Du Thế
Chương 1-3: Chuyện xưa đã thành sách cổ, Thất Tinh lại thu phục yêu tà
"Ngươi không hỏi ta vì sao lại đến đây à?"
Đáy mắt tràn đầy sắc xanh biếc thẳng tắp như thân cây tùng, đông đến nhưng nơi đây không thấy tuyết phủ, người nào đó cứ như đang ngao du cảnh sắc núi non.
Con đường dẫn lên trên núi nam tử vận áo đen đi lại nhẹ nhàng, trường bào đen như mực đẹp đẽ quý giá vây bọc thân hình cao lớn, một đầu tóc dài tùy ý buộc hờ lại cũng khó nén một thân khí thế uy nghiêm.
Đi đằng trước là một người mặc trường bào xanh biếc, tóc mai chỉnh tề, ăn mặc giản dị, ánh mặt trời dừng ở trên sườn mặt càng hiện rõ vẻ nghiêm khắc người này, vẫn lạnh lùng đóng băng khiến kẻ khác không dám gần gũi.
Nghe thấy người kia hỏi, cước bộ dưới chân của nam tử áo xanh vững vàng nện từng bước chưa từng chậm lai nhịp nào.
" Long đế cực Nam từ trước đến nay luôn lo xa nghĩ rộng, tin tưởng sẽ không có những cử chỉ không cần thiết."
Khó có dịp khiến cho nam tử áo đen nhíu mày, giống như đang bất mãn: "Thiên Xu cho tới bây giờ, sao ngươi còn không nguyện gọi thẳng tên của bổn tọa? Còn gọi cái gì mà Long đế cực Nam, không phải đã sớm chôn xương trên đỉnh tỏa yêu tháp rồi sao. Hiện giờ ở trong này, bất quá chỉ là một luồng Long Hồn."
Nam tử áo xanh bước chân không để lại chút dấu vết bị kiềm hãm nào, nhưng trong nháy mắt lại tăng nhanh tốc độ hơn, phảng phất như muốn đem cái tên luyên thuyên mãi miết kia vứt ra phía sau, nhưng mà có lẽ là vì che dấu một tia bi thương trong nháy mắt xẹt qua.
Người này là người đứng đầu nhóm Thất nguyên Tinh Bắc Đấu -- Tham Lang Tinh quân, Thiên Xu.
Từ sau khi tỏa yêu tháp được trùng tu sửa chữa xong, màn trời ở giữa ổ khóa yêu, vững vàng nằm thẳng. Bốn trụ đá kiên cố vững vàng đứng thẳng lao vút trong mây trên mình gánh trời xanh, bảy vị tinh quân hóa giải kiếp nạn, công đức trọn vẹn. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ác yêu lúc trước từ khóa yêu trong tháp trốn thoát ra bên ngoài, đều là những tên phạm phải thiên quy, nếu để chúng nó ngang ngược tung hoành dưới nhân gian, khỏi phải nói cũng biết trăm họ sẽ rơi vào lầm than.
Vì thế sau khi tỏa yêu tháp hoàn thành, Thiên Quân ban pháp chỉ xuống, mệnh lệnh cho Thất nguyên tinh quân hạ phàm truy bắt đem ba trăm chín mươi bảy đại yêu kia nhốt lại vào bên trong Tỏa yêu tháp.
Thiên Xu thân là người đứng đầu trong thất nguyên, tất nhiên là không thể không làm gương.
Hơn một tháng, hơn mười ác yêu đã bị Tham Lang tinh quân bắt được quăng trở về trong Tỏa yêu tháp.
Bất quá nếu bàn về kẻ đứng đầu trong số ba trăm chín mươi bảy ác yêu kia, vị Long đế cực Nam dấy binh nghịch thiên lúc trước bị cầm tù trên đỉnh tỏa yêu thá, hiện giờ rất là ngông nghênh đứng ở bên cạnh Thiên Xu – không phải vị Ứng Long này thì còn là ai.
Trước mắt chân thân của hắn đã bị hủy, chỉ còn lại hồn phách bay lơ lửng ở trên đời.
Giờ đã mất nguyên đan Như Ý Châu, lúc này pháp thuật của Ứng Long tự nhiên không bằng lúc trước, càng khỏi nói bây giờ chỉ còn lại mỗi hồn phách, tình cảnh này không khác gì người trần như nhộng ra chiến trường. Tình trạng này đối với người là cực kỳ nguy hiểm, hiển nhiên lúc này Ứng Long không chút để tâm.
Thấy Thiên Xu đã đi xa, mắt chợt thấy thân hình cao lớn như ảo ảnh nhoáng lên một cái, lập tức hóa thành bóng ảnh một cái đuôi đen, bay lên không đuổi theo, chỉ vài bước liền kéo giãn khoảng cách lại gần Thiên Xu, ở bên cạnh người hắn rơi xuống, trong chớp mắt một lần nữa biến trở về nguyên dạng.
May mà đường đi trong núi không một bóng người, nếu không tận mắt nhìn một màn mới vừa rồi nhất định sẽ đem người ta dọa chết đứng.
Long Tộc thẳng tính từ xưa đã thế, Thiên Xu cũng lười răn dạy quở mắng, nhìn hắn một cái, rồi nói: "Bổn quân có thiên mệnh trong người, cần phải mau chóng truy bắt yêu tà trốn ở nhân gian, rồi sau đó về phục mệnh với Thiên Quân."
Ứng Long sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lên màn trời vời vợi trên cao, trong mắt lấp lánh sắc vàng phiếm qua tia sắc bén, giống như ánh mắt có thể lướt qua chín tầng mây lọt thẳng tới tận trời, đâm thẳng tên Đế Quân đang ngồi ở trên điện kim loan đang chơi đùa với Kim Ô kia: "Trên Lăng Tiêu bảo điện có ba Đại Đế, bốn Đại Thiên Vương, năm khí chân quân, sáu lục giáp, tám tiên tám tướng, chín diệu chín ti, mười điện Diêm La, hai mươi tám tinh tú, ba mươi sáu thiên tướng, mười vạn thiên binh, người nào không tự nhận bản thân là thần thông thiên sao? Sao lại giống như chỉ có Thất nguyên tinh quân các ngươi lĩnh mệnh làm việc vậy?"
Khắp thiên cung tiên yêu nhân ma ai có dám nghi ngờ quyết định của Thiên Quân?
Trong cõi trời đất này chắc chỉ có mỗi vị Long đế cực Nam này hai lần trở mình nghịch thiên làm loạn dám làm xằng thế.
Thiên Xu nói: "Đế Quân hạ chỉ, thần tử tự nhiên phải vâng theo. Huống chi chức trách của thất nguyên tinh chính là giải nạn, hàng yêu phục ma."
"Đế Thuấn tên kia, tay chỉ biết nắm quả hồng mềm..."
"Ông --" Trong chớp mắt không khí như đọng lại, giống có vô số mũi kiếm sắc bén vô hình di động ở không trung.
Không có gió, nhưng trên cành khô giống như đang phải gánh sức nặng quá sức, cuống lá từ trên nhánh cây nhẹ nhàng lìa cành chậm rãi bay xuống, lưng chừng ở giữa không trung chẳng biết đụng phải vật bị, gọn gàng từ giữa bị cắt thành hai nửa, hai nửa kia rơi xuống nửa tấc rồi bị phân thành bốn mảnh tiếp tục rơi nửa tấc, bị cắt thành tám mảnh, cho đến lúc rơi xuống đất đã thành bột mịn.
Thương y bất động, thanh âm này lại như thần binh ra khỏi vỏ.
"Bổn quân là quả hồng mềm hay không, Long quân có muốn thử một lần?"
Ứng Long thần thái thong dong, giống như mũi nhọn vừa đoạn nát vụn chiếc lá trong không trung không có chút tồn tại nào vươn tay ra, Thiên Xu không kịp thu hồi pháp thuật, cái cánh tay kia liền bị mũi nhọn vô hình chặt đứt cắt nát!
Nhưng không thấy máu tươi phun mạnh, cánh tay bị băm cụt trong nháy mắt hóa thành bột cát đen dập nát không trung, rồi sau đó một lần nữa ngưng hình, phục hồi lại hiện trạng cuối cùng chạm được lọn tóc bên mai của Thiên Xu.
Ngón tay xem ra hoàn hảo không tổn hao gì vê một luồng tóc mai, đầu ngón tay tinh tế vuốt phẳng.
"Vô luận là mềm hay cứng, là ngọt là đắng, quả hồng này bổn tọa không thể không ăn."
"..."
Không khí trong nháy mắt bị buộc chặt được như mủi tên đang lên cung, giống như ngay sau đó cắt vỡ không chỉ là cánh tay Ứng Long mà cả người hắn hoàn toàn sẽ bị người băm thành bột mịn.
Không chút để ý Long đế ý cười hiện ở trên môi, có cảm giác ngọt như đường.
"Xoẹt --" Mũi tên sắc lẻm ngay lúc muốn rời cung cũng là lúc tiêu tán hầu như không còn, Thiên Xu nghiêng người xoay mặt, giống cái gì cũng không có xảy ra tiếp tục giẫm chân đi lên núi.
Ứng Long chà nhẹ ngón tay, lưu lại một chút cảm giác khi sờ vào trước đó không lâu.
Tham Lang tinh quân kiệm lời nghiêm khắc lại lạnh lùng có tiếng, tuân thủ nghiêm ngặt thiên đạo, chưa từng chệch một phân, thường nhận ý chí của Thiên Quân phái xuống trần hàng yêu, một thân sát khí hung tinh, ngay cả yêu ma cũng e ngại. Nếu đổi là thường ngày, kẻ nào có cam đảm dám thốt ra lời nói ngông cuồng thế này chỉ sợ kết cục chỉ có một chữ thảm, có thể so với hành trình dạo quanh mười tám tầng địa ngục.
Không ngờ ngày hôm nay, đã có một trường hợp ngoại lệ.
Nhìn thấy bóng dáng áo xanh thẳng lưng đi xa, Ứng Long ánh mắt dần dà thâm thúy khó hiểu.
Hắn theo sau đuôi đuổi kịp sóng vai cùng bước, thản thiên nói: "Bộ dạng thân thể người phàm này của ngươi tuy luyện tới kỳ Nguyên Anh, nhưng ngày đó ở tỏa yêu tháp phải nhận hết xung lực của Bàn Cổ tạc với Càn Khôn việt, cho dù ngươi có nguyên thần chống đỡ, nhưng hiện giờ cũng chỉ sợ là vỡ nát rồi."
Thiên Xu nghe vậy không nói, thân thể của chính mình, hắn thế nào lại không biết.
Chính là vừa mới vượt qua thiên kiếp, tam giới chỉ có thể hơi chút an tâm, yêu tà trong tỏa yêu tháp trốn xuống gây hại cho nhân gian tàn sát bừa bãi, sinh linh gặp tai họa thân đứng đầu thất nguyên, chuyện này hắn không thể không quản.
Ứng Long giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, thở dài: "Đều không phải là muốn ngươi buông tay mặc kệ, chính là đao đốn cây dễ dàng gãy, Thiên Xu nếu chẳng may xui rủi làm sao có thể hoàn thành tốt công việc?" Hắn quay đầu nhìn về núi cao liên miên phía trước mặt, "Núi này là nơi không ít người tu thành thần tiên đắc đạo đứng hàng tiên ban, đều là nhờ vào sự giúp linh khí chất chứa thiên địa bên trong lòng núi, Võ Đang có thể không sánh kịp Doanh Châu Bồng Lai, nhưng lại vừa vặn thích hợp với tiên thân Nguyên Anh."
"..."
Đối phương trầm mặc.
Ứng Long xoay đầu nhìn hắn, mắt thấy một thân cương trực công chính trước mặt lộ ra thần sắc có thể nói khó gặp.
Khẽ động khóe miệng, nói dễ hiểu thì lúc này khóe miệng có chút đông cứng, nhưng hiển nhiên thật sự đang có ý động đậy.
"Nhờ Long quân lo lắng."
Nhớ ngày đó chúng tiên trong cung kinh hãi khiếp sợ Tham Lang sát tinh chưa từng nhận qua săn sóc quan tâm như vậy, cho dù thường xuyên tiến đến muốn cùng thân cận Phá Quân Tinh quân, trong lòng dù có ý lấy lòng thì cuối cùng khi chứng kiến Thiên Xu khuôn mặt lạnh cứng thì cũng trở nên nơm nớp lo sợ, lời vừa tới miệng bình thường đều là gắng gượng nuốt về bụng.
Không có bao nhiêu kinh nghiệm cảm ơn, quả thật là không thể nói được chân ý một cách êm tai.
Bất quá Ứng Long cũng không thèm để ý, ở trong mắt hắn Thiên Xu lúc này cùng với vị Tham Lang Tinh quân kia ở trên chiến trường nghiêm túc uy phong, sát phạt vô tình, thì lạnh cứng lộ ra vị tình người như vậy lại càng làm cho hắn cảm thấy chân thật, giống như vì sao sáng rực rỡ trên chín tầng trời xa xa hôm ấy, lúc này như gần trong gang tấc, khẽ vươn tay có thể giữ chặt trong lòng bàn tay.
Chính là hắn biết chắc, nam tử trước mắt không phải là tiên nga(nga: mỹ nhân) thon gầy yếu ớt trên thiên cung, xuất thân ở ti Nam Đẩu, liều chết một lòng ở ti Bắc Đấu, là người đứng đầu thất nguyên tinh Bắc Đấu lại còn là một trong tam sát, nếu như không phải từng nắm qua bàn tay kia, nói không chừng còn cho rằng kia chính là một thanh lợi kiếm sắc lẹm.
"Quan hệ giữa hai chúng ta, không cần nói cảm ơn." Ứng Long chăm chú nhìn nam tử từ từ xưa tới nay, vô luận trải qua bất cứ chuyện gì không một vật gì người nào có thể đả động lòng của người kia, nhíu mày cười, "Bổn tọa rất tình nguyện nghe ngươi gọi một tiếng "Ứng"."
Lập tức bày ra bộ dáng buồn rầu, tay sờ lên cằm rơi vào trầm tư.
"Hay sự thật là do tên của bổn tọa khó nghe như thế? Ngươi ngay cả kêu một tiếng cũng không nguyện ý? Một lần trước ở trên đỉnh tỏa yêu tháp, ngươi rõ ràng gọi ra thật là dễ nghe."
"..." Thiên Xu thân hình thẳng tắp theo bản năng buộc chặt, như lâm đại địch, "Ước chừng là Long quân nghe lầm."
Ứng Long tính nết kiêu căng, ngày thường lời nói đã ngông cuồng kiêu ngạo không kềm chế được, đối với dục niệm tự nhiên sinh ra mà thần tiên trên tiên giới không thể có cũng không nên có, nếu không sẽ vi phạm thiên quy cũng dám thản nhiên bày ra ngoài, khinh thường không chút che dấu. Theo như Ứng Long nói thì đó chính là ý, "Bổn tọa đều có thể nghịch mệnh trời lần thứ hai yên ổn trở về, còn quản tên Đế Thuấn kia mình làm gì thì làm nhưng không để cho người khác vứt bỏ thiên quy thì định ra giới luật làm chi?!".
Cử động lần này khiến cho Thiên Xu thường luôn một mực tuân thủ mệnh lệnh chưa bao giờ bị người nào bày tỏ tình yêu như thế không biết phải theo ai.
Tham Lang Tinh quân vốn cũng chẳng phải là là người cố chấp bảo thủ. Nếu không mấy tên đồng tông tinh quân kia nào cùng người, ma, yêu, tinh cùng một chỗ, đã sớm bị ném vào thiên trì tịnh hồn hết cả đám rồi.
Nhưng mà sự tình phát sinh trên người hắn, hiển nhiên không thể nào dễ dàng chấp nhận như vậy.
Huống chi, hắn thật sự nghĩ không ra, chính mình ngay từ lúc đầu lòng dạ hiểm độc nhổ vảy nghịch của hắn không những thế hết lần này đến lần khác chưa từng bày ra sắc mặt tốt. Nếu cẩn thận suy xét chuyện quá khứ thì người đưa hắn bỏ tù nhốt vào trong tỏa yêu tháp không phải là hắn còn ai, người cố chấp nhổ nghịch long lân cũng lại là hắn, người cản trở nghiệp lớn nghịch thiên của hắn cũng chính là mình... Theo lý, dù không phải kẻ địch, cũng khó lòng trở thành bạn được.
Chính là Ứng Long cũng chưa từng nhắc lại chuyện xưa.
Trời sập đất nứt, tứ hải làm loạn, yêu tà đại chiến, thất tinh nặn tháp, bỏ nguyên đan luyện châu đủ để khiếp sợ tam giới lục đạo, hiện giờ ở trong mắt Ứng Long giống như chẳng qua sau giờ ngọ nhàn rỗi mở trang sách ra nhìn qua bản ghi chép lại. Xem qua, lật qua trang rồi đóng lại, ứng dậy rời đi, lưu lại bất quá chỉ là một cái bóng lưng.
Người nam nhân này đủ lực để thay đổi số mệnh trời đất, hiện giờ rơi xuống trên người hắn.
"Nghe lầm?" Ứng Long cười đến nghiền ngẫm, "Bổn tọa sống cũng cả vạn năm, tai thính mắt tinh. Không bằng ngươi gọi một lần nữa thử xem, xem bổn tọa có phải ‘quả thật là nghe lầm’ hay không?"
Thiên Xu không phản ứng, ngẩng đầu nhìn lên trời: "Sắc trời đã tối, đợi bổn quân gọi sơn thần, để hỏi nơi đi."
Dời đề tài như thế thật sự rất thiếu kỹ xảo, đổi lấy Ứng Long nổi lên ý xấu cười.
Nhưng cũng không hề bức bách, thuận lời của hắn nói: "Núi này tuy có đạo nhân ẩn cư tu luyện, nhưng phần lớn ở trong động đá, hoặc kết nhà cỏ, cũng không có thể ở nhờ chỗ. Nếu cần tu thân bổ nguyên, tự nhiên không thể ngồi xuống đất mà ngủ, cần tìm một nơi yên tĩnh sạch sẽ."
Thiên Xu nhớ tới vị Long đế phương Nam này không phải là người có thể an phận ở một góc, liền hỏi: "Hay là ở chỗ này Long quân lại có "người quen"?"
"Khụ khụ..." Ứng Long sặc một cái, nhớ tới phía trước tìm châu thường xuyên tìm cớ, thật sự rất là bất đắc dĩ, ai nói Tham Lang tinh quân không biết ăn nói? Cái này không phải biểu hiện cho việc có trí nhớ tốt, nhận thức cao, giết người dùng đao đốn củi hay sao.
"Bổn tọa thật sự có một đứa cháu tu hành ở trong núi này."
"Trong núi có rồng?"
Ứng Long thế nhưng cười lắc đầu: "Có từng nghe qua cha mẹ sinh con trời sinh tính?"
Vừa dứt lời, trước mắt thấy đường núi từ từ mở rộng, cây cối hai bên tách ra, lại thấy chỗ đỉnh núi dựng thẳng một tấm bia đá vô cùng lớn.
Tấm bia đá cao vút trong mây, cao chừng ba mươi trượng, trên bia không biết là mai táng người nào năm nào tháng nào, mà dưới tấm bia đá có một đầu thú, con thú này lưng dày vỏ cứng, tướng mạo giống như rùa nhưng lạ ở chỗ mặt của rồng, răng nhọn răng nanh, bốn vuốt thô cáp cường tráng, đủ để chống đỡ tấm bia đá trên lưng.
Thiên Xu tất nhiên là nhận ra con thú này: "Hóa ra là Bị Hí."
* con bị hí (một loại động vật trong thần thoại, giống rùa. Xưa các bệ đá thường khắc hình con này)
-----------------
Long tính vốn dâm, thường cùng tộc khác giao hợp để sinh hạ long tử, vốn con rồng con này tuy có huyết thống Long Tộc, nhưng chưa có hình rồng, đây chính là ý cha mẹ sinh con trời sinh tính. Bị Hí này vốn tên là Bá Hạ, chính là con lai giữa Long Tộc cùng Nguyên tộc (ba ba) giao hợp sinh ra, hình dáng như rùa, sức lực lớn vô cùng, có thể gánh nặng ngàn cân.
Ứng Long đi thẳng thẳng tới trước mặt con vật to lớn cực kỳ kia, khi đi lúc này nhìn thấy từ trên lưng kéo ra từng đợt từng đợt cát đen, bay trong gió nhưng chưa tan, đột nhiên mắt nhìn lại giống như mọc ra thêm một đôi cánh màu đen rộng vô cùng, hai cánh giang rộng cát nhỏ chung quanh bay tứ tung, sau đó một lần nữa ngưng tụ, hoàn toàn bày ra hình dạng tà mị.
Thiên Xu không nói gì, đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy cả người hắn từ từ đi lên tới trước tay nâng cái đầu con thú khủng lồ giơ lên, khóe miệng nổi lên mạt cười tà, gõ mặt đá cứng rắn.
"Hâm Bí còn không chịu tỉnh, hay là muốn bổn tọa đập nát thịt trên đầu của ngươi?"
Đáy mắt tràn đầy sắc xanh biếc thẳng tắp như thân cây tùng, đông đến nhưng nơi đây không thấy tuyết phủ, người nào đó cứ như đang ngao du cảnh sắc núi non.
Con đường dẫn lên trên núi nam tử vận áo đen đi lại nhẹ nhàng, trường bào đen như mực đẹp đẽ quý giá vây bọc thân hình cao lớn, một đầu tóc dài tùy ý buộc hờ lại cũng khó nén một thân khí thế uy nghiêm.
Đi đằng trước là một người mặc trường bào xanh biếc, tóc mai chỉnh tề, ăn mặc giản dị, ánh mặt trời dừng ở trên sườn mặt càng hiện rõ vẻ nghiêm khắc người này, vẫn lạnh lùng đóng băng khiến kẻ khác không dám gần gũi.
Nghe thấy người kia hỏi, cước bộ dưới chân của nam tử áo xanh vững vàng nện từng bước chưa từng chậm lai nhịp nào.
" Long đế cực Nam từ trước đến nay luôn lo xa nghĩ rộng, tin tưởng sẽ không có những cử chỉ không cần thiết."
Khó có dịp khiến cho nam tử áo đen nhíu mày, giống như đang bất mãn: "Thiên Xu cho tới bây giờ, sao ngươi còn không nguyện gọi thẳng tên của bổn tọa? Còn gọi cái gì mà Long đế cực Nam, không phải đã sớm chôn xương trên đỉnh tỏa yêu tháp rồi sao. Hiện giờ ở trong này, bất quá chỉ là một luồng Long Hồn."
Nam tử áo xanh bước chân không để lại chút dấu vết bị kiềm hãm nào, nhưng trong nháy mắt lại tăng nhanh tốc độ hơn, phảng phất như muốn đem cái tên luyên thuyên mãi miết kia vứt ra phía sau, nhưng mà có lẽ là vì che dấu một tia bi thương trong nháy mắt xẹt qua.
Người này là người đứng đầu nhóm Thất nguyên Tinh Bắc Đấu -- Tham Lang Tinh quân, Thiên Xu.
Từ sau khi tỏa yêu tháp được trùng tu sửa chữa xong, màn trời ở giữa ổ khóa yêu, vững vàng nằm thẳng. Bốn trụ đá kiên cố vững vàng đứng thẳng lao vút trong mây trên mình gánh trời xanh, bảy vị tinh quân hóa giải kiếp nạn, công đức trọn vẹn. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, ác yêu lúc trước từ khóa yêu trong tháp trốn thoát ra bên ngoài, đều là những tên phạm phải thiên quy, nếu để chúng nó ngang ngược tung hoành dưới nhân gian, khỏi phải nói cũng biết trăm họ sẽ rơi vào lầm than.
Vì thế sau khi tỏa yêu tháp hoàn thành, Thiên Quân ban pháp chỉ xuống, mệnh lệnh cho Thất nguyên tinh quân hạ phàm truy bắt đem ba trăm chín mươi bảy đại yêu kia nhốt lại vào bên trong Tỏa yêu tháp.
Thiên Xu thân là người đứng đầu trong thất nguyên, tất nhiên là không thể không làm gương.
Hơn một tháng, hơn mười ác yêu đã bị Tham Lang tinh quân bắt được quăng trở về trong Tỏa yêu tháp.
Bất quá nếu bàn về kẻ đứng đầu trong số ba trăm chín mươi bảy ác yêu kia, vị Long đế cực Nam dấy binh nghịch thiên lúc trước bị cầm tù trên đỉnh tỏa yêu thá, hiện giờ rất là ngông nghênh đứng ở bên cạnh Thiên Xu – không phải vị Ứng Long này thì còn là ai.
Trước mắt chân thân của hắn đã bị hủy, chỉ còn lại hồn phách bay lơ lửng ở trên đời.
Giờ đã mất nguyên đan Như Ý Châu, lúc này pháp thuật của Ứng Long tự nhiên không bằng lúc trước, càng khỏi nói bây giờ chỉ còn lại mỗi hồn phách, tình cảnh này không khác gì người trần như nhộng ra chiến trường. Tình trạng này đối với người là cực kỳ nguy hiểm, hiển nhiên lúc này Ứng Long không chút để tâm.
Thấy Thiên Xu đã đi xa, mắt chợt thấy thân hình cao lớn như ảo ảnh nhoáng lên một cái, lập tức hóa thành bóng ảnh một cái đuôi đen, bay lên không đuổi theo, chỉ vài bước liền kéo giãn khoảng cách lại gần Thiên Xu, ở bên cạnh người hắn rơi xuống, trong chớp mắt một lần nữa biến trở về nguyên dạng.
May mà đường đi trong núi không một bóng người, nếu không tận mắt nhìn một màn mới vừa rồi nhất định sẽ đem người ta dọa chết đứng.
Long Tộc thẳng tính từ xưa đã thế, Thiên Xu cũng lười răn dạy quở mắng, nhìn hắn một cái, rồi nói: "Bổn quân có thiên mệnh trong người, cần phải mau chóng truy bắt yêu tà trốn ở nhân gian, rồi sau đó về phục mệnh với Thiên Quân."
Ứng Long sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lên màn trời vời vợi trên cao, trong mắt lấp lánh sắc vàng phiếm qua tia sắc bén, giống như ánh mắt có thể lướt qua chín tầng mây lọt thẳng tới tận trời, đâm thẳng tên Đế Quân đang ngồi ở trên điện kim loan đang chơi đùa với Kim Ô kia: "Trên Lăng Tiêu bảo điện có ba Đại Đế, bốn Đại Thiên Vương, năm khí chân quân, sáu lục giáp, tám tiên tám tướng, chín diệu chín ti, mười điện Diêm La, hai mươi tám tinh tú, ba mươi sáu thiên tướng, mười vạn thiên binh, người nào không tự nhận bản thân là thần thông thiên sao? Sao lại giống như chỉ có Thất nguyên tinh quân các ngươi lĩnh mệnh làm việc vậy?"
Khắp thiên cung tiên yêu nhân ma ai có dám nghi ngờ quyết định của Thiên Quân?
Trong cõi trời đất này chắc chỉ có mỗi vị Long đế cực Nam này hai lần trở mình nghịch thiên làm loạn dám làm xằng thế.
Thiên Xu nói: "Đế Quân hạ chỉ, thần tử tự nhiên phải vâng theo. Huống chi chức trách của thất nguyên tinh chính là giải nạn, hàng yêu phục ma."
"Đế Thuấn tên kia, tay chỉ biết nắm quả hồng mềm..."
"Ông --" Trong chớp mắt không khí như đọng lại, giống có vô số mũi kiếm sắc bén vô hình di động ở không trung.
Không có gió, nhưng trên cành khô giống như đang phải gánh sức nặng quá sức, cuống lá từ trên nhánh cây nhẹ nhàng lìa cành chậm rãi bay xuống, lưng chừng ở giữa không trung chẳng biết đụng phải vật bị, gọn gàng từ giữa bị cắt thành hai nửa, hai nửa kia rơi xuống nửa tấc rồi bị phân thành bốn mảnh tiếp tục rơi nửa tấc, bị cắt thành tám mảnh, cho đến lúc rơi xuống đất đã thành bột mịn.
Thương y bất động, thanh âm này lại như thần binh ra khỏi vỏ.
"Bổn quân là quả hồng mềm hay không, Long quân có muốn thử một lần?"
Ứng Long thần thái thong dong, giống như mũi nhọn vừa đoạn nát vụn chiếc lá trong không trung không có chút tồn tại nào vươn tay ra, Thiên Xu không kịp thu hồi pháp thuật, cái cánh tay kia liền bị mũi nhọn vô hình chặt đứt cắt nát!
Nhưng không thấy máu tươi phun mạnh, cánh tay bị băm cụt trong nháy mắt hóa thành bột cát đen dập nát không trung, rồi sau đó một lần nữa ngưng hình, phục hồi lại hiện trạng cuối cùng chạm được lọn tóc bên mai của Thiên Xu.
Ngón tay xem ra hoàn hảo không tổn hao gì vê một luồng tóc mai, đầu ngón tay tinh tế vuốt phẳng.
"Vô luận là mềm hay cứng, là ngọt là đắng, quả hồng này bổn tọa không thể không ăn."
"..."
Không khí trong nháy mắt bị buộc chặt được như mủi tên đang lên cung, giống như ngay sau đó cắt vỡ không chỉ là cánh tay Ứng Long mà cả người hắn hoàn toàn sẽ bị người băm thành bột mịn.
Không chút để ý Long đế ý cười hiện ở trên môi, có cảm giác ngọt như đường.
"Xoẹt --" Mũi tên sắc lẻm ngay lúc muốn rời cung cũng là lúc tiêu tán hầu như không còn, Thiên Xu nghiêng người xoay mặt, giống cái gì cũng không có xảy ra tiếp tục giẫm chân đi lên núi.
Ứng Long chà nhẹ ngón tay, lưu lại một chút cảm giác khi sờ vào trước đó không lâu.
Tham Lang tinh quân kiệm lời nghiêm khắc lại lạnh lùng có tiếng, tuân thủ nghiêm ngặt thiên đạo, chưa từng chệch một phân, thường nhận ý chí của Thiên Quân phái xuống trần hàng yêu, một thân sát khí hung tinh, ngay cả yêu ma cũng e ngại. Nếu đổi là thường ngày, kẻ nào có cam đảm dám thốt ra lời nói ngông cuồng thế này chỉ sợ kết cục chỉ có một chữ thảm, có thể so với hành trình dạo quanh mười tám tầng địa ngục.
Không ngờ ngày hôm nay, đã có một trường hợp ngoại lệ.
Nhìn thấy bóng dáng áo xanh thẳng lưng đi xa, Ứng Long ánh mắt dần dà thâm thúy khó hiểu.
Hắn theo sau đuôi đuổi kịp sóng vai cùng bước, thản thiên nói: "Bộ dạng thân thể người phàm này của ngươi tuy luyện tới kỳ Nguyên Anh, nhưng ngày đó ở tỏa yêu tháp phải nhận hết xung lực của Bàn Cổ tạc với Càn Khôn việt, cho dù ngươi có nguyên thần chống đỡ, nhưng hiện giờ cũng chỉ sợ là vỡ nát rồi."
Thiên Xu nghe vậy không nói, thân thể của chính mình, hắn thế nào lại không biết.
Chính là vừa mới vượt qua thiên kiếp, tam giới chỉ có thể hơi chút an tâm, yêu tà trong tỏa yêu tháp trốn xuống gây hại cho nhân gian tàn sát bừa bãi, sinh linh gặp tai họa thân đứng đầu thất nguyên, chuyện này hắn không thể không quản.
Ứng Long giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, thở dài: "Đều không phải là muốn ngươi buông tay mặc kệ, chính là đao đốn cây dễ dàng gãy, Thiên Xu nếu chẳng may xui rủi làm sao có thể hoàn thành tốt công việc?" Hắn quay đầu nhìn về núi cao liên miên phía trước mặt, "Núi này là nơi không ít người tu thành thần tiên đắc đạo đứng hàng tiên ban, đều là nhờ vào sự giúp linh khí chất chứa thiên địa bên trong lòng núi, Võ Đang có thể không sánh kịp Doanh Châu Bồng Lai, nhưng lại vừa vặn thích hợp với tiên thân Nguyên Anh."
"..."
Đối phương trầm mặc.
Ứng Long xoay đầu nhìn hắn, mắt thấy một thân cương trực công chính trước mặt lộ ra thần sắc có thể nói khó gặp.
Khẽ động khóe miệng, nói dễ hiểu thì lúc này khóe miệng có chút đông cứng, nhưng hiển nhiên thật sự đang có ý động đậy.
"Nhờ Long quân lo lắng."
Nhớ ngày đó chúng tiên trong cung kinh hãi khiếp sợ Tham Lang sát tinh chưa từng nhận qua săn sóc quan tâm như vậy, cho dù thường xuyên tiến đến muốn cùng thân cận Phá Quân Tinh quân, trong lòng dù có ý lấy lòng thì cuối cùng khi chứng kiến Thiên Xu khuôn mặt lạnh cứng thì cũng trở nên nơm nớp lo sợ, lời vừa tới miệng bình thường đều là gắng gượng nuốt về bụng.
Không có bao nhiêu kinh nghiệm cảm ơn, quả thật là không thể nói được chân ý một cách êm tai.
Bất quá Ứng Long cũng không thèm để ý, ở trong mắt hắn Thiên Xu lúc này cùng với vị Tham Lang Tinh quân kia ở trên chiến trường nghiêm túc uy phong, sát phạt vô tình, thì lạnh cứng lộ ra vị tình người như vậy lại càng làm cho hắn cảm thấy chân thật, giống như vì sao sáng rực rỡ trên chín tầng trời xa xa hôm ấy, lúc này như gần trong gang tấc, khẽ vươn tay có thể giữ chặt trong lòng bàn tay.
Chính là hắn biết chắc, nam tử trước mắt không phải là tiên nga(nga: mỹ nhân) thon gầy yếu ớt trên thiên cung, xuất thân ở ti Nam Đẩu, liều chết một lòng ở ti Bắc Đấu, là người đứng đầu thất nguyên tinh Bắc Đấu lại còn là một trong tam sát, nếu như không phải từng nắm qua bàn tay kia, nói không chừng còn cho rằng kia chính là một thanh lợi kiếm sắc lẹm.
"Quan hệ giữa hai chúng ta, không cần nói cảm ơn." Ứng Long chăm chú nhìn nam tử từ từ xưa tới nay, vô luận trải qua bất cứ chuyện gì không một vật gì người nào có thể đả động lòng của người kia, nhíu mày cười, "Bổn tọa rất tình nguyện nghe ngươi gọi một tiếng "Ứng"."
Lập tức bày ra bộ dáng buồn rầu, tay sờ lên cằm rơi vào trầm tư.
"Hay sự thật là do tên của bổn tọa khó nghe như thế? Ngươi ngay cả kêu một tiếng cũng không nguyện ý? Một lần trước ở trên đỉnh tỏa yêu tháp, ngươi rõ ràng gọi ra thật là dễ nghe."
"..." Thiên Xu thân hình thẳng tắp theo bản năng buộc chặt, như lâm đại địch, "Ước chừng là Long quân nghe lầm."
Ứng Long tính nết kiêu căng, ngày thường lời nói đã ngông cuồng kiêu ngạo không kềm chế được, đối với dục niệm tự nhiên sinh ra mà thần tiên trên tiên giới không thể có cũng không nên có, nếu không sẽ vi phạm thiên quy cũng dám thản nhiên bày ra ngoài, khinh thường không chút che dấu. Theo như Ứng Long nói thì đó chính là ý, "Bổn tọa đều có thể nghịch mệnh trời lần thứ hai yên ổn trở về, còn quản tên Đế Thuấn kia mình làm gì thì làm nhưng không để cho người khác vứt bỏ thiên quy thì định ra giới luật làm chi?!".
Cử động lần này khiến cho Thiên Xu thường luôn một mực tuân thủ mệnh lệnh chưa bao giờ bị người nào bày tỏ tình yêu như thế không biết phải theo ai.
Tham Lang Tinh quân vốn cũng chẳng phải là là người cố chấp bảo thủ. Nếu không mấy tên đồng tông tinh quân kia nào cùng người, ma, yêu, tinh cùng một chỗ, đã sớm bị ném vào thiên trì tịnh hồn hết cả đám rồi.
Nhưng mà sự tình phát sinh trên người hắn, hiển nhiên không thể nào dễ dàng chấp nhận như vậy.
Huống chi, hắn thật sự nghĩ không ra, chính mình ngay từ lúc đầu lòng dạ hiểm độc nhổ vảy nghịch của hắn không những thế hết lần này đến lần khác chưa từng bày ra sắc mặt tốt. Nếu cẩn thận suy xét chuyện quá khứ thì người đưa hắn bỏ tù nhốt vào trong tỏa yêu tháp không phải là hắn còn ai, người cố chấp nhổ nghịch long lân cũng lại là hắn, người cản trở nghiệp lớn nghịch thiên của hắn cũng chính là mình... Theo lý, dù không phải kẻ địch, cũng khó lòng trở thành bạn được.
Chính là Ứng Long cũng chưa từng nhắc lại chuyện xưa.
Trời sập đất nứt, tứ hải làm loạn, yêu tà đại chiến, thất tinh nặn tháp, bỏ nguyên đan luyện châu đủ để khiếp sợ tam giới lục đạo, hiện giờ ở trong mắt Ứng Long giống như chẳng qua sau giờ ngọ nhàn rỗi mở trang sách ra nhìn qua bản ghi chép lại. Xem qua, lật qua trang rồi đóng lại, ứng dậy rời đi, lưu lại bất quá chỉ là một cái bóng lưng.
Người nam nhân này đủ lực để thay đổi số mệnh trời đất, hiện giờ rơi xuống trên người hắn.
"Nghe lầm?" Ứng Long cười đến nghiền ngẫm, "Bổn tọa sống cũng cả vạn năm, tai thính mắt tinh. Không bằng ngươi gọi một lần nữa thử xem, xem bổn tọa có phải ‘quả thật là nghe lầm’ hay không?"
Thiên Xu không phản ứng, ngẩng đầu nhìn lên trời: "Sắc trời đã tối, đợi bổn quân gọi sơn thần, để hỏi nơi đi."
Dời đề tài như thế thật sự rất thiếu kỹ xảo, đổi lấy Ứng Long nổi lên ý xấu cười.
Nhưng cũng không hề bức bách, thuận lời của hắn nói: "Núi này tuy có đạo nhân ẩn cư tu luyện, nhưng phần lớn ở trong động đá, hoặc kết nhà cỏ, cũng không có thể ở nhờ chỗ. Nếu cần tu thân bổ nguyên, tự nhiên không thể ngồi xuống đất mà ngủ, cần tìm một nơi yên tĩnh sạch sẽ."
Thiên Xu nhớ tới vị Long đế phương Nam này không phải là người có thể an phận ở một góc, liền hỏi: "Hay là ở chỗ này Long quân lại có "người quen"?"
"Khụ khụ..." Ứng Long sặc một cái, nhớ tới phía trước tìm châu thường xuyên tìm cớ, thật sự rất là bất đắc dĩ, ai nói Tham Lang tinh quân không biết ăn nói? Cái này không phải biểu hiện cho việc có trí nhớ tốt, nhận thức cao, giết người dùng đao đốn củi hay sao.
"Bổn tọa thật sự có một đứa cháu tu hành ở trong núi này."
"Trong núi có rồng?"
Ứng Long thế nhưng cười lắc đầu: "Có từng nghe qua cha mẹ sinh con trời sinh tính?"
Vừa dứt lời, trước mắt thấy đường núi từ từ mở rộng, cây cối hai bên tách ra, lại thấy chỗ đỉnh núi dựng thẳng một tấm bia đá vô cùng lớn.
Tấm bia đá cao vút trong mây, cao chừng ba mươi trượng, trên bia không biết là mai táng người nào năm nào tháng nào, mà dưới tấm bia đá có một đầu thú, con thú này lưng dày vỏ cứng, tướng mạo giống như rùa nhưng lạ ở chỗ mặt của rồng, răng nhọn răng nanh, bốn vuốt thô cáp cường tráng, đủ để chống đỡ tấm bia đá trên lưng.
Thiên Xu tất nhiên là nhận ra con thú này: "Hóa ra là Bị Hí."
* con bị hí (một loại động vật trong thần thoại, giống rùa. Xưa các bệ đá thường khắc hình con này)
-----------------
Long tính vốn dâm, thường cùng tộc khác giao hợp để sinh hạ long tử, vốn con rồng con này tuy có huyết thống Long Tộc, nhưng chưa có hình rồng, đây chính là ý cha mẹ sinh con trời sinh tính. Bị Hí này vốn tên là Bá Hạ, chính là con lai giữa Long Tộc cùng Nguyên tộc (ba ba) giao hợp sinh ra, hình dáng như rùa, sức lực lớn vô cùng, có thể gánh nặng ngàn cân.
Ứng Long đi thẳng thẳng tới trước mặt con vật to lớn cực kỳ kia, khi đi lúc này nhìn thấy từ trên lưng kéo ra từng đợt từng đợt cát đen, bay trong gió nhưng chưa tan, đột nhiên mắt nhìn lại giống như mọc ra thêm một đôi cánh màu đen rộng vô cùng, hai cánh giang rộng cát nhỏ chung quanh bay tứ tung, sau đó một lần nữa ngưng tụ, hoàn toàn bày ra hình dạng tà mị.
Thiên Xu không nói gì, đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy cả người hắn từ từ đi lên tới trước tay nâng cái đầu con thú khủng lồ giơ lên, khóe miệng nổi lên mạt cười tà, gõ mặt đá cứng rắn.
"Hâm Bí còn không chịu tỉnh, hay là muốn bổn tọa đập nát thịt trên đầu của ngươi?"
Tác giả :
Live