Dụ Quân Hoan
Chương 55: Thay mận đổi đào
Ông thân gia! Hai nhà Ngu Diệp vốn có quy ước nghị thân, mẫu thân Diệp Tố Huân gọi mình là ông thân gia.
Không! Mặt giống như đúc, sao bà có thể không phải Ẩn Dật?
Ngu Diệu Sùng nhấc tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve dường như chỉ sợ vừa chạm vào sẽ biến thành băng tuyết, cẩn thận từng li từng tí phác họa khuôn mặt bà.
Lưu Thị ngơ ngác nhìn trượng phu chưa từng thay đổi sắc mặt với mình đang ngàn vạn nhu tình nhìn một nữ nhân khác giống như trân bảo, chỉ hận không thể nhào tới cào nát khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Diệp Dương thị.
Tối nay, lúc bà định ngủ thì tì nữ Tần Hưng Gia đến bẩm báo, lúc dẫn tuần tra ban đêm thì thấy có khách không mời mà đến đứng ở cửa, đã bị người chặn, mời bà đi nhanh tới cửa chính
Khi biết được người đến là mẫu thân Diệp Tố Huân, bà vội mặc xiêm y, đồng thời dặn Tần Hưng Gia đi bẩm báo với Ngu Diệu Sùng.
”Phu nhân, vị khách này, e là không thể nghênh tiếp, cũng không thể cho lão gia nhìn thấy...” Tần Hưng Gia thì thầm bên tai Lưu Thị vài câu.
Như có tiếng sấm nổ trên đầu, Lưu Thị không tài nào đứng vững, Tần Hưng Gia nói, mẫu thân Diệp Tố Huân giống y như đúc Hoa Ẩn Dật, càng tệ hơn, vừa rồi Tần Hưng Gia đã dò xét, biết được phụ thân Diệp Tố Huân bỏ mình vì bạo bệnh, Diệp Dương thị bị thiếp thất bắt nạt, tới đây nương tựa Ngu gia.
Tận mắt nhìn Diệp Dương thị, Lưu Thị càng làm mạnh tay, sai người đuổi Diệp Dương thị nhưng nào ngờ tính tình người này nhu nhược, cứ khóc thảm không chịu rời đi, sau đó còn quỳ xuống xin gặp nữ nhi, mà không biết vì sao, đã khuya trượng phu còn ra cửa chính, Diệp Dương thị đã bị ông nhìn thấy.
Ngu Diệu Sùng ôm người vào lòng vuốt ve thật lâu, Diệp Dương thị lạnh run, một câu cũng khó nói, Lưu Thị vốn trông mong Diệp Dương thị tự giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của Ngu Diệu Sùng nay hụt hẫng, liếc mắt ra hiệu cho Tần Hưng Gia.
”Lão gia, phu nhân, có cần nô tì đến Trình gia bẩm báo tiểu thư Tố Huân? Đón tiểu thư Tố Huân về?” Tần Hưng Gia nhận được ánh mắt, kiên trì tiến lên xin chỉ thị.
”Ông thân gia...” Diệp Dương thị nghe thấy tên con gái, lá gan lớn hơn chút, khẽ giãy dụa, đỏ mặt nhìn Ngu Diệu Sùng, ý bảo ông để mình xuống.
Thân thể mềm mại không xương trong lòng, khuôn mặt đã khắc sâu trong đầu hơi đỏ ửng, tiếng kêu ông thân gia mềm mại chứa sự sợ hãi, nghe giống như tiếng gọi phu quân, bụng dưới của Ngu Diệu Sùng nóng lên một mồi lửa bất ngờ nổi lên.
Một thứ đồ vật cứng rắn đẩy vào bụng dưới mình, Diệp Dương thị đã lập gia đình và sinh hai đứa bé, sao có thể không hiểu? Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au sợ tới mức trắng bệch, nước mắt vừa dừng lập tức tuôn ra, run giọng cầu khẩn: “Ông thân gia, mau bỏ ta xuống.”
”Lão gia, bà thông gia lặn lội từ xa tới đây, nên đón vào phủ trước ạ.” Lưu Thị không nhịn được, gấp gáp bò lên, lần nữa mạo hiểm, đưa tay kéo đỡ Diệp Dương thị.
Đầu óc Ngu Diệu Sùng thoáng trở lại bình thường, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhiệt huyết sôi trào lập tức bị đóng băng.
”Đệ muội, Bác Chinh đâu?”
Diệp Dương thị chưa từng tới Giang Ninh, nhưng Diệp Bác Chinh lại thường xuyên lui tới.
Dù thế nào cũng đừng nói Diệp Bác Chinh đã chết! Lưu Thị la hét trong lòng.
”Lão gia nhà ta đã... Mất...” Diệp Dương thị lại không dự tính trong lòng, Ngu Diệu Sùng vừa buông bà xuống, thì nhẹ nhàng thở ra, nước mắt lã chã khóc.
”Bác Chinh đã mất ư? Nhưng dạo này sức khỏe hắn rất tốt mà.” Ngu Diệu Sùng thì thào hỏi, ánh mắt sáng quắc dọa người.
Lưu Thị thật muống giết quách Diệp Dương thị cho xong, tiến đến trước mặt bà, dùng hết sức bình sinh nháy mắt với Diệp Dương thị đang lau nước mắt. Diệp Dương thị đang đau khổ, căn bản không thấy ánh mắt của Lưu Thị, dù thấy, đoán rằng cũng khó lĩnh ngộ, bà càng khóc càng đau đớn, nức nở nghẹn ngào nói: “Gần đây sức khỏe của lão gia rất tốt, lúc Tố Vân trở về, Trần muội muội muốn lại đưa Tố Vân và Tố Nguyệt đến Giang Ninh làm khách, lão gia không đồng ý, Trần muội muội mất hứng, ngày ngày tìm lão gia cãi nhau, lão gia bị quấy rầy nên lòng không yên, bất ngờ ngã bệnh, sau đó... sau đó thì đi.”
Diệp Dương thị đau thương khó nén, đi đường vất vả lại mệt mỏi, nói được vài câu thì trước mắt tối sầm, mềm oặt ngã xuống.
Ngu Diệu Sùng vô cùng nhanh chóng mà mãnh liệt ôm lấy người kia, Diệp Dương thị hôn mê mềm nhũn, Ngu Diệu Sùng ôm chặt người, chợt sinh ra một ý nghĩ kì lạ, ý nghĩ ấy giống như cỏ dại, lập tức bén rễ sâu trong tim ông, vô cùng khó nhổ.
”Lão gia.” Lưu Thị nhỏ giọng gọi, Ngu Diệu Sùng nhìn bà một cái, lại liếc xung quanh một lượt, ở đây có thủ vệ Thạch Đầu, Tần Hưng Gia, hai đầy tớ già, cộng thêm Lưu Thị, tổng cộng là năm người.
”Đêm nay chưa từng có khách tới, rõ chưa?” Ngu Diệu Sùng thản nhiên nói.
Giọng nói bình tĩnh đến lạ, nhưng ánh mắt tuyệt hung lại khiến người sợ hãi giống như đang đối đầu với một thanh đại đao. Tần Hưng và hai đầy tớ già kia gục đầu xuống, đáp rất nhanh: “Dạ, nô tì đã rõ.”
Giấu kín, cũng chính là, ông không cho Diệp Dương thị một danh phận!
Lưu Thị đè xuống oán hận mạnh mẽ trong lòng, đầu óc xoay chuyển khá nhanh, thấp giọng nói: “Lão gia, dạo này quê nhà cứ trễ nải tiền phải giao một năm, chi bằng để phu thê Tần Hưng mang theo hai người, cộng thêm Thạch Đầu đi trông nom điền trang cho tốt, kịp thời thu lương thực, gạo và tiền tô thuế.”
Tần Hưng Gia chính là thị tì Lưu Thị, dĩ nhiên hết sức trung thành, lời này của Lưu Thị, bề ngoài có vẻ theo ý Ngu Diệu Sùng, đẩy người biết chuyện hôm nay đi xa, nhưng thật ra là muốn mượn cơ hội thao túng khởi nguồn tiền gạo của Ngu phủ.
Tất cả ruộng nương của Ngu phủ đều ở cố hương nhà họ Ngu - quận Xương Bình, thao túng được điền trang tiến cống gạo, lương thực, cũng sẽ nắm rõ tin tức truyền vào Ngu phủ. Hạng mục này vẫn luôn nằm trong tay, nếu vợ chồng Tần Hưng đến quê nhà, Ngu Tân ở Giang Ninh xa xôi, chắc chắn khó mà khống chế. Ngu Diệu Sùng hiểu, chỉ là một lòng toàn bộ đặt trên tướng mạo độc nhất vô nhị của Hoa Ẩn Dật, sợ Lưu Thị không cam lòng, thầm nghĩ, nay mình chưa chiếm được Diệp Dương thị, chờ qua vài ngày, chiếm được đã, khi ấy ván đã đóng thuyền (ví với việc đã xong xuôi, không thay đổi được nữa), lại gọi vợ chồng Tần Hưng về là được, tức thì nhẹ gật đầu, nói: “Theo lời bà đi.”
”Vậy, lão gia, việc này không nên chậm trễ, để bọn họ đi ngay nhé?”
”Ừm, lập tức khởi hành đi.” Càng nhanh càng tốt, đừng để Diệp Tố Huân biết.
Ngu Diệu Sùng ôm Diệp Dương thị đi vào trong..”Lão gia.” Lưu Thị gọi với theo, nhỏ giọng nói: “Lão gia, có thể ngày mai Diệp Nhi sẽ về.”
Giam người trong Cúc Viên, tuy Diệp Tố Huân không thể vào có lẽ sẽ không biết, nhưng mỗi ngày Ngu Quân Diệp ra vào Cúc Viên rất nhiều lần, nếu cất giấu mỹ nhân ở đó, phải ăn nói với hắn thế nào?
Ngụ ý của Lưu Thị Ngu Diệu Sùng đã hiểu, bước chân dừng lại, xoay người đi về phía cửa, thấp giọng giao phó: “Ta muốn rời phủ hai ba ngày, trong phủ làm phiền phu nhân.”
”Là điều nên làm, là bổn phận của thiếp thân.” Lưu Thị kính cẩn nói.
Bóng dáng Ngu Diệu Sùng biến mất, Lưu Thị lạnh lùng cười cười, liếc nhìn Thạch Đầu và hai đầy tớ già sững sờ đứng đó, thờ ơ nói: “Tần Hưng Gia, ngươi tự mình nhìn đồ đạc bọn họ thu dọn mang theo, sau đó đưa đến người quản ngựa, quần áo ngươi ta đã giao cho Tần Hưng thu dọn.”
Sao Lưu Thị phối hợp cho Ngu Diệu Sùng sa vào nữ sắc, Tần Hưng Gia khó hiểu, song việc đến Xương Bình trông nom điền trang là việc tốt, bà cũng nhìn ra được, hai đầy tớ già kia là người bà nể trọng, dễ nói chuyện, lập tức đẩy Thạch Đầu một cái, hung ác nói: “Không nghe thấy lời phu nhân à? Đi, trở về phòng thu dọn đồ đạc.”
Làm sao bây giờ? Không thông báo cho Nhị thiếu gia biết việc này không được, trên đường, Thạch Đầu không yên lòng, dưới sự giám sát của Tần Hưng Gia, cái gì cũng khó làm, muốn tìm người đưa tin cũng không thể, đá hòn đá trên đường, sắp đến chỗ mình rồi, Thạch Đầu nhanh trí, đưa tay giật hai cái lá, một lớn một nhỏ.
Thu dọn quần áo xong, kéo cái bọc cẩn thận, Thạch Đầu bắn hai cái lá lên mặt bàn.
Ngu Quân Duệ cũng không trong nhà xảy ra biến cố đến cỡ này, hắn thăm dò được châu Thái Hưng cũng là nơi sản sinh đàn hương, cũng là nơi tạo nhiều đồ dùng trong nhà và trang sức bằng đàn hương, ngày rời Giang Ninh, hắn bắt đầu đi mướn một chiếc xe ngựa và hai phu xe, thay phiên nhau điều khiển, ngày đêm không nghỉ tới Thái Hưng.
Thái Hưng gần Thông Châu, chỉ cách nhau có trăm dặm, hôm ấy mua xong hạt cây đàn hương, Ngu Quân Duệ định đi một chuyến tới Thông Châu.
Diệp Tố Huân luôn luôn lo lắng cho mẫu thân và đệ đệ, tuy Ngu Quân Duệ tin tưởng Diệp Bác Chinh không phải người hồ đồ, nhưng vẫn không yên lòng lắm, cả hai người Diệp Tố Vân bị về hết, với tính tình hai tỷ muội này, chỉ sợ sẽ tới Giang Ninh thêm lần nữa, vì sao đã hai tháng, lại không thấy tin tức gì? Hắn cũng hơi lo Diệp Trần thị sẽ lấy Diệp Dương thị để trút giận như lời Diệp Tố Huân.
Ngày đêm đi gấp, Ngu Quân Duệ chịu được nhưng hai phu xe lại xanh xao vàng vọt, bộ dáng sức cùng lực kiệt, Ngu Quân Duệ nhìn hai phu xe mệt mỏi,ngựa cũng mệt không đi được tiếp, nghĩ Thông Châu ở phía nam, từ Thông Châu về Giang Ninh cũng phải đi qua Thái Hưng, liền để ngựa và xa phu nghỉ ngơi ở khách điếm Thái Hưng, mình thì đi mướn xe ngựa khác đi về Thông Châu.
Nào ngờ, ngay cả xe ngựa cũng bị thuê hết, ông chủ thấy Ngu Quân Duệ khí chất không tầm tường, thì hỏi thêm mấy câu, “Công tử thuê xe ngựa đi đâu?”
”Thông Châu.” Ngu Quân Duệ hơi gật đầu đáp lại, xoay người định đi thuê xe khác.
”Thông Châu!” Ông chủ Hành cao giọng lặp lại, gọi Ngu Quân Duệ, cười nói:“Công tử đi một mình sao? Vậy có thể đi nhờ xem, đã từng nghe nói ông chủ hiệu buôn Chấn Hưng ở Thông Châu? Hai người con trai của ông ấy đồng thời thành thân, đến Thái Hưng đặt gia cụ làm từ đàn hương, xe ngựa trong thành Thái Hưng, có thể đều bị nhà ông ấy thuê để chở đồ dùng đi, công tử sẽ khó thuê xe, không ngại đến khách điếm Hồng Vận tìm Thương đại thiếu gia tương lượng, đi nhờ xe tới Thông Châu.”
Ngu Quân Duệ chắp tay nói cảm ơn, tò mò hỏi: “Thành Thái Hưng không thiếu gia cụ làm từ đàn hương, xe ngựa có vô số, vì sao đều bị Thương gia thuê hết?”
”Công tử không biết đó thôi.” Ông chủ Hành hâm mộ nói: “Thương gia giàu đến chảy mỡ, hai người con trai lại lấy con gái Diệp gia - đại phú Thông Châu, hôn sự này, có khi còn xa hoa hơn công chúa xuất giá.”
Diệp gia đại phú Thông Châu? Ngu Quân Duệ khó hiểu, hỏi: “Diệp gia nào?”
”Ngay cả Diệp gia công tử cũng không biết?” Ông chủ xe ngựa Hành kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn Ngu Quân Duệ, nói: “Thông Châu chỉ có duy nhất một Diệp gia, là Diệp gia của ông chủ hiệu buôn Chinh Viễn.”
Hiệu buôn Chinh Viễn? Đây là hiệu buôn nhà Diệp Tố Huân.
”Hai người con trai lấy hai cô con gái của Diệp gia?” Ngu Quân Duệ hỏi.
”Đúng vậy, giàu càng thêm sang, đẹp càng thêm hoàn mĩ, tướng mạo của hai chàng trai này cũng tốt, nghe nói hai cô con gái này của Diệp gia tuy là thứ xuất nhưng lại xinh đẹp vô song...”
Diệp gia, hai cô gái thứ xuất. Nói như vậy, Diệp Tố Vân và Diệp Tố Nguyệt không đến Giang Ninh, hẳn là vì nghị hôn rồi. Gả cho nhà đại phú, tướng mạo vị hôn phu vô cùng tốt, chắc hẳn cũng đã thỏa nguyện.
Đã thỏa nguyện, thì Diệp Dương Thị tính tình nhát gan, mặc cho Diệp Trần thị hô mưa gọi gió, Diệp Triển Dương mới chín mười tuổi, Diệp Bác Chinh đang lúc mạnh mẽ, chưa nói tới tranh đoạt kế thừa gia nghiệp, có lẽ tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ngu Quân Duệ không còn bận tâm, nghĩ tới Diệp Tố Huân đang trong hang hùm, trong lòng lo lắng, sau khi về khách điếm, cũng không có ý đi Thông Châu, gọi hai xa phu, vội vội vàng vàng đi về.
Chỗ tốt của việc Ngu Quân Diệp cũng đến Trình gia là chỉ cần Diệp Tố Huân hơi chú ý thì có thể tránh ở chung cùng Trình Sâm.
Ngu Quân Diệp không che giấu sự yêu thích Diệp Tố Huân, chỉ là sự yêu mến ấy trong sáng vô tư lại dịu dàng, không giống Ngu Quân Duệ nhiệt liệt cuồng dã chỉ muốn ăn sạch người ta, cũng không giống Trình Sâm bàm theo như mèo thấy mỡ. So sánh một lượt, Diệp Tố Huân chỉ muốn ngồi ngốc với Ngu Quân Diệp. Để tránh chỉ có mình mình và Trình Sâm, số lần Diệp Tố Huân ngầm cho Ngu Quân Diệp đứng ở trong Dư Hương Trai ngày càng nhiều.
Cuối thu, trời mát mẻ, nàng không ở trong phòng dành cho khách, đều bố trí chiếu và bàn dài ở hành lang, ba người ngồi khoanh chân, khi thì phẩm trà, hoặc nghe Ngu Quân Diệp ngâm, Trình Sâm đánh đàn, thậm chí còn tự tại hơn ở Ngu gia.
Ngu Diệu Sùng không sai người gọi họ về, ba người vẫn luôn ở Trình gia. Ngày hôm đó, Ngu Quân Duệ về tới Giang Ninh đã là giờ Dậu, trước tiên hắn kéo mấy rương hạt đàn hương vào trong tiệm, Trình Hạo còn chưa về nhà, Ngu Quân Duệ nghe thấy những ngày này Diệp Tố Huân ở Trình gia suốt, khuôn mặt nhất thời chìm trong đen tối.
”Haiz, huynh không cần lo đại ca ta quyến rũ Tố Tố của huynh đâu, ta tận mắt chứng kiến, Tố Tố huynh không động lòng.” Trình Hạo cười an ủi, nhìn mặt Ngu Quân Duệ ngày càng đen, đứng lên quàng vai hắn, thâm tình nhìn Ngu Quân Duệ, bịt mũi, dịu dàng nói: “Tố Huân muội muội nhìn này, ánh trăng thật đẹp, sau này, mỗi tối chúng ta đều cùng nhau ngắm trăng, có được không?”
Trình Hạo bắt chước xong, không nhịn được ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa nói: “Thế mà, Tố Tố muội muội của huynh còn không động đậy, đoán rằng đại ca ta đau lòng muốn chết.”
Thường ngày Diệp Tố Huân rất chú ý cấm kỵ, tại sao lại cho Trình Sâm quàng vai, e là nhất thời mê tình. Trình Hạo càng giải thích, lòng Ngu Quân Duệ càng không yên, bỏ hết rương hòm, cũng chẳng thèm về nhà, đi thẳng tới Trình gia.
Trình phu nhân không thích hắn, Ngu Quân Duệ lo lắng một khi thông báo thì ngay cả cửa cũng khó mà bước qua, bèn nhún người nhảy lên tường.
Không thấy người trong Mộc Tuyết Cư, Ngu Quân Duệ nhìn sắc trời, đã đến giờ dùng thiện, có lẽ đã tới thiện sảnh ăn tối.
Đã xa cách nhiều ngày, Ngu Quân Duệ khó mà kìm nén, chỉ muốn gặp người sớm một chút, nhảy vài bước, Ngu Quân Duệ lên nóc nhà, nhìn xung quanh một lượt, dựa vào bố cục nhà bình thường, dễ dàng tìm được thiện sảnh.
Đúng lúc đám người Diệp Tố Huân đi ra, Hoa Ẩn Dật và Trình phu nhân muốn cho người trẻ tuổi cơ hội, cầm tay nhau đến Mộc Tuyết Cư, Trình Sâm và Ngu Quân Diệp một trái một phải cùng Diệp Tố Huân đi về phía Dư Hương Trai.
Gió nhẹ nhàng dạo chơi, tĩnh lặng và lãnh mạn như thơ, hai bóng dáng cao và bóng dáng mảnh khảnh tạo thành một cái bóng trên mặt đất. Đôi mắt Ngu Quân Duệ càng trở nên âm u.
Diệp Tố Huân đi tới, khi ấy, lòng trở nên tung tăng như chim sẻ.
Chẳng lẽ?
Diệp Tố Huân che bụng, trầm thấp rên rỉ.
”Làm sao vậy? Tố Huân muội muội.”
”Huân Nhi, không thoải mái sao?”
Trình Sâm và Ngu Quân Diệp hỏi đồng thời.
”Đau bụng...” Diệp Tố Huân nhăn mày, có vẻ vô cùng đau đớn.
”Ta đi mời đại phu.” Ngu Quân Diệp chạy vội đi.
”Sâm biểu ca, phiền huynh lấy ghế đến, ta không đi được nữa rồi.”
”Được, chờ huynh nhé.”
Nhìn Trình Sâm đi xa, Diệp Tố Huân chậm rãi đứng thẳng dậy, xoay người.
Bịch. Một bóng dáng tự nhiên nhảy xuống từ nóc nhà.
Ráng chiều hồng tươi trong suốt xuyên qua khe hở của lá cây, dịu dàng đậu trên vai ngời ấy, khuôn mặt anh tuấn, phong thái phóng khoáng, lại thêm ánh sáng khiến hắn càng chói mắt và rực rỡ.
”Tố Tố...” Con mắt nóng rực như muốn nàng bị thiêu đốt. Trong lòng Diệp Tố Huân sóng gợn lăn tăn, mấp máy môi, thấp giọng hỏi: “Lúc nào về vậy? Sao lại không lộ diện?”
”Vừa về thôi.” Hai bàn tay to cầm chặt bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, vết chai do luyện võ ở tay ma sát khiến lòng bàn tay nàng hơi ngứa. Cơn ngứa ngáy rất nhanh lan tận vào tim, cũng chọc khắp người khó chịu.
Không! Mặt giống như đúc, sao bà có thể không phải Ẩn Dật?
Ngu Diệu Sùng nhấc tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve dường như chỉ sợ vừa chạm vào sẽ biến thành băng tuyết, cẩn thận từng li từng tí phác họa khuôn mặt bà.
Lưu Thị ngơ ngác nhìn trượng phu chưa từng thay đổi sắc mặt với mình đang ngàn vạn nhu tình nhìn một nữ nhân khác giống như trân bảo, chỉ hận không thể nhào tới cào nát khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Diệp Dương thị.
Tối nay, lúc bà định ngủ thì tì nữ Tần Hưng Gia đến bẩm báo, lúc dẫn tuần tra ban đêm thì thấy có khách không mời mà đến đứng ở cửa, đã bị người chặn, mời bà đi nhanh tới cửa chính
Khi biết được người đến là mẫu thân Diệp Tố Huân, bà vội mặc xiêm y, đồng thời dặn Tần Hưng Gia đi bẩm báo với Ngu Diệu Sùng.
”Phu nhân, vị khách này, e là không thể nghênh tiếp, cũng không thể cho lão gia nhìn thấy...” Tần Hưng Gia thì thầm bên tai Lưu Thị vài câu.
Như có tiếng sấm nổ trên đầu, Lưu Thị không tài nào đứng vững, Tần Hưng Gia nói, mẫu thân Diệp Tố Huân giống y như đúc Hoa Ẩn Dật, càng tệ hơn, vừa rồi Tần Hưng Gia đã dò xét, biết được phụ thân Diệp Tố Huân bỏ mình vì bạo bệnh, Diệp Dương thị bị thiếp thất bắt nạt, tới đây nương tựa Ngu gia.
Tận mắt nhìn Diệp Dương thị, Lưu Thị càng làm mạnh tay, sai người đuổi Diệp Dương thị nhưng nào ngờ tính tình người này nhu nhược, cứ khóc thảm không chịu rời đi, sau đó còn quỳ xuống xin gặp nữ nhi, mà không biết vì sao, đã khuya trượng phu còn ra cửa chính, Diệp Dương thị đã bị ông nhìn thấy.
Ngu Diệu Sùng ôm người vào lòng vuốt ve thật lâu, Diệp Dương thị lạnh run, một câu cũng khó nói, Lưu Thị vốn trông mong Diệp Dương thị tự giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của Ngu Diệu Sùng nay hụt hẫng, liếc mắt ra hiệu cho Tần Hưng Gia.
”Lão gia, phu nhân, có cần nô tì đến Trình gia bẩm báo tiểu thư Tố Huân? Đón tiểu thư Tố Huân về?” Tần Hưng Gia nhận được ánh mắt, kiên trì tiến lên xin chỉ thị.
”Ông thân gia...” Diệp Dương thị nghe thấy tên con gái, lá gan lớn hơn chút, khẽ giãy dụa, đỏ mặt nhìn Ngu Diệu Sùng, ý bảo ông để mình xuống.
Thân thể mềm mại không xương trong lòng, khuôn mặt đã khắc sâu trong đầu hơi đỏ ửng, tiếng kêu ông thân gia mềm mại chứa sự sợ hãi, nghe giống như tiếng gọi phu quân, bụng dưới của Ngu Diệu Sùng nóng lên một mồi lửa bất ngờ nổi lên.
Một thứ đồ vật cứng rắn đẩy vào bụng dưới mình, Diệp Dương thị đã lập gia đình và sinh hai đứa bé, sao có thể không hiểu? Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au sợ tới mức trắng bệch, nước mắt vừa dừng lập tức tuôn ra, run giọng cầu khẩn: “Ông thân gia, mau bỏ ta xuống.”
”Lão gia, bà thông gia lặn lội từ xa tới đây, nên đón vào phủ trước ạ.” Lưu Thị không nhịn được, gấp gáp bò lên, lần nữa mạo hiểm, đưa tay kéo đỡ Diệp Dương thị.
Đầu óc Ngu Diệu Sùng thoáng trở lại bình thường, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhiệt huyết sôi trào lập tức bị đóng băng.
”Đệ muội, Bác Chinh đâu?”
Diệp Dương thị chưa từng tới Giang Ninh, nhưng Diệp Bác Chinh lại thường xuyên lui tới.
Dù thế nào cũng đừng nói Diệp Bác Chinh đã chết! Lưu Thị la hét trong lòng.
”Lão gia nhà ta đã... Mất...” Diệp Dương thị lại không dự tính trong lòng, Ngu Diệu Sùng vừa buông bà xuống, thì nhẹ nhàng thở ra, nước mắt lã chã khóc.
”Bác Chinh đã mất ư? Nhưng dạo này sức khỏe hắn rất tốt mà.” Ngu Diệu Sùng thì thào hỏi, ánh mắt sáng quắc dọa người.
Lưu Thị thật muống giết quách Diệp Dương thị cho xong, tiến đến trước mặt bà, dùng hết sức bình sinh nháy mắt với Diệp Dương thị đang lau nước mắt. Diệp Dương thị đang đau khổ, căn bản không thấy ánh mắt của Lưu Thị, dù thấy, đoán rằng cũng khó lĩnh ngộ, bà càng khóc càng đau đớn, nức nở nghẹn ngào nói: “Gần đây sức khỏe của lão gia rất tốt, lúc Tố Vân trở về, Trần muội muội muốn lại đưa Tố Vân và Tố Nguyệt đến Giang Ninh làm khách, lão gia không đồng ý, Trần muội muội mất hứng, ngày ngày tìm lão gia cãi nhau, lão gia bị quấy rầy nên lòng không yên, bất ngờ ngã bệnh, sau đó... sau đó thì đi.”
Diệp Dương thị đau thương khó nén, đi đường vất vả lại mệt mỏi, nói được vài câu thì trước mắt tối sầm, mềm oặt ngã xuống.
Ngu Diệu Sùng vô cùng nhanh chóng mà mãnh liệt ôm lấy người kia, Diệp Dương thị hôn mê mềm nhũn, Ngu Diệu Sùng ôm chặt người, chợt sinh ra một ý nghĩ kì lạ, ý nghĩ ấy giống như cỏ dại, lập tức bén rễ sâu trong tim ông, vô cùng khó nhổ.
”Lão gia.” Lưu Thị nhỏ giọng gọi, Ngu Diệu Sùng nhìn bà một cái, lại liếc xung quanh một lượt, ở đây có thủ vệ Thạch Đầu, Tần Hưng Gia, hai đầy tớ già, cộng thêm Lưu Thị, tổng cộng là năm người.
”Đêm nay chưa từng có khách tới, rõ chưa?” Ngu Diệu Sùng thản nhiên nói.
Giọng nói bình tĩnh đến lạ, nhưng ánh mắt tuyệt hung lại khiến người sợ hãi giống như đang đối đầu với một thanh đại đao. Tần Hưng và hai đầy tớ già kia gục đầu xuống, đáp rất nhanh: “Dạ, nô tì đã rõ.”
Giấu kín, cũng chính là, ông không cho Diệp Dương thị một danh phận!
Lưu Thị đè xuống oán hận mạnh mẽ trong lòng, đầu óc xoay chuyển khá nhanh, thấp giọng nói: “Lão gia, dạo này quê nhà cứ trễ nải tiền phải giao một năm, chi bằng để phu thê Tần Hưng mang theo hai người, cộng thêm Thạch Đầu đi trông nom điền trang cho tốt, kịp thời thu lương thực, gạo và tiền tô thuế.”
Tần Hưng Gia chính là thị tì Lưu Thị, dĩ nhiên hết sức trung thành, lời này của Lưu Thị, bề ngoài có vẻ theo ý Ngu Diệu Sùng, đẩy người biết chuyện hôm nay đi xa, nhưng thật ra là muốn mượn cơ hội thao túng khởi nguồn tiền gạo của Ngu phủ.
Tất cả ruộng nương của Ngu phủ đều ở cố hương nhà họ Ngu - quận Xương Bình, thao túng được điền trang tiến cống gạo, lương thực, cũng sẽ nắm rõ tin tức truyền vào Ngu phủ. Hạng mục này vẫn luôn nằm trong tay, nếu vợ chồng Tần Hưng đến quê nhà, Ngu Tân ở Giang Ninh xa xôi, chắc chắn khó mà khống chế. Ngu Diệu Sùng hiểu, chỉ là một lòng toàn bộ đặt trên tướng mạo độc nhất vô nhị của Hoa Ẩn Dật, sợ Lưu Thị không cam lòng, thầm nghĩ, nay mình chưa chiếm được Diệp Dương thị, chờ qua vài ngày, chiếm được đã, khi ấy ván đã đóng thuyền (ví với việc đã xong xuôi, không thay đổi được nữa), lại gọi vợ chồng Tần Hưng về là được, tức thì nhẹ gật đầu, nói: “Theo lời bà đi.”
”Vậy, lão gia, việc này không nên chậm trễ, để bọn họ đi ngay nhé?”
”Ừm, lập tức khởi hành đi.” Càng nhanh càng tốt, đừng để Diệp Tố Huân biết.
Ngu Diệu Sùng ôm Diệp Dương thị đi vào trong..”Lão gia.” Lưu Thị gọi với theo, nhỏ giọng nói: “Lão gia, có thể ngày mai Diệp Nhi sẽ về.”
Giam người trong Cúc Viên, tuy Diệp Tố Huân không thể vào có lẽ sẽ không biết, nhưng mỗi ngày Ngu Quân Diệp ra vào Cúc Viên rất nhiều lần, nếu cất giấu mỹ nhân ở đó, phải ăn nói với hắn thế nào?
Ngụ ý của Lưu Thị Ngu Diệu Sùng đã hiểu, bước chân dừng lại, xoay người đi về phía cửa, thấp giọng giao phó: “Ta muốn rời phủ hai ba ngày, trong phủ làm phiền phu nhân.”
”Là điều nên làm, là bổn phận của thiếp thân.” Lưu Thị kính cẩn nói.
Bóng dáng Ngu Diệu Sùng biến mất, Lưu Thị lạnh lùng cười cười, liếc nhìn Thạch Đầu và hai đầy tớ già sững sờ đứng đó, thờ ơ nói: “Tần Hưng Gia, ngươi tự mình nhìn đồ đạc bọn họ thu dọn mang theo, sau đó đưa đến người quản ngựa, quần áo ngươi ta đã giao cho Tần Hưng thu dọn.”
Sao Lưu Thị phối hợp cho Ngu Diệu Sùng sa vào nữ sắc, Tần Hưng Gia khó hiểu, song việc đến Xương Bình trông nom điền trang là việc tốt, bà cũng nhìn ra được, hai đầy tớ già kia là người bà nể trọng, dễ nói chuyện, lập tức đẩy Thạch Đầu một cái, hung ác nói: “Không nghe thấy lời phu nhân à? Đi, trở về phòng thu dọn đồ đạc.”
Làm sao bây giờ? Không thông báo cho Nhị thiếu gia biết việc này không được, trên đường, Thạch Đầu không yên lòng, dưới sự giám sát của Tần Hưng Gia, cái gì cũng khó làm, muốn tìm người đưa tin cũng không thể, đá hòn đá trên đường, sắp đến chỗ mình rồi, Thạch Đầu nhanh trí, đưa tay giật hai cái lá, một lớn một nhỏ.
Thu dọn quần áo xong, kéo cái bọc cẩn thận, Thạch Đầu bắn hai cái lá lên mặt bàn.
Ngu Quân Duệ cũng không trong nhà xảy ra biến cố đến cỡ này, hắn thăm dò được châu Thái Hưng cũng là nơi sản sinh đàn hương, cũng là nơi tạo nhiều đồ dùng trong nhà và trang sức bằng đàn hương, ngày rời Giang Ninh, hắn bắt đầu đi mướn một chiếc xe ngựa và hai phu xe, thay phiên nhau điều khiển, ngày đêm không nghỉ tới Thái Hưng.
Thái Hưng gần Thông Châu, chỉ cách nhau có trăm dặm, hôm ấy mua xong hạt cây đàn hương, Ngu Quân Duệ định đi một chuyến tới Thông Châu.
Diệp Tố Huân luôn luôn lo lắng cho mẫu thân và đệ đệ, tuy Ngu Quân Duệ tin tưởng Diệp Bác Chinh không phải người hồ đồ, nhưng vẫn không yên lòng lắm, cả hai người Diệp Tố Vân bị về hết, với tính tình hai tỷ muội này, chỉ sợ sẽ tới Giang Ninh thêm lần nữa, vì sao đã hai tháng, lại không thấy tin tức gì? Hắn cũng hơi lo Diệp Trần thị sẽ lấy Diệp Dương thị để trút giận như lời Diệp Tố Huân.
Ngày đêm đi gấp, Ngu Quân Duệ chịu được nhưng hai phu xe lại xanh xao vàng vọt, bộ dáng sức cùng lực kiệt, Ngu Quân Duệ nhìn hai phu xe mệt mỏi,ngựa cũng mệt không đi được tiếp, nghĩ Thông Châu ở phía nam, từ Thông Châu về Giang Ninh cũng phải đi qua Thái Hưng, liền để ngựa và xa phu nghỉ ngơi ở khách điếm Thái Hưng, mình thì đi mướn xe ngựa khác đi về Thông Châu.
Nào ngờ, ngay cả xe ngựa cũng bị thuê hết, ông chủ thấy Ngu Quân Duệ khí chất không tầm tường, thì hỏi thêm mấy câu, “Công tử thuê xe ngựa đi đâu?”
”Thông Châu.” Ngu Quân Duệ hơi gật đầu đáp lại, xoay người định đi thuê xe khác.
”Thông Châu!” Ông chủ Hành cao giọng lặp lại, gọi Ngu Quân Duệ, cười nói:“Công tử đi một mình sao? Vậy có thể đi nhờ xem, đã từng nghe nói ông chủ hiệu buôn Chấn Hưng ở Thông Châu? Hai người con trai của ông ấy đồng thời thành thân, đến Thái Hưng đặt gia cụ làm từ đàn hương, xe ngựa trong thành Thái Hưng, có thể đều bị nhà ông ấy thuê để chở đồ dùng đi, công tử sẽ khó thuê xe, không ngại đến khách điếm Hồng Vận tìm Thương đại thiếu gia tương lượng, đi nhờ xe tới Thông Châu.”
Ngu Quân Duệ chắp tay nói cảm ơn, tò mò hỏi: “Thành Thái Hưng không thiếu gia cụ làm từ đàn hương, xe ngựa có vô số, vì sao đều bị Thương gia thuê hết?”
”Công tử không biết đó thôi.” Ông chủ Hành hâm mộ nói: “Thương gia giàu đến chảy mỡ, hai người con trai lại lấy con gái Diệp gia - đại phú Thông Châu, hôn sự này, có khi còn xa hoa hơn công chúa xuất giá.”
Diệp gia đại phú Thông Châu? Ngu Quân Duệ khó hiểu, hỏi: “Diệp gia nào?”
”Ngay cả Diệp gia công tử cũng không biết?” Ông chủ xe ngựa Hành kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn Ngu Quân Duệ, nói: “Thông Châu chỉ có duy nhất một Diệp gia, là Diệp gia của ông chủ hiệu buôn Chinh Viễn.”
Hiệu buôn Chinh Viễn? Đây là hiệu buôn nhà Diệp Tố Huân.
”Hai người con trai lấy hai cô con gái của Diệp gia?” Ngu Quân Duệ hỏi.
”Đúng vậy, giàu càng thêm sang, đẹp càng thêm hoàn mĩ, tướng mạo của hai chàng trai này cũng tốt, nghe nói hai cô con gái này của Diệp gia tuy là thứ xuất nhưng lại xinh đẹp vô song...”
Diệp gia, hai cô gái thứ xuất. Nói như vậy, Diệp Tố Vân và Diệp Tố Nguyệt không đến Giang Ninh, hẳn là vì nghị hôn rồi. Gả cho nhà đại phú, tướng mạo vị hôn phu vô cùng tốt, chắc hẳn cũng đã thỏa nguyện.
Đã thỏa nguyện, thì Diệp Dương Thị tính tình nhát gan, mặc cho Diệp Trần thị hô mưa gọi gió, Diệp Triển Dương mới chín mười tuổi, Diệp Bác Chinh đang lúc mạnh mẽ, chưa nói tới tranh đoạt kế thừa gia nghiệp, có lẽ tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ngu Quân Duệ không còn bận tâm, nghĩ tới Diệp Tố Huân đang trong hang hùm, trong lòng lo lắng, sau khi về khách điếm, cũng không có ý đi Thông Châu, gọi hai xa phu, vội vội vàng vàng đi về.
Chỗ tốt của việc Ngu Quân Diệp cũng đến Trình gia là chỉ cần Diệp Tố Huân hơi chú ý thì có thể tránh ở chung cùng Trình Sâm.
Ngu Quân Diệp không che giấu sự yêu thích Diệp Tố Huân, chỉ là sự yêu mến ấy trong sáng vô tư lại dịu dàng, không giống Ngu Quân Duệ nhiệt liệt cuồng dã chỉ muốn ăn sạch người ta, cũng không giống Trình Sâm bàm theo như mèo thấy mỡ. So sánh một lượt, Diệp Tố Huân chỉ muốn ngồi ngốc với Ngu Quân Diệp. Để tránh chỉ có mình mình và Trình Sâm, số lần Diệp Tố Huân ngầm cho Ngu Quân Diệp đứng ở trong Dư Hương Trai ngày càng nhiều.
Cuối thu, trời mát mẻ, nàng không ở trong phòng dành cho khách, đều bố trí chiếu và bàn dài ở hành lang, ba người ngồi khoanh chân, khi thì phẩm trà, hoặc nghe Ngu Quân Diệp ngâm, Trình Sâm đánh đàn, thậm chí còn tự tại hơn ở Ngu gia.
Ngu Diệu Sùng không sai người gọi họ về, ba người vẫn luôn ở Trình gia. Ngày hôm đó, Ngu Quân Duệ về tới Giang Ninh đã là giờ Dậu, trước tiên hắn kéo mấy rương hạt đàn hương vào trong tiệm, Trình Hạo còn chưa về nhà, Ngu Quân Duệ nghe thấy những ngày này Diệp Tố Huân ở Trình gia suốt, khuôn mặt nhất thời chìm trong đen tối.
”Haiz, huynh không cần lo đại ca ta quyến rũ Tố Tố của huynh đâu, ta tận mắt chứng kiến, Tố Tố huynh không động lòng.” Trình Hạo cười an ủi, nhìn mặt Ngu Quân Duệ ngày càng đen, đứng lên quàng vai hắn, thâm tình nhìn Ngu Quân Duệ, bịt mũi, dịu dàng nói: “Tố Huân muội muội nhìn này, ánh trăng thật đẹp, sau này, mỗi tối chúng ta đều cùng nhau ngắm trăng, có được không?”
Trình Hạo bắt chước xong, không nhịn được ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa nói: “Thế mà, Tố Tố muội muội của huynh còn không động đậy, đoán rằng đại ca ta đau lòng muốn chết.”
Thường ngày Diệp Tố Huân rất chú ý cấm kỵ, tại sao lại cho Trình Sâm quàng vai, e là nhất thời mê tình. Trình Hạo càng giải thích, lòng Ngu Quân Duệ càng không yên, bỏ hết rương hòm, cũng chẳng thèm về nhà, đi thẳng tới Trình gia.
Trình phu nhân không thích hắn, Ngu Quân Duệ lo lắng một khi thông báo thì ngay cả cửa cũng khó mà bước qua, bèn nhún người nhảy lên tường.
Không thấy người trong Mộc Tuyết Cư, Ngu Quân Duệ nhìn sắc trời, đã đến giờ dùng thiện, có lẽ đã tới thiện sảnh ăn tối.
Đã xa cách nhiều ngày, Ngu Quân Duệ khó mà kìm nén, chỉ muốn gặp người sớm một chút, nhảy vài bước, Ngu Quân Duệ lên nóc nhà, nhìn xung quanh một lượt, dựa vào bố cục nhà bình thường, dễ dàng tìm được thiện sảnh.
Đúng lúc đám người Diệp Tố Huân đi ra, Hoa Ẩn Dật và Trình phu nhân muốn cho người trẻ tuổi cơ hội, cầm tay nhau đến Mộc Tuyết Cư, Trình Sâm và Ngu Quân Diệp một trái một phải cùng Diệp Tố Huân đi về phía Dư Hương Trai.
Gió nhẹ nhàng dạo chơi, tĩnh lặng và lãnh mạn như thơ, hai bóng dáng cao và bóng dáng mảnh khảnh tạo thành một cái bóng trên mặt đất. Đôi mắt Ngu Quân Duệ càng trở nên âm u.
Diệp Tố Huân đi tới, khi ấy, lòng trở nên tung tăng như chim sẻ.
Chẳng lẽ?
Diệp Tố Huân che bụng, trầm thấp rên rỉ.
”Làm sao vậy? Tố Huân muội muội.”
”Huân Nhi, không thoải mái sao?”
Trình Sâm và Ngu Quân Diệp hỏi đồng thời.
”Đau bụng...” Diệp Tố Huân nhăn mày, có vẻ vô cùng đau đớn.
”Ta đi mời đại phu.” Ngu Quân Diệp chạy vội đi.
”Sâm biểu ca, phiền huynh lấy ghế đến, ta không đi được nữa rồi.”
”Được, chờ huynh nhé.”
Nhìn Trình Sâm đi xa, Diệp Tố Huân chậm rãi đứng thẳng dậy, xoay người.
Bịch. Một bóng dáng tự nhiên nhảy xuống từ nóc nhà.
Ráng chiều hồng tươi trong suốt xuyên qua khe hở của lá cây, dịu dàng đậu trên vai ngời ấy, khuôn mặt anh tuấn, phong thái phóng khoáng, lại thêm ánh sáng khiến hắn càng chói mắt và rực rỡ.
”Tố Tố...” Con mắt nóng rực như muốn nàng bị thiêu đốt. Trong lòng Diệp Tố Huân sóng gợn lăn tăn, mấp máy môi, thấp giọng hỏi: “Lúc nào về vậy? Sao lại không lộ diện?”
”Vừa về thôi.” Hai bàn tay to cầm chặt bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve, vết chai do luyện võ ở tay ma sát khiến lòng bàn tay nàng hơi ngứa. Cơn ngứa ngáy rất nhanh lan tận vào tim, cũng chọc khắp người khó chịu.
Tác giả :
Tự Thị Cố Nhân Lai