Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 3
Mở to mắt, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng. Gối lên ***g ngực phập phồng vững vàng, cho mình thời gian thanh tỉnh ước chừng năm giây. Năm giây trôi qua, Tiêu Hòa kéo khóa quần lên, nhẹ nhàng bò ra. Vừa giơ tay đẩy cửa, bàn tay đang chống dưới đất của hắn chợt đụng phải thứ gì đó cưng cứng.
Là cây quạt trúc của hắn. Tiêu Hòa nhướng mày, đưa tay trái đang đẩy cửa xuống xoa xoa thắt lưng.
Vẫn còn đau quá mà.
Hắn mỉm cười nhã nhặn, tay phải nắm chặt lấy quạt trúc, nhẹ nhàng giơ lên.
“Xoẹt!”
“Bốp!”
Đánh được rồi!
Tiêu Hòa cười tươi như hoa, đang chuẩn bị quật xuống cái thứ hai.
“Phịch!” Hét thảm một tiếng, người nào đó bị quăng trên mặt đất một cách thô bạo.
Mà kẻ cưỡi trên người đang giơ nắm đấm lên đánh hắn.
“Dừng tay dừng tay! Đừng! Đừng đánh! ” Ối…Đau!
“Dừng tay! Xin lỗi là tôi không tốt! Niệm tình tối qua tôi mời cậu ăn cơm…A! Mày muốn giết ông hả!” Tiêu Hòa tức giận mắng, bỗng bắt gặp một đôi mắt vô cảm đang tỏa ra sát khí.
Trong chớp mắt đôi con ngươi đen phát ra ánh tím kia nhìn chằm chằm vào hắn, rồi nắm tay lại giơ lên giáng xuống mặt hắn…
Tiêu Hòa vừa đi vừa chửi.
Người trên đường đều lướt qua hắn, có vài tên nhóc còn quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Bộ dạng hắn bây giờ so với thằng điên cũng không khác nhau là mấy.
Đầu tóc rối tung bên dài bên ngắn, khuôn mặt coi như sạch sẽ thì lại mảng xanh mảng tím, đồng thời tựa hồ còn ửng hồng một cách bất thường, hai chân trần, tất, giày cũng không thấy bóng dáng đâu, đi đường còn khập khà khập khiễng, hơn nữa hắn lại hùng hùng hổ hổ bước đi, chẳng trách người qua đường ai cũng đinh ninh hắn mới từ bệnh viện tâm thần nào đó trốn ra.
Hắn biến thành như vậy, nên trách ai đây? Đương nhiên, Tiêu Hòa không bao giờ trách chính mình.
Cái tên khốn kiếp kia! Tốt nhất đừng để ông mày nhìn thấy lần nữa!
Chưa từng có đứa nào dám đánh vào mặt hắn.
Từ nhỏ Tiêu Hòa đã là một người vô cùng sĩ diện. Đánh nhau với người khác, nếu thắng thì hắn quát tháo, đánh không được thì bỏ chạy, chạy không thoát thì cũng phải bảo vệ mặt mũi cẩn thận, sau đó sẽ tìm cách đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Không ngờ tới, thằng nhóc kia lại ra tay một cách vô nhân tính như vậy. Cũng không thèm nhớ tới tối hôm qua hắn cho y ăn uống no say, càng không thèm nhớ tới tối hôm qua hắn cùng y phát sinh một đoạn lộ thủy nhân duyên (mối tình mong manh, ngắn ngủi), mỗi cú đấm đều như trời giáng.
Nếu không phải hắn giả chết, cộng thêm việc chủ động cống nạp ra giầy, tất của chính mình, cùng với cái ổ ấm áp, đại khái thằng nhóc kia còn chưa chịu buông tha. Hại hắn cuối tháng mười một rét mướt phải lê lết tìm chỗ trú thân mới.
Tiêu Hòa cũng không cảm thấy việc mình cầu xin khoan dung, cắt đất đền tiền với địch nhân là chuyện gì đáng xấu hổ. Hắn vẫn luôn không có hứng thú làm anh hùng, từ trước tới nay đều khinh thường mấy câu nói văn vẻ hoa mỹ kiểu như “Không vì năm đấu gạo mà khom lưng uốn gối”, “Lưu lại thanh danh soi rọi sử sách”. Ngược lại, hắn luôn tán thành những lời như “Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun” (phải biết nhẫn nhịn và chờ đợi vì vẫn còn rất nhiều cơ hội khác).
Hắn là tiểu nhân, hoàn toàn là một tên tiểu nhân!
Nếu như hắn là chính nhân quân tử, thì làm sao một thằng đàn ông không hậu thuẫn, không gia thế, chỉ có mỗi tấm bằng tốt nghiệp đại học như hắn lại có thể có cả nhà lẫn xe cùng tài khoản ngân hàng lên tới bảy chữ số khi mới vừa tròn ba mươi tuổi.
Cho nên hắn sẽ trả thù, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi.
Mà hiện tại, hắn chỉ cần một đôi giày đi vừa chân, có thêm đôi tất thật dày nữa thì càng tốt.
Có tiếng xe máy tiến lại gần, dừng cách hắn không xa.
Mẹ nó! Xui thật!
“Này anh kia, đứng lại!”
Tiêu Hòa nhăn mũi, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn không thể không đứng lại.
“Lại đây!” Giọng điệu ra lệnh một cách máy móc.
Tiêu Hòa cúi đầu, không cam nguyện bước qua.
“Anh có giấy chứng minh không? Lấy ra cho tôi xem.” Người tới chỉ ngồi trên xe máy mà không bước xuống.
“…Bị mất rồi.”
“Bị mất? Anh là người nơi nào? Hiện tại ở đâu? Tên là gì? Liên lạc với gia đình anh bằng cách nào?” Người tới đưa ra hàng loạt câu hỏi như nã pháo.
“Thưa đồng chí cảnh sát, ví của tôi bị mất rồi, đang chuẩn bị về nhà.” Tiêu Hòa thấp giọng nói.
“Anh đang chuẩn bị về nhà?” Thanh âm người cảnh sát đang ngồi trên chiếc xe máy màu trắng tràn ngập hoài nghi.
Tiêu Hòa gật gật, lấy tay cào cào mái tóc rối bù, ngẩng đầu.
“Tối hôm qua tôi đi uống rượu với bạn, uống say. Sáng nay tỉnh lại phát hiện ví, dây lưng, giầy, tất, phàm là những thứ đáng giá đều không còn.”
Tuần cảnh nhìn Tiêu Hòa từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhìn là biết vừa mới đánh nhau.
“Mặt anh bị sao thế? Đánh nhau với ai à?”
Tiêu Hòa ngượng ngùng cười, “Tôi cũng không nhớ rõ…Tôi chỉ nhớ hình như có đi qua cửa sau của một khách sạn, rồi thấy một thanh niên đi về phía mình, chuyện tiếp theo thì không nhớ được gì. Buổi sáng tỉnh lại đã phát hiện mình ngủ trên đống rác ở cửa sau khách sạn rồi.”
Thảo nào mà người bốc mùi. “Anh có nhớ rõ là khách sạn nào không?”
“Ách…Hình như là “Song hữu đại tửu”, phải rồi! Chính là nó. Đúng là bọn tôi đã ăn tối tại quán đồ nướng Mông Cổ ngay đối diện khách sạn này. Sau đó mấy người còn lại đi ăn khuya, tôi uống nhiều quá nên muốn về nhà ngủ, mới một mình đi đường tắt về, kết quả là…”
Tuần cảnh dần dần loại trừ khả năng Tiêu Hòa là bệnh nhân tâm thần. Một người nói năng lưu loát, hơn nữa cũng không hề sợ hãi khi nói chuyện với cảnh sát thì sao có thể mắc bệnh tâm thần được.
Tiêu Hòa chỉnh chỉnh áo, cúi đầu nhìn nhìn mình, lại ngẩng đầu lên nhìn nhìn tuần cảnh, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
“Sớm biết thế này đã không tiếc hai mươi tệ đi taxi.”
Mối nghi ngờ trong lòng tuần cảnh tiêu tan không ít, sắc mặt có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.”Nhẽ ra anh tỉnh lại phải báo cảnh sát ngay mới đúng. Buổi tối biết rõ mình uống nhiều như vậy còn dám đi đường tắt, chẳng phải cố ý mời người khác tới cướp hay sao!”
Tiêu Hòa duỗi hai tay, cười khổ.
“Để tôi gọi người tới sau khách sạn kia xem xét một chút. Anh có cần tôi đưa về nhà không? Cái bộ dáng này là ảnh hưởng nghiêm trọng tới diện mạo thành phố nha.” Tuần cảnh nói đùa với Tiêu Hòa.
“Cám ơn anh. Cái kia…Tôi có thể theo các anh ra khách sạn được không, tôi vẫn còn nhớ mang máng bộ dáng thanh niên kia, nói không chừng tìm được cậu ta, còn có thể lấy lại được ví, giày với mấy thứ khác nữa.”
“Anh xem, tôi mà về nhà như thế này, mọi người nhìn thấy chắc chắn sẽ lo tới chết mất, ít ra cũng nên tìm được đôi giày…” Tiêu Hòa chỉa chỉa đôi chân trần của mình, vẻ mặt xấu hổ.
Tuần cảnh cúi đầu nhìn nhìn chân Tiêu Hòa, nở nụ cười, ngón tay ấn lên cái nút bộ đàm trên vai, nghiêng đầu nói gì đó. Chưa tới năm phút sau, một xe cảnh sát rú còi inh ỏi chạy tới.
Tuần cảnh ngoắc ngoắc ý bảo Tiêu Hòa ngồi vào xe cảnh sát.
Tiêu Hòa mở cửa xe.
“Nhà anh ở đâu?” Tuần cảnh đi xe máy thừa dịp thình lình hỏi.
“Phòng 602 số 15 ngõ 3 Hậu Cảnh Sơn.” Nói xong, Tiêu Hòa nghiêng đầu nhìn tuần cảnh một cách kỳ quái.
Chỉ thấy tuần cảnh khẽ cười với hắn, “Đợi lát nữa tôi đưa anh về.”
Tiêu Hòa cũng cười, “Cám ơn.”
Tiến vào xe cảnh sát, nhìn chiếc xe máy màu trắng dẫn đầu phía trước đi về hướng Song hữu đại tửu, Tiêu Hòa lúc này mới mỉm cười thực sự.
Em trai cảnh sát à, muốn đấu với anh sao, vẫn còn non lắm.
Còn thằng nhóc đáng ghét kia… Mày sẽ biết kết cục khi dám đắc tội đại ca.
Xe cảnh sát nhanh chóng tới cửa sau của “Song hữu đại tửu”. Tiêu Hòa ngồi trên xe nhìn cảnh sát bước xuống điều tra.
Ta nhớ rõ cái ổ kia cực kỳ bắt mắt, không biết thằng nhóc đó có còn ở trong hay không? Nếu mà còn… Ha ha.
Tiêu Hòa ghé vào cửa sổ, thấy tên cảnh sát cưỡi xe máy trắng đi tới bên cạnh cái ổ vốn là của hắn, rút ra roi điện giắt trên thắt lưng, cúi xuống chậm rãi tiếp cận cái ổ giấy, một cảnh sát khác theo sát yểm trợ.
“Người ở bên trong đi ra!” Cảnh sát cưỡi xe máy quát to.
Trong ổ giấy dường như có động tĩnh, có người mở cửa từ bên trong. Thiếu niên chui ra khỏi cái ổ nhỏ.
Cảnh sát ngồi trên ghế trước quay đầu lại, hướng Tiêu Hòa xác nhận. “Cậu ta là người cướp đồ của anh sao?”
“Tôi không nhớ rõ có phải cậu ta hay không…”
Tên cảnh sát bất mãn nhíu mày.
“Nhưng tôi nhớ rõ giày của mình, đôi giày thằng nhóc kia đang đi chính là của tôi.”
Nghe vậy tên cảnh sát lập tức đẩy cửa xuống xe, đi tới bên cạnh tên cưỡi mô tô nói nhỏ cái gì đó, rồi lùi về gần người đằng sau.
“Đi tới cạnh tường đi!” Cảnh sát cưỡi mô tô ra lệnh cho người thanh niên.
Thanh niên có vóc dáng đan xen của cả thiếu niên lẫn đàn ông chỉ đứng nhìn bọn họ.
“Đi tới cạnh tường đi! Có nghe thấy không!”
Thiếu niên vẫn bất động.
Thằng nhóc này không nói được sao? – Tiêu Hòa ngồi trong xe thầm nghĩ. Từ lúc gặp nó tới bây giờ cũng chưa nghe thấy nó nói câu nào.
Hai gã cảnh sát đứng phía sau tên cảnh sát cưỡi mô tô liếc nhau một cái, trong mắt đều có vẻ cảnh giác. Hai người đồng thời đưa tay ra nắm cảnh côn (gậy của cảnh sát) giắt bên chân.
“Mày bị điếc hả! Tao cảnh cáo, một là nằm úp sấp trên mặt đất, hai là đi tới cạnh tường, nếu không thì chuẩn bị ngồi tù đi!” Cảnh sát cưỡi mô tô lớn tiếng uy hiếp.
Thiếu niên vẫn như cũ, không mở miệng, cũng không có hành động gì.
Cảnh sát cưỡi mô tô ra hiệu cho hai gã đồng sự bên cạnh, ba người tạo thế bao vây tới gần thiếu niên.
Ha ha, trò vui bắt đầu rồi! Tiêu Hòa vui vẻ vỗ tay.
Ngay lúc tên cảnh sát cưỡi mô tô nhanh tay đánh về phía thiếu niên, thiếu niên rốt cục cũng có động tĩnh. Nó không lùi mà tiến tới, chủ động lao vào vòng vây của đám cảnh sát. Cũng không biết nó làm thế nào mà một gã cảnh sát đột nhiên nhảy ra theo hướng nó xông tới… Văng ra khỏi vòng vây thì đúng hơn. Không đợi hai gã cảnh sát kia vây lấy mình, thiếu niên đã cúi người lao ra rất nhanh.
Không cần phải nói, hai gã cảnh sát lập tức co cẳng đuổi theo. Tên bị văng ra móc lấy bộ đàm, hình như là gọi tiếp viện.
Trời đất! Động tác nhanh thật! Trước giờ chưa thấy người nào không cần chuẩn bị mà có thể từ tư thế xuất phát thấp như vậy lập tức tiến vào trạng thái chạy nước rút đâu. Tiêu Hòa ghé vào cửa kính xe âm thầm tán thưởng.
Tuy rằng thằng nhóc kia rất đáng hận, nhưng sức bật này quả thật khiến người ta bội phục, nó không đi làm tuyển thủ điền kinh đoạt huy chương vàng về cho quốc gia thật sự là đáng tiếc.
Không biết liệu nó có bị cảnh sát bắt hay không? Mà với cơ đùi nhanh nhẹn thế kia, cảnh sát bắt được cũng khó, trừ phi bọn họ chơi chiến thuật biển người, nhưng mà đối phó với một thằng nhãi lang thang cũng không đến mức khiến cho cảnh sát huy động lực lượng lớn đến như vậy. Xem ra lần này rất có thể nó sẽ chạy thoát!
Có điều cho dù nó có thoát được cũng chả dám tự do đi đâu được nữa. Ha ha!
Mắt thấy tên cảnh sát ngã trên mặt đất kia đang lồm cồm bò dậy, Tiêu Hòa khép miệng lại nhẹ nhàng mở cửa xe.
Tới lúc tên cảnh sát kia trở lại trong xe mới phát hiện người bị hại đã biến mất.
Chờ cho xe cảnh sát hú còi đi xa, Tiêu Hòa mới hiện ra từ phía sau nồi hơi của khách sạn.
Đi vào cái ổ từng là của mình, tìm những thứ có thể sử dụng được, kể cả cái chăn lông, bỏ tất vào trong một chiếc ba lô, thuận tay giắt cái quạt trúc thiếu niên bỏ lại cạnh cửa vào thắt lưng, lúc này mới nghênh ngang đi ra từ sau ngõ hẻm.
Giầy thì thôi, lục vài cái thùng rác thể nào chả tìm thấy một đôi vừa chân.
Tiêu Hòa vừa nghĩ vừa đi xuyên vào một khu dân cư không bố trí bảo vệ.
Hai tiếng sau, hắn thuận tay chôm một đôi giày chơi bóng cỡ 42 từ ban công nhà nào đó, lại lôi xuống cả đôi tất của người ta.
Lúc Tiêu Hòa xuất hiện tại nhà ga phụ cận, hắn cơ bản đã ra hình người.
Bởi vì trên người không có tiền, Tiêu Hòa không thể không tiếp tục nán lại tại thành phố này.
Tính toán, chỉ sợ hắn phải đi nhặt vỏ lon ít nhất hai tuần nữa mới đủ để đổi vé xe lửa rẻ nhất đi tới ga tiếp theo.
Từ lúc rời nhà buông xuôi tất cả, sau khi lang thang một tháng không có mục đích, hắn tự tạo cho mình một mục tiêu, tránh cho cuộc sống quá vô nghĩa.
Hắn lên kế hoạch trong vòng năm năm phải đi ngao du toàn bộ Trung Quốc, sau đó quay về xem người nọ có sống tốt không, nhân tiện thăm qua người nhà.
Năm năm.
Trên mặt Tiêu Hòa lộ ra vẻ chế giễu.
Hắn có thời gian năm năm sao?
Lấy ra mẩu bánh mì có người ăn thừa vừa mới ném vào trong thùng rác, xé đi những chỗ người ta cắn qua, đem phần còn lại bỏ vào miệng một cách tự nhiên.
Những ngày đầu như thế này quả thực không quen được.
Thể diện, tự tôn, giáo dục khiến hắn đói bụng suốt ba ngày. Ba ngày sau hắn vừa cười vừa vói tay vào trong thùng rác.
Hắn không biết hắn đang hủy diệt chính mình hay là đang một lần nữa đắp nặn chính mình, hắn không biết ý nghĩa sinh tồn của mình là gì, không biết tại sao hắn lại sinh ra trên thế giới này, cũng không biết tương lai mình sẽ đi con đường nào.
Từ ngày lọt lòng tới năm mười lăm tuổi, hắn sống theo nguyện vọng của cha mẹ.
Mười sáu tuổi đến ba mươi, hắn nỗ lực hết mức, buông tha cho cho tất cả những gì hắn có thể buông tha chỉ để được ở lại bên cạnh người kia. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không có được người ấy.
Hắn cũng từng buồn rầu, bi thống vì mình là đồng tính luyến ái. Khi không chiếm được người mình muốn, hắn cũng từng có ý định phóng túng. Sau đó thật buồn cười, hắn phát hiện căn bản mình có thể không phải là đồng tính luyến ái, mà là một bi***ual. (song tính luyến, có thể yêu cả nam lẫn nữ)
Hắn nghĩ, người nhà của hắn, bạn bè và cả người kia nữa, chỉ sợ không ai có thể hiểu được tại sao hắn lại buông xuôi tất cả rồi biến mất trước mặt họ. Có lẽ bọn họ không hiểu được, nhưng mà họ vẫn tiếp nhận nó.
Hắn không ghét người nhà của hắn, mặc dù luôn luôn coi họ là gánh nặng, nhưng vẫn một lòng coi trọng bọn họ, tuy rằng sau khi có thể tự lập, hắn liền vội vã rời đi.
Hắn nghĩ, nếu hắn không lưu lại cho người nhà xu nào mà biến mất, bọn họ nhất định sẽ lục tung khắp nơi tìm hắn, cho đến khi lôi được người con, người anh có thể kiếm tiền này về nhà mới thôi.
Mà hiện tại, không ai đi tìm hắn, cứ như thể hắn chưa từng tồn tại trên thế giới này, cứ như thể thằng con, thằng anh này đã hoàn thành sứ mệnh.
Có thể ý nghĩ này là phi thực tế, nhưng đó lại là sự thật.
Hắn không muốn nghĩ ngay cả người kia cũng đang dần dần quên đi sự hiện hữu của hắn.
Mờ mịt.
Đúng vậy, hắn thấy mờ mịt với cuộc sống của chính mình.
Nhân sinh giống như là một chuyến hành trình, trong đó con người luôn không ngừng tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của chính mình.
Có người cố gắng tìm kiếm, có người nước chảy bèo trôi, gặp sao hay vậy, có người nghe theo an bài của người khác, có người mê mang không biết làm sao, cũng có người có lẽ đã sớm biết ý nghĩa tồn tại của mình, sau đó vì nó mà sống, cũng có người căn bản là không thèm nghĩ tại sao mình lại sinh ra trên thế giới này nữa, chỉ sống vì còn sống.
Sau ba mươi tuổi, hắn lạc lối trong nhân sinh. Hắn không biết nên làm gì bây giờ, cũng không muốn mãi sinh tồn một cách lặng lẽ như vậy, cho nên hắn lựa chọn đi vào u mê.
Hắn không biết kiếp sống lưu lạc sẽ đem tới biến hóa gì đối với cuộc đời của hắn, nhưng hắn tin chắc rằng sẽ tốt hơn trước kia.
“Là thật sao? “Tiêu Hòa nhìn chằm chằm thứ gì đó trong túi rác, thì thào tự hỏi.
Trời ngả hoàng hôn, chiều tà soi bóng, ngay cả rác rưởi cũng đẹp lên không ít.
Xem này, đỏ đỏ đen đen, thật là rực rỡ!
Màu đỏ chính là ruột, màu đen chính là thân thể, cái mùi tản mát ra có thể thông mũi cho tận ba người cảm mạo bị ngạt mũi không thở được.
Rút tay ra, không biết nên đem cái thứ gì đó trên tay lau vào chỗ nào mới được. Hắn sửng sốt nửa ngày, xoa xoa vào lớp ngoài của túi rác.
Tiêu Hòa biết mình bị viêm mũi, nhưng nghiêm trọng tới mức khiến hắn xem nhẹ mùi vị mãnh liệt như vậy, còn dám thò tay vào trong túi rác, trăm phần trăm bởi vì vừa rồi nghĩ tới việc kia đến xuất thần.
Che túi rác lại, giả bộ mình không phát hiện, không nghe, không thấy bất cứ cái gì, xoay người bước đi.
Công viên nhà ga này, sau này hắn cũng sẽ không tới nữa!
Chịu không nổi mùi vị khó ngửi trên tay, hắn tìm một nhà vệ sinh công cộng đi vào, đem tay lật qua lật lại rửa sạch hơn chục lần.
Hiện tại thứ sạch sẽ nhất trên người chính là đôi tay của hắn.
Muốn đem một đôi tay sạch sẽ như vậy vọc vào túi rác tìm đồ ăn quả thực là rất khó khăn.
Rời đi khu phố náo nhiệt hôm qua, một lần nữa tìm chốn ngao du sầm uất, dù sao thành phố lớn cũng đầy rẫy những khu náo nhiệt.
Nơi nào càng sầm uất thì mặt trái của nó lại càng xấu xa. Những lời này thật sự là không sai chút nào!
Dựa vào kinh nghiệm ba tháng qua, tại cuối khu phố phồn hoa kia, hắn tìm được thiên đường dành cho dân lang thang.
Tọa lạc tại khu du lịch được mở rộng tới tận bờ sông, bốn phía bao quanh bởi hàng loạt các nhà hàng ẩm thực cao cấp, quảng trường lớn nằm chính giữa những nhà hàng này lại trở thành nơi tập trung của các quán ăn nhỏ giá rẻ mà lại ngon.
Quảng trường lớn sáng trưng do đèn đuốc từ các quán ăn, sau lưng một số quán có cầu thang bốn bậc rộng rãi dẫn tới mép sông, dừng lại trước một hàng dây xích liên tiếp nối nhau chặt chẽ. Cuối mỗi cầu thang đều trang trí một cái bồn hoa.
Trên cầu thang bốn bậc đều có không ít người ngồi tốp năm tốp ba ngắm cảnh sông. Cũng may hiện tại không phải mùa hạ hay cuối tuần, nếu không chỉ sợ Tiêu Hòa ngay cả chỗ đứng cũng không có.
Dân lang thang ở trong này chỉ ăn xin hoặc lục tìm rác, chứ không ngủ lại. Tiêu Hòa quyết định đêm nay sẽ ngủ tạm tại đây. Tìm vài cái hộp bìa, quấn chặt chăn, sau đó tìm một nơi khuất gió, hẳn là có thể miễn cưỡng chống đỡ mấy cơn gió mạnh từ bờ sông thổi vào.
Thuận tay thu gom mấy hộp cơm người khác ăn thừa vứt lại, lấy ra những thứ có thể ăn được, dồn lại thành một hộp cơm hoàn chỉnh, còn lại vứt đi.
Cầm trên tay hộp cơm kia, Tiêu Hòa cúi người ngồi xuống bậc thang thấp nhất bên dưới bồn hoa lát đá cẩm thạch.
Gió rất to, nhưng phong cảnh cũng không tệ lắm.
Bóc túi đũa dùng một lần — trong túi rác thường xuyên có những đôi đũa dùng một lần chưa qua sử dụng.
Do dự một chút, quyết định chừa lại những món mặn hắn thích ăn nhất, ăn ma lạt năng trước đã.
(Ma lạt năng: món lẩu cay của Trung Quốc, thường có rau và thịt bò)
Cải trắng ma lạt năng tuy không còn nóng, nhưng bỏ vào miệng vẫn có vị tê cay, có chút nồng.
Nuốt cải trắng xuống, vươn chiếc đũa vừa mới chuẩn bị gắp một khối thịt để đổi khẩu vị, một bóng đen vụt qua mặt, hộp cơm hắn đặt trên bệ đá cẩm thạch biến mất.
Ai! Thằng khốn nào!
Tiêu Hòa đứng lên đang chuẩn bị há mồm mắng chửi người, sau khi nhìn thấy cái vật thể đang đứng trước mặt, lập tức ngậm chặt miệng.
Người đang đứng trước mặt hắn cao không dưới một trăm chín mươi cm, có một dáng người béo tốt hiếm thấy ở dân lang thang, cái đầu rối bời, dưới mái tóc tán loạn là gương mặt bẩn thỉu có chút kích động.
Hiện tại gã đang dùng ánh mắt bất an theo dõi hắn.
Tiêu Hòa chậm rãi dời mắt ra chỗ khác.
Cái gã béo tốt kia nhìn hắn chằm chằm hơn một phút đồng hồ, cho tới khi xác định hắn sẽ không làm xằng, lúc này mới xoay người ngồi xuống thềm đá, lấy tay bốc đồ ăn trong hộp cơm mà Tiêu Hòa vất vả thu gom nhét vào miệng.
Ăn chết đi! Cho mày no chết luôn, thằng khốn này!
Đôi mắt đang nhìn về nơi khác của Tiêu Hòa như muốn tóe lửa.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải loại chuyện này. Thế giới của dân lang thang với ăn xin và thế giới bên ngoài cũng giống nhau, thậm chí càng rạch ròi hơn. Đây là điển hình của xã hội cá lớn nuốt cá bé.
Kinh nghiệm thông thường trong dĩ vãng cho hắn biết, chỉ cần hắn nhượng bộ một lần, gã béo tốt này thấy hắn sẽ bám theo ăn chặn của hắn. Nếu đêm nay hắn còn lang thang nơi này, bất kể cái gì tới tay hắn cũng sẽ bị gã này đoạt đi.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Tiêu Hòa vẫn nhường lại địa bàn này.
Cho tới khoảng hai giờ đêm, cuối cùng hắn cũng tìm được một chỗ miễn cưỡng có thể tạm coi như an toàn và ấm áp.
Đây là một con hẻm nhỏ sâu và hẹp, đầu và cuối ngõ mỗi nơi đặt một ngọn đèn đường, hai bên là hai hàng dài những tòa kiến trúc cuối đời nhà Thanh đã nhuốm màu thời gian.
Hắn xuôi theo chân tường ngồi xuống dưới đèn, kéo áo khoác lên che khuất hơn nửa cái đầu, cứ như vậy vùi vào giữa hai đầu gối mà ngủ.
Mơ mơ màng màng cũng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên một tiếng hét thảm thiết xông vào màng nhĩ.
Hắn cả kinh ngẩng đầu lên.
Trừ bỏ đèn đường chung quanh, phía chân trời vẫn một mảnh hắc ám như trước. Chẳng nhẽ hắn nằm mơ? Tiêu Hòa nhíu mày xiết chặt quần áo. Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, lập tức như bị cái gì chặt đứt, bốn phía chìm vào yên tĩnh như cũ.
Dư quang nơi khóe mắt tựa hồ có cái gì đó chuyển động, không tự chủ được nghiêng đầu nhìn qua cột đèn đường bên kia.
Mông mông lung lung, cái gì cũng không thấy rõ.
Cảnh giác đứng lên, tuy rằng hắn không thấy bất cứ thứ gì, nhưng trong nội tâm tựa hồ như có thanh âm nói cho hắn biết: mau rời khỏi chỗ này.
Một bóng dáng mơ hồ xuất hiện dưới đèn đường, có cái gì như muốn đi ra từ trong mông lung. Gần như không thèm suy nghĩ, Tiêu Hòa co cẳng chạy.
Có cái gì đó đang đuổi theo hắn, càng ngày càng gần.
Tiêu Hòa điên cuồng chạy, một lòng chỉ muốn phi ra đường cái.
Thứ đuổi theo hắn tuyệt đối không phải chó hoang, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng giày da giẫm trên mặt đất. Không biết làm sao, trong đầu đột nhiên hiện ra thứ gì đó lần trước nhìn thấy trong túi rác.
Tiêu đời rồi. Sẽ không phải là một tên sát nhân biến thái điên cuồng chứ!
Có ánh đèn!
Một chiếc xe tải đang chạy tới trước mặt.
Tiêu Hòa bất chấp tất cả lao tới đầu xe.
“Dừng xe! Dừng xe! “
Kẻ theo sát phía sau cũng vọt lên, tựa hồ như muốn chặn đường hắn.
Một tiếng phanh khẩn cấp, xe bánh mì dừng lại ngay sát mặt Tiêu Hòa, có người mở cửa xe đi ra.
“Chuyện gì vậy?”
“Có người đuổi theo…”
“Bị hắn nhìn thấy.”
Cái gì? Tiêu Hòa sửng sốt. Ngay trong lúc hắn đang sững sờ thì bị trúng một đấm vào bụng, đau tới gập người.
Tên phía sau đuổi theo, một cước đạp cho Tiêu Hòa lật lại.
Người từ trên xe bước xuống đi đến trước mặt Tiêu Hòa, tựa hồ như đang đánh giá, một lát sau ngẩng đầu lên.
“May mắn, xem ra cũng là một thằng ăn xin không nhà để về.”
“Dẫn hắn theo?” Tên đuổi theo phía sau móc ra một cái khăn tay trong túi, thuần thục phun chất lỏng lên trên mặt.
“Ừ, sau khi trở về trước tiên kiểm tra một chút.”
Tiêu Hòa ôm bụng bò lên từ mặt đất, mắt thấy kẻ đuổi theo hắn đi tới — một thanh niên bộ dáng giống một tên du côn, cầm khăn tay lại gần hắn.
“Tôi không nhìn thấy cái gì hết! Tôi thề!” Tiêu Hòa gấp đến độ không thèm để ý tới thể diện, kêu to. Hắn cũng không muốn chết một cách không minh bạch như vậy.
“Đã muộn!” Kẻ vừa mới bước xuống xe lạnh lùng nói.
Ánh mắt lộ ra tia sợ hãi, Tiêu Hòa lùi về phía sau từng bước một.
Cho dù là ban đêm, Tiêu Hòa cũng có thể nhìn ra trên mặt tên lưu manh hiện lên nụ cười khinh miệt.
Phía sau là xe, phía trước là hai thanh niên khoẻ mạnh, không biết trong xe còn có người khác hay không, xem ra đêm nay…
“Hành động nhanh lên!” Kẻ bước xuống xe ra lệnh cho thanh niên lưu manh.
Mặc kệ! Bằng giá nào cũng phải thoát!
Tiêu Hòa khom người cúi đầu, lao mạnh về phía gã lưu manh.
Tên lưu manh chủ quan khinh địch, bị hắn đụng cho thụt lùi vài bước.
Thừa dịp này, Tiêu Hòa lấy hết sức vọt về phía trước, vừa chạy vừa điên cuồng gào thét: “Cứu mạng!”
Nghe thấy âm thanh cầu cứu vang vọng trong đêm khuya, người đàn ông mặc tây trang nổi nóng.
“Còn không mau bắt lấy hắn!” Nói xong liền xoay người bước vào trong xe tải.
Thanh niên lưu manh đại ý thất Kinh Châu(*), bị đụng tới một bụng tức giận, mắt lộ ra hung ác bật người đuổi theo hướng Tiêu Hòa.
(*) Một tích xưa của thời Tam Quốc: Chư Cát Lượng phái Quan Vũ trấn giữ Kinh Châu, Quan Vũ xuất binh tấn công Tào Tháo, Tôn Quyền thừa cơ tập kích Kinh Châu, Kinh Châu bị chiếm đóng. Hiện dùng để so sánh những người bởi vì sơ sẩy, lơ là mà thất bại hoặc tạo thành tổn thất, còn ý chỉ kiêu ngạo khinh địch.
Phía sau truyền đến âm thanh ô tô khởi động, Tiêu Hòa lập tức đổi hướng chui vào ngõ tắt trong khu phố nhỏ.
Mẹ nó! Mọi người ngủ chết hết rồi sao! Ông đây kêu như vậy mà không có đứa nào ra xem một chút! Cảnh sát đâu! Buổi tối không phải có cảnh sát tuần tra sao!
Bụng đau quá! Sắp không thở nổi! Con mẹ nó, thằng mặc tây trang kia xuống tay thật đúng là ác độc!
Xe tải sượt qua bên cạnh, xoay một cái liền chặn trước mặt hắn.
Không kịp dừng lại, Tiêu Hòa lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã. Tay vừa mới vịn vào cửa xe, cửa xe liền mở ra, một chiếc khăn tay bịt mũi hắn lại.
Tiêu Hòa vội vàng ngửa người ra sau, nhưng mà không còn kịp rồi, gã lưu manh đã đuổi kịp hắn, một tay đẩy hắn vào trong xe.
Tiêu Hòa ngã vào xe còn muốn giãy giụa, người đàn ông mặc tây trang đè đầu hắn từ phía sau, khăn tay chặt chẽ che lại mũi và miệng của hắn.
Một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, Tiêu Hòa hung hăng trừng mắt với gương mặt nhã nhặn thoạt nhìn được coi là anh tuấn phía trên, đồng tử dần dần giãn ra, giãy giụa vài cái, tay chân thả lỏng một chút, rốt cục mất đi ý thức.
Cảm giác đã lâu không gặp truyền đến trên người, trong mông lung, Tiêu Hòa cho là mình vẫn còn trong căn nhà ấm áp trước kia.
Nước ấm dội vào người quả thật rất thoải mái, mệt mỏi sau một ngày công tác tựa hồ cũng đều biến mất, có đôi khi nếu không phải vì sợ làn da ngâm nước lâu quá sẽ bị nhăn, hắn hận không thể ngồi trong phòng tắm ba tiếng một ngày.
“Ưm… “Nhịn không được thoải mái mà khẽ rên rỉ.
Cằm tựa hồ bị ai đó mạnh mẽ chế trụ, nâng lên.
Một dòng nước ấm áp xối vào mặt. Có nước chảy vào mũi, Tiêu Hòa khổ sở phun ra.
Cũng nhờ một cái phun như vậy, thần trí dần dần tỉnh táo lại, trong mơ hồ, một khuôn mặt tạo ra cảm giác rất quen thuộc tiến vào tầm mắt.
“Anh thoạt nhìn không giống ăn xin.”
Thanh âm nhã nhặn lại lãnh đạm truyền vào trong tai, giật mình một cái, Tiêu Hòa hoàn toàn thanh tỉnh.
Là gã mặc tây trang kia!
“Làm cái gì…” Miệng vừa mở ra, một lượng nước lớn lập tức chảy vào trong miệng, Tiêu Hòa sặc tới không nói nổi câu nào.
Lúc này hắn mới chú ý, hiện tại hắn cả người lõa thể nằm trên mặt đất trong một gian phòng nhỏ ốp toàn gạch men trắng, không hề cảm thấy lạnh là do nước ấm từ phía trên giội xuống, mà vòi nước lại nằm trong tay gã mặc tây trang.
Hắn muốn cuộn người đứng dậy, nhưng tứ chi vô lực, giãy giụa nửa ngày, cũng chỉ hơi hơi cuộn được hai chân lên.
“Anh thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, nhưng…” Gã mặc tây trang trên dưới trái phải cẩn thận đánh giá hắn.
Miễn cưỡng nghiêng đầu tránh đi cột nước đang phun, Tiêu Hòa vừa định mở miệng, chợt nghe gã mặc tây trang nói: “Ngại quá, tôi muốn tăng lượng nước để rửa cho anh, hy vọng anh sẽ không để bụng.”
Tiếng nước chảy ra, áp suất nước lớn, xối mạnh vào người Tiêu Hòa không chút lưu tình.
Nước ấm biến thành nước lạnh, chẳng khác nào mấy cú đấm mạnh khiến cho Tiêu Hòa vẫn không thể nhúc nhích phải lăn qua lộn lại.
Tiêu Hòa đáng thương mới vừa khôi phục một chút tri giác, vẫn chưa kịp bò lên từ trên mặt đất, đã bị áp lực nước đẩy cho té dúi dụi.
Gã mặc tây trang không biết là cố ý hay vô tình, không buông tha chỗ nào trên người Tiêu Hòa, nhìn Tiêu Hòa bị cột nước dội cho nghiêng ngả, khổ sở tới phát run, khóe miệng nam tử nhã nhặn kia mỉm cười khoái trá.
“Anh lẽ ra nên cảm thấy vinh hạnh, tôi cũng không phải là người tùy tiện tự mình tẩy rửa cho người khác đâu. Cơ thể anh được chăm sóc không tồi, cơ bắp tứ chi đầy đặn, trừ bỏ đôi tay ở bên ngoài kia, toàn thân không có chỗ nào giống một tên khất cái. Nếu tôi không nhìn lầm, anh chắc không quá hai mươi lăm tuổi.
Lầm to, ông đây đã ba mươi rồi! Đồ biến thái chết tiệt! Tiêu Hòa hung hăng mắng thầm trong lòng.
“Có thể cho tôi biết anh làm nghề gì không? Đừng nói là cảnh sát nha, tôi sẽ thương tâm lắm đó, mà anh cũng chả có kết cục hay ho gì.”
Giọng nói của gã mặc tây trang ôn hòa như thể đang cùng Tiêu Hòa bàn chuyện phiếm, tất nhiên là nếu không phải hắn vừa nắm cái vòi nước to đùng trong tay vừa nói.
Tiêu Hòa không thể mở miệng, hiện tại hắn ngay cả khí lực chửi ầm lên cũng không có, chỉ riêng việc chạy trốn cột nước kia đã khiến cho hắn kiệt sức, mà mặc cho hắn trốn như thế nào, cột nước cuối cùng vẫn cứ xối vào người hắn.
Là cây quạt trúc của hắn. Tiêu Hòa nhướng mày, đưa tay trái đang đẩy cửa xuống xoa xoa thắt lưng.
Vẫn còn đau quá mà.
Hắn mỉm cười nhã nhặn, tay phải nắm chặt lấy quạt trúc, nhẹ nhàng giơ lên.
“Xoẹt!”
“Bốp!”
Đánh được rồi!
Tiêu Hòa cười tươi như hoa, đang chuẩn bị quật xuống cái thứ hai.
“Phịch!” Hét thảm một tiếng, người nào đó bị quăng trên mặt đất một cách thô bạo.
Mà kẻ cưỡi trên người đang giơ nắm đấm lên đánh hắn.
“Dừng tay dừng tay! Đừng! Đừng đánh! ” Ối…Đau!
“Dừng tay! Xin lỗi là tôi không tốt! Niệm tình tối qua tôi mời cậu ăn cơm…A! Mày muốn giết ông hả!” Tiêu Hòa tức giận mắng, bỗng bắt gặp một đôi mắt vô cảm đang tỏa ra sát khí.
Trong chớp mắt đôi con ngươi đen phát ra ánh tím kia nhìn chằm chằm vào hắn, rồi nắm tay lại giơ lên giáng xuống mặt hắn…
Tiêu Hòa vừa đi vừa chửi.
Người trên đường đều lướt qua hắn, có vài tên nhóc còn quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Bộ dạng hắn bây giờ so với thằng điên cũng không khác nhau là mấy.
Đầu tóc rối tung bên dài bên ngắn, khuôn mặt coi như sạch sẽ thì lại mảng xanh mảng tím, đồng thời tựa hồ còn ửng hồng một cách bất thường, hai chân trần, tất, giày cũng không thấy bóng dáng đâu, đi đường còn khập khà khập khiễng, hơn nữa hắn lại hùng hùng hổ hổ bước đi, chẳng trách người qua đường ai cũng đinh ninh hắn mới từ bệnh viện tâm thần nào đó trốn ra.
Hắn biến thành như vậy, nên trách ai đây? Đương nhiên, Tiêu Hòa không bao giờ trách chính mình.
Cái tên khốn kiếp kia! Tốt nhất đừng để ông mày nhìn thấy lần nữa!
Chưa từng có đứa nào dám đánh vào mặt hắn.
Từ nhỏ Tiêu Hòa đã là một người vô cùng sĩ diện. Đánh nhau với người khác, nếu thắng thì hắn quát tháo, đánh không được thì bỏ chạy, chạy không thoát thì cũng phải bảo vệ mặt mũi cẩn thận, sau đó sẽ tìm cách đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Không ngờ tới, thằng nhóc kia lại ra tay một cách vô nhân tính như vậy. Cũng không thèm nhớ tới tối hôm qua hắn cho y ăn uống no say, càng không thèm nhớ tới tối hôm qua hắn cùng y phát sinh một đoạn lộ thủy nhân duyên (mối tình mong manh, ngắn ngủi), mỗi cú đấm đều như trời giáng.
Nếu không phải hắn giả chết, cộng thêm việc chủ động cống nạp ra giầy, tất của chính mình, cùng với cái ổ ấm áp, đại khái thằng nhóc kia còn chưa chịu buông tha. Hại hắn cuối tháng mười một rét mướt phải lê lết tìm chỗ trú thân mới.
Tiêu Hòa cũng không cảm thấy việc mình cầu xin khoan dung, cắt đất đền tiền với địch nhân là chuyện gì đáng xấu hổ. Hắn vẫn luôn không có hứng thú làm anh hùng, từ trước tới nay đều khinh thường mấy câu nói văn vẻ hoa mỹ kiểu như “Không vì năm đấu gạo mà khom lưng uốn gối”, “Lưu lại thanh danh soi rọi sử sách”. Ngược lại, hắn luôn tán thành những lời như “Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun” (phải biết nhẫn nhịn và chờ đợi vì vẫn còn rất nhiều cơ hội khác).
Hắn là tiểu nhân, hoàn toàn là một tên tiểu nhân!
Nếu như hắn là chính nhân quân tử, thì làm sao một thằng đàn ông không hậu thuẫn, không gia thế, chỉ có mỗi tấm bằng tốt nghiệp đại học như hắn lại có thể có cả nhà lẫn xe cùng tài khoản ngân hàng lên tới bảy chữ số khi mới vừa tròn ba mươi tuổi.
Cho nên hắn sẽ trả thù, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi.
Mà hiện tại, hắn chỉ cần một đôi giày đi vừa chân, có thêm đôi tất thật dày nữa thì càng tốt.
Có tiếng xe máy tiến lại gần, dừng cách hắn không xa.
Mẹ nó! Xui thật!
“Này anh kia, đứng lại!”
Tiêu Hòa nhăn mũi, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn không thể không đứng lại.
“Lại đây!” Giọng điệu ra lệnh một cách máy móc.
Tiêu Hòa cúi đầu, không cam nguyện bước qua.
“Anh có giấy chứng minh không? Lấy ra cho tôi xem.” Người tới chỉ ngồi trên xe máy mà không bước xuống.
“…Bị mất rồi.”
“Bị mất? Anh là người nơi nào? Hiện tại ở đâu? Tên là gì? Liên lạc với gia đình anh bằng cách nào?” Người tới đưa ra hàng loạt câu hỏi như nã pháo.
“Thưa đồng chí cảnh sát, ví của tôi bị mất rồi, đang chuẩn bị về nhà.” Tiêu Hòa thấp giọng nói.
“Anh đang chuẩn bị về nhà?” Thanh âm người cảnh sát đang ngồi trên chiếc xe máy màu trắng tràn ngập hoài nghi.
Tiêu Hòa gật gật, lấy tay cào cào mái tóc rối bù, ngẩng đầu.
“Tối hôm qua tôi đi uống rượu với bạn, uống say. Sáng nay tỉnh lại phát hiện ví, dây lưng, giầy, tất, phàm là những thứ đáng giá đều không còn.”
Tuần cảnh nhìn Tiêu Hòa từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhìn là biết vừa mới đánh nhau.
“Mặt anh bị sao thế? Đánh nhau với ai à?”
Tiêu Hòa ngượng ngùng cười, “Tôi cũng không nhớ rõ…Tôi chỉ nhớ hình như có đi qua cửa sau của một khách sạn, rồi thấy một thanh niên đi về phía mình, chuyện tiếp theo thì không nhớ được gì. Buổi sáng tỉnh lại đã phát hiện mình ngủ trên đống rác ở cửa sau khách sạn rồi.”
Thảo nào mà người bốc mùi. “Anh có nhớ rõ là khách sạn nào không?”
“Ách…Hình như là “Song hữu đại tửu”, phải rồi! Chính là nó. Đúng là bọn tôi đã ăn tối tại quán đồ nướng Mông Cổ ngay đối diện khách sạn này. Sau đó mấy người còn lại đi ăn khuya, tôi uống nhiều quá nên muốn về nhà ngủ, mới một mình đi đường tắt về, kết quả là…”
Tuần cảnh dần dần loại trừ khả năng Tiêu Hòa là bệnh nhân tâm thần. Một người nói năng lưu loát, hơn nữa cũng không hề sợ hãi khi nói chuyện với cảnh sát thì sao có thể mắc bệnh tâm thần được.
Tiêu Hòa chỉnh chỉnh áo, cúi đầu nhìn nhìn mình, lại ngẩng đầu lên nhìn nhìn tuần cảnh, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
“Sớm biết thế này đã không tiếc hai mươi tệ đi taxi.”
Mối nghi ngờ trong lòng tuần cảnh tiêu tan không ít, sắc mặt có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.”Nhẽ ra anh tỉnh lại phải báo cảnh sát ngay mới đúng. Buổi tối biết rõ mình uống nhiều như vậy còn dám đi đường tắt, chẳng phải cố ý mời người khác tới cướp hay sao!”
Tiêu Hòa duỗi hai tay, cười khổ.
“Để tôi gọi người tới sau khách sạn kia xem xét một chút. Anh có cần tôi đưa về nhà không? Cái bộ dáng này là ảnh hưởng nghiêm trọng tới diện mạo thành phố nha.” Tuần cảnh nói đùa với Tiêu Hòa.
“Cám ơn anh. Cái kia…Tôi có thể theo các anh ra khách sạn được không, tôi vẫn còn nhớ mang máng bộ dáng thanh niên kia, nói không chừng tìm được cậu ta, còn có thể lấy lại được ví, giày với mấy thứ khác nữa.”
“Anh xem, tôi mà về nhà như thế này, mọi người nhìn thấy chắc chắn sẽ lo tới chết mất, ít ra cũng nên tìm được đôi giày…” Tiêu Hòa chỉa chỉa đôi chân trần của mình, vẻ mặt xấu hổ.
Tuần cảnh cúi đầu nhìn nhìn chân Tiêu Hòa, nở nụ cười, ngón tay ấn lên cái nút bộ đàm trên vai, nghiêng đầu nói gì đó. Chưa tới năm phút sau, một xe cảnh sát rú còi inh ỏi chạy tới.
Tuần cảnh ngoắc ngoắc ý bảo Tiêu Hòa ngồi vào xe cảnh sát.
Tiêu Hòa mở cửa xe.
“Nhà anh ở đâu?” Tuần cảnh đi xe máy thừa dịp thình lình hỏi.
“Phòng 602 số 15 ngõ 3 Hậu Cảnh Sơn.” Nói xong, Tiêu Hòa nghiêng đầu nhìn tuần cảnh một cách kỳ quái.
Chỉ thấy tuần cảnh khẽ cười với hắn, “Đợi lát nữa tôi đưa anh về.”
Tiêu Hòa cũng cười, “Cám ơn.”
Tiến vào xe cảnh sát, nhìn chiếc xe máy màu trắng dẫn đầu phía trước đi về hướng Song hữu đại tửu, Tiêu Hòa lúc này mới mỉm cười thực sự.
Em trai cảnh sát à, muốn đấu với anh sao, vẫn còn non lắm.
Còn thằng nhóc đáng ghét kia… Mày sẽ biết kết cục khi dám đắc tội đại ca.
Xe cảnh sát nhanh chóng tới cửa sau của “Song hữu đại tửu”. Tiêu Hòa ngồi trên xe nhìn cảnh sát bước xuống điều tra.
Ta nhớ rõ cái ổ kia cực kỳ bắt mắt, không biết thằng nhóc đó có còn ở trong hay không? Nếu mà còn… Ha ha.
Tiêu Hòa ghé vào cửa sổ, thấy tên cảnh sát cưỡi xe máy trắng đi tới bên cạnh cái ổ vốn là của hắn, rút ra roi điện giắt trên thắt lưng, cúi xuống chậm rãi tiếp cận cái ổ giấy, một cảnh sát khác theo sát yểm trợ.
“Người ở bên trong đi ra!” Cảnh sát cưỡi xe máy quát to.
Trong ổ giấy dường như có động tĩnh, có người mở cửa từ bên trong. Thiếu niên chui ra khỏi cái ổ nhỏ.
Cảnh sát ngồi trên ghế trước quay đầu lại, hướng Tiêu Hòa xác nhận. “Cậu ta là người cướp đồ của anh sao?”
“Tôi không nhớ rõ có phải cậu ta hay không…”
Tên cảnh sát bất mãn nhíu mày.
“Nhưng tôi nhớ rõ giày của mình, đôi giày thằng nhóc kia đang đi chính là của tôi.”
Nghe vậy tên cảnh sát lập tức đẩy cửa xuống xe, đi tới bên cạnh tên cưỡi mô tô nói nhỏ cái gì đó, rồi lùi về gần người đằng sau.
“Đi tới cạnh tường đi!” Cảnh sát cưỡi mô tô ra lệnh cho người thanh niên.
Thanh niên có vóc dáng đan xen của cả thiếu niên lẫn đàn ông chỉ đứng nhìn bọn họ.
“Đi tới cạnh tường đi! Có nghe thấy không!”
Thiếu niên vẫn bất động.
Thằng nhóc này không nói được sao? – Tiêu Hòa ngồi trong xe thầm nghĩ. Từ lúc gặp nó tới bây giờ cũng chưa nghe thấy nó nói câu nào.
Hai gã cảnh sát đứng phía sau tên cảnh sát cưỡi mô tô liếc nhau một cái, trong mắt đều có vẻ cảnh giác. Hai người đồng thời đưa tay ra nắm cảnh côn (gậy của cảnh sát) giắt bên chân.
“Mày bị điếc hả! Tao cảnh cáo, một là nằm úp sấp trên mặt đất, hai là đi tới cạnh tường, nếu không thì chuẩn bị ngồi tù đi!” Cảnh sát cưỡi mô tô lớn tiếng uy hiếp.
Thiếu niên vẫn như cũ, không mở miệng, cũng không có hành động gì.
Cảnh sát cưỡi mô tô ra hiệu cho hai gã đồng sự bên cạnh, ba người tạo thế bao vây tới gần thiếu niên.
Ha ha, trò vui bắt đầu rồi! Tiêu Hòa vui vẻ vỗ tay.
Ngay lúc tên cảnh sát cưỡi mô tô nhanh tay đánh về phía thiếu niên, thiếu niên rốt cục cũng có động tĩnh. Nó không lùi mà tiến tới, chủ động lao vào vòng vây của đám cảnh sát. Cũng không biết nó làm thế nào mà một gã cảnh sát đột nhiên nhảy ra theo hướng nó xông tới… Văng ra khỏi vòng vây thì đúng hơn. Không đợi hai gã cảnh sát kia vây lấy mình, thiếu niên đã cúi người lao ra rất nhanh.
Không cần phải nói, hai gã cảnh sát lập tức co cẳng đuổi theo. Tên bị văng ra móc lấy bộ đàm, hình như là gọi tiếp viện.
Trời đất! Động tác nhanh thật! Trước giờ chưa thấy người nào không cần chuẩn bị mà có thể từ tư thế xuất phát thấp như vậy lập tức tiến vào trạng thái chạy nước rút đâu. Tiêu Hòa ghé vào cửa kính xe âm thầm tán thưởng.
Tuy rằng thằng nhóc kia rất đáng hận, nhưng sức bật này quả thật khiến người ta bội phục, nó không đi làm tuyển thủ điền kinh đoạt huy chương vàng về cho quốc gia thật sự là đáng tiếc.
Không biết liệu nó có bị cảnh sát bắt hay không? Mà với cơ đùi nhanh nhẹn thế kia, cảnh sát bắt được cũng khó, trừ phi bọn họ chơi chiến thuật biển người, nhưng mà đối phó với một thằng nhãi lang thang cũng không đến mức khiến cho cảnh sát huy động lực lượng lớn đến như vậy. Xem ra lần này rất có thể nó sẽ chạy thoát!
Có điều cho dù nó có thoát được cũng chả dám tự do đi đâu được nữa. Ha ha!
Mắt thấy tên cảnh sát ngã trên mặt đất kia đang lồm cồm bò dậy, Tiêu Hòa khép miệng lại nhẹ nhàng mở cửa xe.
Tới lúc tên cảnh sát kia trở lại trong xe mới phát hiện người bị hại đã biến mất.
Chờ cho xe cảnh sát hú còi đi xa, Tiêu Hòa mới hiện ra từ phía sau nồi hơi của khách sạn.
Đi vào cái ổ từng là của mình, tìm những thứ có thể sử dụng được, kể cả cái chăn lông, bỏ tất vào trong một chiếc ba lô, thuận tay giắt cái quạt trúc thiếu niên bỏ lại cạnh cửa vào thắt lưng, lúc này mới nghênh ngang đi ra từ sau ngõ hẻm.
Giầy thì thôi, lục vài cái thùng rác thể nào chả tìm thấy một đôi vừa chân.
Tiêu Hòa vừa nghĩ vừa đi xuyên vào một khu dân cư không bố trí bảo vệ.
Hai tiếng sau, hắn thuận tay chôm một đôi giày chơi bóng cỡ 42 từ ban công nhà nào đó, lại lôi xuống cả đôi tất của người ta.
Lúc Tiêu Hòa xuất hiện tại nhà ga phụ cận, hắn cơ bản đã ra hình người.
Bởi vì trên người không có tiền, Tiêu Hòa không thể không tiếp tục nán lại tại thành phố này.
Tính toán, chỉ sợ hắn phải đi nhặt vỏ lon ít nhất hai tuần nữa mới đủ để đổi vé xe lửa rẻ nhất đi tới ga tiếp theo.
Từ lúc rời nhà buông xuôi tất cả, sau khi lang thang một tháng không có mục đích, hắn tự tạo cho mình một mục tiêu, tránh cho cuộc sống quá vô nghĩa.
Hắn lên kế hoạch trong vòng năm năm phải đi ngao du toàn bộ Trung Quốc, sau đó quay về xem người nọ có sống tốt không, nhân tiện thăm qua người nhà.
Năm năm.
Trên mặt Tiêu Hòa lộ ra vẻ chế giễu.
Hắn có thời gian năm năm sao?
Lấy ra mẩu bánh mì có người ăn thừa vừa mới ném vào trong thùng rác, xé đi những chỗ người ta cắn qua, đem phần còn lại bỏ vào miệng một cách tự nhiên.
Những ngày đầu như thế này quả thực không quen được.
Thể diện, tự tôn, giáo dục khiến hắn đói bụng suốt ba ngày. Ba ngày sau hắn vừa cười vừa vói tay vào trong thùng rác.
Hắn không biết hắn đang hủy diệt chính mình hay là đang một lần nữa đắp nặn chính mình, hắn không biết ý nghĩa sinh tồn của mình là gì, không biết tại sao hắn lại sinh ra trên thế giới này, cũng không biết tương lai mình sẽ đi con đường nào.
Từ ngày lọt lòng tới năm mười lăm tuổi, hắn sống theo nguyện vọng của cha mẹ.
Mười sáu tuổi đến ba mươi, hắn nỗ lực hết mức, buông tha cho cho tất cả những gì hắn có thể buông tha chỉ để được ở lại bên cạnh người kia. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không có được người ấy.
Hắn cũng từng buồn rầu, bi thống vì mình là đồng tính luyến ái. Khi không chiếm được người mình muốn, hắn cũng từng có ý định phóng túng. Sau đó thật buồn cười, hắn phát hiện căn bản mình có thể không phải là đồng tính luyến ái, mà là một bi***ual. (song tính luyến, có thể yêu cả nam lẫn nữ)
Hắn nghĩ, người nhà của hắn, bạn bè và cả người kia nữa, chỉ sợ không ai có thể hiểu được tại sao hắn lại buông xuôi tất cả rồi biến mất trước mặt họ. Có lẽ bọn họ không hiểu được, nhưng mà họ vẫn tiếp nhận nó.
Hắn không ghét người nhà của hắn, mặc dù luôn luôn coi họ là gánh nặng, nhưng vẫn một lòng coi trọng bọn họ, tuy rằng sau khi có thể tự lập, hắn liền vội vã rời đi.
Hắn nghĩ, nếu hắn không lưu lại cho người nhà xu nào mà biến mất, bọn họ nhất định sẽ lục tung khắp nơi tìm hắn, cho đến khi lôi được người con, người anh có thể kiếm tiền này về nhà mới thôi.
Mà hiện tại, không ai đi tìm hắn, cứ như thể hắn chưa từng tồn tại trên thế giới này, cứ như thể thằng con, thằng anh này đã hoàn thành sứ mệnh.
Có thể ý nghĩ này là phi thực tế, nhưng đó lại là sự thật.
Hắn không muốn nghĩ ngay cả người kia cũng đang dần dần quên đi sự hiện hữu của hắn.
Mờ mịt.
Đúng vậy, hắn thấy mờ mịt với cuộc sống của chính mình.
Nhân sinh giống như là một chuyến hành trình, trong đó con người luôn không ngừng tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của chính mình.
Có người cố gắng tìm kiếm, có người nước chảy bèo trôi, gặp sao hay vậy, có người nghe theo an bài của người khác, có người mê mang không biết làm sao, cũng có người có lẽ đã sớm biết ý nghĩa tồn tại của mình, sau đó vì nó mà sống, cũng có người căn bản là không thèm nghĩ tại sao mình lại sinh ra trên thế giới này nữa, chỉ sống vì còn sống.
Sau ba mươi tuổi, hắn lạc lối trong nhân sinh. Hắn không biết nên làm gì bây giờ, cũng không muốn mãi sinh tồn một cách lặng lẽ như vậy, cho nên hắn lựa chọn đi vào u mê.
Hắn không biết kiếp sống lưu lạc sẽ đem tới biến hóa gì đối với cuộc đời của hắn, nhưng hắn tin chắc rằng sẽ tốt hơn trước kia.
“Là thật sao? “Tiêu Hòa nhìn chằm chằm thứ gì đó trong túi rác, thì thào tự hỏi.
Trời ngả hoàng hôn, chiều tà soi bóng, ngay cả rác rưởi cũng đẹp lên không ít.
Xem này, đỏ đỏ đen đen, thật là rực rỡ!
Màu đỏ chính là ruột, màu đen chính là thân thể, cái mùi tản mát ra có thể thông mũi cho tận ba người cảm mạo bị ngạt mũi không thở được.
Rút tay ra, không biết nên đem cái thứ gì đó trên tay lau vào chỗ nào mới được. Hắn sửng sốt nửa ngày, xoa xoa vào lớp ngoài của túi rác.
Tiêu Hòa biết mình bị viêm mũi, nhưng nghiêm trọng tới mức khiến hắn xem nhẹ mùi vị mãnh liệt như vậy, còn dám thò tay vào trong túi rác, trăm phần trăm bởi vì vừa rồi nghĩ tới việc kia đến xuất thần.
Che túi rác lại, giả bộ mình không phát hiện, không nghe, không thấy bất cứ cái gì, xoay người bước đi.
Công viên nhà ga này, sau này hắn cũng sẽ không tới nữa!
Chịu không nổi mùi vị khó ngửi trên tay, hắn tìm một nhà vệ sinh công cộng đi vào, đem tay lật qua lật lại rửa sạch hơn chục lần.
Hiện tại thứ sạch sẽ nhất trên người chính là đôi tay của hắn.
Muốn đem một đôi tay sạch sẽ như vậy vọc vào túi rác tìm đồ ăn quả thực là rất khó khăn.
Rời đi khu phố náo nhiệt hôm qua, một lần nữa tìm chốn ngao du sầm uất, dù sao thành phố lớn cũng đầy rẫy những khu náo nhiệt.
Nơi nào càng sầm uất thì mặt trái của nó lại càng xấu xa. Những lời này thật sự là không sai chút nào!
Dựa vào kinh nghiệm ba tháng qua, tại cuối khu phố phồn hoa kia, hắn tìm được thiên đường dành cho dân lang thang.
Tọa lạc tại khu du lịch được mở rộng tới tận bờ sông, bốn phía bao quanh bởi hàng loạt các nhà hàng ẩm thực cao cấp, quảng trường lớn nằm chính giữa những nhà hàng này lại trở thành nơi tập trung của các quán ăn nhỏ giá rẻ mà lại ngon.
Quảng trường lớn sáng trưng do đèn đuốc từ các quán ăn, sau lưng một số quán có cầu thang bốn bậc rộng rãi dẫn tới mép sông, dừng lại trước một hàng dây xích liên tiếp nối nhau chặt chẽ. Cuối mỗi cầu thang đều trang trí một cái bồn hoa.
Trên cầu thang bốn bậc đều có không ít người ngồi tốp năm tốp ba ngắm cảnh sông. Cũng may hiện tại không phải mùa hạ hay cuối tuần, nếu không chỉ sợ Tiêu Hòa ngay cả chỗ đứng cũng không có.
Dân lang thang ở trong này chỉ ăn xin hoặc lục tìm rác, chứ không ngủ lại. Tiêu Hòa quyết định đêm nay sẽ ngủ tạm tại đây. Tìm vài cái hộp bìa, quấn chặt chăn, sau đó tìm một nơi khuất gió, hẳn là có thể miễn cưỡng chống đỡ mấy cơn gió mạnh từ bờ sông thổi vào.
Thuận tay thu gom mấy hộp cơm người khác ăn thừa vứt lại, lấy ra những thứ có thể ăn được, dồn lại thành một hộp cơm hoàn chỉnh, còn lại vứt đi.
Cầm trên tay hộp cơm kia, Tiêu Hòa cúi người ngồi xuống bậc thang thấp nhất bên dưới bồn hoa lát đá cẩm thạch.
Gió rất to, nhưng phong cảnh cũng không tệ lắm.
Bóc túi đũa dùng một lần — trong túi rác thường xuyên có những đôi đũa dùng một lần chưa qua sử dụng.
Do dự một chút, quyết định chừa lại những món mặn hắn thích ăn nhất, ăn ma lạt năng trước đã.
(Ma lạt năng: món lẩu cay của Trung Quốc, thường có rau và thịt bò)
Cải trắng ma lạt năng tuy không còn nóng, nhưng bỏ vào miệng vẫn có vị tê cay, có chút nồng.
Nuốt cải trắng xuống, vươn chiếc đũa vừa mới chuẩn bị gắp một khối thịt để đổi khẩu vị, một bóng đen vụt qua mặt, hộp cơm hắn đặt trên bệ đá cẩm thạch biến mất.
Ai! Thằng khốn nào!
Tiêu Hòa đứng lên đang chuẩn bị há mồm mắng chửi người, sau khi nhìn thấy cái vật thể đang đứng trước mặt, lập tức ngậm chặt miệng.
Người đang đứng trước mặt hắn cao không dưới một trăm chín mươi cm, có một dáng người béo tốt hiếm thấy ở dân lang thang, cái đầu rối bời, dưới mái tóc tán loạn là gương mặt bẩn thỉu có chút kích động.
Hiện tại gã đang dùng ánh mắt bất an theo dõi hắn.
Tiêu Hòa chậm rãi dời mắt ra chỗ khác.
Cái gã béo tốt kia nhìn hắn chằm chằm hơn một phút đồng hồ, cho tới khi xác định hắn sẽ không làm xằng, lúc này mới xoay người ngồi xuống thềm đá, lấy tay bốc đồ ăn trong hộp cơm mà Tiêu Hòa vất vả thu gom nhét vào miệng.
Ăn chết đi! Cho mày no chết luôn, thằng khốn này!
Đôi mắt đang nhìn về nơi khác của Tiêu Hòa như muốn tóe lửa.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải loại chuyện này. Thế giới của dân lang thang với ăn xin và thế giới bên ngoài cũng giống nhau, thậm chí càng rạch ròi hơn. Đây là điển hình của xã hội cá lớn nuốt cá bé.
Kinh nghiệm thông thường trong dĩ vãng cho hắn biết, chỉ cần hắn nhượng bộ một lần, gã béo tốt này thấy hắn sẽ bám theo ăn chặn của hắn. Nếu đêm nay hắn còn lang thang nơi này, bất kể cái gì tới tay hắn cũng sẽ bị gã này đoạt đi.
Tuy rằng không cam lòng, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Tiêu Hòa vẫn nhường lại địa bàn này.
Cho tới khoảng hai giờ đêm, cuối cùng hắn cũng tìm được một chỗ miễn cưỡng có thể tạm coi như an toàn và ấm áp.
Đây là một con hẻm nhỏ sâu và hẹp, đầu và cuối ngõ mỗi nơi đặt một ngọn đèn đường, hai bên là hai hàng dài những tòa kiến trúc cuối đời nhà Thanh đã nhuốm màu thời gian.
Hắn xuôi theo chân tường ngồi xuống dưới đèn, kéo áo khoác lên che khuất hơn nửa cái đầu, cứ như vậy vùi vào giữa hai đầu gối mà ngủ.
Mơ mơ màng màng cũng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên một tiếng hét thảm thiết xông vào màng nhĩ.
Hắn cả kinh ngẩng đầu lên.
Trừ bỏ đèn đường chung quanh, phía chân trời vẫn một mảnh hắc ám như trước. Chẳng nhẽ hắn nằm mơ? Tiêu Hòa nhíu mày xiết chặt quần áo. Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, lập tức như bị cái gì chặt đứt, bốn phía chìm vào yên tĩnh như cũ.
Dư quang nơi khóe mắt tựa hồ có cái gì đó chuyển động, không tự chủ được nghiêng đầu nhìn qua cột đèn đường bên kia.
Mông mông lung lung, cái gì cũng không thấy rõ.
Cảnh giác đứng lên, tuy rằng hắn không thấy bất cứ thứ gì, nhưng trong nội tâm tựa hồ như có thanh âm nói cho hắn biết: mau rời khỏi chỗ này.
Một bóng dáng mơ hồ xuất hiện dưới đèn đường, có cái gì như muốn đi ra từ trong mông lung. Gần như không thèm suy nghĩ, Tiêu Hòa co cẳng chạy.
Có cái gì đó đang đuổi theo hắn, càng ngày càng gần.
Tiêu Hòa điên cuồng chạy, một lòng chỉ muốn phi ra đường cái.
Thứ đuổi theo hắn tuyệt đối không phải chó hoang, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng giày da giẫm trên mặt đất. Không biết làm sao, trong đầu đột nhiên hiện ra thứ gì đó lần trước nhìn thấy trong túi rác.
Tiêu đời rồi. Sẽ không phải là một tên sát nhân biến thái điên cuồng chứ!
Có ánh đèn!
Một chiếc xe tải đang chạy tới trước mặt.
Tiêu Hòa bất chấp tất cả lao tới đầu xe.
“Dừng xe! Dừng xe! “
Kẻ theo sát phía sau cũng vọt lên, tựa hồ như muốn chặn đường hắn.
Một tiếng phanh khẩn cấp, xe bánh mì dừng lại ngay sát mặt Tiêu Hòa, có người mở cửa xe đi ra.
“Chuyện gì vậy?”
“Có người đuổi theo…”
“Bị hắn nhìn thấy.”
Cái gì? Tiêu Hòa sửng sốt. Ngay trong lúc hắn đang sững sờ thì bị trúng một đấm vào bụng, đau tới gập người.
Tên phía sau đuổi theo, một cước đạp cho Tiêu Hòa lật lại.
Người từ trên xe bước xuống đi đến trước mặt Tiêu Hòa, tựa hồ như đang đánh giá, một lát sau ngẩng đầu lên.
“May mắn, xem ra cũng là một thằng ăn xin không nhà để về.”
“Dẫn hắn theo?” Tên đuổi theo phía sau móc ra một cái khăn tay trong túi, thuần thục phun chất lỏng lên trên mặt.
“Ừ, sau khi trở về trước tiên kiểm tra một chút.”
Tiêu Hòa ôm bụng bò lên từ mặt đất, mắt thấy kẻ đuổi theo hắn đi tới — một thanh niên bộ dáng giống một tên du côn, cầm khăn tay lại gần hắn.
“Tôi không nhìn thấy cái gì hết! Tôi thề!” Tiêu Hòa gấp đến độ không thèm để ý tới thể diện, kêu to. Hắn cũng không muốn chết một cách không minh bạch như vậy.
“Đã muộn!” Kẻ vừa mới bước xuống xe lạnh lùng nói.
Ánh mắt lộ ra tia sợ hãi, Tiêu Hòa lùi về phía sau từng bước một.
Cho dù là ban đêm, Tiêu Hòa cũng có thể nhìn ra trên mặt tên lưu manh hiện lên nụ cười khinh miệt.
Phía sau là xe, phía trước là hai thanh niên khoẻ mạnh, không biết trong xe còn có người khác hay không, xem ra đêm nay…
“Hành động nhanh lên!” Kẻ bước xuống xe ra lệnh cho thanh niên lưu manh.
Mặc kệ! Bằng giá nào cũng phải thoát!
Tiêu Hòa khom người cúi đầu, lao mạnh về phía gã lưu manh.
Tên lưu manh chủ quan khinh địch, bị hắn đụng cho thụt lùi vài bước.
Thừa dịp này, Tiêu Hòa lấy hết sức vọt về phía trước, vừa chạy vừa điên cuồng gào thét: “Cứu mạng!”
Nghe thấy âm thanh cầu cứu vang vọng trong đêm khuya, người đàn ông mặc tây trang nổi nóng.
“Còn không mau bắt lấy hắn!” Nói xong liền xoay người bước vào trong xe tải.
Thanh niên lưu manh đại ý thất Kinh Châu(*), bị đụng tới một bụng tức giận, mắt lộ ra hung ác bật người đuổi theo hướng Tiêu Hòa.
(*) Một tích xưa của thời Tam Quốc: Chư Cát Lượng phái Quan Vũ trấn giữ Kinh Châu, Quan Vũ xuất binh tấn công Tào Tháo, Tôn Quyền thừa cơ tập kích Kinh Châu, Kinh Châu bị chiếm đóng. Hiện dùng để so sánh những người bởi vì sơ sẩy, lơ là mà thất bại hoặc tạo thành tổn thất, còn ý chỉ kiêu ngạo khinh địch.
Phía sau truyền đến âm thanh ô tô khởi động, Tiêu Hòa lập tức đổi hướng chui vào ngõ tắt trong khu phố nhỏ.
Mẹ nó! Mọi người ngủ chết hết rồi sao! Ông đây kêu như vậy mà không có đứa nào ra xem một chút! Cảnh sát đâu! Buổi tối không phải có cảnh sát tuần tra sao!
Bụng đau quá! Sắp không thở nổi! Con mẹ nó, thằng mặc tây trang kia xuống tay thật đúng là ác độc!
Xe tải sượt qua bên cạnh, xoay một cái liền chặn trước mặt hắn.
Không kịp dừng lại, Tiêu Hòa lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã. Tay vừa mới vịn vào cửa xe, cửa xe liền mở ra, một chiếc khăn tay bịt mũi hắn lại.
Tiêu Hòa vội vàng ngửa người ra sau, nhưng mà không còn kịp rồi, gã lưu manh đã đuổi kịp hắn, một tay đẩy hắn vào trong xe.
Tiêu Hòa ngã vào xe còn muốn giãy giụa, người đàn ông mặc tây trang đè đầu hắn từ phía sau, khăn tay chặt chẽ che lại mũi và miệng của hắn.
Một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, Tiêu Hòa hung hăng trừng mắt với gương mặt nhã nhặn thoạt nhìn được coi là anh tuấn phía trên, đồng tử dần dần giãn ra, giãy giụa vài cái, tay chân thả lỏng một chút, rốt cục mất đi ý thức.
Cảm giác đã lâu không gặp truyền đến trên người, trong mông lung, Tiêu Hòa cho là mình vẫn còn trong căn nhà ấm áp trước kia.
Nước ấm dội vào người quả thật rất thoải mái, mệt mỏi sau một ngày công tác tựa hồ cũng đều biến mất, có đôi khi nếu không phải vì sợ làn da ngâm nước lâu quá sẽ bị nhăn, hắn hận không thể ngồi trong phòng tắm ba tiếng một ngày.
“Ưm… “Nhịn không được thoải mái mà khẽ rên rỉ.
Cằm tựa hồ bị ai đó mạnh mẽ chế trụ, nâng lên.
Một dòng nước ấm áp xối vào mặt. Có nước chảy vào mũi, Tiêu Hòa khổ sở phun ra.
Cũng nhờ một cái phun như vậy, thần trí dần dần tỉnh táo lại, trong mơ hồ, một khuôn mặt tạo ra cảm giác rất quen thuộc tiến vào tầm mắt.
“Anh thoạt nhìn không giống ăn xin.”
Thanh âm nhã nhặn lại lãnh đạm truyền vào trong tai, giật mình một cái, Tiêu Hòa hoàn toàn thanh tỉnh.
Là gã mặc tây trang kia!
“Làm cái gì…” Miệng vừa mở ra, một lượng nước lớn lập tức chảy vào trong miệng, Tiêu Hòa sặc tới không nói nổi câu nào.
Lúc này hắn mới chú ý, hiện tại hắn cả người lõa thể nằm trên mặt đất trong một gian phòng nhỏ ốp toàn gạch men trắng, không hề cảm thấy lạnh là do nước ấm từ phía trên giội xuống, mà vòi nước lại nằm trong tay gã mặc tây trang.
Hắn muốn cuộn người đứng dậy, nhưng tứ chi vô lực, giãy giụa nửa ngày, cũng chỉ hơi hơi cuộn được hai chân lên.
“Anh thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, nhưng…” Gã mặc tây trang trên dưới trái phải cẩn thận đánh giá hắn.
Miễn cưỡng nghiêng đầu tránh đi cột nước đang phun, Tiêu Hòa vừa định mở miệng, chợt nghe gã mặc tây trang nói: “Ngại quá, tôi muốn tăng lượng nước để rửa cho anh, hy vọng anh sẽ không để bụng.”
Tiếng nước chảy ra, áp suất nước lớn, xối mạnh vào người Tiêu Hòa không chút lưu tình.
Nước ấm biến thành nước lạnh, chẳng khác nào mấy cú đấm mạnh khiến cho Tiêu Hòa vẫn không thể nhúc nhích phải lăn qua lộn lại.
Tiêu Hòa đáng thương mới vừa khôi phục một chút tri giác, vẫn chưa kịp bò lên từ trên mặt đất, đã bị áp lực nước đẩy cho té dúi dụi.
Gã mặc tây trang không biết là cố ý hay vô tình, không buông tha chỗ nào trên người Tiêu Hòa, nhìn Tiêu Hòa bị cột nước dội cho nghiêng ngả, khổ sở tới phát run, khóe miệng nam tử nhã nhặn kia mỉm cười khoái trá.
“Anh lẽ ra nên cảm thấy vinh hạnh, tôi cũng không phải là người tùy tiện tự mình tẩy rửa cho người khác đâu. Cơ thể anh được chăm sóc không tồi, cơ bắp tứ chi đầy đặn, trừ bỏ đôi tay ở bên ngoài kia, toàn thân không có chỗ nào giống một tên khất cái. Nếu tôi không nhìn lầm, anh chắc không quá hai mươi lăm tuổi.
Lầm to, ông đây đã ba mươi rồi! Đồ biến thái chết tiệt! Tiêu Hòa hung hăng mắng thầm trong lòng.
“Có thể cho tôi biết anh làm nghề gì không? Đừng nói là cảnh sát nha, tôi sẽ thương tâm lắm đó, mà anh cũng chả có kết cục hay ho gì.”
Giọng nói của gã mặc tây trang ôn hòa như thể đang cùng Tiêu Hòa bàn chuyện phiếm, tất nhiên là nếu không phải hắn vừa nắm cái vòi nước to đùng trong tay vừa nói.
Tiêu Hòa không thể mở miệng, hiện tại hắn ngay cả khí lực chửi ầm lên cũng không có, chỉ riêng việc chạy trốn cột nước kia đã khiến cho hắn kiệt sức, mà mặc cho hắn trốn như thế nào, cột nước cuối cùng vẫn cứ xối vào người hắn.
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc