Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản
Chương 54: Hòa thượng gây sự
Cửa hàng Giới Sân đại sư xin nước là một quán trà nhỏ, còn kiêm bán một ít mì phở cùng điểm tâm. Bởi vì gần cửa thành, phàm là người vào thành đều thích ở trong này mua điểm tâm ăn uống lấp bụng. Cho nên cửa hàng tuy nhỏ, sinh ý cũng không tệ.
Lão bản nương cửa hàng cũng là một người lanh lẹ hiền lành, nàng bởi vì việc cửa hàng, bận rộn cả ngày, hôm qua Tề Bạch kể chuyện cũng là không biết.
Nhưng hôm nay toàn bộ thành Hàng Châu cơ hồ nơi nơi đều thảo luận sự kiện kia, nàng nghe các thực khách nói chuyện phiếm, cũng biết thất thất bát bát.
Một đoạn Tề Bạch nói đến ma giáo kia, tân kỳ là tân kỳ, là thật hay giả cũng không biết, nhưng cũng không để tâm.
Nhưng Đông công tử hôm trước trở về Hàng Châu, Đông lão gia đợi ở cổng thành ước chừng hai canh giờ nàng là xem ở trong mắt.
Lời Đông lão gia nói, nàng tự nhiên cũng là nghe thấy được.
Có thể thấy được chuyện Đông công tử bị khi dễ quả thật là sự thực.
Đông gia tuy là phú hộ Hàng Châu, nhưng danh tiếng luôn luôn tốt lắm, Đông lão gia thích làm vui người khác, làm người hòa khí. Đông công tử tuy rằng có chút lạnh lùng, cũng chỉ là ít nói chút, bình thường chính là đối với bọn họ thượng thương tiểu phiến cũng là có hỏi tức đáp, giọng điệu mặc dù lạnh nhạt, cũng rất có lễ.
Lão bản nương nghe nói Đông công tử bị hòa thượng Thiếu Lâm Tự khi dễ, vốn là có chút giận dữ. Nghe được các thực khách thuật lại “Đông công tử cũng là các ngươi nhìn lớn lên……” những lời này, nhất thời lại sinh ra cảm giác bao che cho người nhà mình bị khi dễ.
Đang tức giận khó tiêu, Giới Sân lại đến đây xin nước.
Lão bản nương thấy hắn là hòa thượng, mặc dù có chút không vừa mắt, nhưng việc buôn bán, luôn phải lo liệu chính là hòa khí phát tài. Đừng nói là cho chén nước, chính là gặp phải nghèo túng, cho người ta cái bánh đỡ đói cũng là chuyện thường ngày.
Hơn nữa tuy rằng Đông công tử là bị hòa thượng khi dễ, nhưng thiên hạ hòa thượng nhiều như vậy, cũng không thể vơ đũa cả nắm, đạo lý này lão bản nương vẫn là hiểu được.
Cho nên nàng tuy rằng không nguyện ý, vẫn là rót chén nước đưa qua, lại nghe hòa thượng kia tháo đấu lạp xuống nói “bần tăng là Thiếu Lâm Tự Giới Sân hòa thượng……”
……..
Lão bản nương mặt không chút thay đổi bưng bát, quay đầu đi vào…… tuy rằng thân là người làm ăn, nàng cũng không nguyện ý gây thị phi, nhưng Thiếu Lâm Tự muốn uống nước…… không có cửa đâu!
Giới Sân đã có chút không nhịn được, không nói đến Thiếu Lâm Tự trong chốn võ lâm thân là Thái Sơn Bắc Đẩu, lại luôn luôn được người kính ngưỡng. Chính là hắn, thân là đại sư, trong Thiếu Lâm Tự cũng có địa vị cao, đức cao vọng trọng. Không nghĩ tới nay chỉ xin một chén nước uống, thế nhưng lại bị người xem thường.
Giới Sân đại sư nhìn ánh mắt trêu cợt của người vây xem xung quanh, nhất thời cảm thấy, nếu hắn cứ như vậy mà đi, thật sự là có chút mất mặt…… vì thế không khỏi nói “bần tăng chính là xin chén nước uống, không biết thí chủ cớ gì như thế? Là trêu đùa bần tăng sao?”
Lão bản nương nghe được lời ấy, cũng nhịn không được, mỉa mai nói “nước của lão nương, muốn cho ai uống liền cho người đó uống, như thế nào ngươi còn không phục?” vốn cũng là như thế, Giới Sân cũng là xin nước, cứu tế cho không, tự nhiên phải xem lão nương có nguyện ý không.
Giới Sân đương nhiên biết đạo lý này, chính là người đến xem càng đến càng nhiều, bọn họ đều là bộ dáng sung sướng khi người gặp họa, hắn lúc này chính là muốn chạy, cũng không dễ dàng.
Huống chi lão bản nương làm người nói chuyện đều quá mức không tốt, rõ ràng mình chỉ xin một chén nước mà thôi, hắn phải nghĩ trái nghĩ cũng không biết mình nói sai cái gì, lúc này đi rồi, thì có vẻ như chính mình vô lý, vì thế lại nói “bần tăng chính là xin chén nước thôi, thí chủ không biết như thế là quá mức không tốt sao?”
Lão bản nương nở nụ cười, tay chống eo nói “lão nương chính là đối Thiếu Lâm Tự các ngươi không tốt, thế nào? Chứ không phải là ngươi cũng muốn ấn cho lão nương tội danh ma nữ ma giáo?”
Trong đám người vây xem không biết có ai nói “hòa thượng, nếu muốn uống nước, ngoài thành có sông a!”
Nhất thời mọi người ồ ồ cười vang.
Có người cao giọng nói “Đông công tử là ma giáo giáo chủ, lão bản nương là ma giáo ma nữ, kia Hàng Châu chúng ta chẳng phải là đại bản doanh ma giáo?”
Lại có người nói “hòa thượng, ngươi sao lại một mình đến đại bản doanh ma giáo, còn không mau mau chạy trối chết đi?”
Giới Sân theo lão bản nương nói câu kia mới hiểu ra, nguyên lai chính mình gặp phải tao ngộ này, vẫn là do Tuệ Xa ở võ lâm đại hội nói Đông công tử là ma giáo giáo chủ.
Chuyện này có thể truyền khai trong dân chúng, chứ không phải là Tuệ Xa bọn họ lại làm cái gì?
Giới Sân trong lòng kinh hãi, cũng bất chấp mặt mũi hay không mặt mũi, đẩy đám người chạy ra ngoài.
Việc cấp bách, đầu tiên là phải tìm đám người Tuệ Xa hỏi rõ tình huống, sau đó đi xem Đông phủ……
———-
Không đợi Giới Sân tìm được mấy người Tuệ Xa, hắn đã muốn từ dân chúng nghe được sự tình diễn ra, vì thế còn đi nghe một hồi thuyết thư.
Vẫn là trà lâu ngày hôm qua Tề Bạch tán dóc, ghế trên đại đường không còn chỗ trống, Lý Thiết Khẩu ở bàn trung tâm được Đông phủ bày mưu đặt kế, nói đến hoa chân múa tay vui sướng, so Tề Bạch còn muốn phiến tình hơn……
Giới Sân nghe được một búng máu yên lặng phun ra…… chịu nhục chó má, võ công bình thường chó má……
Giới Sân đại sư hiếm khi nói vài câu thô tục, tâm nói Đông Phương Bất Bại kia năm năm trước đều có thể xuất lĩnh chúng đầu ma giáo theo y đến Thiếu Lâm trộm thư, còn có thể dưới thủ hạ của hơn mười vị cao tăng mà toàn thân trở ra?
Tuy rằng y có thể toàn thân trở ra, không thể thiếu các vị trưởng lao che giấu, nhưng là Đông Phương Bất Bại võ công cực cao vẫn là có thể khẳng định…… giới Sân đại sư cũng tham gia chuyện năm năm trước, ấn tượng vẫn khắc sâu, Đông Phương Bất Bại cũng không phải là cừu lâm vào bầy sói, đó mới chính là ngoạ lang ăn tươi nuốt sống!
Giới Sân đại sư vốn định nghe hết, nhưng nghe lại nghe, thế nhưng người thuyết thư lại nói đến chuyện Đông Phương Bất Bại cùng tình nhân của y trong lúc đó…… hắn một cái người xuất gia, làm sao có thể chịu nổi ô ngôn uế ngữ như vậy, chỉ đành lui ra.
Chính là nay nếu đã biết Đông phủ truyền tin đồn, Giới Sân giận dữ cũng bất chấp tìm Tuệ Xa, một đường hỏi thăm tới Đông phủ, lập tức đi đến.
——–
Mà giờ phút này đám người Tề Bạch sớm đã đến thư tứ ở thành đông.
Tề Bạch vòng quanh thư tứ đi dạo vài vòng, sau đó rút ra không ít sách, bưng ghế dựa ngồi bên quầy xem. Nếu muốn dùng phương thức này để khống chế dư luận, hắn chẳng những phải hiểu biết tình trạng hoạt động của tứ thư, còn phải hiểu biết một chút khẩu vị đại chúng, thư giới cùng tình trạng tiêu thụ sách cũng phải rõ ràng…… nếu muốn làm một chuyện, lại có giáo chủ đại nhân mọi phương diện đều mạnh mẽ hỗ trợ, hắn cũng không muốn cuối cùng lại phải chịu thất bại……
Đông công tử từ xưa tới nay đều thích đọc sách, xem như khách quen của thư tứ, thấy Tề Bạch chọn ra đều là dã sử tạp thư linh tinh, không khỏi lắc lắc đầu, tự mình chọn ra vài quyển thơ mới ra, cũng ngồi một bên xem.
Trung Thúc thấy hai vị công tử đều im lặng đọc sách, liền gọi vài quản sự đến hỏi chuyện.
Buổi sáng yên tĩnh, ánh nắng tươi sáng, thư hương di nhân.
Xa xa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tiểu tư Đông phủ thở hổn hển chạy tới nói “công tử, trong phủ có một hòa thượng đến gây sự, lão gia bảo ta kêu các ngươi trở về.”
—————–
Hết chương 54……
Lão bản nương cửa hàng cũng là một người lanh lẹ hiền lành, nàng bởi vì việc cửa hàng, bận rộn cả ngày, hôm qua Tề Bạch kể chuyện cũng là không biết.
Nhưng hôm nay toàn bộ thành Hàng Châu cơ hồ nơi nơi đều thảo luận sự kiện kia, nàng nghe các thực khách nói chuyện phiếm, cũng biết thất thất bát bát.
Một đoạn Tề Bạch nói đến ma giáo kia, tân kỳ là tân kỳ, là thật hay giả cũng không biết, nhưng cũng không để tâm.
Nhưng Đông công tử hôm trước trở về Hàng Châu, Đông lão gia đợi ở cổng thành ước chừng hai canh giờ nàng là xem ở trong mắt.
Lời Đông lão gia nói, nàng tự nhiên cũng là nghe thấy được.
Có thể thấy được chuyện Đông công tử bị khi dễ quả thật là sự thực.
Đông gia tuy là phú hộ Hàng Châu, nhưng danh tiếng luôn luôn tốt lắm, Đông lão gia thích làm vui người khác, làm người hòa khí. Đông công tử tuy rằng có chút lạnh lùng, cũng chỉ là ít nói chút, bình thường chính là đối với bọn họ thượng thương tiểu phiến cũng là có hỏi tức đáp, giọng điệu mặc dù lạnh nhạt, cũng rất có lễ.
Lão bản nương nghe nói Đông công tử bị hòa thượng Thiếu Lâm Tự khi dễ, vốn là có chút giận dữ. Nghe được các thực khách thuật lại “Đông công tử cũng là các ngươi nhìn lớn lên……” những lời này, nhất thời lại sinh ra cảm giác bao che cho người nhà mình bị khi dễ.
Đang tức giận khó tiêu, Giới Sân lại đến đây xin nước.
Lão bản nương thấy hắn là hòa thượng, mặc dù có chút không vừa mắt, nhưng việc buôn bán, luôn phải lo liệu chính là hòa khí phát tài. Đừng nói là cho chén nước, chính là gặp phải nghèo túng, cho người ta cái bánh đỡ đói cũng là chuyện thường ngày.
Hơn nữa tuy rằng Đông công tử là bị hòa thượng khi dễ, nhưng thiên hạ hòa thượng nhiều như vậy, cũng không thể vơ đũa cả nắm, đạo lý này lão bản nương vẫn là hiểu được.
Cho nên nàng tuy rằng không nguyện ý, vẫn là rót chén nước đưa qua, lại nghe hòa thượng kia tháo đấu lạp xuống nói “bần tăng là Thiếu Lâm Tự Giới Sân hòa thượng……”
……..
Lão bản nương mặt không chút thay đổi bưng bát, quay đầu đi vào…… tuy rằng thân là người làm ăn, nàng cũng không nguyện ý gây thị phi, nhưng Thiếu Lâm Tự muốn uống nước…… không có cửa đâu!
Giới Sân đã có chút không nhịn được, không nói đến Thiếu Lâm Tự trong chốn võ lâm thân là Thái Sơn Bắc Đẩu, lại luôn luôn được người kính ngưỡng. Chính là hắn, thân là đại sư, trong Thiếu Lâm Tự cũng có địa vị cao, đức cao vọng trọng. Không nghĩ tới nay chỉ xin một chén nước uống, thế nhưng lại bị người xem thường.
Giới Sân đại sư nhìn ánh mắt trêu cợt của người vây xem xung quanh, nhất thời cảm thấy, nếu hắn cứ như vậy mà đi, thật sự là có chút mất mặt…… vì thế không khỏi nói “bần tăng chính là xin chén nước uống, không biết thí chủ cớ gì như thế? Là trêu đùa bần tăng sao?”
Lão bản nương nghe được lời ấy, cũng nhịn không được, mỉa mai nói “nước của lão nương, muốn cho ai uống liền cho người đó uống, như thế nào ngươi còn không phục?” vốn cũng là như thế, Giới Sân cũng là xin nước, cứu tế cho không, tự nhiên phải xem lão nương có nguyện ý không.
Giới Sân đương nhiên biết đạo lý này, chính là người đến xem càng đến càng nhiều, bọn họ đều là bộ dáng sung sướng khi người gặp họa, hắn lúc này chính là muốn chạy, cũng không dễ dàng.
Huống chi lão bản nương làm người nói chuyện đều quá mức không tốt, rõ ràng mình chỉ xin một chén nước mà thôi, hắn phải nghĩ trái nghĩ cũng không biết mình nói sai cái gì, lúc này đi rồi, thì có vẻ như chính mình vô lý, vì thế lại nói “bần tăng chính là xin chén nước thôi, thí chủ không biết như thế là quá mức không tốt sao?”
Lão bản nương nở nụ cười, tay chống eo nói “lão nương chính là đối Thiếu Lâm Tự các ngươi không tốt, thế nào? Chứ không phải là ngươi cũng muốn ấn cho lão nương tội danh ma nữ ma giáo?”
Trong đám người vây xem không biết có ai nói “hòa thượng, nếu muốn uống nước, ngoài thành có sông a!”
Nhất thời mọi người ồ ồ cười vang.
Có người cao giọng nói “Đông công tử là ma giáo giáo chủ, lão bản nương là ma giáo ma nữ, kia Hàng Châu chúng ta chẳng phải là đại bản doanh ma giáo?”
Lại có người nói “hòa thượng, ngươi sao lại một mình đến đại bản doanh ma giáo, còn không mau mau chạy trối chết đi?”
Giới Sân theo lão bản nương nói câu kia mới hiểu ra, nguyên lai chính mình gặp phải tao ngộ này, vẫn là do Tuệ Xa ở võ lâm đại hội nói Đông công tử là ma giáo giáo chủ.
Chuyện này có thể truyền khai trong dân chúng, chứ không phải là Tuệ Xa bọn họ lại làm cái gì?
Giới Sân trong lòng kinh hãi, cũng bất chấp mặt mũi hay không mặt mũi, đẩy đám người chạy ra ngoài.
Việc cấp bách, đầu tiên là phải tìm đám người Tuệ Xa hỏi rõ tình huống, sau đó đi xem Đông phủ……
———-
Không đợi Giới Sân tìm được mấy người Tuệ Xa, hắn đã muốn từ dân chúng nghe được sự tình diễn ra, vì thế còn đi nghe một hồi thuyết thư.
Vẫn là trà lâu ngày hôm qua Tề Bạch tán dóc, ghế trên đại đường không còn chỗ trống, Lý Thiết Khẩu ở bàn trung tâm được Đông phủ bày mưu đặt kế, nói đến hoa chân múa tay vui sướng, so Tề Bạch còn muốn phiến tình hơn……
Giới Sân nghe được một búng máu yên lặng phun ra…… chịu nhục chó má, võ công bình thường chó má……
Giới Sân đại sư hiếm khi nói vài câu thô tục, tâm nói Đông Phương Bất Bại kia năm năm trước đều có thể xuất lĩnh chúng đầu ma giáo theo y đến Thiếu Lâm trộm thư, còn có thể dưới thủ hạ của hơn mười vị cao tăng mà toàn thân trở ra?
Tuy rằng y có thể toàn thân trở ra, không thể thiếu các vị trưởng lao che giấu, nhưng là Đông Phương Bất Bại võ công cực cao vẫn là có thể khẳng định…… giới Sân đại sư cũng tham gia chuyện năm năm trước, ấn tượng vẫn khắc sâu, Đông Phương Bất Bại cũng không phải là cừu lâm vào bầy sói, đó mới chính là ngoạ lang ăn tươi nuốt sống!
Giới Sân đại sư vốn định nghe hết, nhưng nghe lại nghe, thế nhưng người thuyết thư lại nói đến chuyện Đông Phương Bất Bại cùng tình nhân của y trong lúc đó…… hắn một cái người xuất gia, làm sao có thể chịu nổi ô ngôn uế ngữ như vậy, chỉ đành lui ra.
Chính là nay nếu đã biết Đông phủ truyền tin đồn, Giới Sân giận dữ cũng bất chấp tìm Tuệ Xa, một đường hỏi thăm tới Đông phủ, lập tức đi đến.
——–
Mà giờ phút này đám người Tề Bạch sớm đã đến thư tứ ở thành đông.
Tề Bạch vòng quanh thư tứ đi dạo vài vòng, sau đó rút ra không ít sách, bưng ghế dựa ngồi bên quầy xem. Nếu muốn dùng phương thức này để khống chế dư luận, hắn chẳng những phải hiểu biết tình trạng hoạt động của tứ thư, còn phải hiểu biết một chút khẩu vị đại chúng, thư giới cùng tình trạng tiêu thụ sách cũng phải rõ ràng…… nếu muốn làm một chuyện, lại có giáo chủ đại nhân mọi phương diện đều mạnh mẽ hỗ trợ, hắn cũng không muốn cuối cùng lại phải chịu thất bại……
Đông công tử từ xưa tới nay đều thích đọc sách, xem như khách quen của thư tứ, thấy Tề Bạch chọn ra đều là dã sử tạp thư linh tinh, không khỏi lắc lắc đầu, tự mình chọn ra vài quyển thơ mới ra, cũng ngồi một bên xem.
Trung Thúc thấy hai vị công tử đều im lặng đọc sách, liền gọi vài quản sự đến hỏi chuyện.
Buổi sáng yên tĩnh, ánh nắng tươi sáng, thư hương di nhân.
Xa xa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tiểu tư Đông phủ thở hổn hển chạy tới nói “công tử, trong phủ có một hòa thượng đến gây sự, lão gia bảo ta kêu các ngươi trở về.”
—————–
Hết chương 54……
Tác giả :
Lưỡng Chích Lưu Lãng Miêu