Du Long Tùy Nguyệt
Quyển 4 - Chương 127: Lục mạo phong ba, xuất sư bất lợi… (Lục mạo phong ba, ra quân bất lợi…)
Mã xa đi tới Khánh Châu phủ, đập vào mắt đã có chút cảm giác hoang vắng của đại mạc.
Tiểu Tứ Tử vịn mép cửa sổ, dùng một mảnh sa mỏng che khuất một nửa gương mặt mềm mại phúng phính, chỉ lộ ra một đôi mắt to, chớp a chớp nhìn ra bên ngoài.
Bên cạnh, Thạch Đầu cũng lộ ra nửa cái đầu, chen bên cạnh bé cùng nhau nhìn.
Trong nửa tháng này, Thạch Đầu trưởng thành mập lên vài vòng, có người nói là vì khí trời vùng gần Tây Hạ này tương đối thích ứng, mặt khác, Thạch Đầu cũng đã tới thời kỳ phát triển vóc dáng! Trảo ly tại thời kỳ này đều sẽ cấp tốc trưởng thành, Tiểu Tứ Tử lại mỗi ngày sợ nó bị đói, liều mạng đút thức ăn cho nó, còn sợ nó lớn lên quá nhanh thì xương ống quyển sẽ đau, mỗi ngày xoa bóp cho nó. Cho nên Thạch Đầu lớn lên rất nhanh, hôm nay nó đã to như hai Tiểu Tứ Tử rồi, Tiểu Tứ Tử đã sớm không ôm nó nổi nữa, chỉ có thể đi cùng với nó, buổi tối ngủ còn có thể đem Thạch Đầu làm giường, dáng vẻ hai vật nhỏ ngủ cùng một chỗ muốn khả ái bao nhiêu thì có khả ái bấy nhiêu.
Công Tôn ở phía sau ngoắc Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, đến, cẩn thận hạt cát thổi vào trong mắt.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử bò lại, hỏi Công Tôn, “Phụ thân, người ở đây thật ít.”
“Vùng tây bắc đều là như vậy, nơi này đã được coi là nhiều.” Công Tôn vén sa che mặt của bé, đút vào miệng bé một miếng dưa hấu, “Chờ thật sự tới được đại mạc rồi, đó mới là bão cát bay khắp trời, nhìn không thấy người.”
“Nhưng mà, Cửu Cửu không phải nói có hơn mười vạn nhân mã sao?”
“Ân.” Công Tôn gật đầu, “Vậy phải đến quân doanh, có muốn đến quân doanh hay không?”
“Muốn đến!” Tiểu Tứ Tử liên tục gật đầu, lầm bầm, “Phụ thân có đi qua mễ?”
Công Tôn lắc đầu, tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Triệu gia quân doanh của Cửu Cửu nghe nói rất hùng vĩ, chúng ta hảo hảo đến đó mở rộng tầm mắt?”
“Hảo nha.” Tiểu Tứ Tử vui vẻ ngặm dưa hấu.
Lúc này, màn xe được vén lên, Triệu Phổ thò đầu vào hỏi, “Thư ngốc, chúng ta dùng bữa ở Khánh Châu, hay là trực tiếp chạy đến quân doanh?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi, “Ngươi nghĩ sao?”
“Không bằng ở đây dùng một bữa cơm đi?” Triệu Phổ nói, “Thuận tiện điều tra tình thế một chút, chuyện Lý Nguyên Hạo đại hôn.”
“Hảo, ngươi làm chủ đi.” Công Tôn gật đầu, Tiểu Tứ Tử ló đầu ra ngoài nhìn nhìn, vươn tay, “Cửu Cửu, muốn cưỡi Kiêu Kiêu!”
Triệu Phổ mỉm cười, vươn tay bế bé đến đặt lên lưng Hắc Kiêu, bên cạnh có một đồng cỏ để mục dân thả ngựa, Triệu Phổ dùng gót chân đạp mông Hắc Kiêu, Hắc Kiêu hí vang một tiếng, tung bốn vó bắt đầu lao đi như điên.
Tiểu Tứ Tử chưa từng cưỡi ngựa chạy như thế, vui vẻ kêu liên hồi, Triệu Phổ thấy bé vui bẻ, càng dũng cảm, chạy như bay tại thao trường. Hắc Kiêu vốn là một con ngựa hoang, cởi dây cương thì chạy băng băng, thấy hai con ngựa của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì hưng phấn mà bào bào chân.
Thạch Đầu thấy Tiểu Tứ Tử chạy, chi chi kêu lên lủi xuống mã xa, tung bốn cái móng vuốt vội vã chạy theo.
“Oa!” Triển Chiêu nhìn thấy giật mình, “Mới mấy ngày không gặp, Thạch Đầu sao lại lớn như vậy rồi?”
Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười nhìn hắn, nói, “Ta tương đối lưu ý nó làm sao lại chạy nhanh như thế?”
“Phải nga, đã đuổi kịp Hắc Kiêu rồi!” Triển Chiêu cũng tán thán, “Béo thế kia sao lại có thể chạy nhanh như vậy? Ngươi nói nó nếu như gầy thì chẳng phải có thể bay?”
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt dở khóc dở cười lắc đầu nhìn Triển Chiêu.
Một đầu khác, Hắc Kiêu đang phi nước đại, chợt nghe phía sau có tiếng Thạch Đầu liên tục kêu chi chi, Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử đều giật mình quay đầu lại.
“Nha, Thạch Đầu hảo bổng nga!” Tiểu Tứ Tử ngồi trên Hắc Kiêu vỗ tay, Hắc Kiêu gấp đến độ vội vã tăng tốc, bất đắc dĩ Thạch Đầu cơ linh đến cực điểm, lủi thật nhanh, không bao lâu đã vượt lên trước Hắc Kiêu, còn vừa chạy vừa quay đầu lại chi chi kêu to, như là đang khiêu khích, Hắc Kiêu tức giận đến liên tục vẫy đầu.
Công Tôn tại cửa sổ nhìn sang, chợt nghe Giả Ảnh đang đánh xe nói, “Nghe nói người Tây Hạ đều đem trảo ly như thần vật mà cúng bái, xem ra cũng có đạo lý a, quả nhiên là bảo bối, đây nếu như là trưởng thành, Tiểu Tứ Tử cũng không cần cưỡi ngựa, Thạch Đầu chính là vật cưỡi tốt nhất.”
Qua một hồi lâu, Triệu Phổ đã chạy một trận tận hứng bèn kéo Hắc Kiêu trở về, Thạch Đầu thong thả đi theo, đuôi và tai lắc lắc, hơn nữa một thân dung mạo màu trắng sữa đậm, nhiều người qua đường đều dừng lại nhìn, ước ao không ngớt.
Thạch Đầu hơi chút đắc ý.
“Ân.” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Từ xa nhìn giống như một tiểu hùng.”
“Thật không?” Triển Chiêu hỏi, “Bạch hùng à? Ta thấy giống như một tiểu trư… Chính là một con tiểu trư chạy rất nhanh.”
Xa xa, Thạch Đầu liên tục hắt xì hai cái.
.
Mọi người quay lại quan đạo, vào thành.
Vừa vào cửa thành, thì thấy phía trước có một chi mã đội đi tới, trên lưng ngựa đều là những người mặc quân phục đen, ngựa còn chưa tới gần sát, mọi người cũng đã xuống ngựa, Công Tôn rốt cuộc cũng kiến thức được cái gì gọi là cổn an hạ mã* rồi, chờ những người đó tiến đến vài bước, nửa quỳ xuống hành quân lễ (chào kiểu nhà binh), ngựa cũng dừng bước, một chữ… Suất u.
*(Cổn an hạ mã: nhìn thấy người trên, người kính trọng thì bày tỏ biểu hiện tôn kính và sợ hãi – cụ thể là nghiêng thân từ trên lưng ngựa cúi người nhảy xuống để tiến ra đón, dẫn đầu hành lễ.)
“Khánh Châu thủ tướng (tướng phụ trách phòng thủ) Vương Vĩnh ra mắt vương gia.” Một người dẫn đầu khoảng ba mươi tuổi, là cấp tướng quân, để một túm râu dài thoạt nhìn rất tài giỏi hành lễ với Triệu Phổ.
Triệu Phổ gật đầu một cái, xoay người xuống ngựa, nói, “Vương phó tướng nhiều ngày không gặp rồi.” Nói đoạn vươn tay đỡ hắn.
“Vương gia phong thái như trước.” Vương phó tướng nói, hỏi Triệu Phổ, “Vương gia là tự mình quay về trong quân, hay ở tạm tại Khánh Châu phủ?”
“Không ở, ta dùng bữa xong sẽ trở về quân doanh.” Triệu Phổ nói, “Cùng ta ăn một bữa đi, có một số việc muốn hỏi ngươi.”
“Dạ.” Vương Vĩnh đối thuộc hạ khoát khoát tay, những tùy tùng đó lập tức rời khỏi.
Triệu Phổ lại lần nữa lên ngựa, mọi người cùng nhau đi đến tửu lâu Khánh Châu phủ.
Trong mã xa, Tiểu Tứ Tử xem tình hình bên ngoài, quay đầu lại nói với Công Tôn, “Phụ thân nha, Cửu Cửu thật là uy phong nha, cùng với thường ngày là hai dạng khác nhau.”
Công Tôn mỉm cười, “Thì cũng không tệ lắm.”
“Hì hì.” Tiểu Tứ Tử âm thầm bật cười.
“Cười cái gì?” Công Tôn vươn tay nhéo má bé, “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy.”
Tiểu Tứ Tử nắm vạt áo trước ngồi xuống bên cạnh Công Tôn, “Cửu Cửu cũng là cha Tiểu Tứ Tử nha, thật là uy phong nha.”
Công Tôn nhướng mi một cái, “Phụ thân không uy phong sao?”
“Uy phong mà.” Tiểu Tứ Tử vội vàng vuốt mông ngựa, “Văn võ song toàn.”
Công Tôn gật đầu, “Ân, điều này không sai đâu.”
.
Sau khi tới tửu lâu, mọi người lên một nhã tọa ở lầu hai ngồi xuống, Triệu Phổ giới thiệu đây đó một chút, rồi gọi thức ăn.
Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh Triệu Phổ, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Vương Vĩnh, Vương
Vĩnh hành lễ với bé, “Tiểu vương gia.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm đáp lời hắn, “Vĩnh Vĩnh hảo.”
Vương Vĩnh nhìn Tiểu Tứ Tử một lúc lâu, lại nhìn nhìn Triệu Phổ một chút… tâm nói… Mọi người nói hổ phụ vô khuyển tử, ở đây… hổ phụ và tiểu thỏ tử sao…
“Tình huống của Khánh Châu nơi này thế nào?” Triệu Phổ hỏi.
“Rất an định.” Vương Vĩnh nói, “Bất quá, mấy ngày gần đây bởi vì Lý Nguyên Hạo đại hôn, rất nhiều ngoại tộc đến chúc mừng hắn, đều đi ngang qua Khánh Châu phủ, chúng ta đã tăng cường đề phòng.”
Triệu Phổ gật đầu, “Tới bao nhiêu người.”
“Rất nhiều.” Vương Vĩnh trả lời, “Hơn nữa đại thể phi phú tức quý, không biết vì sao lại đột nhiên thân thiện như vậy.”
Triệu Phổ gật đầu, không nói nhiều lời.
Vương Vĩnh tựa hồ là một người rất lão luyện, nói cũng không nhiều, sau khi cùng Triệu Phổ nói thêm vài câu liền cáo từ quay về quân doanh xử lý quân vụ, trong lúc này cũng không dám uống rượu.
Nhìn ra được, Triệu Phổ rất thỏa mãn.
“Vùng Khánh Châu quả nhiên có rất nhiều ngoại tộc tới.”
Bạch Ngọc Đường ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn những người đi đường tới lui bên ngoài, nói, “Dọc đường đi, cũng không tìm được hành tung của Bát vương gia, có thể đã vào Tây Hạ rồi.”
“Ân.” Triệu Phổ không hiểu sao lại nổi lên hiếu kỳ, hỏi, “Ai, Lý Nguyên Hạo thú ai a? Cô nương nhà ai không may như vậy?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu, chỉ nghe hắn rêu rao thú tức phụ, không hỏi tỉ mỉ bối cảnh của tân nương.
Lúc này, tiểu nhị đến thượng trà, Triệu Phổ hỏi hắn, “Ai, tiểu nhị, Lý Nguyên Hạo muốn đại hôn à?”
“Đúng vậy.” Tiểu nhị gật đầu, “Gia, ngài từ Trung Nguyên tới à?”
Triệu Phổ dĩ vãng cũng không thường đi lại ở vùng Khánh Châu, cho nên ở đây rất nhiều người đều không nhận ra hắn.
“Ai.” Tiểu nhị lắc lắc đầu, hạ giọng nói, “Lý Nguyên Hạo đó a… Chuyện này, mệt cho hắn còn có tâm tư ăn mừng.”
“Chuyện là sao?” Triệu Phổ khó hiểu, hỏi, “Hắn thú ai a?”
“Là tức phụ của Tây Hạ đại tướng quân Vinh Vũ Hầu.” Tiểu nhị nói, “Bị hắn đoạt.”
“Cái gì?” Triệu Phổ mở to hai mắt, “Vinh Vũ Hầu Vinh Kính Nghiêu?!”
“Thì đó.” Tiểu nhị gật đầu, “Vinh Kính Nghiêu còn bị Lý Nguyên Hạo nhốt lại, không biết hiện tại là sống hay chết.”
“Không đúng a.” Triệu Phổ vuốt cằm suy xét, “Vinh Kính Nghiêu đã hơn sáu mươi, tức phụ của hắn chẳng phải rất già?”
“Ha hả.” Tiểu nhị bật cười, nháy nháy mắt với Triệu Phổ mấy cái, “Đó là phu lão thiểu thê (chồng già vợ trẻ), tiểu thiếp của hắn, bất quá mới mười tám.”
Triệu Phổ lắc đầu lia lịa, Lý Nguyên Hạo muốn chết rồi, quân thần cướp tức phụ không nói, còn nháo đến phản bội… Vinh Kính Nghêu cũng thật không thể tưởng tượng nổi, tìm một tức phụ có thể làm tôn nữ mình, già hồ đồ rồi sao.
“Đây là một trong số đó.” Tiểu nhị cười cười, nói tiếp, “Hình như còn hai người nữa.”
“Cái gì còn hai người nữa?” Công Tôn có chút mờ mịt.
“Tức phụ a!” Tiểu nhị che miệng cười thầm, “Ba người!”
“Ba tức phụ cùng nhau thú?” Triệu Phổ cả kinh há to mồm không sao khép lại được, “Thật hay giả?”
“Tự nhiên là thật rồi, ai, hoang đường cực kỳ a.” Tiểu nhị lắc đầu rời đi, “Hết cách a, ai kêu người ta sắp là hoàng đế.”
Tiểu nhị đi, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có thể một lần thú ba người sao? Đêm đó vào động phòng thì làm sao đây?”
Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá…”
Triển Chiêu nhíu nhíu mày, nói, “Uống rượu giao bôi cũng rất gay go…”
“Lý Nguyên Hạo làm như vậy quả thật có hơi hoang đường a.” Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “Ta vẫn nghĩ hắn tuy rằng tàn bạo, nhưng còn không đến mức hồ đồ.”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ nhíu mày nói, “Tình hình này có hơi cổ quái, không giống tác phong từ trước đến nay của Lý Nguyên Hạo.”
Nghĩ tới đây, Triệu Phổ gọi Giả Ảnh tới, “Đi hỏi thăm một chút, hai tức phụ mà Lý Nguyên Hạo thú kia là ai?”
Giả Ảnh gật đầu rời đi, không bao lâu đã trở về, nói, “Vương gia, có một người là công chút của Hồi Hột tộc, người kia là công chúa Liêu quốc.”
“Nga…” Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, “Thì ra là thế a.”
“Điều này biểu thị thế lực cái phái đã hợp tác rồi sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Không sai a, Lý Nguyên Hạo là muốn nói rõ hắn đã cầm quyền rồi.” Bàng Cát bên cạnh cười cười.
Triệu Phổ nhíu nhíu mày, “Nguyên bản, Tây Hạ có phân nửa binh lực nằm trong tay Vinh Kính Nghiêu, đã từng có lời nhận xét vương triều Lý thị đang thất thế, Lý Nguyên Hạo cướp tiểu thiếp của Vinh Kính Nghiêu, đã nói rõ, binh quyền của Vinh Kính Nghiêu đã bị hắn thu hồi, nội ưu đã bình định. Trước kia Tây Hạ và Hồi Hột tộc trở mặt, hai bên quan hệ không hòa thuận, lúc này Lý Nguyên Hạo làm con rễ của Hồi Hột tộc, cũng không phải chính là giải hòa rồi sao. Dã lư và Lý gia từ trước đến nay đây đó nhìn nhau không vừa mắt, lúc này dĩ nhiên hòa thân, đã nói rõ hai nhà đạt thành nhận thức chung, trước tiên đem ân oán ném đi, liên hợp đối phó Đại Tống rồi tính tiếp.”
“Bát vương gia lại đang trong tay bọn chúng, chẳng phải không ổn?” Công Tôn có chút lo lắng.
Triệu Phổ uống một ngụm rượu, nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người cũng gật đầu, nghĩ lần này tình hình nghiêm trọng.
“Ăn cơm, lập tức quay về quân doanh.” Triệu Phổ nói, “Nhìn xem có gì tiến triển hay không.”
Tất cả mọi người gật đầu, tiếp tục ăn.
.
Đang ăn, lại nghe được dưới lầu có tiếng người ầm ĩ.
Bạch Ngọc Đường nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại nói với Triệu Phổ, “Là quan binh.”
“Quan binh?” Triệu Phổ có chút khó hiểu, tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy? Ló đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy là hai người phục vụ trong quân đội đang đuổi đánh một tên khất cái, còn có vài người cầm rượu trên tay, say khướt đang đùa giỡn một phụ nữ nhà lành.
Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau, đều nuốt một ngụm nước bọt nhìn Triệu Phổ.
Quả nhiên, chỉ thấy Triệu Phổ trong nháy mắt đen mặt, hỏi, “Binh mã ở đâu?”
“Vương gia, hẳn là thủ quân ở phụ cận, y phục không phải Triệu gia quân.” Giả Ảnh vội nói, chỉ thấy sắc mặt Triệu Phổ đẹp hơn một chút.
“Đi bắt hắn lại cho ta.” Triệu Phổ phân phó, Giả Ảnh và Tử Ảnh còn chưa kịp xuống lầu, chợt nghe được dưới lầu truyền đến một trận kêu thảm thiết.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy mấy tên quan binh kia đều bị một bạch y nam tử trẻ tuổi đá lăn trên mặt đất.
Triệu Phổ nhướng mi một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ai vậy?”
Bạch Ngọc Đường ngước mắt, chỉ thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn, có chút dở khóc dở cười, “Đâu phải cứ mặc bạch y phục thì ta nhận thức.”
Mọi người phục hồi tinh thần lại —— Cũng đúng!
Lúc này, chợt nghe nam tử nọ cười nhạt một tiếng, “Trước kia ta từng nghe nói biên quan quân của Đại Tống lợi hại biết bao nhiêu, Triệu gia quân có quy củ có khả năng biết bao nhiêu… Bây giờ vừa nhìn, a, quả thật là khoác lác ba hoa.”
“Tiểu tử ngươi nói cái gì?” Những quan binh kia la lên, “Ở đây dương oai, muốn chết a!”
Thanh niên nhân nọ cũng không tranh cãi với bọn chúng, chỉ nói, “Ta nghe nói Triệu Phổ quay về biên quan, bảo hắn đi ra, ta muốn tìm hắn tính sổ!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hỏi, “Ngươi có mấy cái đầu a, vừa há mồm đã bảo tìm Cửu vương gia.”
“Hừ.” Nam tử nọ vung tay, “Tại vùng Trung Nguyên ta không có lợi thế hơn hắn, hôm nay ta muốn cùng hắn gặp nhau phân cao thấp!”
Trên lầu tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, như là hỏi —— Ai a?
Triệu Phổ vẻ mặt mờ mịt, nói, “Lão tử hận nhất nam nhân mặc bạch y…”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái.
Triệu Phổ nói, “Chỉ có ngươi và thư ngốc này mặc thì thuận mắt chút.”
Triển Chiêu nhìn kỹ người dưới lầu, nói, “Hắn không giống người Trung Nguyên, giống như ngoại tộc.”
“Uy.” Lúc này, Tử Ảnh ghé vào trên rào chắn hỏi người nọ, “Ngươi tìm Cửu vương gia có chuyện gì a? Nghe ngươi nói, giống như có thâm cừu đại hận.”
Thanh niên nhân nọ ngẩng đầu nhìn nhìn Tử Ảnh, “Ngươi biết Triệu Phổ?”
Tử Ảnh cười, “Ta quen người trong quân doanh, nếu lời ngươi nói có lý, ta có thể giúp ngươi thông truyền một tiếng.”
“Hảo.” Thanh niên nhân nọ gật đầu, nói, “Ngươi hãy nói cho Triệu Phổ, bảo hắn tới tìm ta, ta muốn cùng hắn luận võ!”
“Vì sao?” Triển Chiêu cũng có chút khó hiểu, hỏi.
“Bởi vì… Hắn đoạt người trong lòng của ta!”
“Khụ khụ…”
Triệu Phổ đang uống rượu bị sặc một ngụm.
Mà đồng thời, Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử đút thức ăn vào miệng bé, nghe được cũng ngẩn người.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn hai người đó.
Một lúc lâu, Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ai đó a?!”
Công Tôn thì lại ngước mắt nhìn Triệu Phổ, “Ngươi có rất nhiều người trong lòng sao?!”
…
Liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ lắc đầu, “Không a, chỉ có mình ngươi.”
Công Tôn cũng vẻ mặt mờ mịt, “Ta không biết hắn.”
Giả Ảnh cảm thấy tình hình không ổn, ló người ra hỏi, “Ai, người trong lòng của ngươi gọi là gì a?”
Bạch y nhân không nhanh không chậm nói, “Người trong lòng ta gọi Công Tôn Sách!”
“Khụ khụ…” Lúc này đến phiên Công Tôn bị sặc, mọi người mở to hai mắt nhìn y, Công Tôn lắc đầu, “Ta không biết a…”
“Nương.” Triệu Phổ đứng lên đá nhào cái ghế, “Xúi quẩy, mới thành thân đã đeo lục mạo (cũng giống cắm sừng ấy ^^) cho lão tử, làm thịt hắn!” Nói xong, thả người một cái nhảy ra, Triển Chiêu vỗ Bạch Ngọc Đường, “Ai, đặc sắc rồi!”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy khó hiểu, Công Tôn đứng lên, thò đầu ra nhìn kỹ người nọ, không cảm thấy mình có quen với hắn a.
Mà Giả Ảnh và Tử Ảnh đã sớm đuổi theo xuống dưới.
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu ngồi bên bàn gặm một cái móng gà, hỏi Bàng Cát bên cạnh đang thong dong uống trà xem náo nhiệt, “Tiểu Đỗ Tử, chuyện gì vậy?”
“Nga.” Bàng Cát cười cười, gắp một cái đùi gà cho bé, cười nói, “Bình thường, rắc rối trong hôn nhân thôi.”
Tiểu Tứ Tử vịn mép cửa sổ, dùng một mảnh sa mỏng che khuất một nửa gương mặt mềm mại phúng phính, chỉ lộ ra một đôi mắt to, chớp a chớp nhìn ra bên ngoài.
Bên cạnh, Thạch Đầu cũng lộ ra nửa cái đầu, chen bên cạnh bé cùng nhau nhìn.
Trong nửa tháng này, Thạch Đầu trưởng thành mập lên vài vòng, có người nói là vì khí trời vùng gần Tây Hạ này tương đối thích ứng, mặt khác, Thạch Đầu cũng đã tới thời kỳ phát triển vóc dáng! Trảo ly tại thời kỳ này đều sẽ cấp tốc trưởng thành, Tiểu Tứ Tử lại mỗi ngày sợ nó bị đói, liều mạng đút thức ăn cho nó, còn sợ nó lớn lên quá nhanh thì xương ống quyển sẽ đau, mỗi ngày xoa bóp cho nó. Cho nên Thạch Đầu lớn lên rất nhanh, hôm nay nó đã to như hai Tiểu Tứ Tử rồi, Tiểu Tứ Tử đã sớm không ôm nó nổi nữa, chỉ có thể đi cùng với nó, buổi tối ngủ còn có thể đem Thạch Đầu làm giường, dáng vẻ hai vật nhỏ ngủ cùng một chỗ muốn khả ái bao nhiêu thì có khả ái bấy nhiêu.
Công Tôn ở phía sau ngoắc Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, đến, cẩn thận hạt cát thổi vào trong mắt.”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử bò lại, hỏi Công Tôn, “Phụ thân, người ở đây thật ít.”
“Vùng tây bắc đều là như vậy, nơi này đã được coi là nhiều.” Công Tôn vén sa che mặt của bé, đút vào miệng bé một miếng dưa hấu, “Chờ thật sự tới được đại mạc rồi, đó mới là bão cát bay khắp trời, nhìn không thấy người.”
“Nhưng mà, Cửu Cửu không phải nói có hơn mười vạn nhân mã sao?”
“Ân.” Công Tôn gật đầu, “Vậy phải đến quân doanh, có muốn đến quân doanh hay không?”
“Muốn đến!” Tiểu Tứ Tử liên tục gật đầu, lầm bầm, “Phụ thân có đi qua mễ?”
Công Tôn lắc đầu, tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Triệu gia quân doanh của Cửu Cửu nghe nói rất hùng vĩ, chúng ta hảo hảo đến đó mở rộng tầm mắt?”
“Hảo nha.” Tiểu Tứ Tử vui vẻ ngặm dưa hấu.
Lúc này, màn xe được vén lên, Triệu Phổ thò đầu vào hỏi, “Thư ngốc, chúng ta dùng bữa ở Khánh Châu, hay là trực tiếp chạy đến quân doanh?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi, “Ngươi nghĩ sao?”
“Không bằng ở đây dùng một bữa cơm đi?” Triệu Phổ nói, “Thuận tiện điều tra tình thế một chút, chuyện Lý Nguyên Hạo đại hôn.”
“Hảo, ngươi làm chủ đi.” Công Tôn gật đầu, Tiểu Tứ Tử ló đầu ra ngoài nhìn nhìn, vươn tay, “Cửu Cửu, muốn cưỡi Kiêu Kiêu!”
Triệu Phổ mỉm cười, vươn tay bế bé đến đặt lên lưng Hắc Kiêu, bên cạnh có một đồng cỏ để mục dân thả ngựa, Triệu Phổ dùng gót chân đạp mông Hắc Kiêu, Hắc Kiêu hí vang một tiếng, tung bốn vó bắt đầu lao đi như điên.
Tiểu Tứ Tử chưa từng cưỡi ngựa chạy như thế, vui vẻ kêu liên hồi, Triệu Phổ thấy bé vui bẻ, càng dũng cảm, chạy như bay tại thao trường. Hắc Kiêu vốn là một con ngựa hoang, cởi dây cương thì chạy băng băng, thấy hai con ngựa của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì hưng phấn mà bào bào chân.
Thạch Đầu thấy Tiểu Tứ Tử chạy, chi chi kêu lên lủi xuống mã xa, tung bốn cái móng vuốt vội vã chạy theo.
“Oa!” Triển Chiêu nhìn thấy giật mình, “Mới mấy ngày không gặp, Thạch Đầu sao lại lớn như vậy rồi?”
Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười nhìn hắn, nói, “Ta tương đối lưu ý nó làm sao lại chạy nhanh như thế?”
“Phải nga, đã đuổi kịp Hắc Kiêu rồi!” Triển Chiêu cũng tán thán, “Béo thế kia sao lại có thể chạy nhanh như vậy? Ngươi nói nó nếu như gầy thì chẳng phải có thể bay?”
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt dở khóc dở cười lắc đầu nhìn Triển Chiêu.
Một đầu khác, Hắc Kiêu đang phi nước đại, chợt nghe phía sau có tiếng Thạch Đầu liên tục kêu chi chi, Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử đều giật mình quay đầu lại.
“Nha, Thạch Đầu hảo bổng nga!” Tiểu Tứ Tử ngồi trên Hắc Kiêu vỗ tay, Hắc Kiêu gấp đến độ vội vã tăng tốc, bất đắc dĩ Thạch Đầu cơ linh đến cực điểm, lủi thật nhanh, không bao lâu đã vượt lên trước Hắc Kiêu, còn vừa chạy vừa quay đầu lại chi chi kêu to, như là đang khiêu khích, Hắc Kiêu tức giận đến liên tục vẫy đầu.
Công Tôn tại cửa sổ nhìn sang, chợt nghe Giả Ảnh đang đánh xe nói, “Nghe nói người Tây Hạ đều đem trảo ly như thần vật mà cúng bái, xem ra cũng có đạo lý a, quả nhiên là bảo bối, đây nếu như là trưởng thành, Tiểu Tứ Tử cũng không cần cưỡi ngựa, Thạch Đầu chính là vật cưỡi tốt nhất.”
Qua một hồi lâu, Triệu Phổ đã chạy một trận tận hứng bèn kéo Hắc Kiêu trở về, Thạch Đầu thong thả đi theo, đuôi và tai lắc lắc, hơn nữa một thân dung mạo màu trắng sữa đậm, nhiều người qua đường đều dừng lại nhìn, ước ao không ngớt.
Thạch Đầu hơi chút đắc ý.
“Ân.” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Từ xa nhìn giống như một tiểu hùng.”
“Thật không?” Triển Chiêu hỏi, “Bạch hùng à? Ta thấy giống như một tiểu trư… Chính là một con tiểu trư chạy rất nhanh.”
Xa xa, Thạch Đầu liên tục hắt xì hai cái.
.
Mọi người quay lại quan đạo, vào thành.
Vừa vào cửa thành, thì thấy phía trước có một chi mã đội đi tới, trên lưng ngựa đều là những người mặc quân phục đen, ngựa còn chưa tới gần sát, mọi người cũng đã xuống ngựa, Công Tôn rốt cuộc cũng kiến thức được cái gì gọi là cổn an hạ mã* rồi, chờ những người đó tiến đến vài bước, nửa quỳ xuống hành quân lễ (chào kiểu nhà binh), ngựa cũng dừng bước, một chữ… Suất u.
*(Cổn an hạ mã: nhìn thấy người trên, người kính trọng thì bày tỏ biểu hiện tôn kính và sợ hãi – cụ thể là nghiêng thân từ trên lưng ngựa cúi người nhảy xuống để tiến ra đón, dẫn đầu hành lễ.)
“Khánh Châu thủ tướng (tướng phụ trách phòng thủ) Vương Vĩnh ra mắt vương gia.” Một người dẫn đầu khoảng ba mươi tuổi, là cấp tướng quân, để một túm râu dài thoạt nhìn rất tài giỏi hành lễ với Triệu Phổ.
Triệu Phổ gật đầu một cái, xoay người xuống ngựa, nói, “Vương phó tướng nhiều ngày không gặp rồi.” Nói đoạn vươn tay đỡ hắn.
“Vương gia phong thái như trước.” Vương phó tướng nói, hỏi Triệu Phổ, “Vương gia là tự mình quay về trong quân, hay ở tạm tại Khánh Châu phủ?”
“Không ở, ta dùng bữa xong sẽ trở về quân doanh.” Triệu Phổ nói, “Cùng ta ăn một bữa đi, có một số việc muốn hỏi ngươi.”
“Dạ.” Vương Vĩnh đối thuộc hạ khoát khoát tay, những tùy tùng đó lập tức rời khỏi.
Triệu Phổ lại lần nữa lên ngựa, mọi người cùng nhau đi đến tửu lâu Khánh Châu phủ.
Trong mã xa, Tiểu Tứ Tử xem tình hình bên ngoài, quay đầu lại nói với Công Tôn, “Phụ thân nha, Cửu Cửu thật là uy phong nha, cùng với thường ngày là hai dạng khác nhau.”
Công Tôn mỉm cười, “Thì cũng không tệ lắm.”
“Hì hì.” Tiểu Tứ Tử âm thầm bật cười.
“Cười cái gì?” Công Tôn vươn tay nhéo má bé, “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy.”
Tiểu Tứ Tử nắm vạt áo trước ngồi xuống bên cạnh Công Tôn, “Cửu Cửu cũng là cha Tiểu Tứ Tử nha, thật là uy phong nha.”
Công Tôn nhướng mi một cái, “Phụ thân không uy phong sao?”
“Uy phong mà.” Tiểu Tứ Tử vội vàng vuốt mông ngựa, “Văn võ song toàn.”
Công Tôn gật đầu, “Ân, điều này không sai đâu.”
.
Sau khi tới tửu lâu, mọi người lên một nhã tọa ở lầu hai ngồi xuống, Triệu Phổ giới thiệu đây đó một chút, rồi gọi thức ăn.
Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh Triệu Phổ, hiếu kỳ nhìn chằm chằm Vương Vĩnh, Vương
Vĩnh hành lễ với bé, “Tiểu vương gia.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm đáp lời hắn, “Vĩnh Vĩnh hảo.”
Vương Vĩnh nhìn Tiểu Tứ Tử một lúc lâu, lại nhìn nhìn Triệu Phổ một chút… tâm nói… Mọi người nói hổ phụ vô khuyển tử, ở đây… hổ phụ và tiểu thỏ tử sao…
“Tình huống của Khánh Châu nơi này thế nào?” Triệu Phổ hỏi.
“Rất an định.” Vương Vĩnh nói, “Bất quá, mấy ngày gần đây bởi vì Lý Nguyên Hạo đại hôn, rất nhiều ngoại tộc đến chúc mừng hắn, đều đi ngang qua Khánh Châu phủ, chúng ta đã tăng cường đề phòng.”
Triệu Phổ gật đầu, “Tới bao nhiêu người.”
“Rất nhiều.” Vương Vĩnh trả lời, “Hơn nữa đại thể phi phú tức quý, không biết vì sao lại đột nhiên thân thiện như vậy.”
Triệu Phổ gật đầu, không nói nhiều lời.
Vương Vĩnh tựa hồ là một người rất lão luyện, nói cũng không nhiều, sau khi cùng Triệu Phổ nói thêm vài câu liền cáo từ quay về quân doanh xử lý quân vụ, trong lúc này cũng không dám uống rượu.
Nhìn ra được, Triệu Phổ rất thỏa mãn.
“Vùng Khánh Châu quả nhiên có rất nhiều ngoại tộc tới.”
Bạch Ngọc Đường ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn những người đi đường tới lui bên ngoài, nói, “Dọc đường đi, cũng không tìm được hành tung của Bát vương gia, có thể đã vào Tây Hạ rồi.”
“Ân.” Triệu Phổ không hiểu sao lại nổi lên hiếu kỳ, hỏi, “Ai, Lý Nguyên Hạo thú ai a? Cô nương nhà ai không may như vậy?”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu, chỉ nghe hắn rêu rao thú tức phụ, không hỏi tỉ mỉ bối cảnh của tân nương.
Lúc này, tiểu nhị đến thượng trà, Triệu Phổ hỏi hắn, “Ai, tiểu nhị, Lý Nguyên Hạo muốn đại hôn à?”
“Đúng vậy.” Tiểu nhị gật đầu, “Gia, ngài từ Trung Nguyên tới à?”
Triệu Phổ dĩ vãng cũng không thường đi lại ở vùng Khánh Châu, cho nên ở đây rất nhiều người đều không nhận ra hắn.
“Ai.” Tiểu nhị lắc lắc đầu, hạ giọng nói, “Lý Nguyên Hạo đó a… Chuyện này, mệt cho hắn còn có tâm tư ăn mừng.”
“Chuyện là sao?” Triệu Phổ khó hiểu, hỏi, “Hắn thú ai a?”
“Là tức phụ của Tây Hạ đại tướng quân Vinh Vũ Hầu.” Tiểu nhị nói, “Bị hắn đoạt.”
“Cái gì?” Triệu Phổ mở to hai mắt, “Vinh Vũ Hầu Vinh Kính Nghiêu?!”
“Thì đó.” Tiểu nhị gật đầu, “Vinh Kính Nghiêu còn bị Lý Nguyên Hạo nhốt lại, không biết hiện tại là sống hay chết.”
“Không đúng a.” Triệu Phổ vuốt cằm suy xét, “Vinh Kính Nghiêu đã hơn sáu mươi, tức phụ của hắn chẳng phải rất già?”
“Ha hả.” Tiểu nhị bật cười, nháy nháy mắt với Triệu Phổ mấy cái, “Đó là phu lão thiểu thê (chồng già vợ trẻ), tiểu thiếp của hắn, bất quá mới mười tám.”
Triệu Phổ lắc đầu lia lịa, Lý Nguyên Hạo muốn chết rồi, quân thần cướp tức phụ không nói, còn nháo đến phản bội… Vinh Kính Nghêu cũng thật không thể tưởng tượng nổi, tìm một tức phụ có thể làm tôn nữ mình, già hồ đồ rồi sao.
“Đây là một trong số đó.” Tiểu nhị cười cười, nói tiếp, “Hình như còn hai người nữa.”
“Cái gì còn hai người nữa?” Công Tôn có chút mờ mịt.
“Tức phụ a!” Tiểu nhị che miệng cười thầm, “Ba người!”
“Ba tức phụ cùng nhau thú?” Triệu Phổ cả kinh há to mồm không sao khép lại được, “Thật hay giả?”
“Tự nhiên là thật rồi, ai, hoang đường cực kỳ a.” Tiểu nhị lắc đầu rời đi, “Hết cách a, ai kêu người ta sắp là hoàng đế.”
Tiểu nhị đi, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có thể một lần thú ba người sao? Đêm đó vào động phòng thì làm sao đây?”
Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá…”
Triển Chiêu nhíu nhíu mày, nói, “Uống rượu giao bôi cũng rất gay go…”
“Lý Nguyên Hạo làm như vậy quả thật có hơi hoang đường a.” Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “Ta vẫn nghĩ hắn tuy rằng tàn bạo, nhưng còn không đến mức hồ đồ.”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ nhíu mày nói, “Tình hình này có hơi cổ quái, không giống tác phong từ trước đến nay của Lý Nguyên Hạo.”
Nghĩ tới đây, Triệu Phổ gọi Giả Ảnh tới, “Đi hỏi thăm một chút, hai tức phụ mà Lý Nguyên Hạo thú kia là ai?”
Giả Ảnh gật đầu rời đi, không bao lâu đã trở về, nói, “Vương gia, có một người là công chút của Hồi Hột tộc, người kia là công chúa Liêu quốc.”
“Nga…” Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, “Thì ra là thế a.”
“Điều này biểu thị thế lực cái phái đã hợp tác rồi sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Không sai a, Lý Nguyên Hạo là muốn nói rõ hắn đã cầm quyền rồi.” Bàng Cát bên cạnh cười cười.
Triệu Phổ nhíu nhíu mày, “Nguyên bản, Tây Hạ có phân nửa binh lực nằm trong tay Vinh Kính Nghiêu, đã từng có lời nhận xét vương triều Lý thị đang thất thế, Lý Nguyên Hạo cướp tiểu thiếp của Vinh Kính Nghiêu, đã nói rõ, binh quyền của Vinh Kính Nghiêu đã bị hắn thu hồi, nội ưu đã bình định. Trước kia Tây Hạ và Hồi Hột tộc trở mặt, hai bên quan hệ không hòa thuận, lúc này Lý Nguyên Hạo làm con rễ của Hồi Hột tộc, cũng không phải chính là giải hòa rồi sao. Dã lư và Lý gia từ trước đến nay đây đó nhìn nhau không vừa mắt, lúc này dĩ nhiên hòa thân, đã nói rõ hai nhà đạt thành nhận thức chung, trước tiên đem ân oán ném đi, liên hợp đối phó Đại Tống rồi tính tiếp.”
“Bát vương gia lại đang trong tay bọn chúng, chẳng phải không ổn?” Công Tôn có chút lo lắng.
Triệu Phổ uống một ngụm rượu, nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người cũng gật đầu, nghĩ lần này tình hình nghiêm trọng.
“Ăn cơm, lập tức quay về quân doanh.” Triệu Phổ nói, “Nhìn xem có gì tiến triển hay không.”
Tất cả mọi người gật đầu, tiếp tục ăn.
.
Đang ăn, lại nghe được dưới lầu có tiếng người ầm ĩ.
Bạch Ngọc Đường nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại nói với Triệu Phổ, “Là quan binh.”
“Quan binh?” Triệu Phổ có chút khó hiểu, tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy? Ló đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy là hai người phục vụ trong quân đội đang đuổi đánh một tên khất cái, còn có vài người cầm rượu trên tay, say khướt đang đùa giỡn một phụ nữ nhà lành.
Tử Ảnh và Giả Ảnh liếc mắt nhìn nhau, đều nuốt một ngụm nước bọt nhìn Triệu Phổ.
Quả nhiên, chỉ thấy Triệu Phổ trong nháy mắt đen mặt, hỏi, “Binh mã ở đâu?”
“Vương gia, hẳn là thủ quân ở phụ cận, y phục không phải Triệu gia quân.” Giả Ảnh vội nói, chỉ thấy sắc mặt Triệu Phổ đẹp hơn một chút.
“Đi bắt hắn lại cho ta.” Triệu Phổ phân phó, Giả Ảnh và Tử Ảnh còn chưa kịp xuống lầu, chợt nghe được dưới lầu truyền đến một trận kêu thảm thiết.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy mấy tên quan binh kia đều bị một bạch y nam tử trẻ tuổi đá lăn trên mặt đất.
Triệu Phổ nhướng mi một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ai vậy?”
Bạch Ngọc Đường ngước mắt, chỉ thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn, có chút dở khóc dở cười, “Đâu phải cứ mặc bạch y phục thì ta nhận thức.”
Mọi người phục hồi tinh thần lại —— Cũng đúng!
Lúc này, chợt nghe nam tử nọ cười nhạt một tiếng, “Trước kia ta từng nghe nói biên quan quân của Đại Tống lợi hại biết bao nhiêu, Triệu gia quân có quy củ có khả năng biết bao nhiêu… Bây giờ vừa nhìn, a, quả thật là khoác lác ba hoa.”
“Tiểu tử ngươi nói cái gì?” Những quan binh kia la lên, “Ở đây dương oai, muốn chết a!”
Thanh niên nhân nọ cũng không tranh cãi với bọn chúng, chỉ nói, “Ta nghe nói Triệu Phổ quay về biên quan, bảo hắn đi ra, ta muốn tìm hắn tính sổ!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hỏi, “Ngươi có mấy cái đầu a, vừa há mồm đã bảo tìm Cửu vương gia.”
“Hừ.” Nam tử nọ vung tay, “Tại vùng Trung Nguyên ta không có lợi thế hơn hắn, hôm nay ta muốn cùng hắn gặp nhau phân cao thấp!”
Trên lầu tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ, như là hỏi —— Ai a?
Triệu Phổ vẻ mặt mờ mịt, nói, “Lão tử hận nhất nam nhân mặc bạch y…”
Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái.
Triệu Phổ nói, “Chỉ có ngươi và thư ngốc này mặc thì thuận mắt chút.”
Triển Chiêu nhìn kỹ người dưới lầu, nói, “Hắn không giống người Trung Nguyên, giống như ngoại tộc.”
“Uy.” Lúc này, Tử Ảnh ghé vào trên rào chắn hỏi người nọ, “Ngươi tìm Cửu vương gia có chuyện gì a? Nghe ngươi nói, giống như có thâm cừu đại hận.”
Thanh niên nhân nọ ngẩng đầu nhìn nhìn Tử Ảnh, “Ngươi biết Triệu Phổ?”
Tử Ảnh cười, “Ta quen người trong quân doanh, nếu lời ngươi nói có lý, ta có thể giúp ngươi thông truyền một tiếng.”
“Hảo.” Thanh niên nhân nọ gật đầu, nói, “Ngươi hãy nói cho Triệu Phổ, bảo hắn tới tìm ta, ta muốn cùng hắn luận võ!”
“Vì sao?” Triển Chiêu cũng có chút khó hiểu, hỏi.
“Bởi vì… Hắn đoạt người trong lòng của ta!”
“Khụ khụ…”
Triệu Phổ đang uống rượu bị sặc một ngụm.
Mà đồng thời, Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử đút thức ăn vào miệng bé, nghe được cũng ngẩn người.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn hai người đó.
Một lúc lâu, Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ai đó a?!”
Công Tôn thì lại ngước mắt nhìn Triệu Phổ, “Ngươi có rất nhiều người trong lòng sao?!”
…
Liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ lắc đầu, “Không a, chỉ có mình ngươi.”
Công Tôn cũng vẻ mặt mờ mịt, “Ta không biết hắn.”
Giả Ảnh cảm thấy tình hình không ổn, ló người ra hỏi, “Ai, người trong lòng của ngươi gọi là gì a?”
Bạch y nhân không nhanh không chậm nói, “Người trong lòng ta gọi Công Tôn Sách!”
“Khụ khụ…” Lúc này đến phiên Công Tôn bị sặc, mọi người mở to hai mắt nhìn y, Công Tôn lắc đầu, “Ta không biết a…”
“Nương.” Triệu Phổ đứng lên đá nhào cái ghế, “Xúi quẩy, mới thành thân đã đeo lục mạo (cũng giống cắm sừng ấy ^^) cho lão tử, làm thịt hắn!” Nói xong, thả người một cái nhảy ra, Triển Chiêu vỗ Bạch Ngọc Đường, “Ai, đặc sắc rồi!”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy khó hiểu, Công Tôn đứng lên, thò đầu ra nhìn kỹ người nọ, không cảm thấy mình có quen với hắn a.
Mà Giả Ảnh và Tử Ảnh đã sớm đuổi theo xuống dưới.
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu ngồi bên bàn gặm một cái móng gà, hỏi Bàng Cát bên cạnh đang thong dong uống trà xem náo nhiệt, “Tiểu Đỗ Tử, chuyện gì vậy?”
“Nga.” Bàng Cát cười cười, gắp một cái đùi gà cho bé, cười nói, “Bình thường, rắc rối trong hôn nhân thôi.”
Tác giả :
Nhĩ Nhã