Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 130
Gần như cùng lúc đó, Tiêu Uyển Thanh còn không có thời gian để hiểu chuyện gì đã xảy ra, nàng bị tiếng kêu rêи của Lâm Tiễn làm cho sợ đến mức kinh hô, “Tiễn Tiễn!” Ngay lập tức, mặt nàng giống như mất hết máu, trắng bệch giống như tờ giấy.
Nàng lo lắng duỗi tay ra ôm lấy Lâm Tiễn, nhìn vẻ mặt đau đớn rõ ràng của Lâm Tiễn, mang theo giọng nức nở, nàng liên tục hỏi cô: "Tiễn Tiễn, con có sao không, có bị đụng vào đâu không? Tiễn Tiễn..."
Tài xế nhìn vào kính chắn gió phía trước bị nứt, cuối cùng đã bình phục. Hắn nhìn lại Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn ở ghế sau, liên tục hỏi có chuyện gì không.
Nữ nhân lớn nhìn không ra vết tích, tựa hồ có chút kinh hãi, chủ yếu là tiểu cô nương quay lưng đi.
Lâm Tiễn hít vào một hơi, đáp ứng: "Không sao."
Tài xế yên tâm, quay đầu lại, nói tiếng địa phương, quát mắng rồi oán giận đóng sầm cửa bước xuống xe.
Con đường này chỉ có thể cho hai phương tiện đi qua. Ngay lúc họ đi qua, một chiếc xe tải lớn lao qua. Chiếc xe tải chạy với tốc độ nhanh, bánh xe đè bẹp đống sỏi lộn xộn này, một số viên đá không may bị bánh xe cán qua văng tung tóe, tông thẳng vào chiếc taxi mà họ đang đi. Kính chắn gió phía trước của chiếc xe bị vỡ tan.
Ngay lúc nhìn rõ hòn đá, hắn theo bản năng muốn né tránh bẻ lái sang phải. Sau đó, khi sắp tông vào bức tường sắt bao quanh, hắn lại phản ứng nhanh chóng dừng xe.
May mà hắn vừa đóng cửa kính xe. Chỉ cần cửa sổ của hắn mở, đường trượt của đá phức tạp hơn một chút, chuyện lớn sẽ xảy ra.
Lâm Tiễn đau dữ dội thật ra chỉ là trong chốc lát, trong lúc hỗn loạn, tấm lưng gầy không biết đã va phải vật rắn nào ở sau ghê lái, cơn đau khiến cô nhăn mày.
Sau khi đáp lại lời của tài xế, cô lập tức ngẩng đầu, cười toe toét quan tâm đến Tiêu Uyển Thanh: "Dì không sao chứ? Có đụng phải cái gì không?"
Thấy Tiêu Uyển Thanh lo lắng nhìn mình, giống như đang hoảng loạn, Lâm Tiễn nhanh chóng chịu đựng cơn đau. Cô quay sang ngồi lại bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, an ủi người yêu đang hoảng sợ: “Không sao đâu, con không sao, đừng sợ, con chỉ va phải một chút thôi.” Cô nói, giống như muốn Tiêu Uyển Thanh thả lỏng. Cô nghiến răng tự nhiên di chuyển cánh tay.
Mắt Tiêu Uyển Thanh đỏ hoe, khi xem trò hề của Lâm Tiễn, nước mắt đột nhiên trào ra trêи khóe mắt. Nàng nhấc mu bàn tay lên xấu hổ lau nhanh, nàng mỉm cười cố định đôi tay đang di chuyển của Lâm Tiễn, lần đầu tiên nàng hung hăng mắng Lâm Tiễn: "Đừng nhúc nhích, ngốc này."
Nhưng Lâm Tiễn không có động, tay Tiêu Uyển Thanh đang ôm cô khẽ run rẩy.
Lâm Tiễn vừa định muốn ôm nàng, Tiêu Uyển Thanh đã chủ động đến gần cô, trước khi cô có thể phản ứng, Tiêu Uyển Thanh đã không màng mà mở cổ áo phông của Lâm Tiễn, nhìn vào trong lưng cô.
Nhìn làn da trắng nõn mịn màng của nữ hài, hiện tại giống như chỉ bị trầy một chút, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy an tâm hơn. Trong nháy mắt, nước mắt của nàng không thể ngừng lại mà liên tiếp rơi xuống.
Tiêu Uyển Thanh chật vật quay đầu lại, không muốn Lâm Tiễn nhìn thấy.
Nàng vẫn còn sợ. May mà đây chỉ là một tai nạn nhỏ, không có sự cố lớn. Nàng không dám tưởng tượng trong một tình huống nguy cấp hơn, nếu Lâm Tiễn cố gắng bảo vệ nàng như vậy không biết hậu quả sẽ khủng khϊế͙p͙ thế nào. Đồ ngốc, đồ ngốc này ...
Lâm Tiễn để Tiêu Uyển Thanh nhìn, cô mơ hồ hiểu tại sao Tiêu Uyển Thanh hung hăng với cô, cũng hiểu tại sao bây giờ nàng lại khóc. Cô nhìn mỹ nữ đang khóc khẽ run vai thở phì phò, cô cảm giác được nước mắt ướt đẫm trêи đùi chảy xuống, trong lòng vừa đau vừa mềm.
Cô từ phía sau ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, bên tai nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Tiểu Uyển, đừng sợ, con không sao. Đừng khóc, dì khóc khiến con còn đau hơn lúc nãy."
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy âm thanh, gian nan ngăn nước mắt.
Nàng rời khỏi vòng tay của Lâm Tiễn, quay đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, thở dốc một hồi, giọng nói khàn khàn, tha thiết dặn dò nữ hài: "Tiễn Tiễn, dì hy vọng sau này, bất kể là hoàn cảnh nào, con có thể tự bảo vệ mình trước, đừng để bản thân bị thương. Sau này đừng để dì lo lắng. Hứa với dì, được không? "
Lâm Tiễn giơ hai tay lên, giống như nâng một bảo vật vô giá, ôm lấy hai má của Tiêu Uyển Thanh. Cô nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ẩm ướt trêи mặt nàng, thấp giọng nói: "Con hứa với dì. Kỳ thực là con vội vàng bảo vệ dì. Đây là bản năng. Về sau con nhất định sẽ tự bảo vệ mình trước." Cô cười bất đắc dĩ. Một lúc sau, nói tiếp: "Nhưng mà Tiêu Tiểu Uyển, dì là ngoại lệ. Bản năng yêu dì là ưu tiên bảo vệ dì trêи chính mình. Chỉ có dì ở trước mặt, cho nên con làm không được."
Tiêu Uyển Thanh cắn cắn môi, nước mắt lại rơi xuống, ướt đẫm đầu ngón tay của Lâm Tiễn. “Nhưng trong lòng dì, con so với chính bản thân dì còn quan trọng hơn.” Tiêu Uyển Thanh quay đầu lại giống như nghẹn ngào.
Tiêu Uyển Thanh luôn là một người sống nội tâm, nàng chưa bao giờ nói nhiều, đây giống như là câu nói âu yếm thẳng thắn cùng hướng ngoại nhất mà nàng đã nói với Lâm Tiễn. Lâm Tiễn nghe được hốc mắt đỏ lên, trong lòng nóng lên.
Còn gì may mắn cùng hạnh phúc hơn người mình yêu cũng yêu mình.
Lâm Tiễn nghiêng người về phía trước, cố gắng hôn đi những giọt nước mắt của người yêu, che đi nỗi lo lắng của nàng. Tài xế đột nhiên mở cửa "cạch" một tiếng, Lâm Tiễn vội vàng lùi lại.
Tài xế nói xe không lái được phải đợi công ty bảo hiểm đến đây, không tính tiền hành trình vừa rồi để Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn đi qua rồi bắt taxi khác.
Hai người kéo hành lý xuống xe, Tiêu Uyển Thanh liếc nhìn Lâm Tiễn, trong lòng vẫn không yên. Nàng thương lượng với Lâm Tiễn đừng tới bến, trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra.
Lâm Tiễn nghe xong mặt liền tái mét. Cô vội vàng tung tăng nhảy lên lề đường tỏ rõ mình không có việc gì, còn làm nũng an ủi Tiêu Uyển Thanh đừng thay đổi lịch trình.
Cả hai bế tắc ở ngã tư một lúc, bắt hết taxi này đến taxi khác. Tiêu Uyển Thanh có thể thấy rõ Lâm Tiễn thực sự muốn thực hiện chuyến đi này theo kế hoạch ban đầu, nhưng nàng không muốn.
Bộ dáng tràn đầy năng lượng của Lâm Tiễn vẫn xua đi một chút lo lắng của nàng, nàng cau mày nhìn Lâm Tiễn, nghiêm túc hỏi cô: “Vậy thì nói cho dì biết, con bị thương ở đâu?” Ban đầu Lâm Tiễn ăn đau kêu rêи một tiếng cùng với bộ dáng đau đớn, chắc chắn không phải là ảo giác.
Lâm Tiễn ủy khuất nhìn Tiêu Uyển Thanh, phải thú nhận: "Vừa rồi con không biết vai bị va vào đâu, nhưng không nghiêm trọng lắm, chắc là bầm một chút thôi. Lát nữa chúng ta thấy tiệm thuốc bên đường, xuống mua hai cái dán cùng bôi thuốc vào thôi là tốt rồi ”.
Tiêu Uyển Thanh nhìn vào biểu hiện của cô, nghe những gì cô nói cũng không sai nên chỉ thở dài bất lực. Nàng vươn tay cởi chiếc ba lô mà Lâm Tiễn đang mang, đặt lên vali của mình, sờ vào vai Lâm Tiễn một chút, đạm thanh: "Đi thôi."
Lâm Tiễn chớp mắt, cố gắng tìm ra thỏa hiệp trong câu nói này, liền vui vẻ móc cánh tay Tiêu Uyển Thanh, lớn tiếng nói: "Được rồi! Đi thôi!"
Sáu giờ tối, bầu trời xanh thẫm đẫm những đám mây hoàng hôn màu cam cùng màu đỏ, phản chiếu trêи sóng xanh, biển trời như được kết nối với nhau. Du thuyền khổng lồ cập bến trêи mặt nước gợn sóng, ánh sáng rực rỡ. Trêи bến tấp nập người ra vào, những sạp hàng nhỏ xếp thành hàng.
Đứng trong khung cảnh xa lạ này, nhìn mặt nước rộng lớn giống như không có điểm kết trước mặt, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn nắm tay nhau, trong giây lát cảm thấy thế giới giống như chỉ còn lại hai người.
Ở đây, không ai biết hai người, không ai để ý đến hai người, hai người liền có thể là chính mình.
Hai người đi theo đội lên du thuyền trong làn sóng đầu tiên.
Sau khi lên thuyền, hoàn thành các thủ tục, nhận thẻ phòng rồi trở về căn phòng đôi ở tầng giữa. Tiêu Uyển Thanh đóng cửa, đặt hành lý xuống, việc đầu tiên nàng làm là đẩy Lâm Tiễn đang đứng cạnh giường xuống. Vén áo của cô lên.
Lâm Tiễn ngã trêи chiếc giường êm ái, sửng sốt một chút. Cô cong khóe môi, giống như một tiểu cô nương bị khi dễ mà ngượng ngùng, vừa kéo quần áo, vừa bóp giọng ngượng ngùng trả lời: "Tiểu Tiểu Uyển, dì định làm gì người ta a? Trời còn chưa tối."
Tiêu Uyển Thanh đầy lo lắng, khi bị Lâm Tiễn cắt ngang như vậy, nàng không khỏi mỉm cười. Nàng gãi mũi Lâm Tiễn cười, ấm áp nói: "Con đừng nháo. Xoay người lại đi, dì nhìn vai con, gíup con xoa thuốc rồi dán cao lên, nếu không ngày mai sẽ đau hơn."
Nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh cuối cùng cũng mỉm cười, Lâm Tiễn đang có tâm trạng tốt, đôi mắt cô tràn đầy ý cười. Cô ngoan ngoãn ngồi dậy, hai tay nắm lấy chiếc áo thun, khẽ vén lên rồi cởi bỏ áo, để lộ ra vùng bụng săn chắc, vòng eo thon thả cùng chiếc áօ ɭót ôm trọn lấy gò đồi nhỏ của cô.
Hô hấp của Tiêu Uyển Thanh không khỏi ngưng trệ.
Lâm Tiễn nhìn thấy thần sắc ôn nhuận của Tiêu Uyển Thanh rõ ràng đã thay đổi, cô cắn chặt môi, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Cô quay lưng lại không biết gì nữa, nằm xuống chiếc giường màu trắng, để lại cho Tiêu Uyển Thanh tấm lưng trắng sáng mịn màng.
Cơ thể của nữ hài hoàn hảo như một viên ngọc bích trắng tự nhiên - ngoại trừ vết bầm tím khiến người kinh hãi kia.
Vết bầm tím trêи vai Lâm Tiễn hiện ra, lớn hơn Tiêu Uyển Thanh tưởng tượng. Vết bầm tím giống như mũi kim sắc nhọn, xuyên qua trái tim của Tiêu Uyển Thanh, khiến nàng mất hết suy nghĩ khác, chỉ còn lại đầy tự trách cùng đau lòng.
Đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua vai Lâm Tiễn, như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng lướt trêи trái tim Lâm Tiễn. Lâm Tiễn nằm trêи gối, không thể nhìn thấy biểu tình của Tiêu Uyển Thanh, tất cả các giác quan đều tập trung vào tay của nàng trêи lưng cô.
Dây vai áօ ɭót nằm giữa vết bầm. Tiêu Uyển Thanh chỉ đầu ngón tay lên đó, trầm giọng hỏi Lâm Tiễn, "Có thể kéo xuống không?"
Yết hầu của Lâm Tiễn khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu.
Hơi lạnh phun lên da, sau đó lòng bàn tay mềm mại của nữ nhân xoa lên. Tiêu Uyển Thanh một tay không dùng sức xoa nhẹ, một tay đặt lên lưng cô, tay kia vô thức di chuyển.
Thân thể chưa bao giờ lộ liễu như vậy trước mắt người khác, cũng chưa từng bị người khác thân mật sờ soạng như vậy. Sau cơn đau ban đầu, Lâm Tiễn cảm nhận bàn tay đang cử động của nàng, hơi thở gấp gáp, cơ thể cô bắt đầu nóng lên ...
Tâm viên ý mãn.
Lâm Tiễn không khỏi xoay người lại, dùng ánh mắt thiêu đốt tìm kiếm Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh dừng động tác giúp Lâm Tiễn đắp miếng dán thuốc, ngọn lửa trong lòng nàng giống như đã bùng cháy khi nhìn thấy khoảnh khắc rực lửa trong mắt Lâm Tiễn...
Nàng bất giác cắn môi, cứng nhắc ấn thuốc vào vai Lâm Tiễn. Sau đó, nàng cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào cánh tay của Lâm Tiễn, dây đeo vai trượt xuống, cảnh sắc tuyệt mỹ như ẩn như hiện trước mắt nàng.
Nàng không biết động tác cắn môi của mình có bao nhiêu gợi cảm cùng mê người trong mắt Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn kìm nén khoing được mà ngồi thẳng dậy, một tay móc cổ Tiêu Uyển Thanh, tay kia nâng cằm nàng trao một nụ hôn sâu rực lửa.
Tiêu Uyển Thanh bị động mà đáp lại nhiệt tình của cô, khi Lâm Tiễn di chuyển dần xuống, vòng eo của nàng nhũn ra, đôi mắt như nước. Nàng bắt đầu chào đón chuyển động của Lâm Tiễn, thậm chí, tay nàng còn một đường hướng về phía trêи eo Lâm Tiễn, hầu như không để ý đến khóa áo phía sau cô.
Mùi thuốc lưu lại trêи cơ thể nữ hài phảng phất ở chóp mũi, trái tim chua xót mềm mại, bởi vì yêu mà chạm, mà cũng là bởi vì ɖu͙ƈ vọng. Chỉ cần Lâm Tiễn muốn, chỉ cần nàng có, nàng còn vì cái gì mà không cho Lâm Tiễn?
Nàng cũng khao khát Lâm Tiễn, khao khát cùng nữ hài hòa chung nhịp đập rộn ràng và chìm đắm trong nhịp điệu của cơ thể với người con gái mình yêu. Đó là giấc mơ ngọt ngào mà bấy lâu nay nàng chỉ dám nghĩ đến.
Nàng nguyện ý mở ra bản thân, bỏ qua mọi sự rụt rè của mình, bay bổng trong lòng bàn tay của Lâm Tiễn, nở rộ dưới bàn tay của cô.
Lâm Tiễn nhìn vẻ mê hoặc trêи khuôn mặt của Tiêu Uyển Thanh mà trước đây cô chưa từng thấy, trong lòng lửa nóng càng lớn, cô ngồi quỳ lên, trượt xuống hôn lên chiếc cổ trắng như tuyết của Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh không chịu nổi nắm chặt ga giường, hơi ngả người ra sau, nâng cằm lên cao, vẽ một đường cong liêu nhân trong không khí.
Nhiệt độ xung quanh giống như bắt đầu nóng lên. Lâm Tiễn đang định tiếp tục áp Tiêu Uyển Thanh, không biết từ nơi nào đột nhiên có một tiếng nhạc rất lớn vang lên. Sau đó, là một giọng nói nữ tử truyền đến.
Là thông báo phát trêи tàu, thông báo các vấn đề an toàn liên quan cùng các hoạt động buổi tối ...
Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn đang rơi vào cảnh đẹp, đột nhiên không kịp phòng bị âm thanh thình lình vang lên dọa sợ đến mức run lên. Giây tiếp theo, hai người phục hồi tinh thần lại, nhìn nhau, cả hai đều bắt gặp tia ngượng ngùng trong mắt nhau. Sau đó, cả hai đều cười mà không dừng được.
Không khí tiếp tục hoàn toàn biến mất.
Lâm Tiễn cười ngã trêи người Tiêu Uyển Thanh.
Thời điểm đã muộn, hai người vẫn chưa ăn tối. Con tàu không sắp xếp bữa tối cho đêm đầu tiên. Hôm nay là Tết Trung thu, Lâm Tiễn muốn đến nhà hàng cao cấp nhất phương tây có tầm nhìn mặt trăng đẹp nhất gọi một bữa tiệc buffet, cô nghi ngờ đã muộn, có thể không còn chỗ để đợi. Sau đó, tàu sẽ tổ chức một cuộc họp để thông báo cho họ về các sắp xếp hành trình liên quan cùng các biện pháp phòng ngừa trong vài ngày tới. Giờ này thật sự rất bất tiện.
Lâm Tiễn thu hồi lý trí. Cô không muốn lần đầu tiên của cô cùng Tiêu Uyển Thanh diễn ra vội vàng như vậy.
Xác nhận Tiêu Uyển Thanh là nguyện ý, Lâm Tiễn giống như đã uống một viên thuốc an thần, vui vẻ muốn bay lên.
Cô trìu mến hôn Tiêu Uyển Thanh, thì thầm vào tai nàng đầy ngọt ngào: “Tiêu Tiểu Uyển, chúng ta đi ăn tối trước đi, lát nữa ăn từ từ rồi tráng miệng, được không? “Cô cắn từ“ từ từ ” phá lệ ý vị thâm trường.
Tiêu Uyển Thanh nghe xong ngẩng đầu nhìn nữ hài, trong mắt có chút ướt át lóe lên, có chút mất mát cùng mong đợi không nói nên lời, nhẹ giọng trả lời: "Được."
Nàng lo lắng duỗi tay ra ôm lấy Lâm Tiễn, nhìn vẻ mặt đau đớn rõ ràng của Lâm Tiễn, mang theo giọng nức nở, nàng liên tục hỏi cô: "Tiễn Tiễn, con có sao không, có bị đụng vào đâu không? Tiễn Tiễn..."
Tài xế nhìn vào kính chắn gió phía trước bị nứt, cuối cùng đã bình phục. Hắn nhìn lại Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn ở ghế sau, liên tục hỏi có chuyện gì không.
Nữ nhân lớn nhìn không ra vết tích, tựa hồ có chút kinh hãi, chủ yếu là tiểu cô nương quay lưng đi.
Lâm Tiễn hít vào một hơi, đáp ứng: "Không sao."
Tài xế yên tâm, quay đầu lại, nói tiếng địa phương, quát mắng rồi oán giận đóng sầm cửa bước xuống xe.
Con đường này chỉ có thể cho hai phương tiện đi qua. Ngay lúc họ đi qua, một chiếc xe tải lớn lao qua. Chiếc xe tải chạy với tốc độ nhanh, bánh xe đè bẹp đống sỏi lộn xộn này, một số viên đá không may bị bánh xe cán qua văng tung tóe, tông thẳng vào chiếc taxi mà họ đang đi. Kính chắn gió phía trước của chiếc xe bị vỡ tan.
Ngay lúc nhìn rõ hòn đá, hắn theo bản năng muốn né tránh bẻ lái sang phải. Sau đó, khi sắp tông vào bức tường sắt bao quanh, hắn lại phản ứng nhanh chóng dừng xe.
May mà hắn vừa đóng cửa kính xe. Chỉ cần cửa sổ của hắn mở, đường trượt của đá phức tạp hơn một chút, chuyện lớn sẽ xảy ra.
Lâm Tiễn đau dữ dội thật ra chỉ là trong chốc lát, trong lúc hỗn loạn, tấm lưng gầy không biết đã va phải vật rắn nào ở sau ghê lái, cơn đau khiến cô nhăn mày.
Sau khi đáp lại lời của tài xế, cô lập tức ngẩng đầu, cười toe toét quan tâm đến Tiêu Uyển Thanh: "Dì không sao chứ? Có đụng phải cái gì không?"
Thấy Tiêu Uyển Thanh lo lắng nhìn mình, giống như đang hoảng loạn, Lâm Tiễn nhanh chóng chịu đựng cơn đau. Cô quay sang ngồi lại bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, an ủi người yêu đang hoảng sợ: “Không sao đâu, con không sao, đừng sợ, con chỉ va phải một chút thôi.” Cô nói, giống như muốn Tiêu Uyển Thanh thả lỏng. Cô nghiến răng tự nhiên di chuyển cánh tay.
Mắt Tiêu Uyển Thanh đỏ hoe, khi xem trò hề của Lâm Tiễn, nước mắt đột nhiên trào ra trêи khóe mắt. Nàng nhấc mu bàn tay lên xấu hổ lau nhanh, nàng mỉm cười cố định đôi tay đang di chuyển của Lâm Tiễn, lần đầu tiên nàng hung hăng mắng Lâm Tiễn: "Đừng nhúc nhích, ngốc này."
Nhưng Lâm Tiễn không có động, tay Tiêu Uyển Thanh đang ôm cô khẽ run rẩy.
Lâm Tiễn vừa định muốn ôm nàng, Tiêu Uyển Thanh đã chủ động đến gần cô, trước khi cô có thể phản ứng, Tiêu Uyển Thanh đã không màng mà mở cổ áo phông của Lâm Tiễn, nhìn vào trong lưng cô.
Nhìn làn da trắng nõn mịn màng của nữ hài, hiện tại giống như chỉ bị trầy một chút, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy an tâm hơn. Trong nháy mắt, nước mắt của nàng không thể ngừng lại mà liên tiếp rơi xuống.
Tiêu Uyển Thanh chật vật quay đầu lại, không muốn Lâm Tiễn nhìn thấy.
Nàng vẫn còn sợ. May mà đây chỉ là một tai nạn nhỏ, không có sự cố lớn. Nàng không dám tưởng tượng trong một tình huống nguy cấp hơn, nếu Lâm Tiễn cố gắng bảo vệ nàng như vậy không biết hậu quả sẽ khủng khϊế͙p͙ thế nào. Đồ ngốc, đồ ngốc này ...
Lâm Tiễn để Tiêu Uyển Thanh nhìn, cô mơ hồ hiểu tại sao Tiêu Uyển Thanh hung hăng với cô, cũng hiểu tại sao bây giờ nàng lại khóc. Cô nhìn mỹ nữ đang khóc khẽ run vai thở phì phò, cô cảm giác được nước mắt ướt đẫm trêи đùi chảy xuống, trong lòng vừa đau vừa mềm.
Cô từ phía sau ôm lấy Tiêu Uyển Thanh, bên tai nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Tiểu Uyển, đừng sợ, con không sao. Đừng khóc, dì khóc khiến con còn đau hơn lúc nãy."
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy âm thanh, gian nan ngăn nước mắt.
Nàng rời khỏi vòng tay của Lâm Tiễn, quay đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, thở dốc một hồi, giọng nói khàn khàn, tha thiết dặn dò nữ hài: "Tiễn Tiễn, dì hy vọng sau này, bất kể là hoàn cảnh nào, con có thể tự bảo vệ mình trước, đừng để bản thân bị thương. Sau này đừng để dì lo lắng. Hứa với dì, được không? "
Lâm Tiễn giơ hai tay lên, giống như nâng một bảo vật vô giá, ôm lấy hai má của Tiêu Uyển Thanh. Cô nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ẩm ướt trêи mặt nàng, thấp giọng nói: "Con hứa với dì. Kỳ thực là con vội vàng bảo vệ dì. Đây là bản năng. Về sau con nhất định sẽ tự bảo vệ mình trước." Cô cười bất đắc dĩ. Một lúc sau, nói tiếp: "Nhưng mà Tiêu Tiểu Uyển, dì là ngoại lệ. Bản năng yêu dì là ưu tiên bảo vệ dì trêи chính mình. Chỉ có dì ở trước mặt, cho nên con làm không được."
Tiêu Uyển Thanh cắn cắn môi, nước mắt lại rơi xuống, ướt đẫm đầu ngón tay của Lâm Tiễn. “Nhưng trong lòng dì, con so với chính bản thân dì còn quan trọng hơn.” Tiêu Uyển Thanh quay đầu lại giống như nghẹn ngào.
Tiêu Uyển Thanh luôn là một người sống nội tâm, nàng chưa bao giờ nói nhiều, đây giống như là câu nói âu yếm thẳng thắn cùng hướng ngoại nhất mà nàng đã nói với Lâm Tiễn. Lâm Tiễn nghe được hốc mắt đỏ lên, trong lòng nóng lên.
Còn gì may mắn cùng hạnh phúc hơn người mình yêu cũng yêu mình.
Lâm Tiễn nghiêng người về phía trước, cố gắng hôn đi những giọt nước mắt của người yêu, che đi nỗi lo lắng của nàng. Tài xế đột nhiên mở cửa "cạch" một tiếng, Lâm Tiễn vội vàng lùi lại.
Tài xế nói xe không lái được phải đợi công ty bảo hiểm đến đây, không tính tiền hành trình vừa rồi để Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn đi qua rồi bắt taxi khác.
Hai người kéo hành lý xuống xe, Tiêu Uyển Thanh liếc nhìn Lâm Tiễn, trong lòng vẫn không yên. Nàng thương lượng với Lâm Tiễn đừng tới bến, trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra.
Lâm Tiễn nghe xong mặt liền tái mét. Cô vội vàng tung tăng nhảy lên lề đường tỏ rõ mình không có việc gì, còn làm nũng an ủi Tiêu Uyển Thanh đừng thay đổi lịch trình.
Cả hai bế tắc ở ngã tư một lúc, bắt hết taxi này đến taxi khác. Tiêu Uyển Thanh có thể thấy rõ Lâm Tiễn thực sự muốn thực hiện chuyến đi này theo kế hoạch ban đầu, nhưng nàng không muốn.
Bộ dáng tràn đầy năng lượng của Lâm Tiễn vẫn xua đi một chút lo lắng của nàng, nàng cau mày nhìn Lâm Tiễn, nghiêm túc hỏi cô: “Vậy thì nói cho dì biết, con bị thương ở đâu?” Ban đầu Lâm Tiễn ăn đau kêu rêи một tiếng cùng với bộ dáng đau đớn, chắc chắn không phải là ảo giác.
Lâm Tiễn ủy khuất nhìn Tiêu Uyển Thanh, phải thú nhận: "Vừa rồi con không biết vai bị va vào đâu, nhưng không nghiêm trọng lắm, chắc là bầm một chút thôi. Lát nữa chúng ta thấy tiệm thuốc bên đường, xuống mua hai cái dán cùng bôi thuốc vào thôi là tốt rồi ”.
Tiêu Uyển Thanh nhìn vào biểu hiện của cô, nghe những gì cô nói cũng không sai nên chỉ thở dài bất lực. Nàng vươn tay cởi chiếc ba lô mà Lâm Tiễn đang mang, đặt lên vali của mình, sờ vào vai Lâm Tiễn một chút, đạm thanh: "Đi thôi."
Lâm Tiễn chớp mắt, cố gắng tìm ra thỏa hiệp trong câu nói này, liền vui vẻ móc cánh tay Tiêu Uyển Thanh, lớn tiếng nói: "Được rồi! Đi thôi!"
Sáu giờ tối, bầu trời xanh thẫm đẫm những đám mây hoàng hôn màu cam cùng màu đỏ, phản chiếu trêи sóng xanh, biển trời như được kết nối với nhau. Du thuyền khổng lồ cập bến trêи mặt nước gợn sóng, ánh sáng rực rỡ. Trêи bến tấp nập người ra vào, những sạp hàng nhỏ xếp thành hàng.
Đứng trong khung cảnh xa lạ này, nhìn mặt nước rộng lớn giống như không có điểm kết trước mặt, Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn nắm tay nhau, trong giây lát cảm thấy thế giới giống như chỉ còn lại hai người.
Ở đây, không ai biết hai người, không ai để ý đến hai người, hai người liền có thể là chính mình.
Hai người đi theo đội lên du thuyền trong làn sóng đầu tiên.
Sau khi lên thuyền, hoàn thành các thủ tục, nhận thẻ phòng rồi trở về căn phòng đôi ở tầng giữa. Tiêu Uyển Thanh đóng cửa, đặt hành lý xuống, việc đầu tiên nàng làm là đẩy Lâm Tiễn đang đứng cạnh giường xuống. Vén áo của cô lên.
Lâm Tiễn ngã trêи chiếc giường êm ái, sửng sốt một chút. Cô cong khóe môi, giống như một tiểu cô nương bị khi dễ mà ngượng ngùng, vừa kéo quần áo, vừa bóp giọng ngượng ngùng trả lời: "Tiểu Tiểu Uyển, dì định làm gì người ta a? Trời còn chưa tối."
Tiêu Uyển Thanh đầy lo lắng, khi bị Lâm Tiễn cắt ngang như vậy, nàng không khỏi mỉm cười. Nàng gãi mũi Lâm Tiễn cười, ấm áp nói: "Con đừng nháo. Xoay người lại đi, dì nhìn vai con, gíup con xoa thuốc rồi dán cao lên, nếu không ngày mai sẽ đau hơn."
Nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh cuối cùng cũng mỉm cười, Lâm Tiễn đang có tâm trạng tốt, đôi mắt cô tràn đầy ý cười. Cô ngoan ngoãn ngồi dậy, hai tay nắm lấy chiếc áo thun, khẽ vén lên rồi cởi bỏ áo, để lộ ra vùng bụng săn chắc, vòng eo thon thả cùng chiếc áօ ɭót ôm trọn lấy gò đồi nhỏ của cô.
Hô hấp của Tiêu Uyển Thanh không khỏi ngưng trệ.
Lâm Tiễn nhìn thấy thần sắc ôn nhuận của Tiêu Uyển Thanh rõ ràng đã thay đổi, cô cắn chặt môi, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Cô quay lưng lại không biết gì nữa, nằm xuống chiếc giường màu trắng, để lại cho Tiêu Uyển Thanh tấm lưng trắng sáng mịn màng.
Cơ thể của nữ hài hoàn hảo như một viên ngọc bích trắng tự nhiên - ngoại trừ vết bầm tím khiến người kinh hãi kia.
Vết bầm tím trêи vai Lâm Tiễn hiện ra, lớn hơn Tiêu Uyển Thanh tưởng tượng. Vết bầm tím giống như mũi kim sắc nhọn, xuyên qua trái tim của Tiêu Uyển Thanh, khiến nàng mất hết suy nghĩ khác, chỉ còn lại đầy tự trách cùng đau lòng.
Đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua vai Lâm Tiễn, như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng lướt trêи trái tim Lâm Tiễn. Lâm Tiễn nằm trêи gối, không thể nhìn thấy biểu tình của Tiêu Uyển Thanh, tất cả các giác quan đều tập trung vào tay của nàng trêи lưng cô.
Dây vai áօ ɭót nằm giữa vết bầm. Tiêu Uyển Thanh chỉ đầu ngón tay lên đó, trầm giọng hỏi Lâm Tiễn, "Có thể kéo xuống không?"
Yết hầu của Lâm Tiễn khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu.
Hơi lạnh phun lên da, sau đó lòng bàn tay mềm mại của nữ nhân xoa lên. Tiêu Uyển Thanh một tay không dùng sức xoa nhẹ, một tay đặt lên lưng cô, tay kia vô thức di chuyển.
Thân thể chưa bao giờ lộ liễu như vậy trước mắt người khác, cũng chưa từng bị người khác thân mật sờ soạng như vậy. Sau cơn đau ban đầu, Lâm Tiễn cảm nhận bàn tay đang cử động của nàng, hơi thở gấp gáp, cơ thể cô bắt đầu nóng lên ...
Tâm viên ý mãn.
Lâm Tiễn không khỏi xoay người lại, dùng ánh mắt thiêu đốt tìm kiếm Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh dừng động tác giúp Lâm Tiễn đắp miếng dán thuốc, ngọn lửa trong lòng nàng giống như đã bùng cháy khi nhìn thấy khoảnh khắc rực lửa trong mắt Lâm Tiễn...
Nàng bất giác cắn môi, cứng nhắc ấn thuốc vào vai Lâm Tiễn. Sau đó, nàng cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào cánh tay của Lâm Tiễn, dây đeo vai trượt xuống, cảnh sắc tuyệt mỹ như ẩn như hiện trước mắt nàng.
Nàng không biết động tác cắn môi của mình có bao nhiêu gợi cảm cùng mê người trong mắt Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn kìm nén khoing được mà ngồi thẳng dậy, một tay móc cổ Tiêu Uyển Thanh, tay kia nâng cằm nàng trao một nụ hôn sâu rực lửa.
Tiêu Uyển Thanh bị động mà đáp lại nhiệt tình của cô, khi Lâm Tiễn di chuyển dần xuống, vòng eo của nàng nhũn ra, đôi mắt như nước. Nàng bắt đầu chào đón chuyển động của Lâm Tiễn, thậm chí, tay nàng còn một đường hướng về phía trêи eo Lâm Tiễn, hầu như không để ý đến khóa áo phía sau cô.
Mùi thuốc lưu lại trêи cơ thể nữ hài phảng phất ở chóp mũi, trái tim chua xót mềm mại, bởi vì yêu mà chạm, mà cũng là bởi vì ɖu͙ƈ vọng. Chỉ cần Lâm Tiễn muốn, chỉ cần nàng có, nàng còn vì cái gì mà không cho Lâm Tiễn?
Nàng cũng khao khát Lâm Tiễn, khao khát cùng nữ hài hòa chung nhịp đập rộn ràng và chìm đắm trong nhịp điệu của cơ thể với người con gái mình yêu. Đó là giấc mơ ngọt ngào mà bấy lâu nay nàng chỉ dám nghĩ đến.
Nàng nguyện ý mở ra bản thân, bỏ qua mọi sự rụt rè của mình, bay bổng trong lòng bàn tay của Lâm Tiễn, nở rộ dưới bàn tay của cô.
Lâm Tiễn nhìn vẻ mê hoặc trêи khuôn mặt của Tiêu Uyển Thanh mà trước đây cô chưa từng thấy, trong lòng lửa nóng càng lớn, cô ngồi quỳ lên, trượt xuống hôn lên chiếc cổ trắng như tuyết của Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh không chịu nổi nắm chặt ga giường, hơi ngả người ra sau, nâng cằm lên cao, vẽ một đường cong liêu nhân trong không khí.
Nhiệt độ xung quanh giống như bắt đầu nóng lên. Lâm Tiễn đang định tiếp tục áp Tiêu Uyển Thanh, không biết từ nơi nào đột nhiên có một tiếng nhạc rất lớn vang lên. Sau đó, là một giọng nói nữ tử truyền đến.
Là thông báo phát trêи tàu, thông báo các vấn đề an toàn liên quan cùng các hoạt động buổi tối ...
Tiêu Uyển Thanh cùng Lâm Tiễn đang rơi vào cảnh đẹp, đột nhiên không kịp phòng bị âm thanh thình lình vang lên dọa sợ đến mức run lên. Giây tiếp theo, hai người phục hồi tinh thần lại, nhìn nhau, cả hai đều bắt gặp tia ngượng ngùng trong mắt nhau. Sau đó, cả hai đều cười mà không dừng được.
Không khí tiếp tục hoàn toàn biến mất.
Lâm Tiễn cười ngã trêи người Tiêu Uyển Thanh.
Thời điểm đã muộn, hai người vẫn chưa ăn tối. Con tàu không sắp xếp bữa tối cho đêm đầu tiên. Hôm nay là Tết Trung thu, Lâm Tiễn muốn đến nhà hàng cao cấp nhất phương tây có tầm nhìn mặt trăng đẹp nhất gọi một bữa tiệc buffet, cô nghi ngờ đã muộn, có thể không còn chỗ để đợi. Sau đó, tàu sẽ tổ chức một cuộc họp để thông báo cho họ về các sắp xếp hành trình liên quan cùng các biện pháp phòng ngừa trong vài ngày tới. Giờ này thật sự rất bất tiện.
Lâm Tiễn thu hồi lý trí. Cô không muốn lần đầu tiên của cô cùng Tiêu Uyển Thanh diễn ra vội vàng như vậy.
Xác nhận Tiêu Uyển Thanh là nguyện ý, Lâm Tiễn giống như đã uống một viên thuốc an thần, vui vẻ muốn bay lên.
Cô trìu mến hôn Tiêu Uyển Thanh, thì thầm vào tai nàng đầy ngọt ngào: “Tiêu Tiểu Uyển, chúng ta đi ăn tối trước đi, lát nữa ăn từ từ rồi tráng miệng, được không? “Cô cắn từ“ từ từ ” phá lệ ý vị thâm trường.
Tiêu Uyển Thanh nghe xong ngẩng đầu nhìn nữ hài, trong mắt có chút ướt át lóe lên, có chút mất mát cùng mong đợi không nói nên lời, nhẹ giọng trả lời: "Được."
Tác giả :
Mẫn Nhiên