Dụ Dỗ Mã Văn Tài
Chương 17: Mỹ nhân tiểu sư muội
Ngày hôm qua cùng Mã hồ ly “Quấn lấy nhau” đến nửa đêm, khi trở lại phòng cũng sắp ‘ánh trăng treo cao’, phỏng chừng ít nhất cũng là giờ Dần, ngủ không được một lát liền cư nhiên bị Cát Tường vỗ tỉnh.
Ta nhìn mặt Cát Tường, đầu óc vẫn là một mảnh mơ hồ, có chút phân không rõ phương hướng, mắt buồn ngủ mông lung nói: “Cát Tường, ta muốn ăn hạt dẻ cao của Tụ Phúc Lâu…..”.
Cát Tường xoa xoa ánh mắt, ánh mắt so với ta còn mê mang, nhưng mà ngoài miệng lại thanh tỉnh thực: “Tiểu thư, người ngủ mớ a, cái gì hạt dẻ cao, chúng ta hiện tại tìm cái bánh bao cũng không có…... Mau thức dậy, hôm nay Đinh phu tử dặn người giờ mẹo canh ba liền tập trung đi học sớm…… Tiểu thư tối hôm qua dặn em mấy lần…...”.
Ta thế này mới phản ứng lại, mở to một đôi mắt đầy tơ máu, cao hấp đánh giá Cát Tường một chút, kinh động nói: “Ngươi hôm nay sao thức dậy sớm vậy?”.
Cát Tường mặt mê mang lộ ra nụ cười mơ màng, nói: “Phát Tài nói, em kêu người thức dậy, hắn liền làm bánh bao cho em ăn…..”.
Chữ ăn trên đầu có một cây đao a…..
Ta nhìn vẻ mặt si mê của Cát Tường, bắt đầu có loại dự cảm mãnh liệt, nàng về sau sẽ bị bánh bao bắt cóc…
……
Sáng sớm trên đường, ánh mặt trời bàng bạc, cỏ xanh đọng sương, một mảnh vui sướng hướng vinh.
Ta há miệng, ngáp một cái, trong tay cầm lấy một quyển thẻ tre hướng học đường đi đến, mấy người chạy vội đi học lướt qua bên người, ta tiện tay bắt được một cái, lại ngáp một cái, nói: “Đồng học, cho hỏi vấn đề a, chúng ta ngày hôm qua đi học cũng không sớm như vậy, vì sao hôm nay giờ mẹo canh ba phải tập hợp a?”.
Ta xem ánh sáng mặt trời nhiễm thượng nửa phần vàng óng ánh, lúc này ánh trăng còn chưa có lặn đâu, có cho người ta sống hay không a!
Thư sinh kia mày rậm mắt to, đôi môi nhếch, vẻ mặt ngay thẳng, nhưng mà hắn cư nhiên dùng gương mặt ngay thẳng như vậy theo ta nói: “Cổ Khanh đồng học! Xem ra ngươi còn không biết a! Sư mẫu cùng Đinh tiểu sư muội đêm qua đã trở lại, bắt đầu từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ đi học sớm! Nghe nói, buổi sớm Đinh sư muội sẽ đến học cùng chúng ta đâu! A! Không có thời gian! Đồng học, ta đi trước!”.
Dứt lời, hắn đem tay của ta vung ra, lập tức lòng bàn chân giống như có gió cất bước như lao xuống chạy vội mà đi.
Nhức đầu, ta xoa xoa mi tâm nói: “Xem ra vì mỹ nữ, mỗi người nam nhân đều có thể làm Lưu Tường a…..”.
Giương mắt nhìn mặt trời đã ló ra nửa cái đầu, ngáp một cái thật to.
Không chút hoang mang đi ở trên đường, nhìn mấy tên không ngừng lấy cao tốc lướt qua ta Lưu Tường số 1, Lưu Tường số 2, Lưu Tường số 3, Lưu Tường số 4, 5, 6, 7.
Ta sờ sờ cằm, tiểu sư muội a….
Trong thư viện cư nhiên còn có thể có công khai nữ nhân a…..
…..
Ta mới đi đến thư phòng, thì phát hiện hầu như đều đến đông đủ, còn thấy Thôi Tiểu Ách ngồi ở đằng trước quay đầu đối ta cười, mắt hoa đào vẫn câu người như cũ, ta cũng đối hắn gật gật đầu, đi tới vị trí của mình ngồi xuống, nhìn cái bàn trống rỗng phía trên, Mã Văn Tài cũng chưa có đến.
Bỗng nhiên, ta ngẩng đầu, nhìn không biết khi nào đi vào bên cạnh Hoàng Thu Thanh, nói: “Hắc Thán Đầu? Làm sao vậy?”.
Hoàng Thu Thanh răng trắng sáng lóa mắt, cười chỉ chỉ cái bàn của Mã Văn Tài, nói: “Kỳ thật, ta muốn đổi vị trí với Văn Tài…..”
Ta dừng một chút, thốt ra nói: “Vì sao?”.
Nói ra miệng, mới cảm thấy bản thân kỳ cục, bọn họ đổi vị trí, đâu có chuyện gì liên quan tới ta, lại nói: “Kia phải hỏi hắn…..”.
Còn chưa nói xong, liền cảm giác một đôi tay đè nặng vò vò đầu ta, Mã hồ ly thanh âm từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Ta không muốn đổi vị trí”.
Ta nghe hương lan quen thuộc, mày nhíu lại, trong lòng lại bởi vì nghe hắn nói như vậy cũng thoải mái không ít, nói con người của ta nhát gan cũng tốt, bụng nhỏ như con gà con cũng được, dù sao ta chính là không muốn cùng người từ Trường An đến có nhiều tiếp xúc.
Một phen đẩy cánh tay trên đầu ra, ta ngẩng đầu nói: “Sao lại đến trễ như vậy? Không sợ bỏ qua màn xuất trướng kinh diễm của tiểu sư muội?”.
Nhưng mà ý tứ châm chọc hàm xúc trong lời nói của ta lại bị hoàn toàn bỏ qua, trên đỉnh đầu hai người vẫn đang giằng co.
Hoàng Thu Thanh đối với Mã Văn Tài cười đến sáng lạn, nói: “Văn Tài, chúng ta quen biết nhiều năm, đổi vị trí, lại có gì phải khách khí..…”.
Mắt hồ ly Mã Văn Tài nhíu lại, vỗ vỗ cái đầu của ta, nói: “Nếu là quen biết nhiều năm, nói vậy ngươi cũng biết tính tình của ta”.
Hoàng Thu Thanh nhìn hắn, không nói chuyện, vẫn cười như cũ, nửa ngày, cúi đầu xem ta, nói: “Tiểu Khanh đồng học, ngươi cũng muốn ngồi cùng Mã huynh?”.
Ta xem thường, Hắc Thán Đầu a Hắc Thán Đầu, ngươi đừng kéo ta xuống nước được không, hơn nữa, ngươi thế nào cũng phải hỏi một cách không trình độ như vậy, muốn gây sự sao?
Ta liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Vậy vì sao ngươi lại muốn ngồi ở đây?”.
Hoàng Thu Thanh nhìn Mã hồ ly, nói: “Ta cảm thấy Tiểu Khanh ngươi là người ngoài chân thành, hơn nữa đến từ Lạc Dương, Bổn gia (*) ta cũng ở Lạc Dương, đặc biệt có cảm giác thân thiết…..”.
(*)Bổn gia: người trong gia tộc.
Ta cắt ngang lời của hắn, nói: ”Bổn gia của ta không phải ở Lạc Dương, ngươi không cần đối ta có cái gì cảm giác thân thiết. Hơn nữa ngươi nói như vậy không khỏi cũng quá gò ép, ta và ngươi ở tại cùng một viện, mỗi ngày đi ra đi vào cũng không chỉ thấy mặt hai ba lần, còn chưa tính thời gian đi học, cho nên muốn thể hiện thân thiết cũng không nhất định thế nào cũng phải ngồi ở đây đi. Hơn nữa…. Chỗ ngồi này, là do rút thăm quyết định, chúng ta lén đổi sẽ không tốt cho lắm”.
“Ngươi muốn ngồi cùng hắn như vậy? Ngồi cùng ta không tốt sao?” Hoàng Thu Thanh lại nói.
Ta giương mắt nhìn hắn, nói: “Ngồi cùng hắn vốn là không có gì hay, nhưng mà ngồi cùng ngươi….. Ta cũng nhìn không ra may mắn chỗ nào”.
Ánh mắt thật to của Hoàng Thu Sinh chớp chớp, đôi tròng mắt đen như mực bình tĩnh nhìn ta, nói: “Ta có thể nói cho ngươi nghe chuyện ở Trường An..…”.
Lòng ta thót một cái, nhìn Hoàng Thu Thanh, thanh âm cũng có chút run run chính mình khống chế không được: “Ta đối Trường An không có hứng thú..…”.
Bỗng nhiên, đầu vai bị đè lại, thanh âm nhẹ nhàng của Mã hồ ly vang lên: “Nha….. Thu Thanh, đứa nhỏ này gọi ta một tiếng ca, ta tự nhiên bảo hộ hắn ba phần, hơn nữa, có một số việc không phải đúng trường hợp cũng đừng nói ra”.
Chúng ta ba người tư thế biểu tình giống đang nhàn thoại việc nhà, tự nhiên không hấp dẫn được lực chú ý của người khác, hơn nữa những người khác đã sớm bị động tĩnh bên ngoài học đường hấp dẫn, tuy rằng cách một cái màn trúc tinh tế, nhưng mà vẫn là có thể nhìn ra bên ngoài ẩn hiện dáng người tinh tế yểu điệu của nữ tử.
Rất nhanh, màn trúc bị xốc lên, một giọng nữ tao nhã trong trẻo vang lên, “Chào các học trò, ta là sư mẫu của các ngươi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đến dạy buổi học sáng”.
Ta lướt qua vai của Hoàng Thu Thanh nhìn, chỉ thấy một vị mỹ phụ trung niên đứng ở phía trước Đinh Trình Ung, dung mạo tuyệt đẹp, khí độ xuất trần, đôi mắt trầm như u thủy, bình tĩnh lạnh nhạt.
Đây là phu nhân của Đinh bánh bao?
Ta có chút giật mình nhìn vị sư mẫu kia, một nữ tử như vậy cư nhiên sẽ gả vào trong núi này, cho dù ở Lạc Dương, nữ nhân khí độ như vậy cũng là hiếm thấy…..
Giống như biết nghi hoặc trong lòng ta, Mã hồ ly bỗng nhiên mở miệng nói: “Đinh phu tử thời trẻ kỳ thật cũng là một mỹ nam tử, học phú ngũ xe, cũng không muốn nhập sĩ, sư mẫu xuất thân danh môn, nghe nói vốn là muốn vào cung làm phi, nhưng mà sau lại ái mộ tài học của Đinh phu tử, dứt khoát vứt bỏ vinh hoa cùng Đinh phu tử đi vào trong núi này định cư, có thể nói là chỉ làm uyên ương không làm tiên..…”.
Ta quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy thần sắc của hắn khó được đứng đắn, sợ là nhớ tới Chúc Anh Đài?
Chỉ làm uyên ương không làm tiên.
Những lời này, thế gian này lại có mấy người không nghĩ?
Lại nghe Đinh phu nhân kia nói: “Giờ học buổi sáng nội dung bao gồm đàn tranh, văn học, múa kiếm, bởi vì buổi học sáng thời gian bắt đầu có vẻ sớm, hy vọng các học sinh có thể kiên trì, không cần đi muộn. Còn nữa, cuối cùng nói chuyện này, chính là con gái của ta và Đinh phu tử, mỗi ngày cũng sẽ đi theo mọi người cùng học buổi sáng, hy vọng các ngươi có thể vui vẻ ở chung. Đến, Nhan Thư, vào đi”.
Đinh Nhan Thư….. Tên rất văn nhã, vừa nghe chính là mỹ nữ.
Ta đối nàng tò mò càng sâu, nhưng mà bỗng nhiên nhớ tới phía trước còn đứng hai vị thần giữ cửa, liền đẩy Hoàng Thu Thanh, nói: “Đến giờ học rồi, vị trí không có gì phải bàn, ngươi đi về trước, miễn cho một lát sư mẫu quở trách”.
Hoàng Thu Thanh ngẩn người, lại nhìn ta cùng Mã Văn Tài, vậy mới gật đầu, cầm lấy thẻ tre hướng chỗ ngồi đi đến.
Mà lúc này, vừa vặn Đinh Nhan Thư vén lên màn trúc tiến vào.
Vừa tiến đến, tạo thành oanh động không nhỏ.
Đám ngỗng ngốc này chờ nửa ngày, không nhiều không ít đều phát ra thanh âm hút không khí.
Chỉ thấy Đinh Nhan Thư không thoa phấn trang điểm mà nhan sắc như ánh bình minh ánh tuyết, mi giống như tân nguyệt, da thịt nhẵn nhụi, nhược cốt tiêm hình, một thân vân cẩm xiêm y màu phấn hồng càng sấn dáng người xinh đẹp linh động.
Tất cả học sinh đều đã ngồi xuống, chỉ Hoàng Thu Thanh cùng Mã Văn Tài hai người còn đứng, Đinh Nhan Thư vừa tiến đến liền nhìn đến Hoàng Thu Thanh, rất nhanh tầm mắt liền dừng ở trên người Mã Văn Tài, rốt cuộc chuyển không ra.
Đến khi Đinh sư mẫu nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nàng mới phản ứng lại, hé ra mặt cười hơi hơi phiếm hồng, càng hiển xuân tâm, đám ngỗng ngốc này không rõ ý tưởng lại đều nhìn đến thần hồn điên đảo.
Ta nơi này cũng là nhìn xem thật nhất thiết rõ ràng, xuân tâm nhộn nhạo a, nhất kiến chung tình a, tình tiết rất ác tục a.
Ngẩng đầu nhìn Mã Văn Tài, đã thấy hắn căn bản không thấy Đinh Nhan Thư, chính là nhìn Hoàng Thu Thanh bóng dáng hơi có chút đăm chiêu.
Ta kéo kéo ống quần của hắn, nói: “Còn không ngồi xuống”.
Hắn cúi đầu xem ta, lại là sờ sờ đầu ta, gật gật đầu, nói, hảo.
Từ đầu tới cuối không liếc nhìn Đinh Nhan Thư một cái.
Mỹ nhân bị xem nhẹ, tự nhiên mất hứng, ta ngẩng đầu nhìn Đinh Nhan Thư, chỉ thấy nàng môi đỏ mọng hơi vểnh, hai mắt biểu lộ khẽ cáu.
Ta lắc đầu, Mã hồ ly quả nhiên là Mã hồ ly, không trách Chúc Anh Đài người ta oán thầm ngươi, gương mặt như vậy, tới chỗ nào cũng quyến rũ nữ nhân, nữ nhân nào dám tin ngươi, dám muốn ngươi.
Ta bên này ở oán thầm, bên kia Mã Văn Tài lại mở miệng, hắn nói: “Tiểu Khanh Khanh, ngươi về sau vẫn là ít cùng Hoàng Thu Thanh lui tới..…”.
Ta dừng một chút, quay đầu nói: “Ta cùng với hắn vốn là không quen”.
Hắn gật gật đầu, lại lộ ra nụ cười hồ ly quen thuộc, nhéo nhéo mặt của ta, nói: “Vậy mới ngoan”.
Ta la một tiếng, nói: “Đừng đùa giỡn ta, diễm phúc của ngươi tới rồi”.
Hắn mắt lộ ra nghi hoặc, nói: “Diễm phúc?”.
Ta ý bảo hắn xem đằng trước Đinh Nhan Thư, hắn giương mắt nhìn, liền cười nói: “Tiểu sư muội này thật đúng là là một tiểu mỹ nhân, eo nhỏ kia chính là câu người”.
Ta trợn mắt một cái, nói: “Uổng ngươi có gương mặt như vầy, mở miệng ra chính là nói loại chuyện này. Thật là nghiệp chướng..…”.
Hắn ha ha cười: “Ta mở miệng là nói loại chuyện nào, ta đối người thường đều không phải như vậy, Tiểu Khanh Khanh ngươi hẳn là cao hứng”.
Ta còn không kịp mở miệng phản bác, diễm phúc của Mã hồ ly liền theo trời cao nện xuống.
Chỉ nghe sư mẫu kia nói: “Nhan Thư, ngươi có thể thấy được hàng thứ ba vị trí thứ bảy không? Vị trí của ngươi chính là chỗ kia”.
Đinh Nhan Thư thanh âm vừa nghe liền biết là hơi vui mừng, ta ngầm nhìn cái bàn không bên cạnh ta, bởi vì chỗ của ta vừa vặn chính là hàng thứ hai vị trí thứ bảy.
Đinh đại tiểu thư với Mã hồ ly, tuy rằng thắng bại vừa nhìn liền phân ra được, nhưng mà trong núi nhàm chán quá ba năm, không có chút tiêu khiển, lấy cái gì để sống?
Ta nhìn mặt Cát Tường, đầu óc vẫn là một mảnh mơ hồ, có chút phân không rõ phương hướng, mắt buồn ngủ mông lung nói: “Cát Tường, ta muốn ăn hạt dẻ cao của Tụ Phúc Lâu…..”.
Cát Tường xoa xoa ánh mắt, ánh mắt so với ta còn mê mang, nhưng mà ngoài miệng lại thanh tỉnh thực: “Tiểu thư, người ngủ mớ a, cái gì hạt dẻ cao, chúng ta hiện tại tìm cái bánh bao cũng không có…... Mau thức dậy, hôm nay Đinh phu tử dặn người giờ mẹo canh ba liền tập trung đi học sớm…… Tiểu thư tối hôm qua dặn em mấy lần…...”.
Ta thế này mới phản ứng lại, mở to một đôi mắt đầy tơ máu, cao hấp đánh giá Cát Tường một chút, kinh động nói: “Ngươi hôm nay sao thức dậy sớm vậy?”.
Cát Tường mặt mê mang lộ ra nụ cười mơ màng, nói: “Phát Tài nói, em kêu người thức dậy, hắn liền làm bánh bao cho em ăn…..”.
Chữ ăn trên đầu có một cây đao a…..
Ta nhìn vẻ mặt si mê của Cát Tường, bắt đầu có loại dự cảm mãnh liệt, nàng về sau sẽ bị bánh bao bắt cóc…
……
Sáng sớm trên đường, ánh mặt trời bàng bạc, cỏ xanh đọng sương, một mảnh vui sướng hướng vinh.
Ta há miệng, ngáp một cái, trong tay cầm lấy một quyển thẻ tre hướng học đường đi đến, mấy người chạy vội đi học lướt qua bên người, ta tiện tay bắt được một cái, lại ngáp một cái, nói: “Đồng học, cho hỏi vấn đề a, chúng ta ngày hôm qua đi học cũng không sớm như vậy, vì sao hôm nay giờ mẹo canh ba phải tập hợp a?”.
Ta xem ánh sáng mặt trời nhiễm thượng nửa phần vàng óng ánh, lúc này ánh trăng còn chưa có lặn đâu, có cho người ta sống hay không a!
Thư sinh kia mày rậm mắt to, đôi môi nhếch, vẻ mặt ngay thẳng, nhưng mà hắn cư nhiên dùng gương mặt ngay thẳng như vậy theo ta nói: “Cổ Khanh đồng học! Xem ra ngươi còn không biết a! Sư mẫu cùng Đinh tiểu sư muội đêm qua đã trở lại, bắt đầu từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ đi học sớm! Nghe nói, buổi sớm Đinh sư muội sẽ đến học cùng chúng ta đâu! A! Không có thời gian! Đồng học, ta đi trước!”.
Dứt lời, hắn đem tay của ta vung ra, lập tức lòng bàn chân giống như có gió cất bước như lao xuống chạy vội mà đi.
Nhức đầu, ta xoa xoa mi tâm nói: “Xem ra vì mỹ nữ, mỗi người nam nhân đều có thể làm Lưu Tường a…..”.
Giương mắt nhìn mặt trời đã ló ra nửa cái đầu, ngáp một cái thật to.
Không chút hoang mang đi ở trên đường, nhìn mấy tên không ngừng lấy cao tốc lướt qua ta Lưu Tường số 1, Lưu Tường số 2, Lưu Tường số 3, Lưu Tường số 4, 5, 6, 7.
Ta sờ sờ cằm, tiểu sư muội a….
Trong thư viện cư nhiên còn có thể có công khai nữ nhân a…..
…..
Ta mới đi đến thư phòng, thì phát hiện hầu như đều đến đông đủ, còn thấy Thôi Tiểu Ách ngồi ở đằng trước quay đầu đối ta cười, mắt hoa đào vẫn câu người như cũ, ta cũng đối hắn gật gật đầu, đi tới vị trí của mình ngồi xuống, nhìn cái bàn trống rỗng phía trên, Mã Văn Tài cũng chưa có đến.
Bỗng nhiên, ta ngẩng đầu, nhìn không biết khi nào đi vào bên cạnh Hoàng Thu Thanh, nói: “Hắc Thán Đầu? Làm sao vậy?”.
Hoàng Thu Thanh răng trắng sáng lóa mắt, cười chỉ chỉ cái bàn của Mã Văn Tài, nói: “Kỳ thật, ta muốn đổi vị trí với Văn Tài…..”
Ta dừng một chút, thốt ra nói: “Vì sao?”.
Nói ra miệng, mới cảm thấy bản thân kỳ cục, bọn họ đổi vị trí, đâu có chuyện gì liên quan tới ta, lại nói: “Kia phải hỏi hắn…..”.
Còn chưa nói xong, liền cảm giác một đôi tay đè nặng vò vò đầu ta, Mã hồ ly thanh âm từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Ta không muốn đổi vị trí”.
Ta nghe hương lan quen thuộc, mày nhíu lại, trong lòng lại bởi vì nghe hắn nói như vậy cũng thoải mái không ít, nói con người của ta nhát gan cũng tốt, bụng nhỏ như con gà con cũng được, dù sao ta chính là không muốn cùng người từ Trường An đến có nhiều tiếp xúc.
Một phen đẩy cánh tay trên đầu ra, ta ngẩng đầu nói: “Sao lại đến trễ như vậy? Không sợ bỏ qua màn xuất trướng kinh diễm của tiểu sư muội?”.
Nhưng mà ý tứ châm chọc hàm xúc trong lời nói của ta lại bị hoàn toàn bỏ qua, trên đỉnh đầu hai người vẫn đang giằng co.
Hoàng Thu Thanh đối với Mã Văn Tài cười đến sáng lạn, nói: “Văn Tài, chúng ta quen biết nhiều năm, đổi vị trí, lại có gì phải khách khí..…”.
Mắt hồ ly Mã Văn Tài nhíu lại, vỗ vỗ cái đầu của ta, nói: “Nếu là quen biết nhiều năm, nói vậy ngươi cũng biết tính tình của ta”.
Hoàng Thu Thanh nhìn hắn, không nói chuyện, vẫn cười như cũ, nửa ngày, cúi đầu xem ta, nói: “Tiểu Khanh đồng học, ngươi cũng muốn ngồi cùng Mã huynh?”.
Ta xem thường, Hắc Thán Đầu a Hắc Thán Đầu, ngươi đừng kéo ta xuống nước được không, hơn nữa, ngươi thế nào cũng phải hỏi một cách không trình độ như vậy, muốn gây sự sao?
Ta liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Vậy vì sao ngươi lại muốn ngồi ở đây?”.
Hoàng Thu Thanh nhìn Mã hồ ly, nói: “Ta cảm thấy Tiểu Khanh ngươi là người ngoài chân thành, hơn nữa đến từ Lạc Dương, Bổn gia (*) ta cũng ở Lạc Dương, đặc biệt có cảm giác thân thiết…..”.
(*)Bổn gia: người trong gia tộc.
Ta cắt ngang lời của hắn, nói: ”Bổn gia của ta không phải ở Lạc Dương, ngươi không cần đối ta có cái gì cảm giác thân thiết. Hơn nữa ngươi nói như vậy không khỏi cũng quá gò ép, ta và ngươi ở tại cùng một viện, mỗi ngày đi ra đi vào cũng không chỉ thấy mặt hai ba lần, còn chưa tính thời gian đi học, cho nên muốn thể hiện thân thiết cũng không nhất định thế nào cũng phải ngồi ở đây đi. Hơn nữa…. Chỗ ngồi này, là do rút thăm quyết định, chúng ta lén đổi sẽ không tốt cho lắm”.
“Ngươi muốn ngồi cùng hắn như vậy? Ngồi cùng ta không tốt sao?” Hoàng Thu Thanh lại nói.
Ta giương mắt nhìn hắn, nói: “Ngồi cùng hắn vốn là không có gì hay, nhưng mà ngồi cùng ngươi….. Ta cũng nhìn không ra may mắn chỗ nào”.
Ánh mắt thật to của Hoàng Thu Sinh chớp chớp, đôi tròng mắt đen như mực bình tĩnh nhìn ta, nói: “Ta có thể nói cho ngươi nghe chuyện ở Trường An..…”.
Lòng ta thót một cái, nhìn Hoàng Thu Thanh, thanh âm cũng có chút run run chính mình khống chế không được: “Ta đối Trường An không có hứng thú..…”.
Bỗng nhiên, đầu vai bị đè lại, thanh âm nhẹ nhàng của Mã hồ ly vang lên: “Nha….. Thu Thanh, đứa nhỏ này gọi ta một tiếng ca, ta tự nhiên bảo hộ hắn ba phần, hơn nữa, có một số việc không phải đúng trường hợp cũng đừng nói ra”.
Chúng ta ba người tư thế biểu tình giống đang nhàn thoại việc nhà, tự nhiên không hấp dẫn được lực chú ý của người khác, hơn nữa những người khác đã sớm bị động tĩnh bên ngoài học đường hấp dẫn, tuy rằng cách một cái màn trúc tinh tế, nhưng mà vẫn là có thể nhìn ra bên ngoài ẩn hiện dáng người tinh tế yểu điệu của nữ tử.
Rất nhanh, màn trúc bị xốc lên, một giọng nữ tao nhã trong trẻo vang lên, “Chào các học trò, ta là sư mẫu của các ngươi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đến dạy buổi học sáng”.
Ta lướt qua vai của Hoàng Thu Thanh nhìn, chỉ thấy một vị mỹ phụ trung niên đứng ở phía trước Đinh Trình Ung, dung mạo tuyệt đẹp, khí độ xuất trần, đôi mắt trầm như u thủy, bình tĩnh lạnh nhạt.
Đây là phu nhân của Đinh bánh bao?
Ta có chút giật mình nhìn vị sư mẫu kia, một nữ tử như vậy cư nhiên sẽ gả vào trong núi này, cho dù ở Lạc Dương, nữ nhân khí độ như vậy cũng là hiếm thấy…..
Giống như biết nghi hoặc trong lòng ta, Mã hồ ly bỗng nhiên mở miệng nói: “Đinh phu tử thời trẻ kỳ thật cũng là một mỹ nam tử, học phú ngũ xe, cũng không muốn nhập sĩ, sư mẫu xuất thân danh môn, nghe nói vốn là muốn vào cung làm phi, nhưng mà sau lại ái mộ tài học của Đinh phu tử, dứt khoát vứt bỏ vinh hoa cùng Đinh phu tử đi vào trong núi này định cư, có thể nói là chỉ làm uyên ương không làm tiên..…”.
Ta quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy thần sắc của hắn khó được đứng đắn, sợ là nhớ tới Chúc Anh Đài?
Chỉ làm uyên ương không làm tiên.
Những lời này, thế gian này lại có mấy người không nghĩ?
Lại nghe Đinh phu nhân kia nói: “Giờ học buổi sáng nội dung bao gồm đàn tranh, văn học, múa kiếm, bởi vì buổi học sáng thời gian bắt đầu có vẻ sớm, hy vọng các học sinh có thể kiên trì, không cần đi muộn. Còn nữa, cuối cùng nói chuyện này, chính là con gái của ta và Đinh phu tử, mỗi ngày cũng sẽ đi theo mọi người cùng học buổi sáng, hy vọng các ngươi có thể vui vẻ ở chung. Đến, Nhan Thư, vào đi”.
Đinh Nhan Thư….. Tên rất văn nhã, vừa nghe chính là mỹ nữ.
Ta đối nàng tò mò càng sâu, nhưng mà bỗng nhiên nhớ tới phía trước còn đứng hai vị thần giữ cửa, liền đẩy Hoàng Thu Thanh, nói: “Đến giờ học rồi, vị trí không có gì phải bàn, ngươi đi về trước, miễn cho một lát sư mẫu quở trách”.
Hoàng Thu Thanh ngẩn người, lại nhìn ta cùng Mã Văn Tài, vậy mới gật đầu, cầm lấy thẻ tre hướng chỗ ngồi đi đến.
Mà lúc này, vừa vặn Đinh Nhan Thư vén lên màn trúc tiến vào.
Vừa tiến đến, tạo thành oanh động không nhỏ.
Đám ngỗng ngốc này chờ nửa ngày, không nhiều không ít đều phát ra thanh âm hút không khí.
Chỉ thấy Đinh Nhan Thư không thoa phấn trang điểm mà nhan sắc như ánh bình minh ánh tuyết, mi giống như tân nguyệt, da thịt nhẵn nhụi, nhược cốt tiêm hình, một thân vân cẩm xiêm y màu phấn hồng càng sấn dáng người xinh đẹp linh động.
Tất cả học sinh đều đã ngồi xuống, chỉ Hoàng Thu Thanh cùng Mã Văn Tài hai người còn đứng, Đinh Nhan Thư vừa tiến đến liền nhìn đến Hoàng Thu Thanh, rất nhanh tầm mắt liền dừng ở trên người Mã Văn Tài, rốt cuộc chuyển không ra.
Đến khi Đinh sư mẫu nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nàng mới phản ứng lại, hé ra mặt cười hơi hơi phiếm hồng, càng hiển xuân tâm, đám ngỗng ngốc này không rõ ý tưởng lại đều nhìn đến thần hồn điên đảo.
Ta nơi này cũng là nhìn xem thật nhất thiết rõ ràng, xuân tâm nhộn nhạo a, nhất kiến chung tình a, tình tiết rất ác tục a.
Ngẩng đầu nhìn Mã Văn Tài, đã thấy hắn căn bản không thấy Đinh Nhan Thư, chính là nhìn Hoàng Thu Thanh bóng dáng hơi có chút đăm chiêu.
Ta kéo kéo ống quần của hắn, nói: “Còn không ngồi xuống”.
Hắn cúi đầu xem ta, lại là sờ sờ đầu ta, gật gật đầu, nói, hảo.
Từ đầu tới cuối không liếc nhìn Đinh Nhan Thư một cái.
Mỹ nhân bị xem nhẹ, tự nhiên mất hứng, ta ngẩng đầu nhìn Đinh Nhan Thư, chỉ thấy nàng môi đỏ mọng hơi vểnh, hai mắt biểu lộ khẽ cáu.
Ta lắc đầu, Mã hồ ly quả nhiên là Mã hồ ly, không trách Chúc Anh Đài người ta oán thầm ngươi, gương mặt như vậy, tới chỗ nào cũng quyến rũ nữ nhân, nữ nhân nào dám tin ngươi, dám muốn ngươi.
Ta bên này ở oán thầm, bên kia Mã Văn Tài lại mở miệng, hắn nói: “Tiểu Khanh Khanh, ngươi về sau vẫn là ít cùng Hoàng Thu Thanh lui tới..…”.
Ta dừng một chút, quay đầu nói: “Ta cùng với hắn vốn là không quen”.
Hắn gật gật đầu, lại lộ ra nụ cười hồ ly quen thuộc, nhéo nhéo mặt của ta, nói: “Vậy mới ngoan”.
Ta la một tiếng, nói: “Đừng đùa giỡn ta, diễm phúc của ngươi tới rồi”.
Hắn mắt lộ ra nghi hoặc, nói: “Diễm phúc?”.
Ta ý bảo hắn xem đằng trước Đinh Nhan Thư, hắn giương mắt nhìn, liền cười nói: “Tiểu sư muội này thật đúng là là một tiểu mỹ nhân, eo nhỏ kia chính là câu người”.
Ta trợn mắt một cái, nói: “Uổng ngươi có gương mặt như vầy, mở miệng ra chính là nói loại chuyện này. Thật là nghiệp chướng..…”.
Hắn ha ha cười: “Ta mở miệng là nói loại chuyện nào, ta đối người thường đều không phải như vậy, Tiểu Khanh Khanh ngươi hẳn là cao hứng”.
Ta còn không kịp mở miệng phản bác, diễm phúc của Mã hồ ly liền theo trời cao nện xuống.
Chỉ nghe sư mẫu kia nói: “Nhan Thư, ngươi có thể thấy được hàng thứ ba vị trí thứ bảy không? Vị trí của ngươi chính là chỗ kia”.
Đinh Nhan Thư thanh âm vừa nghe liền biết là hơi vui mừng, ta ngầm nhìn cái bàn không bên cạnh ta, bởi vì chỗ của ta vừa vặn chính là hàng thứ hai vị trí thứ bảy.
Đinh đại tiểu thư với Mã hồ ly, tuy rằng thắng bại vừa nhìn liền phân ra được, nhưng mà trong núi nhàm chán quá ba năm, không có chút tiêu khiển, lấy cái gì để sống?
Tác giả :
Ngũ Nguyệt