Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử
Chương 27
Đêm đã khuya, khắp nơi đều say ngủ.
Cảm giác được hơi thở ấm áp cùng một chút ngứa ngáy truyền đến từ phía sau gáy, Âu Dương Minh Nhật vốn đã chìm vào giấc ngủ, chợt tỉnh lại.
Hơi nghiêng đầu, liền thấy người nằm bên cạnh áp đầu vào lồng ngực mình, những sợi tóc rối tung che mất nửa phần khuôn mặt. Có lẽ bị sợi tóc che phủ trên mặt không thoải mái, khiến y thỉnh thoảng lại động đậy xê dịch vị trí, vẻ mặt buồn bực cọ tới cọ lui trên cổ mình.
Thấy y co người, cả thân mình dường như thu lại, lui thành một đoàn trong lòng mình, khóe môi Âu Dương Minh Nhật hơi cong lên một ý cười ôn hòa ấm áp, đưa tay giúp y gạt những sợi tóc vướng víu kia, lộ ra gương mặt trắng khuynh thành nõn nà.
Khi không ngủ, khóe mắt y luôn giương lên, còn mang theo vài tia ngạo khí bễ nghễ thiên hạ. Nhưng lúc này, khi y khép lại đôi con ngươi sâu thăm thẳm cất chứa sự ngạo nghễ cùng bá đạo ngày thường, cùng với đôi môi mỏng mang chút sắc đỏ nhàn nhạt khiến y trông không còn lãnh khốc kiêu ngạo như ban ngày. Ngược lại, những sợi tóc đen rối tung phủ trên gương mặt kia lại tăng thêm vài phần mị hoặc, nhưng không hề lả lướt như nữ tử mà đầy anh khí.
Ánh mắt hơi dừng lại trên gương mặt khi ngủ của y hồi lâu, Âu Dương Minh Nhật lại đưa tay nắm lấy góc chăn gấm mềm mại bên hông y, muốn kéo lên đắp cho y, tránh nhiễm lạnh.
Nào biết vừa mới cử động một chút, một cảm giác ấm áp mềm mại khẽ dán sát lại, nhẹ nhàng ma sát qua khóe môi hắn.
Người đang mộng đẹp kia vô thức ngẩng đầu lên, cũng trong vô thức mà co lại thân thể, hướng về nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh mà dựa vào ngày càng gần. Làn môi mỏng đỏ nhàn nhạt kia cũng vừa lúc mà lướt qua khóe môi người bên cạnh.
Đột nhiên bị bất ngờ ngoài ý muốn, Âu Dương Minh Nhật ngây ngẩn cả người, góc chăn đang nắm trong tay cũng rơi xuống.
Trong nháy mắt cảm thấy trái tim mình đột ngột nhảy mạnh một nhịp, Âu Dương Minh Nhật chuyển ánh mắt nhìn người đang chìm trong mộng đẹp kia, con ngươi ngày thường luôn cơ trí, lúc này lại lộ ra vài phần mê mang khó hiểu.
Qua hồi lâu, hắn mới thoát khỏi vòng mê mang, kéo chăn lên đắp lại thật tốt cho cả hai, sau đó một lần nữa nhắm mắt.
Ngày hôm sau, Đông Phương Bất Bại vừa có một đêm mộng đẹp an ổn tỉnh lại trước, nhìn người bên cạnh còn đang ngủ say, gương mặt khuynh diễm lộ ra nét tươi cười ấm áp.
Nhưng khi nhìn thấy mi tâm của hắn hơi cau lại, không nhịn được mà nâng ngón tay điểm lên vết chu sa tiên diễm trên trán, rồi khe khẽ vuốt nhẹ nơi hai đầu lông mày đang nhăn lại, y cũng không vội vã thức dậy.
Thỏa mãn dựa vào hắn nghỉ ngơi một hồi, thấy hắn vẫn chưa tỉnh, Đông Phương Bất Bại vừa buồn bực trong lòng rằng sao hôm nay hắn lại ngủ muộn hơn ngày thường như vậy, vừa yên lặng đứng lên.
Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại rửa mặt, mặc y phục xong, người đang nằm trên giường kia mới từ từ tỉnh dậy.
Mở mắt liếc sang phần giường bên cạnh, thấy một khoảng trống không, lúc này Âu Dương Minh Nhật mới ngồi dậy.
Nhìn người chỉ mặc một lớp áo đơn mỏng manh trắng muốt, bờ môi Đông Phương Bất Bại hàm chứa ý cười, “Tối qua ngủ không ngon sao? Canh giờ cũng còn sớm, có thể ngủ tiếp một lát.”
“Không sao.” Âu Dương Minh Nhật xốc chăn bước xuống giường, lập tức lấy ngoại bào mặc vào.
Đông Phương Bất Bại ngồi ở một bên, đợi hắn rửa mặt xong, thấy mái tóc dài còn đang xõa ra tản mác trong không trung, trong lòng khẽ động, liền tới gần, vui vẻ đề nghị: “Ta giúp ngươi buộc tóc a?”
Tuy là câu hỏi, nhưng không đợi câu trả lời Đông Phương Bất Bại đã lôi kéo hắn ngồi xuống, sau đó cầm lấy cây lược gỗ.
“Đông Phương!” Nâng tay nắm lấy cổ tay y, Âu Dương Minh Nhật thấp giọng quát khẽ một tiếng.
Đổi tay cầm lược, Đông Phương Bất Bại giả bộ không nghe thấy, tiếp tục vui vẻ giúp hắn chải mượt những sợi tóc mềm nhẹ, đen như mực kia.
Thấy y kiên trì, Âu Dương Minh Nhật cười cười, rồi buông cổ tay y ra.
Từng chút từng chút cẩn thận chải tóc, Đông Phương Bất Bại dùng cây lược gỗ gạt ra một nửa mái tóc, nói với hắn: “Phát quan.”
Phản chiếu trên mặt gương đồng là khuôn mặt nghiêm túc cùng chuyên chú của y, trong mắt Âu Dương Minh Nhật lướt qua một tia ấm áp, cầm lấy phát quan màu vàng đưa qua cho y.
“Được rồi.” Cầm lấy kim quan từ tay hắn cố định mái tóc dài, Đông Phương Bất Bại kéo hắn đứng dậy, nhìn người trước mặt trường thân ngọc lập, thanh dật xuất trần đắc ý nói.
(Trường thân ngọc lập: dáng người cao cao, nhìn anh tuấn tựa như một khối ngọc)
“Vậy ra ngoài thôi.” Âu Dương Minh Nhật vừa dứt lời, đang muốn đi ra ngoài, lại bị y giữ chặt, “Sao vậy?”
“Chỗ này rách khi nào?” Cầm lấy vạt áo của hắn, Đông Phương Bất Bại chỉ vào một lỗ hổng to chừng một ngón tay cái.
Ánh mắt rơi xuống trên vạt áo của mình, Âu Dương Minh Nhật nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Không chú ý.” Nói xong liền muốn đi thay y phục.
“Không cần phiền toái vậy.” Đông Phương Bất Bại nâng tay, một vệt sắc hồng từ trong tay áo bay ra, tưởng như trong nháy mắt, lỗ hổng kia được thay thế bằng một đóa mẫu đơn kiều diễm đang nở rộ.
Nhìn hoa văn xinh đẹp nở rộ trên vạt áo màu vàng nhạt, Âu Dương Minh Nhật tán dương: “Trong chớp mắt đã hoàn thành một đóa mẫu đơn tinh xảo như vậy, tốc độ của Đông Phương thật nhanh a!”
Thêu xong, Đông Phương Bất Bại vốn còn đang lo lắng không biết hắn có thích hay không, nghe hắn nói như vậy không khỏi cười: “Nguyên lai ta chỉ là tốc độ nhanh thôi a!”
Cười khẽ một tiếng, Âu Dương Minh Nhật mới lại nói: “Tự nhiên không chỉ vậy, hoa văn ngươi thêu cũng rất đẹp, so ra hoa văn ban đầu trên áo cũng không thể sánh bằng.”
Thấy trên mặt hắn mang ý cười không chút để ý, Đông Phương Bất Bại lúc này mới yên lòng, ngạo nghễ nói: “Đó là đương nhiên, chuyện bổn tọa đã làm tất nhiên là phải hoàn hảo nhất.”
“Nga?” Âu Dương Minh Nhật phiêu mắt liếc y một cái, không khỏi nói: “Tại hạ lúc này đói bụng, chẳng biết có thể phiền Đông Phương giáo chủ làm một phần tảo thiện tốt nhất mang đến được không?”
Nhìn vẻ mặt hắn nghiêm trang đùa giỡn ngược lại mình, Đông Phương Bất Bại tà mắt nhìn hắn, “Bổn tọa lại có thể cho người đi làm phần tảo thiện tốt nhất mang đến, ngươi cứ tiếp tục chờ xem.” Hai chữ “cho người” nhấn mạnh một chút, nói xong y liền bước ra ngoài.
Âu Dương Minh Nhật cũng không cảm thấy rằng cứ chờ ở nơi này sẽ có tảo thiện, mỉm cười bước theo y.
Đợi hai người thu thập mọi thứ xong xuôi, sau khi dùng cơm liền tới phòng của thiếu trang chủ Kiếm Ý sơn trang.
Bởi vì hôm qua hắn mới vừa tỉnh thì hai người đã rời đi, vậy nên vị thiếu chủ này vẫn chưa gặp được ân nhân của mình.
Hôm nay hắn ngồi dựa trên giường, thấy hai người cùng bước vào cửa, trong lòng không khỏi tán thán, thầm nghĩ cả hai vị nam tử thoạt nhìn đều là nhân vật bất phàm, thậm chí ánh mắt còn dừng lại trên người Đông Phương Bất Bại một hồi lâu.
“Trại Hoa Đà ta tuy đã đáp ứng lệnh tôn cứu ngươi, nhưng nếu phá hủy quy củ của ta, mạng của ngươi ―― Trại Hoa Đà ta sẽ đích thân đến thu lại.” Thấy ánh mắt kẻ kia di chuyển trên người bên cạnh, Âu Dương Minh Nhật lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại vốn đang có chút tức giận, trong đáy mắt lại dần hiện ra ý cười, lặng lẽ thu hồi tú hoa châm vẫn đang chờ sẵn nơi đầu ngón tay.
Trang chủ Kiếm Ý sơn trang đang lui ở phía sau trừng mắt nhìn đứa con trai của mình. Thiếu chủ kia nhớ lại lời cha mẹ dặn dò hôm qua, lại nhớ ân nhân đã cứu mình có quy củ “Tam bất cứu”. Hiểu được đây là thần y đang cảnh cáo mình, vì mạng nhỏ suy nghĩ, hắn thành thật hạ mắt, không hề nhìn sang nam tử mặc hồng y kia.
“Tiên sinh......” Thấy vậy, trang chủ nhỏ giọng gọi một tiếng.
Liếc mắt nhìn người trên giường, Âu Dương Minh Nhật dùng thiên cơ tuyến chẩn mạch xong, lúc này mới bảo hắn bỏ ngoại bào xuống, ngồi xếp bằng trên giường.
Nâng tay bắn ra mười ngân châm cắm lên các huyệt đạo trên đầu và trước ngực hắn, lấy thiên cơ tuyến linh hoạt mang theo ngân châm liên tục di hình hoán huyệt.
(Di hình hoán huyệt: linh hoạt đổi vị trí huyệt đạo liên tục)
Ngồi ở một bên uống trà, ánh mắt Đông Phương Bất Bại dừng ở những động tác thuần thục đến hành vân lưu thủy của người nọ, ý cười vui thích trong mắt ngày càng đậm.
(Hành vân lưu thủy: mây trôi nước chảy, ý nói động tác nhanh nhẹn, thuần thục linh hoạt)
Sau nửa canh giờ, vẫy tay một cái thu hồi ngân châm, Âu Dương Minh Nhật lạnh lùng nói: “Ngày mai lại thi châm một lần nữa sẽ khỏi hẳn.” Nói xong, cũng không chờ hai phụ tử kia còn gì thắc mắc, liếc mắt ra hiệu cho người ngồi uống trà bên kia một cái rồi lập tức rời đi.
Đông Phương Bất Bại cũng không thèm nhìn hai phụ tử đang ngây người kia, đứng lên đi theo.
“Cha, rốt cuộc hai người này là ai, tại sao hành động lại kiêu ngạo như thế? Rõ ràng đang ở ――” Thấy người rời đi, thiếu chủ kia nhịn không được hỏi.
“Câm miệng! Đó không phải người mà ngươi có thể đụng vào!” Chung Ý lập tức ngắt lời đứa con, một lát sau rốt cuộc lại quan tâm hỏi: “Thân mình ngươi còn khó chịu nữa không?”
Rốt cuộc vẫn e sợ phụ thân của mình, thấy hắn trách cứ, người trên giường cũng im lặng, lúc này thấy sắc mặt phụ thân đã hoàn hoãn lại, liền gật đầu đáp: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Chung Ý gật gật đầu, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt, rồi cũng rời đi.
Dù sao sơn trang này cũng coi như đã thuộc về mình, hai người vừa rời đi kia liền tùy ý đi dạo trong sơn trang.
Khi đi tới một mảnh vườn trăm hoa nở rộ, cảnh đẹp hiếm có, hai người ăn ý dừng nện bước, nhìn nhau rồi tìm nơi ngồi xuống, thổi tiêu, đánh cờ, phẩm trà, thường thực, một ngày nhàn nhã cứ như vậy mà trôi qua.
(Thường thực: thưởng thức món ăn)
Người trong sơn trang nhận được mệnh lệnh, cũng không dám quấy rầy, mang những thứ cần thiết đến khu vườn, sau đó thì đều lui đi.
Trên khoảng trời xanh thăm thẳm, bồng bềnh vài áng mây trắng, giữa khu vườn muôn loài hoa đang nở rộ khoe sắc, thân ảnh màu vàng thấp thoáng cùng bóng dáng mang sắc đỏ thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Cảm giác được hơi thở ấm áp cùng một chút ngứa ngáy truyền đến từ phía sau gáy, Âu Dương Minh Nhật vốn đã chìm vào giấc ngủ, chợt tỉnh lại.
Hơi nghiêng đầu, liền thấy người nằm bên cạnh áp đầu vào lồng ngực mình, những sợi tóc rối tung che mất nửa phần khuôn mặt. Có lẽ bị sợi tóc che phủ trên mặt không thoải mái, khiến y thỉnh thoảng lại động đậy xê dịch vị trí, vẻ mặt buồn bực cọ tới cọ lui trên cổ mình.
Thấy y co người, cả thân mình dường như thu lại, lui thành một đoàn trong lòng mình, khóe môi Âu Dương Minh Nhật hơi cong lên một ý cười ôn hòa ấm áp, đưa tay giúp y gạt những sợi tóc vướng víu kia, lộ ra gương mặt trắng khuynh thành nõn nà.
Khi không ngủ, khóe mắt y luôn giương lên, còn mang theo vài tia ngạo khí bễ nghễ thiên hạ. Nhưng lúc này, khi y khép lại đôi con ngươi sâu thăm thẳm cất chứa sự ngạo nghễ cùng bá đạo ngày thường, cùng với đôi môi mỏng mang chút sắc đỏ nhàn nhạt khiến y trông không còn lãnh khốc kiêu ngạo như ban ngày. Ngược lại, những sợi tóc đen rối tung phủ trên gương mặt kia lại tăng thêm vài phần mị hoặc, nhưng không hề lả lướt như nữ tử mà đầy anh khí.
Ánh mắt hơi dừng lại trên gương mặt khi ngủ của y hồi lâu, Âu Dương Minh Nhật lại đưa tay nắm lấy góc chăn gấm mềm mại bên hông y, muốn kéo lên đắp cho y, tránh nhiễm lạnh.
Nào biết vừa mới cử động một chút, một cảm giác ấm áp mềm mại khẽ dán sát lại, nhẹ nhàng ma sát qua khóe môi hắn.
Người đang mộng đẹp kia vô thức ngẩng đầu lên, cũng trong vô thức mà co lại thân thể, hướng về nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh mà dựa vào ngày càng gần. Làn môi mỏng đỏ nhàn nhạt kia cũng vừa lúc mà lướt qua khóe môi người bên cạnh.
Đột nhiên bị bất ngờ ngoài ý muốn, Âu Dương Minh Nhật ngây ngẩn cả người, góc chăn đang nắm trong tay cũng rơi xuống.
Trong nháy mắt cảm thấy trái tim mình đột ngột nhảy mạnh một nhịp, Âu Dương Minh Nhật chuyển ánh mắt nhìn người đang chìm trong mộng đẹp kia, con ngươi ngày thường luôn cơ trí, lúc này lại lộ ra vài phần mê mang khó hiểu.
Qua hồi lâu, hắn mới thoát khỏi vòng mê mang, kéo chăn lên đắp lại thật tốt cho cả hai, sau đó một lần nữa nhắm mắt.
Ngày hôm sau, Đông Phương Bất Bại vừa có một đêm mộng đẹp an ổn tỉnh lại trước, nhìn người bên cạnh còn đang ngủ say, gương mặt khuynh diễm lộ ra nét tươi cười ấm áp.
Nhưng khi nhìn thấy mi tâm của hắn hơi cau lại, không nhịn được mà nâng ngón tay điểm lên vết chu sa tiên diễm trên trán, rồi khe khẽ vuốt nhẹ nơi hai đầu lông mày đang nhăn lại, y cũng không vội vã thức dậy.
Thỏa mãn dựa vào hắn nghỉ ngơi một hồi, thấy hắn vẫn chưa tỉnh, Đông Phương Bất Bại vừa buồn bực trong lòng rằng sao hôm nay hắn lại ngủ muộn hơn ngày thường như vậy, vừa yên lặng đứng lên.
Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại rửa mặt, mặc y phục xong, người đang nằm trên giường kia mới từ từ tỉnh dậy.
Mở mắt liếc sang phần giường bên cạnh, thấy một khoảng trống không, lúc này Âu Dương Minh Nhật mới ngồi dậy.
Nhìn người chỉ mặc một lớp áo đơn mỏng manh trắng muốt, bờ môi Đông Phương Bất Bại hàm chứa ý cười, “Tối qua ngủ không ngon sao? Canh giờ cũng còn sớm, có thể ngủ tiếp một lát.”
“Không sao.” Âu Dương Minh Nhật xốc chăn bước xuống giường, lập tức lấy ngoại bào mặc vào.
Đông Phương Bất Bại ngồi ở một bên, đợi hắn rửa mặt xong, thấy mái tóc dài còn đang xõa ra tản mác trong không trung, trong lòng khẽ động, liền tới gần, vui vẻ đề nghị: “Ta giúp ngươi buộc tóc a?”
Tuy là câu hỏi, nhưng không đợi câu trả lời Đông Phương Bất Bại đã lôi kéo hắn ngồi xuống, sau đó cầm lấy cây lược gỗ.
“Đông Phương!” Nâng tay nắm lấy cổ tay y, Âu Dương Minh Nhật thấp giọng quát khẽ một tiếng.
Đổi tay cầm lược, Đông Phương Bất Bại giả bộ không nghe thấy, tiếp tục vui vẻ giúp hắn chải mượt những sợi tóc mềm nhẹ, đen như mực kia.
Thấy y kiên trì, Âu Dương Minh Nhật cười cười, rồi buông cổ tay y ra.
Từng chút từng chút cẩn thận chải tóc, Đông Phương Bất Bại dùng cây lược gỗ gạt ra một nửa mái tóc, nói với hắn: “Phát quan.”
Phản chiếu trên mặt gương đồng là khuôn mặt nghiêm túc cùng chuyên chú của y, trong mắt Âu Dương Minh Nhật lướt qua một tia ấm áp, cầm lấy phát quan màu vàng đưa qua cho y.
“Được rồi.” Cầm lấy kim quan từ tay hắn cố định mái tóc dài, Đông Phương Bất Bại kéo hắn đứng dậy, nhìn người trước mặt trường thân ngọc lập, thanh dật xuất trần đắc ý nói.
(Trường thân ngọc lập: dáng người cao cao, nhìn anh tuấn tựa như một khối ngọc)
“Vậy ra ngoài thôi.” Âu Dương Minh Nhật vừa dứt lời, đang muốn đi ra ngoài, lại bị y giữ chặt, “Sao vậy?”
“Chỗ này rách khi nào?” Cầm lấy vạt áo của hắn, Đông Phương Bất Bại chỉ vào một lỗ hổng to chừng một ngón tay cái.
Ánh mắt rơi xuống trên vạt áo của mình, Âu Dương Minh Nhật nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Không chú ý.” Nói xong liền muốn đi thay y phục.
“Không cần phiền toái vậy.” Đông Phương Bất Bại nâng tay, một vệt sắc hồng từ trong tay áo bay ra, tưởng như trong nháy mắt, lỗ hổng kia được thay thế bằng một đóa mẫu đơn kiều diễm đang nở rộ.
Nhìn hoa văn xinh đẹp nở rộ trên vạt áo màu vàng nhạt, Âu Dương Minh Nhật tán dương: “Trong chớp mắt đã hoàn thành một đóa mẫu đơn tinh xảo như vậy, tốc độ của Đông Phương thật nhanh a!”
Thêu xong, Đông Phương Bất Bại vốn còn đang lo lắng không biết hắn có thích hay không, nghe hắn nói như vậy không khỏi cười: “Nguyên lai ta chỉ là tốc độ nhanh thôi a!”
Cười khẽ một tiếng, Âu Dương Minh Nhật mới lại nói: “Tự nhiên không chỉ vậy, hoa văn ngươi thêu cũng rất đẹp, so ra hoa văn ban đầu trên áo cũng không thể sánh bằng.”
Thấy trên mặt hắn mang ý cười không chút để ý, Đông Phương Bất Bại lúc này mới yên lòng, ngạo nghễ nói: “Đó là đương nhiên, chuyện bổn tọa đã làm tất nhiên là phải hoàn hảo nhất.”
“Nga?” Âu Dương Minh Nhật phiêu mắt liếc y một cái, không khỏi nói: “Tại hạ lúc này đói bụng, chẳng biết có thể phiền Đông Phương giáo chủ làm một phần tảo thiện tốt nhất mang đến được không?”
Nhìn vẻ mặt hắn nghiêm trang đùa giỡn ngược lại mình, Đông Phương Bất Bại tà mắt nhìn hắn, “Bổn tọa lại có thể cho người đi làm phần tảo thiện tốt nhất mang đến, ngươi cứ tiếp tục chờ xem.” Hai chữ “cho người” nhấn mạnh một chút, nói xong y liền bước ra ngoài.
Âu Dương Minh Nhật cũng không cảm thấy rằng cứ chờ ở nơi này sẽ có tảo thiện, mỉm cười bước theo y.
Đợi hai người thu thập mọi thứ xong xuôi, sau khi dùng cơm liền tới phòng của thiếu trang chủ Kiếm Ý sơn trang.
Bởi vì hôm qua hắn mới vừa tỉnh thì hai người đã rời đi, vậy nên vị thiếu chủ này vẫn chưa gặp được ân nhân của mình.
Hôm nay hắn ngồi dựa trên giường, thấy hai người cùng bước vào cửa, trong lòng không khỏi tán thán, thầm nghĩ cả hai vị nam tử thoạt nhìn đều là nhân vật bất phàm, thậm chí ánh mắt còn dừng lại trên người Đông Phương Bất Bại một hồi lâu.
“Trại Hoa Đà ta tuy đã đáp ứng lệnh tôn cứu ngươi, nhưng nếu phá hủy quy củ của ta, mạng của ngươi ―― Trại Hoa Đà ta sẽ đích thân đến thu lại.” Thấy ánh mắt kẻ kia di chuyển trên người bên cạnh, Âu Dương Minh Nhật lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại vốn đang có chút tức giận, trong đáy mắt lại dần hiện ra ý cười, lặng lẽ thu hồi tú hoa châm vẫn đang chờ sẵn nơi đầu ngón tay.
Trang chủ Kiếm Ý sơn trang đang lui ở phía sau trừng mắt nhìn đứa con trai của mình. Thiếu chủ kia nhớ lại lời cha mẹ dặn dò hôm qua, lại nhớ ân nhân đã cứu mình có quy củ “Tam bất cứu”. Hiểu được đây là thần y đang cảnh cáo mình, vì mạng nhỏ suy nghĩ, hắn thành thật hạ mắt, không hề nhìn sang nam tử mặc hồng y kia.
“Tiên sinh......” Thấy vậy, trang chủ nhỏ giọng gọi một tiếng.
Liếc mắt nhìn người trên giường, Âu Dương Minh Nhật dùng thiên cơ tuyến chẩn mạch xong, lúc này mới bảo hắn bỏ ngoại bào xuống, ngồi xếp bằng trên giường.
Nâng tay bắn ra mười ngân châm cắm lên các huyệt đạo trên đầu và trước ngực hắn, lấy thiên cơ tuyến linh hoạt mang theo ngân châm liên tục di hình hoán huyệt.
(Di hình hoán huyệt: linh hoạt đổi vị trí huyệt đạo liên tục)
Ngồi ở một bên uống trà, ánh mắt Đông Phương Bất Bại dừng ở những động tác thuần thục đến hành vân lưu thủy của người nọ, ý cười vui thích trong mắt ngày càng đậm.
(Hành vân lưu thủy: mây trôi nước chảy, ý nói động tác nhanh nhẹn, thuần thục linh hoạt)
Sau nửa canh giờ, vẫy tay một cái thu hồi ngân châm, Âu Dương Minh Nhật lạnh lùng nói: “Ngày mai lại thi châm một lần nữa sẽ khỏi hẳn.” Nói xong, cũng không chờ hai phụ tử kia còn gì thắc mắc, liếc mắt ra hiệu cho người ngồi uống trà bên kia một cái rồi lập tức rời đi.
Đông Phương Bất Bại cũng không thèm nhìn hai phụ tử đang ngây người kia, đứng lên đi theo.
“Cha, rốt cuộc hai người này là ai, tại sao hành động lại kiêu ngạo như thế? Rõ ràng đang ở ――” Thấy người rời đi, thiếu chủ kia nhịn không được hỏi.
“Câm miệng! Đó không phải người mà ngươi có thể đụng vào!” Chung Ý lập tức ngắt lời đứa con, một lát sau rốt cuộc lại quan tâm hỏi: “Thân mình ngươi còn khó chịu nữa không?”
Rốt cuộc vẫn e sợ phụ thân của mình, thấy hắn trách cứ, người trên giường cũng im lặng, lúc này thấy sắc mặt phụ thân đã hoàn hoãn lại, liền gật đầu đáp: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Chung Ý gật gật đầu, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt, rồi cũng rời đi.
Dù sao sơn trang này cũng coi như đã thuộc về mình, hai người vừa rời đi kia liền tùy ý đi dạo trong sơn trang.
Khi đi tới một mảnh vườn trăm hoa nở rộ, cảnh đẹp hiếm có, hai người ăn ý dừng nện bước, nhìn nhau rồi tìm nơi ngồi xuống, thổi tiêu, đánh cờ, phẩm trà, thường thực, một ngày nhàn nhã cứ như vậy mà trôi qua.
(Thường thực: thưởng thức món ăn)
Người trong sơn trang nhận được mệnh lệnh, cũng không dám quấy rầy, mang những thứ cần thiết đến khu vườn, sau đó thì đều lui đi.
Trên khoảng trời xanh thăm thẳm, bồng bềnh vài áng mây trắng, giữa khu vườn muôn loài hoa đang nở rộ khoe sắc, thân ảnh màu vàng thấp thoáng cùng bóng dáng mang sắc đỏ thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Tác giả :
Tô Hương Lan Sắc