Dụ Lang
Chương 57: Niên niên tuế tuế hoa tương tự
(*) Dịch: Năm năm tháng tháng hoa chẳng đổi
Editor: HD
Thẩm Thất vội vàng quay về cung, sau đó tìm kiếm tin tức của Hàn Sâm, nghe nói hắn triệu hai vị hoàng tử đến Nam Huân điện để khảo bài, nàng âm thầm nói trời cũng giúp ta. Thẩm Thất lấy bừa mười mấy cuộn tranh vẽ, sau đó vội vã đi đến hướng Vân Huy điện của Hàn Sâm.
Đứng bên ngoài coi giữ Vân Huy điện là Vương Đức Hải, béo lùn chắc nịch, điển hình của người hiền lành, bởi vì lớn tuổi, cho nên cũng rất dễ chịu, Thẩm Thất cười thầm trong lòng. Nàng ôm mấy cuộc tranh đi lên bậc thang, Vương Đức Hải lập tức tiến lên đón.
Thẩm Thất không định dừng bước, trên mặt lộ ra nụ cười tươi sáng lạn, gọi ngọt ngào một tiếng “Vương công công”. Vương Đức Hải đang định ngăn cản bước chân Thẩm Thất, thì thấy Thẩm Thất “Ai nha” kêu một tiếng, một cuộn tranh nàng ôm rơi xuống đất.
Trong tay Thẩm Thất ôm một đống tranh lớn nhỏ, cho nên rất khó để xoay người nhặt đồ, tất nhiên Vương Đức Hải phải cúi người nhặt tranh lên cho nàng.
Ngay lúc đó, Thẩm Thất mở miệng hỏi, “Vương công công, hoàng thượng có ở bên trong không?” Bước chân nàng đã sắp vào trong điện. Vương Đức Hải mập mạp khó khăn di chuyển, đành đi sau lưng Thẩm Thất, “Công chúa, hoàng thượng không có ở trong, hoàng thượng không có trong phòng.”
Thẩm Thất mặc kệ ông ta nói cái gì, chỉ cần nàng vào trong là được, khi vào trong điện rồi, Vương Đức Hải mới đuổi kịp nàng, nhưng đúng lúc này toàn bộ cuộc tranh trên tay nàng đều rơi xuống đất.
Vừa hay làm rơi rớt nhiều cuộn tranh quý giá với trục cuốn của Hàn Sâm, hiện giờ cả hai lẫn lộn, không biết cái nào của Thẩm Thất, cái nào của điện này.
“Ai nha, không xong rồi.” Thẩm Thất vờ vịt nói, “Công công, ta lập tức thu dọn.”
Sau đó, Thẩm Thất có thể hợp tình hợp lý mở tất cả các cuộc tranh kia ra coi. Nàng không biết bức tranh kia còn tồn tại hay không.
Nói ra cũng thật kì quái, nàng mở tất cả cuộn tranh ra coi, nhưng đến cuộn cuối cùng mới đúng là thứ mà nàng đang tìm. Thẩm Thất vừa mở tranh ra coi, vẻ mặt của nàng không khác gì gặp quỷ.
Nàng sợ bản thân mình không cẩn thận, sẽ đi quá giới hạn cầm cuộn tranh kia đặt trên bàn Hàn Sâm thường ngồi.
Đó là một bức họa chân dung, Thẩm Thất từng nhìn qua, ngày đó trong vương phủ ở An Dương, cũng chính là bức họa này.
Dù đã nhiều năm, nhưng người trên tranh vẫn sinh động như cũ, vẫn xuất hiện trong cuộc sống của Thẩm thất, là bóng ma tâm lý trong lòng nàng.
Thẩm Thất nghĩ, nàng nhắm lại cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt trên bức tranh này, nhưng nàng không tin, không tin vào phán đoán của bản thân, cho nên mới muốn nhìn bức họa này, để chứng minh.
Trước mắt Thẩm Thất, là chủ trì Tĩnh Từ am, đồng thời là người mà Hàn Sâm luôn nhớ mong trong lòng, Dong cô nương.
Bàn tay Thẩm Thất không kìm chế được run rẩy, bức tranh rớt xuống, sau đó nghe một tiếng ‘ba’ giòn vang.
Một tiếng vang này kéo tinh thần của Thẩm Thất quay về, nàng nhìn sang Vương Đức Hải, thế nhưng tâm hồn ông ta bị tiếng vang này làm cho kinh hãi vỡ nát.
Thẩm Thất nhìn thấy Vương Đức Hải xiêu vẹo ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt dại ra, trong miệng thì thào mấy chữ, “Không xong rồi, toàn bộ xong rồi.”
Có thể dọa một lão thái giám có địa vị trong cung thành bộ dáng như thế này, đây là lần đầu tiên Thẩm Thất gặp, không phải chỉ là vỡ đồ vật thôi sao, từ xưa đến nay Hàn Sâm chưa từng vì bất cứ đồ vật nào mà đả thương tính mạng người. Ở trong lòng hắn, mạng người cực kì quan trọng. Nhưng nếu không phải cái chết, thì xong rồi nghĩa là gì chứ?
Thẩm Thất bỉu môi, cảm thấy lá gan của Vương Đức Hải càng ngày càng nhỏ. Nàng đi vòng qua bàn, nhìn xuống thứ vừa rơi vỡ trên đất. Chỉ là một bình sứ nhỏ thôi mà, có gì đáng kinh sợ? Thẩm Thất cẩn thận đánh giá, tuy bình sứ này là thượng phẩm, nhưng trong cung có rất nhiều thứ tốt hơn so với vật này. Thẩm Thất bỗng nhiên nhớ ra, hình như nàng từng thấy bình sứ này, có lẽ là buổi tối hộm tiệc gia yến, Lí Chương dâng lên cho Hàn Sâm.
Sau khi bình sứ kia vỡ, rớt ra rất nhiều bột phấn mà nàng không biết là cái gì, nhưng thoạt nhìn chắc không phải thứ gì cực kì quý giá, không biết tính tình Hàn Sâm kì quái thế nào, lại thích ăn bột phấn, không thể là thuốc bổ được, bởi vì không có mùi thuốc. “Vương công công, ông làm cái gì vậy, mau đứng lên, mau đi đến khố phòng lấy bình sứ đựng bột phấn mà hoàng thượng thích ăn nhất đến thay thế là được rồi.”
Vương Đức Hải vẫn không đứng dậy, vẫn ngồi đó lẩm bẩm, nói linh tinh “Xong rồi, xong rồi”.
Thẩm Thất đang định thu thập tàn cuộc cho ông ta, nhưng chân nàng chưa kịp bước tới chỗ bình sứ, lập tức nghe thấy một tiếng hét kinh hãi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Người nọ không phải Hàn Sâm thì là ai. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm bình sứ trên đất, nhanh chóng bước vào.
“Ai?” Hàn Sâm lạnh lùng hỏi.
Vương Đức Hải phía sau Thẩm Thất lặng lẽ chỉ vào người Thẩm Thất.
Lúc này Thẩm Thất cũng muốn tự mình nói thật, “Là ta, là ta…” Thẩm Thất đang nghĩ không biết có nên nói tin tức kia cho Hàn Sâm biết hay không, nhưng lời tiếp theo đã bị Hàn Sâm bóp trong cổ.
Thậm chí Thẩm Thất còn có thể cảm nhận hai chân của mình cách xa mặt đất, bởi vì Hàn Sâm mạnh mẽ bóp chặt cổ nàng, để nàng treo lơ lửng. Thẩm Thất liều mạng gỡ tay hắn ra, nhưng lại bất lực, dần dần cảm thấy đầu óc mơ hồ, choáng váng. Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của Lí Chương, ông ta sợ hãi kêu: “Hoàng thượng, hoàng thượng, hoàng thượng bớt giận.”
“Cút, cút hết, cút hết cho trẫm.”
Bàn tay bóp cổ Thẩm Thất cuối cùng cũng nới lỏng ra. Nàng không chút sức lực té ngã xuống đất, không động đậy được. Vương Đức Hải và Lí Chương đã sớm bị dọa sợ nhanh chóng lui ra ngoài. Trong đại điện rộng rãi chỉ còn lại Hàn Sâm và Thẩm Thất sống dở chết dở.
Trong lòng Thẩm Thất cực kì oán hận, thật sự không ngờ, hắn có thể tàn nhẫn như vậy, cùng lắm chỉ là một bình sứ thôi mà, cho dù bột phấn kia là kim phấn, chẳng lẽ lại đáng giá hơn tính mạng của công chúa Nam Chiếu? Hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng Hàn Sâm không có chút ý nghĩ gì sao, không thể khiến hắn thương tiếc gì sao. Lúc ấy, ánh mắt của hắn thật sự là muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Thẩm Thất nhớ tới bức tranh của Dong cô nương, rốt cuộc vẫn khác biệt một trời một vực, chân dung của nàng ta hắn vẫn còn lưu giữ, còn của nàng đâu? Có lẽ hắn rất vui mừng vì không phải nhìn thấy nàng nữa.
Thẩm Thất nằm im trên đất không muốn đứng dậy nữa, muốn xem Hàn Sâm có thực sự giết mình hay không. Nhưng trong điện cực kì yên tĩnh, Thẩm Thất tò mò ngẩng đầu, sau đó không tránh khỏi kinh ngạc.
Hàn Sâm quỳ rạp xuống, đầu lưỡi hắn thật dài, tham lam liếm hết bột phấn trên đất, hắn không sợ bẩn sao? Bột phấn này có gì đặc biệt hơn người, có thể làm cho đế vương giàu có nhất tứ hải phải quỳ xuống liếm.
Tuy nhiên trên mặt Hàn Sâm lộ ra vẻ tuyệt vọng, giống như trời sập vậy đó, khiến cho Thẩm Thất cảm thấy vô cùng đau lòng. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn. Lúc quay về đây, nàng tưởng rằng có thể trông thái một Hàn Sâm sinh động, cao cao tại thượng, đế vương kiêu ngạo của tứ hải.
Nhưng mà Thẩm Thất chỉ nhìn thấy một Hàn Sâm tràn đầy bi thương.
Thẩm Thất cựa quậy thân mình, “Ngươi, ngươi đừng liếm.” Thẩm Thất cảm thấy Hàn Sâm của ngày hôm nay thật quá khác biệt, cái gì hôi thối dơ bẩn hắn đều có thể chịu được.
Hàn Sâm quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Ngươi còn chưa cút! Ngày mai lập tức quay về Nam Chiếu của các ngươi, nếu không đừng trách trẫm độc ác, khi trở về ngươi tốt nhất là khuyên phụ vương của ngươi ngoan ngoãn đi, nếu không trẫm nhất định tiêu diệt Nam Chiếu.”
Độc ác như vậy, không hề có chút tình cảm.
Thẩm Thất dậm chân một cái, lập tức chạy ra ngoài, đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không nhìn thấy ý tốt của người khác.
Ngày hôm sau, Lí Chương dẫn người đến mời Thẩm Thất rời khỏi Hoa Quang cung, nói là xe ngựa tiễn nàng về Nam Chiếu đã chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Thất thực sự tức muốn chết.
Tuy nói cuộc sống ở Nam Chiếu không tồi, nhưng nếu nàng trở về, có thể sẽ không còn ngày tháng yên lành nữa. Huống chi lần này nàng bị người ta đuổi nha! Thẩm Thất là người không thể chịu được nhục nhã. Nếu yêu cầu nàng ở lại, chưa chắc nàng đã ở, nhưng nếu đuổi nàng đi, còn lâu nàng mới đi.
“Ta muốn gặp hoàng thượng.” Thẩm Thất không thuận theo, “Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngài ấy.” Thẩm Thất nhớ ra ngày hôm qua nàng còn chưa kịp nói hết, cảm thấy nếu có thể thương lượng với Hàn Sâm nàng sẽ chiếm được lợi thế, không sợ hắn không phục.
Lí Chương không trả lời.
Thẩm Thất đánh giá Lí Chương, người này luôn một lòng trung thành với chủ, đành phải từ từ khuyên giải, “Lí công công, sự việc quan trọng, ta đảm bảo sau khi hoàng thượng nghe xong tin tức này, nhất định sẽ vui vẻ phấn khích, từ nay về sau tâm tình thư thái, còn ngươi lập được đại công.” Thẩm Thất nghĩ, nếu Vong Trần đại sư thật sự là Dong cô nương năm đó, vậy thì đối với Hàn Sâm chẳng phải là tin tức tốt hay sao?
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Thất cũng rất khó chịu, buồn bã, có chút chua xót, nếu tình cảm có thể nói buông là dễ dàng buông được, thì đã không phải là tình cảm, chẳng qua có một số người muốn nhân cơ hội đập nồi dìm thuyền, ví dụ như Thẩm Thất hiện tại, vì muốn cắt đứt đường lui của chính mình, thậm chí không tiếc nuối đẩy người khổ mệnh kia trở về với người nàng yêu, cứ coi như là làm việc thiện tích đích cho kiếp sau của bản thân đi.
Editor: HD
Thẩm Thất vội vàng quay về cung, sau đó tìm kiếm tin tức của Hàn Sâm, nghe nói hắn triệu hai vị hoàng tử đến Nam Huân điện để khảo bài, nàng âm thầm nói trời cũng giúp ta. Thẩm Thất lấy bừa mười mấy cuộn tranh vẽ, sau đó vội vã đi đến hướng Vân Huy điện của Hàn Sâm.
Đứng bên ngoài coi giữ Vân Huy điện là Vương Đức Hải, béo lùn chắc nịch, điển hình của người hiền lành, bởi vì lớn tuổi, cho nên cũng rất dễ chịu, Thẩm Thất cười thầm trong lòng. Nàng ôm mấy cuộc tranh đi lên bậc thang, Vương Đức Hải lập tức tiến lên đón.
Thẩm Thất không định dừng bước, trên mặt lộ ra nụ cười tươi sáng lạn, gọi ngọt ngào một tiếng “Vương công công”. Vương Đức Hải đang định ngăn cản bước chân Thẩm Thất, thì thấy Thẩm Thất “Ai nha” kêu một tiếng, một cuộn tranh nàng ôm rơi xuống đất.
Trong tay Thẩm Thất ôm một đống tranh lớn nhỏ, cho nên rất khó để xoay người nhặt đồ, tất nhiên Vương Đức Hải phải cúi người nhặt tranh lên cho nàng.
Ngay lúc đó, Thẩm Thất mở miệng hỏi, “Vương công công, hoàng thượng có ở bên trong không?” Bước chân nàng đã sắp vào trong điện. Vương Đức Hải mập mạp khó khăn di chuyển, đành đi sau lưng Thẩm Thất, “Công chúa, hoàng thượng không có ở trong, hoàng thượng không có trong phòng.”
Thẩm Thất mặc kệ ông ta nói cái gì, chỉ cần nàng vào trong là được, khi vào trong điện rồi, Vương Đức Hải mới đuổi kịp nàng, nhưng đúng lúc này toàn bộ cuộc tranh trên tay nàng đều rơi xuống đất.
Vừa hay làm rơi rớt nhiều cuộn tranh quý giá với trục cuốn của Hàn Sâm, hiện giờ cả hai lẫn lộn, không biết cái nào của Thẩm Thất, cái nào của điện này.
“Ai nha, không xong rồi.” Thẩm Thất vờ vịt nói, “Công công, ta lập tức thu dọn.”
Sau đó, Thẩm Thất có thể hợp tình hợp lý mở tất cả các cuộc tranh kia ra coi. Nàng không biết bức tranh kia còn tồn tại hay không.
Nói ra cũng thật kì quái, nàng mở tất cả cuộn tranh ra coi, nhưng đến cuộn cuối cùng mới đúng là thứ mà nàng đang tìm. Thẩm Thất vừa mở tranh ra coi, vẻ mặt của nàng không khác gì gặp quỷ.
Nàng sợ bản thân mình không cẩn thận, sẽ đi quá giới hạn cầm cuộn tranh kia đặt trên bàn Hàn Sâm thường ngồi.
Đó là một bức họa chân dung, Thẩm Thất từng nhìn qua, ngày đó trong vương phủ ở An Dương, cũng chính là bức họa này.
Dù đã nhiều năm, nhưng người trên tranh vẫn sinh động như cũ, vẫn xuất hiện trong cuộc sống của Thẩm thất, là bóng ma tâm lý trong lòng nàng.
Thẩm Thất nghĩ, nàng nhắm lại cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt trên bức tranh này, nhưng nàng không tin, không tin vào phán đoán của bản thân, cho nên mới muốn nhìn bức họa này, để chứng minh.
Trước mắt Thẩm Thất, là chủ trì Tĩnh Từ am, đồng thời là người mà Hàn Sâm luôn nhớ mong trong lòng, Dong cô nương.
Bàn tay Thẩm Thất không kìm chế được run rẩy, bức tranh rớt xuống, sau đó nghe một tiếng ‘ba’ giòn vang.
Một tiếng vang này kéo tinh thần của Thẩm Thất quay về, nàng nhìn sang Vương Đức Hải, thế nhưng tâm hồn ông ta bị tiếng vang này làm cho kinh hãi vỡ nát.
Thẩm Thất nhìn thấy Vương Đức Hải xiêu vẹo ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt dại ra, trong miệng thì thào mấy chữ, “Không xong rồi, toàn bộ xong rồi.”
Có thể dọa một lão thái giám có địa vị trong cung thành bộ dáng như thế này, đây là lần đầu tiên Thẩm Thất gặp, không phải chỉ là vỡ đồ vật thôi sao, từ xưa đến nay Hàn Sâm chưa từng vì bất cứ đồ vật nào mà đả thương tính mạng người. Ở trong lòng hắn, mạng người cực kì quan trọng. Nhưng nếu không phải cái chết, thì xong rồi nghĩa là gì chứ?
Thẩm Thất bỉu môi, cảm thấy lá gan của Vương Đức Hải càng ngày càng nhỏ. Nàng đi vòng qua bàn, nhìn xuống thứ vừa rơi vỡ trên đất. Chỉ là một bình sứ nhỏ thôi mà, có gì đáng kinh sợ? Thẩm Thất cẩn thận đánh giá, tuy bình sứ này là thượng phẩm, nhưng trong cung có rất nhiều thứ tốt hơn so với vật này. Thẩm Thất bỗng nhiên nhớ ra, hình như nàng từng thấy bình sứ này, có lẽ là buổi tối hộm tiệc gia yến, Lí Chương dâng lên cho Hàn Sâm.
Sau khi bình sứ kia vỡ, rớt ra rất nhiều bột phấn mà nàng không biết là cái gì, nhưng thoạt nhìn chắc không phải thứ gì cực kì quý giá, không biết tính tình Hàn Sâm kì quái thế nào, lại thích ăn bột phấn, không thể là thuốc bổ được, bởi vì không có mùi thuốc. “Vương công công, ông làm cái gì vậy, mau đứng lên, mau đi đến khố phòng lấy bình sứ đựng bột phấn mà hoàng thượng thích ăn nhất đến thay thế là được rồi.”
Vương Đức Hải vẫn không đứng dậy, vẫn ngồi đó lẩm bẩm, nói linh tinh “Xong rồi, xong rồi”.
Thẩm Thất đang định thu thập tàn cuộc cho ông ta, nhưng chân nàng chưa kịp bước tới chỗ bình sứ, lập tức nghe thấy một tiếng hét kinh hãi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Người nọ không phải Hàn Sâm thì là ai. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm bình sứ trên đất, nhanh chóng bước vào.
“Ai?” Hàn Sâm lạnh lùng hỏi.
Vương Đức Hải phía sau Thẩm Thất lặng lẽ chỉ vào người Thẩm Thất.
Lúc này Thẩm Thất cũng muốn tự mình nói thật, “Là ta, là ta…” Thẩm Thất đang nghĩ không biết có nên nói tin tức kia cho Hàn Sâm biết hay không, nhưng lời tiếp theo đã bị Hàn Sâm bóp trong cổ.
Thậm chí Thẩm Thất còn có thể cảm nhận hai chân của mình cách xa mặt đất, bởi vì Hàn Sâm mạnh mẽ bóp chặt cổ nàng, để nàng treo lơ lửng. Thẩm Thất liều mạng gỡ tay hắn ra, nhưng lại bất lực, dần dần cảm thấy đầu óc mơ hồ, choáng váng. Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói của Lí Chương, ông ta sợ hãi kêu: “Hoàng thượng, hoàng thượng, hoàng thượng bớt giận.”
“Cút, cút hết, cút hết cho trẫm.”
Bàn tay bóp cổ Thẩm Thất cuối cùng cũng nới lỏng ra. Nàng không chút sức lực té ngã xuống đất, không động đậy được. Vương Đức Hải và Lí Chương đã sớm bị dọa sợ nhanh chóng lui ra ngoài. Trong đại điện rộng rãi chỉ còn lại Hàn Sâm và Thẩm Thất sống dở chết dở.
Trong lòng Thẩm Thất cực kì oán hận, thật sự không ngờ, hắn có thể tàn nhẫn như vậy, cùng lắm chỉ là một bình sứ thôi mà, cho dù bột phấn kia là kim phấn, chẳng lẽ lại đáng giá hơn tính mạng của công chúa Nam Chiếu? Hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng Hàn Sâm không có chút ý nghĩ gì sao, không thể khiến hắn thương tiếc gì sao. Lúc ấy, ánh mắt của hắn thật sự là muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Thẩm Thất nhớ tới bức tranh của Dong cô nương, rốt cuộc vẫn khác biệt một trời một vực, chân dung của nàng ta hắn vẫn còn lưu giữ, còn của nàng đâu? Có lẽ hắn rất vui mừng vì không phải nhìn thấy nàng nữa.
Thẩm Thất nằm im trên đất không muốn đứng dậy nữa, muốn xem Hàn Sâm có thực sự giết mình hay không. Nhưng trong điện cực kì yên tĩnh, Thẩm Thất tò mò ngẩng đầu, sau đó không tránh khỏi kinh ngạc.
Hàn Sâm quỳ rạp xuống, đầu lưỡi hắn thật dài, tham lam liếm hết bột phấn trên đất, hắn không sợ bẩn sao? Bột phấn này có gì đặc biệt hơn người, có thể làm cho đế vương giàu có nhất tứ hải phải quỳ xuống liếm.
Tuy nhiên trên mặt Hàn Sâm lộ ra vẻ tuyệt vọng, giống như trời sập vậy đó, khiến cho Thẩm Thất cảm thấy vô cùng đau lòng. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn. Lúc quay về đây, nàng tưởng rằng có thể trông thái một Hàn Sâm sinh động, cao cao tại thượng, đế vương kiêu ngạo của tứ hải.
Nhưng mà Thẩm Thất chỉ nhìn thấy một Hàn Sâm tràn đầy bi thương.
Thẩm Thất cựa quậy thân mình, “Ngươi, ngươi đừng liếm.” Thẩm Thất cảm thấy Hàn Sâm của ngày hôm nay thật quá khác biệt, cái gì hôi thối dơ bẩn hắn đều có thể chịu được.
Hàn Sâm quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Ngươi còn chưa cút! Ngày mai lập tức quay về Nam Chiếu của các ngươi, nếu không đừng trách trẫm độc ác, khi trở về ngươi tốt nhất là khuyên phụ vương của ngươi ngoan ngoãn đi, nếu không trẫm nhất định tiêu diệt Nam Chiếu.”
Độc ác như vậy, không hề có chút tình cảm.
Thẩm Thất dậm chân một cái, lập tức chạy ra ngoài, đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không nhìn thấy ý tốt của người khác.
Ngày hôm sau, Lí Chương dẫn người đến mời Thẩm Thất rời khỏi Hoa Quang cung, nói là xe ngựa tiễn nàng về Nam Chiếu đã chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Thất thực sự tức muốn chết.
Tuy nói cuộc sống ở Nam Chiếu không tồi, nhưng nếu nàng trở về, có thể sẽ không còn ngày tháng yên lành nữa. Huống chi lần này nàng bị người ta đuổi nha! Thẩm Thất là người không thể chịu được nhục nhã. Nếu yêu cầu nàng ở lại, chưa chắc nàng đã ở, nhưng nếu đuổi nàng đi, còn lâu nàng mới đi.
“Ta muốn gặp hoàng thượng.” Thẩm Thất không thuận theo, “Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngài ấy.” Thẩm Thất nhớ ra ngày hôm qua nàng còn chưa kịp nói hết, cảm thấy nếu có thể thương lượng với Hàn Sâm nàng sẽ chiếm được lợi thế, không sợ hắn không phục.
Lí Chương không trả lời.
Thẩm Thất đánh giá Lí Chương, người này luôn một lòng trung thành với chủ, đành phải từ từ khuyên giải, “Lí công công, sự việc quan trọng, ta đảm bảo sau khi hoàng thượng nghe xong tin tức này, nhất định sẽ vui vẻ phấn khích, từ nay về sau tâm tình thư thái, còn ngươi lập được đại công.” Thẩm Thất nghĩ, nếu Vong Trần đại sư thật sự là Dong cô nương năm đó, vậy thì đối với Hàn Sâm chẳng phải là tin tức tốt hay sao?
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Thất cũng rất khó chịu, buồn bã, có chút chua xót, nếu tình cảm có thể nói buông là dễ dàng buông được, thì đã không phải là tình cảm, chẳng qua có một số người muốn nhân cơ hội đập nồi dìm thuyền, ví dụ như Thẩm Thất hiện tại, vì muốn cắt đứt đường lui của chính mình, thậm chí không tiếc nuối đẩy người khổ mệnh kia trở về với người nàng yêu, cứ coi như là làm việc thiện tích đích cho kiếp sau của bản thân đi.
Tác giả :
Minh Nguyệt Đang