Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 65: Thật muốn hôn hôn nàng.
Khuya dần buông, rút cuộc Tiêu Uyển Thanh cũng phải về nhà. Trước khi đi, cô giúp Ôn Đồng tưới mấy chậu xương rồng, cẩn thận đóng cửa rồi mới tắt đèn hành lang. Do không quen vị trí công tắc nhà Ôn Đồng, không ngờ vừa đưa tay gạt nút liền tắt luôn cả đèn phòng khách. Trong chớp mắt, bóng tối bao trùm khắp căn phòng. Tiêu Uyển Thanh hơi giật mình, rút điện thoại rồi nương theo ánh đèn nhàn nhạt phát ra mà chậm rãi bước tới.
Đang dọ dẫm tìm đường, ánh đèn trêи tay Tiêu Uyển Thanh bỗng vô tình quét phải một vật kim loại, loé lên vệt sáng trắng trước mắt cô.
Theo bản năng Tiêu Uyển Thanh đưa mắt nhìn qua chiếc tủ TV cạnh bên, trêи tủ chưng đầy bật lửa cùng hộp diêm đủ màu đủ loại. Ôn Đồng để ngay ngoài cùng một chiếc bật lửa bằng kim loại màu bạc. Có lẽ vừa rồi Tiêu Uyển Thanh đã nhìn thấy chiếc bật lửa này.
Cô tiếp tục bước về phía trước, lúc đi ngang tủ TV thì cố ý dừng lại, cúi đầu nghiêm túc đánh giá chiếc bật lửa kia.
Nhìn lướt qua thì thấy phần thân của chiếc bật lửa dường như được chạm khắc một khu rừng theo lối tối giản. Nhưng khi quan sát kỹ hơn sẽ nhận ra khu rừng này thực chất vô cùng xanh tốt, cành lá tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, tỉ mỉ tinh tế tạo thành một chữ “Thời” bắt mắt ở ngay trung tâm.
Tiêu Uyển Thanh ngờ ngợ cảm thấy có chút quen thuộc. Trầm tư một chút, cô bất chợt nhận ra chiếc bật lửa đặc biệt này.
Năm ngoái khi phỏng vấn Thời Kinh Lan, cô đã từng nhìn thấy nó ở trêи bàn của bà ta.
Tiêu Uyển Thanh vẫn còn nhớ, khi cô đi theo thư ký vào cửa, Thời Kinh Lan đang đứng trước cửa sổ thôn vân thổ vụ (nuốt mây nhả sương – chỉ đang hút thuốc), khuôn mặt tinh xảo chìm trong làn khói ʍôиɠ lung mờ ảo. Thấy Tiêu Uyển Thanh bước vào, Thời Kinh Lan khoan thai xoay người, đi đến ghế sofa ưu nhã ngồi xuống, một tay thả chiếc bật lửa xuống, tay kia dập tắt làn khói thuốc, nhìn cô thân mật mỉm cười.
Vì Ôn Đồng vốn ưa thích sưu tầm bật lửa, Tiêu Uyển Thanh vô tri vô giác hình thành thói quen lưu ý đến những chiếc bật lửa độc đáo khi ra ngoài. Thoạt trông thấy chiếc bật lửa loé sáng cùng đường hoa văn tinh tế đặt trêи bàn Thời Kinh Lan, Tiêu Uyển Thanh không khỏi kìm lòng mà đưa mắt nhìn lại lần nữa.
Thời Kinh Lan tinh ý nhận ra ánh mắt Tiêu Uyển Thanh dừng lại trêи chiếc bật lửa, hào phóng đẩy đến trước mặt cô, ôn hoà nói: “Kỳ thực tôi đã từng theo đuổi chuyên ngành mỹ thuật mấy năm đại học. Món này là năm trước lúc rảnh rỗi tự tay thiết kế. Dường như Tiêu chủ biên cũng có hứng thú với bật lửa thì phải?” Đó cũng là cách Thời Kinh Lan ôn tồn bắt đầu cuộc phỏng vấn của hai người.
Nào ngờ, lúc phỏng vấn Thời Kinh Lan bình dị gần gũi bao nhiêu, thì lúc duyệt bản thảo lại dày vò đội ngũ biên tập không tiếc tay bấy nhiêu. Tiêu Uyển Thanh khắc sâu ấn tượng đến mức khi ngồi sửa bản thảo không ngừng hồi tưởng lại dáng vẻ tươi cười của Thời Kinh Lan mà nghiến răng nghiến lợi. Vì vậy, cô cũng đặc biệt nhớ rõ những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Một vật thiết thân như vậy, sao lại rơi vào tủ sưu tập của Ôn Đồng?
Bỗng chốc, phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng), Tiêu Uyển Thanh nhớ tới đêm khoá niên hôm ấy, lúc Ôn Đồng đột ngột rời đi trùng hợp lại gặp được Thời Mãn. Còn có mấy ngày trước, chẳng phải nàng có nhắc đến việc Thời Kinh Lan muốn mời nàng về tập đoàn Thời Tinh làm việc, nhưng nàng lại một mực từ chối cơ hội ngàn vàng đó mà chọn chuyển đến làm việc ở Trường Trạch thị xa xôi?
Thời Kinh Lan là nữ cường nhân huyền thoại ở Ngạn Giang thị, bao nhiêu năm qua tin đồn của giới truyền thông về người đàn bà này chưa bao giờ ngơi ngớt.
Tiêu Uyển Thanh đã từng nghe qua vô vàn thông tin thất điên bát đảo về Thời Kinh Lan, tuy nhiên chỉ rút lại được vài điểm đáng tin cậy như sau: Thời Kinh Lan là nữ nhi duy nhất của Thời gia năm ấy. Từ bé, Thời Kinh Lan đã là viên ngọc quý trêи tay của ông bà, cha mẹ. Với tư chất đĩnh đạc, thông minh hơn người, Thời lão gia đã từ sớm coi trọng Thời Kinh Lan, có ý đem tiền đồ của nhà họ Thời giao phó lại cho đứa cháu nhỏ nhất này. Tuy nhiên đến năm 16 tuổi, Thời Kinh Lan lại tỏ ý cự tuyệt kế thừa việc kinh doanh của gia tộc, một mực đòi theo học mỹ thuật. Năm 17 tuổi, nàng đậu vị trí thủ khoa trong kỳ thi tuyển vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia danh giá. Vào thời điểm tất cả mọi người đều nghĩ rằng Thời gia sắp dưỡng nên một thiên tài nghệ thuật, Thời Kinh Lan-19-tuổi đột ngột bỏ nhà để đi theo một nam người mẫu khoả thân. Trong nháy mắt Thời gia bỗng trở thành trò cười của giới thượng lưu trong lúc trà dư tửu hậu, khiến Thời lão gia tức giận đến độ lên báo đăng tin đoạn tuyệt quan hệ cùng nàng. Năm 23 tuổi Thời Kinh Lan bất ngờ đem theo một bé gái 2-3 tuổi trở về Thời gia, rút cuộc vẫn là cốt nhục khôn lìa, Thời gia cuối cùng cũng tiếp nhận mẹ con nàng. Kể từ thời điểm đó, Thời Kinh Lan nhẫn nhịn cực hạn trào phúng cùng áp lực, từ vị trí thấp hèn nhất của tập đoàn Thời Tinh cật lực phấn đấu, một đường quét sạch ba người anh trai lớn để giành lấy chiếc ghế chủ tịch đến ngày nay.
Từ khi trở lại Ngạn Giang thị năm 23 tuổi, Thời Kinh Lan một lòng tập trung phát triển sự nghiệp, chưa từng chính thức kết giao với bất kỳ ai. Nhưng mà, ngoại giới đồn rằng, Thời Kinh Lan… chay mặn đều dùng được! Nhất là từ khi dấn thân thâu tóm giới truyền thông, scandal của Thời Kinh Lan cùng các nam nữ minh tinh đều luôn được giấu nhẹm.
Tiêu Uyển Thanh phỏng đoán, người Ôn Đồng thầm thương… lẽ nào lại là bà ta? Dường như Thời Kinh Lan cũng rất phù hợp với hình mẫu của Ôn Đồng, có năng lực, có tham vọng, lại càng có ngoại hình.
Nhưng mà… Ôn Đồng chẳng phải là gái thẳng sao? Hơn nữa, Ôn Đồng dường như đã quen biết Thời Kinh Lan từ lâu rồi. Tín Triều cùng Thời Tinh là hai tập đoàn lớn, hẳn phải có quan hệ làm ăn, hơn nữa Ôn Đồng lại nắm mảng phát triển kinh doanh, chắc chắn không tránh khỏi việc tiếp xúc qua cùng Thời Kinh Lan.
Tiêu Uyển Thanh chăm chú hồi tưởng lại biểu lộ của Ôn Đồng ngày ấy khi nàng nói với cô về việc Thời Kinh Lan đích thân mời nàng về làm việc. Chỉ là, lúc đó cô còn mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, đến hôm nay hồi tưởng chỉ còn đọng lại chút ấn tượng mơ hồ. Điều Tiêu Uyển Thanh nhớ rõ nhất chính là, tâm tình Ôn Đồng phảng phất cũng giống như bầu trời hôm ấy vậy, giăng kín mây mù.
Tiêu Uyển Thanh đứng dậy, đáy mắt lơ đãng quét ngang tủ kính chính giữa đang bày biện một vài khung ảnh. Nhìn lướt qua, ngoài một tấm là Ôn Đồng chụp cùng gia đình, còn lại chính là hình của cô và nàng. Kỳ lạ là, có chiếc khung lồng một bức ảnh lật ngược, nhìn vào chỉ nhìn thấy mảng trắng trơn lộ ra.
Trong một khoảnh khắc, Tiêu Uyển Thanh đã muốn đưa tay tháo chiếc khung kia ra để nhìn bức hình đằng sau. Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy, có lẽ thứ được giấu trong chiếc khung này chính là đáp án cho mọi câu hỏi của cô, là điều Ôn Đồng luôn mong mỏi mà không có được, là bí mật khiến nàng phải rời khỏi Ngạn Giang thị.
Một giây sau, Tiêu Uyển Thanh dừng tay lại, cắt đứt lòng hiếu kỳ của mình.
Từ bản thân suy ra, ai cũng có một bí mật muốn giữ kín cho riêng mình.
Tựa như Tiêu Uyển Thanh không dám nói cho Ôn Đồng cảm giác của mình đối với Lâm Tiễn, Ôn Đồng cũng vậy, không nguyện ý nói cho cô biết về người kia. Dường như, mỗi người đều có một ẩn tình khó nói ra.
Tiêu Uyển Thanh thu hồi ánh mắt, tắt đèn điện thoại, nhẹ nhàng mang giày rồi rời khỏi nhà Ôn Đồng.
Là bạn, cô chỉ cần biết những gì Ôn Đồng muốn cô biết.
Đây là bổn phận, cũng là sự tôn trọng dành cho nhau.
Nhưng… Tiêu Uyển Thanh không biết một điều. Tại Trường Trạch thị, Ôn Đồng tay cầm ly rượu vang, mắt hướng về Ngạn Giang thị… trong lòng, nửa mong mỏi nửa sợ hãi… Tiêu Uyển Thanh lật tấm ảnh lại, phát hiện ra bí mật đã nhiều năm nàng chôn chặt tận đáy lòng…
***
Lúc Tiêu Uyển Thanh về đến nhà cũng đã gần 11 giờ đêm. Cô nặng nề lê bước, trong lòng chua xót nghĩ… Lâm Tiễn, có lẽ đã đi ngủ rồi?
Hôm nay… cả ngày rồi cũng chưa được gặp nàng…
Uhm, như vậy cũng tốt.
Nhưng dường như, cũng có chút đắng nghét trào dâng…
Lúc cô mở túi xách với tay tìm chìa khoá, cửa nhà đột nhiên lạch cạch một tiếng rồi mở ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiễn, mang theo nụ cười ngọt ngào hoà cùng ánh đèn phòng ấm áp, hiện rõ trong đôi mắt ảm đạm đượm buồn của Tiêu Uyển Thanh.
Vốn không chuẩn bị tâm lý, chớp mắt lại nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn mà cô lòng luôn thương tưởng lại không dám nghĩ đến kia… trong khoảnh khắc Tiêu Uyển Thanh đứng ngây người nhìn Lâm Tiễn, bối rối không biết nên phản ứng thế nào.
Lâm Tiễn không phát hiện sự bất thường của Tiêu Uyển Thanh. Nàng kéo cửa, nghiêng người nhường chỗ cho Tiêu Uyển Thanh bước vào, cười đắc ý: “Chỉ cần nghe tiếng bước chân là con biết ngay Tiêu a di đã về rồi! Dì có thấy con siêu cấp cơ trí không?”
Tiêu Uyển Thanh khẽ nhắm mắt, ổn định lại nhịp tim đang đập rất nhanh, phút chốc dần khôi phục lý trí. Cô bước chân vào cửa, tựa như trưởng bối ấm giọng ân cần dặn dò vãn bối: “Nếu không phải là dì mà là người xấu thì làm sao bây giờ? Lần sau con đừng hấp tấp như vậy, buổi tối ở nhà một mình càng phải chú ý an toàn. Dì có mang theo chìa khoá mà.”
Lúc Tiêu Uyển Thanh bước qua, Lâm Tiễn khẽ nhíu mũi, nghiêm túc hít một hơi, xác nhận trêи người Tiêu Uyển Thanh không có hơi rượu. Trong lòng nàng yên tâm một chút, dựa người vào tường, chăm chú nhìn Tiêu Uyển Thanh cúi người thay giày, vài sợi tóc đen nhánh xoã tung trượt dài xuống, làm lộ ra cần cổ trắng muốt thon dài tựa thiên nga, khoé môi nàng cười sâu hơn, nghịch ngợm nói: “Nếu như ngoài cửa là người xấu thì con sẽ đánh cho hắn van xin bỏ chạy luôn! Nếu không khi dì trở về lại bị hắn doạ phải thì làm sao?”
Tay Tiêu Uyển Thanh đang thay giày bỗng dừng lại, nghe lời nữ hài hồn nhiên trêu đùa, nhịp tim lại bắt đầu đập loạn. Cô cắn môi không đáp, cố tỏ vẻ thản nhiên nói sang chuyện khác: “Khuya rồi sao con còn chưa đi ngủ? Cẩn thận kẻo không cao lên được nha.”
Lâm Tiễn bĩu môi, uỷ khuất nói: “Dì chưa về, con lo, không ngủ được.” Nàng dừng chút, rồi lại trầm ngâm nói thêm: “Hơn nữa, con sợ dì bất đắc dĩ phải uống quá nhiều, tối về mệt không nhớ uống canh giải rượu, ngày hôm sau sẽ đau đầu lắm.”
Nhịp tim của Tiêu Uyển Thanh đập loạn đến không còn ra thể thống gì nữa rồi. Cô rút cuộc nhịn không được, đứng dậy, trong ánh đèn hành lang ẩn hiện, đưa mắt nhìn thật sâu khuôn mặt xinh đẹp lại dịu dàng đến khó hiểu kia của nữ hài.
Vì cái gì, lại luôn có thể dễ dàng chạm đến trái tim của cô như vậy?
Trái tim của Tiêu Uyển Thanh… vừa ngọt vừa đắng, vừa thẹn vừa đau.
Cô dời mắt, mở đèn phòng khách, khẽ nói: “Con đừng lo, Tiễn Tiễn, buổi tối dì không uống rượu. Đã khuya rồi, con mau đi ngủ đi, dì có chút mệt nên tắm rồi cũng sẽ đi ngủ.”
Lâm Tiễn nhìn bóng lưng mảnh mai mỏi mệt của Tiêu Uyển Thanh, vốn muốn hỏi cô có đói không, có muốn ăn thêm chút gì không, nhưng lời nói chưa phát ra liền vội vàng thu lại. Trong lòng nàng có chút buồn bực, nhưng rút cuộc, vẫn là không muốn phiền nhiễu Tiêu Uyển Thanh vì chút suy nghĩ nhỏ nhặt của mình.
Trễ rồi, ăn gì cũng không tốt. Huống hồ thức ăn bỏ tủ lạnh đã lâu như vậy, cũng không còn tươi ngon nữa.
Thôi, trưa mai nàng đành lấy ra ăn vậy.
Ăn không hết thì bỏ.
Đến tối nàng nhất định sẽ lại nấu một bữa ăn nóng sốt cho Tiêu a di!
Lâm Tiễn đưa tay tắt đèn ngoài hành lang, nhoẻn miệng cười, ôn nhu đáp lại Tiêu Uyển Thanh: “Dạ vâng, Tiêu a di, con đi ngủ đây ạ. Dì cũng ngủ sớm nhé.”
Nói xong, nàng quyến luyến nhìn Tiêu Uyển Thanh đang rũ người ngồi trêи ghế sofa rồi quay vào phòng. Vừa cất bước đi, nàng nhịn không được khép nhẹ hai tay đặt lên môi, thở ra một hơi dài, giấu đi nỗi phiền muộn quanh quẩn trong lòng suốt một ngày dài.
Một giây sau, Tiêu Uyển Thanh lại bất chợt cất tiếng gọi nàng: “Tiễn Tiễn!”
Lâm Tiễn dừng chân, ngây người quay lại, khó hiểu nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh: “Dạ?”
Tiêu Uyển Thanh đột nhiên đứng dậy, sải bước về phía nàng, quên hết cái gì cố kỵ cùng kiêng dè, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lâm Tiễn, nhìn thấy miếng băng dính lấm tấm vệt máu tươi, lo lắng khẩn trương: “Tay con làm sao vậy?”
Lâm Tiễn chăm chú nhìn vào đôi hàng mi thanh tú đang nhíu chặt, nhìn thấy sự lo lắng và đau lòng đang dâng trào trong đôi mắt luôn bình thản như mặt nước hồ thu kia… trái tim như thể có một dòng nuóc ấm chảy qua.
Nàng đưa tay tháo miếng băng, lộ ra vết cắt thật dài nhưng đã khép miệng, nhẹ giọng an ủi Tiêu Uyển Thanh: “Lúc cắt thịt vô tình bị đứt tay. Tiêu a di, vết cắt nhỏ một chút thôi dì đừng lo. Dì xem, cũng đã liền lại rồi.”
Thế nhưng, tâm điểm chú ý của Tiêu Uyển Thanh rõ ràng lại không giống Lâm Tiễn. Cô cắn chặt môi, nhìn vết cắt rỉ máu dài gần cả đốt ngón tay, cùng lúc trong lòng nổi lên một mạt tội lỗi, đau lòng và buồn bực. Trái tim như bị một khúc xương rồng chà xát thô bạo, nhức nhối khôn nguôi.
Nếu như Tiêu Uyển Thanh không nói dối Lâm Tiễn rằng mình bận rộn công việc, Lâm Tiễn sẽ không xuống bếp nấu cơm, sẽ không bị thương.
Nếu như cô không nói dối Lâm Tiễn rằng mình tăng ca, nàng sẽ không phải vất vả chờ cửa đến tận đêm như vậy.
Tiêu Uyển Thanh là đang lừa gạt tình cảm của Lâm Tiễn, là đang phung phí tình cảm của Lâm Tiễn, có phải không?
Nhưng là, nhưng là…
Cô thật lòng không phải cố ý…
Tiêu Uyển Thanh đưa tay nâng lấy bàn tay mềm mại của Lâm Tiễn, hết sức dịu dàng vuốt ve vùng da còn nguyên vẹn kế bên vết cắt, giọng nói có chút run rẩy hỏi nữ hài: “Có đau không?”
Lâm Tiễn hoảng hốt cảm thấy, giờ phút này không phải là bàn tay mình đang nằm trong lòng bàn tay Tiêu Uyển Thanh, mà là cả trái tim non nớt run rẩy của mình đó. Tiêu Uyển Thanh đang vuốt ve không phải ngón tay bị thương kia, mà chính là một trái tim đầy đam mê mãnh liệt. Trái tim đó, tại tay cô khẽ vuốt xuống, đã cuốn đi mọi chua xót suốt một ngày dài, chỉ còn đọng lại vô vàn êm ái vỗ về.
Nàng nhíu mày, thấp nhu dụ dỗ ái nhân: “Tiêu a di, dì thổi thổi một chút biết đâu sẽ đỡ đau…”
Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của nữ hài, dường như có muôn ngàn vì sao sáng lấp lánh, lại như có muôn ngàn bọt sóng li ti dập dờn. Động lòng người, câu hồn người.
Không đành lòng cự tuyệt.
Cũng vậy, vô lực kháng cự…
Cổ họng Tiêu Uyển Thanh khô khốc. Một hồi lâu, cô cúi đầu rũ mắt, hàng lông mi cong dài tựa tấm rèm buông, mềm mại nhẹ nhàng đối diện ngón trỏ của Lâm Tiễn, phả ra một luồng hơi nóng.
Một hồi sau cô ngước đầu nhìn lên, đáy mắt long lanh, nhẹ giọng hỏi Lâm Tiễn: “Còn đau không?”
Lâm Tiễn nghĩ thầm, không đau.
Thật đáng yêu!
Đáng yêu đến muốn dâng cả tấm thân này cho Tiêu a di!
Thật muốn, thật muốn hôn lên ánh mắt kia… Thật muốn, thật muốn, cắn Tiêu a di một cái…
Lâm Tiễn bắt đầu thấy hối hận rồi! Vừa rồi nếu nói là chỉ cần Tiêu a di hôn hôn một chút sẽ hết đau, biết đâu Tiêu a di sẽ thật sự hôn hôn nàng đi?
Nhưng do dự một hồi, Lâm Tiễn vẫn là quyết định không được tham lam, nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh mệt mỏi liền cảm thấy đau lòng, lắcp đầu ngọt ngào: “Không đau. Ngày mai sẽ ổn thôi, dì đừng lo lắng.” Lâm Tiễn mau chóng thu tay lại, hối thúc Tiêu Uyển Thanh đi ngủ: “Tiêu a di mau tắm rửa rồi đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.”
Tiêu Uyển Thanh nhìn bàn tay mình đột nhiên vắng vẻ, nhìn thấy trêи ngón tay vẫn còn ẩn ẩn đỏ vết gai xương rồng đâm, liền chậm rãi rút về. Cô cắn răng ấn vào vết đỏ kia, ấn đến trùng trùng điệp điệp, vết đau nông nhưng đủ đau đến tỉnh người.
Một hồi sau, cô nhắm mắt, nhẹ giọng đáp lời: “Uhm, ngủ ngon.”
______
J: Merry Christmas, h.
Tác giả có điều muốn nói:
Hàng ngày bôi sáp cho dì Ôn.
Theo yêu cầu của các cuties, chúng ta hãy đếm ngược. Sau một hoặc hai chương nữa, sẽ có tiến triển đột phá. Tuy nhiên, đó không phải là hai người bắt đầu yêu nhau, hay Lâm Tiễn thổ lộ đâu nha O (∩_∩) O
Chúc ngủ ngon, cô gái nhỏ ~
Đang dọ dẫm tìm đường, ánh đèn trêи tay Tiêu Uyển Thanh bỗng vô tình quét phải một vật kim loại, loé lên vệt sáng trắng trước mắt cô.
Theo bản năng Tiêu Uyển Thanh đưa mắt nhìn qua chiếc tủ TV cạnh bên, trêи tủ chưng đầy bật lửa cùng hộp diêm đủ màu đủ loại. Ôn Đồng để ngay ngoài cùng một chiếc bật lửa bằng kim loại màu bạc. Có lẽ vừa rồi Tiêu Uyển Thanh đã nhìn thấy chiếc bật lửa này.
Cô tiếp tục bước về phía trước, lúc đi ngang tủ TV thì cố ý dừng lại, cúi đầu nghiêm túc đánh giá chiếc bật lửa kia.
Nhìn lướt qua thì thấy phần thân của chiếc bật lửa dường như được chạm khắc một khu rừng theo lối tối giản. Nhưng khi quan sát kỹ hơn sẽ nhận ra khu rừng này thực chất vô cùng xanh tốt, cành lá tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, tỉ mỉ tinh tế tạo thành một chữ “Thời” bắt mắt ở ngay trung tâm.
Tiêu Uyển Thanh ngờ ngợ cảm thấy có chút quen thuộc. Trầm tư một chút, cô bất chợt nhận ra chiếc bật lửa đặc biệt này.
Năm ngoái khi phỏng vấn Thời Kinh Lan, cô đã từng nhìn thấy nó ở trêи bàn của bà ta.
Tiêu Uyển Thanh vẫn còn nhớ, khi cô đi theo thư ký vào cửa, Thời Kinh Lan đang đứng trước cửa sổ thôn vân thổ vụ (nuốt mây nhả sương – chỉ đang hút thuốc), khuôn mặt tinh xảo chìm trong làn khói ʍôиɠ lung mờ ảo. Thấy Tiêu Uyển Thanh bước vào, Thời Kinh Lan khoan thai xoay người, đi đến ghế sofa ưu nhã ngồi xuống, một tay thả chiếc bật lửa xuống, tay kia dập tắt làn khói thuốc, nhìn cô thân mật mỉm cười.
Vì Ôn Đồng vốn ưa thích sưu tầm bật lửa, Tiêu Uyển Thanh vô tri vô giác hình thành thói quen lưu ý đến những chiếc bật lửa độc đáo khi ra ngoài. Thoạt trông thấy chiếc bật lửa loé sáng cùng đường hoa văn tinh tế đặt trêи bàn Thời Kinh Lan, Tiêu Uyển Thanh không khỏi kìm lòng mà đưa mắt nhìn lại lần nữa.
Thời Kinh Lan tinh ý nhận ra ánh mắt Tiêu Uyển Thanh dừng lại trêи chiếc bật lửa, hào phóng đẩy đến trước mặt cô, ôn hoà nói: “Kỳ thực tôi đã từng theo đuổi chuyên ngành mỹ thuật mấy năm đại học. Món này là năm trước lúc rảnh rỗi tự tay thiết kế. Dường như Tiêu chủ biên cũng có hứng thú với bật lửa thì phải?” Đó cũng là cách Thời Kinh Lan ôn tồn bắt đầu cuộc phỏng vấn của hai người.
Nào ngờ, lúc phỏng vấn Thời Kinh Lan bình dị gần gũi bao nhiêu, thì lúc duyệt bản thảo lại dày vò đội ngũ biên tập không tiếc tay bấy nhiêu. Tiêu Uyển Thanh khắc sâu ấn tượng đến mức khi ngồi sửa bản thảo không ngừng hồi tưởng lại dáng vẻ tươi cười của Thời Kinh Lan mà nghiến răng nghiến lợi. Vì vậy, cô cũng đặc biệt nhớ rõ những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Một vật thiết thân như vậy, sao lại rơi vào tủ sưu tập của Ôn Đồng?
Bỗng chốc, phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng), Tiêu Uyển Thanh nhớ tới đêm khoá niên hôm ấy, lúc Ôn Đồng đột ngột rời đi trùng hợp lại gặp được Thời Mãn. Còn có mấy ngày trước, chẳng phải nàng có nhắc đến việc Thời Kinh Lan muốn mời nàng về tập đoàn Thời Tinh làm việc, nhưng nàng lại một mực từ chối cơ hội ngàn vàng đó mà chọn chuyển đến làm việc ở Trường Trạch thị xa xôi?
Thời Kinh Lan là nữ cường nhân huyền thoại ở Ngạn Giang thị, bao nhiêu năm qua tin đồn của giới truyền thông về người đàn bà này chưa bao giờ ngơi ngớt.
Tiêu Uyển Thanh đã từng nghe qua vô vàn thông tin thất điên bát đảo về Thời Kinh Lan, tuy nhiên chỉ rút lại được vài điểm đáng tin cậy như sau: Thời Kinh Lan là nữ nhi duy nhất của Thời gia năm ấy. Từ bé, Thời Kinh Lan đã là viên ngọc quý trêи tay của ông bà, cha mẹ. Với tư chất đĩnh đạc, thông minh hơn người, Thời lão gia đã từ sớm coi trọng Thời Kinh Lan, có ý đem tiền đồ của nhà họ Thời giao phó lại cho đứa cháu nhỏ nhất này. Tuy nhiên đến năm 16 tuổi, Thời Kinh Lan lại tỏ ý cự tuyệt kế thừa việc kinh doanh của gia tộc, một mực đòi theo học mỹ thuật. Năm 17 tuổi, nàng đậu vị trí thủ khoa trong kỳ thi tuyển vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia danh giá. Vào thời điểm tất cả mọi người đều nghĩ rằng Thời gia sắp dưỡng nên một thiên tài nghệ thuật, Thời Kinh Lan-19-tuổi đột ngột bỏ nhà để đi theo một nam người mẫu khoả thân. Trong nháy mắt Thời gia bỗng trở thành trò cười của giới thượng lưu trong lúc trà dư tửu hậu, khiến Thời lão gia tức giận đến độ lên báo đăng tin đoạn tuyệt quan hệ cùng nàng. Năm 23 tuổi Thời Kinh Lan bất ngờ đem theo một bé gái 2-3 tuổi trở về Thời gia, rút cuộc vẫn là cốt nhục khôn lìa, Thời gia cuối cùng cũng tiếp nhận mẹ con nàng. Kể từ thời điểm đó, Thời Kinh Lan nhẫn nhịn cực hạn trào phúng cùng áp lực, từ vị trí thấp hèn nhất của tập đoàn Thời Tinh cật lực phấn đấu, một đường quét sạch ba người anh trai lớn để giành lấy chiếc ghế chủ tịch đến ngày nay.
Từ khi trở lại Ngạn Giang thị năm 23 tuổi, Thời Kinh Lan một lòng tập trung phát triển sự nghiệp, chưa từng chính thức kết giao với bất kỳ ai. Nhưng mà, ngoại giới đồn rằng, Thời Kinh Lan… chay mặn đều dùng được! Nhất là từ khi dấn thân thâu tóm giới truyền thông, scandal của Thời Kinh Lan cùng các nam nữ minh tinh đều luôn được giấu nhẹm.
Tiêu Uyển Thanh phỏng đoán, người Ôn Đồng thầm thương… lẽ nào lại là bà ta? Dường như Thời Kinh Lan cũng rất phù hợp với hình mẫu của Ôn Đồng, có năng lực, có tham vọng, lại càng có ngoại hình.
Nhưng mà… Ôn Đồng chẳng phải là gái thẳng sao? Hơn nữa, Ôn Đồng dường như đã quen biết Thời Kinh Lan từ lâu rồi. Tín Triều cùng Thời Tinh là hai tập đoàn lớn, hẳn phải có quan hệ làm ăn, hơn nữa Ôn Đồng lại nắm mảng phát triển kinh doanh, chắc chắn không tránh khỏi việc tiếp xúc qua cùng Thời Kinh Lan.
Tiêu Uyển Thanh chăm chú hồi tưởng lại biểu lộ của Ôn Đồng ngày ấy khi nàng nói với cô về việc Thời Kinh Lan đích thân mời nàng về làm việc. Chỉ là, lúc đó cô còn mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, đến hôm nay hồi tưởng chỉ còn đọng lại chút ấn tượng mơ hồ. Điều Tiêu Uyển Thanh nhớ rõ nhất chính là, tâm tình Ôn Đồng phảng phất cũng giống như bầu trời hôm ấy vậy, giăng kín mây mù.
Tiêu Uyển Thanh đứng dậy, đáy mắt lơ đãng quét ngang tủ kính chính giữa đang bày biện một vài khung ảnh. Nhìn lướt qua, ngoài một tấm là Ôn Đồng chụp cùng gia đình, còn lại chính là hình của cô và nàng. Kỳ lạ là, có chiếc khung lồng một bức ảnh lật ngược, nhìn vào chỉ nhìn thấy mảng trắng trơn lộ ra.
Trong một khoảnh khắc, Tiêu Uyển Thanh đã muốn đưa tay tháo chiếc khung kia ra để nhìn bức hình đằng sau. Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy, có lẽ thứ được giấu trong chiếc khung này chính là đáp án cho mọi câu hỏi của cô, là điều Ôn Đồng luôn mong mỏi mà không có được, là bí mật khiến nàng phải rời khỏi Ngạn Giang thị.
Một giây sau, Tiêu Uyển Thanh dừng tay lại, cắt đứt lòng hiếu kỳ của mình.
Từ bản thân suy ra, ai cũng có một bí mật muốn giữ kín cho riêng mình.
Tựa như Tiêu Uyển Thanh không dám nói cho Ôn Đồng cảm giác của mình đối với Lâm Tiễn, Ôn Đồng cũng vậy, không nguyện ý nói cho cô biết về người kia. Dường như, mỗi người đều có một ẩn tình khó nói ra.
Tiêu Uyển Thanh thu hồi ánh mắt, tắt đèn điện thoại, nhẹ nhàng mang giày rồi rời khỏi nhà Ôn Đồng.
Là bạn, cô chỉ cần biết những gì Ôn Đồng muốn cô biết.
Đây là bổn phận, cũng là sự tôn trọng dành cho nhau.
Nhưng… Tiêu Uyển Thanh không biết một điều. Tại Trường Trạch thị, Ôn Đồng tay cầm ly rượu vang, mắt hướng về Ngạn Giang thị… trong lòng, nửa mong mỏi nửa sợ hãi… Tiêu Uyển Thanh lật tấm ảnh lại, phát hiện ra bí mật đã nhiều năm nàng chôn chặt tận đáy lòng…
***
Lúc Tiêu Uyển Thanh về đến nhà cũng đã gần 11 giờ đêm. Cô nặng nề lê bước, trong lòng chua xót nghĩ… Lâm Tiễn, có lẽ đã đi ngủ rồi?
Hôm nay… cả ngày rồi cũng chưa được gặp nàng…
Uhm, như vậy cũng tốt.
Nhưng dường như, cũng có chút đắng nghét trào dâng…
Lúc cô mở túi xách với tay tìm chìa khoá, cửa nhà đột nhiên lạch cạch một tiếng rồi mở ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiễn, mang theo nụ cười ngọt ngào hoà cùng ánh đèn phòng ấm áp, hiện rõ trong đôi mắt ảm đạm đượm buồn của Tiêu Uyển Thanh.
Vốn không chuẩn bị tâm lý, chớp mắt lại nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn mà cô lòng luôn thương tưởng lại không dám nghĩ đến kia… trong khoảnh khắc Tiêu Uyển Thanh đứng ngây người nhìn Lâm Tiễn, bối rối không biết nên phản ứng thế nào.
Lâm Tiễn không phát hiện sự bất thường của Tiêu Uyển Thanh. Nàng kéo cửa, nghiêng người nhường chỗ cho Tiêu Uyển Thanh bước vào, cười đắc ý: “Chỉ cần nghe tiếng bước chân là con biết ngay Tiêu a di đã về rồi! Dì có thấy con siêu cấp cơ trí không?”
Tiêu Uyển Thanh khẽ nhắm mắt, ổn định lại nhịp tim đang đập rất nhanh, phút chốc dần khôi phục lý trí. Cô bước chân vào cửa, tựa như trưởng bối ấm giọng ân cần dặn dò vãn bối: “Nếu không phải là dì mà là người xấu thì làm sao bây giờ? Lần sau con đừng hấp tấp như vậy, buổi tối ở nhà một mình càng phải chú ý an toàn. Dì có mang theo chìa khoá mà.”
Lúc Tiêu Uyển Thanh bước qua, Lâm Tiễn khẽ nhíu mũi, nghiêm túc hít một hơi, xác nhận trêи người Tiêu Uyển Thanh không có hơi rượu. Trong lòng nàng yên tâm một chút, dựa người vào tường, chăm chú nhìn Tiêu Uyển Thanh cúi người thay giày, vài sợi tóc đen nhánh xoã tung trượt dài xuống, làm lộ ra cần cổ trắng muốt thon dài tựa thiên nga, khoé môi nàng cười sâu hơn, nghịch ngợm nói: “Nếu như ngoài cửa là người xấu thì con sẽ đánh cho hắn van xin bỏ chạy luôn! Nếu không khi dì trở về lại bị hắn doạ phải thì làm sao?”
Tay Tiêu Uyển Thanh đang thay giày bỗng dừng lại, nghe lời nữ hài hồn nhiên trêu đùa, nhịp tim lại bắt đầu đập loạn. Cô cắn môi không đáp, cố tỏ vẻ thản nhiên nói sang chuyện khác: “Khuya rồi sao con còn chưa đi ngủ? Cẩn thận kẻo không cao lên được nha.”
Lâm Tiễn bĩu môi, uỷ khuất nói: “Dì chưa về, con lo, không ngủ được.” Nàng dừng chút, rồi lại trầm ngâm nói thêm: “Hơn nữa, con sợ dì bất đắc dĩ phải uống quá nhiều, tối về mệt không nhớ uống canh giải rượu, ngày hôm sau sẽ đau đầu lắm.”
Nhịp tim của Tiêu Uyển Thanh đập loạn đến không còn ra thể thống gì nữa rồi. Cô rút cuộc nhịn không được, đứng dậy, trong ánh đèn hành lang ẩn hiện, đưa mắt nhìn thật sâu khuôn mặt xinh đẹp lại dịu dàng đến khó hiểu kia của nữ hài.
Vì cái gì, lại luôn có thể dễ dàng chạm đến trái tim của cô như vậy?
Trái tim của Tiêu Uyển Thanh… vừa ngọt vừa đắng, vừa thẹn vừa đau.
Cô dời mắt, mở đèn phòng khách, khẽ nói: “Con đừng lo, Tiễn Tiễn, buổi tối dì không uống rượu. Đã khuya rồi, con mau đi ngủ đi, dì có chút mệt nên tắm rồi cũng sẽ đi ngủ.”
Lâm Tiễn nhìn bóng lưng mảnh mai mỏi mệt của Tiêu Uyển Thanh, vốn muốn hỏi cô có đói không, có muốn ăn thêm chút gì không, nhưng lời nói chưa phát ra liền vội vàng thu lại. Trong lòng nàng có chút buồn bực, nhưng rút cuộc, vẫn là không muốn phiền nhiễu Tiêu Uyển Thanh vì chút suy nghĩ nhỏ nhặt của mình.
Trễ rồi, ăn gì cũng không tốt. Huống hồ thức ăn bỏ tủ lạnh đã lâu như vậy, cũng không còn tươi ngon nữa.
Thôi, trưa mai nàng đành lấy ra ăn vậy.
Ăn không hết thì bỏ.
Đến tối nàng nhất định sẽ lại nấu một bữa ăn nóng sốt cho Tiêu a di!
Lâm Tiễn đưa tay tắt đèn ngoài hành lang, nhoẻn miệng cười, ôn nhu đáp lại Tiêu Uyển Thanh: “Dạ vâng, Tiêu a di, con đi ngủ đây ạ. Dì cũng ngủ sớm nhé.”
Nói xong, nàng quyến luyến nhìn Tiêu Uyển Thanh đang rũ người ngồi trêи ghế sofa rồi quay vào phòng. Vừa cất bước đi, nàng nhịn không được khép nhẹ hai tay đặt lên môi, thở ra một hơi dài, giấu đi nỗi phiền muộn quanh quẩn trong lòng suốt một ngày dài.
Một giây sau, Tiêu Uyển Thanh lại bất chợt cất tiếng gọi nàng: “Tiễn Tiễn!”
Lâm Tiễn dừng chân, ngây người quay lại, khó hiểu nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh: “Dạ?”
Tiêu Uyển Thanh đột nhiên đứng dậy, sải bước về phía nàng, quên hết cái gì cố kỵ cùng kiêng dè, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lâm Tiễn, nhìn thấy miếng băng dính lấm tấm vệt máu tươi, lo lắng khẩn trương: “Tay con làm sao vậy?”
Lâm Tiễn chăm chú nhìn vào đôi hàng mi thanh tú đang nhíu chặt, nhìn thấy sự lo lắng và đau lòng đang dâng trào trong đôi mắt luôn bình thản như mặt nước hồ thu kia… trái tim như thể có một dòng nuóc ấm chảy qua.
Nàng đưa tay tháo miếng băng, lộ ra vết cắt thật dài nhưng đã khép miệng, nhẹ giọng an ủi Tiêu Uyển Thanh: “Lúc cắt thịt vô tình bị đứt tay. Tiêu a di, vết cắt nhỏ một chút thôi dì đừng lo. Dì xem, cũng đã liền lại rồi.”
Thế nhưng, tâm điểm chú ý của Tiêu Uyển Thanh rõ ràng lại không giống Lâm Tiễn. Cô cắn chặt môi, nhìn vết cắt rỉ máu dài gần cả đốt ngón tay, cùng lúc trong lòng nổi lên một mạt tội lỗi, đau lòng và buồn bực. Trái tim như bị một khúc xương rồng chà xát thô bạo, nhức nhối khôn nguôi.
Nếu như Tiêu Uyển Thanh không nói dối Lâm Tiễn rằng mình bận rộn công việc, Lâm Tiễn sẽ không xuống bếp nấu cơm, sẽ không bị thương.
Nếu như cô không nói dối Lâm Tiễn rằng mình tăng ca, nàng sẽ không phải vất vả chờ cửa đến tận đêm như vậy.
Tiêu Uyển Thanh là đang lừa gạt tình cảm của Lâm Tiễn, là đang phung phí tình cảm của Lâm Tiễn, có phải không?
Nhưng là, nhưng là…
Cô thật lòng không phải cố ý…
Tiêu Uyển Thanh đưa tay nâng lấy bàn tay mềm mại của Lâm Tiễn, hết sức dịu dàng vuốt ve vùng da còn nguyên vẹn kế bên vết cắt, giọng nói có chút run rẩy hỏi nữ hài: “Có đau không?”
Lâm Tiễn hoảng hốt cảm thấy, giờ phút này không phải là bàn tay mình đang nằm trong lòng bàn tay Tiêu Uyển Thanh, mà là cả trái tim non nớt run rẩy của mình đó. Tiêu Uyển Thanh đang vuốt ve không phải ngón tay bị thương kia, mà chính là một trái tim đầy đam mê mãnh liệt. Trái tim đó, tại tay cô khẽ vuốt xuống, đã cuốn đi mọi chua xót suốt một ngày dài, chỉ còn đọng lại vô vàn êm ái vỗ về.
Nàng nhíu mày, thấp nhu dụ dỗ ái nhân: “Tiêu a di, dì thổi thổi một chút biết đâu sẽ đỡ đau…”
Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của nữ hài, dường như có muôn ngàn vì sao sáng lấp lánh, lại như có muôn ngàn bọt sóng li ti dập dờn. Động lòng người, câu hồn người.
Không đành lòng cự tuyệt.
Cũng vậy, vô lực kháng cự…
Cổ họng Tiêu Uyển Thanh khô khốc. Một hồi lâu, cô cúi đầu rũ mắt, hàng lông mi cong dài tựa tấm rèm buông, mềm mại nhẹ nhàng đối diện ngón trỏ của Lâm Tiễn, phả ra một luồng hơi nóng.
Một hồi sau cô ngước đầu nhìn lên, đáy mắt long lanh, nhẹ giọng hỏi Lâm Tiễn: “Còn đau không?”
Lâm Tiễn nghĩ thầm, không đau.
Thật đáng yêu!
Đáng yêu đến muốn dâng cả tấm thân này cho Tiêu a di!
Thật muốn, thật muốn hôn lên ánh mắt kia… Thật muốn, thật muốn, cắn Tiêu a di một cái…
Lâm Tiễn bắt đầu thấy hối hận rồi! Vừa rồi nếu nói là chỉ cần Tiêu a di hôn hôn một chút sẽ hết đau, biết đâu Tiêu a di sẽ thật sự hôn hôn nàng đi?
Nhưng do dự một hồi, Lâm Tiễn vẫn là quyết định không được tham lam, nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh mệt mỏi liền cảm thấy đau lòng, lắcp đầu ngọt ngào: “Không đau. Ngày mai sẽ ổn thôi, dì đừng lo lắng.” Lâm Tiễn mau chóng thu tay lại, hối thúc Tiêu Uyển Thanh đi ngủ: “Tiêu a di mau tắm rửa rồi đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.”
Tiêu Uyển Thanh nhìn bàn tay mình đột nhiên vắng vẻ, nhìn thấy trêи ngón tay vẫn còn ẩn ẩn đỏ vết gai xương rồng đâm, liền chậm rãi rút về. Cô cắn răng ấn vào vết đỏ kia, ấn đến trùng trùng điệp điệp, vết đau nông nhưng đủ đau đến tỉnh người.
Một hồi sau, cô nhắm mắt, nhẹ giọng đáp lời: “Uhm, ngủ ngon.”
______
J: Merry Christmas, h.
Tác giả có điều muốn nói:
Hàng ngày bôi sáp cho dì Ôn.
Theo yêu cầu của các cuties, chúng ta hãy đếm ngược. Sau một hoặc hai chương nữa, sẽ có tiến triển đột phá. Tuy nhiên, đó không phải là hai người bắt đầu yêu nhau, hay Lâm Tiễn thổ lộ đâu nha O (∩_∩) O
Chúc ngủ ngon, cô gái nhỏ ~
Tác giả :
Mẫn Nhiên