Drop Dead Gorgeous
Chương 6
Anh oai vệ bước tránh xa tôi và đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay chống nạnh khi anh hít những hơi thở sâu đầy kìm chế. Tôi ngó anh với vẻ hân hoan vui sướng. Chọc tức anh trong chuyện này gần như vui hơn là chọc tức anh theo cách khác – gần như thôi, vì kết quả cuối cùng bao giờ cũng tốt đẹp hơn nhiều.
Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, “Em thật quá thể,” và xoay người nhìn thẳng vào tôi. Tia lấp lánh trong mắt anh báo hiệu một sự báo thù sấm sét.
Tôi cười toe toét.
Vẻ hòa nhã đầy dối trá, anh hỏi, “Em và Siana đang tranh luận về cái ấy của anh hả?”
“Chỉ tại anh nghe trộm. Em nghĩ anh nên được nghe việc gì đó thú vị một chút, thế rồi anh bước vào đây gây chuyện.”
Anh không hề có tí ti xấu hổ vì bị bắt quả tang, chắc việc rình mò người khác hẳn là ngón nghề của anh rồi. Thay vì thế anh tiến lại phía giường, vòng tay qua người tôi lúc anh cúi xuống. Nếu mà anh nghĩ tôi sẽ băn khuăn và thiếu thoải mái với cái kiểu lượn lờ xung quanh và tìm cách cho người ta vào tròng đó thì không hề. Vì một điều duy nhất, đó là Wyatt. Vì điều khác, well, đó cũng là Wyat luôn; tôi thích anh làm vậy với tôi. Nhữngchuyện hài hứơc và thú vị thường xảy ra khi anh lại gần tôi như thế.
Tôi không nhấc đầu lên khỏi gối, nhưng tôi chạm tay vào mặt anh, cảm nhận nét cương nghị nơi quai hàm và má, hơi ấm tỏa ra từ làn da, cái thô ráp của bộ râu anh vừa cạo chỉ vài giờ trứơc. “Bắt được rồi nhé,” tôi tự mãn. Ừ, tôi biết hể hả cũng hơi tệ, phần vì Wyatt không phải là kiểu người chỉ biết đứng chịu trận mà cười trừ. Anh sẽ nghĩ ra đòn để phản công, giống như anh lừa tôi đánh cược vào thứ mà anh biết chắc tôi sẽ thua be bét và bắt tôi phải xem các trận đấu cúp thế giới. Chả trách tôi ghét cay ghét đắng môn bóng chày.
Anh quay lại nhìn tôi với cái cười đầy tự mãn khiến tôi trở nên cảnh giác. “Vậy ra em đã không ngủ với bất kì kẻ nào trong vòng hai năm kể từ khi chúng ta chia tay, hử? Em vẫn đợi anh.”
“Không hẳn. Em chỉ chọn lọc thôi.” Chết tiệt gã đàn ông này, anh sẽ tìm ra được bất kỳ kẽ hở nào đó để xoay chuyển tình thế bất lợi của anh.
“Em đã bị ấn tượng vì phần cơ thể dùng cho việc sinh sản đó của anh.”
“Em nói điều đó vì em biết anh đang nghe lén.”
“Em đã muốn kiểm soát nó. Nếu anh nhớ chính xác thì em muốn sử dụng nó.”
Một trong nhiều điều tồi tệ của những gã cảnh sát là họ nhớ mọi thứ. Anh có thể trích dẫn nguyên văn từng câu từng chữ một cuộc nói chuyện của tôi với Siana. Ngoài ra, rõ ràng là tôi luôn rất thích cái SDS của anh. Làm ơn đi mà. Nếu tôi không thích cái gì đó, hẳn tôi không phát ngôn ra đằng mồm hay bất kỳ bộ phận cơ thể nào của tôi.
Thôi được, thỉnh thoảng cách duy nhất để lấy lại thế thượng phong trong tình huống này là đầu hàng hoàn toàn. Tôi mỉm cười với anh và đưa tay vuốt dọc khuôn mặt anh xuống dưới ngực, hạ xuống phía bụng cho tới khi tôi úp tay vào cái SDS của anh. Tôi lấy làm hài lòng vì cảm thấy được anh đã bắt đầu cương cứng. Đó mới là Wyatt của tôi; cứ đề cập đến vấn đề sex là anh luôn sẵn sàng. Tuyệt vời, hử? “Anh nhắc lại cực kỳ chính xác. Em đã muốn nó, và giờ em có nó.” Tôi hơi rùng mình, vì việc chạm vào anh cũng đủ khiến tôi hào hứng.
Anh dựa vào tôi, hơi thở của anh nhanh dần, đôi mắt sẫm lại khi anh đẩy mạnh hơn về phía tay tôi. Giờ thì không phải là mới “bắt đầu” nữa mà là anh đã hoàn toàn sẵn sàng và rắn chắc. “Chết tiệt” anh thốt lên với giọng điệu đầy giận dữ, đứng bật dậy và rời xa tôi.”
“Ôi trời,” tôi nói. Có gì không rõ ràng à?
Anh bắn cái nhìn mãnh liệt về phía tôi lúc anh quay lại phía cửa sổ. “Em đang bị chấn thương,” anh cộc lốc.
Rên rỉ, tôi nhận ra vấn đề. Không có bất cứ cú đụng chạm nào ít nhất cho đến vài ngày tới, và nếu ai đó tính được làm thế nào để có sex mà không hề động chạm vào nhau thì tôi ước bạn nói nhỏ cho tôi biết. Không sex hôm qua, không sex hôm nay, không sex cả ngày mai nữa – không sex cho đến khi nào cơn đau đầu chấm dứt, chắc phải vài ngày nữa. Giờ thì tôi thật sự bị ả tâm thần lái chiếc xe Buick làm phiền thật rồi, vì đã gây ra sự vụ mất mát không mong đợi này – bởi vì vụ mất mát này không như thể bạn cất những lần cực khoái vào kho cho đến lúc cần thì lấy ra đâu.
Nhấc đến đó tôi lại nhớ ra, còn thời điểm nào thích hợp để bắt đầu câu chuyện hơn lúc này đây, tôi đang bị thương và anh ở trong tâm trạng muốn che chở? Không còn gì tốt hơn nữa. “Em cần sửa lại nhà anh.”
Việc đó làm anh quay phắt lại. Đũng quần anh vẫn dựng đứng lên như cái lều, nhưng sự chú ý của anh lại tập trung vào tôi. Từ cái nhìn đầy cảnh giác của anh tôi tưởng mình vừa nói câu, “Em đang có một khẩu súng nhắm thẳng vào anh đây.”
Anh đưa mắt nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, trong đầu điên cuồng suy tính về cuộc đối thoại vừa rồi. Cuối cùng anh cất lời, “ Anh bỏ cuộc. Làm sao chúng ta đang nói chuyện về cái SDS của anh và chấn thương của em thì em lại chuyển sang việc muốn sửa lại nhà anh?”
“Em đang nghĩ về những cái kho chứa đồ.” Đó không hẳn là tất cả những gì tôi nghĩ , nhưng tôi không hề muốn đề cập tới vụ cất kho những lần lên đỉnh khi tôi tạm thời đang đứng ngoài biên. Ngoài ra, anh không cần biết tiểu tiết làm gì.
Anh từ bỏ việc cố kết nối sự vụ cho mạch lạc. “Về những phòng kho thì sao nào?”
“Em không có một cái.”
“Anh chắc vậy. Đó là cái phòng nhỏ bên cạnh bếp, nhớ chứ?
“Anh làm văn phòng ở đó rồi, nên nó không phải là phòng kho. Và dù sao đi nữa ngôi nhà của anh lộn xộn hết. Đồ đạc của anh cũng vậy luôn.”
Đôi mắt anh nheo lại. “Có gì không đúng với nhà anh? Nó ổn. Đồ đạc cũng tốt.”
“Nó chứa toàn đồ của đàn ông.”
“Anh là đàn ông,” anh chỉ ra. “Em muốn loại đàn ông nào?
“Nhưng em không phải là con trai.” Làm sao mà anh lại có thể quên phắt một việc quá rõ ràng như thế nhỉ? ‘Em cần những thứ của con gái. Vì vậy hoặc là em trang trí lại nhà anh, hoặc chúng ta sẽ chuyển đến nơi khác ở.”
“Anh thích nhà anh” Anh đang bắt đầu tỏ thái độ ương bướng mà mọi gã đàn ông đều tỏ ra khi họ không thích làm điều gì đó. “Anh để đồ chỗ mà anh muốn.”
Tôi đưa mắt nhìn với cái nhìn không cần nói lên lời, thế là đầu tôi lại nhức nhối hơn, vì bạn phải làm kiểu như đaỏ tròn mắt để thực hiện một cái nhìn đích thực. “Thế giả dụ là nó trở thành ngôi nhà của chúng ta?”
“Đến khi nào em chuyển tới.” Anh nói về chuyện đó như thể đó là một kết luận rõ ràng và đơn giản nhất trần đời vậy. Tôi đoán với anh thì thế thật.
“Nhưng anh không muốn việc em động vào bất kỳ thứ gì, việc mua một cái ghế vừa vặn cho em, việc sắp xếp một phòng làm việc của em, hay đại loại thế.” Đôi lông mày nhứơng lên của tôi nói cho anh biết tôi nghĩ gì về cái ý kiến này, và một lần nữa, việc nhướng lông mày lên cũng làm tôi đau đớn, nhưng nếu bạn mà sử dụng Botox thì còn lâu mới diễn đạt được cử chỉ đó khi nói chuyện. Vài ngày tới, tôi nghĩ mình nên cố hết sức bắt chứớc Nancy Pelosi.
(Nancy Patricia D'Alesandro Pelosià vị Chủ tịch thứ 60 của Hạ viện Hoa Kỳ thuộc đảng Dân chủ.Bà là phụ nữ đầu tiên, người California đầu tiên, và người Mỹ gốc Ý đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ được bầu vào chức vụ này.Bà là người sử dụng Botox để giữ lại tuổi thanh xuân)
Anh cau có. “Chết tiệt thật.” Anh nhìn ra chủ đề của cuộc đối thoại là không cách quỷ quái nào tôi lại hài lòng với cái hiện trạng đồ đạc của anh, và nếu còn muốn tôi sống chung thì hẳn phải có một số thay đổi, mà anh lại chúa ghét điều đó Đôi mắt anh nheo lại còn hẹp hơn, xuyên thấu vào sự việc một lần nữa. “Cái ghế tựa của anh để nguyên chỗ cũ. Ti vi cũng vậy.”
Tôi định nhún vai và ngừng lại ngay khi nhớ ra đó không phải là việc nên làm. “Được thôi, cứ coi như em không ở đó”
“Cái gì?”. Trông anh vừa bực tức vừa không hài lòng khi nghe thấy câu nói của tôi.
“Hãy nghĩ đi. Chúng ta có xem chung các chương trình chiếu trên tivi không? Không hề. Anh múôn xem bóng chày, em ghét bóng chày. Anh xem tất cả các môn thể thao. Em thích mỗi bóng đá và bóng rổ. Chấm hết. Em thích các chương trình trang trí, còn anh thà nhét những mảnh vụn xuống móng chân còn hơn là xem một chương trình giải trí. Vì thế nếu anh muốn em không phát điên lên và giết chết anh, thì em sẽ phải mua một cái ti vi riêng và phải có chỗ mà để nó chứ.”
Sự thật là, tôi không xem tivi nhiều lắm, trừ môn bóng đá ở trường mà thực tế là tôi nhảy tránh xa. Thêm nữa, buổi tối tôi ít khi về nhà trứơc 9h và thậm chí nếu tôi có về sớm tôi cũng còn đầy giấy tờ cần làm. Có chừng hai chương trình tivi I’ll TIVO mà tôi xem vào các ngày chủ nhật, còn lại thì tôi không bận tâm. Điều đó không có nghĩa là tôi đang sẵn sàng chiến đấu với Wyatt vì việc giành lấy tivi mỗi khi tôi muốn xem thứ gì đó, và thậm chí không có nghĩa nhiều lắm rằng tôi sẵn sàng từ bỏ những chương trình game show . Anh không cần phải biết được việc tôi ít xem tivi; đó là quy tắc.
“Thôi được,” anh nói miễn cưỡng vì rốt cuộc công bằng là công bằng. “Anh thà có em bên cạnh còn hơn.”
“Chúng ta sẽ xem chương trình mà em muốn trong một nửa thời gian.”
Thật hẳn là một thảm họa. Anh hiểu việc đó cũng như tôi. Sau một hồi lặng phắc, anh bỏ hẳn cái ý tưởng đó và xông lên. “Em sẽ lấy phòng nào? Một trong những phòng ngủ ở trên gác?”
“Không, bởi vì sau này đám trẻ phải có phòng riêng, em sẽ lại phải sắp xếp và chuyển đồ đạc lần nữa.”
Vẻ mặt anh không dịu đi chút nào, nhưng hơi nóng đã bao trùm- cái kiểu trạng thái nóng vì tôi-muốn-lột-trần-em-ra chứ không phải kiểu giận dữ đáng sợ. “Có bốn phòng ngủ,” anh chỉ rõ, nghĩ về quá trình tạo trẻ con để lấp đầy các phòng trống.
“Em biết. Chúng ta sẽ có hai đứa – em không loại trừ việc có ba, nhưng em nghĩ là chỉ hai thôi là vừa đủ và chúng ta sẽ dành một phòng ngủ cho khách. Em đang nghĩ về việc sử dụng hết phòng khách. Ai còn cần một phòng khách trang trọng kiểu cách chứ? Ờ, và em sẽ cần phải trang trí lại cửa sổ. Không xúc phạm đâu, nhưng mà khiếu thẩm mĩ của anh về cửa tệ lắm.”
Anh chống hai tay vào hông và hỏi với giọng nhẫn nhịn. “Còn gì nữa không?”
Hừ. Anh đang dễ dãi hơn tôi tưởng. Đùa một chút cho vui nào . “ Còn sơn nữa. Không phải là anh không thông minh khi chọn màu trung tính, nhưng việc trang trí nhà cửa không phải sở trrường của anh.” Tôi vội vã thêm vào. “Việc đó là của em, vì thế bây giờ anh có thể nghĩ ngơi và để mọi thứ cho em. Hãy tin em đi, một chút màu sắc trên những bức tường sẽ làm ngôi nhà rực rỡ hẳn lên đấy. Đám cây cũng vậy.” Anh không có cây trồng trong nhà, một điểm mà tôi hẳn đã biết. Làm sao mà người lành mạnh lại có thể sống trong một ngôi nhà thiếu cây xanh nhỉ?
“Anh đã mua cho em một cây rồi còn gì”
“Anh đã mua cho em cả một bụi. Và nó là loại trồng ngoài vườn, nơi mà nó thuộc về. Đừng lo, anh không phải làm gì với chuyện cây cối này đâu, ngoài việc chuyển chúng tới nơi mà em bảo anh thôi.”
“Sao em không vứt quách chúng tới chỗ em muốn và để chúng ở đó?”
Đây là quan điểm gì của đàn ông vậy? “Có lẽ em sẽ làm. Hoặc em sẽ đặt chúng ở ngoài cổng lúc thời tiết ấm áp và chỉ mang vào nhà khi mùa đông đến. Hãy tin vào em chỉ chuyện cây cối này thôi được không?”
Anh nhận thấy hẳn tôi không thể làm gì vụng trộm với đám thực vật nên anh miễn cưỡng gật đầu. “Okay, chúng ta có thể mua một vài cây.”
Một vài? Sao mà chậm hiểu thế. Dù sao đi chăng nữa tôi vẫn yêu anh.
“Và thảm chùi chân nữa.”
“Anh có trải thảm rồi.”
“Thảm chùi chân đặt lên trên thảm.”
Anh vò tay lên đầu với tâm trạng cực kỳ nản chí. “Tại sao em lại phải đặt thảm lên thảm làm quái quỷ gì chứ?”
“Để nhìn, ngốc ạ. Và nên có một cái phía dưới bàn phòng ăn sáng.” Cái sàn phòng góc dùng để ăn sáng lát cùng loại gạch với phòng bếp, và chúng lạnh ngắt. Một tấm thảm sẽ là một trong những phi vụ mua bán đầu tiên của tôi. Tôi mỉm cười với anh; mỉm cười thì không hề gây đau đớn gì hết. “Thế nhé.”
Đột nhiên anh toét miệng cười. “Okay, nghe có vẻ khá yên ổn ấy nhỉ.”
Một mối ngờ vực xấu xa bắt đầu hình thành. Tôi đóng kịch à? Anh đang can thiệp vào tôi hử? Một nguyên tắc chung, ít nhất một nửa những điều tôi nói là vì tôi thích can thiệp vào chuyện của anh, nhấn nút điều khiển anh và cố làm cho anh phát khùng lên. Tin tôi trong chuyện này đi. Trêu chọc vào Woody Allen sẽ không đáng sợ bằng một nửa chuyện này đâu, nói cho nghe, Hugh Jackman thì còn tạm được.
Nhưng chỉ vì tôi thích nhấn nút điều khiển anh không có nghĩa xoay qua chuyện khác là chơi đẹp đâu.
“Anh nói chuyện với Bố rồi à?”tôi hỏi một cách đầy ngờ vực.
“Tất nhiên là anh có. Anh biết anh đang làm một việc đại sự, cưới em, nên anh sẽ nghe lời khuyên nhủ của một chuyên gia. Bố bảo anh phải biết chọn lọc các trận đánh, không được để cảm xúc lấn át. Chừng nào mà em còn tránh xa cái ghế tựa của anh và cái ti vi ra thì anh ổn thôi.
Tôi chẳng biết tôi có được hờn dỗi hay cảm thấy bớt căng thẳng đi không. Mặt khác, bố sẽ không dẫn anh lạc lối, và cuộc đời tôi sẽ đơn giản hơn nếu tôi không phải thực hiện công cuộc cải tổ củaWyatt. Mặt khác nữa, ờ, tôi là một người-nhấn-nút.
“Anh chỉ việc viết cho em một tấm séc để em bắt đầu,” tôi thốt lên vui vẻ. “Em sẽ nói cho anh biết khi nào em cần nhiều hơn. Em biết một thợ mộc rất cừ, dù ông ấy có thể sẽ không bắt tay vào việc ngay lúc này đâu nhưng tuần tới em sẽ gặp và chỉ cho ông ấy biết những việc em muốn làm rồi để ông tiến hành theo kế hoạch.”
Anh đứng chết lặng, vẻ cảnh giác “Séc? Thợ mộc? Kế hoạch gì?”
Một cái nút bự vừa được nhấn đúng lúc. Cuộc đời mới đẹp làm sao.
“Anh có nhớ rõ là cuộc nói chuyện này bắt đầu như thế nào không?”
“Có. Em và Siana đang nói về cái ấy của anh.”
“Không phải đoạn đó, đoạn này cơ. Về việc trang trí lại nhà ấy.”
“Hiểu rồi. Anh vẫn chưa liên hệ được giữa cái ấy của anh và việc sửa lại cửa sổ.” Anh nói vẻ chế giễu. ‘nhưng giờ anh sẽ bắt kịp thôi. Còn cuộc nói chuyện bắt đầu thế nào thì sao?”
“Một phòng kho. Em chưa có. Em cần một cái.”
Ánh nhìn ngờ vực hiện lên trong mắt anh. “Em đang đuổi anh ra khỏi phòng làm việc của chính anh? Rồi em trông đợi anh thanh toán khoản phí đó hả?
“Em trông đợi anh trả phần lớn số tiền thôi. Anh làm ra nhiều tiền hơn em.”
Anh khịt mũi. “Anh đi xe hiệu Chevrolet. Còn em thì lái một cái Mercedes đấy.”
Tôi gạt phăng đi. Tiểu tiết quá. “Em không đuổi anh. Em đang chuyển anh sang một phòng làm việc khác. Chúng ta sẽ ngăn phòng khách ra.” Đó là một phòng lớn mà tôi thì không cần sử dụng hết cho phòng làm việc ở nhà của chính tôi. Lấy phần lớn nhất chứ không lấy hết cả. “Dù sao thì anh cũng cần chỗ làm việc lớn hơn, anh nhồi nhét quá nhiều vào một kho chứa đồ bếp.”
Sự thật hiển nhiên. Thật là thảm họa cho tôi khi anh mua ngôi nhà tại sao anh lại sửa lại rộng ra như thế chứ, anh không nghĩ ra một phòng làm việc cho riêng mình. Giải thích duy nhất cho việc đó: anh là đàn ông. Ít nhất thì anh cũng đã làm thêm đủ số phòng tắm, cho dù điều đó có là sáng kiến của nhà thầu thì chắc chắn cái sáng kiến xây một phòng kho cũng không phải đến từ Wyatt.
Tôi quan sát anh suy nghĩ quanh cái sáng kiến về một phòng làm việc lớn hơn, và nhận ra là tôi đúng- anh cần thêm không gian, và tôi thì cần một phòng chứa đồ. “Thôi được, thôi được. Hãy làm bất kỳ điều gì mà em muốn, anh sẽ thanh toán hết.” Anh nhăn tít sống mũi “Anh đến báo cho em về chuyện những cuốn băng ghi hình, và không biết làm sao mà anh phải tiêu tán ít nhất cả hai mươi ngàn đô .” Anh lầm bầm chỉ cho anh nghe thấy.
Hai mươi ngàn? Anh mong vậy thôi. Dù sao tôi cũng giữ ý tưởng đó cho mình. Anh sẽ sớm khám phá ra. “Anh có băng ghi hình ở bãi đỗ xe rồi à?” Tôi hơi chút hoài nghi. “Em không nghĩ là anh sẽ có, vì cô ta không đâm vào em. Siêu thị đưa cho anh hả?”
“Thực tế thì vậy, nhưng dù thế nào đi nữa anh vẫn lấy được.”
“Anh cần xin lệnh của tòa, và đâu có ai phạm tội.”
“Hành vi gây nguy hiểm coi thường tính mạng người khác là có tội, em yêu.”
“Tối qua anh không hề nói gì về hành vi gây nguy hiểm đến tính mạng người khác .”
Anh nhún vai. Theo quan điểm của anh thì chuyện điều tra là việc của anh, cũng giống như việc khử trùng hồ bơi ở Great Bods hoàn toàn là của tôi vậy; tôi không tranh cãi chi tiết với anh, hãy nghĩ về việc đó đi, anh tranh luận với tôi về công việc vụn vặt của cảnh sát. Tôi không đồng ý một cách hoàn toàn, nhưng công việc của cảnh sát hẳn thú vị hơn là việc khử trùng bể bơi, thế nên thỉnh thoảng tôi cũng ngó ngiêng qua đống giấy tờ của anh. Thôi được, tôi thú thật là bất cứ khi nào tôi có cơ hội.
Tôi bỏ qua vẻ thiếu cộng tác liên quan đến công việc của anh, dù sao thì anh cũng không hề có ý định khắc phục tình trạng ấy. “Anh tìm thấy gì?”
“Không nhiều,”anh thừa nhận, vẻ thất vọng hiện lên trong mắt.”Siêu thị sử dụng hệ thống băng cũ thay vì kỹ thuật số. Cuốn băng bị mòn đi. Anh không thể đọc được biển số xe, chỉ chắc chắn đó là một chiếc Buick. Các nhân viên IT nói người ta nên thay cuốn băng đó hàng tháng trứơc rồi chứ không phải để đến bây giờ, theo đúng nghĩa thì nó đã bị rỗ tổ ong hết rồi. Họ không thể lấy được bất kỳ thông tin nào hữu ích từ nó cả.”
“Siêu thị không thay băng mới định kỳ à?” tôi phẫn nộ hỏi. Nội quy ở siêu thị không chặt chẽ? Tôi cảm thấy bị lừa dối ghê gớm.
“Nhiều nơi cũng vậy, ít nhất thì cho đến khi xảy ra sự cố. Rồi ai đó chịu trách nhiệm về hệ thống giám sát này sẽ bắt được tội phạm, và thỉnh thoảng thì các cuộn băng ghi hình cũng được thay theo cách mà chúng nên vậy. Em sẽ không tin rằng có những việc tào lao mà bọn anh bị tống cho giả quýêt đâu.’’Giọng anh gay gắt. Wyatt không nản lòng vì những người không làm những việc họ nên làm.
Anh đưa tay vào trong chăn và siết chặt lấy bắp đùi tôi, bàn tay anh mạnh mẽ ,hơi dữ dội, và thật quá ấm áp. “Cô ta suýt đâm vào em.” Anh nói một cách cộc cằn. “Anh đã gần như lên cơn đau tim khi thấy nó sát như thế nào. Cô ta không chỉ muốn dọa em đâu, thật ra cô ta đã cố giết em.”
Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, “Em thật quá thể,” và xoay người nhìn thẳng vào tôi. Tia lấp lánh trong mắt anh báo hiệu một sự báo thù sấm sét.
Tôi cười toe toét.
Vẻ hòa nhã đầy dối trá, anh hỏi, “Em và Siana đang tranh luận về cái ấy của anh hả?”
“Chỉ tại anh nghe trộm. Em nghĩ anh nên được nghe việc gì đó thú vị một chút, thế rồi anh bước vào đây gây chuyện.”
Anh không hề có tí ti xấu hổ vì bị bắt quả tang, chắc việc rình mò người khác hẳn là ngón nghề của anh rồi. Thay vì thế anh tiến lại phía giường, vòng tay qua người tôi lúc anh cúi xuống. Nếu mà anh nghĩ tôi sẽ băn khuăn và thiếu thoải mái với cái kiểu lượn lờ xung quanh và tìm cách cho người ta vào tròng đó thì không hề. Vì một điều duy nhất, đó là Wyatt. Vì điều khác, well, đó cũng là Wyat luôn; tôi thích anh làm vậy với tôi. Nhữngchuyện hài hứơc và thú vị thường xảy ra khi anh lại gần tôi như thế.
Tôi không nhấc đầu lên khỏi gối, nhưng tôi chạm tay vào mặt anh, cảm nhận nét cương nghị nơi quai hàm và má, hơi ấm tỏa ra từ làn da, cái thô ráp của bộ râu anh vừa cạo chỉ vài giờ trứơc. “Bắt được rồi nhé,” tôi tự mãn. Ừ, tôi biết hể hả cũng hơi tệ, phần vì Wyatt không phải là kiểu người chỉ biết đứng chịu trận mà cười trừ. Anh sẽ nghĩ ra đòn để phản công, giống như anh lừa tôi đánh cược vào thứ mà anh biết chắc tôi sẽ thua be bét và bắt tôi phải xem các trận đấu cúp thế giới. Chả trách tôi ghét cay ghét đắng môn bóng chày.
Anh quay lại nhìn tôi với cái cười đầy tự mãn khiến tôi trở nên cảnh giác. “Vậy ra em đã không ngủ với bất kì kẻ nào trong vòng hai năm kể từ khi chúng ta chia tay, hử? Em vẫn đợi anh.”
“Không hẳn. Em chỉ chọn lọc thôi.” Chết tiệt gã đàn ông này, anh sẽ tìm ra được bất kỳ kẽ hở nào đó để xoay chuyển tình thế bất lợi của anh.
“Em đã bị ấn tượng vì phần cơ thể dùng cho việc sinh sản đó của anh.”
“Em nói điều đó vì em biết anh đang nghe lén.”
“Em đã muốn kiểm soát nó. Nếu anh nhớ chính xác thì em muốn sử dụng nó.”
Một trong nhiều điều tồi tệ của những gã cảnh sát là họ nhớ mọi thứ. Anh có thể trích dẫn nguyên văn từng câu từng chữ một cuộc nói chuyện của tôi với Siana. Ngoài ra, rõ ràng là tôi luôn rất thích cái SDS của anh. Làm ơn đi mà. Nếu tôi không thích cái gì đó, hẳn tôi không phát ngôn ra đằng mồm hay bất kỳ bộ phận cơ thể nào của tôi.
Thôi được, thỉnh thoảng cách duy nhất để lấy lại thế thượng phong trong tình huống này là đầu hàng hoàn toàn. Tôi mỉm cười với anh và đưa tay vuốt dọc khuôn mặt anh xuống dưới ngực, hạ xuống phía bụng cho tới khi tôi úp tay vào cái SDS của anh. Tôi lấy làm hài lòng vì cảm thấy được anh đã bắt đầu cương cứng. Đó mới là Wyatt của tôi; cứ đề cập đến vấn đề sex là anh luôn sẵn sàng. Tuyệt vời, hử? “Anh nhắc lại cực kỳ chính xác. Em đã muốn nó, và giờ em có nó.” Tôi hơi rùng mình, vì việc chạm vào anh cũng đủ khiến tôi hào hứng.
Anh dựa vào tôi, hơi thở của anh nhanh dần, đôi mắt sẫm lại khi anh đẩy mạnh hơn về phía tay tôi. Giờ thì không phải là mới “bắt đầu” nữa mà là anh đã hoàn toàn sẵn sàng và rắn chắc. “Chết tiệt” anh thốt lên với giọng điệu đầy giận dữ, đứng bật dậy và rời xa tôi.”
“Ôi trời,” tôi nói. Có gì không rõ ràng à?
Anh bắn cái nhìn mãnh liệt về phía tôi lúc anh quay lại phía cửa sổ. “Em đang bị chấn thương,” anh cộc lốc.
Rên rỉ, tôi nhận ra vấn đề. Không có bất cứ cú đụng chạm nào ít nhất cho đến vài ngày tới, và nếu ai đó tính được làm thế nào để có sex mà không hề động chạm vào nhau thì tôi ước bạn nói nhỏ cho tôi biết. Không sex hôm qua, không sex hôm nay, không sex cả ngày mai nữa – không sex cho đến khi nào cơn đau đầu chấm dứt, chắc phải vài ngày nữa. Giờ thì tôi thật sự bị ả tâm thần lái chiếc xe Buick làm phiền thật rồi, vì đã gây ra sự vụ mất mát không mong đợi này – bởi vì vụ mất mát này không như thể bạn cất những lần cực khoái vào kho cho đến lúc cần thì lấy ra đâu.
Nhấc đến đó tôi lại nhớ ra, còn thời điểm nào thích hợp để bắt đầu câu chuyện hơn lúc này đây, tôi đang bị thương và anh ở trong tâm trạng muốn che chở? Không còn gì tốt hơn nữa. “Em cần sửa lại nhà anh.”
Việc đó làm anh quay phắt lại. Đũng quần anh vẫn dựng đứng lên như cái lều, nhưng sự chú ý của anh lại tập trung vào tôi. Từ cái nhìn đầy cảnh giác của anh tôi tưởng mình vừa nói câu, “Em đang có một khẩu súng nhắm thẳng vào anh đây.”
Anh đưa mắt nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, trong đầu điên cuồng suy tính về cuộc đối thoại vừa rồi. Cuối cùng anh cất lời, “ Anh bỏ cuộc. Làm sao chúng ta đang nói chuyện về cái SDS của anh và chấn thương của em thì em lại chuyển sang việc muốn sửa lại nhà anh?”
“Em đang nghĩ về những cái kho chứa đồ.” Đó không hẳn là tất cả những gì tôi nghĩ , nhưng tôi không hề muốn đề cập tới vụ cất kho những lần lên đỉnh khi tôi tạm thời đang đứng ngoài biên. Ngoài ra, anh không cần biết tiểu tiết làm gì.
Anh từ bỏ việc cố kết nối sự vụ cho mạch lạc. “Về những phòng kho thì sao nào?”
“Em không có một cái.”
“Anh chắc vậy. Đó là cái phòng nhỏ bên cạnh bếp, nhớ chứ?
“Anh làm văn phòng ở đó rồi, nên nó không phải là phòng kho. Và dù sao đi nữa ngôi nhà của anh lộn xộn hết. Đồ đạc của anh cũng vậy luôn.”
Đôi mắt anh nheo lại. “Có gì không đúng với nhà anh? Nó ổn. Đồ đạc cũng tốt.”
“Nó chứa toàn đồ của đàn ông.”
“Anh là đàn ông,” anh chỉ ra. “Em muốn loại đàn ông nào?
“Nhưng em không phải là con trai.” Làm sao mà anh lại có thể quên phắt một việc quá rõ ràng như thế nhỉ? ‘Em cần những thứ của con gái. Vì vậy hoặc là em trang trí lại nhà anh, hoặc chúng ta sẽ chuyển đến nơi khác ở.”
“Anh thích nhà anh” Anh đang bắt đầu tỏ thái độ ương bướng mà mọi gã đàn ông đều tỏ ra khi họ không thích làm điều gì đó. “Anh để đồ chỗ mà anh muốn.”
Tôi đưa mắt nhìn với cái nhìn không cần nói lên lời, thế là đầu tôi lại nhức nhối hơn, vì bạn phải làm kiểu như đaỏ tròn mắt để thực hiện một cái nhìn đích thực. “Thế giả dụ là nó trở thành ngôi nhà của chúng ta?”
“Đến khi nào em chuyển tới.” Anh nói về chuyện đó như thể đó là một kết luận rõ ràng và đơn giản nhất trần đời vậy. Tôi đoán với anh thì thế thật.
“Nhưng anh không muốn việc em động vào bất kỳ thứ gì, việc mua một cái ghế vừa vặn cho em, việc sắp xếp một phòng làm việc của em, hay đại loại thế.” Đôi lông mày nhứơng lên của tôi nói cho anh biết tôi nghĩ gì về cái ý kiến này, và một lần nữa, việc nhướng lông mày lên cũng làm tôi đau đớn, nhưng nếu bạn mà sử dụng Botox thì còn lâu mới diễn đạt được cử chỉ đó khi nói chuyện. Vài ngày tới, tôi nghĩ mình nên cố hết sức bắt chứớc Nancy Pelosi.
(Nancy Patricia D'Alesandro Pelosià vị Chủ tịch thứ 60 của Hạ viện Hoa Kỳ thuộc đảng Dân chủ.Bà là phụ nữ đầu tiên, người California đầu tiên, và người Mỹ gốc Ý đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ được bầu vào chức vụ này.Bà là người sử dụng Botox để giữ lại tuổi thanh xuân)
Anh cau có. “Chết tiệt thật.” Anh nhìn ra chủ đề của cuộc đối thoại là không cách quỷ quái nào tôi lại hài lòng với cái hiện trạng đồ đạc của anh, và nếu còn muốn tôi sống chung thì hẳn phải có một số thay đổi, mà anh lại chúa ghét điều đó Đôi mắt anh nheo lại còn hẹp hơn, xuyên thấu vào sự việc một lần nữa. “Cái ghế tựa của anh để nguyên chỗ cũ. Ti vi cũng vậy.”
Tôi định nhún vai và ngừng lại ngay khi nhớ ra đó không phải là việc nên làm. “Được thôi, cứ coi như em không ở đó”
“Cái gì?”. Trông anh vừa bực tức vừa không hài lòng khi nghe thấy câu nói của tôi.
“Hãy nghĩ đi. Chúng ta có xem chung các chương trình chiếu trên tivi không? Không hề. Anh múôn xem bóng chày, em ghét bóng chày. Anh xem tất cả các môn thể thao. Em thích mỗi bóng đá và bóng rổ. Chấm hết. Em thích các chương trình trang trí, còn anh thà nhét những mảnh vụn xuống móng chân còn hơn là xem một chương trình giải trí. Vì thế nếu anh muốn em không phát điên lên và giết chết anh, thì em sẽ phải mua một cái ti vi riêng và phải có chỗ mà để nó chứ.”
Sự thật là, tôi không xem tivi nhiều lắm, trừ môn bóng đá ở trường mà thực tế là tôi nhảy tránh xa. Thêm nữa, buổi tối tôi ít khi về nhà trứơc 9h và thậm chí nếu tôi có về sớm tôi cũng còn đầy giấy tờ cần làm. Có chừng hai chương trình tivi I’ll TIVO mà tôi xem vào các ngày chủ nhật, còn lại thì tôi không bận tâm. Điều đó không có nghĩa là tôi đang sẵn sàng chiến đấu với Wyatt vì việc giành lấy tivi mỗi khi tôi muốn xem thứ gì đó, và thậm chí không có nghĩa nhiều lắm rằng tôi sẵn sàng từ bỏ những chương trình game show . Anh không cần phải biết được việc tôi ít xem tivi; đó là quy tắc.
“Thôi được,” anh nói miễn cưỡng vì rốt cuộc công bằng là công bằng. “Anh thà có em bên cạnh còn hơn.”
“Chúng ta sẽ xem chương trình mà em muốn trong một nửa thời gian.”
Thật hẳn là một thảm họa. Anh hiểu việc đó cũng như tôi. Sau một hồi lặng phắc, anh bỏ hẳn cái ý tưởng đó và xông lên. “Em sẽ lấy phòng nào? Một trong những phòng ngủ ở trên gác?”
“Không, bởi vì sau này đám trẻ phải có phòng riêng, em sẽ lại phải sắp xếp và chuyển đồ đạc lần nữa.”
Vẻ mặt anh không dịu đi chút nào, nhưng hơi nóng đã bao trùm- cái kiểu trạng thái nóng vì tôi-muốn-lột-trần-em-ra chứ không phải kiểu giận dữ đáng sợ. “Có bốn phòng ngủ,” anh chỉ rõ, nghĩ về quá trình tạo trẻ con để lấp đầy các phòng trống.
“Em biết. Chúng ta sẽ có hai đứa – em không loại trừ việc có ba, nhưng em nghĩ là chỉ hai thôi là vừa đủ và chúng ta sẽ dành một phòng ngủ cho khách. Em đang nghĩ về việc sử dụng hết phòng khách. Ai còn cần một phòng khách trang trọng kiểu cách chứ? Ờ, và em sẽ cần phải trang trí lại cửa sổ. Không xúc phạm đâu, nhưng mà khiếu thẩm mĩ của anh về cửa tệ lắm.”
Anh chống hai tay vào hông và hỏi với giọng nhẫn nhịn. “Còn gì nữa không?”
Hừ. Anh đang dễ dãi hơn tôi tưởng. Đùa một chút cho vui nào . “ Còn sơn nữa. Không phải là anh không thông minh khi chọn màu trung tính, nhưng việc trang trí nhà cửa không phải sở trrường của anh.” Tôi vội vã thêm vào. “Việc đó là của em, vì thế bây giờ anh có thể nghĩ ngơi và để mọi thứ cho em. Hãy tin em đi, một chút màu sắc trên những bức tường sẽ làm ngôi nhà rực rỡ hẳn lên đấy. Đám cây cũng vậy.” Anh không có cây trồng trong nhà, một điểm mà tôi hẳn đã biết. Làm sao mà người lành mạnh lại có thể sống trong một ngôi nhà thiếu cây xanh nhỉ?
“Anh đã mua cho em một cây rồi còn gì”
“Anh đã mua cho em cả một bụi. Và nó là loại trồng ngoài vườn, nơi mà nó thuộc về. Đừng lo, anh không phải làm gì với chuyện cây cối này đâu, ngoài việc chuyển chúng tới nơi mà em bảo anh thôi.”
“Sao em không vứt quách chúng tới chỗ em muốn và để chúng ở đó?”
Đây là quan điểm gì của đàn ông vậy? “Có lẽ em sẽ làm. Hoặc em sẽ đặt chúng ở ngoài cổng lúc thời tiết ấm áp và chỉ mang vào nhà khi mùa đông đến. Hãy tin vào em chỉ chuyện cây cối này thôi được không?”
Anh nhận thấy hẳn tôi không thể làm gì vụng trộm với đám thực vật nên anh miễn cưỡng gật đầu. “Okay, chúng ta có thể mua một vài cây.”
Một vài? Sao mà chậm hiểu thế. Dù sao đi chăng nữa tôi vẫn yêu anh.
“Và thảm chùi chân nữa.”
“Anh có trải thảm rồi.”
“Thảm chùi chân đặt lên trên thảm.”
Anh vò tay lên đầu với tâm trạng cực kỳ nản chí. “Tại sao em lại phải đặt thảm lên thảm làm quái quỷ gì chứ?”
“Để nhìn, ngốc ạ. Và nên có một cái phía dưới bàn phòng ăn sáng.” Cái sàn phòng góc dùng để ăn sáng lát cùng loại gạch với phòng bếp, và chúng lạnh ngắt. Một tấm thảm sẽ là một trong những phi vụ mua bán đầu tiên của tôi. Tôi mỉm cười với anh; mỉm cười thì không hề gây đau đớn gì hết. “Thế nhé.”
Đột nhiên anh toét miệng cười. “Okay, nghe có vẻ khá yên ổn ấy nhỉ.”
Một mối ngờ vực xấu xa bắt đầu hình thành. Tôi đóng kịch à? Anh đang can thiệp vào tôi hử? Một nguyên tắc chung, ít nhất một nửa những điều tôi nói là vì tôi thích can thiệp vào chuyện của anh, nhấn nút điều khiển anh và cố làm cho anh phát khùng lên. Tin tôi trong chuyện này đi. Trêu chọc vào Woody Allen sẽ không đáng sợ bằng một nửa chuyện này đâu, nói cho nghe, Hugh Jackman thì còn tạm được.
Nhưng chỉ vì tôi thích nhấn nút điều khiển anh không có nghĩa xoay qua chuyện khác là chơi đẹp đâu.
“Anh nói chuyện với Bố rồi à?”tôi hỏi một cách đầy ngờ vực.
“Tất nhiên là anh có. Anh biết anh đang làm một việc đại sự, cưới em, nên anh sẽ nghe lời khuyên nhủ của một chuyên gia. Bố bảo anh phải biết chọn lọc các trận đánh, không được để cảm xúc lấn át. Chừng nào mà em còn tránh xa cái ghế tựa của anh và cái ti vi ra thì anh ổn thôi.
Tôi chẳng biết tôi có được hờn dỗi hay cảm thấy bớt căng thẳng đi không. Mặt khác, bố sẽ không dẫn anh lạc lối, và cuộc đời tôi sẽ đơn giản hơn nếu tôi không phải thực hiện công cuộc cải tổ củaWyatt. Mặt khác nữa, ờ, tôi là một người-nhấn-nút.
“Anh chỉ việc viết cho em một tấm séc để em bắt đầu,” tôi thốt lên vui vẻ. “Em sẽ nói cho anh biết khi nào em cần nhiều hơn. Em biết một thợ mộc rất cừ, dù ông ấy có thể sẽ không bắt tay vào việc ngay lúc này đâu nhưng tuần tới em sẽ gặp và chỉ cho ông ấy biết những việc em muốn làm rồi để ông tiến hành theo kế hoạch.”
Anh đứng chết lặng, vẻ cảnh giác “Séc? Thợ mộc? Kế hoạch gì?”
Một cái nút bự vừa được nhấn đúng lúc. Cuộc đời mới đẹp làm sao.
“Anh có nhớ rõ là cuộc nói chuyện này bắt đầu như thế nào không?”
“Có. Em và Siana đang nói về cái ấy của anh.”
“Không phải đoạn đó, đoạn này cơ. Về việc trang trí lại nhà ấy.”
“Hiểu rồi. Anh vẫn chưa liên hệ được giữa cái ấy của anh và việc sửa lại cửa sổ.” Anh nói vẻ chế giễu. ‘nhưng giờ anh sẽ bắt kịp thôi. Còn cuộc nói chuyện bắt đầu thế nào thì sao?”
“Một phòng kho. Em chưa có. Em cần một cái.”
Ánh nhìn ngờ vực hiện lên trong mắt anh. “Em đang đuổi anh ra khỏi phòng làm việc của chính anh? Rồi em trông đợi anh thanh toán khoản phí đó hả?
“Em trông đợi anh trả phần lớn số tiền thôi. Anh làm ra nhiều tiền hơn em.”
Anh khịt mũi. “Anh đi xe hiệu Chevrolet. Còn em thì lái một cái Mercedes đấy.”
Tôi gạt phăng đi. Tiểu tiết quá. “Em không đuổi anh. Em đang chuyển anh sang một phòng làm việc khác. Chúng ta sẽ ngăn phòng khách ra.” Đó là một phòng lớn mà tôi thì không cần sử dụng hết cho phòng làm việc ở nhà của chính tôi. Lấy phần lớn nhất chứ không lấy hết cả. “Dù sao thì anh cũng cần chỗ làm việc lớn hơn, anh nhồi nhét quá nhiều vào một kho chứa đồ bếp.”
Sự thật hiển nhiên. Thật là thảm họa cho tôi khi anh mua ngôi nhà tại sao anh lại sửa lại rộng ra như thế chứ, anh không nghĩ ra một phòng làm việc cho riêng mình. Giải thích duy nhất cho việc đó: anh là đàn ông. Ít nhất thì anh cũng đã làm thêm đủ số phòng tắm, cho dù điều đó có là sáng kiến của nhà thầu thì chắc chắn cái sáng kiến xây một phòng kho cũng không phải đến từ Wyatt.
Tôi quan sát anh suy nghĩ quanh cái sáng kiến về một phòng làm việc lớn hơn, và nhận ra là tôi đúng- anh cần thêm không gian, và tôi thì cần một phòng chứa đồ. “Thôi được, thôi được. Hãy làm bất kỳ điều gì mà em muốn, anh sẽ thanh toán hết.” Anh nhăn tít sống mũi “Anh đến báo cho em về chuyện những cuốn băng ghi hình, và không biết làm sao mà anh phải tiêu tán ít nhất cả hai mươi ngàn đô .” Anh lầm bầm chỉ cho anh nghe thấy.
Hai mươi ngàn? Anh mong vậy thôi. Dù sao tôi cũng giữ ý tưởng đó cho mình. Anh sẽ sớm khám phá ra. “Anh có băng ghi hình ở bãi đỗ xe rồi à?” Tôi hơi chút hoài nghi. “Em không nghĩ là anh sẽ có, vì cô ta không đâm vào em. Siêu thị đưa cho anh hả?”
“Thực tế thì vậy, nhưng dù thế nào đi nữa anh vẫn lấy được.”
“Anh cần xin lệnh của tòa, và đâu có ai phạm tội.”
“Hành vi gây nguy hiểm coi thường tính mạng người khác là có tội, em yêu.”
“Tối qua anh không hề nói gì về hành vi gây nguy hiểm đến tính mạng người khác .”
Anh nhún vai. Theo quan điểm của anh thì chuyện điều tra là việc của anh, cũng giống như việc khử trùng hồ bơi ở Great Bods hoàn toàn là của tôi vậy; tôi không tranh cãi chi tiết với anh, hãy nghĩ về việc đó đi, anh tranh luận với tôi về công việc vụn vặt của cảnh sát. Tôi không đồng ý một cách hoàn toàn, nhưng công việc của cảnh sát hẳn thú vị hơn là việc khử trùng bể bơi, thế nên thỉnh thoảng tôi cũng ngó ngiêng qua đống giấy tờ của anh. Thôi được, tôi thú thật là bất cứ khi nào tôi có cơ hội.
Tôi bỏ qua vẻ thiếu cộng tác liên quan đến công việc của anh, dù sao thì anh cũng không hề có ý định khắc phục tình trạng ấy. “Anh tìm thấy gì?”
“Không nhiều,”anh thừa nhận, vẻ thất vọng hiện lên trong mắt.”Siêu thị sử dụng hệ thống băng cũ thay vì kỹ thuật số. Cuốn băng bị mòn đi. Anh không thể đọc được biển số xe, chỉ chắc chắn đó là một chiếc Buick. Các nhân viên IT nói người ta nên thay cuốn băng đó hàng tháng trứơc rồi chứ không phải để đến bây giờ, theo đúng nghĩa thì nó đã bị rỗ tổ ong hết rồi. Họ không thể lấy được bất kỳ thông tin nào hữu ích từ nó cả.”
“Siêu thị không thay băng mới định kỳ à?” tôi phẫn nộ hỏi. Nội quy ở siêu thị không chặt chẽ? Tôi cảm thấy bị lừa dối ghê gớm.
“Nhiều nơi cũng vậy, ít nhất thì cho đến khi xảy ra sự cố. Rồi ai đó chịu trách nhiệm về hệ thống giám sát này sẽ bắt được tội phạm, và thỉnh thoảng thì các cuộn băng ghi hình cũng được thay theo cách mà chúng nên vậy. Em sẽ không tin rằng có những việc tào lao mà bọn anh bị tống cho giả quýêt đâu.’’Giọng anh gay gắt. Wyatt không nản lòng vì những người không làm những việc họ nên làm.
Anh đưa tay vào trong chăn và siết chặt lấy bắp đùi tôi, bàn tay anh mạnh mẽ ,hơi dữ dội, và thật quá ấm áp. “Cô ta suýt đâm vào em.” Anh nói một cách cộc cằn. “Anh đã gần như lên cơn đau tim khi thấy nó sát như thế nào. Cô ta không chỉ muốn dọa em đâu, thật ra cô ta đã cố giết em.”
Tác giả :
Linda Howard