Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 69: Bách quỷ
14 tháng 7, quỷ môn mở rộng, bách quỷ dạ hành tràn vào thành phố.
Ngụy Ninh đi theo “Ngụy Tích” đến bên bờ sông, dường như tạm thời “Ngụy Tích” không có ý quay về nên Ngụy Ninh đi cùng cậu một lát, cậu có phản ứng gì thì tính sau. Hiện giờ cậu ta mới là lão đại, Ngụy Ninh nhìn rừng cây rậm rạp, trong rừng tràn ngập sương mù dày đặc.
Quá dày đặc, dày đặc đến mức không nhìn thấy gì.
Trong sương mù kia giấu rất nhiều ma quỷ chỉ chờ lúc quỷ môn mở rộng để từ âm thế chui lên làm ra chuyện không sạch sẽ. Tỷ như xác sống chết khô, cô hồn dã quỷ, chúng không ngừng du đãng trên dương thế, chúng oán hận người sống, không ngừng tìm kiếm và rình mò quanh họ.
Ngụy Ninh lại hắt hơi một cái, hươ hai tay về phía đống lửa. Đúng là kỳ quái, mặc kệ anh có hươ thế nào thì cũng không đủ nhiệt, không đủ ấm áp, anh giơ tay lên đầu ngọt lửa, ngọn lửa lập tức bùng lên đốt tay anh.
Ngụy Ninh còn tưởng cháy tay vội rụt tay về nhưng anh lại phát hiện ra chỗ bị lửa chạm vào không hề thấy đau, Ngụy Ninh nghi hoặc nhìn bàn tay vẫn nguyên vẹn, trong lòng xuất hiện một dấu hỏi lớn.
Đây không phải là ma trơi đấy chứ?
Lúc này, trên mặt nước đột nhiên kêu ào ào, Ngụy Ninh nhìn về phía đó thì thấy một người từ dưới nước trồi lên đi về phía hai người bọn họ, Ngụy Ninh căng thẳng nhìn về phía người nọ.
Chân của của hắn ướt sũng nước, nước nhỏ tích tích, cứ vậy đi về phía họ, không nói lời nào, chỉ cứ vậy ngồi xuống. Nơi hắn ngồi tỏa ra mùi hôi thối, nước cũng không ngừng chảy xuống, cơ thể cơ thể cũng không ngừng rỉ ra nước. Hắn cúi đầu, tóc tai tán loạn, Ngụy Ninh còn thấy trong tóc hắn ta có rất nhiều sâu lúc nhúc, nhìn thoáng qua thôi mà cũng khiến Ngụy Ninh cúi đầu nôn khan. Cái đệt, thật kinh tởm.
Khi nhận ra người trước mắt là cái gì Ngụy Ninh nhịn không được mà run rẩy, anh nhích về phía “Ngụy Tích”. “Ngụy Tích” vươn tay ôm anh vào lồng ngực, vừa rồi vì tránh ngọn lửa kia mà Ngụy Ninh đã dịch ra ngoài.
Ngụy Ninh không dám cử động dù chỉ một chút.
Xung quanh lạnh buốt, không biết có cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, rất nhẹ rất nhẹ, trong gió còn mang theo tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ, dường như khi sống cô ta đã chịu không ít đau khổ cùng ủy khuất, tiếng khóc kia khiến lòng người nhức nhối, cứ như lục phủ ngũ tạng bị xé ra thành từng mảnh.
Âm thanh này rất kinh khủng, Ngụy Ninh mơ mơ hồ hồ nghe được thì cảm thấy bồn chồn, đầu đau nhức, anh làm theo tiếng khóc kia vươn tay cào xé ngực mình nhưng bị một bàn tay khác cản lại. Ngụy Ninh dùng sức giãy dụa, anh cảm thấy tim gan tỳ phổi đều vừa đau vừa ngứa, hận không thể móc ra.
“Ngụy Tích” thở dài, thổi về phía Ngụy Ninh một cái lập tức Ngụy Ninh bị luồng khí lạnh này làm tỉnh táo lại. Đầu anh đầy mồ hôi lạnh, vô cùng sợ hãi, nếu không có “Ngụy Tích” ngăn cản chẳng lẽ thật sự anh sẽ móc ruột gan ra?
Đúng lúc này, từ trên sông có một người phụ nữ đi tới, cô ta chỉ có nửa người, nửa người dưới không thấy, nửa người trên bò trên mặt đất. Tóc cô ta rất dài che kín cả mặt, hai ba lần bò đến bên cạnh đống lửa, hai bàn tay xanh xao bám trên đất, miệng vẫn khóc nức nở, huyết lệ chảy xuống từ cằm của cô ta nhỏ xuống đất, chẳng mấy chốc mà biến thành một vũng máu.
Ngụy Ninh cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, lạnh đến run người.
Đây rốt cục là cái thế giới gì vậy, quỷ tụ họp? Bọn họ rời đi trả chỗ này cho đám ác quỷ không được sao? Ngụy Ninh nắm tay Ngụy Tích run rẩy viết chữ “đi” vào tay cậu. tay “Ngụy Tích” lạnh như băng như một khối quan tài nhưng vẫn nắm chặt Ngụy Ninh, sau đó Ngụy Ninh nhìn thấy sương mù biến thành một đám bụi màu đen đọng lại thành hai chữ “không được” trong lòng bàn tay anh.
Ngụy Ninh muốn khóc, giờ đến chạy cũng không chạy được sao? Chẳng lẽ thật sự muốn một người sống như anh ở nơi hoang vu này tắm nắng nói chuyện với một đám quỷ? Đây không phải là muốn lấy mạng anh hay sao. Tuy là trong lòng bất mãn nhưng Ngụy Ninh vẫn hiểu được nếu “Ngụy Tích” không chịu đi thì hẳn là có nguyên nhân, anh nhắm mắt lại coi như không thấy cái gì.
Sau đó, Ngụy Ninh nghe thấy trong rừng cây truyền đến tiếng sột soạt, rồi lại nghe được tiếng bước chân nặng nề vang lên, từng bước từng bước đi về phía đống lửa. Ngụy Ninh không nén nổi sự tò mò mà hé mắt nhìn một chút, nhưng nhìn thấy rồi Ngụy Ninh chỉ ước sao bản thân chưa bao giờ mở mắt.
Trước mắt là một cái xác sống hư thối cao to, cơ thể di chuyển thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thịt bị xé rách, còn có chất nhầy nhầy như nước mủ chảy ra, mùi tanh tưởi xộc vào mũi, trên người hắn rơi xuống từng mảng thịt thối cùng giòi bọ lúc nhúc làm lộ ra khúc xương trắng hếu, sau đó từng khối thịt lại phát triển rồi rơi xuống.
Ngụy Ninh nôn khan một tiếng, anh bị cái mùi hôi thối này hun cho chảy cả nước mắt. Anh gỡ cái túi gấm trên cổ xuống đặt nó ngay dưới mũi mình, mùi xạ hương đánh tan đi cái vị tanh tưởi trong không khí khiến Ngụy Ninh cuối cùng cũng cảm thấy khỏe hơn.
May mà cái xác sống đấy không ngồi cạnh bọn họ mà ngồi ở phía đối diện, giữa thủy quỷ và nữ quỷ nửa người.
Đống lửa ở giữa càng ngày càng cháy to, ánh lửa xanh chiếu vào những con quỷ đó cũng một màu xanh, vốn đống lửa đang tỏa ra chút độ ấm giờ lạnh hẳn xuống, không cần đến gần Ngụy Ninh cũng biết đống lửa kia đã hoàn toàn biến thành âm lửa.
Có lẽ ngay từ đầu “Ngụy Tích” đã muốn vậy, đốt một đống âm lửa lên để hấp dẫn một đống quỷ.
Mũi Ngụy Ninh hơi ngứa ngứa, anh cố nhịn nhưng càng nhịn lại càng không giữ được cuối cùng vẫn phải “Hắt xiiiii” một tiếng. Âm thanh vừa phát ra người Ngụy Ninh chợt lạnh xuống, anh cảm giác ba con quỷ sống kia đều nhìn về phía anh, ánh mắt chúng lạnh như băng còn mang theo chút nghi hoặc, dường như đã nhận ra dương khí trên người Ngụy Ninh.
“Ngụy Tích” không nói gì chỉ nhặt một nhánh cây từ trên mặt đất lên, tùy tiện ném vào đống lửa, ngọt lửa bốc lên cao hơn phát ra vài tia lửa nhỏ, ba con quỷ sống kia rời mắt khỏi người Ngụy Ninh lại tiếp tục nhìn vào đống lửa.
Trong lòng Ngụy Ninh âm thầm thở ra, anh cầm tay “Ngụy Tích”, viết lên vài chữ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngụy Tích” còn chưa trả lời thì xung quanh đã có động tĩnh, da đầu Ngụy Ninh tê rần, phát hiện ra ở bờ bên kia sông có một ông lão, ông ta cười “hi hi hi”, từ bờ bên đó qua bên này. Lúc ông ta đến gần mới nhìn rõ bộ quần áo trên người ông được may từ chất liệu rất tốt không khác một chiếc trường bào, cằm thì nhọn hoắt, trông gầy gò thấp bé.
Ông ta đến gần đống lửa liền đặt mông ngồi xuống.
Sau đó trên tay ông ta vốn trống trơn liền xuất hiện một hồ lô rượu, ông ta cười hì hì đặt hồ lô bên đống lửa. Đây là người thoạt nhìn trông giống người bình thường nhất đêm nay, không biết là người hay quỷ, Ngụy Ninh nghẹn trong lòng không dám hỏi.
Ông lão đó thấy Ngụy Ninh đang nhìn mình thì cũng chớp mắt nhìn lại, sau đó lại cười hì hì, cầm chiếc hồ lô lên. Sau đó Ngụy Ninh lại phát hiện ra một tay của ông lão biến thành móng vuốt, dưới lớp áo dài kia lộ ra một cái đuôi.
Cái đờ, trong lòng Ngụy Ninh mắng một câu, giờ thì tốt rồi, chẳng những quỷ mà yêu tinh cũng xuất hiện luôn.
Ông lão kia không biết là yêu tinh gì biến thành, uống rượu trong hồ lô của mình xong thì đưa về phía Ngụy Ninh, Ngụy Ninh không dám nhận vội xua tay. Chỉ chớp mắt một cái Ngụy Ninh đã thấy trong hồ lô kia có vô số sâu bò lúc nhúc, mà vẫn còn sống!
Ngụy Ninh nhìn mà run rẩy, da gà nổi từng tầng từng tầng.
Ngụy Ninh ngẩng đầu nhìn “Ngụy Tích”, cậu vẫn đoan chính ngồi đó, một tay ôm Ngụy Ninh, một tay tùy tiện lấy mấy cành cây ném vào đống lửa. Ngọn lửa xanh khiến anh cảm thấy dày đặc quỷ khí, còn pha chút ám muội, gương mặt trắng bệch giờ như một khối ngọc thạch, trong suốt.
Biết rõ cậu là quỷ nhưng vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn.
Ngụy Ninh nhìn “Ngụy Tích”, trong lòng âm thầm thở dài vì tim mình lại đang đập loạn. “Ngụy Tích” nhìn anh cho rằng anh đang sợ hãi, dùng bụi màu đen viết lên lòng bàn tay anh hai chữ “đừng sợ”. Tâm tình Ngụy Ninh phức tạp mà gật đầu.
Thật ra hiện tại anh không sợ như nãy nữa, tuy rằng mỗi khi xuất hiện một loại quỷ mới anh vẫn giật mình nhưng không còn cảm giác tuyệt vọng không thở nổi như trước nữa. Có lẽ bên cạnh đã có một con quỷ quen thuộc ở bên, hiểu rõ con quỷ này sẽ luôn ở cạnh anh, điều này cho dù Ngụy Ninh không muốn thừa nhận cũng không được.
Kế đó lại có vài con quỷ vẻ ngoài dữ tợn từ rừng cây, từ dưới sông, từ bốn phía đi tới cạnh đống lửa. Ngụy Ninh để ý con quỷ nam lòng ruột chảy hết ra ngoài kia đã là con thứ chín ngồi cạnh đống lửa.
Một nữ quỷ đứt đầu ngồi cạnh hai người Ngụy Ninh, mái tóc ướt sũng thường quẹt qua chân Ngụy Ninh khiến anh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, những sợi tóc ấy bám vào con khoai anh càng lúc càng chặt. Ngụy Ninh đang muốn gạt chúng ra thì “Ngụy Tích” giơ chân ra, vừa chạm vào đám tóc kia chúng đã biến thành một đám nước đen. Nữ quỷ đứt đầu cầm đầu của mình xoay về phía Ngụy Ninh.
Cảnh tượng này đúng là khiến người ta không dám nhìn thẳng, Ngụy Ninh đành nhắm mắt cho qua, coi như chưa thấy gì cả.
Trời dần sáng, bầu trời vốn dĩ không trăng không sao cũng rút bớt màu đen, trong rừng cây sương mù dày đặc dần dần tiêu tán lộ ra quang cảnh thật sự của nó. Không khí buổi sớm mang theo gió xua tan đi mùi hôi thối nồng đậm, hô hấp của Ngụy Ninh bình thường lại, lần đầu anh phát hiện thì ra hừng đông lại khiến người ta phấn chấn, khiến người ta cảm động như vậy.
Nhìn mặt trời lên mà anh mừng phát khóc, Ngụy Ninh tự giễu chính mình.
Ác quỷ xác sống xung quanh cũng chậm rãi rời đi, thủy quỷ quay về trong nước, xác sống kéo lê thân xác của nó về rừng cây, những loại quỷ khác cũng về chỗ của mình, chỉ có ông lão kia là còn ở lại đó.
Cùng lúc mặt trời xuất hiện thì ngọn âm lửa cháy suốt đêm cũng tắt.
Ông lão cầm hồ lô rượu của mình, “chậc chậc” hai tiếng rồi lại uống, sau đó nhìn về phía Ngụy Ninh mà cười một nụ cười không rõ ý tứ, dường như có thâm ý gì đó. Ngụy Ninh ngược lại không sợ ông ta, nhìn bên ngoài ông ta là người bình thường nhất đêm nay.
Ông lão kia bước đến nhưng không phải nói với Ngụy Ninh mà nói với “Ngụy Tích” ở phía sau anh: “Quấy rầy cả một đêm rồi, tặng cậu một câu: Chẳng mấy chốc dương tẫn âm sinh, giây phút sinh ly tử biệt nếu có chút vàng bạc nước lửa sẽ thăng thành Phật.” Ông ta nói xong thì nhìn Ngụy Ninh cười hì hì: “Mạng cậu không tốt, cho dù có tốt thì cũng vẫn không hay ở một ý niệm.”
Nói xong câu nói không đầu không cuối này ông ta liền biến mất.
Tư thế của Ngụy Ninh giữ nguyên cả đêm không đổi, giờ phải chống vào cây mới đứng lên, xương cốt phát ra tiếng kêu răng rắc, cơ bắp căng cứng không nói mà quan trọng là còn bị đau nhức cứ như kim châm mãi một lúc lâu.
“Ngụy Tích” đứng cạnh anh, nắm tay anh đi về phía rừng cây.
Đúng lúc này một bóng đen chạy về phía Ngụy Ninh may mà “Ngụy Tích” phản ứng nhanh hơn cản lại, cái bóng đen kia lăn mấy vòng trên không trung rồi đứng cách Ngụy Ninh ba bước, là tiểu quỷ của Ngụy Thời.
Tiểu quỷ trừng mắt: “Các người đi đâu vậy, ta tìm cả đêm cũng không tìm được, hôm nay là quỷ lễ, tối hôm qua ác quỷ tràn ra ngoài khó tìm muốn chết, ta đi khắp nơi tìm mà A Thời còn nói ta làm biếng.” Nói xong lại ấm ức sụt sịt mũi.
Ngụy Ninh không nói gì, Ngụy Thời từng nói với anh đối với những “thứ” xung quanh nhiều khi cứ coi như không thấy.
Tiểu quỷ thấy Ngụy Ninh dường như không thấy nó tức giận đến mức đứng trên không trung mà giậm chân, cứ vậy chỉ vào Ngụy Ninh mà kêu: “Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, còn dắt tay, còn dắt tay, khẳng định đêm qua đã làm chuyện xấu, ta đi mách A Thời.” Nói xong liền xoay người bỏ chạy.
Chạy là tốt rồi, Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra, lúc này “Ngụy Tích” đột nhiên cầm tay anh lên hôn một cái.
Ngụy Ninh hít một ngụm khí lạnh, trên tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, rõ ràng đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, da mặt dày như giấy da mà giờ phút này đột nhiên anh lại thấy mặt mình nóng bừng. Ngụy Ninh ho khan một tiếng rụt tay về, hiện tại đương nhiên anh đã hiểu được ý của “Ngụy Tích” với mình, nhưng muốn anh đối mặt với một con quỷ, tiếp nhận một con quỷ, cái này có nghĩ cũng chưa từng nghĩ, càng không có khả năng thành thật.
Cho dù có cảm giác thế nào đi chăng nữa thì người quỷ không chung đường.
Ngụy Ninh cảm thấy đầu của mình lại có chút đau, anh nhìn con quỷ trước mặt, không biết nên làm gì.
Bọn họ qua đêm ở rừng cây cách thôn làng rất xa, tuy rằng “Ngụy Tích” đã dùng phép đưa bọn họ về gần nhưng vẫn phải đi hơn mười, hai mươi phút mới đến đích. Lúc về đến Tiểu Động Thành “Ngụy Tích” lại đột nhiên biến mất, Ngụy Ninh sờ chiếc túi gấm trên ngực, cốt là muốn sờ cái bài vị nhỏ kia.
Ngụy Ninh tính toán vào trong thôn xem một chút, đêm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy có lẽ Ngụy Thời vẫn chưa về nhà nghỉ. Anh vừa đến cổng thôn thì thấy Ngụy Thời từ trong chạy ra.
Vừa nhìn thấy Ngụy Ninh liền tóm tay anh: “Anh Ninh, đêm qua anh không…. Xảy ra chuyện gì chứ?”
Ngụy Ninh cười khổ một tiếng: “Sao lại không có chuyện gì, phải là xảy ra rất nhiều chuyện, thiếu chút nữa thì dọa chết anh.” Sau đó anh kể lại chuyện đêm qua cho Ngụy Thời nghe một lần, nghe xong hắn buông tay anh ra, thần sắc vốn khẩn trương giờ trông thoải mái một chút.
Đợi Ngụy Ninh nói xong Ngụy Thời thở dài: “Ngược lại cậu ta thật có lòng.”
“Có lòng là sao?” Ngụy Ninh không hiểu mà nhìn Ngụy Thời, càng ngày Ngụy Thời làm việc nói chuyện càng giống đạo sĩ.
Áo sơ mi trên người Ngụy Ninh rách nát, trên tay còn vài vết cào, Ngụy Thời cẩn thận nhìn.
Hắn gật đầu: “Tôi bảo con quỷ đi theo anh kia có lòng, là Ngụy Tích đúng không? Vốn dĩ 12h đêm qua tôi định bày một trận pháp để anh vào trong, hiện tại dương khí của anh không đủ, hỏa diễm thấp, lại còn bị Trương Anh Phương cào vài cái nên bị âm khí xâm nhập. Nếu không sớm có biện pháp khẳng định trong quỷ lễ anh sẽ bị ác quỷ tấn công, đừng nói thân thể mà hồn phách cũng tan nát. Không ngờ Ngụy Tích lại dùng âm lửa dẫn ác quỷ tới, ngược lại khiến chúng đe dọa bọn quỷ định động vào anh. Cách này không tồi, nhưng mà âm lửa rất khó có, không biết cậu ta tìm được ở đâu.”
Ngụy Ninh rũ mắt, vẻ ngoài tỏ ra bình tĩnh nghe Ngụy Thời nói.
Ngụy Ninh đi theo “Ngụy Tích” đến bên bờ sông, dường như tạm thời “Ngụy Tích” không có ý quay về nên Ngụy Ninh đi cùng cậu một lát, cậu có phản ứng gì thì tính sau. Hiện giờ cậu ta mới là lão đại, Ngụy Ninh nhìn rừng cây rậm rạp, trong rừng tràn ngập sương mù dày đặc.
Quá dày đặc, dày đặc đến mức không nhìn thấy gì.
Trong sương mù kia giấu rất nhiều ma quỷ chỉ chờ lúc quỷ môn mở rộng để từ âm thế chui lên làm ra chuyện không sạch sẽ. Tỷ như xác sống chết khô, cô hồn dã quỷ, chúng không ngừng du đãng trên dương thế, chúng oán hận người sống, không ngừng tìm kiếm và rình mò quanh họ.
Ngụy Ninh lại hắt hơi một cái, hươ hai tay về phía đống lửa. Đúng là kỳ quái, mặc kệ anh có hươ thế nào thì cũng không đủ nhiệt, không đủ ấm áp, anh giơ tay lên đầu ngọt lửa, ngọn lửa lập tức bùng lên đốt tay anh.
Ngụy Ninh còn tưởng cháy tay vội rụt tay về nhưng anh lại phát hiện ra chỗ bị lửa chạm vào không hề thấy đau, Ngụy Ninh nghi hoặc nhìn bàn tay vẫn nguyên vẹn, trong lòng xuất hiện một dấu hỏi lớn.
Đây không phải là ma trơi đấy chứ?
Lúc này, trên mặt nước đột nhiên kêu ào ào, Ngụy Ninh nhìn về phía đó thì thấy một người từ dưới nước trồi lên đi về phía hai người bọn họ, Ngụy Ninh căng thẳng nhìn về phía người nọ.
Chân của của hắn ướt sũng nước, nước nhỏ tích tích, cứ vậy đi về phía họ, không nói lời nào, chỉ cứ vậy ngồi xuống. Nơi hắn ngồi tỏa ra mùi hôi thối, nước cũng không ngừng chảy xuống, cơ thể cơ thể cũng không ngừng rỉ ra nước. Hắn cúi đầu, tóc tai tán loạn, Ngụy Ninh còn thấy trong tóc hắn ta có rất nhiều sâu lúc nhúc, nhìn thoáng qua thôi mà cũng khiến Ngụy Ninh cúi đầu nôn khan. Cái đệt, thật kinh tởm.
Khi nhận ra người trước mắt là cái gì Ngụy Ninh nhịn không được mà run rẩy, anh nhích về phía “Ngụy Tích”. “Ngụy Tích” vươn tay ôm anh vào lồng ngực, vừa rồi vì tránh ngọn lửa kia mà Ngụy Ninh đã dịch ra ngoài.
Ngụy Ninh không dám cử động dù chỉ một chút.
Xung quanh lạnh buốt, không biết có cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, rất nhẹ rất nhẹ, trong gió còn mang theo tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ, dường như khi sống cô ta đã chịu không ít đau khổ cùng ủy khuất, tiếng khóc kia khiến lòng người nhức nhối, cứ như lục phủ ngũ tạng bị xé ra thành từng mảnh.
Âm thanh này rất kinh khủng, Ngụy Ninh mơ mơ hồ hồ nghe được thì cảm thấy bồn chồn, đầu đau nhức, anh làm theo tiếng khóc kia vươn tay cào xé ngực mình nhưng bị một bàn tay khác cản lại. Ngụy Ninh dùng sức giãy dụa, anh cảm thấy tim gan tỳ phổi đều vừa đau vừa ngứa, hận không thể móc ra.
“Ngụy Tích” thở dài, thổi về phía Ngụy Ninh một cái lập tức Ngụy Ninh bị luồng khí lạnh này làm tỉnh táo lại. Đầu anh đầy mồ hôi lạnh, vô cùng sợ hãi, nếu không có “Ngụy Tích” ngăn cản chẳng lẽ thật sự anh sẽ móc ruột gan ra?
Đúng lúc này, từ trên sông có một người phụ nữ đi tới, cô ta chỉ có nửa người, nửa người dưới không thấy, nửa người trên bò trên mặt đất. Tóc cô ta rất dài che kín cả mặt, hai ba lần bò đến bên cạnh đống lửa, hai bàn tay xanh xao bám trên đất, miệng vẫn khóc nức nở, huyết lệ chảy xuống từ cằm của cô ta nhỏ xuống đất, chẳng mấy chốc mà biến thành một vũng máu.
Ngụy Ninh cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, lạnh đến run người.
Đây rốt cục là cái thế giới gì vậy, quỷ tụ họp? Bọn họ rời đi trả chỗ này cho đám ác quỷ không được sao? Ngụy Ninh nắm tay Ngụy Tích run rẩy viết chữ “đi” vào tay cậu. tay “Ngụy Tích” lạnh như băng như một khối quan tài nhưng vẫn nắm chặt Ngụy Ninh, sau đó Ngụy Ninh nhìn thấy sương mù biến thành một đám bụi màu đen đọng lại thành hai chữ “không được” trong lòng bàn tay anh.
Ngụy Ninh muốn khóc, giờ đến chạy cũng không chạy được sao? Chẳng lẽ thật sự muốn một người sống như anh ở nơi hoang vu này tắm nắng nói chuyện với một đám quỷ? Đây không phải là muốn lấy mạng anh hay sao. Tuy là trong lòng bất mãn nhưng Ngụy Ninh vẫn hiểu được nếu “Ngụy Tích” không chịu đi thì hẳn là có nguyên nhân, anh nhắm mắt lại coi như không thấy cái gì.
Sau đó, Ngụy Ninh nghe thấy trong rừng cây truyền đến tiếng sột soạt, rồi lại nghe được tiếng bước chân nặng nề vang lên, từng bước từng bước đi về phía đống lửa. Ngụy Ninh không nén nổi sự tò mò mà hé mắt nhìn một chút, nhưng nhìn thấy rồi Ngụy Ninh chỉ ước sao bản thân chưa bao giờ mở mắt.
Trước mắt là một cái xác sống hư thối cao to, cơ thể di chuyển thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thịt bị xé rách, còn có chất nhầy nhầy như nước mủ chảy ra, mùi tanh tưởi xộc vào mũi, trên người hắn rơi xuống từng mảng thịt thối cùng giòi bọ lúc nhúc làm lộ ra khúc xương trắng hếu, sau đó từng khối thịt lại phát triển rồi rơi xuống.
Ngụy Ninh nôn khan một tiếng, anh bị cái mùi hôi thối này hun cho chảy cả nước mắt. Anh gỡ cái túi gấm trên cổ xuống đặt nó ngay dưới mũi mình, mùi xạ hương đánh tan đi cái vị tanh tưởi trong không khí khiến Ngụy Ninh cuối cùng cũng cảm thấy khỏe hơn.
May mà cái xác sống đấy không ngồi cạnh bọn họ mà ngồi ở phía đối diện, giữa thủy quỷ và nữ quỷ nửa người.
Đống lửa ở giữa càng ngày càng cháy to, ánh lửa xanh chiếu vào những con quỷ đó cũng một màu xanh, vốn đống lửa đang tỏa ra chút độ ấm giờ lạnh hẳn xuống, không cần đến gần Ngụy Ninh cũng biết đống lửa kia đã hoàn toàn biến thành âm lửa.
Có lẽ ngay từ đầu “Ngụy Tích” đã muốn vậy, đốt một đống âm lửa lên để hấp dẫn một đống quỷ.
Mũi Ngụy Ninh hơi ngứa ngứa, anh cố nhịn nhưng càng nhịn lại càng không giữ được cuối cùng vẫn phải “Hắt xiiiii” một tiếng. Âm thanh vừa phát ra người Ngụy Ninh chợt lạnh xuống, anh cảm giác ba con quỷ sống kia đều nhìn về phía anh, ánh mắt chúng lạnh như băng còn mang theo chút nghi hoặc, dường như đã nhận ra dương khí trên người Ngụy Ninh.
“Ngụy Tích” không nói gì chỉ nhặt một nhánh cây từ trên mặt đất lên, tùy tiện ném vào đống lửa, ngọt lửa bốc lên cao hơn phát ra vài tia lửa nhỏ, ba con quỷ sống kia rời mắt khỏi người Ngụy Ninh lại tiếp tục nhìn vào đống lửa.
Trong lòng Ngụy Ninh âm thầm thở ra, anh cầm tay “Ngụy Tích”, viết lên vài chữ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngụy Tích” còn chưa trả lời thì xung quanh đã có động tĩnh, da đầu Ngụy Ninh tê rần, phát hiện ra ở bờ bên kia sông có một ông lão, ông ta cười “hi hi hi”, từ bờ bên đó qua bên này. Lúc ông ta đến gần mới nhìn rõ bộ quần áo trên người ông được may từ chất liệu rất tốt không khác một chiếc trường bào, cằm thì nhọn hoắt, trông gầy gò thấp bé.
Ông ta đến gần đống lửa liền đặt mông ngồi xuống.
Sau đó trên tay ông ta vốn trống trơn liền xuất hiện một hồ lô rượu, ông ta cười hì hì đặt hồ lô bên đống lửa. Đây là người thoạt nhìn trông giống người bình thường nhất đêm nay, không biết là người hay quỷ, Ngụy Ninh nghẹn trong lòng không dám hỏi.
Ông lão đó thấy Ngụy Ninh đang nhìn mình thì cũng chớp mắt nhìn lại, sau đó lại cười hì hì, cầm chiếc hồ lô lên. Sau đó Ngụy Ninh lại phát hiện ra một tay của ông lão biến thành móng vuốt, dưới lớp áo dài kia lộ ra một cái đuôi.
Cái đờ, trong lòng Ngụy Ninh mắng một câu, giờ thì tốt rồi, chẳng những quỷ mà yêu tinh cũng xuất hiện luôn.
Ông lão kia không biết là yêu tinh gì biến thành, uống rượu trong hồ lô của mình xong thì đưa về phía Ngụy Ninh, Ngụy Ninh không dám nhận vội xua tay. Chỉ chớp mắt một cái Ngụy Ninh đã thấy trong hồ lô kia có vô số sâu bò lúc nhúc, mà vẫn còn sống!
Ngụy Ninh nhìn mà run rẩy, da gà nổi từng tầng từng tầng.
Ngụy Ninh ngẩng đầu nhìn “Ngụy Tích”, cậu vẫn đoan chính ngồi đó, một tay ôm Ngụy Ninh, một tay tùy tiện lấy mấy cành cây ném vào đống lửa. Ngọn lửa xanh khiến anh cảm thấy dày đặc quỷ khí, còn pha chút ám muội, gương mặt trắng bệch giờ như một khối ngọc thạch, trong suốt.
Biết rõ cậu là quỷ nhưng vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn.
Ngụy Ninh nhìn “Ngụy Tích”, trong lòng âm thầm thở dài vì tim mình lại đang đập loạn. “Ngụy Tích” nhìn anh cho rằng anh đang sợ hãi, dùng bụi màu đen viết lên lòng bàn tay anh hai chữ “đừng sợ”. Tâm tình Ngụy Ninh phức tạp mà gật đầu.
Thật ra hiện tại anh không sợ như nãy nữa, tuy rằng mỗi khi xuất hiện một loại quỷ mới anh vẫn giật mình nhưng không còn cảm giác tuyệt vọng không thở nổi như trước nữa. Có lẽ bên cạnh đã có một con quỷ quen thuộc ở bên, hiểu rõ con quỷ này sẽ luôn ở cạnh anh, điều này cho dù Ngụy Ninh không muốn thừa nhận cũng không được.
Kế đó lại có vài con quỷ vẻ ngoài dữ tợn từ rừng cây, từ dưới sông, từ bốn phía đi tới cạnh đống lửa. Ngụy Ninh để ý con quỷ nam lòng ruột chảy hết ra ngoài kia đã là con thứ chín ngồi cạnh đống lửa.
Một nữ quỷ đứt đầu ngồi cạnh hai người Ngụy Ninh, mái tóc ướt sũng thường quẹt qua chân Ngụy Ninh khiến anh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, những sợi tóc ấy bám vào con khoai anh càng lúc càng chặt. Ngụy Ninh đang muốn gạt chúng ra thì “Ngụy Tích” giơ chân ra, vừa chạm vào đám tóc kia chúng đã biến thành một đám nước đen. Nữ quỷ đứt đầu cầm đầu của mình xoay về phía Ngụy Ninh.
Cảnh tượng này đúng là khiến người ta không dám nhìn thẳng, Ngụy Ninh đành nhắm mắt cho qua, coi như chưa thấy gì cả.
Trời dần sáng, bầu trời vốn dĩ không trăng không sao cũng rút bớt màu đen, trong rừng cây sương mù dày đặc dần dần tiêu tán lộ ra quang cảnh thật sự của nó. Không khí buổi sớm mang theo gió xua tan đi mùi hôi thối nồng đậm, hô hấp của Ngụy Ninh bình thường lại, lần đầu anh phát hiện thì ra hừng đông lại khiến người ta phấn chấn, khiến người ta cảm động như vậy.
Nhìn mặt trời lên mà anh mừng phát khóc, Ngụy Ninh tự giễu chính mình.
Ác quỷ xác sống xung quanh cũng chậm rãi rời đi, thủy quỷ quay về trong nước, xác sống kéo lê thân xác của nó về rừng cây, những loại quỷ khác cũng về chỗ của mình, chỉ có ông lão kia là còn ở lại đó.
Cùng lúc mặt trời xuất hiện thì ngọn âm lửa cháy suốt đêm cũng tắt.
Ông lão cầm hồ lô rượu của mình, “chậc chậc” hai tiếng rồi lại uống, sau đó nhìn về phía Ngụy Ninh mà cười một nụ cười không rõ ý tứ, dường như có thâm ý gì đó. Ngụy Ninh ngược lại không sợ ông ta, nhìn bên ngoài ông ta là người bình thường nhất đêm nay.
Ông lão kia bước đến nhưng không phải nói với Ngụy Ninh mà nói với “Ngụy Tích” ở phía sau anh: “Quấy rầy cả một đêm rồi, tặng cậu một câu: Chẳng mấy chốc dương tẫn âm sinh, giây phút sinh ly tử biệt nếu có chút vàng bạc nước lửa sẽ thăng thành Phật.” Ông ta nói xong thì nhìn Ngụy Ninh cười hì hì: “Mạng cậu không tốt, cho dù có tốt thì cũng vẫn không hay ở một ý niệm.”
Nói xong câu nói không đầu không cuối này ông ta liền biến mất.
Tư thế của Ngụy Ninh giữ nguyên cả đêm không đổi, giờ phải chống vào cây mới đứng lên, xương cốt phát ra tiếng kêu răng rắc, cơ bắp căng cứng không nói mà quan trọng là còn bị đau nhức cứ như kim châm mãi một lúc lâu.
“Ngụy Tích” đứng cạnh anh, nắm tay anh đi về phía rừng cây.
Đúng lúc này một bóng đen chạy về phía Ngụy Ninh may mà “Ngụy Tích” phản ứng nhanh hơn cản lại, cái bóng đen kia lăn mấy vòng trên không trung rồi đứng cách Ngụy Ninh ba bước, là tiểu quỷ của Ngụy Thời.
Tiểu quỷ trừng mắt: “Các người đi đâu vậy, ta tìm cả đêm cũng không tìm được, hôm nay là quỷ lễ, tối hôm qua ác quỷ tràn ra ngoài khó tìm muốn chết, ta đi khắp nơi tìm mà A Thời còn nói ta làm biếng.” Nói xong lại ấm ức sụt sịt mũi.
Ngụy Ninh không nói gì, Ngụy Thời từng nói với anh đối với những “thứ” xung quanh nhiều khi cứ coi như không thấy.
Tiểu quỷ thấy Ngụy Ninh dường như không thấy nó tức giận đến mức đứng trên không trung mà giậm chân, cứ vậy chỉ vào Ngụy Ninh mà kêu: “Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, còn dắt tay, còn dắt tay, khẳng định đêm qua đã làm chuyện xấu, ta đi mách A Thời.” Nói xong liền xoay người bỏ chạy.
Chạy là tốt rồi, Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra, lúc này “Ngụy Tích” đột nhiên cầm tay anh lên hôn một cái.
Ngụy Ninh hít một ngụm khí lạnh, trên tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, rõ ràng đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, da mặt dày như giấy da mà giờ phút này đột nhiên anh lại thấy mặt mình nóng bừng. Ngụy Ninh ho khan một tiếng rụt tay về, hiện tại đương nhiên anh đã hiểu được ý của “Ngụy Tích” với mình, nhưng muốn anh đối mặt với một con quỷ, tiếp nhận một con quỷ, cái này có nghĩ cũng chưa từng nghĩ, càng không có khả năng thành thật.
Cho dù có cảm giác thế nào đi chăng nữa thì người quỷ không chung đường.
Ngụy Ninh cảm thấy đầu của mình lại có chút đau, anh nhìn con quỷ trước mặt, không biết nên làm gì.
Bọn họ qua đêm ở rừng cây cách thôn làng rất xa, tuy rằng “Ngụy Tích” đã dùng phép đưa bọn họ về gần nhưng vẫn phải đi hơn mười, hai mươi phút mới đến đích. Lúc về đến Tiểu Động Thành “Ngụy Tích” lại đột nhiên biến mất, Ngụy Ninh sờ chiếc túi gấm trên ngực, cốt là muốn sờ cái bài vị nhỏ kia.
Ngụy Ninh tính toán vào trong thôn xem một chút, đêm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy có lẽ Ngụy Thời vẫn chưa về nhà nghỉ. Anh vừa đến cổng thôn thì thấy Ngụy Thời từ trong chạy ra.
Vừa nhìn thấy Ngụy Ninh liền tóm tay anh: “Anh Ninh, đêm qua anh không…. Xảy ra chuyện gì chứ?”
Ngụy Ninh cười khổ một tiếng: “Sao lại không có chuyện gì, phải là xảy ra rất nhiều chuyện, thiếu chút nữa thì dọa chết anh.” Sau đó anh kể lại chuyện đêm qua cho Ngụy Thời nghe một lần, nghe xong hắn buông tay anh ra, thần sắc vốn khẩn trương giờ trông thoải mái một chút.
Đợi Ngụy Ninh nói xong Ngụy Thời thở dài: “Ngược lại cậu ta thật có lòng.”
“Có lòng là sao?” Ngụy Ninh không hiểu mà nhìn Ngụy Thời, càng ngày Ngụy Thời làm việc nói chuyện càng giống đạo sĩ.
Áo sơ mi trên người Ngụy Ninh rách nát, trên tay còn vài vết cào, Ngụy Thời cẩn thận nhìn.
Hắn gật đầu: “Tôi bảo con quỷ đi theo anh kia có lòng, là Ngụy Tích đúng không? Vốn dĩ 12h đêm qua tôi định bày một trận pháp để anh vào trong, hiện tại dương khí của anh không đủ, hỏa diễm thấp, lại còn bị Trương Anh Phương cào vài cái nên bị âm khí xâm nhập. Nếu không sớm có biện pháp khẳng định trong quỷ lễ anh sẽ bị ác quỷ tấn công, đừng nói thân thể mà hồn phách cũng tan nát. Không ngờ Ngụy Tích lại dùng âm lửa dẫn ác quỷ tới, ngược lại khiến chúng đe dọa bọn quỷ định động vào anh. Cách này không tồi, nhưng mà âm lửa rất khó có, không biết cậu ta tìm được ở đâu.”
Ngụy Ninh rũ mắt, vẻ ngoài tỏ ra bình tĩnh nghe Ngụy Thời nói.
Tác giả :
Quỷ Sách