Du Nhiên Ngạo Hàn
Chương 21
Nhìn mặt Dạ Hối lộ chán ghét không thèm che dấu, Dạ Hạo Thiên phượng nhãn híp lại, toàn thân đều tản mát ra khí thế nguy hiểm.
Diệp Nhiên kéo kéo tay áo Diệp Minh Hàn, bị buông xuống rồi đi đến trước mặt Dạ Hối, nhìn thẳng vào mắt Dạ Hối.
“Ngươi là hoàng tử.”
Ngụ ý, hắn là Hoàng đế, ngươi là nhi tử của hắn.
“Hảo!”
Bị cặp mắt trong suốt kia nhìn thẳng, Dạ Hối miễn cưỡng thu hồi vẻ mặt chán ghét, đứng lên chắp tay hành lễ.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Cậu sao có thể không hiểu ý tứ của Diệp Nhiên? Hoàng đế là người lớn nhất thiên hạ, mà thân phận của cậu chẳng qua là hài tử của hắn, mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, có một số việc dù thế nào cũng phải tạo đủ vẻ ngoài, cậu không muốn làm Diệp Nhiên lo lắng.
“Xem ra Hoàng nhi thực nghe lời sư điệt!”
Dạ Hạo Thiên câu thần cười, lại làm cho người ta có cảm nguy hiểm.
Diệp Nhiên lập tức bị Diệp Minh Hàn ôm vào trong lòng, hàn khí lạnh lùng bay thẳng vào Dạ Hạo Thiên.
“Quản cho tốt hài tử của mình, đừng oán người khác!”
Dạ Hạo Thiên nghe vậy cười cười phất phất tay.
“Quên đi quên đi, Hoàng nhi cũng lại đây ngồi đi!”
Bốn người ở bên cạnh bàn ngồi xuống, Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên, bên trái ngồi Dạ Hối, bên phải ngồi Dạ Hạo Thiên.
Hai mắt đánh giá không khí giữa Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối một lúc, Diệp Nhiên khẽ cười một tiếng.
“Sư bá, nếu phụ thân cũng đối xử với Nhiên nhi như người, Nhiên nhi khẳng hận chết hắn.”
Diệp Nhiên bổn ý vốn là muốn Dạ Hạo Thiên không cần quá nghiêm khắc với Dạ Hối, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Nhiên liền hối hận.
Ngẩng đầu nhìn người phía trên, bàn tay đặt trên lưng thu về cùng cùng hơi thở lạnh như băng trên người hắn đều thuyết minh một chuyện, phụ thân sinh khí.
“Phụ thân, thật xin lỗi, Nhiên nhi nói bậy. Nhiên nhi biết phụ thân sẽ không đối xử với Nhiên nhi như vậy.”
Sau một lúc, Diệp Minh Hàn mới “Ân” nhỏ một tiếng.
Tuy rằng biết rõ đó là giả thiết, nhưng một thoáng đó, cũng làm hơi thở Diệp Minh Hàn bất ổn.
“Thật xin lỗi phụ thân, Nhiên nhi không nên lấy ngươi làm ví dụ.”
Diệp Nhiên lui vào lòng Diệp Minh Hàn, tay ôm cổ hắn, có chút sợ hãi giải thích.
“Vô phương.”
Diệp Minh Hàn thấy y như thế, vươn tay khẽ vuốt tóc y.
Dạ Hạo Thiên nhìn hai người đăm chiêu, trên mặt nổi lên ý cười, khi ánh mắt chuyển lại nhìn Dạ Hối ngồi bên cạnh Diệp Minh Hàn, trở nên lạnh lẻo.
“Hừ.”
Một tiếng hừ lạnh, làm Diệp Minh Hàn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lại hắn, Diệp Nhiên cũng ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Dạ Hạo Thiên.
Hôm nay sư bá hình như có chút kỳ quái.
Mà Dạ Hối cạnh đó cũng quay đầu nhìn hắn, trên mặt thản nhiên ý cười nháy mắt biến mất, khẽ cụp mắt, thay vào đó biểu tình cung kính.
Dạ Hạo Thiên lạnh lừng trừng mắt Dạ Hối, Diệp Minh Hàn trừng mắt Dạ Hạo Thiên, không khí phòng trong có chút quái dị, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ có người than nhẹ.
Mặc hồng trần loạn lạc cứ trôi,
Ta tự tiêu dao dạo chơi thế gian,
Chỉ vì nhân gian có hữu tình,
Chẳng sầu vì nhân thế vô tình!
Diệp Minh Hàn cùng Dạ Hạo Thiên cơ hồ lập tức đứng dậy đến phía trước cửa sổ, đồng thời kêu lên: “Sư phó.”
Lúc này Dạ Hạo Thiên đã triệt hồi tất cả ngụy trang, giống hệt một hài tử hy vọng nhìn thấy đại nhân, mà Diệp Minh Hàn vẫn là vẻ mặt băng hàn, trong mắt là thản nhiên lo lắng.
Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên nhánh cây cao to đứng một người bạch y phiêu phiêu, mái tóc màu đen dùng một cây bạch ngọc trâm quấn lên, từng lọn tóc tung bay theo gió, mặt mày thanh viễn, tiên phong đạo cốt nói không nên lời, tư thái cao cao tại thượng như một thần linh đang nhìn xuống nhân gian.
Ông ta chính là sư tôn Tiêu Diêu Tán Nhân đi? Thoạt nhìn quả nhiên khác hẳn bình thường.
Diệp Nhiên đang nghĩ ngợi, lại bị trường hợp kế tiếp làm nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Chỉ thấy Dạ Hạo Thiên ngẩng đầu, tức giận vẫy tay với cái người đứng trên cây đằng xa nọ.
“Sư phó, nơi này không có ngoại nhân, ngươi cũng xuống nhanh chút đi!”
Bóng trắng chợt lóe, Tiêu Diêu Tán Nhân đã ngồi trên ghế cạnh bàn, cầm bình trà trên bàn lên, mở miệng, “ừng ực ” tu.
“Nói sớm nha, hại ta đứng giữa trời, ngươi không biết trên đó rất lạnh sao?”
Quăng bình trà, liền cầm lên điểm tâm trên bàn bắt đầu ăn.
Lúc này Tiêu Diêu Tán Nhân nào còn chút tiên phong đạo cốt vừa nãy?
Nhìn ông nửa nằm xuống bàn, nghiêng mi, vẻ mặt bất mãn, rõ ràng là một lão ngoan đồng a!
Tựa hồ đối hành vi của ông sớm quen thuộc, Diệp Minh Hàn cùng Dạ Hạo Thiên vẻ mặt kiến quái bất quái (thấy nhưng không thể trách, thấy chuyện quái dị mà ko thấy quái dị) trở về nguyên vị của mình.
“Rõ ràng là tự người trang mà!”
Dạ Hạo Thiên sờ sờ cái mũi, bĩu môi.
“Ngươi nói cái gì? Ta không có nghe rõ? Nói lớn chút.”
Tiêu Diêu Tán Nhân trang một bộ không nghe rõ ràng, đào đào cái lổ tai, nghiêng đầu liếc nhìn Dạ Hạo Thiên.
Xem Tiêu Diêu Tán Nhân cười vẻ mặt vô cùng nguy hiểm, Dạ Hạo Thiên lập tức thông minh câm miệng, lắc đầu.
“Di? Hai oa oa (đứa bé) này là ai?”
Hình như đến giờ mới nhìn thấy Dạ Hối cùng Diệp Nhiên bị Minh Hàn ôm vào trong lòng, Tiêu Diêu Tán Nhân vẻ mặt tò mò hỏi.
“Nhi tử của ta.”
Diệp Minh Hàn cùng Dạ Hạo Thiên đồng thời đáp.
“Nga, nguyên lai là đồ tôn nột, đến, đến đây, cho lão phu nhìn một cái!”
Diệp Nhiên mới vừa bị buông xuống, liền lập tức cùng Dạ Hối bị Tiêu Diêu Tán Nhân một tay một người kéo đến trước mặt.
Võ công thật cao, không nhìn thấy ông ra tay thế nào, mà người đã đến trước mặt mình, Diệp Nhiên nghĩ thầm.
“Nhiên nhi kiến quá sư tôn.”
Diệp Nhiên đầu tiên cười ôn hòa có lễ, chắp tay khom người.
“Hảo hảo hảo, oa oa có lễ phép lão phu thích nhất.”
Tiêu Diêu Tán Nhân cười thật vô cùng đắc ý, vươn tay vỗ vỗ đầu Diệp Nhiên, trong nháy mắt khi tay chạm đến đến đỉnh đầu Diệp Nhiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức nhảy người lên ánh mắt mở thật to nhìn Diệp Nhiên.
Tiểu tử này......
“Sư phó?”
Dạ Hạo Thiên vẻ mặt nghi vấn, một bên Diệp Minh Hàn lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, lông mi khẽ run, đáy mắt mang theo thản nhiên lo lắng.
Tiêu Diêu Tán Nhân phất tay làm cho bọn họ im lặng, vươn ngón tay bấm đốt, sắc mặt biến thành càng thêm kỳ quái.
Đầu tiên là nghi hoặc, rồi sau đó là kinh ngạc, cuối cùng thế nhưng còn mang theo nhiều điểm mừng như điên.
Quay đầu lại bình tĩnh nhìn Diệp Nhiên.
“Ngươi......”
“Sư phó không cần nói!”
Mới nói một chữ, lập tức bị thanh âm lo lắng của Diệp Minh Hàn đánh gảy.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy trên gương mặt luôn không thay đổi của Diệp Minh Hàn thế nhưng mang theo cầu xin.
“Cầu ngài, không cần nói!”
“Y......”
Tiêu Diêu Tán Nhân cũng không nghĩ tới đồ đệ cho dù có gặp chuyện vui cũng khong lộ ra sắc mặt của mình vậy mà giờ đây lại như thế, cũng bị giật mình.
Một bên Dạ Hạo Thiên cũng một đầu mờ mịt, đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết sao?
—————————————————————————————————–
Hết đệ nhất quyển – Sư tôn Tiêu Diêu
Diệp Nhiên kéo kéo tay áo Diệp Minh Hàn, bị buông xuống rồi đi đến trước mặt Dạ Hối, nhìn thẳng vào mắt Dạ Hối.
“Ngươi là hoàng tử.”
Ngụ ý, hắn là Hoàng đế, ngươi là nhi tử của hắn.
“Hảo!”
Bị cặp mắt trong suốt kia nhìn thẳng, Dạ Hối miễn cưỡng thu hồi vẻ mặt chán ghét, đứng lên chắp tay hành lễ.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Cậu sao có thể không hiểu ý tứ của Diệp Nhiên? Hoàng đế là người lớn nhất thiên hạ, mà thân phận của cậu chẳng qua là hài tử của hắn, mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, có một số việc dù thế nào cũng phải tạo đủ vẻ ngoài, cậu không muốn làm Diệp Nhiên lo lắng.
“Xem ra Hoàng nhi thực nghe lời sư điệt!”
Dạ Hạo Thiên câu thần cười, lại làm cho người ta có cảm nguy hiểm.
Diệp Nhiên lập tức bị Diệp Minh Hàn ôm vào trong lòng, hàn khí lạnh lùng bay thẳng vào Dạ Hạo Thiên.
“Quản cho tốt hài tử của mình, đừng oán người khác!”
Dạ Hạo Thiên nghe vậy cười cười phất phất tay.
“Quên đi quên đi, Hoàng nhi cũng lại đây ngồi đi!”
Bốn người ở bên cạnh bàn ngồi xuống, Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên, bên trái ngồi Dạ Hối, bên phải ngồi Dạ Hạo Thiên.
Hai mắt đánh giá không khí giữa Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối một lúc, Diệp Nhiên khẽ cười một tiếng.
“Sư bá, nếu phụ thân cũng đối xử với Nhiên nhi như người, Nhiên nhi khẳng hận chết hắn.”
Diệp Nhiên bổn ý vốn là muốn Dạ Hạo Thiên không cần quá nghiêm khắc với Dạ Hối, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Nhiên liền hối hận.
Ngẩng đầu nhìn người phía trên, bàn tay đặt trên lưng thu về cùng cùng hơi thở lạnh như băng trên người hắn đều thuyết minh một chuyện, phụ thân sinh khí.
“Phụ thân, thật xin lỗi, Nhiên nhi nói bậy. Nhiên nhi biết phụ thân sẽ không đối xử với Nhiên nhi như vậy.”
Sau một lúc, Diệp Minh Hàn mới “Ân” nhỏ một tiếng.
Tuy rằng biết rõ đó là giả thiết, nhưng một thoáng đó, cũng làm hơi thở Diệp Minh Hàn bất ổn.
“Thật xin lỗi phụ thân, Nhiên nhi không nên lấy ngươi làm ví dụ.”
Diệp Nhiên lui vào lòng Diệp Minh Hàn, tay ôm cổ hắn, có chút sợ hãi giải thích.
“Vô phương.”
Diệp Minh Hàn thấy y như thế, vươn tay khẽ vuốt tóc y.
Dạ Hạo Thiên nhìn hai người đăm chiêu, trên mặt nổi lên ý cười, khi ánh mắt chuyển lại nhìn Dạ Hối ngồi bên cạnh Diệp Minh Hàn, trở nên lạnh lẻo.
“Hừ.”
Một tiếng hừ lạnh, làm Diệp Minh Hàn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lại hắn, Diệp Nhiên cũng ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Dạ Hạo Thiên.
Hôm nay sư bá hình như có chút kỳ quái.
Mà Dạ Hối cạnh đó cũng quay đầu nhìn hắn, trên mặt thản nhiên ý cười nháy mắt biến mất, khẽ cụp mắt, thay vào đó biểu tình cung kính.
Dạ Hạo Thiên lạnh lừng trừng mắt Dạ Hối, Diệp Minh Hàn trừng mắt Dạ Hạo Thiên, không khí phòng trong có chút quái dị, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ có người than nhẹ.
Mặc hồng trần loạn lạc cứ trôi,
Ta tự tiêu dao dạo chơi thế gian,
Chỉ vì nhân gian có hữu tình,
Chẳng sầu vì nhân thế vô tình!
Diệp Minh Hàn cùng Dạ Hạo Thiên cơ hồ lập tức đứng dậy đến phía trước cửa sổ, đồng thời kêu lên: “Sư phó.”
Lúc này Dạ Hạo Thiên đã triệt hồi tất cả ngụy trang, giống hệt một hài tử hy vọng nhìn thấy đại nhân, mà Diệp Minh Hàn vẫn là vẻ mặt băng hàn, trong mắt là thản nhiên lo lắng.
Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên nhánh cây cao to đứng một người bạch y phiêu phiêu, mái tóc màu đen dùng một cây bạch ngọc trâm quấn lên, từng lọn tóc tung bay theo gió, mặt mày thanh viễn, tiên phong đạo cốt nói không nên lời, tư thái cao cao tại thượng như một thần linh đang nhìn xuống nhân gian.
Ông ta chính là sư tôn Tiêu Diêu Tán Nhân đi? Thoạt nhìn quả nhiên khác hẳn bình thường.
Diệp Nhiên đang nghĩ ngợi, lại bị trường hợp kế tiếp làm nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Chỉ thấy Dạ Hạo Thiên ngẩng đầu, tức giận vẫy tay với cái người đứng trên cây đằng xa nọ.
“Sư phó, nơi này không có ngoại nhân, ngươi cũng xuống nhanh chút đi!”
Bóng trắng chợt lóe, Tiêu Diêu Tán Nhân đã ngồi trên ghế cạnh bàn, cầm bình trà trên bàn lên, mở miệng, “ừng ực ” tu.
“Nói sớm nha, hại ta đứng giữa trời, ngươi không biết trên đó rất lạnh sao?”
Quăng bình trà, liền cầm lên điểm tâm trên bàn bắt đầu ăn.
Lúc này Tiêu Diêu Tán Nhân nào còn chút tiên phong đạo cốt vừa nãy?
Nhìn ông nửa nằm xuống bàn, nghiêng mi, vẻ mặt bất mãn, rõ ràng là một lão ngoan đồng a!
Tựa hồ đối hành vi của ông sớm quen thuộc, Diệp Minh Hàn cùng Dạ Hạo Thiên vẻ mặt kiến quái bất quái (thấy nhưng không thể trách, thấy chuyện quái dị mà ko thấy quái dị) trở về nguyên vị của mình.
“Rõ ràng là tự người trang mà!”
Dạ Hạo Thiên sờ sờ cái mũi, bĩu môi.
“Ngươi nói cái gì? Ta không có nghe rõ? Nói lớn chút.”
Tiêu Diêu Tán Nhân trang một bộ không nghe rõ ràng, đào đào cái lổ tai, nghiêng đầu liếc nhìn Dạ Hạo Thiên.
Xem Tiêu Diêu Tán Nhân cười vẻ mặt vô cùng nguy hiểm, Dạ Hạo Thiên lập tức thông minh câm miệng, lắc đầu.
“Di? Hai oa oa (đứa bé) này là ai?”
Hình như đến giờ mới nhìn thấy Dạ Hối cùng Diệp Nhiên bị Minh Hàn ôm vào trong lòng, Tiêu Diêu Tán Nhân vẻ mặt tò mò hỏi.
“Nhi tử của ta.”
Diệp Minh Hàn cùng Dạ Hạo Thiên đồng thời đáp.
“Nga, nguyên lai là đồ tôn nột, đến, đến đây, cho lão phu nhìn một cái!”
Diệp Nhiên mới vừa bị buông xuống, liền lập tức cùng Dạ Hối bị Tiêu Diêu Tán Nhân một tay một người kéo đến trước mặt.
Võ công thật cao, không nhìn thấy ông ra tay thế nào, mà người đã đến trước mặt mình, Diệp Nhiên nghĩ thầm.
“Nhiên nhi kiến quá sư tôn.”
Diệp Nhiên đầu tiên cười ôn hòa có lễ, chắp tay khom người.
“Hảo hảo hảo, oa oa có lễ phép lão phu thích nhất.”
Tiêu Diêu Tán Nhân cười thật vô cùng đắc ý, vươn tay vỗ vỗ đầu Diệp Nhiên, trong nháy mắt khi tay chạm đến đến đỉnh đầu Diệp Nhiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức nhảy người lên ánh mắt mở thật to nhìn Diệp Nhiên.
Tiểu tử này......
“Sư phó?”
Dạ Hạo Thiên vẻ mặt nghi vấn, một bên Diệp Minh Hàn lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, lông mi khẽ run, đáy mắt mang theo thản nhiên lo lắng.
Tiêu Diêu Tán Nhân phất tay làm cho bọn họ im lặng, vươn ngón tay bấm đốt, sắc mặt biến thành càng thêm kỳ quái.
Đầu tiên là nghi hoặc, rồi sau đó là kinh ngạc, cuối cùng thế nhưng còn mang theo nhiều điểm mừng như điên.
Quay đầu lại bình tĩnh nhìn Diệp Nhiên.
“Ngươi......”
“Sư phó không cần nói!”
Mới nói một chữ, lập tức bị thanh âm lo lắng của Diệp Minh Hàn đánh gảy.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy trên gương mặt luôn không thay đổi của Diệp Minh Hàn thế nhưng mang theo cầu xin.
“Cầu ngài, không cần nói!”
“Y......”
Tiêu Diêu Tán Nhân cũng không nghĩ tới đồ đệ cho dù có gặp chuyện vui cũng khong lộ ra sắc mặt của mình vậy mà giờ đây lại như thế, cũng bị giật mình.
Một bên Dạ Hạo Thiên cũng một đầu mờ mịt, đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết sao?
—————————————————————————————————–
Hết đệ nhất quyển – Sư tôn Tiêu Diêu
Tác giả :
Tử Sắc Nguyệt Linh Lung