Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 37
Viêm Chuyên nắm chặt Tiêu Hòa không cho tiến lên một bước.
Cảnh tượng trước mắt y cũng thấy lần đầu tiên.
Con robot nhỏ đối với y mà nói là một loài khác mà y hoàn toàn chưa tiếp xúc, sinh vật kết hợp với máy móc, y chỉ mới học qua nội dung liên quan, nhưng ví dụ chân thật vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Không thể nhìn thấu nó, chỉ biết là con robot đồ chơi trước mắt có thể hoạt động, hơn nữa có thể có suy nghĩ riêng của chính mình, toàn bộ là nhờ sinh vật trong đầu cùng với con chip trong thân thể nó. Nhưng ba thứ này tại sao lại kết hợp cùng một chỗ, hơn nữa sinh ra dị biến thì không rõ.
Hiện giờ, đáp án dường như ngay tại trước mặt.
Công tác chuẩn bị toàn bộ đều làm tốt.
Mân Côi ngẩng đầu nhìn lên trời, thì thào như đang nói gì đó. Tiếp theo lăn bánh xe, đi tới bên cạnh hai người Tiêu, Viêm.
Nó sớm đã phát hiện ra bọn họ, nhưng thấy bọn họ không có ý quấy rối hay ngăn cản, nó cũng mặc cho bọn họ đứng trên địa bàn của mình. Huống chi cái kẻ lợi lại chết tiệt kia ở đó, nó có muốn đuổi cũng đuổi không được.
Ầm ầm ──!
Oành ──!
Tiếng sấm giống như nổ vang ngay trên đỉnh đầu. Nếu không có Tiểu Viêm ở bên người tăng thêm dũng khí, Tiêu Hòa chỉ sợ sớm đã ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cuối cùng chớp bị dẫn tới vùng cỏ dại kia.
Một mảng tia lửa sáng lên, vô cùng xinh đẹp, vô cùng chói mắt.
Gậy sắt đang rung lên, từ xa dường như có thể nghe được tiếng “Ong ong”.
Đùng đoàng ──! Lại một tia chớp nổ tung ngay tại bầu trời phía trên đám cỏ dại.
Bốn khối thân thể đồng thời rung lên.
Mí mắt Tiêu Hòa cũng giật giật theo.
“Không ──!” Con robot nhỏ bên cạnh xông ra ngoài. Không biết liệu có phải nó phát giác ra điều gì bất thường hay không.
Gậy sắt cắm trên mặt đất đột nhiên bay lên.
Lưới sắt cũng bị xé rách.
Tiêu Hòa muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Viêm Chuyên nắm lấy không cho tới gần, mình cũng sợ bị sét đánh chết, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ kiễng người ra xem.
Viêm Chuyên ban đêm cũng có thể thấy mọi vật, đã sớm nhìn rõ sức mạnh của thiên nhiên làm ra chuyện gì với bốn khối thân thể kia.
Chất dẫn điện toàn bộ bị loại sạch, chính là mấy cây gậy sắt trên đầu bốn thân thể kia.
Mân Côi ngồi dưới đất, cúi đầu.
Tiêu Hòa nhìn thấy không còn nguy hiểm , chậm rãi đi tới bãi cỏ.
Trên mặt đất, đầu của bốn đứa bé đã bị thiêu cháy hơn phân nửa, kể cả thân thể cũng xuất hiện tổn thương mức độ khác nhau.
Chỉ có điều Tiêu Hòa biết, bốn đứa bé này đã chết trước khi bị điện giật. Ít nhất là một thời gian dài.
“Muốn cho bọn họ sống lại.” Âm thanh cứng ngắc vang lên: “Sống lại như trước kia.”
Tiêu Hòa ngồi xuống trước mặt Mân Côi.
Mưa to ào ào trút xuống.
Mùi thối luôn luôn tràn ngập trên núi rác dường như cũng đã biến mất một phần.
“Cả bốn người ta đều biết. Hơn nữa ba đứa bé trai kia, bọn họ thường xuyên chơi đùa trên núi,… cùng bọn họ làm bạn bè. Họ cũng đáp ứng giúp ta giữ bí mật. Mỗi ngày tan học xong đều tìm tới. Thật sự rất vui vẻ.”
Viêm Chuyên đi đến phía sau Tiêu Hòa, mặc cho mưa xối xuống thân thể trần trụi, giống như không hề có cảm giác lạnh lẽo.
Ngay cả Tiêu Hòa dường như cũng quên luôn rét buốt, có lẽ căn bản cũng không cảm nhận được ớn lạnh?
“Vào ngày hôm đó, có một đứa bé chết đi, người nhà kia vô cùng thương tâm. Ta muốn giúp bọn họ, nhưng mà bọn họ hỏa táng đứa trẻ, tro cốt đựng trong một cái hộp. Rồi một ngày kia…”
Ngày đó thời tiết có chút âm u, Mân Côi đang chơi đùa với ba người bạn phát hiện ra một cô bé thường xuyên làm bài tập ở phòng thường trực đi lên núi. Xem ra, cô bé đó dường như cảm thấy hứng thú đối với ba cậu nhóc đang chơi trò chơi.
Bọn họ đang chơi đuổi bắt.
Nó núp đi, cô bé hỏi mấy đứa con trai mình có thể tham gia cùng không, bọn họ có lẽ vì bảo vệ nó, từ chối yêu cầu của cô bé. Cô bé rất chán nản rời đi.
Nó nhìn thấy cô bé kia đi về phía đỉnh núi, cũng không để ý.
Nhưng mà qua một lúc lâu nó vẫn chưa thấy cô bé xuống dưới, sắc trời cũng dần dần đen. Dặn dò đám con trai chơi cùng, nó lên trên núi tìm cô bé.
Tới khi tìm được, cô bé ấy đã tắt thở. Người phụ nữ bởi vì nhất thời xúc động lỡ tay bóp chết cô bé ngơ ngác đứng trước thi thể, tiếp theo người chồng xuất hiện, bọn họ hợp lực chôn vùi đứa trẻ vào trong núi rác.
Nó không đối phó với cặp vợ chồng kia, bởi vì nó nhận ra bọn họ là cặp cha mẹ thương tâm vì mất con kia. Nó không có cha mẹ, cho nên nó cũng không đành lòng…
“Thật hối hận, nếu lúc ấy để cho cô bé kia tham gia trò chơi với nhau, cô bé sẽ không phải chết. Nếu cô bé không rời đi thì ta cũng không đi tìm, nếu không đi tìm, các bạn kia cũng sẽ không chết.” Mân Côi thương tâm dùng bàn tay che kín mặt.
“Ba đứa bé trai kia tại sao lại chết?” Tiêu Hòa nhịn không được hỏi.
Mân Côi không biết có phải bắt chước nhân loại khóc hay không, phát ra âm thanh “Ô ô”.
Tiêu Hòa nhìn chằm chằm cái lỗ trên đầu Mân Côi, đoán thứ ngọ nguậy bên trong rốt cuộc là cái gì. Tối như mực nên không thấy rõ ràng.
“Sau khi ta rời đi, bọn họ ngồi cùng một chỗ nghịch bùn. Tới khi trở về, phát hiện bọn họ biến mất. Bọn họ bị rác chôn sống.” Mân Côi cuối cùng cũng trả lời.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Một chiếc xe tới nơi này đổ rác, mấy người đó đã đến rất nhiều lần, thông thường đều vào buổi tối, ngày hôm đó tới sớm hơn so với bình thường, chắc có lẽ bởi vì sắc trời mịt mù, bọn họ không chú ý tới mấy đứa bé đang hồi trong hố nghịch bùn, huống hồ bọn họ sợ bị bắt được, cho tới bây giờ đều không dám xuống xe, lần này cũng như vậy, bọn họ chắc chắn là lập tức đổ toàn bộ rác rưởi ra, các bạn kia thậm chí còn không kịp kêu một tiếng.” Mân Côi lại bắt đầu phát ra tiếng nức nở.
“Khi đuổi tới vừa lúc nhìn thấy thân xe đã khôi phục nguyên dạng, khi đó thật không ngờ ba người kia ở dưới đống rác, nghĩ bọn họ chạy ra chỗ khác chơi, liền lên núi tìm một vòng. Tới lúc cảm thấy không đúng… Đã không còn kịp rồi. Ô ô…”
“Hô…” Tiêu Hòa thở ra một hơi thật sâu. Hóa ra mọi việc là như vậy!
“Cái xe tải nổ mạnh bữa trước cùng chiếc bị chôn sống hôm nay, lái xe bên trong đều là hung thủ?”
Mân Côi gật gật đầu.
Tiêu Hòa không còn lời nào để nói. Muốn nói cái gì đây?
Người chở rác đổ rác trái phép tạo nên núi rác khổng lồ xuất hiện xung quanh trường học, lại trở thành khu vực nguy hiểm không có người quản lý, mà trường học lại không thể rời đi.
Bất kể là Trần Viện hay là lái xe chở rác, bọn họ chỉ sợ đều không hiểu được mình vô tình giết người.
Trần Viện đè chết Từ Kim Tú, cha mẹ Từ Kim Tú giết chết con của cô là Lưu Hâm Hâm.
Lái xe chở rác chôn sống bạn bè của Mân Côi, Mân Côi trả thù lại bằng cách giết chết hai kẻ có liên quan trên xe lúc ấy.
Nếu như không có núi rác này, chẳng phải những việc kia cũng đều sẽ không phát sinh?
Ai mới chính thức là hung thủ?
Tiêu Hòa không dám cũng không đành lòng nhìn thi thể bốn đứa bé kia.
Viêm Chuyên chọc chọc Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa lấy điện thoại di động từ trong túi ra, “A lô, đã tìm được…thi thể bốn đứa bé. Ngay trên núi rác gần trường tiểu học Tứ Đường, cách cổng trường chừng tám trăm, chín trăm mét về hướng đông, ngọn núi cao nhất. Các anh mau phái người tới nhanh lên.”
Nói xong, Tiêu Hòa tháo di động, rút sim ra giao cho Tiểu Viêm.
Viêm Chuyên nhìn một cái, hiểu rõ ý tứ. Tiếp nhận sim thuận tay ném đi, chờ cái sim rơi xuống mặt đất đã thành một mẩu rác cháy đen thui không nhận ra nguyên hình.
Tiêu Hòa liếc mắt một cái, biết ngay tiểu tử kia không thuộc phạm vi nhân loại bình thường.
Tiền từ bỏ sao?
Tiêu Hòa hiểu được trong mắt Viêm Chuyên là ý tứ gì, bĩu môi nói: “Còn sống thì cần, đã chết, lại chết thành bộ dạng này, cho là phát hiện lũ trẻ còn có thể tránh khỏi liên lụy? Nếu Mân Côi không cắm gậy sắt trên đầu lũ trẻ, có lẽ còn có thể lấy được tiền thưởng do cung cấp tin tức. Như bây giờ, ai có thể giải thích được rõ ràng? Coi như có thể chứng minh trong sạch, ít nhất cũng phải nán lại đây nửa năm trở lên. Điên mới chạy tới đòi tiền. Đi thôi.”
Viêm Chuyên không động đậy, nhìn con robot ngồi trên mặt đất. Có nên hủy nó hay không.
Mân Côi dường như cảm giác được sát ý của Viêm Chuyên, hai tay chống trên mặt đất lui vài tấc về đằng sau.
Tiêu Hòa nhìn động tác nhân hóa của nó như vậy, không khỏi cảm thấy thú vị.
Viêm Chuyên tới gần từng bước.
Mân Côi lại lùi lại phía sau.
Viêm Chuyên tiếp tục tiến, Mân Côi tiếp tục lùi.
Tiêu Hòa nhìn không nổi, “Chơi đủ chưa? Đủ rồi thì đi đi.”
Biết kiếm tiền không? Viêm Chuyên dùng ý thức tra hỏi Mân Côi.
Mân Côi lắc… Nhanh chóng gật đầu. Nó nào biết kiếm tiền là cái gì, tóm lại trước tiên gật đầu giữ mạng rồi tính sau.
Viêm Chuyên hài lòng, một tay nhấc Mân Côi lên đưa tới trước mặt Tiêu Hòa.
“Làm sao?” Tiêu Hòa ù ù cạc cạc.
Mân Côi rất thống khổ, bị Viêm Chuyên túm, nó không thể động đậy được.
Cho ngươi chơi, nó biết kiếm tiền.
Viêm Chuyên chưa từng đem ý thức trực tiếp đưa vào trong đầu Tiêu Hòa, Tiêu Hòa hoàn toàn dựa vào suy đoán ý tứ của Viêm Chuyên, nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của y, đành phải tiếp nhận con robot đồ chơi nửa sống nửa chết kia.
“Xin… Thu nhận và giúp đỡ.” Mân Côi tâm không cam tình không nguyện mở miệng nói.
Tiêu Hòa cao thấp đánh giá món đồ chơi này vài lần, hỏi: “Biết biến hình không?”
“Không biết.”
“Biết sửa dở thành hay không?”
“…Không biết.”
“Cũng không thể đem người chết sống lại, đúng không?”
Mân Côi rất mất hứng nhìn về phía gã đàn ông này.
Tiêu Hòa thuận tay quăng con robot lên mặt đất, “Thật có lỗi, không làm gì được thì vứt đi.”
Viêm Chuyên thấy Tiêu Hòa dường như không thích con robot nhỏ, cũng không cưỡng cầu nữa.
Mân Côi thấy trong mắt Viêm Chuyên lại toát ra sát ý, sợ tới mức cơ thể chui xuống đất, chuồn mất.
Viêm Chuyên giơ tay lên, Tiêu Hòa một phen giữ chặt.
“Rốt cuộc có đi hay không thì bảo? Mưa to như vậy, bị xối thích lắm hả? A, biết rồi.” Người nào đó bừng tỉnh, vỗ tay một cái nói: “Cuối cùng cậu cũng nhớ tới bây giờ cái mông còn phơi ra hả? Ngại xuống núi sao? Muốn bộ quần áo để che chứ gì? Hừm hừm.”
Tiêu lão đại nâng cằm lên, mê đắm quét thân thể cường tráng của Viêm Chuyên một lượt từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
“Ai nha, tôi cũng rất muốn giúp đỡ. Thật đó, xem trời lạnh như vậy. Nhưng mà…nhìn trời rét thế này, lại mưa to như vậy, sao mà nhẫn tâm cởi chứ? A? Quần áo làm sao thế này?” Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn lên trời, rõ ràng đang mưa to, tại sao hạt mưa đều tránh qua một bên?
Ngắm ngắm Tiểu Viêm, Tiêu Hòa thoải mái. Tiểu Viêm nhà bọn họ có năng lực đặc biệt nha.
“Chỉ có điều vì…, như vậy đi, nể tình cậu giải quyết con dã thú kia, tôi chia cho cậu áo len với quần bông dày, như vậy chúng ta huề nhau. Thấy thế nào?”
Trên đời này sao lại có kẻ ích kỷ tính kế người khác như vậy? Viêm Chuyên thu hồi ánh mắt, tính toán đem một chút mầm hảo cảm vừa mới toát ra đối với người nào đó một đao chém rụng.
“A, còn nữa, không biết cậu cùng với cái người kêu Mễ San kia có quan hệ gì, nhưng phải chịu trách nhiệm tìm cô ta ra, khoảng chừng hai ba tiếng trước, cô ta dùng súng gây mê đánh tôi bất tỉnh, mang một con mèo tôi vừa mới mua đi. Cậu phải có trách nhiệm bắt nó về. Này không tính là nợ, người đàn bà kia cậu mang tới, đương nhiên cậu phải xử lý toàn bộ.”
Tiêu Hòa vừa cởi quần áo vừa lầm bầm.
Hổ Tử thật đáng yêu, vẫn là lần đầu tiên trừ bỏ Vi Dân ra hắn cảm thấy hứng thú với một sinh vật khác như vậy.
Tuy rằng Hổ Tử không rõ lai lịch, năng lực cũng không rõ, còn hơi hơi biến thái, nhưng tổng thể mà nói vẫn còn khiến người thích vô cùng. Ít nhất là vẫn còn đáng yêu hơn cái tên trước mặt.
Viêm Chuyên tiếp nhận quần áo mặc lên người, cũng không để ý vừa hay không, kéo Tiêu Hòa bước đi.
“Đợi một chút, từ từ, còn chưa đi giày.”
Hai phút sau, Viêm Chuyên xách theo Tiêu Hòa đi tới chiếc Ford Mondeo đỗ bên cạnh núi rác.
“Này không phải xe của người phụ nữ kia sao?” Tiêu Hòa nhận ra chiếc xe. Cô gái kia đâu rồi?
“Mau! Mau nhìn xem Hổ Tử có ở bên trong hay không.”
Viêm Chuyên liên tiếp nghe thấy nhắc tới Hổ Tử, trong lòng có chút cảm giác quái dị, có điều vẫn theo lời mở cửa xe.
Trong xe trống rỗng.
Viêm Chuyên đẩy Tiêu Hòa đang đứng ở bên cạnh xe vào trong.
“Làm gì thế?”
Viêm Chuyên đóng cửa xe, đi đến bên ghế lái mở cửa ngồi xuống.
Vặn khóa, khởi động.
“Người phụ nữ kia đi đâu rồi? Tại sao chìa khóa còn để trong xe? Tiểu Viêm…”
Hả?
Giẫm chân ga một cái, ầm!
May mắn chưa kéo cần gạt lên, xe không nhúc nhích chút nào.
“Cậu đang làm cái gì vậy?” Tiêu Hòa run rẩy hỏi.
Lái xe.
“Chưa kéo cần gạt lên, có giẫm chân ga tới chết nó cũng sẽ không động.” Đây là một chiếc ô tô có cần gạt tự động.
A. Viêm Chuyên cúi đầu tìm. Toàn bộ đều là tiếng Anh, cái nào là cần gạt?
“Tiểu Viêm…”
Hử? Viêm Chuyên chuẩn bị cạy cạy ra coi.
“Cậu tránh sang một bên được không?” Tiêu lão đại thấp tha thấp thỏm thương lượng.
Viêm Chuyên ngẩng đầu, phi thường bất mãn trừng người nào đó.
Tiêu Hòa cười trấn an.
“Lái xe rất đơn giản, muốn học, có thể dạy. Trước hết để cho tôi làm một lần, nhìn xong sẽ rõ. Được không?”
Viêm Chuyên ngẫm lại, trực tiếp leo từ ghế lái sang ghế phụ ngồi xuống.
Tiêu Hòa thở ra một hơi, vội vàng xuống xe đổi sang ghế lái.
Mở đèn xe, kéo cần gạt, nhấn ga, xe cuối cùng cũng khởi động một cách ổn định.
“Chúng ta lái xe đi không sao chứ?” Nếu người phụ nữ kia đuổi kịp chẳng phải phiền phức sao?
Xe này đã thuộc về ta.
“Mặc kệ, trước hết tới bệnh viện đã, đầu phải băng lại, vết thương của câụ cũng cần phải xem qua.”
Đi bệnh viện, khỏi cần.
Hai mắt Viêm Chuyên chăm chú xem Tiêu Hòa lái xe như thế nào.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Hòa bị nhìn chằm chằm tới toát một thân mồ hôi.
Đúng vào lúc này, hai chiếc xe cảnh sát gào rú phóng qua bên người.
Tiêu Hòa nhìn thấy, nghĩ thầm chỉ một lát nữa sẽ có một lượng lớn xe cảnh sát cùng truyền thông vây quanh đây cho coi.
***
Tiêu Hòa không có tính sai, sau khi thi thể bọn trẻ bị mất tích được phát hiện, màn đêm buông xuống, thành phố Bình Hương xôn xao.
“Mười vạn tệ nha, cứ như vậy mà mất.” Tiêu Hòa ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu thở dài nói.
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm hành lang phòng bệnh âm u, không biết đang nhìn cái gì.
“Vết thương không để bác sĩ coi sao?” Tiêu Hòa nghiêng đầu hỏi Tiểu Viêm.
Viêm Chuyên gật gật, vén áo lên cho hắn xem miệng vết thương.
Tiêu Hòa khẽ liếc mắt, cười nhạo nói: “Vén sai rồi, bên kia.” Chỗ không bị thương cho hắn xem làm gì?
Chính mình bị thương chỗ nào còn không biết? Viêm Chuyên dứt khoát vén áo lên đến ngực.
Năm giây trôi qua, mười giây trôi qua.
Viêm Chuyên giương mắt nhìn về phía Tiêu Hòa, phát hiện ánh mắt tên gia khỏa này trợn trừng.
“Không tin!” Tiêu Hòa đột nhiên bổ nhào vào trước ngực Viêm Chuyên, cao thấp trái phải nơi nơi sờ loạn.
“Rõ ràng thấy sườn trái có vài vết thương…” Ách, hình như ngay từ đầu Tiểu Viêm cho xem cũng là bên trái?
Tiêu Hòa chưa từ bỏ ý định kéo thắt lưng Tiểu Viêm xuống coi.
Bên trái không có, bên phải cũng không có.
Đừng nói là miệng vết thương, ngay cả một vết trầy da rất nhỏ cũng không có. Chẳng lẽ ở sau lưng?
Màu sắc con ngươi Viêm Chuyên dần dần biến thẫm, cúi đầu nhìn người đang sấp ở bên hông mình.
Cái tay đang sờ loạn khắp nơi của Tiêu Hòa đột nhiên dừng lại. Phía dưới cằm dường như có thứ gì đó dựng lên, nóng hầm hập, chỉ cần mặt cúi xuống thấp hơn hai phân nữa, là có thể cùng với nó thân mật tiếp xúc.
Tiêu Hòa một tay nắm lấy thắt lưng Tiểu Viêm, một tay đặt tại eo Tiểu Viêm, chậm rãi, chậm rãi, muốn tỉnh bơ rời khỏi khu vực nguy hiểm kia.
Đầu bị người chế trụ, Tiêu Hòa trừng mắt nhìn Tiểu Viêm, tên kia dám ngay tại hành lang bệnh viện đèn đuốc sáng choang, móc ra đại gia khỏa.
“Điên rồi sao? Nơi này… Ưm ưm!”
Không được không được! Tiêu Hòa ngậm chặt miệng lại liều mạng giãy dụa. Cho dù buổi tối không có bệnh nhân tới khám, nhưng mà dù sao cũng sẽ có người lại đây, nếu để cho người khác thấy bọn họ làm cái gì, cũng khỏi cần sống nữa.
Tiếng thở dốc của Viêm Chuyên hơi hơi trở nên nặng nhọc, thấy Tiêu Hòa không chịu há mồm, một bên nắm cằm, một bên dùng đồ chơi của chính mình liều mạng cọ cọ vào miệng.
Hai tay Tiêu Hòa vung loạn, muốn đánh mở cái tay Tiểu Viêm khống chế mình.
Viêm Chuyên buông cằm ra, lại bắt lấy tay.
Hai người nhất thời ai cũng không thể như nguyện, tính dục của Viêm Chuyên không chiếm được thỏa mãn, dưới cơn nóng giận túm lấy tóc Tiêu Hòa, nâng tay lên cho hắn một cái tát.
“Bốp!” Âm thanh vang dội vọng khắp hành lang.
Tiêu Hòa chậm rãi quay mặt lại, gắt gao nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt, trong mắt toát ra phẫn hận không dứt.
Viêm Chuyên nhíu mày, y không thích ánh mắt Tiêu Hòa nhìn mình bây giờ. Trước kia cũng từng đánh, nhưng mà hắn chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Khóe miệng Tiêu Hòa đột nhiên vẽ ra một tia cười lạnh, thấp giọng quát: “Buông ra!”
Viêm Chuyên hốt nhiên buông cánh tay đang túm lấy tóc Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa cúi đầu, há mồm liền đem thứ đồ chơi thô to kia nuốt vào trong miệng.
Nuốt, nhả, liếm, cắn, hút, các kiểu kỹ năng triển khai toàn bộ, chỉ cần bình thường có thể nghĩ đến, có thể làm được, đều kính dâng ra vào lúc này.
“Tiêu Hòa. Ai là Tiêu…” Một vị hộ sĩ áo trắng cầm lấy đơn đăng ký đi ra, phía sau cô còn có một cặp vợ chồng ôm con tới khám bệnh.
Ngoại trừ đứa trẻ đang nằm sấp vào vai bố ra, ánh mắt ba người lớn đồng loạt rơi xuống băng ghế dài chếch phía đối diện.
Tiêu Hòa vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu cố gắng dùng môi lưỡi hầu hạ chăm sóc dục vọng của Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên không có nhìn mấy người dường như đã đông cứng lại kia, cúi đầu xem về phía nam nhân đang nằm sấp giữa hai chân mình.
Có thứ gì đó nóng bỏng nhỏ xuống .
Chỉ một kích thích rất nhỏ như thế, liền bắn ra.
Tiêu Hòa nhất thời chưa chuẩn bị nên bị sặc, ho đến mặt đỏ tai hồng.
Viêm Chuyên kéo quần trở về chỗ cũ, đưa tay ra đỡ Tiêu Hòa, bị Tiêu Hòa gạt mở..
Tiêu Hòa đứng dậy, lau lau miệng, nói với hộ sĩ: “Tôi là Tiêu Hòa, tới lượt rồi sao?”
Hộ sĩ nhìn nhìn Tiêu Hòa, lại nhìn nhìn Viêm Chuyên, đáy mắt có ngạc nhiên, cũng có ghê tởm rõ rệt, khẩu khí nói chuyện đối với Tiêu Hòa cũng dẫn theo tình cảm chán ghét, “Tiêu tiên sinh, có cần đi súc miệng rồi hãy trở lại không? Nơi này của chúng tôi là bệnh viện, cũng không phải khách sạn gì gì đó.”
Tiêu Hòa tà tà cười, cố ý thở ra một ngụm với hộ sĩ, “Cũng không phải hôn môi, cô lo lắng cái gì? Mấy người không phải hộ lý sao? Đến xem bệnh, cô chặn ở cửa làm cái gì?” Nói xong liền đi vào bên trong.
Hộ sĩ cùng cặp vợ chồng chắn ở trước cửa vội vàng tránh ra, tốc độ nhanh hệt như đang tránh vi khuẩn gây bệnh gì đó.
Ngoài cửa, cặp vợ chồng trẻ tuổi nhìn trộm về phía Viêm Chuyên thấp giọng nói cái gì đó rồi rời đi.
Hộ sĩ ở trước cửa hừ lạnh một tiếng, cũng đi vào phòng khám bệnh.
Viêm Chuyên đứng dậy đi tới cửa phòng.
Tiêu Hòa một lần nữa rửa sạch miệng vết thương trên đầu, bôi thuốc, băng bó tốt xong, mãi cho đến đi ra bệnh viện đều không nói gì.
Lúc ấy không khí trong phòng mạch khỏi phải nói có bao nhiêu quái dị, cũng may bác sĩ không biết tình hình thực tế, vẫn như cũ một lần nữa xử lý vết thương một cách chuyên nghiệp, hộ sĩ không hiểu là có phải sợ hãi cảm giác áp bức mà Viêm Chuyên mang đến hay không, một mực nép ở bên cạnh không nói thêm gì nữa. Chỉ có điều Tiêu Hòa tin chắc, một khi hắn ra khỏi cửa phòng khám bệnh, vị hộ sĩ kia nhất định sẽ nhanh chóng mà nói tất cả sự tình cô ta vừa mới nhìn thấy cho toàn bộ đồng sự của mình trong bệnh viện.
Viêm Chuyên im lặng đi theo đằng sau lên xe.
Hai người một đường lặng yên đi vào Tôn gia. Vừa đến cửa, thái độ của Tiêu Hòa liền thay đổi, nhìn thấy hai người họ Tôn, vẻ mặt tươi cười nói trong nhà có việc đêm nay phải rời khỏi.
Hai người nhà họ Tôn đương nhiên cũng không nhiều lời giữ lại, chỉ cảm thấy kỳ quái đối với việc bọn họ ra đi muộn như vậy, về sau nghe Tiêu Hòa nói có xe tới đón cũng tiêu tan.
Chờ thanh toán hết tiền, Viêm Chuyên cũng đã thu thập xong hành lý.
Tôn Nghị không thấy Hổ Tử, hỏi một câu.
Tiêu Hòa nói với Tôn Nghị, Hổ Tử chạy mất.
Tôn Nghị vì thế cảm thấy đáng tiếc.
“Hẹn gặp lại, Tôn Nghị. Cố gắng mà học tập nha, tranh thủ tương lai làm đại sự.” Tiêu Hòa cười híp mắt phất tay nói lời tạm biệt.
Tôn Nghị cũng có chút quyến luyến, thẳng đến khi hai người Tiêu, Viêm đi tới cạnh xe mới khép cửa lại.
Lúc này, Viêm Chuyên chạy tới trước cửa xe chuẩn bị xếp túi du lịch của bọn họ vào.
Cửa sau mở ra…
Tiêu Hòa ra khỏi nhà Tôn gia, phát hiện Viêm Chuyên đứng ở trước cửa xe, hành lý xách trên tay cũng chưa bỏ vào.
Tiêu Hòa dừng bước, đột nhiên cảm giác được cảm xúc của mình bây giờ thực buồn cười.
Tại sao lại cảm thấy tức giận? Thậm chí còn có chút thương tâm?
Chẳng phải ngay từ đầu đã biết Viêm tiểu tử là dạng người gì rồi sao?
Nói Viêm tiểu tử là người, không bằng nói nó là con dã thú có dục vọng nguyên thủy nhất. Không tuân theo ý nguyện cưỡng ép cùng *** cũng không phải lần một lần hai, từ khoảnh khắc bọn họ biết nhau trở đi, y cũng chưa từng coi hắn là đối tượng ngang hàng.
Lần này thì tính là cái gì? Chẳng qua chỉ thêm vài người tham quan mà thôi.
Nếu như không coi nó là người quan trọng, thì sao phải cảm thấy khổ sở?
Chẳng lẽ Viêm tiểu tử ở trong lòng đã đạt tới một vị trí khác sao?
Chẳng lẽ lại tính toán tiếp tục để cho một người tiến vào trong tâm, sau đó lại thất vọng lần nữa sao?
Đã không còn bao nhiêu thời gian, cần gì phải tiếp tục tự mình chuốc lấy khổ?
Sẽ không trở thành tình nhân, cũng không theo nhau tới cuối cùng. Hà cớ gì phải tìm chút việc lừa mình dối người, vui vui vẻ vẻ mà qua có gì không tốt?
Cứ hảo hảo mà đi hết đoạn hành trình còn lại. Nếu như đã quyết định giúp xây dựng cuộc sống của mình, vậy thì giúp cho trót, tốt xấu gì cuối cùng cũng khiến cho đời người sống có ý nghĩa một chút.
Ừ, cứ như vậy đi. Không có kỳ vọng, cũng sẽ không có thất vọng. Cho nên sẽ không khổ sở, một chút cũng không.
Tiêu Hòa vừa quyết định như vậy, lập tức đem toàn bộ cảm xúc tiêu cực trong tim vùi lấp đến nơi sâu nhất dưới đáy lòng, trên miệng lại gợi lên nụ cười bất cần đời, chen đến bên cạnh Viêm Chuyên.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao không bỏ hành lý vào?” Tiêu Hòa cười cười, ngó vào bên trong xe thăm dò.
Viêm Chuyên sững sờ. Hắn nói chuyện với mình, còn cười nữa.
Tuy rằng không rõ tại sao, nhưng không phủ nhận, trong lòng có cái gì đó thả lỏng, nhất thời cảm thấy thư thái rất nhiều. Quyết định sau này không bao giờ làm chuyện kia với Tiêu Hòa ở nơi công cộng nữa, ít nhất cũng phải đảm bảo xung quanh không có ai mới được. Y không muốn phải nhìn Tiêu Hòa như vừa rồi, cái kia khiến cho y… Rất khó chịu.
“Chào!” Mân Côi ngồi trên xe phất tay với bọn họ.
“Chi chi.” Tiêm Đầu vẻ mặt nịnh hót mà đem một cái túi đẩy tới trước mặt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa “Rầm” một cái đóng cửa xe, đối mặt Tiểu Viêm nói: “Này là chuyện gì?”
Thấy Tiêu Hòa hỏi, tâm tình Viêm Chuyên không hiểu sao kích động một cách kỳ lạ, làm một động tác thực ngây thơ với hắn, cong miệng lên rất nhanh hôn một cái lên mặt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa ngây người.
Viêm Chuyên khôi phục bản sắc bá vương, đối với thứ trong cửa kính xe, vung tay lên, không chút khách khí làm một cái tư thế “Chém”.
Tiêu Hòa khôi phục cũng không chậm hơn so với Viêm Chuyên, nói về che dấu cảm xúc, hắn là kẻ lão luyện trong những kẻ lão luyện, mạnh mẽ đem tiểu dã thú đang muốn nhảy loạn từ trong lòng hung hăng buộc chặt một tầng lại một tầng. Bày ra vẻ mặt bình thản gật gật đầu, trở lại mở cửa xe, trước tiên cầm lấy cái túi kia. Nhìn biểu tình của Tiêm Đầu, để tránh nó hối hận, trước tiên cứ cầm rồi nói sau.
“Mày muốn đi theo tụi tao?” Tiêu lão đại bày ra khí thế kẻ cả, chống nạnh hỏi.
Mân Côi, Tiêm Đầu liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu.
“Ừm…” Tiêu lão đại sờ sờ cằm, dường như đang do dự.
“Các người phải chịu trách nhiệm. Nếu không phải các người, nhà của ta cũng không bị phá huỷ.” Mân Côi thương tâm nói. Nó mới không muốn tìm đến bọn họ, nếu không phải Tiêm Đầu cam đoan chỉ có bọn họ mới có thể bảo vệ nó khỏi bị chộp tới dỡ ra nghiên cứu, nó cũng không thèm tới.
“Nè, tiểu quỷ, nói chuyện đừng có quá trớn. Cái nhà kia sớm hay muộn cũng sẽ bị dọn sạch, nếu mày không che giấu thi thể bốn đứa bé kia mưu toan giúp bọn họ sống lại, có lẽ còn có thể duy trì được một thời gian.” Tiêu Hòa cười hắc hắc.
Mân Côi cúi đầu không nói lời nào. Nó thừa nhận Tiêu Hòa nói không sai. Nhưng mà…
“Nói cho hai đứa tụi bay, đi cùng chúng tao cũng được, chỉ có điều là phải tuân theo quy tắc. Bọn tao cũng không thể nuôi không tụi mày.”
“Muốn như thế nào?” Mân Côi lúc này cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là thân ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
“Quy tắc rất đơn giản, đầu tiên tụi mày mỗi đứa một tháng phải nộp sinh hoạt phí, không được thấp hơn một ngàn tệ. Chỉ có điều, tụi tao không chịu trách nhiệm về chất lượng sinh hoạt của bọn mày, cũng không bảo đảm an toàn tính mạng cho bọn mày, có mất tích cũng sẽ không đi tìm, có chuyện gì cần bọn mày làm thì không được phép từ chối. Đã hết, nguyện ý thì ở lại, không muốn thì biến.”
Mân Côi, Tiêm Đầu lại liếc nhau một cái.
Mân Côi mở miệng hỏi Tiêm Đầu: “Cái này bọn họ từng nói qua?”
Tiêm Đầu rụt cổ lại, chi chi hai tiếng.
Hai kẻ đều không có khái niệm gì về sinh hoạt phí này cũng không có ý kiến phản đối về số tiền, chờ sau này bọn họ biết được việc nộp sinh hoạt phí lên trên là một chuyện vừa khó khăn vừa thống khổ như thế nào thì đã không còn kịp rồi.
Tiêu Hòa nhìn hai kẻ không có ý định xuống xe, lại bỏ thêm một câu:
“Ngoài ra, nếu muốn theo bọn tao, nhất định phải hiểu rõ, gia trưởng trong cái nhà này là Tiêu Hòa, kẻ nào không nghe lời Tiêu Hòa thì ── Hừ hừ! Hiểu chưa?”
Không đợi Mân Côi nhìn về phía Tiêm Đầu, Tiêm Đầu đã vội vàng giải thích: “Chi chi, quy tắc này trước kia không có, cũng không biết, thề!”
Mân Côi nhìn về phía Viêm Chuyên, xem ra kẻ thực sự có sức mạnh, có thể uy hiếp được người khác chỉ có vị này. Chẳng lẽ ngay cả vị này cũng cho phép tên kia làm gia trưởng sao?
Viêm Chuyên không phủ nhận, mặc dù có ý kiến với việc Tiêu Hòa làm gia trưởng, nhưng cũng không muốn xác định rõ điểm này với Tiêu Hòa ngay bây giờ. Thậm chí y còn nghĩ, nếu như vậy có thể làm cho hắn cao hứng, cứ để cho hắn làm một thời gian cũng không sao. Dù gì cái vị trí gia trưởng này tùy thời y đều có thể giành lại.
Tiêu Hòa thấy mọi người không có ý kiến phản đối, cười hì hì đóng cửa xe. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!
Mân Côi nhìn nhìn cửa xe đóng chặt, nghĩ chính mình cũng chả khác gì một kẻ trộm xe.
Tiêu Hòa vui tươi hớn hở đi đến ghế lái ngồi xuống, thuận tay mở cái túi Tiêm Đầu cống nạp lên.
“A ──!”
Vừa cất hành lý đang chuẩn bị lên xe, Viêm Chuyên nhanh chóng chạy đến bên người Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa nhìn nhìn cánh cửa đang mở, lại ngó ngó Viêm Chuyên.
“Tiểu Viêm… “
Hả?
“Chúng ta phát tài rồi!”
Ghế sau, Tiêm Đầu thở dài với Mân Côi: “Tòa núi rác này thật đúng là núi báu vật mà, cái túi kia là tìm được trong đó đó. Nói xem ai lại đem cả túi kim cương ném vào trong núi rác chứ?”
Tiêu Hòa vỗ vỗ tay lái cao hứng cười cười nói nói. Cái này cũng giống như là trúng năm trăm vạn vậy, có lẽ so với năm trăm vạn còn nhiều hơn!
“Oa ha ha ha! Giàu to rồi giàu to rồi!” Đại nạn không chết tất sẽ có phúc, cổ nhân nói thật không sai.
Viêm Chuyên nhìn kẻ đã tiến vào trạng thái điên khùng trước mặt, vô cùng bình tĩnh xoay người lên xe. Trong mắt y, kẻ tài vận không may mắn lắm như Tiêu Hòa căn bản không có khả năng vô duyên vô cớ có được một túi kim cương như vậy.
Có trời mới biết túi kim cương này sẽ mang đến cho bọn họ phiền toái gì nữa.
Trong lúc Tiêu Hòa ôm lấy một đống kim cương chưa biết thật giả, cười tới giống một con hồ ly ăn vụng được mười tám con gà, tiến sĩ Đỗ ở sâu trong Vũ Công Sơn tìm được cô nàng mèo rừng có hình người bị thương nghiêm trọng.
Cô nàng mèo rừng đáng thương mặt bị nướng cháy quá nửa, một chân cũng không còn, trên người vết thương chồng chất.
“Đã bảo đừng có hành động, tại sao lại còn xuống tay? Viêm rất coi trọng người kia, ngay cả thời kỳ động dục cũng không chịu rời đi. Hiện tại chúng ta gần như có thể khẳng định cái người kêu Tiêu Hòa rất có thể là đối tượng *** của Viêm. Tuy rằng không rõ một người đàn ông như thế tại sao lại khiến cho Viêm cảm thấy hứng thú…”
“… Anh rõ ràng biết…”
“Sao mà thế được? Căn bản tôi không biết chuyện này, nếu không cũng đã không có mặt tại đây.” Tiến sĩ Đỗ nâng nâng kính, dùng ánh mắt đáng thương nhìn về kẻ đã từng là một mỹ nữ nằm trên mặt đất.
“Cám ơn, cô đã giúp chúng tôi xác định rất nhiều chuyện. Nếu như có thể khiến cho Viêm hứng thú thì thật là tốt, đáng tiếc.”
“Anh muốn làm…cái gì? Không thể… Nếu để cho phu nhân biết anh đối với…”
“Phu nhân sẽ không biết.”
Tiến sĩ Đỗ tháo kính mắt xuống.
Trong rừng vang lên thanh âm giãy dụa, không lâu sau lại khôi phục yên tĩnh.
Buổi chiều ngày hôm sau, cũng ở trong Vũ Công Sơn.
Cách nơi tiến sĩ Đỗ phát hiện Mễ San ước chừng năm km có một phòng nghiên cứu mới xây.
Lý giáo sư lớn tuổi đang đi tới đi lui trong phòng nghiên cứu, đã qua thời gian ước định chừng một giờ, tại sao người kia còn chưa tới?
Lý giáo sư lại cầm lấy điện thoại, “A lô, quản lý công viên hả? Người thanh niên họ Tiêu kia đến chưa?”
“Ông ngoại, người họ Tiêu kia chắc không phải là Tiêu Hòa chứ?”
Lý giáo sư cúi đầu, kinh ngạc cười nói với cháu trai bảo bối: “Sao vậy? Quen à?”
Lâm Lâm và Hùng Hùng liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu.
“Ông ngoại, cho ông biết nha, bên cạnh chú Tiêu này còn có một anh trai…”
Lúc này, Tiêu đại thúc trong miệng hai đứa bé đang ở trong tiệm châu báu nghiệm chứng kim cương thật hay giả.
Đừng nói là đã quên cuộc hẹn với Lý giáo sư, cho dù còn nhớ, hắn cũng hoàn toàn không có dự định thực hiện lời hẹn.
Chỉ có điều thật không ngờ, sau này hắn thiếu chút nữa sẽ chết trên tay vị Lý giáo sư này.
Đây là chuyện về sau, tạm thời không nói nhiều, chúng ta đem trục thời gian kéo về hiện tại.
Trong thành phố Bình Hương, sau khi thi thể bọn nhỏ được phát hiện, mọi người vừa sợ hãi vừa đau xót. Không ai biết những đứa trẻ này đã trải qua chuyện gì.
Qua kết quả giải phẫu của pháp y, bước đầu nhận định bọn nhỏ chết bởi hai nguyên nhân là bị chôn sống và bị bóp chết. Sau khi chết thi thể bị điện giật mãnh liệt, đầu lại còn bị đục lỗ. Hành vi tàn nhẫn như thế, cảnh sát không tìm ra hung thủ, chỉ có thể xử lý như án giết người biến thái, ngay lúc bọn họ tính toán để cho vợ chồng Từ Bản Tài gánh vác toàn bộ hành vi phạm tội thì bọn họ nhận được một phong thư nặc danh.
Bên trong bức thư nói rõ quá trình tử vong của bọn nhỏ, về phần sau khi chết thi thể tại sao lại biến thành như vậy, trong thư đặc biệt chỉ ra vốn là một công ty dược xuyên quốc gia đang làm thí nghiệm điên cuồng, cuối cùng thí nghiệm thất bại, liền vứt thi thể bọn nhỏ lên núi rác.
Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên) trên thư nặc danh là người nào đó còn có lương tri trong công ty kia, cũng tự xưng là kẻ chính mình đã nhiều lần cung cấp tin tức cho cảnh sát.
Sau khi kiểm tra đối chiếu sự thật, cảnh sát phát hiện nội dung phong thư nặc danh này quả thật có căn cứ, hơn nữa người lái xe chưa chết kia cũng chứng thực sự thật rằng vào đêm bọn nhỏ mất tích đó đã từng trộm đổ rác.
Cuối cùng, phong thư nặc danh này đã khiến cho vợ chồng Từ gia thoát khỏi tội chết, cũng làm cho cảnh sát bắt đầu chú ý tới công ty dược Trung Quốc nào đó, tiến hành thu thập tin tức của bọn họ.
Không lâu sau, chính phủ truyền xuống văn kiện yêu cầu dốc sức chỉnh lý núi rác xung quanh trường tiểu học Tứ Đường.
Sau nửa tháng, núi rác khổng lồ từng kéo dài vài dặm hoàn toàn biến mất. Về phần nó biến đi nơi nào, liệu có tiếp tục phá hoại một chỗ nào khác hay không thì dân chúng nơi này cũng quản không được, bọn họ chỉ nhìn thấy núi rác đã không còn, môi trường học tập của con cháu bọn họ sau này sẽ tốt lên cũng là quá đủ.
Vụ án trẻ em mất tích dần dần lắng xuống, trường tiểu học Tứ Đường cuối cùng cũng đã khôi phục yên bình. Chỉ có người đau lòng vì mất đi thân nhân là vẫn còn nhớ lại quá khứ.
~ Hoàn quyển 3 ~
Quyển 4: Hậu hối dược
Đại nạn không chết tất có hạnh phúc trong tương lai! —— đây là miêu tả đúng nhất trong lòng Tiêu tiểu nhân hiện tại.
Nhưng mà một túi kim cương lớn chưa rõ lai lịch từ trên trời rơi xuống khiến cho bọn họ bị công ty CED thần bí theo dõi giám sát, lại còn có một tên nửa người nửa thú bụng dạ khó lường gia nhập hàng ngũ đuổi bắt dẫn tới Viêm Chuyên nóng lòng bảo vệ thê tử (?) nhất thời ghen tuông bùng phát!
Tiêu Hòa lần này hối hận a ~
Chẳng những kim cương bị trộm, ngay cả mình cũng bị ăn sạch sành sanh, lại còn suy thoái thành miếng mồi béo bở để đối phương dùng câu Tiểu Viêm. Tiêu tiểu nhân “mất cả người lẫn của” nhất thời tức nước vỡ bờ, quyết định liều mạng với đối phương.
Y cường đại, dĩ nhiên là có người muốn đánh bại y, có lẽ mảnh đất này chính là phạm vi thế lực thuộc về tên bán thú nhân kia, nhìn thấy y xuất hiện, lo lắng địa bàn sẽ bị cướp đi, cho nên liền nhảy ra khiêu chiến y.
Không đúng! Y quên mất bây giờ vẫn còn là thời kỳ động dục của đại đa số thú loại! Vậy mà cái tên tiểu nhân *** đãng kia còn một thân mùi vị câu dẫn người động dục!
Ngao ——! Viêm Chuyên xù lông. Bỏ lại hộp cơm, mở cửa xe liền xông ra ngoài. Y muốn cho cái tên rình người kia một chút giáo huấn, để cho hắn vĩnh viễn không dám tiếp tục nhắm vào người của y nữa.
Y muốn khiến cho đối phương biết rõ: Nhân loại trong xe kia là của Viêm Chuyên y.
Cảnh tượng trước mắt y cũng thấy lần đầu tiên.
Con robot nhỏ đối với y mà nói là một loài khác mà y hoàn toàn chưa tiếp xúc, sinh vật kết hợp với máy móc, y chỉ mới học qua nội dung liên quan, nhưng ví dụ chân thật vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Không thể nhìn thấu nó, chỉ biết là con robot đồ chơi trước mắt có thể hoạt động, hơn nữa có thể có suy nghĩ riêng của chính mình, toàn bộ là nhờ sinh vật trong đầu cùng với con chip trong thân thể nó. Nhưng ba thứ này tại sao lại kết hợp cùng một chỗ, hơn nữa sinh ra dị biến thì không rõ.
Hiện giờ, đáp án dường như ngay tại trước mặt.
Công tác chuẩn bị toàn bộ đều làm tốt.
Mân Côi ngẩng đầu nhìn lên trời, thì thào như đang nói gì đó. Tiếp theo lăn bánh xe, đi tới bên cạnh hai người Tiêu, Viêm.
Nó sớm đã phát hiện ra bọn họ, nhưng thấy bọn họ không có ý quấy rối hay ngăn cản, nó cũng mặc cho bọn họ đứng trên địa bàn của mình. Huống chi cái kẻ lợi lại chết tiệt kia ở đó, nó có muốn đuổi cũng đuổi không được.
Ầm ầm ──!
Oành ──!
Tiếng sấm giống như nổ vang ngay trên đỉnh đầu. Nếu không có Tiểu Viêm ở bên người tăng thêm dũng khí, Tiêu Hòa chỉ sợ sớm đã ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cuối cùng chớp bị dẫn tới vùng cỏ dại kia.
Một mảng tia lửa sáng lên, vô cùng xinh đẹp, vô cùng chói mắt.
Gậy sắt đang rung lên, từ xa dường như có thể nghe được tiếng “Ong ong”.
Đùng đoàng ──! Lại một tia chớp nổ tung ngay tại bầu trời phía trên đám cỏ dại.
Bốn khối thân thể đồng thời rung lên.
Mí mắt Tiêu Hòa cũng giật giật theo.
“Không ──!” Con robot nhỏ bên cạnh xông ra ngoài. Không biết liệu có phải nó phát giác ra điều gì bất thường hay không.
Gậy sắt cắm trên mặt đất đột nhiên bay lên.
Lưới sắt cũng bị xé rách.
Tiêu Hòa muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Viêm Chuyên nắm lấy không cho tới gần, mình cũng sợ bị sét đánh chết, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ kiễng người ra xem.
Viêm Chuyên ban đêm cũng có thể thấy mọi vật, đã sớm nhìn rõ sức mạnh của thiên nhiên làm ra chuyện gì với bốn khối thân thể kia.
Chất dẫn điện toàn bộ bị loại sạch, chính là mấy cây gậy sắt trên đầu bốn thân thể kia.
Mân Côi ngồi dưới đất, cúi đầu.
Tiêu Hòa nhìn thấy không còn nguy hiểm , chậm rãi đi tới bãi cỏ.
Trên mặt đất, đầu của bốn đứa bé đã bị thiêu cháy hơn phân nửa, kể cả thân thể cũng xuất hiện tổn thương mức độ khác nhau.
Chỉ có điều Tiêu Hòa biết, bốn đứa bé này đã chết trước khi bị điện giật. Ít nhất là một thời gian dài.
“Muốn cho bọn họ sống lại.” Âm thanh cứng ngắc vang lên: “Sống lại như trước kia.”
Tiêu Hòa ngồi xuống trước mặt Mân Côi.
Mưa to ào ào trút xuống.
Mùi thối luôn luôn tràn ngập trên núi rác dường như cũng đã biến mất một phần.
“Cả bốn người ta đều biết. Hơn nữa ba đứa bé trai kia, bọn họ thường xuyên chơi đùa trên núi,… cùng bọn họ làm bạn bè. Họ cũng đáp ứng giúp ta giữ bí mật. Mỗi ngày tan học xong đều tìm tới. Thật sự rất vui vẻ.”
Viêm Chuyên đi đến phía sau Tiêu Hòa, mặc cho mưa xối xuống thân thể trần trụi, giống như không hề có cảm giác lạnh lẽo.
Ngay cả Tiêu Hòa dường như cũng quên luôn rét buốt, có lẽ căn bản cũng không cảm nhận được ớn lạnh?
“Vào ngày hôm đó, có một đứa bé chết đi, người nhà kia vô cùng thương tâm. Ta muốn giúp bọn họ, nhưng mà bọn họ hỏa táng đứa trẻ, tro cốt đựng trong một cái hộp. Rồi một ngày kia…”
Ngày đó thời tiết có chút âm u, Mân Côi đang chơi đùa với ba người bạn phát hiện ra một cô bé thường xuyên làm bài tập ở phòng thường trực đi lên núi. Xem ra, cô bé đó dường như cảm thấy hứng thú đối với ba cậu nhóc đang chơi trò chơi.
Bọn họ đang chơi đuổi bắt.
Nó núp đi, cô bé hỏi mấy đứa con trai mình có thể tham gia cùng không, bọn họ có lẽ vì bảo vệ nó, từ chối yêu cầu của cô bé. Cô bé rất chán nản rời đi.
Nó nhìn thấy cô bé kia đi về phía đỉnh núi, cũng không để ý.
Nhưng mà qua một lúc lâu nó vẫn chưa thấy cô bé xuống dưới, sắc trời cũng dần dần đen. Dặn dò đám con trai chơi cùng, nó lên trên núi tìm cô bé.
Tới khi tìm được, cô bé ấy đã tắt thở. Người phụ nữ bởi vì nhất thời xúc động lỡ tay bóp chết cô bé ngơ ngác đứng trước thi thể, tiếp theo người chồng xuất hiện, bọn họ hợp lực chôn vùi đứa trẻ vào trong núi rác.
Nó không đối phó với cặp vợ chồng kia, bởi vì nó nhận ra bọn họ là cặp cha mẹ thương tâm vì mất con kia. Nó không có cha mẹ, cho nên nó cũng không đành lòng…
“Thật hối hận, nếu lúc ấy để cho cô bé kia tham gia trò chơi với nhau, cô bé sẽ không phải chết. Nếu cô bé không rời đi thì ta cũng không đi tìm, nếu không đi tìm, các bạn kia cũng sẽ không chết.” Mân Côi thương tâm dùng bàn tay che kín mặt.
“Ba đứa bé trai kia tại sao lại chết?” Tiêu Hòa nhịn không được hỏi.
Mân Côi không biết có phải bắt chước nhân loại khóc hay không, phát ra âm thanh “Ô ô”.
Tiêu Hòa nhìn chằm chằm cái lỗ trên đầu Mân Côi, đoán thứ ngọ nguậy bên trong rốt cuộc là cái gì. Tối như mực nên không thấy rõ ràng.
“Sau khi ta rời đi, bọn họ ngồi cùng một chỗ nghịch bùn. Tới khi trở về, phát hiện bọn họ biến mất. Bọn họ bị rác chôn sống.” Mân Côi cuối cùng cũng trả lời.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Một chiếc xe tới nơi này đổ rác, mấy người đó đã đến rất nhiều lần, thông thường đều vào buổi tối, ngày hôm đó tới sớm hơn so với bình thường, chắc có lẽ bởi vì sắc trời mịt mù, bọn họ không chú ý tới mấy đứa bé đang hồi trong hố nghịch bùn, huống hồ bọn họ sợ bị bắt được, cho tới bây giờ đều không dám xuống xe, lần này cũng như vậy, bọn họ chắc chắn là lập tức đổ toàn bộ rác rưởi ra, các bạn kia thậm chí còn không kịp kêu một tiếng.” Mân Côi lại bắt đầu phát ra tiếng nức nở.
“Khi đuổi tới vừa lúc nhìn thấy thân xe đã khôi phục nguyên dạng, khi đó thật không ngờ ba người kia ở dưới đống rác, nghĩ bọn họ chạy ra chỗ khác chơi, liền lên núi tìm một vòng. Tới lúc cảm thấy không đúng… Đã không còn kịp rồi. Ô ô…”
“Hô…” Tiêu Hòa thở ra một hơi thật sâu. Hóa ra mọi việc là như vậy!
“Cái xe tải nổ mạnh bữa trước cùng chiếc bị chôn sống hôm nay, lái xe bên trong đều là hung thủ?”
Mân Côi gật gật đầu.
Tiêu Hòa không còn lời nào để nói. Muốn nói cái gì đây?
Người chở rác đổ rác trái phép tạo nên núi rác khổng lồ xuất hiện xung quanh trường học, lại trở thành khu vực nguy hiểm không có người quản lý, mà trường học lại không thể rời đi.
Bất kể là Trần Viện hay là lái xe chở rác, bọn họ chỉ sợ đều không hiểu được mình vô tình giết người.
Trần Viện đè chết Từ Kim Tú, cha mẹ Từ Kim Tú giết chết con của cô là Lưu Hâm Hâm.
Lái xe chở rác chôn sống bạn bè của Mân Côi, Mân Côi trả thù lại bằng cách giết chết hai kẻ có liên quan trên xe lúc ấy.
Nếu như không có núi rác này, chẳng phải những việc kia cũng đều sẽ không phát sinh?
Ai mới chính thức là hung thủ?
Tiêu Hòa không dám cũng không đành lòng nhìn thi thể bốn đứa bé kia.
Viêm Chuyên chọc chọc Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa lấy điện thoại di động từ trong túi ra, “A lô, đã tìm được…thi thể bốn đứa bé. Ngay trên núi rác gần trường tiểu học Tứ Đường, cách cổng trường chừng tám trăm, chín trăm mét về hướng đông, ngọn núi cao nhất. Các anh mau phái người tới nhanh lên.”
Nói xong, Tiêu Hòa tháo di động, rút sim ra giao cho Tiểu Viêm.
Viêm Chuyên nhìn một cái, hiểu rõ ý tứ. Tiếp nhận sim thuận tay ném đi, chờ cái sim rơi xuống mặt đất đã thành một mẩu rác cháy đen thui không nhận ra nguyên hình.
Tiêu Hòa liếc mắt một cái, biết ngay tiểu tử kia không thuộc phạm vi nhân loại bình thường.
Tiền từ bỏ sao?
Tiêu Hòa hiểu được trong mắt Viêm Chuyên là ý tứ gì, bĩu môi nói: “Còn sống thì cần, đã chết, lại chết thành bộ dạng này, cho là phát hiện lũ trẻ còn có thể tránh khỏi liên lụy? Nếu Mân Côi không cắm gậy sắt trên đầu lũ trẻ, có lẽ còn có thể lấy được tiền thưởng do cung cấp tin tức. Như bây giờ, ai có thể giải thích được rõ ràng? Coi như có thể chứng minh trong sạch, ít nhất cũng phải nán lại đây nửa năm trở lên. Điên mới chạy tới đòi tiền. Đi thôi.”
Viêm Chuyên không động đậy, nhìn con robot ngồi trên mặt đất. Có nên hủy nó hay không.
Mân Côi dường như cảm giác được sát ý của Viêm Chuyên, hai tay chống trên mặt đất lui vài tấc về đằng sau.
Tiêu Hòa nhìn động tác nhân hóa của nó như vậy, không khỏi cảm thấy thú vị.
Viêm Chuyên tới gần từng bước.
Mân Côi lại lùi lại phía sau.
Viêm Chuyên tiếp tục tiến, Mân Côi tiếp tục lùi.
Tiêu Hòa nhìn không nổi, “Chơi đủ chưa? Đủ rồi thì đi đi.”
Biết kiếm tiền không? Viêm Chuyên dùng ý thức tra hỏi Mân Côi.
Mân Côi lắc… Nhanh chóng gật đầu. Nó nào biết kiếm tiền là cái gì, tóm lại trước tiên gật đầu giữ mạng rồi tính sau.
Viêm Chuyên hài lòng, một tay nhấc Mân Côi lên đưa tới trước mặt Tiêu Hòa.
“Làm sao?” Tiêu Hòa ù ù cạc cạc.
Mân Côi rất thống khổ, bị Viêm Chuyên túm, nó không thể động đậy được.
Cho ngươi chơi, nó biết kiếm tiền.
Viêm Chuyên chưa từng đem ý thức trực tiếp đưa vào trong đầu Tiêu Hòa, Tiêu Hòa hoàn toàn dựa vào suy đoán ý tứ của Viêm Chuyên, nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của y, đành phải tiếp nhận con robot đồ chơi nửa sống nửa chết kia.
“Xin… Thu nhận và giúp đỡ.” Mân Côi tâm không cam tình không nguyện mở miệng nói.
Tiêu Hòa cao thấp đánh giá món đồ chơi này vài lần, hỏi: “Biết biến hình không?”
“Không biết.”
“Biết sửa dở thành hay không?”
“…Không biết.”
“Cũng không thể đem người chết sống lại, đúng không?”
Mân Côi rất mất hứng nhìn về phía gã đàn ông này.
Tiêu Hòa thuận tay quăng con robot lên mặt đất, “Thật có lỗi, không làm gì được thì vứt đi.”
Viêm Chuyên thấy Tiêu Hòa dường như không thích con robot nhỏ, cũng không cưỡng cầu nữa.
Mân Côi thấy trong mắt Viêm Chuyên lại toát ra sát ý, sợ tới mức cơ thể chui xuống đất, chuồn mất.
Viêm Chuyên giơ tay lên, Tiêu Hòa một phen giữ chặt.
“Rốt cuộc có đi hay không thì bảo? Mưa to như vậy, bị xối thích lắm hả? A, biết rồi.” Người nào đó bừng tỉnh, vỗ tay một cái nói: “Cuối cùng cậu cũng nhớ tới bây giờ cái mông còn phơi ra hả? Ngại xuống núi sao? Muốn bộ quần áo để che chứ gì? Hừm hừm.”
Tiêu lão đại nâng cằm lên, mê đắm quét thân thể cường tráng của Viêm Chuyên một lượt từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
“Ai nha, tôi cũng rất muốn giúp đỡ. Thật đó, xem trời lạnh như vậy. Nhưng mà…nhìn trời rét thế này, lại mưa to như vậy, sao mà nhẫn tâm cởi chứ? A? Quần áo làm sao thế này?” Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn lên trời, rõ ràng đang mưa to, tại sao hạt mưa đều tránh qua một bên?
Ngắm ngắm Tiểu Viêm, Tiêu Hòa thoải mái. Tiểu Viêm nhà bọn họ có năng lực đặc biệt nha.
“Chỉ có điều vì…, như vậy đi, nể tình cậu giải quyết con dã thú kia, tôi chia cho cậu áo len với quần bông dày, như vậy chúng ta huề nhau. Thấy thế nào?”
Trên đời này sao lại có kẻ ích kỷ tính kế người khác như vậy? Viêm Chuyên thu hồi ánh mắt, tính toán đem một chút mầm hảo cảm vừa mới toát ra đối với người nào đó một đao chém rụng.
“A, còn nữa, không biết cậu cùng với cái người kêu Mễ San kia có quan hệ gì, nhưng phải chịu trách nhiệm tìm cô ta ra, khoảng chừng hai ba tiếng trước, cô ta dùng súng gây mê đánh tôi bất tỉnh, mang một con mèo tôi vừa mới mua đi. Cậu phải có trách nhiệm bắt nó về. Này không tính là nợ, người đàn bà kia cậu mang tới, đương nhiên cậu phải xử lý toàn bộ.”
Tiêu Hòa vừa cởi quần áo vừa lầm bầm.
Hổ Tử thật đáng yêu, vẫn là lần đầu tiên trừ bỏ Vi Dân ra hắn cảm thấy hứng thú với một sinh vật khác như vậy.
Tuy rằng Hổ Tử không rõ lai lịch, năng lực cũng không rõ, còn hơi hơi biến thái, nhưng tổng thể mà nói vẫn còn khiến người thích vô cùng. Ít nhất là vẫn còn đáng yêu hơn cái tên trước mặt.
Viêm Chuyên tiếp nhận quần áo mặc lên người, cũng không để ý vừa hay không, kéo Tiêu Hòa bước đi.
“Đợi một chút, từ từ, còn chưa đi giày.”
Hai phút sau, Viêm Chuyên xách theo Tiêu Hòa đi tới chiếc Ford Mondeo đỗ bên cạnh núi rác.
“Này không phải xe của người phụ nữ kia sao?” Tiêu Hòa nhận ra chiếc xe. Cô gái kia đâu rồi?
“Mau! Mau nhìn xem Hổ Tử có ở bên trong hay không.”
Viêm Chuyên liên tiếp nghe thấy nhắc tới Hổ Tử, trong lòng có chút cảm giác quái dị, có điều vẫn theo lời mở cửa xe.
Trong xe trống rỗng.
Viêm Chuyên đẩy Tiêu Hòa đang đứng ở bên cạnh xe vào trong.
“Làm gì thế?”
Viêm Chuyên đóng cửa xe, đi đến bên ghế lái mở cửa ngồi xuống.
Vặn khóa, khởi động.
“Người phụ nữ kia đi đâu rồi? Tại sao chìa khóa còn để trong xe? Tiểu Viêm…”
Hả?
Giẫm chân ga một cái, ầm!
May mắn chưa kéo cần gạt lên, xe không nhúc nhích chút nào.
“Cậu đang làm cái gì vậy?” Tiêu Hòa run rẩy hỏi.
Lái xe.
“Chưa kéo cần gạt lên, có giẫm chân ga tới chết nó cũng sẽ không động.” Đây là một chiếc ô tô có cần gạt tự động.
A. Viêm Chuyên cúi đầu tìm. Toàn bộ đều là tiếng Anh, cái nào là cần gạt?
“Tiểu Viêm…”
Hử? Viêm Chuyên chuẩn bị cạy cạy ra coi.
“Cậu tránh sang một bên được không?” Tiêu lão đại thấp tha thấp thỏm thương lượng.
Viêm Chuyên ngẩng đầu, phi thường bất mãn trừng người nào đó.
Tiêu Hòa cười trấn an.
“Lái xe rất đơn giản, muốn học, có thể dạy. Trước hết để cho tôi làm một lần, nhìn xong sẽ rõ. Được không?”
Viêm Chuyên ngẫm lại, trực tiếp leo từ ghế lái sang ghế phụ ngồi xuống.
Tiêu Hòa thở ra một hơi, vội vàng xuống xe đổi sang ghế lái.
Mở đèn xe, kéo cần gạt, nhấn ga, xe cuối cùng cũng khởi động một cách ổn định.
“Chúng ta lái xe đi không sao chứ?” Nếu người phụ nữ kia đuổi kịp chẳng phải phiền phức sao?
Xe này đã thuộc về ta.
“Mặc kệ, trước hết tới bệnh viện đã, đầu phải băng lại, vết thương của câụ cũng cần phải xem qua.”
Đi bệnh viện, khỏi cần.
Hai mắt Viêm Chuyên chăm chú xem Tiêu Hòa lái xe như thế nào.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Hòa bị nhìn chằm chằm tới toát một thân mồ hôi.
Đúng vào lúc này, hai chiếc xe cảnh sát gào rú phóng qua bên người.
Tiêu Hòa nhìn thấy, nghĩ thầm chỉ một lát nữa sẽ có một lượng lớn xe cảnh sát cùng truyền thông vây quanh đây cho coi.
***
Tiêu Hòa không có tính sai, sau khi thi thể bọn trẻ bị mất tích được phát hiện, màn đêm buông xuống, thành phố Bình Hương xôn xao.
“Mười vạn tệ nha, cứ như vậy mà mất.” Tiêu Hòa ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu thở dài nói.
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm hành lang phòng bệnh âm u, không biết đang nhìn cái gì.
“Vết thương không để bác sĩ coi sao?” Tiêu Hòa nghiêng đầu hỏi Tiểu Viêm.
Viêm Chuyên gật gật, vén áo lên cho hắn xem miệng vết thương.
Tiêu Hòa khẽ liếc mắt, cười nhạo nói: “Vén sai rồi, bên kia.” Chỗ không bị thương cho hắn xem làm gì?
Chính mình bị thương chỗ nào còn không biết? Viêm Chuyên dứt khoát vén áo lên đến ngực.
Năm giây trôi qua, mười giây trôi qua.
Viêm Chuyên giương mắt nhìn về phía Tiêu Hòa, phát hiện ánh mắt tên gia khỏa này trợn trừng.
“Không tin!” Tiêu Hòa đột nhiên bổ nhào vào trước ngực Viêm Chuyên, cao thấp trái phải nơi nơi sờ loạn.
“Rõ ràng thấy sườn trái có vài vết thương…” Ách, hình như ngay từ đầu Tiểu Viêm cho xem cũng là bên trái?
Tiêu Hòa chưa từ bỏ ý định kéo thắt lưng Tiểu Viêm xuống coi.
Bên trái không có, bên phải cũng không có.
Đừng nói là miệng vết thương, ngay cả một vết trầy da rất nhỏ cũng không có. Chẳng lẽ ở sau lưng?
Màu sắc con ngươi Viêm Chuyên dần dần biến thẫm, cúi đầu nhìn người đang sấp ở bên hông mình.
Cái tay đang sờ loạn khắp nơi của Tiêu Hòa đột nhiên dừng lại. Phía dưới cằm dường như có thứ gì đó dựng lên, nóng hầm hập, chỉ cần mặt cúi xuống thấp hơn hai phân nữa, là có thể cùng với nó thân mật tiếp xúc.
Tiêu Hòa một tay nắm lấy thắt lưng Tiểu Viêm, một tay đặt tại eo Tiểu Viêm, chậm rãi, chậm rãi, muốn tỉnh bơ rời khỏi khu vực nguy hiểm kia.
Đầu bị người chế trụ, Tiêu Hòa trừng mắt nhìn Tiểu Viêm, tên kia dám ngay tại hành lang bệnh viện đèn đuốc sáng choang, móc ra đại gia khỏa.
“Điên rồi sao? Nơi này… Ưm ưm!”
Không được không được! Tiêu Hòa ngậm chặt miệng lại liều mạng giãy dụa. Cho dù buổi tối không có bệnh nhân tới khám, nhưng mà dù sao cũng sẽ có người lại đây, nếu để cho người khác thấy bọn họ làm cái gì, cũng khỏi cần sống nữa.
Tiếng thở dốc của Viêm Chuyên hơi hơi trở nên nặng nhọc, thấy Tiêu Hòa không chịu há mồm, một bên nắm cằm, một bên dùng đồ chơi của chính mình liều mạng cọ cọ vào miệng.
Hai tay Tiêu Hòa vung loạn, muốn đánh mở cái tay Tiểu Viêm khống chế mình.
Viêm Chuyên buông cằm ra, lại bắt lấy tay.
Hai người nhất thời ai cũng không thể như nguyện, tính dục của Viêm Chuyên không chiếm được thỏa mãn, dưới cơn nóng giận túm lấy tóc Tiêu Hòa, nâng tay lên cho hắn một cái tát.
“Bốp!” Âm thanh vang dội vọng khắp hành lang.
Tiêu Hòa chậm rãi quay mặt lại, gắt gao nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt, trong mắt toát ra phẫn hận không dứt.
Viêm Chuyên nhíu mày, y không thích ánh mắt Tiêu Hòa nhìn mình bây giờ. Trước kia cũng từng đánh, nhưng mà hắn chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Khóe miệng Tiêu Hòa đột nhiên vẽ ra một tia cười lạnh, thấp giọng quát: “Buông ra!”
Viêm Chuyên hốt nhiên buông cánh tay đang túm lấy tóc Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa cúi đầu, há mồm liền đem thứ đồ chơi thô to kia nuốt vào trong miệng.
Nuốt, nhả, liếm, cắn, hút, các kiểu kỹ năng triển khai toàn bộ, chỉ cần bình thường có thể nghĩ đến, có thể làm được, đều kính dâng ra vào lúc này.
“Tiêu Hòa. Ai là Tiêu…” Một vị hộ sĩ áo trắng cầm lấy đơn đăng ký đi ra, phía sau cô còn có một cặp vợ chồng ôm con tới khám bệnh.
Ngoại trừ đứa trẻ đang nằm sấp vào vai bố ra, ánh mắt ba người lớn đồng loạt rơi xuống băng ghế dài chếch phía đối diện.
Tiêu Hòa vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu cố gắng dùng môi lưỡi hầu hạ chăm sóc dục vọng của Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên không có nhìn mấy người dường như đã đông cứng lại kia, cúi đầu xem về phía nam nhân đang nằm sấp giữa hai chân mình.
Có thứ gì đó nóng bỏng nhỏ xuống .
Chỉ một kích thích rất nhỏ như thế, liền bắn ra.
Tiêu Hòa nhất thời chưa chuẩn bị nên bị sặc, ho đến mặt đỏ tai hồng.
Viêm Chuyên kéo quần trở về chỗ cũ, đưa tay ra đỡ Tiêu Hòa, bị Tiêu Hòa gạt mở..
Tiêu Hòa đứng dậy, lau lau miệng, nói với hộ sĩ: “Tôi là Tiêu Hòa, tới lượt rồi sao?”
Hộ sĩ nhìn nhìn Tiêu Hòa, lại nhìn nhìn Viêm Chuyên, đáy mắt có ngạc nhiên, cũng có ghê tởm rõ rệt, khẩu khí nói chuyện đối với Tiêu Hòa cũng dẫn theo tình cảm chán ghét, “Tiêu tiên sinh, có cần đi súc miệng rồi hãy trở lại không? Nơi này của chúng tôi là bệnh viện, cũng không phải khách sạn gì gì đó.”
Tiêu Hòa tà tà cười, cố ý thở ra một ngụm với hộ sĩ, “Cũng không phải hôn môi, cô lo lắng cái gì? Mấy người không phải hộ lý sao? Đến xem bệnh, cô chặn ở cửa làm cái gì?” Nói xong liền đi vào bên trong.
Hộ sĩ cùng cặp vợ chồng chắn ở trước cửa vội vàng tránh ra, tốc độ nhanh hệt như đang tránh vi khuẩn gây bệnh gì đó.
Ngoài cửa, cặp vợ chồng trẻ tuổi nhìn trộm về phía Viêm Chuyên thấp giọng nói cái gì đó rồi rời đi.
Hộ sĩ ở trước cửa hừ lạnh một tiếng, cũng đi vào phòng khám bệnh.
Viêm Chuyên đứng dậy đi tới cửa phòng.
Tiêu Hòa một lần nữa rửa sạch miệng vết thương trên đầu, bôi thuốc, băng bó tốt xong, mãi cho đến đi ra bệnh viện đều không nói gì.
Lúc ấy không khí trong phòng mạch khỏi phải nói có bao nhiêu quái dị, cũng may bác sĩ không biết tình hình thực tế, vẫn như cũ một lần nữa xử lý vết thương một cách chuyên nghiệp, hộ sĩ không hiểu là có phải sợ hãi cảm giác áp bức mà Viêm Chuyên mang đến hay không, một mực nép ở bên cạnh không nói thêm gì nữa. Chỉ có điều Tiêu Hòa tin chắc, một khi hắn ra khỏi cửa phòng khám bệnh, vị hộ sĩ kia nhất định sẽ nhanh chóng mà nói tất cả sự tình cô ta vừa mới nhìn thấy cho toàn bộ đồng sự của mình trong bệnh viện.
Viêm Chuyên im lặng đi theo đằng sau lên xe.
Hai người một đường lặng yên đi vào Tôn gia. Vừa đến cửa, thái độ của Tiêu Hòa liền thay đổi, nhìn thấy hai người họ Tôn, vẻ mặt tươi cười nói trong nhà có việc đêm nay phải rời khỏi.
Hai người nhà họ Tôn đương nhiên cũng không nhiều lời giữ lại, chỉ cảm thấy kỳ quái đối với việc bọn họ ra đi muộn như vậy, về sau nghe Tiêu Hòa nói có xe tới đón cũng tiêu tan.
Chờ thanh toán hết tiền, Viêm Chuyên cũng đã thu thập xong hành lý.
Tôn Nghị không thấy Hổ Tử, hỏi một câu.
Tiêu Hòa nói với Tôn Nghị, Hổ Tử chạy mất.
Tôn Nghị vì thế cảm thấy đáng tiếc.
“Hẹn gặp lại, Tôn Nghị. Cố gắng mà học tập nha, tranh thủ tương lai làm đại sự.” Tiêu Hòa cười híp mắt phất tay nói lời tạm biệt.
Tôn Nghị cũng có chút quyến luyến, thẳng đến khi hai người Tiêu, Viêm đi tới cạnh xe mới khép cửa lại.
Lúc này, Viêm Chuyên chạy tới trước cửa xe chuẩn bị xếp túi du lịch của bọn họ vào.
Cửa sau mở ra…
Tiêu Hòa ra khỏi nhà Tôn gia, phát hiện Viêm Chuyên đứng ở trước cửa xe, hành lý xách trên tay cũng chưa bỏ vào.
Tiêu Hòa dừng bước, đột nhiên cảm giác được cảm xúc của mình bây giờ thực buồn cười.
Tại sao lại cảm thấy tức giận? Thậm chí còn có chút thương tâm?
Chẳng phải ngay từ đầu đã biết Viêm tiểu tử là dạng người gì rồi sao?
Nói Viêm tiểu tử là người, không bằng nói nó là con dã thú có dục vọng nguyên thủy nhất. Không tuân theo ý nguyện cưỡng ép cùng *** cũng không phải lần một lần hai, từ khoảnh khắc bọn họ biết nhau trở đi, y cũng chưa từng coi hắn là đối tượng ngang hàng.
Lần này thì tính là cái gì? Chẳng qua chỉ thêm vài người tham quan mà thôi.
Nếu như không coi nó là người quan trọng, thì sao phải cảm thấy khổ sở?
Chẳng lẽ Viêm tiểu tử ở trong lòng đã đạt tới một vị trí khác sao?
Chẳng lẽ lại tính toán tiếp tục để cho một người tiến vào trong tâm, sau đó lại thất vọng lần nữa sao?
Đã không còn bao nhiêu thời gian, cần gì phải tiếp tục tự mình chuốc lấy khổ?
Sẽ không trở thành tình nhân, cũng không theo nhau tới cuối cùng. Hà cớ gì phải tìm chút việc lừa mình dối người, vui vui vẻ vẻ mà qua có gì không tốt?
Cứ hảo hảo mà đi hết đoạn hành trình còn lại. Nếu như đã quyết định giúp xây dựng cuộc sống của mình, vậy thì giúp cho trót, tốt xấu gì cuối cùng cũng khiến cho đời người sống có ý nghĩa một chút.
Ừ, cứ như vậy đi. Không có kỳ vọng, cũng sẽ không có thất vọng. Cho nên sẽ không khổ sở, một chút cũng không.
Tiêu Hòa vừa quyết định như vậy, lập tức đem toàn bộ cảm xúc tiêu cực trong tim vùi lấp đến nơi sâu nhất dưới đáy lòng, trên miệng lại gợi lên nụ cười bất cần đời, chen đến bên cạnh Viêm Chuyên.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao không bỏ hành lý vào?” Tiêu Hòa cười cười, ngó vào bên trong xe thăm dò.
Viêm Chuyên sững sờ. Hắn nói chuyện với mình, còn cười nữa.
Tuy rằng không rõ tại sao, nhưng không phủ nhận, trong lòng có cái gì đó thả lỏng, nhất thời cảm thấy thư thái rất nhiều. Quyết định sau này không bao giờ làm chuyện kia với Tiêu Hòa ở nơi công cộng nữa, ít nhất cũng phải đảm bảo xung quanh không có ai mới được. Y không muốn phải nhìn Tiêu Hòa như vừa rồi, cái kia khiến cho y… Rất khó chịu.
“Chào!” Mân Côi ngồi trên xe phất tay với bọn họ.
“Chi chi.” Tiêm Đầu vẻ mặt nịnh hót mà đem một cái túi đẩy tới trước mặt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa “Rầm” một cái đóng cửa xe, đối mặt Tiểu Viêm nói: “Này là chuyện gì?”
Thấy Tiêu Hòa hỏi, tâm tình Viêm Chuyên không hiểu sao kích động một cách kỳ lạ, làm một động tác thực ngây thơ với hắn, cong miệng lên rất nhanh hôn một cái lên mặt Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa ngây người.
Viêm Chuyên khôi phục bản sắc bá vương, đối với thứ trong cửa kính xe, vung tay lên, không chút khách khí làm một cái tư thế “Chém”.
Tiêu Hòa khôi phục cũng không chậm hơn so với Viêm Chuyên, nói về che dấu cảm xúc, hắn là kẻ lão luyện trong những kẻ lão luyện, mạnh mẽ đem tiểu dã thú đang muốn nhảy loạn từ trong lòng hung hăng buộc chặt một tầng lại một tầng. Bày ra vẻ mặt bình thản gật gật đầu, trở lại mở cửa xe, trước tiên cầm lấy cái túi kia. Nhìn biểu tình của Tiêm Đầu, để tránh nó hối hận, trước tiên cứ cầm rồi nói sau.
“Mày muốn đi theo tụi tao?” Tiêu lão đại bày ra khí thế kẻ cả, chống nạnh hỏi.
Mân Côi, Tiêm Đầu liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu.
“Ừm…” Tiêu lão đại sờ sờ cằm, dường như đang do dự.
“Các người phải chịu trách nhiệm. Nếu không phải các người, nhà của ta cũng không bị phá huỷ.” Mân Côi thương tâm nói. Nó mới không muốn tìm đến bọn họ, nếu không phải Tiêm Đầu cam đoan chỉ có bọn họ mới có thể bảo vệ nó khỏi bị chộp tới dỡ ra nghiên cứu, nó cũng không thèm tới.
“Nè, tiểu quỷ, nói chuyện đừng có quá trớn. Cái nhà kia sớm hay muộn cũng sẽ bị dọn sạch, nếu mày không che giấu thi thể bốn đứa bé kia mưu toan giúp bọn họ sống lại, có lẽ còn có thể duy trì được một thời gian.” Tiêu Hòa cười hắc hắc.
Mân Côi cúi đầu không nói lời nào. Nó thừa nhận Tiêu Hòa nói không sai. Nhưng mà…
“Nói cho hai đứa tụi bay, đi cùng chúng tao cũng được, chỉ có điều là phải tuân theo quy tắc. Bọn tao cũng không thể nuôi không tụi mày.”
“Muốn như thế nào?” Mân Côi lúc này cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là thân ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
“Quy tắc rất đơn giản, đầu tiên tụi mày mỗi đứa một tháng phải nộp sinh hoạt phí, không được thấp hơn một ngàn tệ. Chỉ có điều, tụi tao không chịu trách nhiệm về chất lượng sinh hoạt của bọn mày, cũng không bảo đảm an toàn tính mạng cho bọn mày, có mất tích cũng sẽ không đi tìm, có chuyện gì cần bọn mày làm thì không được phép từ chối. Đã hết, nguyện ý thì ở lại, không muốn thì biến.”
Mân Côi, Tiêm Đầu lại liếc nhau một cái.
Mân Côi mở miệng hỏi Tiêm Đầu: “Cái này bọn họ từng nói qua?”
Tiêm Đầu rụt cổ lại, chi chi hai tiếng.
Hai kẻ đều không có khái niệm gì về sinh hoạt phí này cũng không có ý kiến phản đối về số tiền, chờ sau này bọn họ biết được việc nộp sinh hoạt phí lên trên là một chuyện vừa khó khăn vừa thống khổ như thế nào thì đã không còn kịp rồi.
Tiêu Hòa nhìn hai kẻ không có ý định xuống xe, lại bỏ thêm một câu:
“Ngoài ra, nếu muốn theo bọn tao, nhất định phải hiểu rõ, gia trưởng trong cái nhà này là Tiêu Hòa, kẻ nào không nghe lời Tiêu Hòa thì ── Hừ hừ! Hiểu chưa?”
Không đợi Mân Côi nhìn về phía Tiêm Đầu, Tiêm Đầu đã vội vàng giải thích: “Chi chi, quy tắc này trước kia không có, cũng không biết, thề!”
Mân Côi nhìn về phía Viêm Chuyên, xem ra kẻ thực sự có sức mạnh, có thể uy hiếp được người khác chỉ có vị này. Chẳng lẽ ngay cả vị này cũng cho phép tên kia làm gia trưởng sao?
Viêm Chuyên không phủ nhận, mặc dù có ý kiến với việc Tiêu Hòa làm gia trưởng, nhưng cũng không muốn xác định rõ điểm này với Tiêu Hòa ngay bây giờ. Thậm chí y còn nghĩ, nếu như vậy có thể làm cho hắn cao hứng, cứ để cho hắn làm một thời gian cũng không sao. Dù gì cái vị trí gia trưởng này tùy thời y đều có thể giành lại.
Tiêu Hòa thấy mọi người không có ý kiến phản đối, cười hì hì đóng cửa xe. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi!
Mân Côi nhìn nhìn cửa xe đóng chặt, nghĩ chính mình cũng chả khác gì một kẻ trộm xe.
Tiêu Hòa vui tươi hớn hở đi đến ghế lái ngồi xuống, thuận tay mở cái túi Tiêm Đầu cống nạp lên.
“A ──!”
Vừa cất hành lý đang chuẩn bị lên xe, Viêm Chuyên nhanh chóng chạy đến bên người Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa nhìn nhìn cánh cửa đang mở, lại ngó ngó Viêm Chuyên.
“Tiểu Viêm… “
Hả?
“Chúng ta phát tài rồi!”
Ghế sau, Tiêm Đầu thở dài với Mân Côi: “Tòa núi rác này thật đúng là núi báu vật mà, cái túi kia là tìm được trong đó đó. Nói xem ai lại đem cả túi kim cương ném vào trong núi rác chứ?”
Tiêu Hòa vỗ vỗ tay lái cao hứng cười cười nói nói. Cái này cũng giống như là trúng năm trăm vạn vậy, có lẽ so với năm trăm vạn còn nhiều hơn!
“Oa ha ha ha! Giàu to rồi giàu to rồi!” Đại nạn không chết tất sẽ có phúc, cổ nhân nói thật không sai.
Viêm Chuyên nhìn kẻ đã tiến vào trạng thái điên khùng trước mặt, vô cùng bình tĩnh xoay người lên xe. Trong mắt y, kẻ tài vận không may mắn lắm như Tiêu Hòa căn bản không có khả năng vô duyên vô cớ có được một túi kim cương như vậy.
Có trời mới biết túi kim cương này sẽ mang đến cho bọn họ phiền toái gì nữa.
Trong lúc Tiêu Hòa ôm lấy một đống kim cương chưa biết thật giả, cười tới giống một con hồ ly ăn vụng được mười tám con gà, tiến sĩ Đỗ ở sâu trong Vũ Công Sơn tìm được cô nàng mèo rừng có hình người bị thương nghiêm trọng.
Cô nàng mèo rừng đáng thương mặt bị nướng cháy quá nửa, một chân cũng không còn, trên người vết thương chồng chất.
“Đã bảo đừng có hành động, tại sao lại còn xuống tay? Viêm rất coi trọng người kia, ngay cả thời kỳ động dục cũng không chịu rời đi. Hiện tại chúng ta gần như có thể khẳng định cái người kêu Tiêu Hòa rất có thể là đối tượng *** của Viêm. Tuy rằng không rõ một người đàn ông như thế tại sao lại khiến cho Viêm cảm thấy hứng thú…”
“… Anh rõ ràng biết…”
“Sao mà thế được? Căn bản tôi không biết chuyện này, nếu không cũng đã không có mặt tại đây.” Tiến sĩ Đỗ nâng nâng kính, dùng ánh mắt đáng thương nhìn về kẻ đã từng là một mỹ nữ nằm trên mặt đất.
“Cám ơn, cô đã giúp chúng tôi xác định rất nhiều chuyện. Nếu như có thể khiến cho Viêm hứng thú thì thật là tốt, đáng tiếc.”
“Anh muốn làm…cái gì? Không thể… Nếu để cho phu nhân biết anh đối với…”
“Phu nhân sẽ không biết.”
Tiến sĩ Đỗ tháo kính mắt xuống.
Trong rừng vang lên thanh âm giãy dụa, không lâu sau lại khôi phục yên tĩnh.
Buổi chiều ngày hôm sau, cũng ở trong Vũ Công Sơn.
Cách nơi tiến sĩ Đỗ phát hiện Mễ San ước chừng năm km có một phòng nghiên cứu mới xây.
Lý giáo sư lớn tuổi đang đi tới đi lui trong phòng nghiên cứu, đã qua thời gian ước định chừng một giờ, tại sao người kia còn chưa tới?
Lý giáo sư lại cầm lấy điện thoại, “A lô, quản lý công viên hả? Người thanh niên họ Tiêu kia đến chưa?”
“Ông ngoại, người họ Tiêu kia chắc không phải là Tiêu Hòa chứ?”
Lý giáo sư cúi đầu, kinh ngạc cười nói với cháu trai bảo bối: “Sao vậy? Quen à?”
Lâm Lâm và Hùng Hùng liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu.
“Ông ngoại, cho ông biết nha, bên cạnh chú Tiêu này còn có một anh trai…”
Lúc này, Tiêu đại thúc trong miệng hai đứa bé đang ở trong tiệm châu báu nghiệm chứng kim cương thật hay giả.
Đừng nói là đã quên cuộc hẹn với Lý giáo sư, cho dù còn nhớ, hắn cũng hoàn toàn không có dự định thực hiện lời hẹn.
Chỉ có điều thật không ngờ, sau này hắn thiếu chút nữa sẽ chết trên tay vị Lý giáo sư này.
Đây là chuyện về sau, tạm thời không nói nhiều, chúng ta đem trục thời gian kéo về hiện tại.
Trong thành phố Bình Hương, sau khi thi thể bọn nhỏ được phát hiện, mọi người vừa sợ hãi vừa đau xót. Không ai biết những đứa trẻ này đã trải qua chuyện gì.
Qua kết quả giải phẫu của pháp y, bước đầu nhận định bọn nhỏ chết bởi hai nguyên nhân là bị chôn sống và bị bóp chết. Sau khi chết thi thể bị điện giật mãnh liệt, đầu lại còn bị đục lỗ. Hành vi tàn nhẫn như thế, cảnh sát không tìm ra hung thủ, chỉ có thể xử lý như án giết người biến thái, ngay lúc bọn họ tính toán để cho vợ chồng Từ Bản Tài gánh vác toàn bộ hành vi phạm tội thì bọn họ nhận được một phong thư nặc danh.
Bên trong bức thư nói rõ quá trình tử vong của bọn nhỏ, về phần sau khi chết thi thể tại sao lại biến thành như vậy, trong thư đặc biệt chỉ ra vốn là một công ty dược xuyên quốc gia đang làm thí nghiệm điên cuồng, cuối cùng thí nghiệm thất bại, liền vứt thi thể bọn nhỏ lên núi rác.
Lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên) trên thư nặc danh là người nào đó còn có lương tri trong công ty kia, cũng tự xưng là kẻ chính mình đã nhiều lần cung cấp tin tức cho cảnh sát.
Sau khi kiểm tra đối chiếu sự thật, cảnh sát phát hiện nội dung phong thư nặc danh này quả thật có căn cứ, hơn nữa người lái xe chưa chết kia cũng chứng thực sự thật rằng vào đêm bọn nhỏ mất tích đó đã từng trộm đổ rác.
Cuối cùng, phong thư nặc danh này đã khiến cho vợ chồng Từ gia thoát khỏi tội chết, cũng làm cho cảnh sát bắt đầu chú ý tới công ty dược Trung Quốc nào đó, tiến hành thu thập tin tức của bọn họ.
Không lâu sau, chính phủ truyền xuống văn kiện yêu cầu dốc sức chỉnh lý núi rác xung quanh trường tiểu học Tứ Đường.
Sau nửa tháng, núi rác khổng lồ từng kéo dài vài dặm hoàn toàn biến mất. Về phần nó biến đi nơi nào, liệu có tiếp tục phá hoại một chỗ nào khác hay không thì dân chúng nơi này cũng quản không được, bọn họ chỉ nhìn thấy núi rác đã không còn, môi trường học tập của con cháu bọn họ sau này sẽ tốt lên cũng là quá đủ.
Vụ án trẻ em mất tích dần dần lắng xuống, trường tiểu học Tứ Đường cuối cùng cũng đã khôi phục yên bình. Chỉ có người đau lòng vì mất đi thân nhân là vẫn còn nhớ lại quá khứ.
~ Hoàn quyển 3 ~
Quyển 4: Hậu hối dược
Đại nạn không chết tất có hạnh phúc trong tương lai! —— đây là miêu tả đúng nhất trong lòng Tiêu tiểu nhân hiện tại.
Nhưng mà một túi kim cương lớn chưa rõ lai lịch từ trên trời rơi xuống khiến cho bọn họ bị công ty CED thần bí theo dõi giám sát, lại còn có một tên nửa người nửa thú bụng dạ khó lường gia nhập hàng ngũ đuổi bắt dẫn tới Viêm Chuyên nóng lòng bảo vệ thê tử (?) nhất thời ghen tuông bùng phát!
Tiêu Hòa lần này hối hận a ~
Chẳng những kim cương bị trộm, ngay cả mình cũng bị ăn sạch sành sanh, lại còn suy thoái thành miếng mồi béo bở để đối phương dùng câu Tiểu Viêm. Tiêu tiểu nhân “mất cả người lẫn của” nhất thời tức nước vỡ bờ, quyết định liều mạng với đối phương.
Y cường đại, dĩ nhiên là có người muốn đánh bại y, có lẽ mảnh đất này chính là phạm vi thế lực thuộc về tên bán thú nhân kia, nhìn thấy y xuất hiện, lo lắng địa bàn sẽ bị cướp đi, cho nên liền nhảy ra khiêu chiến y.
Không đúng! Y quên mất bây giờ vẫn còn là thời kỳ động dục của đại đa số thú loại! Vậy mà cái tên tiểu nhân *** đãng kia còn một thân mùi vị câu dẫn người động dục!
Ngao ——! Viêm Chuyên xù lông. Bỏ lại hộp cơm, mở cửa xe liền xông ra ngoài. Y muốn cho cái tên rình người kia một chút giáo huấn, để cho hắn vĩnh viễn không dám tiếp tục nhắm vào người của y nữa.
Y muốn khiến cho đối phương biết rõ: Nhân loại trong xe kia là của Viêm Chuyên y.
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc