Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn
Chương 30: Thiết lập quan hệ hôn phu
“Tôi không muốn!” Khi Vân Mộ Hoa ra sức rút
tay thì đã muộn, chiếc nhẫn kim cương kia đã an vị trên tay của cậu mất rồi.
“Nha, chiếc nhẫn kim cương
này vốn dành cho nữ, thế mà kích thước lại vừa vặn?” Nữ nhân viên có phần kinh ngạc. Dù
sao đàn ông đeo nhẫn của phụ nữ trên tay cũng hơi kỳ quái. Vấn đề này,
Âu Dương tất nhiên Thụy nhanh chóng phát hiện ra. Anh kéo tay Vân Mộ Hoa lại, đồng thời bảo
người bán hàng lấy một chiếc nhẫn nam tới, kiên quyết không cho phép Vân Mộ Hoa
chối từ mà đổi lại chiếc nhẫn trên tay cậu.
Như thế này thì hài hòa hơn
nhiều rồi. Âu Dương Thụy vừa ý mỉm cười,
bá đạo nói, “Rất thích hợp, nó là của cậu, không được phép tháo ra.”
Nữ nhân viên bên cạnh trong
lòng sáng tỏ, thì ra anh chàng đẹp trai này là đang cầu hôn sao? Cái này chính
là nhẫn cưới a!
Vân Mộ Hoa ngượng ngùng muốn
tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, nhưng mà chiếc nhẫn kia dường như cố tình chống
lại cậu, loay hoay một hồi vẫn không thể tháo ra.
Âu Dương Thụy cũng không
ngăn cản hành động của đối phương, khóe miệng khẽ giương lên, tâm tình cực kỳ tốp
đẹp, “Xem ra ông trời cũng cho rằng cậu nên ở bên tôi a.”
“Âu Dương Thụy, anh có biết đây là cái gì không?” Vân Mộ
Hoa vô cùng tức giận, hơn nữa đã có rất nhiều người xung quanh xúm xít hướng
ánh mắt về phía bên này, “Đây là nhẫn cưới!”
“Tôi biết, có gì không đúng
sao?” Nguyên nhân chính là nhẫn cưới thì mới có ý nghĩa, không phải sao?
Vân Mộ Hoa hung hăng trừng
người nọ, “Anh sao có thể làm thế trước mặt bao nhiêu người như vậy?” Một chút
mặt mũi cũng không còn.
“Đừng tức giận.” Âu Dương
Thụy tiến đến bên cạnh Vân Mộ Hoa, ghé miệng vào tai cậu, ái muội nói, “Nhất dạ
phu thê bách dạ ân, chiếc nhẫn này đã sớm là của cậu rồi.”
Nói xong, anh khẽ cắn lên
vành tai người kia một cái, vẻ mặt ôn nhu không gì sánh được.
Quần chúng nhân dân xung
quanh bị triệt để mê hoặc. Anh chàng đẹp trai này quả nhiên là đang cầu hôn
nha~
Vân Mộ Hoa muốn mắng Âu
Dương Thụy không đứng đắn, thế nhưng người kia đã lên tiếng trước, “Vành tai Mộ
Hoa, tôi rất thích.” Nói đoạn lại làm bộ muốn hôn lên.
Bất quá lần này phản ứng của
Vân Mộ Hoa đặc biệt nhanh nhạy, “Anh động dục cái gì?” Cậu một phen đẩy đối
phương ra, thiếu chút nữa đã vung tay lên, ý đồ phòng ngừa anh ta lại áp tới ăn
đậu hũ.
Nhưng là Âu Dương Thụy càng
đánh càng hăng, càng lúc càng thêm suồng sã, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt
lưng đối phương, “Bảo bối, em muốn làm cái gì?”
“Những lời này phải là tôi hỏi
anh mới đúng!” Vân Mộ Hoa chỉ vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình. Âu
Dương Thụy như vậy sẽ khiến cho người khác hiểu lầm, có biết không?
“Ừ, nếu em không nói, tôi đã
quên mất.” Nói xong, Âu Dương Thụy liền cầm chiếc nhẫn còn lại của cặp nhẫn cưới
đeo vào ngón tay mình, trên môi xuất ra một tia tiếu ý, “Xem đi, như vậy em đã
vừa lòng chưa?”
“Anh thừa biết tôi không có
ý này!” Bị Âu Dương Thụy bỡn cợt, Vân Mộ Hoa liền vung chân hung hăng giẫm lên
chân đối phương. Nói gì đi chăng nữa, cậu cũng không thể để cho tên khốn Âu Dương Thụy
này đạt được mục đích.
“A…” Nói không đau thì
chính là nói dối. Âu Dương Thụy nhíu mày.
Nghe thấy người
kia khe khẽ kêu đau, Vân Mộ Hoa lại có chút chột dạ cùng vài phần không đành. Bất quá, những
cảm xúc này liền nhanh chóng bị cậu xua đi. Thế nhưng một giây sau đó, Vân Mộ
Hoa phát hiện đám nữ nhân viên trong cửa hàng đang nhất loạt dùng một loại ánh mắt tràn đầy phẫn nộ
mà nhìn về phía cậu. Đây chính là lên án tội ác của cậu đi?
Vân Mộ Hoa trong lòng tức
giận đến không thốt lên lời, nỗ lực dùng sức
muốn tháo chiếc nhẫn trên tay ra. Đáng tiếc, cho dù da thịt nơi ngón tay đã
phiếm hồng đến mức thiếu chút nữa xây xát trầy trật, chiếc chân vẫn cứ an vị không
rời. Sao lại như vậy?
Vân Mộ Hoa chán nản nhìn
chiếc nhẫn, có chút suy nghĩ tiêu cực. Chẳng lẽ ông trời thực sự muốn cậu và Âu
Dương Thụy dây dưa dính dáng thành một khối hay sao?
“Bảo bối, em vẫn là nên chấp
nhận số phận đi.”
Âu Dương Thụy bỗng nhiên
lên tiếng. Cái biệt hiệu buồn nôn kia thật khiến cho Vân Mộ Hoa chấn động không ít.
“Đúng vậy, vị tiên sinh
này, ngài cứ đeo đi.” Nữ nhân viên vẻ mặt hâm mộ ước ao, bất bình mà lên tiếng
nói đỡ cho đại soái ca.
“Tôi là nam!” Vân Mộ Hoa
khó khăn nói. Các cô ấy đều không cảm thấy có chút kỳ quái nào sao?
“Chúng tôi biết rõ ngài là nam
a.” Cô nhân viên nhiều chuyện một lần nữa nói chen vào, “Các anh không phải
chính là BL sao.”
BL là cái gì? Vân Mộ Hoa
nghe không hiểu mấy lời không đầu không cuối của bọn họ.
“A—” Cô nàng bán hàng khó
hiểu nhìn cậu, “BL chính là nam – nam tương ái a.”
Nam – nam tương ái? Vân Mộ
Hoa nháy mắt mấy cái, chẳng trách mấy cô gái này không cảm thấy cậu và Âu Dương
Thụy có gì kỳ quái.
“Tiểu công tặng cho tiểu thụ
một cái nhẫn thì tính là cái gì a? Cho dù tiểu thụ muốn mặt trăng trên trời,
tiểu công cũng nhất định có thể hái xuống được.”
Đám nữ nhân viên hoàn toàn
coi Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa là một đôi tình nhân, mà ở trong lòng bọn họ
cũng trăm phần trăm nhận định Vân Mộ Hoa chính là tiểu thụ!
Vân Mộ Hoa cúi đầu, trong
lòng âm thầm kinh ngạc. Cậu nghiêm túc quan sát chiếc nhẫn trên tay. Kỳ thực
chiếc nhẫn này rất tao nhã, hơn nữa dù sao cũng tháo không được… Nếu vậy thì cứ nhận
đi?
Âu Dương Thụy nghe mấy
nữ nhân viên nói, trong lòng không biết nên khóc hay nên cười, lại nhìn vào bộ
dáng do dự chần chừ của Vân Mộ Hoa, liền cười hỏi, “Quyết định nhận rồi sao?”
“…” Vân Mộ Hoa ngây ngốc
nhìn anh, vẫn chưa có câu trả lời.
“Không nói gì thì xem như
em đã tiếp nhận.” Âu Dương Thụy híp mắt nhìn người trước mặt.
“Ngang ngược!” Vân Mộ Hoa
cao giọng nói ra hai chữ.
“Nếu như em biết nghe lời hơn một
chút, tôi sẽ không ngang ngược nữa.” Anh cũng không muốn tạo áp lực với Vân Mộ
Hoa, thế nhưng tiểu bạch thỏ cứ ương ngạnh bất tuân, không chịu hợp tác, cho nên
anh cũng không còn cách nào khác.
“Nhưng mà tại sao anh muốn
tặng nhẫn cưới cho tôi…” Còn nữa, anh ta có thể đừng ở ngoài gióng trống khua
chiêng dây dưa với cậu như thế này hay không? Không thể chờ tới khi tìm đến một
chỗ không người rồi nói tiếp sao?
Lời nói dang dở của Vân Mộ
Hoa bị Âu Dương Thụy cắt đứt. “Ngốc!” Anh vừa cưng chiều lại vừa bất đắc dĩ
nhìn người kia. Tên ngu ngốc đần độn này chẳng lẽ một chút cũng không cảm nhận được hàm
ý sâu xa của nhẫn cưới hay sao?
“Ngốc?” Vân Mộ Hoa khó hiểu
hỏi lại, “Cái gì ngốc? Tôi đang hỏi tại sao anh lại muốn tặng nhẫn cưới cho
tôi. Anh nói ‘ngốc’, ý của anh là anh thực sự bị ngốc nên mới tặng nhẫn cho tôi?”
“Ngu ngốc!” Âu Dương Thụy
rành mạch nói, “Tư duy logic của cậu thật có vấn đề!”
“Vậy…” Đến tột cùng là cái
chuyện gì đây?
Đúng lúc này, Vân Mộ Âm lo lắng gọi
điện thoại tới, Vân Mộ Hoa vừa vặn bắt máy.
“Alo?”
“Em đang làm gì thế?” Cũng
không biết Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa tiến triển tới đâu rồi.
“Em đang ở tiệm trang sức.”
“Trang sức?” Vân Mộ Âm còn
tưởng rằng theo đúng kế hoạch, hai người kia sẽ gặp nhau ở cửa hàng đồ cổ chứ? Cô giật
mình kêu lên, “Chị đã bảo em đợi ở tiệm đồ cổ chọn quà cho papa, em vậy mà lại đi
đến cửa hàng trang sức!?”
“Không phải.” Vân Mộ Hoa vội
vàng bịt tai, chịu không nổi thanh âm lớn tiếng của chị mình.
Tiếng nói của Vân Mộ Âm từ
trong điện thoại nhanh chóng vang ra bên ngoài, sau đó chui vào lỗ tai Âu Dương
Thụy. Anh nhíu mày đoạt lấy điện thoại trên tay đối phương, nói, “Mộ Âm, tôi
đang ở chỗ Mộ Hoa, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để cậu ta chạy loạn.”
Hàm ý ẩn giấu trong lời
nói của anh, Vân Mộ Âm vừa nghe liền hiểu, lập tức thay đổi thái độ, ngại ngùng cười
ra thành tiếng, nói một câu chúc đi chơi vui vẻ rồi cúp điện thoại.
Vân Mộ Hoa không biết hai
người này hợp sức bày mưu, trong cái đầu ngu ngốc còn có chút cảm kích Âu Dương
Thụy vì đã giúp cậu giải vây, thoát khỏi bài ca không có điểm dừng của bà chị.
“Một chút nữa cậu có kế hoạch
gì không?” Âu Dương Thụy rất lịch sự hỏi, tuy rằng anh vốn dĩ đã được Vân Mộ Âm
tiết lộ toàn bộ hành trình của Vân Mộ Hoa.
“Trở về công ty thôi.” Cậu
vẫn còn có chút chuyện chưa giải quyết xong.
“Tôi cùng về với cậu.”
“Tôi có xe.”
“Nhưng lúc nãy tôi đã đáp ứng
chị cậu sẽ đi theo trông chừng cậu.” Âu Dương Thụy cường thế kéo tay đối
phương, híp mắt cười, “Ngoan, để hôn phu này lái xe đưa em về.”
Sắc mặt Vân Mộ Hoa lập tức
đỏ bừng, trong tâm càng thêm hoảng loạn, định bụng rút tay ra. Thế nhưng, cậu tựa
hồ đã bị người nọ bao vây bắt giữ, không cách nào thoát ra được…
tay thì đã muộn, chiếc nhẫn kim cương kia đã an vị trên tay của cậu mất rồi.
“Nha, chiếc nhẫn kim cương
này vốn dành cho nữ, thế mà kích thước lại vừa vặn?” Nữ nhân viên có phần kinh ngạc. Dù
sao đàn ông đeo nhẫn của phụ nữ trên tay cũng hơi kỳ quái. Vấn đề này,
Âu Dương tất nhiên Thụy nhanh chóng phát hiện ra. Anh kéo tay Vân Mộ Hoa lại, đồng thời bảo
người bán hàng lấy một chiếc nhẫn nam tới, kiên quyết không cho phép Vân Mộ Hoa
chối từ mà đổi lại chiếc nhẫn trên tay cậu.
Như thế này thì hài hòa hơn
nhiều rồi. Âu Dương Thụy vừa ý mỉm cười,
bá đạo nói, “Rất thích hợp, nó là của cậu, không được phép tháo ra.”
Nữ nhân viên bên cạnh trong
lòng sáng tỏ, thì ra anh chàng đẹp trai này là đang cầu hôn sao? Cái này chính
là nhẫn cưới a!
Vân Mộ Hoa ngượng ngùng muốn
tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, nhưng mà chiếc nhẫn kia dường như cố tình chống
lại cậu, loay hoay một hồi vẫn không thể tháo ra.
Âu Dương Thụy cũng không
ngăn cản hành động của đối phương, khóe miệng khẽ giương lên, tâm tình cực kỳ tốp
đẹp, “Xem ra ông trời cũng cho rằng cậu nên ở bên tôi a.”
“Âu Dương Thụy, anh có biết đây là cái gì không?” Vân Mộ
Hoa vô cùng tức giận, hơn nữa đã có rất nhiều người xung quanh xúm xít hướng
ánh mắt về phía bên này, “Đây là nhẫn cưới!”
“Tôi biết, có gì không đúng
sao?” Nguyên nhân chính là nhẫn cưới thì mới có ý nghĩa, không phải sao?
Vân Mộ Hoa hung hăng trừng
người nọ, “Anh sao có thể làm thế trước mặt bao nhiêu người như vậy?” Một chút
mặt mũi cũng không còn.
“Đừng tức giận.” Âu Dương
Thụy tiến đến bên cạnh Vân Mộ Hoa, ghé miệng vào tai cậu, ái muội nói, “Nhất dạ
phu thê bách dạ ân, chiếc nhẫn này đã sớm là của cậu rồi.”
Nói xong, anh khẽ cắn lên
vành tai người kia một cái, vẻ mặt ôn nhu không gì sánh được.
Quần chúng nhân dân xung
quanh bị triệt để mê hoặc. Anh chàng đẹp trai này quả nhiên là đang cầu hôn
nha~
Vân Mộ Hoa muốn mắng Âu
Dương Thụy không đứng đắn, thế nhưng người kia đã lên tiếng trước, “Vành tai Mộ
Hoa, tôi rất thích.” Nói đoạn lại làm bộ muốn hôn lên.
Bất quá lần này phản ứng của
Vân Mộ Hoa đặc biệt nhanh nhạy, “Anh động dục cái gì?” Cậu một phen đẩy đối
phương ra, thiếu chút nữa đã vung tay lên, ý đồ phòng ngừa anh ta lại áp tới ăn
đậu hũ.
Nhưng là Âu Dương Thụy càng
đánh càng hăng, càng lúc càng thêm suồng sã, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt
lưng đối phương, “Bảo bối, em muốn làm cái gì?”
“Những lời này phải là tôi hỏi
anh mới đúng!” Vân Mộ Hoa chỉ vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình. Âu
Dương Thụy như vậy sẽ khiến cho người khác hiểu lầm, có biết không?
“Ừ, nếu em không nói, tôi đã
quên mất.” Nói xong, Âu Dương Thụy liền cầm chiếc nhẫn còn lại của cặp nhẫn cưới
đeo vào ngón tay mình, trên môi xuất ra một tia tiếu ý, “Xem đi, như vậy em đã
vừa lòng chưa?”
“Anh thừa biết tôi không có
ý này!” Bị Âu Dương Thụy bỡn cợt, Vân Mộ Hoa liền vung chân hung hăng giẫm lên
chân đối phương. Nói gì đi chăng nữa, cậu cũng không thể để cho tên khốn Âu Dương Thụy
này đạt được mục đích.
“A…” Nói không đau thì
chính là nói dối. Âu Dương Thụy nhíu mày.
Nghe thấy người
kia khe khẽ kêu đau, Vân Mộ Hoa lại có chút chột dạ cùng vài phần không đành. Bất quá, những
cảm xúc này liền nhanh chóng bị cậu xua đi. Thế nhưng một giây sau đó, Vân Mộ
Hoa phát hiện đám nữ nhân viên trong cửa hàng đang nhất loạt dùng một loại ánh mắt tràn đầy phẫn nộ
mà nhìn về phía cậu. Đây chính là lên án tội ác của cậu đi?
Vân Mộ Hoa trong lòng tức
giận đến không thốt lên lời, nỗ lực dùng sức
muốn tháo chiếc nhẫn trên tay ra. Đáng tiếc, cho dù da thịt nơi ngón tay đã
phiếm hồng đến mức thiếu chút nữa xây xát trầy trật, chiếc chân vẫn cứ an vị không
rời. Sao lại như vậy?
Vân Mộ Hoa chán nản nhìn
chiếc nhẫn, có chút suy nghĩ tiêu cực. Chẳng lẽ ông trời thực sự muốn cậu và Âu
Dương Thụy dây dưa dính dáng thành một khối hay sao?
“Bảo bối, em vẫn là nên chấp
nhận số phận đi.”
Âu Dương Thụy bỗng nhiên
lên tiếng. Cái biệt hiệu buồn nôn kia thật khiến cho Vân Mộ Hoa chấn động không ít.
“Đúng vậy, vị tiên sinh
này, ngài cứ đeo đi.” Nữ nhân viên vẻ mặt hâm mộ ước ao, bất bình mà lên tiếng
nói đỡ cho đại soái ca.
“Tôi là nam!” Vân Mộ Hoa
khó khăn nói. Các cô ấy đều không cảm thấy có chút kỳ quái nào sao?
“Chúng tôi biết rõ ngài là nam
a.” Cô nhân viên nhiều chuyện một lần nữa nói chen vào, “Các anh không phải
chính là BL sao.”
BL là cái gì? Vân Mộ Hoa
nghe không hiểu mấy lời không đầu không cuối của bọn họ.
“A—” Cô nàng bán hàng khó
hiểu nhìn cậu, “BL chính là nam – nam tương ái a.”
Nam – nam tương ái? Vân Mộ
Hoa nháy mắt mấy cái, chẳng trách mấy cô gái này không cảm thấy cậu và Âu Dương
Thụy có gì kỳ quái.
“Tiểu công tặng cho tiểu thụ
một cái nhẫn thì tính là cái gì a? Cho dù tiểu thụ muốn mặt trăng trên trời,
tiểu công cũng nhất định có thể hái xuống được.”
Đám nữ nhân viên hoàn toàn
coi Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa là một đôi tình nhân, mà ở trong lòng bọn họ
cũng trăm phần trăm nhận định Vân Mộ Hoa chính là tiểu thụ!
Vân Mộ Hoa cúi đầu, trong
lòng âm thầm kinh ngạc. Cậu nghiêm túc quan sát chiếc nhẫn trên tay. Kỳ thực
chiếc nhẫn này rất tao nhã, hơn nữa dù sao cũng tháo không được… Nếu vậy thì cứ nhận
đi?
Âu Dương Thụy nghe mấy
nữ nhân viên nói, trong lòng không biết nên khóc hay nên cười, lại nhìn vào bộ
dáng do dự chần chừ của Vân Mộ Hoa, liền cười hỏi, “Quyết định nhận rồi sao?”
“…” Vân Mộ Hoa ngây ngốc
nhìn anh, vẫn chưa có câu trả lời.
“Không nói gì thì xem như
em đã tiếp nhận.” Âu Dương Thụy híp mắt nhìn người trước mặt.
“Ngang ngược!” Vân Mộ Hoa
cao giọng nói ra hai chữ.
“Nếu như em biết nghe lời hơn một
chút, tôi sẽ không ngang ngược nữa.” Anh cũng không muốn tạo áp lực với Vân Mộ
Hoa, thế nhưng tiểu bạch thỏ cứ ương ngạnh bất tuân, không chịu hợp tác, cho nên
anh cũng không còn cách nào khác.
“Nhưng mà tại sao anh muốn
tặng nhẫn cưới cho tôi…” Còn nữa, anh ta có thể đừng ở ngoài gióng trống khua
chiêng dây dưa với cậu như thế này hay không? Không thể chờ tới khi tìm đến một
chỗ không người rồi nói tiếp sao?
Lời nói dang dở của Vân Mộ
Hoa bị Âu Dương Thụy cắt đứt. “Ngốc!” Anh vừa cưng chiều lại vừa bất đắc dĩ
nhìn người kia. Tên ngu ngốc đần độn này chẳng lẽ một chút cũng không cảm nhận được hàm
ý sâu xa của nhẫn cưới hay sao?
“Ngốc?” Vân Mộ Hoa khó hiểu
hỏi lại, “Cái gì ngốc? Tôi đang hỏi tại sao anh lại muốn tặng nhẫn cưới cho
tôi. Anh nói ‘ngốc’, ý của anh là anh thực sự bị ngốc nên mới tặng nhẫn cho tôi?”
“Ngu ngốc!” Âu Dương Thụy
rành mạch nói, “Tư duy logic của cậu thật có vấn đề!”
“Vậy…” Đến tột cùng là cái
chuyện gì đây?
Đúng lúc này, Vân Mộ Âm lo lắng gọi
điện thoại tới, Vân Mộ Hoa vừa vặn bắt máy.
“Alo?”
“Em đang làm gì thế?” Cũng
không biết Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa tiến triển tới đâu rồi.
“Em đang ở tiệm trang sức.”
“Trang sức?” Vân Mộ Âm còn
tưởng rằng theo đúng kế hoạch, hai người kia sẽ gặp nhau ở cửa hàng đồ cổ chứ? Cô giật
mình kêu lên, “Chị đã bảo em đợi ở tiệm đồ cổ chọn quà cho papa, em vậy mà lại đi
đến cửa hàng trang sức!?”
“Không phải.” Vân Mộ Hoa vội
vàng bịt tai, chịu không nổi thanh âm lớn tiếng của chị mình.
Tiếng nói của Vân Mộ Âm từ
trong điện thoại nhanh chóng vang ra bên ngoài, sau đó chui vào lỗ tai Âu Dương
Thụy. Anh nhíu mày đoạt lấy điện thoại trên tay đối phương, nói, “Mộ Âm, tôi
đang ở chỗ Mộ Hoa, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để cậu ta chạy loạn.”
Hàm ý ẩn giấu trong lời
nói của anh, Vân Mộ Âm vừa nghe liền hiểu, lập tức thay đổi thái độ, ngại ngùng cười
ra thành tiếng, nói một câu chúc đi chơi vui vẻ rồi cúp điện thoại.
Vân Mộ Hoa không biết hai
người này hợp sức bày mưu, trong cái đầu ngu ngốc còn có chút cảm kích Âu Dương
Thụy vì đã giúp cậu giải vây, thoát khỏi bài ca không có điểm dừng của bà chị.
“Một chút nữa cậu có kế hoạch
gì không?” Âu Dương Thụy rất lịch sự hỏi, tuy rằng anh vốn dĩ đã được Vân Mộ Âm
tiết lộ toàn bộ hành trình của Vân Mộ Hoa.
“Trở về công ty thôi.” Cậu
vẫn còn có chút chuyện chưa giải quyết xong.
“Tôi cùng về với cậu.”
“Tôi có xe.”
“Nhưng lúc nãy tôi đã đáp ứng
chị cậu sẽ đi theo trông chừng cậu.” Âu Dương Thụy cường thế kéo tay đối
phương, híp mắt cười, “Ngoan, để hôn phu này lái xe đưa em về.”
Sắc mặt Vân Mộ Hoa lập tức
đỏ bừng, trong tâm càng thêm hoảng loạn, định bụng rút tay ra. Thế nhưng, cậu tựa
hồ đã bị người nọ bao vây bắt giữ, không cách nào thoát ra được…
Tác giả :
Băng Tuyết Y Mộng