Đồng Tiền Kham Thế
Quyển 4 - Chương 66: Thiết quân bài (Quân bài sắt) – 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ riêng một lần long tiên, đối với thường nhân đã là uy lực kha khá, song với Huyền Mẫn mà nói thì cũng không tính là chuyện phiền toái gì, chỉ cần khắc chế một chút là được. Nhưng hai lần long tiên thì công hiệu sẽ gia tăng gấp bội, thường nhân hẳn đều không chịu đựng nổi, cho dù là Huyền Mẫn, đêm hôm trước cũng một thân đầm đìa mồ hôi.
Bây giờ là lần thứ ba…..
Mặc dù không tự mình cảm nhận, nhưng bằng vào trí tưởng tượng, Tiết Nhàn cũng biết e rằng đây không phải thứ người thường có thể vượt qua nổi, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng. Huyền Mẫn còn cường hành áp chế hiệu lực của long tiên ở trong thân thể, nhìn kiểu gì cũng thấy sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ riêng nhiệt độ cơ thể này thôi, đã đủ thiêu cháy người rồi.
Mặc dù lúc này không mấy dễ chịu, nhưng cũng phải nghĩ chút biện pháp, dù sao long tiên đều là từ chỗ y mà ra. Tiết Nhàn phát lương tâm, âm thầm cân nhắc trong lòng. Y cũng chẳng biết phải làm sao, nhưng bất luận thế nào, xung quanh không nên có người đến người đi, tốt nhất là không có ai cản trở hết, suy cho cùng đây cũng không phải việc thích hợp nói với người khác.
Y suy nghĩ một chút, nói với Huyền Mẫn: “Nếu căn nhà này có liên quan lớn với ngươi, ngươi không định cẩn thận tìm kiếm một phen, xem xem có manh mối gì không hả?”
Huyền Mẫn đương nhiên có ý định đó, vì thế liền phát ra một thanh âm từ cổ họng.
Tiết Nhàn lại quay đầu nói với Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất: “Để tránh cho mấy người Giang Thế Ninh phải đợi lâu không yên lòng, hai người đi về trước đi, ta với lừa trọc lục tìm tiểu lâu này một lần nữa.”
Mắt Lục Nhập Thất bất tiện, đương nhiên không có gì để nói, Thạch Đầu Trương thì lại do dự, muốn ở lại giúp một tay, suy cho cùng nói là “Tiểu lâu”, song kỳ thực phòng trong trúc lâu này cũng không phải ít. Thế nhưng hắn ngẫm lại, hai vị tổ tông này quyết định như vậy tất nhiên là có lý do, thế nên cũng không hỏi nhiều nữa, gật đầu nói: “Được, vậy hai người bọn ta về Phương gia trước nhé.”
Không có sương mù cản trở, con đường thông ra ngoài rừng quang đãng rõ ràng, nơi này cách Phương gia không quá xa, thế nhưng với cước trình của Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất, hiện tại xuất phát thì về đến cửa viện Phương gia phỏng chừng cũng đã mặt trời lặn.
Lo lắng nán lại quá lâu thì cổng thành sẽ đóng kín, hai người không dám trì hoãn nửa khắc, lập tức lên đường ngay.
Tiết Nhàn bấy giờ đã được Huyền Mẫn đặt lại lên chiếc xe lăn ở ngoài cửa, y nhìn hai bóng người biến mất phía cuối cánh rừng xa xa, bỗng nhiên nghe thấy Huyền Mẫn ở phía sau trầm giọng bảo: “Nói đi.”
Y mang vẻ mặt nghi hoặc quay đầu lại: “Hả?”
“Cố ý bảo bọn họ đi.” Huyền Mẫn bình tĩnh nâng tay chỉ về phía ngoài rừng.
Cái này mà cũng nhìn ra sao? Tiết Nhàn sờ mặt, ánh mắt bất định né tránh Huyền Mẫn nhìn về hướng khác, hàm hồ nói: “Coi như là lỗi của ta.”
Huyền Mẫn nhất thời ngẩn ra, nhìn y có chút khó hiểu.
Tiết Nhàn gãi quai hàm, chỉa chỉa cằm về phía cổ Huyền Mẫn: “Long tiên.”
Huyền Mẫn bị thái độ chủ động nhận sai của y làm sửng sốt, rồi sau đó vô cùng bất đắc dĩ liếc nhìn y một thoáng, lại lắc đầu phất tay áo đi vào trong phòng, “Không sao.”
“…….” Tiết Nhàn tức giận nói, “Gạt quỷ đấy à, lại còn không sao, đã nóng thành cái lò hấp rồi mà còn mặt mũi nói không sao.”
Ba tầng long tiên chồng chất một chỗ, cho dù là Huyền Mẫn thì cũng chịu không nổi, sao có thể không sao thật chứ. Hắn chẳng qua là đã quen khắc chế mọi chuyện, xem những thứ này như thống khổ mà chịu đựng.
Tiết Nhàn còn muốn nói tiếp, nhưng Huyền Mẫn ở trong phòng đã gọi con hắc điểu kia tới, liền thấy nó vỗ mạnh một cái lên trần phòng, Huyền Mẫn và mặt sàn của căn phòng lại lần nữa sụp xuống phòng đá phía dưới.
Lại một lúc lâu sau, hắn mang theo kẻ đã tắt thở kia cùng đi lên. Hắn nâng tay gỡ thứ gì đó bên hông kẻ nọ, mang kẻ nọ ra khỏi căn phòng, bởi vì cực ghét dơ bẩn, lại không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, nên toàn bộ quá trình hắn đều mượn lực của phù chú, nâng kẻ nọ lơ lửng ở trước người, tìm một chỗ trong cánh rừng hoang cách xa trúc lâu để chôn hắn.
Sau khi quay về phòng, Huyền Mẫn lại vẽ phù chú tẩy bụi, đem cả gian phòng và tăng y của mình cùng thanh lý một lần.
Tiết Nhàn: “…….” Cái áo của ngươi căn bản còn chẳng chạm vào người tên kia, được chứ?
Hắn cứ giữ khuôn mặt bình tĩnh như vậy, không nhanh không chậm làm đủ thứ chuyện, Tiết Nhàn nhìn hắn tới tới lui lui trước mặt mình, mãi đến khi toàn bộ dấu vết tạo bởi người sống trong trúc lâu đều đã thanh lý sạch sẽ, bấy giờ hắn mới lại đứng trước mặt Tiết Nhàn.
“Vào thôi.” Hắn nhàn nhạt nói, lại lần nữa bế Tiết Nhàn vào phòng, đặt lại lên bàn, chỉ là bây giờ trên bàn đã được dọn dẹp không dính một hạt bụi nào.
Tiết Nhàn có chút cạn lời, lòng nói lừa trọc này đúng là để ý quá mức.
Nếu nói muốn tìm một ít dấu vết qua lại, vậy thì không thể chỉ dừng lại ở mặt ngoài. Huyền Mẫn đứng trước giá thuận tay rút mấy quyển sách, cũng không tránh né Tiết Nhàn, cứ như vậy đặt hai quyển vào tay Tiết Nhàn, mình thì lật tìm mấy quyển khác.
Hàm nghĩa của hành động này thực sự quá rõ ràng, chính là ngầm đồng ý để Tiết Nhàn giúp hắn cùng tìm kiếm manh mối trong sách.
Tư thái không chút phòng bị, kéo người khác vào trong giới hạn của mình mà không hề hay biết này đã lấy lòng Tiết Nhàn, y cầm sách lên tiện tay lật giở, có điều quá trình tìm kiếm lại có chút không yên lòng.
Bởi vì y còn đang suy nghĩ chuyện long tiên.
Huyền Mẫn có vẻ quyết định muốn áp chế toàn bộ sự khó chịu vào trong thân thể, một xíu xiu cũng không để lộ ra ngoài. Bàn tay lật sách rất vững, tờ này đến tờ khác không nhanh không chậm, chẳng mảy may nhìn ra chút manh mối gì.
Tiết Nhàn nhìn chằm chằm quyển sách một lát, ánh mắt lại chuyển đến trên người Huyền Mẫn. Y suy nghĩ, vươn tay dò xét nhiệt độ ngón tay Huyền Mẫn, vừa chạm liền lập tức dời ra.
Ngón tay Huyền Mẫn nóng hầm hập.
“……Ta giúp ngươi nhé.” Tiết Nhàn ma xui quỷ khiến nói.
Lực chú ý của Huyền Mẫn còn đắm chìm trong trang sách, nghe y nặng nề lên tiếng, ánh mắt vẫn không hề dời khỏi trang sách, thậm chí bàn tay lật sách cũng không ngừng lại, có thể thấy hắn chưa hiểu ra câu nói không đầu không đuôi của Tiết Nhàn rốt cuộc có ý gì, có lẽ là cho rằng Tiết Nhàn chỉ muốn hỗ trợ mình lật sách tìm kiếm.
Lời cũng đã nói rồi, không lý nào thu lại được. Vì thế Tiết Nhàn lại bổ sung một câu: “Ta nói long tiên ấy.”
Bàn tay lật sách của Huyền Mẫn chợt dừng lại.
Từ lúc bị long tiên của nghiệp chướng này chơi xỏ hết lần này đến lần khác, Huyền Mẫn vẫn luôn tránh kề sát quá gần Tiết Nhàn. Ngoại trừ nghiệp chướng này không đi được, bất đắc dĩ cần hắn bế, những lúc còn lại, hắn đều cố ý tránh không tiếp xúc với Tiết Nhàn.
Cũng giống như hiện tại, hắn đặt sách lên tay Tiết Nhàn, bản thân thì trở về bên giá sách, chứ không đứng ngay bên bàn lật xem.
Hành động này nếu là người ngoài làm thì ắt hẳn quá đỗi rõ ràng, thế nhưng nếu là do Huyền Mẫn làm ra thì lại không có vẻ cố ý như vậy, dù sao bản thân hắn cũng không thích thân cận với người khác. Thế nhưng Tiết Nhàn lại nhận ra, đây cũng là nguyên nhân y muốn sớm giải quyết ảnh hưởng của long tiên —— Miễn cho lừa trọc này cả ngày cứ im ỉm tránh y hệt như tránh quỷ.
“Để ta giúp ngươi.” Bàn tay Tiết Nhàn vô thức lật lật trang sách, lặp lại một câu với Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn im lặng một lát, quay đầu nhìn về phía y, trầm giọng hỏi: “Giải như thế nào?”
Thần tình của hắn vẫn đạm mạc và lạnh lùng như trước, nhìn không ra chút cảm xúc dao động nào, hiển nhiên, là tưởng rằng Tiết Nhàn có biện pháp bình thường, tỷ như chế độc đa phần cũng là chế giải dược.
Tiết Nhàn híp mắt, lại cắn chót lưỡi, chần chừ một chốc, cuối cùng “E hèm” một tiếng, nói: “Có biết dân gian khi gặp lũ lụt thì thường hay nói gì không? Đắp đập không bằng khơi thông[1]. Ngươi thành sư như thế nào? Có nhớ được bên trong mấy đoạn ký ức đó có ai quản không? Giới luật nghiêm hay không nghiêm, chẳng phải có câu nói thế này sao, rượu thịt trôi qua ruột, Phật Tổ lưu trong tim[2], nếu như không ai quản……”
Cũng không biết là thuyết phục Huyền Mẫn hay thuyết phục chính mình, y hiếm khi kiên nhẫn mà nói quanh co dẫn dắt một tràng dài như vậy. Song bầu không khí trong phòng lại chẳng hề thay đổi, cho nên lời y nói ngay cả chính bản thân y cũng không xác định lắm, thanh âm cũng chậm dần chậm dần.
Huyền Mẫn: “……..”
Tiết Nhàn: “……..”
Hai người hai mắt nhìn nhau, đều trưng cái mặt vô cảm xúc, nhưng điều ẩn chứa dưới thần tình tê liệt đó lại hoàn toàn bất đồng.
Đơ mặt nửa ngày, Tiết Nhàn phát cáu, quẳng quyển sách trong tay lên bàn như thể rốt cuộc không chịu nổi nữa, “Bẹp” một tiếng đóng sách lại, “Ngươi nói xem phải làm thế nào, có muốn giúp hay không? Hả?”
Huyền Mẫn buông mắt, lại lật thêm một trang như thể không nghe thấy y nói cái gì, sau đó lại mò mẫm trong túi giống như nghĩ tới gì đó, rồi vung tay áo lên.
Một lá phù cứ như vậy dán vào trên trán Tiết Nhàn không nghiêng không lệch.
“Ta ——” Tiếng mắng chửi người bị Tiết Nhàn nuốt về giữa chừng, y bị khóa lại đúng lúc, không thể nhúc nhích, nghẹn một hồi lâu mới xuôi được búng máu này. Nếu không phải rắc rối là từ y mà ra, y đã sớm đứt hơi tắt thở luôn rồi, “Được được được, ngươi lợi hại. Có điều ta khuyên ngươi đừng có khóa ta thì hơn, dù sao ta còn phải đi đào mồ chôn cho ngươi nữa mà.”
Nói đào mồ chôn cũng là có nguyên do, long tiên phát sinh hiệu lực cũng không phải tức thì, cần phải trải qua một quá trình, nếu y nhớ không lầm, lần trước Huyền Mẫn là vào đêm hôm sau mới có chút chịu không nổi. Hiện tại ảnh hưởng của đợt long tiên thứ ba còn chưa phát tác, mà lừa trọc này đã như vậy rồi, đợi đến khi hiệu lực trỗi lên, nếu vẫn cứ cố chấp đè nén, không chừng sẽ thật sự đi đời nhà ma.
Khóa cứng Tiết Nhàn rồi, Huyền Mẫn bấy giờ mới mở miệng nói: “Không cần.”
Không cần cái bà ngoại ngươi.
Tiết Nhàn tức giận không muốn để ý đến hắn nữa, lại nghe hắn nói: “Nếu ngươi không có chuyện gì làm, vậy thì dùng tiền đồng dưỡng gân cốt đi.”
Dưỡng cái bà ngoại ngươi.
Hắn vừa mở miệng nói, Tiết Nhàn liền bực bội muốn cãi lại. Khổ nỗi con lừa trọc này đao thương bất nhập, chẳng mảy may phản ứng gì, có khi còn khiến mình càng tức thêm. Vì thế Tiết Nhàn trong lòng nói thầm một câu “Quản sống chết của ngươi đi”, rồi tự mình dưỡng gân cốt, nhắm mắt làm ngơ,
Tiền đồng của Huyền Mẫn thật sự hữu dụng, ngoại trừ dùng lâu sẽ sinh ra một ít cộng minh và liên hệ với Huyền Mẫn, còn lại hầu như không có vấn đề gì cả. Tiết Nhàm cũng yên tâm dùng nó dưỡng cốt, vậy nên chẳng mấy chốc liền chìm vào đó, không nghe thấy động tĩnh ở ngoại giới nữa.
Lần trước dùng cả đêm đã nối tơ vàng trong xương được một nửa, lần này không biết là do đâu, sợi tơ vàng nối nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Tiền đồng trong tay y vẫn hữu dụng như thường, quả thực giống như một nửa nhận chủ vậy, cũng không biết có phải vì Huyền Mẫn dính phải long tiên hay không, mà hai người ở một mức độ nào đó đều nhiễm khí tức của nhau.
Tiết Nhàn có thể cảm nhận được tơ vàng đang kéo đến một chỗ xương gãy khác, mỗi bước đều có chút khó nhọc, nhưng sau khi xong mỗi bước thì đều sinh ra cảm giác khoan khoái.
Có điều trong quá trình này, y còn cảm giác được một loại tư vị khác đang lan tràn trong thân thể, dường như linh lực hỗn tạp trong tiền đồng đang rót vào cơ thể, theo sợi tơ kia, từ sâu trong căn cốt từng chút từng chút một khuếch tán đến những nơi khác.
Một cảm giác vừa nóng cháy vừa tê dại, khiến người ta không hiểu sao lại sinh ra nôn nóng và sốt ruột vô tận, như có vạn con kiến gặm nhấm trái tim, nhưng lại không thống khổ như vậy.
Tiết Nhàn cường hành đè nén cảm giác khó chịu này, cố gắng tập trung tinh thần kéo sợi tơ lên trên.
Còn thiếu một chút nữa……
Không được, nóng quá……
Chỉ còn thiếu một tấc nữa thôi……
Mẹ nó, nóng quá đi mất……
Tiết Nhàn liên tục bị dày vò hết lần này đến lần khác, rốt cuộc trong một khắc cuối cùng nôn nóng bùng nổ, dẫn sợi tơ kia đến một đoạn xương gãy khác. Giây phút đó, toàn bộ quan khiếu từ lưng đến hông bỗng nhiên thông suốt, nhiệt lưu theo gân mạch cùng với sợi tơ thay thế cho căn cốt kia, chậm rãi rót vào hai chân…..
Thành rồi…..
Tâm thần y chợt buông lỏng, nghẹn khuất hơn nửa năm dường như đều giải tỏa hơn phân nửa trong một khắc kia. Nhưng mà không thả lỏng còn đỡ, vừa thả lỏng, cảm giác nôn nóng như vạn con kiếm ăn tim lại xông đến cuồn cuộn không ngừng.
Y nghe thấy bản thân mình nặng nề thở ra một hơi, thời điểm các giác quan như thính giác và xúc giác bỗng nhiên khôi phục, y phát hiện mình đã vã một thân mồ hôi, xúc giác cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm, nhạy cảm đến độ….. Chỉ khẽ nhúc nhích một chút thôi, nếp nhăn chồng chất trên y phục mơn trớn sượt qua làn da, cũng khiến y giật mình, đồng thời lại đổ một tầng mồ hôi.
Y ngây ngẩn trong cơn mờ mịt một chốc, còn chưa kịp tiêu hóa niềm vui mừng vì chân hồi phục, liền bị một ý nghĩ khác chợt lóe qua đánh cho tan tác ——
Tác dụng của long tiên hình như…… Bởi vì tiền đồng sinh ra cộng minh…… Mà truyền đến trong cơ thể y…….
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu y thầm nghĩ đến bốn câu:
Nhấc đá đập vào chân mình.
Thiên đạo luôn luân hồi.
Hại người cuối cùng hại mình.
Loại tư vị này ai mà nhẫn cho nổi?!
******
★Chú thích:
[1]Đắp đập không bằng khơi thông: Nguyên văn là “Đổ bất như sơ” là một câu tục ngữ xuất phát từ câu chuyện Đại Vũ trị thủy. Ý ban đầu là khi trị thủy thì một mực phong tỏa không bằng khai thông hợp lý. Ý nghĩa rộng là đối với sự vật sự việc, nhất là những cái mới mẻ mà hiện tại khó có thể phán định ảnh hưởng là tốt hay xấu, không nên xử lý bằng cách phong tỏa áp chế, mà phải dẫn dắt hướng nó vào quỹ đạo. Ý là đang nóng thì phải giải tỏa ra, chứ đừng cố nhịn:>
[2]Rượu thịt trôi qua ruột, Phật Tổ lưu trong tim: là câu nói của Tế Công Lý Tu Duyên – một vị thiền sư được xưng là Phật sống nên có danh hiệu là “Tế Công Hoạt Phật”. Nguyên cả câu là “Rượu thịt trôi qua ruột, Phật Tổ lưu trong tim, nếu người đời học ta, như tiến vào Ma đạo”. Nếu chỉ biết sát sinh ăn thịt mà không có Phật trong lòng, thì sẽ bị quả báo bệnh tật đoản mệnh, kiếp sau sẽ đầu thai làm súc sinh. Chỉ có những bậc cao tăng đại đức mới là trường hợp đặc biệt, vì để độ chúng sinh cho nên mới ăn thịt, phàm phu không học theo được, cho nên mới nói “Nếu người đời học theo ta, như tiến vào Ma đạo”.
Chỉ riêng một lần long tiên, đối với thường nhân đã là uy lực kha khá, song với Huyền Mẫn mà nói thì cũng không tính là chuyện phiền toái gì, chỉ cần khắc chế một chút là được. Nhưng hai lần long tiên thì công hiệu sẽ gia tăng gấp bội, thường nhân hẳn đều không chịu đựng nổi, cho dù là Huyền Mẫn, đêm hôm trước cũng một thân đầm đìa mồ hôi.
Bây giờ là lần thứ ba…..
Mặc dù không tự mình cảm nhận, nhưng bằng vào trí tưởng tượng, Tiết Nhàn cũng biết e rằng đây không phải thứ người thường có thể vượt qua nổi, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng. Huyền Mẫn còn cường hành áp chế hiệu lực của long tiên ở trong thân thể, nhìn kiểu gì cũng thấy sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ riêng nhiệt độ cơ thể này thôi, đã đủ thiêu cháy người rồi.
Mặc dù lúc này không mấy dễ chịu, nhưng cũng phải nghĩ chút biện pháp, dù sao long tiên đều là từ chỗ y mà ra. Tiết Nhàn phát lương tâm, âm thầm cân nhắc trong lòng. Y cũng chẳng biết phải làm sao, nhưng bất luận thế nào, xung quanh không nên có người đến người đi, tốt nhất là không có ai cản trở hết, suy cho cùng đây cũng không phải việc thích hợp nói với người khác.
Y suy nghĩ một chút, nói với Huyền Mẫn: “Nếu căn nhà này có liên quan lớn với ngươi, ngươi không định cẩn thận tìm kiếm một phen, xem xem có manh mối gì không hả?”
Huyền Mẫn đương nhiên có ý định đó, vì thế liền phát ra một thanh âm từ cổ họng.
Tiết Nhàn lại quay đầu nói với Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất: “Để tránh cho mấy người Giang Thế Ninh phải đợi lâu không yên lòng, hai người đi về trước đi, ta với lừa trọc lục tìm tiểu lâu này một lần nữa.”
Mắt Lục Nhập Thất bất tiện, đương nhiên không có gì để nói, Thạch Đầu Trương thì lại do dự, muốn ở lại giúp một tay, suy cho cùng nói là “Tiểu lâu”, song kỳ thực phòng trong trúc lâu này cũng không phải ít. Thế nhưng hắn ngẫm lại, hai vị tổ tông này quyết định như vậy tất nhiên là có lý do, thế nên cũng không hỏi nhiều nữa, gật đầu nói: “Được, vậy hai người bọn ta về Phương gia trước nhé.”
Không có sương mù cản trở, con đường thông ra ngoài rừng quang đãng rõ ràng, nơi này cách Phương gia không quá xa, thế nhưng với cước trình của Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất, hiện tại xuất phát thì về đến cửa viện Phương gia phỏng chừng cũng đã mặt trời lặn.
Lo lắng nán lại quá lâu thì cổng thành sẽ đóng kín, hai người không dám trì hoãn nửa khắc, lập tức lên đường ngay.
Tiết Nhàn bấy giờ đã được Huyền Mẫn đặt lại lên chiếc xe lăn ở ngoài cửa, y nhìn hai bóng người biến mất phía cuối cánh rừng xa xa, bỗng nhiên nghe thấy Huyền Mẫn ở phía sau trầm giọng bảo: “Nói đi.”
Y mang vẻ mặt nghi hoặc quay đầu lại: “Hả?”
“Cố ý bảo bọn họ đi.” Huyền Mẫn bình tĩnh nâng tay chỉ về phía ngoài rừng.
Cái này mà cũng nhìn ra sao? Tiết Nhàn sờ mặt, ánh mắt bất định né tránh Huyền Mẫn nhìn về hướng khác, hàm hồ nói: “Coi như là lỗi của ta.”
Huyền Mẫn nhất thời ngẩn ra, nhìn y có chút khó hiểu.
Tiết Nhàn gãi quai hàm, chỉa chỉa cằm về phía cổ Huyền Mẫn: “Long tiên.”
Huyền Mẫn bị thái độ chủ động nhận sai của y làm sửng sốt, rồi sau đó vô cùng bất đắc dĩ liếc nhìn y một thoáng, lại lắc đầu phất tay áo đi vào trong phòng, “Không sao.”
“…….” Tiết Nhàn tức giận nói, “Gạt quỷ đấy à, lại còn không sao, đã nóng thành cái lò hấp rồi mà còn mặt mũi nói không sao.”
Ba tầng long tiên chồng chất một chỗ, cho dù là Huyền Mẫn thì cũng chịu không nổi, sao có thể không sao thật chứ. Hắn chẳng qua là đã quen khắc chế mọi chuyện, xem những thứ này như thống khổ mà chịu đựng.
Tiết Nhàn còn muốn nói tiếp, nhưng Huyền Mẫn ở trong phòng đã gọi con hắc điểu kia tới, liền thấy nó vỗ mạnh một cái lên trần phòng, Huyền Mẫn và mặt sàn của căn phòng lại lần nữa sụp xuống phòng đá phía dưới.
Lại một lúc lâu sau, hắn mang theo kẻ đã tắt thở kia cùng đi lên. Hắn nâng tay gỡ thứ gì đó bên hông kẻ nọ, mang kẻ nọ ra khỏi căn phòng, bởi vì cực ghét dơ bẩn, lại không thích tiếp xúc thân thể với người lạ, nên toàn bộ quá trình hắn đều mượn lực của phù chú, nâng kẻ nọ lơ lửng ở trước người, tìm một chỗ trong cánh rừng hoang cách xa trúc lâu để chôn hắn.
Sau khi quay về phòng, Huyền Mẫn lại vẽ phù chú tẩy bụi, đem cả gian phòng và tăng y của mình cùng thanh lý một lần.
Tiết Nhàn: “…….” Cái áo của ngươi căn bản còn chẳng chạm vào người tên kia, được chứ?
Hắn cứ giữ khuôn mặt bình tĩnh như vậy, không nhanh không chậm làm đủ thứ chuyện, Tiết Nhàn nhìn hắn tới tới lui lui trước mặt mình, mãi đến khi toàn bộ dấu vết tạo bởi người sống trong trúc lâu đều đã thanh lý sạch sẽ, bấy giờ hắn mới lại đứng trước mặt Tiết Nhàn.
“Vào thôi.” Hắn nhàn nhạt nói, lại lần nữa bế Tiết Nhàn vào phòng, đặt lại lên bàn, chỉ là bây giờ trên bàn đã được dọn dẹp không dính một hạt bụi nào.
Tiết Nhàn có chút cạn lời, lòng nói lừa trọc này đúng là để ý quá mức.
Nếu nói muốn tìm một ít dấu vết qua lại, vậy thì không thể chỉ dừng lại ở mặt ngoài. Huyền Mẫn đứng trước giá thuận tay rút mấy quyển sách, cũng không tránh né Tiết Nhàn, cứ như vậy đặt hai quyển vào tay Tiết Nhàn, mình thì lật tìm mấy quyển khác.
Hàm nghĩa của hành động này thực sự quá rõ ràng, chính là ngầm đồng ý để Tiết Nhàn giúp hắn cùng tìm kiếm manh mối trong sách.
Tư thái không chút phòng bị, kéo người khác vào trong giới hạn của mình mà không hề hay biết này đã lấy lòng Tiết Nhàn, y cầm sách lên tiện tay lật giở, có điều quá trình tìm kiếm lại có chút không yên lòng.
Bởi vì y còn đang suy nghĩ chuyện long tiên.
Huyền Mẫn có vẻ quyết định muốn áp chế toàn bộ sự khó chịu vào trong thân thể, một xíu xiu cũng không để lộ ra ngoài. Bàn tay lật sách rất vững, tờ này đến tờ khác không nhanh không chậm, chẳng mảy may nhìn ra chút manh mối gì.
Tiết Nhàn nhìn chằm chằm quyển sách một lát, ánh mắt lại chuyển đến trên người Huyền Mẫn. Y suy nghĩ, vươn tay dò xét nhiệt độ ngón tay Huyền Mẫn, vừa chạm liền lập tức dời ra.
Ngón tay Huyền Mẫn nóng hầm hập.
“……Ta giúp ngươi nhé.” Tiết Nhàn ma xui quỷ khiến nói.
Lực chú ý của Huyền Mẫn còn đắm chìm trong trang sách, nghe y nặng nề lên tiếng, ánh mắt vẫn không hề dời khỏi trang sách, thậm chí bàn tay lật sách cũng không ngừng lại, có thể thấy hắn chưa hiểu ra câu nói không đầu không đuôi của Tiết Nhàn rốt cuộc có ý gì, có lẽ là cho rằng Tiết Nhàn chỉ muốn hỗ trợ mình lật sách tìm kiếm.
Lời cũng đã nói rồi, không lý nào thu lại được. Vì thế Tiết Nhàn lại bổ sung một câu: “Ta nói long tiên ấy.”
Bàn tay lật sách của Huyền Mẫn chợt dừng lại.
Từ lúc bị long tiên của nghiệp chướng này chơi xỏ hết lần này đến lần khác, Huyền Mẫn vẫn luôn tránh kề sát quá gần Tiết Nhàn. Ngoại trừ nghiệp chướng này không đi được, bất đắc dĩ cần hắn bế, những lúc còn lại, hắn đều cố ý tránh không tiếp xúc với Tiết Nhàn.
Cũng giống như hiện tại, hắn đặt sách lên tay Tiết Nhàn, bản thân thì trở về bên giá sách, chứ không đứng ngay bên bàn lật xem.
Hành động này nếu là người ngoài làm thì ắt hẳn quá đỗi rõ ràng, thế nhưng nếu là do Huyền Mẫn làm ra thì lại không có vẻ cố ý như vậy, dù sao bản thân hắn cũng không thích thân cận với người khác. Thế nhưng Tiết Nhàn lại nhận ra, đây cũng là nguyên nhân y muốn sớm giải quyết ảnh hưởng của long tiên —— Miễn cho lừa trọc này cả ngày cứ im ỉm tránh y hệt như tránh quỷ.
“Để ta giúp ngươi.” Bàn tay Tiết Nhàn vô thức lật lật trang sách, lặp lại một câu với Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn im lặng một lát, quay đầu nhìn về phía y, trầm giọng hỏi: “Giải như thế nào?”
Thần tình của hắn vẫn đạm mạc và lạnh lùng như trước, nhìn không ra chút cảm xúc dao động nào, hiển nhiên, là tưởng rằng Tiết Nhàn có biện pháp bình thường, tỷ như chế độc đa phần cũng là chế giải dược.
Tiết Nhàn híp mắt, lại cắn chót lưỡi, chần chừ một chốc, cuối cùng “E hèm” một tiếng, nói: “Có biết dân gian khi gặp lũ lụt thì thường hay nói gì không? Đắp đập không bằng khơi thông[1]. Ngươi thành sư như thế nào? Có nhớ được bên trong mấy đoạn ký ức đó có ai quản không? Giới luật nghiêm hay không nghiêm, chẳng phải có câu nói thế này sao, rượu thịt trôi qua ruột, Phật Tổ lưu trong tim[2], nếu như không ai quản……”
Cũng không biết là thuyết phục Huyền Mẫn hay thuyết phục chính mình, y hiếm khi kiên nhẫn mà nói quanh co dẫn dắt một tràng dài như vậy. Song bầu không khí trong phòng lại chẳng hề thay đổi, cho nên lời y nói ngay cả chính bản thân y cũng không xác định lắm, thanh âm cũng chậm dần chậm dần.
Huyền Mẫn: “……..”
Tiết Nhàn: “……..”
Hai người hai mắt nhìn nhau, đều trưng cái mặt vô cảm xúc, nhưng điều ẩn chứa dưới thần tình tê liệt đó lại hoàn toàn bất đồng.
Đơ mặt nửa ngày, Tiết Nhàn phát cáu, quẳng quyển sách trong tay lên bàn như thể rốt cuộc không chịu nổi nữa, “Bẹp” một tiếng đóng sách lại, “Ngươi nói xem phải làm thế nào, có muốn giúp hay không? Hả?”
Huyền Mẫn buông mắt, lại lật thêm một trang như thể không nghe thấy y nói cái gì, sau đó lại mò mẫm trong túi giống như nghĩ tới gì đó, rồi vung tay áo lên.
Một lá phù cứ như vậy dán vào trên trán Tiết Nhàn không nghiêng không lệch.
“Ta ——” Tiếng mắng chửi người bị Tiết Nhàn nuốt về giữa chừng, y bị khóa lại đúng lúc, không thể nhúc nhích, nghẹn một hồi lâu mới xuôi được búng máu này. Nếu không phải rắc rối là từ y mà ra, y đã sớm đứt hơi tắt thở luôn rồi, “Được được được, ngươi lợi hại. Có điều ta khuyên ngươi đừng có khóa ta thì hơn, dù sao ta còn phải đi đào mồ chôn cho ngươi nữa mà.”
Nói đào mồ chôn cũng là có nguyên do, long tiên phát sinh hiệu lực cũng không phải tức thì, cần phải trải qua một quá trình, nếu y nhớ không lầm, lần trước Huyền Mẫn là vào đêm hôm sau mới có chút chịu không nổi. Hiện tại ảnh hưởng của đợt long tiên thứ ba còn chưa phát tác, mà lừa trọc này đã như vậy rồi, đợi đến khi hiệu lực trỗi lên, nếu vẫn cứ cố chấp đè nén, không chừng sẽ thật sự đi đời nhà ma.
Khóa cứng Tiết Nhàn rồi, Huyền Mẫn bấy giờ mới mở miệng nói: “Không cần.”
Không cần cái bà ngoại ngươi.
Tiết Nhàn tức giận không muốn để ý đến hắn nữa, lại nghe hắn nói: “Nếu ngươi không có chuyện gì làm, vậy thì dùng tiền đồng dưỡng gân cốt đi.”
Dưỡng cái bà ngoại ngươi.
Hắn vừa mở miệng nói, Tiết Nhàn liền bực bội muốn cãi lại. Khổ nỗi con lừa trọc này đao thương bất nhập, chẳng mảy may phản ứng gì, có khi còn khiến mình càng tức thêm. Vì thế Tiết Nhàn trong lòng nói thầm một câu “Quản sống chết của ngươi đi”, rồi tự mình dưỡng gân cốt, nhắm mắt làm ngơ,
Tiền đồng của Huyền Mẫn thật sự hữu dụng, ngoại trừ dùng lâu sẽ sinh ra một ít cộng minh và liên hệ với Huyền Mẫn, còn lại hầu như không có vấn đề gì cả. Tiết Nhàm cũng yên tâm dùng nó dưỡng cốt, vậy nên chẳng mấy chốc liền chìm vào đó, không nghe thấy động tĩnh ở ngoại giới nữa.
Lần trước dùng cả đêm đã nối tơ vàng trong xương được một nửa, lần này không biết là do đâu, sợi tơ vàng nối nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Tiền đồng trong tay y vẫn hữu dụng như thường, quả thực giống như một nửa nhận chủ vậy, cũng không biết có phải vì Huyền Mẫn dính phải long tiên hay không, mà hai người ở một mức độ nào đó đều nhiễm khí tức của nhau.
Tiết Nhàn có thể cảm nhận được tơ vàng đang kéo đến một chỗ xương gãy khác, mỗi bước đều có chút khó nhọc, nhưng sau khi xong mỗi bước thì đều sinh ra cảm giác khoan khoái.
Có điều trong quá trình này, y còn cảm giác được một loại tư vị khác đang lan tràn trong thân thể, dường như linh lực hỗn tạp trong tiền đồng đang rót vào cơ thể, theo sợi tơ kia, từ sâu trong căn cốt từng chút từng chút một khuếch tán đến những nơi khác.
Một cảm giác vừa nóng cháy vừa tê dại, khiến người ta không hiểu sao lại sinh ra nôn nóng và sốt ruột vô tận, như có vạn con kiến gặm nhấm trái tim, nhưng lại không thống khổ như vậy.
Tiết Nhàn cường hành đè nén cảm giác khó chịu này, cố gắng tập trung tinh thần kéo sợi tơ lên trên.
Còn thiếu một chút nữa……
Không được, nóng quá……
Chỉ còn thiếu một tấc nữa thôi……
Mẹ nó, nóng quá đi mất……
Tiết Nhàn liên tục bị dày vò hết lần này đến lần khác, rốt cuộc trong một khắc cuối cùng nôn nóng bùng nổ, dẫn sợi tơ kia đến một đoạn xương gãy khác. Giây phút đó, toàn bộ quan khiếu từ lưng đến hông bỗng nhiên thông suốt, nhiệt lưu theo gân mạch cùng với sợi tơ thay thế cho căn cốt kia, chậm rãi rót vào hai chân…..
Thành rồi…..
Tâm thần y chợt buông lỏng, nghẹn khuất hơn nửa năm dường như đều giải tỏa hơn phân nửa trong một khắc kia. Nhưng mà không thả lỏng còn đỡ, vừa thả lỏng, cảm giác nôn nóng như vạn con kiếm ăn tim lại xông đến cuồn cuộn không ngừng.
Y nghe thấy bản thân mình nặng nề thở ra một hơi, thời điểm các giác quan như thính giác và xúc giác bỗng nhiên khôi phục, y phát hiện mình đã vã một thân mồ hôi, xúc giác cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm, nhạy cảm đến độ….. Chỉ khẽ nhúc nhích một chút thôi, nếp nhăn chồng chất trên y phục mơn trớn sượt qua làn da, cũng khiến y giật mình, đồng thời lại đổ một tầng mồ hôi.
Y ngây ngẩn trong cơn mờ mịt một chốc, còn chưa kịp tiêu hóa niềm vui mừng vì chân hồi phục, liền bị một ý nghĩ khác chợt lóe qua đánh cho tan tác ——
Tác dụng của long tiên hình như…… Bởi vì tiền đồng sinh ra cộng minh…… Mà truyền đến trong cơ thể y…….
Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu y thầm nghĩ đến bốn câu:
Nhấc đá đập vào chân mình.
Thiên đạo luôn luân hồi.
Hại người cuối cùng hại mình.
Loại tư vị này ai mà nhẫn cho nổi?!
******
★Chú thích:
[1]Đắp đập không bằng khơi thông: Nguyên văn là “Đổ bất như sơ” là một câu tục ngữ xuất phát từ câu chuyện Đại Vũ trị thủy. Ý ban đầu là khi trị thủy thì một mực phong tỏa không bằng khai thông hợp lý. Ý nghĩa rộng là đối với sự vật sự việc, nhất là những cái mới mẻ mà hiện tại khó có thể phán định ảnh hưởng là tốt hay xấu, không nên xử lý bằng cách phong tỏa áp chế, mà phải dẫn dắt hướng nó vào quỹ đạo. Ý là đang nóng thì phải giải tỏa ra, chứ đừng cố nhịn:>
[2]Rượu thịt trôi qua ruột, Phật Tổ lưu trong tim: là câu nói của Tế Công Lý Tu Duyên – một vị thiền sư được xưng là Phật sống nên có danh hiệu là “Tế Công Hoạt Phật”. Nguyên cả câu là “Rượu thịt trôi qua ruột, Phật Tổ lưu trong tim, nếu người đời học ta, như tiến vào Ma đạo”. Nếu chỉ biết sát sinh ăn thịt mà không có Phật trong lòng, thì sẽ bị quả báo bệnh tật đoản mệnh, kiếp sau sẽ đầu thai làm súc sinh. Chỉ có những bậc cao tăng đại đức mới là trường hợp đặc biệt, vì để độ chúng sinh cho nên mới ăn thịt, phàm phu không học theo được, cho nên mới nói “Nếu người đời học theo ta, như tiến vào Ma đạo”.
Tác giả :
Mộc Tô Lý