Dụ Dạ
Quyển 1 - Chương 59
Lãnh Dạ sau khi rời quán bar, trực tiếp lái xe về nhà.
Dọc theo đường đi hắn đều nghiêm mặt, hắn nguyên bản đem Đỗ Trình trở thành bằng hữu để thổ lộ tình cảm, vẫn thẳng thắn thành khẩn đối đãi, lại không nghĩ rằng đối phương lại có ý nghĩ khác, còn làm ra hành động khác người như vậy. Tuy rằng biết Đỗ Trình như thế nguyên nhân lớn là do say khướt, nhưng Lãnh Dạ vẫn là cảm thấy sinh khí, không phải vì mặt mũi của mình bị ném đi, mà tình cảm hữu nghị có tạp chất mà cảm thấy phẫn nộ, hắn thực để ý bằng hữu, Đỗ Trình là một trong ba bằng hữu mà hắn kết giao sau khi trọng sinh, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy liền kết thúc.
Xe tới trước cửa nhà Lãnh Dạ thì dừng lại, lửa giận đã bình ổn không ít, hắn ngẩng đầu nhìn liếc mắt tầng trệt nhà mình một cái, cửa có mở, đại khái là Viêm Phi lại tới đây.
Vừa mở cửa ra, nhạc cổ điển nghênh diện mà đến, tuy rằng luôn luôn tại hắc đạo lăn lộn, nhưng Viêm Phi lại ngoài ý muốn tại phương diện nghệ thuật có thưởng thức không tồi, hắn thích nhạc cổ điển, nghe nói còn kéo dương cầm rất tốt, nếu không phải lão tử phản đối, hắn hiện tại khả năng đã là một người chỉ huy dàn nhạc dương cầm, Lãnh Dạ từ trước đến nay không có nghe đến hắn đàn dương cầm, bất quá ngẫu nhiên có thể nhìn đến hắn họa họa.
Lãnh Dạ vào nhà, đổi giày, sau đó cởi áo khoác.
Thân Sĩ ngồi ở sân thượng, ngửa đầu nhìn trăng tròn ở chân trời, ánh trăng sáng rọi lên người nó,lông nó tuyết trắng càng nổi bật như được một lớp sương trắng bao quanh.
Lãnh Dạ bình thường về nhà có thói quen chính là uy nó, bất quá lúc này không hề có tâm tình, hơn nữa phỏng chừng Viêm Phi đã uy qua, trong khoảng thời gian này Thân Sĩ phát triển không ít, chính là bị hai người thay nhau cho nó ăn..
Lãnh Dạ lập tức đi vào phòng.
Nghe được tiếng bước chân, Thân Sĩ quay đầu nhìn Lãnh Dạ liếc mắt một cái, tựa hồ có chút nghi hoặc hắn đêm nay lãnh đạm, bất quá cũng chỉ là ngắn ngủn vài giây, rất nhanh nó lại lần nữa đem lực chú ý phóng tới chân trời ngắm ánh trăng kia.
“Đã trở về?” Viêm Phi vừa tắm rửa xong, trên người chỉ mặc áo tắm, ngồi ở sô pha đọc sách.
“Ân.” Lãnh Dạ thản nhiên trả lời.
“Ai chọc giận em? Sắc mặt khó coi như vậy.” Viêm Phi buông sách
“Không có gì.” Lãnh Dạ lắc lắc đầu, đi vào phòng tắm.
Viêm Phi cũng theo vào nhưng Lãnh Dạ lại đóng cửa lại, đưa hắn ngăn ở ngoài cửa.
Viêm Phi nhẹ nhàng gõ gõ cửa, hỏi:“Em rốt cuộc làm sao vậy?”
Bên trong thực im lặng, chỉ có tiếng nước.
Viêm Phi biết tính tình hắn, hắn không muốn nói cũng không thể buộc hắn, cho nên bất đắc dĩ nhún vai.
Liền lúc Viêm Phi chuẩn bị tránh ra, thanh âm Lãnh Dạ từ trong phòng tắm truyền ra:“Không có gì.”
Ngữ khí thực bình thản, không mang theo bất cứ cảm xúc.
Viêm Phi nhăn lại mi, đêm nay Lãnh Dạ có điểm kỳ quái, hắn có điểm lo lắng.
Lãnh Dạ từ trong phòng tắm đi ra, thủy chung mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn cảm xúc có điểm lạ.
Đại khái là đã bị cái gì suy sụp đi……
Viêm Phi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Dạ như vậy, nhất thời có chút tò mò, không biết vị nào có thể khiến Lãnh Dạ luôn luôn lãnh tình biến thành như vậy.
Lãnh Dạ đến thư phòng luyện súng.
Thư phòng là Viêm Phi đề nghị làm cho, hủy đi vách tường giữa hai khách phòng xác nhập thành một phòng lớn, bất quá cuối cùng làm được không chỉ là thư phòng, còn thành phòng luyện súng.
Lãnh Dạ tâm tình không tốt thích bắn súng, Viêm Phi đối thói quen này của hắn là lại yêu vừa hận, Lãnh Dạ bắn cái loại này chuyên chú mà lãnh lệ ánh mắt gợi cảm đến cực điểm, mỗi khi hấp dẫn đến Viêm Phi tầm mắt không thể rời, nhưng đồng thời vừa đề phòng Lãnh Dạ khi nào thì bắn súng về phía y, kia đã mất nhiều hơn được.
Viêm Phi cùng Lãnh Dạ luyện một đêm bắn súng, trong lúc Lãnh Dạ cơ hồ một câu cũng chưa nói, Viêm Phi đứng ở bên người Lãnh Dạ, nhìn ánh mắt hắn không nháy một cái bắn một loại băng đạn, khóe môi hơi hơi giơ lên. Lãnh Dạ đây là lần đầu tiên ở trước mặt hắn biểu hiện ra một mặt chân thật như vậyt, ngày thường Lãnh Dạ luôn là đem mình bao lại một tầng bảo hộ rất dày, Viêm Phi nhìn không tới tình cảm chân thật hắn, càng không thể chạm đến nội tâm của hắn.
Đây không phải đại biểu, Lãnh Dạ nguyện ý đối chính mình mở rộng cửa lòng chứ? Viêm Phi thầm nghĩ. Này đối quan hệ của bọn họ, tiến bộ rất lớn.
Qua một lúc thất thần, Lãnh Dạ đã bắn xong băng đạn, buông súng, đối Viêm Phi nói:“Đi ngủ đi.”
Viêm Phi tự nhiên là cầu còn không được:“Được.”
Trên sàn toàn là vỏ đạn, phát tiết qua đi Lãnh Dạ tâm tình tựa hồ biến tốt không ít, Viêm Phi đi ở phía sau hắn, trên mặt mang theo sung sướng tiếu ý.
……
Đỗ Trình đi ngày đó, gọi điên cho Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nhìn đến số điện thoại của Đỗ Trình liền trực tiếp cắt đứt, nhưng Đỗ Trình bám riết không tha lại gọi tiếp, điện thoại vẫn vang không ngừng, Lãnh Dạ phiền lòng, vì thế đành phải tiếp.
“Có chuyện gì?” Lãnh Dạ hỏi.
“Tiểu Dạ, ngày đó tôi thực xin lỗi.”
“Ân.”
“Nhưng tôi nói những lời này là thật, tôi là thật sự thực thích cậu, vẫn không có biện pháp nói ra cho nên uống chút rượu lấy thêm can đảm.” Đỗ Trình dừng một chút, lại tiếp tục nói:“Cường hôn cậu không phải cố ý, đó là tại tôi say khướt, tôi biết cậu còn sinh khí, cũng không trông cậy vào cậu tha thứ, lần này gọi điện thoại cho cậu là để nói lời tạm biệt……”
Đỗ Trình đứt quãng nói một đống lớn, nhưng vẫn không có nghe thấy hồi âm bên này của Lãnh Dạ vì thế thử thăm dò hỏi:“Tiểu Dạ, cậu còn ở đấy không?”
“Em ấy đang pha cà phê.”
“Anh là?” Nghe được câu trả lời là thanh âm người khác, bên kia điện thoại Đỗ Trình nhất thời sửng sốt.
Viêm Phi cầm ống nghe, biếng nhác tựa trước bàn, trên mặt là tiếu ý nghiền ngẫm, một lát sau mới trả lời:“Tôi là nam nhân của em ấy.”
Dọc theo đường đi hắn đều nghiêm mặt, hắn nguyên bản đem Đỗ Trình trở thành bằng hữu để thổ lộ tình cảm, vẫn thẳng thắn thành khẩn đối đãi, lại không nghĩ rằng đối phương lại có ý nghĩ khác, còn làm ra hành động khác người như vậy. Tuy rằng biết Đỗ Trình như thế nguyên nhân lớn là do say khướt, nhưng Lãnh Dạ vẫn là cảm thấy sinh khí, không phải vì mặt mũi của mình bị ném đi, mà tình cảm hữu nghị có tạp chất mà cảm thấy phẫn nộ, hắn thực để ý bằng hữu, Đỗ Trình là một trong ba bằng hữu mà hắn kết giao sau khi trọng sinh, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy liền kết thúc.
Xe tới trước cửa nhà Lãnh Dạ thì dừng lại, lửa giận đã bình ổn không ít, hắn ngẩng đầu nhìn liếc mắt tầng trệt nhà mình một cái, cửa có mở, đại khái là Viêm Phi lại tới đây.
Vừa mở cửa ra, nhạc cổ điển nghênh diện mà đến, tuy rằng luôn luôn tại hắc đạo lăn lộn, nhưng Viêm Phi lại ngoài ý muốn tại phương diện nghệ thuật có thưởng thức không tồi, hắn thích nhạc cổ điển, nghe nói còn kéo dương cầm rất tốt, nếu không phải lão tử phản đối, hắn hiện tại khả năng đã là một người chỉ huy dàn nhạc dương cầm, Lãnh Dạ từ trước đến nay không có nghe đến hắn đàn dương cầm, bất quá ngẫu nhiên có thể nhìn đến hắn họa họa.
Lãnh Dạ vào nhà, đổi giày, sau đó cởi áo khoác.
Thân Sĩ ngồi ở sân thượng, ngửa đầu nhìn trăng tròn ở chân trời, ánh trăng sáng rọi lên người nó,lông nó tuyết trắng càng nổi bật như được một lớp sương trắng bao quanh.
Lãnh Dạ bình thường về nhà có thói quen chính là uy nó, bất quá lúc này không hề có tâm tình, hơn nữa phỏng chừng Viêm Phi đã uy qua, trong khoảng thời gian này Thân Sĩ phát triển không ít, chính là bị hai người thay nhau cho nó ăn..
Lãnh Dạ lập tức đi vào phòng.
Nghe được tiếng bước chân, Thân Sĩ quay đầu nhìn Lãnh Dạ liếc mắt một cái, tựa hồ có chút nghi hoặc hắn đêm nay lãnh đạm, bất quá cũng chỉ là ngắn ngủn vài giây, rất nhanh nó lại lần nữa đem lực chú ý phóng tới chân trời ngắm ánh trăng kia.
“Đã trở về?” Viêm Phi vừa tắm rửa xong, trên người chỉ mặc áo tắm, ngồi ở sô pha đọc sách.
“Ân.” Lãnh Dạ thản nhiên trả lời.
“Ai chọc giận em? Sắc mặt khó coi như vậy.” Viêm Phi buông sách
“Không có gì.” Lãnh Dạ lắc lắc đầu, đi vào phòng tắm.
Viêm Phi cũng theo vào nhưng Lãnh Dạ lại đóng cửa lại, đưa hắn ngăn ở ngoài cửa.
Viêm Phi nhẹ nhàng gõ gõ cửa, hỏi:“Em rốt cuộc làm sao vậy?”
Bên trong thực im lặng, chỉ có tiếng nước.
Viêm Phi biết tính tình hắn, hắn không muốn nói cũng không thể buộc hắn, cho nên bất đắc dĩ nhún vai.
Liền lúc Viêm Phi chuẩn bị tránh ra, thanh âm Lãnh Dạ từ trong phòng tắm truyền ra:“Không có gì.”
Ngữ khí thực bình thản, không mang theo bất cứ cảm xúc.
Viêm Phi nhăn lại mi, đêm nay Lãnh Dạ có điểm kỳ quái, hắn có điểm lo lắng.
Lãnh Dạ từ trong phòng tắm đi ra, thủy chung mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn cảm xúc có điểm lạ.
Đại khái là đã bị cái gì suy sụp đi……
Viêm Phi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Dạ như vậy, nhất thời có chút tò mò, không biết vị nào có thể khiến Lãnh Dạ luôn luôn lãnh tình biến thành như vậy.
Lãnh Dạ đến thư phòng luyện súng.
Thư phòng là Viêm Phi đề nghị làm cho, hủy đi vách tường giữa hai khách phòng xác nhập thành một phòng lớn, bất quá cuối cùng làm được không chỉ là thư phòng, còn thành phòng luyện súng.
Lãnh Dạ tâm tình không tốt thích bắn súng, Viêm Phi đối thói quen này của hắn là lại yêu vừa hận, Lãnh Dạ bắn cái loại này chuyên chú mà lãnh lệ ánh mắt gợi cảm đến cực điểm, mỗi khi hấp dẫn đến Viêm Phi tầm mắt không thể rời, nhưng đồng thời vừa đề phòng Lãnh Dạ khi nào thì bắn súng về phía y, kia đã mất nhiều hơn được.
Viêm Phi cùng Lãnh Dạ luyện một đêm bắn súng, trong lúc Lãnh Dạ cơ hồ một câu cũng chưa nói, Viêm Phi đứng ở bên người Lãnh Dạ, nhìn ánh mắt hắn không nháy một cái bắn một loại băng đạn, khóe môi hơi hơi giơ lên. Lãnh Dạ đây là lần đầu tiên ở trước mặt hắn biểu hiện ra một mặt chân thật như vậyt, ngày thường Lãnh Dạ luôn là đem mình bao lại một tầng bảo hộ rất dày, Viêm Phi nhìn không tới tình cảm chân thật hắn, càng không thể chạm đến nội tâm của hắn.
Đây không phải đại biểu, Lãnh Dạ nguyện ý đối chính mình mở rộng cửa lòng chứ? Viêm Phi thầm nghĩ. Này đối quan hệ của bọn họ, tiến bộ rất lớn.
Qua một lúc thất thần, Lãnh Dạ đã bắn xong băng đạn, buông súng, đối Viêm Phi nói:“Đi ngủ đi.”
Viêm Phi tự nhiên là cầu còn không được:“Được.”
Trên sàn toàn là vỏ đạn, phát tiết qua đi Lãnh Dạ tâm tình tựa hồ biến tốt không ít, Viêm Phi đi ở phía sau hắn, trên mặt mang theo sung sướng tiếu ý.
……
Đỗ Trình đi ngày đó, gọi điên cho Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nhìn đến số điện thoại của Đỗ Trình liền trực tiếp cắt đứt, nhưng Đỗ Trình bám riết không tha lại gọi tiếp, điện thoại vẫn vang không ngừng, Lãnh Dạ phiền lòng, vì thế đành phải tiếp.
“Có chuyện gì?” Lãnh Dạ hỏi.
“Tiểu Dạ, ngày đó tôi thực xin lỗi.”
“Ân.”
“Nhưng tôi nói những lời này là thật, tôi là thật sự thực thích cậu, vẫn không có biện pháp nói ra cho nên uống chút rượu lấy thêm can đảm.” Đỗ Trình dừng một chút, lại tiếp tục nói:“Cường hôn cậu không phải cố ý, đó là tại tôi say khướt, tôi biết cậu còn sinh khí, cũng không trông cậy vào cậu tha thứ, lần này gọi điện thoại cho cậu là để nói lời tạm biệt……”
Đỗ Trình đứt quãng nói một đống lớn, nhưng vẫn không có nghe thấy hồi âm bên này của Lãnh Dạ vì thế thử thăm dò hỏi:“Tiểu Dạ, cậu còn ở đấy không?”
“Em ấy đang pha cà phê.”
“Anh là?” Nghe được câu trả lời là thanh âm người khác, bên kia điện thoại Đỗ Trình nhất thời sửng sốt.
Viêm Phi cầm ống nghe, biếng nhác tựa trước bàn, trên mặt là tiếu ý nghiền ngẫm, một lát sau mới trả lời:“Tôi là nam nhân của em ấy.”
Tác giả :
Thùy An