Dụ Hồ Nhập Hộ Khẩu
Chương 37
“Ca, ca xem muội có xinh đẹp không?”
Kim Ngọc nâng đôi mắt không tinh quang, liếc mắt đánh giá Ngân Hồ đang vui vẻ phấn khởi, miễn cưỡng kéo khóe miệng coi như cười.
“Ca, nói mau a.” Ngân Hồ kéo cánh tay hắn, lắc lắc.
Một thân hỉ phục đỏ chói, một đầu tóc bạc búi gọn gàng phá lệ xinh đẹp, nhưng trong mắt hắn lại dị thường chói mắt, muốn cười lại cười không nổi.
Hôm nay là ngày đại hỉ Hổ Hồ nhị tộc kết thân, trong tộc mọi người hết sức phấn khởi, duy nhất một mình hắn như người mất hồn.
Từ ngày ấy, Lang Nguyên không xuất hiện, lúc đầu hắn cũng bình thường, nhưng vài ngày sau hắn bắt đầu thay đổi, mặc kệ làm gì cũng như người mất hồn, dù bị phụ vương răn dạy một trận nhưng không hề chuyển biến tốt đẹp.
“Đẹp mắt, trông muội xinh lắm.” Đờ đẫn nhìn Ngân Hồ, có một cỗ xúc động muốn lao ra khỏi nơi này, lại bị Ngân Hồ kéo lại.
“Ca, ca không vui sao?” Nhìn hắn hờ hững, Ngân Hồ tiến lên.
“Vui, sao ca có thể không vui chứ, muội là tiểu muội duy nhất của ta, hôm nay là đại hôn của muội, ca ca chúc mừng muội trước.” Cười rất khó coi, Kim Ngọc cảm giác tâm trống rỗng.
Trong miệng toàn là đau khổ, trái tim cũng lạnh buốt…
Hắn rốt cuộc chờ đợi cái gì?
Hy vọng Lang Nguyên hồi tâm chuyển ý, trở lại tìm hắn sao?
Cảm thấy mình hảo ngu, rõ ràng chính mình đẩy Lang Nguyên ra, bây giờ lại hối hận, nhưng ván đã đóng thuyền, không thể đổi ý được nữa!
“Nếu vậy, ca ca bồi muội muội uống một chén, chúc muội muội gả đi được tình quân yêu thương.” Dâng lên trước mắt Kim Ngọc chén rượu đã sớm chuẩn bị, mắt Ngân Hồ lóe lên quang mang khác thường.
“Hảo.” Không chút do dự tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Rút đao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, hãy để cho một chén rượu này đoạn tuyệt quan hệ của hắn và Lang Nguyên!
Thấy hắn uống hết, Ngân Hồ cũng không lập tức rời đi, ngược lại ngồi ở một bên đông níu tây kéo, trò chuyện huyên thuyên, dĩ nhiên hắn cũng không tiện mở miệng đuổi người.
Dần dần, hình ảnh Ngân Hồ trước mắt hóa mơ hồ, dụi dụi hai mắt, vẫn như cũ thấy không rõ, ngay cả đầu cũng bắt đầu hồ đồ.
“Muội cho ta uống cái gì…” Lúc hắn ý thức được rượu có vấn đề, hai mắt đã tối sầm, ngã xuống giường.
“Hô… May là kịp thời, đại ca a, ca gần đây gầy rất nhiều, Hổ Vương nói không sai, trong lòng ca có y, tiểu muội hôm nay xem như làm chuyện tốt.” Vội vã cởi hỉ phục trên người ra, mặc vào cho Kim Ngọc.
Đợi sau khi chuẩn bị xong rồi, mới gọi thiếp thân thị nữ vào, đỡ Kim Ngọc dậy, đội khăn đỏ lên.
“Tốt lắm, cẩn thận một chút, đừng để phụ vương phát hiện.” Sau khi dặn dò thị nữ cẩn thận, nàng xoay người rời đi.
** ** **
Đám cưới nhị tộc Hổ Hồ là đại sự, Hổ Vương vì lấy người trong lòng dĩ nhiên là tổ chức phi thường long trọng, y muốn cho mọi người đều biết Hổ Hậu của y là thiên hạ độc nhất vô nhị.
Lần đầu đội mão tân lang, hận không thể lập tức ôm mỹ nhân về, Lang Nguyên cười đến mức miệng sắp liệt đến mang tai.
“Hồ Vương, giờ lành đã tới chưa?” Có chút cấp bách không chịu được, Lang Nguyên bước nhanh tới trước mặt Hồ Vương thúc giục.
“Còn gọi Hồ Vương sao.” Chắp tay sau lưng, Hồ Vương nghiêm mặt.
“Nhạc phụ đại nhân.” Ý tứ quá rõ ràng, Lang Nguyên cúi đầu hành lễ.
“Ha ha, giờ lành lập tức tới ngay, hiền tế không nên nóng lòng.” Đưa tay nâng y dậy, trong mắt tràn đầy tán thưởng, Hồ Vương đối với con rể vô cùng hài lòng.
Hồ Vương vừa dứt lời, người chủ trì đại hôn đã cao xướng: “Giờ lành đã đến!”
Lang Nguyên lập tức thu hồi ý cười, chỉnh y quan, khẩn trương vạn phần nhìn cách đó không xa, tân nương chậm rãi đi tới.
Đúng rồi, Tiểu Ngọc Ngọc của y rất nhanh sẽ chính thức thuộc về y!
“Ngân nhi xảy ra chuyện gì thế này?” Kinh ngạc nhìn nữ nhi như ngã bệnh, bước đi không vững lung lay lắc lắc, đều là nhờ thị nữ hai bên đỡ.
“Khởi bẩm Vương thượng, tiểu thư uống chút rượu, có chút say.” Thị nữ cẩn cẩn dực dực trả lời.
“Thật sự là hồ đồ.” Vung ống tay áo, Hồ Vương nhíu mày.
“Nhạc phụ đại nhân, không sao mà, ngày đại hỉ như hôm nay uống một hai chén rượu là bình thường a.” Lang Nguyên tiến lên, ngăn Hồ Vương tức giận.
Sợ cứ nháo như thế, đại sự đã chuẩn bị cẩn thận sẽ bị lộ tẩy, dĩ nhiên y phải ra mặt giảng hòa.
“Thôi được, Ngân nhi sau này chính là người của ngươi rồi, bổn vương mặc kệ cũng được.” Sắc mặt hòa hoãn một chút, Hồ Vương không phát tác nữa.
Lang Nguyên dùng ánh mắt ý bảo người chủ trì, người chủ trì lĩnh mệnh, ngẩng đầu xướng: “Giờ lành đã đến, tân nhân bái đường.”
Từ tay thị nữ y đỡ lấy tân nương lung lay sắp ngã, Lang Nguyên tâm tình kích động không thôi, y chờ đợi ngày này đã quá lâu, cuối cùng giấc mộng trở thành sự thật rồi.
Kim Ngọc nâng đôi mắt không tinh quang, liếc mắt đánh giá Ngân Hồ đang vui vẻ phấn khởi, miễn cưỡng kéo khóe miệng coi như cười.
“Ca, nói mau a.” Ngân Hồ kéo cánh tay hắn, lắc lắc.
Một thân hỉ phục đỏ chói, một đầu tóc bạc búi gọn gàng phá lệ xinh đẹp, nhưng trong mắt hắn lại dị thường chói mắt, muốn cười lại cười không nổi.
Hôm nay là ngày đại hỉ Hổ Hồ nhị tộc kết thân, trong tộc mọi người hết sức phấn khởi, duy nhất một mình hắn như người mất hồn.
Từ ngày ấy, Lang Nguyên không xuất hiện, lúc đầu hắn cũng bình thường, nhưng vài ngày sau hắn bắt đầu thay đổi, mặc kệ làm gì cũng như người mất hồn, dù bị phụ vương răn dạy một trận nhưng không hề chuyển biến tốt đẹp.
“Đẹp mắt, trông muội xinh lắm.” Đờ đẫn nhìn Ngân Hồ, có một cỗ xúc động muốn lao ra khỏi nơi này, lại bị Ngân Hồ kéo lại.
“Ca, ca không vui sao?” Nhìn hắn hờ hững, Ngân Hồ tiến lên.
“Vui, sao ca có thể không vui chứ, muội là tiểu muội duy nhất của ta, hôm nay là đại hôn của muội, ca ca chúc mừng muội trước.” Cười rất khó coi, Kim Ngọc cảm giác tâm trống rỗng.
Trong miệng toàn là đau khổ, trái tim cũng lạnh buốt…
Hắn rốt cuộc chờ đợi cái gì?
Hy vọng Lang Nguyên hồi tâm chuyển ý, trở lại tìm hắn sao?
Cảm thấy mình hảo ngu, rõ ràng chính mình đẩy Lang Nguyên ra, bây giờ lại hối hận, nhưng ván đã đóng thuyền, không thể đổi ý được nữa!
“Nếu vậy, ca ca bồi muội muội uống một chén, chúc muội muội gả đi được tình quân yêu thương.” Dâng lên trước mắt Kim Ngọc chén rượu đã sớm chuẩn bị, mắt Ngân Hồ lóe lên quang mang khác thường.
“Hảo.” Không chút do dự tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Rút đao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, hãy để cho một chén rượu này đoạn tuyệt quan hệ của hắn và Lang Nguyên!
Thấy hắn uống hết, Ngân Hồ cũng không lập tức rời đi, ngược lại ngồi ở một bên đông níu tây kéo, trò chuyện huyên thuyên, dĩ nhiên hắn cũng không tiện mở miệng đuổi người.
Dần dần, hình ảnh Ngân Hồ trước mắt hóa mơ hồ, dụi dụi hai mắt, vẫn như cũ thấy không rõ, ngay cả đầu cũng bắt đầu hồ đồ.
“Muội cho ta uống cái gì…” Lúc hắn ý thức được rượu có vấn đề, hai mắt đã tối sầm, ngã xuống giường.
“Hô… May là kịp thời, đại ca a, ca gần đây gầy rất nhiều, Hổ Vương nói không sai, trong lòng ca có y, tiểu muội hôm nay xem như làm chuyện tốt.” Vội vã cởi hỉ phục trên người ra, mặc vào cho Kim Ngọc.
Đợi sau khi chuẩn bị xong rồi, mới gọi thiếp thân thị nữ vào, đỡ Kim Ngọc dậy, đội khăn đỏ lên.
“Tốt lắm, cẩn thận một chút, đừng để phụ vương phát hiện.” Sau khi dặn dò thị nữ cẩn thận, nàng xoay người rời đi.
** ** **
Đám cưới nhị tộc Hổ Hồ là đại sự, Hổ Vương vì lấy người trong lòng dĩ nhiên là tổ chức phi thường long trọng, y muốn cho mọi người đều biết Hổ Hậu của y là thiên hạ độc nhất vô nhị.
Lần đầu đội mão tân lang, hận không thể lập tức ôm mỹ nhân về, Lang Nguyên cười đến mức miệng sắp liệt đến mang tai.
“Hồ Vương, giờ lành đã tới chưa?” Có chút cấp bách không chịu được, Lang Nguyên bước nhanh tới trước mặt Hồ Vương thúc giục.
“Còn gọi Hồ Vương sao.” Chắp tay sau lưng, Hồ Vương nghiêm mặt.
“Nhạc phụ đại nhân.” Ý tứ quá rõ ràng, Lang Nguyên cúi đầu hành lễ.
“Ha ha, giờ lành lập tức tới ngay, hiền tế không nên nóng lòng.” Đưa tay nâng y dậy, trong mắt tràn đầy tán thưởng, Hồ Vương đối với con rể vô cùng hài lòng.
Hồ Vương vừa dứt lời, người chủ trì đại hôn đã cao xướng: “Giờ lành đã đến!”
Lang Nguyên lập tức thu hồi ý cười, chỉnh y quan, khẩn trương vạn phần nhìn cách đó không xa, tân nương chậm rãi đi tới.
Đúng rồi, Tiểu Ngọc Ngọc của y rất nhanh sẽ chính thức thuộc về y!
“Ngân nhi xảy ra chuyện gì thế này?” Kinh ngạc nhìn nữ nhi như ngã bệnh, bước đi không vững lung lay lắc lắc, đều là nhờ thị nữ hai bên đỡ.
“Khởi bẩm Vương thượng, tiểu thư uống chút rượu, có chút say.” Thị nữ cẩn cẩn dực dực trả lời.
“Thật sự là hồ đồ.” Vung ống tay áo, Hồ Vương nhíu mày.
“Nhạc phụ đại nhân, không sao mà, ngày đại hỉ như hôm nay uống một hai chén rượu là bình thường a.” Lang Nguyên tiến lên, ngăn Hồ Vương tức giận.
Sợ cứ nháo như thế, đại sự đã chuẩn bị cẩn thận sẽ bị lộ tẩy, dĩ nhiên y phải ra mặt giảng hòa.
“Thôi được, Ngân nhi sau này chính là người của ngươi rồi, bổn vương mặc kệ cũng được.” Sắc mặt hòa hoãn một chút, Hồ Vương không phát tác nữa.
Lang Nguyên dùng ánh mắt ý bảo người chủ trì, người chủ trì lĩnh mệnh, ngẩng đầu xướng: “Giờ lành đã đến, tân nhân bái đường.”
Từ tay thị nữ y đỡ lấy tân nương lung lay sắp ngã, Lang Nguyên tâm tình kích động không thôi, y chờ đợi ngày này đã quá lâu, cuối cùng giấc mộng trở thành sự thật rồi.
Tác giả :
Thiên Nham