Đồng Thể
Chương 34: Phiên Ngoại: VÔ SONG (Hạ)
Trong hình ảnh thế giới kia do tinh thạch màu vàng phóng ra, Lâm Hề với đôi mắt có quầng thâm đang ngồi gõ bàn phím, tơ máu trong mắt nhiều đến mức dường như khiến cho Vô Song phẫn nộ.
Cô gái này… làm như mình có sức lực như bọn động vật vậy, nhanh chóng về nha ngủ đi! Nỗi lòng của anh vừa động, chỉ thấy hình ảnh bỗng nhiên dao động như là bị một bàn tay vô hình kéo ra xa, một con đường màu đen lại xuất hiện ngay trước mắt Vô Song, Vô Song nhớ rõ khí tức trên con đường này, là lúc Song Không Chi Tâm mở ra con đường nối thông giữa hai thế giới mới có khí tức đó.
Vô Song trừng mắt nhìn, có chút không dám tin mà bước từng bước về phía trước, đột nhiên, tựa như có gì đó giữ chặt lấy cổ chân anh, dường như có cơn gió cuốn lấy, đẩy anh về hình hảnh của thế giới kia. Vô Song quay đầu lại, cái bàn trong tẩm điện Hắc Thạch càng ngày càng xa, mà ánh sáng đến từ thế giới kia càng ngày càng chiếu rọi mãnh liệt trên gương mặt anh, chói mắt đến lóa mờ.
Luồng sáng chợt lóe lên rồi biến mất, trong tẩm điện Hắc Thạch ánh nến sáng bừng lại chẳng còn bóng người, cửa đá bị mở ra từ bên ngoài, Tứ Ly đang cầm một đống văn kiện đi tới, nhưng thấy không có ai ở trong phòng, Tứ Ly buồn rầu thở dài: “Thật sự làm cho người ta đau đầu, hơn nửa đêm lại chạy đi rình con gái.” Nói xong, anh ta lại bất đắc dĩ ôm văn kiện trở về.
Ánh nắng thình linh chiếu rọi làm cho Vô Song không thể thích ứng, qua hồi lâu, lỗ tai của anh mới chậm rãi nghe thấy tiếng chim hót, còn có tiếng bước chân vội vã của sinh viên đang đến trễ. Tất cả tựa như gần gũi lại tựa như xa lạ như vậy.
Đây là thế giới của cô gái ấy…
Anh thật sự đã tới. Vô Song nhìn đôi bàn tay đeo bao tay bằng da anh mang từ thế giới kia đến, trong lòng hiểu, quả nhiên, anh đã đạt được năng lực xuyên qua dị giới sao…
Tiếng bước chân quen thuộc từ phía trên truyền đến, trong ánh sáng buổi sớm, Vô Song ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy cô, những mảnh ký ức rải rác trong đầu giống như được chấp vá lại thành một bước tranh hoàn chỉnh, Lâm Hề nhát gan, Lâm Hề dũng cảm thừa nhận sai lầm, Lâm Hề thích anh, vô số những ký ức dần dần hiện rõ theo những bước chân có chút hư nhược do thức cả đêm của cô gái ấy chậm rãi bước xuống những bậc thang hướng về phía anh.
Không phải thông qua tinh thạch của bộ tộc Đọc Tâm, không còn khoảng cách không thể vượt qua, mà anh đang nhìn thấy cô một cách rõ ràng, khi anh duỗi tay ra là có thể va chạm vào nhiệt độ cơ thể của… cô.
Vô Song há miệng thở dốc, một tiếng “Lâm Hề” sắp nói ra miệng. Đột nhiên Lâm Hề trợt chân, thân hình Vô Song vừa động, đã thấy có cánh tay kia đúng lúc ôm lấy thắt lưng của Lâm Hề kéo cô vào trong lòng: “Sao không cẩn thận vậy?”
Anh chàng kia lo lắng dùng ngữ diệu hờn trách khiến cho đầu ngón tay Vô Song co rụt lại, thân hình anh chợt lóe, trốn phía sau thành tay vịn cầu thang. Tay nắm chặt, Vô Song cơ hồ cảm giác bị sỉ nhục, mặc dù bị tinh binh của tam tộc vây tới tuyệt cảnh anh cũng chẳng lùi nửa bước, cư nhiên trong thời điểm này… lại không biết vì sao mà rút lui!
Chậc, thật sự dọa người à.
“Anh đi đến trước mặt em mà em cũng không thấy. Đang phát ngốc cái gì vậy?”
“A… Không có việc gì, em thức đêm nên có chút hoa mắt..”
Ngữ điệu trong câu nói của bọn họ thể hiện rất rõ mối quan hệ thân thiết. Vô Song tựa vào tường, nắm tay đang nắm chặt dần dần thả lỏng, cũng dần dần không có biểu hiện gì. Thân hình Lâm Hề cách bờ tay vịnh cầu thang đi lướt qua anh, bước chân không hề dừng lại.
Đây không phải là đương nhiên sao, Vô Song nghĩ, cô ấy không phát hiện ra mình, hơn nữa cho dù nhìn thấy, cô ấy cũng không nhớ ra anh là ai.
Nhưng tình cảm như vậy là gì?
Lúc cô ấy trượt chân thì kéo cô ấy, sau đó dùng giọng điệu lạnh lùng chỉ trích cô ấy không cẩn thận, hành động này, rõ ràng anh là người am hiểu nhất mới đúng, rõ ràng là chuyện anh nên làm mới đúng, nhưng hiện tại… Không đúng, việc này, mặc kệ ai làm thì chẳng có quan hệ gì với anh.
Rốt cuộc là tình cảm gì ảnh hưởng suy nghĩ của anh, trước kia anh có tình cảm như thế nào đối với Lâm Hề…
Vô Song vừa ngẩng đầu, bóng dáng yếu ớt của Lâm Hề trong ánh nắng ban mai càng lúc càng xa, bước chân của cô vẫn suy yếu như trước, thoạt nhìn, chạm nhẹ cũng có thể làm cô ngã chết. Ngực thắt chặt, có một cảm xúc kỳ lạ theo huyết mạch mà bừng lên, Vô Song ôm ngực, cảm thấy thời khắc khi anh nhìn thấy Lâm Hề thì đã có cái gì đó không đúng lắm.
6.
Đi theo Lâm Hề về đến nhà, ở dưới lầu nhìn hồi lâu, Vô Song thừa dịp không có ai thì nhảy thẳng lên ban công lầu sáu bên ngoài phòng ngủ của cô.
Từ bên ngoài nhẹ nhàng mở cửa sổ bằng kính ra, nghe thấy tiếng hô hấp nhịp nhàng của cô gái ở trong phòng, trong lòng biết Lâm Hề đã ngủ như chết, anh yên tâm nhảy vào. Cấu tạo căn phòng này vẫn như trước đây, chăn trên giường đã đổi cái mới, chẳng qua vẫn là màu phấn hồng cực kỳ ngây thơ, trên giá vẫn đầy sách như trước, nhưng sách vở đều đã đổi một lượt rồi.
Trong đầu giật mình hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, là Lâm Hề ngồi xổm bên giường, xé đốt từng trang sách mà cô xem như báu vật chỉ để sưởi ấm cho anh. Khi đó, hình như anh chưa kịp nói tiếng cảm ơn và xin lỗi cô…
Vô Song đi đến bên giường, người trong chăn đang chìm vào giấc ngủ sâu, sắc mặt xanh trắng nói lên rằng sức khỏe của cô không được tốt, lúc này Vô Song không tự chủ được mà đưa bàn tay ra, đầu tiên là đầu ngón tay chạm vào má cô, sau đó tựa như không thể khống chế được mà cả bàn tay đều áp nhẹ lên đó.
Cảm giác tiếp xúc mềm mại, ấm áp xuyên qua lớp bao tay bằng da truyền vào trong mạch máu, sau đó vẫn chảy xuôi tiến vào trong lòng, một lần lại một lần bào mòn phần mềm yếu nhất trong trái tim anh, cơ hồ khiến cho sự tự chủ mà bấy lâu nay anh kiêu ngạo sắp bị đánh bại.
Càng muốn chạm vào cô nhiều hơn, muốn ôm cô vào trong lòng, sau đó hôn môi, gặm nhắm, nuốt vào trong bụng, hoàn toàn biến thành vật của mình.
Trong thân thể hình như có một con mãnh thú cắn nuốt sạch sẽ lý trí của anh, Vô Song cứ như vậy cúi người xuống, khiến cho đôi môi ấm áp của hai người chạm nhẹ vào nhau. Tiếng lòng đang kêu gào đột nhiên tan biến, anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, thậm chí không dám dùng răng cắn nhẹ môi cô, bởi vì, đôi môi của người ấy mềm mại như vậy, chỉ hơi dùng chút sức lực thì sẽ làm hỏng nó.
Anh từng trải qua cuộc sống song sinh cùng mệnh như vậy, cô từng quan trọng giống như tính mạng của anh, Vô Song nghĩ thầm thật sự khi đó mình rất khó khăn, cư nhiên lại có thể để cho nha đầu này sống sót.
“Ô!” Bỗng dưng tiếng run của điện thoại vang lên, Vô Song hoàn hồn, lập tức rời đôi môi của Lâm Hề. Nhưng Lâm Hề lại ư một tiếng, không có tỉnh lại, Vô Song đảo mắt nhìn sang, di động đang đặt ở bên gối Lâm Hề chợt lóe sáng hai chữ “Quý Nhiên” rất chói mắt. Sắc mặt anh lạnh đi, lấy tay cầm điện thoại đi động của Lâm Hề, lướt qua mặt điện thoại, mở mặt sau lấy pin ra, sau đó một lần nữa đặt lại bên gối Lâm Hề.
Mấy năm nay, qua những hình ảnh thấy được trong cuộc sống của Lâm Hề, sự thấu hiểu của anh đối với thế giới này đã vượt qua khả năng tự nhận thức của anh.
Chờ làm xong một loạt động tác này, Vô Song mới kịp phản ứng rằng anh đang làm gì. Anh lấy tay xoa ngực, mở to mắt có chút kỳ dị. Anh bị sao vậy?
Đây là đang… gh… ghen?
Anh lại vì Lâm Hề mà… ghen?
Vô Song không dám tin liếc nhìn Lâm Hề đang ngủ say như chết, lập tức lắc lắc đầu, xoa xoa trán rồi ra phòng ngủ, anh không khách khí mở cửa tủ lạnh lấy vài món ăn, sau đó quang minh chính đại ngồi trên sô pha ăn.
Theo từng miếng thức ăn chậm rải nuốt vào trong bụng, suy nghĩ của Vô Song cũng chậm chậm rõ ràng hẳn.
Có phải, anh của trước đây thích Lâm Hề, là mang trong lòng tình cảm này. Anh tựa người vào sô pha, đoạn tình cảm đã từng bị lãng quên thoáng chốc dần dần trở về trong con người anh, càng ngày càng nhiều những hồi ức về Lâm Hề, dáng vẻ, cách nói của cô, hành động tác phong của cô, anh đều từ từ nhớ lại.
Anh thích Lâm Hề.
Vô Song nhắm mắt lại, thở dài.
Tiếng chim hót ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có tiếng ô tô chạy vụt qua, còn có tiếng chào hỏi của bà cô lầu dưới truyền vào trong tai Vô Song. Anh giật mình phát hiện, anh nhung nhớ Lâm Hề trong ký ức đồng thời cũng tưởng niệm cuộc sống bình thản yên vui, không có đấu đá với nhau không có âm mưu quỷ kế, tốt đẹp mà an bình. Vô Song vẫn là con người như trước kia, lạnh lùng nhưng nội tâm cũng khát vọng ấm áp, thế giới mà Lâm Hề sống khiến cho anh ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đến mức không muốn quay về…
Nhưng không thể.
Anh đã là Tôn Chủ, có trách nhiệm của chính mình, hơn nữa… Trong đoạn ký ức ngày ly biệt những câu nói ngập trong nước mắt của Lâm Hề lại vọng về, cô hỏi anh dựa vào cái gì mà anh muốn xuất hiện thì xuất hiện, hoàn toàn quấy rầy cuộc sống của cô! Muốn biến mất sẽ biến mất sao! Trong lòng Lâm Hề oán hận anh, đột nhiên xuất hiện rồi lại tự dưng chia ly. Cuộc sống hiện tại của cô đã theo quy luật riêng vốn có của nó, anh cũng không có lý do gì lại ngang ngược chen vào để lại cho cô những khoảng ký ức trống rỗng không thể nào bổ khuyết được.
Trong phòng ngủ tiếng hô hấp của Lâm Hề càng nặng nề, Vô Song nghe thấy âm thanh chuyển dịch của chăn đệm, anh đưa mắt liếc nhìn bao thức ăn vặt mà anh đã xé ra đặt trên bàn, đôi mắt nhíu lại, ôm bao thức ăn vặt vào trong lòng, xoay người liền từ ban công phòng khách nhảy xuống, lập tức rơi xuống một tán cây to khỏe dưới lầu, ném rác trong lòng mình xuống, Vô Song cảm thấy bản thân mình không có tiền đồ.
Trốn cái gì, cho dù trước mặt Lâm Hề mà tranh đoạt đồ ăn với cô thì cô cũng không làm được gì. Còn nữa, cho dù quấy rầy cuộc sống của cô thì như thế nào, bây giờ Lâm Hề cũng không nhiễu loạn cuộc sống của anh sao! Ngày ngày đêm đêm xuất hiện trong đầu óc, có được sự đồng ý của anh sao! Dựa vào cái gì… bây giờ chỉ có một mình anh nhớ lại ký ức của hai người.
Vô Song phiền lòng ngồi trên cây, chưa đầy một lát liền thấy Lâm Hề trong hành lang đi ra, bước chân yếu ớt vô lực, Vô Song nhướn mày, đi theo.
7.
“Hề Hề, em có nghĩ đến chuyện chấp nhận anh không?”
Câu nói kia như kim châm vào thần kinh của Vô Song, trên khán đài rộng lớn của sân thể dục chỉ có một đôi nam nữ ngồi cạnh nhau, anh đứng ở cửa ra vào khán đài sau lưng bọn họ, khoảng cách rất xa, nhưng với thính lực của Vô Song mà nói, chút khoảng cách ấy căn bản chẳng thành vấn đề.
Lâm Hề ngây người nhìn anh chàng ngồi bên cạnh mà chẳng trả lời, bởi vì sự im lặng của cô mà lòng Vô Song căng như dây đàn.
Đúng vậy, trước đây cô ấy vẫn thích anh chàng này, không phải sao, có một đoạn thời gian cô ấy có tình cảm với anh cũng chỉ là trong lúc nhất thời mà thôi, bây giờ cô ấy đã trở về với cuộc sống bình thương, lại quên mất anh, yêu Quý Nhiên cũng là chuyện dễ hiểu. Trong lòng cô ấy nhất định đang hào hứng vui mừng, nhất định sẽ đồng ý…
Đồng ý cái đầu cô đó! Ai cho phép thế!
Thần trí Vô Song loạn đến mức không hề nghe thấy đoạn đối thoại tiếp theo hai người bọn họ, anh tùy tay kéo lấy một đoạn nhựa trên cửa ra vào, dùng sức ném, ngay lập tức tiếng kêu đau khiến cho ai đó vừa lòng của Quý Nhiên truyền đến.
Vô Song khẽ cong môi cười lạnh, lách người tránh vào trong bóng tối, nghe thấy bọn họ thay đổi đề tài, sau đó thấy Lâm Hề mắc cở đỏ mặt chạy về phía cửa. Anh lách mình tránh né, đợi đến sau khi Lâm Hề đi xa, anh lại đi ra, đứng trong vầng ánh sáng chói lọi của ánh mặt trời, bình tĩnh nhìn Quý Nhiên.
Ánh mắt của anh đầy áp lực, khiến Quý Nhiên đang quay lưng về phía anh cũng bỗng dưng xoay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, khẩu hình của Vô Song phát ra lời nói khinh thường: “Thu hồi lại tình cảm của ngươi đi.”
Quý Nhiên giật mình. Vô Song cũng mặc kệ anh ta, vạt áo khoác phất tung theo cơn gió nhẹ, anh hờ hững xoay người rời đi.
Bước chân của Vô Song càng nhanh hơn, muốn vượt qua Lâm Hề. Anh biết mình không nên xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Hề nữa, anh còn chưa bỏ xuống được trách nhiệm, không thể vứt bỏ được bạn bè ở thế giới kia, nhưng anh cũng không có cách nào để chứng kiên Lâm Hề chung bước với trên đường đời với người đàn ông khác, mặc kệ cô có chấp nhận nhay không, mặc kệ cô có hạnh phúc hay không.
Chỉ cần người đàn ông đó không phải là anh thì không được!
Trong từ điển của anh không có hai chữ “Tác thành”, cũng không có “khiêm nhượng”, càng không thể học bốn chữ “âm thầm chúc phúc”. Nếu không bỏ xuống được vậy thì cứ cầm lên, anh muốn dùng hai tay của mình để che chở cho cô, nắm chặt tay cô, ở bên cạnh cô cả đời. Anh muốn Lâm Hề nhớ tới lại những chuyện trước đây, tìm lại những ký ức thuộc về bọn họ, đợi đến sau này lúc rãnh rỗi hai người lại có thể cùng nhau hồi tưởng, nói chuyện phiếm.
Về phần bây giờ, chung quy sẽ có cách thôi, chỉ cần Lâm Hề kiên định như anh, vậy sẽ có cách thôi.
Trên những bậc cầu thang, bước chân của cô tựa hồ có chút suy yếu, anh vươn tay chạm vào cổ tay cô, sau đó giữ chặt lấy cô. Đôi mắt trong suốt kinh ngạc dùng ánh mắt xa lạ đánh giá anh: “Anh…”
Không muốn nghe cô nói ra câu hỏi xa cách lạ lẫm, Vô Song lập tức ngắt lời: “Chậc, Lâm Hề, em vẫn ngốc như trước kia!”
Cô sửng sốt hồi lâu, ánh mắt có chút mờ mịt: “Chúng ta quen nhau sao?”
“Ừ, quen.” Vô Song trả lời kiên định. “Trước kia từng quen nhau, hiện tại quen nhau, sau này càng thêm thân thiết. “
Phiên ngoại: Ở CÙNG NHAU (thượng)
Lâm Hề cảm thấy được đại khái mình gặp kẻ điên.
“Anh theo tôi làm gì! Nói rồi tôi không biết anh!” Rốt cục Lâm Hề không thể nhịn được nữa.
Vô Song đang nhìn màn hình lớn bên đường thì nghe thấy câu nói ấy, mới xoay đầu lại liếc nhìn Lâm Hề: “Thứ nhất, chúng ta quen biết nhau. Thứ hai, trên đường này, tôi đi đường tôi, em đi đường em, trên đường nhiều người như vậy tại sao em không bảo người khác đang đi theo em chứ.”
Lâm Hề từ trước đến nay ăn nói vụng về không giỏi cãi cọ, câu nói thẳng này khiến cô không cách nào thể phản bác được, cô hít một hơi thật sâu: “Anh à, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Cô gái vốn tính tình yếu đuối cư nhiên học được cách phản kháng rồi. Đôi mắt Vô Song hơi hơi nheo lại: “Tốt, báo đi.”
Lâm Hề thấy thái độ chẳng quan tâm của anh, thật sự không chịu được, tay đã chạm vào điện thoại đang để trong túi, nhưng vô luận như thế nào cũng không có cách lấy điện thoại ra, gọi cảnh sát tới đuổi người thanh niên này đi, cô chăm chú nhìn gương mặt của anh mà chẳng thể nào dịch chuyển ánh mắt được, giống như cô vẫn luôn mong đợi thật lâu, rốt cục đợi được ngày anh xuất hiện.
Cô đang… tư xuân sao?
Lâm Hề day day huyệt Thái Dương của mình, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cô xoay bước đi, khi bước qua ngọn đèn đường nơi góc hẻm nhỏ bất chợt cô nhớ lại anh chàng thần bí mặc áo khoác đen mà cô đã nhìn thoáng qua mấy ngày hôm trước, cô dừng bước, liếc nhìn về phía sau, thấy Vô Song cũng đang bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt màu đen dường như cất giấu một thứ tình cảm mà Lâm Hề không thể hiểu được, bốn mắt chạm nhau, cô không có cách nào khống chế mà hơi thoáng đỏ mặt.
Đúng vậy, mấy ngày hôm trước anh chàng này còn giúp cô, giống như anh hùng từ trên trời giáng xuống.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự quen biết? Nhưng nếu quen biết, vì sao mấy ngày hôm trước lúc giúp cô lại chẳng hề bắt chuyện với cô? Lâm Hề suy tư rối bời mãi đến lúc đi đến dưới lầu, quay đầu nhìn lại thì phát hiện anh chàng kia vẫn đi theo cô, cô chợt nhảy dựng, cô đã để lộ địa chỉ chỗ ở cho kẻ điên biết! Không chút đề phòng mà để lộ địa chỉ?
Chính bản thân Lâm Hề cũng không thể tin được mình cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy, quả thực tựa như… cô đang tuân theo khát vọng trong nội tâm mình, dẫn anh trở về, cùng anh về nhà… Về nhà? Cùng một anh chàng xa lạ?
Lâm Hề cảm thấy mình có chút bất thường.
“Tiên sinh!” Cô xoay người, nghiêm mặt lạnh lùng nói với Vô Song. “Anh còn muốn theo tới khi nào vậy? Anh đã quấy rầy tôi lắm rồi đó…”
“Ừ, tôi biết.” Vô Song nhẹ nhàng trả lời. “Cho nên về nhà trước đi, trở về từ từ nói.” Nói xong, anh đẩy vai Lâm Hề hướng cô bước lên lầu. Lâm Hề chợt sửng sốt vì thái độ quá mức tự nhiên của anh, đợi đến khi phản ứng kịp thì lập tức trở tay giữ lấy cổ tay Vô Song, nhiệt độ trên cơ thể đàn ông cùng nhịp mạch đập thông qua thần kinh mẫn cảm trên đầu ngón tay truyền lên đầu cô, cơ hồ có chút đốt cháy người ta nên cô chỉ giữ lấy tay Vô Song trong chớp mắt, Lâm Hề lập tức buông tay, nhưng cái chạm nhẹ này cũng đủ để Vô Song dừng bước.
“Anh không thể lên đó.” Lâm Hề có chút lúng túng cũng bởi vì trái tim loạn nhịp của mình.
“Vì sao?” Vô Song hỏi rất tự nhiên.
Lâm Hề sửng sốt, thoáng tìm về chút lý trí: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Trên lầu là chỗ ở của tôi, tôi không muốn cũng không thể cho anh vào.”
Nghe được câu trả lời đó, Vô Song cũng sửng sờ một chút: “Vì sao chỗ ở của em…” không thể để cho tôi lên? Không thể nói ra thành lời, trong đầu Vô Song đã tự hình thành câu trả lời, đương nhiên không thể để cho anh lên, đối với Lâm Hề mà nói, bây giờ Vô Song là một người xa lạ, không còn song sinh cùng mệnh với cô, không có nghĩa vụ bảo vệ cô, cô nên đề phòng anh, sao có thể để cho anh bước vào cửa.
Thì ra anh từng cảm thấy bước vào nhà cô là chuyện đương nhiên, giờ đây vật đổi sao dời, lại biến thành một chuyện rất xa xỉ.
Chân đang bước trên cầu thang của Vô Song thoái lui lại, nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Lâm Hề, anh giật mình nhớ tới ngày đó của ba năm trước đây, lúc cô khóc chất vấn anh. “Dựa vào cái gì mà anh muốn xuất hiện thì xuất hiện, hoàn toàn quấy rầy của cuộc sống tôi! Bây giờ anh muốn đi thì đi sao! Tôi chưa chuẩn bị gì hết, còn có rất nhiều điều muốn nói, còn có tâm ý chưa biểu lộ, thậm chí cũng không biết… tôi thích anh…”
Cô thích anh.
Cô từng thích anh.
Lúc trước, khi anh kiên quyết moi Song Không Chi Tâm ra, sớm nên dự đoán được sẽ bị đối đãi như vậy. Vô Song rũ mắt xuống: “Em nói đúng.” Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như trước. “Em có quyền lợi không cho phép tôi lên.” Gót chân của anh vừa chuyển đã bước ra ngoài, khi lướt qua bên cạnh cô thì tay anh đã nắm chặt lại.
Lâm Hề há miệng thở dốc, nhìn bóng dáng của anh đi ra ngoài tòa nhà mà không biết nên nói gì, cô đuổi người này đi, lẽ ra là phải vui mừng lắm chứ, nhưng sao trong lòng lại cảm thấy trống vắng? Giống như thật vất vả mới tìm được bảo vật giờ lại không cẩn thận mà đánh mất.
Vào nhà, cả người Lâm Hề mềm nhũn, ngồi trên ghế sô pha, cô nằm trong chốc lát, trong trí nhớ bỗng nhiên vang vọng một giọng nói bảo cô đứng lên, đi làm thịt xào chua ngọt, ngữ điễu kia tự nhiên như đang sai bảo người hầu, Lâm Hề bất mãn chau mày, bỗng chốc trong lòng cảm thấy không thoải mái. Ngay sau đó, tiếng tivi siêu lớn vang lên, làm cho cô vô cùng đau đầu. Cô không thích âm thanh ầm ĩ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ khiến cô muốn rơi lệ, đôi mắt cay cay, Lâm Hề mở mắt ra, phòng trong vẫn yên lặng vắng vẻ, chỉ có một ngọn đèn ngủ mờ ảo đang bật sáng, để lại một khoảng lạnh lẽo.
Trên mặt có chút lạnh lẽo, Lâm Hề đưa tay lên thì đã chạm vào giọt nước mắt đang lăn dài trên bờ má.
“A… Kỳ lạ, vì sao?” Cô vừa thì thầm vừa lau nước mắt, nhưng lại có giọt nước mắt khác rơi xuống khiến cô lau thế nào cũng không hết. Ngoại trừ nước mắt lau không hết, cảm xúc áy náy và đau đớn cũng không có cách nào xoa dịu được.
Cô trở nên kỳ lạ, tựa như có người khác đang khống chế cô, một bản thân khác mà cô không hề biết đến.
Ban công có âm thanh leng keng thùng thùng truyền đến, cơn mưa đang nhỏ giọt bên ngoài, Lâm Hề đứng dậy đi qua vốn định đóng cửa sổ lại, nhưng lơ đãng lướt nhìn xuống ngọn đèn đường dưới lầu, một anh chàng khoác áo khác màu đen lẳng lặng đứng ở nơi đó, anh đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Tựa như anh không hề hay biết rằng những giọt nước mưa đã rơi xuống trên người anh.
Bỗng chốc lồng ngực Lâm Hề tê rần, cuối cùng ánh mắt không thể rời khỏi người anh, cho đến khi Vô Song ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền bắt giữ lấy được ánh mắt của cô. Trong khoảng cách độ cao lầu sáu và màn mưa dày, họ nhìn nhau không nói gì.
“Anh…” Lâm Hề mở miệng, sau một lúc do dự thì cuối cùng lớn tiếng gọi. “Anh về nhà đi, đừng đứng đó nữa. Trời mưa rồi!”
Ánh mắt Vô Song trở nên sâu thẳm, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nét mặt lộ ra một chút bất lực: “Tôi không có nơi để đi.” Những hạt mưa rơi làm cho mái tóc của anh thấm ướt, những giọt nước theo bờ má của anh chảy xuống, giọng của anh không lớn nhưng lại truyền vào trong tai của Lâm Hề. “Tôi chỉ quen mình em.”
Trái tim đau nhói, sau đó cô mềm lòng, ngây ngẩn nhìn Vô Song rồi gục đầu xuống, dường như lại điên rồ nói: “Lên đây đi.” Cô hét lớn một lần nữa. “Anh lên đây đi!” Giống như sợ anh bị trận mưa gió làm ướt nhem.
Khi nhìn thấy anh chàng kia nhanh chóng cất bước, không chút do dự bước vào trong mái hiên tòa nhà, Lâm Hề bỗng nhiên có cảm giác bị anh chàng kia hiểu rõ hết tính tình của mình… Quả nhiên là cô có chỗ nào đó không được bình thường.
Tùy ý cho một anh chàng xa lạ chiếm cứ bộ sô pha của mình, không chút khách khí ăn hết thức ăn của cô, trong lòng Lâm Hề lại không hề chán ghét.
“Anh nói đi, anh tên là gì?” Lâm Hề nâng tách trà nóng, ngồi ở chiếc ghế riêng trong bộ sô pha nhìn chằm chằm Vô Song hỏi. “Tại sao anh lại biết tôi?”
Vô Song nhìn cô: “Tôi tên là Vô Song, ba năm trước đây, tôi từ một thế giới khác đến tìm em…”
Lâm Hề bị nước trà nóng làm bỏng miệng, khiến cho ngụm trà cũng bị phun xuống đất, cô không quan tâm đến chuyện lau chùi mà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vô Song: “Anh lặp lại lần nữa, từ nơi nào đến tìm tôi?”
Vô Song nhíu mày: “Một thế giới khác.”
Lâm Hề im lặng một lát, phút chốc cười ha hả, đặt tách trà lên bàn, sau đó nói: “Tôi không có ý gì khác, nếu anh không tiện nói cũng không sao, ưhm, anh cũng nhìn thấy đó, nhà tôi chỉ lớn như vầy thôi, thứ nhất không đáng để cướp, thứ hai không đáng để trộm. Tuy rằng anh nói anh biết tôi, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ chúng ta quen biết nhau lúc nào.”
Vô Song vứt túi thức ăn đang cầm trong tay lên bàn, đôi mắt liếc nhìn lên, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng Lâm Hề, ánh mắt quá mức nghiêm túc, Lâm Hề sợ đến mức hơi hơi co rụt lại, anh hơi ngẩn người, có chút buồn phiền dời tầm mắt đi. Lại nghe Lâm Hề lớn gan nói. “Tôi cảm thấy anh không phải là người xấu, cho nên đánh bạo giữ anh lại, nhưng tôi cũng không thể cho anh ở lại đây lâu dài, dù sao tôi cũng còn cuộc sống riêng của bản thân mình. Ngày mai nếu anh còn chưa có chỗ để đi thì tôi cũng chỉ còn cách đưa anh đến cục cảnh sát.”
Từ đầu đến cuối trong lòng cô vẫn phòng bị anh.
Vô Song gật đầu: “Được, em cứ đưa tôi đi đến chỗ đó, dù sao tôi cũng chẳng đi.” Không cho anh lên thì thôi đi, nhưng nếu cho anh vào nhà rồi thì cũng đừng hòng đuổi anh đi.
Lâm Hề ngây ra, không ngờ người này lại vô lại như vậy: “Anh cũng không thể cứ ở nhà tôi mãi mà không chịu đi, chuyện này sẽ mang đến cho tôi rất nhiều phiền toái, bằng không, tối nay anh cứ dứt khoát đi đi.” Lâm Hề lạnh mặt. Tiếng mưa rơi bên ngoài càng ồn ào, trong phòng lại im lặng đến mức dọa người.
“Em không thể không đuổi tôi đi sao?” Vô Song bỗng nhiên nói. “Em chán ghét tôi như vậy sao?” Lời còn chưa dứt, Vô Song chậm rãi đứng lên. “Được, nếu em đã hy vọng như vậy. Tôi đây đi.” Anh nhìn chằm chằm Lâm Hề đang không biết làm sao, mới vừa đi được vài bước, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, khuỵu xuống, đầu ngã vào trong lòng Lâm Hề.
Lâm Hề theo bản năng đưa tay ra ôm lấy anh, bàn tay vừa vặn chạm đến lưng anh, lại chạm vào một chất lỏng âm ấm: “A!” Lâm Hề thét lên kinh hãi, nhìn thấy cả bàn tay đều nhiễm đỏ, cô kinh hoảng đến mức không biết nên ngây ngốc như thế này hay đẩy Vô Song ra chạy lấy người: “Anh làm sao vậy!”
Giọng nói của Vô Song suy yếu: “Vết thương… rách ra rồi…”
“Anh bị thương khi nào thế!” Lâm Hề kinh hãi đến mức thét lên. “Sao lại chảy nhiều máu như vậy! Tôi đưa anh đi bệnh viện!”
“Không thể đi bệnh viện…” Vô Song vội ôm lấy eo cô, giam cầm cô trên ghế sô pha. “Không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết.” Anh ho khan hai tiếng. “Không phải em luôn muốn đuổi tôi đi sao, cứ lôi tôi ra ngồi rồi vứt bỏ, tôi cũng sẽ không tự mình bò trở lại đây.”
Lâm Hề hoảng đến mức vội vàng giữ lấy Vô Song: “Lúc này là lúc nào rồi mà còn có thể vứt bỏ anh sao! Tôi cũng không muốn làm tội phạm giết người!” Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên câu chuyện xã hội đen xa xưa, bị dọa đến nổi sống lưng chảy mồ hôi lạnh, sau một lúc lâu đấu tranh tư tưởng, rốt cục nói: “Trước hết tôi… tôi rửa vết thương cho anh, tên ngốc này đừng nhúc nhích.”
Vô Song gật đầu, hơi xê dịch vị trí một chút để cho Lâm Hề có thể đi ra.
Nào có vết thương gì, chỉ là di chứng của đôi cánh bị chặt đứt mà thôi, một khi muốn động cánh, xương cốt bị cắt đứt kia sẽ làm da thịt trên lưng bị rách ra, thoạt nhìn rất kinh sợ nhưng ngày hôm sau thì đã có thể khỏi hẳn.
Nhìn ngọn đèn chói mắt trên trần nhà, Vô Song cảm thấy được mấy ngày nay diễn trò với mấy lão già trưởng lão cũng có chút tác dụng, ít nhất, anh đã thành công chen vào cuộc sống của Lâm Hề.
Cô gái này… làm như mình có sức lực như bọn động vật vậy, nhanh chóng về nha ngủ đi! Nỗi lòng của anh vừa động, chỉ thấy hình ảnh bỗng nhiên dao động như là bị một bàn tay vô hình kéo ra xa, một con đường màu đen lại xuất hiện ngay trước mắt Vô Song, Vô Song nhớ rõ khí tức trên con đường này, là lúc Song Không Chi Tâm mở ra con đường nối thông giữa hai thế giới mới có khí tức đó.
Vô Song trừng mắt nhìn, có chút không dám tin mà bước từng bước về phía trước, đột nhiên, tựa như có gì đó giữ chặt lấy cổ chân anh, dường như có cơn gió cuốn lấy, đẩy anh về hình hảnh của thế giới kia. Vô Song quay đầu lại, cái bàn trong tẩm điện Hắc Thạch càng ngày càng xa, mà ánh sáng đến từ thế giới kia càng ngày càng chiếu rọi mãnh liệt trên gương mặt anh, chói mắt đến lóa mờ.
Luồng sáng chợt lóe lên rồi biến mất, trong tẩm điện Hắc Thạch ánh nến sáng bừng lại chẳng còn bóng người, cửa đá bị mở ra từ bên ngoài, Tứ Ly đang cầm một đống văn kiện đi tới, nhưng thấy không có ai ở trong phòng, Tứ Ly buồn rầu thở dài: “Thật sự làm cho người ta đau đầu, hơn nửa đêm lại chạy đi rình con gái.” Nói xong, anh ta lại bất đắc dĩ ôm văn kiện trở về.
Ánh nắng thình linh chiếu rọi làm cho Vô Song không thể thích ứng, qua hồi lâu, lỗ tai của anh mới chậm rãi nghe thấy tiếng chim hót, còn có tiếng bước chân vội vã của sinh viên đang đến trễ. Tất cả tựa như gần gũi lại tựa như xa lạ như vậy.
Đây là thế giới của cô gái ấy…
Anh thật sự đã tới. Vô Song nhìn đôi bàn tay đeo bao tay bằng da anh mang từ thế giới kia đến, trong lòng hiểu, quả nhiên, anh đã đạt được năng lực xuyên qua dị giới sao…
Tiếng bước chân quen thuộc từ phía trên truyền đến, trong ánh sáng buổi sớm, Vô Song ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy cô, những mảnh ký ức rải rác trong đầu giống như được chấp vá lại thành một bước tranh hoàn chỉnh, Lâm Hề nhát gan, Lâm Hề dũng cảm thừa nhận sai lầm, Lâm Hề thích anh, vô số những ký ức dần dần hiện rõ theo những bước chân có chút hư nhược do thức cả đêm của cô gái ấy chậm rãi bước xuống những bậc thang hướng về phía anh.
Không phải thông qua tinh thạch của bộ tộc Đọc Tâm, không còn khoảng cách không thể vượt qua, mà anh đang nhìn thấy cô một cách rõ ràng, khi anh duỗi tay ra là có thể va chạm vào nhiệt độ cơ thể của… cô.
Vô Song há miệng thở dốc, một tiếng “Lâm Hề” sắp nói ra miệng. Đột nhiên Lâm Hề trợt chân, thân hình Vô Song vừa động, đã thấy có cánh tay kia đúng lúc ôm lấy thắt lưng của Lâm Hề kéo cô vào trong lòng: “Sao không cẩn thận vậy?”
Anh chàng kia lo lắng dùng ngữ diệu hờn trách khiến cho đầu ngón tay Vô Song co rụt lại, thân hình anh chợt lóe, trốn phía sau thành tay vịn cầu thang. Tay nắm chặt, Vô Song cơ hồ cảm giác bị sỉ nhục, mặc dù bị tinh binh của tam tộc vây tới tuyệt cảnh anh cũng chẳng lùi nửa bước, cư nhiên trong thời điểm này… lại không biết vì sao mà rút lui!
Chậc, thật sự dọa người à.
“Anh đi đến trước mặt em mà em cũng không thấy. Đang phát ngốc cái gì vậy?”
“A… Không có việc gì, em thức đêm nên có chút hoa mắt..”
Ngữ điệu trong câu nói của bọn họ thể hiện rất rõ mối quan hệ thân thiết. Vô Song tựa vào tường, nắm tay đang nắm chặt dần dần thả lỏng, cũng dần dần không có biểu hiện gì. Thân hình Lâm Hề cách bờ tay vịnh cầu thang đi lướt qua anh, bước chân không hề dừng lại.
Đây không phải là đương nhiên sao, Vô Song nghĩ, cô ấy không phát hiện ra mình, hơn nữa cho dù nhìn thấy, cô ấy cũng không nhớ ra anh là ai.
Nhưng tình cảm như vậy là gì?
Lúc cô ấy trượt chân thì kéo cô ấy, sau đó dùng giọng điệu lạnh lùng chỉ trích cô ấy không cẩn thận, hành động này, rõ ràng anh là người am hiểu nhất mới đúng, rõ ràng là chuyện anh nên làm mới đúng, nhưng hiện tại… Không đúng, việc này, mặc kệ ai làm thì chẳng có quan hệ gì với anh.
Rốt cuộc là tình cảm gì ảnh hưởng suy nghĩ của anh, trước kia anh có tình cảm như thế nào đối với Lâm Hề…
Vô Song vừa ngẩng đầu, bóng dáng yếu ớt của Lâm Hề trong ánh nắng ban mai càng lúc càng xa, bước chân của cô vẫn suy yếu như trước, thoạt nhìn, chạm nhẹ cũng có thể làm cô ngã chết. Ngực thắt chặt, có một cảm xúc kỳ lạ theo huyết mạch mà bừng lên, Vô Song ôm ngực, cảm thấy thời khắc khi anh nhìn thấy Lâm Hề thì đã có cái gì đó không đúng lắm.
6.
Đi theo Lâm Hề về đến nhà, ở dưới lầu nhìn hồi lâu, Vô Song thừa dịp không có ai thì nhảy thẳng lên ban công lầu sáu bên ngoài phòng ngủ của cô.
Từ bên ngoài nhẹ nhàng mở cửa sổ bằng kính ra, nghe thấy tiếng hô hấp nhịp nhàng của cô gái ở trong phòng, trong lòng biết Lâm Hề đã ngủ như chết, anh yên tâm nhảy vào. Cấu tạo căn phòng này vẫn như trước đây, chăn trên giường đã đổi cái mới, chẳng qua vẫn là màu phấn hồng cực kỳ ngây thơ, trên giá vẫn đầy sách như trước, nhưng sách vở đều đã đổi một lượt rồi.
Trong đầu giật mình hiện lên một đoạn ký ức ngắn ngủi, là Lâm Hề ngồi xổm bên giường, xé đốt từng trang sách mà cô xem như báu vật chỉ để sưởi ấm cho anh. Khi đó, hình như anh chưa kịp nói tiếng cảm ơn và xin lỗi cô…
Vô Song đi đến bên giường, người trong chăn đang chìm vào giấc ngủ sâu, sắc mặt xanh trắng nói lên rằng sức khỏe của cô không được tốt, lúc này Vô Song không tự chủ được mà đưa bàn tay ra, đầu tiên là đầu ngón tay chạm vào má cô, sau đó tựa như không thể khống chế được mà cả bàn tay đều áp nhẹ lên đó.
Cảm giác tiếp xúc mềm mại, ấm áp xuyên qua lớp bao tay bằng da truyền vào trong mạch máu, sau đó vẫn chảy xuôi tiến vào trong lòng, một lần lại một lần bào mòn phần mềm yếu nhất trong trái tim anh, cơ hồ khiến cho sự tự chủ mà bấy lâu nay anh kiêu ngạo sắp bị đánh bại.
Càng muốn chạm vào cô nhiều hơn, muốn ôm cô vào trong lòng, sau đó hôn môi, gặm nhắm, nuốt vào trong bụng, hoàn toàn biến thành vật của mình.
Trong thân thể hình như có một con mãnh thú cắn nuốt sạch sẽ lý trí của anh, Vô Song cứ như vậy cúi người xuống, khiến cho đôi môi ấm áp của hai người chạm nhẹ vào nhau. Tiếng lòng đang kêu gào đột nhiên tan biến, anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, thậm chí không dám dùng răng cắn nhẹ môi cô, bởi vì, đôi môi của người ấy mềm mại như vậy, chỉ hơi dùng chút sức lực thì sẽ làm hỏng nó.
Anh từng trải qua cuộc sống song sinh cùng mệnh như vậy, cô từng quan trọng giống như tính mạng của anh, Vô Song nghĩ thầm thật sự khi đó mình rất khó khăn, cư nhiên lại có thể để cho nha đầu này sống sót.
“Ô!” Bỗng dưng tiếng run của điện thoại vang lên, Vô Song hoàn hồn, lập tức rời đôi môi của Lâm Hề. Nhưng Lâm Hề lại ư một tiếng, không có tỉnh lại, Vô Song đảo mắt nhìn sang, di động đang đặt ở bên gối Lâm Hề chợt lóe sáng hai chữ “Quý Nhiên” rất chói mắt. Sắc mặt anh lạnh đi, lấy tay cầm điện thoại đi động của Lâm Hề, lướt qua mặt điện thoại, mở mặt sau lấy pin ra, sau đó một lần nữa đặt lại bên gối Lâm Hề.
Mấy năm nay, qua những hình ảnh thấy được trong cuộc sống của Lâm Hề, sự thấu hiểu của anh đối với thế giới này đã vượt qua khả năng tự nhận thức của anh.
Chờ làm xong một loạt động tác này, Vô Song mới kịp phản ứng rằng anh đang làm gì. Anh lấy tay xoa ngực, mở to mắt có chút kỳ dị. Anh bị sao vậy?
Đây là đang… gh… ghen?
Anh lại vì Lâm Hề mà… ghen?
Vô Song không dám tin liếc nhìn Lâm Hề đang ngủ say như chết, lập tức lắc lắc đầu, xoa xoa trán rồi ra phòng ngủ, anh không khách khí mở cửa tủ lạnh lấy vài món ăn, sau đó quang minh chính đại ngồi trên sô pha ăn.
Theo từng miếng thức ăn chậm rải nuốt vào trong bụng, suy nghĩ của Vô Song cũng chậm chậm rõ ràng hẳn.
Có phải, anh của trước đây thích Lâm Hề, là mang trong lòng tình cảm này. Anh tựa người vào sô pha, đoạn tình cảm đã từng bị lãng quên thoáng chốc dần dần trở về trong con người anh, càng ngày càng nhiều những hồi ức về Lâm Hề, dáng vẻ, cách nói của cô, hành động tác phong của cô, anh đều từ từ nhớ lại.
Anh thích Lâm Hề.
Vô Song nhắm mắt lại, thở dài.
Tiếng chim hót ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có tiếng ô tô chạy vụt qua, còn có tiếng chào hỏi của bà cô lầu dưới truyền vào trong tai Vô Song. Anh giật mình phát hiện, anh nhung nhớ Lâm Hề trong ký ức đồng thời cũng tưởng niệm cuộc sống bình thản yên vui, không có đấu đá với nhau không có âm mưu quỷ kế, tốt đẹp mà an bình. Vô Song vẫn là con người như trước kia, lạnh lùng nhưng nội tâm cũng khát vọng ấm áp, thế giới mà Lâm Hề sống khiến cho anh ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đến mức không muốn quay về…
Nhưng không thể.
Anh đã là Tôn Chủ, có trách nhiệm của chính mình, hơn nữa… Trong đoạn ký ức ngày ly biệt những câu nói ngập trong nước mắt của Lâm Hề lại vọng về, cô hỏi anh dựa vào cái gì mà anh muốn xuất hiện thì xuất hiện, hoàn toàn quấy rầy cuộc sống của cô! Muốn biến mất sẽ biến mất sao! Trong lòng Lâm Hề oán hận anh, đột nhiên xuất hiện rồi lại tự dưng chia ly. Cuộc sống hiện tại của cô đã theo quy luật riêng vốn có của nó, anh cũng không có lý do gì lại ngang ngược chen vào để lại cho cô những khoảng ký ức trống rỗng không thể nào bổ khuyết được.
Trong phòng ngủ tiếng hô hấp của Lâm Hề càng nặng nề, Vô Song nghe thấy âm thanh chuyển dịch của chăn đệm, anh đưa mắt liếc nhìn bao thức ăn vặt mà anh đã xé ra đặt trên bàn, đôi mắt nhíu lại, ôm bao thức ăn vặt vào trong lòng, xoay người liền từ ban công phòng khách nhảy xuống, lập tức rơi xuống một tán cây to khỏe dưới lầu, ném rác trong lòng mình xuống, Vô Song cảm thấy bản thân mình không có tiền đồ.
Trốn cái gì, cho dù trước mặt Lâm Hề mà tranh đoạt đồ ăn với cô thì cô cũng không làm được gì. Còn nữa, cho dù quấy rầy cuộc sống của cô thì như thế nào, bây giờ Lâm Hề cũng không nhiễu loạn cuộc sống của anh sao! Ngày ngày đêm đêm xuất hiện trong đầu óc, có được sự đồng ý của anh sao! Dựa vào cái gì… bây giờ chỉ có một mình anh nhớ lại ký ức của hai người.
Vô Song phiền lòng ngồi trên cây, chưa đầy một lát liền thấy Lâm Hề trong hành lang đi ra, bước chân yếu ớt vô lực, Vô Song nhướn mày, đi theo.
7.
“Hề Hề, em có nghĩ đến chuyện chấp nhận anh không?”
Câu nói kia như kim châm vào thần kinh của Vô Song, trên khán đài rộng lớn của sân thể dục chỉ có một đôi nam nữ ngồi cạnh nhau, anh đứng ở cửa ra vào khán đài sau lưng bọn họ, khoảng cách rất xa, nhưng với thính lực của Vô Song mà nói, chút khoảng cách ấy căn bản chẳng thành vấn đề.
Lâm Hề ngây người nhìn anh chàng ngồi bên cạnh mà chẳng trả lời, bởi vì sự im lặng của cô mà lòng Vô Song căng như dây đàn.
Đúng vậy, trước đây cô ấy vẫn thích anh chàng này, không phải sao, có một đoạn thời gian cô ấy có tình cảm với anh cũng chỉ là trong lúc nhất thời mà thôi, bây giờ cô ấy đã trở về với cuộc sống bình thương, lại quên mất anh, yêu Quý Nhiên cũng là chuyện dễ hiểu. Trong lòng cô ấy nhất định đang hào hứng vui mừng, nhất định sẽ đồng ý…
Đồng ý cái đầu cô đó! Ai cho phép thế!
Thần trí Vô Song loạn đến mức không hề nghe thấy đoạn đối thoại tiếp theo hai người bọn họ, anh tùy tay kéo lấy một đoạn nhựa trên cửa ra vào, dùng sức ném, ngay lập tức tiếng kêu đau khiến cho ai đó vừa lòng của Quý Nhiên truyền đến.
Vô Song khẽ cong môi cười lạnh, lách người tránh vào trong bóng tối, nghe thấy bọn họ thay đổi đề tài, sau đó thấy Lâm Hề mắc cở đỏ mặt chạy về phía cửa. Anh lách mình tránh né, đợi đến sau khi Lâm Hề đi xa, anh lại đi ra, đứng trong vầng ánh sáng chói lọi của ánh mặt trời, bình tĩnh nhìn Quý Nhiên.
Ánh mắt của anh đầy áp lực, khiến Quý Nhiên đang quay lưng về phía anh cũng bỗng dưng xoay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, khẩu hình của Vô Song phát ra lời nói khinh thường: “Thu hồi lại tình cảm của ngươi đi.”
Quý Nhiên giật mình. Vô Song cũng mặc kệ anh ta, vạt áo khoác phất tung theo cơn gió nhẹ, anh hờ hững xoay người rời đi.
Bước chân của Vô Song càng nhanh hơn, muốn vượt qua Lâm Hề. Anh biết mình không nên xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Hề nữa, anh còn chưa bỏ xuống được trách nhiệm, không thể vứt bỏ được bạn bè ở thế giới kia, nhưng anh cũng không có cách nào để chứng kiên Lâm Hề chung bước với trên đường đời với người đàn ông khác, mặc kệ cô có chấp nhận nhay không, mặc kệ cô có hạnh phúc hay không.
Chỉ cần người đàn ông đó không phải là anh thì không được!
Trong từ điển của anh không có hai chữ “Tác thành”, cũng không có “khiêm nhượng”, càng không thể học bốn chữ “âm thầm chúc phúc”. Nếu không bỏ xuống được vậy thì cứ cầm lên, anh muốn dùng hai tay của mình để che chở cho cô, nắm chặt tay cô, ở bên cạnh cô cả đời. Anh muốn Lâm Hề nhớ tới lại những chuyện trước đây, tìm lại những ký ức thuộc về bọn họ, đợi đến sau này lúc rãnh rỗi hai người lại có thể cùng nhau hồi tưởng, nói chuyện phiếm.
Về phần bây giờ, chung quy sẽ có cách thôi, chỉ cần Lâm Hề kiên định như anh, vậy sẽ có cách thôi.
Trên những bậc cầu thang, bước chân của cô tựa hồ có chút suy yếu, anh vươn tay chạm vào cổ tay cô, sau đó giữ chặt lấy cô. Đôi mắt trong suốt kinh ngạc dùng ánh mắt xa lạ đánh giá anh: “Anh…”
Không muốn nghe cô nói ra câu hỏi xa cách lạ lẫm, Vô Song lập tức ngắt lời: “Chậc, Lâm Hề, em vẫn ngốc như trước kia!”
Cô sửng sốt hồi lâu, ánh mắt có chút mờ mịt: “Chúng ta quen nhau sao?”
“Ừ, quen.” Vô Song trả lời kiên định. “Trước kia từng quen nhau, hiện tại quen nhau, sau này càng thêm thân thiết. “
Phiên ngoại: Ở CÙNG NHAU (thượng)
Lâm Hề cảm thấy được đại khái mình gặp kẻ điên.
“Anh theo tôi làm gì! Nói rồi tôi không biết anh!” Rốt cục Lâm Hề không thể nhịn được nữa.
Vô Song đang nhìn màn hình lớn bên đường thì nghe thấy câu nói ấy, mới xoay đầu lại liếc nhìn Lâm Hề: “Thứ nhất, chúng ta quen biết nhau. Thứ hai, trên đường này, tôi đi đường tôi, em đi đường em, trên đường nhiều người như vậy tại sao em không bảo người khác đang đi theo em chứ.”
Lâm Hề từ trước đến nay ăn nói vụng về không giỏi cãi cọ, câu nói thẳng này khiến cô không cách nào thể phản bác được, cô hít một hơi thật sâu: “Anh à, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Cô gái vốn tính tình yếu đuối cư nhiên học được cách phản kháng rồi. Đôi mắt Vô Song hơi hơi nheo lại: “Tốt, báo đi.”
Lâm Hề thấy thái độ chẳng quan tâm của anh, thật sự không chịu được, tay đã chạm vào điện thoại đang để trong túi, nhưng vô luận như thế nào cũng không có cách lấy điện thoại ra, gọi cảnh sát tới đuổi người thanh niên này đi, cô chăm chú nhìn gương mặt của anh mà chẳng thể nào dịch chuyển ánh mắt được, giống như cô vẫn luôn mong đợi thật lâu, rốt cục đợi được ngày anh xuất hiện.
Cô đang… tư xuân sao?
Lâm Hề day day huyệt Thái Dương của mình, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cô xoay bước đi, khi bước qua ngọn đèn đường nơi góc hẻm nhỏ bất chợt cô nhớ lại anh chàng thần bí mặc áo khoác đen mà cô đã nhìn thoáng qua mấy ngày hôm trước, cô dừng bước, liếc nhìn về phía sau, thấy Vô Song cũng đang bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt màu đen dường như cất giấu một thứ tình cảm mà Lâm Hề không thể hiểu được, bốn mắt chạm nhau, cô không có cách nào khống chế mà hơi thoáng đỏ mặt.
Đúng vậy, mấy ngày hôm trước anh chàng này còn giúp cô, giống như anh hùng từ trên trời giáng xuống.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự quen biết? Nhưng nếu quen biết, vì sao mấy ngày hôm trước lúc giúp cô lại chẳng hề bắt chuyện với cô? Lâm Hề suy tư rối bời mãi đến lúc đi đến dưới lầu, quay đầu nhìn lại thì phát hiện anh chàng kia vẫn đi theo cô, cô chợt nhảy dựng, cô đã để lộ địa chỉ chỗ ở cho kẻ điên biết! Không chút đề phòng mà để lộ địa chỉ?
Chính bản thân Lâm Hề cũng không thể tin được mình cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy, quả thực tựa như… cô đang tuân theo khát vọng trong nội tâm mình, dẫn anh trở về, cùng anh về nhà… Về nhà? Cùng một anh chàng xa lạ?
Lâm Hề cảm thấy mình có chút bất thường.
“Tiên sinh!” Cô xoay người, nghiêm mặt lạnh lùng nói với Vô Song. “Anh còn muốn theo tới khi nào vậy? Anh đã quấy rầy tôi lắm rồi đó…”
“Ừ, tôi biết.” Vô Song nhẹ nhàng trả lời. “Cho nên về nhà trước đi, trở về từ từ nói.” Nói xong, anh đẩy vai Lâm Hề hướng cô bước lên lầu. Lâm Hề chợt sửng sốt vì thái độ quá mức tự nhiên của anh, đợi đến khi phản ứng kịp thì lập tức trở tay giữ lấy cổ tay Vô Song, nhiệt độ trên cơ thể đàn ông cùng nhịp mạch đập thông qua thần kinh mẫn cảm trên đầu ngón tay truyền lên đầu cô, cơ hồ có chút đốt cháy người ta nên cô chỉ giữ lấy tay Vô Song trong chớp mắt, Lâm Hề lập tức buông tay, nhưng cái chạm nhẹ này cũng đủ để Vô Song dừng bước.
“Anh không thể lên đó.” Lâm Hề có chút lúng túng cũng bởi vì trái tim loạn nhịp của mình.
“Vì sao?” Vô Song hỏi rất tự nhiên.
Lâm Hề sửng sốt, thoáng tìm về chút lý trí: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Trên lầu là chỗ ở của tôi, tôi không muốn cũng không thể cho anh vào.”
Nghe được câu trả lời đó, Vô Song cũng sửng sờ một chút: “Vì sao chỗ ở của em…” không thể để cho tôi lên? Không thể nói ra thành lời, trong đầu Vô Song đã tự hình thành câu trả lời, đương nhiên không thể để cho anh lên, đối với Lâm Hề mà nói, bây giờ Vô Song là một người xa lạ, không còn song sinh cùng mệnh với cô, không có nghĩa vụ bảo vệ cô, cô nên đề phòng anh, sao có thể để cho anh bước vào cửa.
Thì ra anh từng cảm thấy bước vào nhà cô là chuyện đương nhiên, giờ đây vật đổi sao dời, lại biến thành một chuyện rất xa xỉ.
Chân đang bước trên cầu thang của Vô Song thoái lui lại, nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Lâm Hề, anh giật mình nhớ tới ngày đó của ba năm trước đây, lúc cô khóc chất vấn anh. “Dựa vào cái gì mà anh muốn xuất hiện thì xuất hiện, hoàn toàn quấy rầy của cuộc sống tôi! Bây giờ anh muốn đi thì đi sao! Tôi chưa chuẩn bị gì hết, còn có rất nhiều điều muốn nói, còn có tâm ý chưa biểu lộ, thậm chí cũng không biết… tôi thích anh…”
Cô thích anh.
Cô từng thích anh.
Lúc trước, khi anh kiên quyết moi Song Không Chi Tâm ra, sớm nên dự đoán được sẽ bị đối đãi như vậy. Vô Song rũ mắt xuống: “Em nói đúng.” Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như trước. “Em có quyền lợi không cho phép tôi lên.” Gót chân của anh vừa chuyển đã bước ra ngoài, khi lướt qua bên cạnh cô thì tay anh đã nắm chặt lại.
Lâm Hề há miệng thở dốc, nhìn bóng dáng của anh đi ra ngoài tòa nhà mà không biết nên nói gì, cô đuổi người này đi, lẽ ra là phải vui mừng lắm chứ, nhưng sao trong lòng lại cảm thấy trống vắng? Giống như thật vất vả mới tìm được bảo vật giờ lại không cẩn thận mà đánh mất.
Vào nhà, cả người Lâm Hề mềm nhũn, ngồi trên ghế sô pha, cô nằm trong chốc lát, trong trí nhớ bỗng nhiên vang vọng một giọng nói bảo cô đứng lên, đi làm thịt xào chua ngọt, ngữ điễu kia tự nhiên như đang sai bảo người hầu, Lâm Hề bất mãn chau mày, bỗng chốc trong lòng cảm thấy không thoải mái. Ngay sau đó, tiếng tivi siêu lớn vang lên, làm cho cô vô cùng đau đầu. Cô không thích âm thanh ầm ĩ, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ khiến cô muốn rơi lệ, đôi mắt cay cay, Lâm Hề mở mắt ra, phòng trong vẫn yên lặng vắng vẻ, chỉ có một ngọn đèn ngủ mờ ảo đang bật sáng, để lại một khoảng lạnh lẽo.
Trên mặt có chút lạnh lẽo, Lâm Hề đưa tay lên thì đã chạm vào giọt nước mắt đang lăn dài trên bờ má.
“A… Kỳ lạ, vì sao?” Cô vừa thì thầm vừa lau nước mắt, nhưng lại có giọt nước mắt khác rơi xuống khiến cô lau thế nào cũng không hết. Ngoại trừ nước mắt lau không hết, cảm xúc áy náy và đau đớn cũng không có cách nào xoa dịu được.
Cô trở nên kỳ lạ, tựa như có người khác đang khống chế cô, một bản thân khác mà cô không hề biết đến.
Ban công có âm thanh leng keng thùng thùng truyền đến, cơn mưa đang nhỏ giọt bên ngoài, Lâm Hề đứng dậy đi qua vốn định đóng cửa sổ lại, nhưng lơ đãng lướt nhìn xuống ngọn đèn đường dưới lầu, một anh chàng khoác áo khác màu đen lẳng lặng đứng ở nơi đó, anh đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Tựa như anh không hề hay biết rằng những giọt nước mưa đã rơi xuống trên người anh.
Bỗng chốc lồng ngực Lâm Hề tê rần, cuối cùng ánh mắt không thể rời khỏi người anh, cho đến khi Vô Song ngẩng đầu lên, trong nháy mắt liền bắt giữ lấy được ánh mắt của cô. Trong khoảng cách độ cao lầu sáu và màn mưa dày, họ nhìn nhau không nói gì.
“Anh…” Lâm Hề mở miệng, sau một lúc do dự thì cuối cùng lớn tiếng gọi. “Anh về nhà đi, đừng đứng đó nữa. Trời mưa rồi!”
Ánh mắt Vô Song trở nên sâu thẳm, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nét mặt lộ ra một chút bất lực: “Tôi không có nơi để đi.” Những hạt mưa rơi làm cho mái tóc của anh thấm ướt, những giọt nước theo bờ má của anh chảy xuống, giọng của anh không lớn nhưng lại truyền vào trong tai của Lâm Hề. “Tôi chỉ quen mình em.”
Trái tim đau nhói, sau đó cô mềm lòng, ngây ngẩn nhìn Vô Song rồi gục đầu xuống, dường như lại điên rồ nói: “Lên đây đi.” Cô hét lớn một lần nữa. “Anh lên đây đi!” Giống như sợ anh bị trận mưa gió làm ướt nhem.
Khi nhìn thấy anh chàng kia nhanh chóng cất bước, không chút do dự bước vào trong mái hiên tòa nhà, Lâm Hề bỗng nhiên có cảm giác bị anh chàng kia hiểu rõ hết tính tình của mình… Quả nhiên là cô có chỗ nào đó không được bình thường.
Tùy ý cho một anh chàng xa lạ chiếm cứ bộ sô pha của mình, không chút khách khí ăn hết thức ăn của cô, trong lòng Lâm Hề lại không hề chán ghét.
“Anh nói đi, anh tên là gì?” Lâm Hề nâng tách trà nóng, ngồi ở chiếc ghế riêng trong bộ sô pha nhìn chằm chằm Vô Song hỏi. “Tại sao anh lại biết tôi?”
Vô Song nhìn cô: “Tôi tên là Vô Song, ba năm trước đây, tôi từ một thế giới khác đến tìm em…”
Lâm Hề bị nước trà nóng làm bỏng miệng, khiến cho ngụm trà cũng bị phun xuống đất, cô không quan tâm đến chuyện lau chùi mà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vô Song: “Anh lặp lại lần nữa, từ nơi nào đến tìm tôi?”
Vô Song nhíu mày: “Một thế giới khác.”
Lâm Hề im lặng một lát, phút chốc cười ha hả, đặt tách trà lên bàn, sau đó nói: “Tôi không có ý gì khác, nếu anh không tiện nói cũng không sao, ưhm, anh cũng nhìn thấy đó, nhà tôi chỉ lớn như vầy thôi, thứ nhất không đáng để cướp, thứ hai không đáng để trộm. Tuy rằng anh nói anh biết tôi, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ chúng ta quen biết nhau lúc nào.”
Vô Song vứt túi thức ăn đang cầm trong tay lên bàn, đôi mắt liếc nhìn lên, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng Lâm Hề, ánh mắt quá mức nghiêm túc, Lâm Hề sợ đến mức hơi hơi co rụt lại, anh hơi ngẩn người, có chút buồn phiền dời tầm mắt đi. Lại nghe Lâm Hề lớn gan nói. “Tôi cảm thấy anh không phải là người xấu, cho nên đánh bạo giữ anh lại, nhưng tôi cũng không thể cho anh ở lại đây lâu dài, dù sao tôi cũng còn cuộc sống riêng của bản thân mình. Ngày mai nếu anh còn chưa có chỗ để đi thì tôi cũng chỉ còn cách đưa anh đến cục cảnh sát.”
Từ đầu đến cuối trong lòng cô vẫn phòng bị anh.
Vô Song gật đầu: “Được, em cứ đưa tôi đi đến chỗ đó, dù sao tôi cũng chẳng đi.” Không cho anh lên thì thôi đi, nhưng nếu cho anh vào nhà rồi thì cũng đừng hòng đuổi anh đi.
Lâm Hề ngây ra, không ngờ người này lại vô lại như vậy: “Anh cũng không thể cứ ở nhà tôi mãi mà không chịu đi, chuyện này sẽ mang đến cho tôi rất nhiều phiền toái, bằng không, tối nay anh cứ dứt khoát đi đi.” Lâm Hề lạnh mặt. Tiếng mưa rơi bên ngoài càng ồn ào, trong phòng lại im lặng đến mức dọa người.
“Em không thể không đuổi tôi đi sao?” Vô Song bỗng nhiên nói. “Em chán ghét tôi như vậy sao?” Lời còn chưa dứt, Vô Song chậm rãi đứng lên. “Được, nếu em đã hy vọng như vậy. Tôi đây đi.” Anh nhìn chằm chằm Lâm Hề đang không biết làm sao, mới vừa đi được vài bước, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, khuỵu xuống, đầu ngã vào trong lòng Lâm Hề.
Lâm Hề theo bản năng đưa tay ra ôm lấy anh, bàn tay vừa vặn chạm đến lưng anh, lại chạm vào một chất lỏng âm ấm: “A!” Lâm Hề thét lên kinh hãi, nhìn thấy cả bàn tay đều nhiễm đỏ, cô kinh hoảng đến mức không biết nên ngây ngốc như thế này hay đẩy Vô Song ra chạy lấy người: “Anh làm sao vậy!”
Giọng nói của Vô Song suy yếu: “Vết thương… rách ra rồi…”
“Anh bị thương khi nào thế!” Lâm Hề kinh hãi đến mức thét lên. “Sao lại chảy nhiều máu như vậy! Tôi đưa anh đi bệnh viện!”
“Không thể đi bệnh viện…” Vô Song vội ôm lấy eo cô, giam cầm cô trên ghế sô pha. “Không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết.” Anh ho khan hai tiếng. “Không phải em luôn muốn đuổi tôi đi sao, cứ lôi tôi ra ngồi rồi vứt bỏ, tôi cũng sẽ không tự mình bò trở lại đây.”
Lâm Hề hoảng đến mức vội vàng giữ lấy Vô Song: “Lúc này là lúc nào rồi mà còn có thể vứt bỏ anh sao! Tôi cũng không muốn làm tội phạm giết người!” Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên câu chuyện xã hội đen xa xưa, bị dọa đến nổi sống lưng chảy mồ hôi lạnh, sau một lúc lâu đấu tranh tư tưởng, rốt cục nói: “Trước hết tôi… tôi rửa vết thương cho anh, tên ngốc này đừng nhúc nhích.”
Vô Song gật đầu, hơi xê dịch vị trí một chút để cho Lâm Hề có thể đi ra.
Nào có vết thương gì, chỉ là di chứng của đôi cánh bị chặt đứt mà thôi, một khi muốn động cánh, xương cốt bị cắt đứt kia sẽ làm da thịt trên lưng bị rách ra, thoạt nhìn rất kinh sợ nhưng ngày hôm sau thì đã có thể khỏi hẳn.
Nhìn ngọn đèn chói mắt trên trần nhà, Vô Song cảm thấy được mấy ngày nay diễn trò với mấy lão già trưởng lão cũng có chút tác dụng, ít nhất, anh đã thành công chen vào cuộc sống của Lâm Hề.
Tác giả :
Cửu Lộ Phi Hương