Động Tiên Ca
Chương 36
Tôi không biết vì sao Vô Danh không thuấn di… Có lẽ là rất hao khí lực, cũng có thể là đầm lầy Vân Mộng gào thét khiến Ngũ Hành càng hỗn loạn cuồng bạo, mặc dù đuổi rất sít sao, nhưng chân chính bắt được tôi chỉ có một lần.
Vô Cùng nói đúng, hắn đã phạm vào tuyệt đại cấm kỵ – bước vào ma đạo, cho nên vô tận ác ý và tử khí xông ra. Nhưng tôi thế mà… thế mà là Vu mà Vân Mộng ủy thác! Đám tôm tép nhãi nhép uốn éo hòng nhảy thoát khỏi Đại đạo này… chớ quá ngông cuồng a!
Tôi hướng về khuôn mặt của hắn, thổi một ngụm “hơi thở của cuộc sống” đầy gai góc. Hắn buông tay kêu la thảm thiết, một mảng da mặt và huyết nhục tan thành tro bụi.
“Loan Loan!” đuổi theo phía sau, Vô Cùng hét lớn.
Nhưng tôi chỉ nhìn hắn một cái, tiếp tục chạy vội và thuấn di. Sau này có lẽ hắn sẽ rất hận tôi cũng nên? Tôi đoán. Nhưng thực tại mà nói, đất đã rất già, mà tôi… tu vi lại rất thấp. Cho dù cùng Vô Cùng liên thủ, cũng không có khả năng đánh bại Vô Danh đã bước vào ma đạo.
Rõ ràng thương tích đầy mình, rõ ràng không có chỗ nào là nguyên vẹn. Vô Cùng vẫn đuổi theo Chớp mắt trăm năm mà đến.
Ngu ngốc. Thật sự ngu ngốc. Vì một cái vật chết, cho dù có bồi theo mạng mình cũng không sao ư? Anh không cần thứ này, Vô Cùng. Với tư chất biến thái và kiên định biến thái của anh, cũng đủ tu tiên một trăm lần rồi, không cần phải cắn thuốc.
Hận em cũng không sao cả, ly hôn cũng không sao. Em không muốn anh phải chết, chết trước mặt em. Em thà rằng tự đi tìm chết, cũng không muốn… bị bỏ lại.
Cuối cùng chạy tới đám đất xanh thẳm bên cạnh Truyền Tống Trận đã cũ nát, so với trí nhớ của tôi nó thoạt nhìn càng đáng sợ càng khủng bố hơn, phát ra tiếng vận chuyển ù ù trầm thấp cùng tiếng chớp sẹt sẹt.
Toan ném Chớp mắt trăm năm trong tay vào Truyền Tống Trận… lại bị đâm thủng ngã xuống đất. Siết chặt Chớp mắt trăm năm trong tay, nhìn Vô Danh như một tên ác ma bước từng bước một đến phía tôi, gương mặt lòi xương trắng, phun tử khí.
Khi hắn nắm cằm tôi, tôi khẽ nở nụ cười.
Quá coi thường Hỗn Độn và cân bằng là không được. Vật không nên xuất hiện ở thế giới này, vật đã phá hỏng sự cân bằng, kết cuộc sẽ bị đưa trở lại nơi nó đã đến. Tuy Hỗn Độn có phản ứng chậm, nhưng báo ứng cũng là điều tuyệt đối.
Cho nên cả người không thể nhúc nhích, tôi buông tay để cho Chớp mắt trăm năm bay trở về nơi nó đến… ngay sau đó bị Truyền Tống Trận đột nhiên mở rộng khe hở hút qua. Vô Danh lập tức buông tôi ra, như thiêu thân lao đầu vào lửa xông về phía Chớp mắt trăm năm.
Tôi chỉ kịp đem A Hoa từ trên tóc mai ném ra ngoài trận, rồi bị cuốn vào giữa dòng chảy cuồng bạo hỗn loạn. Nhưng điều khiến tôi vừa tuyệt vọng lại tâm như tro tàn là, con thiêu thân lao đầu vào lửa không chỉ có mỗi tên Vô Danh ác ma, mà ngay cả Vô Cùng cũng xông đến.
Tôi tuyệt đối muốn ly hôn, khốn kiếp!
…Bất quá, ngươi sẽ vượt qua được, sẽ sống sót đúng không? Ngươi đã có thể sống sót một lần, không có lý gì không chịu được lần thứ hai. Bà đây mới không làm quả phụ đâu… ngươi đi mà làm người góa vợ đi! Cư nhiên dám xem trọng cái thứ đồ chơi quèn kia còn hơn ta…
Mẹ nó chứ!
Cho nên đợi đến khi Vô Cùng kinh hãi nhìn tôi, từ xa vươn tay tới… Tôi phẫn nộ giơ ngón tay thối với hắn.
Sau đó tôi không còn nhìn thấy gì cả. Bởi vì A Hoa cư nhiên cũng xông vào trận, sau khi biến lớn… liền nuốt tôi vào. Trong khoảng tối ẩm ướt ấm áp… không phân biệt được cao thấp… Tôi nghĩ mình nhất định đã hôn mê.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Đến khi tôi tỉnh lại, cơn tức giận nồng đậm đến cực điểm thiếu chút nữa khiến tôi nghẹn chết. Nằm một hồi lâu, tôi mới chậm rãi thích ứng. Thật xanh biếc, thật mãnh liệt, thật đầy sức sống, linh khí thật dày.
Gắng sức chậm rãi ngồi dậy, bụng bị xuyên thủng, miệng vết thương đã gần khép lại, chỉ là để lại vết sẹo rất khó xem.
Trên người tôi, bao phủ bởi rễ cây héo rũ rách toạc, phiến lá, đóa hoa tàn lụi – là di hài của A Hoa.
Tiểu Thực nhân hoa đã làm bạn bên cạnh tôi hơn một trăm năm, tiểu Thực nhân hoa từng dương dương tự đắc nhảy múa trong lòng bàn tay tôi. Một thực vật ăn thịt ghét ăn cá, cực kỳ ghét Vô Cùng, một đóa hoa bé bỏng dần dần học được cách biến thái lại biết tranh giành tình cảm…
Nó nuốt tôi vào bụng không phải muốn ăn tôi, mà do tôi căn bản không chịu được lực cuốn dữ dội của Truyền Tống Trận đã vỡ nát kia. Nó vẫn bảo vệ tôi đến cuối cùng.
Chiếc nhẫn trên ngón tay ảm đạm không chút ánh sáng, mặc kệ tôi cố gắng đưa vào bao nhiêu pháp lực.
Tiểu Hoa nhi đáng thương, Vô Cùng đáng giận… Cuối cùng, bỏ lại một mình tôi thôi sao? Tôi không muốn, tôi không muốn…
Rốt cục tôi lên tiếng khóc lớn, khóc khàn cả giọng.
Không biết khóc bao lâu, mãi đến khi giọt nước mắt tí tách nhiễm màu đỏ diễm lệ, tôi mơ mơ hồ hồ mới biết cái gì gọi là “Lệ tận nhi kế chi dĩ huyết”. (lệ cạn lại dùng đến máu)
“…Ồn ào chết được.”
Rõ ràng là thanh âm thực non nớt, lại mang áp lực trầm nặng thiếu chút nữa khiến tôi đã khóc ra máu còn phun máu. Tôi trố mắt nhìn bãi cỏ mới một giây trước trống không, bỗng xuất hiện một đứa bé vẻ mặt lãnh đạm.
“Ồh?” vẻ mặt lãnh đạm của nó thấm vào một tia kinh ngạc, “Ngươi là… Tu sĩ đi? Sao lại có mùi của gió và hoa?” nó ngửi ngửi một chút, tư lự, “Ngươi là vu gì? Sao vừa là tu sĩ, vừa là vu?”
Đứa bé kia, rõ ràng mang bề ngoài của một đứa bé. Nhưng thật khổng lồ… phi thường, phi thường… khổng lồ. So với những “Chủ nhân” mà tôi từng gặp trong lúc đi du lịch, còn khổng lồ hơn, cường tráng hơn, trẻ hơn, sức lực lại mạnh mẽ một cách dị thường kiêu ngạo.
Vân Mộng… Lúc còn trẻ, là cường hãn đến không thể nhìn gần thế này sao…?
“Vân Mộng?” đứa bé lãnh đạm cười cười, “Vu của Khải Mông đúng không… bảo sao có thể khóc lóc ầm ỹ muốn chết. Khóc cái gì? Thứ ngươi quý trọng nhất, vẫn luôn ngay tại lòng bàn tay ngươi kìa.”
Tôi mở bàn tay ra, có một phiến lá rất nhỏ rất nhỏ, xanh biếc ướt át. Là mầm lá non của A Hoa. Chiếc nhẫn bạc vẫn luôn không có phản ứng, đột nhiên nhá lên một chút.
Đợi tôi ngẩng đầu lên, đứa bé kia đã biến mất.
Tôi thần phục, tôi cầu nguyện, tôi thuận theo. Nước mắt lẫn lộn với máu rơi vào trong mảnh đất dồi dào sức sống này. Mặc dù tôi vẫn chưa biết mình đang ở nơi nào… Nhưng tôi biết, “Chủ nhân” của nơi này tính tình không tốt lắm, lại khoan dung đặc xá cho chúng tôi.
***
(MTY giải thích lan man: Loan Ca cũng bị cuốn vào vòng xoáy của Truyền Tống Trận, và được A Hoa bảo vệ để không bị tổn thương, vì những Truyền Tống Trận đã cũ và bị phá hủy, tính ổn định không cao, trong lúc truyền tống sẽ gây nguy hiểm cho người truyền tống, đến cả Vô Cùng cũng bị thương mà)
Vô Cùng nói đúng, hắn đã phạm vào tuyệt đại cấm kỵ – bước vào ma đạo, cho nên vô tận ác ý và tử khí xông ra. Nhưng tôi thế mà… thế mà là Vu mà Vân Mộng ủy thác! Đám tôm tép nhãi nhép uốn éo hòng nhảy thoát khỏi Đại đạo này… chớ quá ngông cuồng a!
Tôi hướng về khuôn mặt của hắn, thổi một ngụm “hơi thở của cuộc sống” đầy gai góc. Hắn buông tay kêu la thảm thiết, một mảng da mặt và huyết nhục tan thành tro bụi.
“Loan Loan!” đuổi theo phía sau, Vô Cùng hét lớn.
Nhưng tôi chỉ nhìn hắn một cái, tiếp tục chạy vội và thuấn di. Sau này có lẽ hắn sẽ rất hận tôi cũng nên? Tôi đoán. Nhưng thực tại mà nói, đất đã rất già, mà tôi… tu vi lại rất thấp. Cho dù cùng Vô Cùng liên thủ, cũng không có khả năng đánh bại Vô Danh đã bước vào ma đạo.
Rõ ràng thương tích đầy mình, rõ ràng không có chỗ nào là nguyên vẹn. Vô Cùng vẫn đuổi theo Chớp mắt trăm năm mà đến.
Ngu ngốc. Thật sự ngu ngốc. Vì một cái vật chết, cho dù có bồi theo mạng mình cũng không sao ư? Anh không cần thứ này, Vô Cùng. Với tư chất biến thái và kiên định biến thái của anh, cũng đủ tu tiên một trăm lần rồi, không cần phải cắn thuốc.
Hận em cũng không sao cả, ly hôn cũng không sao. Em không muốn anh phải chết, chết trước mặt em. Em thà rằng tự đi tìm chết, cũng không muốn… bị bỏ lại.
Cuối cùng chạy tới đám đất xanh thẳm bên cạnh Truyền Tống Trận đã cũ nát, so với trí nhớ của tôi nó thoạt nhìn càng đáng sợ càng khủng bố hơn, phát ra tiếng vận chuyển ù ù trầm thấp cùng tiếng chớp sẹt sẹt.
Toan ném Chớp mắt trăm năm trong tay vào Truyền Tống Trận… lại bị đâm thủng ngã xuống đất. Siết chặt Chớp mắt trăm năm trong tay, nhìn Vô Danh như một tên ác ma bước từng bước một đến phía tôi, gương mặt lòi xương trắng, phun tử khí.
Khi hắn nắm cằm tôi, tôi khẽ nở nụ cười.
Quá coi thường Hỗn Độn và cân bằng là không được. Vật không nên xuất hiện ở thế giới này, vật đã phá hỏng sự cân bằng, kết cuộc sẽ bị đưa trở lại nơi nó đã đến. Tuy Hỗn Độn có phản ứng chậm, nhưng báo ứng cũng là điều tuyệt đối.
Cho nên cả người không thể nhúc nhích, tôi buông tay để cho Chớp mắt trăm năm bay trở về nơi nó đến… ngay sau đó bị Truyền Tống Trận đột nhiên mở rộng khe hở hút qua. Vô Danh lập tức buông tôi ra, như thiêu thân lao đầu vào lửa xông về phía Chớp mắt trăm năm.
Tôi chỉ kịp đem A Hoa từ trên tóc mai ném ra ngoài trận, rồi bị cuốn vào giữa dòng chảy cuồng bạo hỗn loạn. Nhưng điều khiến tôi vừa tuyệt vọng lại tâm như tro tàn là, con thiêu thân lao đầu vào lửa không chỉ có mỗi tên Vô Danh ác ma, mà ngay cả Vô Cùng cũng xông đến.
Tôi tuyệt đối muốn ly hôn, khốn kiếp!
…Bất quá, ngươi sẽ vượt qua được, sẽ sống sót đúng không? Ngươi đã có thể sống sót một lần, không có lý gì không chịu được lần thứ hai. Bà đây mới không làm quả phụ đâu… ngươi đi mà làm người góa vợ đi! Cư nhiên dám xem trọng cái thứ đồ chơi quèn kia còn hơn ta…
Mẹ nó chứ!
Cho nên đợi đến khi Vô Cùng kinh hãi nhìn tôi, từ xa vươn tay tới… Tôi phẫn nộ giơ ngón tay thối với hắn.
Sau đó tôi không còn nhìn thấy gì cả. Bởi vì A Hoa cư nhiên cũng xông vào trận, sau khi biến lớn… liền nuốt tôi vào. Trong khoảng tối ẩm ướt ấm áp… không phân biệt được cao thấp… Tôi nghĩ mình nhất định đã hôn mê.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Đến khi tôi tỉnh lại, cơn tức giận nồng đậm đến cực điểm thiếu chút nữa khiến tôi nghẹn chết. Nằm một hồi lâu, tôi mới chậm rãi thích ứng. Thật xanh biếc, thật mãnh liệt, thật đầy sức sống, linh khí thật dày.
Gắng sức chậm rãi ngồi dậy, bụng bị xuyên thủng, miệng vết thương đã gần khép lại, chỉ là để lại vết sẹo rất khó xem.
Trên người tôi, bao phủ bởi rễ cây héo rũ rách toạc, phiến lá, đóa hoa tàn lụi – là di hài của A Hoa.
Tiểu Thực nhân hoa đã làm bạn bên cạnh tôi hơn một trăm năm, tiểu Thực nhân hoa từng dương dương tự đắc nhảy múa trong lòng bàn tay tôi. Một thực vật ăn thịt ghét ăn cá, cực kỳ ghét Vô Cùng, một đóa hoa bé bỏng dần dần học được cách biến thái lại biết tranh giành tình cảm…
Nó nuốt tôi vào bụng không phải muốn ăn tôi, mà do tôi căn bản không chịu được lực cuốn dữ dội của Truyền Tống Trận đã vỡ nát kia. Nó vẫn bảo vệ tôi đến cuối cùng.
Chiếc nhẫn trên ngón tay ảm đạm không chút ánh sáng, mặc kệ tôi cố gắng đưa vào bao nhiêu pháp lực.
Tiểu Hoa nhi đáng thương, Vô Cùng đáng giận… Cuối cùng, bỏ lại một mình tôi thôi sao? Tôi không muốn, tôi không muốn…
Rốt cục tôi lên tiếng khóc lớn, khóc khàn cả giọng.
Không biết khóc bao lâu, mãi đến khi giọt nước mắt tí tách nhiễm màu đỏ diễm lệ, tôi mơ mơ hồ hồ mới biết cái gì gọi là “Lệ tận nhi kế chi dĩ huyết”. (lệ cạn lại dùng đến máu)
“…Ồn ào chết được.”
Rõ ràng là thanh âm thực non nớt, lại mang áp lực trầm nặng thiếu chút nữa khiến tôi đã khóc ra máu còn phun máu. Tôi trố mắt nhìn bãi cỏ mới một giây trước trống không, bỗng xuất hiện một đứa bé vẻ mặt lãnh đạm.
“Ồh?” vẻ mặt lãnh đạm của nó thấm vào một tia kinh ngạc, “Ngươi là… Tu sĩ đi? Sao lại có mùi của gió và hoa?” nó ngửi ngửi một chút, tư lự, “Ngươi là vu gì? Sao vừa là tu sĩ, vừa là vu?”
Đứa bé kia, rõ ràng mang bề ngoài của một đứa bé. Nhưng thật khổng lồ… phi thường, phi thường… khổng lồ. So với những “Chủ nhân” mà tôi từng gặp trong lúc đi du lịch, còn khổng lồ hơn, cường tráng hơn, trẻ hơn, sức lực lại mạnh mẽ một cách dị thường kiêu ngạo.
Vân Mộng… Lúc còn trẻ, là cường hãn đến không thể nhìn gần thế này sao…?
“Vân Mộng?” đứa bé lãnh đạm cười cười, “Vu của Khải Mông đúng không… bảo sao có thể khóc lóc ầm ỹ muốn chết. Khóc cái gì? Thứ ngươi quý trọng nhất, vẫn luôn ngay tại lòng bàn tay ngươi kìa.”
Tôi mở bàn tay ra, có một phiến lá rất nhỏ rất nhỏ, xanh biếc ướt át. Là mầm lá non của A Hoa. Chiếc nhẫn bạc vẫn luôn không có phản ứng, đột nhiên nhá lên một chút.
Đợi tôi ngẩng đầu lên, đứa bé kia đã biến mất.
Tôi thần phục, tôi cầu nguyện, tôi thuận theo. Nước mắt lẫn lộn với máu rơi vào trong mảnh đất dồi dào sức sống này. Mặc dù tôi vẫn chưa biết mình đang ở nơi nào… Nhưng tôi biết, “Chủ nhân” của nơi này tính tình không tốt lắm, lại khoan dung đặc xá cho chúng tôi.
***
(MTY giải thích lan man: Loan Ca cũng bị cuốn vào vòng xoáy của Truyền Tống Trận, và được A Hoa bảo vệ để không bị tổn thương, vì những Truyền Tống Trận đã cũ và bị phá hủy, tính ổn định không cao, trong lúc truyền tống sẽ gây nguy hiểm cho người truyền tống, đến cả Vô Cùng cũng bị thương mà)
Tác giả :
Hồ Điệp Seba