Dữ Quỷ Vi Thê
Chương 23: Âm khí
Sương mù màu trắng xám lạnh lẽo không biết từ đâu tuôn ra, nhìn thì có vẻ từ từ nhưng thực chất tốc độ lan tràn cực nhanh, sớm giăng kín phòng, hơn nữa ngày càng đậm, vươn tay ra là chạm tới một mảng ẩm ướt.
Ánh trăng từ trên nóc nhà xuyên qua mái ngói trong suốt chiếu vào, chiếu thẳng vào trên bàn thờ.
Rõ ràng sương mù dày đặc như vậy, khiến người ta còn không mở được mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, lúc này, dưới ánh trăng lại nhìn thấy rõ mọi vật trong phòng, nhất là bài vị của Ngụy Tích đặt trên bàn thờ, bốn chữ “Ngụy Tích chi linh vị” trên bài vị màu đen còn tỏa ra mùi vị của máu.
Hô hấp Ngụy Ninh dồn dập, vừa mới vung ra một nắm gạo nếp, rơi đúng vào chỗ đám sương mù trắng xám kia, ngay lập tức biến thành màu đen rồi rơi thẳng xuống đất. gạo nếp hoàn toàn vô dụng, âm khí rất nặng, rất hung.
Ngụy Ninh chạy về phía cửa, ngón tay run rẩy muốn mở cửa chạy ra ngoài nhưng mặc kệ anh dùng sức thế nào, cửa cũng không nhúc nhích, chỉ có đám sương mù phía sau lưng lay động, dường như phát ra cả âm thanh.
Ngụy Ninh không dám xoay người nhìn xem chuyện gì xảy ra, ngón tay run rẩy, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, “tách tách”, anh bật mấy lần liền cũng không thể đánh ra lửa. Anh vứt chiếc bất lửa vô dụng xuống đất, ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất.
Trốn không thoát, trốn không thoát.
Nó nổi giận rồi — chưa bao giờ Ngụy Ninh lại có trực giác mạnh mẽ như thế này.
Hốt hoảng, Ngụy Ninh vô thức xoay người, một giọt mồ hôi rơi vào mắt làm con ngươi đau xót một trận, tầm mắt mơ hồ, ngón tay Ngụy Ninh run rẩy, gắng dùng sức xoa xoa mắt.
Ở nơi Ngụy Ninh không nhìn thấy, con ngươi của của anh phóng đại cứ như người sắp chết.
Đám sương mù trắng xám dày đặc kia lay động, quay cuồng, dần dần biến thành một hình người. Ngụy Ninh thẫn thờ nhìn một màn này, sợ đến mức hô hấp cũng quên mất, chỉ dựa vào bản năng mà lùi về phía sau, nhưng mà, anh vốn đã dựa lưng vào cửa, lùi nữa cũng chỉ có thể lùi về phía góc tường.
Lúc trước chỉ có thể cảm giác được có “thứ gì đó” tồn tại, mà hiện giờ, “thứ gì đó” trực tiếp xuất hiện trước mặt anh, Ngụy Ninh nhắm mắt, ôm đầu, mắt điếc tai ngơ, nhắm mắt không nhìn nó, mãi đến khi một thứ gì đó lạnh như băng đặt lên vai anh…
Ngụy Ninh lạnh đến mức môi cũng run rẩy, răng va vào nhau cạch cạch, không ngẩng đầu lên, không ngẩng đẩu lên, trong lòng anh tự nhủ với mình như vậy. Ngụy Ninh hối hận, sớm biết vậy đã không nghe cái tên ngốc Ngụy Thời kia, một mình đến tìm Ngụy tam thẩm, anh nên để Ngụy Thời, hoặc là Trần Dương, hoặc là đồng nghiệp của Trần Dương đi cùng.
Đều do tên ngốc kia, lúc này là bị tên đó hại chết.
Xung quanh sương mù lạnh lẽo khiến Ngụy Ninh rét run, tóc của anh ướt sũng dính bết vào mặt, sắc mặt trắng bệch, run rẩy ngẩng đầu lên, “thứ gì đó” không cho phép anh trốn tránh, vẫn luôn đứng trước mặt anh, hơn nữa khí tức ngày càng gần.
Lúc nhìn thấy rõ Ngụy Ninh nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Vốn từ âm khí trắng xám mà ngưng tụ thành hình thể, hình dáng rõ ràng thấy rõ được, ngũ quan giống như đúc, “cậu” nhìn thẳng Ngụy Ninh, vẫn luôn nhìn, trong lúc Ngụy Ninh cố lấy hết dũng khí nhìn về phía “cậu” thì “cậu” chỉ về phía Ngụy Ninh giật giật một cái, kéo theo là đám sương mù xung quanh quay cuồng một trận.
Ngụy Ninh không biết “cậu” muốn làm gì, trong lòng anh cũng đoán nhưng thật sự không muốn nghĩ xem đấy có phải thật hay không.
Ngụy Ninh bị dọa, ánh mắt mơ hồ, trái phải gì đó anh không nhìn rõ, trong lúc anh hít thở thì hít luôn cả một luồng sương mù vào, một lát sau, Ngụy Ninh cảm thấy cơ thể mình ngày càng nhẹ, càng nhẹ, nhẹ đến mức anh có thể dễ dàng bay lên.
Ngụy Ninh đi trong bóng đêm, đi thật lâu, đi đến mức chân cũng nhũn ra. “Cái đệt, đây rốt cuộc là đâu vậy? Sao chẳng thấy người nào.” Trong lòng Ngụy Ninh mắng, anh mệt đến mức ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.
Tại sao mình ở trong này, trong đầu Ngụy Ninh một chút nghi hoặc cũng không có.
Lúc này, phía trước anh có một bóng dáng trắng xám bước tới, Ngụy Ninh hưng phấn đứng dậy, ở cái chốn này đến bóng quỷ cũng không thấy cuối cùng cũng thấy được một người, cuối cùng cũng có thể ra ngoài, anh nhảy dựng lên, chạy về phía cái bóng trắng kia.
Chạy tới bên cạnh rồi, Ngụy Ninh mới phát hiện cái bóng kia thật ra là một cậu thiếu niên chưa lớn, chỉ cao tới lồng ngực anh.
Người cậu thiếu niên kia toàn thân ướt sũng, nước trên người nhỏ giọt xuống.
Ngụy Ninh gọi cậu, cậu mắt điếc tai ngơ, hai mắt đăm đăm cứ bước đi về phía trước, ở nơi cậu đi qua dính chút nước sót lại, nước đấy phát ra mùi hôi thối thoang thoảng, cứ như là… xác thối.
Cảnh trước mắt thật quỷ dị, nhưng Ngụy Ninh lại không có chút tri giác nào, ngược lại toàn tâm toàn ý bước bên cạnh cậu thiếu niên kia, dù sao Ngụy Ninh đi trong bóng đêm này lâu như vậy rồi đây là lần đầu nhìn tháy “người sống”.
Đi tiếp một đoạn, người thiếu niên kia dừng lại, toàn thân run rẩy, nước chảy xuống từ trên người cũng ngày càng nhiều, dần dần, dưới chân cậu tạo thành một vũng nước nhỏ.
Ngụy Ninh cũng ngừng lại, kì quái nhìn cậu một cái. “Sao lại không đi?” Ngụy Ninh nhịn không được lớn giọng nói với cậu thiếu niên.
Cậu ta dùng ánh mắt kinh cụ trừng phía sau, phía sau có cái gì — Ngụy Ninh cũng xoay người lại nhìn — cách đó không xa có rất nhiều bóng trắng bay về phía này, chúng ngày càng tới gần, ngày càng gần, càng gần, người thiếu niên kia lại càng run rẩy kịch liệt hơn, mãi đến khi những cái bóng đó cách tầm ba bước, cậu thiếu niên kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn lại quen thuộc, đầu Ngụy Ninh bị chấn vang ong ong, đau đến mức muốn đập đầu.
“Đừng kêu, đừng kêu, cái đệt, anh bảo mày đừng kêu nữa!” Ngụy Ninh ôm đầu, gào lên trong tiếng kêu thê thảm của cuậ thiếu niên kia, thật may, cậu thiếu niên kia thật sự ngừng lại, cậu nghiêng đầu, dường như hoài nghi nhìn bốn phía, nhưng cái gì cũng không thấy… xung quanh không một bóng người, chỉ có những cái bóng trắng đáng sợ trước mắt.
Những cái bóng trắng đó xông tới, bắt lấy cậu, đẩy anh lui về phía sau, chân Ngụy Ninh rõ ràng đã nhũn ra, có thể là cảm giác mà cậu thiếu niên kia cho anh rất quen thuộc, có thể là do bóng tối này quá đáng sợ, nên cứ vậy anh đi theo.
Những cái bóng đó mang cậu thiếu niên tới một bờ sông tối đen, cậu thiếu niên vừa thấy con sông đó lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết nữa, vừa kêu vừa kịch liệt giãy dụa, cậu thiếu chút nữa thì tránh thoát được những cái bóng trắng, nhưng sức lực không đủ lại bị nó tóm trở về.
Những cái bóng trắng đó đi đến dòng sông, mang cậu ngâm trong nước, đợi tới khi cậu thiếu niên hít thở không thông lại kéo lên, không chờ cậu kịp thở lại dìm xuống — động tác này lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.
Ngụy Ninh đứng ở bên cạnh, đầu tiên là tràn đầy căm phân, nghĩ muốn xông lên ngăn cản,nhưng mà cơ thể đi xuyên qua bọn họ, anh bất lực trước cảnh tượng này, anh chỉ là một khán giả, sự thật này hiện ra trước mắt Ngụy Ninh.
Không lâu sau, Ngụy Ninh xem tới mức tim và mật cũng vỡ ra, cái bóng trắng đó có bao nhiêu tàn nhẫn, khiến một cậu thiếu niên lặp đi lặp lại quá trình đấy, thật quá đáng sợ, cậu thiếu niên này rất bi thảm, rất đáng thương. Ngụy Ninh là một người đàn ông mà còn nhìn tới mức mắt đỏ lên, tay nắm thành quyền, lồng ngực phập phồng,cảm xúc bốc lên kịch liệt.
Anh muốn cứu cậu thiếu niên kia, Ngụy Ninh ở bên cạnh nóng nảy đi đi lại lại.
Có lẽ tra tấn đã đủ, những bóng trắng kia buông cậu ra, sau đó, từ từ tản đi, để cậu thiếu niên kia ở lại đó, nửa người ngâm trong nước, ngón tay trắng bệch vô lực ở trong nước.
Một lát sau, cậu thiếu niên kia ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy vết bẩn, cứ như một con rối gỗ, không chút biểu tình nhìn về phía xa, cậu dùng bàn tay gầy guộc chống thân thể, từng chút đi lên bờ, ở ngay bên cạnh nằm xuống, không biết qua bao lâu cũng hồi phúc được một chút sức lực.
Ngụy Ninh vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn cũng đi tới, ngồi cạnh cậu ở đó.
Ngụy Ninh dùng ánh mắt đỏ mà nhìn cậu thiếu niên, thấp giọng nói: “Lũ kia đã đi rồi, đứng lên đi, mau đứng lên đi, chúng ta rời khỏi đây, mau lên.”
Nhưng cậu thiếu niên kia cứ như người đã chết, mắt xám ngắt, cứ như thế mở to.
Cậu không nghe thấy Ngụy Ninh nói, cũng không nhìn thấy Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh run rẩy giơ tay ra, chạm vào mái tóc ướt sũng của cậu. “Đừng sợ…” Ngụy Ninh nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy.
Đệt, sao có thể không sợ.
Cậu thiếu niên kia như có cảm giác mà nghiêng đầu, cái tràn vừa vận chạm vào tay Ngụy Ninh, ngón tay Ngụy Ninh giật giật, cảm thấy lạnh như băng, trên mặt cậu thiếu niên bỗng lộ ra vẻ mặt kì diệu, nhìn qua cứ như đang cười, rồi lại như đang khóc.
Nằm một lúc, cậu đứng dậy, đi đến bên bờ nước, dùng tay vốc nước sông lên rửa mặt, tới khi lau hết những chỗ bẩn trên mặt, lộ ra một gương mặt trắng nõn.
Sau đó, cậu đứng dậy, nghiêng ngả đi về phía bóng đêm, mục tiêu rõ ràng, cước bộ kiên định, không biết đi trong bao lâu, Ngụy Ninh vẫn luôn đi cạnh cậu cảm giác không đi nổi nữa, cậu rốt cục ngừng lại.
Trước mặt không phải một mảnh đen thuần, mà có rất nhiều bóng dáng mơ hồ, những cái bóng này rất lớn, phủ trên mặt đất cứ như mãnh thú rình mồi.
Thiếu niên bước về phía “mãnh thú”, Ngụy Ninh càng đi càng cảm thấy cái bóng khổng lồ kia rất quen thuộc, nhất là đường dưới chân, cứ hư là dựa vào bản nặng biết đi thế nào là dẫn thẳng tới đó.
Đi một chút, cậu thiếu niên dừng lại, dường như do dự, Ngụy Ninh đứng cạnh cậu, ngẩng đầu nhìn đám đông kia suy nghĩ một chút, thật quen mắt, anh nhịn không được bước về phía trước, đén khi tới gần hơn liền dung nhập vào trong đó. Ngụy Ninh hoảng sợ, nhanh chóng lùi về, may mắn, anh vừa lui về phía sau liền dứt ra được, nhưng mà lúc này cậu thiếu niên lại bước lên, cậu nhìn về một phía trực tiếp bước đến, Ngụy Ninh đi theo sát.
Trong bóng đêm, một ngọn đèn sáng lên.
Một người với gương mặt giống Ngụy Ninh như đúc, chỉ so với anh nhỏ hơn, “tiểu Ngụy Ninh” ngồi trước bàn học,đang làm bài tập, đứng phía sau là Ngụy Ninh và cậu thiếu niên kia. Cậu thiếu niên từ từ bước đến, ghé vào trên bàn học chăm chú nhìn “tiểu Ngụy Ninh”, “tiểu Ngụy Ninh” không biết gì, cúi đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn mà viết viết trên giấy, sau đó, cậu thiếu niên vươn tay ra, mang theo nước ẩm ướt, miệng của cậu mở ra không phát ra tiếng.
“Anh A Ninh, cứu em…”
Ngọn đèn dầu phát ra tiếng “tách tách” nho nhỏ, dập tắt, một quyển sách từ trên bàn rơi xuống, rơi vào chân “tiểu Ngụy Ninh”, “tiểu Ngụy Ninh” sợ tới mức kêu to, cửa “phanh” một tiếng được mở ra, má Ngụy thời trẻ khẩn trương chạy vào.
“tiểu Ngụy Ninh” cái gì cũng chưa nhìn thấy, không nghe được tiếng cầu cứu của cậu thiếu niên, không nhìn thấy dòng nước mắt ướt đẫm mặt của cậu thiếu niên.
Chỉ có Ngụy Ninh đứng cạnh nhìn thấy, trên mặt anh cũng chảy xuống hai dòng nước mắt.
Ánh trăng từ trên nóc nhà xuyên qua mái ngói trong suốt chiếu vào, chiếu thẳng vào trên bàn thờ.
Rõ ràng sương mù dày đặc như vậy, khiến người ta còn không mở được mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, lúc này, dưới ánh trăng lại nhìn thấy rõ mọi vật trong phòng, nhất là bài vị của Ngụy Tích đặt trên bàn thờ, bốn chữ “Ngụy Tích chi linh vị” trên bài vị màu đen còn tỏa ra mùi vị của máu.
Hô hấp Ngụy Ninh dồn dập, vừa mới vung ra một nắm gạo nếp, rơi đúng vào chỗ đám sương mù trắng xám kia, ngay lập tức biến thành màu đen rồi rơi thẳng xuống đất. gạo nếp hoàn toàn vô dụng, âm khí rất nặng, rất hung.
Ngụy Ninh chạy về phía cửa, ngón tay run rẩy muốn mở cửa chạy ra ngoài nhưng mặc kệ anh dùng sức thế nào, cửa cũng không nhúc nhích, chỉ có đám sương mù phía sau lưng lay động, dường như phát ra cả âm thanh.
Ngụy Ninh không dám xoay người nhìn xem chuyện gì xảy ra, ngón tay run rẩy, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, “tách tách”, anh bật mấy lần liền cũng không thể đánh ra lửa. Anh vứt chiếc bất lửa vô dụng xuống đất, ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất.
Trốn không thoát, trốn không thoát.
Nó nổi giận rồi — chưa bao giờ Ngụy Ninh lại có trực giác mạnh mẽ như thế này.
Hốt hoảng, Ngụy Ninh vô thức xoay người, một giọt mồ hôi rơi vào mắt làm con ngươi đau xót một trận, tầm mắt mơ hồ, ngón tay Ngụy Ninh run rẩy, gắng dùng sức xoa xoa mắt.
Ở nơi Ngụy Ninh không nhìn thấy, con ngươi của của anh phóng đại cứ như người sắp chết.
Đám sương mù trắng xám dày đặc kia lay động, quay cuồng, dần dần biến thành một hình người. Ngụy Ninh thẫn thờ nhìn một màn này, sợ đến mức hô hấp cũng quên mất, chỉ dựa vào bản năng mà lùi về phía sau, nhưng mà, anh vốn đã dựa lưng vào cửa, lùi nữa cũng chỉ có thể lùi về phía góc tường.
Lúc trước chỉ có thể cảm giác được có “thứ gì đó” tồn tại, mà hiện giờ, “thứ gì đó” trực tiếp xuất hiện trước mặt anh, Ngụy Ninh nhắm mắt, ôm đầu, mắt điếc tai ngơ, nhắm mắt không nhìn nó, mãi đến khi một thứ gì đó lạnh như băng đặt lên vai anh…
Ngụy Ninh lạnh đến mức môi cũng run rẩy, răng va vào nhau cạch cạch, không ngẩng đầu lên, không ngẩng đẩu lên, trong lòng anh tự nhủ với mình như vậy. Ngụy Ninh hối hận, sớm biết vậy đã không nghe cái tên ngốc Ngụy Thời kia, một mình đến tìm Ngụy tam thẩm, anh nên để Ngụy Thời, hoặc là Trần Dương, hoặc là đồng nghiệp của Trần Dương đi cùng.
Đều do tên ngốc kia, lúc này là bị tên đó hại chết.
Xung quanh sương mù lạnh lẽo khiến Ngụy Ninh rét run, tóc của anh ướt sũng dính bết vào mặt, sắc mặt trắng bệch, run rẩy ngẩng đầu lên, “thứ gì đó” không cho phép anh trốn tránh, vẫn luôn đứng trước mặt anh, hơn nữa khí tức ngày càng gần.
Lúc nhìn thấy rõ Ngụy Ninh nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Vốn từ âm khí trắng xám mà ngưng tụ thành hình thể, hình dáng rõ ràng thấy rõ được, ngũ quan giống như đúc, “cậu” nhìn thẳng Ngụy Ninh, vẫn luôn nhìn, trong lúc Ngụy Ninh cố lấy hết dũng khí nhìn về phía “cậu” thì “cậu” chỉ về phía Ngụy Ninh giật giật một cái, kéo theo là đám sương mù xung quanh quay cuồng một trận.
Ngụy Ninh không biết “cậu” muốn làm gì, trong lòng anh cũng đoán nhưng thật sự không muốn nghĩ xem đấy có phải thật hay không.
Ngụy Ninh bị dọa, ánh mắt mơ hồ, trái phải gì đó anh không nhìn rõ, trong lúc anh hít thở thì hít luôn cả một luồng sương mù vào, một lát sau, Ngụy Ninh cảm thấy cơ thể mình ngày càng nhẹ, càng nhẹ, nhẹ đến mức anh có thể dễ dàng bay lên.
Ngụy Ninh đi trong bóng đêm, đi thật lâu, đi đến mức chân cũng nhũn ra. “Cái đệt, đây rốt cuộc là đâu vậy? Sao chẳng thấy người nào.” Trong lòng Ngụy Ninh mắng, anh mệt đến mức ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.
Tại sao mình ở trong này, trong đầu Ngụy Ninh một chút nghi hoặc cũng không có.
Lúc này, phía trước anh có một bóng dáng trắng xám bước tới, Ngụy Ninh hưng phấn đứng dậy, ở cái chốn này đến bóng quỷ cũng không thấy cuối cùng cũng thấy được một người, cuối cùng cũng có thể ra ngoài, anh nhảy dựng lên, chạy về phía cái bóng trắng kia.
Chạy tới bên cạnh rồi, Ngụy Ninh mới phát hiện cái bóng kia thật ra là một cậu thiếu niên chưa lớn, chỉ cao tới lồng ngực anh.
Người cậu thiếu niên kia toàn thân ướt sũng, nước trên người nhỏ giọt xuống.
Ngụy Ninh gọi cậu, cậu mắt điếc tai ngơ, hai mắt đăm đăm cứ bước đi về phía trước, ở nơi cậu đi qua dính chút nước sót lại, nước đấy phát ra mùi hôi thối thoang thoảng, cứ như là… xác thối.
Cảnh trước mắt thật quỷ dị, nhưng Ngụy Ninh lại không có chút tri giác nào, ngược lại toàn tâm toàn ý bước bên cạnh cậu thiếu niên kia, dù sao Ngụy Ninh đi trong bóng đêm này lâu như vậy rồi đây là lần đầu nhìn tháy “người sống”.
Đi tiếp một đoạn, người thiếu niên kia dừng lại, toàn thân run rẩy, nước chảy xuống từ trên người cũng ngày càng nhiều, dần dần, dưới chân cậu tạo thành một vũng nước nhỏ.
Ngụy Ninh cũng ngừng lại, kì quái nhìn cậu một cái. “Sao lại không đi?” Ngụy Ninh nhịn không được lớn giọng nói với cậu thiếu niên.
Cậu ta dùng ánh mắt kinh cụ trừng phía sau, phía sau có cái gì — Ngụy Ninh cũng xoay người lại nhìn — cách đó không xa có rất nhiều bóng trắng bay về phía này, chúng ngày càng tới gần, ngày càng gần, càng gần, người thiếu niên kia lại càng run rẩy kịch liệt hơn, mãi đến khi những cái bóng đó cách tầm ba bước, cậu thiếu niên kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn lại quen thuộc, đầu Ngụy Ninh bị chấn vang ong ong, đau đến mức muốn đập đầu.
“Đừng kêu, đừng kêu, cái đệt, anh bảo mày đừng kêu nữa!” Ngụy Ninh ôm đầu, gào lên trong tiếng kêu thê thảm của cuậ thiếu niên kia, thật may, cậu thiếu niên kia thật sự ngừng lại, cậu nghiêng đầu, dường như hoài nghi nhìn bốn phía, nhưng cái gì cũng không thấy… xung quanh không một bóng người, chỉ có những cái bóng trắng đáng sợ trước mắt.
Những cái bóng trắng đó xông tới, bắt lấy cậu, đẩy anh lui về phía sau, chân Ngụy Ninh rõ ràng đã nhũn ra, có thể là cảm giác mà cậu thiếu niên kia cho anh rất quen thuộc, có thể là do bóng tối này quá đáng sợ, nên cứ vậy anh đi theo.
Những cái bóng đó mang cậu thiếu niên tới một bờ sông tối đen, cậu thiếu niên vừa thấy con sông đó lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết nữa, vừa kêu vừa kịch liệt giãy dụa, cậu thiếu chút nữa thì tránh thoát được những cái bóng trắng, nhưng sức lực không đủ lại bị nó tóm trở về.
Những cái bóng trắng đó đi đến dòng sông, mang cậu ngâm trong nước, đợi tới khi cậu thiếu niên hít thở không thông lại kéo lên, không chờ cậu kịp thở lại dìm xuống — động tác này lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại.
Ngụy Ninh đứng ở bên cạnh, đầu tiên là tràn đầy căm phân, nghĩ muốn xông lên ngăn cản,nhưng mà cơ thể đi xuyên qua bọn họ, anh bất lực trước cảnh tượng này, anh chỉ là một khán giả, sự thật này hiện ra trước mắt Ngụy Ninh.
Không lâu sau, Ngụy Ninh xem tới mức tim và mật cũng vỡ ra, cái bóng trắng đó có bao nhiêu tàn nhẫn, khiến một cậu thiếu niên lặp đi lặp lại quá trình đấy, thật quá đáng sợ, cậu thiếu niên này rất bi thảm, rất đáng thương. Ngụy Ninh là một người đàn ông mà còn nhìn tới mức mắt đỏ lên, tay nắm thành quyền, lồng ngực phập phồng,cảm xúc bốc lên kịch liệt.
Anh muốn cứu cậu thiếu niên kia, Ngụy Ninh ở bên cạnh nóng nảy đi đi lại lại.
Có lẽ tra tấn đã đủ, những bóng trắng kia buông cậu ra, sau đó, từ từ tản đi, để cậu thiếu niên kia ở lại đó, nửa người ngâm trong nước, ngón tay trắng bệch vô lực ở trong nước.
Một lát sau, cậu thiếu niên kia ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy vết bẩn, cứ như một con rối gỗ, không chút biểu tình nhìn về phía xa, cậu dùng bàn tay gầy guộc chống thân thể, từng chút đi lên bờ, ở ngay bên cạnh nằm xuống, không biết qua bao lâu cũng hồi phúc được một chút sức lực.
Ngụy Ninh vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn cũng đi tới, ngồi cạnh cậu ở đó.
Ngụy Ninh dùng ánh mắt đỏ mà nhìn cậu thiếu niên, thấp giọng nói: “Lũ kia đã đi rồi, đứng lên đi, mau đứng lên đi, chúng ta rời khỏi đây, mau lên.”
Nhưng cậu thiếu niên kia cứ như người đã chết, mắt xám ngắt, cứ như thế mở to.
Cậu không nghe thấy Ngụy Ninh nói, cũng không nhìn thấy Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh run rẩy giơ tay ra, chạm vào mái tóc ướt sũng của cậu. “Đừng sợ…” Ngụy Ninh nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy.
Đệt, sao có thể không sợ.
Cậu thiếu niên kia như có cảm giác mà nghiêng đầu, cái tràn vừa vận chạm vào tay Ngụy Ninh, ngón tay Ngụy Ninh giật giật, cảm thấy lạnh như băng, trên mặt cậu thiếu niên bỗng lộ ra vẻ mặt kì diệu, nhìn qua cứ như đang cười, rồi lại như đang khóc.
Nằm một lúc, cậu đứng dậy, đi đến bên bờ nước, dùng tay vốc nước sông lên rửa mặt, tới khi lau hết những chỗ bẩn trên mặt, lộ ra một gương mặt trắng nõn.
Sau đó, cậu đứng dậy, nghiêng ngả đi về phía bóng đêm, mục tiêu rõ ràng, cước bộ kiên định, không biết đi trong bao lâu, Ngụy Ninh vẫn luôn đi cạnh cậu cảm giác không đi nổi nữa, cậu rốt cục ngừng lại.
Trước mặt không phải một mảnh đen thuần, mà có rất nhiều bóng dáng mơ hồ, những cái bóng này rất lớn, phủ trên mặt đất cứ như mãnh thú rình mồi.
Thiếu niên bước về phía “mãnh thú”, Ngụy Ninh càng đi càng cảm thấy cái bóng khổng lồ kia rất quen thuộc, nhất là đường dưới chân, cứ hư là dựa vào bản nặng biết đi thế nào là dẫn thẳng tới đó.
Đi một chút, cậu thiếu niên dừng lại, dường như do dự, Ngụy Ninh đứng cạnh cậu, ngẩng đầu nhìn đám đông kia suy nghĩ một chút, thật quen mắt, anh nhịn không được bước về phía trước, đén khi tới gần hơn liền dung nhập vào trong đó. Ngụy Ninh hoảng sợ, nhanh chóng lùi về, may mắn, anh vừa lui về phía sau liền dứt ra được, nhưng mà lúc này cậu thiếu niên lại bước lên, cậu nhìn về một phía trực tiếp bước đến, Ngụy Ninh đi theo sát.
Trong bóng đêm, một ngọn đèn sáng lên.
Một người với gương mặt giống Ngụy Ninh như đúc, chỉ so với anh nhỏ hơn, “tiểu Ngụy Ninh” ngồi trước bàn học,đang làm bài tập, đứng phía sau là Ngụy Ninh và cậu thiếu niên kia. Cậu thiếu niên từ từ bước đến, ghé vào trên bàn học chăm chú nhìn “tiểu Ngụy Ninh”, “tiểu Ngụy Ninh” không biết gì, cúi đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn mà viết viết trên giấy, sau đó, cậu thiếu niên vươn tay ra, mang theo nước ẩm ướt, miệng của cậu mở ra không phát ra tiếng.
“Anh A Ninh, cứu em…”
Ngọn đèn dầu phát ra tiếng “tách tách” nho nhỏ, dập tắt, một quyển sách từ trên bàn rơi xuống, rơi vào chân “tiểu Ngụy Ninh”, “tiểu Ngụy Ninh” sợ tới mức kêu to, cửa “phanh” một tiếng được mở ra, má Ngụy thời trẻ khẩn trương chạy vào.
“tiểu Ngụy Ninh” cái gì cũng chưa nhìn thấy, không nghe được tiếng cầu cứu của cậu thiếu niên, không nhìn thấy dòng nước mắt ướt đẫm mặt của cậu thiếu niên.
Chỉ có Ngụy Ninh đứng cạnh nhìn thấy, trên mặt anh cũng chảy xuống hai dòng nước mắt.
Tác giả :
Quỷ Sách