Dụ Dạ
Quyển 2 - Chương 27
Quay chụp tiến độ nhanh hơn, điện ảnh rất nhanh đã vượt qua một nửa, tại thời điểm còn nửa tháng cũng đã chụp đến tới gần kết cục.
Lăng Quang Thần tại bệnh viện ngốc nửa tháng liền xuất viện, bất quá Lãnh Dạ bảo hắn tạm thời trước đừng tới công tác, trước tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Lăng Quang Thần đáp ứng rồi, sau đó trở về nhà.
Hắn hiện tại cơ hồ đã muốn cùng Lê Hân hoàn toàn đoạn tuyệt, Lê Hân cũng không chủ động đi tìm hắn, hắn nằm viện trong khoảng thời gian này Lê Hân cũng hoàn toàn không đi thăm qua, ngược lại cùng mộy nữ ngôi sao truyền ra chuyện xấu, hai người không chỉ một lần bị paparazi chụp ảnh chụp.
Lăng Quang Thần đã muốn triệt để hết hy vọng, hai người tại vô thanh vô tức cứ như vậy phân tay, ai cũng không có giữ lại.
Chuyện này Lãnh Dạ cũng biết, nhưng vẫn tránh, hắn biết Lăng Quang Thần luôn luôn cường chống, sợ chính mình vừa nói ra, Lăng Quang Thần sẽ phá vỡ.
Có chút vết sẹo là không thể đụng vào, chỉ có theo thời gian chậm rãi khỏi hẳn mới là tốt nhất.
Không có Lăng Quang Thần, Lãnh Dạ bên người cũng chỉ có “Ngôn Phi” trợ lý, bất quá Viêm Phi làm coi như xứng chức, trước kia Lăng Quang Thần nên làm việc gì hắn sẽ làm tất cả, Lãnh Dạ cơ bản vừa lòng.
Mộ Đình nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà, đầy người là máu.
Anh Kiệt nhìn đến bộ dáng này bị hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy hắn:“Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?”
Mộ Đình thở hổn hển, vừa định trả lời, lại bị vết thương trước ngực chấn động đột nhiên ho khan, hắn tay phải nắm chặt ngực, máu tươi từ khe hở tràn ra, thoạt nhìn thương không nhẹ.
Anh Kiệt nói:“Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Mộ Đình lắc lắc đầu:“Đừng, tôi là trúng súng, đi bệnh viện bác sỹ khẳng định sẽ báo nguy.”
“Kia làm sao được?” Anh Kiệt gấp giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Cậu tới giúp tôi lấy viên đạn.”
“Tôi tới lấy?” Anh Kiệt hoài nghi chính mình là nghe lầm.
“Đúng.” Mộ Đình gật đầu.
“Không được, tôi khẳng định làm không được.” Anh Kiệt vội vàng lắc đầu.
“Tôi nói cho cậu làm như thế nào.”
Mộ Đình thực kiên trì, Anh Kiệt chỉ có cố mà làm đáp ứng.
Mộ Đình bảo Anh Kiệt lấy cồn, bật lửa cùng dao, sau đó bắt đầu lấy viên đạn.
Viên đạn thực may mắn bắn ở giữa hai xương sườn, không có bắn vào l*ng ngực, cho nên lấy coi như đơn giản, nhưng thống khổ vẫn là tránh không được, Mộ Đình cố nén đau nhức, nhưng trên mặt biểu tình vẫn là có đôi chút vặn vẹo, mồ hôi đem tóc của hắn đều thấm ướt, Anh Kiệt nhìn tim như bị đao cắt, tận lực làm nhanh hơn động tác, bất đắc dĩ hắn là lần đầu tiên xử lý loại tình huống này, khó tránh khỏi sẽ có chút mới lạ, càng muốn nhanh lên chuẩn bị cho tốt, lại càng là không như mong muốn.
Ép buộc hồi lâu, viên đạn rốt cục lấy ra, Mộ Đình trên mặt không hề có huyết sắc, trắng bệch có chút dọa người.
Anh Kiệt giúp Mộ Đình xử lý miệng vết thương, lại dùng băng vải giúp hắn quấn..
Làm xong hết thảy, Anh Kiệt nhẹ nhàng thở ra.
Mộ Đình còn lại là tựa vào sô pha, cả người có chút thoát lực.
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Anh không phải đi ra ngoài mua này nọ sao, như thế nào trúng đạn?”
Mộ Đình cười khổ:“Tôi đi tới chỗ địch nhân tra xét tình huống, sau đó không cẩn thận bị phát hiện.”
Anh Kiệt sắc mặt lập tức thay đổi, mạnh đứng lên:“Loại sự tình này anh cư nhiên cũng không cùng tôi nói?”
“Nói cậu khẳng định cũng muốn đi theo ……”
“Cho nên anh liền gạt tôi?” Anh Kiệt thực phẫn nộ.
“Không có biện pháp, cậu còn rất ngây ngô, tra xét tình huống loại sự tình này chỉ có người thuần thục đi mới được.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung nói:“Hoàn hảo cậu không đi, nơi đó cảnh giới nghiêm, nếu lúc ấy cậu đã ở đó, chúng ta cùng nhau khẳng định dữ nhiều lành ít.”
Anh Kiệt cắn môi dưới:“Nếu anh không có chạy được thì làm sao?”
Mộ Đình nói:“Tôi này không phải trốn được sao?”
Anh Kiệt quyền đầu nắm quá chặt chẽ.
Mộ Đình thở dài:“Tôi biết cậu sinh khí, nhưng này cũng là vì cậu, trải qua như vậy, muốn giúp cậu báo thù khó khăn liền gia cao không ít.”
“So với báo thù, tôi càng để ý anh.” Anh Kiệt đánh gãy hắn:“Nếu anh chết, trên thế giới này, tôi vốn không có những người khác có thể dựa vào.” Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt phiếm hồng.
Mộ Đình sửng sốt, sau đó giơ lên khóe môi:“Nào có dễ dàng chết như vậy? Tôi làm sát thủ nhiều năm như vậy, từng có rất nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đến bây giờ còn không phải sống tốt sao.”
Hắn ý bảo Anh Kiệt ngồi xuống, ôn nhu nói:“Liền tính là vì cậu, tôi cũng sẽ tuyệt không khinh địch như vậy chết.”
Anh Kiệt nhếch moo, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, sau đó vẫn vô thanh nghẹn ngào, áp lực nhiều năm như vậy cảm xúc lập tức bừng lên.
Mộ Đình chỉ là nhẹ vỗ về đầu của hắn.
……
Cảnh khóc này, hơn nữa thời gian còn không ngắn, đối Lãnh Dạ vạn năm không biết nước mắt ra sao “Động vật máu lạnh” Mà nói, thật có điểm khó khăn, ngay từ đầu quay hắn như thế nào cũng khóc không được, hốc mắt cũng hồng không được, vì thế quay đến đây liền đình chỉ.
Một ít diễn viên khóc không được t, tổ quay sẽ dùng nước nhỏ mắt, nhưng đạo diễn là một người nghiêm khắc, không thích dùng loại chiêu số, hắn muốn diễn viên chân chân chính chính toát ra tình cảm, mà Lãnh Dạ vẫn đều là người nội liễm, ngẫu nhiên đa sầu đa cảm đã là cực hạn, muốn hắn diễn loại tình cảm bùng nổ này thật đúng là có điểm ép buộc.
Đạo diễn ý bảo tạm dừng, khiến Lãnh Dạ trước nổi lên cảm xúc.
Lãnh Dạ cảm thấy có chút đau đầu.
Đỗ Chấn Hào vụng trộm cho hắn một bí quyết: Tại lúc cảm xúc thời điểm cưỡng chế mở to mắt, không cần chớp mắt, trong chốc lát nước mắt sẽ chảy ra.
Lãnh Dạ vì thế nếm thử, quả nhiên rất hữu dụng, nước mắt rất nhanh liền chảy ra, hơn nữa hắn cùng anh Kiệt nhân vật này cũng dung hợp không sai, vì thế nước mắt chảy ra, liền cuồn cuộn không ngừng ra bên ngoài.
Cảnh này một lần đã vượt qua, đạo diễn đối Lãnh Dạ giơ ngón tay cái lên, Lãnh Dạ diễn xong nước mắt liền lập tức ngừng, sau đó tiếp nhận khăn tay từ nhân viên công tác.
Khóe mắt dư quang lơ đãng đảo đến Viêm Phi, Lãnh Dạ vốn tưởng rằng Viêm Phi sẽ cười nhạo hắn, nhưng là không có, Viêm Phi biểu tình thoạt nhìn có chút động dung, đại khái là bị hắn vừa rồi biểu hiện đả động.
Hai người tầm mắt chống lại, Viêm Phi nhẹ nhàng đối hắn vỗ tay.
Lãnh Dạ khóe môi khinh dương.
Buổi tối kết thúc công việc, trên đường về khách sạn, Viêm Phi khích lệ Lãnh Dạ:“Em hôm nay biểu hiện thật không tồi, là một diễn viên đủ tư cách.”
Lãnh Dạ bất mãn:“Mới đủ tư cách mà thôi?”
“Vậy miễn cưỡng vĩ đại đi.” Viêm Phi cười nói:“Nói thật, lần đầu tiên thấy em khóc, không nghĩ tới khóc tốt như vậy “.
“Anh thật đúng là ác thú vị.” Lãnh Dạ khinh bỉ nói.
“Sau khi có phim, chính em nhìn xem là biết, bộ dáng rưng rưng khiến tôi nghĩ muốn trực tiếp đem em áp đảo trên giường hung hăng chà đạp.” Nói tới đây, Viêm Phi đuôi chó sói lại lộ ra.
Lãnh Dạ cười đến đáng xem:“Anh thử xem xem.”
Viêm Phi cười đến tà ác:“Nếu có cơ hội.”
Về khách sạn, Lãnh Dạ nhận được điện thoại của Lăng Quang Thần.
Lúc này đã khuya, người bình thường đại khái đã sớm ngủ, nhưng Lăng Quang Thần lại gọi tới, đại khái là mất ngủ.
Điện thoại chuyển được.
“Ngủ không được?” Lãnh Dạ đầu tiên mở miệng.
“Là có chút”
Lăng Quang Thần nhà bố mẹ tại nông thôn, Lãnh Dạ có thể nghe được bên kia truyền đến từng trận ếch kêu, thực thích ý.
“Kết thúc công việc rồi?” Lăng Quang Thần hỏi.
“Ân, vừa về khách sạn không lâu.” Lãnh Dạ hỏi:“Ở nhà ngốc cảm giác thế nào?”
“Có điểm nhàm chán, nhưng tôi tại đoạn thời gian nghĩ thông suốt rất nhiều việc, cảm thấy trước kia chính mình thực ngốc thực thiên chân.” Lăng Quang Thần trong giọng nói ngốc vài phần thản nhiên tự giễu cùng phiền muộn:“Tôi cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác, hiện tại ngẫm lại, thật sự là ngốc x, người khác nói cái gì tôi đều tin, kết quả là đem chính mình hoàn toàn bán.”
Lãnh Dạ im lặng lắng nghe.
Lăng Quang Thần tựa hồ đã muốn mở ra, cũng không đem việc này đặt ở trong lòng, này với hắn mà nói là việc tốt.
“Ân, dừng ở đây đi, không vui sẽ không nói.” Lăng Quang Thần cười khẽ:“Qua vài ngày tôi tính toán trở về thành phố.”
“Vừa lúc qua thăm tôi.”
“Đúng vậy, tiệc kết thúc quay phim của cậu tôi có thể bỏ qua sao?” Lăng Quang Thần cười nói.
“Kia đương nhiên.”
“Ha ha, cùng cậu hàn huyên trong chốc lát cảm giác tâm tình tốt hơn nhiều, liền không quấy rầy cậu nữa, ngủ đi thôi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lãnh Dạ tắt điện thoại, một bên Viêm Phi nhìn trên mặt hắn tiếu ý, hỏi:“Lăng Quang Thần?”
Lãnh Dạ gật gật đầu.
“Nhìn em như vậy, hắn hẳn là khôi phục không sai biệt lắm.”
“Ân.”
Cùng Lê Hân chia tay đối Lăng Quang Thần đả kích kỳ thật còn rất lớn, đoạn thời gian đó Lăng Quang Thần vẫn ngơ ngác, có đôi khi cả ngày cũng không nói một câu ngẫu nhiên cùng người khác nói một hai câu vẫn là không có nhận thức, Amanda lo lắng hắn sẽ luẩn quẩn trong lòng, thôi rớt không ít công tác, tận lực bồi tại bên người hắn, Lãnh Dạ là thật sự thoát không ra thân, nhưng vẫn là quan tâm tình huống của hắn, cũng may Lăng Quang Thần hiện tại khôi phục.
“Vậy là tốt rồi.” Viêm Phi nói.
Lãnh Dạ nhìn Viêm Phi, đột nhiên nói:“Tôi suy nghĩ, có lẽ có một ngày chúng ta cũng có khả năng biến thành như vậy.”
Viêm Phi nhíu mày, lập tức cười nhạo nói:“Em suy nghĩ cái gì đấy, kia như thế nào có khả năng?”
Viêm Phi bò lên giường, hai người sóng vai ngồi ở đầu giường, Viêm Phi thân thủ nắm ở bả vai Lãnh Dạ, nói đùa nói:“Tôi cũng không phải Lê Hân, hơn nữa nếu tôi dám đối với em nói vậy, em khẳng định sẽ khiêng súng ống chạy quanh thế giới đuổi giết tôi, tôi cũng không muốn chết lúc tráng niên.”
Lãnh Dạ giơ lên khóe môi:“Hy vọng như thế.”
Lăng Quang Thần tại bệnh viện ngốc nửa tháng liền xuất viện, bất quá Lãnh Dạ bảo hắn tạm thời trước đừng tới công tác, trước tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Lăng Quang Thần đáp ứng rồi, sau đó trở về nhà.
Hắn hiện tại cơ hồ đã muốn cùng Lê Hân hoàn toàn đoạn tuyệt, Lê Hân cũng không chủ động đi tìm hắn, hắn nằm viện trong khoảng thời gian này Lê Hân cũng hoàn toàn không đi thăm qua, ngược lại cùng mộy nữ ngôi sao truyền ra chuyện xấu, hai người không chỉ một lần bị paparazi chụp ảnh chụp.
Lăng Quang Thần đã muốn triệt để hết hy vọng, hai người tại vô thanh vô tức cứ như vậy phân tay, ai cũng không có giữ lại.
Chuyện này Lãnh Dạ cũng biết, nhưng vẫn tránh, hắn biết Lăng Quang Thần luôn luôn cường chống, sợ chính mình vừa nói ra, Lăng Quang Thần sẽ phá vỡ.
Có chút vết sẹo là không thể đụng vào, chỉ có theo thời gian chậm rãi khỏi hẳn mới là tốt nhất.
Không có Lăng Quang Thần, Lãnh Dạ bên người cũng chỉ có “Ngôn Phi” trợ lý, bất quá Viêm Phi làm coi như xứng chức, trước kia Lăng Quang Thần nên làm việc gì hắn sẽ làm tất cả, Lãnh Dạ cơ bản vừa lòng.
Mộ Đình nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà, đầy người là máu.
Anh Kiệt nhìn đến bộ dáng này bị hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy hắn:“Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?”
Mộ Đình thở hổn hển, vừa định trả lời, lại bị vết thương trước ngực chấn động đột nhiên ho khan, hắn tay phải nắm chặt ngực, máu tươi từ khe hở tràn ra, thoạt nhìn thương không nhẹ.
Anh Kiệt nói:“Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Mộ Đình lắc lắc đầu:“Đừng, tôi là trúng súng, đi bệnh viện bác sỹ khẳng định sẽ báo nguy.”
“Kia làm sao được?” Anh Kiệt gấp giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Cậu tới giúp tôi lấy viên đạn.”
“Tôi tới lấy?” Anh Kiệt hoài nghi chính mình là nghe lầm.
“Đúng.” Mộ Đình gật đầu.
“Không được, tôi khẳng định làm không được.” Anh Kiệt vội vàng lắc đầu.
“Tôi nói cho cậu làm như thế nào.”
Mộ Đình thực kiên trì, Anh Kiệt chỉ có cố mà làm đáp ứng.
Mộ Đình bảo Anh Kiệt lấy cồn, bật lửa cùng dao, sau đó bắt đầu lấy viên đạn.
Viên đạn thực may mắn bắn ở giữa hai xương sườn, không có bắn vào l*ng ngực, cho nên lấy coi như đơn giản, nhưng thống khổ vẫn là tránh không được, Mộ Đình cố nén đau nhức, nhưng trên mặt biểu tình vẫn là có đôi chút vặn vẹo, mồ hôi đem tóc của hắn đều thấm ướt, Anh Kiệt nhìn tim như bị đao cắt, tận lực làm nhanh hơn động tác, bất đắc dĩ hắn là lần đầu tiên xử lý loại tình huống này, khó tránh khỏi sẽ có chút mới lạ, càng muốn nhanh lên chuẩn bị cho tốt, lại càng là không như mong muốn.
Ép buộc hồi lâu, viên đạn rốt cục lấy ra, Mộ Đình trên mặt không hề có huyết sắc, trắng bệch có chút dọa người.
Anh Kiệt giúp Mộ Đình xử lý miệng vết thương, lại dùng băng vải giúp hắn quấn..
Làm xong hết thảy, Anh Kiệt nhẹ nhàng thở ra.
Mộ Đình còn lại là tựa vào sô pha, cả người có chút thoát lực.
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Anh không phải đi ra ngoài mua này nọ sao, như thế nào trúng đạn?”
Mộ Đình cười khổ:“Tôi đi tới chỗ địch nhân tra xét tình huống, sau đó không cẩn thận bị phát hiện.”
Anh Kiệt sắc mặt lập tức thay đổi, mạnh đứng lên:“Loại sự tình này anh cư nhiên cũng không cùng tôi nói?”
“Nói cậu khẳng định cũng muốn đi theo ……”
“Cho nên anh liền gạt tôi?” Anh Kiệt thực phẫn nộ.
“Không có biện pháp, cậu còn rất ngây ngô, tra xét tình huống loại sự tình này chỉ có người thuần thục đi mới được.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung nói:“Hoàn hảo cậu không đi, nơi đó cảnh giới nghiêm, nếu lúc ấy cậu đã ở đó, chúng ta cùng nhau khẳng định dữ nhiều lành ít.”
Anh Kiệt cắn môi dưới:“Nếu anh không có chạy được thì làm sao?”
Mộ Đình nói:“Tôi này không phải trốn được sao?”
Anh Kiệt quyền đầu nắm quá chặt chẽ.
Mộ Đình thở dài:“Tôi biết cậu sinh khí, nhưng này cũng là vì cậu, trải qua như vậy, muốn giúp cậu báo thù khó khăn liền gia cao không ít.”
“So với báo thù, tôi càng để ý anh.” Anh Kiệt đánh gãy hắn:“Nếu anh chết, trên thế giới này, tôi vốn không có những người khác có thể dựa vào.” Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt phiếm hồng.
Mộ Đình sửng sốt, sau đó giơ lên khóe môi:“Nào có dễ dàng chết như vậy? Tôi làm sát thủ nhiều năm như vậy, từng có rất nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đến bây giờ còn không phải sống tốt sao.”
Hắn ý bảo Anh Kiệt ngồi xuống, ôn nhu nói:“Liền tính là vì cậu, tôi cũng sẽ tuyệt không khinh địch như vậy chết.”
Anh Kiệt nhếch moo, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, sau đó vẫn vô thanh nghẹn ngào, áp lực nhiều năm như vậy cảm xúc lập tức bừng lên.
Mộ Đình chỉ là nhẹ vỗ về đầu của hắn.
……
Cảnh khóc này, hơn nữa thời gian còn không ngắn, đối Lãnh Dạ vạn năm không biết nước mắt ra sao “Động vật máu lạnh” Mà nói, thật có điểm khó khăn, ngay từ đầu quay hắn như thế nào cũng khóc không được, hốc mắt cũng hồng không được, vì thế quay đến đây liền đình chỉ.
Một ít diễn viên khóc không được t, tổ quay sẽ dùng nước nhỏ mắt, nhưng đạo diễn là một người nghiêm khắc, không thích dùng loại chiêu số, hắn muốn diễn viên chân chân chính chính toát ra tình cảm, mà Lãnh Dạ vẫn đều là người nội liễm, ngẫu nhiên đa sầu đa cảm đã là cực hạn, muốn hắn diễn loại tình cảm bùng nổ này thật đúng là có điểm ép buộc.
Đạo diễn ý bảo tạm dừng, khiến Lãnh Dạ trước nổi lên cảm xúc.
Lãnh Dạ cảm thấy có chút đau đầu.
Đỗ Chấn Hào vụng trộm cho hắn một bí quyết: Tại lúc cảm xúc thời điểm cưỡng chế mở to mắt, không cần chớp mắt, trong chốc lát nước mắt sẽ chảy ra.
Lãnh Dạ vì thế nếm thử, quả nhiên rất hữu dụng, nước mắt rất nhanh liền chảy ra, hơn nữa hắn cùng anh Kiệt nhân vật này cũng dung hợp không sai, vì thế nước mắt chảy ra, liền cuồn cuộn không ngừng ra bên ngoài.
Cảnh này một lần đã vượt qua, đạo diễn đối Lãnh Dạ giơ ngón tay cái lên, Lãnh Dạ diễn xong nước mắt liền lập tức ngừng, sau đó tiếp nhận khăn tay từ nhân viên công tác.
Khóe mắt dư quang lơ đãng đảo đến Viêm Phi, Lãnh Dạ vốn tưởng rằng Viêm Phi sẽ cười nhạo hắn, nhưng là không có, Viêm Phi biểu tình thoạt nhìn có chút động dung, đại khái là bị hắn vừa rồi biểu hiện đả động.
Hai người tầm mắt chống lại, Viêm Phi nhẹ nhàng đối hắn vỗ tay.
Lãnh Dạ khóe môi khinh dương.
Buổi tối kết thúc công việc, trên đường về khách sạn, Viêm Phi khích lệ Lãnh Dạ:“Em hôm nay biểu hiện thật không tồi, là một diễn viên đủ tư cách.”
Lãnh Dạ bất mãn:“Mới đủ tư cách mà thôi?”
“Vậy miễn cưỡng vĩ đại đi.” Viêm Phi cười nói:“Nói thật, lần đầu tiên thấy em khóc, không nghĩ tới khóc tốt như vậy “.
“Anh thật đúng là ác thú vị.” Lãnh Dạ khinh bỉ nói.
“Sau khi có phim, chính em nhìn xem là biết, bộ dáng rưng rưng khiến tôi nghĩ muốn trực tiếp đem em áp đảo trên giường hung hăng chà đạp.” Nói tới đây, Viêm Phi đuôi chó sói lại lộ ra.
Lãnh Dạ cười đến đáng xem:“Anh thử xem xem.”
Viêm Phi cười đến tà ác:“Nếu có cơ hội.”
Về khách sạn, Lãnh Dạ nhận được điện thoại của Lăng Quang Thần.
Lúc này đã khuya, người bình thường đại khái đã sớm ngủ, nhưng Lăng Quang Thần lại gọi tới, đại khái là mất ngủ.
Điện thoại chuyển được.
“Ngủ không được?” Lãnh Dạ đầu tiên mở miệng.
“Là có chút”
Lăng Quang Thần nhà bố mẹ tại nông thôn, Lãnh Dạ có thể nghe được bên kia truyền đến từng trận ếch kêu, thực thích ý.
“Kết thúc công việc rồi?” Lăng Quang Thần hỏi.
“Ân, vừa về khách sạn không lâu.” Lãnh Dạ hỏi:“Ở nhà ngốc cảm giác thế nào?”
“Có điểm nhàm chán, nhưng tôi tại đoạn thời gian nghĩ thông suốt rất nhiều việc, cảm thấy trước kia chính mình thực ngốc thực thiên chân.” Lăng Quang Thần trong giọng nói ngốc vài phần thản nhiên tự giễu cùng phiền muộn:“Tôi cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác, hiện tại ngẫm lại, thật sự là ngốc x, người khác nói cái gì tôi đều tin, kết quả là đem chính mình hoàn toàn bán.”
Lãnh Dạ im lặng lắng nghe.
Lăng Quang Thần tựa hồ đã muốn mở ra, cũng không đem việc này đặt ở trong lòng, này với hắn mà nói là việc tốt.
“Ân, dừng ở đây đi, không vui sẽ không nói.” Lăng Quang Thần cười khẽ:“Qua vài ngày tôi tính toán trở về thành phố.”
“Vừa lúc qua thăm tôi.”
“Đúng vậy, tiệc kết thúc quay phim của cậu tôi có thể bỏ qua sao?” Lăng Quang Thần cười nói.
“Kia đương nhiên.”
“Ha ha, cùng cậu hàn huyên trong chốc lát cảm giác tâm tình tốt hơn nhiều, liền không quấy rầy cậu nữa, ngủ đi thôi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lãnh Dạ tắt điện thoại, một bên Viêm Phi nhìn trên mặt hắn tiếu ý, hỏi:“Lăng Quang Thần?”
Lãnh Dạ gật gật đầu.
“Nhìn em như vậy, hắn hẳn là khôi phục không sai biệt lắm.”
“Ân.”
Cùng Lê Hân chia tay đối Lăng Quang Thần đả kích kỳ thật còn rất lớn, đoạn thời gian đó Lăng Quang Thần vẫn ngơ ngác, có đôi khi cả ngày cũng không nói một câu ngẫu nhiên cùng người khác nói một hai câu vẫn là không có nhận thức, Amanda lo lắng hắn sẽ luẩn quẩn trong lòng, thôi rớt không ít công tác, tận lực bồi tại bên người hắn, Lãnh Dạ là thật sự thoát không ra thân, nhưng vẫn là quan tâm tình huống của hắn, cũng may Lăng Quang Thần hiện tại khôi phục.
“Vậy là tốt rồi.” Viêm Phi nói.
Lãnh Dạ nhìn Viêm Phi, đột nhiên nói:“Tôi suy nghĩ, có lẽ có một ngày chúng ta cũng có khả năng biến thành như vậy.”
Viêm Phi nhíu mày, lập tức cười nhạo nói:“Em suy nghĩ cái gì đấy, kia như thế nào có khả năng?”
Viêm Phi bò lên giường, hai người sóng vai ngồi ở đầu giường, Viêm Phi thân thủ nắm ở bả vai Lãnh Dạ, nói đùa nói:“Tôi cũng không phải Lê Hân, hơn nữa nếu tôi dám đối với em nói vậy, em khẳng định sẽ khiêng súng ống chạy quanh thế giới đuổi giết tôi, tôi cũng không muốn chết lúc tráng niên.”
Lãnh Dạ giơ lên khóe môi:“Hy vọng như thế.”
Tác giả :
Thùy An