Đồng Tiền Kham Thế
Quyển 4 - Chương 62: Đồng Thọ thù (Nhện Đồng Thọ) – 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù là ai khi đột nhiên nhìn thấy bút tích của mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đều sẽ kinh ngạc đến cực điểm. Sợ sệt, thậm chí còn có cảm giác sởn tóc gáy. Tóm lại, trong khoảnh khắc đó, tuyệt đối sẽ chẳng vui vẻ là bao.
Nếu là ở nơi bình thường thì thôi, nhưng bây giờ trúc lâu này bí ẩn chồng chất, thậm chí chẳng giống nơi lương thiện, suy cho cùng rất ít có ai đang yên đang lành lại an bài chỗ ở của mình ở cái chốn sương độc lượn lờ này.
Phát hiện dấu vết của chính mình ở trong này, thực khiến người ta chẳng thoải mái gì.
May mà quyển sách này cũng không phải vật cổ quái, chỉ là một quyển du ký viết tay không biết tác giả thôi. Mà nguyên văn chỗ đoạn ghi chú này đánh dấu cũng vô cùng đơn giản, vài câu ít ỏi viết rằng người du hành tránh mưa đêm nên đi nhầm vào thi điếm ở Lãng Châu, đúng lúc đụng phải người đuổi thi.
(Người đuổi thi là những người mặc đạo bào pháp sư, sử dụng một loại vu thuật đặc biệt để dẫn dắt thi thể hành tẩu. Kỳ thực, gọi là người đuổi thi, chẳng bằng gọi là người dẫn thi, vì họ không đi ở phía sau thi thể, mà đi ở đằng trước dẫn đường, vừa đi vừa đánh cồng, trên trán các thi thể có dán hoàng phù, rủ xuống trên mặt. Ai xem phim “Cương thi tiên sinh” chắc biết cái này ^^)
Mà ghi chú thì càng đơn giản, chỉ có bốn chữ: Hà Sơn Lãng Châu.
So với nói là ghi chú, chẳng bằng nói là một ít chữ đánh dấu.
Mày Huyền Mẫn nhíu chặt, nhìn chằm chằm bốn chữ ghi chú này một hồi lâu, mãi đến khi Tiết Nhàn lên tiếng gọi hắn, hắn mới hoàn hồn lại.
“Lừa trọc? Sao ngươi đứng đó bất động cả buổi vậy? Trong quyển sách kia có viết gì à?” Tiết Nhàn vừa sai khiến Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất, lại vừa đưa mắt nhìn xung quanh chú ý hành động của Huyền Mẫn, thấy hắn cầm một quyển sách đứng đó hồi lâu, bấy giờ mới nhịn không được mà hỏi một câu.
Từ góc độ của Tiết Nhàn chỉ có thể thấy sườn mặt của hắn, ngọn đèn dầu này cũng không sáng rõ, phủ xuống tầng âm ảnh sâu dưới mi cốt của Huyền Mẫn, vẽ ra hình dáng anh khí của hốc mắt và sống mũi, cũng khiến thần sắc hắn trở nên trầm tĩnh khác thường, rất giống như thấy quỷ.
Bộ dáng này không thấy nhiều ở Huyền Mẫn, không gọi hắn đến nhìn cho rõ thì quả thực không ổn. Tiết Nhàn nghĩ vậy, liền không chịu ngồi yên, lại gọi Huyền Mẫn hai tiếng.
Liền thấy ánh mắt Huyền Mẫn dừng lại ở trang sách, cũng không ngẩng lên, lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Đây là một hành động từ chối vô thức, nhưng khi Huyền Mẫn ngẩng đầu lên nhìn lướt qua bên này, động tác nâng tay muốn lấy một quyển sách khác của hắn bỗng dừng một lát, cuối cùng vẫn thu tay đi về phía bàn.
Thành thật mà nói, trên người Huyền Mẫn có một khí chất riêng biệt, khi hắn không nói lời nào, một mình làm một vài việc, loại khí chất này lại càng cường liệt hơn. Giống như thể bên cạnh dù có nhiều người vãng lai qua lại cũng đều chẳng chút liên quan nào đến hắn, có cảm giác xa cách mà tịch liêu tự thành một cõi. Nhưng sự tịch liêu ấy cũng không phải loại thẫn thờ chẳng dứt, mà là xa xăm và lạnh lẽo.
Tăng nhân như vậy tựa hồ càng thích hợp đứng ở nơi thiền tự xưa vắng đầy tuyết rơi, phía sau là tòa tháp xây bởi đồng và gỗ mun, phía trước là cánh cửa thiền tự dày nặng.
Chúng sinh bên ngoài gánh đủ hồng trần, tăng nhân bên trong một thân vân tuyết.
Vậy nên, khi Huyền Mẫn lắc đầu, Tiết Nhàn có loại cảm giác sáng tỏ “Quả nhiên như thế”, song ít nhiều vẫn thấy chẳng mấy dễ chịu. Mà khi Huyền Mẫn ngẩng đầu nhìn thấy y, liền đổi chủ ý đi tới, thật giống như cánh cửa chùa đóng chặt được người từ bên trong mở ra.
Một quá trình vô cùng đơn giản như vậy chẳng biết vì sao lại lấy lòng Tiết Nhàn.
Có điều chưa qua giây lát, tâm tình tốt của y liền bị phá hỏng ——
Huyền Mẫn đưa quyển sách đang cầm tiến dần đến tay y, thuận tay lật trang sách chỉ vào.
Tiết Nhàn đương nhiên thấy đoạn được đánh dấu và lời ghi chú bên cạnh, song y ngẫm nghĩ hai lần, vẫn không nhìn ra có gì đáng chú ý cân nhắc: “Lời ghi chú này có vấn đề hả?”
Huyền Mẫn: “Ừm.”
“Có vấn đề gì?” Tiết Nhàn khó hiểu.
Ai ngờ Huyền Mẫn nhàn nhạt mở miệng bồi thêm một câu: “Xem chữ viết, thì là do ta viết.”
Tiết Nhàn: “…….”
Trong lòng Tiết Nhàn đầu tiên là nảy thịch, tâm tình trở nên vô cùng phức tạp. Một mặt, Huyền Mẫn không hề có thái độ che giấu như vậy khiến y rất hưởng thụ, mà mặt khác…… Sao nơi này lại tự dưng xuất hiện vật liên quan đến Huyền Mẫn?
Người mà y đang truy tìm có liên hệ lớn với người rút gân cốt của y, thiên hạ rộng lớn như vậy, nơi có thể ẩn nấp nhiều đến thế, kẻ đó lại chọn một chỗ tràn ngập sương mù ít người biết tới, mà trong căn phòng ấy, xuất hiện dấu vết của Huyền Mẫn…….
Khoảnh khắc đó, Tiết Nhàn nhìn chằm chằm chữ viết trên trang sách, trong đầu lại là một mảnh trống rỗng, trái tim như thể bỗng dưng rơi vào sông lạnh, khiến toàn thân rét run mãnh liệt.
Song sau khi cứng đờ một chốc, y lại lần nữa nhớ tới bóng người phía sau màn tơ vàng dày đặc, người nọ có tóc, mà y đã xác nhận với Huyền Mẫn, hắn từ nhỏ đã cạo đầu làm sư. Cho nên kẻ rút gân cốt của y tất nhiên không thể nào là Huyền Mẫn.
Vậy là được rồi.
Tiết Nhàn bất động thanh sắc thở ra một hơi, chữ trên trang sách lại lần nữa trở nên rõ ràng.
“Ngươi viết thì làm sao, khoe khoang mấy cái chữ này của ngươi với ta à?” Tiết Nhàn thuận miệng “Xì” một tiếng, lại tùy tay lật hai trang sách. Buông một câu như vậy, hoàn toàn là vì muốn che giấu chút hoài nghi trong thoáng chốc kia. Dù vừa lóe lên đã bị y dập tắt, nhưng nghi ngờ dù sao luôn dễ tổn thương người. Việc nhỏ thì tạm thời không bàn đến, ít nhất về loại chuyện này, Tiết Nhàn không hy vọng Huyền Mẫn bị đụng chạm gì.
Y dúi quyển sách cho Huyền Mẫn, một tay còn lại làm bộ so sánh khoảng cách hơi lớn: “So với của ta, hẳn là kém nhiều chừng này nè.”
Huyền Mẫn: “……..”
Thạch Đầu Trương đang lục tìm trong góc tường vừa khéo nghe trọn hai câu này, lòng nói thầm: Trên đời sao lại có kẻ không biết xấu hổ như thế chứ, đúng là nhìn mà không thể không ca ngợi.
Lại càng không biết xấu hổ hơn là, hai vị có chân tài thực học này đều đang ăn bơ làm biếng, để một kẻ miễn cưỡng xem như trung lão niên già cả là hắn và một kẻ nửa mù đi tìm kiếm manh mối trong phòng, má nó hắn biết đi nói lý với ai đây?
Nếu Huyền Mẫn không hề che giấu đưa sách cho Tiết Nhàn xem, vậy tất nhiên trong lòng đã có chuẩn bị. Nhưng hắn chẳng thể nào ngờ được, Tiết Nhàn lại phản ứng như thế. Bởi vậy khuôn mặt xưa nay luôn lạnh nhạt cũng lộ chút vẻ ngạc nhiên mờ mịt.
Tiết Nhàn thấy vậy, liền giễu cợt: “Chỉ bằng một quyển sách, có thể suy luận được cái gì chứ? Ngươi gọi một tiếng, xem căn nhà này có đáp lại không?”
Huyền Mẫn: “……..”
Mắt thấy người nào đó càng nói càng chẳng hiểu nổi, Huyền Mẫn thu mắt lại, không định phản ứng nữa. Hắn đang muốn xoay người đi đến giá sách lật mấy quyển nữa tìm kiếm, kết quả căn nhà không đáp lời, nhưng lại có một thứ khác thật sự đáp lại.
Chợt nghe một trận âm thanh loạn thất bát tao ở gian ngoài truyền đến, từ xa lại gần, chẳng mấy chốc đã nhào vào trong phòng.
Mọi người giật mình, Tiết Nhàn thiếu chút nữa theo bản năng gọi gió đến cuốn cái thứ này ra ngoài, khi tập trung nhìn vào mới phát hiện đó là một con chim toàn thân đen thui.
Gian phòng này chiếm hai tầng, cho nên trần có vẻ rất cao, dù có một con chim nhào vào, cũng không va phải mọi người.
“Đây là cái con trong rừng lúc trước hả?” Thạch Đầu Trương vừa thấy con chim đen xì này, liền nhớ tới con lúc trước suýt chút nữa đã dẫn bọn họ đi.
Thị lực của Tiết Nhàn vượt xa bình thường, trong lúc con chim kia phi vào đã nương theo ánh đèn dầu thấy rõ bộ dáng của nó, y gật đầu nói: “Không sai, đúng thật là con đó, sao nó lại vào đây?”
Y vừa nói xong, hành động của hắc điểu lại lần nữa khiến người trong phòng kinh ngạc. (Gọi chim đen hơi ba trấm nên để hắc điểu nhé =3= À mà hắc điểu cũng có nghĩa là con chim hoét đen.)
Nó dán lên trần nhà cao cao xoay hai vòng, dường như đang tìm người nào đó. Rất nhanh nó liền tìm thấy mục tiêu, lao xuống dưới rồi vẫy hai cánh giảm tốc độ, cuối cùng dừng ở trên vai Huyền Mẫn, dùng cái mặt đầy lông tơ nhỏ mịn cọ cọ mặt Huyền Mẫn, kêu “Chiếp” một tiếng.
Thạch Đầu Trương trợn mắt há mồm.
Lục Nhập Thất bỗng dưng nói: “Quạ đen đâu có kêu như vậy nhỉ……”
“…….” Tiết Nhàn có lẽ là người không biết nên nói gì nhất.
Cái gì gọi là vả mặt bốp bốp bốp, chính là như này đây. Vừa mới nói “Gọi một tiếng xem có đáp lại không”, con chim ngu ngốc này liền đến đáp lời. Đáp thì đáp đi, thanh âm lại còn một lời khó nói hết như vậy nữa chứ, gọi thì gọi đi, sao còn phải cọ mặt con lừa trọc kia làm gì, khi phi lại đây đậu trên vai lừa trọc, lại còn đập cho Tiết Nhàn đầy một miệng lông, thật đúng là…….
Cái khỉ gì vậy!
Huyền Mẫn cũng vô cùng ngạc nhiên về hành động của hắc điểu này, song khi hắc điểu này quy củ đậu trên vai hắn, bước chân hướng tới giá sách của hắn liền dừng tại chỗ.
Dù không lật sách hắn cũng biết đáp án —— Cầm điểu đa số có thiên tính mẫn cảm, không có con chim nào sẽ công khai đậu trên vai người xa lạ, còn đi cọ mặt người đó.
“Đây, đây là làm sao vậy?” Thạch Đầu Trương đương nhiên chẳng hiểu mô tê gì, không rõ tình hình phát triển ra sao.
Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi liếc nhìn con chim ngốc kia, hừ lạnh một tiếng: “Còn cần phải nói sao? Quá rõ ràng rồi, con chim này nhận ra lừa trọc.”
“Cho nên……” Thạch Đầu Trương lẩm bẩm.
“Con nên căn nhà này rất có thể là của hòa thượng.” Lục Nhập Thất lãnh tĩnh bồi thêm một câu.
Đám Lục Nhập Thất không thấy quyển sách Huyền Mẫn cầm, nếu thấy được, ba chữ “Rất có thể” này sẽ không cần thêm vào nữa.
“Đây chính là nhà của ngươi.” Tiết Nhàn nhìn Huyền Mẫn, nói.
Huyền Mẫn quét mắt nhìn hắc điểu trên vai, không thể không nói, hắn luôn không thích người hoặc vật kề sát quá gần, nhưng khi hắc điểu này bay tới đây cọ hắn, hắn lại có loại cảm giác dường như đã quen thuộc mấy đời, chưa từng sinh lòng chán ghét, cho nên trong lòng hắn cũng đã có định luận: Căn nhà này có lẽ thật sự là của mình.
Tiết Nhàn nhìn chằm chằm con ngươi Huyền Mẫn, Huyền Mẫn cũng giương mắt nhìn lại, ánh mắt không hề tránh né, “Ừm” một tiếng, có điều sau khi trả lời, hắn lại không hề dời mắt đi, vẫn cứ lẳng lặng nhìn Tiết Nhàn.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, dưới ánh đèn trong phòng, ánh mắt kia có loại cảm giác sâu xa, thậm chí khiến Tiết Nhàn cảm thấy, Huyền Mẫn có chút để ý phản ứng của y…….
Tiết Nhàn vô thức dời mắt đi, nói cứng ngắc: “Đúng là một con chim ngốc.”
Hắc điểu kia giương cánh kêu một tiếng, thò đầu muốn đi mổ y.
“Còn nghe hiểu được tiếng người nữa chứ, xem ra là thành tinh thật rồi.” Tiết Nhàn bất mãn nói, “Với con lừa trọc này thì ngươi kêu chiếp chiếp khoe mẽ, sao với ta thì lại kêu thô như vậy? Hửm? Ta nhìn ngươi một thân đầy lông bóng loáng là chẳng thèm rồi!”
Nghiệp chướng này không biết đã sống mấy trăm năm, còn thích chấp nhặt với con chim, cũng đúng là giỏi thật. Y nói như vậy, còn thật sự nâng tay muốn đi vặt trụi lông đuôi của hắc điểu.
Hắc điểu đấu không lại y, kêu vài tiếng thô thô, tung cánh chuyển sang bên vai khác của Huyền Mẫn. Cứ như vậy, giữa hai người liền không có khoảng cách.
Tiết Nhàn thu lại nụ cười, nhìn Huyền Mẫn, nhàn nhạt nói: “Dù cho nhà là của ngươi, nhưng ngươi không phải kẻ rút gân cốt ta, điểm ấy ta tin chắc. Song có lẽ giữa ngươi và kẻ kia có liên quan. Ta hi vọng các ngươi là đối địch, chứ không phải…… một nhóm.”
Khi nói lời này, vẻ mặt Tiết Nhàn không chút thay đổi, Huyền Mẫn cũng trầm tĩnh dị thường. Vậy nên Thạch Đầu Trương ở góc tường không dám thở mạnh, ngay cả Lục Nhập Thất luôn không để ý người ngoài cũng cảm thấy bầu không khí này khiến người ta chẳng hề thoải mái.
Tiết Nhàn nhìn chằm chằm ánh mắt Huyền Mẫn, không bỏ qua bất cứ một tia cảm xúc nào trong mắt hắn, nếu y không nhìn lầm, khi y nói câu cuối cùng, thần sắc Huyền Mẫn từng có chút biến hóa chợt lóe rồi lại mất.
Hắn quả thực để ý.
Lúc này Tiết Nhàn vô cùng chắc chắn, vì vậy tâm tình rất là vui sướng, thu lại vẻ thờ ơ cố gắng bày ra, khôi phục lại dáng điệu biếng nhác thường ngày, hất cằm với căn phòng, “Có điều coi cái vẻ mặt thiếu đánh nhìn ai cũng đều là một thân ô uế của ngươi, phỏng chừng đời này chẳng thể đồng lõa với kẻ nào được, bằng không đối phương nhất định sẽ bị tức đến xuất huyết mất. Đừng im lặng nữa, nhìn cái khe bên góc tường một cái xem, nếu căn nhà này là của ngươi, trực giác của ngươi sẽ chuẩn hơn người ngoài một chút. Nói đi! Huyền cơ ở chỗ nào!”
Tổ tông này nói đoạn, lại còn bày đặt vỗ bàn một cái, giả làm ngục tốt thẩm vấn như thật.
Huyền Mẫn: “…….”
Thần kỹ lật mặt nhanh hơn lật sách của kẻ nào đó khiến người bình thường vô phúc hưởng thụ nổi, cho dù là Huyền Mẫn cũng có chút chẳng biết làm sao.
Hắn im lặng không nói gì một lát, đang định mở miệng, đã thấy hắc điểu thành tinh kia lại lần nữa cọ cọ mặt hắn, rồi hướng về phía Tiết Nhàn thô thanh thô khí kêu một tiếng, sau đó bổ nhào vào một góc trên trần nhà, dùng cánh vỗ vỗ một đốt trúc nhô ra ở chỗ đó.
Một tiếng “Keng” máy móc đột nhiên vang lên, mặt đất dưới chân bọn họ hơi lắc lư, sụp thẳng xuống dưới.
Dưới căn nhà này có động thiên khác?!
Nhĩ lực của Tiết Nhàn vượt xa người thường, bọn họ vừa sụp xuống đáy, tiếng máy móc dừng lại, y liền nghe ở trong một góc xa xa nào đó, có tiếng hít thở cực kỳ mỏng manh.
Dù là ai khi đột nhiên nhìn thấy bút tích của mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đều sẽ kinh ngạc đến cực điểm. Sợ sệt, thậm chí còn có cảm giác sởn tóc gáy. Tóm lại, trong khoảnh khắc đó, tuyệt đối sẽ chẳng vui vẻ là bao.
Nếu là ở nơi bình thường thì thôi, nhưng bây giờ trúc lâu này bí ẩn chồng chất, thậm chí chẳng giống nơi lương thiện, suy cho cùng rất ít có ai đang yên đang lành lại an bài chỗ ở của mình ở cái chốn sương độc lượn lờ này.
Phát hiện dấu vết của chính mình ở trong này, thực khiến người ta chẳng thoải mái gì.
May mà quyển sách này cũng không phải vật cổ quái, chỉ là một quyển du ký viết tay không biết tác giả thôi. Mà nguyên văn chỗ đoạn ghi chú này đánh dấu cũng vô cùng đơn giản, vài câu ít ỏi viết rằng người du hành tránh mưa đêm nên đi nhầm vào thi điếm ở Lãng Châu, đúng lúc đụng phải người đuổi thi.
(Người đuổi thi là những người mặc đạo bào pháp sư, sử dụng một loại vu thuật đặc biệt để dẫn dắt thi thể hành tẩu. Kỳ thực, gọi là người đuổi thi, chẳng bằng gọi là người dẫn thi, vì họ không đi ở phía sau thi thể, mà đi ở đằng trước dẫn đường, vừa đi vừa đánh cồng, trên trán các thi thể có dán hoàng phù, rủ xuống trên mặt. Ai xem phim “Cương thi tiên sinh” chắc biết cái này ^^)
Mà ghi chú thì càng đơn giản, chỉ có bốn chữ: Hà Sơn Lãng Châu.
So với nói là ghi chú, chẳng bằng nói là một ít chữ đánh dấu.
Mày Huyền Mẫn nhíu chặt, nhìn chằm chằm bốn chữ ghi chú này một hồi lâu, mãi đến khi Tiết Nhàn lên tiếng gọi hắn, hắn mới hoàn hồn lại.
“Lừa trọc? Sao ngươi đứng đó bất động cả buổi vậy? Trong quyển sách kia có viết gì à?” Tiết Nhàn vừa sai khiến Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất, lại vừa đưa mắt nhìn xung quanh chú ý hành động của Huyền Mẫn, thấy hắn cầm một quyển sách đứng đó hồi lâu, bấy giờ mới nhịn không được mà hỏi một câu.
Từ góc độ của Tiết Nhàn chỉ có thể thấy sườn mặt của hắn, ngọn đèn dầu này cũng không sáng rõ, phủ xuống tầng âm ảnh sâu dưới mi cốt của Huyền Mẫn, vẽ ra hình dáng anh khí của hốc mắt và sống mũi, cũng khiến thần sắc hắn trở nên trầm tĩnh khác thường, rất giống như thấy quỷ.
Bộ dáng này không thấy nhiều ở Huyền Mẫn, không gọi hắn đến nhìn cho rõ thì quả thực không ổn. Tiết Nhàn nghĩ vậy, liền không chịu ngồi yên, lại gọi Huyền Mẫn hai tiếng.
Liền thấy ánh mắt Huyền Mẫn dừng lại ở trang sách, cũng không ngẩng lên, lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Đây là một hành động từ chối vô thức, nhưng khi Huyền Mẫn ngẩng đầu lên nhìn lướt qua bên này, động tác nâng tay muốn lấy một quyển sách khác của hắn bỗng dừng một lát, cuối cùng vẫn thu tay đi về phía bàn.
Thành thật mà nói, trên người Huyền Mẫn có một khí chất riêng biệt, khi hắn không nói lời nào, một mình làm một vài việc, loại khí chất này lại càng cường liệt hơn. Giống như thể bên cạnh dù có nhiều người vãng lai qua lại cũng đều chẳng chút liên quan nào đến hắn, có cảm giác xa cách mà tịch liêu tự thành một cõi. Nhưng sự tịch liêu ấy cũng không phải loại thẫn thờ chẳng dứt, mà là xa xăm và lạnh lẽo.
Tăng nhân như vậy tựa hồ càng thích hợp đứng ở nơi thiền tự xưa vắng đầy tuyết rơi, phía sau là tòa tháp xây bởi đồng và gỗ mun, phía trước là cánh cửa thiền tự dày nặng.
Chúng sinh bên ngoài gánh đủ hồng trần, tăng nhân bên trong một thân vân tuyết.
Vậy nên, khi Huyền Mẫn lắc đầu, Tiết Nhàn có loại cảm giác sáng tỏ “Quả nhiên như thế”, song ít nhiều vẫn thấy chẳng mấy dễ chịu. Mà khi Huyền Mẫn ngẩng đầu nhìn thấy y, liền đổi chủ ý đi tới, thật giống như cánh cửa chùa đóng chặt được người từ bên trong mở ra.
Một quá trình vô cùng đơn giản như vậy chẳng biết vì sao lại lấy lòng Tiết Nhàn.
Có điều chưa qua giây lát, tâm tình tốt của y liền bị phá hỏng ——
Huyền Mẫn đưa quyển sách đang cầm tiến dần đến tay y, thuận tay lật trang sách chỉ vào.
Tiết Nhàn đương nhiên thấy đoạn được đánh dấu và lời ghi chú bên cạnh, song y ngẫm nghĩ hai lần, vẫn không nhìn ra có gì đáng chú ý cân nhắc: “Lời ghi chú này có vấn đề hả?”
Huyền Mẫn: “Ừm.”
“Có vấn đề gì?” Tiết Nhàn khó hiểu.
Ai ngờ Huyền Mẫn nhàn nhạt mở miệng bồi thêm một câu: “Xem chữ viết, thì là do ta viết.”
Tiết Nhàn: “…….”
Trong lòng Tiết Nhàn đầu tiên là nảy thịch, tâm tình trở nên vô cùng phức tạp. Một mặt, Huyền Mẫn không hề có thái độ che giấu như vậy khiến y rất hưởng thụ, mà mặt khác…… Sao nơi này lại tự dưng xuất hiện vật liên quan đến Huyền Mẫn?
Người mà y đang truy tìm có liên hệ lớn với người rút gân cốt của y, thiên hạ rộng lớn như vậy, nơi có thể ẩn nấp nhiều đến thế, kẻ đó lại chọn một chỗ tràn ngập sương mù ít người biết tới, mà trong căn phòng ấy, xuất hiện dấu vết của Huyền Mẫn…….
Khoảnh khắc đó, Tiết Nhàn nhìn chằm chằm chữ viết trên trang sách, trong đầu lại là một mảnh trống rỗng, trái tim như thể bỗng dưng rơi vào sông lạnh, khiến toàn thân rét run mãnh liệt.
Song sau khi cứng đờ một chốc, y lại lần nữa nhớ tới bóng người phía sau màn tơ vàng dày đặc, người nọ có tóc, mà y đã xác nhận với Huyền Mẫn, hắn từ nhỏ đã cạo đầu làm sư. Cho nên kẻ rút gân cốt của y tất nhiên không thể nào là Huyền Mẫn.
Vậy là được rồi.
Tiết Nhàn bất động thanh sắc thở ra một hơi, chữ trên trang sách lại lần nữa trở nên rõ ràng.
“Ngươi viết thì làm sao, khoe khoang mấy cái chữ này của ngươi với ta à?” Tiết Nhàn thuận miệng “Xì” một tiếng, lại tùy tay lật hai trang sách. Buông một câu như vậy, hoàn toàn là vì muốn che giấu chút hoài nghi trong thoáng chốc kia. Dù vừa lóe lên đã bị y dập tắt, nhưng nghi ngờ dù sao luôn dễ tổn thương người. Việc nhỏ thì tạm thời không bàn đến, ít nhất về loại chuyện này, Tiết Nhàn không hy vọng Huyền Mẫn bị đụng chạm gì.
Y dúi quyển sách cho Huyền Mẫn, một tay còn lại làm bộ so sánh khoảng cách hơi lớn: “So với của ta, hẳn là kém nhiều chừng này nè.”
Huyền Mẫn: “……..”
Thạch Đầu Trương đang lục tìm trong góc tường vừa khéo nghe trọn hai câu này, lòng nói thầm: Trên đời sao lại có kẻ không biết xấu hổ như thế chứ, đúng là nhìn mà không thể không ca ngợi.
Lại càng không biết xấu hổ hơn là, hai vị có chân tài thực học này đều đang ăn bơ làm biếng, để một kẻ miễn cưỡng xem như trung lão niên già cả là hắn và một kẻ nửa mù đi tìm kiếm manh mối trong phòng, má nó hắn biết đi nói lý với ai đây?
Nếu Huyền Mẫn không hề che giấu đưa sách cho Tiết Nhàn xem, vậy tất nhiên trong lòng đã có chuẩn bị. Nhưng hắn chẳng thể nào ngờ được, Tiết Nhàn lại phản ứng như thế. Bởi vậy khuôn mặt xưa nay luôn lạnh nhạt cũng lộ chút vẻ ngạc nhiên mờ mịt.
Tiết Nhàn thấy vậy, liền giễu cợt: “Chỉ bằng một quyển sách, có thể suy luận được cái gì chứ? Ngươi gọi một tiếng, xem căn nhà này có đáp lại không?”
Huyền Mẫn: “……..”
Mắt thấy người nào đó càng nói càng chẳng hiểu nổi, Huyền Mẫn thu mắt lại, không định phản ứng nữa. Hắn đang muốn xoay người đi đến giá sách lật mấy quyển nữa tìm kiếm, kết quả căn nhà không đáp lời, nhưng lại có một thứ khác thật sự đáp lại.
Chợt nghe một trận âm thanh loạn thất bát tao ở gian ngoài truyền đến, từ xa lại gần, chẳng mấy chốc đã nhào vào trong phòng.
Mọi người giật mình, Tiết Nhàn thiếu chút nữa theo bản năng gọi gió đến cuốn cái thứ này ra ngoài, khi tập trung nhìn vào mới phát hiện đó là một con chim toàn thân đen thui.
Gian phòng này chiếm hai tầng, cho nên trần có vẻ rất cao, dù có một con chim nhào vào, cũng không va phải mọi người.
“Đây là cái con trong rừng lúc trước hả?” Thạch Đầu Trương vừa thấy con chim đen xì này, liền nhớ tới con lúc trước suýt chút nữa đã dẫn bọn họ đi.
Thị lực của Tiết Nhàn vượt xa bình thường, trong lúc con chim kia phi vào đã nương theo ánh đèn dầu thấy rõ bộ dáng của nó, y gật đầu nói: “Không sai, đúng thật là con đó, sao nó lại vào đây?”
Y vừa nói xong, hành động của hắc điểu lại lần nữa khiến người trong phòng kinh ngạc. (Gọi chim đen hơi ba trấm nên để hắc điểu nhé =3= À mà hắc điểu cũng có nghĩa là con chim hoét đen.)
Nó dán lên trần nhà cao cao xoay hai vòng, dường như đang tìm người nào đó. Rất nhanh nó liền tìm thấy mục tiêu, lao xuống dưới rồi vẫy hai cánh giảm tốc độ, cuối cùng dừng ở trên vai Huyền Mẫn, dùng cái mặt đầy lông tơ nhỏ mịn cọ cọ mặt Huyền Mẫn, kêu “Chiếp” một tiếng.
Thạch Đầu Trương trợn mắt há mồm.
Lục Nhập Thất bỗng dưng nói: “Quạ đen đâu có kêu như vậy nhỉ……”
“…….” Tiết Nhàn có lẽ là người không biết nên nói gì nhất.
Cái gì gọi là vả mặt bốp bốp bốp, chính là như này đây. Vừa mới nói “Gọi một tiếng xem có đáp lại không”, con chim ngu ngốc này liền đến đáp lời. Đáp thì đáp đi, thanh âm lại còn một lời khó nói hết như vậy nữa chứ, gọi thì gọi đi, sao còn phải cọ mặt con lừa trọc kia làm gì, khi phi lại đây đậu trên vai lừa trọc, lại còn đập cho Tiết Nhàn đầy một miệng lông, thật đúng là…….
Cái khỉ gì vậy!
Huyền Mẫn cũng vô cùng ngạc nhiên về hành động của hắc điểu này, song khi hắc điểu này quy củ đậu trên vai hắn, bước chân hướng tới giá sách của hắn liền dừng tại chỗ.
Dù không lật sách hắn cũng biết đáp án —— Cầm điểu đa số có thiên tính mẫn cảm, không có con chim nào sẽ công khai đậu trên vai người xa lạ, còn đi cọ mặt người đó.
“Đây, đây là làm sao vậy?” Thạch Đầu Trương đương nhiên chẳng hiểu mô tê gì, không rõ tình hình phát triển ra sao.
Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi liếc nhìn con chim ngốc kia, hừ lạnh một tiếng: “Còn cần phải nói sao? Quá rõ ràng rồi, con chim này nhận ra lừa trọc.”
“Cho nên……” Thạch Đầu Trương lẩm bẩm.
“Con nên căn nhà này rất có thể là của hòa thượng.” Lục Nhập Thất lãnh tĩnh bồi thêm một câu.
Đám Lục Nhập Thất không thấy quyển sách Huyền Mẫn cầm, nếu thấy được, ba chữ “Rất có thể” này sẽ không cần thêm vào nữa.
“Đây chính là nhà của ngươi.” Tiết Nhàn nhìn Huyền Mẫn, nói.
Huyền Mẫn quét mắt nhìn hắc điểu trên vai, không thể không nói, hắn luôn không thích người hoặc vật kề sát quá gần, nhưng khi hắc điểu này bay tới đây cọ hắn, hắn lại có loại cảm giác dường như đã quen thuộc mấy đời, chưa từng sinh lòng chán ghét, cho nên trong lòng hắn cũng đã có định luận: Căn nhà này có lẽ thật sự là của mình.
Tiết Nhàn nhìn chằm chằm con ngươi Huyền Mẫn, Huyền Mẫn cũng giương mắt nhìn lại, ánh mắt không hề tránh né, “Ừm” một tiếng, có điều sau khi trả lời, hắn lại không hề dời mắt đi, vẫn cứ lẳng lặng nhìn Tiết Nhàn.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, dưới ánh đèn trong phòng, ánh mắt kia có loại cảm giác sâu xa, thậm chí khiến Tiết Nhàn cảm thấy, Huyền Mẫn có chút để ý phản ứng của y…….
Tiết Nhàn vô thức dời mắt đi, nói cứng ngắc: “Đúng là một con chim ngốc.”
Hắc điểu kia giương cánh kêu một tiếng, thò đầu muốn đi mổ y.
“Còn nghe hiểu được tiếng người nữa chứ, xem ra là thành tinh thật rồi.” Tiết Nhàn bất mãn nói, “Với con lừa trọc này thì ngươi kêu chiếp chiếp khoe mẽ, sao với ta thì lại kêu thô như vậy? Hửm? Ta nhìn ngươi một thân đầy lông bóng loáng là chẳng thèm rồi!”
Nghiệp chướng này không biết đã sống mấy trăm năm, còn thích chấp nhặt với con chim, cũng đúng là giỏi thật. Y nói như vậy, còn thật sự nâng tay muốn đi vặt trụi lông đuôi của hắc điểu.
Hắc điểu đấu không lại y, kêu vài tiếng thô thô, tung cánh chuyển sang bên vai khác của Huyền Mẫn. Cứ như vậy, giữa hai người liền không có khoảng cách.
Tiết Nhàn thu lại nụ cười, nhìn Huyền Mẫn, nhàn nhạt nói: “Dù cho nhà là của ngươi, nhưng ngươi không phải kẻ rút gân cốt ta, điểm ấy ta tin chắc. Song có lẽ giữa ngươi và kẻ kia có liên quan. Ta hi vọng các ngươi là đối địch, chứ không phải…… một nhóm.”
Khi nói lời này, vẻ mặt Tiết Nhàn không chút thay đổi, Huyền Mẫn cũng trầm tĩnh dị thường. Vậy nên Thạch Đầu Trương ở góc tường không dám thở mạnh, ngay cả Lục Nhập Thất luôn không để ý người ngoài cũng cảm thấy bầu không khí này khiến người ta chẳng hề thoải mái.
Tiết Nhàn nhìn chằm chằm ánh mắt Huyền Mẫn, không bỏ qua bất cứ một tia cảm xúc nào trong mắt hắn, nếu y không nhìn lầm, khi y nói câu cuối cùng, thần sắc Huyền Mẫn từng có chút biến hóa chợt lóe rồi lại mất.
Hắn quả thực để ý.
Lúc này Tiết Nhàn vô cùng chắc chắn, vì vậy tâm tình rất là vui sướng, thu lại vẻ thờ ơ cố gắng bày ra, khôi phục lại dáng điệu biếng nhác thường ngày, hất cằm với căn phòng, “Có điều coi cái vẻ mặt thiếu đánh nhìn ai cũng đều là một thân ô uế của ngươi, phỏng chừng đời này chẳng thể đồng lõa với kẻ nào được, bằng không đối phương nhất định sẽ bị tức đến xuất huyết mất. Đừng im lặng nữa, nhìn cái khe bên góc tường một cái xem, nếu căn nhà này là của ngươi, trực giác của ngươi sẽ chuẩn hơn người ngoài một chút. Nói đi! Huyền cơ ở chỗ nào!”
Tổ tông này nói đoạn, lại còn bày đặt vỗ bàn một cái, giả làm ngục tốt thẩm vấn như thật.
Huyền Mẫn: “…….”
Thần kỹ lật mặt nhanh hơn lật sách của kẻ nào đó khiến người bình thường vô phúc hưởng thụ nổi, cho dù là Huyền Mẫn cũng có chút chẳng biết làm sao.
Hắn im lặng không nói gì một lát, đang định mở miệng, đã thấy hắc điểu thành tinh kia lại lần nữa cọ cọ mặt hắn, rồi hướng về phía Tiết Nhàn thô thanh thô khí kêu một tiếng, sau đó bổ nhào vào một góc trên trần nhà, dùng cánh vỗ vỗ một đốt trúc nhô ra ở chỗ đó.
Một tiếng “Keng” máy móc đột nhiên vang lên, mặt đất dưới chân bọn họ hơi lắc lư, sụp thẳng xuống dưới.
Dưới căn nhà này có động thiên khác?!
Nhĩ lực của Tiết Nhàn vượt xa người thường, bọn họ vừa sụp xuống đáy, tiếng máy móc dừng lại, y liền nghe ở trong một góc xa xa nào đó, có tiếng hít thở cực kỳ mỏng manh.
Tác giả :
Mộc Tô Lý