Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh
Chương 26: Uống rượu
Hơi kinh ngạc vì lời mời này, hắn muốn từ chối, thế nhưng nhìn khí thế của Diệp Mạc, đành phải gật đầu. Nghĩ không ra tại sao tự dưng anh lại muốn uống.
Hai người đi ra sân sau, ở đó kê một bộ bàn ghế bằng đá. Cây cối được cắt tỉa tỉ mỉ nhìn rất vui mắt, hiện trời đang tối, vậy nên gió mát thổi từ đâu đó tới tạo cảm giác sảng khoái.
Diệp Mạc đi thong thả, thức ăn cũng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn. Anh ngồi xuống, Sở Hạ cũng ngồi theo ở phía đối diện.
"Ăn trước đi." Diệp Mạc nói với hắn, còn bản thân thì không động đũa mà rót rượu vào hai cốc thủy tinh. Đẩy về phía Sở Hạ một cốc.
Dưới cái áp lực vô hình kia, hắn ăn không vào, chỉ nhai vài món cho có vị. Nhìn Diệp Mạc lắc ly rượu trên tay, hắn đành cầm lên. Rượu trắng, thế nhưng nồng độ này không tính là nặng.
"Anh không định uống sao?"
"Không ăn nữa?" Diệp Mạc không trả lời vấn đề.
"Tôi no rồi."
Diệp Mạc chỉ nhìn hắn, sau đó đưa ly rượu ra. Sở Hạ hiểu ý liền cầm của mình chạm vào, âm thanh lành lạnh vang lên tựa như tăng thêm bầu không khí.
Hắn ngửa đầu uống ngụm lớn một cách sảng khoái, rượu này của Mặc Dịch đúng là chất lượng, khác xa với thứ hắn uống ở Lạc Thế. Hương rượu ẩn hiện quanh chóp mũi, qua đáy ly, hắn nhìn thấy Diệp Mạc cũng đang ngẩng đầu.
Tuy không rõ Diệp Mạc có việc gì, thế nhưng lâu rồi mới uống lại nên hắn cũng mặc kệ không quan tâm nữa.
Mới cốc đầu tiên mà cả hai đã uống cạn, Sở Hạ nhếch môi cười khẽ.
"Không tồi." Diệp Mạc thưởng thức nhìn ly rượu đã cạn.
Không đợi anh rót tiếp, Sở Hạ đã nhanh chóng đổ đầy hai cốc.
"Anh cũng vậy."
Âm thanh cụng ly thủy tinh vang lên đều đều, làn gió cuốn hương rượu bay ra xa. Đêm nay có vẻ hơi mất khống chế, chai rượu chớp mắt đã vơi đi một nửa.
Uống thêm vài ly, gương mặt của Sở Hạ đã hơi đỏ. Hắn đánh giá thấp rượu này rồi, nhìn thì có vẻ nhẹ, thế nhưng lại ngấm từ từ chậm rãi vào người.
Trái ngược với Sở Hạ, Diệp Mạc bên kia vẫn rất bình thường. Gương mặt không có biến đổi gì, chỉ có quanh thân tản ra mùi rượu mà thôi.
"Tửu lượng của anh tốt thật đấy!" Sở Hạ cảm thán, ánh mắt chuyên chú vào khuôn mặt lạnh nhạt kia hòng tìm ra một chút xao động.
Ý cười lan đến mắt không đầy một giây đã biến mất, anh nhìn gương mặt hồng hào của hắn, hỏi lại, "Uống nữa không?"
"Tất nhiên." Do cồn nên Sở Hạ trở nên lớn gan hơn, cũng mặc kệ sắc mặt của Diệp Mạc. May mà hắn uống không kém, may ra chỉ thua mỗi Diệp Mạc, thế nên vẫn còn ý thức.
Ánh trăng treo cao, ánh sáng nhàn nhạt toả tới một góc vườn. Xung quanh đều rất im lặng, chỉ có tiếng động ở chỗ bàn đá mà thôi.
Sở Hạ không đếm được bản thân đã uống bao nhiêu, có cảm giác lâng lâng bay bổng, cứ như đang ở trên mây.
"Say?" Diệp Mạc đè nén giọng nói, âm thanh trầm thấp lọt vào tai khiến Sở Hạ hơi rùng mình.
Hắn lắc đầu, tuy mặt đỏ ửng, thế nhưng ý thức vẫn còn tốt, "Sao mặt anh không biến hoá vậy, chả lẽ ngàn chén không say à?"
"Cậu cứ đi tham gia tiệc rượu vài lần thì sẽ hiểu." Anh liếc mắt, xã giao rất nhiều khiến Diệp Mạc hiểu được sức uống của bản thân là bao nhiêu. Lúc vừa lập công ty chính là thời gian anh tiếp xúc với rượu nhiều nhất.
"Cũng đúng, có điều với vị trí bây giờ của anh thì ai dám chuốc say nữa chứ."
"Ừ." Diệp Mạc thở ra, đuôi mắt cong nhẹ, hơi ngửa đầu uống tiếp.
"À, hôm nay tôi có đọc tin tức." Chờ cho Diệp Mạc uống xong, Sở Hạ lại tiếp tục, "Về anh."
"Tin gì?"
Một ngày có hàng đống thông tin mới về Diệp Mạc, anh từ lâu không quan tâm đến nữa, tất cả giao cho Mặc Dịch xử lý.
"Bảo rằng anh với Mộc tiểu thư nào đó đang hẹn hò." Đọc ra liền cảm thấy hơi buồn cười.
"Ồ." Diệp Mạc lười phản ứng, đoán chắc tin tức này sẽ được gỡ nhanh thôi, "Vậy cậu cảm thấy sao?"
"Vừa nghe đã biết giả, dù sao tôi cũng ở cạnh anh hầu như không rời. Nếu có hẹn hò thì chắc là hẹn hò với công việc." Sở Hạ lắc nhẹ khiến rượu lượn sóng, nhếch môi.
Diệp Mạc không tỏ rõ ý kiến, người muốn dựa hơi anh có rất nhiều, thủ đoạn gì cũng có. Tất cả đều bị anh trong tối hoặc ngoài sáng xử lý triệt để.
Để ý thấy ánh mắt Sở Hạ hơi mơ hồ, có vẻ như sắp say. Anh đặt ly rượu xuống, bản thân cũng có hơi ngà ngà. Lâu lắm rồi mới như thế này, làm mất sự khống chế đối với bản thân.
"Hôm nay có chuyện gì sao, sao đột nhiên anh trở nên khác người như vậy?" Cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà hỏi ra, Sở Hạ chống một tay, ngồi thẳng dậy. Do uống đã khá nhiều nên cố kỵ đều bị vứt ra sau đầu.
Diệp Mạc trở nên trầm mặc, anh nhìn cái người hỏi một cách vô ý, không tiện so đo với hắn. Im lặng một lúc, sau đó mới nói ra, "Hôm nay là sinh nhật của tôi."
Chỉ một câu mà khiến Sở Hạ tỉnh đi không ít, hắn ngạc nhiên nhìn lên anh đang nói cực kỳ bình tĩnh.
"Không phải trên tạp chí nói sinh nhật anh một tháng nữa mới đến ư?" Lúc nãy Sở Hạ vô tình nhìn thấy ngày sinh được để công khai của anh.
"Cậu nói xem." Anh không giải thích, bàn tay gõ thành nhịp trên bàn đá.
Thấy Diệp Mạc không có ý định sẽ trả lời vấn đề, Sở Hạ nhíu mày không hỏi nữa. Có điều ngày sinh nhật mà chỉ uống rượu thì không phải hơi nhàm chán à?
Hiểu được nghi hoặc trong mắt hắn, Diệp Mạc trực tiếp rót thêm một cốc đầy nữa, "Uống."
Không nhiều lời, chai rượu cứ thế mà cạn dần đi.
Bây giờ thì Sở Hạ thực sự say thật, tầm mắt dần mờ mờ uốn lượn, đầu óc cũng choáng váng. Hắn nằm xuống, nhìn Diệp Mạc vẫn vững như bàn thạch liền tự hỏi thầm sức uống của anh rốt cuộc là bao nhiêu.
Cuối cùng vẫn chống không lại lượng cồn mà nhắm mắt lại.
Diệp Mạc liếc người đã ngủ kia, không uống nữa mà đứng dậy. Anh chỉ hơi choáng một chút mà thôi, vậy nên không khó để đỡ Sở Hạ dậy.
Đưa hắn về phòng một cách nhẹ nhàng, sau đó anh kéo chăn trùm kín Sở Hạ lại rồi mới ra ngoài.