Dụ Dỗ Đại Luật Sư
Chương 121
Cô ấy nhìn kia phiến ngực kia mà ngẩn người, tay của người đàn ông nhẹ phẩy qua mặt cô ấy, trong cặp mắt đào hoa tràn ra phong lưu hào phóng với nụ cười mê người: “Ha, các ngươi tối nay còn nói đưa mỹ nữ tới, dáng dấp sao không phải có chút.”
Lâm Minh Kiều mặt mũi tối sầm, nghiêm trọng hoài nghi mình có đi lộn chỗ không.
Những mà nghe được bên trong truyền tới âm thanh đánh bài, dò xét nói: “Tôi đến tìm Hoắc Anh Tuấn, anh ta ở nơi này sao?”
Người đàn ông sửng sốt một chút, quay đầu hướng vào trong phòng nói: “Lão Hoắc, có người tìm cậu, kỳ quái thật cậu lúc nào ở Đài Cảng cũng trêu hoa ghẹo nguyệt” “Tôi là bạn của vợ anh ta.” Lâm Minh Kiều tức giận đẩy cánh tay ngăn cửa của anh ta ra đi vào trong.
Trong phòng có ba người đàn ông, hơn nữa người nào cũng khí chất bất phàm, một người đàn ông trong đó cắn thuốc lá nói: “Đông Phương, nói cậu đi mở cửa, làm sao lại cho người ta tiến vào?” “Đâu có gì lạ đâu?” Đông Phương lúc ngồi vào chỗ trống, cũng tìm điếu thuốc đốt, có nhiều hứng thú đánh giá Lâm Minh Kiều.
Hoắc Anh Tuấn ngồi ở chủ vị cầm bài trong tay, không đếm xỉa tới ánh mắt của Lâm Minh Kiều, ném một lá bài lên trên mặt bàn. “Đuổi ra đi.” “Chờ một chút.” Lâm Minh Kiều bất chấp xông tới: “Khương Tuyết Nhu bị bố mẹ cô ấy hãm hại, bây giờ bị sở cảnh sát bắt lại, bây giờ chỉ có anh mới có thể cứu cô ấy, cảnh sát bên kia nói ba ngày nữa sẽ kết án, đến lúc đó cô ấy sẽ bị phán tội” “Cũng không liên quan đến tôi.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng vô tình quăng ra bốn chữ. “Cô ấy là vợ của anh”
Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên kéo môi cười một cái: “Cô lầm, cô ta là bạn gái của Lương Duy Phong. Cô ấy sống chết cũng không liên quan đến tôi, nhanh lên một chút, cút”
Vừa nhắc đến người phụ nữ cặn bã không tim không phổi đó thì anh liền nổi lên tâm tình muốn bóp chết người. “Được rồi, lão Hoắc bảo cô cút, thì cô nhanh lên một chút đi ra ngoài đi.” Đông Phương tiến đến kéo cô lôi ra cửa. Lâm Minh Kiều biết chỉ có một cơ hội này, nắm ngưỡng cửa chết không buông tay. “Không phải, Tuyết Nhu căn bản là không có ở cùng với Lương Duy Phong, ngày đó là Lương Duy Phong cố ý ở trước mặt ký giả nói như vậy! Người Tuyết Nhu yêu là anh, trong lòng cô ấy chỉ có anh, từ lần đầu tiên thấy anh cô ấy liền yêu anh yêu chết đi sống lại! Mấy ngày nay mặc dù ở cùng với tôi, nhưng người cô ấy nghĩ đến đều là anh, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.”
Hoắc Anh Tuấn mi mắt rốt cuộc giật giật, ném bài xuống, thân thể dựa vào lưng ghế phía sau: “Buông cô ta ra, nói tiếp.”
Lâm Minh Kiều thấy có hy vọng, ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: “Tuyết Nhu nói với tôi, từ sau khi anh đem cô từ trong tay Lưu Trạch Minh cứu ra, cô ấy liền yêu anh sâu đậm, chỉ muốn làm người đàn bà của anh. Nhưng là bất kể cô ấy làm gì, trong mắt của anh từ đầu đến cuối cũng không để cô ấy trong lòng, cô ấy mệt quá, quá đau khổ nên mới lựa chọn rời xa anh” “Cô ấy nói anh không yêu cô ấy. Cô ấy thấy rất đau, bị anh suốt ngày chê trách lại đau càng thêm đau, ngày đó con mèo của các người sinh, cô ấy vốn là muốn cùng tôi đi ra ngoài chơi, kết quả vừa nghe lập tức liền đem tôi hất đi để qua đó với người đó, cô ấy nói là anh yêu mến Bunny bảo bối, nếu như Bunny xảy ra chuyện gì sợ anh trong lòng sẽ khó chịu.”
Hai hàng lông mày trên khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Anh Tuấn không tự chủ được nhíu chặt: “Phải không? Nhưng mà thái độ ngày đó của cô ấy không phải như cô nói.” “Cô ấy dĩ nhiên không thể biểu đạt ra ngoài.” Lâm Minh Kiều bày vẻ mặt đầy đau lòng ôm đầu biểu tình: “Cô ấy không phải muốn làm cơm nhất thời cho anh, mà là muốn cả đời làm cơm cho anh, cô ấy không muốn trở thành một người hầu, mà phải là làm vợ của anh, anh thật không hiểu suy nghĩ của phụ nữ”
Cô ấy một bộ dạng thâm tình phất tay một cái, dáng vẻ cảm động muốn rơi lệ.
Hoắc Anh Tuấn ngớ ngẩn, tim không tự chủ được mà đập nhanh.
Cái người phụ nữ cặn bã đó. Thật sự là nghĩ như vậy sao?
Lâm Minh Kiều tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Luật sư Hoắc, anh suy nghĩ một chút, Lương Duy Phong có đẹp trai như anh không? Lương Duy Phong đã cứu cô ấy sao? Cô ấy làm sao có thể không thương người tốt như anh, mà lại đi yêu Lương Duy Phong, cô ấy mắt mù rồi sao?” “Cô ấy nói mặc dù anh không thương cô ấy, các người cũng không thể ở chung một chỗ, nhưng là biển đạo núi lữa cũng không ngăn cản được tình cảm mà cô ấy dành cho anh.”
- ----------------------