Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ
Chương 36: Tuy ở cùng phòng nhưng mà bọn này trong sáng lắm nhá
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Ánh mắt cố chấp và âm cuối cao vút, đó không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định chắc chắn.
Tô Mộ Mộc vừa bị vạch mặt vừa bị Lâm Trăn đè vào tường cảm thấy mình đang nổ tung, trong đầu cô chỉ còn những đóa pháo hoa đang bừng sáng, cực kì náo nhiệt, rất nhiều hình ảnh ẩn dụ hiện lên nào là sóng thần rồi là núi lửa phun trào… Nói chung là loạn.
Tô Mộ Mộc không thể phân biệt chuyện khiến cô bùng nổ dữ dội hơn là chuyện vị vạch trần hay là bị đè vào tường nữa.
Lưng Tô Mộ Mộc dán vào vách tường, cô khẽ ngẩng đầu lên, hai má hồng hồng, Lâm Trăn đứng gần trong gang tất khiến cô hồi hộp nuốt nước miếng: “Cậu, sao cậu biết?”
Hai mắt Lâm Trăn lóe lên, ánh mắt sắc bén và tinh tế ấy nhìn chằm chằm Tô Mộ Mộc, khẽ nói: “Nhiều lắm, có rất nhiều chi tiết nhỏ gộp lại với nhau khiến em bắt đầu nghi ngờ. Nhưng lúc em vào đoàn có gọi chị là chị gái nhỏ nhưng thái độ của chị rất thờ ơ nên em không thể chắc chắn.”
Nói đến vế sau, giọng Lâm Trăn ra vẻ khá là ấm ức.
Có lẽ do lực hấp dẫn nên khi hai người đang nói chuyện thì hai cơ thể đã sít lại gần nhau.
“Sau đó…”
Nhìn hai má Tô Mộ Mộc đỏ ửng lên như hoa đào tháng ba đang nở rộ, lời cậu nói chợt ngưng lại và lúng túng cúp mắt xuống. Cậu chỉ muốn trốn tránh sự mê hoặc ấy thôi nhưng kết quả lại là cảnh xuân ập vào mắt.
Tô Mộ Mộc mặc chiếc áo sơ mình xanh nhạt, khuy áo trên cùng không được cài và sau khi hai người giằng co thì chiếc khuy thứ hai cũng sắp bung ra.
Vì thế, góc nhìn của Lâm Trăn có thể trông thấy xương quai xanh trắng nõn và đường cong bí ẩn.
Tai Lâm Trăn đỏ ửng, ban nãy cậu bị thái độ lạnh nhạt của Tô Mộ Mộc kích thích nên mới nóng đầu giữ cô rồi… Rồi… Rồi còn đẩy vào tường… Bây giờ giật mình tỉnh táo lại mới phát hiện ra tư thế của hai người cực kì mờ ám.
Lâm Trăn lập tức lùi bước và quay đầy đi, ngượng ngùng không dám nhìn Tô Mộ Mộc.
“???”
Tô Mộ Mộc dụi khóe mắt theo thói quen, mắt cô không có dính gì đâu nhỉ?, không đến nỗi nhục cỡ đó đâu ha.
Quan trọng nhất là cô chỉ mới nghe Lâm Trăn nói được có nửa câu thôi, cắt ngang tàn nhẫn quá.
“Sau đó thì sao?” Tô Mộ Mộc giơ tay ra chọt tay Lâm Trăn.
“Hả?” Tầm mắt của chàng trai vừa mới hoàn hồn họ Lâm tên Trăn khẽ lướt qua ngực Tô Mộ Mộc rồi quay ngoắt đi.
Nhận được tín hiệu từ ánh mắt Lâm Trăn, Tô Mộ Mộc cúi xuống nhìn.
“Ặc…” Cô vội vàng kéo áo, tim đập bình bịch như sắp lao ra ngoài.
Lâm Trăn nói: “Em không có!”
Tô Mộ Mộc bật cười: “Chị đã nói gì đâu mà.”
“……” Lâm Trăn im lặng nửa giây: “À.”
Lời được thốt ra, hai người liếc nhau và cũng hiểu ý bật cười, mọi vấn đề đã được hóa giải.
Lâm Trăn tiếp tục nói: “Sau đó em đã nghĩ tại sao chị lại không muốn thừa nhận mình quen biết em? Chị thấy trong đoàn có nhiều người nhiều miệng nên sợ lộ? Hay là… Hay là em đã làm gì đó khiến chị không vui?”
Tô Mộ Mộc sững người. Phải rồi, cô đã lỡ mất một chi tiết đó là khi cô đang lo lắng và đề phòng thì có thể Lâm Trăn cũng như thế.
Cô ở đây sợ mình không hoàn hảo trong mắt cậu nhưng thật ra cậu cũng đang lo lắng không yên nhỉ? Vậy Lâm Trăn đã lấy tư cách gì để lo lắng nhỉ? Bạn tay to chơi game? Đàn em nhỏ đẹp trai? Hay là… Hay là một suy nghĩ khác…
“Em nghĩ chắc chắn chị có lý do gì đó nên mới không muốn thừa nhận, vì thế em mới quyết định ngồi yên xem tình hình để tránh trường hợp nói ra khiến chị mất hứng.”
Đó là những lời đầy quan tâm và săn sóc nhưng bên trong nó có ẩn giấu chút uất ức và không cam tâm.
Có lẽ cuộc đời cậu quá xuôi chèo mát mái nên khi đụng phải sóng gió ở chỗ Tô Mộ Mộc, Lâm Trăn cảm thấy khá thất bại và ảo não.
Tô Mộ Mộc ngạc nhiên nhìn cậu, không ngờ sự thật phía sau bức màn là thế này và cô hoàn toàn không ngờ rằng cậu lại âm thầm chịu đựng vì mình như thế. Cô thầm thở dài, rễ của Cây Nhỏ ngày một cắm sâu vào tim cô rồi.
“Không có đâu, cậu rất tốt.” Tô Mộ Mộc ngập ngừng, sau đó cô lại nhấn mạnh: “Chơi cùng với cậu rất vui.”
Nghe thế, hai mắt Lâm Trăn sáng rỡ như đèn pha, vui sướng và hào hứng không cách nào giấu nổi đang lan tràn: “Thật không?”
Nụ cười tươi hơn cả ánh mặt trời quá chói mắt khiến Tô Mộ Mộc không thể kìm nổi ham muốn được ngắm thêm nhiều lần nữa, song cô lại thấy lo lắng muốn lùi bước.
“Ừ.” Tô Mộ Mộc lo rằng từ ấy quá nhỏ bé không đủ để diễn đạt nên gật đầu thêm cái nữa.
Nếu Lâm Trăn có đuôi thì hẳn là nó đã vểnh lên tận trời. Cậu biết mà, cậu anh tuấn đẹp trai thế này, trẻ trung với tương lai tươi sáng thế này thì dù chưa chạm đến mức độ thích nhưng ít nhất chị gái nhỏ cũng phải có cảm tình chứ!
Tô Mộ Mộc có thể cảm nhận được sự sung sướng đến từ Lâm Trăn, cô chợt phát hiện ra Cây Nhỏ rất dễ dụ, cô gật đầu xong là cậu chẳng thèm hỏi tới lý do ‘chị không thừa nhận em’ nữa, đinh ninh cô nói một thì nó chắc chắn là một.
Khá ngốc, khá đáng yêu.
“Vậy tại sao chị gái nhỏ vẫn không chịu nhận mình quen biết em thế?”
Tô Mộ Mộc: “……”
“Chị gái nhỏ?”
Tô Mộ Mộc nuốt bài ca tự ảo tưởng sức mạnh kia vào rồi bắt đầu trêu ghẹo: “Anh Thụ Thụ này, người ta ngại mò, hong được hỏ*?”
(*) Tại chị Mộc Mộc đang dẹo nên mình đổi đó, không phải sai chính tả đâu nha.
Lâm Trăn: “…………………….”
Nếu Lâm Trăn lùi lại hai bước thì Tô Mộ Mộc sẽ phát hiện ra sức mạnh của câu nói ấy lớn cỡ nào, dường như cậu đã bị cô hù thành em Thỏ nhỏ chỉ biết nhảy nhót lung tung rồi.
Lâm Trăn ngu người triệt để, Tô Mộ Mộc có định làm nũng để hai người phải lúng túng đâu, sao lần nào cô giả làm em gái đáng yêu nũng nịu cũng thất bại thế nhỉ?
Tô Mộ Mộc ngao ngán vò tóc, gượng gạo ho khẽ rồi bịn rịn nói: “Chúng ta đã giải quyết xong rồi, vậy cậu có còn chuyện gì nữa không?”
Thật ra thì Lâm Trăn cũng không nỡ về vì cậu muốn ở bên Tô Mộ Mộc lâu chừng nào hay chừng ấy. Sau đó cái khó nó ló cái khôn, nói: “Chị có muốn chơi DUO không? Mobile ấy.”
“Được thôi.” Tô Mộ Mộc cực kì hợp tác đồng ý ngay.
Ai ngờ vừa mở lên thì Giang Trừng Vũ đã gõ cửa, cậu ta nhiệt tình gửi lời mời——-Chơi cùng đi, chơi cùng đi.
Chẳng mấy chốc cậu ta lại bổ sung thêm một câu—— Đừng có giả bộ treo máy nhá, tôi biết cô đang ở đó đấy.
“……” Tô Mộ Mộc liếc sang Lâm Trăn: “Chị mời một người vào đội nha.”
“Dạ.” Miệng thì đồng ý nhưng trong lòng cực kì khó chịu.
Tô Mộ Mộc cũng có ưa gì đâu, nhưng khi cô kéo Giang Trừng Vũ vào thì cậu ta lại kéo tên Đường Tiểu Kiều vào bốn người mở mic.
Trong bốn người, chỉ có mỗi Giang Trừng Vũ hí hửng nhất: “SQUAD! Lên lên lên!”
Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn: “……”
Đường Tiểu Kiều nhìn thấu tất cả: “……”
Lâm Trăn chợt nhớ ra một điều: “Đường Tiểu Kiều, cô đang livestream hả?”
“Vừa mở sóng, chuẩn bị live, sao vậy anh? Nếu mọi người không thích thì em sẽ không mở.”
“Không cần đâu, để anh với chị gái nhỏ đổi thành acc nhỏ.”
Khi Lâm Trăn đang nói chuyện thì mic của cậu và Tô Mộ Mộc sáng lên.
Lâm Trăn nói với Tô Mộ Mộc: “Cái acc Nicetree trong Mobile của chị bị lộ rồi mà bây giờ còn chơi với em nữa thì chưa chắc fan bên livestream Đường Tiểu Kiều không đoán ra Nicetree là chị nên chị dùng acc nhỏ đi.”
Tô Mộ Mộc nhìn Lâm Trăn chăm chú, không ngờ cậu lại chu đáo thế này: “Được.”
Vừa mới nói xong thì cô đã liếc thấy Lâm Trăn đang đổi tài khoản: “Cậu cũng đổi luôn hả?”
“Hưm.” Lâm Trăn lên tiếng xem như đồng ý.
Sau đó Tô Mộ Mộc lướt ID mới của Lâm Trăn là Cây To Thật Là To bèn bật cười, ra đây chính là nguyên nhân cậu muốn đổi tài khoản.
Tiếng cười ấy không chỉ vọng vào điện thoại Tô Mộ Mộc mà còn đi vào điện thoại Lâm Trăn.
Bấy giờ, Giang Trừng Vũ đã hiểu ra rồi: “Đệt, bà Mộc Mộc ơi, trong phòng bà có đàn ông thật hả!?
Tiếng la ấy khiến Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn ngượng ngịu, hận không thể chui vào màn hình điện thoại.
Đường Tiểu Kiều nói: “Giang bự bự ơi, Giang to to ơi, Giang nam thần ơi, anh cứ tập trung chơi đi đừng phân tâm nhé.”
Giang Trừng Vũ: “Ò.”
Tuy mới đầu bầu không khí hơi lúng túng nhưng sau khi vào game thì trạng thái đó biến mất nhanh như chớp.
Game là một thứ rất tốt!
Từ Từ YOYO: Thế là đám trai đơn gái chiếc hai người ở cùng một phòng hai ba tiếng đồng hồ để chơi game hả?
Tô Mộ Mộc: Không được hả?
Từ Từ YOYO: Được, nhưng tớ cảm thấy hành động đó 6 quá.
Tô Mộ Mộc:.
Từ Từ YOYO vẫn chưa chấp nhận từ bỏ, hỏi: Hai người không có tận dụng cơ hội làm thêm cái gì đó hả? Nắm tay ôm hôn chẳng hạn…?
Tô Mộ Mộc: Không có!
Từ Từ YOYO: Ờ hiểu, em trai bất lực.
Tô Mộ Mộc: Nói cái gì đấy, đàn em cư xử lịch thiệp thôi mà. Cậu mong chờ cảnh mở cửa đè vào tường ép hôn rồi tắt đèn giống trong phim chắc?
Tô Mộ Mộc lại nhớ tới xúc cảm khi chạm vào cánh tay rắn chắc của Lâm Trăn cùng với hơi thở ấm áp phả vào mặt khi cậu đẩy cô vào vách tường. Ấy ấy, Tô Mộ Mộc vội vàng gạt đi những hình ảnh quyến rũ ấy đi.
Từ Từ YOYO: Tớ đâu có mong chờ gì, nhưng nghe cách cậu miêu tả thì chắc là cậu muốn lắm nhỉ, há há há.
Tô Mộ Mộc: Ha ha…
Từ Từ YOYO: Nhưng tớ hơi lo lắng, mấy chàng thanh niên trẻ tầm tuổi này dễ nóng người lắm mà nhỉ, sao cậu ấy chẳng có tí ý định xấu xa nào với cậu thế? Chẳng lẽ cậu ấy bất lực thật á OoO.
Tô Mộ Mộc: Bớt, cậu tỉnh lại giùm đi!
Đừng bị Tô Mộ Mộc lừa bởi mấy câu trả lời hài hước ấy, thật ra cô đang nơm nớp lo sợ đấy.
Tô Mộ Mộc nằm trên giường sờ mặt mình, sờ xuống ngực rồi lại giơ hai chân lên lắc lư, chẳng lẽ mình không quyến rũ hả? Không thể nào?
Hôm sau, chương trình vẫn được ghi hình như thường lệ, sáng hôm đó Tô Mộ Mộc chào hỏi Lâm Trăn, tuy là hành động đó hết sức bình thường nhưng khi hai ánh mắt chạm nhau thì đáy lòng cả hai đều cảm nhận được sự khác biệt.
Ánh mắt cố chấp và âm cuối cao vút, đó không phải là một câu hỏi mà là một lời khẳng định chắc chắn.
Tô Mộ Mộc vừa bị vạch mặt vừa bị Lâm Trăn đè vào tường cảm thấy mình đang nổ tung, trong đầu cô chỉ còn những đóa pháo hoa đang bừng sáng, cực kì náo nhiệt, rất nhiều hình ảnh ẩn dụ hiện lên nào là sóng thần rồi là núi lửa phun trào… Nói chung là loạn.
Tô Mộ Mộc không thể phân biệt chuyện khiến cô bùng nổ dữ dội hơn là chuyện vị vạch trần hay là bị đè vào tường nữa.
Lưng Tô Mộ Mộc dán vào vách tường, cô khẽ ngẩng đầu lên, hai má hồng hồng, Lâm Trăn đứng gần trong gang tất khiến cô hồi hộp nuốt nước miếng: “Cậu, sao cậu biết?”
Hai mắt Lâm Trăn lóe lên, ánh mắt sắc bén và tinh tế ấy nhìn chằm chằm Tô Mộ Mộc, khẽ nói: “Nhiều lắm, có rất nhiều chi tiết nhỏ gộp lại với nhau khiến em bắt đầu nghi ngờ. Nhưng lúc em vào đoàn có gọi chị là chị gái nhỏ nhưng thái độ của chị rất thờ ơ nên em không thể chắc chắn.”
Nói đến vế sau, giọng Lâm Trăn ra vẻ khá là ấm ức.
Có lẽ do lực hấp dẫn nên khi hai người đang nói chuyện thì hai cơ thể đã sít lại gần nhau.
“Sau đó…”
Nhìn hai má Tô Mộ Mộc đỏ ửng lên như hoa đào tháng ba đang nở rộ, lời cậu nói chợt ngưng lại và lúng túng cúp mắt xuống. Cậu chỉ muốn trốn tránh sự mê hoặc ấy thôi nhưng kết quả lại là cảnh xuân ập vào mắt.
Tô Mộ Mộc mặc chiếc áo sơ mình xanh nhạt, khuy áo trên cùng không được cài và sau khi hai người giằng co thì chiếc khuy thứ hai cũng sắp bung ra.
Vì thế, góc nhìn của Lâm Trăn có thể trông thấy xương quai xanh trắng nõn và đường cong bí ẩn.
Tai Lâm Trăn đỏ ửng, ban nãy cậu bị thái độ lạnh nhạt của Tô Mộ Mộc kích thích nên mới nóng đầu giữ cô rồi… Rồi… Rồi còn đẩy vào tường… Bây giờ giật mình tỉnh táo lại mới phát hiện ra tư thế của hai người cực kì mờ ám.
Lâm Trăn lập tức lùi bước và quay đầy đi, ngượng ngùng không dám nhìn Tô Mộ Mộc.
“???”
Tô Mộ Mộc dụi khóe mắt theo thói quen, mắt cô không có dính gì đâu nhỉ?, không đến nỗi nhục cỡ đó đâu ha.
Quan trọng nhất là cô chỉ mới nghe Lâm Trăn nói được có nửa câu thôi, cắt ngang tàn nhẫn quá.
“Sau đó thì sao?” Tô Mộ Mộc giơ tay ra chọt tay Lâm Trăn.
“Hả?” Tầm mắt của chàng trai vừa mới hoàn hồn họ Lâm tên Trăn khẽ lướt qua ngực Tô Mộ Mộc rồi quay ngoắt đi.
Nhận được tín hiệu từ ánh mắt Lâm Trăn, Tô Mộ Mộc cúi xuống nhìn.
“Ặc…” Cô vội vàng kéo áo, tim đập bình bịch như sắp lao ra ngoài.
Lâm Trăn nói: “Em không có!”
Tô Mộ Mộc bật cười: “Chị đã nói gì đâu mà.”
“……” Lâm Trăn im lặng nửa giây: “À.”
Lời được thốt ra, hai người liếc nhau và cũng hiểu ý bật cười, mọi vấn đề đã được hóa giải.
Lâm Trăn tiếp tục nói: “Sau đó em đã nghĩ tại sao chị lại không muốn thừa nhận mình quen biết em? Chị thấy trong đoàn có nhiều người nhiều miệng nên sợ lộ? Hay là… Hay là em đã làm gì đó khiến chị không vui?”
Tô Mộ Mộc sững người. Phải rồi, cô đã lỡ mất một chi tiết đó là khi cô đang lo lắng và đề phòng thì có thể Lâm Trăn cũng như thế.
Cô ở đây sợ mình không hoàn hảo trong mắt cậu nhưng thật ra cậu cũng đang lo lắng không yên nhỉ? Vậy Lâm Trăn đã lấy tư cách gì để lo lắng nhỉ? Bạn tay to chơi game? Đàn em nhỏ đẹp trai? Hay là… Hay là một suy nghĩ khác…
“Em nghĩ chắc chắn chị có lý do gì đó nên mới không muốn thừa nhận, vì thế em mới quyết định ngồi yên xem tình hình để tránh trường hợp nói ra khiến chị mất hứng.”
Đó là những lời đầy quan tâm và săn sóc nhưng bên trong nó có ẩn giấu chút uất ức và không cam tâm.
Có lẽ cuộc đời cậu quá xuôi chèo mát mái nên khi đụng phải sóng gió ở chỗ Tô Mộ Mộc, Lâm Trăn cảm thấy khá thất bại và ảo não.
Tô Mộ Mộc ngạc nhiên nhìn cậu, không ngờ sự thật phía sau bức màn là thế này và cô hoàn toàn không ngờ rằng cậu lại âm thầm chịu đựng vì mình như thế. Cô thầm thở dài, rễ của Cây Nhỏ ngày một cắm sâu vào tim cô rồi.
“Không có đâu, cậu rất tốt.” Tô Mộ Mộc ngập ngừng, sau đó cô lại nhấn mạnh: “Chơi cùng với cậu rất vui.”
Nghe thế, hai mắt Lâm Trăn sáng rỡ như đèn pha, vui sướng và hào hứng không cách nào giấu nổi đang lan tràn: “Thật không?”
Nụ cười tươi hơn cả ánh mặt trời quá chói mắt khiến Tô Mộ Mộc không thể kìm nổi ham muốn được ngắm thêm nhiều lần nữa, song cô lại thấy lo lắng muốn lùi bước.
“Ừ.” Tô Mộ Mộc lo rằng từ ấy quá nhỏ bé không đủ để diễn đạt nên gật đầu thêm cái nữa.
Nếu Lâm Trăn có đuôi thì hẳn là nó đã vểnh lên tận trời. Cậu biết mà, cậu anh tuấn đẹp trai thế này, trẻ trung với tương lai tươi sáng thế này thì dù chưa chạm đến mức độ thích nhưng ít nhất chị gái nhỏ cũng phải có cảm tình chứ!
Tô Mộ Mộc có thể cảm nhận được sự sung sướng đến từ Lâm Trăn, cô chợt phát hiện ra Cây Nhỏ rất dễ dụ, cô gật đầu xong là cậu chẳng thèm hỏi tới lý do ‘chị không thừa nhận em’ nữa, đinh ninh cô nói một thì nó chắc chắn là một.
Khá ngốc, khá đáng yêu.
“Vậy tại sao chị gái nhỏ vẫn không chịu nhận mình quen biết em thế?”
Tô Mộ Mộc: “……”
“Chị gái nhỏ?”
Tô Mộ Mộc nuốt bài ca tự ảo tưởng sức mạnh kia vào rồi bắt đầu trêu ghẹo: “Anh Thụ Thụ này, người ta ngại mò, hong được hỏ*?”
(*) Tại chị Mộc Mộc đang dẹo nên mình đổi đó, không phải sai chính tả đâu nha.
Lâm Trăn: “…………………….”
Nếu Lâm Trăn lùi lại hai bước thì Tô Mộ Mộc sẽ phát hiện ra sức mạnh của câu nói ấy lớn cỡ nào, dường như cậu đã bị cô hù thành em Thỏ nhỏ chỉ biết nhảy nhót lung tung rồi.
Lâm Trăn ngu người triệt để, Tô Mộ Mộc có định làm nũng để hai người phải lúng túng đâu, sao lần nào cô giả làm em gái đáng yêu nũng nịu cũng thất bại thế nhỉ?
Tô Mộ Mộc ngao ngán vò tóc, gượng gạo ho khẽ rồi bịn rịn nói: “Chúng ta đã giải quyết xong rồi, vậy cậu có còn chuyện gì nữa không?”
Thật ra thì Lâm Trăn cũng không nỡ về vì cậu muốn ở bên Tô Mộ Mộc lâu chừng nào hay chừng ấy. Sau đó cái khó nó ló cái khôn, nói: “Chị có muốn chơi DUO không? Mobile ấy.”
“Được thôi.” Tô Mộ Mộc cực kì hợp tác đồng ý ngay.
Ai ngờ vừa mở lên thì Giang Trừng Vũ đã gõ cửa, cậu ta nhiệt tình gửi lời mời——-Chơi cùng đi, chơi cùng đi.
Chẳng mấy chốc cậu ta lại bổ sung thêm một câu—— Đừng có giả bộ treo máy nhá, tôi biết cô đang ở đó đấy.
“……” Tô Mộ Mộc liếc sang Lâm Trăn: “Chị mời một người vào đội nha.”
“Dạ.” Miệng thì đồng ý nhưng trong lòng cực kì khó chịu.
Tô Mộ Mộc cũng có ưa gì đâu, nhưng khi cô kéo Giang Trừng Vũ vào thì cậu ta lại kéo tên Đường Tiểu Kiều vào bốn người mở mic.
Trong bốn người, chỉ có mỗi Giang Trừng Vũ hí hửng nhất: “SQUAD! Lên lên lên!”
Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn: “……”
Đường Tiểu Kiều nhìn thấu tất cả: “……”
Lâm Trăn chợt nhớ ra một điều: “Đường Tiểu Kiều, cô đang livestream hả?”
“Vừa mở sóng, chuẩn bị live, sao vậy anh? Nếu mọi người không thích thì em sẽ không mở.”
“Không cần đâu, để anh với chị gái nhỏ đổi thành acc nhỏ.”
Khi Lâm Trăn đang nói chuyện thì mic của cậu và Tô Mộ Mộc sáng lên.
Lâm Trăn nói với Tô Mộ Mộc: “Cái acc Nicetree trong Mobile của chị bị lộ rồi mà bây giờ còn chơi với em nữa thì chưa chắc fan bên livestream Đường Tiểu Kiều không đoán ra Nicetree là chị nên chị dùng acc nhỏ đi.”
Tô Mộ Mộc nhìn Lâm Trăn chăm chú, không ngờ cậu lại chu đáo thế này: “Được.”
Vừa mới nói xong thì cô đã liếc thấy Lâm Trăn đang đổi tài khoản: “Cậu cũng đổi luôn hả?”
“Hưm.” Lâm Trăn lên tiếng xem như đồng ý.
Sau đó Tô Mộ Mộc lướt ID mới của Lâm Trăn là Cây To Thật Là To bèn bật cười, ra đây chính là nguyên nhân cậu muốn đổi tài khoản.
Tiếng cười ấy không chỉ vọng vào điện thoại Tô Mộ Mộc mà còn đi vào điện thoại Lâm Trăn.
Bấy giờ, Giang Trừng Vũ đã hiểu ra rồi: “Đệt, bà Mộc Mộc ơi, trong phòng bà có đàn ông thật hả!?
Tiếng la ấy khiến Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn ngượng ngịu, hận không thể chui vào màn hình điện thoại.
Đường Tiểu Kiều nói: “Giang bự bự ơi, Giang to to ơi, Giang nam thần ơi, anh cứ tập trung chơi đi đừng phân tâm nhé.”
Giang Trừng Vũ: “Ò.”
Tuy mới đầu bầu không khí hơi lúng túng nhưng sau khi vào game thì trạng thái đó biến mất nhanh như chớp.
Game là một thứ rất tốt!
Từ Từ YOYO: Thế là đám trai đơn gái chiếc hai người ở cùng một phòng hai ba tiếng đồng hồ để chơi game hả?
Tô Mộ Mộc: Không được hả?
Từ Từ YOYO: Được, nhưng tớ cảm thấy hành động đó 6 quá.
Tô Mộ Mộc:.
Từ Từ YOYO vẫn chưa chấp nhận từ bỏ, hỏi: Hai người không có tận dụng cơ hội làm thêm cái gì đó hả? Nắm tay ôm hôn chẳng hạn…?
Tô Mộ Mộc: Không có!
Từ Từ YOYO: Ờ hiểu, em trai bất lực.
Tô Mộ Mộc: Nói cái gì đấy, đàn em cư xử lịch thiệp thôi mà. Cậu mong chờ cảnh mở cửa đè vào tường ép hôn rồi tắt đèn giống trong phim chắc?
Tô Mộ Mộc lại nhớ tới xúc cảm khi chạm vào cánh tay rắn chắc của Lâm Trăn cùng với hơi thở ấm áp phả vào mặt khi cậu đẩy cô vào vách tường. Ấy ấy, Tô Mộ Mộc vội vàng gạt đi những hình ảnh quyến rũ ấy đi.
Từ Từ YOYO: Tớ đâu có mong chờ gì, nhưng nghe cách cậu miêu tả thì chắc là cậu muốn lắm nhỉ, há há há.
Tô Mộ Mộc: Ha ha…
Từ Từ YOYO: Nhưng tớ hơi lo lắng, mấy chàng thanh niên trẻ tầm tuổi này dễ nóng người lắm mà nhỉ, sao cậu ấy chẳng có tí ý định xấu xa nào với cậu thế? Chẳng lẽ cậu ấy bất lực thật á OoO.
Tô Mộ Mộc: Bớt, cậu tỉnh lại giùm đi!
Đừng bị Tô Mộ Mộc lừa bởi mấy câu trả lời hài hước ấy, thật ra cô đang nơm nớp lo sợ đấy.
Tô Mộ Mộc nằm trên giường sờ mặt mình, sờ xuống ngực rồi lại giơ hai chân lên lắc lư, chẳng lẽ mình không quyến rũ hả? Không thể nào?
Hôm sau, chương trình vẫn được ghi hình như thường lệ, sáng hôm đó Tô Mộ Mộc chào hỏi Lâm Trăn, tuy là hành động đó hết sức bình thường nhưng khi hai ánh mắt chạm nhau thì đáy lòng cả hai đều cảm nhận được sự khác biệt.
Tác giả :
Mạn Vô Tung Ảnh