Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai
Chương 53
Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng hẳn, Dư Thanh đã không ngủ tiếp được.
Cô mở mắt ra, thích ứng một lúc rồi nghiêng đầu tìm ngọn nến, trên bàn ngoài sáp nến đã khô thì không còn gì nữa. Bức màn ngăn cách với bên ngoài làm căn phòng trở nên mờ ảo, Kỳ Kỳ híp hai mắt ngoan ngoãn nằm cạnh cô
Giường gấp phát ra tiếng động rất nhỏ, Lương Tự cũng đã thức.
Giọng anh có nét trầm khàn gợi cảm lúc mới ngủ dậy, Dư Thanh quay đầu về phía anh. Lương Tự giơ tay xoa giữa mày, sau đó sờ tìm đồng hồ trên bàn, rồi lại đặt xuống.
“Còn sớm lắm.” Anh nhìn về phía cô, “Ngủ lát nữa đi.”
Nói rồi ngồi dậy khỏi giường, giống như vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, giơ hai tay chà mạnh mặt mình. Bà cụ dưới lầu dậy sớm, có thể nghe thấy tiếng chổi quét trước cửa nhà.
“Anh không ngủ nữa hả?” Cô vùi trong chăn hỏi.
Lương Tự xuống giường, chân xỏ vào dép lê bước lẹp xẹp, lột chiếc áo phông qua khỏi đầu thay sang một chiếc áo phông đen khác. Khi quay sang nhìn Dư Thanh lần nữa, anh không khỏi bật cười, cô nàng này trùm chăn lên mặt nằm im phăng phắc.
Cả hai ở chung đã quen, anh không ngại ngùng nhiều nữa.
Lương Tự kéo chiếc quần jean ở cuối giường mặc vào, anh vừa đeo dây nịt vừa đi đến mép giường của cô. Mãi không nghe thấy tiếng động gì nữa, Dư Thanh chầm chậm mở chăn ra, Lương Tự đặt hai tay trên dây nịt đang cúi người nhìn cô.
Dư Thanh hết cả hồn, Lương Tự mỉm cười.
Thế giới vào sáng sớm vô cùng yên tĩnh, ngay cả một tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Dư Thanh nằm nướng trên giường một lúc mới dậy làm vệ sinh, hai người soạn đồ xong, mặt trời đã ló dạng. Họ gửi mèo béo cho chủ nhà, rồi ra quán ăn nhỏ ngoài hẻm ăn sáng, sau đó đến ga xe lửa.
Chuyến tàu T1719 từ Bắc Kinh đến Dương Thành khởi hành lúc 11 giờ rưỡi.
Trạm chờ xe gần như chật cứng người, chen lấn xô đẩy nhau, thậm chí không tìm được chỗ ngồi. Lương Tự đeo chiếc túi đen một bên vai, một tay xách chiếc cặp màu đỏ của cô, một tay nắm tay cô đi thẳng vào trong cùng.
Dư Thanh nhìn đủ mọi kiểu người ở nơi này.
Xung quanh có trai gái đôi mươi kéo vali, có người phụ nữ đang ôm đứa con chưa đến một tuổi dỗ dành, có mấy ông cụ trải màng xốp ngồi bệt dưới đất, có vài người phụ nữ trung niên mặc đồ đỏ đen tụ lại nói chuyện với nhau.
Anh nắm tay cô, dừng chân bên một cây cột lớn.
“Mệt không em?” Anh hỏi.
Dư Thanh lắc đầu, lấy chiếc cặp trong tay anh: “Em ôm cho.”
Họ cũng đang đứng chờ soát vé như dòng người đông đúc ở đây, như mỗi một người bình thường.
Dư Thanh nhìn già trẻ lớn bé muôn màu muôn vẻ chung quanh, trông thấy một ông cụ đang bế cháu gái mua đồ ăn vặt đắt đỏ ở khu bán thức ăn.
Lương Tự đang cúi đầu nhìn cô.
Cô nàng này cứ như tràn ngập tò mò và mới lạ về mọi thứ, trông vẻ ngoài hiền lành non nớt giọng điệu nhỏ nhẹ là thế, nhưng lại ẩn chứa một năng lượng mạnh mẽ hiếm có.
Anh không biết phải miêu tả năng lượng đó thế nào, chỉ tình nguyện đắm chìm trong đó không bao giờ tỉnh lại.
Lúc này đám đông bắt đầu xôn xao.
“Soát vé kìa anh.” Cô kéo tay áo anh.
Lương Tự dời ánh mắt từ mặt cô đến phía trước, chưa gì mà rất nhiều người đã vây kín mít ở cổng chờ soát vé, chỉ đợi cửa vừa mở là vọt vào trong ngay. Hai người bước vào theo dòng người, gió mùa hè thổi vào sân ga, cuốn đi hết những giọt mồ hôi.
Khi tìm được vị trí rồi ngồi xuống, Dư Thanh thở phào một hơi.
Lương Tự lấy vài túi đồ ăn vặt và chai nước suối trong chiếc túi đen của mình ra đặt vào lòng cô, rồi cất túi của cả hai lên vách ngăn trên đầu.
Dư Thanh ngớ người ôm đống đồ ăn vặt, đợi anh ngồi xuống mới lên tiếng.
“Anh mua hồi nào vậy?” Cô hỏi.
Lương Tự vừa xé một túi cho cô vừa nói: “Hôm qua lúc đi mua vé.” Anh đặt túi bánh đã mở ra vào lòng cô, nhìn cô, “Không thì em tưởng thế nào?”
Dư Thanh không kìm được nụ cười.
Họ ngồi trong một toa bốn người, đối diện là một đôi vợ chồng già.
Trên đường đi thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, ông cụ hỏi Lương Tự hai cô cậu đi đâu, anh nói Dương Thành. Ông cụ nói đó là một nơi rất tốt, sau đó nhìn sang Dư Thanh và hất cằm với Lương Tự, như thể bảo rằng anh rất may mắn khi có được một cô bạn gái xinh đẹp thế này.
Sau đó Dư Thanh ôm đồ ăn vặt ngủ thiếp đi.
Xe lửa ầm ầm cọ xát với đường ray, cảnh vật ngoài cửa sổ vụt qua trong chớp mắt. Lúc là đồi núi lúc là đường hầm, lát sau là ruộng đồng thôn trang, Lương Tự cảm nhận được độ ấm và sức nặng của cô tựa vào vai mình, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Cô ngủ một giấc rất lâu mới thức dậy.
Mấy năm trước một mình từ Bắc Kinh về thôn Tiểu Lương, đến nay cô vẫn chưa thể nào quên được cảm giác đó. Dư Thanh đưa đầu ra khỏi vai anh ngồi thẳng người lại, anh cũng cúi đầu nhìn cô.
“Không ngủ nữa?” Lương Tự thấp giọng hỏi.
Lúc này đã gần chạng vạng, ánh chiều tà đã dâng lên nơi đường chân trời ngoài cửa sổ. Nhiều người trong xe đã ngủ say, không thấy ông bà cụ ngồi đối diện đâu, hình như là đi vệ sinh, ông cụ đứng chờ bên ngoài.
Cô lắc đầu: “Trời tối rồi.”
“Bốn giờ sáng mai mới đến.” Ban đầu Lương Tự đã tính thế này, ban ngày ngồi với nhau, ban đêm thì tìm chỗ ngủ cho cô, “Lát nữa mua giường nằm cho em.”
“Còn anh?”
“Anh đàn ông đàn ang cần gì giường nằm.” Anh cười, “Gần xịt, chả cần.”
Dư Thanh vừa nghe đã cuống cuồng: “Vậy em cũng không cần.”
“Chậc.” Lương Tự cố tình nhíu mày, cúi đầu đến gần mặt cô. Cái cô này mà bướng lên thì thực sự làm anh chẳng biết đường nào mà lần, Lương Tự kéo tay cô, “Nghe lời không đây?”
Dư Thanh trừng mắt với anh: “Muốn thì anh đi mà ngủ.”
Cuối cùng anh vẫn không làm gì được cô, thậm chí khi bà cụ kia quay lại còn cười nói người trẻ tuổi cô cậu thú vị quá. Họ trải qua cả ngày mồng hai tháng bảy đó trên xe lửa, Dư Thanh cứng đầu đòi ăn hai gói mì với anh, ngắm màn đêm đen nhánh mãi không thấy điểm kết suốt mấy tiếng liền.
Khoang xe yên tĩnh và tràn ngập bầu không khí đúng là phải có trên đường đi.
Có người xuống xe nên có ghế trống, thế là một người đàn ông trung niên duỗi chân ra nằm xuống. Người phụ nữ trẻ ôm con dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt nhưng giấc ngủ chập chờn, cũng có người ôm chặt hành lý trong lòng mình trong tiếng ngáy khò khò.
Dư Thanh ngủ rất say, cứ nghe thấy có ai đó gọi cô.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy rất nhiều chỗ ngồi đã trống rỗng, người xếp hàng dài xuống xe chắn hết đường đi. Bên ngoài vẫn tối om, chỉ có ánh đèn nhà ga, có một tấm biển rất to in hai chữ Dương Thành.
“Tới rồi hả?” Giọng cô mềm mại vô cùng.
Lúc hỏi câu này, mắt cô vẫn chưa nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thẳng về phía trước chứ không biết đang nhìn nơi nào.
Lương Tự đã lấy hành lý xuống, khom người đối diện với cô.
Lương Tự nói nhỏ: “Tới rồi.”
Khi họ vừa bước ra khỏi ga Dương Thành, một mùi hương quen thuộc ập đến. Đường phố bên ngoài lối ra đầy những quầy hàng đang bốc khói, cực kỳ ấm áp trong đêm đen lúc bốn giờ mười phút này.
Ngoài lối vào là những chiếc xe màu đen chạy đến các vùng khác nhau.
Lương Tự dắt cô lên một chiếc minibus trong số đó, đợi một lúc thì liên tục mấy người bước lên. Tài xế đếm đủ người mới lái xe, xe vừa lăn bánh, Dư Thanh lại gục đầu lên vai anh ngủ.
Anh nhìn đường lớn đường nhỏ bên ngoài cửa sổ.
Anh đã từng phóng xe vùn vụt không ngần ngại gì trên con đường này, bây giờ cũng chỉ có thể âm thầm lặng lẽ quay về. Lương Tự chợt hiểu ra vì sao Đàm Gia Minh bảo họ đi đâu đó, có lẽ là trước khi bắt đầu lại lần nữa, con người phải tìm lại điều gì đó, chẳng hạn như những nhiệt huyết đã từng, và những tình cảm của tháng ngày ấy.
Lương Tự cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh mình.
Tay đang đặt trên đầu vai cô ôm nhẹ cô vào lòng, anh ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, lòng phẳng lặng như nước.
Tài xế thả họ ở đầu thôn Tiểu Lương, sau đó lái xe đi. Dư Thanh vừa xuống xe thì tỉnh táo hơn, chân trời phía xa đã bừng sáng.
“Đi thôi.” Anh nắm tay cô, “Đưa em về nhà trước.”
Sáng sớm ở thôn Tiểu Lương an nhàn và yên ả, cả đường đi họ chẳng nhìn thấy ai. Cả thị trấn như thể bị cách ly, không có sự xô bồ hối hả của thành thị, khắp nơi là cỏ xanh và hoa dại, và người dân sống những tháng ngày bình dị bên đống củi.
Cửa nhà bà ngoại vẫn còn đóng, Lương Tự bước đến gõ cửa.
“Có gì thì gọi cho anh.” Trước khi ông bà ra, anh nói, “Anh bảo Lương Vũ đến gọi em.”
Cô nhìn anh, đáp ‘Ừm’.
Bên trong nhà bà ngoại sáng đèn, không lâu sau trong sân có tiếng bước chân của bà cụ, tiếp đó là tiếng “Chu choa”. Lương Tự đứng xoay lưng lại với cửa, hất cằm với Dư Thanh ý bảo cô đáp lại bà ngoại, sau đó mỉm cười rời đi.
Lương Tự vừa đi vừa sờ trong túi quần tìm điếu thuốc, sau đó khẽ cúi đầu châm thuốc.
Con hẻm dài chẳng mấy chốc đã đi đến đầu hẻm, Lương Tự ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhạt khi mặt trời dần ló dạng, cả đàn chim béo đậu trên cột điện kêu ríu ra ríu rít.
Anh đoán rằng lúc này Dư Thanh đã lên giường đất ngồi.
Trong buổi sớm tinh mơ, người dân thôn Tiểu Lương lại bắt đầu một ngày mới. Gà trống nhà bà ngoại bắt đầu gáy hết tiếng này đến tiếng khác, Dư Thanh ngồi ở đầu giường đất, kéo chăn phủ lên đùi mình.
“Đường từ Bắc Kinh về đây dài cỡ nào, con cũng gan quá ha.” Bà ngoại lo lắng nói, “Dương Dương cũng ở Bắc Kinh mà, hai đứa đi chung tốt biết bao.”
“Tháng mười hai này nó phải thi.” Dư Thanh nói, “Bây giờ đang bận ôn thi kia kìa.”
“Sau này không được đi vậy nữa.” Bà ngoài thở dài thườn thượt, tay lại bắt đầu may vá, “Mẹ con biết con về không?”
Dư Thanh lắc đầu: “Không nói với mẹ.”
Rèm cửa trong phòng bị vén lên, ông ngoại cười hớn hở cho cô xem hai quả trứng gà trong tay mình, nói nhìn gà nhà mình đẻ giỏi chưa này. Dư Thanh nằm trên giường đất chồm người đến nhìn, bà ngoại cũng cười.
“Luộc đi.” Bà ngoại chỉ huy ông ngoại, “Lát nữa cho Dư Dư ăn.”
Ông ngoại cười nói ‘Ngoại luộc cho con’, sau đó ra khỏi phòng. Từ cửa sổ bên cạnh giường, Dư Thanh thấy ông ngoại ra ngoài lấy một đôi củi vào bếp, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng kéo ống thổi.
“Một ngày ở trường học nhiều không con?” Bà ngoại vừa đóng đế giày vừa hỏi.
“Cũng không nhiều lắm.” Dư Thanh cũng đến ngồi cạnh bà ngoại, nhìn bà xỏ kim, thi thoảng híp mắt tìm lỗ kim trên đế giày, “Nhưng mà nhiều người quá, ồn không chịu nổi luôn.”
Bà ngoại mỉm cười: “Thành phố lớn phải vậy thôi mà.”
Dư Thanh cúi đầu đáp ‘Dạ’, cũng cười, im lặng nhìn bà ngoại làm. Trông bà cụ còn có tinh thần hơn cả thanh niên, vừa sớm tinh mơ đã không chịu nổi nhàn rỗi, phải đi làm vài cái đế giày.
Hai bà cháu trò chuyện một lúc, rồi bà ngoại ra ngoài.
Trời còn tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa ló dạng hẳn, Dư Thanh xuống giường đi ra cửa nhà.
Đằng xa, những ngọn đồi xanh mướt chìm trong sương mù, như áp sát vào bầu trời xanh thẳm không chia ranh giới. Nơi núi non cao cao có khói bếp lượn lờ, có cây đa già và chú chó vàng.
___________________
SQ:
Thích mỗi khi được “về” thôn Tiểu Lương quá, đọc mà tâm trạng cũng thấy bình yên ấm áp theo.
Cô mở mắt ra, thích ứng một lúc rồi nghiêng đầu tìm ngọn nến, trên bàn ngoài sáp nến đã khô thì không còn gì nữa. Bức màn ngăn cách với bên ngoài làm căn phòng trở nên mờ ảo, Kỳ Kỳ híp hai mắt ngoan ngoãn nằm cạnh cô
Giường gấp phát ra tiếng động rất nhỏ, Lương Tự cũng đã thức.
Giọng anh có nét trầm khàn gợi cảm lúc mới ngủ dậy, Dư Thanh quay đầu về phía anh. Lương Tự giơ tay xoa giữa mày, sau đó sờ tìm đồng hồ trên bàn, rồi lại đặt xuống.
“Còn sớm lắm.” Anh nhìn về phía cô, “Ngủ lát nữa đi.”
Nói rồi ngồi dậy khỏi giường, giống như vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, giơ hai tay chà mạnh mặt mình. Bà cụ dưới lầu dậy sớm, có thể nghe thấy tiếng chổi quét trước cửa nhà.
“Anh không ngủ nữa hả?” Cô vùi trong chăn hỏi.
Lương Tự xuống giường, chân xỏ vào dép lê bước lẹp xẹp, lột chiếc áo phông qua khỏi đầu thay sang một chiếc áo phông đen khác. Khi quay sang nhìn Dư Thanh lần nữa, anh không khỏi bật cười, cô nàng này trùm chăn lên mặt nằm im phăng phắc.
Cả hai ở chung đã quen, anh không ngại ngùng nhiều nữa.
Lương Tự kéo chiếc quần jean ở cuối giường mặc vào, anh vừa đeo dây nịt vừa đi đến mép giường của cô. Mãi không nghe thấy tiếng động gì nữa, Dư Thanh chầm chậm mở chăn ra, Lương Tự đặt hai tay trên dây nịt đang cúi người nhìn cô.
Dư Thanh hết cả hồn, Lương Tự mỉm cười.
Thế giới vào sáng sớm vô cùng yên tĩnh, ngay cả một tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Dư Thanh nằm nướng trên giường một lúc mới dậy làm vệ sinh, hai người soạn đồ xong, mặt trời đã ló dạng. Họ gửi mèo béo cho chủ nhà, rồi ra quán ăn nhỏ ngoài hẻm ăn sáng, sau đó đến ga xe lửa.
Chuyến tàu T1719 từ Bắc Kinh đến Dương Thành khởi hành lúc 11 giờ rưỡi.
Trạm chờ xe gần như chật cứng người, chen lấn xô đẩy nhau, thậm chí không tìm được chỗ ngồi. Lương Tự đeo chiếc túi đen một bên vai, một tay xách chiếc cặp màu đỏ của cô, một tay nắm tay cô đi thẳng vào trong cùng.
Dư Thanh nhìn đủ mọi kiểu người ở nơi này.
Xung quanh có trai gái đôi mươi kéo vali, có người phụ nữ đang ôm đứa con chưa đến một tuổi dỗ dành, có mấy ông cụ trải màng xốp ngồi bệt dưới đất, có vài người phụ nữ trung niên mặc đồ đỏ đen tụ lại nói chuyện với nhau.
Anh nắm tay cô, dừng chân bên một cây cột lớn.
“Mệt không em?” Anh hỏi.
Dư Thanh lắc đầu, lấy chiếc cặp trong tay anh: “Em ôm cho.”
Họ cũng đang đứng chờ soát vé như dòng người đông đúc ở đây, như mỗi một người bình thường.
Dư Thanh nhìn già trẻ lớn bé muôn màu muôn vẻ chung quanh, trông thấy một ông cụ đang bế cháu gái mua đồ ăn vặt đắt đỏ ở khu bán thức ăn.
Lương Tự đang cúi đầu nhìn cô.
Cô nàng này cứ như tràn ngập tò mò và mới lạ về mọi thứ, trông vẻ ngoài hiền lành non nớt giọng điệu nhỏ nhẹ là thế, nhưng lại ẩn chứa một năng lượng mạnh mẽ hiếm có.
Anh không biết phải miêu tả năng lượng đó thế nào, chỉ tình nguyện đắm chìm trong đó không bao giờ tỉnh lại.
Lúc này đám đông bắt đầu xôn xao.
“Soát vé kìa anh.” Cô kéo tay áo anh.
Lương Tự dời ánh mắt từ mặt cô đến phía trước, chưa gì mà rất nhiều người đã vây kín mít ở cổng chờ soát vé, chỉ đợi cửa vừa mở là vọt vào trong ngay. Hai người bước vào theo dòng người, gió mùa hè thổi vào sân ga, cuốn đi hết những giọt mồ hôi.
Khi tìm được vị trí rồi ngồi xuống, Dư Thanh thở phào một hơi.
Lương Tự lấy vài túi đồ ăn vặt và chai nước suối trong chiếc túi đen của mình ra đặt vào lòng cô, rồi cất túi của cả hai lên vách ngăn trên đầu.
Dư Thanh ngớ người ôm đống đồ ăn vặt, đợi anh ngồi xuống mới lên tiếng.
“Anh mua hồi nào vậy?” Cô hỏi.
Lương Tự vừa xé một túi cho cô vừa nói: “Hôm qua lúc đi mua vé.” Anh đặt túi bánh đã mở ra vào lòng cô, nhìn cô, “Không thì em tưởng thế nào?”
Dư Thanh không kìm được nụ cười.
Họ ngồi trong một toa bốn người, đối diện là một đôi vợ chồng già.
Trên đường đi thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, ông cụ hỏi Lương Tự hai cô cậu đi đâu, anh nói Dương Thành. Ông cụ nói đó là một nơi rất tốt, sau đó nhìn sang Dư Thanh và hất cằm với Lương Tự, như thể bảo rằng anh rất may mắn khi có được một cô bạn gái xinh đẹp thế này.
Sau đó Dư Thanh ôm đồ ăn vặt ngủ thiếp đi.
Xe lửa ầm ầm cọ xát với đường ray, cảnh vật ngoài cửa sổ vụt qua trong chớp mắt. Lúc là đồi núi lúc là đường hầm, lát sau là ruộng đồng thôn trang, Lương Tự cảm nhận được độ ấm và sức nặng của cô tựa vào vai mình, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Cô ngủ một giấc rất lâu mới thức dậy.
Mấy năm trước một mình từ Bắc Kinh về thôn Tiểu Lương, đến nay cô vẫn chưa thể nào quên được cảm giác đó. Dư Thanh đưa đầu ra khỏi vai anh ngồi thẳng người lại, anh cũng cúi đầu nhìn cô.
“Không ngủ nữa?” Lương Tự thấp giọng hỏi.
Lúc này đã gần chạng vạng, ánh chiều tà đã dâng lên nơi đường chân trời ngoài cửa sổ. Nhiều người trong xe đã ngủ say, không thấy ông bà cụ ngồi đối diện đâu, hình như là đi vệ sinh, ông cụ đứng chờ bên ngoài.
Cô lắc đầu: “Trời tối rồi.”
“Bốn giờ sáng mai mới đến.” Ban đầu Lương Tự đã tính thế này, ban ngày ngồi với nhau, ban đêm thì tìm chỗ ngủ cho cô, “Lát nữa mua giường nằm cho em.”
“Còn anh?”
“Anh đàn ông đàn ang cần gì giường nằm.” Anh cười, “Gần xịt, chả cần.”
Dư Thanh vừa nghe đã cuống cuồng: “Vậy em cũng không cần.”
“Chậc.” Lương Tự cố tình nhíu mày, cúi đầu đến gần mặt cô. Cái cô này mà bướng lên thì thực sự làm anh chẳng biết đường nào mà lần, Lương Tự kéo tay cô, “Nghe lời không đây?”
Dư Thanh trừng mắt với anh: “Muốn thì anh đi mà ngủ.”
Cuối cùng anh vẫn không làm gì được cô, thậm chí khi bà cụ kia quay lại còn cười nói người trẻ tuổi cô cậu thú vị quá. Họ trải qua cả ngày mồng hai tháng bảy đó trên xe lửa, Dư Thanh cứng đầu đòi ăn hai gói mì với anh, ngắm màn đêm đen nhánh mãi không thấy điểm kết suốt mấy tiếng liền.
Khoang xe yên tĩnh và tràn ngập bầu không khí đúng là phải có trên đường đi.
Có người xuống xe nên có ghế trống, thế là một người đàn ông trung niên duỗi chân ra nằm xuống. Người phụ nữ trẻ ôm con dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt nhưng giấc ngủ chập chờn, cũng có người ôm chặt hành lý trong lòng mình trong tiếng ngáy khò khò.
Dư Thanh ngủ rất say, cứ nghe thấy có ai đó gọi cô.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy rất nhiều chỗ ngồi đã trống rỗng, người xếp hàng dài xuống xe chắn hết đường đi. Bên ngoài vẫn tối om, chỉ có ánh đèn nhà ga, có một tấm biển rất to in hai chữ Dương Thành.
“Tới rồi hả?” Giọng cô mềm mại vô cùng.
Lúc hỏi câu này, mắt cô vẫn chưa nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thẳng về phía trước chứ không biết đang nhìn nơi nào.
Lương Tự đã lấy hành lý xuống, khom người đối diện với cô.
Lương Tự nói nhỏ: “Tới rồi.”
Khi họ vừa bước ra khỏi ga Dương Thành, một mùi hương quen thuộc ập đến. Đường phố bên ngoài lối ra đầy những quầy hàng đang bốc khói, cực kỳ ấm áp trong đêm đen lúc bốn giờ mười phút này.
Ngoài lối vào là những chiếc xe màu đen chạy đến các vùng khác nhau.
Lương Tự dắt cô lên một chiếc minibus trong số đó, đợi một lúc thì liên tục mấy người bước lên. Tài xế đếm đủ người mới lái xe, xe vừa lăn bánh, Dư Thanh lại gục đầu lên vai anh ngủ.
Anh nhìn đường lớn đường nhỏ bên ngoài cửa sổ.
Anh đã từng phóng xe vùn vụt không ngần ngại gì trên con đường này, bây giờ cũng chỉ có thể âm thầm lặng lẽ quay về. Lương Tự chợt hiểu ra vì sao Đàm Gia Minh bảo họ đi đâu đó, có lẽ là trước khi bắt đầu lại lần nữa, con người phải tìm lại điều gì đó, chẳng hạn như những nhiệt huyết đã từng, và những tình cảm của tháng ngày ấy.
Lương Tự cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh mình.
Tay đang đặt trên đầu vai cô ôm nhẹ cô vào lòng, anh ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, lòng phẳng lặng như nước.
Tài xế thả họ ở đầu thôn Tiểu Lương, sau đó lái xe đi. Dư Thanh vừa xuống xe thì tỉnh táo hơn, chân trời phía xa đã bừng sáng.
“Đi thôi.” Anh nắm tay cô, “Đưa em về nhà trước.”
Sáng sớm ở thôn Tiểu Lương an nhàn và yên ả, cả đường đi họ chẳng nhìn thấy ai. Cả thị trấn như thể bị cách ly, không có sự xô bồ hối hả của thành thị, khắp nơi là cỏ xanh và hoa dại, và người dân sống những tháng ngày bình dị bên đống củi.
Cửa nhà bà ngoại vẫn còn đóng, Lương Tự bước đến gõ cửa.
“Có gì thì gọi cho anh.” Trước khi ông bà ra, anh nói, “Anh bảo Lương Vũ đến gọi em.”
Cô nhìn anh, đáp ‘Ừm’.
Bên trong nhà bà ngoại sáng đèn, không lâu sau trong sân có tiếng bước chân của bà cụ, tiếp đó là tiếng “Chu choa”. Lương Tự đứng xoay lưng lại với cửa, hất cằm với Dư Thanh ý bảo cô đáp lại bà ngoại, sau đó mỉm cười rời đi.
Lương Tự vừa đi vừa sờ trong túi quần tìm điếu thuốc, sau đó khẽ cúi đầu châm thuốc.
Con hẻm dài chẳng mấy chốc đã đi đến đầu hẻm, Lương Tự ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhạt khi mặt trời dần ló dạng, cả đàn chim béo đậu trên cột điện kêu ríu ra ríu rít.
Anh đoán rằng lúc này Dư Thanh đã lên giường đất ngồi.
Trong buổi sớm tinh mơ, người dân thôn Tiểu Lương lại bắt đầu một ngày mới. Gà trống nhà bà ngoại bắt đầu gáy hết tiếng này đến tiếng khác, Dư Thanh ngồi ở đầu giường đất, kéo chăn phủ lên đùi mình.
“Đường từ Bắc Kinh về đây dài cỡ nào, con cũng gan quá ha.” Bà ngoại lo lắng nói, “Dương Dương cũng ở Bắc Kinh mà, hai đứa đi chung tốt biết bao.”
“Tháng mười hai này nó phải thi.” Dư Thanh nói, “Bây giờ đang bận ôn thi kia kìa.”
“Sau này không được đi vậy nữa.” Bà ngoài thở dài thườn thượt, tay lại bắt đầu may vá, “Mẹ con biết con về không?”
Dư Thanh lắc đầu: “Không nói với mẹ.”
Rèm cửa trong phòng bị vén lên, ông ngoại cười hớn hở cho cô xem hai quả trứng gà trong tay mình, nói nhìn gà nhà mình đẻ giỏi chưa này. Dư Thanh nằm trên giường đất chồm người đến nhìn, bà ngoại cũng cười.
“Luộc đi.” Bà ngoại chỉ huy ông ngoại, “Lát nữa cho Dư Dư ăn.”
Ông ngoại cười nói ‘Ngoại luộc cho con’, sau đó ra khỏi phòng. Từ cửa sổ bên cạnh giường, Dư Thanh thấy ông ngoại ra ngoài lấy một đôi củi vào bếp, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng kéo ống thổi.
“Một ngày ở trường học nhiều không con?” Bà ngoại vừa đóng đế giày vừa hỏi.
“Cũng không nhiều lắm.” Dư Thanh cũng đến ngồi cạnh bà ngoại, nhìn bà xỏ kim, thi thoảng híp mắt tìm lỗ kim trên đế giày, “Nhưng mà nhiều người quá, ồn không chịu nổi luôn.”
Bà ngoại mỉm cười: “Thành phố lớn phải vậy thôi mà.”
Dư Thanh cúi đầu đáp ‘Dạ’, cũng cười, im lặng nhìn bà ngoại làm. Trông bà cụ còn có tinh thần hơn cả thanh niên, vừa sớm tinh mơ đã không chịu nổi nhàn rỗi, phải đi làm vài cái đế giày.
Hai bà cháu trò chuyện một lúc, rồi bà ngoại ra ngoài.
Trời còn tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa ló dạng hẳn, Dư Thanh xuống giường đi ra cửa nhà.
Đằng xa, những ngọn đồi xanh mướt chìm trong sương mù, như áp sát vào bầu trời xanh thẳm không chia ranh giới. Nơi núi non cao cao có khói bếp lượn lờ, có cây đa già và chú chó vàng.
___________________
SQ:
Thích mỗi khi được “về” thôn Tiểu Lương quá, đọc mà tâm trạng cũng thấy bình yên ấm áp theo.
Tác giả :
Thư Viễn