Dụ Quân Hoan
Chương 70: Tâm hồn thiếu nữ dễ vỡ
Trình phu nhân cũng không muốn tiếp Lưu Uyển Ngọc vào phủ, Trình Phủ cả ngày không về nhà, thi thoảng quay lại còn có mù thơm, sao bà không biết Trình Phủ ở bên ngoài có nữ nhân, chỉ có điều chưa tận mắt thấy nên nhẫn nhịn.
“Mẫu thân, vào phủ, dù sao cũng phải gọi người là đại tỷ, sớm chiều thỉnh an.” Trình Sâm thấp giọng nói.
“Ta không muốn ả ti tiện này vấn an.” Trình phu nhân mặt lạnh nói.
Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, một nha hoàn lảo đảo tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, lão gia mang theo một nữ nhân trở về, nói là di nương mới.”
“Cái gì?” Trình phu nhân đột nhiên biến sắc.
Ngu Quân Duệ đánh giá thấp Lưu Uyển Ngọc, cũng không ngờ tới trình độ háo sắc của Trình Phủ.
Khi ông ta phẫn nộ vào cửa chất vấn Lưu Uyển Ngọc, cô ả mới chảy vài giọt nước mắt, hôn ông ta cuồng loạn, Trình Phủ liền thần hồn điên đảo, hai người vừa thoát y vừa ôm hôn, ngoại bào nam tử dưới giường Trình Phủ không thấy, nhưng lại bị Lưu Uyển Ngọc để ý, trong lòng kinh hoàng, tức thì xuất tất cả vốn liếng trên giường, làm Trình Phủ sức cùng lực kiệt ngủ say, đợi Trình Phủ ngủ, lấy ngoại bào xem xét, nhận ra là của Ngu Quân Duệ, nhớ tới ngữ điệu chất vấn ban nãy của Trình Phủ, biết là Ngu Quân Duệ xúi giục, thù mới thêm hận cũ, ả hận không thể rút gân lột da Ngu Quân Duệ.
Vì để giải trừ nghi ngờ của Trình Phủ, hôm sau, Lưu Uyển Ngọc lập tức phản kích, muốn Trình Phủ đưa ả vào Trình gia, công khai thân phận.
“Cái này... Ngu Diệu Sùng còn chưa chết.” Trình Phủ có chút cà lăm, Ngu Diệu Sùng chưa chết là một lí do, nhưng lí do quan trọng hơn cả là ông ta e ngại Trình phu nhân.
“Lão gia, nếu người không đón thiếp về nhà.... Thiếp liền chết để bảo toàn trong sạch.” Lưu Uyển Ngọc hát rất tốt, trái lại ả không sợ vào Trình gia làm thiếp, Trình Phủ là người dễ dụ và khống chế hơn Ngu Diệu Sùng, dù sao mình cũng đã là tàn hoa bại liễu, khó tìm lang quân như ý.
Lưu Uyển Ngọc vừa lấy kéo vừa lấy lụa trắng ra, Trình Phủ bị cô ả làm cho không còn cách xoay sở, chỉ đành kiên trì dẫn người về.
Một đường Trình Phủ run rẩy, Lưu Uyển Ngọc âm thầm cười nhạo, trong lòng không cho là đúng, nghĩ rằng Trình phu nhân có dũng mãnh thế nào thì cũng là nữ lưu, nhà mẹ đẻ lại không có ai, cần gì e ngại.
Trong bụng Trình phu nhân tức cha chả, bà nghiến răng kèn kẹt, lúc Trình Phủ và Lưu Uyển Ngọc vào cửa thì vẻ mặt bà đã bình thường lại.
Trước đó Lưu Uyển Ngọc đã cẩn thận ăn mặc một phen, một thân váy dài xanh biếc thêu hoa lan, bên ngoài khác the mỏng xanh nhạt, tóc dài đen nhánh vấn cao, cài trâm Ngọc Bích, lỗ tai non mềm trắng nõn đeo hoa tai ngọc bích, mi tâm vẽ hoa sen, từng hành động toát ra hương khí như có như không, giống như Hằng Nga hạ phàm.
“Ừm, phu nhân, đây là Uyển Ngọc.” Trình Phủ xoa xoa tay nói.
“Ánh mắt lão gia tốt thật, tìm được người mới rất xinh đẹp.” Trình phu nhân khen, nhướng mày, nói: “Lão gia, sao thiếp nghe nói, cô gái này là người của Ngu phủ nhỉ?”
“Chuyện đó... chuyện đó chỉ là quá khứ thôi.” Trình Phủ lắp bắp nói.
“Quá khứ?” Mày đang nhíu của Trình phu nhân lại chặt hơn, “Ngu gia mới làm yến tiệc nạp thiếp cách đây vài ngày mà, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?” Trình Phủ không dám phản bác.
Trình phu nhân nhìn lướt qua kích thước lưng áo của Lưu Uyển Ngọc, lại giữ eo của mình, nói: “Lão gia, ngài... ngài tới Ngu gia? Hai người ở Ngu gia... sao?”
Trình Phủ ngẩn ngơ, tối hôm qua thấy Lưu Uyển Ngọc chỉ kịp hỏi ả có tư tình với Ngu Quân Duệ không, sau đó, hai người liền lăn lên giường, còn chưa kịp hỏi sao bụng ả lớn như vậy, cuối cùng đây có phải đứa bé của mình không, sáng nay Lưu Uyển Ngọc lại chủ động muốn vào Trình gia làm thiếp, ông ta không biết nói với Trình phu nhân thế nào, lại chwua từng nghĩ tới mặt này.
“Lão gia, không phải đại phu đã nói sao, thiếp đã có hỉ được nửa tháng.” Lưu Uyển Ngọc dịu dàng nói, lắc tay áo Trình Phủ.
“Để thiếp gọi đại phu đến xem nhé, lão gia, ngài cũng không nên nuôi con người khác trong nhà chứ.” Trình phu nhân cười, mặt mày tươi tỉnh.
Vừa vào cửa đã mời đại phu nghiệm hỉ, từ nay về sau biết sống thế nào, sắc mặt hồng hào của Lưu Uyển Ngọc chuyển thành trắng bệch, gấp gáp kéo áo Trình Phủ, Trình Phủ cũng không quản tương lai của Lưu Uyển Ngọc, nghe lời Trình phu nhân, buông tay Lưu Uyển Ngọc, quay đầu gọi hạ nhân mời đại phu.
Lòng Lưu Uyển Ngọc nguội lạnh một nửa, Trình phu nhân nhìn cô ả, nụ cười càng lộng lẫy hơn, nói với Lưu Uyển Ngọc: “Tạm thời ta không nhận muội muội đâu, Ngu di nương, trước hết cứ ngồi xuống đi nào.”
Lưu Uyển Ngọc đứng ngồi không yên, ngồi thì chẳng khác nào nhận mình là di nương nhà họ Ngu, không ngồi thì lại không nể mặt Trình phu nhân, làm thế nào cũng khó xử.
Trình phu nhân mời một tiếng như thế, cũng bỏ mặc cô ả có ngồi hay không, quay sang nói với Trình Phủ: “Lão gia, người mới ngài tìm về cũng quá trẻ, biết an bài viện nào đây? Sâm Nhi và Hạo Nhi đều đã thành niên, người mới lại trẻ đẹp, vạn nhất hai chúng nó không kìm được, bất kể thân phận giống ngài và Ngu Diệu Sùng, đến lúc đó, đứa trẻ tân di nương sinh, là tôn tử hay nhi tử của chúng ta, biết gọi như thế nào?”
“Hai súc sinh dám làm ẩu, ta không đánh gãy chân chúng mới lạ.” Trình Phủ nói, trong lòng tự dưng bực bội hẳn.
“Chữ sắc một khi đã lên đầu thì cũng khó nói lắm, không phải Ngu Diệu Sùng chỉ cần Ẩn Dật những hai mươi năm thậm chí không để ý di nương mới là chất nữ phu nhân nhà mình? Hơn nữa, nghe nói tân di nương này trước kia còn bám Ngu Quân Duệ không buông.
Trước giờ Trình Phủ cho rằng bản thân thô lỗ, có nữ nhân thích đã không tệ rồi, Trình phu nhân vừa nói như thế khiến ông ta nhất thời cảm thấy Lưu Uyển Ngọc là người ai cũng có thể làm chồng, hai đứa con trai dễ nhìn hơn mình không biết bao nhiêu lần, ai có thể chắc rằng cô ả sẽ không thông đồng với chúng đây, nếu thật sự xảy ra.... vẻ mặt ông ta khó coi cực kì.
Trình phu nhân chế giễu nhục nhã Lưu Uyển Ngọc trước mặt cô ả, sắc mặt tím đen, muốn phản bác lại lời Trình phu nhân, chuyện thông đồng hai vị thiếu gia Trình gia tuyệt đối không thể, nhưng chuyện khác bà (TPN) nói lại là thật. Trong chốc lát, cô ả không biết phải phản biện như thế nào, tức đến run người. Định tìm Trình Phủ làm nũng để ông ta bác bỏ lời Trình phu nhân, nhưng vừa liếc thấy sắc mặt Trình Phủ, cô ả không cách nào mở lời.
Đại phu được mời tới, sau khi bắt mạch, nói: “Có hỉ nữa tháng.”
“Thật sự là nửa tháng sao?” Trình Phủ mừng ra mặt.
“Ừm, đúng vậy.” Đại phu rất chắc chắn nói.
“Nửa tháng, vì sao kích thước lưng áo lại to như thế?” Trình phu nhân khó hiểu hỏi, đồng thời kéo Lưu Uyển Ngọc ngồi xuống.
Kích thước lưng áo quả đúng là to thật, nhìn qua giống như ba tháng, đại phu nhíu mày, lại bắt mạch lần nữa, đáp: “Đúng là nửa tháng, kích thước lưng áo to như vậy, có thể là song thai, nhưng phải ba đến bốn tháng sau mới nhìn rõ được.”
“Cái gì? Song thai?” Trình phu nhân biến sắc, lui về sau mấy bước, nhìn Lưu Uyển Ngọc như nhìn thấy quỷ.
Lần này Lưu Uyển Ngọc thong dong nói: “Không phải đại phu nói giờ vẫn chưa nhìn ra sao?”
Chỉ cần không phải mang chủng của người khác là được, Trình Phủ đổi mặt, cười nói với Trình phu nhân: “Mấy tháng nữa lại xem, nếu thật là song thai thì cũng không cần nữa, phu nhân, nàng thấy thế nào?”
“Vâng, theo ý lão gia.” Trình phu nhân gật đầu, hỏi: “Lão gia, vậy sắp xếp người mới ở đâu?”
Phải cách xa hai nhi tử ra một chút, Trình Phủ nghĩ nghĩ, nói: “Vậy thì ở Trì Hà Các đi.”
“Không được, ở đó Hạo Nhi thường xuyên tới bắt chim con trên cây.” Trình phu nhân lắc đầu.
Trình Phủ liên tục nói mấy chỗ đều bị Trình phu nhân bác bỏ, lí do vì hai nhi tử thường xuyên qua lại, Trình Phủ có chút phiền, đang định nói để Lưu Uyển Ngọc ở nhà giữa cùng ông ta lại đột nhiên nhớ ra, hai nhi tử thường xuyên đi thỉnh an, đi qua lại nhà giữa rất nhiều, vậy là nghẹn họng, cảm giác yêu đương vụng trộm đang tốt đẹp, tự dưng thả người ra ngoài, chợt cảm thấy có quá nhiều phiền toái.
Trình phu nhân nói: “Thôi chúng ta chẳng cần nghĩ nhiều nữa, hỏi Sâm Nhi và Hạo Nhi xem chúng ít tới đâu là được. Thúy Nhi, đi mời hai vị thiếu gia tới.”
“Cha, nàng là tân di nương?” Trước đó Trình Hạo không biết, thấy Lưu Uyển Ngọc thì kêu một tiếng kì lạ: “Cha, người không ngại đội nón xanh sao?”
“Bậy bạ.” Trình Phủ tức giận đến dựng râu trừng mắt, Trình Hạo lại không khách khí, lớn tiếng nói: “Sao lại là nói bậy chứ, cô ta còn có thể leo lên giường dượng mình, còn giường ai không nằm lên?”
“Mày!” Trình Phủ tức giận muốn tìm độ đập Trình Hạo, Trình phu nhân sao có thể để ông ta đánh, trừng mắt đầy hung ác, Trình Phủ mềm nhũn, tức giận thở phì phò.
“Sâm Nhi, Hạo Nhi, trong phủ các con ít tới đâu để còn sắp xếp chỗ cho tân di nương?”
“Chỗ nào cũng qua lại nhiều.” Trình Hạo kêu ầm lên, lại nói: “Mẫu thân, đừng hỏi chỗ nào chúng con ít tới, cho dù chúng con không đi, ai dám bảm đảm cô ta sẽ không mò tới sân bọn con chực chờ, đúng không? Đại ca.”
Trình Hạo giả ngây giả dại giúp đỡ Trình phu nhân nhục nhã Lưu Uyển Ngọc, tự nhiên Trình Sâm nhìn ra được, thản nhiên nói: “Cha định sắp xếp ở đâu thì tùy, chỉ cần không làm công văn của con lộ ra ngoài, chuyện xét nhà diệt tộc vốn không phải trò đùa.”
Mặt Trình Phủ trắng bệch, dây dưa với Lưu Uyển Ngọc đến giờ làm ông ta sầu nẫu ruột, Trình Phủ dễ khống chế hơn Ngu Diệu Dùng nhưng ông ta không phải người làm chủ trong nhà, trong Trình gia, ông ta cơ bản không khác người ngoài, nào có nửa phần khí chất gia chủ, ngay cả sắp xếp một cái viện nhỏ cũng tạo nên sóng lớn sóng nhỏ.
Lưu Uyển Ngọc muốn quay lại nhà bên ngoài, nhưng Trình phu nhân nào có thể để cô ả như ý? Đúng lúc này thì giật mình nói ra: “Lão gia, phòng ở bên hành long Đông, Sâm Nhi và Hạo Nhi tuyệt đối không tới, không bằng thu dọn một gian ở bên đấy.”
“Được, sắp đặt như vậy đi.” Trình Phủ nhẹ nhàng thở ra, giọng nói lạnh băng của Trình Sâm khiến ông ta kinh hồn táng đảm, thầm mong chuyện này nhanh qua, để Trình Sâm rời đi, nào có ý không thuận theo.
Lưu Uyển Ngọc nghe thấy thu dọn một gian phòng, trong lòng nguội lạnh một nửa, đến khi tới đó xem xét, thì ra đó là nơi ở của hạ nhân, tức thì giận đến đầu váng mắt hoa, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
“Lão gia à, đây là chỗ ở của hạ nhân mà, hơn nữa, gian phòng này nhỏ như vậy, lúc chúng ta ân.... đều để người khác nghe ư?” Lưu Uyển Ngọc còn muốn vãn hồi, giữ chặt tay áo Trình Phủ làm nũng.
“Không sao, lúc đó, nàng đến phòng ta.” Trình Phủ vỗ vỗ tay Lưu Uyển Ngọc an ủi.
Lúc trước ở ngoài có thể kề cận bất cứ khi nào, vừa vào phủ, Trình Phủ cũng không thể ở lại phòng Lưu Uyển Ngọc, tiến cô ả vào phòng thì vội quay lại dỗ Trình phu nhân.
Lưu Uyển Ngọc nhào lên giường, khóc đến trời đất tối tăm. Không thể tưởng tượng một giai nhân như hoa như ngọc là mình lại bị một lão già chà đạp hèn hạ như thế.
Trình Phủ và Lưu Uyển Ngọc vừa đi, Trình Hạo lập tức quở trách cha mình, cực kỳ khinh bỉ Lưu Uyển Ngọc, Trình phu nhân ngoài miệng oán trách, trong bụng lại nở hoa, Trình Sâm không hợp ý hùa theo, đứng đó một lúc lâu, không chen được đối thoại của Trình phu nhân và Trình Hạo, trong lòng hơi buồn bực, thi lễ cáo lui với Trình phu nhân, Trình phu nhân cũng không để ý lắm, khoát tay nói: “Đi đi, sức khỏe không tốt, nghỉ ngơi nhiều vào.”
Cả ngày nằm trên giường giả bộ bệnh thật là bực bội, Trình Sâm không muốn về phòng tiếp, đi ra cửa phủ, vừa đúng lúc mặt trời lặn, Trình Sâm đứng đó một lúc lâu, chợt nhớ tới nếu án này kết thúc, có lẽ Ngu Quân Duệ liền đưa mẫu tử Diệp Tố Huân về Thông Châu, lúc ấy muốn lừa Diệp Dương thị chỉ sợ khó khăn. Dù sao chuyện khao cử cũng không liên quan tới họ, theo như ý nghĩ của Ngu Quân Duệ, nhất định có thể hóa giải nguy cơ, không bằng lúc này liền lừa Diệp Dương thị, đổi mặt cho Hoa Ẩn Dật.
Vừa quyết ý, Trình Sâm quay lại, Trình Hạo đã về phòng, Trình Phủ đang nói chuyện với Trình phu nhân, thấy Trình Sâm đến, không được tự nhiên, làm như nhớ ra có việc, đứng lên rời khỏi.
“Sao hình như phụ thân sợ con nhỉ?” Trình phu nhân nhíu mày khó hiểu hỏi.
Chắc là có tật giật mình, Trình Sâm không muốn nói, lắc đầu, thấp giọng nói: “Mẫu thân, hôm nọ mẫu thân với dì Mạnh nói chuyện con có nghe thấy, mẫu thân Tố Huân muội muội giờ đang ở Giang Ninh.”
“Mẫu thân Diệp Tố Huân ở ngay Giang Ninh!” Trình phu nhân đứng bật dậy, hưng phấn nói, “Sâm Nhi, con chịu nói ra việc này, có phải...?”
“Vâng.” Trình Sâm khẽ gật đầu, lại nói tiếp: “Mẫu thân, người để dì Mạnh thu dọn hành trang qua đã, cũng chuẩn bị luôn đồ dùng mẫu thân Tố Huân muội muội sẽ cần, quần áo của con cứ để Trà Nhi lấy, nhanh chóng chuẩn bị thỏa đáng, sai Hoàng thúc đánh xe ngựa tới đầu phố Dương Tây đợi con, con lừa được mẫu thân Tố Huân muội muội ra sẽ đi ngay, không hồi phủ nữa, trực tiếp tới đó hội họp, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Hay hay hay!” Trình phu nhân nói hay không ngớt, mấy ngày nay vắt óc nghĩ cách khiến nhi tử đồng ý, không ngờ nhi tử lại chủ động nói với mình.
“Thu Tuyền, như vậy có được không?” Hoa Ẩn Dật nghe xong lại không có vẻ vui mừng, lưỡng lự không quyết định, nghĩ tới mấy ngày nay nhi tử cũng không chê mình xấu xí, chi bằng không đổi mặt nữa.
“Tuyết Nghi, đừng ngốc nữa, dù Quân Diệp không nói, chẳng lẽ có một mẫu thân mỹ mạo thì thể diện không tăng lên hả?” Trình phu nhân hung ác chí Hoa Ẩn Dật, nói: “Hơn nữa, dù Quân Diệp không so đo, thì còn Ngu Diệu Sùng, chẳng lẽ muội không muốn ba người đoàn viên sao?”
“Diệu Sùng...” Hoa Ẩn Dật im lặng, một lúc sau mới khe khẽ đáp: “Ân ái ngày xưa đã trôi đi rồi, không nói tới cũng được.”
“Ôi trời, tỷ nói, tóm lại da mặt kia vốn là của muội, cô ta hưởng dụng hai mươi năm, muốn lấy lại cần gì băn khoăn chứ?” Trình phu nhân oán hận nói.
“Thu Tuyền, tỷ không biết đâu, quá trình lột da mặt rất đau đớn.” Hai mươi năm đã qua, đau đớn khi đó lột da, Hoa Ẩn Dật nhớ tới vẫn còn không rét mà run.
“Lột da rất đau, nhưng muội đã cảm thụ vì cô ta, sao cô ta không thể vì muội một lần chứ?” Trình phu nhân bực bội muốn mắng người, đành nhanh tay thu dọn, trong chốc lát đã có hai cái bao lớn. Xoa tay Hoa Ẩn Dật, nói: “Đi mau, Sâm Nhi còn đang chờ đấy.”
Lời editor:
- Thực sự ta chả ưa được cái bà TPN, nhưng dù sao bà ấy cũng có lí do riêng, chẳng ai rảnh mà quan tâm đến người lạ mà bỏ qua người thân mình chịu khổ cả....
- Mẹ DTH cũng quá là số phận đau khổ đi, chồng thì không ưa, ở nhà thua quyền tiểu thiếp, chồng mất thì bị thông gia bắt ép, đã ngốc đến nơi rồi còn bị người ta lợi dụng đi lột da
“Mẫu thân, vào phủ, dù sao cũng phải gọi người là đại tỷ, sớm chiều thỉnh an.” Trình Sâm thấp giọng nói.
“Ta không muốn ả ti tiện này vấn an.” Trình phu nhân mặt lạnh nói.
Trong lúc hai mẹ con nói chuyện, một nha hoàn lảo đảo tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, lão gia mang theo một nữ nhân trở về, nói là di nương mới.”
“Cái gì?” Trình phu nhân đột nhiên biến sắc.
Ngu Quân Duệ đánh giá thấp Lưu Uyển Ngọc, cũng không ngờ tới trình độ háo sắc của Trình Phủ.
Khi ông ta phẫn nộ vào cửa chất vấn Lưu Uyển Ngọc, cô ả mới chảy vài giọt nước mắt, hôn ông ta cuồng loạn, Trình Phủ liền thần hồn điên đảo, hai người vừa thoát y vừa ôm hôn, ngoại bào nam tử dưới giường Trình Phủ không thấy, nhưng lại bị Lưu Uyển Ngọc để ý, trong lòng kinh hoàng, tức thì xuất tất cả vốn liếng trên giường, làm Trình Phủ sức cùng lực kiệt ngủ say, đợi Trình Phủ ngủ, lấy ngoại bào xem xét, nhận ra là của Ngu Quân Duệ, nhớ tới ngữ điệu chất vấn ban nãy của Trình Phủ, biết là Ngu Quân Duệ xúi giục, thù mới thêm hận cũ, ả hận không thể rút gân lột da Ngu Quân Duệ.
Vì để giải trừ nghi ngờ của Trình Phủ, hôm sau, Lưu Uyển Ngọc lập tức phản kích, muốn Trình Phủ đưa ả vào Trình gia, công khai thân phận.
“Cái này... Ngu Diệu Sùng còn chưa chết.” Trình Phủ có chút cà lăm, Ngu Diệu Sùng chưa chết là một lí do, nhưng lí do quan trọng hơn cả là ông ta e ngại Trình phu nhân.
“Lão gia, nếu người không đón thiếp về nhà.... Thiếp liền chết để bảo toàn trong sạch.” Lưu Uyển Ngọc hát rất tốt, trái lại ả không sợ vào Trình gia làm thiếp, Trình Phủ là người dễ dụ và khống chế hơn Ngu Diệu Sùng, dù sao mình cũng đã là tàn hoa bại liễu, khó tìm lang quân như ý.
Lưu Uyển Ngọc vừa lấy kéo vừa lấy lụa trắng ra, Trình Phủ bị cô ả làm cho không còn cách xoay sở, chỉ đành kiên trì dẫn người về.
Một đường Trình Phủ run rẩy, Lưu Uyển Ngọc âm thầm cười nhạo, trong lòng không cho là đúng, nghĩ rằng Trình phu nhân có dũng mãnh thế nào thì cũng là nữ lưu, nhà mẹ đẻ lại không có ai, cần gì e ngại.
Trong bụng Trình phu nhân tức cha chả, bà nghiến răng kèn kẹt, lúc Trình Phủ và Lưu Uyển Ngọc vào cửa thì vẻ mặt bà đã bình thường lại.
Trước đó Lưu Uyển Ngọc đã cẩn thận ăn mặc một phen, một thân váy dài xanh biếc thêu hoa lan, bên ngoài khác the mỏng xanh nhạt, tóc dài đen nhánh vấn cao, cài trâm Ngọc Bích, lỗ tai non mềm trắng nõn đeo hoa tai ngọc bích, mi tâm vẽ hoa sen, từng hành động toát ra hương khí như có như không, giống như Hằng Nga hạ phàm.
“Ừm, phu nhân, đây là Uyển Ngọc.” Trình Phủ xoa xoa tay nói.
“Ánh mắt lão gia tốt thật, tìm được người mới rất xinh đẹp.” Trình phu nhân khen, nhướng mày, nói: “Lão gia, sao thiếp nghe nói, cô gái này là người của Ngu phủ nhỉ?”
“Chuyện đó... chuyện đó chỉ là quá khứ thôi.” Trình Phủ lắp bắp nói.
“Quá khứ?” Mày đang nhíu của Trình phu nhân lại chặt hơn, “Ngu gia mới làm yến tiệc nạp thiếp cách đây vài ngày mà, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?” Trình Phủ không dám phản bác.
Trình phu nhân nhìn lướt qua kích thước lưng áo của Lưu Uyển Ngọc, lại giữ eo của mình, nói: “Lão gia, ngài... ngài tới Ngu gia? Hai người ở Ngu gia... sao?”
Trình Phủ ngẩn ngơ, tối hôm qua thấy Lưu Uyển Ngọc chỉ kịp hỏi ả có tư tình với Ngu Quân Duệ không, sau đó, hai người liền lăn lên giường, còn chưa kịp hỏi sao bụng ả lớn như vậy, cuối cùng đây có phải đứa bé của mình không, sáng nay Lưu Uyển Ngọc lại chủ động muốn vào Trình gia làm thiếp, ông ta không biết nói với Trình phu nhân thế nào, lại chwua từng nghĩ tới mặt này.
“Lão gia, không phải đại phu đã nói sao, thiếp đã có hỉ được nửa tháng.” Lưu Uyển Ngọc dịu dàng nói, lắc tay áo Trình Phủ.
“Để thiếp gọi đại phu đến xem nhé, lão gia, ngài cũng không nên nuôi con người khác trong nhà chứ.” Trình phu nhân cười, mặt mày tươi tỉnh.
Vừa vào cửa đã mời đại phu nghiệm hỉ, từ nay về sau biết sống thế nào, sắc mặt hồng hào của Lưu Uyển Ngọc chuyển thành trắng bệch, gấp gáp kéo áo Trình Phủ, Trình Phủ cũng không quản tương lai của Lưu Uyển Ngọc, nghe lời Trình phu nhân, buông tay Lưu Uyển Ngọc, quay đầu gọi hạ nhân mời đại phu.
Lòng Lưu Uyển Ngọc nguội lạnh một nửa, Trình phu nhân nhìn cô ả, nụ cười càng lộng lẫy hơn, nói với Lưu Uyển Ngọc: “Tạm thời ta không nhận muội muội đâu, Ngu di nương, trước hết cứ ngồi xuống đi nào.”
Lưu Uyển Ngọc đứng ngồi không yên, ngồi thì chẳng khác nào nhận mình là di nương nhà họ Ngu, không ngồi thì lại không nể mặt Trình phu nhân, làm thế nào cũng khó xử.
Trình phu nhân mời một tiếng như thế, cũng bỏ mặc cô ả có ngồi hay không, quay sang nói với Trình Phủ: “Lão gia, người mới ngài tìm về cũng quá trẻ, biết an bài viện nào đây? Sâm Nhi và Hạo Nhi đều đã thành niên, người mới lại trẻ đẹp, vạn nhất hai chúng nó không kìm được, bất kể thân phận giống ngài và Ngu Diệu Sùng, đến lúc đó, đứa trẻ tân di nương sinh, là tôn tử hay nhi tử của chúng ta, biết gọi như thế nào?”
“Hai súc sinh dám làm ẩu, ta không đánh gãy chân chúng mới lạ.” Trình Phủ nói, trong lòng tự dưng bực bội hẳn.
“Chữ sắc một khi đã lên đầu thì cũng khó nói lắm, không phải Ngu Diệu Sùng chỉ cần Ẩn Dật những hai mươi năm thậm chí không để ý di nương mới là chất nữ phu nhân nhà mình? Hơn nữa, nghe nói tân di nương này trước kia còn bám Ngu Quân Duệ không buông.
Trước giờ Trình Phủ cho rằng bản thân thô lỗ, có nữ nhân thích đã không tệ rồi, Trình phu nhân vừa nói như thế khiến ông ta nhất thời cảm thấy Lưu Uyển Ngọc là người ai cũng có thể làm chồng, hai đứa con trai dễ nhìn hơn mình không biết bao nhiêu lần, ai có thể chắc rằng cô ả sẽ không thông đồng với chúng đây, nếu thật sự xảy ra.... vẻ mặt ông ta khó coi cực kì.
Trình phu nhân chế giễu nhục nhã Lưu Uyển Ngọc trước mặt cô ả, sắc mặt tím đen, muốn phản bác lại lời Trình phu nhân, chuyện thông đồng hai vị thiếu gia Trình gia tuyệt đối không thể, nhưng chuyện khác bà (TPN) nói lại là thật. Trong chốc lát, cô ả không biết phải phản biện như thế nào, tức đến run người. Định tìm Trình Phủ làm nũng để ông ta bác bỏ lời Trình phu nhân, nhưng vừa liếc thấy sắc mặt Trình Phủ, cô ả không cách nào mở lời.
Đại phu được mời tới, sau khi bắt mạch, nói: “Có hỉ nữa tháng.”
“Thật sự là nửa tháng sao?” Trình Phủ mừng ra mặt.
“Ừm, đúng vậy.” Đại phu rất chắc chắn nói.
“Nửa tháng, vì sao kích thước lưng áo lại to như thế?” Trình phu nhân khó hiểu hỏi, đồng thời kéo Lưu Uyển Ngọc ngồi xuống.
Kích thước lưng áo quả đúng là to thật, nhìn qua giống như ba tháng, đại phu nhíu mày, lại bắt mạch lần nữa, đáp: “Đúng là nửa tháng, kích thước lưng áo to như vậy, có thể là song thai, nhưng phải ba đến bốn tháng sau mới nhìn rõ được.”
“Cái gì? Song thai?” Trình phu nhân biến sắc, lui về sau mấy bước, nhìn Lưu Uyển Ngọc như nhìn thấy quỷ.
Lần này Lưu Uyển Ngọc thong dong nói: “Không phải đại phu nói giờ vẫn chưa nhìn ra sao?”
Chỉ cần không phải mang chủng của người khác là được, Trình Phủ đổi mặt, cười nói với Trình phu nhân: “Mấy tháng nữa lại xem, nếu thật là song thai thì cũng không cần nữa, phu nhân, nàng thấy thế nào?”
“Vâng, theo ý lão gia.” Trình phu nhân gật đầu, hỏi: “Lão gia, vậy sắp xếp người mới ở đâu?”
Phải cách xa hai nhi tử ra một chút, Trình Phủ nghĩ nghĩ, nói: “Vậy thì ở Trì Hà Các đi.”
“Không được, ở đó Hạo Nhi thường xuyên tới bắt chim con trên cây.” Trình phu nhân lắc đầu.
Trình Phủ liên tục nói mấy chỗ đều bị Trình phu nhân bác bỏ, lí do vì hai nhi tử thường xuyên qua lại, Trình Phủ có chút phiền, đang định nói để Lưu Uyển Ngọc ở nhà giữa cùng ông ta lại đột nhiên nhớ ra, hai nhi tử thường xuyên đi thỉnh an, đi qua lại nhà giữa rất nhiều, vậy là nghẹn họng, cảm giác yêu đương vụng trộm đang tốt đẹp, tự dưng thả người ra ngoài, chợt cảm thấy có quá nhiều phiền toái.
Trình phu nhân nói: “Thôi chúng ta chẳng cần nghĩ nhiều nữa, hỏi Sâm Nhi và Hạo Nhi xem chúng ít tới đâu là được. Thúy Nhi, đi mời hai vị thiếu gia tới.”
“Cha, nàng là tân di nương?” Trước đó Trình Hạo không biết, thấy Lưu Uyển Ngọc thì kêu một tiếng kì lạ: “Cha, người không ngại đội nón xanh sao?”
“Bậy bạ.” Trình Phủ tức giận đến dựng râu trừng mắt, Trình Hạo lại không khách khí, lớn tiếng nói: “Sao lại là nói bậy chứ, cô ta còn có thể leo lên giường dượng mình, còn giường ai không nằm lên?”
“Mày!” Trình Phủ tức giận muốn tìm độ đập Trình Hạo, Trình phu nhân sao có thể để ông ta đánh, trừng mắt đầy hung ác, Trình Phủ mềm nhũn, tức giận thở phì phò.
“Sâm Nhi, Hạo Nhi, trong phủ các con ít tới đâu để còn sắp xếp chỗ cho tân di nương?”
“Chỗ nào cũng qua lại nhiều.” Trình Hạo kêu ầm lên, lại nói: “Mẫu thân, đừng hỏi chỗ nào chúng con ít tới, cho dù chúng con không đi, ai dám bảm đảm cô ta sẽ không mò tới sân bọn con chực chờ, đúng không? Đại ca.”
Trình Hạo giả ngây giả dại giúp đỡ Trình phu nhân nhục nhã Lưu Uyển Ngọc, tự nhiên Trình Sâm nhìn ra được, thản nhiên nói: “Cha định sắp xếp ở đâu thì tùy, chỉ cần không làm công văn của con lộ ra ngoài, chuyện xét nhà diệt tộc vốn không phải trò đùa.”
Mặt Trình Phủ trắng bệch, dây dưa với Lưu Uyển Ngọc đến giờ làm ông ta sầu nẫu ruột, Trình Phủ dễ khống chế hơn Ngu Diệu Dùng nhưng ông ta không phải người làm chủ trong nhà, trong Trình gia, ông ta cơ bản không khác người ngoài, nào có nửa phần khí chất gia chủ, ngay cả sắp xếp một cái viện nhỏ cũng tạo nên sóng lớn sóng nhỏ.
Lưu Uyển Ngọc muốn quay lại nhà bên ngoài, nhưng Trình phu nhân nào có thể để cô ả như ý? Đúng lúc này thì giật mình nói ra: “Lão gia, phòng ở bên hành long Đông, Sâm Nhi và Hạo Nhi tuyệt đối không tới, không bằng thu dọn một gian ở bên đấy.”
“Được, sắp đặt như vậy đi.” Trình Phủ nhẹ nhàng thở ra, giọng nói lạnh băng của Trình Sâm khiến ông ta kinh hồn táng đảm, thầm mong chuyện này nhanh qua, để Trình Sâm rời đi, nào có ý không thuận theo.
Lưu Uyển Ngọc nghe thấy thu dọn một gian phòng, trong lòng nguội lạnh một nửa, đến khi tới đó xem xét, thì ra đó là nơi ở của hạ nhân, tức thì giận đến đầu váng mắt hoa, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
“Lão gia à, đây là chỗ ở của hạ nhân mà, hơn nữa, gian phòng này nhỏ như vậy, lúc chúng ta ân.... đều để người khác nghe ư?” Lưu Uyển Ngọc còn muốn vãn hồi, giữ chặt tay áo Trình Phủ làm nũng.
“Không sao, lúc đó, nàng đến phòng ta.” Trình Phủ vỗ vỗ tay Lưu Uyển Ngọc an ủi.
Lúc trước ở ngoài có thể kề cận bất cứ khi nào, vừa vào phủ, Trình Phủ cũng không thể ở lại phòng Lưu Uyển Ngọc, tiến cô ả vào phòng thì vội quay lại dỗ Trình phu nhân.
Lưu Uyển Ngọc nhào lên giường, khóc đến trời đất tối tăm. Không thể tưởng tượng một giai nhân như hoa như ngọc là mình lại bị một lão già chà đạp hèn hạ như thế.
Trình Phủ và Lưu Uyển Ngọc vừa đi, Trình Hạo lập tức quở trách cha mình, cực kỳ khinh bỉ Lưu Uyển Ngọc, Trình phu nhân ngoài miệng oán trách, trong bụng lại nở hoa, Trình Sâm không hợp ý hùa theo, đứng đó một lúc lâu, không chen được đối thoại của Trình phu nhân và Trình Hạo, trong lòng hơi buồn bực, thi lễ cáo lui với Trình phu nhân, Trình phu nhân cũng không để ý lắm, khoát tay nói: “Đi đi, sức khỏe không tốt, nghỉ ngơi nhiều vào.”
Cả ngày nằm trên giường giả bộ bệnh thật là bực bội, Trình Sâm không muốn về phòng tiếp, đi ra cửa phủ, vừa đúng lúc mặt trời lặn, Trình Sâm đứng đó một lúc lâu, chợt nhớ tới nếu án này kết thúc, có lẽ Ngu Quân Duệ liền đưa mẫu tử Diệp Tố Huân về Thông Châu, lúc ấy muốn lừa Diệp Dương thị chỉ sợ khó khăn. Dù sao chuyện khao cử cũng không liên quan tới họ, theo như ý nghĩ của Ngu Quân Duệ, nhất định có thể hóa giải nguy cơ, không bằng lúc này liền lừa Diệp Dương thị, đổi mặt cho Hoa Ẩn Dật.
Vừa quyết ý, Trình Sâm quay lại, Trình Hạo đã về phòng, Trình Phủ đang nói chuyện với Trình phu nhân, thấy Trình Sâm đến, không được tự nhiên, làm như nhớ ra có việc, đứng lên rời khỏi.
“Sao hình như phụ thân sợ con nhỉ?” Trình phu nhân nhíu mày khó hiểu hỏi.
Chắc là có tật giật mình, Trình Sâm không muốn nói, lắc đầu, thấp giọng nói: “Mẫu thân, hôm nọ mẫu thân với dì Mạnh nói chuyện con có nghe thấy, mẫu thân Tố Huân muội muội giờ đang ở Giang Ninh.”
“Mẫu thân Diệp Tố Huân ở ngay Giang Ninh!” Trình phu nhân đứng bật dậy, hưng phấn nói, “Sâm Nhi, con chịu nói ra việc này, có phải...?”
“Vâng.” Trình Sâm khẽ gật đầu, lại nói tiếp: “Mẫu thân, người để dì Mạnh thu dọn hành trang qua đã, cũng chuẩn bị luôn đồ dùng mẫu thân Tố Huân muội muội sẽ cần, quần áo của con cứ để Trà Nhi lấy, nhanh chóng chuẩn bị thỏa đáng, sai Hoàng thúc đánh xe ngựa tới đầu phố Dương Tây đợi con, con lừa được mẫu thân Tố Huân muội muội ra sẽ đi ngay, không hồi phủ nữa, trực tiếp tới đó hội họp, chúng ta lập tức xuất phát.”
“Hay hay hay!” Trình phu nhân nói hay không ngớt, mấy ngày nay vắt óc nghĩ cách khiến nhi tử đồng ý, không ngờ nhi tử lại chủ động nói với mình.
“Thu Tuyền, như vậy có được không?” Hoa Ẩn Dật nghe xong lại không có vẻ vui mừng, lưỡng lự không quyết định, nghĩ tới mấy ngày nay nhi tử cũng không chê mình xấu xí, chi bằng không đổi mặt nữa.
“Tuyết Nghi, đừng ngốc nữa, dù Quân Diệp không nói, chẳng lẽ có một mẫu thân mỹ mạo thì thể diện không tăng lên hả?” Trình phu nhân hung ác chí Hoa Ẩn Dật, nói: “Hơn nữa, dù Quân Diệp không so đo, thì còn Ngu Diệu Sùng, chẳng lẽ muội không muốn ba người đoàn viên sao?”
“Diệu Sùng...” Hoa Ẩn Dật im lặng, một lúc sau mới khe khẽ đáp: “Ân ái ngày xưa đã trôi đi rồi, không nói tới cũng được.”
“Ôi trời, tỷ nói, tóm lại da mặt kia vốn là của muội, cô ta hưởng dụng hai mươi năm, muốn lấy lại cần gì băn khoăn chứ?” Trình phu nhân oán hận nói.
“Thu Tuyền, tỷ không biết đâu, quá trình lột da mặt rất đau đớn.” Hai mươi năm đã qua, đau đớn khi đó lột da, Hoa Ẩn Dật nhớ tới vẫn còn không rét mà run.
“Lột da rất đau, nhưng muội đã cảm thụ vì cô ta, sao cô ta không thể vì muội một lần chứ?” Trình phu nhân bực bội muốn mắng người, đành nhanh tay thu dọn, trong chốc lát đã có hai cái bao lớn. Xoa tay Hoa Ẩn Dật, nói: “Đi mau, Sâm Nhi còn đang chờ đấy.”
Lời editor:
- Thực sự ta chả ưa được cái bà TPN, nhưng dù sao bà ấy cũng có lí do riêng, chẳng ai rảnh mà quan tâm đến người lạ mà bỏ qua người thân mình chịu khổ cả....
- Mẹ DTH cũng quá là số phận đau khổ đi, chồng thì không ưa, ở nhà thua quyền tiểu thiếp, chồng mất thì bị thông gia bắt ép, đã ngốc đến nơi rồi còn bị người ta lợi dụng đi lột da
Tác giả :
Tự Thị Cố Nhân Lai