Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu
Chương 22
Lạc Dương
Bách hoa lâu
Thời tiết đã chuyển về cuối thu, hoàng hôn sắp đến.
Hoa Mãn Lâu đem một gốc hoa mẫu đơn nở đỏ rực chuyển vào trong lâu. Gió thổi qua, mang theo chút cảm giác mát mẻ. Hoa Mãn Lâu trong lòng biết thời tiết ngày mai chỉ sợ cũng sẽ là thay đổi.
Hoa Mãn Lâu ngay khi chuẩn bị đem một chậu hoa khác đi, hắn bỗng nhiên đứng thẳng thân thể chuyển hướng về phía ngoài vườn hoa.
“Trương đại thẩm, như thế nào tới? Thân thể Lâm nhi tiểu thư không được khỏe sao?” Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười, liền chỉnh lý lại y phục một chút, hướng về một vị lão phu nhân đứng cách đó khoảng năm bước chân, cùng lúc bước nhanh tiến đến đỡ lấy lão nhân gia.
Trương đại thẩm thở hổn hển mấy, mang theo bên mình một cái giỏ đựng đầy trứng gà, nói: “Hoa công tử! Lâm Tử thị tốt hơn nhiều! Của ít lòng nhiều! Đây là do chính đàn gà nhà ta đẻ, đem biếu ngài, ngài cầm lấy!”
Hoa Mãn Lâu đạm cười, đưa lại giỏ trứng trở về phía đại thẩm, nói rằng: “Đại thẩm, hà tất phải khách khí? Vẫn là nên giữ lại để Lâm nhi cô nương bồi bổ thân thể.”
“Hoa công tử! Xin nghìn vạn lần ngài đừng nói như vậy! Nếu không có ngài vừa giúp đỡ Lâm Tử trị liệu, vừa bốc thuốc, ta đã già rồi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ! Ngài chính là đại ân nhân của gia đình chúng ta! Đại thẩm cũng thực sự cũng không có cái gì quý giá để đưa ra chỉ có mấy quả trứng này, ngài như thế nào lại có thể không nhận lấy ni?” Trương đại thẩm dáng dấp dường như vô cùng cảm kích.
“Đại thẩm! Thực sự không cần…” Hoa Mãn Lâu biết gia cảnh của Trương đại thẩm bần hàn, trượng phu thì chết sớm, chỉ còn lại có mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, bởi vì ở gần nên bình thường vẫn thường qua lại. Nữ nhi của Trương đại thẩm lần này bị bệnh, nhưng không có đủ tiền để thỉnh đại phu, Hoa Mãn Lâu lại tinh thông y lý cùng dược thảo, bởi vậy rốt cuộc liền giúp Trương đại thẩm.
“Hoa công tử, bất luận như thế nào, những…quả trứng này ngài cũng phải nhất định phải nhận lấy! Bằng không đại thẩm ta áy náy không yên a!” Trương đại thẩm kiên trì muốn Hoa Mãn Lâu nhận lấy. Vị Hoa công tử này tuổi còn trẻ lại anh tuấn, quan trọng hơn lại là người tốt. Tuy rằng biết gia cảnh chính là bần hàn, nhưng Trương đại thẩm chính nghĩ nếu như có cơ hội, nữ nhi Lâm Tử nhà mình được làm thiếp của người ta cũng là cam tâm tình nguyện.
Bất đắc dĩ, Hoa Mãn Lâu đành phải nhận những quả trứng này, mang theo ý cười ấm áp quay sang Trương đại thẩm nói: “Đại thẩm vậy đa tạ…” Nói đến phân nửa thì, Hoa Mãn Lâu đột nhiên dừng lại trong chốc lát, tựa hồ tỉ mỉ lắng nghe cái gì, lại nói tiếp: “Đại thẩm, trứng này ta nhận. Cảm tạ đại thẩm! Trời sắp mưa! Đại thẩm về trước đi. Ngày mai ta ta mang thảo dược qua cho. Lâm nhi cô nương bệnh, cũng cần phải được nghỉ ngơi vài ngày.”
Trương đại thẩm thiên ân vạn tạ ơn, cất bước ra về, Hoa Mãn Lâu khẽ thở dài một tiếng, quay lại về phía khoảng không, nói: “Nhậm Doanh Doanh sao? Sao ngươi lại tới đây?”
Nhậm Doanh Doanh đi ra từ một góc nấp nhỏ. Nàng rõ ràng đã trổ mã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp không gì sánh được. Chỉ là trên khuân mặt nhu hòa của nàng lúc này cũng không tránh được, trở nên kích động, trong đôi mắt sáng ánh lên lệ quang. Chỉ nghe nàng giọng nghẹn ngào nhẹ kêu: “Hoa tiên sinh…”
Hoa Mãn Lâu lộ ra ôn hòa mỉm cười, nói: “Doanh Doanh, thật là ngươi. Hai năm qua sống tốt chứ?”
Nhậm Doanh Doanh thân hình khẽ nhúc nhích cả người nhào vào trong lòng của Hoa Mãn Lâu, anh anh khóc. Hoa Mãn Lâu trong lòng thấy nao nao, nhưng chính là chỉ nhẹ vỗ về Nhậm Doanh Doanh, nhẹ giọng nói: “Doanh Doanh, đây là làm sao vậy?”
“Hoa tiên sinh… Ta… Ta… Có thể hay không ở lại đây với ngài một thời gian? Ta… Ta không bao giờ … muốn về Hắc Mộc Nhai nữa!” Nhậm Doanh Doanh nghẹn ngào nói.
Hoa Mãn Lâu vừa nghe đến ba chữ Hắc Mộc Nhai liền giật mình. Vô số ký ức cùng với nghi vấn ở trong lòng liền cùng nhau ùa về. Hai năm đã qua! Mà lời nói bên tai ngày nào, lại giống như vừa mới xảy ra. “Nếu không thượng Hắc Mộc Nhai…” Hoa Mãn Lâu vốn tưởng rằng lúc nói lời này, hắn có thể vất bỏ mọi thử ở phía sau, thảm sự phát sinh lúc đó, hắn cũng không tất cần phải giữ lại trong ký ức. Nào ngờ, lại hoàn toàn ngược lại.
Mọi chuyện phát sinh trên Hắc Mộc Nhai hai năm trước tất cả liền trở lại trong ký ức. Hoa Mãn Lâu thực sự là không giải thích được việc này. Nhất là ký ức về người nào đó lại càng ngày càng rõ ràng, lúc đó cũng đã tồn chút nghi vấn, theo đuổi nó một thời gian nhưng trải qua năm liền đã quên, có một số việc càng ngày càng khiến Hoa Mãn Lâu nghi hoặc.
Hoa Mãn Lâu cũng thủy chung không biết vì sao không có hứng thú để truy đuổi nguyên nhân đến tận cùng, theo lý mà nói, Hoa Mãn Lâu tự nhận chính mình cũng không phải là người không rõ thị phi ân oán, tương phản, hắn đối tìm tòi nghiên cứu chân tướng chính là chuyên nhất một lòng. Bằng không Lục Tiểu Phụng cũng sẽ không lôi kéo hắn vướng vào nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải chuyện liên quan đến người nào đó thì hắn … Nhưng Hoa Mãn Lâu tự biết loại này tâm tình tựa hồ có chút vấn đề, thế nhưng hắn cuối cùng buông tha cho việc tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, hắn mơ hồ biết rõ một ngày nào đó khi sự tình được vạch trần thì sẽ có thứ nắm trong tay dường như sẽ mất đi.
Hoa Mãn Lâu đã sống qua nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen sinh hoạt ở tiểu lâu, coi như là thay đổi một chỗ ở, cách sống của hắn chính như vậy, biến hóa cũng không lớn. Thế nhưng, từ gặp phải người kia Hoa Mãn Lâu tự biết, có một số việc tựa hồ đang phát triển ở cái địa phương mà hắn không quen biết này. Hoa Mãn Lâu tuy rằng là một người mù, thế nhưng cũng giống như người thường, hắn không nguyện đi làm một số chuyện mà mình không nắm chắc, mà người kia hết lần này tới lần khác lại làm cho hắn có loại cảm giác này.
Hai năm, loại cảm giác này quanh quẩn không tan, khiến hắn dần dần có chút lo lắng. Tuy rằng tận lực muốn cho chính mình không suy nghĩ nhiều, thế nhưng hắn chính là khi bản thân có chút thời gian rảnh liền lại nhớ đến. Hắn nếu thực sự quên cái gì mà xúc phạm tới người nào đó, hoặc nhượng một việc nằm ngoài mong muốn xảy ra, hắn liền nên làm cái gì bây giờ? Đương nhiên, cũng có thể là do hắn suy nghĩ nhiều. Hắn có thể coi trọng người nào đó, vì người nào đó ở trong lòng hắn có chút phân lượng. Dù sao bọn họ bất quá chỉ bình thủy tương phùng 1, cũng bất quá chỉ là từng gặp nhau vài lần mà thôi. Thậm chí trong những lần gặp nhau đó cũng có thể nói là tuyệt đối không trò truyện thoải mái! …
Huống hồ, cũng không phải mình hắn suy nghĩ như vậy, người nào đó lại có tính cách tàn nhẫn, lại hay tùy ý làm bậy… Hắn vốn là nên cực chán ghét cái loại người này.. Thế nhưng dường như từ tận đáy lòng Hoa Mãn Lâu có một thanh âm thủy chung đang nói, tất cả không có đơn giản như vậy. Đêm hôm đó phẩm rượu ngắm trăng, tâm tình, xúc cảm, cũng không phải là giả tạo… Hoa Mãn Lâu tâm tựa hồ có chút rối loạn.
Hoa Mãn Lâu gần đây, thủy chung đều vô ý hoặc cố tình tìm hiểu được một ít tin tức, nhưng có một số việc truyền đến tai hắn dù nhiều hay ít. Nhật Nguyệt Thần Giáo tựa hồ đã làm không ít chuyện xấu khiến người trên giang hồ nhân thần đều phẫn nộ, thanh danh mỗi ngày đều xuống dốc, thậm chí đã được xếp vào hàng tà giáo. Những tin tức này thường thường đều khiến Hoa Mãn Lâu nhíu mày. Hắn nhưng hết lần này tới lần khác lại không hề có bất luận hành động gì, điều này cùng với tính cách của hắn ngày xưa tuyệt nhiên bất đồng.
Hoa Mãn Lâu có đôi khi tự hỏi, hắn đã sớm cùng người nào đó trở thành bằng hữu, chuyện của y hắn cũng không nêm quản nhiều. Hắn cũng không có ý tưởng gây dựng quan hệ với giang hồ.
Bất quá ngày hôm nay Hoa Mãn Lâu không có ngờ tới Nhậm Doanh Doanh sẽ xuất hiện tìm tới hắn, còn nói ra “Không bao giờ … quay về Hắc Mộc Nhai nữa ” nói như vậy… Trên Hắc Mộc Nhai đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Chính là nói… Người kia…
“Hoa tiên sinh…? Hoa tiên sinh…? Ngươi… Ngươi làm sao vậy?” Nhậm Doanh Doanh nổi lên chút nghi hoặc, mắt thấy nhưng vẫn sợ run, mở miệng hỏi.
Hoa Mãn Lâu bị Nhậm Doanh Doanh cắt đứt hồi tưởng, tuy rằng có nhiều phản ứng, thế nhưng ngực lại dâng lên chút tình tự không rõ ràng, khiến hắn có cảm giác phiền muộn. Nhưng hắn cũng biết loại này tâm tình này thực cũng không thể để Nhậm Doanh Doanh biết tới, chính là trước cần phải hỏi Doanh Doanh xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Hoa Mãn Lâu liền vỗ vỗ Nhậm Doanh Doanh trấn an, ôn nhu nói: “Doanh Doanh, ta không sao. Nhưng thật ra, ngươi cho ta biết trên Hắc Mộc Nhai đến tột cùng là đã phát sinh chuyện gì? Ngươi vì sao lại đột nhiên tới nơi này?”
Nghe được vấn đề Hoa Mãn Lâu hỏi, Nhậm Doanh Doanh vành mắt vừa đỏ lên, thanh âm lần thứ hai nghẹn ngào, nói: “Hoa tiên sinh… Ta… Ta tuyệt đối không cần lại quay về Hắc Mộc Nhai! Ô…” Nói Nhậm Doanh Doanh lại khóc lên.
Hoa Mãn Lâu trấn an nói: “Doanh Doanh, ngoan, đừng khóc. Nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Dừng một chút, Hoa Mãn Lâu lại hỏi: “Đông Phương… Đông Phương giáo chủ… Điều không phải đang ở Hắc Mộc Nhai sao? Chính la hắn…”
Nhậm Doanh Doanh nghe vậy lắc mạnh đầu, khóc nức nở nói: “Điều không phải Đông Phương thúc thúc… Là Dương Liên Đình! Dương Liên Đình là một tên hỗn đản!”
Hoa Mãn Lâu nghe vậy nhíu mày, một hình ảnh xuất hiện rõ ràng trong đầu, là cái tổng quả họ Dương kia sao? “Hắn đã làm gì vậy?” Hoa Mãn Lâu nghi hoặc nói, người kia bất quá chỉ là một tổng quản, có thể làm gì sao? Nhậm Doanh Doanh lại là Thánh cô, sao lại có khả năng bị một người tổng quản khi dễ? Nếu thật là có loại sự tình này, lẽ nào Đông Phương lại thể khoanh tay đứng nhìn?
Nhậm Doanh Doanh dưới sự truy vấn của Hoa Mãn Lâu mới chậm rãi nói lại sự chuyện phát sinh biết cố trên Hắc Mộc Nhai tất cả đều nói hết rõ ràng. Hoa Mãn Lâu nghe xong, thần tình ngưng trọng ngồ ở một bên không nói được một lời.
Hắc Mộc Nhai thượng đến tột cùng xảy ra cái gì?
Hoa Mãn Lâu từ sau khi rời khỏi, tiệc sinh nhật của Nhậm Doanh Doanh tự nhiên cũng không tiến hành nữa. Đông Phương Bất Bại đối mặt với ba cỗ thi thể đều là thê thiếp của mình, chỉ lạnh lùng bỏ lại hai chữ “Hậu táng”, liền cứ thế bỏ đi. Từ ngày đó bắt đầu, Đông Phương Bất Bại liền không còn xuất hiện trước mặt bang chúng.
Dương Liên Đình là tổng quản Hắc Mộc Nhai, bởi vậy tự nhiên trong lúc đó liền trở thành người truyền lại lời của Đông Phương Bất Bại. Hắn lúc đầu bất quá chỉ là chuyển lời mà thôi, nhưng căn bản cũng không ai biết sau đó lời hắn nói, có hay không đều là ý tứ của Đông Phương Bất Bại. Hết lần này tới lần khác, mọi người ngại thế lực của Đông Phương Bất Bại, cũng không dám hỏi nhiều. Hết lần này tới lần khác, hầu như đã thành người phát ngôn của giáo chủ, Dương Liên Đình làm việc cũng bắt đầu càng lúc càng lớn mật, thậm chí bắt đầu không còn thèm cố kỵ.
Không ít giáo vụ nguyên bản là do các trưởng lão lo liệu, thế nhưng dần dần bị Dương Liên Đình bồi dưỡng một ít người nắm lấy. Cũng có không ít giáo chúng đã theo dựa vào thế lực Dương Liên Đình. Dương Liên Đình tại Nhật Nguyệt thần giáo, thực lực đã lên cao. Tuy nói là như vậy, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn là bảo trì trầm mặc, nhìn qua thật giống như là mặc kệ, hoàn toàn tín nhiệm Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình trắng trợn tăng thêm lực lực của bản thân, nhúng tay giáo vụ, điên cuồng vơ vét của cải, hắn coi như là người rất có thủ đoạn. Chỉ cần là người hắn tín nhiệm, đều sẽ được ủy thác số tiền lớn, xác thực có không ít người đối với hắn trung tâm. Thế nhưng ngoại trừ những người này Dương Liên Đình tay đều dùng thủ đoạn nhúng tay vào, không kiêng nể gì cả.
Giáo chúng và các trưởng lão đối với hắn đều là bất mãn, nhưng không có cách nào. Dương Liên Đình cũng không biết từ nơi nào có được một lệnh bài tùy thân bên người của Đông Phương Bất Bại, nhìn thấy lệnh tựa như nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đích thân tới. Dương Liên Đình tham tiền lại muốn yêu quyền thế, hắn ngại thân phận tổng quản thấp kém của mình liền dám tự cấp chính mình một cái danh để che đi: “Đại tổng quản”.
Sau đó, thừa dịp tết cuối năm Dương Liên Đình liền lệnh cho thuộc hạ bắt đầu thu không ít tiền bạc của của các bang phái phụ cận, một người bất hảo, hay giết người. Nhật Nguyệt Thần Giáo danh tiếng hai năm qua thẳng tắp xuống dốc đều là nguyên nhân như vậy. Càng làm cho người không thể chịu đựng được, cũng là do Dương Liên Đình tham lam, bắt đầu gia tăng chú ý đến tiền bạc trên người giáo chúng. Tổng đàn Hắc Mộc Nhai thật sự bị hắn làm cho chướng khí mù mịt.
Nhậm Doanh Doanh ngày qua ngày, cũng nhịn không được nữa, đi tìm Dương Liên Đình lý luận, yêu cầu muốn gặp Đông Phương Bất Bại. Nào biết Dương Liên Đình lại cười nhạo mà nói Đông Phương Bất Bại tuyệt đối không muốn gặp nàng. Nhậm Doanh Doanh xông vào chỗ ở của Đông Phương Bất Bại, lại bị kình khí của Đông Phương Bất Bại đẩy lui về. Chỉ là xa xa nghe được Đông Phương Bất Bại nói: “Đi ra ngoài!”
Nhậm Doanh Doanh hoàn toàn không biện pháp, chỉ phải lui ra. Lúc đi ngang qua Dương Liên Đình lại nghe hắn ở bên nói lời châm chọc. Nhậm Doanh Doanh chịu nhục, toàn thân run rẩy vì tức giận, ý nghĩ ly khai bắt đầu nảy sinh.
Hoa Mãn Lâu trầm mặc khiến cho Nhậm Doanh Doanh có chút vô thố, “Hoa tiên sinh… Hắc Mộc Nhai ta cũng không ở nổi nữa!” Nhậm Doanh Doanh cắn răng nói, nàng tựa hồ lo lắng cái gì, mang theo chút do dự nói tiếp: “Hoa tiên sinh… Đông Phương thúc thúc… Đông Phương thúc thúc hắn…”
“Đông Phương… Làm sao vậy?” Hoa Mãn Lâu rốt cục mở miệng, hắn hướng phía Nhậm Doanh Doanh nhàn nhạt hỏi.
Nhậm Doanh Doanh mất nửa ngày nhưng thủy chung nói không nên lời, một câu nói hoàn chỉnh cũng không có. Hoa Mãn Lâu thấy có chút kỳ quái, liền nói: “Doanh Doanh? Làm sao vậy? Vì sao không nói?”
“Hoa tiên sinh… Ta… Ta không biết nên nói như thế nào…” Nhậm Doanh Doanh ngữ khí bất ổn, có vẻ tâm tình có chút kích động.
Hoa Mãn Lâu đứng dậy đi đến bên người Doanh Doanh, vỗ vỗ vai của nàng, nói: “từ từ nói đi.”
“Hoa tiên sinh… Ngày ấy… Lúc sau, ta vốn định lại đi… Lại đi gặp mặt Đông Phương thúc thúc… Ta không muốn gặp Dương Liên Đình, cho nên liền thừa lúc đêm khuya lặng lẽ đi vào… Thế nhưng… Thế nhưng…” Nhậm Doanh Doanh cuối cùng cũng không nói được.
“Doanh Doanh, rốt cuộc làm sao vậy?” Hoa Mãn Lâu đột nhiên có loại cảm giác rất quái lạ đột nhiên nổi lên trong lòng, thế nào cũng đều không thể nói rõ, không khỏi lên tiếng thúc giục.
Nhậm Doanh Doanh rốt cục cắn răng nói: “Hoa… Hoa tiên sinh, ta không biết… Ta xem đến tột cùng có phải hay không thực sự… Thế nhưng… Thế nhưng… Ta không nghĩ đến kia thật là Đông Phương thúc thúc… thân hình kia …”
“Ngươi rốt cuộc nhìn thấy gì?” Hoa Mãn Lâu nhíu mày hỏi.
Nhậm Doanh Doanh lúc này thần tình liền giống như gặp quỷ, nói: “Ta… Ta cánh thấy Đông Phương thúc thúc… Một thân mẫu đơn hồng y… Ở trên nóc nhà uống rượu… Nhưng… Nhưng quần áo mặc trên người… là … là nữ phục… Ta… Ta…” Nhậm Doanh Doanh cũng không nói thêm được nữa.
**************************************
1. Bình thủy tương phùng: vô tình gặp gỡ, không có quan hệ gì đặc biệt, cũng giống như câu bèo nước gặp nhau của Việt Nam
Bách hoa lâu
Thời tiết đã chuyển về cuối thu, hoàng hôn sắp đến.
Hoa Mãn Lâu đem một gốc hoa mẫu đơn nở đỏ rực chuyển vào trong lâu. Gió thổi qua, mang theo chút cảm giác mát mẻ. Hoa Mãn Lâu trong lòng biết thời tiết ngày mai chỉ sợ cũng sẽ là thay đổi.
Hoa Mãn Lâu ngay khi chuẩn bị đem một chậu hoa khác đi, hắn bỗng nhiên đứng thẳng thân thể chuyển hướng về phía ngoài vườn hoa.
“Trương đại thẩm, như thế nào tới? Thân thể Lâm nhi tiểu thư không được khỏe sao?” Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười, liền chỉnh lý lại y phục một chút, hướng về một vị lão phu nhân đứng cách đó khoảng năm bước chân, cùng lúc bước nhanh tiến đến đỡ lấy lão nhân gia.
Trương đại thẩm thở hổn hển mấy, mang theo bên mình một cái giỏ đựng đầy trứng gà, nói: “Hoa công tử! Lâm Tử thị tốt hơn nhiều! Của ít lòng nhiều! Đây là do chính đàn gà nhà ta đẻ, đem biếu ngài, ngài cầm lấy!”
Hoa Mãn Lâu đạm cười, đưa lại giỏ trứng trở về phía đại thẩm, nói rằng: “Đại thẩm, hà tất phải khách khí? Vẫn là nên giữ lại để Lâm nhi cô nương bồi bổ thân thể.”
“Hoa công tử! Xin nghìn vạn lần ngài đừng nói như vậy! Nếu không có ngài vừa giúp đỡ Lâm Tử trị liệu, vừa bốc thuốc, ta đã già rồi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ! Ngài chính là đại ân nhân của gia đình chúng ta! Đại thẩm cũng thực sự cũng không có cái gì quý giá để đưa ra chỉ có mấy quả trứng này, ngài như thế nào lại có thể không nhận lấy ni?” Trương đại thẩm dáng dấp dường như vô cùng cảm kích.
“Đại thẩm! Thực sự không cần…” Hoa Mãn Lâu biết gia cảnh của Trương đại thẩm bần hàn, trượng phu thì chết sớm, chỉ còn lại có mẹ con hai người sống nương tựa lẫn nhau, bởi vì ở gần nên bình thường vẫn thường qua lại. Nữ nhi của Trương đại thẩm lần này bị bệnh, nhưng không có đủ tiền để thỉnh đại phu, Hoa Mãn Lâu lại tinh thông y lý cùng dược thảo, bởi vậy rốt cuộc liền giúp Trương đại thẩm.
“Hoa công tử, bất luận như thế nào, những…quả trứng này ngài cũng phải nhất định phải nhận lấy! Bằng không đại thẩm ta áy náy không yên a!” Trương đại thẩm kiên trì muốn Hoa Mãn Lâu nhận lấy. Vị Hoa công tử này tuổi còn trẻ lại anh tuấn, quan trọng hơn lại là người tốt. Tuy rằng biết gia cảnh chính là bần hàn, nhưng Trương đại thẩm chính nghĩ nếu như có cơ hội, nữ nhi Lâm Tử nhà mình được làm thiếp của người ta cũng là cam tâm tình nguyện.
Bất đắc dĩ, Hoa Mãn Lâu đành phải nhận những quả trứng này, mang theo ý cười ấm áp quay sang Trương đại thẩm nói: “Đại thẩm vậy đa tạ…” Nói đến phân nửa thì, Hoa Mãn Lâu đột nhiên dừng lại trong chốc lát, tựa hồ tỉ mỉ lắng nghe cái gì, lại nói tiếp: “Đại thẩm, trứng này ta nhận. Cảm tạ đại thẩm! Trời sắp mưa! Đại thẩm về trước đi. Ngày mai ta ta mang thảo dược qua cho. Lâm nhi cô nương bệnh, cũng cần phải được nghỉ ngơi vài ngày.”
Trương đại thẩm thiên ân vạn tạ ơn, cất bước ra về, Hoa Mãn Lâu khẽ thở dài một tiếng, quay lại về phía khoảng không, nói: “Nhậm Doanh Doanh sao? Sao ngươi lại tới đây?”
Nhậm Doanh Doanh đi ra từ một góc nấp nhỏ. Nàng rõ ràng đã trổ mã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp không gì sánh được. Chỉ là trên khuân mặt nhu hòa của nàng lúc này cũng không tránh được, trở nên kích động, trong đôi mắt sáng ánh lên lệ quang. Chỉ nghe nàng giọng nghẹn ngào nhẹ kêu: “Hoa tiên sinh…”
Hoa Mãn Lâu lộ ra ôn hòa mỉm cười, nói: “Doanh Doanh, thật là ngươi. Hai năm qua sống tốt chứ?”
Nhậm Doanh Doanh thân hình khẽ nhúc nhích cả người nhào vào trong lòng của Hoa Mãn Lâu, anh anh khóc. Hoa Mãn Lâu trong lòng thấy nao nao, nhưng chính là chỉ nhẹ vỗ về Nhậm Doanh Doanh, nhẹ giọng nói: “Doanh Doanh, đây là làm sao vậy?”
“Hoa tiên sinh… Ta… Ta… Có thể hay không ở lại đây với ngài một thời gian? Ta… Ta không bao giờ … muốn về Hắc Mộc Nhai nữa!” Nhậm Doanh Doanh nghẹn ngào nói.
Hoa Mãn Lâu vừa nghe đến ba chữ Hắc Mộc Nhai liền giật mình. Vô số ký ức cùng với nghi vấn ở trong lòng liền cùng nhau ùa về. Hai năm đã qua! Mà lời nói bên tai ngày nào, lại giống như vừa mới xảy ra. “Nếu không thượng Hắc Mộc Nhai…” Hoa Mãn Lâu vốn tưởng rằng lúc nói lời này, hắn có thể vất bỏ mọi thử ở phía sau, thảm sự phát sinh lúc đó, hắn cũng không tất cần phải giữ lại trong ký ức. Nào ngờ, lại hoàn toàn ngược lại.
Mọi chuyện phát sinh trên Hắc Mộc Nhai hai năm trước tất cả liền trở lại trong ký ức. Hoa Mãn Lâu thực sự là không giải thích được việc này. Nhất là ký ức về người nào đó lại càng ngày càng rõ ràng, lúc đó cũng đã tồn chút nghi vấn, theo đuổi nó một thời gian nhưng trải qua năm liền đã quên, có một số việc càng ngày càng khiến Hoa Mãn Lâu nghi hoặc.
Hoa Mãn Lâu cũng thủy chung không biết vì sao không có hứng thú để truy đuổi nguyên nhân đến tận cùng, theo lý mà nói, Hoa Mãn Lâu tự nhận chính mình cũng không phải là người không rõ thị phi ân oán, tương phản, hắn đối tìm tòi nghiên cứu chân tướng chính là chuyên nhất một lòng. Bằng không Lục Tiểu Phụng cũng sẽ không lôi kéo hắn vướng vào nhiều chuyện như vậy. Thế nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải chuyện liên quan đến người nào đó thì hắn … Nhưng Hoa Mãn Lâu tự biết loại này tâm tình tựa hồ có chút vấn đề, thế nhưng hắn cuối cùng buông tha cho việc tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, hắn mơ hồ biết rõ một ngày nào đó khi sự tình được vạch trần thì sẽ có thứ nắm trong tay dường như sẽ mất đi.
Hoa Mãn Lâu đã sống qua nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen sinh hoạt ở tiểu lâu, coi như là thay đổi một chỗ ở, cách sống của hắn chính như vậy, biến hóa cũng không lớn. Thế nhưng, từ gặp phải người kia Hoa Mãn Lâu tự biết, có một số việc tựa hồ đang phát triển ở cái địa phương mà hắn không quen biết này. Hoa Mãn Lâu tuy rằng là một người mù, thế nhưng cũng giống như người thường, hắn không nguyện đi làm một số chuyện mà mình không nắm chắc, mà người kia hết lần này tới lần khác lại làm cho hắn có loại cảm giác này.
Hai năm, loại cảm giác này quanh quẩn không tan, khiến hắn dần dần có chút lo lắng. Tuy rằng tận lực muốn cho chính mình không suy nghĩ nhiều, thế nhưng hắn chính là khi bản thân có chút thời gian rảnh liền lại nhớ đến. Hắn nếu thực sự quên cái gì mà xúc phạm tới người nào đó, hoặc nhượng một việc nằm ngoài mong muốn xảy ra, hắn liền nên làm cái gì bây giờ? Đương nhiên, cũng có thể là do hắn suy nghĩ nhiều. Hắn có thể coi trọng người nào đó, vì người nào đó ở trong lòng hắn có chút phân lượng. Dù sao bọn họ bất quá chỉ bình thủy tương phùng 1, cũng bất quá chỉ là từng gặp nhau vài lần mà thôi. Thậm chí trong những lần gặp nhau đó cũng có thể nói là tuyệt đối không trò truyện thoải mái! …
Huống hồ, cũng không phải mình hắn suy nghĩ như vậy, người nào đó lại có tính cách tàn nhẫn, lại hay tùy ý làm bậy… Hắn vốn là nên cực chán ghét cái loại người này.. Thế nhưng dường như từ tận đáy lòng Hoa Mãn Lâu có một thanh âm thủy chung đang nói, tất cả không có đơn giản như vậy. Đêm hôm đó phẩm rượu ngắm trăng, tâm tình, xúc cảm, cũng không phải là giả tạo… Hoa Mãn Lâu tâm tựa hồ có chút rối loạn.
Hoa Mãn Lâu gần đây, thủy chung đều vô ý hoặc cố tình tìm hiểu được một ít tin tức, nhưng có một số việc truyền đến tai hắn dù nhiều hay ít. Nhật Nguyệt Thần Giáo tựa hồ đã làm không ít chuyện xấu khiến người trên giang hồ nhân thần đều phẫn nộ, thanh danh mỗi ngày đều xuống dốc, thậm chí đã được xếp vào hàng tà giáo. Những tin tức này thường thường đều khiến Hoa Mãn Lâu nhíu mày. Hắn nhưng hết lần này tới lần khác lại không hề có bất luận hành động gì, điều này cùng với tính cách của hắn ngày xưa tuyệt nhiên bất đồng.
Hoa Mãn Lâu có đôi khi tự hỏi, hắn đã sớm cùng người nào đó trở thành bằng hữu, chuyện của y hắn cũng không nêm quản nhiều. Hắn cũng không có ý tưởng gây dựng quan hệ với giang hồ.
Bất quá ngày hôm nay Hoa Mãn Lâu không có ngờ tới Nhậm Doanh Doanh sẽ xuất hiện tìm tới hắn, còn nói ra “Không bao giờ … quay về Hắc Mộc Nhai nữa ” nói như vậy… Trên Hắc Mộc Nhai đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Chính là nói… Người kia…
“Hoa tiên sinh…? Hoa tiên sinh…? Ngươi… Ngươi làm sao vậy?” Nhậm Doanh Doanh nổi lên chút nghi hoặc, mắt thấy nhưng vẫn sợ run, mở miệng hỏi.
Hoa Mãn Lâu bị Nhậm Doanh Doanh cắt đứt hồi tưởng, tuy rằng có nhiều phản ứng, thế nhưng ngực lại dâng lên chút tình tự không rõ ràng, khiến hắn có cảm giác phiền muộn. Nhưng hắn cũng biết loại này tâm tình này thực cũng không thể để Nhậm Doanh Doanh biết tới, chính là trước cần phải hỏi Doanh Doanh xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, Hoa Mãn Lâu liền vỗ vỗ Nhậm Doanh Doanh trấn an, ôn nhu nói: “Doanh Doanh, ta không sao. Nhưng thật ra, ngươi cho ta biết trên Hắc Mộc Nhai đến tột cùng là đã phát sinh chuyện gì? Ngươi vì sao lại đột nhiên tới nơi này?”
Nghe được vấn đề Hoa Mãn Lâu hỏi, Nhậm Doanh Doanh vành mắt vừa đỏ lên, thanh âm lần thứ hai nghẹn ngào, nói: “Hoa tiên sinh… Ta… Ta tuyệt đối không cần lại quay về Hắc Mộc Nhai! Ô…” Nói Nhậm Doanh Doanh lại khóc lên.
Hoa Mãn Lâu trấn an nói: “Doanh Doanh, ngoan, đừng khóc. Nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Dừng một chút, Hoa Mãn Lâu lại hỏi: “Đông Phương… Đông Phương giáo chủ… Điều không phải đang ở Hắc Mộc Nhai sao? Chính la hắn…”
Nhậm Doanh Doanh nghe vậy lắc mạnh đầu, khóc nức nở nói: “Điều không phải Đông Phương thúc thúc… Là Dương Liên Đình! Dương Liên Đình là một tên hỗn đản!”
Hoa Mãn Lâu nghe vậy nhíu mày, một hình ảnh xuất hiện rõ ràng trong đầu, là cái tổng quả họ Dương kia sao? “Hắn đã làm gì vậy?” Hoa Mãn Lâu nghi hoặc nói, người kia bất quá chỉ là một tổng quản, có thể làm gì sao? Nhậm Doanh Doanh lại là Thánh cô, sao lại có khả năng bị một người tổng quản khi dễ? Nếu thật là có loại sự tình này, lẽ nào Đông Phương lại thể khoanh tay đứng nhìn?
Nhậm Doanh Doanh dưới sự truy vấn của Hoa Mãn Lâu mới chậm rãi nói lại sự chuyện phát sinh biết cố trên Hắc Mộc Nhai tất cả đều nói hết rõ ràng. Hoa Mãn Lâu nghe xong, thần tình ngưng trọng ngồ ở một bên không nói được một lời.
Hắc Mộc Nhai thượng đến tột cùng xảy ra cái gì?
Hoa Mãn Lâu từ sau khi rời khỏi, tiệc sinh nhật của Nhậm Doanh Doanh tự nhiên cũng không tiến hành nữa. Đông Phương Bất Bại đối mặt với ba cỗ thi thể đều là thê thiếp của mình, chỉ lạnh lùng bỏ lại hai chữ “Hậu táng”, liền cứ thế bỏ đi. Từ ngày đó bắt đầu, Đông Phương Bất Bại liền không còn xuất hiện trước mặt bang chúng.
Dương Liên Đình là tổng quản Hắc Mộc Nhai, bởi vậy tự nhiên trong lúc đó liền trở thành người truyền lại lời của Đông Phương Bất Bại. Hắn lúc đầu bất quá chỉ là chuyển lời mà thôi, nhưng căn bản cũng không ai biết sau đó lời hắn nói, có hay không đều là ý tứ của Đông Phương Bất Bại. Hết lần này tới lần khác, mọi người ngại thế lực của Đông Phương Bất Bại, cũng không dám hỏi nhiều. Hết lần này tới lần khác, hầu như đã thành người phát ngôn của giáo chủ, Dương Liên Đình làm việc cũng bắt đầu càng lúc càng lớn mật, thậm chí bắt đầu không còn thèm cố kỵ.
Không ít giáo vụ nguyên bản là do các trưởng lão lo liệu, thế nhưng dần dần bị Dương Liên Đình bồi dưỡng một ít người nắm lấy. Cũng có không ít giáo chúng đã theo dựa vào thế lực Dương Liên Đình. Dương Liên Đình tại Nhật Nguyệt thần giáo, thực lực đã lên cao. Tuy nói là như vậy, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn là bảo trì trầm mặc, nhìn qua thật giống như là mặc kệ, hoàn toàn tín nhiệm Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình trắng trợn tăng thêm lực lực của bản thân, nhúng tay giáo vụ, điên cuồng vơ vét của cải, hắn coi như là người rất có thủ đoạn. Chỉ cần là người hắn tín nhiệm, đều sẽ được ủy thác số tiền lớn, xác thực có không ít người đối với hắn trung tâm. Thế nhưng ngoại trừ những người này Dương Liên Đình tay đều dùng thủ đoạn nhúng tay vào, không kiêng nể gì cả.
Giáo chúng và các trưởng lão đối với hắn đều là bất mãn, nhưng không có cách nào. Dương Liên Đình cũng không biết từ nơi nào có được một lệnh bài tùy thân bên người của Đông Phương Bất Bại, nhìn thấy lệnh tựa như nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đích thân tới. Dương Liên Đình tham tiền lại muốn yêu quyền thế, hắn ngại thân phận tổng quản thấp kém của mình liền dám tự cấp chính mình một cái danh để che đi: “Đại tổng quản”.
Sau đó, thừa dịp tết cuối năm Dương Liên Đình liền lệnh cho thuộc hạ bắt đầu thu không ít tiền bạc của của các bang phái phụ cận, một người bất hảo, hay giết người. Nhật Nguyệt Thần Giáo danh tiếng hai năm qua thẳng tắp xuống dốc đều là nguyên nhân như vậy. Càng làm cho người không thể chịu đựng được, cũng là do Dương Liên Đình tham lam, bắt đầu gia tăng chú ý đến tiền bạc trên người giáo chúng. Tổng đàn Hắc Mộc Nhai thật sự bị hắn làm cho chướng khí mù mịt.
Nhậm Doanh Doanh ngày qua ngày, cũng nhịn không được nữa, đi tìm Dương Liên Đình lý luận, yêu cầu muốn gặp Đông Phương Bất Bại. Nào biết Dương Liên Đình lại cười nhạo mà nói Đông Phương Bất Bại tuyệt đối không muốn gặp nàng. Nhậm Doanh Doanh xông vào chỗ ở của Đông Phương Bất Bại, lại bị kình khí của Đông Phương Bất Bại đẩy lui về. Chỉ là xa xa nghe được Đông Phương Bất Bại nói: “Đi ra ngoài!”
Nhậm Doanh Doanh hoàn toàn không biện pháp, chỉ phải lui ra. Lúc đi ngang qua Dương Liên Đình lại nghe hắn ở bên nói lời châm chọc. Nhậm Doanh Doanh chịu nhục, toàn thân run rẩy vì tức giận, ý nghĩ ly khai bắt đầu nảy sinh.
Hoa Mãn Lâu trầm mặc khiến cho Nhậm Doanh Doanh có chút vô thố, “Hoa tiên sinh… Hắc Mộc Nhai ta cũng không ở nổi nữa!” Nhậm Doanh Doanh cắn răng nói, nàng tựa hồ lo lắng cái gì, mang theo chút do dự nói tiếp: “Hoa tiên sinh… Đông Phương thúc thúc… Đông Phương thúc thúc hắn…”
“Đông Phương… Làm sao vậy?” Hoa Mãn Lâu rốt cục mở miệng, hắn hướng phía Nhậm Doanh Doanh nhàn nhạt hỏi.
Nhậm Doanh Doanh mất nửa ngày nhưng thủy chung nói không nên lời, một câu nói hoàn chỉnh cũng không có. Hoa Mãn Lâu thấy có chút kỳ quái, liền nói: “Doanh Doanh? Làm sao vậy? Vì sao không nói?”
“Hoa tiên sinh… Ta… Ta không biết nên nói như thế nào…” Nhậm Doanh Doanh ngữ khí bất ổn, có vẻ tâm tình có chút kích động.
Hoa Mãn Lâu đứng dậy đi đến bên người Doanh Doanh, vỗ vỗ vai của nàng, nói: “từ từ nói đi.”
“Hoa tiên sinh… Ngày ấy… Lúc sau, ta vốn định lại đi… Lại đi gặp mặt Đông Phương thúc thúc… Ta không muốn gặp Dương Liên Đình, cho nên liền thừa lúc đêm khuya lặng lẽ đi vào… Thế nhưng… Thế nhưng…” Nhậm Doanh Doanh cuối cùng cũng không nói được.
“Doanh Doanh, rốt cuộc làm sao vậy?” Hoa Mãn Lâu đột nhiên có loại cảm giác rất quái lạ đột nhiên nổi lên trong lòng, thế nào cũng đều không thể nói rõ, không khỏi lên tiếng thúc giục.
Nhậm Doanh Doanh rốt cục cắn răng nói: “Hoa… Hoa tiên sinh, ta không biết… Ta xem đến tột cùng có phải hay không thực sự… Thế nhưng… Thế nhưng… Ta không nghĩ đến kia thật là Đông Phương thúc thúc… thân hình kia …”
“Ngươi rốt cuộc nhìn thấy gì?” Hoa Mãn Lâu nhíu mày hỏi.
Nhậm Doanh Doanh lúc này thần tình liền giống như gặp quỷ, nói: “Ta… Ta cánh thấy Đông Phương thúc thúc… Một thân mẫu đơn hồng y… Ở trên nóc nhà uống rượu… Nhưng… Nhưng quần áo mặc trên người… là … là nữ phục… Ta… Ta…” Nhậm Doanh Doanh cũng không nói thêm được nữa.
**************************************
1. Bình thủy tương phùng: vô tình gặp gỡ, không có quan hệ gì đặc biệt, cũng giống như câu bèo nước gặp nhau của Việt Nam
Tác giả :
Trà Thụ Cô