Du Long Tùy Nguyệt
Quyển 2 - Chương 87: Tiểu Tứ tử thâm hụt tiền buôn bán
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về tới đại doanh của Triệu Phổ, thì thấy Triệu Phổ và Công Tôn còn đang nghiên cứu bản đồ địa hình.
“Có một đầu mối.” Hai người đi vào, đem đầu mối nghiên cứu được trên đường nói cho bọn họ.
Triệu Phổ nghe xong thì nhìn sang Công Tôn, “Thư ngốc, có khả năng này không?”
“Ừ.” Công Tôn vội gật đầu, “Có thể xảy ra chuyện như vậy.”
“Đó là một đầu mối?” Triệu Phổ hỏi.
“Đương nhiên.” Công Tôn suy nghĩ một chút lại nói, “Ta có một biện pháp hay!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người nhìn y.
“Theo ta được biết, Ô Vu tộc hàng năm đều sẽ cúng tế tổ tiên, nhưng cũng không dùng nhiều mạng người như vậy, năm nay đột nhiên bắt đầu… Điều này rất có thể là vì thủ lĩnh đã chết sau đó có tân thủ lĩnh lên thay.” Công Tôn nói, “Chúng ta từ nơi này xuống tay.”
“A… Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa* mà.” Triệu Phổ bật cười, “Xuống tay thế nào?”
*(ý nói người mới lên thay thì sẽ có chính sách và cải cách mới)
“Phỏng chừng giết người là vì cử hành nghi thức cho tổ tiên, mà vơ vét tiền tài, có thể thủ lĩnh tân nhiệm, là một kẻ có dã tâm.” Công Tôn nói, “Chúng ta có thể xuống tay từ hai phía người và tiền, người là chuyện cấp bách, bởi vì Ô Vu tộc hạ táng và cúng bái đều có giờ có giấc!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghĩ có lý, “Chúng ta nên đối phó hắn thế nào?”
“Tử thi chưa bị thu gom phía sau núi đã gom về hết chưa?” Công Tôn hỏi.
“Đều gom về rồi, đưa đến ngỗ tác phòng trong nha môn địa phương, chờ thân nhân đến nhận dạng.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Bất quá bởi vì đại thể là thương nhân qua đường, tìm không được lai lịch, cơ bản thi thể vẫn còn ở đằng đó, chúng ta chuẩn bị qua mấy ngày nữa sẽ mai táng bọn họ.”
“Đây là một biện pháp tốt.” Triệu Phổ nói, “Trước tiên tìm một chỗ mai táng, tốt nhất là ở trong núi, sau đó phái một người ở lại canh chừng, ôm cây đợi thỏ, đợi Ô Vu tộc đến đào thi thể lên dùng.”
Tất cả mọi người gật đầu, nghĩ có thể làm.
“Không được.” Công Tôn lắc đầu, nói, “Thi thể một khi xuống mồ, hồn phách sẽ theo đi, tế tự của Ô Vu tộc cần thi thể mới mẻ, phải là chưa nhập thổ.”
“Vậy không lẽ bọn chúng muốn tìm cách giết người thêm lần nữa?” Triệu Phổ nhíu mày, “Hướng chỗ nào xuống tay đây?”
“Có lẽ là phụ cận.” Bạch Ngọc Đường nói, “Toàn bộ Loan Thúy Thập Tam Phong đều bị chúng ta vây quanh, nói cách khác hầu như không ai có thể xuống núi, bọn chúng đương nhiên không thể đi gây hại cư dân Dĩnh Xương phủ… Nhưng phụ cận, hẳn là không có thôn xóm gì để gây họa đâu nhỉ?”
“Ách…” Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh cầm qua địa hình đồ, mở bản vẽ ra nhìn nhìn, chỉ vào một chỗ ở phía tây nam Loan Thúy Thập Tam Phong, nói, “Theo những người dẫn đường nói, nơi này có một bãi săn, phú hộ địa phương và các công tử bột từ các châu thành phủ thường xuyên tới nơi này săn bắt.”
Triệu Phổ nhíu mày hỏi, “Sơn tặc hoành hành, cũng dám tới đây săn bắt? Không muốn sống nữa sao?”
“Ai, đều là một lũ ăn chơi tác táng cả thôi.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Trong nhà đại thể có chút bối cảnh, bọn sơn tặc cũng không chủ động đi trêu chọc người của quan phủ, cho nên vùng này hầu như không nguy hiểm.”
“Gần đây là thời điểm tốt để đi săn.” Công Tôn nói, “Có thể… bọn chúng đang chờ cơ hội xuống tay?”
Triệu Phổ quan sát bản vẽ một chút, nói, “Thì ra là một bãi săn, trên bản vẽ vì sao lại đánh dấu đất trống, ta chưa từng lưu ý.”
“Trên địa hình đồ cũng không có đánh dấu.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Những người dẫn đường nói, Loan Thúy Thập Tam Phong là nơi tốt để đi săn, quan phủ có lệnh không được tự mình lập bãi săn, những người đó là mua chuộc quan phủ, mới mua được nơi đó, chuyên môn dùng để vui chơi.”
“Là những ai?” Triệu Phổ hỏi.
“Hm, công tử của quan lớn ở các châu thành phủ huyện, còn có vài tử tự của quan viên ở Khai Phong đến, hoặc một vài võ tướng phụ cận. Những kẻ này đều là con nhà võ, biết chút công phu, hơn nữa nhân mã đông đảo, cho nên không sợ sơn tặc, cũng chưa từng bị yêu giáo quấy rối, bãi săn này ở chỗ hẻo lánh, người ngoài không dễ dàng phát hiện.”
“Hảo.” Triệu Phổ gật đầu, cười nói, “Lấy bọn họ làm mồi nhử! Câu lũ yêu giáo kia.”
“Lỡ có chuyện gì thì sao?” Công Tôn xoay mặt nhìn Triển Chiêu, dù sao Triển Chiêu cũng là người của Khai Phong phủ, lỡ như những tử tự của quan viên này biết mình bị trở thành con mồi, có thể mang đến phiền phức cho Bao đại nhân hay không.
“Đừng lo đừng lo.” Triển Chiêu khoát khoát tay, nói, “Đám quan viên này hết ăn lại nằm không làm việc đàng hoàng, bớt đi vài người cũng là chuyện tốt, yên tâm, đám người này da dày thịt béo không chết được đâu!”
Sau đó, mọi người định ra kế sách, cứ dựa theo kế hoạch đó mà làm.
Triệu Phổ đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi thư ngốc.”
“Ân?” Công Tôn xoay mặt nhìn hắn.
“Ngươi nghĩ, kế sách này của chúng ta, có thể sử dụng Tống Thanh Minh hay không?” Triệu Phổ cười hỏi.
Công Tôn thoáng trầm ngâm một hồi, hỏi, “Lợi dụng như thế nào a?”
“Hừ hừ.” Triệu Phổ cười cười, nói, “Ngươi nghĩ cách đi.”
Công Tôn nhíu mày, nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ cười, “Ta còn phụ trách tìm cách lừa mấy tên ăn chơi trác táng tới bãi săn này mà.”
Công Tôn vừa nghĩ cũng biết khó làm, “Cũng phải a, ngươi dùng cách nào lừa họ tới a? Hiện tại đại quân trú thủ nơi này, bọn họ làm sao dám đến đây gây chuyện với ngươi chứ?”
“Cho nên phải suy nghĩ a.” Triệu Phổ hắc hắc cười.
“A!” Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên nói, “Có người, phỏng chừng có thể hỗ trợ!”
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn, hỏi, “Ai?”
…
Buổi chiều hôm đó, Giả Ảnh rời khỏi đại doanh một chuyến, quay về Khai Phong, hắn không đến Khai Phong phủ cũng không đến Cửu Vương phủ, mà là đến Bàng phủ một chuyến, tìm được An Lạc Hầu Bàng Dục.
Bàng Dục nhận được một phong thư do Triệu Phổ gửi cho hắn, nội dung trong thư rất đơn giản, Triệu Phổ hỏi hắn có biết chuyện các đệ tử quan viên hay đến Loan Thúy Thập Tam Phong không, nếu có cách thì hãy khuyến khích bọn họ trong vòng ba ngày tới nơi này săn bắn.
Triệu Phổ và Công Tôn xem như là ân nhân cứu mạng của Bàng Dục, hơn nữa Bàng Dục gần đây đã sửa đổi nhiều rồi, tự nhiên vui vẻ hỗ trợ, về chuyện bãi săn trong Loan Thúy Thập Tam Phong, Bàng Dục từng nghe qua, hắn phái người thăm dò thăm dò, rồi làm việc.
Rất nhanh, trời tối dần, Giả Ảnh liền đem lời nhắn của Bàng Dục trở về.
Thì ra, ở Khai Phong có vài công tử của võ tướng mê săn thú, hơn nữa người dẫn đầu trong đó là Vương Biện, gã này cùng Bàng Dục có chút quá tiết.
Bàng Dục cố ý đi tìm hắn, gây sự khiêu khích, muốn cùng hắn tỷ thí săn thú, còn cùng hắn đặt một món tiền cược lớn, Vương Biện vốn rất do dự, sau lại động tâm, liền hẹn một đám hồ bằng cẩu hữu(bạn bè xấu), chuẩn bị ngày mai đi tỷ thí. Bàng Dục đem chuyện thắng bại giao cho đám Triệu Phổ, hắn phụ trách dụ người tới.
Triệu Phổ cười ha ha, nói với Giả Ảnh, “Đi chuẩn bị, chúng ta không thể để An Lạc Hầu hỗ trợ mà còn đền tiền vốn.”
Giả Ảnh liền dẫn theo vài ảnh vệ lui xuống chuẩn bị, tạm thời không đề cập tới.
.
Lại nói đến Công Tôn.
Từ lúc Triệu Phổ bảo y tìm cách, thừa thời cơ này thử Tống Thanh Minh, y đã nghĩ ra biện pháp.
Ván này chính là đã đâm lao đành phải theo lao, nói cho Tống Thanh Minh, nhưng Tống Thanh Minh này dáng vẻ chẳng tốt lành gì, vạn nhất hắn cùng Ô Vu tộc có quan hệ, vậy nếu lỡ như báo tin cho bọn họ trước thời hạn, vậy bước tiếp theo Triệu Phổ khả năng sẽ mất công mà không được gì. Nhưng nếu không nói gì, thì lại lãng phí cơ hội tốt như vậy, nên nói thế nào đây?
Công Tôn chắp tay sau lưng, tới tới lui lui thong thả rảo bước, Tiểu Tứ tử chắp tay sau đít, đi theo phía sau cũng thong thả rảo bước.
Tiểu Tứ tử gần đây có chút phiền lòng chuyện này, ngày đó bé hỏi các Ảnh Ảnh, thông thường thú một tức phụ (cưới vợ) cần bao nhiêu sính lễ.
Các ảnh vệ đều bị bé chọc cười, còn tưởng rằng Tiểu Tứ tử bắt đầu để dành tiền, chuẩn bị sau này thú tức phụ, bèn chọc bé, nói, ít thì cũng phải có tám trăm một ngàn lượng a.
“A?” Tiểu Tứ tử lúc đó liền trợn tròn mắt, bé mới chỉ vừa được năm tuổi, tổng cộng có mười lượng bạc, hơn nữa mười lượng bạc này còn có tám lượng là tích cóp dạo gần đây, bởi vì lần trước là sinh thần của bé, nhiều người cho bé những bao lì xì nhỏ, tặng nhiều quá Công Tôn không cho lấy, thế nên mỗi người cho bé một lượng bạc, Tiểu Tứ tử đều để dành cất vào trong tiểu hà bao mà Tử Ảnh tặng cho.
Nhưng một nghìn lượng, vậy bé chẳng phải cần tới một trăm cái sinh thần nữa sao?! Nói cách khác, Tiểu Tứ tử phải sống đến một trăm tuổi, mới đủ để phụ thân thú một tức phụ.
Vì vậy Tiểu Tứ tử vô cùng phiền muộn, bé nghĩ nghĩ lại, rồi hỏi các ảnh vệ, vậy nếu xuất giá thì sao, cần bao nhiêu của hồi môn?
Các ảnh vệ nghe ra môn đạo, tiếp tục chọc bé, “Nga, cái này ít a, có một hai trăm lượng là được rồi.”
“Ngô…” Tiểu Tứ tử xòe tay tính tính, cái này bé chỉ cần tiếp qua mười năm hai mươi năm là được rồi, mười năm bé cũng chỉ có mười lăm tuổi, hai mươi năm cũng chỉ là hai mươi lăm tuổi, nhưng phụ thân cùng Cửu Cửu sẽ chờ không được. Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Tứ tử cảm thấy, để phụ thân mình thú Cửu Cửu, không bằng để Cửu Cửu thú phụ thân thì có lợi hơn!
Nhưng, có biện pháp nào, có thể trong vòng nửa năm, kiếm được một trăm lượng bạc đây? Chuyện này quả là làm khó cho Tiểu Tứ tử rồi, bé ở trong sân đi lòng vòng nghĩ cách.
Công Tôn nghĩ nghĩ, đột nhiên ngừng lại…
“Bịch” một tiếng, Tiểu Tứ tử theo phía sau không kịp dừng nước, trực tiếp đụng phải, ai nha một tiếng, ngồi bệt trên mặt đất, xoa mũi.
“Tiểu Tứ tử?” Công Tôn vội cúi xuống bế lấy bé, nói, “Ngươi đi theo phía sau ta a?”
“Ân.” Tiểu Tứ tử hơi dẩu mỏ, xoa mũi, “Tại sao phụ thân đột ngột dừng lại?”
“Tại sao ngươi ngây ngô theo sau ta a?” Công Tôn hỏi ngược, “Đang suy nghĩ cái gì đó?”
“Nga… Nghĩ giá ([jià] gả chồng)…” Tiểu Tứ tử vội che miệng lại.
Công Tôn nheo mắt lại, vật nhỏ có chuyện gì gạt y, “Gia ([jiā] nhà)… Cái gì gia? Gia hay là giả ([jiǎ]giả dối)?”
Tiểu Tứ tử biết, tuyệt đối không thể nói cho Công Tôn, bé muốn đem y thú Cửu Cửu đổi thành giá, như vây phụ thân khẳng định sẽ hung hăng đánh mông bé. Bất quá đã lỡ nói ra, Tiểu Tứ tử tới luôn, “Ân… Nghĩ… Giá…”
“Nghĩ gia (nhớ nhà)?” Công Tôn ngẩng người, hỏi, “Tiểu Tứ tử? Ngươi nhớ Nhã Trúc thôn?”
“Không phải.” Tiểu Tứ tử vội lắc đầu, bé mới không muốn trở lại, bé muốn cùng phụ thân ở lại bên cạnh Cửu Cửu.
“Vậy ngươi đang nghĩ gia nào?” Công Tôn mờ mịt.
“Ngô…” Tiểu Tứ tử gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Nó đại khái là muốn một gia đình a.” Lúc này, bên cạnh vang lên một thanh âm.
Công Tôn xoay mặt nhìn qua, thì cảm thấy mí mắt bắt đầu nhảy, kẻ tới không ai khác, chính là Tống Thanh Minh.
Công Tôn đè ép lo lắng trong lòng, khó hiểu hỏi, “Muốn một gia đình?”
“Ân.” Tống Thanh Minh cười nói, “Hài tử nhỏ như vậy, ngoại trừ có một phụ thân, tốt nhất là còn thêm một mẫu thân chiếu cố, như vậy tốt hơn chứ?”
Công Tôn sửng sốt một hồi lâu, nhìn Tiểu Tứ tử, hỏi, “Tiểu Tứ tử? Là ý này a?”
Tiểu Tứ tử đột nhiên nghĩ, thật sự cũng có chuyện như vậy a! Bé có phụ thân còn muốn có một mẫu thân, đây không phải muốn một gia đình sao? Bèn nói, “Ngô, đúng nha.”
Công Tôn nhẹ nhàng thở dài, tiểu hài nhi này đều nhanh ma chướng rồi, không lúc nào không nhớ tới việc hôn nhân của y, bèn nói, “Ngươi mới bao nhiêu, lo nghĩ vớ vẩn.”
Tiểu Tứ tử đô đô miệng, tâm nói, Tiểu Tứ tử không lo nghĩ cho ngươi, thì phụ thân một chút cũng không lo lắng.
Công Tôn nhìn sắc trời một chút, hỏi Tống Thanh Minh, “Tống đạo trưởng còn chưa nghỉ ngơi a?”
Tống Thanh Minh lắc đầu, nhìn nhìn quân trướng của Triệu Phổ cách đó không xa, chỉ thấy Triệu Phổ đang cùng Âu Dương Thiếu Chinh thương lượng gì đó, liền hỏi, “Công Tôn tiên sinh, hôm nay Vương Gia không hề hỏi chuyện với ta, các ngươi không phải đã nghiên cứu ra đối sách gì rồi chứ?”
“Ách..” Công Tôn do dự một chút, không nói gì.
Tống Thanh Minh khẽ nhíu mày, truy vấn, “Tiên sinh, thật sự đã có biện pháp đối phó yêu giáo kia sao?”
Công Tôn nhẹ nhàng thở dài, nói, “Cũng không phải…”
“Tiên sinh có phải đối với ta còn chưa tín nhiệm?” Tống Thanh Minh có chút sốt ruột, nói, “Điều này cũng không sao a, không nói cho ta biết cũng được, nhưng có gì cần hỗ trợ, tất nhiên cứ phân phó Thanh Minh đi làm!”
Công Tôn đột nhiên dâng lên một chút phản cảm, Tống Thanh Minh này đối nhân xử thế thật quá giả dối, trước đây hắn còn tỏ ra có địch ý với mình, biểu hiện là rất ngạo mạn, nhưng hôm nay lại tỏ ra khiêm cung, phảng phất thay đổi một người, cùng mình bộc lộ tâm tình.
Kỳ thực rất đơn giản, Tống Thanh Minh là một kẻ giỏi về tùy mặt gửi lời, trước đây hắn ngạo mạn tự đại, có thể khiến Triệu Phổ đối hắn giảm bớt phòng bị, bởi vì một người quá mức ngạo mạn, cơ bản không có tiền đồ gì.
Nhưng mà bây giờ tỏ ra khiêm cung, đó là bởi vì hắn biết Công Tôn thích nội liễm.
Trăm phương ngàn kế như vậy, nếu như nói hắn chỉ là vì muốn công danh nên gia nhập vào trong quân? Điều này Công Tôn nghĩ thật không quá có khả năng.
Nghĩ tới đây, Công Tôn đột nhiên linh cơ khẽ động, có một chủ ý.
“Ai… Tống đạo trưởng nghĩ quá nhiều rồi, kỳ thực mọi chuyện căn bản không phải như vậy.” Dáng vẻ của Công Tôn, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng.
“Xảy ra chuyện gì?” Tống Thanh Minh khó hiểu nhìn Công Tôn, phát hiện… Tựa hồ cũng không phải là công sự.
“Kỳ thực là có chuyện như vầy.” Công Tôn nói, “Ai, cái này gọi là sợ cái gì tới cái gì…”
Tống Thanh Minh tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi Công Tôn, “Cụ thể là xảy ra chuyện gì?””
“Hoàng thượng mấy ngày nay bởi vì chuyện yêu giáo ở Dĩnh Xương phủ, vẫn đều làm khó Cửu Vương Gia.” Công Tôn nói.
Tống Thanh Minh sửng sốt, lập tức gật đầu, hiếu kỳ hỏi, “Giữa hoàng thượng và Cửu Vương Gia, có phải là có gì ly gián hay không?”
“Ai…” Công Tôn lắc đầu, nói, “Nếu ngươi là hoàng thượng, ngươi có thể dung (~chứa chấp) được Triệu Phổ sao?”
Tống Thanh Minh nhíu mày nghĩ nghĩ, liên tục lắc đầu, “Nằm trên giường, há lại dung kẻ ngủ ngáy? Cửu Vương Gia công cao chấn chủ, hoàng thượng nhất định sẽ chuẩn bị thời cơ gây phiền phức cho ngài ấy, lần này… Không phải là ra thời hạn gì đó chứ?”
“Chứ còn gì nữa?” Công Tôn thở dài, “Đáng giận nhất là còn có người muốn gạt chân.”
“Ai?” Tống Thanh Minh khó hiểu.
“Ngươi biết An Lạc Hầu chứ?” Công Tôn lại hỏi.
“Tên đó thì ai chẳng biết chứ.” Tống Thanh Minh cười cười, nói, “Bao đại nhân là quan tốt có tiếng, mà Bàng Thái Sư thì là quan ngu ngốc có tiếng.”
“Bàng thái sư chính là hoàng thân quốc thích, tự nhiên sẽ đứng bên hoàng thượng rồi.” Công Tôn thở dài, “Rõ ràng biết Loan Thúy Thập Tam Phong này hiện tại là trọng địa, Triệu Phổ vừa lúc phái người tấn công núi, mà lão hết lần này tới lần khác bảo nhi tử dẫn theo một đám vương công quý tộc, tới nơi này săn bắn du ngoạn.”
“Ngay lúc này?” Tống Thanh Minh cũng giật mình không nhỏ.
Công Tôn gật đầu, “Thì bởi vậy, cho nên Triệu Phổ đang nghĩ cách, phân tán một bộ phận binh lực đi bảo vệ bọn họ… Bất quá nói trắng ra, Bàng Dục này tự vác xác tới, ta nghĩ, căn bản không cần bảo hộ bọn họ! Để bọn họ nhận chút giáo huấn mới tốt đó!”
Tống Thanh Minh gật đầu, nói, “Kế sách này của tiên sinh thật hay!”
Công Tôn lại lắc đầu, nói, “Vốn Triệu Phổ bọn họ đã tính toán xong xuôi, hảo hảo thu thập thu thập Bàng Dục, dù sao, Bàng Thái Sư thì tính là cái gì, làm sao so được với Cửu Vương Gia, để người của yêu giáo thu thập bọn họ mới tốt!”
“Đúng.” Tống Thanh Minh vẻ mặt mang cười, “Cũng coi như vì dân trừ hại a!”
“Thế nhưng a… Cũng không biết Bàng thái sư bọn họ xúi giục như thế nào…” Công Tôn nói tới đây, đè thấp thanh âm nói, “Hoàng thượng còn nói sẽ tới đây!”
“Cái gì?” Tống Thanh Minh trên mặt tỏ ra giật mình, nhưng thần thái hiện lên trong ánh mắt cũng không tránh được hai mắt Công Tôn, Công Tôn cười thầm trong bụng —— Mắc câu rồi!
“Hoàng thượng muốn tới?” Tống Thanh Minh mở to hai mắt nhìn Công Tôn.
“Suỵt!” Công Tôn vội bảo hắn nhỏ giọng, nói, “Là vậy đó, lúc này lại phiền phức nữa! Nếu như để hoàng thượng xảy ra sơ suất gì, vậy ngoại nhân sẽ đồn bậy, nói Triệu Phổ mưu triều soán vị! Đây không phải là tội nhân thiên cổ sao?”
Tống Thanh Minh hỏi, “Hoàng thượng… cũng đến săn bắn sao?”
“Vậy cũng không phải.” Công Tôn lắc đầu, nói, “Hoàng thượng làm gì ham chơi như vậy, hắn nói là đến đốc chiến, Dĩnh Xương phủ bị yêu giáo làm cho mù mịt chướng khí, hắn thân là hoàng đế, cần phải thể sát dân tình một chút.”
“Trên thực tế là tới thêm phiền đúng không?” Tống Thanh Minh nhíu mày nói.
“A… Ngươi cũng đã nhìn ra sao?” Công Tôn thở dài, “Triệu Phổ đang chuẩn bị ứng đối, thật sự là phiền phức.”
“Vậy… Vương Gia chuẩn bị làm sao bây giờ?” Tống Thanh Minh hỏi.
Công Tôn lắc đầu, “Vì an toàn, không thể để hoàng thượng chạy loạn, chỉ sợ lúc đó hắn không nghe khuyên bảo, Tống đạo trưởng chưa gặp qua hoàng thượng thôi, rất tùy hứng!”
“Thật vậy sao?” Tống Thanh Minh hỏi.
“Ân.” Công Tôn gật đầu, liền cảm giác Tiểu Tứ tử túm tay áo y, dụi dụi mắt, “Phụ thân, buồn ngủ.”
“Nga.” Công Tôn vội vỗ vỗ Tiểu Tứ tử, nghĩ Tống Thanh Minh chắc cũng bị lừa rồi, bèn tạm biệt hắn, ôm Tiểu Tứ tử trở về đại doanh.
Tống Thanh Minh cau mày, tâm sự nặng nề vội vã trở về doanh trướng của mình.
.
Lúc Công Tôn trở về doanh trại, Triệu Phổ vừa lúc cùng Âu Dương Thiếu Chinh thương lượng hoàn tất, tất cả mọi người tán đi, Công Tôn rửa mặt thay thụy y (áo ngủ) cho Tiểu Tứ tử.
Triệu Phổ đã sớm thấy Công Tôn và Tống Thanh Minh tán gẫu bên ngoài, liền hỏi, “Sao rồi? Dùng chiêu gì gạt hắn vậy?”
Công Tôn có chút thấp thỏm, bèn đem chủ ý mà mình tự chủ trương nói cho Triệu Phổ, bất quá… là Triệu Phổ bảo y quyết định mà.
Triệu Phổ nghe xong, cười ha ha, liên tục nói, “Ngươi thư ngốc này, thật biết gạt người a.”
“Biện pháp này được không?” Công Tôn hỏi, “Ta chỉ sợ…”
“Không cần sợ.” Triệu Phổ nhẹ nhàng khoát khoát tay, cười nói, “Mặc kệ Tống Thanh Minh này là đầu trâu mặt ngựa từ đâu tới, hoàng thượng với hắn mà nói, đó mới là mồi câu tốt nhất!”
Công Tôn gật đầu, “Ta lúc đó cũng nghĩ như vậy.”
“Thư ngốc, chủ ý này rất được.” Triệu Phổ rửa mặt, vừa túm Tiểu Lương tử bên cạnh, dùng khăn ấm lau mặt cho nó, vừa hỏi, “Bất quá chúng ta phải bảo người mượn loan giá của hoàng đế tới đây, sau đó tìm người giả trang hoàng đế, ngồi ở bên trong loan giá, thật ra cũng không dùng đến, bất quá phải đề phòng bị người ám toán!”
“Vậy phải tìm ai?” Công Tôn hỏi.
Triệu Phổ mỉm cười, tiến đến bên tai Công Tôn thấp giọng nói một lúc lâu.
Công Tôn cũng cười, hỏi, “Làm vậy được sao?”
“Sao lại không được chứ?” Triệu Phổ đối y nhướng nhướng mi, dư quang thoáng nhìn Tiểu Tứ tử đứng phía sau Công Tôn, đang hướng chính mình lén lút ngoắc ngoắc, như là có chuyện gì muốn nói với hắn.
Triệu Phổ liếc mắt thấy, bèn nói, “Ai, thư ngốc, ta đi mao xí trước đã.”
“Cửu Cửu, ta cũng muốn đi.” Tiểu Tứ tử chạy tới túm tay áo Triệu Phổ.
Triệu Phổ một tay nhấc bé bế lên, còn cố ý đi qua hỏi Công Tôn, “Thư ngốc? Có đi không?”
Công Tôn liếc hắn một cái, nói, “Ta không đi, ngươi dẫn Tiểu Tứ tử đi đi.”
Triệu Phổ hắc hắc cười, ôm Tiểu Tứ tử đi ra.
Công Tôn thở dài, thấy Tiêu Lương đang ngâm chân, thì từ trong hòm thuốc lấy ra một bình dược nhỏ, rắc vào trong chậu, nói với Tiêu Lương, “Xoa bóp chân đi.”
“Ngô.” Tiêu Lương xoa bóp chân.
Công Tôn ngồi vào bên cạnh nó, cười hỏi, “Tiểu Lương tử, gần đây công phu luyện thế nào rồi?”
“Ân.” Tiêu Lương nhanh chóng gật đầu, “Rất tốt, Vương Gia rất lợi hại.”
Công Tôn gật đầu, nhỏ giọng nói với nó, “Ta nghe nói a, khinh công của Triển Chiêu đặc biệt giỏi, Bạch Ngọc Đường còn có cái gì…”
“Cách Không chưởng!” Tiêu Lương đối võ công thì trái lại khá quen thuộc.
“Đúng!” Công Tôn gật đầu, đối nó nháy mắt mấy cái, cười nói, “Ngươi cũng đừng quên, ngươi là một tiểu hài tử, ở chung với bọn họ không cần tỏ ra giống đại nhân, nếu muốn học, có thể quấn quít lấy bọn họ, nhờ bọn họ dạy ngươi.”
“Vậy cũng được sao?” Tiêu Lương hỏi, “Ta… sợ bọn họ mất hứng.”
“Ai.” Công Tôn vỗ vỗ vai nó, nói, “Bọn họ là đại hiệp, sao lại có thể mất hứng với một tiểu oa nhi như ngươi?”
Tiêu Lương suy nghĩ một chút, gật đầu, “Ân, ta đã biết!”
Công Tôn nhéo má nó, tâm tình có vẻ tốt.
.
Triệu Phổ bế Tiểu Tứ tử ra ngoài, tìm một nơi không người, tấp vào hỏi bé, “Chuyện gì?”
Tiểu Tứ tử giật giật một lọn tóc trước ngực Triệu Phổ, nhỏ giọng nói, “Cửu Cửu… Thương lượng chuyện này với ngươi.”
“Nói đi.” Triệu Phổ cười nói, “Muốn cái gì, sao trên trời cũng hái xuống cho ngươi.”
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ tử cười khúc khích, nói, “Ta không thể, không thể để phụ thân thú ngươi được.”
“Hả?” Triệu Phổ kinh hãi, tâm nói, không phải chứ? Vật nhỏ coi trọng người khác làm mẫu thân sao? Vội nói, “Như vậy sao được a?”
Tiểu Tứ tử thấy Triệu Phổ không muốn, liền mếu máo nói, “Không muốn thú nữa a? (!)” (vừa như hỏi vừa như khẳng định -_-)
“Vì sao a, ta lại thích phụ thân ngươi, không thú không được a!” Triệu Phổ vừa thốt khỏi miệng, chợt nghe được Giả Ảnh và Tử Ảnh âm thầm theo tới che miệng lại phụt ra một tiếng cười.
“Ngô…” Tiểu Tứ tử nhỏ giọng nói, “Không thú nữa.”
“Vì sao?” Triệu Phổ vẻ mặt bị thương tổn, nói, “Ngươi muốn phụ thân ngươi bội tình bạc nghĩa sao? Ta không muốn sống nữa!”
“Không thể a.” Tiểu Tứ tử vội kéo Triệu Phổ lại, nói, “Là bởi vì… Tiểu Tứ tử không có đủ sính lễ.”
Triệu Phổ sửng sốt, chợt nghe trong bóng tối, đám ảnh vệ cười đến giậm chân.
Triệu Phổ nghiêng đầu… Nhìn nhìn Tiểu Tứ tử, khó hiểu hỏi, “Sính lễ gì a?”
“Nếu phụ thân thú Cửu Cửu, các Ảnh Ảnh nói, cần một nghìn lượng sính lễ, Tiểu Tứ tử chỉ có mười lượng.” Tiểu Tứ tử nói, “Phụ thân cũng khẳng định không có một nghìn lượng.”
Triệu Phổ thở phào, nói, “Nga… Thì ra là chuyện không có sính lễ a…”
Không đợi Triệu Phổ nói ra câu “Thôi đi, khỏi cũng được.” Chợt nghe Tiểu Tứ tử nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta, đổi thành của hồi môn được không?”
…
Trong bóng tối, Tử Ảnh kéo Giả Ảnh nói, “Xong xong, tiểu ngốc tử đem bán phụ thân nó kìa!”
“Đây không gọi là bán.” Giả Ảnh lắc đầu, “Gọi là tặng… Mà tự dưng còn có thêm một nhi tử trắng tròn mập mạp.”
.
“Khụ khụ…” Triệu Phổ ho khan một tiếng, che giấu khóe miệng đang cong lên, và cái miệng đang toe toét.
“Chuyện này sao…” Triệu Phổ tựa hồ có chút khó xử.
“Cửu Cửu không muốn sao?” Tiểu Tứ tử có chút lo lắng, “Của hồi môn thì miễn cưỡng mới xuất ra được a, nhưng phụ thân cần đưa chín mươi lượng nữa, Tiểu Tứ tử chỉ có thể đưa mười lượng.”
Triệu Phổ mừng rỡ, suy nghĩ một chút, thò tay vào trong lòng sờ sờ, sau đó lại vỗ tiểu hà bao bên hông Tiểu Tứ tử, nói, “Tiểu Tứ tử, ngươi biết không, ngày đó Tử Ảnh cho ngươi cái hà bao này, là một bảo bối a?”
“Ngô?” Tiểu Tứ tử khó hiểu bèn hỏi Triệu Phổ, “Bảo bối gì nha?”
“Đó là một hà bao biết sinh ra tiền a.” Triệu Phổ nói, “Ngươi bỏ vào mười lượng, sẽ sinh ra một trăm lượng đó.”
“Cửu Cửu gạt người.” Tiểu Tứ tử dù có ngốc thêm cũng sẽ không tin.
“Không tin thì ngươi xem a!” Triệu Phổ nói.
Tiểu Tứ tử chớp chớp mắt, vươn tay lấy tiểu hà bao ra, mở ra nhìn, “Ai nha!”
Bên trong hà bao thực sự có thêm một trăm lượng, mười lượng cũ cũng còn đó… nói cách khác, hiện tại có một trăm mười lượng nha! Tiểu Tứ tử vui vẻ, “Vậy…”
“Đúng vậy đúng vậy!” Triệu Phổ cười nói, “Ngươi đã có thể đem phụ thân ngươi gả ra, một trăm lượng là đủ rồi!”
“Ngô!” Tiểu Tứ tử sung sướng gật đầu, đem một trăm lượng bạc giao cho Triệu Phổ, nói, “Đưa này, Cửu Cửu, phụ thân gả ra cho ngươi, ngươi không thể không cần nha!”
“Đương nhiên đương nhiên, ha ha ha…” Triệu Phổ ngửa mặt lên trời cười như điên, sung sướng đến răng cũng sắp nứt ra.
.
Giả Ảnh bất đắc dĩ nhìn Tử Ảnh, “Xem đi, tặng thì không nói, còn cho thêm một trăm lượng, chuyện này mà để Công Tôn biết, không biết có thở nổi không nữa.”
Tử Ảnh vẫn còn hơi lo lắng, “Nên ngăn cản Vương Gia hay không, hắn còn cười như vậy, ta sợ cằm hắn sẽ rơi.”
.
Chuyện này, đợi thật lâu thật lâu sau, quả nhiên bị Công Tôn biết được, bất quá lúc đó gạo đã nấu thành cơm, Công Tôn bị Tiểu Tứ tử bất tri bất giác hoàn toàn dâng cho Triệu Phổ. Công Tôn quả nhiên tức giận đến méo mũi, dạy Tiểu Tứ tử, “Ngươi lúc đó nếu đem một trăm lượng bỏ lại vào trong hà bao, vậy không phải sinh ra một nghìn lượng sao? Vậy có thể làm sính lễ rồi! Ngươi là tiểu bổn đản!”
Tiểu Tứ tử suy xét nửa ngày, vỗ tay một cái, “Đúng nha!”
Bất quá… Khi đó đã muộn rồi.
Triệu Phổ đắc ý đủng đỉnh trở về, nhưng thấy ở sườn núi… Có con đại điểu giống như sơn tước từ trong doanh trướng bay đi… Hướng đến phía sâu trong núi, Triệu Phổ khẽ nhíu mày, Giả Ảnh nhảy xuống, nói, “Vương Gia, có thể là bồ câu đưa tin, có cần ngăn lại hay không?”
Triệu Phổ hơi khoát tay, cười nói, “Đừng, cứ để nó bay đi, bay đi thì tốt!
“Có một đầu mối.” Hai người đi vào, đem đầu mối nghiên cứu được trên đường nói cho bọn họ.
Triệu Phổ nghe xong thì nhìn sang Công Tôn, “Thư ngốc, có khả năng này không?”
“Ừ.” Công Tôn vội gật đầu, “Có thể xảy ra chuyện như vậy.”
“Đó là một đầu mối?” Triệu Phổ hỏi.
“Đương nhiên.” Công Tôn suy nghĩ một chút lại nói, “Ta có một biện pháp hay!”
“Cái gì?” Tất cả mọi người nhìn y.
“Theo ta được biết, Ô Vu tộc hàng năm đều sẽ cúng tế tổ tiên, nhưng cũng không dùng nhiều mạng người như vậy, năm nay đột nhiên bắt đầu… Điều này rất có thể là vì thủ lĩnh đã chết sau đó có tân thủ lĩnh lên thay.” Công Tôn nói, “Chúng ta từ nơi này xuống tay.”
“A… Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa* mà.” Triệu Phổ bật cười, “Xuống tay thế nào?”
*(ý nói người mới lên thay thì sẽ có chính sách và cải cách mới)
“Phỏng chừng giết người là vì cử hành nghi thức cho tổ tiên, mà vơ vét tiền tài, có thể thủ lĩnh tân nhiệm, là một kẻ có dã tâm.” Công Tôn nói, “Chúng ta có thể xuống tay từ hai phía người và tiền, người là chuyện cấp bách, bởi vì Ô Vu tộc hạ táng và cúng bái đều có giờ có giấc!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghĩ có lý, “Chúng ta nên đối phó hắn thế nào?”
“Tử thi chưa bị thu gom phía sau núi đã gom về hết chưa?” Công Tôn hỏi.
“Đều gom về rồi, đưa đến ngỗ tác phòng trong nha môn địa phương, chờ thân nhân đến nhận dạng.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Bất quá bởi vì đại thể là thương nhân qua đường, tìm không được lai lịch, cơ bản thi thể vẫn còn ở đằng đó, chúng ta chuẩn bị qua mấy ngày nữa sẽ mai táng bọn họ.”
“Đây là một biện pháp tốt.” Triệu Phổ nói, “Trước tiên tìm một chỗ mai táng, tốt nhất là ở trong núi, sau đó phái một người ở lại canh chừng, ôm cây đợi thỏ, đợi Ô Vu tộc đến đào thi thể lên dùng.”
Tất cả mọi người gật đầu, nghĩ có thể làm.
“Không được.” Công Tôn lắc đầu, nói, “Thi thể một khi xuống mồ, hồn phách sẽ theo đi, tế tự của Ô Vu tộc cần thi thể mới mẻ, phải là chưa nhập thổ.”
“Vậy không lẽ bọn chúng muốn tìm cách giết người thêm lần nữa?” Triệu Phổ nhíu mày, “Hướng chỗ nào xuống tay đây?”
“Có lẽ là phụ cận.” Bạch Ngọc Đường nói, “Toàn bộ Loan Thúy Thập Tam Phong đều bị chúng ta vây quanh, nói cách khác hầu như không ai có thể xuống núi, bọn chúng đương nhiên không thể đi gây hại cư dân Dĩnh Xương phủ… Nhưng phụ cận, hẳn là không có thôn xóm gì để gây họa đâu nhỉ?”
“Ách…” Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh cầm qua địa hình đồ, mở bản vẽ ra nhìn nhìn, chỉ vào một chỗ ở phía tây nam Loan Thúy Thập Tam Phong, nói, “Theo những người dẫn đường nói, nơi này có một bãi săn, phú hộ địa phương và các công tử bột từ các châu thành phủ thường xuyên tới nơi này săn bắt.”
Triệu Phổ nhíu mày hỏi, “Sơn tặc hoành hành, cũng dám tới đây săn bắt? Không muốn sống nữa sao?”
“Ai, đều là một lũ ăn chơi tác táng cả thôi.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Trong nhà đại thể có chút bối cảnh, bọn sơn tặc cũng không chủ động đi trêu chọc người của quan phủ, cho nên vùng này hầu như không nguy hiểm.”
“Gần đây là thời điểm tốt để đi săn.” Công Tôn nói, “Có thể… bọn chúng đang chờ cơ hội xuống tay?”
Triệu Phổ quan sát bản vẽ một chút, nói, “Thì ra là một bãi săn, trên bản vẽ vì sao lại đánh dấu đất trống, ta chưa từng lưu ý.”
“Trên địa hình đồ cũng không có đánh dấu.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Những người dẫn đường nói, Loan Thúy Thập Tam Phong là nơi tốt để đi săn, quan phủ có lệnh không được tự mình lập bãi săn, những người đó là mua chuộc quan phủ, mới mua được nơi đó, chuyên môn dùng để vui chơi.”
“Là những ai?” Triệu Phổ hỏi.
“Hm, công tử của quan lớn ở các châu thành phủ huyện, còn có vài tử tự của quan viên ở Khai Phong đến, hoặc một vài võ tướng phụ cận. Những kẻ này đều là con nhà võ, biết chút công phu, hơn nữa nhân mã đông đảo, cho nên không sợ sơn tặc, cũng chưa từng bị yêu giáo quấy rối, bãi săn này ở chỗ hẻo lánh, người ngoài không dễ dàng phát hiện.”
“Hảo.” Triệu Phổ gật đầu, cười nói, “Lấy bọn họ làm mồi nhử! Câu lũ yêu giáo kia.”
“Lỡ có chuyện gì thì sao?” Công Tôn xoay mặt nhìn Triển Chiêu, dù sao Triển Chiêu cũng là người của Khai Phong phủ, lỡ như những tử tự của quan viên này biết mình bị trở thành con mồi, có thể mang đến phiền phức cho Bao đại nhân hay không.
“Đừng lo đừng lo.” Triển Chiêu khoát khoát tay, nói, “Đám quan viên này hết ăn lại nằm không làm việc đàng hoàng, bớt đi vài người cũng là chuyện tốt, yên tâm, đám người này da dày thịt béo không chết được đâu!”
Sau đó, mọi người định ra kế sách, cứ dựa theo kế hoạch đó mà làm.
Triệu Phổ đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi thư ngốc.”
“Ân?” Công Tôn xoay mặt nhìn hắn.
“Ngươi nghĩ, kế sách này của chúng ta, có thể sử dụng Tống Thanh Minh hay không?” Triệu Phổ cười hỏi.
Công Tôn thoáng trầm ngâm một hồi, hỏi, “Lợi dụng như thế nào a?”
“Hừ hừ.” Triệu Phổ cười cười, nói, “Ngươi nghĩ cách đi.”
Công Tôn nhíu mày, nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ cười, “Ta còn phụ trách tìm cách lừa mấy tên ăn chơi trác táng tới bãi săn này mà.”
Công Tôn vừa nghĩ cũng biết khó làm, “Cũng phải a, ngươi dùng cách nào lừa họ tới a? Hiện tại đại quân trú thủ nơi này, bọn họ làm sao dám đến đây gây chuyện với ngươi chứ?”
“Cho nên phải suy nghĩ a.” Triệu Phổ hắc hắc cười.
“A!” Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên nói, “Có người, phỏng chừng có thể hỗ trợ!”
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn, hỏi, “Ai?”
…
Buổi chiều hôm đó, Giả Ảnh rời khỏi đại doanh một chuyến, quay về Khai Phong, hắn không đến Khai Phong phủ cũng không đến Cửu Vương phủ, mà là đến Bàng phủ một chuyến, tìm được An Lạc Hầu Bàng Dục.
Bàng Dục nhận được một phong thư do Triệu Phổ gửi cho hắn, nội dung trong thư rất đơn giản, Triệu Phổ hỏi hắn có biết chuyện các đệ tử quan viên hay đến Loan Thúy Thập Tam Phong không, nếu có cách thì hãy khuyến khích bọn họ trong vòng ba ngày tới nơi này săn bắn.
Triệu Phổ và Công Tôn xem như là ân nhân cứu mạng của Bàng Dục, hơn nữa Bàng Dục gần đây đã sửa đổi nhiều rồi, tự nhiên vui vẻ hỗ trợ, về chuyện bãi săn trong Loan Thúy Thập Tam Phong, Bàng Dục từng nghe qua, hắn phái người thăm dò thăm dò, rồi làm việc.
Rất nhanh, trời tối dần, Giả Ảnh liền đem lời nhắn của Bàng Dục trở về.
Thì ra, ở Khai Phong có vài công tử của võ tướng mê săn thú, hơn nữa người dẫn đầu trong đó là Vương Biện, gã này cùng Bàng Dục có chút quá tiết.
Bàng Dục cố ý đi tìm hắn, gây sự khiêu khích, muốn cùng hắn tỷ thí săn thú, còn cùng hắn đặt một món tiền cược lớn, Vương Biện vốn rất do dự, sau lại động tâm, liền hẹn một đám hồ bằng cẩu hữu(bạn bè xấu), chuẩn bị ngày mai đi tỷ thí. Bàng Dục đem chuyện thắng bại giao cho đám Triệu Phổ, hắn phụ trách dụ người tới.
Triệu Phổ cười ha ha, nói với Giả Ảnh, “Đi chuẩn bị, chúng ta không thể để An Lạc Hầu hỗ trợ mà còn đền tiền vốn.”
Giả Ảnh liền dẫn theo vài ảnh vệ lui xuống chuẩn bị, tạm thời không đề cập tới.
.
Lại nói đến Công Tôn.
Từ lúc Triệu Phổ bảo y tìm cách, thừa thời cơ này thử Tống Thanh Minh, y đã nghĩ ra biện pháp.
Ván này chính là đã đâm lao đành phải theo lao, nói cho Tống Thanh Minh, nhưng Tống Thanh Minh này dáng vẻ chẳng tốt lành gì, vạn nhất hắn cùng Ô Vu tộc có quan hệ, vậy nếu lỡ như báo tin cho bọn họ trước thời hạn, vậy bước tiếp theo Triệu Phổ khả năng sẽ mất công mà không được gì. Nhưng nếu không nói gì, thì lại lãng phí cơ hội tốt như vậy, nên nói thế nào đây?
Công Tôn chắp tay sau lưng, tới tới lui lui thong thả rảo bước, Tiểu Tứ tử chắp tay sau đít, đi theo phía sau cũng thong thả rảo bước.
Tiểu Tứ tử gần đây có chút phiền lòng chuyện này, ngày đó bé hỏi các Ảnh Ảnh, thông thường thú một tức phụ (cưới vợ) cần bao nhiêu sính lễ.
Các ảnh vệ đều bị bé chọc cười, còn tưởng rằng Tiểu Tứ tử bắt đầu để dành tiền, chuẩn bị sau này thú tức phụ, bèn chọc bé, nói, ít thì cũng phải có tám trăm một ngàn lượng a.
“A?” Tiểu Tứ tử lúc đó liền trợn tròn mắt, bé mới chỉ vừa được năm tuổi, tổng cộng có mười lượng bạc, hơn nữa mười lượng bạc này còn có tám lượng là tích cóp dạo gần đây, bởi vì lần trước là sinh thần của bé, nhiều người cho bé những bao lì xì nhỏ, tặng nhiều quá Công Tôn không cho lấy, thế nên mỗi người cho bé một lượng bạc, Tiểu Tứ tử đều để dành cất vào trong tiểu hà bao mà Tử Ảnh tặng cho.
Nhưng một nghìn lượng, vậy bé chẳng phải cần tới một trăm cái sinh thần nữa sao?! Nói cách khác, Tiểu Tứ tử phải sống đến một trăm tuổi, mới đủ để phụ thân thú một tức phụ.
Vì vậy Tiểu Tứ tử vô cùng phiền muộn, bé nghĩ nghĩ lại, rồi hỏi các ảnh vệ, vậy nếu xuất giá thì sao, cần bao nhiêu của hồi môn?
Các ảnh vệ nghe ra môn đạo, tiếp tục chọc bé, “Nga, cái này ít a, có một hai trăm lượng là được rồi.”
“Ngô…” Tiểu Tứ tử xòe tay tính tính, cái này bé chỉ cần tiếp qua mười năm hai mươi năm là được rồi, mười năm bé cũng chỉ có mười lăm tuổi, hai mươi năm cũng chỉ là hai mươi lăm tuổi, nhưng phụ thân cùng Cửu Cửu sẽ chờ không được. Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Tứ tử cảm thấy, để phụ thân mình thú Cửu Cửu, không bằng để Cửu Cửu thú phụ thân thì có lợi hơn!
Nhưng, có biện pháp nào, có thể trong vòng nửa năm, kiếm được một trăm lượng bạc đây? Chuyện này quả là làm khó cho Tiểu Tứ tử rồi, bé ở trong sân đi lòng vòng nghĩ cách.
Công Tôn nghĩ nghĩ, đột nhiên ngừng lại…
“Bịch” một tiếng, Tiểu Tứ tử theo phía sau không kịp dừng nước, trực tiếp đụng phải, ai nha một tiếng, ngồi bệt trên mặt đất, xoa mũi.
“Tiểu Tứ tử?” Công Tôn vội cúi xuống bế lấy bé, nói, “Ngươi đi theo phía sau ta a?”
“Ân.” Tiểu Tứ tử hơi dẩu mỏ, xoa mũi, “Tại sao phụ thân đột ngột dừng lại?”
“Tại sao ngươi ngây ngô theo sau ta a?” Công Tôn hỏi ngược, “Đang suy nghĩ cái gì đó?”
“Nga… Nghĩ giá ([jià] gả chồng)…” Tiểu Tứ tử vội che miệng lại.
Công Tôn nheo mắt lại, vật nhỏ có chuyện gì gạt y, “Gia ([jiā] nhà)… Cái gì gia? Gia hay là giả ([jiǎ]giả dối)?”
Tiểu Tứ tử biết, tuyệt đối không thể nói cho Công Tôn, bé muốn đem y thú Cửu Cửu đổi thành giá, như vây phụ thân khẳng định sẽ hung hăng đánh mông bé. Bất quá đã lỡ nói ra, Tiểu Tứ tử tới luôn, “Ân… Nghĩ… Giá…”
“Nghĩ gia (nhớ nhà)?” Công Tôn ngẩng người, hỏi, “Tiểu Tứ tử? Ngươi nhớ Nhã Trúc thôn?”
“Không phải.” Tiểu Tứ tử vội lắc đầu, bé mới không muốn trở lại, bé muốn cùng phụ thân ở lại bên cạnh Cửu Cửu.
“Vậy ngươi đang nghĩ gia nào?” Công Tôn mờ mịt.
“Ngô…” Tiểu Tứ tử gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Nó đại khái là muốn một gia đình a.” Lúc này, bên cạnh vang lên một thanh âm.
Công Tôn xoay mặt nhìn qua, thì cảm thấy mí mắt bắt đầu nhảy, kẻ tới không ai khác, chính là Tống Thanh Minh.
Công Tôn đè ép lo lắng trong lòng, khó hiểu hỏi, “Muốn một gia đình?”
“Ân.” Tống Thanh Minh cười nói, “Hài tử nhỏ như vậy, ngoại trừ có một phụ thân, tốt nhất là còn thêm một mẫu thân chiếu cố, như vậy tốt hơn chứ?”
Công Tôn sửng sốt một hồi lâu, nhìn Tiểu Tứ tử, hỏi, “Tiểu Tứ tử? Là ý này a?”
Tiểu Tứ tử đột nhiên nghĩ, thật sự cũng có chuyện như vậy a! Bé có phụ thân còn muốn có một mẫu thân, đây không phải muốn một gia đình sao? Bèn nói, “Ngô, đúng nha.”
Công Tôn nhẹ nhàng thở dài, tiểu hài nhi này đều nhanh ma chướng rồi, không lúc nào không nhớ tới việc hôn nhân của y, bèn nói, “Ngươi mới bao nhiêu, lo nghĩ vớ vẩn.”
Tiểu Tứ tử đô đô miệng, tâm nói, Tiểu Tứ tử không lo nghĩ cho ngươi, thì phụ thân một chút cũng không lo lắng.
Công Tôn nhìn sắc trời một chút, hỏi Tống Thanh Minh, “Tống đạo trưởng còn chưa nghỉ ngơi a?”
Tống Thanh Minh lắc đầu, nhìn nhìn quân trướng của Triệu Phổ cách đó không xa, chỉ thấy Triệu Phổ đang cùng Âu Dương Thiếu Chinh thương lượng gì đó, liền hỏi, “Công Tôn tiên sinh, hôm nay Vương Gia không hề hỏi chuyện với ta, các ngươi không phải đã nghiên cứu ra đối sách gì rồi chứ?”
“Ách..” Công Tôn do dự một chút, không nói gì.
Tống Thanh Minh khẽ nhíu mày, truy vấn, “Tiên sinh, thật sự đã có biện pháp đối phó yêu giáo kia sao?”
Công Tôn nhẹ nhàng thở dài, nói, “Cũng không phải…”
“Tiên sinh có phải đối với ta còn chưa tín nhiệm?” Tống Thanh Minh có chút sốt ruột, nói, “Điều này cũng không sao a, không nói cho ta biết cũng được, nhưng có gì cần hỗ trợ, tất nhiên cứ phân phó Thanh Minh đi làm!”
Công Tôn đột nhiên dâng lên một chút phản cảm, Tống Thanh Minh này đối nhân xử thế thật quá giả dối, trước đây hắn còn tỏ ra có địch ý với mình, biểu hiện là rất ngạo mạn, nhưng hôm nay lại tỏ ra khiêm cung, phảng phất thay đổi một người, cùng mình bộc lộ tâm tình.
Kỳ thực rất đơn giản, Tống Thanh Minh là một kẻ giỏi về tùy mặt gửi lời, trước đây hắn ngạo mạn tự đại, có thể khiến Triệu Phổ đối hắn giảm bớt phòng bị, bởi vì một người quá mức ngạo mạn, cơ bản không có tiền đồ gì.
Nhưng mà bây giờ tỏ ra khiêm cung, đó là bởi vì hắn biết Công Tôn thích nội liễm.
Trăm phương ngàn kế như vậy, nếu như nói hắn chỉ là vì muốn công danh nên gia nhập vào trong quân? Điều này Công Tôn nghĩ thật không quá có khả năng.
Nghĩ tới đây, Công Tôn đột nhiên linh cơ khẽ động, có một chủ ý.
“Ai… Tống đạo trưởng nghĩ quá nhiều rồi, kỳ thực mọi chuyện căn bản không phải như vậy.” Dáng vẻ của Công Tôn, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng.
“Xảy ra chuyện gì?” Tống Thanh Minh khó hiểu nhìn Công Tôn, phát hiện… Tựa hồ cũng không phải là công sự.
“Kỳ thực là có chuyện như vầy.” Công Tôn nói, “Ai, cái này gọi là sợ cái gì tới cái gì…”
Tống Thanh Minh tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi Công Tôn, “Cụ thể là xảy ra chuyện gì?””
“Hoàng thượng mấy ngày nay bởi vì chuyện yêu giáo ở Dĩnh Xương phủ, vẫn đều làm khó Cửu Vương Gia.” Công Tôn nói.
Tống Thanh Minh sửng sốt, lập tức gật đầu, hiếu kỳ hỏi, “Giữa hoàng thượng và Cửu Vương Gia, có phải là có gì ly gián hay không?”
“Ai…” Công Tôn lắc đầu, nói, “Nếu ngươi là hoàng thượng, ngươi có thể dung (~chứa chấp) được Triệu Phổ sao?”
Tống Thanh Minh nhíu mày nghĩ nghĩ, liên tục lắc đầu, “Nằm trên giường, há lại dung kẻ ngủ ngáy? Cửu Vương Gia công cao chấn chủ, hoàng thượng nhất định sẽ chuẩn bị thời cơ gây phiền phức cho ngài ấy, lần này… Không phải là ra thời hạn gì đó chứ?”
“Chứ còn gì nữa?” Công Tôn thở dài, “Đáng giận nhất là còn có người muốn gạt chân.”
“Ai?” Tống Thanh Minh khó hiểu.
“Ngươi biết An Lạc Hầu chứ?” Công Tôn lại hỏi.
“Tên đó thì ai chẳng biết chứ.” Tống Thanh Minh cười cười, nói, “Bao đại nhân là quan tốt có tiếng, mà Bàng Thái Sư thì là quan ngu ngốc có tiếng.”
“Bàng thái sư chính là hoàng thân quốc thích, tự nhiên sẽ đứng bên hoàng thượng rồi.” Công Tôn thở dài, “Rõ ràng biết Loan Thúy Thập Tam Phong này hiện tại là trọng địa, Triệu Phổ vừa lúc phái người tấn công núi, mà lão hết lần này tới lần khác bảo nhi tử dẫn theo một đám vương công quý tộc, tới nơi này săn bắn du ngoạn.”
“Ngay lúc này?” Tống Thanh Minh cũng giật mình không nhỏ.
Công Tôn gật đầu, “Thì bởi vậy, cho nên Triệu Phổ đang nghĩ cách, phân tán một bộ phận binh lực đi bảo vệ bọn họ… Bất quá nói trắng ra, Bàng Dục này tự vác xác tới, ta nghĩ, căn bản không cần bảo hộ bọn họ! Để bọn họ nhận chút giáo huấn mới tốt đó!”
Tống Thanh Minh gật đầu, nói, “Kế sách này của tiên sinh thật hay!”
Công Tôn lại lắc đầu, nói, “Vốn Triệu Phổ bọn họ đã tính toán xong xuôi, hảo hảo thu thập thu thập Bàng Dục, dù sao, Bàng Thái Sư thì tính là cái gì, làm sao so được với Cửu Vương Gia, để người của yêu giáo thu thập bọn họ mới tốt!”
“Đúng.” Tống Thanh Minh vẻ mặt mang cười, “Cũng coi như vì dân trừ hại a!”
“Thế nhưng a… Cũng không biết Bàng thái sư bọn họ xúi giục như thế nào…” Công Tôn nói tới đây, đè thấp thanh âm nói, “Hoàng thượng còn nói sẽ tới đây!”
“Cái gì?” Tống Thanh Minh trên mặt tỏ ra giật mình, nhưng thần thái hiện lên trong ánh mắt cũng không tránh được hai mắt Công Tôn, Công Tôn cười thầm trong bụng —— Mắc câu rồi!
“Hoàng thượng muốn tới?” Tống Thanh Minh mở to hai mắt nhìn Công Tôn.
“Suỵt!” Công Tôn vội bảo hắn nhỏ giọng, nói, “Là vậy đó, lúc này lại phiền phức nữa! Nếu như để hoàng thượng xảy ra sơ suất gì, vậy ngoại nhân sẽ đồn bậy, nói Triệu Phổ mưu triều soán vị! Đây không phải là tội nhân thiên cổ sao?”
Tống Thanh Minh hỏi, “Hoàng thượng… cũng đến săn bắn sao?”
“Vậy cũng không phải.” Công Tôn lắc đầu, nói, “Hoàng thượng làm gì ham chơi như vậy, hắn nói là đến đốc chiến, Dĩnh Xương phủ bị yêu giáo làm cho mù mịt chướng khí, hắn thân là hoàng đế, cần phải thể sát dân tình một chút.”
“Trên thực tế là tới thêm phiền đúng không?” Tống Thanh Minh nhíu mày nói.
“A… Ngươi cũng đã nhìn ra sao?” Công Tôn thở dài, “Triệu Phổ đang chuẩn bị ứng đối, thật sự là phiền phức.”
“Vậy… Vương Gia chuẩn bị làm sao bây giờ?” Tống Thanh Minh hỏi.
Công Tôn lắc đầu, “Vì an toàn, không thể để hoàng thượng chạy loạn, chỉ sợ lúc đó hắn không nghe khuyên bảo, Tống đạo trưởng chưa gặp qua hoàng thượng thôi, rất tùy hứng!”
“Thật vậy sao?” Tống Thanh Minh hỏi.
“Ân.” Công Tôn gật đầu, liền cảm giác Tiểu Tứ tử túm tay áo y, dụi dụi mắt, “Phụ thân, buồn ngủ.”
“Nga.” Công Tôn vội vỗ vỗ Tiểu Tứ tử, nghĩ Tống Thanh Minh chắc cũng bị lừa rồi, bèn tạm biệt hắn, ôm Tiểu Tứ tử trở về đại doanh.
Tống Thanh Minh cau mày, tâm sự nặng nề vội vã trở về doanh trướng của mình.
.
Lúc Công Tôn trở về doanh trại, Triệu Phổ vừa lúc cùng Âu Dương Thiếu Chinh thương lượng hoàn tất, tất cả mọi người tán đi, Công Tôn rửa mặt thay thụy y (áo ngủ) cho Tiểu Tứ tử.
Triệu Phổ đã sớm thấy Công Tôn và Tống Thanh Minh tán gẫu bên ngoài, liền hỏi, “Sao rồi? Dùng chiêu gì gạt hắn vậy?”
Công Tôn có chút thấp thỏm, bèn đem chủ ý mà mình tự chủ trương nói cho Triệu Phổ, bất quá… là Triệu Phổ bảo y quyết định mà.
Triệu Phổ nghe xong, cười ha ha, liên tục nói, “Ngươi thư ngốc này, thật biết gạt người a.”
“Biện pháp này được không?” Công Tôn hỏi, “Ta chỉ sợ…”
“Không cần sợ.” Triệu Phổ nhẹ nhàng khoát khoát tay, cười nói, “Mặc kệ Tống Thanh Minh này là đầu trâu mặt ngựa từ đâu tới, hoàng thượng với hắn mà nói, đó mới là mồi câu tốt nhất!”
Công Tôn gật đầu, “Ta lúc đó cũng nghĩ như vậy.”
“Thư ngốc, chủ ý này rất được.” Triệu Phổ rửa mặt, vừa túm Tiểu Lương tử bên cạnh, dùng khăn ấm lau mặt cho nó, vừa hỏi, “Bất quá chúng ta phải bảo người mượn loan giá của hoàng đế tới đây, sau đó tìm người giả trang hoàng đế, ngồi ở bên trong loan giá, thật ra cũng không dùng đến, bất quá phải đề phòng bị người ám toán!”
“Vậy phải tìm ai?” Công Tôn hỏi.
Triệu Phổ mỉm cười, tiến đến bên tai Công Tôn thấp giọng nói một lúc lâu.
Công Tôn cũng cười, hỏi, “Làm vậy được sao?”
“Sao lại không được chứ?” Triệu Phổ đối y nhướng nhướng mi, dư quang thoáng nhìn Tiểu Tứ tử đứng phía sau Công Tôn, đang hướng chính mình lén lút ngoắc ngoắc, như là có chuyện gì muốn nói với hắn.
Triệu Phổ liếc mắt thấy, bèn nói, “Ai, thư ngốc, ta đi mao xí trước đã.”
“Cửu Cửu, ta cũng muốn đi.” Tiểu Tứ tử chạy tới túm tay áo Triệu Phổ.
Triệu Phổ một tay nhấc bé bế lên, còn cố ý đi qua hỏi Công Tôn, “Thư ngốc? Có đi không?”
Công Tôn liếc hắn một cái, nói, “Ta không đi, ngươi dẫn Tiểu Tứ tử đi đi.”
Triệu Phổ hắc hắc cười, ôm Tiểu Tứ tử đi ra.
Công Tôn thở dài, thấy Tiêu Lương đang ngâm chân, thì từ trong hòm thuốc lấy ra một bình dược nhỏ, rắc vào trong chậu, nói với Tiêu Lương, “Xoa bóp chân đi.”
“Ngô.” Tiêu Lương xoa bóp chân.
Công Tôn ngồi vào bên cạnh nó, cười hỏi, “Tiểu Lương tử, gần đây công phu luyện thế nào rồi?”
“Ân.” Tiêu Lương nhanh chóng gật đầu, “Rất tốt, Vương Gia rất lợi hại.”
Công Tôn gật đầu, nhỏ giọng nói với nó, “Ta nghe nói a, khinh công của Triển Chiêu đặc biệt giỏi, Bạch Ngọc Đường còn có cái gì…”
“Cách Không chưởng!” Tiêu Lương đối võ công thì trái lại khá quen thuộc.
“Đúng!” Công Tôn gật đầu, đối nó nháy mắt mấy cái, cười nói, “Ngươi cũng đừng quên, ngươi là một tiểu hài tử, ở chung với bọn họ không cần tỏ ra giống đại nhân, nếu muốn học, có thể quấn quít lấy bọn họ, nhờ bọn họ dạy ngươi.”
“Vậy cũng được sao?” Tiêu Lương hỏi, “Ta… sợ bọn họ mất hứng.”
“Ai.” Công Tôn vỗ vỗ vai nó, nói, “Bọn họ là đại hiệp, sao lại có thể mất hứng với một tiểu oa nhi như ngươi?”
Tiêu Lương suy nghĩ một chút, gật đầu, “Ân, ta đã biết!”
Công Tôn nhéo má nó, tâm tình có vẻ tốt.
.
Triệu Phổ bế Tiểu Tứ tử ra ngoài, tìm một nơi không người, tấp vào hỏi bé, “Chuyện gì?”
Tiểu Tứ tử giật giật một lọn tóc trước ngực Triệu Phổ, nhỏ giọng nói, “Cửu Cửu… Thương lượng chuyện này với ngươi.”
“Nói đi.” Triệu Phổ cười nói, “Muốn cái gì, sao trên trời cũng hái xuống cho ngươi.”
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ tử cười khúc khích, nói, “Ta không thể, không thể để phụ thân thú ngươi được.”
“Hả?” Triệu Phổ kinh hãi, tâm nói, không phải chứ? Vật nhỏ coi trọng người khác làm mẫu thân sao? Vội nói, “Như vậy sao được a?”
Tiểu Tứ tử thấy Triệu Phổ không muốn, liền mếu máo nói, “Không muốn thú nữa a? (!)” (vừa như hỏi vừa như khẳng định -_-)
“Vì sao a, ta lại thích phụ thân ngươi, không thú không được a!” Triệu Phổ vừa thốt khỏi miệng, chợt nghe được Giả Ảnh và Tử Ảnh âm thầm theo tới che miệng lại phụt ra một tiếng cười.
“Ngô…” Tiểu Tứ tử nhỏ giọng nói, “Không thú nữa.”
“Vì sao?” Triệu Phổ vẻ mặt bị thương tổn, nói, “Ngươi muốn phụ thân ngươi bội tình bạc nghĩa sao? Ta không muốn sống nữa!”
“Không thể a.” Tiểu Tứ tử vội kéo Triệu Phổ lại, nói, “Là bởi vì… Tiểu Tứ tử không có đủ sính lễ.”
Triệu Phổ sửng sốt, chợt nghe trong bóng tối, đám ảnh vệ cười đến giậm chân.
Triệu Phổ nghiêng đầu… Nhìn nhìn Tiểu Tứ tử, khó hiểu hỏi, “Sính lễ gì a?”
“Nếu phụ thân thú Cửu Cửu, các Ảnh Ảnh nói, cần một nghìn lượng sính lễ, Tiểu Tứ tử chỉ có mười lượng.” Tiểu Tứ tử nói, “Phụ thân cũng khẳng định không có một nghìn lượng.”
Triệu Phổ thở phào, nói, “Nga… Thì ra là chuyện không có sính lễ a…”
Không đợi Triệu Phổ nói ra câu “Thôi đi, khỏi cũng được.” Chợt nghe Tiểu Tứ tử nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta, đổi thành của hồi môn được không?”
…
Trong bóng tối, Tử Ảnh kéo Giả Ảnh nói, “Xong xong, tiểu ngốc tử đem bán phụ thân nó kìa!”
“Đây không gọi là bán.” Giả Ảnh lắc đầu, “Gọi là tặng… Mà tự dưng còn có thêm một nhi tử trắng tròn mập mạp.”
.
“Khụ khụ…” Triệu Phổ ho khan một tiếng, che giấu khóe miệng đang cong lên, và cái miệng đang toe toét.
“Chuyện này sao…” Triệu Phổ tựa hồ có chút khó xử.
“Cửu Cửu không muốn sao?” Tiểu Tứ tử có chút lo lắng, “Của hồi môn thì miễn cưỡng mới xuất ra được a, nhưng phụ thân cần đưa chín mươi lượng nữa, Tiểu Tứ tử chỉ có thể đưa mười lượng.”
Triệu Phổ mừng rỡ, suy nghĩ một chút, thò tay vào trong lòng sờ sờ, sau đó lại vỗ tiểu hà bao bên hông Tiểu Tứ tử, nói, “Tiểu Tứ tử, ngươi biết không, ngày đó Tử Ảnh cho ngươi cái hà bao này, là một bảo bối a?”
“Ngô?” Tiểu Tứ tử khó hiểu bèn hỏi Triệu Phổ, “Bảo bối gì nha?”
“Đó là một hà bao biết sinh ra tiền a.” Triệu Phổ nói, “Ngươi bỏ vào mười lượng, sẽ sinh ra một trăm lượng đó.”
“Cửu Cửu gạt người.” Tiểu Tứ tử dù có ngốc thêm cũng sẽ không tin.
“Không tin thì ngươi xem a!” Triệu Phổ nói.
Tiểu Tứ tử chớp chớp mắt, vươn tay lấy tiểu hà bao ra, mở ra nhìn, “Ai nha!”
Bên trong hà bao thực sự có thêm một trăm lượng, mười lượng cũ cũng còn đó… nói cách khác, hiện tại có một trăm mười lượng nha! Tiểu Tứ tử vui vẻ, “Vậy…”
“Đúng vậy đúng vậy!” Triệu Phổ cười nói, “Ngươi đã có thể đem phụ thân ngươi gả ra, một trăm lượng là đủ rồi!”
“Ngô!” Tiểu Tứ tử sung sướng gật đầu, đem một trăm lượng bạc giao cho Triệu Phổ, nói, “Đưa này, Cửu Cửu, phụ thân gả ra cho ngươi, ngươi không thể không cần nha!”
“Đương nhiên đương nhiên, ha ha ha…” Triệu Phổ ngửa mặt lên trời cười như điên, sung sướng đến răng cũng sắp nứt ra.
.
Giả Ảnh bất đắc dĩ nhìn Tử Ảnh, “Xem đi, tặng thì không nói, còn cho thêm một trăm lượng, chuyện này mà để Công Tôn biết, không biết có thở nổi không nữa.”
Tử Ảnh vẫn còn hơi lo lắng, “Nên ngăn cản Vương Gia hay không, hắn còn cười như vậy, ta sợ cằm hắn sẽ rơi.”
.
Chuyện này, đợi thật lâu thật lâu sau, quả nhiên bị Công Tôn biết được, bất quá lúc đó gạo đã nấu thành cơm, Công Tôn bị Tiểu Tứ tử bất tri bất giác hoàn toàn dâng cho Triệu Phổ. Công Tôn quả nhiên tức giận đến méo mũi, dạy Tiểu Tứ tử, “Ngươi lúc đó nếu đem một trăm lượng bỏ lại vào trong hà bao, vậy không phải sinh ra một nghìn lượng sao? Vậy có thể làm sính lễ rồi! Ngươi là tiểu bổn đản!”
Tiểu Tứ tử suy xét nửa ngày, vỗ tay một cái, “Đúng nha!”
Bất quá… Khi đó đã muộn rồi.
Triệu Phổ đắc ý đủng đỉnh trở về, nhưng thấy ở sườn núi… Có con đại điểu giống như sơn tước từ trong doanh trướng bay đi… Hướng đến phía sâu trong núi, Triệu Phổ khẽ nhíu mày, Giả Ảnh nhảy xuống, nói, “Vương Gia, có thể là bồ câu đưa tin, có cần ngăn lại hay không?”
Triệu Phổ hơi khoát tay, cười nói, “Đừng, cứ để nó bay đi, bay đi thì tốt!
Tác giả :
Nhĩ Nhã