Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương
Chương 43
Edit: Robin♥
“Ân, a… Liên đệ… Liên đệ…”
Đông Phương Bất Bại tách hai đùi thon dài trắng nõn, quấn quanh thắt lưng Dương Liên Đình. Hai mông căng tròn theo lực xuyên chọc của hắn mà dao động. Mái tóc đen dài óng mượt kia một nửa buông xuống mặt nước, tùy theo luật động của hai người mà trôi đu đưa.
Hình dạng của Đông Phương Bất Bại lúc này cực kỳ dâm đãng. Dương Liên Đình ôm lấy vòng eo mềm dẻo của y, một bên dùng tay chà sát đầu ngực của y, hưng phấn đến mất hết lý trí, sợi tinh thần cũng chậm chạp hiện ra ngoài.
Cũng may hắn vẫn cố khôi phục lại lý trí, còn nhớ hơn một năm trước cũng tại hồ tắm này, mình bị Đông Phương Bất Bại quyến rũ đến mất sạch lý trí, khiến y mang thai. Cho nên mặc dù tinh thần thể còn đang miệt mài không ngừng, cũng không lỗ mãng phóng ra mầm mống của bản thân.
Tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại lúc này đã có thể đáp lại Dương Liên Đình. Y không chỉ nhục thể đang quấn lấy Dương Liên Đình, mà còn bất tri bất giác phóng ra sợi tinh thần của chính mình, câu câu đáp đáp hưởng ứng lại dẫn dụ dây dưa của Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình lần đầu cảm nhận được tinh thần lực của y đáp lại, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngạc nhiên vì không ngờ Đông Phương Bất Bại đã phát hiện chuyện lạ trên tinh thần của mình, nhưng cố gắng khống chế.
Vui mừng chính là năng lực của y được đề cao cực đại. Xem ra chính là việc Bảo Nhi sinh ra khiến năng lực của y được đà phát triển cực nhanh.
“A, a—-“
Đến cao trào, Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy hồn phách giống như bị rút ra ngoài, một cỗ khoái cảm cực mạnh từ trong cả cơ thể và tinh thần vọt thẳng lên đại não, khiến y trong nháy mắt có cảm giác như mình thăng thiên, bay qua cả tầng mây, thẳng đến vũ trụ, thả mình xem tinh vân biến hóa, ánh sáng luân lưu.
Cảm giác ấy thật khó mà hình dung. Một khắc này Đông Phương Bất Bại có cảm giác như mình cùng người này được trói chặt cùng một chỗ, dường như cả tánh mạng cũng hòa vào với nhau.
Xong xuôi, Dương Liên Đình đặt Đông Phương Bất Bại ngồi trên đùi mình, cùng y tắm rửa trong hồ nước ấm.
“Vừa rồi có thoải mái không?”
Dương Liên Đình dịu dàng hôn lên cằm, cổ Đông Phương Bất Bại, một bên ôn nhu xoa bóp lưng y, nhẹ hỏi.
“Ân.”
Đông Phương Bất Bại lười biếng tựa trong lòng hắn, đầu gối lên vai hắn, để mặc hắn vuốt ve cơ thể cùng tóc mình.
Hiện tại y đã không ngại lõa theẻ trước mặt Liên đệ nữa rồi. Dù sao trên cơ thể y chỗ nào Dương Liên Đình cũng rõ như lòng bàn tay, thậm chí vị trí khoái cảm hắn còn rõ hơn cả chính bản thân y.
“Liên đệ, ta có thể có mang, cũng đã sinh hạ Bảo Nhi, cũng không phải là nhờ Quỳ Hoa Bảo Điển, mà có lẽ là vì ngươi đi.”
Đông Phương Bất Bại đột nhiên lên tiếng, làm Dương Liên Đình lặng đi một chút.
Bất quá hắn cũng chỉ lặng đi một chút, rất nhanh liền phản ứng lại.
Đông Phương Bất Bại tài trí hơn người, không ai có thể so sánh, cho dù có là Nhậm Ngã Hành cũng phải tâm phục khẩu phục. Tại một khắc y phát hiện được biến hóa tinh thần lực của mình, Dương Liên Đình biết rồi y sẽ sớm tìm hiểu chuyện này.
Cho nên Dương Liên Đình chỉ ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Tò mò không? Có muốn biết tại sao lại vậy?”
Đông Phương Bất Bại lắc đầu, tóc mềm cọ xát trước ngực Dương Liên Đình, làm lòng y ngứa ngáy.
“Liên đệ, hơn hai năm nay, ngươi đã vì ta làm nhiều chuyện, mặc dù ngươi không nói, nhưng trong lòng ta biết. Chuyện này nếu ngươi không chủ động nói cho ta thì nhất định là có nguyên nhân. Ta cũng không ép hỏi ngươi. Nếu sau này ngươi muốn nói cho ta biết, thì lúc ấy hẵng nói.”
Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại hiểu chuyện như vậy, cảm kích, nhẹ hôn miệng y, nói khẽ: “Đông Phương, không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, chỉ là chưa đến lúc. Ngươi gần đây chắc cũng phát hiện… năng lượng tinh thần của ngươi có biến hóa phải không? Chỉ cần ngươi cùng ta, còn có Bảo Nhi, tiếp tục tăng cường năng lực, đến một ngày khi ngươi có thể thừa nhận rồi thì, ta nhất định sẽ nói bí mật này cho ngươi. Ngươi tin ta, có được hay không?”
Đông Phương Bất Bại che cái miệng của hắn, ôn nhu nói: “Liên đệ, đừng nói cái gì mà có tin hay không. Ngày hôm nay, trong cả thế gian này, ngươi là người duy nhất ta tin tưởng. Tâm ý của ta thế nào sao ngươi còn không biết? Sau này không được nói chuyện như thế nữa, bất luận ngươi muốn làm cái gì, ta đều ủng hộ.”
Dương Liên Đình dùng sức hôn lòng bàn tay y, cười tán dương: “Thật đúng là hiền thê của ta!”
Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, mỉm cười, dang tay ôm cổ hắn, tại bên tai hắn thì thầm: “Liên đệ, ngươi đã có thể khiến ta sinh được Bảo Nhi… Không bằng, chúng ta lại sinh thêm một đứa đi.”
Đây mới chính xác là lời y muốn nói nhất hôm nay đi.
Dương Liên Đình bị khí tức nóng bỏng của y thổi bên tai đến phát nhiệt. Lại cảm giác được ngón tay Đông Phương Bất Bại khéo léo luồn xuống nước, nắm phân thân của mình.
Dương Liên Đình thở gấp, cắn răng nói: “Ngươi vừa mới sinh được nửa năm, còn chưa khỏe lại hoàn toàn đã có mang… Không bằng chúng ta đợi thêm nửa năm nữa, chờ Bảo Nhi lớn thêm rồi… Đừng, ngươi yêu tinh này!”
Hồ tắm lại dậy sóng. Bọt nước bay tứ tung, nghe thấy rõ ràng tiếng cười nhẹ của Đông Phương Bất Bại cùng âm thanh thở dốc “hổn hển” của Dương Liên Đình cùng một chỗ, rất nhanh lại qua một chương vừa hạnh phúc và tính phúc.
Đông Phương Bất Bại mặc dù vội vàng muốn vì Dương Liên Đình sinh thêm một đứa, nhưng mà Dương Liên Đình hết sức kiềm chế, không chịu để y lại thụ thai.
Thứ nhất cũng vì nguy hiểm khi sinh Bảo Nhi đã dọa hắn sợ gần chết, lại nghĩ đến khi ấy nếu mình đến muộn một chút thôi, Đông Phương Bất Bại khẳng định sẽ không chút do dự mổ phanh bụng tự lấy thai nhi ra. Nếu chuyện xảy ra đến mức ấy, thì đừng nói dù mình có là thần tiên cũng khó mà cứu được tính mạng Đông Phương Bất Bại.
Cho nên sau đó Dương Liên Đình bị sợ choáng váng một trận, thái độ với Len cũng lạnh nhạt đi nhiều, làm Len hết sức ủy khuất.
Khi ấy trụ sở xảy ra chuyện lớn như thế, hắn bận rộn cùng giáo sư xác nhận tình huống máy liên lạc, lại muốn an ủi ba người đang ở không gian dự bị, lại còn phải tranh thủ xem tình hình nửa kia của ba người ở thế giới xã hội nguyên thủy xa xôi… Cho dù hắn có thể lực hơn người, cũng khó tránh khỏi sơ sẩy. Mà hắn cũng chỉ có thể theo dõi sóng tinh thần của mọi người từ xa, cũng không phát hiện được gì nhiều, lúc đó Đông Phương Bất Bại phải sinh, cơ thể quá đau đớn, nhưng sóng tinh thần chịu ảnh hưởng của thai nhi, nên cũng không có biểu hiện dị thường gì lắm.
Bất quá Len ủy khuất thì ủy khuất, nhưng cũng thừa nhận là mình sơ sẩy, cho nên đối với hiệp định Dương Liên Đình, Ander, cùng Yam ba người, hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Dương Liên Đình thứ hai không muốn để Đông Phương Bất Bại thụ thai, vì hy vọng y có thể nâng cao thêm tinh thần lực đã.
Sau khi sinh Bảo Nhi, tình trạng phát triển tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại có chậm lại, vừa mới tiến vào giai đoạn đầu, tính chất khó sánh bằng Dương Liên Đình, nên phát triển tinh thần lực của Bảo Nhi cũng rất bất thường.
Mặc dù Bảo Nhi rất thông minh, so với trẻ con bình thường ở thế giới này thì vượt trội hơn rất nhiều, một tuổi có thể nói lưu loát, hai tuổi hiểu chuyện, ba tuổi đã có thể có chỉ số thông minh như một thiếu niên mười sáu tuổi, chính là thần đồng a. Nhưng mà nếu so với nhân loại cao cấp thì…
Dương Liên Đình vừa nghĩ đến Bảo Nhi khó mà đạt được đến tinh thần thể cấp A, giỏi lắm thì lên được cấp B, liền thấy đau lòng.
Cấp C chỉ là trình độ trung bình của nhân loại tương lai thôi, cấp B thì ưu tú hơn một ít. Mà đối với đại gia tộc về tài chính như Dương Liên Đình, một người bình thường, hoặc người bình thường ưu tú thôi thì… khó mà nắm trong tay hay gia nhập gia tộc này được,
Người nhà Dương Liên Đình toàn bộ đều có tinh thần thể cấp A. Đây vốn là cấp cao nhất, chỉ chiếm 7% tổng dân số. Mà Dương Liên Đình lại là tinh anh trong số ấy, đạt tới cấp A+.
Trong cả vũ trụ có thể đạt tới cấp A+ chỉ có 0.0001%. Tức là cứ cả trăm vạn người mới có một cấp A+. Mà trong thế giới tương lai, gặp chướng ngại trong việc sinh sôi, dân số liên tục giảm, tần suất tử vong lại tăng, tổng dân số không đến 1 tỷ 3.
Trước đây vào khoảng thế kỉ 20, khi nhân loại còn ở địa cầu, tổng dân số lên đến 6 tỷ. Trước khi bộc phát tiến hóa, tổng dân cư đã đạt tới 21 tỷ. Khi nhân loại bắt đầu chinh phục vũ trụ, khai phá thực dân tinh cầu mới, số lượng này lại càng tăng cao.
Nhưng trải qua tiến hóa bậc cao, nhân loại lại mất đi năng lực sinh sản. Hiện tại trong cả vũ trụ chỉ có 1 tỷ 3, chính là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Dương Liên Đình vốn là tinh thần thể cấp A+, nhưng con gái hắn tương lai có lẽ chỉ đạt được đến cấp B, một điểm này làm hắn vô cùng buồn bã. Cho dù lấy năng lực của Đông Phương Bất Bại, rất có khả năng cuối cùng có thể đạt đến cấp B. Nhưng con gái thì không thể chỉ đến cấp B được.
Chuyện đau lòng như thế thật khó tả, hơn nữa hắn cũng không thể nói rõ cho Đông Phương Bất Bại. Nên hắn chỉ có thể tiếp tục đề cao tinh thần thể cho Đông Phương Bất Bại, hy vọng có một ngày tinh thần lực của hai người có thể càng thêm phối hợp, có thể sinh ra con cái càng ưu tú hơn.
Cùng lúc đó, Dương Liên Đình biết được một tin tức.
Lâm gia Phúc Kiến, bị diệt môn. Chỉ còn một mình đứa con duy nhất Lâm Bình Chi trốn thoát, không biết đi đâu.
“Ân, a… Liên đệ… Liên đệ…”
Đông Phương Bất Bại tách hai đùi thon dài trắng nõn, quấn quanh thắt lưng Dương Liên Đình. Hai mông căng tròn theo lực xuyên chọc của hắn mà dao động. Mái tóc đen dài óng mượt kia một nửa buông xuống mặt nước, tùy theo luật động của hai người mà trôi đu đưa.
Hình dạng của Đông Phương Bất Bại lúc này cực kỳ dâm đãng. Dương Liên Đình ôm lấy vòng eo mềm dẻo của y, một bên dùng tay chà sát đầu ngực của y, hưng phấn đến mất hết lý trí, sợi tinh thần cũng chậm chạp hiện ra ngoài.
Cũng may hắn vẫn cố khôi phục lại lý trí, còn nhớ hơn một năm trước cũng tại hồ tắm này, mình bị Đông Phương Bất Bại quyến rũ đến mất sạch lý trí, khiến y mang thai. Cho nên mặc dù tinh thần thể còn đang miệt mài không ngừng, cũng không lỗ mãng phóng ra mầm mống của bản thân.
Tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại lúc này đã có thể đáp lại Dương Liên Đình. Y không chỉ nhục thể đang quấn lấy Dương Liên Đình, mà còn bất tri bất giác phóng ra sợi tinh thần của chính mình, câu câu đáp đáp hưởng ứng lại dẫn dụ dây dưa của Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình lần đầu cảm nhận được tinh thần lực của y đáp lại, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngạc nhiên vì không ngờ Đông Phương Bất Bại đã phát hiện chuyện lạ trên tinh thần của mình, nhưng cố gắng khống chế.
Vui mừng chính là năng lực của y được đề cao cực đại. Xem ra chính là việc Bảo Nhi sinh ra khiến năng lực của y được đà phát triển cực nhanh.
“A, a—-“
Đến cao trào, Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy hồn phách giống như bị rút ra ngoài, một cỗ khoái cảm cực mạnh từ trong cả cơ thể và tinh thần vọt thẳng lên đại não, khiến y trong nháy mắt có cảm giác như mình thăng thiên, bay qua cả tầng mây, thẳng đến vũ trụ, thả mình xem tinh vân biến hóa, ánh sáng luân lưu.
Cảm giác ấy thật khó mà hình dung. Một khắc này Đông Phương Bất Bại có cảm giác như mình cùng người này được trói chặt cùng một chỗ, dường như cả tánh mạng cũng hòa vào với nhau.
Xong xuôi, Dương Liên Đình đặt Đông Phương Bất Bại ngồi trên đùi mình, cùng y tắm rửa trong hồ nước ấm.
“Vừa rồi có thoải mái không?”
Dương Liên Đình dịu dàng hôn lên cằm, cổ Đông Phương Bất Bại, một bên ôn nhu xoa bóp lưng y, nhẹ hỏi.
“Ân.”
Đông Phương Bất Bại lười biếng tựa trong lòng hắn, đầu gối lên vai hắn, để mặc hắn vuốt ve cơ thể cùng tóc mình.
Hiện tại y đã không ngại lõa theẻ trước mặt Liên đệ nữa rồi. Dù sao trên cơ thể y chỗ nào Dương Liên Đình cũng rõ như lòng bàn tay, thậm chí vị trí khoái cảm hắn còn rõ hơn cả chính bản thân y.
“Liên đệ, ta có thể có mang, cũng đã sinh hạ Bảo Nhi, cũng không phải là nhờ Quỳ Hoa Bảo Điển, mà có lẽ là vì ngươi đi.”
Đông Phương Bất Bại đột nhiên lên tiếng, làm Dương Liên Đình lặng đi một chút.
Bất quá hắn cũng chỉ lặng đi một chút, rất nhanh liền phản ứng lại.
Đông Phương Bất Bại tài trí hơn người, không ai có thể so sánh, cho dù có là Nhậm Ngã Hành cũng phải tâm phục khẩu phục. Tại một khắc y phát hiện được biến hóa tinh thần lực của mình, Dương Liên Đình biết rồi y sẽ sớm tìm hiểu chuyện này.
Cho nên Dương Liên Đình chỉ ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Tò mò không? Có muốn biết tại sao lại vậy?”
Đông Phương Bất Bại lắc đầu, tóc mềm cọ xát trước ngực Dương Liên Đình, làm lòng y ngứa ngáy.
“Liên đệ, hơn hai năm nay, ngươi đã vì ta làm nhiều chuyện, mặc dù ngươi không nói, nhưng trong lòng ta biết. Chuyện này nếu ngươi không chủ động nói cho ta thì nhất định là có nguyên nhân. Ta cũng không ép hỏi ngươi. Nếu sau này ngươi muốn nói cho ta biết, thì lúc ấy hẵng nói.”
Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại hiểu chuyện như vậy, cảm kích, nhẹ hôn miệng y, nói khẽ: “Đông Phương, không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, chỉ là chưa đến lúc. Ngươi gần đây chắc cũng phát hiện… năng lượng tinh thần của ngươi có biến hóa phải không? Chỉ cần ngươi cùng ta, còn có Bảo Nhi, tiếp tục tăng cường năng lực, đến một ngày khi ngươi có thể thừa nhận rồi thì, ta nhất định sẽ nói bí mật này cho ngươi. Ngươi tin ta, có được hay không?”
Đông Phương Bất Bại che cái miệng của hắn, ôn nhu nói: “Liên đệ, đừng nói cái gì mà có tin hay không. Ngày hôm nay, trong cả thế gian này, ngươi là người duy nhất ta tin tưởng. Tâm ý của ta thế nào sao ngươi còn không biết? Sau này không được nói chuyện như thế nữa, bất luận ngươi muốn làm cái gì, ta đều ủng hộ.”
Dương Liên Đình dùng sức hôn lòng bàn tay y, cười tán dương: “Thật đúng là hiền thê của ta!”
Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, mỉm cười, dang tay ôm cổ hắn, tại bên tai hắn thì thầm: “Liên đệ, ngươi đã có thể khiến ta sinh được Bảo Nhi… Không bằng, chúng ta lại sinh thêm một đứa đi.”
Đây mới chính xác là lời y muốn nói nhất hôm nay đi.
Dương Liên Đình bị khí tức nóng bỏng của y thổi bên tai đến phát nhiệt. Lại cảm giác được ngón tay Đông Phương Bất Bại khéo léo luồn xuống nước, nắm phân thân của mình.
Dương Liên Đình thở gấp, cắn răng nói: “Ngươi vừa mới sinh được nửa năm, còn chưa khỏe lại hoàn toàn đã có mang… Không bằng chúng ta đợi thêm nửa năm nữa, chờ Bảo Nhi lớn thêm rồi… Đừng, ngươi yêu tinh này!”
Hồ tắm lại dậy sóng. Bọt nước bay tứ tung, nghe thấy rõ ràng tiếng cười nhẹ của Đông Phương Bất Bại cùng âm thanh thở dốc “hổn hển” của Dương Liên Đình cùng một chỗ, rất nhanh lại qua một chương vừa hạnh phúc và tính phúc.
Đông Phương Bất Bại mặc dù vội vàng muốn vì Dương Liên Đình sinh thêm một đứa, nhưng mà Dương Liên Đình hết sức kiềm chế, không chịu để y lại thụ thai.
Thứ nhất cũng vì nguy hiểm khi sinh Bảo Nhi đã dọa hắn sợ gần chết, lại nghĩ đến khi ấy nếu mình đến muộn một chút thôi, Đông Phương Bất Bại khẳng định sẽ không chút do dự mổ phanh bụng tự lấy thai nhi ra. Nếu chuyện xảy ra đến mức ấy, thì đừng nói dù mình có là thần tiên cũng khó mà cứu được tính mạng Đông Phương Bất Bại.
Cho nên sau đó Dương Liên Đình bị sợ choáng váng một trận, thái độ với Len cũng lạnh nhạt đi nhiều, làm Len hết sức ủy khuất.
Khi ấy trụ sở xảy ra chuyện lớn như thế, hắn bận rộn cùng giáo sư xác nhận tình huống máy liên lạc, lại muốn an ủi ba người đang ở không gian dự bị, lại còn phải tranh thủ xem tình hình nửa kia của ba người ở thế giới xã hội nguyên thủy xa xôi… Cho dù hắn có thể lực hơn người, cũng khó tránh khỏi sơ sẩy. Mà hắn cũng chỉ có thể theo dõi sóng tinh thần của mọi người từ xa, cũng không phát hiện được gì nhiều, lúc đó Đông Phương Bất Bại phải sinh, cơ thể quá đau đớn, nhưng sóng tinh thần chịu ảnh hưởng của thai nhi, nên cũng không có biểu hiện dị thường gì lắm.
Bất quá Len ủy khuất thì ủy khuất, nhưng cũng thừa nhận là mình sơ sẩy, cho nên đối với hiệp định Dương Liên Đình, Ander, cùng Yam ba người, hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Dương Liên Đình thứ hai không muốn để Đông Phương Bất Bại thụ thai, vì hy vọng y có thể nâng cao thêm tinh thần lực đã.
Sau khi sinh Bảo Nhi, tình trạng phát triển tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại có chậm lại, vừa mới tiến vào giai đoạn đầu, tính chất khó sánh bằng Dương Liên Đình, nên phát triển tinh thần lực của Bảo Nhi cũng rất bất thường.
Mặc dù Bảo Nhi rất thông minh, so với trẻ con bình thường ở thế giới này thì vượt trội hơn rất nhiều, một tuổi có thể nói lưu loát, hai tuổi hiểu chuyện, ba tuổi đã có thể có chỉ số thông minh như một thiếu niên mười sáu tuổi, chính là thần đồng a. Nhưng mà nếu so với nhân loại cao cấp thì…
Dương Liên Đình vừa nghĩ đến Bảo Nhi khó mà đạt được đến tinh thần thể cấp A, giỏi lắm thì lên được cấp B, liền thấy đau lòng.
Cấp C chỉ là trình độ trung bình của nhân loại tương lai thôi, cấp B thì ưu tú hơn một ít. Mà đối với đại gia tộc về tài chính như Dương Liên Đình, một người bình thường, hoặc người bình thường ưu tú thôi thì… khó mà nắm trong tay hay gia nhập gia tộc này được,
Người nhà Dương Liên Đình toàn bộ đều có tinh thần thể cấp A. Đây vốn là cấp cao nhất, chỉ chiếm 7% tổng dân số. Mà Dương Liên Đình lại là tinh anh trong số ấy, đạt tới cấp A+.
Trong cả vũ trụ có thể đạt tới cấp A+ chỉ có 0.0001%. Tức là cứ cả trăm vạn người mới có một cấp A+. Mà trong thế giới tương lai, gặp chướng ngại trong việc sinh sôi, dân số liên tục giảm, tần suất tử vong lại tăng, tổng dân số không đến 1 tỷ 3.
Trước đây vào khoảng thế kỉ 20, khi nhân loại còn ở địa cầu, tổng dân số lên đến 6 tỷ. Trước khi bộc phát tiến hóa, tổng dân cư đã đạt tới 21 tỷ. Khi nhân loại bắt đầu chinh phục vũ trụ, khai phá thực dân tinh cầu mới, số lượng này lại càng tăng cao.
Nhưng trải qua tiến hóa bậc cao, nhân loại lại mất đi năng lực sinh sản. Hiện tại trong cả vũ trụ chỉ có 1 tỷ 3, chính là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Dương Liên Đình vốn là tinh thần thể cấp A+, nhưng con gái hắn tương lai có lẽ chỉ đạt được đến cấp B, một điểm này làm hắn vô cùng buồn bã. Cho dù lấy năng lực của Đông Phương Bất Bại, rất có khả năng cuối cùng có thể đạt đến cấp B. Nhưng con gái thì không thể chỉ đến cấp B được.
Chuyện đau lòng như thế thật khó tả, hơn nữa hắn cũng không thể nói rõ cho Đông Phương Bất Bại. Nên hắn chỉ có thể tiếp tục đề cao tinh thần thể cho Đông Phương Bất Bại, hy vọng có một ngày tinh thần lực của hai người có thể càng thêm phối hợp, có thể sinh ra con cái càng ưu tú hơn.
Cùng lúc đó, Dương Liên Đình biết được một tin tức.
Lâm gia Phúc Kiến, bị diệt môn. Chỉ còn một mình đứa con duy nhất Lâm Bình Chi trốn thoát, không biết đi đâu.
Tác giả :
Thập Thế