Động Tiên Ca
Chương 1
Tôi thật sự từng nghĩ, rồi cũng sẽ có một ngày từ biệt mẹ. Hơn nữa tôi đã sớm hạ quyết tâm, muốn tự tay xử lý tất cả chuyện hậu sự của bà, dù sao tôi cũng yêu bà như vậy.
Nhưng tôi không ngờ được, chẳng lẽ định luật vẫn luôn phát tác một cách quá trớn như vậy, khiến cho tâm nguyện cuối cùng của tôi cũng không làm được.
Chỉ có thể nói, vận khí của mẹ thật sự là xúi quẩy đến cực điểm, cả đời đều là người đại diện cho bất hạnh. Lần đầu tiên trong đời đi máy bay, vậy mà cũng có thể gặp phải tai nạn trên không – loại phương tiện giao thông có tỉ lệ rủi ro thấp nhất.
Tôi bi thương cùng cực, nhưng điều càng khiến tôi tức giận hơn là. Mặc dù ra ngoài với mẹ, tôi luôn bị người ta hỏi có phải em gái tôi không, người phụ nữ đã chạm ngưỡng hơn 40 tuổi, thoạt nhìn lại cứ như gái mười tám đôi mươi. Mặc dù bà mẹ ‘thiếu nữ’ của tôi lại đẹp theo kiểu vô cùng âm trầm, nửa đêm về nhà dọa khóc không ít quản lý viên bắc bắc. (cái này không hiểu, chắc tên người hoặc một nơi nào đó)
Mặc dù mẹ tôi đến cả bản thân mình còn không chăm sóc được, bà còn là một sát thủ phương hướng kiêm mù việc nhà vô địch, tính tình lại đơn thuần thiện lương, không có một chút ăn khớp nào với bề ngoài âm trầm của bà… tuy nghề nghiệp của bà luôn làm cho ai nấy sợ run, bởi vì bà là một thợ trang điểm xác chết.
Nhưng bà yêu tôi, vô cùng yêu tôi. Cho dù cả đời xúi quẩy, sống lưu lạc đầu đường xó chợ như thế, ngốc đến mức thay chồng cũ gánh món nợ khổng lồ, nghèo khổ thất vọng, bà vẫn dốc hết khả năng yêu tôi.
Tôi cũng yêu bà, rất rất yêu bà. Mặc dù mọi ngày tôi thường cười trêu bà là Thiên Sơn Đồng Mỗ*, nhưng tôi thật sự yêu bà cực kỳ.
*Thiên Sơn Đồng Mỗ: nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ, là chủ Linh Thứu Cung. Mấy mươi năm trước, trong lúc đang luyện công bị Lý Thu Thủy, sư muội của Thiên Sơn Đồng Mỗ phá đám, nên từ đó, Thiên Sơn Đồng Mỗ có ngoại hình giống một cô bé con 12 tuổi.
Nhất là sau khi vấp ngã trên đường tình, tôi mới biết được, trên thế giới này, người duy nhất vĩnh viễn yêu tôi vô điều kiện, chỉ có bà mà thôi. Tôi nguyện ý giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, nguyện ý kiếm tiền nuôi bà, chỉ cần bà còn có thể lộ ra nụ cười xinh đẹp lại âm trầm lần nữa thì tốt rồi.
Nếu tôi là nam, không chừng đã phát triển ra loại luyến mẫu phức cảm, đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết sắc tình rồi. Đáng tiếc tôi là con gái.
Tôi đau lòng, vô cùng đau lòng, vừa giận vừa đau. Nhìn tấm ván trượt còn dựng sau cánh cửa, trên tường treo chiếc váy trắng của bà, nước mắt lại không kiềm được rơi xuống.
Biết thế tôi đã không nên mắng bà. Bà thích mặc váy trắng dài đến chân thì nên mua thêm vài bộ cho bà mặc, bà lười đi đường thì dùng ván trượt có sao? Hàng xóm bị dọa đến bệnh tim tái phát, là bọn họ tinh thần yếu, nhất định đã làm việc gì trái với lương tâm, mới bị mái tóc dài bay bay của bà dọa chết khiếp, căn bản không phải lỗi do bà.
Đang thống khổ rơi lệ, tiếng chuông cửa chết tiệt cứ vang lên inh ỏi, cũng không để yên cho người ta thương xuân bi thu. Hạ quyết tâm làm lơ, người ngoài cửa lại không buông tha, đá rầm rầm lên cánh cửa.
Tôi giận dữ mở cửa ra… Sau đó càng tức giận hơn.
Lão cha vô sỉ của tôi cư nhiên hùng hùng hổ hổ đẩy tôi ra, đi vào. Lão già vô liêm sỉ này, ai cần lão đến dâng hương chứ?
Mặt người dạ thú, bên ngoài tô vàng nạm ngọc trong bụng thối rữa. Lúc trước lừa mẹ giúp lão mượn một khoản tiền lớn, sau đó nhanh như chớp đệ đơn ly hôn lên tòa án – nói mẹ tôi không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, tố cáo bà vứt bỏ lão.
Chậc chậc, phần tử trí thức cấp cao. Luật sư quả ư là nghề nghiệp tài giỏi, lấy ra đối đãi với vợ trước có tốt mấy cũng không quá.
Nhưng tôi không ngờ còn có một định luật thế này: không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn. Cho nên ngài luật sư vô sỉ hơn người này, không phải đến dâng hương, mà là đến cùng tôi chia chác số tiền trợ cấp từ công ty hàng không.
Bạn có tin nổi chuyện này không? Ngộ nhỡ sau này lão ta già đi, tôi không chịu nuôi lão, thể nào lão còn tố cáo tôi vứt bỏ không biết chừng! Rõ là tốt quá ấy chứ!
Dù sao mẹ đã mất rồi, tôi chả cần cố kỵ đến mặt mũi hay không mặt mũi gì nữa. Phốc một cái vọt thẳng tới sân thượng, tôi cầm cây chổi quơ mạnh, đồng thời hối hận đáng lẽ nên mang theo cây búa ở nhà, trong lúc gấp quá không biết để cây búa sắt đâu rồi.
Lão đuổi theo tới sân thượng, tôi vung tròn đánh lão vài cái, nhưng đàn ông sức lớn, chẳng những đoạt mất cây chổi trong tay tôi, lão còn túm được lồng ngực tôi, đẩy mạnh tôi xuống ban công.
Lầu 14 đó a.
Rõ thật là hoang đường hết sức. Tôi mới gặp nỗi đau mất mẹ, lại bị lão cha cầm thú mưu sát.
Khoảnh khắc mặt tôi tiếp xúc với mặt đất, thế giới chớp mắt biến thành trắng đen, màu sắc đều bị rút sạch. Cứ tưởng là sẽ rất đau, nhưng trước mắt tôi chỉ có thứ ánh sáng trắng nhá lên chói mắt.
Cuối cùng đập vào tầm mắt chính là… bàn tay của tôi.
Tôi không biết khoảng trống trắng sáng kia kéo dài bao lâu, có lẽ mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến cả đau đớn còn chưa kịp cảm giác.
Một lần nữa đập vào tầm mắt tôi, là một cánh tay trắng nhợt khác, rất đỗi quen thuộc. Tôi ngẩng đầu, là người đáng ra đã chết – mẹ tôi.
Bà vẫn cột kiểu tóc công chúa, váy dài trắng chấm đất, với nụ cười xinh đẹp lại âm trầm. Một tay nắm lấy tôi, một tay vỗ lên cánh tay tôi, chỉ về phía trước.
“…Mẹ, mẹ cứ trưng bộ dạng như này sẽ dọa người đó.” Tôi không thể không thừa nhận, mẹ tôi rất xinh đẹp, nhưng mà đẹp kiểu nữ quỷ diễm mị nhảy ra từ trong truyện Liêu Trai ấy.
Bà có chút ngượng ngùng cười cười, “Hết đau nè, Loan Ca. Phù phù, không đau… cha con chỉ là nhất thời kích động, ông ấy không có giết con nha…”
Tôi quay cái cổ qua 180 độ, đủ để nhìn thấy xương cột sống của thi thể mình. Không cần đến pháp y giám định, đây rõ ràng là mưu sát.
“Con không chết a.” Trước nay logic của mẹ tôi rất quái dị, “Con sẽ tiếp tục sống. Nếu không bị chính cha mình giết chết, sẽ bi ai nhường nào a…”
“Ông ấy đã giết con rồi.” Tôi bất đắc dĩ nói, “Không sao cả… mẹ, con đi theo mẹ. Không có mẹ con ăn không vô…”
“Con phải lớn lên a.” Mẹ kéo tay tôi, “Tuổi thọ của con còn rất dài, so với bất cứ ai còn dài hơn. Đừng hận cha con, trong lòng còn ôm bóng ma thù hận là không nên, bị chính cha mình giết chết, tâm lý sẽ trở nên khác thường…”
Bà lải nhải liên miên khuyên bảo, tuy mặt không chút biểu tình, nhưng tôi thấy rõ sự thiện lương và ôn hòa của bà.
Tôi để bà kéo đi, một bước liền vụt tiến vào một căn phòng bệnh 3 người.
Trên giường bệnh nằm hai người… người chết. Bởi vì họ không hô hấp. Mà căn phòng bệnh này không có đèn lại rất sáng, khiến cho một cái lỗ đen lớn chừng miệng chén lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn đặc biệt nổi bật.
Một cô gái ăn mặc kỳ quái, bỗng dưng xuất hiện từ khoảng không, đứng kế lỗ đen kia im lặng nhìn chúng tôi. Thở dài, “Chu Phồn, cô thật sự muốn làm điều này sao? Cả đời cô tích đức đã đủ để cho cô kiếp sau sống vô ưu vô lo.”
“Cái đó… không cần.” Mẹ nắm chặt tay tôi, “Thật ngại quá, đã để cho mọi người bị liên lụy vì tôi… Nhưng Loan Ca, Loan Ca không thể bị cha nó giết chết được… như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Kiếp sau sẽ rất khổ…”
“Ông ta đã giết con rồi.” Tôi thở dài, “Mẹ, mẹ không cần nói giúp ông ta. Đàn ông đều là hạng người vô liêm sỉ, con đã sớm biết rồi.”
“Không, không được nói như vậy!” mẹ chọt chọt mũi tôi, bà lúc nào cũng vậy, luôn không nỡ đánh tôi, nhiều nhất cũng chỉ làm vậy, “Con sẽ tiếp tục sống…”
Tôi bắt đầu có chút cảnh giác. Mẹ tính làm gì? Muốn mượn xác hoàn hồn ư? Đừng nói một hơi rồi chuẩn bị hai cỗ thi thể cho tôi đó?
“Một người thôi, cô không muốn bị xé thành mảnh nhỏ, thì chớ động đến.” Cô gái kia thở dài một tiếng, “Một người còn lại, bệnh tình nguy kịch, cô nghĩ cũng đừng nghĩ… Quên đi quên đi, dù sao lỗ hổng này cũng không phải chúng ta chọc ra, nhiều người ‘nhập cư trái phép’ cũng không tính là gì… Thay mẹ ngươi tiết kiệm công đức cũng tốt.”
…Tôi đoán là tôi bị ảo giác. Sao giọng điệu cô ta nghe qua có cảm giác hả hê khi người khác gặp họa thế… ?
Cô ta dựng thẳng ngón tay trắng nhỏ lên, cười xinh đẹp đến vô cùng chói lọi, “Phải cảm ơn Hiên Viên quốc chủ đã xé toạc ra khe hở thời không này.”
Mẹ thả tay tôi ra, đẩy tôi một cái. Thân bất do kỷ, lỗ đen kia mỗi lúc một lớn ra, đợi tôi ý thức được, thì người đã bị hút vào.
“Mẹ!” Tôi quay đầu gào lớn. Tôi biết logic của mẹ trước giờ luôn rất quỷ dị, nhưng không ngờ lại quỷ dị đến vậy a!
“…Loan Ca, nhớ trước khi đi ngủ phải đánh răng nha…” Mẹ tôi vòng miệng hô, “Đừng có kén ăn…”
Sau đó tôi không nhìn thấy bà nữa. Ai mà ngờ được, thì ra hồn phách cũng biết ngất xỉu.
o0o
Nhận xét của bạn Điệp Mộng nhà ta:
Không hổ là Seba đại nhân. Cái đoạn kể sở thích của người mẹ ấy, mình đọc sơ thấy buồn, đọc lại thấy buồn cười, suy ngẫm kĩ mới thấy ớn lạnh. Cứ thử tưởng tượng ở gần nhà 2 mẹ con nhà này. Bỗng một tối bạn đi làm hoặc ăn chơi nhậu nhẹt gì đó mà về trễ. Đang đi tà tà trong hẻm, thỉnh thoảng có vài ánh đèn, bạn căng da đầu sợ bọn cướp giật rình rập khắp nơi. Ai dè từ xa xa nhìn thấy một bóng trắng tóc đen dài từ từ “lướt” đến!!! Không đau tim mới là lạ!!!
o0o
Spoil xíu nào: cái lỗ hổng đó là do anh Long thần Hiên Viên xé mở cho cô y tá trong Man Cô Nhi. Cái người “cô không muốn bị xé thành mảnh nhỏ thì chớ động đến” là cô nàng bác sĩ đó, còn người bệnh tình nguy kịch là Man Nhi của chúng ta
Nhưng tôi không ngờ được, chẳng lẽ định luật vẫn luôn phát tác một cách quá trớn như vậy, khiến cho tâm nguyện cuối cùng của tôi cũng không làm được.
Chỉ có thể nói, vận khí của mẹ thật sự là xúi quẩy đến cực điểm, cả đời đều là người đại diện cho bất hạnh. Lần đầu tiên trong đời đi máy bay, vậy mà cũng có thể gặp phải tai nạn trên không – loại phương tiện giao thông có tỉ lệ rủi ro thấp nhất.
Tôi bi thương cùng cực, nhưng điều càng khiến tôi tức giận hơn là. Mặc dù ra ngoài với mẹ, tôi luôn bị người ta hỏi có phải em gái tôi không, người phụ nữ đã chạm ngưỡng hơn 40 tuổi, thoạt nhìn lại cứ như gái mười tám đôi mươi. Mặc dù bà mẹ ‘thiếu nữ’ của tôi lại đẹp theo kiểu vô cùng âm trầm, nửa đêm về nhà dọa khóc không ít quản lý viên bắc bắc. (cái này không hiểu, chắc tên người hoặc một nơi nào đó)
Mặc dù mẹ tôi đến cả bản thân mình còn không chăm sóc được, bà còn là một sát thủ phương hướng kiêm mù việc nhà vô địch, tính tình lại đơn thuần thiện lương, không có một chút ăn khớp nào với bề ngoài âm trầm của bà… tuy nghề nghiệp của bà luôn làm cho ai nấy sợ run, bởi vì bà là một thợ trang điểm xác chết.
Nhưng bà yêu tôi, vô cùng yêu tôi. Cho dù cả đời xúi quẩy, sống lưu lạc đầu đường xó chợ như thế, ngốc đến mức thay chồng cũ gánh món nợ khổng lồ, nghèo khổ thất vọng, bà vẫn dốc hết khả năng yêu tôi.
Tôi cũng yêu bà, rất rất yêu bà. Mặc dù mọi ngày tôi thường cười trêu bà là Thiên Sơn Đồng Mỗ*, nhưng tôi thật sự yêu bà cực kỳ.
*Thiên Sơn Đồng Mỗ: nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ, là chủ Linh Thứu Cung. Mấy mươi năm trước, trong lúc đang luyện công bị Lý Thu Thủy, sư muội của Thiên Sơn Đồng Mỗ phá đám, nên từ đó, Thiên Sơn Đồng Mỗ có ngoại hình giống một cô bé con 12 tuổi.
Nhất là sau khi vấp ngã trên đường tình, tôi mới biết được, trên thế giới này, người duy nhất vĩnh viễn yêu tôi vô điều kiện, chỉ có bà mà thôi. Tôi nguyện ý giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, nguyện ý kiếm tiền nuôi bà, chỉ cần bà còn có thể lộ ra nụ cười xinh đẹp lại âm trầm lần nữa thì tốt rồi.
Nếu tôi là nam, không chừng đã phát triển ra loại luyến mẫu phức cảm, đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết sắc tình rồi. Đáng tiếc tôi là con gái.
Tôi đau lòng, vô cùng đau lòng, vừa giận vừa đau. Nhìn tấm ván trượt còn dựng sau cánh cửa, trên tường treo chiếc váy trắng của bà, nước mắt lại không kiềm được rơi xuống.
Biết thế tôi đã không nên mắng bà. Bà thích mặc váy trắng dài đến chân thì nên mua thêm vài bộ cho bà mặc, bà lười đi đường thì dùng ván trượt có sao? Hàng xóm bị dọa đến bệnh tim tái phát, là bọn họ tinh thần yếu, nhất định đã làm việc gì trái với lương tâm, mới bị mái tóc dài bay bay của bà dọa chết khiếp, căn bản không phải lỗi do bà.
Đang thống khổ rơi lệ, tiếng chuông cửa chết tiệt cứ vang lên inh ỏi, cũng không để yên cho người ta thương xuân bi thu. Hạ quyết tâm làm lơ, người ngoài cửa lại không buông tha, đá rầm rầm lên cánh cửa.
Tôi giận dữ mở cửa ra… Sau đó càng tức giận hơn.
Lão cha vô sỉ của tôi cư nhiên hùng hùng hổ hổ đẩy tôi ra, đi vào. Lão già vô liêm sỉ này, ai cần lão đến dâng hương chứ?
Mặt người dạ thú, bên ngoài tô vàng nạm ngọc trong bụng thối rữa. Lúc trước lừa mẹ giúp lão mượn một khoản tiền lớn, sau đó nhanh như chớp đệ đơn ly hôn lên tòa án – nói mẹ tôi không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, tố cáo bà vứt bỏ lão.
Chậc chậc, phần tử trí thức cấp cao. Luật sư quả ư là nghề nghiệp tài giỏi, lấy ra đối đãi với vợ trước có tốt mấy cũng không quá.
Nhưng tôi không ngờ còn có một định luật thế này: không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn. Cho nên ngài luật sư vô sỉ hơn người này, không phải đến dâng hương, mà là đến cùng tôi chia chác số tiền trợ cấp từ công ty hàng không.
Bạn có tin nổi chuyện này không? Ngộ nhỡ sau này lão ta già đi, tôi không chịu nuôi lão, thể nào lão còn tố cáo tôi vứt bỏ không biết chừng! Rõ là tốt quá ấy chứ!
Dù sao mẹ đã mất rồi, tôi chả cần cố kỵ đến mặt mũi hay không mặt mũi gì nữa. Phốc một cái vọt thẳng tới sân thượng, tôi cầm cây chổi quơ mạnh, đồng thời hối hận đáng lẽ nên mang theo cây búa ở nhà, trong lúc gấp quá không biết để cây búa sắt đâu rồi.
Lão đuổi theo tới sân thượng, tôi vung tròn đánh lão vài cái, nhưng đàn ông sức lớn, chẳng những đoạt mất cây chổi trong tay tôi, lão còn túm được lồng ngực tôi, đẩy mạnh tôi xuống ban công.
Lầu 14 đó a.
Rõ thật là hoang đường hết sức. Tôi mới gặp nỗi đau mất mẹ, lại bị lão cha cầm thú mưu sát.
Khoảnh khắc mặt tôi tiếp xúc với mặt đất, thế giới chớp mắt biến thành trắng đen, màu sắc đều bị rút sạch. Cứ tưởng là sẽ rất đau, nhưng trước mắt tôi chỉ có thứ ánh sáng trắng nhá lên chói mắt.
Cuối cùng đập vào tầm mắt chính là… bàn tay của tôi.
Tôi không biết khoảng trống trắng sáng kia kéo dài bao lâu, có lẽ mọi thứ xảy ra quá nhanh, đến cả đau đớn còn chưa kịp cảm giác.
Một lần nữa đập vào tầm mắt tôi, là một cánh tay trắng nhợt khác, rất đỗi quen thuộc. Tôi ngẩng đầu, là người đáng ra đã chết – mẹ tôi.
Bà vẫn cột kiểu tóc công chúa, váy dài trắng chấm đất, với nụ cười xinh đẹp lại âm trầm. Một tay nắm lấy tôi, một tay vỗ lên cánh tay tôi, chỉ về phía trước.
“…Mẹ, mẹ cứ trưng bộ dạng như này sẽ dọa người đó.” Tôi không thể không thừa nhận, mẹ tôi rất xinh đẹp, nhưng mà đẹp kiểu nữ quỷ diễm mị nhảy ra từ trong truyện Liêu Trai ấy.
Bà có chút ngượng ngùng cười cười, “Hết đau nè, Loan Ca. Phù phù, không đau… cha con chỉ là nhất thời kích động, ông ấy không có giết con nha…”
Tôi quay cái cổ qua 180 độ, đủ để nhìn thấy xương cột sống của thi thể mình. Không cần đến pháp y giám định, đây rõ ràng là mưu sát.
“Con không chết a.” Trước nay logic của mẹ tôi rất quái dị, “Con sẽ tiếp tục sống. Nếu không bị chính cha mình giết chết, sẽ bi ai nhường nào a…”
“Ông ấy đã giết con rồi.” Tôi bất đắc dĩ nói, “Không sao cả… mẹ, con đi theo mẹ. Không có mẹ con ăn không vô…”
“Con phải lớn lên a.” Mẹ kéo tay tôi, “Tuổi thọ của con còn rất dài, so với bất cứ ai còn dài hơn. Đừng hận cha con, trong lòng còn ôm bóng ma thù hận là không nên, bị chính cha mình giết chết, tâm lý sẽ trở nên khác thường…”
Bà lải nhải liên miên khuyên bảo, tuy mặt không chút biểu tình, nhưng tôi thấy rõ sự thiện lương và ôn hòa của bà.
Tôi để bà kéo đi, một bước liền vụt tiến vào một căn phòng bệnh 3 người.
Trên giường bệnh nằm hai người… người chết. Bởi vì họ không hô hấp. Mà căn phòng bệnh này không có đèn lại rất sáng, khiến cho một cái lỗ đen lớn chừng miệng chén lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn đặc biệt nổi bật.
Một cô gái ăn mặc kỳ quái, bỗng dưng xuất hiện từ khoảng không, đứng kế lỗ đen kia im lặng nhìn chúng tôi. Thở dài, “Chu Phồn, cô thật sự muốn làm điều này sao? Cả đời cô tích đức đã đủ để cho cô kiếp sau sống vô ưu vô lo.”
“Cái đó… không cần.” Mẹ nắm chặt tay tôi, “Thật ngại quá, đã để cho mọi người bị liên lụy vì tôi… Nhưng Loan Ca, Loan Ca không thể bị cha nó giết chết được… như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Kiếp sau sẽ rất khổ…”
“Ông ta đã giết con rồi.” Tôi thở dài, “Mẹ, mẹ không cần nói giúp ông ta. Đàn ông đều là hạng người vô liêm sỉ, con đã sớm biết rồi.”
“Không, không được nói như vậy!” mẹ chọt chọt mũi tôi, bà lúc nào cũng vậy, luôn không nỡ đánh tôi, nhiều nhất cũng chỉ làm vậy, “Con sẽ tiếp tục sống…”
Tôi bắt đầu có chút cảnh giác. Mẹ tính làm gì? Muốn mượn xác hoàn hồn ư? Đừng nói một hơi rồi chuẩn bị hai cỗ thi thể cho tôi đó?
“Một người thôi, cô không muốn bị xé thành mảnh nhỏ, thì chớ động đến.” Cô gái kia thở dài một tiếng, “Một người còn lại, bệnh tình nguy kịch, cô nghĩ cũng đừng nghĩ… Quên đi quên đi, dù sao lỗ hổng này cũng không phải chúng ta chọc ra, nhiều người ‘nhập cư trái phép’ cũng không tính là gì… Thay mẹ ngươi tiết kiệm công đức cũng tốt.”
…Tôi đoán là tôi bị ảo giác. Sao giọng điệu cô ta nghe qua có cảm giác hả hê khi người khác gặp họa thế… ?
Cô ta dựng thẳng ngón tay trắng nhỏ lên, cười xinh đẹp đến vô cùng chói lọi, “Phải cảm ơn Hiên Viên quốc chủ đã xé toạc ra khe hở thời không này.”
Mẹ thả tay tôi ra, đẩy tôi một cái. Thân bất do kỷ, lỗ đen kia mỗi lúc một lớn ra, đợi tôi ý thức được, thì người đã bị hút vào.
“Mẹ!” Tôi quay đầu gào lớn. Tôi biết logic của mẹ trước giờ luôn rất quỷ dị, nhưng không ngờ lại quỷ dị đến vậy a!
“…Loan Ca, nhớ trước khi đi ngủ phải đánh răng nha…” Mẹ tôi vòng miệng hô, “Đừng có kén ăn…”
Sau đó tôi không nhìn thấy bà nữa. Ai mà ngờ được, thì ra hồn phách cũng biết ngất xỉu.
o0o
Nhận xét của bạn Điệp Mộng nhà ta:
Không hổ là Seba đại nhân. Cái đoạn kể sở thích của người mẹ ấy, mình đọc sơ thấy buồn, đọc lại thấy buồn cười, suy ngẫm kĩ mới thấy ớn lạnh. Cứ thử tưởng tượng ở gần nhà 2 mẹ con nhà này. Bỗng một tối bạn đi làm hoặc ăn chơi nhậu nhẹt gì đó mà về trễ. Đang đi tà tà trong hẻm, thỉnh thoảng có vài ánh đèn, bạn căng da đầu sợ bọn cướp giật rình rập khắp nơi. Ai dè từ xa xa nhìn thấy một bóng trắng tóc đen dài từ từ “lướt” đến!!! Không đau tim mới là lạ!!!
o0o
Spoil xíu nào: cái lỗ hổng đó là do anh Long thần Hiên Viên xé mở cho cô y tá trong Man Cô Nhi. Cái người “cô không muốn bị xé thành mảnh nhỏ thì chớ động đến” là cô nàng bác sĩ đó, còn người bệnh tình nguy kịch là Man Nhi của chúng ta
Tác giả :
Hồ Điệp Seba