Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn
Chương 21: Khó chịu, thật muốn khóc
Thấy Âu Dương Thụy do dự,
không biết suy nghĩ cái gì, Vân Mộ Hoa cho rằng anh đổi ý.
“Thụy... Anh đang suy nghĩ
cái gì...” Vân Mộ Hoa trên mặt còn vương nước mắt.
“Ngoan, đừng
khóc.” Âu Dương Thụy thấy cậu khóc, tim cũng đau theo, “Tôi ở
đây.”
“Âu Dương Thụy, anh
tránh ra, tôi ghét anh!” Vân Mộ Hoa bỗng nhiên bốc đồng đẩy Âu Dương Thụy ra. Anh ta
tại sao đột nhiên lại đối với mình ôn nhu như thế, tử
tế như thế, tựa như một giấc mộng. Vân Mộ Hoa hoài nghi bản thân mình nhất định đang nằm
mơ. Âu Dương Thụy thiếu nợ tình
cảm của cậu, anh
làm thế nào để trả lại đây?
Hoặc là, đối phương căn bản sẽ không hoàn lại phần tình cảm này?
Âu Dương Thụy thấy Vân Mộ Hoa cánh mũi
hồng hồng liền sinh lòng yêu thương, nhưng nếu chạm vào Vân Mộ Hoa, quan
hệ giữa hai người bọn họ phải làm
sao để tính toán rõ
ràng? Nhưng bộ dáng hiện tại của Vân Mộ Hoa thực làm anh lo lắng. Đã sớm dự liệu được
sự tùy hứng của đối phương nên anh chỉ do
dự một hồi chứ
không phân tích nguyên nhân hệ quả. Âu Dương
Thụy quyết định trực tiếp dùng hành động để chứng minh lời nói ban nãy của mình đối
với cậu. Anh sao lại không cần cậu
cơ chứ?
Cánh tay ấm áp ôm lấy Vân Mộ
Hoa, lực đạo vừa phải, không làm đau cậu, cũng không để cậu cảm nhận được phần
tâm tư chưa thấu đáo kia của mình. Âu Dương Thụy
muốn cho Vân Mộ Hoa biết, bản thân anh có để ý đến cậu.
Đôi môi mỏng lướt qua trán Vân
Mộ Hoa, trượt thẳng một đường xuôi
xuống. Không hiểu sao, anh bỗng nhiên lại rất muốn cậu. Hôm nay
nhìn cậu bị người khác khi dễ, Âu Dương Thụy tự nhiên muốn ôm cậu, an ủi cậu như thế này.
Âu Dương Thụy hôn lên mặt cậu,
lướt tới bờ môi, nhẹ nhàng hôn xuống. Đầu lưỡi mềm
mại linh hoạt chuẩn xác quấn chặt lưỡi
đối phương, cắn mút,
khuấy đảo, không ngừng kéo ra từng đường chỉ bạc. Âu Dương Thụy tưởng
rằng chỉ có môi phụ nữ mới có hương thơm, mềm mại, nhưng lúc hôn Vân Mộ Hoa, anh
phát hiện rằng nhận thức này không
đúng, môi Vân Mộ Hoa dường như còn mềm,
còn mê người hơn rất nhiều.
“Ngô... Không được.
..” Vân Mộ Hoa hối hận. Cậu không nên để Âu Dương Thụy chạm vào mình. Cậu
sợ Âu Dương Thụy sẽ xem cậu như là một người con gái khác. Vân Mộ Hoa nỗ lực cắn
môi anh, muốn đối phương buông mình ra, nhưng không hề được như nguyện.
“... Âu Dương Thụy.
.. Buông...” Cậu hô lên tên người đã khiến mình tan nát cõi lòng.
“Không tha, là em câu
dẫn tôi.”
Âu Dương Thụy liếm khóe môi cậu, cách một lớp
áo mà xoa nắn đầu nhũ của cậu. Vân Mộ Hoa nửa đẩy nửa kháng cự, khiến cho Âu Dương Thụy
cảm thấy cùng người này ân ái có một loại cảm giác chinh phục đặc biệt.
Vân Mộ Hoa có chút choáng
váng, trước ngực một trận tê dại. Âu Dương Thụy lấy hai ngón tay kẹp lấy đầu
nhũ của cậu, nhẹ nhàng xoay tròn. Nhất thời, một trận khoái cảm từ đầu nhũ bắt đầu lan
ra. Vân Mộ Hoa có cảm thấy xấu hổ muốn chết, đầu nhũ dựng đứng lên.
“Mộ Hoa, em cứng rồi.”
Âu Dương Thụy hưng phấn buông đầu ngón tay ra, dò xét giữa hai chân cậu, lập tức
cảm thấy phân thân nơi đó cũng đã cương lên. Cởi bỏ dây lưng, kéo khóa quần xuống, liền phát hiện lỗ nhỏ phía
trên đã ướt, dịch thể đã tiết ra,
thậm chí còn có thể kéo tinh dịch ra thành
một đường tơ ngắn ngủn mà dính nhớp.
“Ngô... A... Thụy.
..” Tự mình khơi dậy trận dục hỏa này, Vân Mộ Hoa biết bây giờ có nói cái
gì cũng đã muộn, bởi vì từ đáy mắt Âu Dương Thụy, cậu
mơ hồ thấy được lửa dục
đang bùng cháy sục sôi. Đàn
ông một khi bị dục vọng khống chế, khả năng lãnh tĩnh kiềm chế là rất nhỏ.
Mặt Vân Mộ Hoa dần dần đỏ lên, thân thể từ từ phát nhiệt. Hầu kết
sau một trận lăn lộn chỉ còn phát ra những tiếng
rên nhỏ vụn âm trầm, mà động tác dâm loạn nơi ngón tay đang đùa
bỡn phía trên lỗ nhỏ phân
thân kia lại càng
lúc càng nhanh.
“Ngô... Ngô..
.” Vân Mộ Hoa nhắm mắt đón nhận
tất cả hành động của Âu Dương Thụy trên người mình. Cậu một mặt cảm nhận sự âu yếm của
anh, một mặt lại không ngừng mâu thuẫn. “Ân a...” Được người kia vuốt
ve, cảm giác thật sung sướng, phân thân cũng rất nhanh đã có cảm giác căng trướng muốn bắn, nhưng ngón tay thon
dài để ở phía trên lỗ
nhỏ lại một mực ấn xuống chặt hơn,
không cho cậu phát tiết ra.
“Ô... A... Ân a..
.” Vân Mộ Hoa khó chịu nắm chặt tay
Âu Dương Thụy, có chút bức bách đến nỗi
muốn khóc lên, thật
sự muốn bắn.
Âu Dương Thụy không buông, một tay đồng
thời cởi bỏ quần áo của Vân Mộ Hoa. Đầu lưỡi ướt át trượt lên khắp thân thể cậu mà hôn hôn liếm liếm, xuôi
theo bờ ngực trượt đến phần bụng. Vân
Mộ Hoa lần đầu tiên nếm trải tư vị tình dục, chống cự không nổi
một hồi khó nhịn này.
Âu Dương Thụy buông tay,
đem cái quần vướng víu của Vân Mộ Hoa cởi ra toàn bộ, lỗ nhỏ trong nháy mắt
phun ra một dòng tinh dịch trắng đục. Vân Mộ Hoa cả người kích động không thôi,
da thịt trên người bất giác trở nên đỏ ửng, miệng thở dốc, mềm nhũn nằm ở trên giường.
“Không nhìn ra, Mộ Hoa,
cậu thế mà không chịu nổi
đùa bỡn.”
“Ân... Ân... A.
.” Quần áo bị cởi bỏ
truyền đến cảm giác lành lạnh, Vân Mộ Hoa theo bản năng áp sát vào Âu
Dương Thụy, giữa khóe miệng thì
thầm gọi tên người ở phía trên mình. Toàn bộ thân thể nhạy cảm
của Vân Mộ Hoa đều bị bàn tay của Âu Dương Thụy vuốt ve qua, chịu không nổi run
rẩy cảm giác tê dại không ngừng lan tỏa tràn
trề.
Đầu gối lên gối mềm, Vân Mộ Hoa vòng tay ôm lấy cổ Âu Dương Thụy, ngón tay ở
trên da thịt đối phương như có như không mà vẽ những vòng tròn.
“Tiếng nói của cậu thật dễ nghe.” Khi tên mình từ trong miệng người dưới thân bật ra mang theo
từng hồi rên rỉ và hỗn độn thở dốc của lửa dục, không ngờ lại dễ nghe đến vậy. Dùng một
ngón tay chậm rãi tiến vào thăm dò hậu huyệt của người bên dưới, Âu Dương Thụy
tinh tế quan sát biến hóa trên sắc mặt đối phương. Nghe nói dùng nơi này hoan
ái, lần đầu tiên sẽ rất đau. Chỉ nghe Vân Mộ Hoa khẽ kêu một tiếng, cũng không quá
bài xích hoạt động của mình, Âu Dương Thụy bắt đầu cong ngón tay, dùng khớp
xương trên các đốt tay ma sát vách tràng bên trong hậu huyệt.
Âu Dương Thụy nhướn mày cười
khẽ, một mặt tiến hành khuếch trương, một mặt từ trên hầu kết đối phương bắt đầu
hôn xuống, thẳng một đường hôn tới đầu nhũ đỏ thẫm trước ngực. Anh hé miệng ngậm
lấy, dùng đầu lưỡi không ngừng liếm láp gặm cắn triền miên.
“A… Thụy… Thụy…” Hô hấp của
Vân Mộ Hoa đột ngột trở nên dồn dập, huyệt khẩu giống như không thể khống chế
được mà co rút hút chặt lấy ngón tay người kia, lại thêm đầu nhũ trước ngực liên
tục bị khiêu khích, mang đến cho cậu một loại khoái cảm lạ thường. Vì thế Vân Mộ
Hoa càng thêm khao khát, không ngừng vặn vẹo thân thể, tiếng rên rỉ nỉ non càng thêm lánh
lót, thoáng chốc đã như tràn ngập cả căn phòng.
“Thụy… Anh thích em sao?”
Giữa lúc ý loạn tình mê, Vân Mộ Hoa to gan hỏi.
“Đương nhiên
thích.” Thời điểm Vân Mộ
Hoa nói ra những lời kia, Âu Dương Thụy không cần nghĩ cũng biết cái
yêu thích mà Vân Mộ Hoa nói tới không phải là ‘thích’ giữa bạn bè đơn thuần.
“Thật sự?” Vân Mộ
Hoa không xác định được, hỏi, đáy lòng cũng cảm thấy mỹ mãn. Tại nơi anh chạm đến,
thân thể thực thoải mái.
Âu Dương Thụy không ngừng
khiêu khích, ngón tay thon dài ở trong hậu huyệt chậm rãi đẩy đưa.
“A... Ân a..
.” Tiếng rên rỉ càng lúc càng vang, luẩn quẩn triền miên bên tai Âu
Dương Thụy. Vân Mộ Hoa không hề có kinh nghiệm cho nên không chịu nổi khiêu khích, hai
chân bất giác mở ra, đón nhận sự xâm nhập của anh. Cậu vặn vẹo thân thể, cảm
giác dục hỏa đốt người này thực không dễ chịu một chút nào.
“Còn muốn thứ gì khác
sao?” Âu Dương Thụy quyến rũ cậu, ngón tay vẫn ở trong hậu huyệt của đối
phương mà không ngừng kích thích vào điểm mẫn cảm, đồng thời gia tăng tốc độ khiêu
khích.
“Muốn... Muốn..
.” Hậu huyệt có chút ướt, kẹp chặt lấy ngón tay của Âu Dương Thụy, lửa dục khó
nhịn từng hồi cuồn cuộn xoay vòng. Vân Mộ Hoa càng lúc càng khát khao thêm nhiều
khoái cảm. Thân thể mẫn cảm như vậy, đàn ông sao có khả năng không thích đây?
—
[Điệp
Ảnh Vô Sương] Ta thề ta hứa ta đảm bảo dịch xong chap này ta thăng thiên luôn…
xoắn não quớ…
[Mi] Ta cũng có cảm giác tương tự -
không biết suy nghĩ cái gì, Vân Mộ Hoa cho rằng anh đổi ý.
“Thụy... Anh đang suy nghĩ
cái gì...” Vân Mộ Hoa trên mặt còn vương nước mắt.
“Ngoan, đừng
khóc.” Âu Dương Thụy thấy cậu khóc, tim cũng đau theo, “Tôi ở
đây.”
“Âu Dương Thụy, anh
tránh ra, tôi ghét anh!” Vân Mộ Hoa bỗng nhiên bốc đồng đẩy Âu Dương Thụy ra. Anh ta
tại sao đột nhiên lại đối với mình ôn nhu như thế, tử
tế như thế, tựa như một giấc mộng. Vân Mộ Hoa hoài nghi bản thân mình nhất định đang nằm
mơ. Âu Dương Thụy thiếu nợ tình
cảm của cậu, anh
làm thế nào để trả lại đây?
Hoặc là, đối phương căn bản sẽ không hoàn lại phần tình cảm này?
Âu Dương Thụy thấy Vân Mộ Hoa cánh mũi
hồng hồng liền sinh lòng yêu thương, nhưng nếu chạm vào Vân Mộ Hoa, quan
hệ giữa hai người bọn họ phải làm
sao để tính toán rõ
ràng? Nhưng bộ dáng hiện tại của Vân Mộ Hoa thực làm anh lo lắng. Đã sớm dự liệu được
sự tùy hứng của đối phương nên anh chỉ do
dự một hồi chứ
không phân tích nguyên nhân hệ quả. Âu Dương
Thụy quyết định trực tiếp dùng hành động để chứng minh lời nói ban nãy của mình đối
với cậu. Anh sao lại không cần cậu
cơ chứ?
Cánh tay ấm áp ôm lấy Vân Mộ
Hoa, lực đạo vừa phải, không làm đau cậu, cũng không để cậu cảm nhận được phần
tâm tư chưa thấu đáo kia của mình. Âu Dương Thụy
muốn cho Vân Mộ Hoa biết, bản thân anh có để ý đến cậu.
Đôi môi mỏng lướt qua trán Vân
Mộ Hoa, trượt thẳng một đường xuôi
xuống. Không hiểu sao, anh bỗng nhiên lại rất muốn cậu. Hôm nay
nhìn cậu bị người khác khi dễ, Âu Dương Thụy tự nhiên muốn ôm cậu, an ủi cậu như thế này.
Âu Dương Thụy hôn lên mặt cậu,
lướt tới bờ môi, nhẹ nhàng hôn xuống. Đầu lưỡi mềm
mại linh hoạt chuẩn xác quấn chặt lưỡi
đối phương, cắn mút,
khuấy đảo, không ngừng kéo ra từng đường chỉ bạc. Âu Dương Thụy tưởng
rằng chỉ có môi phụ nữ mới có hương thơm, mềm mại, nhưng lúc hôn Vân Mộ Hoa, anh
phát hiện rằng nhận thức này không
đúng, môi Vân Mộ Hoa dường như còn mềm,
còn mê người hơn rất nhiều.
“Ngô... Không được.
..” Vân Mộ Hoa hối hận. Cậu không nên để Âu Dương Thụy chạm vào mình. Cậu
sợ Âu Dương Thụy sẽ xem cậu như là một người con gái khác. Vân Mộ Hoa nỗ lực cắn
môi anh, muốn đối phương buông mình ra, nhưng không hề được như nguyện.
“... Âu Dương Thụy.
.. Buông...” Cậu hô lên tên người đã khiến mình tan nát cõi lòng.
“Không tha, là em câu
dẫn tôi.”
Âu Dương Thụy liếm khóe môi cậu, cách một lớp
áo mà xoa nắn đầu nhũ của cậu. Vân Mộ Hoa nửa đẩy nửa kháng cự, khiến cho Âu Dương Thụy
cảm thấy cùng người này ân ái có một loại cảm giác chinh phục đặc biệt.
Vân Mộ Hoa có chút choáng
váng, trước ngực một trận tê dại. Âu Dương Thụy lấy hai ngón tay kẹp lấy đầu
nhũ của cậu, nhẹ nhàng xoay tròn. Nhất thời, một trận khoái cảm từ đầu nhũ bắt đầu lan
ra. Vân Mộ Hoa có cảm thấy xấu hổ muốn chết, đầu nhũ dựng đứng lên.
“Mộ Hoa, em cứng rồi.”
Âu Dương Thụy hưng phấn buông đầu ngón tay ra, dò xét giữa hai chân cậu, lập tức
cảm thấy phân thân nơi đó cũng đã cương lên. Cởi bỏ dây lưng, kéo khóa quần xuống, liền phát hiện lỗ nhỏ phía
trên đã ướt, dịch thể đã tiết ra,
thậm chí còn có thể kéo tinh dịch ra thành
một đường tơ ngắn ngủn mà dính nhớp.
“Ngô... A... Thụy.
..” Tự mình khơi dậy trận dục hỏa này, Vân Mộ Hoa biết bây giờ có nói cái
gì cũng đã muộn, bởi vì từ đáy mắt Âu Dương Thụy, cậu
mơ hồ thấy được lửa dục
đang bùng cháy sục sôi. Đàn
ông một khi bị dục vọng khống chế, khả năng lãnh tĩnh kiềm chế là rất nhỏ.
Mặt Vân Mộ Hoa dần dần đỏ lên, thân thể từ từ phát nhiệt. Hầu kết
sau một trận lăn lộn chỉ còn phát ra những tiếng
rên nhỏ vụn âm trầm, mà động tác dâm loạn nơi ngón tay đang đùa
bỡn phía trên lỗ nhỏ phân
thân kia lại càng
lúc càng nhanh.
“Ngô... Ngô..
.” Vân Mộ Hoa nhắm mắt đón nhận
tất cả hành động của Âu Dương Thụy trên người mình. Cậu một mặt cảm nhận sự âu yếm của
anh, một mặt lại không ngừng mâu thuẫn. “Ân a...” Được người kia vuốt
ve, cảm giác thật sung sướng, phân thân cũng rất nhanh đã có cảm giác căng trướng muốn bắn, nhưng ngón tay thon
dài để ở phía trên lỗ
nhỏ lại một mực ấn xuống chặt hơn,
không cho cậu phát tiết ra.
“Ô... A... Ân a..
.” Vân Mộ Hoa khó chịu nắm chặt tay
Âu Dương Thụy, có chút bức bách đến nỗi
muốn khóc lên, thật
sự muốn bắn.
Âu Dương Thụy không buông, một tay đồng
thời cởi bỏ quần áo của Vân Mộ Hoa. Đầu lưỡi ướt át trượt lên khắp thân thể cậu mà hôn hôn liếm liếm, xuôi
theo bờ ngực trượt đến phần bụng. Vân
Mộ Hoa lần đầu tiên nếm trải tư vị tình dục, chống cự không nổi
một hồi khó nhịn này.
Âu Dương Thụy buông tay,
đem cái quần vướng víu của Vân Mộ Hoa cởi ra toàn bộ, lỗ nhỏ trong nháy mắt
phun ra một dòng tinh dịch trắng đục. Vân Mộ Hoa cả người kích động không thôi,
da thịt trên người bất giác trở nên đỏ ửng, miệng thở dốc, mềm nhũn nằm ở trên giường.
“Không nhìn ra, Mộ Hoa,
cậu thế mà không chịu nổi
đùa bỡn.”
“Ân... Ân... A.
.” Quần áo bị cởi bỏ
truyền đến cảm giác lành lạnh, Vân Mộ Hoa theo bản năng áp sát vào Âu
Dương Thụy, giữa khóe miệng thì
thầm gọi tên người ở phía trên mình. Toàn bộ thân thể nhạy cảm
của Vân Mộ Hoa đều bị bàn tay của Âu Dương Thụy vuốt ve qua, chịu không nổi run
rẩy cảm giác tê dại không ngừng lan tỏa tràn
trề.
Đầu gối lên gối mềm, Vân Mộ Hoa vòng tay ôm lấy cổ Âu Dương Thụy, ngón tay ở
trên da thịt đối phương như có như không mà vẽ những vòng tròn.
“Tiếng nói của cậu thật dễ nghe.” Khi tên mình từ trong miệng người dưới thân bật ra mang theo
từng hồi rên rỉ và hỗn độn thở dốc của lửa dục, không ngờ lại dễ nghe đến vậy. Dùng một
ngón tay chậm rãi tiến vào thăm dò hậu huyệt của người bên dưới, Âu Dương Thụy
tinh tế quan sát biến hóa trên sắc mặt đối phương. Nghe nói dùng nơi này hoan
ái, lần đầu tiên sẽ rất đau. Chỉ nghe Vân Mộ Hoa khẽ kêu một tiếng, cũng không quá
bài xích hoạt động của mình, Âu Dương Thụy bắt đầu cong ngón tay, dùng khớp
xương trên các đốt tay ma sát vách tràng bên trong hậu huyệt.
Âu Dương Thụy nhướn mày cười
khẽ, một mặt tiến hành khuếch trương, một mặt từ trên hầu kết đối phương bắt đầu
hôn xuống, thẳng một đường hôn tới đầu nhũ đỏ thẫm trước ngực. Anh hé miệng ngậm
lấy, dùng đầu lưỡi không ngừng liếm láp gặm cắn triền miên.
“A… Thụy… Thụy…” Hô hấp của
Vân Mộ Hoa đột ngột trở nên dồn dập, huyệt khẩu giống như không thể khống chế
được mà co rút hút chặt lấy ngón tay người kia, lại thêm đầu nhũ trước ngực liên
tục bị khiêu khích, mang đến cho cậu một loại khoái cảm lạ thường. Vì thế Vân Mộ
Hoa càng thêm khao khát, không ngừng vặn vẹo thân thể, tiếng rên rỉ nỉ non càng thêm lánh
lót, thoáng chốc đã như tràn ngập cả căn phòng.
“Thụy… Anh thích em sao?”
Giữa lúc ý loạn tình mê, Vân Mộ Hoa to gan hỏi.
“Đương nhiên
thích.” Thời điểm Vân Mộ
Hoa nói ra những lời kia, Âu Dương Thụy không cần nghĩ cũng biết cái
yêu thích mà Vân Mộ Hoa nói tới không phải là ‘thích’ giữa bạn bè đơn thuần.
“Thật sự?” Vân Mộ
Hoa không xác định được, hỏi, đáy lòng cũng cảm thấy mỹ mãn. Tại nơi anh chạm đến,
thân thể thực thoải mái.
Âu Dương Thụy không ngừng
khiêu khích, ngón tay thon dài ở trong hậu huyệt chậm rãi đẩy đưa.
“A... Ân a..
.” Tiếng rên rỉ càng lúc càng vang, luẩn quẩn triền miên bên tai Âu
Dương Thụy. Vân Mộ Hoa không hề có kinh nghiệm cho nên không chịu nổi khiêu khích, hai
chân bất giác mở ra, đón nhận sự xâm nhập của anh. Cậu vặn vẹo thân thể, cảm
giác dục hỏa đốt người này thực không dễ chịu một chút nào.
“Còn muốn thứ gì khác
sao?” Âu Dương Thụy quyến rũ cậu, ngón tay vẫn ở trong hậu huyệt của đối
phương mà không ngừng kích thích vào điểm mẫn cảm, đồng thời gia tăng tốc độ khiêu
khích.
“Muốn... Muốn..
.” Hậu huyệt có chút ướt, kẹp chặt lấy ngón tay của Âu Dương Thụy, lửa dục khó
nhịn từng hồi cuồn cuộn xoay vòng. Vân Mộ Hoa càng lúc càng khát khao thêm nhiều
khoái cảm. Thân thể mẫn cảm như vậy, đàn ông sao có khả năng không thích đây?
—
[Điệp
Ảnh Vô Sương] Ta thề ta hứa ta đảm bảo dịch xong chap này ta thăng thiên luôn…
xoắn não quớ…
[Mi] Ta cũng có cảm giác tương tự -
Tác giả :
Băng Tuyết Y Mộng