Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương
Chương 59
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Robin♥
Người nói là ai? Tất nhiên chính là Dương Bảo Nhi, Dương đại tiểu thư đang ngủ trưa say sưa bị tiếng đánh nhau của mọi người đánh thức.
Thật ra bé đã sớm dậy, lúc tỉnh thì nghe thấy Hướng Vấn Thiên đang mắng chửi Dương Liên Đình là “tiểu nhân gian nịnh”.
Dương Bảo Nhi mặc dù nghe không hiểu mấy, nhưng cũng biết đây là đang mắng chửi phụ thân bé, giận cực kỳ. Nhưng bé rất thông minh, cảm thấy người này đến có ý xấu, liền len lén bò ra cửa sổ nhìn xem, vừa lúc thấy nương bé sau lưng làm một động tác tay, ý bảo bé không được ra. Thế là bé liền trốn trong phòng xem kịch.
Không ngờ người này thật quá đáng, không chỉ mắng chửi phụ thân, mà còn dám mắng cả nương bé. Hơn nữa cái nữ nhân xinh đẹp xấu xa kia còn thật độc ác, muốn đánh bụng của nương. Nàng không biết trong bụng nương có tiểu bảo bảo à? Sao có thể làm hại hai tiểu đệ đệ còn chưa có sinh ra của bé được.
Bởi vậy khi thấy Lệnh Hồ Xung cũng gia nhập cuộc chiến, Dương Bảo Nhi không nhịn nổi nữa, nhảy ra, chỉ vào ba cái người xấu kia tức giận mắng một tiếng.
Đám người Nhậm Doanh Doanh thấy trong phòng chạy ra một tiểu cô nương mập mạp phấn nộn, khuôn mặt khả ái, nhất thời giật mình, hơn nữa còn cực độ hoài nghi lỗ tai của mình.
Tiểu cô nương này mới nói cái gì? Khi dễ nương bé? Nương bé là ai? Lẽ nào lại là Đông Phương Bất Bại?
Mấy người trợn mắt cứng lưỡi đứng đơ tại chỗ.
Bọn lão đơ, mà Dương Bảo Nhi không có đơ.
“Hổ đầu, lên! Cắn nàng!” Dương Bảo Nhi tay nhỏ chỉ, thanh âm non nớt quát.
Tiểu Hổ đầu lập tức ngao một tiếng, chạy ra, dồn sức lao về phía Nhậm Doanh Doanh.
Tiểu hổ đầu bây giờ đã không còn dáng vẻ nhỏ xíu như mèo như lúc Đông Phương Bất Bại mang lên nhai nữa rồi. Một năm nay nó ăn no ngủ đủ, có thể chơi đùa quậy phá, thân thể đã lớn dài ra. Thân hình một tuổi, còn là của loài bạch hổ uy mãnh nhất trong loài hổ, nhìn qua cũng khí thế bức nhân, so ra còn lớn hơn hổ thường cả vòng.
Nhậm Doanh Doanh thấy không biết nhảy ở đâu ra một con hổ lớn, há miệng đỏ lòm vọt về phía mình, sợ đến mặt trắng bệch, hét lên: “Xung ca! Phụ thân!”
Võ công nàng không kém, nhưng dù sao cũng là nữ tử, đối với mấy loài mãnh thú này trời sinh đã sợ hãi, sao có cái can đảm của Bảo Nhi? Hơn nữa nàng còn mới kịp trốn khỏi tú hoa châm của Đông Phương Bất Bại, còn chưa bình tĩnh lại, thật xui xẻo bị dọa đến muốn ngất xỉu.
Đám Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Ngã Hành bất ngờ thấy con hổ này cũng bị kinh ngạc.
Nhậm Ngã Hành lo lắng cho con gái, mặc kệ thế công của Dương Liên Đình, hét to một tiếng, phi thân qua, bổ một kiếm về phía tiểu hổ đầu. Đồng thời một chưởng của Dương Liên Đình cũng đánh đến lưng lão.
Nhậm Ngã Hành nội công thâm hậu, sớm nhìn ra Dương Liên Đình mặc dù võ công cao minh nhưng nội lực không đủ, nên cũng không sợ hắn, cứng rắn tiếp một chưởng này. Không ngờ tại lúc khí huyết tuôn trào thì nghe một tiếng kêu thanh thúy: “Oa!”
Nhậm Ngã Hành phản ứng lại, liền cảm thấy mắt trái một trận đau đớn tận xương, nhịn không nổi thét to một tiếng.
Mà lúc này tiểu hổ đầu đã linh hoạt tránh khỏi thế kiếm của lão, nhảy sang một bên.
Chậc! Ngày nào nó cũng bị tiểu chủ nhân “hành hạ” luyện thành một thân bản lĩnh “chuồn” có phải là luyện chơi đâu?
Hổ đầu khinh thường nghĩ.
Nhậm Ngã Hành trên mặt đầm đìa máu, nhìn không rõ. Ai cũng không ngờ, thừa dịp chọc mù một mắt lão không phải nguyên bản Đông Phương Bất Bại, mà là con gái bảo bối của y —— Dương Bảo Nhi.
Dương Bảo Nhi tuy mới hai tuổi, trí lực đã có thể so với trẻ bảy, tám tuổi, thậm chí còn cao hơn nữa.
Nàng trốn trong phòng xem lén một lúc lâu, đã sớm nhìn ra lão đầu tóc bạc này là người cực xấu. Lại thấy tú hoa châm của nương thật lợi hại, trong lòng ngưỡng mộ, liền nhặt một châm Đông Phương Bất Bại chưa kịp thu hồi lên, nắm trong tay.
Vừa rồi bé sai hổ đầu đi cắn Nhậm Doanh Doanh, vì giận nữ nhân này khi dễ nương bé. Nhưng thấy Nhậm Ngã Hành đánh đến, vung kiếm muốn chém hổ đầu, bé liền gấp, sao có thể để người xấu này làm hại tiểu hổ đầu của bé chứ? Lại thấy phụ thân phía sau đánh người này một chưởng, Dương Bảo Nhi liền không chút do dự thuận thế bắn tú hoa châm đang cầm trong tay, đâm trúng mắt trái Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành vì con gái sốt ruột, khó tránh không tập trung. Lại cũng không ai nghĩ đến đứa nhỏ còn chưa cao đến đầu gối mọi người lại có thể có cái võ công gì, nên căn bản không đề phòng bé. Bị bé bất ngờ một chiêu đánh trúng, chọc mù mắt trái.
“Phụ thân!”
“Giáo chủ!”
“Nhậm giáo chủ!”
Nhậm Doanh Doanh, Hướng Vấn Thiên cùng Lệnh Hồ Xung ba người đồng thời kinh hô.
Dương Bảo Nhi cao hứng vỗ tay kêu lên: “Oa oa! Đánh trúng rồi! Đánh trúng rồi!” Vừa nói vừa chạy đến bên người Đông Phương Bất Bại, ôm chân y kêu lên: “Nương ơi, Bảo Nhi đánh trúng rồi. Bảo Nhi có lợi hại không? Lợi hại không?”
Bé nhỏ tuổi lần đầu ra tay, liền đánh thương ngay tiền giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, tung hoành giang hồ quá mười năm Nhậm Ngã Hành, thật đúng là hổ phụ vô khuyển nữ, đủ để tiếu ngạo giang hồ rồi.
Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại nhất thời cũng ngơ ngác, không ngờ bảo bối nữ nhi lại lợi hại đến thế, thuật phi châm này cũng quá cao minh.
Dương Liên Đình không mấy để ý đến võ công của con gái, nên không biết thực lực bé thế nào. Đông Phương Bất Bại mặc dù rất coi trọng việc này, nhưng Bảo Nhi tuổi vẫn còn nhỏ, còn chưa cao bằng kiếm, nên chỉ luyện nội lực thôi, đâu có trông cậy bé có thể có võ công gì?
Vậy mà Dương Bảo Nhi công lực bất phàm, lại gặp vận đỏ, một kích thành công.
Thực ra bọn hắn đâu có biết, Dương Bảo Nhi cả ngày không có việc gì làm ở hoa viên đùa nghịch, ném đá đuổi chim, chính là tự động luyện ám khí cùng khinh công. (R: sao nghe thấy gượng gượng thốn thốn thôi dù sao cũng là đồng nhân văn, hư cấu hết mức, toàn siêu nhân cả =)))
“Lợi hại. Bảo Nhi lợi hại lắm.” Đông Phương Bất Bại thấy Nhậm Ngã Hành sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ xấu hổ giận dữ, trong lòng vui sướng, cúi đầu nói với con gái đang hưng phấn bên chân mình: “Thật không hổ là con gái ngoan của ta. Bảo Nhi, sau này đối phó với ác nhân phải đánh như thế, nhớ kỹ.”
Dương Bảo Nhi dùng sức gật đầu, kiên định nói: “Ân! Ai bảo lão khi dễ nương và đệ đệ của ta.”
Hướng Vấn Thiên không nhịn nổi, quát: “Tiểu yêu tinh kia, ngươi từ đâu ra?!”
Dương Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, nghi hoặc ngửa đầu nhìn Đông Phương Bất Bại hỏi: “Nương à, hắn mắng cái tiểu yêu tinh kia, là nói Bảo Nhi sao?”
Dương Liên Đình bên kia đã giận dữ, mắng lại: “Ngươi lão già kia, dám mắng con gái ta!” Vừa nói vừa đánh một chưởng lại.
Một chưởng này chứa lượng tinh thần lực lớn của hắn, khiến gió nổi lên, khí xung động, chưởng phong như một thanh đao bổ tới.
Hướng Vấn Thiên giật mình. Vừa rồi gã nhìn thấy rõ Dương Liên Đình nội lực không cao, sao lúc này đột nhiên lại thâm hậu như vậy?
Gã không kịp vung roi đỡ, đành phải tung người tránh, nhưng chưởng này không phải loại người bình thường đánh ra nổi, khiến gã phốc một tiếng phun ra một búng máu.
Đám người Nhậm Ngã Hành giật mình kinh hãi. Vừa mới miễn cưỡng cân bằng tình thế, hiện tại lại trở nên thật không ổn.
Dương Liên Đình lại trầm giọng nói với Lệnh Hồ Xung: “Lệnh Hồ huynh đệ, vừa rồi rõ ràng ở bên ngoài ngươi đã nhận lời Dương mỗ, sẽ không cùng bọn họ rat ay, sao lúc này lại không giữ lời?”
Lệnh Hồ Xung hồi thần, không biết phải nói gì: “Dương huynh…”
Nhậm Ngã Hành tái mặt, chì còn một mắt phải lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Xung: “Chuyện này là thế nào?”
Nhậm Doanh Doanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lại thấy phụ thân bị chọc mù một mắt, đã không nhịn được chảy nước mắt, nhưng đây vẫn là tình lang của nàng, vội vã giải thích cùng phụ thân, rất nhanh nói lại chuyện vừa xảy ra bên ngoài hoa viên.
Nhậm Ngã Hành nghe xong mặt không cảm xúc. Lão không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Lệnh Hồ Xung đã lạnh đi rồi.
Hướng Vấn Thiên không nhịn được nói: “Lệnh Hồ huynh đệ, sao ngươi lại hồ đồ như vậy! Dương Liên Đình và Đông Phương Bất Bại gian trá phản bội, phóng túng thần giáo gây họa giang hồ, hôm nay nếu ngươi không rat ay, lẽ nào muốn đứng nhìn ta cùng Nhậm giáo chủ, còn có Nhậm Doanh Doanh chết dưới tay bọn chúng sao?”
Dương Liên Đình phi một tiếng, nói: “Họ Hướng kia, nói chuyện tử tế một chút. Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, Đông Phương giáo chủ chấp chưởng thần giáo mấy năm nay, có từng làm qua cái già gây họa giang hồ không? Người hành tẩu giang hồ, sao lại không có ân oán phân tranh? Đừng mang những thứ bẩn thỉu chụp hết lên đầu chúng ta! Ngươi nói chuyện đại nghĩa, còn không biết là ai trên giang hồ làm hái hoa tặc, bại hoại thanh danh thần giáo!”
Hướng Vấn Thiên giận phát run.
Dương Liên Đình thăm dò tinh thần Lệnh Hồ Xung thấy gã đang suy nghĩ, hiểu được tâm tư gã, phóng ra tinh thần lực, nhu thanh nói: “Lệnh Hồ huynh đệ, ta biết ngươi khó xử. Ta hứa với ngươi, chỉ cần Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên rời khỏi Hắc Mộc Nhai, từ giờ về sau không làm phiền một nhà ba người chúng ta, ta để lại cho bọn lão một đường sống. Kể cả thánh cô, ngươi càng yên tâm, ta không có thói quen khó xử nữ nhân. Huống chi…” Hắn nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại, nói: “Đông Phương giáo chủ luôn thương yêu thánh cô, từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, đối xử với nàng rất tốt, cũng không tính toán chuyện lần này, ngươi an tâm đưa nàng đi, không cần lo lắng.”
Lệnh Hồ Xung nghe vậy tâm động. Gã tuy cuồng ngạo, nhưng vẫn phân rõ ràng phải trái, lần này lên Hắc Mộc Nhai, cũng không phải là hoàn toàn tình nguyện, chỉ là nể mặt Doanh Doanh và Hướng đại ca. Nói thực, ấn tượng của gã về Nhậm Ngã Hành cũng không tốt. Nhậm Ngã Hành một đời kiêu hung, dã tâm bừng bừng, so với Đông Phương Bất Bại chỉ hơn không kém, nếu để lão lần nữa ngồi lên ngôi vị giáo chú, giang hồ nhất định lại thêm một đợt sóng dữ.
Nhậm Doanh Doanh thấy Dương Liên Đình ngầm bóng gió, nhất là câu kia “Đông Phương giáo chủ luôn thương yêu thánh cô, từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, đối xử với nàng rất tốt”, cũng nhớ lại những năm qua Đông Phương Bất Bại đối xử tốt với nàng. Huống chi nàng từ nhỏ đã thầm mến Đông Phương Bất Bại, tâm tư mơ mộng ấy, giống như mối tính đầu, khó có thể quên.
Nhậm Doanh Doanh cũng động tâm, nhưng thấy Đông Phương Bất Bại hiện tại trang phục bất nam bất nữ, còn có một bụng to kỳ quái, nhớ tới lời vừa rồi của tiểu cô nương kia, không khỏi vuột miệng hỏi: “Đông Phương thúc… Nữ hài này gọi ngươi “nương”, là con của ngươi sao?”
Nàng thấy diện mạo Dương Bảo Nhi giống như đúc từ một khuôn với Đông Phương Bất Bại, nổi lên lòng hiếu kỳ, ngay tại lúc này khi song phương đối địch lại hỏi ra một câu như vậy.
Hết chương 59.
Edit: Robin♥
Người nói là ai? Tất nhiên chính là Dương Bảo Nhi, Dương đại tiểu thư đang ngủ trưa say sưa bị tiếng đánh nhau của mọi người đánh thức.
Thật ra bé đã sớm dậy, lúc tỉnh thì nghe thấy Hướng Vấn Thiên đang mắng chửi Dương Liên Đình là “tiểu nhân gian nịnh”.
Dương Bảo Nhi mặc dù nghe không hiểu mấy, nhưng cũng biết đây là đang mắng chửi phụ thân bé, giận cực kỳ. Nhưng bé rất thông minh, cảm thấy người này đến có ý xấu, liền len lén bò ra cửa sổ nhìn xem, vừa lúc thấy nương bé sau lưng làm một động tác tay, ý bảo bé không được ra. Thế là bé liền trốn trong phòng xem kịch.
Không ngờ người này thật quá đáng, không chỉ mắng chửi phụ thân, mà còn dám mắng cả nương bé. Hơn nữa cái nữ nhân xinh đẹp xấu xa kia còn thật độc ác, muốn đánh bụng của nương. Nàng không biết trong bụng nương có tiểu bảo bảo à? Sao có thể làm hại hai tiểu đệ đệ còn chưa có sinh ra của bé được.
Bởi vậy khi thấy Lệnh Hồ Xung cũng gia nhập cuộc chiến, Dương Bảo Nhi không nhịn nổi nữa, nhảy ra, chỉ vào ba cái người xấu kia tức giận mắng một tiếng.
Đám người Nhậm Doanh Doanh thấy trong phòng chạy ra một tiểu cô nương mập mạp phấn nộn, khuôn mặt khả ái, nhất thời giật mình, hơn nữa còn cực độ hoài nghi lỗ tai của mình.
Tiểu cô nương này mới nói cái gì? Khi dễ nương bé? Nương bé là ai? Lẽ nào lại là Đông Phương Bất Bại?
Mấy người trợn mắt cứng lưỡi đứng đơ tại chỗ.
Bọn lão đơ, mà Dương Bảo Nhi không có đơ.
“Hổ đầu, lên! Cắn nàng!” Dương Bảo Nhi tay nhỏ chỉ, thanh âm non nớt quát.
Tiểu Hổ đầu lập tức ngao một tiếng, chạy ra, dồn sức lao về phía Nhậm Doanh Doanh.
Tiểu hổ đầu bây giờ đã không còn dáng vẻ nhỏ xíu như mèo như lúc Đông Phương Bất Bại mang lên nhai nữa rồi. Một năm nay nó ăn no ngủ đủ, có thể chơi đùa quậy phá, thân thể đã lớn dài ra. Thân hình một tuổi, còn là của loài bạch hổ uy mãnh nhất trong loài hổ, nhìn qua cũng khí thế bức nhân, so ra còn lớn hơn hổ thường cả vòng.
Nhậm Doanh Doanh thấy không biết nhảy ở đâu ra một con hổ lớn, há miệng đỏ lòm vọt về phía mình, sợ đến mặt trắng bệch, hét lên: “Xung ca! Phụ thân!”
Võ công nàng không kém, nhưng dù sao cũng là nữ tử, đối với mấy loài mãnh thú này trời sinh đã sợ hãi, sao có cái can đảm của Bảo Nhi? Hơn nữa nàng còn mới kịp trốn khỏi tú hoa châm của Đông Phương Bất Bại, còn chưa bình tĩnh lại, thật xui xẻo bị dọa đến muốn ngất xỉu.
Đám Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Ngã Hành bất ngờ thấy con hổ này cũng bị kinh ngạc.
Nhậm Ngã Hành lo lắng cho con gái, mặc kệ thế công của Dương Liên Đình, hét to một tiếng, phi thân qua, bổ một kiếm về phía tiểu hổ đầu. Đồng thời một chưởng của Dương Liên Đình cũng đánh đến lưng lão.
Nhậm Ngã Hành nội công thâm hậu, sớm nhìn ra Dương Liên Đình mặc dù võ công cao minh nhưng nội lực không đủ, nên cũng không sợ hắn, cứng rắn tiếp một chưởng này. Không ngờ tại lúc khí huyết tuôn trào thì nghe một tiếng kêu thanh thúy: “Oa!”
Nhậm Ngã Hành phản ứng lại, liền cảm thấy mắt trái một trận đau đớn tận xương, nhịn không nổi thét to một tiếng.
Mà lúc này tiểu hổ đầu đã linh hoạt tránh khỏi thế kiếm của lão, nhảy sang một bên.
Chậc! Ngày nào nó cũng bị tiểu chủ nhân “hành hạ” luyện thành một thân bản lĩnh “chuồn” có phải là luyện chơi đâu?
Hổ đầu khinh thường nghĩ.
Nhậm Ngã Hành trên mặt đầm đìa máu, nhìn không rõ. Ai cũng không ngờ, thừa dịp chọc mù một mắt lão không phải nguyên bản Đông Phương Bất Bại, mà là con gái bảo bối của y —— Dương Bảo Nhi.
Dương Bảo Nhi tuy mới hai tuổi, trí lực đã có thể so với trẻ bảy, tám tuổi, thậm chí còn cao hơn nữa.
Nàng trốn trong phòng xem lén một lúc lâu, đã sớm nhìn ra lão đầu tóc bạc này là người cực xấu. Lại thấy tú hoa châm của nương thật lợi hại, trong lòng ngưỡng mộ, liền nhặt một châm Đông Phương Bất Bại chưa kịp thu hồi lên, nắm trong tay.
Vừa rồi bé sai hổ đầu đi cắn Nhậm Doanh Doanh, vì giận nữ nhân này khi dễ nương bé. Nhưng thấy Nhậm Ngã Hành đánh đến, vung kiếm muốn chém hổ đầu, bé liền gấp, sao có thể để người xấu này làm hại tiểu hổ đầu của bé chứ? Lại thấy phụ thân phía sau đánh người này một chưởng, Dương Bảo Nhi liền không chút do dự thuận thế bắn tú hoa châm đang cầm trong tay, đâm trúng mắt trái Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành vì con gái sốt ruột, khó tránh không tập trung. Lại cũng không ai nghĩ đến đứa nhỏ còn chưa cao đến đầu gối mọi người lại có thể có cái võ công gì, nên căn bản không đề phòng bé. Bị bé bất ngờ một chiêu đánh trúng, chọc mù mắt trái.
“Phụ thân!”
“Giáo chủ!”
“Nhậm giáo chủ!”
Nhậm Doanh Doanh, Hướng Vấn Thiên cùng Lệnh Hồ Xung ba người đồng thời kinh hô.
Dương Bảo Nhi cao hứng vỗ tay kêu lên: “Oa oa! Đánh trúng rồi! Đánh trúng rồi!” Vừa nói vừa chạy đến bên người Đông Phương Bất Bại, ôm chân y kêu lên: “Nương ơi, Bảo Nhi đánh trúng rồi. Bảo Nhi có lợi hại không? Lợi hại không?”
Bé nhỏ tuổi lần đầu ra tay, liền đánh thương ngay tiền giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, tung hoành giang hồ quá mười năm Nhậm Ngã Hành, thật đúng là hổ phụ vô khuyển nữ, đủ để tiếu ngạo giang hồ rồi.
Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại nhất thời cũng ngơ ngác, không ngờ bảo bối nữ nhi lại lợi hại đến thế, thuật phi châm này cũng quá cao minh.
Dương Liên Đình không mấy để ý đến võ công của con gái, nên không biết thực lực bé thế nào. Đông Phương Bất Bại mặc dù rất coi trọng việc này, nhưng Bảo Nhi tuổi vẫn còn nhỏ, còn chưa cao bằng kiếm, nên chỉ luyện nội lực thôi, đâu có trông cậy bé có thể có võ công gì?
Vậy mà Dương Bảo Nhi công lực bất phàm, lại gặp vận đỏ, một kích thành công.
Thực ra bọn hắn đâu có biết, Dương Bảo Nhi cả ngày không có việc gì làm ở hoa viên đùa nghịch, ném đá đuổi chim, chính là tự động luyện ám khí cùng khinh công. (R: sao nghe thấy gượng gượng thốn thốn thôi dù sao cũng là đồng nhân văn, hư cấu hết mức, toàn siêu nhân cả =)))
“Lợi hại. Bảo Nhi lợi hại lắm.” Đông Phương Bất Bại thấy Nhậm Ngã Hành sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ xấu hổ giận dữ, trong lòng vui sướng, cúi đầu nói với con gái đang hưng phấn bên chân mình: “Thật không hổ là con gái ngoan của ta. Bảo Nhi, sau này đối phó với ác nhân phải đánh như thế, nhớ kỹ.”
Dương Bảo Nhi dùng sức gật đầu, kiên định nói: “Ân! Ai bảo lão khi dễ nương và đệ đệ của ta.”
Hướng Vấn Thiên không nhịn nổi, quát: “Tiểu yêu tinh kia, ngươi từ đâu ra?!”
Dương Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, nghi hoặc ngửa đầu nhìn Đông Phương Bất Bại hỏi: “Nương à, hắn mắng cái tiểu yêu tinh kia, là nói Bảo Nhi sao?”
Dương Liên Đình bên kia đã giận dữ, mắng lại: “Ngươi lão già kia, dám mắng con gái ta!” Vừa nói vừa đánh một chưởng lại.
Một chưởng này chứa lượng tinh thần lực lớn của hắn, khiến gió nổi lên, khí xung động, chưởng phong như một thanh đao bổ tới.
Hướng Vấn Thiên giật mình. Vừa rồi gã nhìn thấy rõ Dương Liên Đình nội lực không cao, sao lúc này đột nhiên lại thâm hậu như vậy?
Gã không kịp vung roi đỡ, đành phải tung người tránh, nhưng chưởng này không phải loại người bình thường đánh ra nổi, khiến gã phốc một tiếng phun ra một búng máu.
Đám người Nhậm Ngã Hành giật mình kinh hãi. Vừa mới miễn cưỡng cân bằng tình thế, hiện tại lại trở nên thật không ổn.
Dương Liên Đình lại trầm giọng nói với Lệnh Hồ Xung: “Lệnh Hồ huynh đệ, vừa rồi rõ ràng ở bên ngoài ngươi đã nhận lời Dương mỗ, sẽ không cùng bọn họ rat ay, sao lúc này lại không giữ lời?”
Lệnh Hồ Xung hồi thần, không biết phải nói gì: “Dương huynh…”
Nhậm Ngã Hành tái mặt, chì còn một mắt phải lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Xung: “Chuyện này là thế nào?”
Nhậm Doanh Doanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lại thấy phụ thân bị chọc mù một mắt, đã không nhịn được chảy nước mắt, nhưng đây vẫn là tình lang của nàng, vội vã giải thích cùng phụ thân, rất nhanh nói lại chuyện vừa xảy ra bên ngoài hoa viên.
Nhậm Ngã Hành nghe xong mặt không cảm xúc. Lão không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Lệnh Hồ Xung đã lạnh đi rồi.
Hướng Vấn Thiên không nhịn được nói: “Lệnh Hồ huynh đệ, sao ngươi lại hồ đồ như vậy! Dương Liên Đình và Đông Phương Bất Bại gian trá phản bội, phóng túng thần giáo gây họa giang hồ, hôm nay nếu ngươi không rat ay, lẽ nào muốn đứng nhìn ta cùng Nhậm giáo chủ, còn có Nhậm Doanh Doanh chết dưới tay bọn chúng sao?”
Dương Liên Đình phi một tiếng, nói: “Họ Hướng kia, nói chuyện tử tế một chút. Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, Đông Phương giáo chủ chấp chưởng thần giáo mấy năm nay, có từng làm qua cái già gây họa giang hồ không? Người hành tẩu giang hồ, sao lại không có ân oán phân tranh? Đừng mang những thứ bẩn thỉu chụp hết lên đầu chúng ta! Ngươi nói chuyện đại nghĩa, còn không biết là ai trên giang hồ làm hái hoa tặc, bại hoại thanh danh thần giáo!”
Hướng Vấn Thiên giận phát run.
Dương Liên Đình thăm dò tinh thần Lệnh Hồ Xung thấy gã đang suy nghĩ, hiểu được tâm tư gã, phóng ra tinh thần lực, nhu thanh nói: “Lệnh Hồ huynh đệ, ta biết ngươi khó xử. Ta hứa với ngươi, chỉ cần Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên rời khỏi Hắc Mộc Nhai, từ giờ về sau không làm phiền một nhà ba người chúng ta, ta để lại cho bọn lão một đường sống. Kể cả thánh cô, ngươi càng yên tâm, ta không có thói quen khó xử nữ nhân. Huống chi…” Hắn nhìn thoáng qua Đông Phương Bất Bại, nói: “Đông Phương giáo chủ luôn thương yêu thánh cô, từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, đối xử với nàng rất tốt, cũng không tính toán chuyện lần này, ngươi an tâm đưa nàng đi, không cần lo lắng.”
Lệnh Hồ Xung nghe vậy tâm động. Gã tuy cuồng ngạo, nhưng vẫn phân rõ ràng phải trái, lần này lên Hắc Mộc Nhai, cũng không phải là hoàn toàn tình nguyện, chỉ là nể mặt Doanh Doanh và Hướng đại ca. Nói thực, ấn tượng của gã về Nhậm Ngã Hành cũng không tốt. Nhậm Ngã Hành một đời kiêu hung, dã tâm bừng bừng, so với Đông Phương Bất Bại chỉ hơn không kém, nếu để lão lần nữa ngồi lên ngôi vị giáo chú, giang hồ nhất định lại thêm một đợt sóng dữ.
Nhậm Doanh Doanh thấy Dương Liên Đình ngầm bóng gió, nhất là câu kia “Đông Phương giáo chủ luôn thương yêu thánh cô, từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, đối xử với nàng rất tốt”, cũng nhớ lại những năm qua Đông Phương Bất Bại đối xử tốt với nàng. Huống chi nàng từ nhỏ đã thầm mến Đông Phương Bất Bại, tâm tư mơ mộng ấy, giống như mối tính đầu, khó có thể quên.
Nhậm Doanh Doanh cũng động tâm, nhưng thấy Đông Phương Bất Bại hiện tại trang phục bất nam bất nữ, còn có một bụng to kỳ quái, nhớ tới lời vừa rồi của tiểu cô nương kia, không khỏi vuột miệng hỏi: “Đông Phương thúc… Nữ hài này gọi ngươi “nương”, là con của ngươi sao?”
Nàng thấy diện mạo Dương Bảo Nhi giống như đúc từ một khuôn với Đông Phương Bất Bại, nổi lên lòng hiếu kỳ, ngay tại lúc này khi song phương đối địch lại hỏi ra một câu như vậy.
Hết chương 59.
Tác giả :
Thập Thế