Dòng Thời Gian Tình Yêu
Chương 11: Loạn tiệc
Từ sáng sớm Thiên Yết đã cùng Cự Giải lên máy bay, tạm biệt thành phố Venice thơ mộng. Từ suốt chuyến bay, cô thật sự cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ làm hắn cảm thấy tội lỗi. Vốn dĩ nên để cô chơi vài ngày ở thành phố kênh rạch lãng mạn này nhưng mà...
" Cự Giải "
" Ừm? ", Mắt cô vẫn nhìn qua cửa sổ máy bay không chớp. Vẻ tiếc nuối hơi buồn thấp thoáng qua ánh mắt cô.
Nhìn thật sự rất đáng yêu cũng rất đáng thương, hắn thở dài nho nhỏ rồi bá đạo ra lệnh,
" Nhìn tôi "
Cô ngước đôi mắt đen láy to tròn nhìn Thiên Yết, lại làm đôi mắt tím nhạt sâu thẳm kia khẽ dao động.
Thiên Yết nhẹ nhàng nâng cằm Cự Giải lên nhướn mày, đôi mông bạc mỏng hé mở,
" Cảm thấy tiếc thành phố Venice? "
" Tiếc ", Cô gật đầu.
" Muốn ở lại? ", Hắn tiếp tục hỏi.
" Ừm ", Cô lại gật đầu.
Hắn cười nhẹ một cách gian manh, đem cả khuôn mặt mình vùi vào cái cổ trắng ngần của Cự Giải, thì thầm,
" Thế nếu như ở lại Venice mà không có tôi thì có còn muốn ở lại nữa không? "
Cô giật mình, ánh mắt xao động mãnh liệt, rồi đột nhiên nở nụ cười đáng yêu nhìn xuống đại mỹ nam đang làm loạn ở cổ,
" Không muốn, anh ở đâu thì ở đó "
Hắn cười đắc ý nhìn mỹ nhân.
- Roma -
8.00 am.
Trở lại với thành phố vĩnh hằng, thành phố Roma, Cự Giải trong lòng hơi dâng lên cảm giác sợ hãi, trống trải, cô đơn. Hai người đều đã ở đây nhưng chỉ có một người nhớ ra được kỉ niệm, thì phải làm sao?
Cô phải làm sao bây giờ?
Thiên Yết luôn rất tinh ý, thương trường và giới ngầm đã tôi luyện hắn trở thành một con người luôn nắm bắt được người khác, lại làm cho người ta không cách nào nắm bắt mình. Cô cũng sợ chính bản thân không thể hiểu hết hắn.
Ngồi nhấm nháp ly rượu vang, cô chợt cảm thấy có ánh mắt từ đằng sau nhìn mình, lại cảm thấy có gì đó không đúng, Thiên Yết đến chi nhánh tập đoàn ở Roma rồi nên cô mới ngồi đây.
" Cancer, tôi không nghĩ là mình cô ngồi uống rượu vang ở một quán coffee ngoài trời như thế này. Cô thích Spanish Steps sao? "
Giọng nói này hình như là...
Cự Giải quay người lập tức nhìn thấy khuôn mặt hoàn mĩ, ngũ quan tinh tế hơn cả nữ nhân, cô nở nụ cười,
" Hàn Uy, anh sao lại ở Roma nhỉ? "
Anh chỉ cười nhẹ, " Có thể nói Roma mới là nhà của tôi cô gái ạ. Vừa rồi ở Venice tôi đã để ý Yết tổng có vẻ như là người yêu cô thì phải? "
Cô làm động tác mời Hàn Uy ngồi xuống đối diện, tiện tay rót cho anh một ly,
" Thiên Yết à, là người tôi yêu, nhưng lại không phải là người yêu tôi "
" Cô nói rất khó hiểu nhưng cũng rất dễ hiểu "
" Được rồi, vì sao anh lại đến Roma, và vì sao lại ở đây? "
Hàn Uy nhún vai, " Tôi đến tìm người "
Ánh mắt Cự Giải hiện lên vẻ thích thú,
" Thì ra anh đã có người thương, không biết người anh tìm là cô gái nào nhỉ? "
" Một người rất giống cô "
Cự Giải quả thực không hiểu, cũng không muốn hiểu và cũng không cần thiết phải hiểu.
-------------------------------------------------
Từ sáng cho đến xế chiều, cô đi lang thang quanh những đài phun nước, những đại lộ quen thuộc hai người từng đi qua. Dừng chân tại một vài nơi cho bồ câu ăn rồi sau đó tung xu ước nguyện một vài điều đơn giản.
Đi lang thang trên những vỉa hè có những cột đèn đơn điệu cổ điển, nhìn những chiếc xe chạy qua phố, những con xe Vespa cổ điển hay là Bella điệu đà, công viên rộng rãi với những chiếc ghế đá đơn giản bên cạnh một cây to nào đó.
Cuối cùng, cô ngồi tùy tiện trên một bậc thang ở quảng trường Tây Ban Nha, lắng nghe tiếng đàn violin, nhìn hoàng hôn dần buông xuống.
Đằng xa xa, có hai người đàn ông dung nhan tuyệt thế đứng bên cạnh nhau, một người quyến rũ lạnh lùng bá đạo, một người khí chất vương giả tôn quý.
" Cậu đi theo cô ấy từ sáng đến giờ, nhưng là cũng không chịu xuất hiện trước mặt cô ấy? "
" Hàn Uy, tôi đang không hiểu anh là đang đi theo tôi, hay đi theo cái cô gái kia? "
Hàn Uy cười nhìn hắn, " Xin lỗi, tôi cũng chỉ coi Cự Giải là một người quen biết, tôi không có hứng thú với cô ấy "
Thiên Yết " Ahh " một tiếng rồi nhìn về phía một cô gái khác cách đó không xa, một cô gái toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khó gần,
" Chậc. Hứng thú của anh lại là Thượng Quan Trầm? "
" Nhưng Thượng Quan Trầm lại chỉ có hứng thú với anh, Yết tổng "
" Vậy sao? "
" Đợi đến tối nay sẽ biết ngay thôi "
Cho đến khi Hàn Uy đã lên con Poscher 911 đi thật xa, hắn mới bình tĩnh mà chầm chậm bước gần đến cô gái trước mặt, từng bước tới gần cô.
Đôi mắt trong veo không một gợn sóng kia lại đang nhìn hắn,
" Chào anh "
Hắn cười, " Chào em "
Rồi cả hai cùng im lặng nhìn nhau không nói. Thời gian như ngừng lại, trái đất như ngừng quay, mặt trời cũng ngừng lặn. Từng tia nắng yếu ớt vương trên khuôn mặt, mái tóc cô.
Thiên Yết chìa tay, " Đi chứ? "
" Tôi muốn hỏi anh một câu "
Giọng cô nghe vương vấn chút buồn, một chút gì đó mênh mang... Hắn gật đầu nhìn Cự Giải chờ câu hỏi của cô.
" Anh thật sự thích tôi không? "
Hắn im lặng.
Cho đến giờ hắn vẫn không hề trả lời câu hỏi này. Hắn không thể trả lời, cũng không nên trả lời. Nhẹ nhàng buông bàn tay đang khựng giữa không trung, hắn nói,
" Điều này không phải như tôi nghĩ, cũng không phải như em nghĩ, chúng ta đều không nói trước được điều gì "
Hắn sẽ vĩnh viễn không nhớ ra cô.
Ông trời sắp đặt cả rồi.
Cự Giải vươn tay cầm lấy mấy đầu ngón tay hắn kéo đi, " Đi thôi, muộn rồi "
Đêm về, khung cảnh ở Roma lung linh mà huyền ảo giống như trong một câu chuyện cổ tích thần thoại, có lẽ cũng chính vì thế mà nơi đây được mệnh danh là thành phố vĩnh hằng.
Tại một dinh thự rộng lớn lộng lẫy ở ngoại ô, tiếng đàn nhạc, tiếng người nói chuyện rộn rã, người người đều là những người nổi tiếng trong giới thượng lưu, mọi thứ đều xa hoa.
Một con Lamborghini Huracan màu trắng tuyệt trần, xếp top 10 siêu xe quyến rũ nhất thế giới, dừng tại trước dinh thự, Thiên Yết cầm tay Cự Giải bước ra.
Hiển nhiên hai người trở thành tâm điểm của bữa tiệc tối nay, Cự Giải mọi ngày luôn là cô gái thuần khiết như nữ thần thì hôm nay trong bộ đầm đỏ rực lửa ôm sát lấy từng đường cong quyến rũ trên cơ thể cô. Đôi mắt được kẻ kĩ càng, với đôi môi đỏ son hút hồn.
Hắn đang không hiểu sự thay đổi của Cự Giải.
" Oh, hai người đến rồi à? Vào đi, nơi tổ chức này cũng là nhà tôi luôn, tự nhiên nhé! "
Thượng Quan Trầm với bộ đầm đen xẻ đùi táo bạo không kém phần mị hoặc huyền bí đích thân ra đón. Cự Giải cũng chỉ cười,
" Chào Trầm tổng, hay là phải nói là Thượng Quan Trầm, đại tỷ của tôi? "
Thiên Yết thoáng chấn động. Từ bao giờ cô biết được Thượng Quan Trầm này là chị ruột mình?
" Chậc, nhanh như vậy đã biết tôi là Trầm tổng rồi cơ em gái? "
" Không dám, tôi cũng vừa biết mới đây thôi "
Nói đoạn cô thân mật khoác lấy tay Thiên Yết, tình tứ đi vào trong. Sự thay đổi từ lời nói cho đến ánh mắt của Cự Giải làm Thiên Yết trầm ngâm.
Mọi người trong bữa tiệc đều đến chào hỏi Thiên Yết cùng Cự Giải, cũng có nhiều người đặt ra câu hỏi cô với hắn có mối quan hệ như thế nào nhưng cả hai chỉ khéo léo cười trừ rồi chuyển chủ đề.
Thiên Yết bỗng cảm thấy ức chế vì mọi con mắt của đàn ông trong này đều đổ về chị em Thượng Quan.
" Qua chào mẹ tôi một lát, thế nào? "
" Được, chiều em ", Hắn mỉm cười nhìn cô.
Một người phụ nữ dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt vẫn rất trẻ đẹp dù trong ánh mắt bà đã là một phụ nữ ngoài năm mươi. Cả người bà toát ra vẻ cao quý, có lẽ Thượng Quan Trầm thừa hưởng bà từ điểm ấy.
" Chậc, vậy là chỉ có ba tôi chết chứ Chủ tịch không chết? "
Giọng nói mềm mại của Cự Giải vang lên bên cạnh Đường chủ tịch C.C.R, Đường Hân Liên, mẹ cô. Bà quay sang nhìn cô, ánh mắt thoáng xao động, con gái thứ hai của bà quả thật giống cha nó.
" Ta nên gọi con như thế nào? "
Cô nhún vai, " Cancer, tên tiếng Anh luôn dễ dùng hơn cho những người không quên biết nhau thưa bà "
Đứa con gái của bà bây giờ đứng trước mặt bà và nói rằng xưng hô Cancer vì là người không quen biết? Thật sự không quen biết? Đường Hân Liên chỉ uống một ngụm rượu, nói với cô,
" C.C.R, là viết tắt của Cancer Crab "
" Điều đó không chứng minh được điều gì thưa Đường chủ tịch "
" Cancer, không phải con cũng được sống cuộc sống thiên kim lúc ở Nam Cung gia sao? Hơn nữa lại còn có cả Lệnh Hồ gia che chở, Yết tổng có đây, sao còn nói chuyện với ta như thế? "
Mẹ cô khi đã nói với cô được như thế thì một lời đã định, cô không khách sáo đáp trả,
" Ầy, ít ra tôi cũng không giống bà, tôi là yêu Yết thật lòng nha ", Nhìn Cự Giải lúc này đầy vẻ cợt nhả, " Còn bà, chỉ coi bố tôi làm công cụ ấm giường thôi "
Đường Hân Liên liếc một cái cười nhẹ,
" Không phải con cũng nằm dưới người đàn ông này mà rên rỉ rồi chứ? "
Bà nhìn Thiên Yết, Cự Giải lại càng cảm thấy muốn tức cười, bàn tay nhỏ lập tức cởi hai chiếc khuy áo hắn ra chỉ chỉ,
" Chậc, bộ đến bà cũng để ý con rể của mình sao? Mỗi lần cùng Yết cũng là thỏa mãn vô cùng ", Cô vẫn cứ trêu chọc bà.
Nhưng đáp lại sự đùa giỡn của Cự Giải chỉ đơn giản là một câu nói,
" Xin lỗi, con rể à, ta có đến hai người con gái cơ mà, là chồng ai thì chưa biết được, nhỉ? "
-------------------------------------------------------
Trải qua mấy tiếng đồng hồ, tiệc đã sắp tàn, dự cảm của cô lại càng có gì đó không đúng.
Bất chợt, Đường Hân Liên bước lên giữa khán đàn, tay cầm một chiếc micro, giọng bà trầm lắng vang giữa cả đại điện,
" Tôi, chủ tịch CCR, muốn công bố với các vị, Lệnh Hồ Thiên Yết, sẽ là con rể của tôi, Đường Hân Liên và là phu quân của con gái duy nhất của tôi, Thượng Quan Trầm "
Cả bữa tiệc như bùng nổ, vô số lời chúc mừng vang lên cũng có rất nhiều lời bàn tán. Cự Giải gần như sững người, nhưng cũng có một ý nghĩa, " Ngã rẽ của tương lai " đến rồi. Side Effect ( giác quan thứ 6) của tôi bảo thế.
" Cự Giải "
" Ừm? ", Mắt cô vẫn nhìn qua cửa sổ máy bay không chớp. Vẻ tiếc nuối hơi buồn thấp thoáng qua ánh mắt cô.
Nhìn thật sự rất đáng yêu cũng rất đáng thương, hắn thở dài nho nhỏ rồi bá đạo ra lệnh,
" Nhìn tôi "
Cô ngước đôi mắt đen láy to tròn nhìn Thiên Yết, lại làm đôi mắt tím nhạt sâu thẳm kia khẽ dao động.
Thiên Yết nhẹ nhàng nâng cằm Cự Giải lên nhướn mày, đôi mông bạc mỏng hé mở,
" Cảm thấy tiếc thành phố Venice? "
" Tiếc ", Cô gật đầu.
" Muốn ở lại? ", Hắn tiếp tục hỏi.
" Ừm ", Cô lại gật đầu.
Hắn cười nhẹ một cách gian manh, đem cả khuôn mặt mình vùi vào cái cổ trắng ngần của Cự Giải, thì thầm,
" Thế nếu như ở lại Venice mà không có tôi thì có còn muốn ở lại nữa không? "
Cô giật mình, ánh mắt xao động mãnh liệt, rồi đột nhiên nở nụ cười đáng yêu nhìn xuống đại mỹ nam đang làm loạn ở cổ,
" Không muốn, anh ở đâu thì ở đó "
Hắn cười đắc ý nhìn mỹ nhân.
- Roma -
8.00 am.
Trở lại với thành phố vĩnh hằng, thành phố Roma, Cự Giải trong lòng hơi dâng lên cảm giác sợ hãi, trống trải, cô đơn. Hai người đều đã ở đây nhưng chỉ có một người nhớ ra được kỉ niệm, thì phải làm sao?
Cô phải làm sao bây giờ?
Thiên Yết luôn rất tinh ý, thương trường và giới ngầm đã tôi luyện hắn trở thành một con người luôn nắm bắt được người khác, lại làm cho người ta không cách nào nắm bắt mình. Cô cũng sợ chính bản thân không thể hiểu hết hắn.
Ngồi nhấm nháp ly rượu vang, cô chợt cảm thấy có ánh mắt từ đằng sau nhìn mình, lại cảm thấy có gì đó không đúng, Thiên Yết đến chi nhánh tập đoàn ở Roma rồi nên cô mới ngồi đây.
" Cancer, tôi không nghĩ là mình cô ngồi uống rượu vang ở một quán coffee ngoài trời như thế này. Cô thích Spanish Steps sao? "
Giọng nói này hình như là...
Cự Giải quay người lập tức nhìn thấy khuôn mặt hoàn mĩ, ngũ quan tinh tế hơn cả nữ nhân, cô nở nụ cười,
" Hàn Uy, anh sao lại ở Roma nhỉ? "
Anh chỉ cười nhẹ, " Có thể nói Roma mới là nhà của tôi cô gái ạ. Vừa rồi ở Venice tôi đã để ý Yết tổng có vẻ như là người yêu cô thì phải? "
Cô làm động tác mời Hàn Uy ngồi xuống đối diện, tiện tay rót cho anh một ly,
" Thiên Yết à, là người tôi yêu, nhưng lại không phải là người yêu tôi "
" Cô nói rất khó hiểu nhưng cũng rất dễ hiểu "
" Được rồi, vì sao anh lại đến Roma, và vì sao lại ở đây? "
Hàn Uy nhún vai, " Tôi đến tìm người "
Ánh mắt Cự Giải hiện lên vẻ thích thú,
" Thì ra anh đã có người thương, không biết người anh tìm là cô gái nào nhỉ? "
" Một người rất giống cô "
Cự Giải quả thực không hiểu, cũng không muốn hiểu và cũng không cần thiết phải hiểu.
-------------------------------------------------
Từ sáng cho đến xế chiều, cô đi lang thang quanh những đài phun nước, những đại lộ quen thuộc hai người từng đi qua. Dừng chân tại một vài nơi cho bồ câu ăn rồi sau đó tung xu ước nguyện một vài điều đơn giản.
Đi lang thang trên những vỉa hè có những cột đèn đơn điệu cổ điển, nhìn những chiếc xe chạy qua phố, những con xe Vespa cổ điển hay là Bella điệu đà, công viên rộng rãi với những chiếc ghế đá đơn giản bên cạnh một cây to nào đó.
Cuối cùng, cô ngồi tùy tiện trên một bậc thang ở quảng trường Tây Ban Nha, lắng nghe tiếng đàn violin, nhìn hoàng hôn dần buông xuống.
Đằng xa xa, có hai người đàn ông dung nhan tuyệt thế đứng bên cạnh nhau, một người quyến rũ lạnh lùng bá đạo, một người khí chất vương giả tôn quý.
" Cậu đi theo cô ấy từ sáng đến giờ, nhưng là cũng không chịu xuất hiện trước mặt cô ấy? "
" Hàn Uy, tôi đang không hiểu anh là đang đi theo tôi, hay đi theo cái cô gái kia? "
Hàn Uy cười nhìn hắn, " Xin lỗi, tôi cũng chỉ coi Cự Giải là một người quen biết, tôi không có hứng thú với cô ấy "
Thiên Yết " Ahh " một tiếng rồi nhìn về phía một cô gái khác cách đó không xa, một cô gái toát ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo khó gần,
" Chậc. Hứng thú của anh lại là Thượng Quan Trầm? "
" Nhưng Thượng Quan Trầm lại chỉ có hứng thú với anh, Yết tổng "
" Vậy sao? "
" Đợi đến tối nay sẽ biết ngay thôi "
Cho đến khi Hàn Uy đã lên con Poscher 911 đi thật xa, hắn mới bình tĩnh mà chầm chậm bước gần đến cô gái trước mặt, từng bước tới gần cô.
Đôi mắt trong veo không một gợn sóng kia lại đang nhìn hắn,
" Chào anh "
Hắn cười, " Chào em "
Rồi cả hai cùng im lặng nhìn nhau không nói. Thời gian như ngừng lại, trái đất như ngừng quay, mặt trời cũng ngừng lặn. Từng tia nắng yếu ớt vương trên khuôn mặt, mái tóc cô.
Thiên Yết chìa tay, " Đi chứ? "
" Tôi muốn hỏi anh một câu "
Giọng cô nghe vương vấn chút buồn, một chút gì đó mênh mang... Hắn gật đầu nhìn Cự Giải chờ câu hỏi của cô.
" Anh thật sự thích tôi không? "
Hắn im lặng.
Cho đến giờ hắn vẫn không hề trả lời câu hỏi này. Hắn không thể trả lời, cũng không nên trả lời. Nhẹ nhàng buông bàn tay đang khựng giữa không trung, hắn nói,
" Điều này không phải như tôi nghĩ, cũng không phải như em nghĩ, chúng ta đều không nói trước được điều gì "
Hắn sẽ vĩnh viễn không nhớ ra cô.
Ông trời sắp đặt cả rồi.
Cự Giải vươn tay cầm lấy mấy đầu ngón tay hắn kéo đi, " Đi thôi, muộn rồi "
Đêm về, khung cảnh ở Roma lung linh mà huyền ảo giống như trong một câu chuyện cổ tích thần thoại, có lẽ cũng chính vì thế mà nơi đây được mệnh danh là thành phố vĩnh hằng.
Tại một dinh thự rộng lớn lộng lẫy ở ngoại ô, tiếng đàn nhạc, tiếng người nói chuyện rộn rã, người người đều là những người nổi tiếng trong giới thượng lưu, mọi thứ đều xa hoa.
Một con Lamborghini Huracan màu trắng tuyệt trần, xếp top 10 siêu xe quyến rũ nhất thế giới, dừng tại trước dinh thự, Thiên Yết cầm tay Cự Giải bước ra.
Hiển nhiên hai người trở thành tâm điểm của bữa tiệc tối nay, Cự Giải mọi ngày luôn là cô gái thuần khiết như nữ thần thì hôm nay trong bộ đầm đỏ rực lửa ôm sát lấy từng đường cong quyến rũ trên cơ thể cô. Đôi mắt được kẻ kĩ càng, với đôi môi đỏ son hút hồn.
Hắn đang không hiểu sự thay đổi của Cự Giải.
" Oh, hai người đến rồi à? Vào đi, nơi tổ chức này cũng là nhà tôi luôn, tự nhiên nhé! "
Thượng Quan Trầm với bộ đầm đen xẻ đùi táo bạo không kém phần mị hoặc huyền bí đích thân ra đón. Cự Giải cũng chỉ cười,
" Chào Trầm tổng, hay là phải nói là Thượng Quan Trầm, đại tỷ của tôi? "
Thiên Yết thoáng chấn động. Từ bao giờ cô biết được Thượng Quan Trầm này là chị ruột mình?
" Chậc, nhanh như vậy đã biết tôi là Trầm tổng rồi cơ em gái? "
" Không dám, tôi cũng vừa biết mới đây thôi "
Nói đoạn cô thân mật khoác lấy tay Thiên Yết, tình tứ đi vào trong. Sự thay đổi từ lời nói cho đến ánh mắt của Cự Giải làm Thiên Yết trầm ngâm.
Mọi người trong bữa tiệc đều đến chào hỏi Thiên Yết cùng Cự Giải, cũng có nhiều người đặt ra câu hỏi cô với hắn có mối quan hệ như thế nào nhưng cả hai chỉ khéo léo cười trừ rồi chuyển chủ đề.
Thiên Yết bỗng cảm thấy ức chế vì mọi con mắt của đàn ông trong này đều đổ về chị em Thượng Quan.
" Qua chào mẹ tôi một lát, thế nào? "
" Được, chiều em ", Hắn mỉm cười nhìn cô.
Một người phụ nữ dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt vẫn rất trẻ đẹp dù trong ánh mắt bà đã là một phụ nữ ngoài năm mươi. Cả người bà toát ra vẻ cao quý, có lẽ Thượng Quan Trầm thừa hưởng bà từ điểm ấy.
" Chậc, vậy là chỉ có ba tôi chết chứ Chủ tịch không chết? "
Giọng nói mềm mại của Cự Giải vang lên bên cạnh Đường chủ tịch C.C.R, Đường Hân Liên, mẹ cô. Bà quay sang nhìn cô, ánh mắt thoáng xao động, con gái thứ hai của bà quả thật giống cha nó.
" Ta nên gọi con như thế nào? "
Cô nhún vai, " Cancer, tên tiếng Anh luôn dễ dùng hơn cho những người không quên biết nhau thưa bà "
Đứa con gái của bà bây giờ đứng trước mặt bà và nói rằng xưng hô Cancer vì là người không quen biết? Thật sự không quen biết? Đường Hân Liên chỉ uống một ngụm rượu, nói với cô,
" C.C.R, là viết tắt của Cancer Crab "
" Điều đó không chứng minh được điều gì thưa Đường chủ tịch "
" Cancer, không phải con cũng được sống cuộc sống thiên kim lúc ở Nam Cung gia sao? Hơn nữa lại còn có cả Lệnh Hồ gia che chở, Yết tổng có đây, sao còn nói chuyện với ta như thế? "
Mẹ cô khi đã nói với cô được như thế thì một lời đã định, cô không khách sáo đáp trả,
" Ầy, ít ra tôi cũng không giống bà, tôi là yêu Yết thật lòng nha ", Nhìn Cự Giải lúc này đầy vẻ cợt nhả, " Còn bà, chỉ coi bố tôi làm công cụ ấm giường thôi "
Đường Hân Liên liếc một cái cười nhẹ,
" Không phải con cũng nằm dưới người đàn ông này mà rên rỉ rồi chứ? "
Bà nhìn Thiên Yết, Cự Giải lại càng cảm thấy muốn tức cười, bàn tay nhỏ lập tức cởi hai chiếc khuy áo hắn ra chỉ chỉ,
" Chậc, bộ đến bà cũng để ý con rể của mình sao? Mỗi lần cùng Yết cũng là thỏa mãn vô cùng ", Cô vẫn cứ trêu chọc bà.
Nhưng đáp lại sự đùa giỡn của Cự Giải chỉ đơn giản là một câu nói,
" Xin lỗi, con rể à, ta có đến hai người con gái cơ mà, là chồng ai thì chưa biết được, nhỉ? "
-------------------------------------------------------
Trải qua mấy tiếng đồng hồ, tiệc đã sắp tàn, dự cảm của cô lại càng có gì đó không đúng.
Bất chợt, Đường Hân Liên bước lên giữa khán đàn, tay cầm một chiếc micro, giọng bà trầm lắng vang giữa cả đại điện,
" Tôi, chủ tịch CCR, muốn công bố với các vị, Lệnh Hồ Thiên Yết, sẽ là con rể của tôi, Đường Hân Liên và là phu quân của con gái duy nhất của tôi, Thượng Quan Trầm "
Cả bữa tiệc như bùng nổ, vô số lời chúc mừng vang lên cũng có rất nhiều lời bàn tán. Cự Giải gần như sững người, nhưng cũng có một ý nghĩa, " Ngã rẽ của tương lai " đến rồi. Side Effect ( giác quan thứ 6) của tôi bảo thế.
Tác giả :
An Hy