Đồng Tiền Kham Thế
Quyển 2 - Chương 31: Tỏa đầu ấn (Ấn ký trên khóa) – 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huyền Mẫn động ngón tay, tăng y tức thì khô ráo, hong khô cả Giang Thế Ninh luôn, tiếp đó liền sải bước đuổi kịp Nhập Thất, hướng tới bờ sông phía trước nơi thuyền chở khách tụ tập.
Tiết Nhàn quấn trên cổ tay hắn, cái đuôi nhỏ dài buông thõng xuống, khiến cổ tay áo hơi gồ lên, lắc la lắc lư. Y cố vén tay áo ra, rốt cuộc cũng lộ ra cái đầu rồng to bằng nửa đầu ngón tay, nghiêng đầu nhìn Nhập Thất.
Nhóc con này lúc trước tuy còi cọc, nhưng trông còn có sức sống hơn Thập Cửu, có lẽ vì thường xuyên ra ngoài chạy nhảy nên tính nết cũng hơi ương bướng, luôn có vẻ khỏe mạnh cứng cáp, là một tên nhóc cứng đầu cứng cổ.
Nhưng giờ đây, mỗi bước đi của cậu ta dường như đều hết sức gian nan. Bước chân vừa nhẹ vừa khẽ, tựa như chỉ vừa chạm đất liền nhịn không được mà nhấc lên, dùng thêm một chút lực cũng khó chịu. Trông có hơi lao lực………… như thể đang chịu đựng nỗi thống khổ to lớn vậy.
Chỉ mới đi hơn mười bước, sắc mặt cậu đã trắng bệch như tờ giấy, cái trán ướt đẫm nước sông vừa được hong khô, giờ lại chảy thêm một tầng mồ hôi lạnh.
“Ngươi vừa bảo thân thể ngươi không ổn? Là làm sao vậy?” Tiết Nhàn thấy sắc mặt cậu ta cực kém, biết thế này tuyệt không chỉ là đau đớn trong tâm trí, liền nhịn không được hỏi một câu.
Môi Nhập Thất trắng bệch không hề có huyết sắc, giống như bệnh nặng chưa lành, sốt cao không lùi. Sắc mặt tái nhợt, con ngươi lại càng tối tăm, đen kịt chẳng hề có chút ánh sáng, không giống người sống chút nào. Mi mắt cậu run run, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc, lắc đầu nói: “Không có gì, ta cũng không rõ lắm, chính là………. chính là xương cốt trướng đau ê ẩm, chân vừa chạm đất, liền cảm nhận được cơn đau từ ngón chân truyền đến tận đỉnh đầu, không dám dùng nhiều lực.”
Cậu ta nặng nề đáp một câu, không đợi Tiết Nhàn mở miệng tiếp, lại nhẹ giọng nói: “Chịu đựng một lát là qua thôi……….. Vẫn không khó chịu bằng cái chết.”
Giang Thế Ninh vội vàng liếc nhìn cậu ta, lại nói: “Cũng không chắc đâu.”
Lục Nhập Thất đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía Giang Thế Ninh, mặc dù thực tế tuổi của cậu ta thoạt nhìn đã lớn hơn một chút, nhưng trong mắt Giang Thế Ninh thì vẫn còn là con nít choai choai, nói chuyện cũng thẳng thừng không cố kỵ. Cậu ta thình lình hỏi Giang Thế Ninh một câu: “Ngươi không phải người sống đúng không?”
Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Tiết Nhàn lẩn trong cổ tay áo cũng cảm giác con ngươi của Lục Nhập Thất chợt sáng lên một ít, như thể túm được cọng rơm cứu mạng.
Với tính tình như của Giang Thế Ninh, dù thường xỏ xiên nhau với Tiết Nhàn, nhưng với trẻ con thì khác. Hắn ngẩn người, gật đầu nói: “Ừm, chết ba năm rồi, có điều tâm nguyện vẫn chưa xong nên trú tạm trong giấy da.”
Lục Nhập Thất nghe vậy, bước chân liền đi không vững. Chân dùng sai lực, ăn đau kêu lên một tiếng, trên trán lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng cậu hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn chằm chằm Giang Thế Ninh: “Thật ư? Vậy nghĩa là, dù đã chết, nhưng cũng không nhất định sẽ biến mất vô tung?”
Giang Thế Ninh nhìn Huyền Mẫn, lại nhìn về phía Lục Nhập Thất, mơ hồ nói: “Sinh hồn ít nhiều vẫn lưu lại nhất thời nửa khắc, nhưng nếu là trường hợp đặc biệt, lưu lại lâu hơn cũng không phải là không thể, đúng không đại sư?”
Huyền Mẫn liếc nhìn bọn họ, vẫn chưa mở miệng, song cũng chưa từng phủ nhận, chỉ nâng ngón tay chỉ về phía trước, ý bảo đã đến nơi. Không ít dân chài và lái thuyền tụ tập ở đây, nhiều người nhiều miệng, không tiện nói mấy chuyện thần thần quỷ quỷ.
Lục Nhập Thất dường như đã cam chịu, sắc mặt dịu đi rất nhiều.
Bên bờ sông trước mặt bọn họ, bảy tám chiếc thuyền chở khách và thuyền đánh cá tụ tập lại một chỗ, tất cả đều buộc vào bờ. Còn những người trên thuyền thì đều đi xuống, mấy người hợp lực, kéo thứ gì đó từ một chiếc thuyền lớn hơn một chút lên.
“Trời ơi…………… Những người này rơi xuống nước lúc nào vậy?” Có người chậc chậc vài tiếng, “Sao đều bị ngâm nát hết cả ra thế này?”
“Ta mò xác ở con sông này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy nhiều xác đến thế.” Đó là giọng nói của người vớt xác.
Từ lúc Lục Nhập Thất trá thi trên thuyền lão, người vớt xác liền tạm thời bỏ lại vài cái xác chết trôi, chở ba thi thể trên thuyền về bờ sông trước. Chuyển Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu lên mặt đá, lại mang Lục Nhập Thất lên bờ sông, cho cậu ta uống mấy ngụm rượu nóng làm ấm thân mình lạnh băng, bấy giờ mới chèo đi vớt những cái xác còn lại.
Dân chài và lái thuyền nghỉ ở bờ sông nghe người vớt xác kể lại, cũng đều đi giúp một tay.
Thuyền của bọn họ không tiện vận chuyển người chết, dù gì cũng còn phải chở cá đón khách, ít nhiều cũng dính chút xui xẻo. Tất cả giúp người vớt xác kéo những cái xác chết trôi nát tươm như sợi bông lên bờ, bày thành một hàng, nhìn vào có chút xúc mục kinh tâm (nhìn vào mà thấy giật mình, đau lòng).
Huyền Mẫn nhìn một loạt xác chết kia, mi tâm nhíu lại.
“Vừa nãy ta bị dọa nhảy dựng lên.” Người vớt xác lên bờ, chuyển chuyến thi thể cuối cùng lên trên, vừa chuyển vừa nói, “Vốn có sáu cái nổi lên, ta còn đếm cả cái bên cạnh đảo nhỏ nữa. Kết quả vừa mới vớt hai cái cuối cùng lên, không biết sao lại nổi lên một cái nữa, trồi lên ngay bên mép thuyền của ta, tư vị đó………. quá là kinh hãi!”
Tiết Nhàn âm thầm dùng móng vuốt cào Huyền Mẫn một phát, lẩn trong tay áo thấp giọng nói: “Lừa trọc, nhìn mấy thi thể kia đi. Cái mà người vớt xác kia nói hẳn là bị ta thả trên mặt sông, chắc chắn có liên quan đến mấy thi thể này và Bách sĩ thôi lưu cục, lúc sau sẽ nói cụ thể với ngươi, tạm thời ngươi chú ý chút, xem xem trên thi thể kia có gì cổ quái không.”
Giọng của y ồm ồm, người ngoài không nghe được rõ ràng, Huyền Mẫn thì lại nghe được bảy tám phần, như thể theo ống tay áo truyền lên đến tai.
Huyền Mẫn thoáng cau mày, cúi xuống “Ừm” một tiếng, lại dùng ngón tay giấu trong tay áo khẽ khàng búng một phát vào mũi đuôi của nghiệp chướng, ý bảo trước mặt người khác thì chớ có lộn xộn, an phận tí đi.
Kết quả lại bị nghiệp chướng hung hăng cắn đầu ngón tay.
Huyền Mẫn bình tĩnh nói: “Nhả ra.”
Giang Thế Ninh cùng Lục Nhập Thất đồng thời ngạc nhiên: “Nhả ra gì cơ?”
Sắc mặt Huyền Mẫn không đổi, mặt vô cảm xúc nhìn những cái xác vừa được vớt lên bờ, tầm mắt lần lượt đảo qua, từ chỗ thịt nát bấy có thể thấy được xương cổ chân, nhìn cả mớ tóc hỗn độn, so với mấy người đang bịt mũi nhăn mặt nôn khan cùng đứng trên bờ, có một loại khí chất phiêu nhiên xuất trần.
Có lẽ do khí chất này quá mức dọa người, Giang Thế Ninh không thấy hắn trả lời thì cũng chẳng dám hỏi nhiều nữa, xem như mình ù tai nghe nhầm, lại yên lặng quay đầu đi.
Tiết Nhàn bị búng đuôi, ngoạm lấy ngón tay hắn, hung hăng cắn nửa ngày, bấy giờ mới hả giận buông ra.
Phỏng đoán của Tiết Nhàn không sai, trên người bảy cái xác chết trôi này mặc dù không có quá nhiều cổ quái, nhưng bên hông đều treo thứ gì đó. Thừa dịp đám dân chài và lái thuyền đang nôn mửa thông khí, Huyền Mẫn dùng vải trắng bọc tay lại, bất động thanh sắc gỡ thứ gài bên hông bọn họ ra.
Một loạt bảy cái, đều là những thiết bài nhận dạng danh tính trong quân đội.
Vừa nhìn thứ này liền biết, mấy người này cùng những người bị trấn dưới mộ thất thuộc cùng một nhóm.
Tiết Nhàn nhìn hắn dùng vải nhặt đống thiết bài lên, lại nói: “Đúng rồi, mấy miếng thiết bài bị vùi dưới đáy sông vẫn còn đấy, nhưng mà không đủ, lúc sau tìm kỹ lại xem.”
Nói đoạn, Huyền Mẫn đi tới bên cạnh xác chết của Lục Thập Cửu.
Nhập Thất đang ngồi quỳ ở đó, nâng tay quơ quơ trong khoảng không, muốn chạm vào Thập Cửu nhưng lại không dám kinh động. Như thể sợ rằng mình vừa chạm vào, Thập Cửu sẽ thực sự biến mất.
“Ngươi xem ——” Nhập Thất ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Huyền Mẫn, nhưng không hiểu sao lại có chút trống rỗng mông lung, càng lúc càng giống……… người mù.
“Ta có thể cảm giác được huynh ấy đang ở đây, ta có thể chạm vào huynh ấy, nhưng ta lại không nhìn thấy huynh ấy.” Nhập Thất nói, “Ta có thể thấy các ngươi, có thể thấy được những người trên bờ, dù không rõ ràng, không nhận ra ngũ quan, nhưng vẫn thấy được. Nhưng chỉ mỗi Thập Cửu là không thấy.”
Huyền Mẫn nhìn Thập Cửu nhắm mắt nằm trên bờ đá, lại nhìn con mắt đen sâu hoắm của Nhập Thất một lát, nói: “Cái ngươi gọi là “thấy”, không phải là dùng thị lực để “thấy”, hai mắt ngươi đã mù, chỉ là chính ngươi vẫn chưa phát hiện mà thôi.”
“Ngươi nói vậy là ý gì?” Nhập Thất căng thẳng.
Tiết Nhàn lén thò đầu ra khỏi tay áo, cũng nhìn chằm chằm con mắt của Nhập Thất, nói: “Chẳng trách ngâm nước đọng, ánh mắt liền không sáng nữa.”
Y suy nghĩ, nói với Nhập Thất: “Lục Thập Cửu đổi mệnh với ngươi, có lẽ khả năng bói toán cũng chuyển sang cho ngươi. Dị biến trên thân thể ngươi quá nửa cũng liên quan tới chuyện này, chỉ là bây giờ vẫn chưa biến hóa hoàn toàn, vậy nên phải chịu một ít đau đớn xác thịt.”
Lục Nhập Thất sửng sốt một lát, mờ mịt nói: “Ý ngươi là……….. Ý ngươi là, mắt của ta sẽ trở nên giống Thập Cửu sao?”
“Không phải sẽ, sợ là đã thay đổi hơn phân nửa rồi.” Tiết Nhàn nói, “Những thứ trong mắt ngươi, có lẽ đã không còn là dáng vẻ của bản thân nó, mà là khí. Tất cả những gì ngươi đang chứng kiến, hẳn chính là những gì mà Lục Thập Cửu ngày thường vẫn chứng kiến.”
“Vậy ta không nhìn thấy Thập Cửu, là vì…………” Nhập Thất động cánh mũi, như thể đột nhiên không kịp thở, hô hấp bất chợt cấp bách lên. Cậu cau mày, đôi mắt thoáng chốc phiếm đỏ, “Là vì cái gì?”
Huyền Mẫn nâng tay dùng ngón cái khẽ ấn lên mệnh cung trên trán cậu ta, “Ở chỗ này của ngươi có một nốt ruồi son, huynh trưởng ngươi cũng mọc ra một nốt ruồi giống y như vậy, đây là dấu hiệu đã hoàn thành đổi mệnh. Nếu sinh hồn của y còn lưu luyến ở thế gian, chần chừ không đi, nốt ruồi này sẽ không xuất hiện.”
Đổi mệnh là cấm thuật, dù cho có đổi mệnh thành công thì người sống sót quá nửa sẽ trở nên cổ quái. Bởi vì họ sẽ kế thừa hoặc ít hoặc nhiều từ người hiến mệnh, hoặc là diện mạo ngày càng giống nhau, hoặc là năng lực tính nết ngày càng thay đổi. Sinh hồn của người hiến mệnh nán lại trần thế càng lâu thì ảnh hưởng đối với người sống sót lại càng sâu.
Nói cách khác, vì không muốn Lục Nhập Thất chịu quá nhiều ảnh hưởng, Lục Thập Cửu chẳng dám nấn ná thêm một khắc nào, câu nói không mặn không nhạt mà y lưu lại cho Nhập Thất trong mộ thất, chính là lời trăn trối lúc sắp chia xa.
Có điều cuộc ly biệt này, có lẽ là không thể gặp lại nữa.
“Đừng khóc.” Giang Thế Ninh chẳng tìm được cái khăn nào, liền lấy ngón tay hứng lấy giọt nước mắt lặng yên lăn xuống từ mắt cậu, “Có lẽ………”
Hắn còn chưa nói xong, Lục Nhập Thất đã mặt cắt không còn hạt máu mà mất đi ý thức.
Có lẽ nỗi đau da thịt thực sự không thể nhịn nổi nữa, hoặc cũng có lẽ do tin dữ ập đến, khiến cậu choáng váng hôn mê hồi lâu.
Dù Huyền Mẫn lãnh đạm, Tiết Nhàn vô liêm sỉ, nhưng cũng không thể bỏ một thiếu niên dở sống dở chết lại rồi nghênh ngang mà đi được, thế thì không hay cho lắm. Vậy nên bọn họ đành ở tạm trong căn nhà nhỏ hẹp nơi Lục Nhập Thất và Lục Thập Cửu sống nương tựa lẫn nhau.
Căn nhà nhỏ như cái vỏ ốc sên, tổng cộng chỉ có một gian bếp và một gian phòng nhỏ xám xịt, trong phòng khách chỉ bày một một cái bàn tứ tiên, hai bên đều có phòng hông, tạm đủ đặt giường và tủ gỗ, hẳn là hai anh em mỗi người một phòng.
Nói là “ở”, nhưng người thực sự “ở” chỉ có Lục Nhập Thất hôn mê. Đám Huyền Mẫn an trí cậu ta vào một phòng, liền tới hàng tang lễ đặt một cỗ quan tài. Lục Thập Cửu nằm trong quan tài, tạm thời đặt ở một phòng khác.
Khi Huyền Mẫn vừa ngồi xuống trong phòng lớn, đang định xem xét khóa đá và thiết bài, Tiết Nhàn sột soạt thò đầu ra khỏi tay áo hắn: “Đừng ngồi vội, tìm một tiệm may đã, tiệm vải cũng được.”
Huyền Mẫn cúi đầu nhìn y, chờ y giải thích nguyên do.
Tiết Nhàn dùng móng vuốt gãi gãi cái đầu rồng, cất cao giọng dùng ngữ khí hết sức uy nghiêm nói: “Không mặc quần áo.”
Huyền Mẫn: “………….”
Hắn dường như đã cạn lời, ánh mắt đảo lướt qua người rồng nhí, không mặn không nhạt trả lại nguyên vẹn lời lúc trước Tiết Nhàn mắng hắn: “Sách nào dạy ngươi trần truồng quấn lấy người khác thế hả?”
Tiết Nhàn há mồm cắn hắn một ngụm.
Răng nanh của nghiệp chướng này sắc thật, cắn một phát mà hằn cả vết rồi.
Huyền Mẫn thần sắc thản nhiên vén tay áo, lộ ra ngón tay thon gầy, khẽ cong lại hai ngón giữa, đưa tới trước mắt Tiết Nhàn.
Trên hai đầu ngón tay, mặt trước mặt sau có ít nhất sáu dấu răng, tất cả đều là do nghiệp chướng này cắn.
Tiết Nhàn quay đầu không nhận, giả bộ câm điếc nói: “Đừng có mà khoe tay nữa, có đẹp hơn cái chân gà mấy đâu, lại còn cộm người nữa chớ, ngắm được mà không dùng được, lúc gập lại chẳng thoải mái chút nào. Cảm phiền nhấc chân lên, đi kiếm cho ta một bộ quần áo đi.”
Giang Thế Ninh vừa vào phòng liền nghe thấy nghiệp chướng om sòm ầm ĩ, có hơi không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu lủi vào trong phòng bếp tối tăm không thấy ánh sáng.
Huyền Mẫn lắc đầu, đứng dậy ra cửa.
Một chuyến này vốn chỉ để mua quần áo cho Tiết Nhàn mặc, kết quả không ngờ lại có chút thu hoạch ngoài ý muốn.
Huyền Mẫn động ngón tay, tăng y tức thì khô ráo, hong khô cả Giang Thế Ninh luôn, tiếp đó liền sải bước đuổi kịp Nhập Thất, hướng tới bờ sông phía trước nơi thuyền chở khách tụ tập.
Tiết Nhàn quấn trên cổ tay hắn, cái đuôi nhỏ dài buông thõng xuống, khiến cổ tay áo hơi gồ lên, lắc la lắc lư. Y cố vén tay áo ra, rốt cuộc cũng lộ ra cái đầu rồng to bằng nửa đầu ngón tay, nghiêng đầu nhìn Nhập Thất.
Nhóc con này lúc trước tuy còi cọc, nhưng trông còn có sức sống hơn Thập Cửu, có lẽ vì thường xuyên ra ngoài chạy nhảy nên tính nết cũng hơi ương bướng, luôn có vẻ khỏe mạnh cứng cáp, là một tên nhóc cứng đầu cứng cổ.
Nhưng giờ đây, mỗi bước đi của cậu ta dường như đều hết sức gian nan. Bước chân vừa nhẹ vừa khẽ, tựa như chỉ vừa chạm đất liền nhịn không được mà nhấc lên, dùng thêm một chút lực cũng khó chịu. Trông có hơi lao lực………… như thể đang chịu đựng nỗi thống khổ to lớn vậy.
Chỉ mới đi hơn mười bước, sắc mặt cậu đã trắng bệch như tờ giấy, cái trán ướt đẫm nước sông vừa được hong khô, giờ lại chảy thêm một tầng mồ hôi lạnh.
“Ngươi vừa bảo thân thể ngươi không ổn? Là làm sao vậy?” Tiết Nhàn thấy sắc mặt cậu ta cực kém, biết thế này tuyệt không chỉ là đau đớn trong tâm trí, liền nhịn không được hỏi một câu.
Môi Nhập Thất trắng bệch không hề có huyết sắc, giống như bệnh nặng chưa lành, sốt cao không lùi. Sắc mặt tái nhợt, con ngươi lại càng tối tăm, đen kịt chẳng hề có chút ánh sáng, không giống người sống chút nào. Mi mắt cậu run run, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc, lắc đầu nói: “Không có gì, ta cũng không rõ lắm, chính là………. chính là xương cốt trướng đau ê ẩm, chân vừa chạm đất, liền cảm nhận được cơn đau từ ngón chân truyền đến tận đỉnh đầu, không dám dùng nhiều lực.”
Cậu ta nặng nề đáp một câu, không đợi Tiết Nhàn mở miệng tiếp, lại nhẹ giọng nói: “Chịu đựng một lát là qua thôi……….. Vẫn không khó chịu bằng cái chết.”
Giang Thế Ninh vội vàng liếc nhìn cậu ta, lại nói: “Cũng không chắc đâu.”
Lục Nhập Thất đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn về phía Giang Thế Ninh, mặc dù thực tế tuổi của cậu ta thoạt nhìn đã lớn hơn một chút, nhưng trong mắt Giang Thế Ninh thì vẫn còn là con nít choai choai, nói chuyện cũng thẳng thừng không cố kỵ. Cậu ta thình lình hỏi Giang Thế Ninh một câu: “Ngươi không phải người sống đúng không?”
Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Tiết Nhàn lẩn trong cổ tay áo cũng cảm giác con ngươi của Lục Nhập Thất chợt sáng lên một ít, như thể túm được cọng rơm cứu mạng.
Với tính tình như của Giang Thế Ninh, dù thường xỏ xiên nhau với Tiết Nhàn, nhưng với trẻ con thì khác. Hắn ngẩn người, gật đầu nói: “Ừm, chết ba năm rồi, có điều tâm nguyện vẫn chưa xong nên trú tạm trong giấy da.”
Lục Nhập Thất nghe vậy, bước chân liền đi không vững. Chân dùng sai lực, ăn đau kêu lên một tiếng, trên trán lại chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng cậu hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn chằm chằm Giang Thế Ninh: “Thật ư? Vậy nghĩa là, dù đã chết, nhưng cũng không nhất định sẽ biến mất vô tung?”
Giang Thế Ninh nhìn Huyền Mẫn, lại nhìn về phía Lục Nhập Thất, mơ hồ nói: “Sinh hồn ít nhiều vẫn lưu lại nhất thời nửa khắc, nhưng nếu là trường hợp đặc biệt, lưu lại lâu hơn cũng không phải là không thể, đúng không đại sư?”
Huyền Mẫn liếc nhìn bọn họ, vẫn chưa mở miệng, song cũng chưa từng phủ nhận, chỉ nâng ngón tay chỉ về phía trước, ý bảo đã đến nơi. Không ít dân chài và lái thuyền tụ tập ở đây, nhiều người nhiều miệng, không tiện nói mấy chuyện thần thần quỷ quỷ.
Lục Nhập Thất dường như đã cam chịu, sắc mặt dịu đi rất nhiều.
Bên bờ sông trước mặt bọn họ, bảy tám chiếc thuyền chở khách và thuyền đánh cá tụ tập lại một chỗ, tất cả đều buộc vào bờ. Còn những người trên thuyền thì đều đi xuống, mấy người hợp lực, kéo thứ gì đó từ một chiếc thuyền lớn hơn một chút lên.
“Trời ơi…………… Những người này rơi xuống nước lúc nào vậy?” Có người chậc chậc vài tiếng, “Sao đều bị ngâm nát hết cả ra thế này?”
“Ta mò xác ở con sông này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy nhiều xác đến thế.” Đó là giọng nói của người vớt xác.
Từ lúc Lục Nhập Thất trá thi trên thuyền lão, người vớt xác liền tạm thời bỏ lại vài cái xác chết trôi, chở ba thi thể trên thuyền về bờ sông trước. Chuyển Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu lên mặt đá, lại mang Lục Nhập Thất lên bờ sông, cho cậu ta uống mấy ngụm rượu nóng làm ấm thân mình lạnh băng, bấy giờ mới chèo đi vớt những cái xác còn lại.
Dân chài và lái thuyền nghỉ ở bờ sông nghe người vớt xác kể lại, cũng đều đi giúp một tay.
Thuyền của bọn họ không tiện vận chuyển người chết, dù gì cũng còn phải chở cá đón khách, ít nhiều cũng dính chút xui xẻo. Tất cả giúp người vớt xác kéo những cái xác chết trôi nát tươm như sợi bông lên bờ, bày thành một hàng, nhìn vào có chút xúc mục kinh tâm (nhìn vào mà thấy giật mình, đau lòng).
Huyền Mẫn nhìn một loạt xác chết kia, mi tâm nhíu lại.
“Vừa nãy ta bị dọa nhảy dựng lên.” Người vớt xác lên bờ, chuyển chuyến thi thể cuối cùng lên trên, vừa chuyển vừa nói, “Vốn có sáu cái nổi lên, ta còn đếm cả cái bên cạnh đảo nhỏ nữa. Kết quả vừa mới vớt hai cái cuối cùng lên, không biết sao lại nổi lên một cái nữa, trồi lên ngay bên mép thuyền của ta, tư vị đó………. quá là kinh hãi!”
Tiết Nhàn âm thầm dùng móng vuốt cào Huyền Mẫn một phát, lẩn trong tay áo thấp giọng nói: “Lừa trọc, nhìn mấy thi thể kia đi. Cái mà người vớt xác kia nói hẳn là bị ta thả trên mặt sông, chắc chắn có liên quan đến mấy thi thể này và Bách sĩ thôi lưu cục, lúc sau sẽ nói cụ thể với ngươi, tạm thời ngươi chú ý chút, xem xem trên thi thể kia có gì cổ quái không.”
Giọng của y ồm ồm, người ngoài không nghe được rõ ràng, Huyền Mẫn thì lại nghe được bảy tám phần, như thể theo ống tay áo truyền lên đến tai.
Huyền Mẫn thoáng cau mày, cúi xuống “Ừm” một tiếng, lại dùng ngón tay giấu trong tay áo khẽ khàng búng một phát vào mũi đuôi của nghiệp chướng, ý bảo trước mặt người khác thì chớ có lộn xộn, an phận tí đi.
Kết quả lại bị nghiệp chướng hung hăng cắn đầu ngón tay.
Huyền Mẫn bình tĩnh nói: “Nhả ra.”
Giang Thế Ninh cùng Lục Nhập Thất đồng thời ngạc nhiên: “Nhả ra gì cơ?”
Sắc mặt Huyền Mẫn không đổi, mặt vô cảm xúc nhìn những cái xác vừa được vớt lên bờ, tầm mắt lần lượt đảo qua, từ chỗ thịt nát bấy có thể thấy được xương cổ chân, nhìn cả mớ tóc hỗn độn, so với mấy người đang bịt mũi nhăn mặt nôn khan cùng đứng trên bờ, có một loại khí chất phiêu nhiên xuất trần.
Có lẽ do khí chất này quá mức dọa người, Giang Thế Ninh không thấy hắn trả lời thì cũng chẳng dám hỏi nhiều nữa, xem như mình ù tai nghe nhầm, lại yên lặng quay đầu đi.
Tiết Nhàn bị búng đuôi, ngoạm lấy ngón tay hắn, hung hăng cắn nửa ngày, bấy giờ mới hả giận buông ra.
Phỏng đoán của Tiết Nhàn không sai, trên người bảy cái xác chết trôi này mặc dù không có quá nhiều cổ quái, nhưng bên hông đều treo thứ gì đó. Thừa dịp đám dân chài và lái thuyền đang nôn mửa thông khí, Huyền Mẫn dùng vải trắng bọc tay lại, bất động thanh sắc gỡ thứ gài bên hông bọn họ ra.
Một loạt bảy cái, đều là những thiết bài nhận dạng danh tính trong quân đội.
Vừa nhìn thứ này liền biết, mấy người này cùng những người bị trấn dưới mộ thất thuộc cùng một nhóm.
Tiết Nhàn nhìn hắn dùng vải nhặt đống thiết bài lên, lại nói: “Đúng rồi, mấy miếng thiết bài bị vùi dưới đáy sông vẫn còn đấy, nhưng mà không đủ, lúc sau tìm kỹ lại xem.”
Nói đoạn, Huyền Mẫn đi tới bên cạnh xác chết của Lục Thập Cửu.
Nhập Thất đang ngồi quỳ ở đó, nâng tay quơ quơ trong khoảng không, muốn chạm vào Thập Cửu nhưng lại không dám kinh động. Như thể sợ rằng mình vừa chạm vào, Thập Cửu sẽ thực sự biến mất.
“Ngươi xem ——” Nhập Thất ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Huyền Mẫn, nhưng không hiểu sao lại có chút trống rỗng mông lung, càng lúc càng giống……… người mù.
“Ta có thể cảm giác được huynh ấy đang ở đây, ta có thể chạm vào huynh ấy, nhưng ta lại không nhìn thấy huynh ấy.” Nhập Thất nói, “Ta có thể thấy các ngươi, có thể thấy được những người trên bờ, dù không rõ ràng, không nhận ra ngũ quan, nhưng vẫn thấy được. Nhưng chỉ mỗi Thập Cửu là không thấy.”
Huyền Mẫn nhìn Thập Cửu nhắm mắt nằm trên bờ đá, lại nhìn con mắt đen sâu hoắm của Nhập Thất một lát, nói: “Cái ngươi gọi là “thấy”, không phải là dùng thị lực để “thấy”, hai mắt ngươi đã mù, chỉ là chính ngươi vẫn chưa phát hiện mà thôi.”
“Ngươi nói vậy là ý gì?” Nhập Thất căng thẳng.
Tiết Nhàn lén thò đầu ra khỏi tay áo, cũng nhìn chằm chằm con mắt của Nhập Thất, nói: “Chẳng trách ngâm nước đọng, ánh mắt liền không sáng nữa.”
Y suy nghĩ, nói với Nhập Thất: “Lục Thập Cửu đổi mệnh với ngươi, có lẽ khả năng bói toán cũng chuyển sang cho ngươi. Dị biến trên thân thể ngươi quá nửa cũng liên quan tới chuyện này, chỉ là bây giờ vẫn chưa biến hóa hoàn toàn, vậy nên phải chịu một ít đau đớn xác thịt.”
Lục Nhập Thất sửng sốt một lát, mờ mịt nói: “Ý ngươi là……….. Ý ngươi là, mắt của ta sẽ trở nên giống Thập Cửu sao?”
“Không phải sẽ, sợ là đã thay đổi hơn phân nửa rồi.” Tiết Nhàn nói, “Những thứ trong mắt ngươi, có lẽ đã không còn là dáng vẻ của bản thân nó, mà là khí. Tất cả những gì ngươi đang chứng kiến, hẳn chính là những gì mà Lục Thập Cửu ngày thường vẫn chứng kiến.”
“Vậy ta không nhìn thấy Thập Cửu, là vì…………” Nhập Thất động cánh mũi, như thể đột nhiên không kịp thở, hô hấp bất chợt cấp bách lên. Cậu cau mày, đôi mắt thoáng chốc phiếm đỏ, “Là vì cái gì?”
Huyền Mẫn nâng tay dùng ngón cái khẽ ấn lên mệnh cung trên trán cậu ta, “Ở chỗ này của ngươi có một nốt ruồi son, huynh trưởng ngươi cũng mọc ra một nốt ruồi giống y như vậy, đây là dấu hiệu đã hoàn thành đổi mệnh. Nếu sinh hồn của y còn lưu luyến ở thế gian, chần chừ không đi, nốt ruồi này sẽ không xuất hiện.”
Đổi mệnh là cấm thuật, dù cho có đổi mệnh thành công thì người sống sót quá nửa sẽ trở nên cổ quái. Bởi vì họ sẽ kế thừa hoặc ít hoặc nhiều từ người hiến mệnh, hoặc là diện mạo ngày càng giống nhau, hoặc là năng lực tính nết ngày càng thay đổi. Sinh hồn của người hiến mệnh nán lại trần thế càng lâu thì ảnh hưởng đối với người sống sót lại càng sâu.
Nói cách khác, vì không muốn Lục Nhập Thất chịu quá nhiều ảnh hưởng, Lục Thập Cửu chẳng dám nấn ná thêm một khắc nào, câu nói không mặn không nhạt mà y lưu lại cho Nhập Thất trong mộ thất, chính là lời trăn trối lúc sắp chia xa.
Có điều cuộc ly biệt này, có lẽ là không thể gặp lại nữa.
“Đừng khóc.” Giang Thế Ninh chẳng tìm được cái khăn nào, liền lấy ngón tay hứng lấy giọt nước mắt lặng yên lăn xuống từ mắt cậu, “Có lẽ………”
Hắn còn chưa nói xong, Lục Nhập Thất đã mặt cắt không còn hạt máu mà mất đi ý thức.
Có lẽ nỗi đau da thịt thực sự không thể nhịn nổi nữa, hoặc cũng có lẽ do tin dữ ập đến, khiến cậu choáng váng hôn mê hồi lâu.
Dù Huyền Mẫn lãnh đạm, Tiết Nhàn vô liêm sỉ, nhưng cũng không thể bỏ một thiếu niên dở sống dở chết lại rồi nghênh ngang mà đi được, thế thì không hay cho lắm. Vậy nên bọn họ đành ở tạm trong căn nhà nhỏ hẹp nơi Lục Nhập Thất và Lục Thập Cửu sống nương tựa lẫn nhau.
Căn nhà nhỏ như cái vỏ ốc sên, tổng cộng chỉ có một gian bếp và một gian phòng nhỏ xám xịt, trong phòng khách chỉ bày một một cái bàn tứ tiên, hai bên đều có phòng hông, tạm đủ đặt giường và tủ gỗ, hẳn là hai anh em mỗi người một phòng.
Nói là “ở”, nhưng người thực sự “ở” chỉ có Lục Nhập Thất hôn mê. Đám Huyền Mẫn an trí cậu ta vào một phòng, liền tới hàng tang lễ đặt một cỗ quan tài. Lục Thập Cửu nằm trong quan tài, tạm thời đặt ở một phòng khác.
Khi Huyền Mẫn vừa ngồi xuống trong phòng lớn, đang định xem xét khóa đá và thiết bài, Tiết Nhàn sột soạt thò đầu ra khỏi tay áo hắn: “Đừng ngồi vội, tìm một tiệm may đã, tiệm vải cũng được.”
Huyền Mẫn cúi đầu nhìn y, chờ y giải thích nguyên do.
Tiết Nhàn dùng móng vuốt gãi gãi cái đầu rồng, cất cao giọng dùng ngữ khí hết sức uy nghiêm nói: “Không mặc quần áo.”
Huyền Mẫn: “………….”
Hắn dường như đã cạn lời, ánh mắt đảo lướt qua người rồng nhí, không mặn không nhạt trả lại nguyên vẹn lời lúc trước Tiết Nhàn mắng hắn: “Sách nào dạy ngươi trần truồng quấn lấy người khác thế hả?”
Tiết Nhàn há mồm cắn hắn một ngụm.
Răng nanh của nghiệp chướng này sắc thật, cắn một phát mà hằn cả vết rồi.
Huyền Mẫn thần sắc thản nhiên vén tay áo, lộ ra ngón tay thon gầy, khẽ cong lại hai ngón giữa, đưa tới trước mắt Tiết Nhàn.
Trên hai đầu ngón tay, mặt trước mặt sau có ít nhất sáu dấu răng, tất cả đều là do nghiệp chướng này cắn.
Tiết Nhàn quay đầu không nhận, giả bộ câm điếc nói: “Đừng có mà khoe tay nữa, có đẹp hơn cái chân gà mấy đâu, lại còn cộm người nữa chớ, ngắm được mà không dùng được, lúc gập lại chẳng thoải mái chút nào. Cảm phiền nhấc chân lên, đi kiếm cho ta một bộ quần áo đi.”
Giang Thế Ninh vừa vào phòng liền nghe thấy nghiệp chướng om sòm ầm ĩ, có hơi không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu lủi vào trong phòng bếp tối tăm không thấy ánh sáng.
Huyền Mẫn lắc đầu, đứng dậy ra cửa.
Một chuyến này vốn chỉ để mua quần áo cho Tiết Nhàn mặc, kết quả không ngờ lại có chút thu hoạch ngoài ý muốn.
Tác giả :
Mộc Tô Lý