Dụ Quân Hoan
Chương 61-2: Sai lầm (2)
“Thời gian qua Diệp Nhi sống rất tốt, ta rất thương nó.” Ngu Diệu Sùng nhỏ giọng nói.
”Chắc chắn Diệp Nhi sống không tốt, trước không nói tới quá khứ, sao chàng lại định mối hôn sự xấu như vậy cho nó?” Hoa Ẩn Dật nói liền một mạch những gì Diêu Ý Chân đã nói, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng.
”Có việc này sao?” Ngu Diệu Sùng ngây người, Diêu Ý Chân không để ý lời dạy của khuê nữ tùy tâm nói như thế, quả thực đã vượt quá dự liệu của ông.
”Đúng vậy.”
Diêu Ý Chân thích con trai thứ!
Ngu Diệu Sùng nhớ tới Diệp Dương Thị đang bị giấu, mặc dù tối qua bị kinh hãi nhưng ông không nỡ bỏ Diệp Dương Thị, sớm muộn gì cũng mang Diệp Dương thị vào phủ, vậy thì không thể để con trai thứ lấy Diệp Tố Huân được, nếu Diêu Ý Chân thực sự thích con trai thứ, thì để con trai thứ kết thân với Diêu gia đi, dù sao cũng giống nhau cả thôi.
Trước kia, Ngu Diệu Sùng sợ Ngu Quân Duệ lấy Diêu Ý Chân ảnh hưởng địa vị Ngu Quân Diệp, giờ phút này tình cảm với Hoa Ẩn Dật đột nhiên nhạt đi, cũng không còn chú ý Ngu Quân Diệp nhiều nữa, việc Ngu Quân Duệ kết thân cùng Diêu gia sẽ uy hiếp địa vị Ngu Quân Diệp, ông ta cũng chẳng so đo nữa.
Tiếng gió về Diêu Ý Chân kém đến mức không thể kém hơn, chắc hẳn bên Diêu gia sẽ không để ý việc con trai cả từ hôn xong con trai thứ cầu hôn. Bất kể là con trai cả hay con thứ lấy Diêu Ý Chân thì việc hai nhà Diêu Ngu kết thân vẫn không tay đổi, sẽ không ảnh hưởng đường làm quan của ông.
”Ẩn Dật, chuyện công khai thân phận nàng, trước cứ từ từ đã, để ta sai người nghe cẩn thận, xác định năm đó Nghiêm Long không nói chuyện này với ai xong sẽ công khai thân phận nàng, việc hôn nhân của Diệp Nhi nàng cứ an tâm, nếu nó không muốn lấy Diêu Ý Chân, hai ngày nữa ta sẽ tự mình tới Diêu gia, khước từ mối hôn sự này.”
”Chàng thật sự sẽ tới Diêu gia từ hôn?” Hoa Ẩn Dật run giọng, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống khuôn mặt. Bà cho rằng, phải mất một phen khuyên bảo trượng phu, nào ngờ chỉ dăm ba câu, trượng phu đã nghe mình.
Trái tim giống như tro tàn chậm rãi sống lại, có lẽ, chỉ là nhất thời trương phu không tiếp nhận được chuyện mình biến thành người quái dị, hai đêm khuya đó không phải chàng vẫn rất nhiệt tình với mình ư? Nếu mình khôi phục dung mạo, có phải tình cảm phu thê sẽ càng mặn nồng, mẫu tử đoàn viên?
”Đương nhiên, chân của ta bị thương, nên cần tĩnh dưỡng, nàng không cần lo, sáng hôm sau ta lập tức tới Diêu gia từ hôn.”
Ngu Diệu Sùng tiện tay vỗ vỗ vai Hoa Ẩn Dật, thầm nghĩ - có cần nói một tiếng với con trai thứ chuyện này không.
Tâm tư của đứa con này, Ngu Diệu Sùng không rõ, có chút sợ hãi sau khi lập thành hôn sự, nhưng Ngu Quân Duệ lại không chịu lấy Diêu Ý Chân. Con trai thứ không bị ông khống chế như con cả.
* *
Đau đớn đến cực độ, tim cũng chết lặng.
Ngu Quân Duệ từng sợ hãi, từng lo lắng, sự thật bị bày ra, Diệp Tố Huân không chịu tha thứ cho hắn, hắn cũng không biết nói gì. Sau khi trở lại Ngu phủ, Ngu Quân Duệ không tới Cúc Viên mà vào thẳng Thính Đào các, nằm lên giường, ngủ một mạch.
Khi Ngu Quân Duệ tỉnh lại, chỉ thấy có hai tấm lụa rực rỡ trước mắt, hồi lâu cũng không nhớ được gì.
”Nhị thiếu gia tỉnh rồi ạ, có muốn rời giường không?” Tình Nhi ngồi trước giường, nghe thấy động tĩnh vội kéo màn lụa hỏi.
”Sao ngươi vào được đây?” Trong phòng hắn không giữ người hầu.
”Đã là giờ Tỵ, nô tì thấy Nhị thiếu gia chưa tỉnh, lo lắng nên mới vào.” Tình Nhi thuần thục kéo màn lên, nhìn Ngu Quân Duệ, do dự chốc lát mới nói: “Lục La muội muội hầu hạ bên người Diệp đại tiểu thư tới sớm hơn, đang chờ ở ngoài.”
Sáng sớm Lục La đã đến! Ngu Quân Duệ để cái đầu trống rỗng hồi lâu hoạt động mới nhớ ra, tối qua lộ ra tin tức Diệp Dương Thị mẫu thân nàng rơi vào tay cha hắn, Diệp Tố Huân gặp Diệp Dương Thị xong, tức giận hắn, quyết tuyệt muốn kết thúc.
”Nhị thiếu gia, làm sao lại bị thế này?”
Giọng Tình Nhi cao hơn, nhấc chăn Ngu Quân Duệ lên, vết máu trước ngực hắn liền bại lộ.
Tuy không lớn, nhưng lại nhuộm đỏ cả mảnh vài trước ngực hắn, quả thực dọa người.
Ngu Quân Duệ cúi đầu nhìn lại, máu đã đông lại rồi.
”Cầm bình rượu và nước rửa mặt vào.” Ngu Quân Duệ thản nhiên nói, một chút cảm giác đau đớn cũng không có, giống như da thịt bị rách không phải của hắn.
Tình Nhi che miệng, nức nở nước mắt lã chả rơi ra ngoài.
Lục La đang đợi ở gian ngoài, tiểu thư nhà nàng đêm qua rời đi rồi không quay trở về, các nàng còn tưởng rằng nàng theo mọi người ở Cúc Viên của Ngu Diệu Sùng, lúc đến đó mới biết Diệp Tố Huân đã rời đi từ lâu. Giải quyết việc xong mà không về Lê Viên, chắc chắn tiểu thư theo Ngu Quân Duệ đến Thính Đào Các rồi. Lục La gấp đến độ vừa thẹn vừa giận, thầm rủa Diệp Tố Huân không chú ý đến danh khuê, liền dặn Tử Điệp trông coi Lê Viên, còn chính mình vội vàng đến Thính Đào các.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, Ngu Quân Duệ vẫn chưa chịu rời giường, nghĩ tới việc mọi người sẽ biết chuyện tiểu thư nhà mình cùng ngủ với Ngu Quân Duệ, Lục La tức giận đến đứng ngối không yên
Tình Nhi mặt đầy nước mắt đi tới, Lục La mang tâm trạng không ổn định đứng lên chào, hỏi: “Nhị thiếu gia đã tỉnh?”
“Tỉnh.” Tình Nhi cắn răng nói.
Lục La không kiêng kị, đấy cửa muốn đi vào, định hầu hạ tiểu thư mặc rửa mặt thay xiêm y.
Quần áo vung vãi khắp nơi loang lổ màu đỏ của máu, Lục La chấn động, tiểu thư sao lại bị chảy máu rồi! Ngẩng đầu định mắng người, thì thấy mặt Ngu Quân Duệ đỏ như quả hồng đào, tầm mắt dần dần chuyển xuống lồng ngực đang phập phồng, Lục La mới hiểu rõ vết máu kia là của ai, kéo tấm màn xuống, lúc này mới thực sự hiểu vì sao Tình Nhi lại thút thít nỉ non. Lục La mỉm cười, xem ra tối qua đã diễn ra một trận kịch liệt rồi, chỉ sợ Ngu Quân Duệ đúng là cam tâm tình nguyện thích thú?
Lướt qua Ngu Quân Duệ, Lục La nhẹ nhàng đi về phía giường lớn, mới đi được vài bước, đột nhiên cứng đờ, chăn trên giường bị lật lên, không có ai ở đó cả.
“Lục La, ngươi trở về chuẩn bị tất cả đồ đạc, lát nữa ta sẽ tiễn các ngươi và tiểu thư nhà ngươi về nhà.” Ngu Quân Duệ cuối cùng cũng mở miệng.
Chuyện gì đã xảy ra? Lục La không hiểu chuyện gì, mơ hồ cảm thấy, hình như thời tiết đã thay đổi.
Muốn chuẩn bị thu dọn toàn bộ, không phải là chuyện dễ, Lục La và Tử Diệp luống cuống hơn một canh giờ, mới hoàn toàn chuẩn bị xong. Thoáng cái đã đến buổi trưa, Ngu Quân Duệ không làm gì ngồi trong xe ngựa đã thuê ở ngoài, tất cả đồ vật đều chuyển lên xe, hắn dẫn Lục La, Tử Điệp tới chỗ cha hắn từ biệt thì Xán Nhi nói cho hắn biết Ngu Diệu Sùng đã đi Diêu phủ rồi, Ngu Quân Duệ lại vòng về chỗ Lưu Thị để cáo biệt, mệt mỏi đối phó với Lưu Thị vài câu, cũng không có ý định đáp lễ.
Diệp Tố Huân ngay cả mặt mũi cũng không thấy, bà ta quá mất mặt rồi, Lưu Thị cho rằng Diệp Tố Huân ngồi trên xe ngựa không thèm xuống.
Trên đường đi, Ngu Quân Duệ trầm mặc không nói một lời, việc này chưa ai thấy bao giờ, Ngu nhị thiếu gia hôm nay lạnh lùng như băng. Nhưng với các nàng, yêu ai yêu cả đường đi, vốn rất dịu dàng, Lục La vàTử Điệp bất an nắm chặt tay, nhìn lại người đang ở trước mắt, sợ hãi không thôi.
Xe ngựa đi một đoạn, đến một ngôi nhà thì Ngu Quân Duệ kêu dừng lại, Lục La và Tử Điệp ngây người, bước vào xem căn nhà, chỉ thấy một cái sân nhỏ, nơi như vậy, sao có thể để cho tiểu thư các nàng ở, quan trọng hơn nữa, làm sao cho các nàng đến ở với chủ tử trong căn nhà nhỏ này, Ngu Quân Duệ không phải là không muốn cho tiểu thư các nàng một danh phận nên mới mang tới nơi này rồi vứt bỏ?
“Những đồ vật này có cần chuyển xuống không?” Ngu Quân Duệ hỏi, không dám nhìn kĩ Diệp Tố Huân, vừa rồi có nhìn thoáng qua, hốc mắt Diệp Tố Huân đỏ bừng, hai mắt sưng phồng lên như lồng đèn, hiển nhiên là tối hôm qua vì mình rời đi mà khóc cả đêm.
Lúc này Diệp Tố Huân như vậy, hận không thể ăn thịt uống máu Ngu Quân Duệ, nàng không chỉ so đo với hắn lúc trước không mang nàng quay lại Thông Châu, biết rõ tin tức của mẫu thân lại không nói cho nàng biết.
Diệp Dương Thị sáng sớm mới tỉnh dậy, Diệp Tố Huân định hỏi tình trạng của đệ đệ nhưng Diệp Dương Thị nói năng lộn xộn, khi thì hét to lão gia đừng nóng giận, chốc thì hét có quỷ có quỷ, lúc hơi tỉnh táo một chút thì kéo tay nàng nỉ non thút thít.
Diệp Tố Huân dẫn Diệp Dương Thị đến y quán để cho đại phu bắt mạch, đại phu nói do kinh hãi quá độ nên thần trí mơ hồ.
Nợ cũ còn chưa hết, lai thêm nợ mới, Diệp Tố Huân oán giận Ngu Quân Duệ sau khi cứu người thì để một mình mẫu thân trong phòng tối, không biết đường an ủi mẫu thân.
Sức khỏe mẫu thân không tốt, không chịu đựng nổi đường xa mệt nhọc, cho dù lòng rất nhớ lấy đệ đệ, Diệp Tố Huân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại Giang Ninh.
Bỏ qua Ngu Quân Duệ, Diệp Tố Huân ngoắc Lục La, Tử Điệp: “Mang mấy thứ đó vào phòng đi.”
Tạm thời là muốn nghỉ lại đây, Ngu Quân Duệ trầm xuống, vội vàng vào buồng trong nhìn Diệp Dương thị.
Diệp Dương Thị rửa mặt ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở trên ghế, hai tay xoắn lấy tay áo, Ngu Quân Duệ đã quen với việc này, thấp giọng nói: “Chào bá mẫu!”
Diệp Dương Thị giương mắt nhìn Ngu Quân Duệ, đưa tay đặt lên môi, thở dài rồi nhỏ giọng nói: “Triển Dương, cha con đang tức giận, đừng nói gì hết, coi chừng chọc giận ổng.”
Chuyện hắn sợ nhất vẫn xảy ra, Diệp Dương thị sợ tới thần trí mơ hồi rồi, Ngu Quân Duệ lấy tay xoa mặt, bi thương thở dài.
Diệp Tố Huân đi đến, cũng không nhìn Ngu Quân Duệ, chỉ nhàn nhạt nói: “Giúp ta tìm đại nương làm bếp núc.”
”Được.” Ngu Quân Duệ đáp ứng, nói: “Đã hỏi được tin của Triển Dương chưa? Ta đi mời đại phu tới.”
”Không cần, sáng sớm ta đưa mẫu thân tới y quán đã lấy thuốc rồi. Nếu người của ngươi nghe được tin tức gì thì nói cho ta biết.” Diệp Tố Huân bình tĩnh nói, giọng khàn khàn.
Ngu Quân Duệ đau lòng muốn kéo người trước mặt vào trong ngực, dịu dàng hôn lên cặp mắt sưng đỏ, dãn lông mày đang cau lại ra. Miễn cưỡng khống chế lại, không dám có hành động thiếu suy nghĩ, Diệp Tố Huân còn đuổi theo nói chuyện với hắn, không nhìn hắn chăm chăm, hắn đã rất may mắn rồi.
Hai người Lục La có thân phận nha hoàn thiếp thân, tự nhiên không thể tới nhà bế, đại nha hoàn trong phòng tiểu thư gia đình lớn, còn được chiều chuộng hơn tiểu thư nhà bình thường, Ngu Quân Duệ biết hai nàng không có khả năng xuống bếp, sau đó đi ra ngoài, tới trước tiệm cơm mua đồ ăn về, vào nhà đã thấy khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ nhà bếp, hai người Lục La đang học nấu cơm ở đó.
”Đừng làm, buổi chiều ta sẽ tìm người nấu cơm.” Ngu Quân Duệ kêu hai người đang sắp làm cháy nhà dừng lại, may mà cũng không cháy thật, chỉ là phòng đầy khói, nếu thật sự cháy, chỉ sợ căn phòng cũng bị thiêu rụi.
Mấy người cứ như vậy, giờ chẳng khác gì gây họa, Diệp Tố Huân bảo Lục La, Tử Điệp cùng ngồi xuống ăn cơm.
Lục La và Tử Điệp nhìn nhau, không từ chối, mấy người ngồi xung quanh bàn bắt đầu ăn.
Diệp Dương ăn cơm bình thường, ăn như không ăn, Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng thở ra, vừa ăn cơm vừa chú ý tới Diệp Tố Huân, chỉ sợ nàng ăn quá ít.
Trong bữa, Diệp Tố Huân cũng ăn không ít, vẫn giống như mọi ngày, Ngu Quân Duệ yên tâm nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên thấy ngực nhói đau, hắn biết Diệp Tố Huân rdp chính mình phải ăn uống bình thường, nàng sợ khi nàng ngã xuống, mãu thân sẽ không còn nơi nương tựa.
Ăn cơm xong Ngu Quân Duệ liền đi ra ngoài mua vài người, đi dạo một vòng xung quanh chợ, Ngu Quân Duệ nhíu mày, trong chợ phần lớn là những nha hoàn từ bảy đến tám tuổi, đa số là gia quyến của những quan viên phạm tội, những người này còn tự phụ hơn chủ tớ Diệp gia, hắn cũng không trông cậy mua về sẽ làm được việc nặng.
Không biết Trình Hạo có nắm rõ chuyện này không, Ngu Quân Duệ đi về phía cửa hàng.
”Ngu Quân Duệ, huynh còn có tâm trạng đi dạo mua người?” Trình Hạo thấy Ngu Quân Duệ thì kêu ầm lên, hôm nay giữa trưa về nhà dùng bữa, Trình Sâm cũng vừa mới cũng về nhà, Trình Sâm thấy hắn, nói rằng hôm nay có việc cần đi Diêu phủ, trông thấy Ngu Diệu Sùng ở Diêu gia đang bàn bạc chuyện Ngu Quân Duệ kết thân với Diêu Nghiệp.
”Cái gì!” Tráo đổi tân lang thành đệ đệ, chuyện khiến người ta cười rụng răng như thế cha hắn cũng nói đươc ư?
Chuyện như vậy xảy ra ở nhà khác, chỉ sợ cô nương kia treo cổ tự vẫn để bảo toàn danh tiết. Nhưng xảy ra ở Diêu gia? Ngu Quân Duệ nhớ tới Diêu Ý Chân, da đầu liền thấy đau nhức.
Tỏ tính tình nghịch ngợm giống Ngu Quân Diệp, hắn kháng nghị không đươc, Ngu Quân Duệ nghĩ một chốc, liền đi thẳng đến Diêu gia.
Hắn cũng đã tới Diêu gia mấy lần, Ngu Quân Duệ cũng lười thông báo, trực tiếp leo tường đi vào.
”Dẫn ta đi gặp nhị tiểu thư nhà ngươi.” Ngu Quân Duệ không thèm che mặt, tuỳ tiện bắt một nha hoàn liền tìm Diêu Ý Chân.
Diêu Ý Chân ở trong phòng vui vẻ ca hát, chuyện xảy ra trong sảnh khiến tâm trạng nàng rất rốt.
Nếu bàn về tài năng thì huynh đệ nhà họ Ngu không thể phân cao thấp, nhưng nếu so về tính cách thì nàng lại thích Ngu Quân Duệ hơn, nàng cảm thấy, người kiên định, thâm tình trung trinh như vậy, mới là vị hôn phu thích hợp với nàng.
Biết Ngu Quân Duệ thích Diệp Tố Huân, nàng mới nói với Diêu Nghiệp rằng nàng thích Ngu Quân Diệp, nàng nghĩ, để Ngu Quân Duệ cho rằng nàng không quan tâm tới hắn, sau đó từ từ làm hắn thích nàng.
Buổi sáng Ngu Diệu Sùng vừa đi khỏi phủ không lâu cha nàng đã tới tìm nàng, thong báo rằng Ngu Diệu Sùng tới thay Ngu Quân Duệ cầu thân, ông hỏi ý kiến của nàng, nàng không chút do dự đồng ý.
”Đốt cạn khói hương, ném hết châm tuyến, tình xuân ấy nay vẫn tựa năm xưa...” Diêu Ý Chân vừa hát vừa vung tay áo, nhẹ nhàng xoay tròn.
”Diêu Ý Chân, đừng hát nữa, giúp ta một chuyện.” Ngu Quân Duệ giống như từ trên trời giáng xuống, bắt được Diêu Ý Chân nói.
”Huynh đã tới.” Nghĩ đến người trước mắt là hôn phu của mình, Diêu Ý Chân liền đỏ mặt.
”Giúp ta một chuyện.” Ngu Quân Duệ nói thẳng vào vấn đề: “Giúp ta tìm đại nương.”
”Huynh tìm đại nương gì?” Diêu Ý Chân vén tóc mai sang, cười nhẹ nhìn Ngu Quân Duệ.
”Ta mua một căn nhà cho Tố Tố, nhà bếp lại thiếu một người nấu cơm.”
”Mua nhà cho Tố Tố?” Diêu Ý Chân ngây người, ngón tay nhỏ nhắn dừng lại sau tai không nhúc nhích “Ngu Quân Duệ, huynh nói gì ta không hiểu?”
”Cha ta muốn ta và cô kết hôn, ta chỉ có thể mua một căn nhà cho Tố Tố.” Ngu Quân Duệ buông tay, bộ dạng không có chuyện gì.
”Cha huynh muốn hai chúng ta kết hôn, nên huynh an trí Diệp Tố Huân ở bên ngoài?” Diêu Ý Chân trợn mắt to, hoài nghi là mình nghe lầm.
”Đúng! Cô có biết đại nương nào không giới thiệu cho ta đi.” Ngu Quân Duệ lại hỏi lại..
”Có ta cũng không giới thiệu cho ngươi.” Diêu Ý Chân nói to, nhìn xung quanh một chút, không thấy ai liền tiện tay cầm chiếc ghế vô cùng hoa lệ đập Ngu Quân Duệ.”Muốn bắt cá hai tay? Ngu Quân Duệ, ngươi không bằng súc sinh...”
”Cô làm sao vậy?” Ngu Quân Duệ nghiêng người né, lui về phía sau mấy bước, Diêu Ý Chân không tìm thấy thứ đồ vật gì khác liền dứt khoát nâng cả chiếc bàn lên, không quan tâm ném về phía Ngu Quân Duệ.
”A!” Ngu Quân Duệ vội vàng trốn chạy, mặt bàn lộc cộc lăn mấy vòng trên mặt đất, cạch một tiếng rơi xuống đất.
”Tiểu thư,xảy ra chuyện gì?” nha hoàn của Diêu Ý Chân nghe thấy tiếng liền chạy đến.
”Tức chết ta rồi, vốn tưởng Ngu Quân Duệ là người chng thuỷ thâm tình, hóa ra cũng chỉ là kẻ bạc tình bạc nghĩa...” Diêu Ý Chân chống nạnh mắng to, nha hoàn nghe xong, cũng không hiểu được, Diêu Ý Chân không thích Ngu Quân Duệ phụ bỏ Diệp Tố Huân, nàng ta rầu rĩ nói: “Tiểu thư, nếu hắn vẫn thích tiểu thư Diệp gia, vậy người không thể gả cho hắn, người muốn cùng hắn kết hôn, hắn vứt bỏ tiểu thư Diệp gia không phải tốt sao?”
Diêu Ý Chân thở hổn hển, nàng cũng không hiểu ra rốt cuộc mình nghĩ gì, Ngu Quân Duệ thích Diệp Tố Huân khiến nàng mất hứng, an trí Diệp Tố Huân ở chỗ khác, nàng cũng không vui vẻ nổi.
”Tiểu thư, người kiên nhẫn một chút, nô tì mới nghe được hôn sự đều đã sắp xếp ổn thoả, Ngu nhị thiếu gia đã là vị hôn phu của tiểu thư rồi, tiểu thư đừng quá hung dữ nữa.”
Đừng như lúc nãy, sợ tới mức muốn quy thiên rồi.
”Hôn sự đều đã quyết định xong?”
”Dạ, tiểu thư.”
Không được, Ngu Quân Duệ chính là tiểu nhân vô sỉ, rốt cuộc có thể phó thác cả đời hay không, Diêu Ý Chân chạy ra sảnh trước...
”Chắc chắn Diệp Nhi sống không tốt, trước không nói tới quá khứ, sao chàng lại định mối hôn sự xấu như vậy cho nó?” Hoa Ẩn Dật nói liền một mạch những gì Diêu Ý Chân đã nói, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng.
”Có việc này sao?” Ngu Diệu Sùng ngây người, Diêu Ý Chân không để ý lời dạy của khuê nữ tùy tâm nói như thế, quả thực đã vượt quá dự liệu của ông.
”Đúng vậy.”
Diêu Ý Chân thích con trai thứ!
Ngu Diệu Sùng nhớ tới Diệp Dương Thị đang bị giấu, mặc dù tối qua bị kinh hãi nhưng ông không nỡ bỏ Diệp Dương Thị, sớm muộn gì cũng mang Diệp Dương thị vào phủ, vậy thì không thể để con trai thứ lấy Diệp Tố Huân được, nếu Diêu Ý Chân thực sự thích con trai thứ, thì để con trai thứ kết thân với Diêu gia đi, dù sao cũng giống nhau cả thôi.
Trước kia, Ngu Diệu Sùng sợ Ngu Quân Duệ lấy Diêu Ý Chân ảnh hưởng địa vị Ngu Quân Diệp, giờ phút này tình cảm với Hoa Ẩn Dật đột nhiên nhạt đi, cũng không còn chú ý Ngu Quân Diệp nhiều nữa, việc Ngu Quân Duệ kết thân cùng Diêu gia sẽ uy hiếp địa vị Ngu Quân Diệp, ông ta cũng chẳng so đo nữa.
Tiếng gió về Diêu Ý Chân kém đến mức không thể kém hơn, chắc hẳn bên Diêu gia sẽ không để ý việc con trai cả từ hôn xong con trai thứ cầu hôn. Bất kể là con trai cả hay con thứ lấy Diêu Ý Chân thì việc hai nhà Diêu Ngu kết thân vẫn không tay đổi, sẽ không ảnh hưởng đường làm quan của ông.
”Ẩn Dật, chuyện công khai thân phận nàng, trước cứ từ từ đã, để ta sai người nghe cẩn thận, xác định năm đó Nghiêm Long không nói chuyện này với ai xong sẽ công khai thân phận nàng, việc hôn nhân của Diệp Nhi nàng cứ an tâm, nếu nó không muốn lấy Diêu Ý Chân, hai ngày nữa ta sẽ tự mình tới Diêu gia, khước từ mối hôn sự này.”
”Chàng thật sự sẽ tới Diêu gia từ hôn?” Hoa Ẩn Dật run giọng, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống khuôn mặt. Bà cho rằng, phải mất một phen khuyên bảo trượng phu, nào ngờ chỉ dăm ba câu, trượng phu đã nghe mình.
Trái tim giống như tro tàn chậm rãi sống lại, có lẽ, chỉ là nhất thời trương phu không tiếp nhận được chuyện mình biến thành người quái dị, hai đêm khuya đó không phải chàng vẫn rất nhiệt tình với mình ư? Nếu mình khôi phục dung mạo, có phải tình cảm phu thê sẽ càng mặn nồng, mẫu tử đoàn viên?
”Đương nhiên, chân của ta bị thương, nên cần tĩnh dưỡng, nàng không cần lo, sáng hôm sau ta lập tức tới Diêu gia từ hôn.”
Ngu Diệu Sùng tiện tay vỗ vỗ vai Hoa Ẩn Dật, thầm nghĩ - có cần nói một tiếng với con trai thứ chuyện này không.
Tâm tư của đứa con này, Ngu Diệu Sùng không rõ, có chút sợ hãi sau khi lập thành hôn sự, nhưng Ngu Quân Duệ lại không chịu lấy Diêu Ý Chân. Con trai thứ không bị ông khống chế như con cả.
* *
Đau đớn đến cực độ, tim cũng chết lặng.
Ngu Quân Duệ từng sợ hãi, từng lo lắng, sự thật bị bày ra, Diệp Tố Huân không chịu tha thứ cho hắn, hắn cũng không biết nói gì. Sau khi trở lại Ngu phủ, Ngu Quân Duệ không tới Cúc Viên mà vào thẳng Thính Đào các, nằm lên giường, ngủ một mạch.
Khi Ngu Quân Duệ tỉnh lại, chỉ thấy có hai tấm lụa rực rỡ trước mắt, hồi lâu cũng không nhớ được gì.
”Nhị thiếu gia tỉnh rồi ạ, có muốn rời giường không?” Tình Nhi ngồi trước giường, nghe thấy động tĩnh vội kéo màn lụa hỏi.
”Sao ngươi vào được đây?” Trong phòng hắn không giữ người hầu.
”Đã là giờ Tỵ, nô tì thấy Nhị thiếu gia chưa tỉnh, lo lắng nên mới vào.” Tình Nhi thuần thục kéo màn lên, nhìn Ngu Quân Duệ, do dự chốc lát mới nói: “Lục La muội muội hầu hạ bên người Diệp đại tiểu thư tới sớm hơn, đang chờ ở ngoài.”
Sáng sớm Lục La đã đến! Ngu Quân Duệ để cái đầu trống rỗng hồi lâu hoạt động mới nhớ ra, tối qua lộ ra tin tức Diệp Dương Thị mẫu thân nàng rơi vào tay cha hắn, Diệp Tố Huân gặp Diệp Dương Thị xong, tức giận hắn, quyết tuyệt muốn kết thúc.
”Nhị thiếu gia, làm sao lại bị thế này?”
Giọng Tình Nhi cao hơn, nhấc chăn Ngu Quân Duệ lên, vết máu trước ngực hắn liền bại lộ.
Tuy không lớn, nhưng lại nhuộm đỏ cả mảnh vài trước ngực hắn, quả thực dọa người.
Ngu Quân Duệ cúi đầu nhìn lại, máu đã đông lại rồi.
”Cầm bình rượu và nước rửa mặt vào.” Ngu Quân Duệ thản nhiên nói, một chút cảm giác đau đớn cũng không có, giống như da thịt bị rách không phải của hắn.
Tình Nhi che miệng, nức nở nước mắt lã chả rơi ra ngoài.
Lục La đang đợi ở gian ngoài, tiểu thư nhà nàng đêm qua rời đi rồi không quay trở về, các nàng còn tưởng rằng nàng theo mọi người ở Cúc Viên của Ngu Diệu Sùng, lúc đến đó mới biết Diệp Tố Huân đã rời đi từ lâu. Giải quyết việc xong mà không về Lê Viên, chắc chắn tiểu thư theo Ngu Quân Duệ đến Thính Đào Các rồi. Lục La gấp đến độ vừa thẹn vừa giận, thầm rủa Diệp Tố Huân không chú ý đến danh khuê, liền dặn Tử Điệp trông coi Lê Viên, còn chính mình vội vàng đến Thính Đào các.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, Ngu Quân Duệ vẫn chưa chịu rời giường, nghĩ tới việc mọi người sẽ biết chuyện tiểu thư nhà mình cùng ngủ với Ngu Quân Duệ, Lục La tức giận đến đứng ngối không yên
Tình Nhi mặt đầy nước mắt đi tới, Lục La mang tâm trạng không ổn định đứng lên chào, hỏi: “Nhị thiếu gia đã tỉnh?”
“Tỉnh.” Tình Nhi cắn răng nói.
Lục La không kiêng kị, đấy cửa muốn đi vào, định hầu hạ tiểu thư mặc rửa mặt thay xiêm y.
Quần áo vung vãi khắp nơi loang lổ màu đỏ của máu, Lục La chấn động, tiểu thư sao lại bị chảy máu rồi! Ngẩng đầu định mắng người, thì thấy mặt Ngu Quân Duệ đỏ như quả hồng đào, tầm mắt dần dần chuyển xuống lồng ngực đang phập phồng, Lục La mới hiểu rõ vết máu kia là của ai, kéo tấm màn xuống, lúc này mới thực sự hiểu vì sao Tình Nhi lại thút thít nỉ non. Lục La mỉm cười, xem ra tối qua đã diễn ra một trận kịch liệt rồi, chỉ sợ Ngu Quân Duệ đúng là cam tâm tình nguyện thích thú?
Lướt qua Ngu Quân Duệ, Lục La nhẹ nhàng đi về phía giường lớn, mới đi được vài bước, đột nhiên cứng đờ, chăn trên giường bị lật lên, không có ai ở đó cả.
“Lục La, ngươi trở về chuẩn bị tất cả đồ đạc, lát nữa ta sẽ tiễn các ngươi và tiểu thư nhà ngươi về nhà.” Ngu Quân Duệ cuối cùng cũng mở miệng.
Chuyện gì đã xảy ra? Lục La không hiểu chuyện gì, mơ hồ cảm thấy, hình như thời tiết đã thay đổi.
Muốn chuẩn bị thu dọn toàn bộ, không phải là chuyện dễ, Lục La và Tử Diệp luống cuống hơn một canh giờ, mới hoàn toàn chuẩn bị xong. Thoáng cái đã đến buổi trưa, Ngu Quân Duệ không làm gì ngồi trong xe ngựa đã thuê ở ngoài, tất cả đồ vật đều chuyển lên xe, hắn dẫn Lục La, Tử Điệp tới chỗ cha hắn từ biệt thì Xán Nhi nói cho hắn biết Ngu Diệu Sùng đã đi Diêu phủ rồi, Ngu Quân Duệ lại vòng về chỗ Lưu Thị để cáo biệt, mệt mỏi đối phó với Lưu Thị vài câu, cũng không có ý định đáp lễ.
Diệp Tố Huân ngay cả mặt mũi cũng không thấy, bà ta quá mất mặt rồi, Lưu Thị cho rằng Diệp Tố Huân ngồi trên xe ngựa không thèm xuống.
Trên đường đi, Ngu Quân Duệ trầm mặc không nói một lời, việc này chưa ai thấy bao giờ, Ngu nhị thiếu gia hôm nay lạnh lùng như băng. Nhưng với các nàng, yêu ai yêu cả đường đi, vốn rất dịu dàng, Lục La vàTử Điệp bất an nắm chặt tay, nhìn lại người đang ở trước mắt, sợ hãi không thôi.
Xe ngựa đi một đoạn, đến một ngôi nhà thì Ngu Quân Duệ kêu dừng lại, Lục La và Tử Điệp ngây người, bước vào xem căn nhà, chỉ thấy một cái sân nhỏ, nơi như vậy, sao có thể để cho tiểu thư các nàng ở, quan trọng hơn nữa, làm sao cho các nàng đến ở với chủ tử trong căn nhà nhỏ này, Ngu Quân Duệ không phải là không muốn cho tiểu thư các nàng một danh phận nên mới mang tới nơi này rồi vứt bỏ?
“Những đồ vật này có cần chuyển xuống không?” Ngu Quân Duệ hỏi, không dám nhìn kĩ Diệp Tố Huân, vừa rồi có nhìn thoáng qua, hốc mắt Diệp Tố Huân đỏ bừng, hai mắt sưng phồng lên như lồng đèn, hiển nhiên là tối hôm qua vì mình rời đi mà khóc cả đêm.
Lúc này Diệp Tố Huân như vậy, hận không thể ăn thịt uống máu Ngu Quân Duệ, nàng không chỉ so đo với hắn lúc trước không mang nàng quay lại Thông Châu, biết rõ tin tức của mẫu thân lại không nói cho nàng biết.
Diệp Dương Thị sáng sớm mới tỉnh dậy, Diệp Tố Huân định hỏi tình trạng của đệ đệ nhưng Diệp Dương Thị nói năng lộn xộn, khi thì hét to lão gia đừng nóng giận, chốc thì hét có quỷ có quỷ, lúc hơi tỉnh táo một chút thì kéo tay nàng nỉ non thút thít.
Diệp Tố Huân dẫn Diệp Dương Thị đến y quán để cho đại phu bắt mạch, đại phu nói do kinh hãi quá độ nên thần trí mơ hồ.
Nợ cũ còn chưa hết, lai thêm nợ mới, Diệp Tố Huân oán giận Ngu Quân Duệ sau khi cứu người thì để một mình mẫu thân trong phòng tối, không biết đường an ủi mẫu thân.
Sức khỏe mẫu thân không tốt, không chịu đựng nổi đường xa mệt nhọc, cho dù lòng rất nhớ lấy đệ đệ, Diệp Tố Huân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại Giang Ninh.
Bỏ qua Ngu Quân Duệ, Diệp Tố Huân ngoắc Lục La, Tử Điệp: “Mang mấy thứ đó vào phòng đi.”
Tạm thời là muốn nghỉ lại đây, Ngu Quân Duệ trầm xuống, vội vàng vào buồng trong nhìn Diệp Dương thị.
Diệp Dương Thị rửa mặt ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở trên ghế, hai tay xoắn lấy tay áo, Ngu Quân Duệ đã quen với việc này, thấp giọng nói: “Chào bá mẫu!”
Diệp Dương Thị giương mắt nhìn Ngu Quân Duệ, đưa tay đặt lên môi, thở dài rồi nhỏ giọng nói: “Triển Dương, cha con đang tức giận, đừng nói gì hết, coi chừng chọc giận ổng.”
Chuyện hắn sợ nhất vẫn xảy ra, Diệp Dương thị sợ tới thần trí mơ hồi rồi, Ngu Quân Duệ lấy tay xoa mặt, bi thương thở dài.
Diệp Tố Huân đi đến, cũng không nhìn Ngu Quân Duệ, chỉ nhàn nhạt nói: “Giúp ta tìm đại nương làm bếp núc.”
”Được.” Ngu Quân Duệ đáp ứng, nói: “Đã hỏi được tin của Triển Dương chưa? Ta đi mời đại phu tới.”
”Không cần, sáng sớm ta đưa mẫu thân tới y quán đã lấy thuốc rồi. Nếu người của ngươi nghe được tin tức gì thì nói cho ta biết.” Diệp Tố Huân bình tĩnh nói, giọng khàn khàn.
Ngu Quân Duệ đau lòng muốn kéo người trước mặt vào trong ngực, dịu dàng hôn lên cặp mắt sưng đỏ, dãn lông mày đang cau lại ra. Miễn cưỡng khống chế lại, không dám có hành động thiếu suy nghĩ, Diệp Tố Huân còn đuổi theo nói chuyện với hắn, không nhìn hắn chăm chăm, hắn đã rất may mắn rồi.
Hai người Lục La có thân phận nha hoàn thiếp thân, tự nhiên không thể tới nhà bế, đại nha hoàn trong phòng tiểu thư gia đình lớn, còn được chiều chuộng hơn tiểu thư nhà bình thường, Ngu Quân Duệ biết hai nàng không có khả năng xuống bếp, sau đó đi ra ngoài, tới trước tiệm cơm mua đồ ăn về, vào nhà đã thấy khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ nhà bếp, hai người Lục La đang học nấu cơm ở đó.
”Đừng làm, buổi chiều ta sẽ tìm người nấu cơm.” Ngu Quân Duệ kêu hai người đang sắp làm cháy nhà dừng lại, may mà cũng không cháy thật, chỉ là phòng đầy khói, nếu thật sự cháy, chỉ sợ căn phòng cũng bị thiêu rụi.
Mấy người cứ như vậy, giờ chẳng khác gì gây họa, Diệp Tố Huân bảo Lục La, Tử Điệp cùng ngồi xuống ăn cơm.
Lục La và Tử Điệp nhìn nhau, không từ chối, mấy người ngồi xung quanh bàn bắt đầu ăn.
Diệp Dương ăn cơm bình thường, ăn như không ăn, Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng thở ra, vừa ăn cơm vừa chú ý tới Diệp Tố Huân, chỉ sợ nàng ăn quá ít.
Trong bữa, Diệp Tố Huân cũng ăn không ít, vẫn giống như mọi ngày, Ngu Quân Duệ yên tâm nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên thấy ngực nhói đau, hắn biết Diệp Tố Huân rdp chính mình phải ăn uống bình thường, nàng sợ khi nàng ngã xuống, mãu thân sẽ không còn nơi nương tựa.
Ăn cơm xong Ngu Quân Duệ liền đi ra ngoài mua vài người, đi dạo một vòng xung quanh chợ, Ngu Quân Duệ nhíu mày, trong chợ phần lớn là những nha hoàn từ bảy đến tám tuổi, đa số là gia quyến của những quan viên phạm tội, những người này còn tự phụ hơn chủ tớ Diệp gia, hắn cũng không trông cậy mua về sẽ làm được việc nặng.
Không biết Trình Hạo có nắm rõ chuyện này không, Ngu Quân Duệ đi về phía cửa hàng.
”Ngu Quân Duệ, huynh còn có tâm trạng đi dạo mua người?” Trình Hạo thấy Ngu Quân Duệ thì kêu ầm lên, hôm nay giữa trưa về nhà dùng bữa, Trình Sâm cũng vừa mới cũng về nhà, Trình Sâm thấy hắn, nói rằng hôm nay có việc cần đi Diêu phủ, trông thấy Ngu Diệu Sùng ở Diêu gia đang bàn bạc chuyện Ngu Quân Duệ kết thân với Diêu Nghiệp.
”Cái gì!” Tráo đổi tân lang thành đệ đệ, chuyện khiến người ta cười rụng răng như thế cha hắn cũng nói đươc ư?
Chuyện như vậy xảy ra ở nhà khác, chỉ sợ cô nương kia treo cổ tự vẫn để bảo toàn danh tiết. Nhưng xảy ra ở Diêu gia? Ngu Quân Duệ nhớ tới Diêu Ý Chân, da đầu liền thấy đau nhức.
Tỏ tính tình nghịch ngợm giống Ngu Quân Diệp, hắn kháng nghị không đươc, Ngu Quân Duệ nghĩ một chốc, liền đi thẳng đến Diêu gia.
Hắn cũng đã tới Diêu gia mấy lần, Ngu Quân Duệ cũng lười thông báo, trực tiếp leo tường đi vào.
”Dẫn ta đi gặp nhị tiểu thư nhà ngươi.” Ngu Quân Duệ không thèm che mặt, tuỳ tiện bắt một nha hoàn liền tìm Diêu Ý Chân.
Diêu Ý Chân ở trong phòng vui vẻ ca hát, chuyện xảy ra trong sảnh khiến tâm trạng nàng rất rốt.
Nếu bàn về tài năng thì huynh đệ nhà họ Ngu không thể phân cao thấp, nhưng nếu so về tính cách thì nàng lại thích Ngu Quân Duệ hơn, nàng cảm thấy, người kiên định, thâm tình trung trinh như vậy, mới là vị hôn phu thích hợp với nàng.
Biết Ngu Quân Duệ thích Diệp Tố Huân, nàng mới nói với Diêu Nghiệp rằng nàng thích Ngu Quân Diệp, nàng nghĩ, để Ngu Quân Duệ cho rằng nàng không quan tâm tới hắn, sau đó từ từ làm hắn thích nàng.
Buổi sáng Ngu Diệu Sùng vừa đi khỏi phủ không lâu cha nàng đã tới tìm nàng, thong báo rằng Ngu Diệu Sùng tới thay Ngu Quân Duệ cầu thân, ông hỏi ý kiến của nàng, nàng không chút do dự đồng ý.
”Đốt cạn khói hương, ném hết châm tuyến, tình xuân ấy nay vẫn tựa năm xưa...” Diêu Ý Chân vừa hát vừa vung tay áo, nhẹ nhàng xoay tròn.
”Diêu Ý Chân, đừng hát nữa, giúp ta một chuyện.” Ngu Quân Duệ giống như từ trên trời giáng xuống, bắt được Diêu Ý Chân nói.
”Huynh đã tới.” Nghĩ đến người trước mắt là hôn phu của mình, Diêu Ý Chân liền đỏ mặt.
”Giúp ta một chuyện.” Ngu Quân Duệ nói thẳng vào vấn đề: “Giúp ta tìm đại nương.”
”Huynh tìm đại nương gì?” Diêu Ý Chân vén tóc mai sang, cười nhẹ nhìn Ngu Quân Duệ.
”Ta mua một căn nhà cho Tố Tố, nhà bếp lại thiếu một người nấu cơm.”
”Mua nhà cho Tố Tố?” Diêu Ý Chân ngây người, ngón tay nhỏ nhắn dừng lại sau tai không nhúc nhích “Ngu Quân Duệ, huynh nói gì ta không hiểu?”
”Cha ta muốn ta và cô kết hôn, ta chỉ có thể mua một căn nhà cho Tố Tố.” Ngu Quân Duệ buông tay, bộ dạng không có chuyện gì.
”Cha huynh muốn hai chúng ta kết hôn, nên huynh an trí Diệp Tố Huân ở bên ngoài?” Diêu Ý Chân trợn mắt to, hoài nghi là mình nghe lầm.
”Đúng! Cô có biết đại nương nào không giới thiệu cho ta đi.” Ngu Quân Duệ lại hỏi lại..
”Có ta cũng không giới thiệu cho ngươi.” Diêu Ý Chân nói to, nhìn xung quanh một chút, không thấy ai liền tiện tay cầm chiếc ghế vô cùng hoa lệ đập Ngu Quân Duệ.”Muốn bắt cá hai tay? Ngu Quân Duệ, ngươi không bằng súc sinh...”
”Cô làm sao vậy?” Ngu Quân Duệ nghiêng người né, lui về phía sau mấy bước, Diêu Ý Chân không tìm thấy thứ đồ vật gì khác liền dứt khoát nâng cả chiếc bàn lên, không quan tâm ném về phía Ngu Quân Duệ.
”A!” Ngu Quân Duệ vội vàng trốn chạy, mặt bàn lộc cộc lăn mấy vòng trên mặt đất, cạch một tiếng rơi xuống đất.
”Tiểu thư,xảy ra chuyện gì?” nha hoàn của Diêu Ý Chân nghe thấy tiếng liền chạy đến.
”Tức chết ta rồi, vốn tưởng Ngu Quân Duệ là người chng thuỷ thâm tình, hóa ra cũng chỉ là kẻ bạc tình bạc nghĩa...” Diêu Ý Chân chống nạnh mắng to, nha hoàn nghe xong, cũng không hiểu được, Diêu Ý Chân không thích Ngu Quân Duệ phụ bỏ Diệp Tố Huân, nàng ta rầu rĩ nói: “Tiểu thư, nếu hắn vẫn thích tiểu thư Diệp gia, vậy người không thể gả cho hắn, người muốn cùng hắn kết hôn, hắn vứt bỏ tiểu thư Diệp gia không phải tốt sao?”
Diêu Ý Chân thở hổn hển, nàng cũng không hiểu ra rốt cuộc mình nghĩ gì, Ngu Quân Duệ thích Diệp Tố Huân khiến nàng mất hứng, an trí Diệp Tố Huân ở chỗ khác, nàng cũng không vui vẻ nổi.
”Tiểu thư, người kiên nhẫn một chút, nô tì mới nghe được hôn sự đều đã sắp xếp ổn thoả, Ngu nhị thiếu gia đã là vị hôn phu của tiểu thư rồi, tiểu thư đừng quá hung dữ nữa.”
Đừng như lúc nãy, sợ tới mức muốn quy thiên rồi.
”Hôn sự đều đã quyết định xong?”
”Dạ, tiểu thư.”
Không được, Ngu Quân Duệ chính là tiểu nhân vô sỉ, rốt cuộc có thể phó thác cả đời hay không, Diêu Ý Chân chạy ra sảnh trước...
Tác giả :
Tự Thị Cố Nhân Lai