Đu CP Đến Hồ Đồ, Cậu Tin Không?
Chương 41
Khi hai gương mặt y chang tảng băng Thiệu Huy và Thiệu Hiên cùng xuất hiện trước mặt cậu, nói Lộ Bắc Nhiên không hốt hoảng là giả. Cậu hồi hộp nghĩ, bọn họ có thể móc ra một tấm chi phiếu, nói kiểu "cho cậu mười triệu, rời khỏi con trai tôi" không...
Mặc dù bây giờ cậu là diễn viên nóng hổi trong giới, nhưng vẫn luôn cảm thấy tự ti, cảm giác như mình vẫn chưa đủ tốt.
Nhưng cậu thích Diệp Lẫm như vậy, cho dù người nhà Diệp Lẫm phản đối bọn họ ở bên nhau, cậu cũng sẽ không từ bỏ, cậu sẽ cầu xin bọn họ co mình một cơ hội để cố gắng xứng đôi với Diệp Lẫm.
Khi Thiệu Hiên lấy một tấm thẻ ra, trái tim Lộ Bắc Nhiên như sắp nhảy ra ngoài.
Cậu âm thầm "luyện tập" trước trong lòng —— Em không cần tiền... chúng tôi thật lòng yêu nhau... em sẽ đối xử với Diệp Lẫm thật tốt...
Nhưng câu tiếp theo mà Thiệu Hiên nói là: "Đây là một chút tấm lòng của anh và ba, em nhất định phải nhận đó."
Lộ Bắc Nhiên: "Ớ?"
Sao mà khang khác với tưởng tượng của cậu.
Sự thực chứng minh cậu đã nghĩ quá nhiều.
Thiệu Huy và Thiệu Hiên chỉ có gương mặt nghiêm túc, còn trong lòng lại khá vừa ý với cậu bạn trai nhỏ này của Diệp Lẫm. Bọn họ đã muốn gặp người khiến Diệp Lẫm từ cà lơ phất phơ trở nên nghiêm túc này từ lâu, nhưng Diệp Lẫm lại sợ hai tên mặt than làm Tiểu Lộ sợ, nên hắn luôn che chở cậu, không chịu để bọn họ đến gặp.
Bọn họ chỉ có thể tranh thủ lúc Diệp Lẫm bận rộn, lén lút tìm tới.
Bây giờ gặp rồi, quả thật rất biết điều lại rất lễ phép. Bảo sao Diệp Lẫm lại quyết tâm ở bên cậu, Thẩm Hồi cũng khen không ngớt miệng.
Dần dần Lộ Bắc Nhiên không còn căng thẳng nữa, cậu phát hiện mặc dù trông Thiệu Huy và Thiệu Hiên lạnh băng băng, nhưng thật ra hai cha con họ rất quan tâm đến Diệp Lẫm, chỉ là họ không giỏi thể hiện tình cảm, ngoài lạnh trong nóng khá đáng yêu.
Lộ Bắc Nhiên suy nghĩ lạc đề, Diệp Lẫm giỏi mấy câu tán tỉnh như vậy, chẳng giống bọn họ một chút nào...
Diệp Lẫm vừa về tới nhà, Lộ Bắc Nhiên đã chủ động nhào tới ôm lấy hắn, Diệp Lẫm hưởng thụ được cậu lao vào trong ngực, nhưng cả một buổi tối Lộ Bắc Nhiên cứ dính lấy hắn mãi, có hơi khác lạ, "Bảo bối sao thế? Có chuyện gì xảy ra rồi?"
Lộ Bắc Nhiên cảm thấy không có gì cần giấu hắn, "Hôm nay em gặp bác trai với anh hai rồi."
Diệp Lẫm chau mày, "Bọn họ không làm khó em chứ?"
Lộ Bắc Nhiên: "Sao có thể, bọn họ đều rất tốt."
Nhưng thật ra là cậu đau lòng cho Diệp Lẫm. Vừa chào đời đã không còn mẹ, khi còn nhỏ không nhận được sự thương yêu và quan tâm của cha, người bà nuôi hắn lớn lên đã qua đời khi hắn mười mấy tuổi. Cậu cảm thấy mình cần phải yêu Diệp Lẫm nhiều hơn nữa.
Lộ Bắc Nhiên nói: "Anh hai đưa em một tấm thẻ, nhưng mà em không cần."
Diệp Lẫm nói: "Sao lại không cần, lần sau đưa em phải nhận đó."
Lộ Bắc Nhiên nói: "Anh, anh phải về nhà nhiều vào đó, ăn cơm nói chuyện với bọn họ nhiều vào. Thật ra bác trai với anh hai đều ngoài lạnh trong ấm, bọn họ sẽ nhớ anh đó, chỉ là không nói ra miệng thôi."
Diệp Lẫm khẽ cắn một phát lên môi cậu, "Không cho em khen người khác."
Lộ Bắc Nhiên bỗng thẹn thùng, "Không phải người khác, bọn họ... cũng là người nhà của em."
Trái tim Diệp Lẫm lập tức nhũn ra đến khó tin.
————————————————
Lộ Bắc Nhiên lom lom nhìn Diệp Lẫm.
Diệp Lẫm ngoảnh đầu đi, "Không được."
Khi hắn nghiêm mặt khí chất khá dữ dằn, Lộ Bắc Nhiên từng thấy Diệp Lẫm khi làm việc, các nhân viên trong công ty đều sợ hắn.
Nhưng Diệp Lẫm chưa từng hung dữ với Lộ Bắc Nhiên. Ở bên nhau hai năm, hắn vẫn luôn nâng niu Lộ Bắc Nhiên trong tay, cũng chưa bao giờ xụ mặt với cậu.
Lần này là ngoại lệ.
Lộ Bắc Nhiên tóm lấy góc áo Diệp Lẫm, giọng nói mềm nhũn ra, "Anh ơi, xin anh mà."
"Làm nũng cũng vô dụng."
Lộ Bắc Nhiên nâng đầu Diệp Lẫm lên, luống cuống hôn lên môi hắn.
Diệp Lẫm vẫn mặt không cảm xúc, nhưng thật ra hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Lộ Bắc Nhiên đỏ mặt, ngón tay bắt đầu không ngoan ngoãn mở khuya áo của Diệp Lẫm, từng nút từng nút một.
Dường như đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, trước giờ giữa hai người họ luôn là Diệp Lẫm chủ động, nhu cầu của hắn dồi dào, Lộ Bắc Nhiên không chịu nổi, nên thường xuyên từ chối.
Lần này có việc cần xin hắn, Lộ Bắc Nhiên xấu hổ đến mức đầu sắp bốc khói.
Diệp Lẫm để mặc cho Lộ Bắc Nhiên tùy ý hành động, không phản ứng lại một chút nào.
Sau khi khuya áo sơ mi đã cởi ra hết, Lộ Bắc Nhiên vuốt ve lồng ngực Diệp Lẫm, ngón tay cậu hơi run lên, sau đó chậm rãi sáp lại hôn lên yết hầu hắn.
Phòng thủ trong lòng Diệp Lẫm bỗng đổ rầm rầm, hắn tóm lấy tay Lộ Bắc Nhiên ép người xuống, lửa tình bốc lên trong mắt, "Bảo bối, em phóng túng như vậy từ khi nào thế?"
Lộ Bắc Nhiên xấu hổ đến mức da cậu có thể chiên được trứng, dứt khoát đã đâm lao thì theo lao, cậu bèn ôm cổ Diệp Lẫm hôn lên.
Chặn miệng của hắn lại, hắn sẽ không nói được mấy câu khiến người ta xấu hổ vậy nữa.
...
Lộ Bắc Nhiên đã làm vậy, Diệp Lẫm còn biết làm sao nữa? Cậu muốn gì cũng chỉ có thể đồng ý. Có muốn sao hắn cũng sẽ lên trời hái cho cậu, huống chi chỉ là muốn diễn một bộ phim.
Diệp Lẫm không chỉ đồng ý, còn âm thầm đầu tư vào đó.
Có điều khi đến thăm đoàn phim, hắn vẫn hối hận. Có thể nào cũng không nên đồng ý để Tiểu Lộ nhận bộ phim này.
Bộ phim điện ảnh mang tên "Bình Minh". Với ý nghĩa, bóng đêm trước khi trời hửng sáng, sẽ không bao giờ qua đi.
Trước đây Diệp Lẫm cực lực phản đối, cũng bởi vì đề tài của bộ phim này u uất quá mức.
Hơn nữa đây là một bộ phim liên quan tới bạo lực gia đình. Nghĩ tới khoảng thời gian không vui khi còn nhỏ của Lộ Bắc Nhiên, Diệp Lẫm liền cảm thấy bất an.
Khi bắt đầu câu chuyện, nhân vật chính mười bốn tuổi, cậu còn có một em gái năm tuổi. Một nhà bốn người cũng giống như những gia đình bình thường khác, trải qua cuộc sống bình dị.
Nhưng phía sau yên bình là tuyệt vọng sâu sắc, bố cậu thường xuyên đánh đập mẹ cậu. Mẹ cậu lại tự tử vào một ngày nào đó mà không hề báo trước.
Bố của nhân vật chính bắt đầu đánh đập nhân vật chính cùng em gái của cậu. Nhân vật chính để bảo vệ em gái, mà giết chết bố mình. Sau đó đưa theo em gái bắt đầu lang thang.
Nội dung chính của bộ phim là phần sau đó, Lộ Bắc Nhiên trong vai nam chính giấu họ giấu tên, đưa theo em gái nhỏ tuổi vất vả mưu sinh.
Đạo diễn không hề cố tình tạo ra bầu không khí bi thương, mà tất cả đều chỉ nhàn nhạt.
Cho dù là sự bạo hành vĩnh viễn không có điểm dừng của người cha, mẹ chết, hai là khoảnh khắc nhân vật chính giết chết cha ruột, đều như một cảnh thượng bình thường nào đó trong cuộc sống, không hề hốt hoảng, không có gào khóc điên cuồng, tất cả xảy ra như điều hiển nhiên sẽ vậy, lại khiến người xem bị che ngợp dưới khoảng trời tuyệt vọng.
Thậm chí trong quá trình trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát, giữa nhân vật chính và em gái cũng có rất nhiều khoảnh khắc hạnh phúc, ấm áp.
Sự ấm áp này lại phóng đại thêm nỗi tuyệt vọng khiến người chết lặng đó.
Khung cảnh cuối cùng, Lộ Bắc Nhiên đưa em gái tới khu vui chơi giải trí.
Khi cậu bị cảnh sát đưa đi, đã quay lại nhìn em gái đang ngồi trên ngựa gỗ, nở nụ cười.
Sau khi đóng máy, chị Vương hoảng hốt đến mức không biết phải làm sao, Lộ Bắc Nhiên bất động không nói gì, chỉ lẳng lặng rơi nước, nước mắt chảy hoài không dứt.
Trong lúc ngẩn người, cậu được ôm vào trong một cái ôm quen thuộc.
Lộ Bắc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lẫm, dường như trong phút chốc, cậu được kéo từ trong tuyệt vọng vô tận trở về thực tại.
Diệp Lẫm nói: "Đóng máy rồi, kết thúc rồi."
Quay về khách sạn, Diệp Lẫm bỗng khom lưng, tay ôm bụng.
Lộ Bắc Nhiên nói: "Anh, anh sao thế? Đau dạ dày ạ?"
Diệp Lẫm: "Không đau, hơi khó chịu thôi."
Lộ Bắc Nhiên lấy thuốc đau dạ dày từ trong valy ra cho hắn uống, lần nào vào đoàn phim Lộ Bắc Nhiên đều sẽ chuẩn bị sẵn thuốc, bởi vì lần nào Diệp Lẫm tới thăm cũng sẽ quên mang.
"Anh, anh lại nhân lúc em không ở nhà ăn cay đúng không?"
Diệp Lẫm chối ngay, "Anh không hề."
Lộ Bắc Nhiên trừng hắn.
Như vậy mới là Tiểu Lộ của hắn chứ. Diệp Lẫm thấy dáng vẻ thất thần của Lộ Bắc Nhiên sau khi quay xong mà đau lòng muốn chết, hắn sợ cậu cứ chìm đắm bên trong không thoát ra được.
Đau dạ dày là hắn giả bộ. Hắn muốn Lộ Bắc Nhiên lo lắng cho hắn, như vậy sẽ quên đi câu chuyện u ám kia.
Hai người nằm đối mặt nhau, Lộ Bắc Nhiên chà hai tay cho ấm lên, áp vào bụng Diệp Lẫm sưởi ấm cho hắn. Dần dần cậu trở nên lơ đễnh.
Diệp Lẫm nói: "Sau này đừng bao giờ nhận vai diễn thế này nữa được không?"
Lộ Bắc Nhiên nói, được.
Diệp Lẫm: "Mấy công việc sắp tới lùi lại hết, đi chơi với anh có được không?"
Lộ Bắc Nhiên nói, được.
Diệp Lẫm: "Kết hôn với anh có được không?"
Lộ Bắc Nhiên nói, được.
Sau đó mới nhận ra Diệp Lẫm vừa hỏi câu gì.
Nước mắt vô thức chảy ra.
Diệp Lẫm kéo người vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng dỗ: "Sao lại khóc, không muốn kết hôn với anh sao?"
"Muốn chứ." Lộ Bắc Nhiên gật đầu thật mạnh.
Sao lại không muốn được, cậu mong còn không kịp.
*
Lộ Bắc Nhiên vốn tưởng rằng sẽ không có ai đi xem "Bình Minh", dù sao sự tàn nhẫn và tuyệt vọng ẩn trong yên bình kia, khiến người khác khó mà thở được.
Nhưng tiêu thụ phòng vé lại cao ngoài ý muốn. Ban đầu là fans của Lộ Bắc Nhiên đi xem để ủng hộ cậu, nhưng sau khi xem xong ai cũng vừa khóc vừa ra ngoài.
Họ nói rằng, được khóc như vậy một lần rất nhẹ nhõm.
Sau đó, càng ngày càng nhiều khán giả nghe danh mà tới xem, họ đi chỉ vì muốn khóc một trận đã đời, rồi lại bị diễn xuất của Lộ Bắc Nhiên thuyết phục.
*
Lễ trao giải giải thưởng Kim Hồ.
Chử Vân vô cùng ghét bỏ nhìn Diệp Lẫm, "Dưới chân cậu có máy khâu hả?"
Diệp Lẫm không rảnh quan tâm Chử Vân, hắn đang rất hồi hộp.
Lộ Bắc Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Lẫm. Bản thân cậu cũng không để bụng chuyện mình có giật hay không tới vậy, không ngờ Diệp Lẫm lại quan tâm như thế.
MC đọc: "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất... cậu ấy đã thể hiện rất xuất sắc trong bộ phim "Bình Minh"..."
"Chúc mừng Lộ Bắc Nhiên!"
Cái tim đang lơ lửng của Diệp Lẫm rớt xuống. Hắn nhìn thấy người yêu của mình trên sân khấu, khí chất dịu dàng nhã nhặn, cực kỳ rực rỡ. Cậu cố gắng như vậy, mọi vinh quang cậu đều nên nhận được.
Phát biểu nhận giải của Lộ Bắc Nhiên vẫn luôn ngắn gọn như vậy.
Đi xuống từ trên sân khấu, cậu trao cái ôm tới từng người bạn.
Cái ôm cuối cùng là dành cho Diệp Lẫm.
Vốn chẳng thể nhìn thấy điều gì từ một cái ôm, Lộ Bắc Nhiên cũng ôm cả Chử Vân, ôm Mộ Thanh, thậm chí là cả Phó Tiểu Kỳ.
Nhưng máy quay của truyền thông lại bắt được chiếc nhẫn bạc trên tay Lộ Bắc Nhiên.
Hình như giống hệt cái trên tay Diệp Lẫm!
Diệp Lẫm chuyển từ màn ảnh tới hậu trường, rất ít khi xuất hiện trước công chúng, lần này lại tham dự lễ trao giải, quả thật khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Phỏng vấn sau lễ trao giải, phóng viên hỏi: "Có thể nói đôi điều về quan hệ giữa cậu và Diệp Lẫm không?"
Lộ Bắc Nhiên vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, giọng nói nghiêm túc: "Anh ấy là người yêu của tôi."
*
Super topic đóng bụi đã lâu của "Diệp Vũ Ký Bắc" bùng nổ.
[Thiếu Nữ Hói Đầu Không Bao Giờ Chịu Thua: Có thật không vậy? Giống như đang nằm mơ vậy.]
[Ngọt Đến Hong Thể Thở Nổi: Không ngờ kiếp này tui cũng được làm tiên tri một lần]
[Mị Muốn Hạ Phàm Yêu Đương: Cảm ơn hai ba, cuối con gái lại có nhà]
Bây giờ các cô đã không cần viết tắt tên nữa, quang minh chính đại viết ra hai cái tên kia.
[Dao Sắc Cạo Lông Chân: Đu CP này là chuyện của ba năm trước. Sau đó Diệp Lẫm giải nghệ, hết hint để hít. Super topic của Diệp Vũ Ký Bắc dần trở nên hiu quạnh, cho đến khi không còn ai ở lại. Tôi từ FA đến giờ đã bắt đầu làm mẹ, sinh hoạt bị miếng ăn miếng mặc lấp kín. Mặc dù vẫn xem tác phẩm của Nhiên Nhiên, nhưng rất lâu rồi không chú ý tới fandom, cái acc đu giai này cũng rớt hạng ầm ầm.
Khi thấy câu nói kia của Nhiên Nhiên, nước mắt cứ rơi không ngừng. Còn có điều gì hạnh phúc hơn CP mình đu là real sao? Cảm giác cuộc sống rất viên mãn.
Hóa ra lại nơi nào đó không ai hay biết, thật sự có rất nhiều bí mật lãng mạn.
Chân tướng là thật.
Thật tốt biết bao.]
TOÀN VĂN HOÀN
Mặc dù bây giờ cậu là diễn viên nóng hổi trong giới, nhưng vẫn luôn cảm thấy tự ti, cảm giác như mình vẫn chưa đủ tốt.
Nhưng cậu thích Diệp Lẫm như vậy, cho dù người nhà Diệp Lẫm phản đối bọn họ ở bên nhau, cậu cũng sẽ không từ bỏ, cậu sẽ cầu xin bọn họ co mình một cơ hội để cố gắng xứng đôi với Diệp Lẫm.
Khi Thiệu Hiên lấy một tấm thẻ ra, trái tim Lộ Bắc Nhiên như sắp nhảy ra ngoài.
Cậu âm thầm "luyện tập" trước trong lòng —— Em không cần tiền... chúng tôi thật lòng yêu nhau... em sẽ đối xử với Diệp Lẫm thật tốt...
Nhưng câu tiếp theo mà Thiệu Hiên nói là: "Đây là một chút tấm lòng của anh và ba, em nhất định phải nhận đó."
Lộ Bắc Nhiên: "Ớ?"
Sao mà khang khác với tưởng tượng của cậu.
Sự thực chứng minh cậu đã nghĩ quá nhiều.
Thiệu Huy và Thiệu Hiên chỉ có gương mặt nghiêm túc, còn trong lòng lại khá vừa ý với cậu bạn trai nhỏ này của Diệp Lẫm. Bọn họ đã muốn gặp người khiến Diệp Lẫm từ cà lơ phất phơ trở nên nghiêm túc này từ lâu, nhưng Diệp Lẫm lại sợ hai tên mặt than làm Tiểu Lộ sợ, nên hắn luôn che chở cậu, không chịu để bọn họ đến gặp.
Bọn họ chỉ có thể tranh thủ lúc Diệp Lẫm bận rộn, lén lút tìm tới.
Bây giờ gặp rồi, quả thật rất biết điều lại rất lễ phép. Bảo sao Diệp Lẫm lại quyết tâm ở bên cậu, Thẩm Hồi cũng khen không ngớt miệng.
Dần dần Lộ Bắc Nhiên không còn căng thẳng nữa, cậu phát hiện mặc dù trông Thiệu Huy và Thiệu Hiên lạnh băng băng, nhưng thật ra hai cha con họ rất quan tâm đến Diệp Lẫm, chỉ là họ không giỏi thể hiện tình cảm, ngoài lạnh trong nóng khá đáng yêu.
Lộ Bắc Nhiên suy nghĩ lạc đề, Diệp Lẫm giỏi mấy câu tán tỉnh như vậy, chẳng giống bọn họ một chút nào...
Diệp Lẫm vừa về tới nhà, Lộ Bắc Nhiên đã chủ động nhào tới ôm lấy hắn, Diệp Lẫm hưởng thụ được cậu lao vào trong ngực, nhưng cả một buổi tối Lộ Bắc Nhiên cứ dính lấy hắn mãi, có hơi khác lạ, "Bảo bối sao thế? Có chuyện gì xảy ra rồi?"
Lộ Bắc Nhiên cảm thấy không có gì cần giấu hắn, "Hôm nay em gặp bác trai với anh hai rồi."
Diệp Lẫm chau mày, "Bọn họ không làm khó em chứ?"
Lộ Bắc Nhiên: "Sao có thể, bọn họ đều rất tốt."
Nhưng thật ra là cậu đau lòng cho Diệp Lẫm. Vừa chào đời đã không còn mẹ, khi còn nhỏ không nhận được sự thương yêu và quan tâm của cha, người bà nuôi hắn lớn lên đã qua đời khi hắn mười mấy tuổi. Cậu cảm thấy mình cần phải yêu Diệp Lẫm nhiều hơn nữa.
Lộ Bắc Nhiên nói: "Anh hai đưa em một tấm thẻ, nhưng mà em không cần."
Diệp Lẫm nói: "Sao lại không cần, lần sau đưa em phải nhận đó."
Lộ Bắc Nhiên nói: "Anh, anh phải về nhà nhiều vào đó, ăn cơm nói chuyện với bọn họ nhiều vào. Thật ra bác trai với anh hai đều ngoài lạnh trong ấm, bọn họ sẽ nhớ anh đó, chỉ là không nói ra miệng thôi."
Diệp Lẫm khẽ cắn một phát lên môi cậu, "Không cho em khen người khác."
Lộ Bắc Nhiên bỗng thẹn thùng, "Không phải người khác, bọn họ... cũng là người nhà của em."
Trái tim Diệp Lẫm lập tức nhũn ra đến khó tin.
————————————————
Lộ Bắc Nhiên lom lom nhìn Diệp Lẫm.
Diệp Lẫm ngoảnh đầu đi, "Không được."
Khi hắn nghiêm mặt khí chất khá dữ dằn, Lộ Bắc Nhiên từng thấy Diệp Lẫm khi làm việc, các nhân viên trong công ty đều sợ hắn.
Nhưng Diệp Lẫm chưa từng hung dữ với Lộ Bắc Nhiên. Ở bên nhau hai năm, hắn vẫn luôn nâng niu Lộ Bắc Nhiên trong tay, cũng chưa bao giờ xụ mặt với cậu.
Lần này là ngoại lệ.
Lộ Bắc Nhiên tóm lấy góc áo Diệp Lẫm, giọng nói mềm nhũn ra, "Anh ơi, xin anh mà."
"Làm nũng cũng vô dụng."
Lộ Bắc Nhiên nâng đầu Diệp Lẫm lên, luống cuống hôn lên môi hắn.
Diệp Lẫm vẫn mặt không cảm xúc, nhưng thật ra hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Lộ Bắc Nhiên đỏ mặt, ngón tay bắt đầu không ngoan ngoãn mở khuya áo của Diệp Lẫm, từng nút từng nút một.
Dường như đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, trước giờ giữa hai người họ luôn là Diệp Lẫm chủ động, nhu cầu của hắn dồi dào, Lộ Bắc Nhiên không chịu nổi, nên thường xuyên từ chối.
Lần này có việc cần xin hắn, Lộ Bắc Nhiên xấu hổ đến mức đầu sắp bốc khói.
Diệp Lẫm để mặc cho Lộ Bắc Nhiên tùy ý hành động, không phản ứng lại một chút nào.
Sau khi khuya áo sơ mi đã cởi ra hết, Lộ Bắc Nhiên vuốt ve lồng ngực Diệp Lẫm, ngón tay cậu hơi run lên, sau đó chậm rãi sáp lại hôn lên yết hầu hắn.
Phòng thủ trong lòng Diệp Lẫm bỗng đổ rầm rầm, hắn tóm lấy tay Lộ Bắc Nhiên ép người xuống, lửa tình bốc lên trong mắt, "Bảo bối, em phóng túng như vậy từ khi nào thế?"
Lộ Bắc Nhiên xấu hổ đến mức da cậu có thể chiên được trứng, dứt khoát đã đâm lao thì theo lao, cậu bèn ôm cổ Diệp Lẫm hôn lên.
Chặn miệng của hắn lại, hắn sẽ không nói được mấy câu khiến người ta xấu hổ vậy nữa.
...
Lộ Bắc Nhiên đã làm vậy, Diệp Lẫm còn biết làm sao nữa? Cậu muốn gì cũng chỉ có thể đồng ý. Có muốn sao hắn cũng sẽ lên trời hái cho cậu, huống chi chỉ là muốn diễn một bộ phim.
Diệp Lẫm không chỉ đồng ý, còn âm thầm đầu tư vào đó.
Có điều khi đến thăm đoàn phim, hắn vẫn hối hận. Có thể nào cũng không nên đồng ý để Tiểu Lộ nhận bộ phim này.
Bộ phim điện ảnh mang tên "Bình Minh". Với ý nghĩa, bóng đêm trước khi trời hửng sáng, sẽ không bao giờ qua đi.
Trước đây Diệp Lẫm cực lực phản đối, cũng bởi vì đề tài của bộ phim này u uất quá mức.
Hơn nữa đây là một bộ phim liên quan tới bạo lực gia đình. Nghĩ tới khoảng thời gian không vui khi còn nhỏ của Lộ Bắc Nhiên, Diệp Lẫm liền cảm thấy bất an.
Khi bắt đầu câu chuyện, nhân vật chính mười bốn tuổi, cậu còn có một em gái năm tuổi. Một nhà bốn người cũng giống như những gia đình bình thường khác, trải qua cuộc sống bình dị.
Nhưng phía sau yên bình là tuyệt vọng sâu sắc, bố cậu thường xuyên đánh đập mẹ cậu. Mẹ cậu lại tự tử vào một ngày nào đó mà không hề báo trước.
Bố của nhân vật chính bắt đầu đánh đập nhân vật chính cùng em gái của cậu. Nhân vật chính để bảo vệ em gái, mà giết chết bố mình. Sau đó đưa theo em gái bắt đầu lang thang.
Nội dung chính của bộ phim là phần sau đó, Lộ Bắc Nhiên trong vai nam chính giấu họ giấu tên, đưa theo em gái nhỏ tuổi vất vả mưu sinh.
Đạo diễn không hề cố tình tạo ra bầu không khí bi thương, mà tất cả đều chỉ nhàn nhạt.
Cho dù là sự bạo hành vĩnh viễn không có điểm dừng của người cha, mẹ chết, hai là khoảnh khắc nhân vật chính giết chết cha ruột, đều như một cảnh thượng bình thường nào đó trong cuộc sống, không hề hốt hoảng, không có gào khóc điên cuồng, tất cả xảy ra như điều hiển nhiên sẽ vậy, lại khiến người xem bị che ngợp dưới khoảng trời tuyệt vọng.
Thậm chí trong quá trình trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát, giữa nhân vật chính và em gái cũng có rất nhiều khoảnh khắc hạnh phúc, ấm áp.
Sự ấm áp này lại phóng đại thêm nỗi tuyệt vọng khiến người chết lặng đó.
Khung cảnh cuối cùng, Lộ Bắc Nhiên đưa em gái tới khu vui chơi giải trí.
Khi cậu bị cảnh sát đưa đi, đã quay lại nhìn em gái đang ngồi trên ngựa gỗ, nở nụ cười.
Sau khi đóng máy, chị Vương hoảng hốt đến mức không biết phải làm sao, Lộ Bắc Nhiên bất động không nói gì, chỉ lẳng lặng rơi nước, nước mắt chảy hoài không dứt.
Trong lúc ngẩn người, cậu được ôm vào trong một cái ôm quen thuộc.
Lộ Bắc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lẫm, dường như trong phút chốc, cậu được kéo từ trong tuyệt vọng vô tận trở về thực tại.
Diệp Lẫm nói: "Đóng máy rồi, kết thúc rồi."
Quay về khách sạn, Diệp Lẫm bỗng khom lưng, tay ôm bụng.
Lộ Bắc Nhiên nói: "Anh, anh sao thế? Đau dạ dày ạ?"
Diệp Lẫm: "Không đau, hơi khó chịu thôi."
Lộ Bắc Nhiên lấy thuốc đau dạ dày từ trong valy ra cho hắn uống, lần nào vào đoàn phim Lộ Bắc Nhiên đều sẽ chuẩn bị sẵn thuốc, bởi vì lần nào Diệp Lẫm tới thăm cũng sẽ quên mang.
"Anh, anh lại nhân lúc em không ở nhà ăn cay đúng không?"
Diệp Lẫm chối ngay, "Anh không hề."
Lộ Bắc Nhiên trừng hắn.
Như vậy mới là Tiểu Lộ của hắn chứ. Diệp Lẫm thấy dáng vẻ thất thần của Lộ Bắc Nhiên sau khi quay xong mà đau lòng muốn chết, hắn sợ cậu cứ chìm đắm bên trong không thoát ra được.
Đau dạ dày là hắn giả bộ. Hắn muốn Lộ Bắc Nhiên lo lắng cho hắn, như vậy sẽ quên đi câu chuyện u ám kia.
Hai người nằm đối mặt nhau, Lộ Bắc Nhiên chà hai tay cho ấm lên, áp vào bụng Diệp Lẫm sưởi ấm cho hắn. Dần dần cậu trở nên lơ đễnh.
Diệp Lẫm nói: "Sau này đừng bao giờ nhận vai diễn thế này nữa được không?"
Lộ Bắc Nhiên nói, được.
Diệp Lẫm: "Mấy công việc sắp tới lùi lại hết, đi chơi với anh có được không?"
Lộ Bắc Nhiên nói, được.
Diệp Lẫm: "Kết hôn với anh có được không?"
Lộ Bắc Nhiên nói, được.
Sau đó mới nhận ra Diệp Lẫm vừa hỏi câu gì.
Nước mắt vô thức chảy ra.
Diệp Lẫm kéo người vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng dỗ: "Sao lại khóc, không muốn kết hôn với anh sao?"
"Muốn chứ." Lộ Bắc Nhiên gật đầu thật mạnh.
Sao lại không muốn được, cậu mong còn không kịp.
*
Lộ Bắc Nhiên vốn tưởng rằng sẽ không có ai đi xem "Bình Minh", dù sao sự tàn nhẫn và tuyệt vọng ẩn trong yên bình kia, khiến người khác khó mà thở được.
Nhưng tiêu thụ phòng vé lại cao ngoài ý muốn. Ban đầu là fans của Lộ Bắc Nhiên đi xem để ủng hộ cậu, nhưng sau khi xem xong ai cũng vừa khóc vừa ra ngoài.
Họ nói rằng, được khóc như vậy một lần rất nhẹ nhõm.
Sau đó, càng ngày càng nhiều khán giả nghe danh mà tới xem, họ đi chỉ vì muốn khóc một trận đã đời, rồi lại bị diễn xuất của Lộ Bắc Nhiên thuyết phục.
*
Lễ trao giải giải thưởng Kim Hồ.
Chử Vân vô cùng ghét bỏ nhìn Diệp Lẫm, "Dưới chân cậu có máy khâu hả?"
Diệp Lẫm không rảnh quan tâm Chử Vân, hắn đang rất hồi hộp.
Lộ Bắc Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Lẫm. Bản thân cậu cũng không để bụng chuyện mình có giật hay không tới vậy, không ngờ Diệp Lẫm lại quan tâm như thế.
MC đọc: "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất... cậu ấy đã thể hiện rất xuất sắc trong bộ phim "Bình Minh"..."
"Chúc mừng Lộ Bắc Nhiên!"
Cái tim đang lơ lửng của Diệp Lẫm rớt xuống. Hắn nhìn thấy người yêu của mình trên sân khấu, khí chất dịu dàng nhã nhặn, cực kỳ rực rỡ. Cậu cố gắng như vậy, mọi vinh quang cậu đều nên nhận được.
Phát biểu nhận giải của Lộ Bắc Nhiên vẫn luôn ngắn gọn như vậy.
Đi xuống từ trên sân khấu, cậu trao cái ôm tới từng người bạn.
Cái ôm cuối cùng là dành cho Diệp Lẫm.
Vốn chẳng thể nhìn thấy điều gì từ một cái ôm, Lộ Bắc Nhiên cũng ôm cả Chử Vân, ôm Mộ Thanh, thậm chí là cả Phó Tiểu Kỳ.
Nhưng máy quay của truyền thông lại bắt được chiếc nhẫn bạc trên tay Lộ Bắc Nhiên.
Hình như giống hệt cái trên tay Diệp Lẫm!
Diệp Lẫm chuyển từ màn ảnh tới hậu trường, rất ít khi xuất hiện trước công chúng, lần này lại tham dự lễ trao giải, quả thật khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Phỏng vấn sau lễ trao giải, phóng viên hỏi: "Có thể nói đôi điều về quan hệ giữa cậu và Diệp Lẫm không?"
Lộ Bắc Nhiên vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, giọng nói nghiêm túc: "Anh ấy là người yêu của tôi."
*
Super topic đóng bụi đã lâu của "Diệp Vũ Ký Bắc" bùng nổ.
[Thiếu Nữ Hói Đầu Không Bao Giờ Chịu Thua: Có thật không vậy? Giống như đang nằm mơ vậy.]
[Ngọt Đến Hong Thể Thở Nổi: Không ngờ kiếp này tui cũng được làm tiên tri một lần]
[Mị Muốn Hạ Phàm Yêu Đương: Cảm ơn hai ba, cuối con gái lại có nhà]
Bây giờ các cô đã không cần viết tắt tên nữa, quang minh chính đại viết ra hai cái tên kia.
[Dao Sắc Cạo Lông Chân: Đu CP này là chuyện của ba năm trước. Sau đó Diệp Lẫm giải nghệ, hết hint để hít. Super topic của Diệp Vũ Ký Bắc dần trở nên hiu quạnh, cho đến khi không còn ai ở lại. Tôi từ FA đến giờ đã bắt đầu làm mẹ, sinh hoạt bị miếng ăn miếng mặc lấp kín. Mặc dù vẫn xem tác phẩm của Nhiên Nhiên, nhưng rất lâu rồi không chú ý tới fandom, cái acc đu giai này cũng rớt hạng ầm ầm.
Khi thấy câu nói kia của Nhiên Nhiên, nước mắt cứ rơi không ngừng. Còn có điều gì hạnh phúc hơn CP mình đu là real sao? Cảm giác cuộc sống rất viên mãn.
Hóa ra lại nơi nào đó không ai hay biết, thật sự có rất nhiều bí mật lãng mạn.
Chân tướng là thật.
Thật tốt biết bao.]
TOÀN VĂN HOÀN
Tác giả :
Tuyên Lê