Dù Đau Vẫn Yêu Em
Chương 7
"Ha ha ha ——"
Hạ Hải Âm nằm ở trong bồn tắm massage cười khúc khích.
Cô hồi tưởng lại tất cả xảy ra trong rạp hát tối đen ở trong công viên trò chơi trước đây không lâu, bọn họ ôm nhau, hôn nhau, cả hai thăm dò thân thể lẫn nhau, cùng đến đỉnh kích tình.
Làn da của anh càng bền chắc hơn, càng nam tính hóa hơn trong trí nhớ của cô, nhưng da anh vẫn bóng loáng, đường cong sống lưng vẫn mỹ diệu, còn có mùi hương trên người của anh, đó là một mùi thơm đặc biệt, thật dễ ngửi. . . .
Vừa nghĩ tới đây, Hạ Hải Âm bỗng dưng nở nụ cười, hơi nước bốc hơi cả phòng khiến gương mặt của cô càng hồng hào hơn, giống như một đóa hoa phù dung nở rộ, cô xấu hổ ẩn mặt vào trong nước, không dám đối mặt hành vi gần như hoa si của mình.
Cô hiện tại, chính là "hôn" một người đàn ông à? Thật thẹn thùng!
Càng thẹn thùng là, khi nhớ lại lúc kích tình thì chỗ tư mật thuộc về phái nữ lại loáng thoáng đau nhức, khát vọng, mong mỏi.
Không được! Thật sự rất mất thể diện!
Cô đột nhiên nâng gương mặt chói lọi từ trong nước lên, sau đó lại lặn, lại nổi lên, cố gắng thở bình thường để ổn định tâm tình.
Nên đi ra rồi chứ?
Trên đường từ khu vui chơi trở về, cô luôn ngượng ngùng, anh tựa hồ cũng cảm thấy xấu hổ, hai người không nói một câu, vừa đến nhà, cô lại cắm đầu cắm cổ trốn vào phòng tắm, ngâm nước cả tiếng.
Nếu không đi ra ngoài, nói không chừng anh sẽ cho rằng cô chết chìm rồi, hoặc cho là cô đang tức giận, nhưng cô lại không có, cô là. . . . Thật vui mừng quá, trái tim nở hoa.
Hạ Hải Âm rời khỏi hồ tắm, mặc áo choàng tắm màu trắng, đứng trước tấm kính dài, một bóng hình quyến rũ xinh đẹp hiện ra. Cô nhìn mình trong kính, tròng mắt long lanh, gò má sáng mờ, tự nhiên toát ra vẻ quyến rũ nào đó.
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy đẹp mắt, anh cũng sẽ cảm thấy cô xinh đẹp chứ?
Cô mỉm cười xinh đẹp, tốn chút thời gian sấy sơ mái tóc ướt, vẽ loạn cao thơm khắp người, rồi thay một bộ trang phục ở nhà màu hồng.
Lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ thì anh đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà phòng khách, tư thái cúi đầu tĩnh tọa, giống như đang suy nghĩ sâu xa cái gì.
Đang suy nghĩ gì đấy?
Cô nhìn anh, ánh mắt trìu mến lướt qua mái tóc hơi ướt của anh, rồi tới sống mũi anh tuấn, anh mặc T-shirt trắng thêm cái quần ở nhà, cho dù là trang phục như vậy, cũng hiện ra được vóc người cao lớn của anh.
Cô nhẹ nhàng giật giật, anh nhận thấy được động tĩnh, mở mắt ra, quay đầu nhìn lại cô, ánh mắt trong sáng như nước.
Nhịp tim của cô chợt ngừng, vội vàng dùng một nụ cười che giấu khẩn trương. "Anh ở đây làm gì? Tĩnh tọa à?"
Anh không có trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt sâu như đầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô lại càng không tự nhiên, tầm mắt chuyển một cái, phát hiện hộp đàn violin mình để trên khay trà, vỗ tay. "Đúng rồi, ngày mai hoàng tử Piano Nhật Bản sẽ tới Đài Loan rồi, buổi chiều chúng tôi sẽ cùng lên tiết mục, đến lúc đó nhất định phải biểu diễn, trước luyện tập một lát."
Cô mở hộp đàn ra, lấy Violin ra, nhắm mắt suy ngẫm mấy giây, liền theo tâm ý của mình, kéo ra một giai điệu tuyệt vời.
Tiếng đàn dịu dàng triền miên như tơ, lan tràn trong phòng, quanh quẩn bên tai Chu Tại Vũ, tim anh đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô, rất ít nghe cô biểu diễn giai điệu tỉ mỉ ngọt ngào thế, cô am hiểu giai điệu nhiệt tình trong sáng hơn.
Cô say mê ở trong âm nhạc, lông mi cong cong, môi anh đào ngọt ngào hơi hé, lông mày chưa vô tận nhu tình.
Trái tim Chu Tại Vũ cuồng loạn.
Một khúc đàn xong, cô nâng tầm mắt lên, tròng mắt sáng chói. "Biết đây là bài gì không?"
Anh bấm bấm lòng bàn tay.
"Trong album đã phát hành trước đây của em có khúc này mà, anh chưa từng nghe à?"
Anh cắn răng, ép mình giữ vững trầm mặc.
"Thật chưa từng nghe?" Hạ Hải Âm khó nén thất vọng. "Cũng đúng, em đã quên anh không có hứng thú với nhạc cổ điển, bản nhạc này chắc làm anh buồn ngủ?" Cô cố trêu ghẹo, dừng một lát, giọng nói trở nên khàn khàn. "Đây là bản nhạc của Elgar (nhà soạn nhạc người Anh 1857 - 1934), tên tiếng Trung là [Lời chào tình yêu], là một khúc nhạc cổ điển ngắn, nghe nhiều nên thuộc. Dễ nghe không?"
Anh gật đầu.
Cứ như vậy? Hạ Hải Âm chu môi, anh không nghe ra tại sao cô kéo khúc này cho anh nghe sao? Anh không hiểu tấm lòng tế nhị cô giấu trong âm nhạc sao?
"Ngày mai em muốn biểu diễn bài này trong tiết mục, anh cảm thấy thế nào?" Cô cố ý hỏi.
"Không tệ." Anh nhàn nhạt đáp lại, đứng dậy đi về phía phòng bếp. "Đói bụng rồi sao? Muốn ăn chút gì không? Để tôi làm."
Đây không phải là phản ứng cô mong đợi.
Hạ Hải Âm ảo não trừng bóng lưng anh. "Này, Chu Tại Vũ!"
Anh run, chậm rãi quay đầu lại.
"Anh. . . . Không nói gì với em sao?" Mấy giờ trước, bọn họ còn nhiệt liệt ân ái, hiện tại anh lại lễ phép xa cách! "Anh. . . . Thật là. . . ." Đáng ghét! Chuyện như vậy tại sao muốn con gái như cô mở miệng trước? "Lúc ở khu vui chơi, chúng ta ——"
"Thật xin lỗi." Anh đột ngột cắt đứt cô.
"Cái gì?" Cô kinh sợ, không dám tin tưởng nhìn gương mặt tuấn tú không có biểu tình gì của anh. "Anh mới vừa nói. . . . Thật xin lỗi?"
"Uh" anh nhìn cô chăm chú trả lời, tròng mắt như mực giấu tất cả tâm tình, mặt lạnh nhạt. "Thật xin lỗi, Hải Âm, tôi không nên làm như vậy."
Anh không nên làm như vậy? Đây chính là sự đáp lại của anh sao? Anh hối hận? Hối hận mình bị tình dục làm chủ lý trí, bị cô làm choáng đầu?
Lòng của Hạ Hải Âm trầm xuống, khuông ngực lạnh hết, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đứng thẳng trước mắt —— anh có thể nào tỉnh táo như thế? Không tim không phổi như thế? Anh tại sao có thể. . . . Đối với cô như vậy?
"Tại sao anh cảm thấy. . . . Không nên làm như vậy?" Cô run giọng hỏi, thật hận giọng nói mình phát run, vì sao cô không thể lạnh lùng tự giữ giống như anh?
Anh yên lặng hai giây, tự giễu mím môi. "Tôi đã đồng ý không đụng em. Hơn nữa một bảo vệ chuyên nghiệp, thì không thể phát triển bất kỳ quan hệ nào khác với chủ."
"Cho nên, anh hối hận à?" Cô lạnh đến toàn thân run rẩy, mỗi câu của anh đều tựa như một cây đao, cắt xuống tim cô, cô không hiểu tại sao anh có thể làm cô đau lòng như vậy? Đau đớn thế này đã không phải là lần đầu tiên, cô thật hận anh!
"Tha thứ cho tôi, Hải Âm." Anh chua chát nói nhỏ.
Tha thứ? Anh muốn cô tha thứ? !
Hạ Hải Âm châm chọc giương môi, nụ cười lạnh lùng. "Anh thật buồn cười, Chu Tại Vũ, loại chuyện đó có cái gì mà tha thứ? Chẳng qua là. . . . Nhất thời kích tình mà thôi. Chúng ta đã mấy tuổi? Ít nhiều gì đều có kinh nghiệm này chứ? Anh cho rằng tôi sẽ yêu cầu anh phụ trách sao? Anh thật vô cùng. . . . Nghiêm túc, Tuấn Kỳ nói không sai, anh thật khô khan đến mức không thú vị."
Cô không biết mình đang nói cái gì, lại càng không hiểu được vì sao phải nhắc tới Từ Tuấn Kỳ, có lẽ là bởi vì cô rất muốn mạnh mẽ đâm anh bị thương.
Nếu như, cô thật có thể đâm anh bị thương thì tốt, nếu như anh có chút quan tâm cô, như vậy ít nhất cũng nên cảm thấy đau đớn.
Cô chỉ cầu xin anh hơi đau thôi. . . .
Hạ Hải Âm dấu đôi tay ở phía sau, không cho anh thấy quả đấm nắm chặt đến đốt ngón tay trắng bệch của mình. "Ai! Nói chuyện với người không hiểu âm nhạc, thật mệt mỏi." Cô khoa trương cảm thán, thu hồi hộp đàn Violin. "Ngày mai phải tham gia tiết mục, buổi tối tôi không ăn đâu."
Lạnh lùng nói xong, cô tự nhiên đi trở về phòng, khép chặt cửa, bỏ mình anh cô đơn đứng.
"Tại sao muốn làm nhân viên đặc cần?" Bảy năm trước, có một cô gái hỏi anh như vậy. "Làm bảo vệ cho người ta rất thú vị sao?"
"Nếu như làm bảo vệ của em, vậy khẳng định là vừa cực khổ vừa không thú vị." Anh cố ý đùa cô.
"Ghét!" Đấm vào lồng ngực anh. "Sao lại cười người ta như thế?"
Anh cười cầm quả đấm khéo léo của cô. "Thật ra thì ba anh trước kia cũng là nhân viên đặc cần."
"Ba anh?" Cô nhướng mày. "À ~~ em hiểu rồi, cho nên anh thừa kế ý ba à?"
"Cũng có thể nói như vậy." Anh dừng nụ cười lỗ mãng, mặt mũi nghiêm túc. "Từ nhỏ, ông chỉ hy vọng anh trở thành một quân nhân, cũng dùng phương thức quân nhân giáo dục anh."
"Khó trách anh lại có bộ dạng đau ra đấy này!" Cô nhạo báng.
Anh lắc đầu một cái. "Vốn không phải vậy, trước kia anh rất phản nghịch."
"Anh? Phản nghịch?" Cô khó có thể tin.
"Hút thuốc lá, uống rượu, đánh nhau mọi thứ đều có, có thể là bởi vì làm trái ngược với na anh? Từ sau khi anh lên trung học, hành động liền càng lúc càng sai. Ba anh rất thất vọng với anh, nhưng ông ấy bận rộn làm việc, không có thời gian trông nom anh, mỗi lần đều là mẹ anh đến trường cúi đầu xin lỗi giáo viên."
Cô chuyên chú lắng nghe.
"Năm lớp 11, có lần anh đánh nhau với bạn học ở trường, mẹ anh tới đón anh, cúi thấp đầu nói xin lỗi với giáo viên và phụ huynh của bạn học kia như bình thường. Bà không hề nói một câu nặng nề nào. nhưng mà ở trên đường về nhà, bà té xỉu, anh hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện, mới biết bà sinh bệnh nặng."
"Bà bị bệnh?"
"Ừ. Thân thể bà không thoải mái một thời gian rồi, nhưng vẫn gạt cha con chúng tôi, sợ chúng tôi lo lắng. Ngày đó, anh mới chợt tỉnh ngộ, cảm thấy mình rất có lỗi với mẹ anh, quá tổn thương bà rồi. Từ sau khi đó, bà liền thường ra vào bệnh viện. Có một ngày, bà ở trên giường bệnh kéo tay của anh, lập ra ước định với anh."
"Ước định gì?" Cô hỏi.
Anh không có trả lời ngay, nghĩ thật lâu, suy nghĩ vùi lấp ở thời không mê ly, thật vất vả mới kéo về được. "Bà nói, bà rất yêu rất yêu ba anh, mặc dù ông ấy bởi vì công việc, mà luôn không ở bên cạnh bà, nhưng bà chưa từng oán trách ông. Bà nói, bà cũng rất thương rất thương anh, hi vọng cha con anh có thể sống chung tốt đẹp, để cho bà đi được an tâm."
"Cho nên anh đồng ý với mẹ anh rồi à?"
"Ừ, anh đồng ý rồi, lập tức quyết định dự thi trường quân đội, cống hiến vì quốc gia."
"Vậy cũng là hoàn thành tâm nguyện của ba anh? Ông ấy nhất định rất tự hào vì anh."
"Có lẽ vậy. Hi vọng như thế."
"Nhất định là vậy!" Cô khích lệ anh. "Anh rất là ưu tú, lại nghiêm túc phụ trách, nhất định có thể trở thành một quân nhân mà ba mẹ anh tự hào."
"Vậy còn em?"
"Em? Em như thế nào?"
"Em không cảm thấy kiêu ngạo vì anh sao?"
"Hơ! Chuyện liên quan gì tới em? Anh là ai của em chú?"
"Chậc, thì ra anh không phải là ai cả, em không để anh trong lòng."
"Này, Chu Tại Vũ! Anh cố ý chọc giận em à?"
"Ha ha. . . . . ."
Trong trí nhớ, anh và cô cười thật vui vẻ sảng khoái, tiếng cười sáng trong xuyên qua hành lang thời gian, vang vọng bên tai anh.
Chu Tại Vũ kiềm chế suy nghĩ, ánh mắt xẹt qua dụng cụ quay phim và từng nhân viên làm việc, rồi đến cô gái ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười về phía ống kính.
Hạ Hải Âm.
Mặc dù tối hôm trước anh mới chọc cô mất hứng, nhưng hôm nay, trong tiết mục cô tham gia nói chuyện, nụ cười kia vẫn trong veo thấm người, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện không vui gì.
Cô và hoàng tử Piano Nhật Bản ngồi cùng nhau, một người xinh đẹp, một người tuấn tú, hình ảnh hài hòa đẹp mắt, ngay cả người chủ trì cũng hơi mất hồn vì ánh sáng chói mắt của hai người họ.
"Vanesa có bạn trai chưa?" Người chủ trì cười hỏi.
Hạ Hải Âm mím môi mỉm cười, lắc đầu một cái.
"Vậy có suy nghĩ qua lại với hoàng tử Piano không? Hai người trai tài gái sắc, rất xứng đôi !"
Hạ Hải Âm nghe vậy, nhẹ giọng cười một tiếng, phiên dịch lời của người chủ trì cho hoàng tử bên cạnh nghe, anh cũng cười, lắc đầu một cái.
"Thế nào? Hai người không muốn à?" Người chủ trì hỏi tới. "Người tình trong lý tưởng của Vanesa là người thế nào?"
"Người thế nào à??" Cô nhíu mặt, tựa hồ rất nghiêm túc suy tư, đầu lưỡi đặt giữa môi đỏ, thần thái hơi ngây thơ.
Trái tim Chu Tại Vũ rung động.
"Chỉ cần. . . . Hiểu tôi là được rồi. Hơi lạnh lùng cũng không sao, không hiểu phong tình cũng không sao, chỉ cần, hiểu lòng của tôi là được rồi."
Cô mỉm cười mờ mịt, nhìn thẳng ống kính, tim của anh đập mạnh, cơ hồ cho rằng cô đang xuyên qua ống kính nhìn mình.
"Như vậy, là phải hiểu âm nhạc à?"
Cô không có trả lời, cười hoảng hốt hơn.
"Như vậy, qua lại với hoàng tử piano không phải tốt sao? Hai người đều nhiệt tình yêu thích âm nhạc, cũng hiểu âm nhạc của nhau." Người chủ trì nửa thật nửa giả tác hợp.
Hạ Hải Âm ngoái đầu nhìn lại, bèn nhìn nhau cười với hoàng tử Piano.
Chu Tại Vũ quay đầu, không biết tại sao, không muốn nhìn thấy một màn này.
Đột nhiên, thanh âm rung rung của điện thoại di động vang lên ở đâu đó, anh nhanh nhạy càn quét quanh mình, phát hiện phụ tá Tiểu Hương len lén nhận điện thoại.
"Alo, là Từ tiên sinh? Xin lỗi, bây giờ Vanesa đang thu hình, không tiện nghe điện thoại."
Là Từ Tuấn Kỳ gọi tới?
Chu Tại Vũ chợt có ý định, đi tới, ra hiệu Tiểu Hương đưa điện thoại của Hạ Hải Âm cho anh.
"Tôi là Chu Tại Vũ."
Đối phương trầm mặc một hồi lâu. "Tôi không có tìm anh nghe điện thoại, người tôi tìm là Hải Âm."
"Tôi biết rõ." Anh lạnh nhạt nói một câu.
"Nếu cô ấy đang thu hình thì tối nay tôi gọi lại."
"Anh thích nghe nhạc cổ điển không?"
"Cái gì?" Từ Tuấn Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới anh có thể hỏi như vậy.
"Anh thích nghe nhạc cổ điển không?" Anh Thẩm thanh hỏi một lần nữa.
"Tôi thích, thì thế nào?" giọng điệu của Từ Tuấn Kỳ không giấu được địch ý.
"Thích. . . . Là tốt rồi." Giọng điệu của anh chua chát, tâm tình càng thêm ấm ức. "Về sau đừng hẹn cô ấy ở hộp đêm nữa, cô ấy không thích địa phương quá ồn."
"Sao anh biết cô ấy không thích? Anh hiểu cô ấy rõ lắm à?" Giọng điệu của Từ Tuấn Kỳ sắc bén.
Anh ta chưa hiểu rõ.
Chu Tại Vũ không để lại dấu vết cười khổ. "Cô ấy bình thường ăn quá ít, khi anh dùng cơm với cô ấy, khuyên cô ấy ăn nhiều một chút, thật ra thì cô ấy rất thích ăn đồ ngọt, thích nhất bánh ngọt dâu tây bơ sữa tươi, kem thì thích vị trà. Lúc cô ấy tức giận, đừng tranh cãi với cô ấy, hãy dỗ dành cô ấy, cơn giận của cô ấy tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ chốc lát là hết. Còn có. . . ."
Còn có cái gì đây?
Chu Tại Vũ nghĩ tới từng chuyện cần giao phó, trong lòng lẩn quẩn nồng đậm khổ sở.
Cúp điện thoại xong, trong phòng quay phim cũng vừa vặn từ từ vang lên bản hợp tấu Piano và Violin, giai điệu dịu dàng ngọt ngào, chính là bản "Lời chào tình yêu".
Anh khép hờ mắt, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào bản nhạc đã nghe vô số lần này.
Đầu của cô thật là đau.
Hạ Hải Âm ôm cái đầu choáng váng, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương đang co rút đau đớn.
Có lẽ là thời gian này hành trình quá nhiều, ngày hôm qua lại không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đến khu vui chơi chơi cả ngày, buổi tối lại đứng ở phía trước cửa sổ, hứng gió cả đêm, nên cô bị sốt rồi.
Buổi sáng đã cảm thấy cổ họng khát khô, không quá thoải mái, miễn cưỡng gượng chống để thu hình, quay xong rồi, tình huống càng nghiêm trọng hơn, ót nong nóng phát đau, cả hoàng tử Piano hẹn cô ăn cơm tối, cô cũng miễn cưỡng cự tuyệt.
"Hôm nào đi. Hôm nay tình trạng sức khỏe của tôi không tốt lắm." Cô tạ lỗi.
"Vậy mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi!" Anh quan tâm thúc giục.
"Ừ." Cô tạm biệt anh, ngồi lên xe, lúc này cô lựa chọn ngồi ở ghế sau, ngồi chung với Tiểu Hương.
Tiểu Hương líu ríu báo cáo hành trình mấy ngày sắp tới, còn nói vé vào chương trình nhạc của cô và hoàng tử Piano được tiêu thụ mạnh, cực kỳ đắt khách, Hongkong cũng đưa ra đề nghị, hi vọng sang năm bọn họ có thể đến đó biểu diễn.
Cô nhắm mắt, nghe Tiểu Hương nhắc đi nhắc lại, thật ra thì cái gì cũng không nghe vào, chỉ muốn ngủ một giấc.
Chu Tại Vũ nhìn dung nhan mệt mỏi của cô qua kính chiếu hậu mấy lần, âm thầm cau mày.
"Vanesa, còn có, người đại diện muốn hỏi cô. . . . Vanesa, cô có đang nghe tôi nói hay không?" Tiểu Hương đề cao thanh âm.
Cô nỗ lực giương mắt. "Ừ, tôi đang nghe."
"Người đại diện nói. . . ."
Dọc theo đường đi, đều là thanh âm lảm nhảm của Tiểu Hương, Hạ Hải Âm cũng không ngăn cản. Có người nói chuyện tốt hơn yên lặng, trải qua đêm qua, cô sợ ở riêng với Chu Tại Vũ, càng sợ lúc sống chung với anh, không khí quá yên tĩnh.
Rốt cuộc, xe đi tới dưới lầu cao ốc của cô, cô xuống xe trước, Tiểu Hương cũng đi theo xuống.
"Đúng rồi, Vanesa, còn có chuyện. . . . ."
Cô đột nhiên ngã xuống khi đang đi, chán nản ngất đi.
Tiểu Hương sợ hãi kêu ra tiếng, mà Chu Tại Vũ liếc thấy bóng dáng cô nằm xuống trên mặt đất, thần trí bị sự sợ hãi đông lạnh.
"Anh bị thương? ! Thật xin lỗi, đều do em sai rồi, mới hại anh bị gảy xương, nếu như không phải em đòi theo cùng, anh cũng không cần vì giúp em mà bị thương."
"Vết thương của anh chỉ là vết thương nhẹ thôi, dượng của em bị bắn trúng mới là chuyện lớn. Đều tại anh không có hoàn thành trách nhiệm của anh."
"Sao có thể trách anh? Anh đã cứu em! Dượng cũng không trách anh, ông ấy còn cảm ơn anh mà!"
"Tại Vũ, có phải anh đang tức giận hay không? Bởi vì em hại anh không hoàn thành nhiệm vụ?"
". . . . . . Chuyện không liên quan tới em."
"Sao lại không liên quan? Đều là em không tốt, là em không đúng! Bởi vì em. . . . Ghen, bởi vì mấy ngày trước chị họ đi quanh phố kêu gọi phiếu bầu với dượng, em thấy anh cứ che chở chị ấy, đứng thật gần chị ấy, em. . . . Em không muốn anh luôn luôn nhìn cô, anh có biết lúc anh chuyên tâm nhìn một người, sẽ làm em xúc động? Em không muốn anh nhìn cô gái khác, em chỉ muốn anh nhìn em, trong mắt chỉ có em!"
"Đó là công việc, Hải Âm, là dượng của em muốn anh phụ trách bảo vệ chị họ em."
"Em biết rõ, em biết rõ là do em không nói lý, nhưng em. . . Thật là ghen tỵ. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi ——"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Cô gặp ác mộng sao? Vì sao cứ luôn nỉ non nói xin lỗi trong mộng?
Chu Tại Vũ ngồi ở trước giường, nhìn Hạ Hải Âm nằm ở trên giường ngủ mê man, mấy tiếng trước, cô không hề báo động té xỉu ở trên đường, dọa anh sợ hãi.
Dò trán cô, mới biết cô đang sốt, anh giận chính mình không có chú ý tới sức khỏe cô suy yếu, vội vã ẵm cô lên lầu.
Tiểu Hương chạy đến tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, rồi ở một bên lo âu nói lảm nhảm, anh nhờ cô hủy bỏ giùm hành trình hai ngày tới Hạ Hải Âm, sau đó bảo cô đi về nghỉ, anh sẽ tự chăm sóc bệnh nhân.
Anh đút Hạ Hải Âm uống nước, đắp nước đá cho cô, cách mỗi một giờ thì đo nhiệt độ một lần, khống chế nhiệt độ biến hóa, xác định bệnh tình không tăng thêm, lúc này mới hơi an tâm.
Mặc dù cô sốt không nghiêm trọng, nhưng dung nhan lo lắng trong mộng lại làm anh lo lắng, dù ở trong mộng, cô cũng u buồn nhíu mày.
"Thật xin lỗi. . . . . ."
Không biết vì sao, cô cứ lăn qua lộn lại nói ba chữ này, nói xong tim của anh cũng thấy đau.
"Thế nào? Hải Âm." Anh thương tiếc vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô. "Rốt cuộc mơ thấy cái gì?"
Cô không trả lời, lại giống như cảm nhận được xúc giác của anh, lông mi rung động, lộ ra một đôi con ngươi mờ mịt hơi nước.
"Tỉnh rồi?" Anh thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười. "Khát nước không? Muốn uống chút nước không?"
Cô không nói lời nào, kinh ngạc nhìn nhìn anh.
Còn chưa tỉnh sao? Anh dùng ngón tay dịu dàng mơn trớn đôi môi khô ráp của cô. "Uống nước nhé."
Nói xong, anh đang muốn đứng dậy, cô đột nhiên yếu ớt giương tiếng nói.
"Anh. . . . nhìn tôi à?"
"Cái gì?" Anh ngẩn người, cúi đầu ngắm cô.
Cô vẫn dùng tròng mắt mơ mộng nhìn anh. "Nếu như. . . . Tôi không tìm anh làm bảo vệ, anh sẽ không bao giờ nhìn đến tôi nữa, đúng không?"
Cô đang nói cái gì? Tiếng lòng Chu Tại Vũ căng thẳng, quên đứng dậy, khiếp sợ ngưng tại nguyên chỗ.
"Trước đó, không phải anh đã hỏi tôi sao? Tại sao nhất định phải trở thành ngôi sao lớn?" Cô nói nhỏ, thần thái hoảng hốt giống như đang nói chuyện với anh trong mộng. "Bởi vì tôi nghĩ, chỉ có trở thành người rất quan trọng đối với rất nhiều người, mới có cơ hội mời được anh tới bảo vệ tôi —— cho nên tôi rất cố gắng luyện tập Violin, luyện đến ngón tay bị rộp da, tay con gái đâu có thô như tôi?"
Cô suy yếu nâng tay trái lên, để cho anh nhìn mỗi đầu ngón tay. "Rất xấu, có đúng hay không? Bởi vì chỉnh dây cung thật rất đau, mỗi ngày, mỗi ngày đều phải luyện tập nhiều giờ, dù dán băng keo cá nhân vẫn đau, nhưng không có biện pháp, tôi nhất định muốn luyện đàn, dù tay có đau cũng tiếp tục chịu đựng. Tôi tự nói với mình, một ngày nào đó tôi nhất định đứng trên sân khấu âm nhạc —— nhưng ánh sáng khi đứng ở nơi đó còn chưa đủ, tôi cần nhiều đèn flash hơn, cần nhiều người ái mộ tôi hơn, cho nên tôi nhận đóng phim, quay quảng cáo, vì giữ vững thân thể, mỗi ngày đều tập thể dục, còn ăn rất ít."
Cô nhìn anh, trong mắt lóe lên ánh lệ. "Anh cho rằng tôi rất thích ăn thịt ức gà và salad à? Thật ra tôi hận chết! Nhưng không có biện pháp, bởi vì không thể mập, bởi vì phải giữ vững cơ thể đẹp nhất ở trước màn ảnh —— anh biết vì sao tôi làm vậy không?"
Chu Tại Vũ im lặng, nhịp tim ở ngực mãnh liệt đập, mỗi một lần đập, đều nhấc lên sóng to gió lớn ở trong cơ thể anh.
Cô thì lại mờ mịt mất hồn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. "Tôi muốn mỗi người đều nhìn tôi, muốn anh nhìn tôi. . . ."
Anh rung động nghe cô tỏ tình, bên tai đột nhiên vọng về đối thoại với cô trước kia.
"Tôi tin tưởng cô đã sớm nghe quen những lời khen này. Những người ái mộ của cô nhất định là rất thích cô."
"Thật sự tôi được rất nhiều người yêu thích, chẳng qua nếu như có thể, tôi lại tình nguyện dùng tất cả những thứ này đổi lấy tình yêu của một người."
Là anh sao? Cô tình nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy, là tình yêu của anh sao?
Thì ra cô mướn anh làm bảo vệ, không phải vì trừng phạt anh, chỉ là hi vọng anh yêu cô. . . .
Anh nhìn cô, nhìn cô mê muội rơi lệ khi mang bệnh, đau lòng đến khó có thể kiềm chế.
". . . . Thật vất vả, tôi rốt cuộc đợi đến cơ hội này, anh đã giải ngũ, không còn là quân nhân, tôi có thể mời anh làm bảo vệ riêng của tôi. . . . Nhưng, vẫn chưa được, đúng không? Anh rất chán ghét tôi, đúng không?"
Cô xoay người, vùi mặt vào trong gối, nghẹn ngào khóc sụt sùi.
Anh nghe tiếng khóc bi thương thảm thiết của cô, giống như con mèo bị thương, nức nở nghẹn ngào nhỏ nhỏ, một tiếng tiếp một tiếng, xé rách tim của anh.
Thật xin lỗi, Hải Âm.
Anh hé môi, lại nhả không ra thanh âm.
Cô khóc hồi lâu, khóc đến tim của anh cũng vỡ thành từng mảnh, sau đó cô chợt xuống giường, lảo đảo làm tim gan anh run sợ.
"Em đi đâu vậy?"
"Đừng động tới tôi, không cần anh lo. . . ." Cô thút thít đáp lời.
Đừng như vậy.
Anh nhìn bóng dáng yếu đuối của cô, không đè nén được sự trìu mến đầy ngập nữa, từ phía sau ôm lấy đầu vai mảnh khảnh của cô. "Thật xin lỗi."
"Tôi không muốn nghe anh nói thật xin lỗi!" Cô tức giận, mù quáng phất tay muốn tránh thoát anh. "Đừng nói mấy lời này với tôi. . . . Tránh ra, buông ta ra!"
Lòng anh như bị xé ra, bàn tay nhẹ nhàng xoay đầu cô qua, mút hôn cánh môi ngấn nước mắt của cô, nếm được vị mặn khổ sở.
Cô ngây ngốc, đầu tiên là hé mở môi theo trực giác, hưởng ứng nụ hôn dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ của anh, sau đó, thần trí cô vừa tỉnh, liền giận tím mặt.
"Anh làm cái gì?" Cô dùng sức thoát khỏi anh. "Không phải đã nói không đụng tôi sao? Không phải đã nói một bảo vệ thì không nên có quan hệ trừ việc công với cố chủ sao? Vậy anh cứ tiếp tục hành vi thanh cao chuyên nghiệp của anh đi! Hôn tôi làm gì? Không cho phép anh hôn tôi!"
Cô trách cứ anh, mà anh nhìn bộ dáng kích động của cô, chỉ cảm thấy đau lòng khó chịu, rất sợ cô lại vì vậy mà ngất xỉu.
"Tới đây." Anh giương tay ôm cô vào ngực, ôm cô ngồi trở lại trên giường, mắt của cô rưng rưng, cánh môi khẽ run như đóa hoa bị gió thu tàn phá, anh nhìn thấy không nhịn được lại che chở cô hơn.
"Đã nói không cho anh hôn tôi. . . ." Cô muốn xoay mặt.
Nhưng bàn tay của anh đặt sau gáy cô, hơi dùng sức, không cho cô né tránh, đôi môi ngậm mút môi cô, làm tan rã ý chí phản kháng của cô, toàn thân cô hư mềm vô lực, không thể không vứt giáp đầu hàng.
"Chu Tại Vũ, tôi ghét anh, anh rất xấu, thật rất xấu. . . ." Cô phẫn uất cắn môi của anh.
Anh để cho cô cắn, lại vẫn không buông cô ra, nếm được ngọt ngào của cô trong đau đớn.
"Thật xin lỗi." Anh lẩm bẩm nói xin lỗi khi đang hôn.
"Đã nói không muốn nghe anh nói xin lỗi. . . ." Cô tức giận rơi lệ lần nữa.
"Anh yêu em."
"Cái gì?" Cô kinh ngạc.
Anh dừng hôn, đôi tay quý trọng nâng khuôn mặt cô lên. "Anh yêu em."
"Anh. . . . Gạt người." Cô không biết nên tức giận hay là nên đau lòng, hốc mắt lại đỏ hồng. "Tại sao trước không nói? Tại sao. . . . Hiện tại mới nói?"
"Anh yêu em." Anh không cách nào giải thích tâm tình phức tạp của mình, chỉ có thể tỏ tình lần nữa.
"Gạt người, gạt người. . . ." Cô hận hận đấm lồng ngực anh, đấm tim của anh.
Anh mặc cho cô phát tiết, ôm chặt cô, cho đến khi cô mệt mỏi, dựa vào trong ngực anh mơ màng ngủ.
Anh ngồi trên giường, nhìn cô trong ngực. Cô ngủ thật sâu, lông mi cong cong, chóp mũi cao thẳng, anh nắm tay của cô, vuốt ve mấy ngón tay bị chai của cô.
"Đã làm em chịu nhiều khổ cực rồi, thật rất xin lỗi." Anh thì thầm, cảm nhận được những năm gần đây cô phấn đấu quên mình tranh lên hàng đầu như thế nào, chỉ vì có một ngày có thể đứng ở trước mặt anh bằng tư thái hoàn mỹ, nơi cổ họng không khỏi chua xót, tròng mắt nóng rực nhuộm đỏ.
Anh cúi đầu, gương mặt dán vào mặt cô. "Cô bé, anh phải đối xử với em thế nào mới tốt?"
Đêm này, Chu Tại Vũ tỉnh táo không hề chợp mắt, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc đã hạ quyết tâm ——
Hạ Hải Âm nằm ở trong bồn tắm massage cười khúc khích.
Cô hồi tưởng lại tất cả xảy ra trong rạp hát tối đen ở trong công viên trò chơi trước đây không lâu, bọn họ ôm nhau, hôn nhau, cả hai thăm dò thân thể lẫn nhau, cùng đến đỉnh kích tình.
Làn da của anh càng bền chắc hơn, càng nam tính hóa hơn trong trí nhớ của cô, nhưng da anh vẫn bóng loáng, đường cong sống lưng vẫn mỹ diệu, còn có mùi hương trên người của anh, đó là một mùi thơm đặc biệt, thật dễ ngửi. . . .
Vừa nghĩ tới đây, Hạ Hải Âm bỗng dưng nở nụ cười, hơi nước bốc hơi cả phòng khiến gương mặt của cô càng hồng hào hơn, giống như một đóa hoa phù dung nở rộ, cô xấu hổ ẩn mặt vào trong nước, không dám đối mặt hành vi gần như hoa si của mình.
Cô hiện tại, chính là "hôn" một người đàn ông à? Thật thẹn thùng!
Càng thẹn thùng là, khi nhớ lại lúc kích tình thì chỗ tư mật thuộc về phái nữ lại loáng thoáng đau nhức, khát vọng, mong mỏi.
Không được! Thật sự rất mất thể diện!
Cô đột nhiên nâng gương mặt chói lọi từ trong nước lên, sau đó lại lặn, lại nổi lên, cố gắng thở bình thường để ổn định tâm tình.
Nên đi ra rồi chứ?
Trên đường từ khu vui chơi trở về, cô luôn ngượng ngùng, anh tựa hồ cũng cảm thấy xấu hổ, hai người không nói một câu, vừa đến nhà, cô lại cắm đầu cắm cổ trốn vào phòng tắm, ngâm nước cả tiếng.
Nếu không đi ra ngoài, nói không chừng anh sẽ cho rằng cô chết chìm rồi, hoặc cho là cô đang tức giận, nhưng cô lại không có, cô là. . . . Thật vui mừng quá, trái tim nở hoa.
Hạ Hải Âm rời khỏi hồ tắm, mặc áo choàng tắm màu trắng, đứng trước tấm kính dài, một bóng hình quyến rũ xinh đẹp hiện ra. Cô nhìn mình trong kính, tròng mắt long lanh, gò má sáng mờ, tự nhiên toát ra vẻ quyến rũ nào đó.
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy đẹp mắt, anh cũng sẽ cảm thấy cô xinh đẹp chứ?
Cô mỉm cười xinh đẹp, tốn chút thời gian sấy sơ mái tóc ướt, vẽ loạn cao thơm khắp người, rồi thay một bộ trang phục ở nhà màu hồng.
Lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ thì anh đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà phòng khách, tư thái cúi đầu tĩnh tọa, giống như đang suy nghĩ sâu xa cái gì.
Đang suy nghĩ gì đấy?
Cô nhìn anh, ánh mắt trìu mến lướt qua mái tóc hơi ướt của anh, rồi tới sống mũi anh tuấn, anh mặc T-shirt trắng thêm cái quần ở nhà, cho dù là trang phục như vậy, cũng hiện ra được vóc người cao lớn của anh.
Cô nhẹ nhàng giật giật, anh nhận thấy được động tĩnh, mở mắt ra, quay đầu nhìn lại cô, ánh mắt trong sáng như nước.
Nhịp tim của cô chợt ngừng, vội vàng dùng một nụ cười che giấu khẩn trương. "Anh ở đây làm gì? Tĩnh tọa à?"
Anh không có trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt sâu như đầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô lại càng không tự nhiên, tầm mắt chuyển một cái, phát hiện hộp đàn violin mình để trên khay trà, vỗ tay. "Đúng rồi, ngày mai hoàng tử Piano Nhật Bản sẽ tới Đài Loan rồi, buổi chiều chúng tôi sẽ cùng lên tiết mục, đến lúc đó nhất định phải biểu diễn, trước luyện tập một lát."
Cô mở hộp đàn ra, lấy Violin ra, nhắm mắt suy ngẫm mấy giây, liền theo tâm ý của mình, kéo ra một giai điệu tuyệt vời.
Tiếng đàn dịu dàng triền miên như tơ, lan tràn trong phòng, quanh quẩn bên tai Chu Tại Vũ, tim anh đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô, rất ít nghe cô biểu diễn giai điệu tỉ mỉ ngọt ngào thế, cô am hiểu giai điệu nhiệt tình trong sáng hơn.
Cô say mê ở trong âm nhạc, lông mi cong cong, môi anh đào ngọt ngào hơi hé, lông mày chưa vô tận nhu tình.
Trái tim Chu Tại Vũ cuồng loạn.
Một khúc đàn xong, cô nâng tầm mắt lên, tròng mắt sáng chói. "Biết đây là bài gì không?"
Anh bấm bấm lòng bàn tay.
"Trong album đã phát hành trước đây của em có khúc này mà, anh chưa từng nghe à?"
Anh cắn răng, ép mình giữ vững trầm mặc.
"Thật chưa từng nghe?" Hạ Hải Âm khó nén thất vọng. "Cũng đúng, em đã quên anh không có hứng thú với nhạc cổ điển, bản nhạc này chắc làm anh buồn ngủ?" Cô cố trêu ghẹo, dừng một lát, giọng nói trở nên khàn khàn. "Đây là bản nhạc của Elgar (nhà soạn nhạc người Anh 1857 - 1934), tên tiếng Trung là [Lời chào tình yêu], là một khúc nhạc cổ điển ngắn, nghe nhiều nên thuộc. Dễ nghe không?"
Anh gật đầu.
Cứ như vậy? Hạ Hải Âm chu môi, anh không nghe ra tại sao cô kéo khúc này cho anh nghe sao? Anh không hiểu tấm lòng tế nhị cô giấu trong âm nhạc sao?
"Ngày mai em muốn biểu diễn bài này trong tiết mục, anh cảm thấy thế nào?" Cô cố ý hỏi.
"Không tệ." Anh nhàn nhạt đáp lại, đứng dậy đi về phía phòng bếp. "Đói bụng rồi sao? Muốn ăn chút gì không? Để tôi làm."
Đây không phải là phản ứng cô mong đợi.
Hạ Hải Âm ảo não trừng bóng lưng anh. "Này, Chu Tại Vũ!"
Anh run, chậm rãi quay đầu lại.
"Anh. . . . Không nói gì với em sao?" Mấy giờ trước, bọn họ còn nhiệt liệt ân ái, hiện tại anh lại lễ phép xa cách! "Anh. . . . Thật là. . . ." Đáng ghét! Chuyện như vậy tại sao muốn con gái như cô mở miệng trước? "Lúc ở khu vui chơi, chúng ta ——"
"Thật xin lỗi." Anh đột ngột cắt đứt cô.
"Cái gì?" Cô kinh sợ, không dám tin tưởng nhìn gương mặt tuấn tú không có biểu tình gì của anh. "Anh mới vừa nói. . . . Thật xin lỗi?"
"Uh" anh nhìn cô chăm chú trả lời, tròng mắt như mực giấu tất cả tâm tình, mặt lạnh nhạt. "Thật xin lỗi, Hải Âm, tôi không nên làm như vậy."
Anh không nên làm như vậy? Đây chính là sự đáp lại của anh sao? Anh hối hận? Hối hận mình bị tình dục làm chủ lý trí, bị cô làm choáng đầu?
Lòng của Hạ Hải Âm trầm xuống, khuông ngực lạnh hết, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đứng thẳng trước mắt —— anh có thể nào tỉnh táo như thế? Không tim không phổi như thế? Anh tại sao có thể. . . . Đối với cô như vậy?
"Tại sao anh cảm thấy. . . . Không nên làm như vậy?" Cô run giọng hỏi, thật hận giọng nói mình phát run, vì sao cô không thể lạnh lùng tự giữ giống như anh?
Anh yên lặng hai giây, tự giễu mím môi. "Tôi đã đồng ý không đụng em. Hơn nữa một bảo vệ chuyên nghiệp, thì không thể phát triển bất kỳ quan hệ nào khác với chủ."
"Cho nên, anh hối hận à?" Cô lạnh đến toàn thân run rẩy, mỗi câu của anh đều tựa như một cây đao, cắt xuống tim cô, cô không hiểu tại sao anh có thể làm cô đau lòng như vậy? Đau đớn thế này đã không phải là lần đầu tiên, cô thật hận anh!
"Tha thứ cho tôi, Hải Âm." Anh chua chát nói nhỏ.
Tha thứ? Anh muốn cô tha thứ? !
Hạ Hải Âm châm chọc giương môi, nụ cười lạnh lùng. "Anh thật buồn cười, Chu Tại Vũ, loại chuyện đó có cái gì mà tha thứ? Chẳng qua là. . . . Nhất thời kích tình mà thôi. Chúng ta đã mấy tuổi? Ít nhiều gì đều có kinh nghiệm này chứ? Anh cho rằng tôi sẽ yêu cầu anh phụ trách sao? Anh thật vô cùng. . . . Nghiêm túc, Tuấn Kỳ nói không sai, anh thật khô khan đến mức không thú vị."
Cô không biết mình đang nói cái gì, lại càng không hiểu được vì sao phải nhắc tới Từ Tuấn Kỳ, có lẽ là bởi vì cô rất muốn mạnh mẽ đâm anh bị thương.
Nếu như, cô thật có thể đâm anh bị thương thì tốt, nếu như anh có chút quan tâm cô, như vậy ít nhất cũng nên cảm thấy đau đớn.
Cô chỉ cầu xin anh hơi đau thôi. . . .
Hạ Hải Âm dấu đôi tay ở phía sau, không cho anh thấy quả đấm nắm chặt đến đốt ngón tay trắng bệch của mình. "Ai! Nói chuyện với người không hiểu âm nhạc, thật mệt mỏi." Cô khoa trương cảm thán, thu hồi hộp đàn Violin. "Ngày mai phải tham gia tiết mục, buổi tối tôi không ăn đâu."
Lạnh lùng nói xong, cô tự nhiên đi trở về phòng, khép chặt cửa, bỏ mình anh cô đơn đứng.
"Tại sao muốn làm nhân viên đặc cần?" Bảy năm trước, có một cô gái hỏi anh như vậy. "Làm bảo vệ cho người ta rất thú vị sao?"
"Nếu như làm bảo vệ của em, vậy khẳng định là vừa cực khổ vừa không thú vị." Anh cố ý đùa cô.
"Ghét!" Đấm vào lồng ngực anh. "Sao lại cười người ta như thế?"
Anh cười cầm quả đấm khéo léo của cô. "Thật ra thì ba anh trước kia cũng là nhân viên đặc cần."
"Ba anh?" Cô nhướng mày. "À ~~ em hiểu rồi, cho nên anh thừa kế ý ba à?"
"Cũng có thể nói như vậy." Anh dừng nụ cười lỗ mãng, mặt mũi nghiêm túc. "Từ nhỏ, ông chỉ hy vọng anh trở thành một quân nhân, cũng dùng phương thức quân nhân giáo dục anh."
"Khó trách anh lại có bộ dạng đau ra đấy này!" Cô nhạo báng.
Anh lắc đầu một cái. "Vốn không phải vậy, trước kia anh rất phản nghịch."
"Anh? Phản nghịch?" Cô khó có thể tin.
"Hút thuốc lá, uống rượu, đánh nhau mọi thứ đều có, có thể là bởi vì làm trái ngược với na anh? Từ sau khi anh lên trung học, hành động liền càng lúc càng sai. Ba anh rất thất vọng với anh, nhưng ông ấy bận rộn làm việc, không có thời gian trông nom anh, mỗi lần đều là mẹ anh đến trường cúi đầu xin lỗi giáo viên."
Cô chuyên chú lắng nghe.
"Năm lớp 11, có lần anh đánh nhau với bạn học ở trường, mẹ anh tới đón anh, cúi thấp đầu nói xin lỗi với giáo viên và phụ huynh của bạn học kia như bình thường. Bà không hề nói một câu nặng nề nào. nhưng mà ở trên đường về nhà, bà té xỉu, anh hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện, mới biết bà sinh bệnh nặng."
"Bà bị bệnh?"
"Ừ. Thân thể bà không thoải mái một thời gian rồi, nhưng vẫn gạt cha con chúng tôi, sợ chúng tôi lo lắng. Ngày đó, anh mới chợt tỉnh ngộ, cảm thấy mình rất có lỗi với mẹ anh, quá tổn thương bà rồi. Từ sau khi đó, bà liền thường ra vào bệnh viện. Có một ngày, bà ở trên giường bệnh kéo tay của anh, lập ra ước định với anh."
"Ước định gì?" Cô hỏi.
Anh không có trả lời ngay, nghĩ thật lâu, suy nghĩ vùi lấp ở thời không mê ly, thật vất vả mới kéo về được. "Bà nói, bà rất yêu rất yêu ba anh, mặc dù ông ấy bởi vì công việc, mà luôn không ở bên cạnh bà, nhưng bà chưa từng oán trách ông. Bà nói, bà cũng rất thương rất thương anh, hi vọng cha con anh có thể sống chung tốt đẹp, để cho bà đi được an tâm."
"Cho nên anh đồng ý với mẹ anh rồi à?"
"Ừ, anh đồng ý rồi, lập tức quyết định dự thi trường quân đội, cống hiến vì quốc gia."
"Vậy cũng là hoàn thành tâm nguyện của ba anh? Ông ấy nhất định rất tự hào vì anh."
"Có lẽ vậy. Hi vọng như thế."
"Nhất định là vậy!" Cô khích lệ anh. "Anh rất là ưu tú, lại nghiêm túc phụ trách, nhất định có thể trở thành một quân nhân mà ba mẹ anh tự hào."
"Vậy còn em?"
"Em? Em như thế nào?"
"Em không cảm thấy kiêu ngạo vì anh sao?"
"Hơ! Chuyện liên quan gì tới em? Anh là ai của em chú?"
"Chậc, thì ra anh không phải là ai cả, em không để anh trong lòng."
"Này, Chu Tại Vũ! Anh cố ý chọc giận em à?"
"Ha ha. . . . . ."
Trong trí nhớ, anh và cô cười thật vui vẻ sảng khoái, tiếng cười sáng trong xuyên qua hành lang thời gian, vang vọng bên tai anh.
Chu Tại Vũ kiềm chế suy nghĩ, ánh mắt xẹt qua dụng cụ quay phim và từng nhân viên làm việc, rồi đến cô gái ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười về phía ống kính.
Hạ Hải Âm.
Mặc dù tối hôm trước anh mới chọc cô mất hứng, nhưng hôm nay, trong tiết mục cô tham gia nói chuyện, nụ cười kia vẫn trong veo thấm người, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện không vui gì.
Cô và hoàng tử Piano Nhật Bản ngồi cùng nhau, một người xinh đẹp, một người tuấn tú, hình ảnh hài hòa đẹp mắt, ngay cả người chủ trì cũng hơi mất hồn vì ánh sáng chói mắt của hai người họ.
"Vanesa có bạn trai chưa?" Người chủ trì cười hỏi.
Hạ Hải Âm mím môi mỉm cười, lắc đầu một cái.
"Vậy có suy nghĩ qua lại với hoàng tử Piano không? Hai người trai tài gái sắc, rất xứng đôi !"
Hạ Hải Âm nghe vậy, nhẹ giọng cười một tiếng, phiên dịch lời của người chủ trì cho hoàng tử bên cạnh nghe, anh cũng cười, lắc đầu một cái.
"Thế nào? Hai người không muốn à?" Người chủ trì hỏi tới. "Người tình trong lý tưởng của Vanesa là người thế nào?"
"Người thế nào à??" Cô nhíu mặt, tựa hồ rất nghiêm túc suy tư, đầu lưỡi đặt giữa môi đỏ, thần thái hơi ngây thơ.
Trái tim Chu Tại Vũ rung động.
"Chỉ cần. . . . Hiểu tôi là được rồi. Hơi lạnh lùng cũng không sao, không hiểu phong tình cũng không sao, chỉ cần, hiểu lòng của tôi là được rồi."
Cô mỉm cười mờ mịt, nhìn thẳng ống kính, tim của anh đập mạnh, cơ hồ cho rằng cô đang xuyên qua ống kính nhìn mình.
"Như vậy, là phải hiểu âm nhạc à?"
Cô không có trả lời, cười hoảng hốt hơn.
"Như vậy, qua lại với hoàng tử piano không phải tốt sao? Hai người đều nhiệt tình yêu thích âm nhạc, cũng hiểu âm nhạc của nhau." Người chủ trì nửa thật nửa giả tác hợp.
Hạ Hải Âm ngoái đầu nhìn lại, bèn nhìn nhau cười với hoàng tử Piano.
Chu Tại Vũ quay đầu, không biết tại sao, không muốn nhìn thấy một màn này.
Đột nhiên, thanh âm rung rung của điện thoại di động vang lên ở đâu đó, anh nhanh nhạy càn quét quanh mình, phát hiện phụ tá Tiểu Hương len lén nhận điện thoại.
"Alo, là Từ tiên sinh? Xin lỗi, bây giờ Vanesa đang thu hình, không tiện nghe điện thoại."
Là Từ Tuấn Kỳ gọi tới?
Chu Tại Vũ chợt có ý định, đi tới, ra hiệu Tiểu Hương đưa điện thoại của Hạ Hải Âm cho anh.
"Tôi là Chu Tại Vũ."
Đối phương trầm mặc một hồi lâu. "Tôi không có tìm anh nghe điện thoại, người tôi tìm là Hải Âm."
"Tôi biết rõ." Anh lạnh nhạt nói một câu.
"Nếu cô ấy đang thu hình thì tối nay tôi gọi lại."
"Anh thích nghe nhạc cổ điển không?"
"Cái gì?" Từ Tuấn Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới anh có thể hỏi như vậy.
"Anh thích nghe nhạc cổ điển không?" Anh Thẩm thanh hỏi một lần nữa.
"Tôi thích, thì thế nào?" giọng điệu của Từ Tuấn Kỳ không giấu được địch ý.
"Thích. . . . Là tốt rồi." Giọng điệu của anh chua chát, tâm tình càng thêm ấm ức. "Về sau đừng hẹn cô ấy ở hộp đêm nữa, cô ấy không thích địa phương quá ồn."
"Sao anh biết cô ấy không thích? Anh hiểu cô ấy rõ lắm à?" Giọng điệu của Từ Tuấn Kỳ sắc bén.
Anh ta chưa hiểu rõ.
Chu Tại Vũ không để lại dấu vết cười khổ. "Cô ấy bình thường ăn quá ít, khi anh dùng cơm với cô ấy, khuyên cô ấy ăn nhiều một chút, thật ra thì cô ấy rất thích ăn đồ ngọt, thích nhất bánh ngọt dâu tây bơ sữa tươi, kem thì thích vị trà. Lúc cô ấy tức giận, đừng tranh cãi với cô ấy, hãy dỗ dành cô ấy, cơn giận của cô ấy tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ chốc lát là hết. Còn có. . . ."
Còn có cái gì đây?
Chu Tại Vũ nghĩ tới từng chuyện cần giao phó, trong lòng lẩn quẩn nồng đậm khổ sở.
Cúp điện thoại xong, trong phòng quay phim cũng vừa vặn từ từ vang lên bản hợp tấu Piano và Violin, giai điệu dịu dàng ngọt ngào, chính là bản "Lời chào tình yêu".
Anh khép hờ mắt, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào bản nhạc đã nghe vô số lần này.
Đầu của cô thật là đau.
Hạ Hải Âm ôm cái đầu choáng váng, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương đang co rút đau đớn.
Có lẽ là thời gian này hành trình quá nhiều, ngày hôm qua lại không ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đến khu vui chơi chơi cả ngày, buổi tối lại đứng ở phía trước cửa sổ, hứng gió cả đêm, nên cô bị sốt rồi.
Buổi sáng đã cảm thấy cổ họng khát khô, không quá thoải mái, miễn cưỡng gượng chống để thu hình, quay xong rồi, tình huống càng nghiêm trọng hơn, ót nong nóng phát đau, cả hoàng tử Piano hẹn cô ăn cơm tối, cô cũng miễn cưỡng cự tuyệt.
"Hôm nào đi. Hôm nay tình trạng sức khỏe của tôi không tốt lắm." Cô tạ lỗi.
"Vậy mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi!" Anh quan tâm thúc giục.
"Ừ." Cô tạm biệt anh, ngồi lên xe, lúc này cô lựa chọn ngồi ở ghế sau, ngồi chung với Tiểu Hương.
Tiểu Hương líu ríu báo cáo hành trình mấy ngày sắp tới, còn nói vé vào chương trình nhạc của cô và hoàng tử Piano được tiêu thụ mạnh, cực kỳ đắt khách, Hongkong cũng đưa ra đề nghị, hi vọng sang năm bọn họ có thể đến đó biểu diễn.
Cô nhắm mắt, nghe Tiểu Hương nhắc đi nhắc lại, thật ra thì cái gì cũng không nghe vào, chỉ muốn ngủ một giấc.
Chu Tại Vũ nhìn dung nhan mệt mỏi của cô qua kính chiếu hậu mấy lần, âm thầm cau mày.
"Vanesa, còn có, người đại diện muốn hỏi cô. . . . Vanesa, cô có đang nghe tôi nói hay không?" Tiểu Hương đề cao thanh âm.
Cô nỗ lực giương mắt. "Ừ, tôi đang nghe."
"Người đại diện nói. . . ."
Dọc theo đường đi, đều là thanh âm lảm nhảm của Tiểu Hương, Hạ Hải Âm cũng không ngăn cản. Có người nói chuyện tốt hơn yên lặng, trải qua đêm qua, cô sợ ở riêng với Chu Tại Vũ, càng sợ lúc sống chung với anh, không khí quá yên tĩnh.
Rốt cuộc, xe đi tới dưới lầu cao ốc của cô, cô xuống xe trước, Tiểu Hương cũng đi theo xuống.
"Đúng rồi, Vanesa, còn có chuyện. . . . ."
Cô đột nhiên ngã xuống khi đang đi, chán nản ngất đi.
Tiểu Hương sợ hãi kêu ra tiếng, mà Chu Tại Vũ liếc thấy bóng dáng cô nằm xuống trên mặt đất, thần trí bị sự sợ hãi đông lạnh.
"Anh bị thương? ! Thật xin lỗi, đều do em sai rồi, mới hại anh bị gảy xương, nếu như không phải em đòi theo cùng, anh cũng không cần vì giúp em mà bị thương."
"Vết thương của anh chỉ là vết thương nhẹ thôi, dượng của em bị bắn trúng mới là chuyện lớn. Đều tại anh không có hoàn thành trách nhiệm của anh."
"Sao có thể trách anh? Anh đã cứu em! Dượng cũng không trách anh, ông ấy còn cảm ơn anh mà!"
"Tại Vũ, có phải anh đang tức giận hay không? Bởi vì em hại anh không hoàn thành nhiệm vụ?"
". . . . . . Chuyện không liên quan tới em."
"Sao lại không liên quan? Đều là em không tốt, là em không đúng! Bởi vì em. . . . Ghen, bởi vì mấy ngày trước chị họ đi quanh phố kêu gọi phiếu bầu với dượng, em thấy anh cứ che chở chị ấy, đứng thật gần chị ấy, em. . . . Em không muốn anh luôn luôn nhìn cô, anh có biết lúc anh chuyên tâm nhìn một người, sẽ làm em xúc động? Em không muốn anh nhìn cô gái khác, em chỉ muốn anh nhìn em, trong mắt chỉ có em!"
"Đó là công việc, Hải Âm, là dượng của em muốn anh phụ trách bảo vệ chị họ em."
"Em biết rõ, em biết rõ là do em không nói lý, nhưng em. . . Thật là ghen tỵ. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi ——"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Cô gặp ác mộng sao? Vì sao cứ luôn nỉ non nói xin lỗi trong mộng?
Chu Tại Vũ ngồi ở trước giường, nhìn Hạ Hải Âm nằm ở trên giường ngủ mê man, mấy tiếng trước, cô không hề báo động té xỉu ở trên đường, dọa anh sợ hãi.
Dò trán cô, mới biết cô đang sốt, anh giận chính mình không có chú ý tới sức khỏe cô suy yếu, vội vã ẵm cô lên lầu.
Tiểu Hương chạy đến tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, rồi ở một bên lo âu nói lảm nhảm, anh nhờ cô hủy bỏ giùm hành trình hai ngày tới Hạ Hải Âm, sau đó bảo cô đi về nghỉ, anh sẽ tự chăm sóc bệnh nhân.
Anh đút Hạ Hải Âm uống nước, đắp nước đá cho cô, cách mỗi một giờ thì đo nhiệt độ một lần, khống chế nhiệt độ biến hóa, xác định bệnh tình không tăng thêm, lúc này mới hơi an tâm.
Mặc dù cô sốt không nghiêm trọng, nhưng dung nhan lo lắng trong mộng lại làm anh lo lắng, dù ở trong mộng, cô cũng u buồn nhíu mày.
"Thật xin lỗi. . . . . ."
Không biết vì sao, cô cứ lăn qua lộn lại nói ba chữ này, nói xong tim của anh cũng thấy đau.
"Thế nào? Hải Âm." Anh thương tiếc vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô. "Rốt cuộc mơ thấy cái gì?"
Cô không trả lời, lại giống như cảm nhận được xúc giác của anh, lông mi rung động, lộ ra một đôi con ngươi mờ mịt hơi nước.
"Tỉnh rồi?" Anh thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười. "Khát nước không? Muốn uống chút nước không?"
Cô không nói lời nào, kinh ngạc nhìn nhìn anh.
Còn chưa tỉnh sao? Anh dùng ngón tay dịu dàng mơn trớn đôi môi khô ráp của cô. "Uống nước nhé."
Nói xong, anh đang muốn đứng dậy, cô đột nhiên yếu ớt giương tiếng nói.
"Anh. . . . nhìn tôi à?"
"Cái gì?" Anh ngẩn người, cúi đầu ngắm cô.
Cô vẫn dùng tròng mắt mơ mộng nhìn anh. "Nếu như. . . . Tôi không tìm anh làm bảo vệ, anh sẽ không bao giờ nhìn đến tôi nữa, đúng không?"
Cô đang nói cái gì? Tiếng lòng Chu Tại Vũ căng thẳng, quên đứng dậy, khiếp sợ ngưng tại nguyên chỗ.
"Trước đó, không phải anh đã hỏi tôi sao? Tại sao nhất định phải trở thành ngôi sao lớn?" Cô nói nhỏ, thần thái hoảng hốt giống như đang nói chuyện với anh trong mộng. "Bởi vì tôi nghĩ, chỉ có trở thành người rất quan trọng đối với rất nhiều người, mới có cơ hội mời được anh tới bảo vệ tôi —— cho nên tôi rất cố gắng luyện tập Violin, luyện đến ngón tay bị rộp da, tay con gái đâu có thô như tôi?"
Cô suy yếu nâng tay trái lên, để cho anh nhìn mỗi đầu ngón tay. "Rất xấu, có đúng hay không? Bởi vì chỉnh dây cung thật rất đau, mỗi ngày, mỗi ngày đều phải luyện tập nhiều giờ, dù dán băng keo cá nhân vẫn đau, nhưng không có biện pháp, tôi nhất định muốn luyện đàn, dù tay có đau cũng tiếp tục chịu đựng. Tôi tự nói với mình, một ngày nào đó tôi nhất định đứng trên sân khấu âm nhạc —— nhưng ánh sáng khi đứng ở nơi đó còn chưa đủ, tôi cần nhiều đèn flash hơn, cần nhiều người ái mộ tôi hơn, cho nên tôi nhận đóng phim, quay quảng cáo, vì giữ vững thân thể, mỗi ngày đều tập thể dục, còn ăn rất ít."
Cô nhìn anh, trong mắt lóe lên ánh lệ. "Anh cho rằng tôi rất thích ăn thịt ức gà và salad à? Thật ra tôi hận chết! Nhưng không có biện pháp, bởi vì không thể mập, bởi vì phải giữ vững cơ thể đẹp nhất ở trước màn ảnh —— anh biết vì sao tôi làm vậy không?"
Chu Tại Vũ im lặng, nhịp tim ở ngực mãnh liệt đập, mỗi một lần đập, đều nhấc lên sóng to gió lớn ở trong cơ thể anh.
Cô thì lại mờ mịt mất hồn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. "Tôi muốn mỗi người đều nhìn tôi, muốn anh nhìn tôi. . . ."
Anh rung động nghe cô tỏ tình, bên tai đột nhiên vọng về đối thoại với cô trước kia.
"Tôi tin tưởng cô đã sớm nghe quen những lời khen này. Những người ái mộ của cô nhất định là rất thích cô."
"Thật sự tôi được rất nhiều người yêu thích, chẳng qua nếu như có thể, tôi lại tình nguyện dùng tất cả những thứ này đổi lấy tình yêu của một người."
Là anh sao? Cô tình nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy, là tình yêu của anh sao?
Thì ra cô mướn anh làm bảo vệ, không phải vì trừng phạt anh, chỉ là hi vọng anh yêu cô. . . .
Anh nhìn cô, nhìn cô mê muội rơi lệ khi mang bệnh, đau lòng đến khó có thể kiềm chế.
". . . . Thật vất vả, tôi rốt cuộc đợi đến cơ hội này, anh đã giải ngũ, không còn là quân nhân, tôi có thể mời anh làm bảo vệ riêng của tôi. . . . Nhưng, vẫn chưa được, đúng không? Anh rất chán ghét tôi, đúng không?"
Cô xoay người, vùi mặt vào trong gối, nghẹn ngào khóc sụt sùi.
Anh nghe tiếng khóc bi thương thảm thiết của cô, giống như con mèo bị thương, nức nở nghẹn ngào nhỏ nhỏ, một tiếng tiếp một tiếng, xé rách tim của anh.
Thật xin lỗi, Hải Âm.
Anh hé môi, lại nhả không ra thanh âm.
Cô khóc hồi lâu, khóc đến tim của anh cũng vỡ thành từng mảnh, sau đó cô chợt xuống giường, lảo đảo làm tim gan anh run sợ.
"Em đi đâu vậy?"
"Đừng động tới tôi, không cần anh lo. . . ." Cô thút thít đáp lời.
Đừng như vậy.
Anh nhìn bóng dáng yếu đuối của cô, không đè nén được sự trìu mến đầy ngập nữa, từ phía sau ôm lấy đầu vai mảnh khảnh của cô. "Thật xin lỗi."
"Tôi không muốn nghe anh nói thật xin lỗi!" Cô tức giận, mù quáng phất tay muốn tránh thoát anh. "Đừng nói mấy lời này với tôi. . . . Tránh ra, buông ta ra!"
Lòng anh như bị xé ra, bàn tay nhẹ nhàng xoay đầu cô qua, mút hôn cánh môi ngấn nước mắt của cô, nếm được vị mặn khổ sở.
Cô ngây ngốc, đầu tiên là hé mở môi theo trực giác, hưởng ứng nụ hôn dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ của anh, sau đó, thần trí cô vừa tỉnh, liền giận tím mặt.
"Anh làm cái gì?" Cô dùng sức thoát khỏi anh. "Không phải đã nói không đụng tôi sao? Không phải đã nói một bảo vệ thì không nên có quan hệ trừ việc công với cố chủ sao? Vậy anh cứ tiếp tục hành vi thanh cao chuyên nghiệp của anh đi! Hôn tôi làm gì? Không cho phép anh hôn tôi!"
Cô trách cứ anh, mà anh nhìn bộ dáng kích động của cô, chỉ cảm thấy đau lòng khó chịu, rất sợ cô lại vì vậy mà ngất xỉu.
"Tới đây." Anh giương tay ôm cô vào ngực, ôm cô ngồi trở lại trên giường, mắt của cô rưng rưng, cánh môi khẽ run như đóa hoa bị gió thu tàn phá, anh nhìn thấy không nhịn được lại che chở cô hơn.
"Đã nói không cho anh hôn tôi. . . ." Cô muốn xoay mặt.
Nhưng bàn tay của anh đặt sau gáy cô, hơi dùng sức, không cho cô né tránh, đôi môi ngậm mút môi cô, làm tan rã ý chí phản kháng của cô, toàn thân cô hư mềm vô lực, không thể không vứt giáp đầu hàng.
"Chu Tại Vũ, tôi ghét anh, anh rất xấu, thật rất xấu. . . ." Cô phẫn uất cắn môi của anh.
Anh để cho cô cắn, lại vẫn không buông cô ra, nếm được ngọt ngào của cô trong đau đớn.
"Thật xin lỗi." Anh lẩm bẩm nói xin lỗi khi đang hôn.
"Đã nói không muốn nghe anh nói xin lỗi. . . ." Cô tức giận rơi lệ lần nữa.
"Anh yêu em."
"Cái gì?" Cô kinh ngạc.
Anh dừng hôn, đôi tay quý trọng nâng khuôn mặt cô lên. "Anh yêu em."
"Anh. . . . Gạt người." Cô không biết nên tức giận hay là nên đau lòng, hốc mắt lại đỏ hồng. "Tại sao trước không nói? Tại sao. . . . Hiện tại mới nói?"
"Anh yêu em." Anh không cách nào giải thích tâm tình phức tạp của mình, chỉ có thể tỏ tình lần nữa.
"Gạt người, gạt người. . . ." Cô hận hận đấm lồng ngực anh, đấm tim của anh.
Anh mặc cho cô phát tiết, ôm chặt cô, cho đến khi cô mệt mỏi, dựa vào trong ngực anh mơ màng ngủ.
Anh ngồi trên giường, nhìn cô trong ngực. Cô ngủ thật sâu, lông mi cong cong, chóp mũi cao thẳng, anh nắm tay của cô, vuốt ve mấy ngón tay bị chai của cô.
"Đã làm em chịu nhiều khổ cực rồi, thật rất xin lỗi." Anh thì thầm, cảm nhận được những năm gần đây cô phấn đấu quên mình tranh lên hàng đầu như thế nào, chỉ vì có một ngày có thể đứng ở trước mặt anh bằng tư thái hoàn mỹ, nơi cổ họng không khỏi chua xót, tròng mắt nóng rực nhuộm đỏ.
Anh cúi đầu, gương mặt dán vào mặt cô. "Cô bé, anh phải đối xử với em thế nào mới tốt?"
Đêm này, Chu Tại Vũ tỉnh táo không hề chợp mắt, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc đã hạ quyết tâm ——
Tác giả :
Quý Khả Tường