Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai
Chương 11
Hôm đó Thẩm Tú không ở sạp rau, mà đi đến thôn nào đó để viếng chùa và đi lễ Phật cùng vài người phụ nữ trong trấn. Lúc Dư Thanh thức dậy, Lương Vũ đang ngủ nướng.
Cô thay quần áo ra ngoài, Lương Tự đang ngồi xổm ở cửa nhà hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại nhìn, Dư Thanh đã đi tới. Trên đường không nhiều người lắm, cũng rất ít người đến sạp mua đồ ăn. Lương Tự đứng dậy, tay phải đang cầm điếu thuốc rũ xuống.
“Không ngủ thêm nữa?” Cậu hỏi.
Dư Thanh “Ừm ừm” lắc đầu: “Mình về nhà.”
Lúc đó một bà cụ ghé vào sạp rau.
“Cậu qua đó xem đi.” Cậu hất cằm, “Tôi vào lấy đồ đã.”
Lương Tự nói xong thì đi vào ngay, Dư Thanh lo lắng lề mề đi đến sạp hàng. Bà cụ lấy một nắm rau xanh đặt lên cân, tay sờ quả cà chua.
“Này bao tiền một cân?”
“Hai tệ tám.” Lương Tự nói.
Dư Thanh nghiêng đầu sang nhìn, cậu cầm túi gì đó trong tay. Bà cụ đi rồi, Lương Tự đưa đồ trong tay cho cô, Dư Thanh chưa kịp cúi đầu nhìn, giọng cậu đã vang lên.
“Bây giờ còn đau bụng không?”
“…” Không cần nhìn nữa rồi.
Ánh mắt Dư Thanh trốn tránh, cô mất tự nhiên gãi mặt. Dư Thanh thì thầm tiếng ‘Cảm ơn’ rồi đi về ngay, không hề quay đầu lại nhìn. Lúc đi ngang qua sạp rau phía trước, bước chân hơi dừng lại.
Một người đàn ông nhặt một củ khoai tây, ném vào một người phụ nữ.
Xung quanh không ai đến khuyên nhủ, cô thấy người phụ nữ đó cúi đầu, tiếp tục đi lùi vào sạp mà không nói một lời. Dư Thanh đi được thêm vài bước rồi dừng chân hẳn, cảnh tượng này khiến cô sợ ngây người. Một hai phút sau, có người ở sạp đối diện đến khuyên bảo.
Người phụ nữ đó vâng vâng dạ dạ, trông vô cùng đáng thương.
Cô bỗng nhớ tới một buổi tối ba tháng trước, cô tan học về nhà như mọi ngày. Tay vẫn chưa kịp ấn chuông cửa, đã nghe thấy tiếng Lục Nhã và Dư Tằng đang cãi nhau trong nhà. Dạo đó họ rất dễ cãi nhau, Lục Nhã hở ra là đòi ly hôn, một lần nọ Dư Tằng cũng lớn tiếng, làm cô khiếp sợ.
Dư Thanh không thể chịu nổi những tháng ngày thế này được nữa.
Tối đó cô thực sự không muốn vào trong, một mình lang thang trên phố đến ga xe lửa. Cô muốn bắt xe đến nhà bà ngoại, nhưng đến chỗ mới phát hiện ra trong túi không có tiền. Lúc đền quầy bán vé, nghe thấy có người nói đi đến thôn Tiểu Lương, cả người cô như sống lại.
Cuối cùng người đàn ông không đánh người phụ nữ đó nữa.
“Sao đứng đây?” Lương Tự hỏi.
Cậu bỗng xuất hiện bên cạnh, Dư Thanh hết cả hồn. Cô quay đầu lại, thấy người phụ nữ bị đánh không nói lời nào, chỉ nhặt thức ăn dưới đất lên, cô nhìn thẳng vào người đàn ông béo mập mình trần bên cạnh.
Cô lẩm bẩm mấy chữ trong miệng, cậu không nghe rõ.
“Cậu nói gì?” Lương Tự hỏi.
“Quạ nào chẳng đen, trên đời đàn ông nào chẳng xấu xa như nhau.”
Lương Tự: “…”
Lúc nói câu đó cô không nghĩ gì nhiều, lúc nhận ra rồi, mới thấy vẻ mặt của cậu có hơi kỳ lạ. Dư Thanh ngượng ngùng mím môi, giơ túi lên, đôi mắt cũng ngước nhìn lên.
“Mình đi đây.” Cô nói.
Lương Tự nheo mắt nhìn cô đi xa, rồi mới chậm rãi cười cười quay về nhà.
Một khoảng thời gian sau, Lương Vũ vẫn tiếp tục học vẽ với Dư Thanh, thi thoảng cả hai cũng sẽ đến trường tìm cậu, nhưng chỉ ở một lát thì đi.
Một chiều tháng tám, cậu đang trong tầng hầm luyện đàn.
Trần Bì từ nhà tới, mới vào cửa đã tu ừng ực một chai nước lớn. Trời bên ngoài thực sự rất oi bức, kể từ đêm bão táp đó, thôn Tiểu Lương không mưa suốt mấy ngày sau. Tầng hầm nằm dưới lòng đất, mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
“Đúng là chỉ có chỗ này thoải mái.” Trần Bì nói.
Lương Tự theo tai nghe nhỏ giọng ngâm nga, đắm chìm trong thế giới của chính mình. Trần Bì nhào xuống sofa, cũng không biết đang nghĩ ngợi gì. Một lát sau, cậu cởi một chiếc giày, suýt ném trúng đàn guitar của Lương Tự.
“Mẹ mày, bệnh hả?” Lương Tự nhíu mày.
“Ừ đó.” Trần Bì cười hì hì, “Bệnh chán thời kỳ cuối.”
“Rảnh quá thì đi tìm Lý Vị đi.” Lương Tự đá giày cậu ra tận cửa, lại cúi đầu, “Tao không rảnh chữa trị cho mày.”
Trần Bì nhìn chiếc giày đáng thương của mình, than ngắn thở dài đứng lên. Chàng trai gục bả vai, nhảy lò cò đến cửa lẹp xẹp mang giày, bất lực liếc nhìn Lương Tự, rồi không làm phiền cậu sáng tác nữa mà bước ra ngoài.
Một phút sau, cửa lại bị đẩy ra.
Lương Tự ngừng đàn ngừng hát, bực bội nhìn ra cửa. Cậu cho rằng lại là Trần Bì, miệng chửi “đờ mờ”. Ngay khi cánh cửa từ từ được đẩy ra, một cái đầu thò vào.
“Mẹ mày—” Cậu bực mình rồi im bặt.
Dư Thanh ngơ ngác đứng ở cửa nhìn cậu.
“Tôi chửi Trần Bì cơ.” Cậu giải thích xong thì chuyển chủ đề, “Sao cậu tới đây?”
“Mình ra dốc đất dài đi dạo, tiện đường nên tới đây luôn.” Dư Thanh đóng cửa lại bước vào, nhìn xung quanh, “Cậu không nóng hả?”
Lương Tự đặt đàn guitar sang một bên, nhàn nhạt đáp: “Bình thường mà.”
Cô đáp “Ờ”, Lương Tự vô thức cong khóe môi. Mấy ngày nay không gặp cô nhiều, một là vì sạp rau của Thẩm Tú rất bận, hai là dạo này cậu đang chuẩn bị cho một cuộc thi demo của công ty đĩa nhạc H&B vào tháng sau.
“Cậu lên dốc một mình?” Cậu vừa hỏi vừa lấy điếu thuốc trong túi quần ra.
Dư Thanh gật đầu, mắt nhìn cây đàn guitar của cậu.
“Sau này đừng tự đi.” Lương Tự cắn điếu thuốc, “Bắp ở chỗ đó mọc còn cao hơn cậu, lỡ tự dưng có ai xuất hiện, cậu có chạy cũng không thoát đâu.”
Dư Thanh “Ừm” một tiếng: “Biết rồi.”
“Cậu biết gì?” Lương Tự cắn điếu thuốc, bật cười.
Dư Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, như thể đang cực kỳ chăm chú suy nghĩ về câu hỏi của cậu. Lương Tự thấy thế thì không chọc cô nữa, cúi đầu mở bật lửa châm thuốc, ánh mắt nhìn thoáng qua cô rồi khẽ cau mày.
Lưỡi cậu khuấy đảo trong miệng, cuối cùng vẫn không châm.
Lúc cậu ném điếu thuốc xuống, Dư Thanh cùng lúc hỏi: “Tại sao đàn ông ai cũng thích hút thuốc?”
“Vậy tại sao phụ nữ thích mang giày cao gót?” Cậu hỏi lại.
Dư Thanh nghiêm túc lắc đầu: “Mình không thích.”
“Không phải cậu không thích.” Ánh mắt Lương Tự nhìn cô ngày càng trầm hơn, khóe mắt lướt qua ngực cô, “Tại cậu còn nhỏ.”
Dư Thanh cụp mắt xuống như chìm vào suy nghĩ, Lương Tự cười.
Sau đó cô nói cô phải về, Lương Tự cũng về theo. Đường về trấn hoàn toàn vắng lặng, cô ngồi trên yên sau xe đạp của cậu, ngắm nhìn hoàng hôn đang dần xuống đỉnh núi.
“Cậu chưa biết đạp xe, mấy bữa nữa khai giảng rồi làm sao?” Cậu hỏi.
Cả một kỳ nghỉ hè hoàn toàn có thời gian để tập, là do cô cứ mãi chần chừ đến tận bây giờ. Mấy hôm trước bà ngoại lại nhắc đến chuyện mua chiếc xe đạp mới cho cô, Dư Thanh nhớ tới thì thở dài, lời định nói ra bỗng dừng lại.
“Học đạp xe thôi mà.” Lương Tự đang đạp xe quay lại nhìn cô, “Rầu tới mức đó à?”
Dư Thanh mím môi không nói gì.
“Muốn tôi giúp không.” Lương Tự cười, “Cho cậu giá hữu nghị.”
“…” Dư Thanh nhàn nhạt trợn mắt, “Mình có người dạy.”
Vài ngày sau, một chiều nọ, ông ngoại mang về một chiếc xe đạp màu cam đẹp đẽ và mới tinh. Lúc đó cô đang ngồi trong sân, sau đó vừa đi bộ vừa đẩy xe đến Dốc đất dài như đã hẹn với Phương Dương.
Cánh đồng ngô mênh mông như đại dương.
Cô tựa xe vào một thân cây, sau đó ngồi xuống bãi cỏ. Lúc đó trời rất mát mẻ, gió từng đợt từng đợt thổi qua dưới chân. Trước mắt là ruộng vườn bao la bát ngát, đằng sau là tán cây to tỏa bóng mát.
“Đã bảo cậu đừng tới đây một mình rồi mà.” Trên đỉnh đầu bỗng có âm thanh.
Dư Thanh đứng dậy ngửa đầu lên nhìn, chàng trai đang ngậm điếu thuốc, nhàn nhã nằm trên chỗ giao nhau của các nhánh cây, đặt chân này lên chân kia, áo được vén lên đến ngực.
“Sao cậu ở đây?” Cô hỏi.
Lương Tự lười nhác nói “Ừm”, quay đầu về hướng bảy giờ, nhìn cô từ trên xuống. Cô gái mặc áo thun quần ngắn, đôi chân thon thả thẳng tắp, trắng hệt như tuyết.
Cậu ngồi dậy, nhảy xuống từ trên cây.
Dư Thanh vẫn ngơ ra nhìn cậu, hoàn toàn không biết người này định làm gì. Lương Tự xách chiếc xe đạp của cô đến con đường nhỏ, sẵn tay ném điếu thuốc, sau đó vỗ vỗ vào yên xe ý bảo cô lại đây.
“Giá hữu nghị?” Cô chớp đôi mắt vô tội.
Lương Tự nhìn cô chốc lát, chậm rãi nở nụ cười.
Gió trên đồng ùa đến từ bốn phương tám hướng, hai bóng người trên đường lúc thì tách nhau ra lúc thì giao nhau. Cậu ở sau giữ chặt, cô cẩn thận đạp bàn đạp, nói “Cậu đừng bỏ tay ra nha”.
Bức tường ngô hai bên bị gió thổi như sóng biển lăn tăn tràn đến đây.
Trên con đường dài vắng lặng, một đôi thiếu niên thiếu nữ chìm trong nắng.
Với sự hỗ trợ của Lương Tự, cô không hề té lần nào. Cũng không khó học như trong tưởng tượng, càng không phải kiểu ‘đầu tiên phải chuẩn bị dầu xoa bóp’ như Phương Dương nói.
Về đến nhà, trời đã xế chiều.
Dư Thanh đẩy xe đến cửa nhà, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc xe ô tô màu đen bên đường. Cô không vào nhà mà trực tiếp giấu cả xe lẫn bản thân trong con ngõ nhỏ phía trước. Lúc đó Lương Tự đã đi được một đoạn, lúc sờ lấy thuốc lá thì bật lửa rơi xuống đất. Cậu cúi người xuống lượm, thấy cô gái đang đứng đờ đẫn ở đầu ngõ.
Có người ra khỏi nhà bà ngoại.
Dư Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, một lát sau có tiếng đóng cửa xe và tiếng xe di chuyển. Sau đó, cô nhìn thấy chiếc xe đó chạy ngang qua cô. Dư Tằng ngồi ở ghế lái, kính xe mở nửa, nhìn thẳng phía trước, ánh mắt thâm trầm càng hiện rõ sự quyết đoán của người đàn ông 39 tuổi.
Đến khi xe đi xa, cô mới về nhà.
Bà ngoại đã làm xong cháo trắng và món ăn kèm, bà ngồi ở bàn ăn, muốn nói gì đó nhưng rồi không nói. Dư Thanh nhai bánh bao, cúi gằm mặt mãi không nói gì, ăn vài miếng rồi về phòng.
Cô giấu mình trong chăn.
Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, Dư Thanh biết là bà ngoại vào. Bước chân của bà cực kỳ nhẹ, như thể sợ làm ồn đến cô. Dư Thanh cảm giác được bà ngoại ngồi bên mép giường, tay đặt lên phần chăn trên đầu cô.
“Dư Dư à.” Bà ngoại hỏi nhỏ, “Ăn chút nữa nha con?”
Cô rầu rĩ lắc đầu, chăn cũng lắc theo.
“Phải nghe lời bà ngoại.” Bà nói, “Nha.”
Có lẽ chưa đến 30 giây, Dư Thanh giở chăn bước xuống giường. Bà ngoại vào bếp rửa nồi, cô ngồi bên bệ bếp ăn hết cháo. Lá cây trong sân khẽ đung đưa, Dư Thanh đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ có vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Ánh mắt của cô nhìn về hướng xe Dư Tằng đi xa hồi chiều nay, đường phố bên đó thoáng đãng. Dư Thanh biết lần này bố đến đây là để làm thủ tục nhập học vào ngày mốt cho cô, cũng nghĩ đến việc bố chờ để gặp cô, nhưng nói chung mình cũng không quan trọng bằng dự án nghiên cứu của bố.
Trời vừa tối, người đàn ông đó cũng hết kiên nhẫn.
Dư Thanh đứng bên đường hồi lâu, đến tận khi bà ngoại trong nhà gọi cô. Đúng lúc đó, phía sau có tiếng xe truyền đến, ánh mắt Dư Thanh dõi theo chiếc xe từ gần ra xa, sau đó mất hút trong màn đêm bất tận.
Cô thay quần áo ra ngoài, Lương Tự đang ngồi xổm ở cửa nhà hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại nhìn, Dư Thanh đã đi tới. Trên đường không nhiều người lắm, cũng rất ít người đến sạp mua đồ ăn. Lương Tự đứng dậy, tay phải đang cầm điếu thuốc rũ xuống.
“Không ngủ thêm nữa?” Cậu hỏi.
Dư Thanh “Ừm ừm” lắc đầu: “Mình về nhà.”
Lúc đó một bà cụ ghé vào sạp rau.
“Cậu qua đó xem đi.” Cậu hất cằm, “Tôi vào lấy đồ đã.”
Lương Tự nói xong thì đi vào ngay, Dư Thanh lo lắng lề mề đi đến sạp hàng. Bà cụ lấy một nắm rau xanh đặt lên cân, tay sờ quả cà chua.
“Này bao tiền một cân?”
“Hai tệ tám.” Lương Tự nói.
Dư Thanh nghiêng đầu sang nhìn, cậu cầm túi gì đó trong tay. Bà cụ đi rồi, Lương Tự đưa đồ trong tay cho cô, Dư Thanh chưa kịp cúi đầu nhìn, giọng cậu đã vang lên.
“Bây giờ còn đau bụng không?”
“…” Không cần nhìn nữa rồi.
Ánh mắt Dư Thanh trốn tránh, cô mất tự nhiên gãi mặt. Dư Thanh thì thầm tiếng ‘Cảm ơn’ rồi đi về ngay, không hề quay đầu lại nhìn. Lúc đi ngang qua sạp rau phía trước, bước chân hơi dừng lại.
Một người đàn ông nhặt một củ khoai tây, ném vào một người phụ nữ.
Xung quanh không ai đến khuyên nhủ, cô thấy người phụ nữ đó cúi đầu, tiếp tục đi lùi vào sạp mà không nói một lời. Dư Thanh đi được thêm vài bước rồi dừng chân hẳn, cảnh tượng này khiến cô sợ ngây người. Một hai phút sau, có người ở sạp đối diện đến khuyên bảo.
Người phụ nữ đó vâng vâng dạ dạ, trông vô cùng đáng thương.
Cô bỗng nhớ tới một buổi tối ba tháng trước, cô tan học về nhà như mọi ngày. Tay vẫn chưa kịp ấn chuông cửa, đã nghe thấy tiếng Lục Nhã và Dư Tằng đang cãi nhau trong nhà. Dạo đó họ rất dễ cãi nhau, Lục Nhã hở ra là đòi ly hôn, một lần nọ Dư Tằng cũng lớn tiếng, làm cô khiếp sợ.
Dư Thanh không thể chịu nổi những tháng ngày thế này được nữa.
Tối đó cô thực sự không muốn vào trong, một mình lang thang trên phố đến ga xe lửa. Cô muốn bắt xe đến nhà bà ngoại, nhưng đến chỗ mới phát hiện ra trong túi không có tiền. Lúc đền quầy bán vé, nghe thấy có người nói đi đến thôn Tiểu Lương, cả người cô như sống lại.
Cuối cùng người đàn ông không đánh người phụ nữ đó nữa.
“Sao đứng đây?” Lương Tự hỏi.
Cậu bỗng xuất hiện bên cạnh, Dư Thanh hết cả hồn. Cô quay đầu lại, thấy người phụ nữ bị đánh không nói lời nào, chỉ nhặt thức ăn dưới đất lên, cô nhìn thẳng vào người đàn ông béo mập mình trần bên cạnh.
Cô lẩm bẩm mấy chữ trong miệng, cậu không nghe rõ.
“Cậu nói gì?” Lương Tự hỏi.
“Quạ nào chẳng đen, trên đời đàn ông nào chẳng xấu xa như nhau.”
Lương Tự: “…”
Lúc nói câu đó cô không nghĩ gì nhiều, lúc nhận ra rồi, mới thấy vẻ mặt của cậu có hơi kỳ lạ. Dư Thanh ngượng ngùng mím môi, giơ túi lên, đôi mắt cũng ngước nhìn lên.
“Mình đi đây.” Cô nói.
Lương Tự nheo mắt nhìn cô đi xa, rồi mới chậm rãi cười cười quay về nhà.
Một khoảng thời gian sau, Lương Vũ vẫn tiếp tục học vẽ với Dư Thanh, thi thoảng cả hai cũng sẽ đến trường tìm cậu, nhưng chỉ ở một lát thì đi.
Một chiều tháng tám, cậu đang trong tầng hầm luyện đàn.
Trần Bì từ nhà tới, mới vào cửa đã tu ừng ực một chai nước lớn. Trời bên ngoài thực sự rất oi bức, kể từ đêm bão táp đó, thôn Tiểu Lương không mưa suốt mấy ngày sau. Tầng hầm nằm dưới lòng đất, mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
“Đúng là chỉ có chỗ này thoải mái.” Trần Bì nói.
Lương Tự theo tai nghe nhỏ giọng ngâm nga, đắm chìm trong thế giới của chính mình. Trần Bì nhào xuống sofa, cũng không biết đang nghĩ ngợi gì. Một lát sau, cậu cởi một chiếc giày, suýt ném trúng đàn guitar của Lương Tự.
“Mẹ mày, bệnh hả?” Lương Tự nhíu mày.
“Ừ đó.” Trần Bì cười hì hì, “Bệnh chán thời kỳ cuối.”
“Rảnh quá thì đi tìm Lý Vị đi.” Lương Tự đá giày cậu ra tận cửa, lại cúi đầu, “Tao không rảnh chữa trị cho mày.”
Trần Bì nhìn chiếc giày đáng thương của mình, than ngắn thở dài đứng lên. Chàng trai gục bả vai, nhảy lò cò đến cửa lẹp xẹp mang giày, bất lực liếc nhìn Lương Tự, rồi không làm phiền cậu sáng tác nữa mà bước ra ngoài.
Một phút sau, cửa lại bị đẩy ra.
Lương Tự ngừng đàn ngừng hát, bực bội nhìn ra cửa. Cậu cho rằng lại là Trần Bì, miệng chửi “đờ mờ”. Ngay khi cánh cửa từ từ được đẩy ra, một cái đầu thò vào.
“Mẹ mày—” Cậu bực mình rồi im bặt.
Dư Thanh ngơ ngác đứng ở cửa nhìn cậu.
“Tôi chửi Trần Bì cơ.” Cậu giải thích xong thì chuyển chủ đề, “Sao cậu tới đây?”
“Mình ra dốc đất dài đi dạo, tiện đường nên tới đây luôn.” Dư Thanh đóng cửa lại bước vào, nhìn xung quanh, “Cậu không nóng hả?”
Lương Tự đặt đàn guitar sang một bên, nhàn nhạt đáp: “Bình thường mà.”
Cô đáp “Ờ”, Lương Tự vô thức cong khóe môi. Mấy ngày nay không gặp cô nhiều, một là vì sạp rau của Thẩm Tú rất bận, hai là dạo này cậu đang chuẩn bị cho một cuộc thi demo của công ty đĩa nhạc H&B vào tháng sau.
“Cậu lên dốc một mình?” Cậu vừa hỏi vừa lấy điếu thuốc trong túi quần ra.
Dư Thanh gật đầu, mắt nhìn cây đàn guitar của cậu.
“Sau này đừng tự đi.” Lương Tự cắn điếu thuốc, “Bắp ở chỗ đó mọc còn cao hơn cậu, lỡ tự dưng có ai xuất hiện, cậu có chạy cũng không thoát đâu.”
Dư Thanh “Ừm” một tiếng: “Biết rồi.”
“Cậu biết gì?” Lương Tự cắn điếu thuốc, bật cười.
Dư Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, như thể đang cực kỳ chăm chú suy nghĩ về câu hỏi của cậu. Lương Tự thấy thế thì không chọc cô nữa, cúi đầu mở bật lửa châm thuốc, ánh mắt nhìn thoáng qua cô rồi khẽ cau mày.
Lưỡi cậu khuấy đảo trong miệng, cuối cùng vẫn không châm.
Lúc cậu ném điếu thuốc xuống, Dư Thanh cùng lúc hỏi: “Tại sao đàn ông ai cũng thích hút thuốc?”
“Vậy tại sao phụ nữ thích mang giày cao gót?” Cậu hỏi lại.
Dư Thanh nghiêm túc lắc đầu: “Mình không thích.”
“Không phải cậu không thích.” Ánh mắt Lương Tự nhìn cô ngày càng trầm hơn, khóe mắt lướt qua ngực cô, “Tại cậu còn nhỏ.”
Dư Thanh cụp mắt xuống như chìm vào suy nghĩ, Lương Tự cười.
Sau đó cô nói cô phải về, Lương Tự cũng về theo. Đường về trấn hoàn toàn vắng lặng, cô ngồi trên yên sau xe đạp của cậu, ngắm nhìn hoàng hôn đang dần xuống đỉnh núi.
“Cậu chưa biết đạp xe, mấy bữa nữa khai giảng rồi làm sao?” Cậu hỏi.
Cả một kỳ nghỉ hè hoàn toàn có thời gian để tập, là do cô cứ mãi chần chừ đến tận bây giờ. Mấy hôm trước bà ngoại lại nhắc đến chuyện mua chiếc xe đạp mới cho cô, Dư Thanh nhớ tới thì thở dài, lời định nói ra bỗng dừng lại.
“Học đạp xe thôi mà.” Lương Tự đang đạp xe quay lại nhìn cô, “Rầu tới mức đó à?”
Dư Thanh mím môi không nói gì.
“Muốn tôi giúp không.” Lương Tự cười, “Cho cậu giá hữu nghị.”
“…” Dư Thanh nhàn nhạt trợn mắt, “Mình có người dạy.”
Vài ngày sau, một chiều nọ, ông ngoại mang về một chiếc xe đạp màu cam đẹp đẽ và mới tinh. Lúc đó cô đang ngồi trong sân, sau đó vừa đi bộ vừa đẩy xe đến Dốc đất dài như đã hẹn với Phương Dương.
Cánh đồng ngô mênh mông như đại dương.
Cô tựa xe vào một thân cây, sau đó ngồi xuống bãi cỏ. Lúc đó trời rất mát mẻ, gió từng đợt từng đợt thổi qua dưới chân. Trước mắt là ruộng vườn bao la bát ngát, đằng sau là tán cây to tỏa bóng mát.
“Đã bảo cậu đừng tới đây một mình rồi mà.” Trên đỉnh đầu bỗng có âm thanh.
Dư Thanh đứng dậy ngửa đầu lên nhìn, chàng trai đang ngậm điếu thuốc, nhàn nhã nằm trên chỗ giao nhau của các nhánh cây, đặt chân này lên chân kia, áo được vén lên đến ngực.
“Sao cậu ở đây?” Cô hỏi.
Lương Tự lười nhác nói “Ừm”, quay đầu về hướng bảy giờ, nhìn cô từ trên xuống. Cô gái mặc áo thun quần ngắn, đôi chân thon thả thẳng tắp, trắng hệt như tuyết.
Cậu ngồi dậy, nhảy xuống từ trên cây.
Dư Thanh vẫn ngơ ra nhìn cậu, hoàn toàn không biết người này định làm gì. Lương Tự xách chiếc xe đạp của cô đến con đường nhỏ, sẵn tay ném điếu thuốc, sau đó vỗ vỗ vào yên xe ý bảo cô lại đây.
“Giá hữu nghị?” Cô chớp đôi mắt vô tội.
Lương Tự nhìn cô chốc lát, chậm rãi nở nụ cười.
Gió trên đồng ùa đến từ bốn phương tám hướng, hai bóng người trên đường lúc thì tách nhau ra lúc thì giao nhau. Cậu ở sau giữ chặt, cô cẩn thận đạp bàn đạp, nói “Cậu đừng bỏ tay ra nha”.
Bức tường ngô hai bên bị gió thổi như sóng biển lăn tăn tràn đến đây.
Trên con đường dài vắng lặng, một đôi thiếu niên thiếu nữ chìm trong nắng.
Với sự hỗ trợ của Lương Tự, cô không hề té lần nào. Cũng không khó học như trong tưởng tượng, càng không phải kiểu ‘đầu tiên phải chuẩn bị dầu xoa bóp’ như Phương Dương nói.
Về đến nhà, trời đã xế chiều.
Dư Thanh đẩy xe đến cửa nhà, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc xe ô tô màu đen bên đường. Cô không vào nhà mà trực tiếp giấu cả xe lẫn bản thân trong con ngõ nhỏ phía trước. Lúc đó Lương Tự đã đi được một đoạn, lúc sờ lấy thuốc lá thì bật lửa rơi xuống đất. Cậu cúi người xuống lượm, thấy cô gái đang đứng đờ đẫn ở đầu ngõ.
Có người ra khỏi nhà bà ngoại.
Dư Thanh loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, một lát sau có tiếng đóng cửa xe và tiếng xe di chuyển. Sau đó, cô nhìn thấy chiếc xe đó chạy ngang qua cô. Dư Tằng ngồi ở ghế lái, kính xe mở nửa, nhìn thẳng phía trước, ánh mắt thâm trầm càng hiện rõ sự quyết đoán của người đàn ông 39 tuổi.
Đến khi xe đi xa, cô mới về nhà.
Bà ngoại đã làm xong cháo trắng và món ăn kèm, bà ngồi ở bàn ăn, muốn nói gì đó nhưng rồi không nói. Dư Thanh nhai bánh bao, cúi gằm mặt mãi không nói gì, ăn vài miếng rồi về phòng.
Cô giấu mình trong chăn.
Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, Dư Thanh biết là bà ngoại vào. Bước chân của bà cực kỳ nhẹ, như thể sợ làm ồn đến cô. Dư Thanh cảm giác được bà ngoại ngồi bên mép giường, tay đặt lên phần chăn trên đầu cô.
“Dư Dư à.” Bà ngoại hỏi nhỏ, “Ăn chút nữa nha con?”
Cô rầu rĩ lắc đầu, chăn cũng lắc theo.
“Phải nghe lời bà ngoại.” Bà nói, “Nha.”
Có lẽ chưa đến 30 giây, Dư Thanh giở chăn bước xuống giường. Bà ngoại vào bếp rửa nồi, cô ngồi bên bệ bếp ăn hết cháo. Lá cây trong sân khẽ đung đưa, Dư Thanh đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ có vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Ánh mắt của cô nhìn về hướng xe Dư Tằng đi xa hồi chiều nay, đường phố bên đó thoáng đãng. Dư Thanh biết lần này bố đến đây là để làm thủ tục nhập học vào ngày mốt cho cô, cũng nghĩ đến việc bố chờ để gặp cô, nhưng nói chung mình cũng không quan trọng bằng dự án nghiên cứu của bố.
Trời vừa tối, người đàn ông đó cũng hết kiên nhẫn.
Dư Thanh đứng bên đường hồi lâu, đến tận khi bà ngoại trong nhà gọi cô. Đúng lúc đó, phía sau có tiếng xe truyền đến, ánh mắt Dư Thanh dõi theo chiếc xe từ gần ra xa, sau đó mất hút trong màn đêm bất tận.
Tác giả :
Thư Viễn