, dẫn theo F đang khoác chiếc áo ngủ bằng vải nhung, mặt mày hớn hở rạng rỡ tiến vào phòng khách, thì đột nhiên cảm giác được trong phòng khách dường như thiếu thứ gì đó.
A? Viêm tiểu yêu đâu rồi?
Ánh mắt Tiêu Hòa tự nhiên quét về phía sa lon.
Người đâu rồi? Cái tên gia khỏa này lại chạy đi đâu?
Tiêu Hòa nhìn về phía Mân Côi đang chuẩn bị hỏi, bỗng nhiên dừng một chút. Hắn vừa rồi giống như nhìn thấy trên ghế sa lon có thêm một món đồ bằng lông màu đen nho nhỏ.
Trong phòng có thứ này sao? Tiêu Hòa nghĩ thế nào cũng không ra, không tự chủ được lại liếc trở lại.
“Ngao ô ──!” Vật nhỏ giống như cục lông màu đen nâng đầu lên, dường như rất mất hứng với việc Tiêu Hòa bây giờ mới chú ý tới sự tồn tại của nó.
Tiêu Hòa trợn trắng mắt.
“Mày mày mày…”
“Ngao ô ──.” Ta chẳng qua chỉ thay đổi màu da, ngươi đã không nhận ra ta sao? Tiểu Tiểu Viêm giận!
Tim Viêm Chuyên đập một cái, nghĩ tới cảnh tượng y nhìn thấy trong kịch truyền hình, thế là…
Trời ạ! Tại sao lại nóng thế này? Có thể chiên trứng luôn được rồi. Tiêu Hòa hoảng sợ.
“Tôi đi gọi xe cứu thương.” Tiêu Hòa xoay người muốn chạy ra bên ngoài. Di động a di động, tại sao lúc nào tao muốn dùng cũng không thấy mặt mày đâu vậy?
Viêm Chuyên vươn tay giữ chặt hắn, lắc đầu.
“Lắc cái gì mà lắc! Cậu có biết hiện tại nhiệt độ cơ thể cậu ít nhất cũng vượt quá tám mươi độ hay không?” Tiêu Hòa thật sự sốt ruột.
Tám mươi độ thì sao? Trong mắt Viêm Chuyên tràn ngập nghi hoặc.
Tiêu Hòa thở dài, tại sao thằng nhóc con này ngay cả kiến thức cơ bản cũng không biết?
“Nếu là một nhân loại bình thường, sốt tới ngoài bốn mươi độ đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, tám mươi độ… thịt người kia đại khái có thể ăn được rồi.”
Viêm Chuyên ảo não, hóa ra là đốt quá tay. Vậy hiện tại y chỉnh nhiệt độ thấp xuống liệu có được hay không?
“Ta không phải nhân loại.” Viêm tiểu yêu nghiêm trang nói.
Tiêu Hòa che đầu, chẳng lẽ cơ thể của yêu quái cần tiếp cận nhiệt độ sôi mới tính là phát sốt?
Mân Côi cũng rất nghi hoặc. Viêm đại nhân lại phát sốt giống nhân loại? Thật hay giả vậy? Chẳng lẽ cái tên xuyên tường kỳ quái này còn lợi hại hơn Viêm đại nhân?
Mân Côi lặng lẽ kéo dài khoảng cách với F, đứng ở nơi tự nhận là an toàn, tinh tế đánh giá kẻ xuyên tường đột nhiên xuất hiện này.
“Nhưng mà nhiệt độ cơ thể cao thế cũng không có chuyện gì sao?” Tiêu Hòa có chút lo lắng người này tỏ ra mạnh mẽ. Dù sao trước kia thằng nhóc này chưa từng biểu hiện ra suy yếu như vậy.
Viêm Chuyên nghĩ nghĩ, đáp: tất nhiên là có.
“Vậy sao còn không chịu đi bệnh viện?” Tiêu Hòa nhíu mày mắng.
Đi bệnh viện vô dụng. Viêm Chuyên nhìn F chen chúc ở bên người Tiêu Hòa tham gia náo nhiệt, nói: nhổ hàm răng của nó xuống, lấy tuyến độc ra, trộn với máu của nó cho ta ăn vào, ta sẽ có thể phục hồi.
Tiêu Hòa nghe vậy lập tức nhìn về phía kẻ đang liều mạng sáp lại gần hắn bên cạnh.
F thấy Tiêu Hòa nhìn hắn, ngây ngô nở nụ cười.
Tiêu Hòa nheo mắt lại.
“Cậu tên gì?”
F vừa nghe Tiêu Hòa hỏi hắn, nhanh chóng đáp: “Tui tên F.”
“F? Đây là tên của cậu?”
F gật gật đầu, “Bọn họ đều gọi tui như vậy.”
“Bọn họ là ai?”
F vừa nghĩ tới “Bọn họ”, lập tức chu miệng, giơ ngón tay lên đếm: “Bọn họ là ông già mặt vàng, ông già mặt trắng, mỹ nữ tóc đỏ, đám người mặc đồng phục trắng, người đàn ông mặc âu phục, còn có E097, E099 vân vân.”
Tiêu Hòa càng nghe ánh mắt híp càng nhỏ.
“Ông già mặt vàng cậu nói có phải là họ Lý hay không?”
“F sửng sốt, sợ hãi nói: “Anh biết ông ta?”
Suy nghĩ của Tiêu Hòa nhanh chóng chuyển động, nhìn biểu cảm đứa bé này, nghe giọng điệu của nó, đại khái là rất chán ghét đám người Lý lão đầu. Như vậy…
“Đúng vậy, tôi biết ông ta. Có điều…”
Tiêu Hòa nhìn lướt qua vẻ mặt của F, nở nụ cười trong lòng.
“Có điều tôi quen biết ông ta, không giống với trong suy nghĩ của cậu. Ông ta từng bắt tôi, muốn nghiên cứu tôi, còn nhốt tôi ở trong một cái ***g trong suốt.”
Ánh mắt của F nhất thời lại khôi phục ánh sáng rực rỡ, kéo lấy tay Tiêu Hòa, dùng một loại biểu cảm “Chúng ta đồng cảnh ngộ” nhìn hắn.
Tiêu Hòa nhìn F, thầm nghĩ trên đời này sao lại còn có đứa trẻ đơn thuần như vậy chứ?
Tiêu Hòa đột nhiên cởi áo khoác của mình phủ lên vai F, giống như đối với một đứa bé không hiểu chuyện, cười nói dị thường hòa ái: “Nâng tay lên, mặc quần áo vào nào. Trong nhà không mở điều hòa, nếu bị bệnh vì đông lạnh thì sao?”
F ngơ ngác ngẩng đầu, đột nhiên khóc.
“Nè, đừng khóc chứ, xảy ra chuyện gì vậy?”
F bỗng nhào vào trong lòng Tiêu Hòa, oa oa than khóc: “Tui thật sự rất thích rất thích anh! Tui không muốn trở về, tui muốn cùng anh ở một chỗ! Ô ô!”
Trong nháy mắt, tim Tiêu Hòa giống như bị một cây kim nhỏ đâm vào. Giơ tay lên, do dự một chút, vẫn là chậm rãi sờ sờ sống lưng của F.
“Cậu có đói bụng không, có muốn ăn gì hay không?” Chính Tiêu Hòa cũng không chú ý tới gi giọng nói của hắn dịu dàng thế nào.
Lúc này, sắc mặt kẻ nào đó tựa vào trên ghế sa lon đã đen tới không thể nào đen hơn. Vậy mà lúc này y lại là “Một thân trúng độc”, tức giận cũng chỉ có thể nghẹn xuống! Ngao ô ──!
F ngẩng đầu, sụt sịt nói: “Ô… Tui đói. Anh thật tốt, tui rất thích anh…”
Tiêu Hòa mỉm cười, đây là lần đầu có người nói “Thích” hắn một cách quang minh chính đại, không có bất kỳ mục đích gì như vậy. Xem ra công ty CED cũng không phải là chỉ chế tạo ra quái vật khiến cho người ta chán ghét. Đứa bé này rất đáng yêu đó thôi. Hơn nữa, kỳ diệu là, hắn cũng hiểu được đứa bé này rất hợp duyên với hắn.
Nhịn không được lại sờ sờ đầu của thằng bé, nói: “Cậu muốn ăn gì?”
F lau lau nước mắt, ngẩng đầu tìm một chút, sau đó chỉ về một hướng, hồn nhiên hỏi: “Tui có thể ăn cái kia sao?”
Tiêu Hòa thuận theo ngón tay của hắn nhìn lại.
Mân Côi tức giận vung vẩy nắm tay, mắng to: “Ngươi dám đến ăn ta xem, ta điện chết ngươi!”
“Ô ô, nó hung quá…” F sợ tới mức chôn đầu vào trong lòng Tiêu Hòa, ôm chặt hông của hắn không chịu buông.
“Tên đần độn này! Ngu ngốc! Đừng có làm nũng! Ngươi lại đây cho ta, ta muốn một mình đấu với ngươi!” Mân Côi tức giận đến hồng sắc quang mang ở chỗ con mắt chuyển động cực kỳ nhanh. Nó nhất định phải làm cho cái tên đần độn cởi truồng đột nhiên xuất hiện cũng dám thèm nhỏ dãi nó này biết sự lợi hại của nó!
Viêm Chuyên ném cho Mân Côi một cái liếc mắt tán thành.
Lên! Giải quyết cái tên gia khỏa kia, Tiêu Hòa không nuôi ngươi, ta nuôi.
“Được rồi được rồi, Mân Côi, F chỉ đùa với mày thôi. Đúng không F?”
F nghĩ thầm, tui thật sự rất muốn ăn mà. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tiêu Hòa, đành phải trái với lòng mà gật đầu: “Ừm, tui hay nói giỡn.”
“Nhìn coi, Mân Côi. F cũng nói nó là người hay nói giỡn. Đừng tức giận, cũng muộn rồi, nhanh về phòng ngủ đi.”
Hắn mới không phải nói giỡn với ta! Mân Côi nghĩ thầm mình nhất định phải cẩn thận đề phòng tên gia khỏa mới tới này.
“F, đợi lát nữa tôi làm chút gì cho cậu ăn, trước tiên theo tôi lại đây, kiếm cho cậu bộ quần áo đã, cũng không thể cứ trần truồng như vậy được. Đúng rồi, có phải cậu cũng ở trong khu nhà này không? Có người khác ở cùng một chỗ với cậu sao?” Tiêu Hòa vừa mặc cho F ôm chặt hông mình vừa vỗ vỗ bả vai F, ý bảo đi theo hắn.
F nghe lời theo sát Tiêu Hòa đi vào phòng ngủ, dưới kỹ xảo hỏi thăm của Tiêu Hòa, bất tri bất giác đem của cải nhà mình giao ra sạch sẽ.
Kẻ nào đó cảm giác mình bị quên lãng hoàn toàn, sắc mặt âm trầm ngồi dựa trên ghế salon.
Mân Côi tức giận bất bình trách cứ nói: “Tiêu tại sao lại đối xử tốt với cái tên ngu ngốc kia như vậy? Hắn còn cắn Viêm đại nhân ngài. Tiêu nhẽ ra phải đuổi hắn ra ngoài… Không đúng, hẳn là đánh hắn nhừ tử mới đúng!”
Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi tiếp tục âm trầm.
“Cái tên ngu ngốc kia vừa rồi lao ra từ trong tường liền ôm lấy Tiêu, còn nói hắn cuối cùng cũng tìm được Tiêu. Viêm đại nhân, ngài nói bọn họ liệu có quen biết từ trước hay không?”
Viêm Chuyên không nói chuyện.
Mân Côi chuyển tới chuyển lui, tiếp tục phân tích: “Tui hoài nghi tên ngu ngốc kia nhất định có âm mưu! Tiêu cũng quá dễ lừa gạt, chẳng qua được người ta nói thích hai câu, đã bị mê tới đầu óc choáng váng! Hừ, tui xem, sau này Tiêu nhất định sẽ bị cái tên đần độn giả vờ ngu ngốc kia lừa tài lừa sắc.”
Trong đầu Viêm Chuyên đã tự động xuất hiện cảnh tượng Tiêu Hòa cùng cái tên ngu ngốc cởi truồng kia không mặc quần áo ôm thành một đống.
Sau đó tên cởi truồng ngu ngốc kia càng không ngừng nói thích Tiêu Hòa.
Tiếp theo tên tiểu nhân lật thuyền trong mương bị người lừa gạt cho xoay vòng vòng kia say mê tùy ý gã xà nhân như vậy như vậy…
Lại sau nữa Tiêu tiểu nhân tự cho là thông minh lại bị tình yêu làm mờ mắt, chịu thương chịu khó kiếm tiền vì xà nhân, nuôi gia đình, giặt quần áo nấu cơm, mỗi đêm còn phải cố gắng thỏa mãn dục vọng của xà nhân *** đãng.
Cuối cùng tiểu nhân Tiêu bệnh tật quấn thân, xà nhân mắt thấy rốt cuộc không vắt thêm được chút gì từ trên người Tiêu nữa, lập tức trở mặt, vơ vét toàn bộ tài sản, giữa mùa đông lạnh giá đuổi tiểu nhân đang bệnh nặng ra ngoài đường…
Mà chờ y tìm được Tiêu thì Tiêu Hòa đã hấp hối. Cuối cùng của cuối cùng, Tiêu nằm ở trong ngực của y nhắm hai mắt lại, nhưng mà đến tận khi sinh mệnh kết thúc, người nọ cũng không có nói một câu nào là xà nhân không đúng, ngược lại rơi lệ nói với y:
Hắn thương người kia, cho nên… không hối hận!
Viêm Chuyên mộng. Lúc này cảm giác của y giống như khi còn bé y không cẩn thận rơi vào một cái ao tràn đầy đỉa hút máu, ghê tởm, khó chịu, toàn thân trên dưới không một chỗ nào thoải mái!
Y sao có thể nghĩ như vậy?
Tiêu Hòa sao có thể cùng một chỗ với người khác cơ chứ?
Không đúng! Tiêu tiểu nhân sẽ không kiếm tiền cho người khác tiêu, cũng sẽ không nấu cơm cho người khác ăn, lại càng không lên giường với tên gia khỏa nào khác.
Tiêu tiểu nhân là của y!
Hắn rõ ràng từng nói qua với Hổ Tử cũng là chính mình, hắn thích y! Còn nói ở một chỗ với y rất vui vẻ!
Nhưng mà Tiêu Hòa quả thật chưa từng có nói với y: “Tôi yêu cậu” giống như mấy cặp trai gái yêu nhau tới chết đi sống lại trong TV.
Cũng chưa từng nói thích đối với nhân thân của y.
Chẳng lẽ…
Tiêu Hòa trong phòng ngủ mặc quần áo cho F thuận tiện tán gẫu với F nên không biết, hắn vì hạ thấp cảnh giác của F, tăng cường thiện cảm đối với chính mình mà làm ra một số lời nói và hành động, đã khiến cho suy nghĩ của tên thần tử gần đây xem nhiều kịch truyền hình, nhất là kịch truyền hình về tình yêu nào đó, ở vào trạng thái bạo phát.
Tiêu Hòa thăm dò được tin tức mình muốn, cũng xác định được F quả thật không có địch ý đối với hắn, cuối cùng dỗ được F đáp ứng giải độc cho Tiểu Viêm, mang vẻ mặt thoải mái cùng đắc ý, dẫn theo F đang khoác chiếc áo ngủ bằng vải nhung, mặt mày hớn hở rạng rỡ tiến vào phòng khách, thì đột nhiên cảm giác được trong phòng khách dường như thiếu thứ gì đó.
A? Viêm tiểu yêu đâu rồi?
Ánh mắt Tiêu Hòa tự nhiên quét về phía sa lon.
Người đâu rồi? Cái tên gia khỏa này lại chạy đi đâu?
Tiêu Hòa nhìn về phía Mân Côi đang chuẩn bị hỏi, bỗng nhiên dừng một chút. Hắn vừa rồi giống như nhìn thấy trên ghế sa lon có thêm một món đồ bằng lông màu đen nho nhỏ.
Trong phòng có thứ này sao? Tiêu Hòa nghĩ thế nào cũng không ra, không tự chủ được lại liếc trở lại.
“Ngao ô ──!” Vật nhỏ giống như cục lông màu đen nâng đầu lên, dường như rất mất hứng với việc Tiêu Hòa bây giờ mới chú ý tới sự tồn tại của nó.
Tiêu Hòa trợn trắng mắt.
“Mày mày mày…”
“Ngao ô ──.” Ta chẳng qua chỉ thay đổi màu da, ngươi đã không nhận ra ta sao? Tiểu Tiểu Viêm giận!
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc