Dòng Sông Kỳ Bí
Chương 8: Bài hát Old MacDonald
Celeste thức dậy sáng Chủ nhật hôm đó, nghĩ tới các đường ống thoát nước, tới hệ thống đường ống chạy xuyên qua các ngôi nhà, quán ăn, trung tâm chiếu bóng, siêu thị và tạo thành một hệ khung xương khổng lồ khi chạy từ trên xuống dưới những toà công sở bốn mươi tầng, trong từng tầng một rồi vươn ra khắp nơi, tạo thành những mạng lưới thoát nước và cống rảnh khổng lồ bên dưới các thành phố và thị trấn, kết nối con người chặt chẽ hơn cả ngôn ngữ, với một mục đích duy nhất là cuốn đi những thứ mà chúng ta đã tiêu thụ và đào thải khỏi cơ thể, khỏi bát, đĩa và cuộc đời mình.
Tất cả những chất thải đó rốt cuộc đã trôi đi đâu?
Cô cho là mình từng đặt ra câu hỏi này trước đó, một cách mơ hồ, giống như chúng ta vẫn thường tự hỏi làm sao máy bay có thể di chuyển trên không trung mà không cần phải vỗ cánh, nhưng giờ thì cô muốn tìm hiểu nó một cách rõ ràng. Cô ngồi dậy trên giường, vừa tò mò vừa lo lắng, tai dỏng lên nghe tiếng Dave và Michael chơi bóng Wiffle cách ba tầng lầu ở dưới sân. Trôi đi đâu mới được chứ nhỉ? Cô tự hỏi.
Chúng hắn phải trôi tới một nơi nào đó. Tất cả đám nước thải ấy, từ nước xà phòng rửa tay, dầu gội đầu, bột giặt, giấy vệ sinh, những bãi nôn mửa từ quán bar, những vết ố cà phê, vệt máu, mồ hôi, đám bụi đất bám ở gấu quần, vệt cáu ghét trên cổ áo, rau thừa canh cặn trong sọt rác, thuốc lá, nước tiểu, những lông, những tóc rụng ra từ cằm, từ má, từ bụng, từ chân - tất cả sẽ hoà lẫn với hàng trăm ngàn những thứ tương tự khác, và vào ban đêm, cô chắc vậy, sẽ chảy qua những hành lang âm u đầy chuột gián, sâu bọ tới một hầm mộ lớn rồi nhập vào một dòng nước xiết đổ ra... đổ ra đâu mới được nhỉ?
Người ta không còn dẫn nước thải ra biển nữa. Không phải vậy sao? Họ không được làm thế nữa. Cô mang máng nhớ tới cái gì gọi là quá trình xử lý nước thải bằng bể tự hoại và nén rác, nhưng không biết có phải là do nhìn thấy ở trên phim không, mà phim ảnh bây giờ thì chỉ rặt những thứ lăng nhăng. Vậy nếu không phải chúng đổ ra biển thì chúng đi đâu mới được chứ? Còn nếu chúng vẫn đổ ra biển thật thì tại sao? Hẳn người ta phải tìm ra một cách xử lý nào tốt hơn chứ? Nhưng khi nhớ lại hình ảnh đám đường ống chằng chịt đó, tất cả lượng chất thải đó, cô vẫn không khỏi băn khoăn vì chưa tìm ra một câu trả lời thích đáng.
Cô nghe thấy tiếng cây gậy vụt vào trái bóng wiffle, tạo thành một tiếng rít khan trong không khí. Và rồi tiếng Dave thán phục hét lên, “Wow!”, tiếng Michael reo hò và tiếng chó sủa, cũng giòn tan như tiếng gậy tiếp bóng lúc trước.
Celeste nằm ngửa ra trên giường và lúc này mới để ý rằng mình vẫn còn chưa mặc quần áo, đồng hồ thì đã chỉ quá mười giờ. Chuyện này vốn hiếm khi xảy ra, nhất là từ khi Michael bắt đầu biết đi khiến cô đột nhiên thấy hổ thẹn, nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất khi cô nhớ lại khoảnh khắc cô đặt môi hôn lên vết sẹo còn mới của Dave vào lúc bốn giờ sáng ở trong bếp. Cô quỳ gối trên sàn, nhấm nháp sự sợ hãi cũng như dòng adrenalin đang toả ra từ mọi ngõ ngách trên người anh, những nỗi sợ hãi về bệnh AIDS hay viêm gan trước đó đều bị đánh bại bởi ham muốn được thưởng thức anh ngay lúc này, được áp sát vào cơ thể của anh. Cô tụt chiếc áo tắm khỏi vai, lưỡi cô vẫn trườn nhẹ trên da thịt anh, cô quỳ ở đó với độc một chiếc áo ngủ phong phanh và quần lót màu đen mỏng, cảm nhận được giá lạnh ban đêm đang luồn qua khe cửa khiến mắt cá chân và đầu gối tê buốt. Sự sợ hãi đã khiến cho da thịt Dave vừa có chút vị đắng, lại vừa có thứ vị ngọt của đường, lưỡi cô mềm mại chuyển động từ vết thương lên gần phía cổ họng của anh trong khi tay cô úp vào khoảng giữa đùi anh và cảm nhận được sự cương cứng của anh, nghe thấy hơi thở anh mỗi lúc một thêm dồn dập. Cô những muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, hương vị này của anh, thứ quyền năng đột ngột xâm chiếm cơ thể cô và cô đứng dậy, bao phủ lấy anh. Cô đưa lưỡi lùa trong miệng anh, những ngón tay cô lồng vào tóc anh, siết chặt và tưởng tượng ra rằng cô đang cố gắng hút sạch sang người cô nỗi đau mà anh phải chịu đựng trong cuộc chạm trán đen đủi ở bãi gửi xe. Cô ôm chặt đầu anh và cọ xát da thịt cô vào anh cho tới khi anh lột áo của cô ra và vục miệng anh vào ngực cô, thân thể cô không ngừng uốn éo phía dưới bụng anh khiến anh bật ra những tiếng rên rỉ. Cô những muốn Dave hiểu rằng đây chính là sự gắn kết giữa hai người bọn họ, sự tiếp xúc da thịt, sự hoà nhập của hai cơ thể, hương vị của đối phương cũng như nhu cầu được ở bên nhau và cuối cùng là tình yêu, đúng vậy, chính là tình yêu vì khi suýt mất anh cô mới nhận ra rằng cô yêu anh sâu nặng tới chừng nào.
Răng anh ngậm lấy núm vú của cô mút chặt tới mức làm cô đau nhưng cô lại càng ấn ngực mình vào sâu trong miệng anh, chấp nhận đau đớn. Có chảy máu cô cũng không ngại, vì anh đang hút lấy cô, đang cần cô, những ngón tay của anh bấm sâu vào lưng cô để xuất ra hết những sợ hãi trong lòng, truyền chúng sang người cô. Và cô sẽ đón nhận hết thảy rồi nhổ chúng ra ngoài cho anh, như vậy cả hai người bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô thực sự không nghi ngờ gì về điều đó.
Khi cô mới hẹn hò với Dave, cuộc sống tình dục của họ phải gọi là điên cuồng không giới hạn. Cô thường trở về nhà, căn hộ cô ở cùng với Rosemary, người đầy những vết bầm tím, vết cắn, vết cào trên lưng, hai người bọn họ như muốn gặm nhấm đối phương tới xương tuỷ, ngấu nghiến nhau cho tới khi kiệt sức, như kẻ nghiện lên cơn giữa hai lần chích thuốc. Kể từ khi Michael sinh ra - nói đúng hơn là kể từ khi Rosemary chuyển tới ở với họ sau khi khối ung thư đầu tiên được phát hiện - Celeste và Dave trượt dần vào nếp sống tẻ nhạt, lặp đi lặp lại của một cặp vợ chồng bình thường mà phim truyền hình vẫn thường xuyên lấy làm đề tài chế giễu, thường là do quá mệt mỏi hay thiếu riêng tư để làm nhiều hơn vài phút dạo đầu, vài phút sinh hoạt bằng miệng trước khi mau chóng chuyển sang sự kiện chính, mà sau nhiều năm cũng chả còn được coi là sự kiện chính nữa vì nó chỉ còn giống như một thứ hoạt động giết thời gian trong lúc chờ đợi chương trình dự báo thời tiết kết thúc để chuyển sang tiết mục talkshow của Leno.
Nhưng cơn ân ái đêm qua hẳn là một sự kiện quan trọng khiến cho cô giờ vẫn còn nằm trên giường, cơ thể bầm dập, xương cốt rã rời vì dư âm của nó.
Chỉ khi nghe thấy tiếng Dave ở bên ngoài nhắc nhở Michael phải tập trung thì cô mới nhớ ra chuyện gì đã khiến cô đau đầu, trước khi xảy ra vụ ống nước và cơn ân ái điên cuồng của họ, trước khi cô leo lên giường: chính là Dave đã nói dối cô.
Cô đã nhận ngay ra điều đó khi anh bước chân vào nhà, nhưng cô cố tình lờ nó đi. Rồi khi cô nằm dưới sàn nhà, ưỡn người và cong mông lên để anh có thể đi vào bên trong cơ thể cô, cô lại nhìn thấy nó một lần nữa. Cô quan sát đôi mắt anh, hơi mờ đi một cách đờ đẫn, khi anh vào trong cô, kéo hai chân cô siết chặt quanh hông mình và cô đón nhận cú thọc sâu đầu tiên của anh thì cô hoàn toàn chắc chắn rằng câu chuyện của anh là bịa đặt.
Trước hết, chả ai nói những câu như thế này, “Ví của mày hay mạng của mày, đồ chó. Tao sẽ lấy một trong hai thứ đó.” Nghe thật hài hước. Đúng thế, giống như cô từng nghĩ trước đó lúc còn ở trong buồng tắm, cứ như là ở trên phim. Ngay cả tên trộm có thích câu nói đó thì hắn cũng không đời nào mang ra áp dụng trên thực tế. Không thể nào. Caleste hồi trẻ cũng bị đánh cướp một lần ở Common. Tên cướp, một gã lai da đen, cổ tay gầy guộc khẳng khiu, mắt nâu mờ mịt bước tới trước mặt cô ở một nơi vắng vẻ, lạnh lẽo, lúc trời gần tối, kề một con dao bấm cạnh hông cô, để cô kịp liếc qua đôi mắt không chút cảm xúc nào của hắn rồi nói, “Mày có gì trong người?”
Xung quanh họ chẳng có ai ngoài những thân cây tháng Mười hai trụi lá, người ở gần nhất là một viên chức đang vội vã về nhà trên phố Beacon, cách họ khoảng hai mươi mét và một hàng rào kẽm gai. Tên cướp lại gí dao sát hơn nữa vào quần jean của cô, chưa cắt vào thịt nhưng rõ ràng muốn gia tăng áp lực và cô có thể ngửi thấy mùi răng sâu và mùi sô cô la phả ra từ miệng hắn. Cô đưa ví cho hắn, cố tránh nhìn vào đôi mắt màu nâu mờ mịt hơi nước của hắn và có một cảm giác không thể lý giải nổi rằng trong người hắn còn nhiều thứ vũ khí nguy hiểm hơn nữa. Hắn đút ví của cô vào trong túi áo khoác và bảo, “Mày may đấy, tao đang vội,” rồi rảo bước về phố Park, không có vẻ gì vội vã hay sợ hãi.
Cô cũng nghe nhiều phụ nữ khác kể vậy. Đàn ông, ít nhất thì ở thành phố này là thế, rất hiếm khi bị cướp trừ phi tự muốn rước hoạ vào thân còn phụ nữ thì chuyện đó xảy ra như cơm bữa. Luôn là những lời đe doạ cưỡng hiếp, ngụ ý hay trắng trợn nhưng tất cả những gì mà cô nghe được đều không nhắc gì tới một tên trộm ăn nói hoa mỹ. Đơn giản là vì chúng không có thời gian. Chúng cần phải hành động nhanh gọn. Xuất hiện và biến mất trước khi nạn nhân kịp há miệng kêu cứu.
Và rồi lại còn tình tiết tên trộm một tay cầm dao, một tay phóng ra nắm đấm. Cứ cho tay cầm dao là tay thuận đi, vậy sao có thể phóng ra nắm đấm bằng tay trái được?
Đúng thế, đúng là cô có tin việc Dave bị dồn tới đường cùng, rơi vào tình thế bắt buộc phải ra tay nếu không muốn bị giết hại. Cô cũng biết chắc anh không phải là loại người thích gây sự. Nhưng câu chuyện của anh rõ ràng có nhiều sơ hở. Nó giống hệt như việc cố gắng giải thích về vệt son trên cổ áo, anh có thể là một gã chung thuỷ nhưng cách anh giải thích lại rất lòng vòng, ngớ ngẩn, chỉ gây tác dụng ngược lại.
Cô hình dung ra cảnh hai nhân viên điều tra ngồi trong bếp nhà họ, hỏi hết câu này tới câu khác và cô dám chắc là Dave sẽ bị lộ tẩy. Câu chuyện của anh sẽ không thể đứng vững dưới đôi mắt khách quan và những câu hỏi lặp đi lặp lại của cảnh sát. Cũng giống như khi cô hỏi về thời thơ ấu của anh. Dĩ nhiên là cô có nghe được chuyện này chuyện nọ, khu Hạ chẳng qua cũng chỉ là một thị trấn nhỏ giữa một thànhh phố lớn với những lời xì xầm, bàn tán. Thế nên có một lần cô nói với Dave rằng nếu có chuyện gì khủng khiếp xảy ra khi anh còn bé mà anh không thể chia sẻ với bất kỳ ai thì anh có thể tâm sự với cô, người vợ đang mang trong mình giọt máu của anh. Anh nhìn cô vẻ như đang lục lại trí nhớ. “Ô, em muốn nói cái lần đó á?”
“Lần gì cơ?”
“Cái lần anh chơi với Jimmy và thằng nhóc đó, Sean Devine. Ừ, mà em biết cậu ta đấy. Em đã từng cắt tóc cho cậu ta một lần, hai lần gì đó đúng không?”
Celeste có nhớ Sean Devine. Công việc của anh ta có dính líu gì đó tới cơ quan hành pháp nhưng không phải trong phạm vi thành phố này. Đó là một người cao ráo, tóc quăn, giọng nói êm ái rất lọt tai. Anh ta có cái vẻ tự tin bẩm sinh, giống như Jimmy, cái vẻ tự tin thường thấy ở những người đàn ông hoặc là vô cùng điển trai, hoặc vô cùng kiên định.
Cô không thể hình dung ra Dave lại kết bạn với hai người đó, kể cả khi họ còn nhỏ.
“Đúng thế,” cô nói.
“Và rồi cái ô tô đấy đi tới, anh chui vào xe và không lâu sau đó, anh trốn thoát.”
“Trốn thoát?”
Anh gật đầu. “Chỉ có vậy thôi, em yêu.”
“Nhưng, Dave...”
Anh đặt một ngón tay lên môi cô và bảo, “Câu chuyện đến đây là hết, được không?”
Anh mỉm cười nhưng Celeste có thể nhìn thấy trong mắt anh một thứ cảm xúc điên dại.
“Anh định nói gì ấy nhỉ? Nói gì nhỉ? À anh nhớ mình hay chơi bóng, đá ống bơ, nhớ hồi đi học ở trường Looey & Dooey, lúc nào cũng cố để không ngủ gật trong lớp, có nhớ vài bữa tiệc sinh nhật và những trò vớ vẩn khác. Nhưng thôi, nhắc tới chúng làm gì, chán chết. Giờ, kể tiếp tới thời trung học...”
Cô bỏ qua không vặn vẹo gì giống như lần anh nói dối cô về lý do bị mất việc ở công ty Dịch vụ Tin nhắn Mỹ (Dave nói là do cắt giảm ngân sách, nhưng vài tuần sau đó đã thấy họ tuyển rất nhiều người mới, toàn là những người ở trong khu phố) hay khi anh bảo mẹ anh chết vì đau tim cấp tính trong khi hàng xóm láng giềng hết thảy lại bảo rằng vào năm cuối ở trường trung học, Dave từ trường trở về và thấy mẹ mình ngồi cạnh lò nướng, cửa bếp đóng kín, khăn tắm nhồi kín các khe hở dưới sàn, cả phòng nồng nặc mùi ga. Cô bắt đầu tin rằng Dave cần những lời nói dối này, để viết lại câu chuyện đời mình, tô điểm nó thành một thứ anh có thể chấp nhận được và chôn giấu nó ở trong lòng. Và nếu như điều đó có thể giúp anh trở thành một người tốt hơn, một người chồng thương yêu, dù đôi khi có hơi xa cách và một người cha tận tâm thì cần gì phải phán xét.
Nhưng lời nói dối lần này, Celeste vừa xỏ vào một chiếc quần jean và áo thun của Dave vừa nghĩ, sẽ chôn vùi anh. Chôn vùi họ thì đúng hơn vì cô cũng đã dự phần vào việc ngăn cản quá trình điều tra sau khi giặt sạch đám quần áo tang chứng vật chứng kia. Nếu Dave không thành thực kể mọi chuyện cho cô thì cô sẽ không thể nào giúp anh được. Và khi cảnh sát tìm đến (họ hẳn sẽ tìm đến thật, thì chẳng còn giống như trên phim truyền hình nữa vì nói về lĩnh vực tội phạm thì ngay một viên thanh tra nát rượu và ngớ ngẩn nhất cũng còn thông mình hơn hai người họ) họ sẽ đập tan luận điệu của Dave như đập trứng vào chảo.
Tay phải của Dave đau chết đi được. Những đốt xương sưng phồng lên gấp đôi bình thường và đám khớp xương ở gần cổ tay như chực chòi lên khỏi da. Anh có thể chiếu cố tới chúng hơn bằng cách ném những đường bóng nhẹ cho Michael nhưng anh không muốn làm vậy. Nếu thằng bé không biết đỡ những cú ném xoáy của một quả bóng wiffe thì nó sẽ không bao giờ có thể đánh được một trái bóng chày có vận tốc nhanh gấp đôi với một chiếc gậy nặng gấp mười.
Con trai anh hơi nhỏ so với tuổi lên bảy của nó, lại tràn đầy niềm tin vào thế giới này. Có thể dễ dàng nhận thấy điều đó trên gương mặt cởi mở và đôi mắt xanh rạng ngời hy vọng của thằng bé, khiến anh vừa yêu vừa giận. Anh không biết liệu anh có đủ sức mạnh để tước bỏ của thằng bé cái niềm tin ấy hay không nhưng anh hiểu rằng anh sẽ phải làm, dù muốn hay không, nếu không chính cuộc đời tàn nhẫn này sẽ ra tay hộ anh. Cái nét dịu dàng, mong manh của con trai anh chính là dấu ấn đáng nguyền rủa của dòng họ Boyle, cũng chính điều này khiến Dave, ở tuổi ba lăm, vẫn thường xuyên bị người khác nhầm là một sinh viên đại học, đi mua rượu ở cửa hàng lạ vẫn phải xuất trình chứng minh thư. Tóc anh từ hồi bằng tuổi Michael đến giờ cũng không hề thưa đi tẹo nào, mặt không có lấy một nếp nhăn, đôi mắt màu xanh vẫn luôn mang một vẻ ngây thơ, sống động.
Dave quan sát Michael đứng vào vị trí giống như anh đã dạy, điều chỉnh chiếc mũ lưỡi trai rồi giơ cái gậy bóng chày cao hơn vai. Anh giạng chân, chùng gối xuống để tạo thế cân bằng, một thói quen mà anh dần đánh mất nhưng có thể quay trở lại trong nháy mắt, rồi anh ném bóng thật nhanh, lợi dụng sơ suất của đối phương, giấu đi các đốt xương bằng cách thả bóng ra trước khi vươn hết sải tay, lòng bàn tay anh đau nhói vì nắm quả bóng quá chặt.
Michael không còn đứng ở tư thế chùng gối ngay khi Dave bắt đầu động tác ném bóng, khi quả bóng bay lên rồi rơi xuống trước dĩa gôn, Michael xoay người xuống thấp và đánh mạnh vào quả bóng cứ như trong tay cậu là một cây gậy chơi gôn số ba. Dave nhìn thấy một tia cười tràn đầy hy vọng loé lên trên gương mặt Michael pha chút ngỡ ngàng trước khả năng đánh bóng của mình khiến anh thiếu điều đã để kệ cho trái bóng lao đi nhưng rồi anh vẫn vươn tay đập nó xuống đất, đồng thời cảm thấy ngực mình đau thắt khi nụ cười biến mất trên mặt con trai.
“Này, này, một cú xoay người đánh bóng rất tuyệt. Ái chà!” Dave lên tiếng, quyết định phải khen ngợi con trai vì cú đánh bóng vừa rồi.
Michael mặt mũi vẫn còn nhăn nhó hỏi bố mình, “Làm sao mà bố có thể đập quả bóng xuống đất như thế được nhỉ?”
Dave nhặt quả bóng lên và bảo, “Bố cũng chẳng biết nữa. Có lẽ vì bố cao hơn nhiều so với lũ trẻ chơi ở giải thiếu niên.”
Nụ cười như sắp trở lại trên gương mặt Michael. “Thật thế ạ?”
“Hãy để bố hỏi con một câu, con có biết đứa học sinh lớp hai nào cao một mét tám mươi không?”
“Không ạ.”
“Mà bố lại còn phải nhảy lên để chạm vào bóng.”
“Thế ạ?”
“Đúng thế. Cả một khối một mét tám lao lên.”
“OK.” Michael lúc này mới phá ra cười. Tiếng cười lúc trầm lúc bổng, giống hệt như khi Celeste cười.
“Nhưng con lại đứng chùng gối.”
“Con biết. Con biết.”
“Một khi con đứng vào vị trí và thủ thế thì chàng trai, con không được cử động nữa.”
“Nhưng Nomar...”
“Bố biết con muốn nói gì về Nomar. Và cả Derek và Jeter nữa. Các thần tượng của con, bố biết. Khi nào con có thể chơi ở giải chuyên nghiệp và kiếm được mười triệu đô thì con có thể nhấp nhổm tuỳ ý. Nhưng trong lúc chờ đợi thì con phải làm sao?”
Michael chỉ nhún vai, đá đá vào cỏ.
“Mike. Nhưng trong lúc chờ đợi thì sao?”
Michael thở dài. “Trong lúc chờ đợi thì con phải tập trung vào những kỹ năng cơ bản.”
Dave mỉm cười, tung quả bóng lên quá đầu rồi bắt gọn, mắt không thèm nhìn bóng khi nó rơi xuống. “Nhưng dù sao cũng là một cú đánh bóng ngoạn mục.”
“Thật vậy ạ?”
“Ngốc ạ, bố mà không chặn thì nó phải bay lên khu Thượng. Lên phố chính.”
“Lên phố chính,” Michael nói và lại bật ra một tràng cười giống hệt mẹ.
“Ai lên phố thế?”
Cả hai bọn họ quay lại và nhìn thấy Celeste đang đứng trên bậu cửa hiên sau, chân trần, trên người mặc một chiếc áo thun của Dave bỏ ra ngoài quần jean bạc phếch, tóc buộc túm lại đằng sau.
“Chào mẹ!”
“Chào cưng. Con định lên phố với bố à?”
Michael nhìn Dave. Chi tiết ấy đột nhiên trở thành một trò đùa bí mật giữa hai cha con họ khiến cậu không nhịn được, cười khúc khích.
“Không mẹ ơi.”
“Dave?”
“Là trái bóng mà thằng bé vừa đánh trúng, em yêu. Là trái bóng bay thẳng lên phố.”
“À. Là trái bóng.”
“Một cú đánh bóng chết người. Chỉ vì bố quá cao nên mới có thể chặn lại được.”
Dave có thể cảm thấy Celeste đang theo dõi anh dù mắt vẫn nhìn Michael. Theo dõi và chờ đợi để hỏi han gì đó. Anh nhớ tới giọng nói khàn khàn của cô đêm vừa rồi, khi cô vươn dậy khỏi sàn bếp, kéo đầu anh lại gần, áp miệng vào tai anh và nói, “Giờ em là anh. Anh là em.”
Dave không hiểu cô đang nói linh tinh gì nhưng anh thích cái âm thanh đó, chính cái giọng nói khàn đi vì dục vọng của cô đã đẩy anh lên gần tới cực khoái hơn.
Nhưng giờ đây anh lại có cảm giác rằng đó chỉ là một cố gắng nữa của Celeste nhằm chui vào trong đầu anh, dòm ngó xung quanh và điều đó khiến anh vô cùng khó chịu. Vì một khi chui vào được rồi, họ sẽ trở nên căm ghét những gì họ nhìn thấy và rốt cuộc là bỏ chạy tháo thân.
“Có chuyện gì vậy, em yêu?”
“Ồ, không có gì.” Cô quấn hai tay quanh người như bị lạnh dù trời đã ấm lên rất nhanh. “Này Mike, con đã ăn sáng chưa?”
“Chưa ạ.”
Celeste cau mày nhìn Dave như thể việc Michael đánh mấy quả bóng trước khi hấp thụ chút đường từ món ngũ cốc buổi sáng là một tội tày trời.
“Ngũ cốc và sữa của con ở trên bàn ấy.”
“Tốt quá. Con sắp chết đói rồi.” Michael thả cây gậy xuống đất và Dave cảm thấy hành động vứt gậy và vội vã đi lên nhà của thằng bé giống như một sự phản bội. Sắp chết đói ư? Thế miệng con bị dán lại hay sao mà không biết đường mở ra bảo bố chứ? Mẹ kiếp!
Michael đi qua mẹ mình rồi leo cầu thang lên tầng ba với một vẻ hối hả như thể những bậc cầu thang sẽ biến mất trước mặt cậu nếu không nhanh chân.
“Lại bỏ bữa sáng hả Dave?”
“Còn em thì định ngủ tới trưa hả Celeste?”
“Mới có mười giờ mười lăm thôi mà.” Celeste nói và Dave cảm thấy tất cả những thiện chí nhằm cứu vãn cuộc hôn nhân của họ phát sinh trong cơn cuồng nhiệt dưới bếp đêm qua đã nhanh chóng tan thành mây khói. Anh cố nặn ra một nụ cười. Giả vờ như thật chẳng ai có thể nhận ra. “Vậy thì em yêu, có chuyện gì?”
Celeste bước xuống sân, đôi chân trần giống như hai đốm nhỏ màu nâu sữa trên cỏ.
“Anh làm gì với con dao?”
“Cái gì cơ?”
“Con dao ấy,” cô thì thào, rồi quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ nhà McAllister ở phía sau lưng. “Con dao của tên cướp ấy. Đâu rồi?”
Dave lại tung quả bóng lên cao rồi thò tay ra sau lưng bắt lấy nó. “Mất rồi.”
“Mất rồi?” Cô trề môi ra và nhìn xuống cỏ. “Chết tiệt.”
“Cái gì chết tiệt?”
“Mất đi đâu?”
“Thì biến mất rồi được chưa?”
“Anh chắc chứ?”
Dave hoàn toàn chắc chắn. Anh mỉm cười nhìn vào mắt cô và bảo. “Chắc chắn.”
“Trên đó có vết máu của anh. Có cả ADN của anh nữa đấy Dave ạ. Có phải là nó thực sự biến mất không bao giờ tìm lại được không?”
Dave không có câu trả lời cho câu hỏi này của vợ mình nên anh chỉ im lặng chờ cô thay đổi chủ đề.
“Anh xem báo sáng nay rồi chứ?”
“Rồi.”
“Anh có đọc thấy gì không?”
“Thấy gì cơ?”
“Còn gì nữa chứ?” Celeste rít lên.
“À, à... hiểu rồi.” Dave lắc đầu nói. “Không, không thấy nhắc gì tới chuyện đó cả. Với lại, em cũng biết là hôm qua khi xảy ra chuyện đó thì cũng khá muộn rồi.”
“Đúng là muộn thật. Nhưng anh thừa biết là trang tin nhanh vẫn luôn đưa những tin phút chót còn gì, toàn cập nhật thông tin của cảnh sát đấy thôi.”
“Em đang làm phóng viên đấy à?”
“Đây không phải chuyện đùa, Dave.”
“Anh biết là không phải chuyện đùa, em yêu. Anh chỉ muốn nói là báo sáng nay không có gì. Thế thôi. Tại sao thì anh cũng không biết nữa. Chúng ta sẽ chờ chương trình tin tức buổi trưa xem sao.”
Celeste nhìn xuống cỏ, gật gật. “Chúng ta sẽ có cái để xem phải không Dave?”
Dave chợt lùi lại.
“Em muốn nói là họ hẳn sẽ đưa tin về một gã da đen bị đánh gần chết tại một bãi đỗ xe ngoài trời ở... đâu ấy nhỉ?”
“À, ở... Last Drop.”
“Ở... Last Drop?”
“Đúng vậy, Celeste.”
“OK, em biết rồi, Dave,” cô nói. “Biết rồi.”
Rồi cô bỏ đi. Cô quay lưng đi về phía cầu thang, bước lên bậu cửa dẫn lên nhà. Anh nghe thấy tiếng chân cô lép xép trên các bậc thang.
Người nào cũng hành động như vậy. Bỏ đi. Không nhất thiết về mặt thể xác, đôi khi người vẫn còn đó nhưng tâm tư, tình cảm đã rời xa. Không ai ở lại bên cạnh anh lúc anh thực sự cần tới. Ngay cả mẹ anh cũng vậy. Cái buổi sáng mà cảnh sát mang anh về nhà, mẹ đứng xây lưng lại với anh để chuẩn bị bữa sáng, vừa làm vừa lẩm nhẩm bài hát “Old MacDonald”, thỉnh thoảng quay ra ném cho anh một nụ cười lo lắng như thể anh chính là một gã thuê nhà chung cần phải cảnh giác.
Bà đặt đĩa trứng tráng ẩu, thịt hun khói cháy đen và một mẩu bánh mì nhão nhoét xuống trước mặt anh và hỏi anh có muốn uống nước cam hay không.
“Mẹ,” anh nói, “những kẻ đó là ai? Tại sao chúng...?”
“Davey,” mẹ anh cắt ngang, “con có muốn uống nước cam không? Mẹ không nghe rõ.”
“Có ạ. Mẹ này, con không biết tại sao chúng lại bắt...”
“Đây, nước cam của con đây.” Bà đặt ly nước trước mặt anh. “Ăn sáng đi còn mẹ phải...” Bà nói rồi vung tay chỉ đại về phía bếp, hoàn toàn không biết sẽ phải làm gì tiếp theo. “Mẹ sẽ... giặt quần áo của con nhé? Được không? Và rồi, Davey, chúng ta sẽ đi xem phim. Con thấy sao?”
Dave nhìn mẹ, chờ đợi bà khuyến khích anh kể ra câu chuyện của mình, về chiếc xe ô tô đó, về ngôi nhà trong rừng và mùi kem dưỡng sau khi cạo râu của tên mập. Nhưng anh chỉ nhìn thấy một vẻ tươi vui rạng rỡ, lại hơi cam khổ đôi khi vẫn xuất hiện trên gương mặt bà những lúc chuẩn bị ra ngoài vào tối thứ Sáu, băn khoăn chọn quần áo cho phù hợp, lòng tràn trề hy vọng đến tuyệt vọng.
Dave cúi đầu xuống và ăn trứng. Anh nghe tiếng mẹ rời khỏi bếp, miệng vẫn ngâm nga bài “Old MacDonald” suốt dọc hành lang.
Ngay lúc này đây, đứng một mình trong sân với những đốt xương tê tái, anh dường như lại nghe thấy giai điệu đó văng vẳng bên tai. Ông già MacDonald có một trang trại. Ở trang trại đó mọi thứ đều tuyệt vời. Trồng trọt, cày xới, thu hoạch, gieo hạt, mọi thứ đều diễn ra hết sức thuận lợi. Tất cả chung sống hoà thuận, kể cả lũ gà và bò, chả bao giờ phải lo âu vì những chuyện không hay chả bao giờ xảy ra, không ai có bí mật gì cả vì bí mật chỉ dành cho kẻ xấu, những kẻ không muốn ăn trứng, những kẻ trèo vào ô tô có mùi táo với người lạ và mất tích suốt bốn ngày và chỉ quay trở lại để phát hiện ra rằng tất cả những người mà hắn biết đều đã biến mất, thay vào là những khuôn mặt cười giống hệt nhau của những người sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì trừ việc lắng nghe tâm sự của hắn. Bất cứ chuyện gì trừ việc đó.
Tất cả những chất thải đó rốt cuộc đã trôi đi đâu?
Cô cho là mình từng đặt ra câu hỏi này trước đó, một cách mơ hồ, giống như chúng ta vẫn thường tự hỏi làm sao máy bay có thể di chuyển trên không trung mà không cần phải vỗ cánh, nhưng giờ thì cô muốn tìm hiểu nó một cách rõ ràng. Cô ngồi dậy trên giường, vừa tò mò vừa lo lắng, tai dỏng lên nghe tiếng Dave và Michael chơi bóng Wiffle cách ba tầng lầu ở dưới sân. Trôi đi đâu mới được chứ nhỉ? Cô tự hỏi.
Chúng hắn phải trôi tới một nơi nào đó. Tất cả đám nước thải ấy, từ nước xà phòng rửa tay, dầu gội đầu, bột giặt, giấy vệ sinh, những bãi nôn mửa từ quán bar, những vết ố cà phê, vệt máu, mồ hôi, đám bụi đất bám ở gấu quần, vệt cáu ghét trên cổ áo, rau thừa canh cặn trong sọt rác, thuốc lá, nước tiểu, những lông, những tóc rụng ra từ cằm, từ má, từ bụng, từ chân - tất cả sẽ hoà lẫn với hàng trăm ngàn những thứ tương tự khác, và vào ban đêm, cô chắc vậy, sẽ chảy qua những hành lang âm u đầy chuột gián, sâu bọ tới một hầm mộ lớn rồi nhập vào một dòng nước xiết đổ ra... đổ ra đâu mới được nhỉ?
Người ta không còn dẫn nước thải ra biển nữa. Không phải vậy sao? Họ không được làm thế nữa. Cô mang máng nhớ tới cái gì gọi là quá trình xử lý nước thải bằng bể tự hoại và nén rác, nhưng không biết có phải là do nhìn thấy ở trên phim không, mà phim ảnh bây giờ thì chỉ rặt những thứ lăng nhăng. Vậy nếu không phải chúng đổ ra biển thì chúng đi đâu mới được chứ? Còn nếu chúng vẫn đổ ra biển thật thì tại sao? Hẳn người ta phải tìm ra một cách xử lý nào tốt hơn chứ? Nhưng khi nhớ lại hình ảnh đám đường ống chằng chịt đó, tất cả lượng chất thải đó, cô vẫn không khỏi băn khoăn vì chưa tìm ra một câu trả lời thích đáng.
Cô nghe thấy tiếng cây gậy vụt vào trái bóng wiffle, tạo thành một tiếng rít khan trong không khí. Và rồi tiếng Dave thán phục hét lên, “Wow!”, tiếng Michael reo hò và tiếng chó sủa, cũng giòn tan như tiếng gậy tiếp bóng lúc trước.
Celeste nằm ngửa ra trên giường và lúc này mới để ý rằng mình vẫn còn chưa mặc quần áo, đồng hồ thì đã chỉ quá mười giờ. Chuyện này vốn hiếm khi xảy ra, nhất là từ khi Michael bắt đầu biết đi khiến cô đột nhiên thấy hổ thẹn, nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất khi cô nhớ lại khoảnh khắc cô đặt môi hôn lên vết sẹo còn mới của Dave vào lúc bốn giờ sáng ở trong bếp. Cô quỳ gối trên sàn, nhấm nháp sự sợ hãi cũng như dòng adrenalin đang toả ra từ mọi ngõ ngách trên người anh, những nỗi sợ hãi về bệnh AIDS hay viêm gan trước đó đều bị đánh bại bởi ham muốn được thưởng thức anh ngay lúc này, được áp sát vào cơ thể của anh. Cô tụt chiếc áo tắm khỏi vai, lưỡi cô vẫn trườn nhẹ trên da thịt anh, cô quỳ ở đó với độc một chiếc áo ngủ phong phanh và quần lót màu đen mỏng, cảm nhận được giá lạnh ban đêm đang luồn qua khe cửa khiến mắt cá chân và đầu gối tê buốt. Sự sợ hãi đã khiến cho da thịt Dave vừa có chút vị đắng, lại vừa có thứ vị ngọt của đường, lưỡi cô mềm mại chuyển động từ vết thương lên gần phía cổ họng của anh trong khi tay cô úp vào khoảng giữa đùi anh và cảm nhận được sự cương cứng của anh, nghe thấy hơi thở anh mỗi lúc một thêm dồn dập. Cô những muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, hương vị này của anh, thứ quyền năng đột ngột xâm chiếm cơ thể cô và cô đứng dậy, bao phủ lấy anh. Cô đưa lưỡi lùa trong miệng anh, những ngón tay cô lồng vào tóc anh, siết chặt và tưởng tượng ra rằng cô đang cố gắng hút sạch sang người cô nỗi đau mà anh phải chịu đựng trong cuộc chạm trán đen đủi ở bãi gửi xe. Cô ôm chặt đầu anh và cọ xát da thịt cô vào anh cho tới khi anh lột áo của cô ra và vục miệng anh vào ngực cô, thân thể cô không ngừng uốn éo phía dưới bụng anh khiến anh bật ra những tiếng rên rỉ. Cô những muốn Dave hiểu rằng đây chính là sự gắn kết giữa hai người bọn họ, sự tiếp xúc da thịt, sự hoà nhập của hai cơ thể, hương vị của đối phương cũng như nhu cầu được ở bên nhau và cuối cùng là tình yêu, đúng vậy, chính là tình yêu vì khi suýt mất anh cô mới nhận ra rằng cô yêu anh sâu nặng tới chừng nào.
Răng anh ngậm lấy núm vú của cô mút chặt tới mức làm cô đau nhưng cô lại càng ấn ngực mình vào sâu trong miệng anh, chấp nhận đau đớn. Có chảy máu cô cũng không ngại, vì anh đang hút lấy cô, đang cần cô, những ngón tay của anh bấm sâu vào lưng cô để xuất ra hết những sợ hãi trong lòng, truyền chúng sang người cô. Và cô sẽ đón nhận hết thảy rồi nhổ chúng ra ngoài cho anh, như vậy cả hai người bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô thực sự không nghi ngờ gì về điều đó.
Khi cô mới hẹn hò với Dave, cuộc sống tình dục của họ phải gọi là điên cuồng không giới hạn. Cô thường trở về nhà, căn hộ cô ở cùng với Rosemary, người đầy những vết bầm tím, vết cắn, vết cào trên lưng, hai người bọn họ như muốn gặm nhấm đối phương tới xương tuỷ, ngấu nghiến nhau cho tới khi kiệt sức, như kẻ nghiện lên cơn giữa hai lần chích thuốc. Kể từ khi Michael sinh ra - nói đúng hơn là kể từ khi Rosemary chuyển tới ở với họ sau khi khối ung thư đầu tiên được phát hiện - Celeste và Dave trượt dần vào nếp sống tẻ nhạt, lặp đi lặp lại của một cặp vợ chồng bình thường mà phim truyền hình vẫn thường xuyên lấy làm đề tài chế giễu, thường là do quá mệt mỏi hay thiếu riêng tư để làm nhiều hơn vài phút dạo đầu, vài phút sinh hoạt bằng miệng trước khi mau chóng chuyển sang sự kiện chính, mà sau nhiều năm cũng chả còn được coi là sự kiện chính nữa vì nó chỉ còn giống như một thứ hoạt động giết thời gian trong lúc chờ đợi chương trình dự báo thời tiết kết thúc để chuyển sang tiết mục talkshow của Leno.
Nhưng cơn ân ái đêm qua hẳn là một sự kiện quan trọng khiến cho cô giờ vẫn còn nằm trên giường, cơ thể bầm dập, xương cốt rã rời vì dư âm của nó.
Chỉ khi nghe thấy tiếng Dave ở bên ngoài nhắc nhở Michael phải tập trung thì cô mới nhớ ra chuyện gì đã khiến cô đau đầu, trước khi xảy ra vụ ống nước và cơn ân ái điên cuồng của họ, trước khi cô leo lên giường: chính là Dave đã nói dối cô.
Cô đã nhận ngay ra điều đó khi anh bước chân vào nhà, nhưng cô cố tình lờ nó đi. Rồi khi cô nằm dưới sàn nhà, ưỡn người và cong mông lên để anh có thể đi vào bên trong cơ thể cô, cô lại nhìn thấy nó một lần nữa. Cô quan sát đôi mắt anh, hơi mờ đi một cách đờ đẫn, khi anh vào trong cô, kéo hai chân cô siết chặt quanh hông mình và cô đón nhận cú thọc sâu đầu tiên của anh thì cô hoàn toàn chắc chắn rằng câu chuyện của anh là bịa đặt.
Trước hết, chả ai nói những câu như thế này, “Ví của mày hay mạng của mày, đồ chó. Tao sẽ lấy một trong hai thứ đó.” Nghe thật hài hước. Đúng thế, giống như cô từng nghĩ trước đó lúc còn ở trong buồng tắm, cứ như là ở trên phim. Ngay cả tên trộm có thích câu nói đó thì hắn cũng không đời nào mang ra áp dụng trên thực tế. Không thể nào. Caleste hồi trẻ cũng bị đánh cướp một lần ở Common. Tên cướp, một gã lai da đen, cổ tay gầy guộc khẳng khiu, mắt nâu mờ mịt bước tới trước mặt cô ở một nơi vắng vẻ, lạnh lẽo, lúc trời gần tối, kề một con dao bấm cạnh hông cô, để cô kịp liếc qua đôi mắt không chút cảm xúc nào của hắn rồi nói, “Mày có gì trong người?”
Xung quanh họ chẳng có ai ngoài những thân cây tháng Mười hai trụi lá, người ở gần nhất là một viên chức đang vội vã về nhà trên phố Beacon, cách họ khoảng hai mươi mét và một hàng rào kẽm gai. Tên cướp lại gí dao sát hơn nữa vào quần jean của cô, chưa cắt vào thịt nhưng rõ ràng muốn gia tăng áp lực và cô có thể ngửi thấy mùi răng sâu và mùi sô cô la phả ra từ miệng hắn. Cô đưa ví cho hắn, cố tránh nhìn vào đôi mắt màu nâu mờ mịt hơi nước của hắn và có một cảm giác không thể lý giải nổi rằng trong người hắn còn nhiều thứ vũ khí nguy hiểm hơn nữa. Hắn đút ví của cô vào trong túi áo khoác và bảo, “Mày may đấy, tao đang vội,” rồi rảo bước về phố Park, không có vẻ gì vội vã hay sợ hãi.
Cô cũng nghe nhiều phụ nữ khác kể vậy. Đàn ông, ít nhất thì ở thành phố này là thế, rất hiếm khi bị cướp trừ phi tự muốn rước hoạ vào thân còn phụ nữ thì chuyện đó xảy ra như cơm bữa. Luôn là những lời đe doạ cưỡng hiếp, ngụ ý hay trắng trợn nhưng tất cả những gì mà cô nghe được đều không nhắc gì tới một tên trộm ăn nói hoa mỹ. Đơn giản là vì chúng không có thời gian. Chúng cần phải hành động nhanh gọn. Xuất hiện và biến mất trước khi nạn nhân kịp há miệng kêu cứu.
Và rồi lại còn tình tiết tên trộm một tay cầm dao, một tay phóng ra nắm đấm. Cứ cho tay cầm dao là tay thuận đi, vậy sao có thể phóng ra nắm đấm bằng tay trái được?
Đúng thế, đúng là cô có tin việc Dave bị dồn tới đường cùng, rơi vào tình thế bắt buộc phải ra tay nếu không muốn bị giết hại. Cô cũng biết chắc anh không phải là loại người thích gây sự. Nhưng câu chuyện của anh rõ ràng có nhiều sơ hở. Nó giống hệt như việc cố gắng giải thích về vệt son trên cổ áo, anh có thể là một gã chung thuỷ nhưng cách anh giải thích lại rất lòng vòng, ngớ ngẩn, chỉ gây tác dụng ngược lại.
Cô hình dung ra cảnh hai nhân viên điều tra ngồi trong bếp nhà họ, hỏi hết câu này tới câu khác và cô dám chắc là Dave sẽ bị lộ tẩy. Câu chuyện của anh sẽ không thể đứng vững dưới đôi mắt khách quan và những câu hỏi lặp đi lặp lại của cảnh sát. Cũng giống như khi cô hỏi về thời thơ ấu của anh. Dĩ nhiên là cô có nghe được chuyện này chuyện nọ, khu Hạ chẳng qua cũng chỉ là một thị trấn nhỏ giữa một thànhh phố lớn với những lời xì xầm, bàn tán. Thế nên có một lần cô nói với Dave rằng nếu có chuyện gì khủng khiếp xảy ra khi anh còn bé mà anh không thể chia sẻ với bất kỳ ai thì anh có thể tâm sự với cô, người vợ đang mang trong mình giọt máu của anh. Anh nhìn cô vẻ như đang lục lại trí nhớ. “Ô, em muốn nói cái lần đó á?”
“Lần gì cơ?”
“Cái lần anh chơi với Jimmy và thằng nhóc đó, Sean Devine. Ừ, mà em biết cậu ta đấy. Em đã từng cắt tóc cho cậu ta một lần, hai lần gì đó đúng không?”
Celeste có nhớ Sean Devine. Công việc của anh ta có dính líu gì đó tới cơ quan hành pháp nhưng không phải trong phạm vi thành phố này. Đó là một người cao ráo, tóc quăn, giọng nói êm ái rất lọt tai. Anh ta có cái vẻ tự tin bẩm sinh, giống như Jimmy, cái vẻ tự tin thường thấy ở những người đàn ông hoặc là vô cùng điển trai, hoặc vô cùng kiên định.
Cô không thể hình dung ra Dave lại kết bạn với hai người đó, kể cả khi họ còn nhỏ.
“Đúng thế,” cô nói.
“Và rồi cái ô tô đấy đi tới, anh chui vào xe và không lâu sau đó, anh trốn thoát.”
“Trốn thoát?”
Anh gật đầu. “Chỉ có vậy thôi, em yêu.”
“Nhưng, Dave...”
Anh đặt một ngón tay lên môi cô và bảo, “Câu chuyện đến đây là hết, được không?”
Anh mỉm cười nhưng Celeste có thể nhìn thấy trong mắt anh một thứ cảm xúc điên dại.
“Anh định nói gì ấy nhỉ? Nói gì nhỉ? À anh nhớ mình hay chơi bóng, đá ống bơ, nhớ hồi đi học ở trường Looey & Dooey, lúc nào cũng cố để không ngủ gật trong lớp, có nhớ vài bữa tiệc sinh nhật và những trò vớ vẩn khác. Nhưng thôi, nhắc tới chúng làm gì, chán chết. Giờ, kể tiếp tới thời trung học...”
Cô bỏ qua không vặn vẹo gì giống như lần anh nói dối cô về lý do bị mất việc ở công ty Dịch vụ Tin nhắn Mỹ (Dave nói là do cắt giảm ngân sách, nhưng vài tuần sau đó đã thấy họ tuyển rất nhiều người mới, toàn là những người ở trong khu phố) hay khi anh bảo mẹ anh chết vì đau tim cấp tính trong khi hàng xóm láng giềng hết thảy lại bảo rằng vào năm cuối ở trường trung học, Dave từ trường trở về và thấy mẹ mình ngồi cạnh lò nướng, cửa bếp đóng kín, khăn tắm nhồi kín các khe hở dưới sàn, cả phòng nồng nặc mùi ga. Cô bắt đầu tin rằng Dave cần những lời nói dối này, để viết lại câu chuyện đời mình, tô điểm nó thành một thứ anh có thể chấp nhận được và chôn giấu nó ở trong lòng. Và nếu như điều đó có thể giúp anh trở thành một người tốt hơn, một người chồng thương yêu, dù đôi khi có hơi xa cách và một người cha tận tâm thì cần gì phải phán xét.
Nhưng lời nói dối lần này, Celeste vừa xỏ vào một chiếc quần jean và áo thun của Dave vừa nghĩ, sẽ chôn vùi anh. Chôn vùi họ thì đúng hơn vì cô cũng đã dự phần vào việc ngăn cản quá trình điều tra sau khi giặt sạch đám quần áo tang chứng vật chứng kia. Nếu Dave không thành thực kể mọi chuyện cho cô thì cô sẽ không thể nào giúp anh được. Và khi cảnh sát tìm đến (họ hẳn sẽ tìm đến thật, thì chẳng còn giống như trên phim truyền hình nữa vì nói về lĩnh vực tội phạm thì ngay một viên thanh tra nát rượu và ngớ ngẩn nhất cũng còn thông mình hơn hai người họ) họ sẽ đập tan luận điệu của Dave như đập trứng vào chảo.
Tay phải của Dave đau chết đi được. Những đốt xương sưng phồng lên gấp đôi bình thường và đám khớp xương ở gần cổ tay như chực chòi lên khỏi da. Anh có thể chiếu cố tới chúng hơn bằng cách ném những đường bóng nhẹ cho Michael nhưng anh không muốn làm vậy. Nếu thằng bé không biết đỡ những cú ném xoáy của một quả bóng wiffe thì nó sẽ không bao giờ có thể đánh được một trái bóng chày có vận tốc nhanh gấp đôi với một chiếc gậy nặng gấp mười.
Con trai anh hơi nhỏ so với tuổi lên bảy của nó, lại tràn đầy niềm tin vào thế giới này. Có thể dễ dàng nhận thấy điều đó trên gương mặt cởi mở và đôi mắt xanh rạng ngời hy vọng của thằng bé, khiến anh vừa yêu vừa giận. Anh không biết liệu anh có đủ sức mạnh để tước bỏ của thằng bé cái niềm tin ấy hay không nhưng anh hiểu rằng anh sẽ phải làm, dù muốn hay không, nếu không chính cuộc đời tàn nhẫn này sẽ ra tay hộ anh. Cái nét dịu dàng, mong manh của con trai anh chính là dấu ấn đáng nguyền rủa của dòng họ Boyle, cũng chính điều này khiến Dave, ở tuổi ba lăm, vẫn thường xuyên bị người khác nhầm là một sinh viên đại học, đi mua rượu ở cửa hàng lạ vẫn phải xuất trình chứng minh thư. Tóc anh từ hồi bằng tuổi Michael đến giờ cũng không hề thưa đi tẹo nào, mặt không có lấy một nếp nhăn, đôi mắt màu xanh vẫn luôn mang một vẻ ngây thơ, sống động.
Dave quan sát Michael đứng vào vị trí giống như anh đã dạy, điều chỉnh chiếc mũ lưỡi trai rồi giơ cái gậy bóng chày cao hơn vai. Anh giạng chân, chùng gối xuống để tạo thế cân bằng, một thói quen mà anh dần đánh mất nhưng có thể quay trở lại trong nháy mắt, rồi anh ném bóng thật nhanh, lợi dụng sơ suất của đối phương, giấu đi các đốt xương bằng cách thả bóng ra trước khi vươn hết sải tay, lòng bàn tay anh đau nhói vì nắm quả bóng quá chặt.
Michael không còn đứng ở tư thế chùng gối ngay khi Dave bắt đầu động tác ném bóng, khi quả bóng bay lên rồi rơi xuống trước dĩa gôn, Michael xoay người xuống thấp và đánh mạnh vào quả bóng cứ như trong tay cậu là một cây gậy chơi gôn số ba. Dave nhìn thấy một tia cười tràn đầy hy vọng loé lên trên gương mặt Michael pha chút ngỡ ngàng trước khả năng đánh bóng của mình khiến anh thiếu điều đã để kệ cho trái bóng lao đi nhưng rồi anh vẫn vươn tay đập nó xuống đất, đồng thời cảm thấy ngực mình đau thắt khi nụ cười biến mất trên mặt con trai.
“Này, này, một cú xoay người đánh bóng rất tuyệt. Ái chà!” Dave lên tiếng, quyết định phải khen ngợi con trai vì cú đánh bóng vừa rồi.
Michael mặt mũi vẫn còn nhăn nhó hỏi bố mình, “Làm sao mà bố có thể đập quả bóng xuống đất như thế được nhỉ?”
Dave nhặt quả bóng lên và bảo, “Bố cũng chẳng biết nữa. Có lẽ vì bố cao hơn nhiều so với lũ trẻ chơi ở giải thiếu niên.”
Nụ cười như sắp trở lại trên gương mặt Michael. “Thật thế ạ?”
“Hãy để bố hỏi con một câu, con có biết đứa học sinh lớp hai nào cao một mét tám mươi không?”
“Không ạ.”
“Mà bố lại còn phải nhảy lên để chạm vào bóng.”
“Thế ạ?”
“Đúng thế. Cả một khối một mét tám lao lên.”
“OK.” Michael lúc này mới phá ra cười. Tiếng cười lúc trầm lúc bổng, giống hệt như khi Celeste cười.
“Nhưng con lại đứng chùng gối.”
“Con biết. Con biết.”
“Một khi con đứng vào vị trí và thủ thế thì chàng trai, con không được cử động nữa.”
“Nhưng Nomar...”
“Bố biết con muốn nói gì về Nomar. Và cả Derek và Jeter nữa. Các thần tượng của con, bố biết. Khi nào con có thể chơi ở giải chuyên nghiệp và kiếm được mười triệu đô thì con có thể nhấp nhổm tuỳ ý. Nhưng trong lúc chờ đợi thì con phải làm sao?”
Michael chỉ nhún vai, đá đá vào cỏ.
“Mike. Nhưng trong lúc chờ đợi thì sao?”
Michael thở dài. “Trong lúc chờ đợi thì con phải tập trung vào những kỹ năng cơ bản.”
Dave mỉm cười, tung quả bóng lên quá đầu rồi bắt gọn, mắt không thèm nhìn bóng khi nó rơi xuống. “Nhưng dù sao cũng là một cú đánh bóng ngoạn mục.”
“Thật vậy ạ?”
“Ngốc ạ, bố mà không chặn thì nó phải bay lên khu Thượng. Lên phố chính.”
“Lên phố chính,” Michael nói và lại bật ra một tràng cười giống hệt mẹ.
“Ai lên phố thế?”
Cả hai bọn họ quay lại và nhìn thấy Celeste đang đứng trên bậu cửa hiên sau, chân trần, trên người mặc một chiếc áo thun của Dave bỏ ra ngoài quần jean bạc phếch, tóc buộc túm lại đằng sau.
“Chào mẹ!”
“Chào cưng. Con định lên phố với bố à?”
Michael nhìn Dave. Chi tiết ấy đột nhiên trở thành một trò đùa bí mật giữa hai cha con họ khiến cậu không nhịn được, cười khúc khích.
“Không mẹ ơi.”
“Dave?”
“Là trái bóng mà thằng bé vừa đánh trúng, em yêu. Là trái bóng bay thẳng lên phố.”
“À. Là trái bóng.”
“Một cú đánh bóng chết người. Chỉ vì bố quá cao nên mới có thể chặn lại được.”
Dave có thể cảm thấy Celeste đang theo dõi anh dù mắt vẫn nhìn Michael. Theo dõi và chờ đợi để hỏi han gì đó. Anh nhớ tới giọng nói khàn khàn của cô đêm vừa rồi, khi cô vươn dậy khỏi sàn bếp, kéo đầu anh lại gần, áp miệng vào tai anh và nói, “Giờ em là anh. Anh là em.”
Dave không hiểu cô đang nói linh tinh gì nhưng anh thích cái âm thanh đó, chính cái giọng nói khàn đi vì dục vọng của cô đã đẩy anh lên gần tới cực khoái hơn.
Nhưng giờ đây anh lại có cảm giác rằng đó chỉ là một cố gắng nữa của Celeste nhằm chui vào trong đầu anh, dòm ngó xung quanh và điều đó khiến anh vô cùng khó chịu. Vì một khi chui vào được rồi, họ sẽ trở nên căm ghét những gì họ nhìn thấy và rốt cuộc là bỏ chạy tháo thân.
“Có chuyện gì vậy, em yêu?”
“Ồ, không có gì.” Cô quấn hai tay quanh người như bị lạnh dù trời đã ấm lên rất nhanh. “Này Mike, con đã ăn sáng chưa?”
“Chưa ạ.”
Celeste cau mày nhìn Dave như thể việc Michael đánh mấy quả bóng trước khi hấp thụ chút đường từ món ngũ cốc buổi sáng là một tội tày trời.
“Ngũ cốc và sữa của con ở trên bàn ấy.”
“Tốt quá. Con sắp chết đói rồi.” Michael thả cây gậy xuống đất và Dave cảm thấy hành động vứt gậy và vội vã đi lên nhà của thằng bé giống như một sự phản bội. Sắp chết đói ư? Thế miệng con bị dán lại hay sao mà không biết đường mở ra bảo bố chứ? Mẹ kiếp!
Michael đi qua mẹ mình rồi leo cầu thang lên tầng ba với một vẻ hối hả như thể những bậc cầu thang sẽ biến mất trước mặt cậu nếu không nhanh chân.
“Lại bỏ bữa sáng hả Dave?”
“Còn em thì định ngủ tới trưa hả Celeste?”
“Mới có mười giờ mười lăm thôi mà.” Celeste nói và Dave cảm thấy tất cả những thiện chí nhằm cứu vãn cuộc hôn nhân của họ phát sinh trong cơn cuồng nhiệt dưới bếp đêm qua đã nhanh chóng tan thành mây khói. Anh cố nặn ra một nụ cười. Giả vờ như thật chẳng ai có thể nhận ra. “Vậy thì em yêu, có chuyện gì?”
Celeste bước xuống sân, đôi chân trần giống như hai đốm nhỏ màu nâu sữa trên cỏ.
“Anh làm gì với con dao?”
“Cái gì cơ?”
“Con dao ấy,” cô thì thào, rồi quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ nhà McAllister ở phía sau lưng. “Con dao của tên cướp ấy. Đâu rồi?”
Dave lại tung quả bóng lên cao rồi thò tay ra sau lưng bắt lấy nó. “Mất rồi.”
“Mất rồi?” Cô trề môi ra và nhìn xuống cỏ. “Chết tiệt.”
“Cái gì chết tiệt?”
“Mất đi đâu?”
“Thì biến mất rồi được chưa?”
“Anh chắc chứ?”
Dave hoàn toàn chắc chắn. Anh mỉm cười nhìn vào mắt cô và bảo. “Chắc chắn.”
“Trên đó có vết máu của anh. Có cả ADN của anh nữa đấy Dave ạ. Có phải là nó thực sự biến mất không bao giờ tìm lại được không?”
Dave không có câu trả lời cho câu hỏi này của vợ mình nên anh chỉ im lặng chờ cô thay đổi chủ đề.
“Anh xem báo sáng nay rồi chứ?”
“Rồi.”
“Anh có đọc thấy gì không?”
“Thấy gì cơ?”
“Còn gì nữa chứ?” Celeste rít lên.
“À, à... hiểu rồi.” Dave lắc đầu nói. “Không, không thấy nhắc gì tới chuyện đó cả. Với lại, em cũng biết là hôm qua khi xảy ra chuyện đó thì cũng khá muộn rồi.”
“Đúng là muộn thật. Nhưng anh thừa biết là trang tin nhanh vẫn luôn đưa những tin phút chót còn gì, toàn cập nhật thông tin của cảnh sát đấy thôi.”
“Em đang làm phóng viên đấy à?”
“Đây không phải chuyện đùa, Dave.”
“Anh biết là không phải chuyện đùa, em yêu. Anh chỉ muốn nói là báo sáng nay không có gì. Thế thôi. Tại sao thì anh cũng không biết nữa. Chúng ta sẽ chờ chương trình tin tức buổi trưa xem sao.”
Celeste nhìn xuống cỏ, gật gật. “Chúng ta sẽ có cái để xem phải không Dave?”
Dave chợt lùi lại.
“Em muốn nói là họ hẳn sẽ đưa tin về một gã da đen bị đánh gần chết tại một bãi đỗ xe ngoài trời ở... đâu ấy nhỉ?”
“À, ở... Last Drop.”
“Ở... Last Drop?”
“Đúng vậy, Celeste.”
“OK, em biết rồi, Dave,” cô nói. “Biết rồi.”
Rồi cô bỏ đi. Cô quay lưng đi về phía cầu thang, bước lên bậu cửa dẫn lên nhà. Anh nghe thấy tiếng chân cô lép xép trên các bậc thang.
Người nào cũng hành động như vậy. Bỏ đi. Không nhất thiết về mặt thể xác, đôi khi người vẫn còn đó nhưng tâm tư, tình cảm đã rời xa. Không ai ở lại bên cạnh anh lúc anh thực sự cần tới. Ngay cả mẹ anh cũng vậy. Cái buổi sáng mà cảnh sát mang anh về nhà, mẹ đứng xây lưng lại với anh để chuẩn bị bữa sáng, vừa làm vừa lẩm nhẩm bài hát “Old MacDonald”, thỉnh thoảng quay ra ném cho anh một nụ cười lo lắng như thể anh chính là một gã thuê nhà chung cần phải cảnh giác.
Bà đặt đĩa trứng tráng ẩu, thịt hun khói cháy đen và một mẩu bánh mì nhão nhoét xuống trước mặt anh và hỏi anh có muốn uống nước cam hay không.
“Mẹ,” anh nói, “những kẻ đó là ai? Tại sao chúng...?”
“Davey,” mẹ anh cắt ngang, “con có muốn uống nước cam không? Mẹ không nghe rõ.”
“Có ạ. Mẹ này, con không biết tại sao chúng lại bắt...”
“Đây, nước cam của con đây.” Bà đặt ly nước trước mặt anh. “Ăn sáng đi còn mẹ phải...” Bà nói rồi vung tay chỉ đại về phía bếp, hoàn toàn không biết sẽ phải làm gì tiếp theo. “Mẹ sẽ... giặt quần áo của con nhé? Được không? Và rồi, Davey, chúng ta sẽ đi xem phim. Con thấy sao?”
Dave nhìn mẹ, chờ đợi bà khuyến khích anh kể ra câu chuyện của mình, về chiếc xe ô tô đó, về ngôi nhà trong rừng và mùi kem dưỡng sau khi cạo râu của tên mập. Nhưng anh chỉ nhìn thấy một vẻ tươi vui rạng rỡ, lại hơi cam khổ đôi khi vẫn xuất hiện trên gương mặt bà những lúc chuẩn bị ra ngoài vào tối thứ Sáu, băn khoăn chọn quần áo cho phù hợp, lòng tràn trề hy vọng đến tuyệt vọng.
Dave cúi đầu xuống và ăn trứng. Anh nghe tiếng mẹ rời khỏi bếp, miệng vẫn ngâm nga bài “Old MacDonald” suốt dọc hành lang.
Ngay lúc này đây, đứng một mình trong sân với những đốt xương tê tái, anh dường như lại nghe thấy giai điệu đó văng vẳng bên tai. Ông già MacDonald có một trang trại. Ở trang trại đó mọi thứ đều tuyệt vời. Trồng trọt, cày xới, thu hoạch, gieo hạt, mọi thứ đều diễn ra hết sức thuận lợi. Tất cả chung sống hoà thuận, kể cả lũ gà và bò, chả bao giờ phải lo âu vì những chuyện không hay chả bao giờ xảy ra, không ai có bí mật gì cả vì bí mật chỉ dành cho kẻ xấu, những kẻ không muốn ăn trứng, những kẻ trèo vào ô tô có mùi táo với người lạ và mất tích suốt bốn ngày và chỉ quay trở lại để phát hiện ra rằng tất cả những người mà hắn biết đều đã biến mất, thay vào là những khuôn mặt cười giống hệt nhau của những người sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì trừ việc lắng nghe tâm sự của hắn. Bất cứ chuyện gì trừ việc đó.
Tác giả :
Dennis Lehane