Đồng Tiền Kham Thế
Quyển 2 - Chương 28: Giang để cốt (Xương cốt ở đáy sông) – 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mùi gì cơ?” Lục Nhập Thất nghe vậy thì nín thở, mở miệng nói được mấy chữ, rồi dường như lại nghĩ đến cái gì đó mà yên lặng bịt kín miệng, như thể sợ thứ gì cổ quái sẽ chui vào miệng vậy.
Song, nghe Giang Thế Ninh kêu lên như thế, Tiết Nhàn có ngũ cảm sắc bén hơn thường nhân, bao gồm cả Huyền Mẫn, đều mơ hồ ngửi được một thứ mùi đạm nhạt………..
“Mùi thảo mộc.” Tiết Nhàn bỗng nhiên nói.
Mùi hương này giống với mùi nhựa thảo mộc tản ra sau khi vò nát lá cây với nhau, không tính là dễ ngửi, cũng không tính là khó ngửi, nhưng ngửi thấy mùi này ở trong một mộ thất chẳng thấy ánh sáng, quả là cực kỳ cổ quái.
Giang Thế Ninh là con nhà y, từ nhỏ đã lớn lên giữa đống thảo mộc độc dược, dù hắn tự nhận mình còn kém cha mẹ xa lắm, nhưng cũng có thể xem như rất có nghiên cứu. Vậy nên hắn mẫn cảm với mùi thảo mộc hơn người bình thường nhiều, cũng rất biết nhận dạng. Hắn bỗng dưng bật thốt lên một câu như vậy, sự cổ quái lại càng sâu hơn.
“Che mũi bịt miệng thì không cần đâu.” Có Tiết Nhàn giật dây, Giang Thế Ninh cũng đánh bạo thò đầu ra khỏi túi của Huyền Mẫn để dò xét, thấy bộ dáng Lục Nhập Thất, hắn bèn vẫy cái tay giấy, nói: “Vậy chắc các ngươi không quen với mùi này, thực ra thì, ta cũng không ngửi được mấy, nhưng từng gặp hai trường hợp người chết vì thứ này, nên ấn tượng khắc sâu. Không biết các ngươi có từng nghe nói đến loại độc này chưa, tục ngữ gọi là ‘Thất thượng bát hạ cửu bất hoạt’, nghĩa là những ai trúng phải độc này, lên núi bảy bước, xuống núi tám bước, cùng lắm không vượt qua chín bước, liền mất mạng.”
“Đó chẳng phải là Kiến huyết phong hầu sao?” Tiết Nhàn nói, “Ta từng nghe nói đôi chút.”
(Kiến huyết phong hầu hay còn được gọi là Tiễn độc mộc (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây này có nhựa màu trắng chứa độc tính cực cao, nếu người hay động vật có vết thương bị dính phải nhựa này thì sẽ đau tim, đông máu, thậm chí nghẹt thở chết. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là ” Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).)
Giang Thế Ninh “Ồ” một tiếng, “Cũng phải, ngươi tới từ phía Nam, loại cây kia chỉ có thể sống ở phía Nam, nếu trồng ở đây thì sống không được lâu. Vậy nên nếu muốn dùng nó làm thuốc, phải đợi qua hai mùa hạ thu, mua từ những lái buôn bán thuốc từ phía Nam về tích trữ.”
Tên này bao giờ cũng nói được hai ba câu là lại nhịn không được lái sang hết y rồi thuốc.
“Trước khi hết năm ngươi có thể nói đến trọng điểm được không?” Tiết Nhàn lạnh giọng nói.
“………..” Giang Thế Ninh ngượng ngùng dừng lại, khô khốc nói: “Đừng chạm vào bất cứ thứ gì xung quanh, ta nghi rằng vách đá của mộ đạo này, thậm chí dưới chân và đỉnh đầu, đều có phết nhựa cây kia. Trên người chúng ta đều có vết thương, nếu lỡ mà cọ phải, đi được hai bước là xác cứng ngắc rồi.”
Hắn càng nói càng nhỏ, khí thế cũng càng lúc càng yếu. Bởi vì khi hắn nói, Lục Thập Cửu liền đưa đôi mắt mù tối đen nhìn hắn, tiếp đó Lưu lão đầu cũng chậm rãi xoay mặt, cặp mắt già đục ngầu nhìn hắn không dời, cuối cùng ngay cả Huyền Mẫn cũng nhìn hắn từ trên xuống dưới.
“Các ngươi ——” Hắn nói thầm hai chữ, cuối cùng vẫn ho khan một tiếng, sợ hãi lủi vào trong túi, “Đừng có nhìn chằm chằm ta nữa, ta về lại túi đây, các ngươi cẩn thận một chút.”
Huyền Mẫn giương mắt, ánh mắt đảo qua Thập Cửu và Lưu lão đầu, lại dừng trên người Nhập Thất.
Từ lúc từ hồ nước đi qua cửa sắt, trình tự của mọi người liền thay đổi. Ban đầu là Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu đi đầu, Huyền Mẫn không nhanh không chậm đi theo, Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất bám theo sau hắn. Huyền Mẫn ở giữa như thể một “tấm màn chắn”.
Mà hiện tại lại không phải, Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu vẫn ung dung dẫn đầu như trước, có điều người không nhanh không chậm đi theo sau đã biến thành Lục Nhập Thất, Huyền Mẫn không làm “tấm màn chắn” nữa, mà tự đi cuối đội, giúp mọi người đề phòng phía sau.
Lục Nhập Thất vừa nãy còn che miệng mũi, bây giờ tất nhiên đã buông tay xuống, cậu ta nghe Giang Thế Ninh nói được một nửa thì quay đầu lại, xoay lưng về phía Huyền Mẫn, mắt hướng về Thập Cửu ở phía trước, nhìn chằm chằm người anh mù lòa của mình không dời.
Thập Cửu lại không nhìn cậu ta.
Sau khi Giang Thế Ninh nhắc nhở mọi người xong, y liền im lặng xoay người sang chỗ khác, tiếp tục cất bước đi theo bậc thang đến đầu bên kia.
Ngọn lửa nơi bàn tay Huyền Mẫn bất chợt nhảy lên, ánh lửa mờ nhạt dạt về phía trước, cuối cùng một chút ánh sáng vừa vặn dừng ở bàn chân Thập Cửu. Phía trước y là bóng tối mênh mông, đằng sau là ánh sáng vàng nhàn nhạt, mỗi bước đi, đều vừa vặn đạp ở chỗ sáng tối giao nhau.
Cổ áo của y bị rách không ít, mái tóc tán loạn nửa che cái cổ tái nhợt, phủ xuống một bóng đen lớn, vậy nên dưới ánh lửa mập mờ, không chú ý thì đều không nhận ra chỗ đó có vấn đề gì.
Mà Lục Nhập Thất nhỏ con khác với người bình thường, lại đi thấp dưới mấy bậc thang, cho nên không làm sao nhì qua phần vai lưng được.
Đúng như Giang Thế Ninh nhắc nhở, trong mộ đạo này xem ra đều phết đầy nhựa cây Kiến huyết phong hầu, cách bên ngoài càng gần, thứ mùi này lại càng trở nên rõ ràng hơn.
“Đến rồi.” Lục Thập Cửu đứng ở bậc thang cao nhất, quay lưng lại nói với mọi người: “Chỗ này giống với mộ đạo phía trước, là đoạn cuối cùng, tuy rằng ta chưa từng đi đến hết, nhưng phỏng chừng mở thêm một cánh cửa đá nữa là có thể đi ra ngoài.”
Tuy rằng ta chưa từng đi đến hết……..
Lời này vừa nghe thì có lẽ không có vấn đề gì, nhưng ngẫm lại thì sẽ cảm thấy không đúng —— Nếu đã đi được tới đây, cũng thấy được cửa đá, vậy tại sao không trực tiếp đi ra ngoài luôn?
Lưu lão đầu cũng đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn từ góc độ của Huyền Mẫn sẽ phát hiện, ông nửa nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó ở mộ đạo phía trước, yên lặng ngẩn người, có vẻ như đang thất thần lại cũng giống đang hoảng hốt.
Lục Thập Cửu không đi về phía trước nữa, mà quay đầu lẳng lặng nhìn Nhập Thất ở đằng sau.
“Nhìn ta làm gì, dù sao huynh cũng chỉ thấy được khí thôi, đâu có thấy mặt.” Lục Nhập Thất dừng bước, âm sắc khàn khàn. Không biết vì sao, giọng nói của cậu ta có hơi……… run rẩy, như là đang đè nén nỗi chật vật và kinh hãi, “Đừng nhìn nữa, huynh đi tiếp đi, dừng ở đây làm gì? Có gì muốn nói thì ra ngoài rồi nói, giờ ta lười nghe huynh cằn nhằn lắm.”
Thập Cửu bình thản nói: “Có thể thấy được mặt của đệ, chỉ là nhìn không quá rõ thôi.”
Y trực tiếp bỏ qua nửa câu sau của Nhập Thất, cúi đầu lấy từ trong ngực ra bó cây mà mình thường dùng, sợi dây đỏ buộc chặt ở giữa hơi phai màu, không biết đã dùng bao nhiêu năm, lại chẳng hề có dấu vết bị mài mòn, có thể thấy quả thực là vật tốt.
“Thứ dùng để bói toàn viết chữ này, đệ cầm lấy đi.” Thập Cửu nói, đưa cành cây cho Nhập Thất.
Nhập Thất cau mày khẽ tránh đi, lại cúi đầu nhìn dưới chân, trong giọng nói ẩn chứa sự khó chịu: “Ta không cần, huynh giữ lấy đi! Dựa vào đâu mà ta phải lấy đồ của huynh chứ…….. Huynh đừng nói nhiều nữa, chớ chắn đường, nhanh đi về phía trước đi, đứng đó làm chi?!”
Thập Cửu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Ta không đi.”
Có lẽ vì trong những năm tháng hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, Lục Thập Cửu cực ít khi cười, nếu có thì Lục Nhập Thất cũng chẳng thấy. Cậu cúi đầu cau mày, không nhìn Thập Cửu, nặng nề thở ra một hơi: “Gì mà không đi chứ, huynh đừng có không biết phải trái như vậy………”
Khi cậu ngẩng lên, đôi mắt đã đỏ ửng, vừa nói vừa vươn tay đẩy mạnh Thập Cửu, “Huynh mau —— đi đi mà!”
Ánh lửa trong tay Huyền Mẫn vừa đúng chiếu lên mặt Lục Thập Cửu, khuôn mặt vốn tái nhợt đến cực điểm của y có một chút biến đổi rất nhỏ, trên thượng đình có thêm một vết nhàn nhạt, như thể mọc ra nốt ruồi mới, ngay trên mệnh cung, giống như đúc nốt ruồi trên trán Lục Nhập Thất.
“Ta rõ ràng đã gặp được huynh rồi mà, tại sao huynh không đi?” Lục Nhập Thất đỏ hồng mắt, ngẩng cổ nhìn Thập Cửu, khi nói chuyện đã không thể đè nén sự nghẹn ngào trong cổ họng. Cậu lặp đi lặp lại những lời này hai lần, như thể đang thuyết phục bản thân: “Huynh xem, ta có thể bắt được tay huynh mà, huynh chẳng có gì khác người bình thường hết. Chẳng phải……… Chẳng phải quỷ không thể chạm được sao………”
Cậu cố trấn an mình, nhìn chằm chằm Lục Thập Cửu, lại phát hiện trước mắt một mảnh mơ hồ, ngay cả bộ dáng Lục Thập Cửu cũng không thấy rõ. Cậu khụt khịt mũi, vươn tay lau mắt, lau đến ướt cả tay. Nhưng khi ngẩng đầu lên, vẫn không nhìn thấy rõ.
“Đừng dụi nữa.” Lục Thập Cửu thở dài cực khẽ, dứt khoát nhét bó cây trong tay vào lòng Nhập Thất, lại kéo tay Nhập Thất, khiến cậu bước lên trên vài bước.
Y nói đừng dụi, Lục Nhập Thất lại càng dụi mạnh hơn, cuối cùng, cậu giữ mu bàn tay che mắt đứng im bất động.
Lưu lão đầu phản ứng chậm chạp đi lên trước vài bước, cúi lưng đi tới một chỗ sát tường. Sau một lát, ông lại quay lại bậc thang, đưa vật gì đó trong tay cho Lục Nhập Thất.
“Đây là túi tiền của Lưu bá, bên trong có tiền đò mấy ngày trước của ông ấy, còn có một ít thuốc hái được trên đảo nữa, đệ mang về cho Lưu đại nương, có thể giúp bà ấy bớt đau đầu.” Lục Thập Cửu chuyển lời hộ Lưu lão đầu, trầm mặc một lát, lại nói: “Ta chẳng có gì đưa cho đệ được cả……….”
Y nâng tay phủ lên đỉnh đầu Nhập Thất, “Ta đi tìm cha, sau này Thanh Minh Trung Nguyên đừng quên đốt cho hai người chúng ta chút tiền giấy, đốt thì mới phù hộ cho đệ vui vẻ sống lâu, con cháu đầy nhà được.”
(Tết Thanh Minh: thường rơi vào khoảng trước hoặc sau ngày 5 tháng 4 Dương lịch.Tết thanh minh là một trong những ngày lễ truyền thống lớn của người Trung Quốc. Vào ngày này thường diễn ra các hoạt động truyền thống là tảo mộ, đạp thanh, cắm liễu.
Tết Trung Nguyên: Trong văn hóa Trung Hoa, ngày rằm tháng bảy âm lịch thuộc Tiết Trung Nguyên và được gọi là Ngày ma (hồn người chết) và tháng thứ bảy nói chung được coi là Tháng ma, trong đó những con ma và linh hồn, bao gồm cả của tổ tiên đã qua đời, đến từ các cõi âm.)
Dứt lời, y vỗ nhẹ ba cái, bỏ tay ra.
Lục Nhập Thất cảm thấy ý lạnh trên đỉnh đầu tiêu tán, lòng đột nhiên trống rỗng. Cậu cuống quít lau nước mắt, giương mắt đi tìm, lại phát hiện trước mắt mình vẫn mờ mịt như trước.
Cậu cố gắng nhìn xuyên thấu qua lớp sương u ám mơ hồ kia một lát, phát hiện Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu vốn đang đứng gần ngay trước mặt mình đều đã lặng yên biến mất không thấy bóng dáng, Cậu lại lau nước mắt lần nữa, bấy giờ mới thấy một bóng đen nằm dưới đất cách mình hai trượng.
Huyền Mẫn cất bước đi qua, ánh lửa vừa chiếu đến, liền thấy hai người nằm sát tường mộ đạo.
Mùi nhựa thảo mộc trên vách đá còn đậm hơn lúc trước, càng gần càng rõ hơn. Hắn liếc mắt nhìn vết máu trên tường, cảm thấy sáng tỏ —— Có lẽ là ở sau lưng, cổ hoặc nơi nào khác có vết thương, quẹt phải vách tường, bị nhựa độc thấm vào.
Khi Lục Thập Cửu ngã xuống, dưới nền đất cạnh ngón tay còn có vòng tròn vẽ bằng máu, xung quanh là phù chú phức tạp, thoạt nhìn có chút xúc mục kinh tâm (nhìn vào mà thấy sốc, hoảng hồn).
Tầm mắt Nhập Thất mơ hồ, nhìn không quá rõ ràng. Cậu muốn đi đỡ Lục Thập Cửu đang nằm dưới đất dậy, lại vô tình đi vào giữa vòng tròn kia.
Huyền Mẫn thấy vòng tròn máu đã ngả màu nâu kia đột nhiên sống động lên, mệnh cung nơi thượng đình và vết thương ở bàn tay của Nhập Thất phiếm chút màu máu, song chỉ trong chớp mắt lại lần nữa nhạt đi.
Từ miệng thân thể đã sớm cứng lạnh của Lục Thập Cửu thoát ra một lớp sương mù mơ hồ, quấn ba vòng xung quanh Nhập Thất, tựa như rốt cuộc cũng hoàn thành một nghi thức nào đó, hơi cung kính khom người về hướng Huyền Mẫn, bước cuối cùng này, xem như đã kết thúc.
Nếu không có cha con Lục gia, có lẽ y đã chết trong ngôi miếu hoang mười ba năm trước. Bây giờ một mạng đổi một mạng, với y mà nói thật sự là đáng, đã đạt được mong muốn.
Có điều sau này đêm Trung Nguyên trên sông, Nhập Thất sẽ phải thả thêm một ngọn đèn, không biết đệ ấy có khóc hay không………
Sương mù tiêu tán, đổi mệnh hoàn thành trong nháy mắt, trong mộ đạo đột nhiên lạnh ngắt.
Có lẽ chuyện âm dương nghịch chuyển như lấy mệnh đổi mệnh đã tác động đến ba trăm vong hồn trong mộ thất, phía sau đột nhiên vang lên một trận gió rít gào, động tĩnh vừa nhanh vừa gấp, kèm theo tiếng tượng đá va chạm vỡ vụn, nhào đến ngay sau lưng bọn họ.
Huyền Mẫn vỗ vai Nhập Thất, đang định nói “Đi mau”, phía sau chợt có thứ gì đó đánh tới, gió thổi mang theo mùi mục nát khó diễn tả, khiến người ta gần như hít thở không thông.
Những kẻ trong tượng đá khi còn sống đi lại không tiện, chết rồi lại bị trấn trong mộ thất này mấy năm, song giờ tự dưng lại nhanh như gió. Chỉ trong chớp mắt, cả đống người chen nhau vọt tới cầu thang. Một hai con thì còn được, chứ mấy chục đến hơn trăm con âm thi xông thẳng tới như vậy, liền khiến người ta khó đỡ nổi.
Đừng nói là hai tay, dù có tám cái tay cũng không rảnh chú ý!
Bấy giờ mộ đạo liền có vẻ chật chội hơn, khiến người ta đi chẳng được mà tránh cũng không xong.
Huyền Mẫn mò lấy xâu tiền bên hông, dáng vẻ nhíu chặt mày của hắn lộ ra sự không cam nguyện. Cũng không biết là không muốn dùng hay không tiện dụng, hoặc là……… không thể dùng.
Âm thi càng tụ càng nhiều, đông đúc dày đặc gần kín hết cả mộ đạo, bao vậy hết đám người.
Vòng vây siết chặt, âm thi chậm rãi khom người, bên hông dùng lực, đông nghìn nghịt như sóng triều đánh tới Huyền Mẫn.
“Lừa trọc?!” Tiết Nhàn nằm trong túi bị lắc lư đến nỗi đầu óc choáng váng, y cảm nhận được một mùi máu tươi đang tản ra xung quanh, trong mùi tanh nồng còn xen lẫn mùi thuốc khó diễn tả. Không biết phần xương cứng rắn nào ở hông Huyền Mẫn đột nhiên chấn động, tức thì trở nên nóng bừng, so với khi Tiết Nhàn bị nấu lúc trước còn nóng hơn mấy phần.
Cũng không biết là bị nóng hay vì nguyên nhân nào khác, trong lòng Tiết Nhàn bỗng thoáng chấn động rồi chấm dứt ngay.
Tiếp đó lại ngửi thấy mùi máu tươi càng đậm hơn.
Không được không được không được, cứ thế này thì sao sống sót thoát ra được?
Thực ra nếu chỉ có mình Tiết Nhàn, y chỉ là một viên kim châu thì làm gì có sống với chết. Nói lùi một vạn bước, dù có đề cập đến sống chết, thọ mệnh của một chân long như y là gần như vô tận, luôn có thể tìm được cơ hội thoát ra ngoài.
Cho nên, cái gọi là “Không thể nào sống sót thoát ra ngoài”, với y đương nhiên chỉ là nói bậy thôi, với Giang Thế Ninh đã đi đời từ lâu cũng là nói bậy.
Người sống chân chính ở đây, chỉ có hai.
Lục Nhập Thất………… và tên lừa trọc kia.
Người trước thì chẳng liên quan chút nào với y, người sau…….. người sau chẳng qua cũng có chút khúc mắc khó hiểu, trong lúc nhất thời Tiết Nhàn không rõ vì sao mình lại thấy tình thế khẩn cấp.
Nhưng tóm lại, y quả thực có hơi gấp. Vậy nên y nghĩ mọi cách khiến Giang Thế Ninh đẩy mình một cái, mượn cơ hội chui ra khỏi miệng túi của Huyền Mẫn, lúc chui ra, trên người vẫn còn mang theo nhiệt lượng nóng bỏng từ hông Huyền Mẫn, khiến y có loại cảm giác nói không nên lời, cũng không biết có phải là bởi vì mấy thứ hút vào lúc trước rốt cuộc cũng tiêu hóa được kha khá hay không……….
“Cạch ——” Khi kim châu rơi trên mặt đất, Tiết Nhàn vừa vặn ngửa mặt.
Y thấy nửa bên tăng bào trắng như mây tuyết của Huyền Mẫn bị dính vết máu, ngọn lửa trên tay vẫn còn, song không biết vì sao mà nhảy hơi mạnh, tựa như một con dã thú đang giãy dụa thoát ra khỏi khóa sắt. Âm thi kéo đến vây kín, nhìn không rõ là đang cào xé hay đang cắn. Mà biểu cảm của Huyền Mẫn vẫn lạnh lùng như cũ, như thể không chỉ mỗi người ngoài trong mắt hắn chẳng có gì khác nhau, mà ngay cả chính mạng của bản thân hắn trong mắt hắn cũng hoàn toàn không khác chi.
Lúc Tiết Nhàn rớt xuống đất, không biết Huyền Mẫn có nghe thấy hay không, ngọn lửa trên tay hắn giật hai cái.
Kim châu vội vàng lăn lóc trên mặt đất, như ruồi bọ không đầu, lại như đang mưu đồ gì đó. Nó vòng qua đám âm thi đi đứng hỗn loạn, bỗng nhiên đâm vào vách tường mộ đạo.
Ầm ——
Mộ đá đột nhiên chấn động một chút, như thể chịu sự tấn công của ngàn quân.
Tiết Nhàn ngây ra như phỗng: “……….” Mình có thể đâm ra hiệu qua cỡ này á?!
Mặc dù kim châu đúng là có thể gây ra lực lớn như vậy, nhưng lăn lóc mất mấy vòng, lúc đụng vào tường thật, đương nhiên chẳng tạo được bao nhiêu lực. Y vốn định đụng liên tiếp mấy cái, sử dụng một chút mộ đạo. Đến khi chân chính dùng hết sức, đừng nói là một mộ thất, có là mười mộ thất cũng bị y nổ tan tành.
Nhưng nếu lần này không phải do y gây ra, vậy là kẻ nào?
Tiết Nhàn không quản nhiều, lại đâm hai phát nữa.
Ầm ——
Mộ đá lại chấn động, trên đỉnh có vô số vụn đá vỡ nứt ra, rơi xuống làm Tiết Nhàn xám xì cả đầu cả mặt.
Mặc dù lúc này y không có cái miệng đúng nghĩa chân chính, song vẫn theo bản năng “Hừ” hai tiếng, rồi sau đó lăn một vòng, xoay người nhìn về phía Huyền Mẫn —— Nếu không phải do y đụng, vậy trong mộ thất kẻ có thể tạo ra hiệu quả này, chỉ có thể là con lừa trọc này.
Quả nhiên, xuyên thấu qua vuốt sắc tầng tầng lớp lớp của âm thi, Tiết Nhàn thấy Huyền Mẫn dùng ngón tay dính máu của hắn vẽ một vòng trên xâu tiền đồng, năm đồng tiền nháy mắt phủ thêm một lớp máu.
Không biết có phải Tiết Nhàn bị ảo giác hay không, ở nơi cực kỳ tối tăm này, năm đồng tiền vốn xám xịt của Huyền Mẫn ấy vậy mà lại tỏa ra chút ánh sáng vàng nhạt, như thể bỗng dưng được mài đánh một lần vậy.
Ngón cái Huyền Mẫn đặt trên một trong năm đồng tiền, máu đỏ sẫm nháy mắt bừng lên, gột rửa đồng tiền một lần nữa.
Ầm ——
Lúc này, cả gian mộ thất rung rung mãnh liệt như có động đất, biên độ rất lớn, đến nỗi Tiết Nhàn lăn qua lộn lại không thôi, thiếu chút nữa là nôn hết nước trong viên châu ra.
Một tay Huyền Mẫn đặt trên xâu tiền, tay kia giữ ngọn lửa trước ngực, như thể đang lấy huyết quang làm lễ Phật. Hai mắt hắn khép hờ, môi vô thanh động vài cái.
Cả gian mộ thất đột nhiên có một tiếng vang lớn, đá vụn tung đầy trời, bụi đất mờ mịt, trời sập đất lún.
Tiếp đó, dòng nước lạnh lẽo phun ra từ đá vụn, nháy mắt liền bao phủ tất cả bọn họ.
Nước này tuy rằng cũng lạnh, song không giống nước hồ tĩnh lặng lúc trước, mà mang theo một loại khí lạnh có sức sống, như làn gió Bắc đầu tiên thổi đến vào ngày đông.
Đây là nước sống chân chính!
Khi rơi vào nước, Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi nghĩ: Con lừa trọc kia giành mất việc của mình rồi, cả đảo Mộ Phần thế mà đều bị hắn phá nát………
Đá tảng xen lẫn với bùn đất và cây cối đồng loạt chìm xuống, còn cả đại quân âm thi trùng trùng điệp điệp kia nữa, thanh thế lớn ghê.
Tiết Nhàn đang không biết nói sao, chợt cảm giác nước sông dưới chân bỗng nhiên cuồn cuộn dâng lên.
Có vẻ vì mộ thất bị phá nên Bách sĩ thôi lưu cục đã bị hủy, khiến cho cả con sông rung chuyển, xoáy nước khổng lồ xuất hiện. Chung quanh còn có vô số xoáy ngầm kéo đến.
Nhóm người và cả âm thi đá tảng vỡ vụn, đều bị xoáy nước cuốn cho không biết trời trăng gì.
Giữa dòng cảm giác quay cuồng kịch liệt, Tiết Nhàn có hơi chút tức giận. Bấy giờ thứ bị hút vào trong kim châu rốt cuộc cũng có động tĩnh—— Khi y đang bực bội, luồng nhiệt năng hút vào từ bên hông Huyền Mẫn đột nhiên di chuyển, khiến y trướng đau khắp toàn thân, như sắp phá vỡ trói buộc bong da tróc thịt vậy.
Trong khoảnh khắc, bầu trời trên sông đột nhiên có mây đen tụ lại, tia sáng trắng xóa từ trên cao đánh xuống, tiếng sấm như vạn mã phi nhanh, từ trên chín tầng trời bổ thẳng xuống, giáng vào mặt sông.
Mưa to tầm tã tức khắc đổ xuống, hơi nước bốc lên, toàn bộ mặt sông bị phủ một màn sương mù, không nhận ra bóng người nào.
Tiếp đó, một tiếng rít dài thanh thúy truyền đến từ đáy sông, cái bóng dài to lớn như ẩn như hiện giữa màn hơi nước dày đặc.
Thân thể dựng lên, xoáy nước cuộn tới đáy sông, cuốn lấy vô số âm thi và đất đá, như thể một con rồng nước đột nhiên chui vào tầng bùn ở đáy sông.
Sáu thước đất vàng chôn vùi một người, sáu mươi trượng đất ở đáy sông, không biết có thể chôn lấp ba trăm linh hồn suối vàng này hay không.
Bên bờ đê, không biết là đứa nhỏ nhà ai không kịp tránh mưa, ghé vào tường nhà, trong tay cầm nhành hoa mai, ngây ngốc chỉ vào con sông đằng xa, vội vàng ôm lấy cha mẹ nói: “Rồng ——”
Đôi vợ chồng nọ theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy trong màn sương mù dày đặc có một cái bóng dài như ẩn như hiện, theo vân lôi xông thẳng lên, lại quay đầu nhảy vọt vào nước sông: “Trời ơi, đúng thật là rồng……….”
“Mùi gì cơ?” Lục Nhập Thất nghe vậy thì nín thở, mở miệng nói được mấy chữ, rồi dường như lại nghĩ đến cái gì đó mà yên lặng bịt kín miệng, như thể sợ thứ gì cổ quái sẽ chui vào miệng vậy.
Song, nghe Giang Thế Ninh kêu lên như thế, Tiết Nhàn có ngũ cảm sắc bén hơn thường nhân, bao gồm cả Huyền Mẫn, đều mơ hồ ngửi được một thứ mùi đạm nhạt………..
“Mùi thảo mộc.” Tiết Nhàn bỗng nhiên nói.
Mùi hương này giống với mùi nhựa thảo mộc tản ra sau khi vò nát lá cây với nhau, không tính là dễ ngửi, cũng không tính là khó ngửi, nhưng ngửi thấy mùi này ở trong một mộ thất chẳng thấy ánh sáng, quả là cực kỳ cổ quái.
Giang Thế Ninh là con nhà y, từ nhỏ đã lớn lên giữa đống thảo mộc độc dược, dù hắn tự nhận mình còn kém cha mẹ xa lắm, nhưng cũng có thể xem như rất có nghiên cứu. Vậy nên hắn mẫn cảm với mùi thảo mộc hơn người bình thường nhiều, cũng rất biết nhận dạng. Hắn bỗng dưng bật thốt lên một câu như vậy, sự cổ quái lại càng sâu hơn.
“Che mũi bịt miệng thì không cần đâu.” Có Tiết Nhàn giật dây, Giang Thế Ninh cũng đánh bạo thò đầu ra khỏi túi của Huyền Mẫn để dò xét, thấy bộ dáng Lục Nhập Thất, hắn bèn vẫy cái tay giấy, nói: “Vậy chắc các ngươi không quen với mùi này, thực ra thì, ta cũng không ngửi được mấy, nhưng từng gặp hai trường hợp người chết vì thứ này, nên ấn tượng khắc sâu. Không biết các ngươi có từng nghe nói đến loại độc này chưa, tục ngữ gọi là ‘Thất thượng bát hạ cửu bất hoạt’, nghĩa là những ai trúng phải độc này, lên núi bảy bước, xuống núi tám bước, cùng lắm không vượt qua chín bước, liền mất mạng.”
“Đó chẳng phải là Kiến huyết phong hầu sao?” Tiết Nhàn nói, “Ta từng nghe nói đôi chút.”
(Kiến huyết phong hầu hay còn được gọi là Tiễn độc mộc (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây này có nhựa màu trắng chứa độc tính cực cao, nếu người hay động vật có vết thương bị dính phải nhựa này thì sẽ đau tim, đông máu, thậm chí nghẹt thở chết. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là ” Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).)
Giang Thế Ninh “Ồ” một tiếng, “Cũng phải, ngươi tới từ phía Nam, loại cây kia chỉ có thể sống ở phía Nam, nếu trồng ở đây thì sống không được lâu. Vậy nên nếu muốn dùng nó làm thuốc, phải đợi qua hai mùa hạ thu, mua từ những lái buôn bán thuốc từ phía Nam về tích trữ.”
Tên này bao giờ cũng nói được hai ba câu là lại nhịn không được lái sang hết y rồi thuốc.
“Trước khi hết năm ngươi có thể nói đến trọng điểm được không?” Tiết Nhàn lạnh giọng nói.
“………..” Giang Thế Ninh ngượng ngùng dừng lại, khô khốc nói: “Đừng chạm vào bất cứ thứ gì xung quanh, ta nghi rằng vách đá của mộ đạo này, thậm chí dưới chân và đỉnh đầu, đều có phết nhựa cây kia. Trên người chúng ta đều có vết thương, nếu lỡ mà cọ phải, đi được hai bước là xác cứng ngắc rồi.”
Hắn càng nói càng nhỏ, khí thế cũng càng lúc càng yếu. Bởi vì khi hắn nói, Lục Thập Cửu liền đưa đôi mắt mù tối đen nhìn hắn, tiếp đó Lưu lão đầu cũng chậm rãi xoay mặt, cặp mắt già đục ngầu nhìn hắn không dời, cuối cùng ngay cả Huyền Mẫn cũng nhìn hắn từ trên xuống dưới.
“Các ngươi ——” Hắn nói thầm hai chữ, cuối cùng vẫn ho khan một tiếng, sợ hãi lủi vào trong túi, “Đừng có nhìn chằm chằm ta nữa, ta về lại túi đây, các ngươi cẩn thận một chút.”
Huyền Mẫn giương mắt, ánh mắt đảo qua Thập Cửu và Lưu lão đầu, lại dừng trên người Nhập Thất.
Từ lúc từ hồ nước đi qua cửa sắt, trình tự của mọi người liền thay đổi. Ban đầu là Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu đi đầu, Huyền Mẫn không nhanh không chậm đi theo, Giang Thế Ninh và Lục Nhập Thất bám theo sau hắn. Huyền Mẫn ở giữa như thể một “tấm màn chắn”.
Mà hiện tại lại không phải, Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu vẫn ung dung dẫn đầu như trước, có điều người không nhanh không chậm đi theo sau đã biến thành Lục Nhập Thất, Huyền Mẫn không làm “tấm màn chắn” nữa, mà tự đi cuối đội, giúp mọi người đề phòng phía sau.
Lục Nhập Thất vừa nãy còn che miệng mũi, bây giờ tất nhiên đã buông tay xuống, cậu ta nghe Giang Thế Ninh nói được một nửa thì quay đầu lại, xoay lưng về phía Huyền Mẫn, mắt hướng về Thập Cửu ở phía trước, nhìn chằm chằm người anh mù lòa của mình không dời.
Thập Cửu lại không nhìn cậu ta.
Sau khi Giang Thế Ninh nhắc nhở mọi người xong, y liền im lặng xoay người sang chỗ khác, tiếp tục cất bước đi theo bậc thang đến đầu bên kia.
Ngọn lửa nơi bàn tay Huyền Mẫn bất chợt nhảy lên, ánh lửa mờ nhạt dạt về phía trước, cuối cùng một chút ánh sáng vừa vặn dừng ở bàn chân Thập Cửu. Phía trước y là bóng tối mênh mông, đằng sau là ánh sáng vàng nhàn nhạt, mỗi bước đi, đều vừa vặn đạp ở chỗ sáng tối giao nhau.
Cổ áo của y bị rách không ít, mái tóc tán loạn nửa che cái cổ tái nhợt, phủ xuống một bóng đen lớn, vậy nên dưới ánh lửa mập mờ, không chú ý thì đều không nhận ra chỗ đó có vấn đề gì.
Mà Lục Nhập Thất nhỏ con khác với người bình thường, lại đi thấp dưới mấy bậc thang, cho nên không làm sao nhì qua phần vai lưng được.
Đúng như Giang Thế Ninh nhắc nhở, trong mộ đạo này xem ra đều phết đầy nhựa cây Kiến huyết phong hầu, cách bên ngoài càng gần, thứ mùi này lại càng trở nên rõ ràng hơn.
“Đến rồi.” Lục Thập Cửu đứng ở bậc thang cao nhất, quay lưng lại nói với mọi người: “Chỗ này giống với mộ đạo phía trước, là đoạn cuối cùng, tuy rằng ta chưa từng đi đến hết, nhưng phỏng chừng mở thêm một cánh cửa đá nữa là có thể đi ra ngoài.”
Tuy rằng ta chưa từng đi đến hết……..
Lời này vừa nghe thì có lẽ không có vấn đề gì, nhưng ngẫm lại thì sẽ cảm thấy không đúng —— Nếu đã đi được tới đây, cũng thấy được cửa đá, vậy tại sao không trực tiếp đi ra ngoài luôn?
Lưu lão đầu cũng đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn từ góc độ của Huyền Mẫn sẽ phát hiện, ông nửa nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó ở mộ đạo phía trước, yên lặng ngẩn người, có vẻ như đang thất thần lại cũng giống đang hoảng hốt.
Lục Thập Cửu không đi về phía trước nữa, mà quay đầu lẳng lặng nhìn Nhập Thất ở đằng sau.
“Nhìn ta làm gì, dù sao huynh cũng chỉ thấy được khí thôi, đâu có thấy mặt.” Lục Nhập Thất dừng bước, âm sắc khàn khàn. Không biết vì sao, giọng nói của cậu ta có hơi……… run rẩy, như là đang đè nén nỗi chật vật và kinh hãi, “Đừng nhìn nữa, huynh đi tiếp đi, dừng ở đây làm gì? Có gì muốn nói thì ra ngoài rồi nói, giờ ta lười nghe huynh cằn nhằn lắm.”
Thập Cửu bình thản nói: “Có thể thấy được mặt của đệ, chỉ là nhìn không quá rõ thôi.”
Y trực tiếp bỏ qua nửa câu sau của Nhập Thất, cúi đầu lấy từ trong ngực ra bó cây mà mình thường dùng, sợi dây đỏ buộc chặt ở giữa hơi phai màu, không biết đã dùng bao nhiêu năm, lại chẳng hề có dấu vết bị mài mòn, có thể thấy quả thực là vật tốt.
“Thứ dùng để bói toàn viết chữ này, đệ cầm lấy đi.” Thập Cửu nói, đưa cành cây cho Nhập Thất.
Nhập Thất cau mày khẽ tránh đi, lại cúi đầu nhìn dưới chân, trong giọng nói ẩn chứa sự khó chịu: “Ta không cần, huynh giữ lấy đi! Dựa vào đâu mà ta phải lấy đồ của huynh chứ…….. Huynh đừng nói nhiều nữa, chớ chắn đường, nhanh đi về phía trước đi, đứng đó làm chi?!”
Thập Cửu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Ta không đi.”
Có lẽ vì trong những năm tháng hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, Lục Thập Cửu cực ít khi cười, nếu có thì Lục Nhập Thất cũng chẳng thấy. Cậu cúi đầu cau mày, không nhìn Thập Cửu, nặng nề thở ra một hơi: “Gì mà không đi chứ, huynh đừng có không biết phải trái như vậy………”
Khi cậu ngẩng lên, đôi mắt đã đỏ ửng, vừa nói vừa vươn tay đẩy mạnh Thập Cửu, “Huynh mau —— đi đi mà!”
Ánh lửa trong tay Huyền Mẫn vừa đúng chiếu lên mặt Lục Thập Cửu, khuôn mặt vốn tái nhợt đến cực điểm của y có một chút biến đổi rất nhỏ, trên thượng đình có thêm một vết nhàn nhạt, như thể mọc ra nốt ruồi mới, ngay trên mệnh cung, giống như đúc nốt ruồi trên trán Lục Nhập Thất.
“Ta rõ ràng đã gặp được huynh rồi mà, tại sao huynh không đi?” Lục Nhập Thất đỏ hồng mắt, ngẩng cổ nhìn Thập Cửu, khi nói chuyện đã không thể đè nén sự nghẹn ngào trong cổ họng. Cậu lặp đi lặp lại những lời này hai lần, như thể đang thuyết phục bản thân: “Huynh xem, ta có thể bắt được tay huynh mà, huynh chẳng có gì khác người bình thường hết. Chẳng phải……… Chẳng phải quỷ không thể chạm được sao………”
Cậu cố trấn an mình, nhìn chằm chằm Lục Thập Cửu, lại phát hiện trước mắt một mảnh mơ hồ, ngay cả bộ dáng Lục Thập Cửu cũng không thấy rõ. Cậu khụt khịt mũi, vươn tay lau mắt, lau đến ướt cả tay. Nhưng khi ngẩng đầu lên, vẫn không nhìn thấy rõ.
“Đừng dụi nữa.” Lục Thập Cửu thở dài cực khẽ, dứt khoát nhét bó cây trong tay vào lòng Nhập Thất, lại kéo tay Nhập Thất, khiến cậu bước lên trên vài bước.
Y nói đừng dụi, Lục Nhập Thất lại càng dụi mạnh hơn, cuối cùng, cậu giữ mu bàn tay che mắt đứng im bất động.
Lưu lão đầu phản ứng chậm chạp đi lên trước vài bước, cúi lưng đi tới một chỗ sát tường. Sau một lát, ông lại quay lại bậc thang, đưa vật gì đó trong tay cho Lục Nhập Thất.
“Đây là túi tiền của Lưu bá, bên trong có tiền đò mấy ngày trước của ông ấy, còn có một ít thuốc hái được trên đảo nữa, đệ mang về cho Lưu đại nương, có thể giúp bà ấy bớt đau đầu.” Lục Thập Cửu chuyển lời hộ Lưu lão đầu, trầm mặc một lát, lại nói: “Ta chẳng có gì đưa cho đệ được cả……….”
Y nâng tay phủ lên đỉnh đầu Nhập Thất, “Ta đi tìm cha, sau này Thanh Minh Trung Nguyên đừng quên đốt cho hai người chúng ta chút tiền giấy, đốt thì mới phù hộ cho đệ vui vẻ sống lâu, con cháu đầy nhà được.”
(Tết Thanh Minh: thường rơi vào khoảng trước hoặc sau ngày 5 tháng 4 Dương lịch.Tết thanh minh là một trong những ngày lễ truyền thống lớn của người Trung Quốc. Vào ngày này thường diễn ra các hoạt động truyền thống là tảo mộ, đạp thanh, cắm liễu.
Tết Trung Nguyên: Trong văn hóa Trung Hoa, ngày rằm tháng bảy âm lịch thuộc Tiết Trung Nguyên và được gọi là Ngày ma (hồn người chết) và tháng thứ bảy nói chung được coi là Tháng ma, trong đó những con ma và linh hồn, bao gồm cả của tổ tiên đã qua đời, đến từ các cõi âm.)
Dứt lời, y vỗ nhẹ ba cái, bỏ tay ra.
Lục Nhập Thất cảm thấy ý lạnh trên đỉnh đầu tiêu tán, lòng đột nhiên trống rỗng. Cậu cuống quít lau nước mắt, giương mắt đi tìm, lại phát hiện trước mắt mình vẫn mờ mịt như trước.
Cậu cố gắng nhìn xuyên thấu qua lớp sương u ám mơ hồ kia một lát, phát hiện Lục Thập Cửu và Lưu lão đầu vốn đang đứng gần ngay trước mặt mình đều đã lặng yên biến mất không thấy bóng dáng, Cậu lại lau nước mắt lần nữa, bấy giờ mới thấy một bóng đen nằm dưới đất cách mình hai trượng.
Huyền Mẫn cất bước đi qua, ánh lửa vừa chiếu đến, liền thấy hai người nằm sát tường mộ đạo.
Mùi nhựa thảo mộc trên vách đá còn đậm hơn lúc trước, càng gần càng rõ hơn. Hắn liếc mắt nhìn vết máu trên tường, cảm thấy sáng tỏ —— Có lẽ là ở sau lưng, cổ hoặc nơi nào khác có vết thương, quẹt phải vách tường, bị nhựa độc thấm vào.
Khi Lục Thập Cửu ngã xuống, dưới nền đất cạnh ngón tay còn có vòng tròn vẽ bằng máu, xung quanh là phù chú phức tạp, thoạt nhìn có chút xúc mục kinh tâm (nhìn vào mà thấy sốc, hoảng hồn).
Tầm mắt Nhập Thất mơ hồ, nhìn không quá rõ ràng. Cậu muốn đi đỡ Lục Thập Cửu đang nằm dưới đất dậy, lại vô tình đi vào giữa vòng tròn kia.
Huyền Mẫn thấy vòng tròn máu đã ngả màu nâu kia đột nhiên sống động lên, mệnh cung nơi thượng đình và vết thương ở bàn tay của Nhập Thất phiếm chút màu máu, song chỉ trong chớp mắt lại lần nữa nhạt đi.
Từ miệng thân thể đã sớm cứng lạnh của Lục Thập Cửu thoát ra một lớp sương mù mơ hồ, quấn ba vòng xung quanh Nhập Thất, tựa như rốt cuộc cũng hoàn thành một nghi thức nào đó, hơi cung kính khom người về hướng Huyền Mẫn, bước cuối cùng này, xem như đã kết thúc.
Nếu không có cha con Lục gia, có lẽ y đã chết trong ngôi miếu hoang mười ba năm trước. Bây giờ một mạng đổi một mạng, với y mà nói thật sự là đáng, đã đạt được mong muốn.
Có điều sau này đêm Trung Nguyên trên sông, Nhập Thất sẽ phải thả thêm một ngọn đèn, không biết đệ ấy có khóc hay không………
Sương mù tiêu tán, đổi mệnh hoàn thành trong nháy mắt, trong mộ đạo đột nhiên lạnh ngắt.
Có lẽ chuyện âm dương nghịch chuyển như lấy mệnh đổi mệnh đã tác động đến ba trăm vong hồn trong mộ thất, phía sau đột nhiên vang lên một trận gió rít gào, động tĩnh vừa nhanh vừa gấp, kèm theo tiếng tượng đá va chạm vỡ vụn, nhào đến ngay sau lưng bọn họ.
Huyền Mẫn vỗ vai Nhập Thất, đang định nói “Đi mau”, phía sau chợt có thứ gì đó đánh tới, gió thổi mang theo mùi mục nát khó diễn tả, khiến người ta gần như hít thở không thông.
Những kẻ trong tượng đá khi còn sống đi lại không tiện, chết rồi lại bị trấn trong mộ thất này mấy năm, song giờ tự dưng lại nhanh như gió. Chỉ trong chớp mắt, cả đống người chen nhau vọt tới cầu thang. Một hai con thì còn được, chứ mấy chục đến hơn trăm con âm thi xông thẳng tới như vậy, liền khiến người ta khó đỡ nổi.
Đừng nói là hai tay, dù có tám cái tay cũng không rảnh chú ý!
Bấy giờ mộ đạo liền có vẻ chật chội hơn, khiến người ta đi chẳng được mà tránh cũng không xong.
Huyền Mẫn mò lấy xâu tiền bên hông, dáng vẻ nhíu chặt mày của hắn lộ ra sự không cam nguyện. Cũng không biết là không muốn dùng hay không tiện dụng, hoặc là……… không thể dùng.
Âm thi càng tụ càng nhiều, đông đúc dày đặc gần kín hết cả mộ đạo, bao vậy hết đám người.
Vòng vây siết chặt, âm thi chậm rãi khom người, bên hông dùng lực, đông nghìn nghịt như sóng triều đánh tới Huyền Mẫn.
“Lừa trọc?!” Tiết Nhàn nằm trong túi bị lắc lư đến nỗi đầu óc choáng váng, y cảm nhận được một mùi máu tươi đang tản ra xung quanh, trong mùi tanh nồng còn xen lẫn mùi thuốc khó diễn tả. Không biết phần xương cứng rắn nào ở hông Huyền Mẫn đột nhiên chấn động, tức thì trở nên nóng bừng, so với khi Tiết Nhàn bị nấu lúc trước còn nóng hơn mấy phần.
Cũng không biết là bị nóng hay vì nguyên nhân nào khác, trong lòng Tiết Nhàn bỗng thoáng chấn động rồi chấm dứt ngay.
Tiếp đó lại ngửi thấy mùi máu tươi càng đậm hơn.
Không được không được không được, cứ thế này thì sao sống sót thoát ra được?
Thực ra nếu chỉ có mình Tiết Nhàn, y chỉ là một viên kim châu thì làm gì có sống với chết. Nói lùi một vạn bước, dù có đề cập đến sống chết, thọ mệnh của một chân long như y là gần như vô tận, luôn có thể tìm được cơ hội thoát ra ngoài.
Cho nên, cái gọi là “Không thể nào sống sót thoát ra ngoài”, với y đương nhiên chỉ là nói bậy thôi, với Giang Thế Ninh đã đi đời từ lâu cũng là nói bậy.
Người sống chân chính ở đây, chỉ có hai.
Lục Nhập Thất………… và tên lừa trọc kia.
Người trước thì chẳng liên quan chút nào với y, người sau…….. người sau chẳng qua cũng có chút khúc mắc khó hiểu, trong lúc nhất thời Tiết Nhàn không rõ vì sao mình lại thấy tình thế khẩn cấp.
Nhưng tóm lại, y quả thực có hơi gấp. Vậy nên y nghĩ mọi cách khiến Giang Thế Ninh đẩy mình một cái, mượn cơ hội chui ra khỏi miệng túi của Huyền Mẫn, lúc chui ra, trên người vẫn còn mang theo nhiệt lượng nóng bỏng từ hông Huyền Mẫn, khiến y có loại cảm giác nói không nên lời, cũng không biết có phải là bởi vì mấy thứ hút vào lúc trước rốt cuộc cũng tiêu hóa được kha khá hay không……….
“Cạch ——” Khi kim châu rơi trên mặt đất, Tiết Nhàn vừa vặn ngửa mặt.
Y thấy nửa bên tăng bào trắng như mây tuyết của Huyền Mẫn bị dính vết máu, ngọn lửa trên tay vẫn còn, song không biết vì sao mà nhảy hơi mạnh, tựa như một con dã thú đang giãy dụa thoát ra khỏi khóa sắt. Âm thi kéo đến vây kín, nhìn không rõ là đang cào xé hay đang cắn. Mà biểu cảm của Huyền Mẫn vẫn lạnh lùng như cũ, như thể không chỉ mỗi người ngoài trong mắt hắn chẳng có gì khác nhau, mà ngay cả chính mạng của bản thân hắn trong mắt hắn cũng hoàn toàn không khác chi.
Lúc Tiết Nhàn rớt xuống đất, không biết Huyền Mẫn có nghe thấy hay không, ngọn lửa trên tay hắn giật hai cái.
Kim châu vội vàng lăn lóc trên mặt đất, như ruồi bọ không đầu, lại như đang mưu đồ gì đó. Nó vòng qua đám âm thi đi đứng hỗn loạn, bỗng nhiên đâm vào vách tường mộ đạo.
Ầm ——
Mộ đá đột nhiên chấn động một chút, như thể chịu sự tấn công của ngàn quân.
Tiết Nhàn ngây ra như phỗng: “……….” Mình có thể đâm ra hiệu qua cỡ này á?!
Mặc dù kim châu đúng là có thể gây ra lực lớn như vậy, nhưng lăn lóc mất mấy vòng, lúc đụng vào tường thật, đương nhiên chẳng tạo được bao nhiêu lực. Y vốn định đụng liên tiếp mấy cái, sử dụng một chút mộ đạo. Đến khi chân chính dùng hết sức, đừng nói là một mộ thất, có là mười mộ thất cũng bị y nổ tan tành.
Nhưng nếu lần này không phải do y gây ra, vậy là kẻ nào?
Tiết Nhàn không quản nhiều, lại đâm hai phát nữa.
Ầm ——
Mộ đá lại chấn động, trên đỉnh có vô số vụn đá vỡ nứt ra, rơi xuống làm Tiết Nhàn xám xì cả đầu cả mặt.
Mặc dù lúc này y không có cái miệng đúng nghĩa chân chính, song vẫn theo bản năng “Hừ” hai tiếng, rồi sau đó lăn một vòng, xoay người nhìn về phía Huyền Mẫn —— Nếu không phải do y đụng, vậy trong mộ thất kẻ có thể tạo ra hiệu quả này, chỉ có thể là con lừa trọc này.
Quả nhiên, xuyên thấu qua vuốt sắc tầng tầng lớp lớp của âm thi, Tiết Nhàn thấy Huyền Mẫn dùng ngón tay dính máu của hắn vẽ một vòng trên xâu tiền đồng, năm đồng tiền nháy mắt phủ thêm một lớp máu.
Không biết có phải Tiết Nhàn bị ảo giác hay không, ở nơi cực kỳ tối tăm này, năm đồng tiền vốn xám xịt của Huyền Mẫn ấy vậy mà lại tỏa ra chút ánh sáng vàng nhạt, như thể bỗng dưng được mài đánh một lần vậy.
Ngón cái Huyền Mẫn đặt trên một trong năm đồng tiền, máu đỏ sẫm nháy mắt bừng lên, gột rửa đồng tiền một lần nữa.
Ầm ——
Lúc này, cả gian mộ thất rung rung mãnh liệt như có động đất, biên độ rất lớn, đến nỗi Tiết Nhàn lăn qua lộn lại không thôi, thiếu chút nữa là nôn hết nước trong viên châu ra.
Một tay Huyền Mẫn đặt trên xâu tiền, tay kia giữ ngọn lửa trước ngực, như thể đang lấy huyết quang làm lễ Phật. Hai mắt hắn khép hờ, môi vô thanh động vài cái.
Cả gian mộ thất đột nhiên có một tiếng vang lớn, đá vụn tung đầy trời, bụi đất mờ mịt, trời sập đất lún.
Tiếp đó, dòng nước lạnh lẽo phun ra từ đá vụn, nháy mắt liền bao phủ tất cả bọn họ.
Nước này tuy rằng cũng lạnh, song không giống nước hồ tĩnh lặng lúc trước, mà mang theo một loại khí lạnh có sức sống, như làn gió Bắc đầu tiên thổi đến vào ngày đông.
Đây là nước sống chân chính!
Khi rơi vào nước, Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi nghĩ: Con lừa trọc kia giành mất việc của mình rồi, cả đảo Mộ Phần thế mà đều bị hắn phá nát………
Đá tảng xen lẫn với bùn đất và cây cối đồng loạt chìm xuống, còn cả đại quân âm thi trùng trùng điệp điệp kia nữa, thanh thế lớn ghê.
Tiết Nhàn đang không biết nói sao, chợt cảm giác nước sông dưới chân bỗng nhiên cuồn cuộn dâng lên.
Có vẻ vì mộ thất bị phá nên Bách sĩ thôi lưu cục đã bị hủy, khiến cho cả con sông rung chuyển, xoáy nước khổng lồ xuất hiện. Chung quanh còn có vô số xoáy ngầm kéo đến.
Nhóm người và cả âm thi đá tảng vỡ vụn, đều bị xoáy nước cuốn cho không biết trời trăng gì.
Giữa dòng cảm giác quay cuồng kịch liệt, Tiết Nhàn có hơi chút tức giận. Bấy giờ thứ bị hút vào trong kim châu rốt cuộc cũng có động tĩnh—— Khi y đang bực bội, luồng nhiệt năng hút vào từ bên hông Huyền Mẫn đột nhiên di chuyển, khiến y trướng đau khắp toàn thân, như sắp phá vỡ trói buộc bong da tróc thịt vậy.
Trong khoảnh khắc, bầu trời trên sông đột nhiên có mây đen tụ lại, tia sáng trắng xóa từ trên cao đánh xuống, tiếng sấm như vạn mã phi nhanh, từ trên chín tầng trời bổ thẳng xuống, giáng vào mặt sông.
Mưa to tầm tã tức khắc đổ xuống, hơi nước bốc lên, toàn bộ mặt sông bị phủ một màn sương mù, không nhận ra bóng người nào.
Tiếp đó, một tiếng rít dài thanh thúy truyền đến từ đáy sông, cái bóng dài to lớn như ẩn như hiện giữa màn hơi nước dày đặc.
Thân thể dựng lên, xoáy nước cuộn tới đáy sông, cuốn lấy vô số âm thi và đất đá, như thể một con rồng nước đột nhiên chui vào tầng bùn ở đáy sông.
Sáu thước đất vàng chôn vùi một người, sáu mươi trượng đất ở đáy sông, không biết có thể chôn lấp ba trăm linh hồn suối vàng này hay không.
Bên bờ đê, không biết là đứa nhỏ nhà ai không kịp tránh mưa, ghé vào tường nhà, trong tay cầm nhành hoa mai, ngây ngốc chỉ vào con sông đằng xa, vội vàng ôm lấy cha mẹ nói: “Rồng ——”
Đôi vợ chồng nọ theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy trong màn sương mù dày đặc có một cái bóng dài như ẩn như hiện, theo vân lôi xông thẳng lên, lại quay đầu nhảy vọt vào nước sông: “Trời ơi, đúng thật là rồng……….”
Tác giả :
Mộc Tô Lý