Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 7: Dường như em gặp chị rồi...
Chương 7: Dường như em gặp chị rồi...
Gần một giờ sáng, Lâm Tiễn mới từ từ buồn ngủ, cô tắt máy vi tính trở lại giường, nằm xuống vừa dính vào gối đã ngủ thiếp đi.
Lúc ở nhà, bởi Chu Thấm khống chế nghiêm khắc, giờ làm việc và nghỉ ngơi của cô trước đến giờ khá là quy luật, cô rất ít khi thức khuya đến tận giờ này, bởi thế nên bây giờ suy cho cùng cô vẫn thấy mệt, ngủ một giấc, ngủ đến hương mộng mê say.
Sáng sớm gần 7 giờ, mặt trời đã lặng lẽ bò lên trên đồi, ánh sáng ấm áp từ song cửa sổ thủy tinh chiếu nghiêng vào phòng ngủ của Lâm Tiễn, một nửa bao phủ ở trên giường Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn hơi nghiêng người, miệng nhỏ khẽ nhếch, vẫn ngủ rất say sưa, không hề có cảm giác gì đối với ánh sáng mặt trời.
Vừa đến 7 giờ, đồng hồ báo thức mà hôm qua Tiêu Uyển Thanh cài giúp Lâm Tiễn liền hết chức trách mà làm việc, vui sướng hát lên một bài hát "Ông mặt trời đã dậy, gà gáy ò ó o..."
Đôi mày thanh tú của Lâm Tiễn hơi nhíu lại, trong lơ mơ cô bất mãn lầu bầu một câu: "Phiền chết rồi..." Cô vẫn nhắm mắt lại, chỉ là bản năng đưa tay ra, lục lọi xung quanh ở trên đầu giường. Khi mò được tới một vật thể vuông vắn cưng cứng, cô phản xạ mà giơ tay vỗ một cái.
Quả nhiên, giọng hát tan biến ngay... Lâm Tiễn thở phào nhẹ nhõm, bên môi lộ ra nụ cười thỏa mãn như đứa con nít, lại ngủ thiếp đi.
Tiêu Uyển Thanh 6h30 đã thức dậy, sau khi đã vệ sinh xong xuôi, nàng bắt đầu bận rộn ở trong nhà bếp, chuẩn bị bữa ăn sáng.
7 giờ lẻ 5 phút, Tiêu Uyển Thanh đã chuẩn bị xong hết thảy, nhưng ngoài nhà bếp vẫn lặng ngắt như tờ. Nàng nhìn về phía phòng của Lâm Tiễn, trong vẻ mặt có mấy phần dịu dàng sáng tỏ.
Nàng săn sóc mà đổ bữa sáng - cháo yến mạch sang bát, rồi bưng đến trên bàn ăn đợi cho nó nguội, sau đó tháo tạp dề móc lên, bước chân nhẹ nhàng mà đi về phía phòng của Lâm Tiễn.
Đến cửa phòng Lâm Tiễn, nàng dừng bước chân lại, đưa tay gõ nhẹ cửa ba lần, mỗi lần cách nhau một quãng, rồi nhẹ giọng kêu: "Lâm Tiễn... Lâm Tiễn..."
Nhưng mà bên trong phòng, yên lặng không một âm thanh nào...
Tiêu Uyển Thanh hết cách mà cười cười, đành phải đưa tay vặn nắm cửa, động tác xoay vừa thả nhẹ, cửa phòng bèn mở ra.
Như trong dự đoán, Lâm Tiễn đưa lưng về phía ánh nắng, vẫn ngủ đến vô tri vô giác, chăn đã bị lướt xuống đến trên bắp chăn. Miệng cô vô ý thức hơi mở, tóc dài ngổn ngang rải rác trên gối đầu, hiển nhiên đang ngủ say.
Nhìn gương mặt ngoan ngoãn sạch sẽ của Lâm Tiễn khi ngủ, ánh mắt Tiêu Uyển Thanh không khỏi nhu hòa. Nàng ngồi xuống ở bên giường Lâm Tiễn, đưa tay kéo chăn của Lâm Tiễn lên bên người lại. Sau đó, nàng cầm remote của máy điều hòa trên tủ đầu giường lên để tắt máy điều hòa. Sau cùng, nàng mới đưa tay, nhẹ nhàng chọt chọt đôi má nhỏ trắng bóc của Lâm Tiễn, nhẹ giọng gọi cô dậy: "Lâm Tiễn, Lâm Tiễn, nên thức thôi..."
Đầu tiên là Lâm Tiễn bất mãn mà phồng phồng má, sau đó mới nhíu nhíu mày, chậm rãi mở ra đôi mắt to đen láy.
Trong một nháy mắt mơ hồ, cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh, trong mắt là ngỡ ngàng đáng yêu của một chú nai con lạc đường. Cô còn chưa tỉnh táo, nhìn Tiêu Uyển Thanh, lơ mơ rồi rù rì: "Dường như em gặp chị rồi..."
Tiêu Uyển Thanh bất ngờ, "phì" một tiếng rồi bật cười. Nàng nặn nặn mũi Lâm Tiễn, xuôi theo lời của cô mà ghẹo cô: "Gặp ở trong mơ sao?"
Lâm Tiễn nghe thấy tiếng cười của Tiêu Uyển Thanh, buồn ngủ bèn chạy đi hơn một nửa, lúc nghe được câu hỏi của Tiêu Uyển Thanh, cô đã triệt để tỉnh táo lại. Khi phản ứng được mình nói lời ngu ngốc gì, Lâm Tiễn "a" một tiếng, tay bụm kín con mắt của mình, không dám nhìn Tiêu Uyển Thanh, muôn phần ngượng ngùng, xấu hổ mà giải thích: "Xin lỗi, dì Tiêu, con mới tỉnh nên phản ứng có hơi chậm chạp."
Tiêu Uyển Thanh vén tóc bừa bộn trên trán giúp cô, rồi vỗ về cô: "Không sao, rất đáng yêu." Nói xong, nàng đứng lên, tỏ ý bảo: "Nhanh dậy thôi, 7 giờ 10 phút rồi, cẩn thận đến muộn nha."
Lâm Tiễn nghe vậy liền nhìn về đồng hồ báo thức, quả đúng như vậy, cô vội vã trở mình rồi ngồi dậy, đáp lại lời Tiêu Uyển Thanh: "Được, con dậy ngay."
7 giờ 25 phút, Lâm Tiễn vệ sinh chải tóc xong xuôi, cùng Tiêu Uyển Thanh đồng thời ngồi xuống trước bàn ăn.
Bữa sáng là cháo yến mạch, canh thịt, trứng gà, cải xanh sợi thịt, hoa quả salad. Hôm qua Lâm Tiễn đã được kiến thức trù nghệ kỹ càng và tác phong khéo léo của Tiêu Uyển Thanh, hôm nay nhìn bữa sáng được trang trí tuyệt đẹp trên bàn ăn cùng với Tiêu Uyển Thanh ngồi thẳng tao nhã ở bên đối diện, cô vẫn không nhịn được cảm khái, tò mò hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, thật ra cuối cùng cũng phải ăn nó thôi, trang trí bọn nó đẹp mắt như vậy, lại cũng chẳng có người ngoài, sau cùng vẫn phải qua quýt mà ăn, liệu có hơi phiền toái hay không?"
Ngón tay thuôn thuôn của Tiêu Uyển Thanh đang lột trứng gà giúp Lâm Tiễn, nghe vậy nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Tiễn, không chút nghĩ ngợi đã cười nhẹ trả lời: "Mỗi người có một cách suy nghĩ khác nhau. Dì thấy không phiền toái gì cả, dù sao cuộc sống là của chính mình."
Lâm Tiễn nghiêng đầu, nháy nháy mắt, bất giác cũng đọc theo một lần trong lòng "dù sao cuộc sống là của chính mình", có lẽ là cô hiểu biết nông cạn quá rồi.
Tiêu Uyển Thanh lột trứng xong, nhẹ nhàng bỏ vào trong bát cháo của Lâm Tiễn, nhắc nhở: "Nhanh ăn đi, cháo sắp nguội rồi."
Bấy giờ Lâm Tiễn mới chú ý tới Tiêu Uyển Thanh lột trứng giúp mình, cô ngại ngùng nói một tiếng "cám ơn", rồi dặn dò: "Dì Tiêu cũng ăn mau đi, lần sau để tự con làm là được rồi."
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười, cũng không biết là có thật sự nghe vào lòng hay không, đáp một tiếng: "Được".
7 giờ 50 phút, hai người rốt cuộc cùng đi ra cửa, lên xe, chạy về phía đại học Kinh Nam.
Trên đường, Lâm Tiễn ngồi ở ghế phó lái, thi thoảng tán dóc vài câu với Tiêu Uyển Thanh. Lúc sắp tới đại học Kinh Nam, Lâm Tiễn bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, trước kia dì học trường nào?"
Tiêu Uyển Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười hỏi ngược lại: "Mẹ con không nói với con sao?"
Lâm Tiễn nhớ lại một thoáng, Chu Thấm chỉ từng nhắc là thành tích của Tiêu Uyển Thanh rất tốt, đích xác không có nói rõ là học trường nào. Nhưng... thành tích rất tốt, trường học nhất định cũng là trường đại học trọng điểm nhỉ? Sau đó lại thi đậu nghiên cứu sinh làm học trò của ông ngoại cô... Cô phúc chí tâm linh [1], bật thốt lên: "Dì Tiêu cũng tốt nghiệp Kinh Nam đúng không ạ?"
Tiêu Uyển Thanh tỏ ý khen ngợi mà nhìn cô một cái: "Ừ, dì học khoa tiếng Trung chính quy của Kinh Nam. Kể ra, con cũng được xem là đàn em của dì đó, chỉ có điều đàn chị như dì hơi già một chút thôi."
Lâm Tiễn lập tức như chùa có chuyện lạ mà phản bác: "Nói bậy, trông dì Tiêu chả già chút nào, nhiều nhất chừng hai mươi mà thôi, hôm nay dì thử mặc áo thun quần đùi giống con đến trường đi, người ta nhất định cũng tưởng dì là học sinh mới giống con thôi."
Bất luận Lâm Tiễn nói thật hay giả, lời hay nghe vào dĩ nhiên là thoải mái, độ cong bên môi Tiêu Uyển Thanh không khỏi càng giương cao. Nàng rẽ vào đường, ánh mắt mềm mỏng nhìn về phía Lâm Tiễn, sẵn giọng: "Có con nói thôi."
Lâm Tiễn lời thề son sắt, vì mình xứng danh: "Lời con nói là lời thật không đấy." Mắt cô xoay vòng, tâm tư nhiều chuyện nổi lên, bắt đầu truy hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, dì xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt, lúc ở trường nhất định là nhân vật phong vân của trường, là nữ thần trong lòng nam sinh, có phải thư tình dì nhận đầy sọt luôn đúng không?"
Tiêu Uyển Thanh hơi cười, đập vỡ ảo tưởng của cô: "Bọn dì vào lúc ấy đó hả, ai viết thư tình cho ai thì lập tức toàn khoa đều biết. Lúc dì vừa mới vào đại học, Kinh Nam cũng mới vừa đổi hiệu trưởng, tác phong học tập thoáng cái trở nên nghiêm ngặt. Nhớ hồi còn lễ Giáng Sinh, có một nam sinh ban đêm ở dưới lầu ký túc xá tỏ tình bằng cách bày nến hình trái tim, cậu ta bị bảo vệ ở đó bắt được, bị toàn trường thông cáo phê bình, còn bị xử phạt bằng cách bắt làm kiểm điểm trong đại hội toàn khoa."
Lâm Tiễn lại không đồng ý: "Nếu có thể theo đuổi được người mình thích, bị thông cáo phê bình cũng chẳng có chuyện gì to tát. Nếu như thua hết cả thiên hạ mà có thể thắng được lòng một người, dù có phải làm đồ vô tích sự trong mắt người ngoài đi nữa, nhưng chỉ cần làm anh hùng trong mắt người mình yêu thì cũng xem như là đáng giá vậy. Có gì đâu chứ? Người không dám làm đều là kẻ hèn nhát, nếu là con thì con chẳng sợ mấy thứ đó đâu."
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy, mười ngón cầm lấy vô-lăng bất giác cứng ngắc một lúc.
Nàng ngây người, rẽ vô-lăng sang phải vào trường, một hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng thở dài, giọng điệu như hâm mộ, lại như mất mác: "Trẻ con..."
Lâm Tiễn hơi nhíu mày, vừa định nói gì đó, phút sau đã nghe thấy tiếng tắt động cơ, Tiêu Uyển Thanh đậu xe xong bèn nhắc nhở cô: "Chúng ta đến rồi, xuống xe đi."
Quay đầu nhìn qua cửa sổ xe, Lâm Tiễn mới phát hiện, hóa ra không biết từ lúc nào họ đã vào khuôn viên trường rồi. Theo bảng hướng dẫn đặc biệt, dòng xe cộ chạy vào dừng xe ở bãi đỗ xe tạm thời, Tiêu Uyển Thanh cũng chính là đi theo dòng xe cộ phía trước để đỗ xe ở bãi đỗ tạm thời.
Tuy rằng Tiêu Uyển Thanh đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng mấy năm gần đây trường học cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Nàng xuống xe, giương tán ô lớn ra, che đi ánh mắt trời gay gắt đang lơ lửng trên cao, rồi dắt theo Lâm Tiễn quen cửa quen nẻo mà đi về khu học viện Tài chính kinh tế. Vừa đi, nàng còn vừa giới thiệu cho Lâm Tiễn quần thể kiến trúc và hồ nhân tạo mà họ vừa tạt qua, thi thoảng còn có thể xen kẽ thêm một vài chuyện lịch sử của trường và bạn học nổi tiếng nào đó. Lâm Tiễn tránh ở trong bóng râm của tán ô, nghe câu chuyện dễ nghe thú vị bên tai, cô hứng thú dạt dào. Những người tình nguyện đón sinh viên mới thấy hai người hai tay trống trơn, dáng dấp thảnh thơi, có lẽ cho rằng không phải là sinh viên mới nên dọc đường chẳng người tình nguyện nào đi lên chiêu đãi dẫn đường cả.
Đi vào khu vực 5 tổ đoàn, Tiêu Uyển Thanh xa xa đã nhìn thấy ở phía trước của một tòa nhà nào đó, có một băng rôn to lớn đón người mới của học viện Tài chính kinh tế, dưới băng rôn là một vài lều vải và cái bàn, trước mỗi cái bàn đều ngồi một người. Hai bên trái phải là một bản thông báo thật dài, ở đó trong ngoài được mấy lớp người bao quanh.
Bên môi Tiêu Uyển Thanh bất giác có một nụ cười nhẹ, nhiều năm như vậy, nơi này vẫn không thay đổi một xíu nào.
Nàng nghiêng đầu, tay chỉ về chỗ đông đúc người ở đằng xa, nói với Lâm Tiễn: "Danh sách lớp chắc ở đó, chúng ta qua xem nào, sau đó còn tìm lớp báo danh trình diện nữa."
Lâm Tiễn biết nghe lời phải, đi theo bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, đáp: "Dạ."
Chờ đi tới bản thông báo, Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh mới phát hiện, người còn đông hơn so với tưởng tượng của họ. Danh sách chia lớp theo chuyên ngành và sắp xếp ký túc xá của toàn bộ học viện Tài chính kinh tế đều dán chung lên một cái bảng thông báo. Hai người bị ngăn chặn ở ngoài bởi mấy lớp người, họ chỉ có thể ngóng cổ nhìn về phía trong của bảng thông báo.
Bản thân dáng người Tiêu Uyển Thanh đã không thấp, lại mang vào giày cao gót, xem danh sách lớp cũng không khó khăn cho lắm. Lâm Tiễn lại không ổn, chỉ đành kiễng chân, cố hết sức ngó đầu nhìn vào trong.
Tiêu Uyển Thanh thu ô lại, thấy dáng vẻ Lâm Tiễn nhón chân, ngoe nguẩy đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, trông hết sức đáng yêu, Tiêu Uyển Thanh không nhịn được đùa cô: "Lâm Tiễn, chúng ta thi đấu nhé, xem ai tìm được thông tin chia lớp của con trước, người thua thì phụ trách đêm nay làm sạch đĩa bằng cách ăn sạch toàn bộ thức ăn, thế nào?"
Lâm Tiễn nhíu nhíu mày, nhìn nhìn Tiêu Uyển Thanh hiện tại cao hơn cô tận nửa cái đầu, lại nhìn về một đống người đen nghìn nghịt ở đằng trước, bất mãn kháng nghị: "Không được, này không công bằng, dì cao hơn con nhiều như vậy..."
Tiêu Uyển Thanh cười khẽ: "Không thì dì đưa giày dì cho con mượn mang nhé?"
Lâm Tiễn bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, ấm ức: "Hừ, đấu thì đấu, sơn nhân tự có diệu kế." Nói xong, cô như con cá chạch, bắt đầu tận dụng mọi điều kiện có thể mà chen vào phía đám người phía trước.
Tiêu Uyển Thanh sau một thoáng sửng sốt lại thấy buồn cười, tiểu quỷ lanh lợi này.
Sau ba phút, Tiêu Uyển Thanh chuyển vị trí được mấy lần, rốt cuộc mới tìm thấy được tên Lâm Tiễn trong danh sách lớp 3 khoa Tài chính, nàng mắt mày cong cong, rồi nhìn về phía đám người để tìm kiếm bóng dáng Lâm Tiễn. Cùng lúc đó, Lâm Tiễn cũng kiễng chân, quay người sang nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh ở ngoài đám người.
Thế là, Tiêu Uyển Thanh bèn nhìn thấy không xa ở đằng trước có một chùm đuôi ngựa nhanh nhẹn xoay lại, tiếp đó mặt cười tươi đẹp và non nớt trẻ trung của Lâm Tiễn liền hiện ra. Tầm mắt hai người đụng vào nhau, gần như là cùng lúc, họ khẽ mở môi, thốt ra mấy chữ: "Lớp 3 Tài chính."
Giây sau đó, hai người không ai bảo ai mà nhìn đối phương, nhẹ giọng nở nụ cười.
Lâm Tiễn chui ra khỏi đám người, mặt mày hớn hở, kiêu căng bảo: "Huề rồi, có điều, con cảm thấy con vẫn lợi hại hơn một chút."
Tiêu Uyển Thanh cũng tung hứng cô: "Phải rồi, Tiễn Tiễn là lợi hại nhất." Như đang dỗ đứa con nít.
Căn cứ theo lớp, họ tìm được quầy báo danh của lớp 3 Tài chính, đứng xếp hàng một hồi, theo lời hướng dẫn của đàn chị phụ trách báo danh mà đưa lên biên lai ngân hàng nộp học phí, rồi nhận lấy thẻ sinh viên. Vốn tưởng rằng hành trình báo danh lần này tới đây là kết thúc, nhưng khi đàn chị nghe được Lâm Tiễn là học sinh ngoại trú không ở ký túc xá, sau một thoáng kinh ngạc lại thêm một chỉ thị mới - đi đến văn phòng của học viện tìm phụ đạo viên nói chuyện, rồi sau đó đến trung tâm phục vụ sinh hoạt nhận quân phục.
Lâm Tiễn không biết chuyến đi này mất bao lâu, cũng không biết đường đi qua lại có xa xôi hay không. Đã gần trưa, mặt trời lại càng lúc cay độc thêm. Cô đưa mắt thì nhìn thấy vầng trán trắng nõn của Tiêu Uyển Thanh đã thấm ra mấy lớp mồ hôi mỏng. Lâm Tiễn nhìn đàn chị dẫn đường cho cô bên cạnh, rồi lại nhìn nhìn Tiêu Uyển Thanh, cô đề nghị: "Dì Tiêu, không thì con đi theo đàn chị đến học viện tìm phụ đạo viên, sau đó đi nhận quần áo, dì ở ngay đây chờ con được không? Ở đây cách chỗ đậu xe cũng khá gần, đợi lát nữa dì cũng có thể bớt chút đường đi."
Tiêu Uyển Thanh ngược lại không hề gì chuyện nhiều bớt vài bước đường, nhưng nhìn thiếu nữ cũng đồng dạng trẻ tuổi bên cạnh Lâm Tiễn, nàng nghĩ biết đâu mình không có mặt thì Lâm Tiễn sẽ thoải mái giao lưu với đàn chị nhiều hơn, nên bèn gật đầu vui vẻ đồng ý.
Nàng đưa chiếc ô cho Lâm Tiễn, đáp lời: "Được, con đi đi, dì ở chỗ này chờ con."
Lâm Tiễn từ chối: "Dì Tiêu giữ ô lại đi, thật ra con không sợ nắng chút nào đâu."
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười, nhìn Lâm Tiễn một chút, lại nhìn sang thiếu nữ đang đứng đợi bên người Lâm Tiễn, nàng giễu cợt: "Con không sợ, nhưng không nhất định là cô bé bên cạnh con cũng không sợ, cầm rồi che cho hai đứa đi."
Đàn chị mặc đồ đồng phục tình nguyện màu đỏ thật ra nãy giờ vẫn lén lút đánh giá chị gái xinh đẹp nho nhã này, bất thình lình mình bị kêu tên, cô ấy vội vã hoang mang mà xua xua tay: "Em... em cũng không sợ."
Tiêu Uyển Thanh vẫn kiên trì, nàng giao ô vào tay Lâm Tiễn, an ủi: "Không sao đâu, nếu dì quá nóng thì có thể tìm một chỗ mát mẻ để tránh mà, còn hai đứa phải đi đường thì lại không giống. Cầm đi, mau cùng đàn chị đi đi."
Suy cho cùng Lâm Tiễn vẫn không lay được Tiêu Uyển Thanh, bị thuyết phục, cô buộc lòng phải lần nữa căn dặn Tiêu Uyển Thanh, nếu như quá nóng thì tùy tiện đi nơi đâu hóng mát cũng được, đến lúc đó thì để cô đi tìm Tiêu Uyển Thanh là được.
Nghe lời vậy, Tiêu Uyển Thanh như nhớ ra, hỏi Lâm Tiễn: "Mẹ con bảo đã mua điện thoại cho con rồi, mà giờ dì còn chưa biết số con nữa."
Lâm Tiễn bĩu môi, nhỏ giọng "hừm" một tiếng, bất mãn bảo: "Nhưng mà con biết của dì đó 134637929xx, xx929736431. Dì Tiêu, bài tập dì làm chưa đủ nha."
Tiêu Uyển Thanh không khỏi kinh ngạc, Lâm Tiễn lại đọc làu làu như thế? Ý cười càng mềm mỏng hơn, nàng chân thành nhận lỗi: "Vâng vâng vâng, tôi sai rồi ạ."
Lâm Tiễn hào phóng chấp nhận, cô lấy điện thoại từ trong túi quần ra, mở khóa, sau đó chọt chọt ngón tay, 3 giây sau, điện thoại của Tiêu Uyển Thanh liền vang lên. Lâm Tiễn cười híp mắt bảo: "Ghi tên là Siêu cấp vô địch mỹ thiếu nữ là được rồi."
Tiêu Uyển Thanh bật cười, vừa sửa tên trên điện thoại là "nhóc con", vừa cười giục cô: "Mau đi đi, đàn chị chờ con đã lâu rồi kìa."
Lâm Tiễn liền vẫy vẫy tay về hướng nàng, tạm biệt "Được rồi, vậy Siêu cấp vô địch mỹ thiếu nữ trước tiên xin phép vắng mặt một lúc."
Tiêu Uyển Thanh nhìn bóng lưng của cô, cười bất đắc dĩ lại dịu dàng.
*Chú thích:
[1] Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, hình dung người gặp phải thời cơ thích hợp mà mạch suy nghĩ nhạy bén, hành động thích đáng hơn.
Gần một giờ sáng, Lâm Tiễn mới từ từ buồn ngủ, cô tắt máy vi tính trở lại giường, nằm xuống vừa dính vào gối đã ngủ thiếp đi.
Lúc ở nhà, bởi Chu Thấm khống chế nghiêm khắc, giờ làm việc và nghỉ ngơi của cô trước đến giờ khá là quy luật, cô rất ít khi thức khuya đến tận giờ này, bởi thế nên bây giờ suy cho cùng cô vẫn thấy mệt, ngủ một giấc, ngủ đến hương mộng mê say.
Sáng sớm gần 7 giờ, mặt trời đã lặng lẽ bò lên trên đồi, ánh sáng ấm áp từ song cửa sổ thủy tinh chiếu nghiêng vào phòng ngủ của Lâm Tiễn, một nửa bao phủ ở trên giường Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn hơi nghiêng người, miệng nhỏ khẽ nhếch, vẫn ngủ rất say sưa, không hề có cảm giác gì đối với ánh sáng mặt trời.
Vừa đến 7 giờ, đồng hồ báo thức mà hôm qua Tiêu Uyển Thanh cài giúp Lâm Tiễn liền hết chức trách mà làm việc, vui sướng hát lên một bài hát "Ông mặt trời đã dậy, gà gáy ò ó o..."
Đôi mày thanh tú của Lâm Tiễn hơi nhíu lại, trong lơ mơ cô bất mãn lầu bầu một câu: "Phiền chết rồi..." Cô vẫn nhắm mắt lại, chỉ là bản năng đưa tay ra, lục lọi xung quanh ở trên đầu giường. Khi mò được tới một vật thể vuông vắn cưng cứng, cô phản xạ mà giơ tay vỗ một cái.
Quả nhiên, giọng hát tan biến ngay... Lâm Tiễn thở phào nhẹ nhõm, bên môi lộ ra nụ cười thỏa mãn như đứa con nít, lại ngủ thiếp đi.
Tiêu Uyển Thanh 6h30 đã thức dậy, sau khi đã vệ sinh xong xuôi, nàng bắt đầu bận rộn ở trong nhà bếp, chuẩn bị bữa ăn sáng.
7 giờ lẻ 5 phút, Tiêu Uyển Thanh đã chuẩn bị xong hết thảy, nhưng ngoài nhà bếp vẫn lặng ngắt như tờ. Nàng nhìn về phía phòng của Lâm Tiễn, trong vẻ mặt có mấy phần dịu dàng sáng tỏ.
Nàng săn sóc mà đổ bữa sáng - cháo yến mạch sang bát, rồi bưng đến trên bàn ăn đợi cho nó nguội, sau đó tháo tạp dề móc lên, bước chân nhẹ nhàng mà đi về phía phòng của Lâm Tiễn.
Đến cửa phòng Lâm Tiễn, nàng dừng bước chân lại, đưa tay gõ nhẹ cửa ba lần, mỗi lần cách nhau một quãng, rồi nhẹ giọng kêu: "Lâm Tiễn... Lâm Tiễn..."
Nhưng mà bên trong phòng, yên lặng không một âm thanh nào...
Tiêu Uyển Thanh hết cách mà cười cười, đành phải đưa tay vặn nắm cửa, động tác xoay vừa thả nhẹ, cửa phòng bèn mở ra.
Như trong dự đoán, Lâm Tiễn đưa lưng về phía ánh nắng, vẫn ngủ đến vô tri vô giác, chăn đã bị lướt xuống đến trên bắp chăn. Miệng cô vô ý thức hơi mở, tóc dài ngổn ngang rải rác trên gối đầu, hiển nhiên đang ngủ say.
Nhìn gương mặt ngoan ngoãn sạch sẽ của Lâm Tiễn khi ngủ, ánh mắt Tiêu Uyển Thanh không khỏi nhu hòa. Nàng ngồi xuống ở bên giường Lâm Tiễn, đưa tay kéo chăn của Lâm Tiễn lên bên người lại. Sau đó, nàng cầm remote của máy điều hòa trên tủ đầu giường lên để tắt máy điều hòa. Sau cùng, nàng mới đưa tay, nhẹ nhàng chọt chọt đôi má nhỏ trắng bóc của Lâm Tiễn, nhẹ giọng gọi cô dậy: "Lâm Tiễn, Lâm Tiễn, nên thức thôi..."
Đầu tiên là Lâm Tiễn bất mãn mà phồng phồng má, sau đó mới nhíu nhíu mày, chậm rãi mở ra đôi mắt to đen láy.
Trong một nháy mắt mơ hồ, cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh, trong mắt là ngỡ ngàng đáng yêu của một chú nai con lạc đường. Cô còn chưa tỉnh táo, nhìn Tiêu Uyển Thanh, lơ mơ rồi rù rì: "Dường như em gặp chị rồi..."
Tiêu Uyển Thanh bất ngờ, "phì" một tiếng rồi bật cười. Nàng nặn nặn mũi Lâm Tiễn, xuôi theo lời của cô mà ghẹo cô: "Gặp ở trong mơ sao?"
Lâm Tiễn nghe thấy tiếng cười của Tiêu Uyển Thanh, buồn ngủ bèn chạy đi hơn một nửa, lúc nghe được câu hỏi của Tiêu Uyển Thanh, cô đã triệt để tỉnh táo lại. Khi phản ứng được mình nói lời ngu ngốc gì, Lâm Tiễn "a" một tiếng, tay bụm kín con mắt của mình, không dám nhìn Tiêu Uyển Thanh, muôn phần ngượng ngùng, xấu hổ mà giải thích: "Xin lỗi, dì Tiêu, con mới tỉnh nên phản ứng có hơi chậm chạp."
Tiêu Uyển Thanh vén tóc bừa bộn trên trán giúp cô, rồi vỗ về cô: "Không sao, rất đáng yêu." Nói xong, nàng đứng lên, tỏ ý bảo: "Nhanh dậy thôi, 7 giờ 10 phút rồi, cẩn thận đến muộn nha."
Lâm Tiễn nghe vậy liền nhìn về đồng hồ báo thức, quả đúng như vậy, cô vội vã trở mình rồi ngồi dậy, đáp lại lời Tiêu Uyển Thanh: "Được, con dậy ngay."
7 giờ 25 phút, Lâm Tiễn vệ sinh chải tóc xong xuôi, cùng Tiêu Uyển Thanh đồng thời ngồi xuống trước bàn ăn.
Bữa sáng là cháo yến mạch, canh thịt, trứng gà, cải xanh sợi thịt, hoa quả salad. Hôm qua Lâm Tiễn đã được kiến thức trù nghệ kỹ càng và tác phong khéo léo của Tiêu Uyển Thanh, hôm nay nhìn bữa sáng được trang trí tuyệt đẹp trên bàn ăn cùng với Tiêu Uyển Thanh ngồi thẳng tao nhã ở bên đối diện, cô vẫn không nhịn được cảm khái, tò mò hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, thật ra cuối cùng cũng phải ăn nó thôi, trang trí bọn nó đẹp mắt như vậy, lại cũng chẳng có người ngoài, sau cùng vẫn phải qua quýt mà ăn, liệu có hơi phiền toái hay không?"
Ngón tay thuôn thuôn của Tiêu Uyển Thanh đang lột trứng gà giúp Lâm Tiễn, nghe vậy nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Tiễn, không chút nghĩ ngợi đã cười nhẹ trả lời: "Mỗi người có một cách suy nghĩ khác nhau. Dì thấy không phiền toái gì cả, dù sao cuộc sống là của chính mình."
Lâm Tiễn nghiêng đầu, nháy nháy mắt, bất giác cũng đọc theo một lần trong lòng "dù sao cuộc sống là của chính mình", có lẽ là cô hiểu biết nông cạn quá rồi.
Tiêu Uyển Thanh lột trứng xong, nhẹ nhàng bỏ vào trong bát cháo của Lâm Tiễn, nhắc nhở: "Nhanh ăn đi, cháo sắp nguội rồi."
Bấy giờ Lâm Tiễn mới chú ý tới Tiêu Uyển Thanh lột trứng giúp mình, cô ngại ngùng nói một tiếng "cám ơn", rồi dặn dò: "Dì Tiêu cũng ăn mau đi, lần sau để tự con làm là được rồi."
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười, cũng không biết là có thật sự nghe vào lòng hay không, đáp một tiếng: "Được".
7 giờ 50 phút, hai người rốt cuộc cùng đi ra cửa, lên xe, chạy về phía đại học Kinh Nam.
Trên đường, Lâm Tiễn ngồi ở ghế phó lái, thi thoảng tán dóc vài câu với Tiêu Uyển Thanh. Lúc sắp tới đại học Kinh Nam, Lâm Tiễn bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, trước kia dì học trường nào?"
Tiêu Uyển Thanh liếc mắt nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười hỏi ngược lại: "Mẹ con không nói với con sao?"
Lâm Tiễn nhớ lại một thoáng, Chu Thấm chỉ từng nhắc là thành tích của Tiêu Uyển Thanh rất tốt, đích xác không có nói rõ là học trường nào. Nhưng... thành tích rất tốt, trường học nhất định cũng là trường đại học trọng điểm nhỉ? Sau đó lại thi đậu nghiên cứu sinh làm học trò của ông ngoại cô... Cô phúc chí tâm linh [1], bật thốt lên: "Dì Tiêu cũng tốt nghiệp Kinh Nam đúng không ạ?"
Tiêu Uyển Thanh tỏ ý khen ngợi mà nhìn cô một cái: "Ừ, dì học khoa tiếng Trung chính quy của Kinh Nam. Kể ra, con cũng được xem là đàn em của dì đó, chỉ có điều đàn chị như dì hơi già một chút thôi."
Lâm Tiễn lập tức như chùa có chuyện lạ mà phản bác: "Nói bậy, trông dì Tiêu chả già chút nào, nhiều nhất chừng hai mươi mà thôi, hôm nay dì thử mặc áo thun quần đùi giống con đến trường đi, người ta nhất định cũng tưởng dì là học sinh mới giống con thôi."
Bất luận Lâm Tiễn nói thật hay giả, lời hay nghe vào dĩ nhiên là thoải mái, độ cong bên môi Tiêu Uyển Thanh không khỏi càng giương cao. Nàng rẽ vào đường, ánh mắt mềm mỏng nhìn về phía Lâm Tiễn, sẵn giọng: "Có con nói thôi."
Lâm Tiễn lời thề son sắt, vì mình xứng danh: "Lời con nói là lời thật không đấy." Mắt cô xoay vòng, tâm tư nhiều chuyện nổi lên, bắt đầu truy hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, dì xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt, lúc ở trường nhất định là nhân vật phong vân của trường, là nữ thần trong lòng nam sinh, có phải thư tình dì nhận đầy sọt luôn đúng không?"
Tiêu Uyển Thanh hơi cười, đập vỡ ảo tưởng của cô: "Bọn dì vào lúc ấy đó hả, ai viết thư tình cho ai thì lập tức toàn khoa đều biết. Lúc dì vừa mới vào đại học, Kinh Nam cũng mới vừa đổi hiệu trưởng, tác phong học tập thoáng cái trở nên nghiêm ngặt. Nhớ hồi còn lễ Giáng Sinh, có một nam sinh ban đêm ở dưới lầu ký túc xá tỏ tình bằng cách bày nến hình trái tim, cậu ta bị bảo vệ ở đó bắt được, bị toàn trường thông cáo phê bình, còn bị xử phạt bằng cách bắt làm kiểm điểm trong đại hội toàn khoa."
Lâm Tiễn lại không đồng ý: "Nếu có thể theo đuổi được người mình thích, bị thông cáo phê bình cũng chẳng có chuyện gì to tát. Nếu như thua hết cả thiên hạ mà có thể thắng được lòng một người, dù có phải làm đồ vô tích sự trong mắt người ngoài đi nữa, nhưng chỉ cần làm anh hùng trong mắt người mình yêu thì cũng xem như là đáng giá vậy. Có gì đâu chứ? Người không dám làm đều là kẻ hèn nhát, nếu là con thì con chẳng sợ mấy thứ đó đâu."
Tiêu Uyển Thanh nghe vậy, mười ngón cầm lấy vô-lăng bất giác cứng ngắc một lúc.
Nàng ngây người, rẽ vô-lăng sang phải vào trường, một hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng thở dài, giọng điệu như hâm mộ, lại như mất mác: "Trẻ con..."
Lâm Tiễn hơi nhíu mày, vừa định nói gì đó, phút sau đã nghe thấy tiếng tắt động cơ, Tiêu Uyển Thanh đậu xe xong bèn nhắc nhở cô: "Chúng ta đến rồi, xuống xe đi."
Quay đầu nhìn qua cửa sổ xe, Lâm Tiễn mới phát hiện, hóa ra không biết từ lúc nào họ đã vào khuôn viên trường rồi. Theo bảng hướng dẫn đặc biệt, dòng xe cộ chạy vào dừng xe ở bãi đỗ xe tạm thời, Tiêu Uyển Thanh cũng chính là đi theo dòng xe cộ phía trước để đỗ xe ở bãi đỗ tạm thời.
Tuy rằng Tiêu Uyển Thanh đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng mấy năm gần đây trường học cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Nàng xuống xe, giương tán ô lớn ra, che đi ánh mắt trời gay gắt đang lơ lửng trên cao, rồi dắt theo Lâm Tiễn quen cửa quen nẻo mà đi về khu học viện Tài chính kinh tế. Vừa đi, nàng còn vừa giới thiệu cho Lâm Tiễn quần thể kiến trúc và hồ nhân tạo mà họ vừa tạt qua, thi thoảng còn có thể xen kẽ thêm một vài chuyện lịch sử của trường và bạn học nổi tiếng nào đó. Lâm Tiễn tránh ở trong bóng râm của tán ô, nghe câu chuyện dễ nghe thú vị bên tai, cô hứng thú dạt dào. Những người tình nguyện đón sinh viên mới thấy hai người hai tay trống trơn, dáng dấp thảnh thơi, có lẽ cho rằng không phải là sinh viên mới nên dọc đường chẳng người tình nguyện nào đi lên chiêu đãi dẫn đường cả.
Đi vào khu vực 5 tổ đoàn, Tiêu Uyển Thanh xa xa đã nhìn thấy ở phía trước của một tòa nhà nào đó, có một băng rôn to lớn đón người mới của học viện Tài chính kinh tế, dưới băng rôn là một vài lều vải và cái bàn, trước mỗi cái bàn đều ngồi một người. Hai bên trái phải là một bản thông báo thật dài, ở đó trong ngoài được mấy lớp người bao quanh.
Bên môi Tiêu Uyển Thanh bất giác có một nụ cười nhẹ, nhiều năm như vậy, nơi này vẫn không thay đổi một xíu nào.
Nàng nghiêng đầu, tay chỉ về chỗ đông đúc người ở đằng xa, nói với Lâm Tiễn: "Danh sách lớp chắc ở đó, chúng ta qua xem nào, sau đó còn tìm lớp báo danh trình diện nữa."
Lâm Tiễn biết nghe lời phải, đi theo bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, đáp: "Dạ."
Chờ đi tới bản thông báo, Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh mới phát hiện, người còn đông hơn so với tưởng tượng của họ. Danh sách chia lớp theo chuyên ngành và sắp xếp ký túc xá của toàn bộ học viện Tài chính kinh tế đều dán chung lên một cái bảng thông báo. Hai người bị ngăn chặn ở ngoài bởi mấy lớp người, họ chỉ có thể ngóng cổ nhìn về phía trong của bảng thông báo.
Bản thân dáng người Tiêu Uyển Thanh đã không thấp, lại mang vào giày cao gót, xem danh sách lớp cũng không khó khăn cho lắm. Lâm Tiễn lại không ổn, chỉ đành kiễng chân, cố hết sức ngó đầu nhìn vào trong.
Tiêu Uyển Thanh thu ô lại, thấy dáng vẻ Lâm Tiễn nhón chân, ngoe nguẩy đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, trông hết sức đáng yêu, Tiêu Uyển Thanh không nhịn được đùa cô: "Lâm Tiễn, chúng ta thi đấu nhé, xem ai tìm được thông tin chia lớp của con trước, người thua thì phụ trách đêm nay làm sạch đĩa bằng cách ăn sạch toàn bộ thức ăn, thế nào?"
Lâm Tiễn nhíu nhíu mày, nhìn nhìn Tiêu Uyển Thanh hiện tại cao hơn cô tận nửa cái đầu, lại nhìn về một đống người đen nghìn nghịt ở đằng trước, bất mãn kháng nghị: "Không được, này không công bằng, dì cao hơn con nhiều như vậy..."
Tiêu Uyển Thanh cười khẽ: "Không thì dì đưa giày dì cho con mượn mang nhé?"
Lâm Tiễn bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, ấm ức: "Hừ, đấu thì đấu, sơn nhân tự có diệu kế." Nói xong, cô như con cá chạch, bắt đầu tận dụng mọi điều kiện có thể mà chen vào phía đám người phía trước.
Tiêu Uyển Thanh sau một thoáng sửng sốt lại thấy buồn cười, tiểu quỷ lanh lợi này.
Sau ba phút, Tiêu Uyển Thanh chuyển vị trí được mấy lần, rốt cuộc mới tìm thấy được tên Lâm Tiễn trong danh sách lớp 3 khoa Tài chính, nàng mắt mày cong cong, rồi nhìn về phía đám người để tìm kiếm bóng dáng Lâm Tiễn. Cùng lúc đó, Lâm Tiễn cũng kiễng chân, quay người sang nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh ở ngoài đám người.
Thế là, Tiêu Uyển Thanh bèn nhìn thấy không xa ở đằng trước có một chùm đuôi ngựa nhanh nhẹn xoay lại, tiếp đó mặt cười tươi đẹp và non nớt trẻ trung của Lâm Tiễn liền hiện ra. Tầm mắt hai người đụng vào nhau, gần như là cùng lúc, họ khẽ mở môi, thốt ra mấy chữ: "Lớp 3 Tài chính."
Giây sau đó, hai người không ai bảo ai mà nhìn đối phương, nhẹ giọng nở nụ cười.
Lâm Tiễn chui ra khỏi đám người, mặt mày hớn hở, kiêu căng bảo: "Huề rồi, có điều, con cảm thấy con vẫn lợi hại hơn một chút."
Tiêu Uyển Thanh cũng tung hứng cô: "Phải rồi, Tiễn Tiễn là lợi hại nhất." Như đang dỗ đứa con nít.
Căn cứ theo lớp, họ tìm được quầy báo danh của lớp 3 Tài chính, đứng xếp hàng một hồi, theo lời hướng dẫn của đàn chị phụ trách báo danh mà đưa lên biên lai ngân hàng nộp học phí, rồi nhận lấy thẻ sinh viên. Vốn tưởng rằng hành trình báo danh lần này tới đây là kết thúc, nhưng khi đàn chị nghe được Lâm Tiễn là học sinh ngoại trú không ở ký túc xá, sau một thoáng kinh ngạc lại thêm một chỉ thị mới - đi đến văn phòng của học viện tìm phụ đạo viên nói chuyện, rồi sau đó đến trung tâm phục vụ sinh hoạt nhận quân phục.
Lâm Tiễn không biết chuyến đi này mất bao lâu, cũng không biết đường đi qua lại có xa xôi hay không. Đã gần trưa, mặt trời lại càng lúc cay độc thêm. Cô đưa mắt thì nhìn thấy vầng trán trắng nõn của Tiêu Uyển Thanh đã thấm ra mấy lớp mồ hôi mỏng. Lâm Tiễn nhìn đàn chị dẫn đường cho cô bên cạnh, rồi lại nhìn nhìn Tiêu Uyển Thanh, cô đề nghị: "Dì Tiêu, không thì con đi theo đàn chị đến học viện tìm phụ đạo viên, sau đó đi nhận quần áo, dì ở ngay đây chờ con được không? Ở đây cách chỗ đậu xe cũng khá gần, đợi lát nữa dì cũng có thể bớt chút đường đi."
Tiêu Uyển Thanh ngược lại không hề gì chuyện nhiều bớt vài bước đường, nhưng nhìn thiếu nữ cũng đồng dạng trẻ tuổi bên cạnh Lâm Tiễn, nàng nghĩ biết đâu mình không có mặt thì Lâm Tiễn sẽ thoải mái giao lưu với đàn chị nhiều hơn, nên bèn gật đầu vui vẻ đồng ý.
Nàng đưa chiếc ô cho Lâm Tiễn, đáp lời: "Được, con đi đi, dì ở chỗ này chờ con."
Lâm Tiễn từ chối: "Dì Tiêu giữ ô lại đi, thật ra con không sợ nắng chút nào đâu."
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười, nhìn Lâm Tiễn một chút, lại nhìn sang thiếu nữ đang đứng đợi bên người Lâm Tiễn, nàng giễu cợt: "Con không sợ, nhưng không nhất định là cô bé bên cạnh con cũng không sợ, cầm rồi che cho hai đứa đi."
Đàn chị mặc đồ đồng phục tình nguyện màu đỏ thật ra nãy giờ vẫn lén lút đánh giá chị gái xinh đẹp nho nhã này, bất thình lình mình bị kêu tên, cô ấy vội vã hoang mang mà xua xua tay: "Em... em cũng không sợ."
Tiêu Uyển Thanh vẫn kiên trì, nàng giao ô vào tay Lâm Tiễn, an ủi: "Không sao đâu, nếu dì quá nóng thì có thể tìm một chỗ mát mẻ để tránh mà, còn hai đứa phải đi đường thì lại không giống. Cầm đi, mau cùng đàn chị đi đi."
Suy cho cùng Lâm Tiễn vẫn không lay được Tiêu Uyển Thanh, bị thuyết phục, cô buộc lòng phải lần nữa căn dặn Tiêu Uyển Thanh, nếu như quá nóng thì tùy tiện đi nơi đâu hóng mát cũng được, đến lúc đó thì để cô đi tìm Tiêu Uyển Thanh là được.
Nghe lời vậy, Tiêu Uyển Thanh như nhớ ra, hỏi Lâm Tiễn: "Mẹ con bảo đã mua điện thoại cho con rồi, mà giờ dì còn chưa biết số con nữa."
Lâm Tiễn bĩu môi, nhỏ giọng "hừm" một tiếng, bất mãn bảo: "Nhưng mà con biết của dì đó 134637929xx, xx929736431. Dì Tiêu, bài tập dì làm chưa đủ nha."
Tiêu Uyển Thanh không khỏi kinh ngạc, Lâm Tiễn lại đọc làu làu như thế? Ý cười càng mềm mỏng hơn, nàng chân thành nhận lỗi: "Vâng vâng vâng, tôi sai rồi ạ."
Lâm Tiễn hào phóng chấp nhận, cô lấy điện thoại từ trong túi quần ra, mở khóa, sau đó chọt chọt ngón tay, 3 giây sau, điện thoại của Tiêu Uyển Thanh liền vang lên. Lâm Tiễn cười híp mắt bảo: "Ghi tên là Siêu cấp vô địch mỹ thiếu nữ là được rồi."
Tiêu Uyển Thanh bật cười, vừa sửa tên trên điện thoại là "nhóc con", vừa cười giục cô: "Mau đi đi, đàn chị chờ con đã lâu rồi kìa."
Lâm Tiễn liền vẫy vẫy tay về hướng nàng, tạm biệt "Được rồi, vậy Siêu cấp vô địch mỹ thiếu nữ trước tiên xin phép vắng mặt một lúc."
Tiêu Uyển Thanh nhìn bóng lưng của cô, cười bất đắc dĩ lại dịu dàng.
*Chú thích:
[1] Phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, hình dung người gặp phải thời cơ thích hợp mà mạch suy nghĩ nhạy bén, hành động thích đáng hơn.
Tác giả :
Mẫn Nhiên