Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Chương 72: Chuyện lạ ở Địa Phủ
Thanh Lương Quan rất hiếm khi tiếp đãi nữ khách, thậm chí gần đây nam khách cũng hiếm gặp, đa số những kẻ ái mộ danh tiếng chân nhân mà đến còn chưa vào được cửa đã bị những tiểu đồng đạo trước cửa lịch sự từ chối, những kẻ có thể tiến vào trong này, lai lịch khẳng định không hề đơn giản.
Vân Sơ liền nhớ lại vừa nãy nhìn thấy xa giá của Nam Hải Long Cung trước cửa, lập tức liên tưởng đến Nam Hải Long Cung Tam công chúa lưu luyến si mê tên Tam sư đệ xấu xa nhà mình, trong nội tâm thầm mắng Tam sư đệ Vân Cảnh chuyên đi gây chuyện thị phi, bây giờ trở về liền khiến cho sư môn không được yên bình.
Vân Sơ sẽ không ngốc đến độ tiếp chuyện với Tam công chúa, cho nàng có cơ hội kể lể việc nhà, cũng không thể hiện có nhận ra nàng hay không, chỉ là nghiêm mặt nói: "Hai vị mời ngồi tạm, tại hạ có việc gấp muốn bẩm báo sư phụ, xin lỗi không tiếp chuyện được!"
Dứt lời liền chắp tay, căn bản không để cho các nàng có cơ hội nói chuyện, liền vượt qua các nàng bước nhanh đi về hướng hậu viện.
Vân Sơ quả thực là có việc gấp, mà cho dù không có, cũng không bình tĩnh đi lãng phí thời gian ở chỗ những công chúa tiểu thư này.
Tam công chúa gặp phải một uất ức lớn như vậy, lại đuổi theo không kịp, cảm thấy trước mặt tối sầm, lộ ra một khuôn mặt băng lạnh mà có thể thấy phủ mấy tầng sương giá.
Quỳnh Nguyệt tiên tử tuy quan hệ với nàng không tệ, nhưng mà giữa hai người đẹp, nhất là hai mỹ nhân kiêu ngạo tự phụ giống nhau, khó mà có được mối quan hệ thực sự tốt, chứng kiến tỷ tỷ phát giận, Quỳnh Nguyệt tiên tử cười dịu dàng nói: "Tỷ tỷ, những kẻ trong Thanh Lương Quan này, từ trên xuống dưới đối với tỷ thật là vô lễ, tỷ nhất định phải gặp Vân Cảnh ca ca để đòi lại công bằng nha!"
Sáng hôm nay Tam công chúa đến Thiên cung vấn an nàng, trò chuyện về những việc kỳ lạ trong tam giới gần đây, trong đó có việc Thanh Lương Quan Minh Ất chân nhân phá lệ thu một nữ đồ đệ là bạch hồ. Lời nói còn chưa dứt đã khiến cho Quỳnh Nguyệt tiên tử giận xanh mặt. Đọc Truyện Online Tại
Minh Ất chân nhân cự tuyệt yêu cầu của Thiên Đế thu nàng làm đồ đệ, nếu như là bởi vì hắn không hề có ý định thu đệ tử cũng không sao, đằng này vừa quay mặt đi một cái hắn liền thu nạp đệ tử mới, hơn nữa còn là một ả hồ ly ti tiện! Bảo nàng làm sao mà không tức giận cho được?
Lại nhớ đến việc trước kia ở Mặc đầm, bởi vì một tiểu bạch hồ đạo hạnh thấp kém mà nàng phải chịu sự xua đuổi nhục nhã của Mặc Yểm, Quỳnh Nguyệt tiên tử chỉ hận không thể đem tất cả bạch hồ trong thiên hạ rút gân lột da!
Tam công chúa vốn đã không cam lòng đối với một nghĩa muội xuất thân thấp kém hơn mình đột nhiên lại chạy đến trước mặt biến thành một Thiên cung công chúa cao cao tại thượng, cố tình nhìn thấy người ta tức giận, chẳng những không dừng đề tài lại ở đây, còn thổi phồng lên mối quan hệ giữa mình và Tam đệ tử Thanh Lương Quan Vân Cảnh, Minh Ất chân nhân đối với chính mình cũng coi trọng như thế nào. Ám chỉ Quỳnh Nguyệt tiên tử cho dù thân là con gái Thiên đế, nhưng mà ngay cả cạnh cửa của Thanh Lương Quan cũng không chạm tới được.
Quỳnh Nguyệt công chúa rất giận dữ nhưng sau đó tỉnh táo lại, cố ý hạ thấp tư thái, xúi Tam công chúa mang nàng đến Thanh Lương Quan mở rộng tầm mắt, Tam công chúa lỡ leo lên lưng cọp, đâm lao phải theo lao, vì vậy đành cắn răng, kiên trì cùng Quỳnh Nguyệt tiên tử đến bái kiến.
Tam công chúa vốn nghĩ đường đường là Long cung công chúa, lại cùng Thiên cung công chúa đến thăm, hơn nữa lại nói đích danh là muốn tìm Vân Cảnh, Thanh Lương Quan không thể nào đóng cửa không tiếp, nếu như gặp được Vân Cảnh thì là tốt nhất, còn nếu như không gặp, vậy thì thật cũng có lý do chính đáng để bỏ cuộc, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng coi như là đến Thanh Lương Quan làm khách một bữa.
Tiếc là nàng ta tính được bước mở đầu, lại không tính được bước kết thúc!
Quỳnh Nguyệt tiên tử suy nghĩ cũng không phải đơn giản, như thế nào lại chịu cứ như vậy tay không mà quay về, lại để cho Tam công chúa đè bẹp mặt mũi của nàng? Nàng tự chủ trương lôi kéo Tam công chúa chờ Vân Cảnh trong viện, chờ thì chờ, cuối cùng khiến cho tâm trạng Tam công chúa từ không yên ổn ngồi chờ thành nổi trận lôi đình — bị thái độ coi thường của từ trên xuống dưới Thanh Lương Quan chọc giận.
"Người tranh danh tiếng, Phật tranh hương hoa", nàng thật sự trở nên giận dữ, hôm nay nhất định phải đợi cho được Vân Cảnh, nàng không tin Thanh Lương Quan thật sự có thể giả vờ mắt nhắm tai ngơ một mực không nhìn thấy nàng, không để ý tới nàng!
Vân Sơ vùng thoát được khỏi hai nữ nhân phiền phức, liền đi đến trong sảnh, qua một hồi, liền thấy Tam sư đệ lén lén lút lút lẳng lặng tiến đến.
Vân Sơ trông thấy hắn liền nổi giận, trầm giọng nói: "Ngươi không phải không có đây sao? Nếu đã trở lại, trước tiên ra phía trước thỉnh hai vị "con dâu" ấy đi dùm cho!"
Vân Cảnh vái chào, cười khổ nói: "Đại sư huynh, huynh tha cho đệ đi! Đệ là vô tội mà, đệ cùng Tam công chúa kia chỉ gặp mặt hai lần, ngoài ra không biết chuyện gì khác, đệ cũng không biết vì sao các nàng lại tìm tới cửa. Trời đất chứng giám, cho tới bây giờ đệ chưa làm sai gì đối với các nàng!"
Vân Sơ hừ lạnh một tiếng còn muốn nói tiếp, cửa phòng liền mở, một bóng trắng hướng hắn nhào tới, đúng là Bạch Bạch.
"Chào đại sư huynh!" Giọng nói điềm đạm khiến cho gương mặt Vân Sơ đang căng thẳng cũng lập tức hóa mềm đi, chẳng thèm giáo huấn sư đệ nữa, thân mật ôm lấy Bạch Bạch xoa nhẹ hai cái, cười nói: "Bạch Bạch ngoan!"
Vân Cảnh cùng Vân Hư nghe thấy giọng nói ôn nhu như nước của hắn, lông tóc liền dựng đứng cả lên, không nghĩ một đại sư huynh bộ dạng căng thẳng, gương mặt cả ngày kéo dài như người ta thiếu nợ hắn cả vạn lượng không bằng, lại biết cười như vậy, hơn nữa lại còn dùng ngữ khí buồn nôn như vậy nói chuyện với nữ nhân…… Ách, Tiểu sư muội hiện tại không tính nữ nhân, nhiều lắm là tính hồ ly cái.
"Này này, đừng có chỉ biết cố nịnh nọt Đại sư huynh thôi nha!" Vân Cảnh có chút ghen tức.
"Chào Tam sư huynh!" Bạch Bạch từ từ đưa tay qua hắn, rất là thân mật. "Điểm tâm của Tam sư huynh cho ăn rất ngon, đáng tiếc ăn sạch hết rồi!" Bạch Bạch vừa nói vừa tiếc nuối liếc nhìn Vân Sơ, nếu như biết rõ Đại sư huynh sắp trở về, nàng nhất định sẽ để dành lại mời Đại sư huynh cùng ăn.
"Không sao, nếu Bạch Bạch thích, ngày mai sư huynh sẽ đến Bách hoa viên lấy nữa." Vân Cảnh nói.
"Có phiền hay không? Muội thấy tiên tử tỷ tỷ của huynh làm cái này cũng không dễ dàng a……"
"Không phiền toái, vì Tiểu sư muội yêu quí, ta hy sinh một chút nhan sắc thì có là bao?!" Vân Cảnh vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt nói.
Vân Sơ Vân Hư trên mặt lộ vẻ khinh bỉ, rõ ràng là hắn muốn mượn cơ hội chạy đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì có.
"Vân Cảnh, ngày mai bắt đầu đến thạch động phía sau núi bế quan, không lĩnh hội thấu được kiếm phổ "Dĩnh tiên kiếm" thì khỏi đi ra ngoài." Thanh âm của Minh Ất chân nhân từ cửa truyền đến, không vui không giận lại khiến cho "hào khí" đầy ắp của Vân Cảnh bị đánh cho tan tành mây khói.
"Sư phụ, người đừng phạt Tam sư huynh được không?" Bạch Bạch nhảy vào lòng sư phụ cầu xin.
Minh Ất ôm nàng, sắc mặt tựa hồ dễ nhìn hơn đôi chút, khó khăn giải thích một câu: "Bằng vào tư chất của Tam sư huynh ngươi, ba tháng là được xuất quan rồi."
Bạch Bạch đồng tình liếc nhìn Vân Cảnh, bế quan tu luyện học giỏi pháp lực hẳn xem như là chuyện tốt a.
Vân Sơ tiến lên phía trước nói: "Sư phụ, Âm ti Địa phủ hôm qua phát sinh một chuyện lớn! Đệ tử cứu được Lôi Chấn Tử, vốn đang muốn tìm kiếm các tiên hữu khác bị thương mất tích trong Địa Phủ, nhưng thấy việc này không phải chuyện đùa, cho nên đi trước trở về bẩm báo sư phụ."
Minh Ất chân nhân khoanh chân ngồi ở giữa đám mây trên giường, ý bảo các đệ tử ngồi xuống nói chuyện.
Cảm thấy chuyện này rất là lạ, trên mặt Vân Sơ hiện lên một tia hưng phấn lẫn kích động. Những ngày qua, hắn một mực ở tại Địa Phủ tìm kiếm các tiên hữu bị thương lẫn mất tích, hôm qua trong lúc vô tình tìm được Lôi Chấn Tử đang bị trọng thương, trên đường hộ tống hắn rời khỏi Địa phủ trở lại Thiên đình, băng qua Vong xuyên (*dòng sông Lãng Quên), đúng lúc đụng phải ba đại ma đầu có chút thế lực ở Địa Phủ đang mang theo mấy vạn quỷ tốt yêu binh tranh đoạt địa bàn.
Tác giả :
Nga My